Chương 80: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 11

[HIDE-THANKS]
Nam Nhiễm dựa vào cửa,

"Anh đang làm gì đó?"

Khó được tò mò.

Nguyễn Mặc hơi dừng bút một chút, ngẩng đầu nhìn cô.

Nhưng thực mau, lại cúi đầu, tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên giấy.

Nam Nhiễm đi vào phòng ngủ.

Nhìn mỗi tờ giấy trên mặt đất đều rậm rạp chi chit chữ.

Nét chữ tinh tế, có lực.

Cô nhìn trong chốc lát.

Ừm.

Nhiều chữ quá, xem chóng cả mặt.

Lập tức bước qua.

Sau đó ngã xuống giường, ngủ.

Khó được, lần này Nam Nhiễm không kéo dạ minh châu ngủ cùng.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại.

Nam Nhiễm nghe được câu đầu tiên Tiểu Hắc Long nói là:

"Ký chủ, ký chủ, Nguyễn Mặc cả đêm không ngủ đó."

Cô ngồi dậy, phát hiện hắn vẫn ngồi dưới đất như cũ.

Bấm tay, cánh tay thon dài có lực, đè lên giấy trắng, tiếp tục viết lên.

Thậm chí, một đêm trôi qua, tư thế đều không hề thay đổi.

Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc, mày hơi cau lại.

Chẳng phải vẫn rất tốt đấy sao?

Nhưng tại sao lại thấy ánh sáng trên người hắn phai nhạt hơn một chút?

Chẳng lẽ do mệt?

Nghĩ vậy.

Cô xuống giường.

Bước qua những tờ giấy trắng đó.

Đi đến trước mặt Nguyễn Mặc.

Khom lưng, trực tiếp bế người lên.

Nguyễn Mặc sửng sốt.

Tiểu Hắc Long:

【······ Ký chủ, dạ minh châu là một người đàn ông 1m83.

Có thể đừng dùng loại ôm công chúa xấu hổ này được không? 】

Cô mới chả thèm quan tâm này đó.

Bế người lên giường.

Bọc chăn lại.

Nhân tiện rút bút trong tay hắn ra, ném.

"Ngủ."

Nguyễn Mặc ngẩng đầu.

Con ngươi đen nhánh xinh đẹp, đối diện với cô.

"Sắp viết xong rồi."

Ngữ điệu lãnh đạm.

Thanh âm mang theo chút suy yếu.

Nam Nhiễm cũng không biết hắn đang viết thứ quái gì.

Chỉ cảm thấy ánh sáng của dạ minh châu càng ngày càng ảm đạm rồi.

Đừng có mà không sáng nữa đấy.

Duỗi tay, bịt kín mắt hắn lại.

"Bây giờ, ngủ ngay."

Ừm.

Ngủ một lát.

Chắc là sẽ sáng lên lại.

Lông mi mỏng dài quẹt nhẹ trong lòng bàn tay Nam Nhiễm.

Làm lòng bàn tay cô hơi ngứa.

Môi Nguyễn Mặc có hơi trắng bệch, chậm rãi mở miệng.

"Tôi không thích người khác chạm vào mình. Nếu cô còn muốn thứ tôi viết, liền lấy tay ra."

Lần này, Nam Nhiễm thế mà thật sự rụt tay lại.

Một tay cô chống cằm, nghiêng đầu.

Ngón tay, từng chút từng chút chọc chọc khuôn mặt hắn.

"Người khác đương nhiên không thể chạm vào.

Nhưng tôi không phải người khác."

Ông đây là chủ nhân của anh.

Chạm vào anh là điều đương nhiên mới đúng.

Dạ minh châu của cô, muốn ôm liền ôm, muốn chạm vào liền chạm vào.

Ừm.

Mặt hắn cũng lạnh lạnh, làn da hình như có vẻ rất tốt.

Cô vừa dứt lời.

Nguyễn Mặc liền ho khan lên.

Nam Nhiễm hơi dừng tay.

Dạ minh châu này ······ hình như càng thêm ảm đạm rồi.

Sẽ không, không sáng nữa đấy chứ?

Cô nhanh chóng thu tay lại, mở miệng:

"Được, tôi không chạm vào. Anh tiếp tục, anh muốn làm gì cũng được."

Tốc độ trở mặt của Nam Nhiễm, siêu cấp mau.

Tiểu Hắc Long cảm thấy, nó cần phải nhắc nhở ký chủ một chút.

【 Ký chủ chẳng lẽ không cảm thấy, hắn hình như là bị bệnh rồi sao? 】

Dường như lúc này Nam Nhiễm mới hiểu ra.

"Hắn còn sẽ bị bệnh? Trước kia đâu có vậy."

Tiểu Hắc Long:

【 Hở? Trước kia? 】

Lực chú ý của Nam Nhiễm đều tập trung trên người dạ minh châu.

