Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi - Tần Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhất nguyệt Vi Sinh, 11 Tháng tám 2020.

  1. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Tên truyện: Xuyên nhanh: Đại lão lại sắp sụp đổ rồi

    Tác giả: Tần Nguyên

    Editor: Nhất Nguyệt Vi Sinh

    Thể loại: Xuyên nhanh, hệ thống

    Số chương: 853 chương

    Văn án:

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm dịch edit của nhất nguyệt vi sinh
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng tám 2020
  2. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Xin chào, ta là hệ thống của ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    【 khụ khụ 】

    【 Xin chào, ta là hệ thống của ngươi, ta tên Bá Vương Long, hoặc là Đại Khủng Long cũng được. 】

    Thanh âm truyền ra từ trong đầu Nam Nhiễm.

    Giống như một cái máy khuếch đại thanh âm đặt ở trong đầu.

    Ồn ào cực kỳ, cũng lảm nhảm cực kỳ.

    Dưới một cây đại thụ mát mẻ, Nam Nhiễm mở to mắt.

    Cô vẫn không nhúc nhích, vừa nhìn có vẻ rất thành thật.

    Chỉ là cảm xúc trong mắt thực tối tăm.

    Thực mau, thanh âm kia lại vang lên lần nữa.

    【 Tích tích tích, chúc mừng tù phạm Nam Nhiễm đạt được hệ thống cải tạo. Ta ở trong đầu ngươi 】

    Một thanh âm trẻ con nghiêm trang vang lên.

    Nam Nhiễm hạ mí mắt xuống, che khuất tối tăm trong mắt.

    "Ngươi là ai?"

    【 Hệ thống trợ giúp ngươi một lần nữa đạt được tự do. 】

    Nam Nhiễm vừa nghe, vừa cúi đầu nhìn chính mình.

    "À"

    Cô lên tiếng.

    Liền nghe thanh âm trong đầu lại nói:

    【 Ký chủ, bởi vì cô phạm sai lầm quá nhiều, nên bị thả xuống 3000 tiểu thế giới để rèn luyện cải tạo.

    Chỉ cần cô có thể hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, liền có thể đạt được tự do, có được cuộc sống mới. 】

    Hệ thống nói xong, đợi trong chốc lát.

    Thấy ký chủ không nói gì.

    Liền cho rằng cô đã đồng ý.

    Nói:

    【 Leng keng, nếu không có vấn đề gì, hệ thống sắp trói định.

    Tù phạm Nam Nhiễm có tiếp nhận trói định hay không? 】

    Vừa nói xong, liền nghe cô phun ra ba chữ:

    "Không đồng ý"

    Thiếu nữ mơ màng muốn ngủ, đôi mắt khép lại, tựa hồ sắp ngủ mất rồi.

    Hệ thống có hơi sốt ruột:

    【 Ký chủ, ký chủ, cô chỉ cần trói định ta cùng hoàn thành nhiệm vụ, là có thể đạt được tự do!

    Cô không muốn? 】

    Nam Nhiễm lười biếng:

    "Không muốn"

    【 Tại sao 】

    "Lười trói"

    Hệ thống lại lần nữa trầm mặc.

    Ngay lúc Nam Nhiễm dựa vào đại thụ sắp ngủ, lại lần nữa nghe được hệ thống trong đầu mở miệng:

    【 Ký chủ, chỉ cần cô thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, là có thể đạt được một trái tim thuộc về chính cô. 】

    Mí mắt Nam Nhiễm giật giật.

    Hệ thống lại lần nữa tung ra lời nói.

    【 Ký chủ, cô sờ sờ vị trí ngực, xem thử có phải hay không có một trái tim đang đập? 】

    Nam Nhiễm nghe theo, tay đặt ở ngực.

    Ừm, đúng là có tim đập.

    Cảm giác này, có chút mới lạ.

    Cũng càng xác định, cái này không phải thân thể của cô.

    Bởi vì thân thể của cô, không có tim.

    Hệ thống thấy đã nói tạm được rồi, liền hỏi lại một lần nữa.

    【 Xin hỏi tù phạm ······】

    "Hai chữ tù phạm này, là đang nói ta?"

    Thanh âm của Nam Nhiễm vẫn lười biếng như cũ.

    Hệ thống hơi khựng lại, nó là một hệ thống thông minh.

    Mặc kệ nói cái gì, trói định trước là quan trọng nhất.

    Nếu không, nó sẽ bị kéo về đem đi tiêu hủy.

    【 Xin hỏi Nam Nhiễm, có nguyện ý trói định với hệ thống cải tạo, hoàn thành nhiệm vụ, đạt được tự do cùng trái tim? 】

    Giọng nói vừa ngừng, yên tĩnh không một tiếng động.

    Hệ thống đợi đã lâu, cuối cùng mới nghe được một tiếng trả lời:

    "Ừ."

    Lúc thanh âm kia dừng lại, hệ thống lập tức nói:

    【 Leng keng, chúc mừng ký chủ, trói định thành công. 】

    Lúc giọng nói hệ thống vừa dừng, đang định bố trí nhiệm vụ.

    Thuận tiện cẩn thận nói một chút nó rốt cuộc là kiểu hệ thống gì.

    Thì ······

    Ký chủ của nó đã thờ ơ ngủ rồi.

    Đối với việc nó xuất hiện, nó tồn tại, cứ như không có chút tò mò nào cả.

    Hệ thống chờ rồi lại chờ.

    Thật vất vả chờ đến lúc ký chủ tỉnh lại.

    Câu đầu tiên ký chủ mở miệng lại là:

    "Đại Khủng Long?"

    Hệ thống:

    【 Ở đây. 】

    "Đổi tên"

    Hệ thống không vui.

    【 Đại Khủng Long rất dễ nghe mà. 】

    Đối với kháng nghị của hệ thống, Nam Nhiễm ngoảnh mặt làm ngơ.

    "Gọi là Tiểu Hắc đi."

    Hệ thống trầm mặc.

    Một giây sau, bộc phát ra mãnh liệt kháng nghị.

    Rốt cuộc, sau khi một người một hệ thống thương lượng xong.

    Hệ thống có tên, 【 Hắc Long 】.

    *

    Tên xong rồi, thì nhiệm vụ cũng nên bắt đầu.

    "Ký chủ, xin tiếp thu ký ức của nguyên thân."
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  3. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Nhiễm nhắm mắt lại.

    Vô số ký ức xẹt qua đầu cô.

    Nguyên thân cũng tên Nam Nhiễm, thiên kim nhà giàu, người đẹp tính cách tốt.

    Có một chị gái cùng cha khác mẹ, tên Nam Đồng.

    Nam Đồng thích một giáo thảo trong trường học, sợ chính mình mất mặt, nên nhờ em gái đi đưa thư tình.