Liên tiếp nhìn chằm chằm Nguyễn Mặc, nửa ngày sau mới mở miệng,

"Viên dạ minh châu sống độc nhất vô nhị này, đừng nói thay đổi thân xác, cho dù không có thân xác, tôi cũng có thể nhận ra được."

Tiểu Hắc Long kinh ngạc,

【 Hở? Thì ra ký chủ đã phát hiện ra rồi à? 】

Vốn dĩ Tiểu Hắc Long còn định báo lại với ký chủ.

Độ thuần tịnh linh hồn của Nguyễn Mặc này cùng với viên dạ minh châu ở vị diện trước giống nhau như đúc.

Có lẽ, viên dạ minh châu biết phát sáng kia cũng theo bọn họ luân hồi.

Chỉ là nó còn chưa nói, ký chủ đã tự mình phát hiện ra rồi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 81: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 12

[HIDE-THANKS]
Tiểu Hắc Long:

【 Ký chủ, đầu tiên, hắn là người, sau đó mới là dạ minh châu.

Dạ minh châu sẽ không bị bệnh, nhưng con người thì sẽ. 】

Nam Nhiễm nghe.

Một tay cô chống đầu, một tay khác sờ điện thoại bên cạnh.

Gọi đi.

"Tôi bị bệnh."

Nói xong, cúp điện thoại.

Thực mau.

Chuông cửa của chung cư vang lên.

Rầm rầm rầm, một trận tiếng đập cửa.

Cùng với thanh âm của chị Thanh.

"Tiểu Nhiễm, em không sao chứ?"

Cửa chung cư mở ra.

Chị Thanh thấy Nam Nhiễm hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở đây.

Sắc mặt hồng nhuận, nhìn qua không có chuyện gì lớn.

Chị thoáng thở ra một hơi.

Ánh mắt Nam Nhiễm thoáng dừng lại trên người chị Thanh.

Sau đó, ánh mắt liền dừng lại trên người bác sĩ mặc áo blouse trắng sau lưng chị Thanh.

Cô mở miệng.

"Hắn ở trong phòng."

Bác sĩ mặc áo blouse trắng đi theo vào, Nam Nhiễm đi về hướng phòng ngủ.

Thực mau liền thấy được người nằm trên giường.

Mắt nhắm lại, lông mi run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Trên đầu có mồ hôi toát ra.

Bác sĩ đi qua.

Cẩn thận kiểm tra một phen.

Chị Thanh:

"Em gọi điện thoại cho chị, chị còn tưởng là em xảy ra chuyện.

Ngay cả bác sĩ trung y thâm niên là giáo sư Vương cũng mời tới."

Chị Thanh nói nói, lực chú ý liền rơi xuống mấy tờ giấy trên mặt đất trong phòng ngủ.

Nghi hoặc,

"Đây là gì?"

Vừa nói, vừa khom lưng, lượm hết mấy tờ giấy kia lại.

Ai ngờ lượm lượm.

Chị Thanh khựng lại.

Ngẩng đầu.

Nhìn về phía Nam Nhiễm.

"Em viết?"

Tay hơi run lên.

Để lộ nội tâm khiếp sợ của chị Thanh.

Nam Nhiễm còn chưa nói xong.

Chị Thanh liền bổ nhào về phía Nam Nhiễm, một tay ôm lấy Nam Nhiễm.

"Em, chính là biên kịch quỷ tài trong lời đồn, Linh?"

Nam Nhiễm đẩy bà chị đang kích động trên người mình ra.

"Không quen."

Linh là ai?

Cô không quen biết.

Chị Thanh chỉ cho là Nam Nhiễm không muốn bị người ta nhận ra, muốn khiêm tốn.

Vội vàng nói,

"Được được được, em không quen.

Vậy, vậy em nói với chị xem,

Đây là kịch bản cuối cùng trong hệ liệt của em sao?

Đã bắt đầu quay chưa?

Tuyển xong người chưa?

Em nhìn trúng ai?"

Nhìn bộ dáng này của chị Thanh, nơi nào còn là bộ dáng người đại diện thâm niên tài giỏi?

Nam Nhiễm vừa đẩy chị Thanh ra ngoài phòng, vừa định nói chuyện.

Bỗng nhiên.

Hơi khựng lại.

Nhìn đống giấy này.

Lại nhìn lại dạ minh châu ảm đạm không ánh sáng đang nằm trên giường kia.

Cô ngẩng đầu, dò hỏi chị Thanh

"Linh?"

Tâm trạng kích động của chị Thanh đã biến mất, lý trí dần dần trở lại.

Nhìn vẻ mặt này của Nam Nhiễm, một bộ hoàn toàn không hiểu rõ.

"Thật sự không phải em? Vậy sao em lại có bộ kịch bản thứ ba của hệ liệt《 Ma Chi Tử 》?"