    Không biết là do đoàn hậu cung của vị này giáo thảo này quá cường thịnh hay là do lòng ghen ghét của nữ sinh quá mạnh.

    Sau đó cũng không biết thế nào, trong trường học dần dần hình thành một bầu không khí nhục mạ nguyên thân.

    Từ bắt đầu châm chọc mỉa mai sau lưng, đến giáp mặt nhục mạ, rồi động tay đấu võ.

    Nguyên thân ở trường học cố nén giận sống cho xong cuộc sống vườn trường.

    Từ đó, cuộc sống cấp 3 trở thành bóng ma cả đời của nguyên thân.

    Sau khi Nam Nhiễm hiểu biết xong.

    Liền mở to mắt, mở miệng

    "Sao? Để ta tới báo thù rửa hận?

    Đại Khủng Long ······ à, không đúng, bây giờ nên gọi là Tiểu Hắc Long.

    Hệ thống Tiểu Hắc Long mang giọng trẻ em nói:

    【 Ký chủ, cô phải thay thế nguyên chủ hoàn thành cuộc sống vườn trường của cô ấy.

    Thời điểm hiện tại, ký chủ, cô phải đi học. 】

    Nam Nhiễm nghe được hai chữ đi học, cuối cùng cũng có chút hứng thú.

    Đi học nha.

    Sống lâu như vậy, cô chưa bao giờ đi học trơn.

    Cô đứng dậy từ dưới bóng cây.

    Tóm lấy cặp sách màu trắng trên mặt đất lên, một tay nắm quai đeo cặp sách, đi về phía trước.

    Theo chỉ huy của hệ thống, hướng đi về hướng trường cấp 3 Đế Đô.

    【 Ký chủ, quẹo đầu, đi ra ngõ nhỏ, là có thể nhìn thấy cổng trường Đế Đô. 】

    Nam Nhiễm không nói chuyện, đi về phía trước.

    Lúc này, phía trước bỗng nhiên có thanh âm truyền đến.

    " Các anh em, lên cho tao! "

    Theo đó, hai nhóm lưu manh đánh thành một chùm, đánh đến khí thế ngất trời.

    Trực tiếp đem ngõ nhỏ chặn lại.

    Lúc này, ai sẽ không có mắt mà dám đi về phía trước?

    Đều ước gì mau chóng trớ xa chút, coi chừng chọc họa vào thân.

    Tiểu Hắc Long:

    【 Ký chủ, hay là chúng ta ······】

    Lời còn chưa nói xong, liền thấy Ký chủ của nó kéo cái cặp sách, mí mắt còn không chớp một cái, đi thẳng về phía trước.

    Thanh âm lười nhác:

    " Này, chặn đường. "

    Bên này còn đang đánh đến người chết ta sống, ai thèm quan tâm lời nói của một cô gái?

    Cho đến khi có một tên đầu vàng không kiên nhẫn mở miệng:

    " Cút cút cút, cút qua một bên đi! "

    Tuy rằng là một tiểu mỹ nữ, nhưng lại không có chút mắt nhìn nào.

    Nam Nhiễm nhìn, mí mắt cũng không thèm động.

    Cô nâng cặp sách lên ném về hướng tên đầu vàng kia.

    Rầm!

    Tên đầu vàng trực tiếp đâm vào tường, đập đến đầu đều là máu.

    Một đám người đang đánh nhau đều sửng sốt.

    Nam Nhiễm thấy những người này dừng lại rồi, liền đi về phía trước, duỗi tay đẩy đám người đang chụm lại thành một đoàn này ra.

    Trực tiếp đi ngang qua.

    Hai bên người nhìn lẫn nhau.

    Một cái nữ sinh, trước giờ chưa thấy qua dám ngang ngược như vậy.

    Một bên trong đó cắn răng:

    " Các anh em! Lên cho tao, báo thù cho anh em, cho con này nếm thử chút dạy dỗ! "

    Nam Nhiễm cầm quai đeo cặp sách, dừng bước chân lại.

    Cô quay đầu, nhìn về phía đám người này.

    Mười phút sau.

    Ngõ nhỏ, nằm đầy đất tứ tung ngang dọc.

    Một đám mặt mũi bầm dập, ngã trên mặt đất lăn lộn kêu rên.

    Bên cạnh, có một thiếu nữ mặc đồng phục cấp 3 Đế Đô đang đứng.

    Cô nâng tay mình lên, nhìn trên mu bàn tay, tí tách, máu nhỏ xuống, có một miệng vết thương.

    Nam Nhiễm nhìn, im lặng một lúc lâu.

    " Thân thể này, yếu như vậy?"

    Cô dựa vào trên vách tường.

    Nhìn máu đỏ tươi này, giống như rất thú vị.

    Đổ máu.

    Thân thể đúng là có chút yếu, nhưng so với chính bản thân cô, đã tốt hơn nhiều.

    Cô chưa từng bị người nào làm cho bị thương.

    Cho dù là chính mình cắt rách, chảy ra, cũng là loại máu ghê tởm khó coi còn có mùi thúi.

    Tiểu Hắc Long có chút mơ màng.

    【 Ký, ký chủ, đánh người là không đúng. 】
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  4. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngữ khí trẻ con, trộn lẫn một chút khóc nức nở.

    Nam Nhiễm khom lưng, Xé một chút quần áo trên người xuống, lau máu trên tay, dùng quần áo qua loa băng bó lại.

    Tiếp tục đi về phía trước.

    Vừa đi cô vừa mở miệng:

    "Tôi trước giờ đều không đánh người. Vừa rồi, là do cậu nhìn lầm rồi."

    Thanh âm lười nhác, vẫn dễ nghe như lúc đầu.

    Không biết là do Nam Nhiễm nói lời này quá chắc chắn hay sao.

    Mà có thể khiến cho Tiểu Hắc Long sinh ra mờ mịt.

    【 Phải không? 】

    Nam Nhiễm:

    "Tôi sẽ lừa cậu sao?"

    Tiểu Hắc Long yên tĩnh lại.

    Nửa ngày sau, rống lên một tiếng:

    【 Cô đã đánh người, trên tay cô còn dính DNA của người khác】

    Nam Nhiễm hạ mí mắt xuống,

    "Suỵt, yên lặng một chút."

    Tiểu Hắc Long không tự giác liền nhỏ giọng lại.

    【 Ký chủ, tôi đây là vì tốt cho cô 】

    Chỉ là những lời này của hệ thống, không có được bất luận trả lời gì từ ký chủ.

    Cổng trường cấp 3 Đế Đô.

    Một chiếc xe Lincoln màu đen ngừng ở cổng.

    Một nam sinh mặc đồng phục trường cấp 3 Đế Đô.

    Dáng người đĩnh bạt, đồng phục cắt may khéo léo, cậu đứng ở đó, thần sắc lạnh nhạt như một bức tượng điêu khắc.

    Con ngươi đen nhánh hờ hững, thấy rành mạch tất cả mọi chuyện xảy ra ở ngõ nhỏ.

    Ánh mắt không có bất cứ dao động gì, sau đó thu tầm mắt lại.

    Hờ hững nhìn những ánh mắt hoặc sùng bái hoặc chứa đầy tình yêu của các nữ sinh xung quanh đang nhìn qua đây.

    "A, là Bạc Phong học trưởng"

    "Không được, đẹp trai quá, đẹp trai quá!"

    Dời bước chân, cứ như không có chuyện gì xảy ra, đi về hướng trong trường.

    Sau khi Bạc Phong rời đi, nữ sinh ở phía sau đều run thân mình.

    Nhỏ giọng nói:

    "Đẹp trai thì đúng là đẹp trai, chỉ là thật sự quá cao lãnh rồi.

    Cũng không biết là loại con gái nào mới có thể được anh ấy để vào mắt."

    Nữ sinh bên cạnh trong mắt tràn đầy sùng bái mà nhìn theo Bạc Phong đi vào trường học.

    "Con trai độc nhất của Bạc gia ở Kinh Đô, người thừa kế tương lai của Bạc gia, tôi cảm thấy, ngoại trừ tôi, trên thế giới này không còn ai có thể xứng với anh ấy nữa."

    Haizzz, hiển nhiên là đã mê trai đến tẩu hỏa nhập ma.

    Bên này vừa mới đi vào không lâu, Nam Nhiễm liền đi tới cổng trường.

    Cô đang chuẩn bị đi vào, liền nhìn thấy một chiếc xe chạy băng băng mà đến.

    Có một người từ trên xe đi xuống.

    Người nọ lười biếng dựa vào trên xe, mang theo một loại hơi thở thanh xuân tiêu sái không kềm chế.

    Nam Nhiễm dừng chân lại.

    Cô nhìn nam sinh cũng mặc đồng phục giống mình kia.

    Lại một lần, trong đám người bộc phát ra thanh âm mê trai.

    "A a a, là Trình giáo thảo!"

    "Đẹp trai quá."

    "Hôm nay là vận khí gì vậy hả?

    Sáng sớm liền có thể thấy được hai người Trình giáo thảo cùng Bạc Phong học trưởng!"

    Tiếp theo liền nghe được có người phát ra thanh âm do dự rối rắm.

    "Nếu Trình giáo thảo cùng Bạc Phong học trưởng đồng thời tỏ tình với tôi, tôi nên đồng ý ai mới tốt đây?"

    "Đúng vậy, đúng vậy, rối rắm quá."

    Xem ra nằm mơ cũng không chỉ một người.

    Rốt cuộc cũng có nam sinh đi ngang qua, nhìn không nổi, châm chọc.

    "Trong bọn họ nếu có một người có thể coi trọng nhóm các cô, kia mới là đầu óc bị cửa kẹp."

    ······

    Tiểu Hắc Long thấy ký chủ nhìn chằm chằm vào người ta, âm thanh trẻ con nói:

    【 Ký chủ, người ta là hoa đã có chủ. 】

    Nam Nhiễm vẫn đứng đó nhìn, không nhúc nhích.

    Nam Nhiễm nhìn nam sinh này, toàn thân tản ra một loại quang mang mỏng manh khác với người khác.

    Giống như ······ hạt châu biết phát sáng mà cô cất chứa vậy.

    Có thể tự mình sáng lên.

    Nếu nhất định phải có gì đó khác biệt với dạ minh châu trong tầng hầm của cô, thì đó chính là, cái trước mắt này là người, là sống.

    Những thứ ở trong tầng hầm kia của cô, là một đám vật chết phát sáng.

    Hơn nửa ngày cô mới mở miệng:

    "Dạ minh châu sống?"

    Tiểu Hắc Long mờ mịt

    【 Hả? Ký chủ? 】

    Tiểu Hắc Long vừa mới cùng ký chủ trói định, thế cho nên vẫn chưa hiểu biết hoàn toàn về Nam Nhiễm.

    Nam Nhiễm đồng chí đối loại đồ vật sáng lấp lánh này, có một loại yêu thích không dời nổi bước chân.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  5. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Hắc Long

    【 Ký chủ có thể nhìn thấy quang mang trên người cậu ta là bởi vì Trình giáo thảo này là Thiên Đạo chi tử của thế giới này.

    Cũng chính là nam chính, được Thiên Đạo phù hộ, cho nên bất đồng. 】

    Ánh mắt Nam Nhiễm vẫn luôn dừng ở trên người thiếu niên kia, ngó trái ngó phải.

    Nửa ngày sau,

    "À"

    Lười nhác lên tiếng, cũng không biết có nghe vào hay chưa.

    Tiếp theo, liền đi vào bên trong.

    Tìm được lớp của mình, lớp 11-8, đẩy cửa ra đi vào.

    Ngồi vào chỗ ngồi của mình.

    Vừa ngồi xuống không bao lâu, liền mơ mơ màng màng muốn ngủ.

    Cho đến khi bên cạnh truyền đến thanh âm:

    "Tiểu Nhiễm? Tiểu Nhiễm?"

    Nam Nhiễm mở to mắt, đôi mắt hạ xuống, ngữ điệu lười nhác:

    "Có việc?"

    Nam Đồng đứng bên cạnh sửng sốt một chút.

    Nam Nhiễm này bị sao vậy?

    Trước kia rất nhiệt tình với cô mà.

    Sao lần này lại lạnh nhạt như vậy?

    Nhưng mà thực mau, Nam Đồng liền cười mở miệng

    "Tiểu Nhiễm, không biết em đã giúp chị đưa thư chưa?"

    Nam Nhiễm nghe.

    Thư?

    Cô móc từ cặp sách ra một phong thư màu hồng phấn, giơ lên

    "Cái này?"

    Nam Đồng gật đầu

    "Đúng vậy, mau đưa đi giúp chị đi.

    Chị đáp ứng, buổi tối sẽ mời em ăn ngon."

    Nam Nhiễm nghiêng đầu, nhìn về phía Nam Đồng.

    Lặp lại một lần

    "Đồ ăn ngon?"

    Nam Đồng cười ôn nhu

    "Đúng vậy, em muốn ăn cái gì, chị đều mua cho em."

    Hai ngón tay của Nam Nhiễm kẹp lấy lá thư kia, đi ra ngoài.

    Chờ Nam Nhiễm đi ra lớp.

    Tiểu Hắc Long nhịn không được phỉ nhổ một tiếng

    【 Ký chủ, thật không ngờ cô sẽ bị thu mua bởi một chút đồ ăn vặt. 】

    Nam Nhiễm thanh âm nhàn nhạt

    "Tôi cũng không ngờ Tiểu Hắc giống hệt đàn bà, dong dong dài dài không dứt."

    Tiểu Hắc Long có bao giờ cãi nhau với ai đâu?

    Nghẹn nửa ngày mới nghẹn một câu

    【 Tôi không phải Tiểu Hắc, tôi là Tiểu Hắc Long, tôi, tôi không đàn bà. 】

    Càng nói thanh âm càng nhỏ lại.

    Đàn bà dong dài là có ý gì?

    Mới lên làm hệ thống, có chút từ ngữ thâm ảo vẫn chưa hiểu lắm.

    Nam Nhiễm cứ đi cứ đi, liền dừng chân.

    Nhìn quanh khắp nơi.

    Nơi này là chỗ nào?

    Còn có.

    Thư này đưa cho ai?

    Cô nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát.

    À, là đưa cho vật tỏa sáng cô thấy ở cổng trường kia?

    Nghĩ như vậy, cô liền đi tiếp.

    Trong trường học có tiếng chuông vang lên, sau đó người trong vườn trường liền ít dần đi.

    Dạo qua một vòng, lại về tới khu dạy học.

    Đang muốn đi lên trên.

    Liền nghe được trên cầu thang có tiếng bước chân truyền đến.

    Cô không chút để ý mà ngẩng đầu đầu lên.

    Giây tiếp theo, tầm mắt dừng lại.

    Nam sinh đứng trên cầu thang này, toàn thân đều đang sáng lên.

    Sáng hơn tất cả ánh sáng dạ minh châu trong tầng hầm của cô cộng lại.

    Một viên dạ minh châu lớn như vậy, còn là vật sống.

    Bạc Phong đang đi xuống lầu, liền cảm nhận được bản thân bị một đôi mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào.

    Ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua.

    Hai người đối diện.

    Thiếu nữ mặc đồng phục trường Đế Đô.

    Dáng người cao gầy.

    Thân hình hiện ra nét phập phồng quyến rũ.

    Hai nút thắt trên cổ áo bị mở ra, lộ rõ xương quai xanh.

    Mang theo nét lười biếng khó nén.

    Trong tay thiếu nữ cầm một phong thư màu hồng phấn.

    Cậu dời tầm mắt đi.

    Thần sắc lạnh nhạt không chút thay đổi.

    Tiếp tục đi dọc theo thang lầu xuống dưới.

    Sau đó, liền phát hiện phía sau mình có thêm một cái đuôi nhỏ.

    Cậu đi đến chỗ nào, thiếu nữ phía sau liền đi theo tới đó.

    Dùng một đôi mắt như nhìn thấy bảo bối mà nhìn cậu.

    Cho đến khi đi đến cửa phòng Hội học sinh.

    Cậu đi vào, đóng cửa.

    Rầm.

    Một bàn tay chặn lại.

    Môn bị đẩy ra.

    Bạc Phong mặt vô biểu tình nhìn nữ sinh đứng trước mặt cậu.

    Nam Nhiễm hiếm có mà lộ ra thần sắc vui vẻ.

    "Dạ minh châu, về sau cậu đi theo tôi đi.

    Tôi bảo đảm, sẽ tìm một cái lồng sắt lớn đem cậu an bài thỏa đáng."
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  6. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 5: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa nói xong.

    Rầm.

    Cửa Hội học sinh hoàn toàn bị đóng lại.

    Nam Nhiễm bị ngăn cách ở ngoài cửa.

    Tiểu Hắc Long nhìn ký của nhà mình giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.

    【 Ký chủ, cô đang lầm bầm lầu bầu sao? 】

    Nam Nhiễm nhắm mắt lại, dựa vào trên cửa, nghĩ đến cảnh tượng kinh diễm chính mình vừa nhìn đến kia.

    Ừm, nhất định phải tìm một nơi lớn một chút, sắp xếp cho hắn ở bên trong.

    Tiểu Hắc Long ở trong đầu cô luôn không ngừng nói chuyện.

    Chỉ là nói nửa ngày, ký chủ một câu cũng không trả lời.

    Giống như nghe không được nó đang nói chuyện vậy.

    Tiểu Hắc Long nghi hoặc

    【 Ký chủ, ký chủ? 】

    Ký chủ không động tĩnh.

    Tiểu Hắc Long bỗng nhiên mở miệng

    【 Ủa? Dạ minh châu ai làm rớt nè? 】

    Tiếng nói vừa dứt, Nam Nhiễm giật giật, tầm mắt quét một vòng.

    Trên đất tất nhiên không có dạ minh châu.

    Thanh âm của cô chậm rãi

    "Lừa ta?"

    Tiểu Hắc Long thấy ký chủ của mình như vậy, run run một chút

    【 Ờ, ờ, người ta cũng chỉ là thử xem cô có nghe thấy hay không thôi mà. 】

    Nói xong Tiểu Hắc Long lại lập tức nói

    【 Ký chủ, cô đang suy nghĩ gì vậy? 】

    Nam Nhiễm:

    "Suy nghĩ xem nên đem dạ minh châu đặt ở nơi nào là thích hợp."

    Tiểu Hắc Long sửng sốt

    【 Hả? 】

    Chỉ một chút thời gian nó ngẩn ngơ như vậy.

    Nam Nhiễm đã dùng chân, ầm một tiếng

    Đá văng cửa Hội học sinh ra.

    Bên trong, Bạc Phong đang chuẩn bị thay quần áo.

    Đột nhiên nghe được thanh âm xâm nhập.

    Cậu mặt vô biểu tình ngẩng đầu, vừa nhìn về phía Nam Nhiễm, vừa giữ chặt những nút áo đã cởi ra.

    Nam Nhiễm dùng một bàn tay chống bàn, nhảy lên, rơi xuống, tóc dài ở giữa không trung vẽ ra một độ cong duyên dáng.

    Chớp mắt, cô đã xuất hiện trước mặt Bạc Phong.

    Bước chân vừa mới đứng vững.

    Rầm! Một tiếng.

    Trên tay cô có cái ly không biết lấy từ chỗ nào, trực tiếp nện lên đầu Bạc Phong.

    Ba giây đồng hồ sau.

    Nam Nhiễm khiêng nam sinh đã ngất đi ra ngoài.

    Sau một đoạn thời gian yên tĩnh lâu dài, thanh âm run rẩy hoảng sợ của Tiểu Hắc Long vang lên:

    【 Ký chủ, cô cô cô, cô định làm gì? 】

    Nam Nhiễm đương nhiên:

    "Đem hắn giấu đi"

    Tiểu Hắc Long

    【 Tôi tôi tôi tôi ······】

    Tiểu Hắc Long mới lần đầu làm hệ thống, chưa từng gặp qua chuyện thế này,

    Liền nghe Nam Nhiễm tiếp tục mở miệng

    "Cậu thân là một hệ thống, có phải hay không nên phát huy chút tác dụng, phát cho ta một cái lồng sắt lớn chút?"

    Rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy một viên dạ minh châu hoàn mỹ như vậy, sáng chói như vậy.

    Đem vào trong phòng tối nhỏ, có phải hay không có hơi khó coi?

    Thanh âm trẻ con của Tiểu Hắc Long lập tức thay đổi, không biết là bị dọa hay là cảm thấy khủng bố.

    【 Ký chủ, cô đem người nhốt lại, đây là cưỡng chế người khác tự do thân thể, là trái pháp luật đó ký chủ! 】

    Mí mắt Nam Nhiễm còn không thèm chớp một cái, khiêng người liền đi.

    Trái pháp luật?

    Đó là thứ gì?

    Có thể ăn được sao?

    Còn hấp dẫn cô hơn cả dạ minh châu sao?

    Thật vất vả tóm được dạ minh châu.

    Trả trở về?

    Không thể nào.

    Nam Nhiễm mù luật căn bản nghe không hiểu rốt cuộc nó đang nói cái gì.

    Cho đến, thanh âm của Tiểu Hắc Long thay đổi ngữ điệu:

    【 Leng keng, hệ thống cảnh báo, giá trị hắc ám trong nội tâm của ký chủ Nam Nhiễm vượt qua 50%.

    Xin ký chủ đình chỉ tất cả hành động gây nguy hại đến người khác, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt. 】

    Giọng nói của Tiểu Hắc Long vừa ngừng lại.

    Chân Nam Nhiễm liền tạm dừng một chút.

    Sau đó cúi đầu, nhìn về phía mắt cá chân phải của mình.

    Chỗ đó đang có một chuỗi hình xăm vòng quanh mắt cá chân của cô.

    Cảm giác nóng rát đau đớn thoáng truyền đến.

    Nam Nhiễm cũng không cho rằng hình xăm này đặt ra là để cho đẹp.

    Hiển nhiên, chỉ cần cô tiếp tục hành động, thì cái hình xăm mới xuất hiện này sẽ trừng phạt cô.

    Nam Nhiễm hạ mí mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

    Liền ở giờ phút cô im lặng này.

    Bỗng nhiên cô cảm nhận được nam sinh bị cô khiêng trên vai có động tĩnh.

    Vừa định ra tay.

    Thì nam sinh này ra tay càng nhanh, lực lượng càng mạnh.

    Chớp mắt, Nam Nhiễm đã bị người ta nắm bả vai quăng ra ngoài.

    Mũi chân của cô dẫm vào vách tường, dừng ở cách nam sinh một khoảng cách.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  7. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 6: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếp theo, cổ áo cô đã bị một người túm trong tay.

    Cả người đều bị kéo qua.

    Nam Nhiễm nhìn Bạc Phong ở khoảng cách gần.

    Một khuôn mặt đột nhiên bị phóng đại, xuất hiện ngay trước mắt cô.

    Bộ dáng giống như được bị tỉ mỉ điêu khắc.

    Không tìm ra được một chút khuyết điểm nào, nhưng cũng lạnh lùng tới mức khiến người ta giận sôi.

    Mày Bạc Phong nhướng lên, ánh mắt có chút cảm xúc không kiên nhẫn.

    "Không muốn tồn tại nữa, thì có thể tùy thời mở miệng.

    Tôi không ngại ném cô từ nơi này xuống."

    Thanh âm cũng giống như con người cậu ta vậy, lạnh tới mức dọa người.

    Nam Nhiễm nghe lời uy hiếp này của cậu.

    Cảm xúc hưng phấn trong mắt càng đậm.

    Dạ minh châu mở miệng nói chuyện.

    Cho dù nghĩ như thế nào cũng vẫn cảm thấy thực thần kỳ.

    Chậc chậc chậc, một tầng hầm ngầm dạ minh châu kia của cô cũng không bằng một cái này.

    Nhưng mà,

    Cô dời tầm mắt xuống, nhìn về phía cổ áo đang bị túm của mình.

    Đang suy nghĩ, Bạc Phong bỗng nhiên buông lỏng tay ra.

    Cậu ta gài xong nút áo trên cùng, cũng không thèm nhìn Nam Nhiễm một cái, đi lướt qua.

    Lại lại lần nữa khôi phục bộ dáng lạnh băng không có cảm xúc của ngày thường.

    *

    Bởi vì khúc nhạc đệm này, Nam Nhiễm đã sớm đem chuyện đưa thư tình quăng ra sau đầu.

    Chỉ nghe hệ thống Tiểu Hắc Long cứ oán niệm trong đầu Nam Nhiễm:

    【 Ký chủ, cô vô duyên vô cớ đả thương người ta,

    Còn tự tiện xông vào phòng của người ta,

    Thấy được thân thể của người ta.

    Cái này là phải chịu trách nhiệm. 】

    Nam Nhiễm nhắm mắt lại, chậm rãi:

    "Chịu trách nhiệm?

    Tôi?"

    Thanh âm của cô nghe thật lười biếng.

    Nam Nhiễm không có về phòng học, mà là tìm một cây đại thụ mát mẻ ngồi xuống.

    Tiểu Hắc Long còn đang oán niệm

    【 Ký chủ, đi vào tiểu thế giới là phải tuân thủ quy củ của người khác.

    Nếu ký chủ làm chuyện trái pháp luật, sẽ phải chịu pháp luật chế tài. 】

    Tiểu Hắc Long chủ động phổ cập tri thức khoa học cho ký chủ của mình.

    Sau khi nói xong, nhìn thấy ký chủ hiếm khi còn đang tỉnh táo.

    Lập tức ban bố nhiệm vụ cải tạo của Nam Nhiễm,

    【 Ký chủ, bởi vì cô làm bậy quá nhiều.

    Căn cứ hệ thống đánh giá, cô cần phải làm chuyện tốt trên thế giới này.

    Chỉ cần là chuyện tốt đủ tiêu chuẩn, làm đủ ba việc, nhiệm vụ sẽ hoàn thành nha ký chủ. 】

    Đối với việc Tiểu Hắc Long hưng phấn, Nam Nhiễm có vẻ thờ ơ.

    Làm chuyện tốt?

    Đó là thứ gì?

    Có thể ăn được sao?

    Âm thanh trẻ con của Tiểu Hắc Long lại vang lên:

    【 Ký chủ, chỉ cần cô làm xong ba chuyện tốt, là có thể đạt được một viên dạ minh châu nha. 】

    Tiểu Hắc Long cũng hết cách.

    Đối ký chủ của mình, chỉ có thể dùng cách này, phương pháp lợi dụ.

    Ký chủ của nó không thích gì cả, chỉ thích tiểu viên cầu tỏa sáng.

    Cuối cùng, khi nghe đến có thể đạt được một viên dạ minh châu, liền nghe Nam Nhiễm thốt ra một tiếng

    "Ừm."

    Nghe thấy ký chủ đáp ứng rồi, lại lập tức nhắc nhở:

    【 Ký chủ, khi giá trị hắc ám trong cơ thể cô vượt qua 50%, cô sẽ phải chịu trừng phạt. 】

    Sau khi nói xong, Tiểu Hắc Long tò mò:

    【 Ký chủ, hình xăm trên mắt cá chân kia của cô là dùng để trừng phạt cô sao? 】

    Về trừng phạt, Tiểu Hắc Long cũng không thể khống chế.

    Nó chỉ có thể kiểm tra đo lường xem thử giá trị hắc ám trong cơ thể của ký chủ có vượt qua 50% hay không, sau đó nhắc nhở ký chủ.

    Nam Nhiễm mở mắt ra, liếc nhìn chuỗi hình xăm trên mắt cá chân mình.

    Sau đó, có chút không kiên nhẫn mà nhắm mắt lại.

    Nam Nhiễm đứng dậy từ dưới đại thụ.

    Nhìn bầu trời nóng bức này.

    Mở miệng nói một câu:

    "Có phải nên trở về đi học hay không?"

    Tiểu Hắc Long nhỏ giọng phun tào.

    【 Ký chủ, tiết học đầu tiên đã sớm kết thúc rồi. 】

    Nhưng mà sau khi phun tào, Tiểu Hắc Long thực mau liền khôi phục tinh thần

    【 Ký chủ, đi học đi! 】

    Nó là hệ thống cải tạo, mục đích chính là muốn dẫn đường cho ký chủ trở về quỹ đạo.

    *

    Chỉ là có đôi khi, ngoài ý muốn luôn xuất hiện trong lúc lơ đãng.

    Ví dụ như hiện tại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  8. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 7: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Nhiễm đang trên đường quay lại phòng học.

    Đi dưới bóng cây.

    Sau đó liền nghe được tiếng xô đẩy cùng châm chọc mỉa mai.

    "Tả Hàm, tao khuyên mày thành thật một chút.

    Đừng có ngày nào cũng câu tam đáp tứ.

    Một bên mập mờ với Trình đại giáo thảo, một bên lại dây dưa không rõ với Bạc Phong hội trưởng của chúng ta.

    Trong nhà có tiền sao chứ?

    Có tiền là có thể không biết xấu hổ như vậy?"

    Tiểu Hắc Long:

    【 Ký chủ, Tả Hàm chính là nữ chủ của thế giới này. 】

    Nam Nhiễm

    "À"

    Cô lên tiếng.

    Đã nhìn ra.

    Trên người nữ sinh này, cũng có quang mang mỏng manh đang phát sáng.

    Chỉ là sau khi gặp được Bạc Phong.

    Lại nhìn đến cái này, đã không thể khiến nội tâm của cô nhấc lên được chút gợn sóng nào.

    Nam Nhiễm tiếp tục đi dọc theo con đường mà tiến về phía trước.

    Giống như không nhìn thấy gì cả.

    Cho đến khi thanh âm của Tiểu Hắc Long vang lên:

    【 Ký chủ, ký chủ, làm chuyện tốt. 】

    Nam Nhiễm không phản ứng.

    Tiểu Hắc Long:

    【 Ký chủ, ký chủ, dạ minh châu. 】

    Nhắc tới dạ minh châu, cuối cùng Nam Nhiễm cũng dừng lại.

    Vừa vặn, liền đứng ở bên ngoài vòng vây này.

    Đại khái là cảm giác tồn tại của Nam Nhiễm quá mạnh.

    Cho dù cô chả nói gì, chỉ đứng ở đó.

    Thì ánh mắt của chị đại dẫn đầu bao vây kia liền lập tức liếc qua đây.

    Nhíu mày.

    "Nhìn cái gì mà nhìn? Không cần xen vào việc người khác!"

    Chị đại cảnh cáo.

    Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn mặt trời trên trời một chút.

    Hôm nay thời tiết sáng sủa, mặt trời chói chang.

    Chậc.

    Này thời tiết chết tiệt này.

    Đi qua, vươn tay.

    Tùy tay hất đồng lõa của chị đại đang đứng trước mặt cô ra.

    Sau đó nhìn về phía Tả Hàm hai mắt đỏ bừng đang kiên cường nhẫn nại.

    Nam Nhiễm mở miệng.

    "Đi theo tôi."

    Chị đại kia nghe thấy, trừng lớn đôi mắt.

    Phảng phất như thấy được chuyện gì đó buồn cười.

    Đánh giá Nam Nhiễm từ trên xuống dưới.

    Lúc này, bên cạnh có một nữ sinh đi tới, ghé vào tai chị đại nói hai câu.

    Tiếng cười của chị đại lại càng lớn hơn nữa.

    Ý vị cười nhạo nồng đậm.

    "Mày chính là Nam Nhiễm à, vốn đang định đi tìm mày.

    Không ngờ lại ở chỗ này gặp được mày."

    Vừa nói xong, sắc mặt chị đại liền trở nên hung ác.

    "Đừng mẹ nó không có việc gì liền đi đưa thư tình cho Trình giáo thảo.

    Thật đúng là tưởng mình lợi hại lắm."

    Tiếng nói vừa dứt.

    Phịch một tiếng, chị đại đã bị đạp bay ra ngoài.

    Toàn trường yên tĩnh.

    Nam Nhiễm nhìn Tả Hàm, ngữ điệu lười nhác:

    "Không đi?"

    Tả Hàm:

    "Tôi ······"

    Mới nói một chữ, chớp mắt đã bị Nam Nhiễm túm đi rồi.

    Nam Nhiễm chậm rì rì nói:

    "Dong dài."

    Cả ngày, đâu ra lắm lời như vậy.

    Tả Hàm chạy chậm theo phía sau Nam Nhiễm.

    Cho đến khi Tả Hàm bị Nam Nhiễm lôi tới chỗ khu dạy học.

    Lúc này Nam Nhiễm mới buông ra.

    Hai mắt Tả Hàm mang cảm kích.

    "Cảm ơn"

    Nam Nhiễm không hé răng, chỉ đi lên lầu.

    Vừa đi vừa hỏi Tiểu Hắc Long

    "Một chuyện tốt?"

    Tiểu Hắc Long

    【 Ký chủ, căn cứ hệ thống bình định, vừa rồi cô, là đang thi hành bạo lực. 】

    Nam Nhiễm bước chân hơi ngừng lại.

    Tả Hàm đi theo phía sau Nam Nhiễm, đang bước bước chân nhỏ ngoan ngoãn đi theo lên lầu.

    Nam Nhiễm dừng lại, Tả Hàm trực tiếp đập vào phía sau lưng cô.

    Nam Nhiễm bị cái va đập này, tâm tình càng kém.

    Tả Hàm nhìn ra ân nhân cứu mạng hình như không được vui cho lắm.

    Nhẹ nhàng mở miệng:

    "Cảm ơn cậu đã cứu tớ, tớ mời cậu ăn gì đó nhé?"

    Nam Nhiễm nghe, mí mắt giật giật.

    Quay đầu nhìn về phía Tả Hàm.

    "Mời tôi ăn đồ ăn?"

    Tả Hàm gật gật đầu.

    "Đúng."

    Nam Nhiễm:

    "Được."

    Tả Hàm mở miệng:

    "Vậy chờ hết tiết tư, tớ đi tìm cậu được không?

    Cậu học lớp mấy?"

    Nam Nhiễm muốn ăn ngay bây giờ.

    Kết quả, vẫn lại phải chờ.

    Ánh mắt cô nhìn về phía Tả Hàm, thực hung.

    Tả Hàm nắm chặt ví tiền của mình, ân nhân cứu mạng của mình hình như rất đói bụng, dáng vẻ như bây giờ liền phải ăn cái gì đó.

    Tả Hàm:

    "Vậy, giờ tớ sẽ đi mua cho cậu, cậu ở chỗ này chờ tớ được không?"

    Nam Nhiễm vừa nghe, liền ngồi xuống chỗ bậc thang.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  9. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 8: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dựa vào trên vách tường,

    "Đi nhanh về nhanh."

    Tức khắc nhìn lại, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

    Tả Hàm lập tức gật đầu.

    "Ừm ừm."

    Sau khi lên tiếng, liền nâng chân nhỏ nhanh chóng chạy ra khỏi khu dạy học.

    Nam Nhiễm dựa vào vách tường bên cạnh.

    Tóc tán xuống dưới, che đậy gương mặt của cô.

    Tư thái lười nhác, nhắm hai mắt lại.

    Giống như sắp ngủ.

    Tiểu Hắc Long lên tiếng:

    【 Ký chủ? Cô còn tỉnh không? 】

    Nam Nhiễm không lên tiếng.

    Tựa hồ thật sự đã ngủ.

    Tiểu Hắc Long bắt đầu cân nhắc.

    Ký chủ đầu tiên là ngủ dưới đại thụ, vào lớp ngủ.

    Sau lại đi đến dưới gốc cây, tiếp tục nhắm hai mắt.

    Bây giờ dựa vào tường, chờ Tả Hàm người ta mua đồ ăn tới, vẫn đang ngủ.

    Ký chủ có vẻ rất buồn ngủ.

    Ước chừng mười lăm phút sau.

    Tả Hàm chạy chậm trở về.

    Thở hồng hộc, lau mồ hôi trên đầu.

    "Ân nhân, cậu ăn đi."

    Xách hai túi đồ ăn vặt lớn, tất cả đều đặt ở trước mặt Nam Nhiễm.

    Mí mắt Nam Nhiễm động động, mở to mắt.

    Vốn dĩ có chút không kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy một đống đồ ăn trước mặt này.

    Cô duỗi tay, cầm lấy một bao khoai tây chiên trong đó, đùa nghịch trong chốc lát.

    Bỗng nhiên há mồm, cắn lên.

    Túi đồ ăn đóng gói liền bị xé rách ra thành một cái miệng to.

    Nam Nhiễm cũng không nhổ mảnh bao bị cắn rách trong miệng ra.

    Mà là nhai hai cái.

    Tả Hàm đứng bên cạnh nhìn, thực vui vẻ, cũng cầm lấy một bịch mở ra.

    Cầm lấy một miếng khoai tây chiên, bỏ vào miệng ăn, lại nói với Nam Nhiễm.

    "Đây là khoai tây chiên ngon nhất trong trường."

    Nam Nhiễm thấy dáng vẻ ăn đồ ăn của cô ấy, hơi ngừng lại.

    Sau đó hạ mí mắt xuống, nhả nửa mảnh bao bì trong miệng ra.

    Tại sao lại là nửa mảnh?

    Ờ, nửa mảnh còn lại đã bị cô nuốt xuống rồi.

    Cô cầm một miếng khoai lát lên.

    Bỏ vào miệng ăn.

    Bởi vì bị quấy rầy ngủ, cảm xúc không kiên nhẫn trên mặt cũng dần dần tiêu tán.

    Từng miếng từng miếng rồi lại thêm một miếng.

    Khi Nam Nhiễm ăn xong một túi đồ ăn vặt.

    Tả Hàm ngồi chếch bên cạnh, trong tay còn cầm bao khoai tây chiên kia, nhìn tới mức ngơ ngác.

    Nam Nhiễm cong ngón tay, đem túi đồ ăn vặt bên cạnh Tả Hàm câu tới trước mặt mình.

    Sau đó, tiếp tục ăn.

    Đợi khi ăn xong tất cả rồi.

    Tâm tình của cô thoạt nhìn không tệ.

    Đứng dậy.

    Dọc theo thang lầu mà đi lên trên.

    Chỉ để lại một mình bạn học Tả Hàm đã nhìn tới mức choáng váng ở đàng kia.

    Lúc Nam Nhiễm quay trở lại lớp mình, tiết thứ hai cũng đã tan từ sớm.

    Cô ngồi lại trên chỗ ngồi của mình.

    Bạn học bên cạnh mở miệng hỏi:

    "Tiểu Nhiễm, cậu đi đâu vậy?

    Thầy còn hỏi tớ đó."

    Nam Nhiễm thuận miệng đáp một tiếng liền nhắm hai mắt lại.

    Lúc này, bạn học ngồi phía sau Nam Nhiễm vỗ vỗ cánh tay bạn học ngồi bên kia.

    Nhỏ giọng nói:

    "Haizzz, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?

    Người ta chắc chắn là lại đi dụ dỗ đàn ông thôi."

    Bạn học cùng bàn kia nhìn ngó xung quanh.

    "Không phải chứ?"

    Bạn học ngồi sau cười nhạo một tiếng.

    "Sao lại không phải?

    Cả ngày chỉ biết đưa thư tình cho Trình giáo thảo.

    Ngày nào cũng dính vào người ta, cũng không ngại bản thân ghê tởm."

    Lời này, đã rất khó nghe rồi.

    Tiểu Hắc Long căm giận

    【 Ký chủ cố lên! 】

    Chỉ là đợi nửa ngày, cũng không thấy ký chủ có phản ứng gì.

    Tiểu Hắc Long nghi hoặc

    【 Ký chủ? 】

    Cả nửa ngày, mới nghe được một câu của Nam Nhiễm.

    "Nóng chết mất"

    Tiểu Hắc Long nhìn sắc trời bên ngoài.

    Bây giờ là mùa hè.

    Điều hòa trong lớp lại vừa vặn hỏng mất rồi.

    Chỗ ngồi của Nam Nhiễm lại là gần sát cửa sổ.

    Mặt trời vừa chiếu, ánh mặt trời lấp lánh liền vừa vặn chiếu vào trên người cô.

    Tiểu Hắc Long cẩn thận kiểm tra đo lường ký chủ.

    Cảm xúc cũng không có dấu hiệu bực bội tối tăm.

    Ờ······

    Tiểu Hắc Long:

    【 Ký chủ, cô sẽ không bị phơi hư đấy chứ? 】
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  10. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 9: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Nhiễm không nói một lời, chỉ nằm trên bàn.

    Tóc rối tung, nhìn qua giống như một nữ quỷ.

    Ký chủ của mình vừa phơi liền suy yếu, phải làm sao giờ?

    Tiểu Hắc Long yên tĩnh nửa ngày.

    Sau đó thanh âm trẻ con vang lên:

    【 Ký chủ, hay là cô ra cửa hàng mua kem ăn đi? 】

    Nam Nhiễm nghe thấy ăn, giật giật thân thể.

    Nhưng mà sau khi vừa động, cô liền nằm tại chỗ đó không động đậy nữa.

    "Không muốn ăn"

    Tiểu Hắc Long định giải thích

    【 Ký chủ, kem là ······】

    Lời còn chưa nói xong, liền nghe Nam Nhiễm nói một câu:

    "Đừng ồn."

    Tiểu Hắc Long yên lặng.

    Cuối cùng, trong đầu Nam Nhiễm cũng yên tĩnh.

    Nam Nhiễm nằm trên bàn ngủ qua hai tiết học.

    Nguyên thân học tập rất ưu tú, lại rất ngoan, rất được thầy cô thích.

    Thầy giáo thấy Nam Nhiễm vẫn luôn nằm trên bàn, cho rằng là do cô không thoải mái.

    Liền không có ồn đến cô.

    Nam Nhiễm vẫn luôn ngủ đến giữa trưa.

    Mặt trời lặn về tây, một khối bóng râm bao phủ cô lại.

    Nam Nhiễm vẫn luôn ngủ say đột nhiên mí mắt giật giật, mở mắt.

    Chờ đến lúc cô mở to mắt, trong lớp đã không còn một bóng người.

    Cô ngửa đầu, hất tóc.

    Dựa vào trên ghế.

    Thuận theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy Bạc Phong đi ngang qua trước cửa sổ trước mặt cô.

    Nam Nhiễm hơi khựng lại.

    Con ngươi vốn đang híp lại, mở to hơn chút.

    Đây là lần thứ hai gặp nhau.

    Nhưng quang mang trên người hắn vẫn như cũ không suy giảm.

    Vẫn đang tỏa sáng lấp lánh.

    Nam Nhiễm nhìn Bạc Phong.

    Không biết là do ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng hay là thế nào.

    Tầm mắt của Bạc Phong lướt qua trên người cô.

    Hiển nhiên, trong chớp mắt đối diện đó, Bạc Phong nhớ ra cô gái này là ai.

    Bước chân của cậu ngừng lại.

    Trên mặt không cảm xúc, rốt cuộc xuất hiện biến động.

    Khẽ cau mày một chút.

    Bất quá thực mau, trên mặt lại lần nữa khôi phục thành mặt không cảm xúc.

    Xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

    Cậu vừa rời khỏi trước cửa sổ, liền nghe được cửa sổ đằng sau truyền đến thanh âm bị kéo ra.

    Sau đó là, tiếng bước chân dẫm trên mặt đất.

    Tầm mắt sáng quắc kia, lại một lần nữa dính lên người cậu.

    Bạc Phong tiếp tục đi về phía trước, đi ra rất xa.

    Cái đuôi nhỏ phía sau, vẫn luôn không cắt đuôi được.

    Cho đến khi, cậu dừng bước chân lại.

    Quay đầu nhìn về phía cô.

    Nam Nhiễm đem tay đút vào túi quần tây, từng bước một đi qua.

    "Này, cậu đi theo tôi đi."

    Nam Nhiễm đồng chí chưa dứt tà tâm.

    Vẫn muốn khiêng Bạc Phong về.

    Bạc Phong mặc một thân đồng phục, cắt may tinh xảo, thẳng tắp đứng ở đó.

    Một khuôn mặt có đường cong phác họa tinh xảo giống như dùng đao rìu điêu khắc ra, tầm mắt lạnh băng mà nhìn cô gái lười biếng ở đối diện.

    "Sao?"

    Thanh âm không hề phập phồng, phun ra hai chữ.

    Tiểu Hắc Long nhìn bộ dạng nóng lòng muốn thử kia của ký chủ mình.

    Này rõ ràng là lại muốn cướp người ta trở về.

    Lập tức mở miệng:

    【Ký chủ, ký chủ, lỡ như cô đem dạ minh châu đánh hỏng rồi thì phải làm sao?

    Hay là, cô nghĩ cách nào đó văn nhã khác đi? 】

    Nam Nhiễm nghe, hình như cũng có chút đạo lý nha.

    Cô lục lọi trong túi một lát.

    Ờ, bên trái có một bức thư màu hồng nhạt, bên phải có một thẻ cơm.

    Cô nhìn nhìn, tiếp theo liền giơ thẻ cơm bên phải lên.

    "Tôi mời cậu ăn cơm, cậu đi theo tôi?"

    Bạc Phong dời tầm mắt,

    "Nhàm chán."

    Nói xong, liền tiếp tục đi về phía trước.

    Cậu đi về phía trước, Nam Nhiễm liền tiếp tục đi theo.

    Cho đến lúc cậu đi tới cửa Hội học sinh.

    Nhìn thấy hai người mặc tây trang giày da đứng ở cửa.

    Trong tay còn cầm theo một cái hộp cơm làm bằng sứ trắng.

    Người nọ mở miệng:

    "Thiếu gia."

    Nói xong, liền đẩy hộp cơm đến trước mặt Bạc Phong.

    Bạc Phong tùy tay cầm hộp cơm qua, đi vào phòng Hội học sinh.

    Cậu tùy tay đặt hộp cơm lên bàn.

    Lấy tài liệu trên kệ sách xuống, đang tìm kiếm cái gì đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...