Nam Nhiễm:

"Cái gì Ma?"

Được rồi.

Hiện tại chị Thanh xác nhận, thứ này đích thực không phải do Nam Nhiễm viết.

Quỷ tài biên kịch, Linh.

Năm năm trước, một bộ 《 Ma Chi Tử 》 ngang trời xuất thế.

Ratings phá bốn số.

Chấn động hơn phân nửa giới giải trí.

Người đóng vai nam nữ chính nhờ vào bộ phim này, lấy được giải thị đế thị hậu.

Đồng thời, kịch bản này quét ngang các giải thưởng lớn.

Trở thành Ông Vua không ngai của năm đó.

Không chỉ năm đó, trước sau mười năm đều không còn bộ phim nào có thể nổi hơi bộ đó.

Có thể nói là tuyệt đỉnh, mười năm không ai có thể vượt qua.

Vốn dĩ, một bộ phim truyền hình, thứ khiến người xem chú ý nhất, đầu tiên là diễn viên, sau đó là đạo diễn, tiếp đến là chế tác, cuối cùng mới có thể khiến người xem khen ngợi kịch bản trâu bò.

Nhưng kịch bản đó thật sự quá lợi hại, thiết kế cấu tạo đại cương, trình độ liên kết, phá vỡ nhận tri của giới biên kịch.

Kịch bản kia, thậm chí còn bị lấy ra làm mẫu mực trong giới biên kịch.

Đặc biệt là, khi tất cả mọi người tò mò với vị biên kịch này, muốn phóng vấn.

Ờ, không tìm được người này.

Tính thần bí của vị biên kịch này, càng khiến cho kịch bản này đứng sừng sững tại thần đàn.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 82: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 13

[HIDE-THANKS]
Vốn dĩ, ai cũng cho rằng sẽ không có ai có thể vượt qua được.

Hai năm sau.

Bộ thứ hai của《 Ma Chi Tử 》 ra đời.

Một nửa người vui vẻ, một nửa người buồn rầu.

Có không ít người cảm thấy, là do bộ kịch bản trước đó nổi như vậy, cho nên mới đổ tiền vào bộ này.

Sau đó.

Vừa phát sóng, ratings lại lần nữa bị phá vỡ.

Biên kịch thần bí, Linh.

Được gắn cho thanh danh quỷ tài.

Tất cả mọi người đều đang đợi.

Đợi bộ thứ ba ra đời.

Nói không chừng sẽ trở thành một kinh điển nữa.

Trong giới giải trí, không biết có bao nhiêu người đại diện đang thăm dò, đang nhìn chằm chằm.

Chỉ cần kịch bản này vừa ra, cho dù phải buông bỏ cái mặt già, thì cũng phải nhét cho được nghệ sĩ của mình vào đoàn làm phim.

Cho dù là mua nước tương thôi cũng được.

Sau đó, chờ rồi lại chờ.

Chị Thanh liền ở trong phòng nghệ sĩ của mình,

Phát hiện ra bộ kịch bản thứ ba của《 Ma Chi Tử 》, đang nằm trên mặt đất như một thứ không đáng tiền.

Nghệ sĩ nhà mình xem kịch bản là cải trắng sao?

Nam Nhiễm đơn giản nghe xong chị Thanh giới thiệu.

"Có thể đổi bao nhiêu tiền?"

Chị Thanh nắm chặt kịch bản, có hơi kích động

"Đây không phải bao nhiêu tiền là có thể đo lường được."

Nam Nhiễm bĩu môi.

"Ồ."

Nói xong, đi vào phòng khách.

Sáng sớm tỉnh dậy, không làm gì khác, lại nhọc lòng cho dạ minh châu.

Đói bụng.

Cô ở phòng khách ngồi không bao lâu.

Vị bác sĩ kia liền đi ra.

Mở miệng,

"Bệnh dạ dày phát tác, dẫn đến sốt nhẹ.

Tôi đã thi châm cho cậu ấy rồi.

Có thể giảm bớt bệnh trạng của cậu ấy.

Nhưng mà, đây đều là trị ngọn không trị gốc.

Quan trọng nhất, vẫn phải điều trị từ trong cuộc sống.

Bệnh dạ dày của cậu ấy thực nghiêm trọng, đợi tới lúc dạ dày xuất huyết mới cứu, e là không kịp, có khả năng sẽ phải cắt dạ dày."

Nam Nhiễm nghe xong, nửa ngày sau,

Ngẩng đầu,

"Sẽ chết?"

Khuôn mặt bác sĩ bắt đầu nghiêm túc.

Cảm thấy người nhà của bệnh nhân này sao lại hỏi một vấn đề rõ ràng như vậy.

"Dạ dày hoàn toàn hỏng rồi, đợi cắm cái ống vào người cậu ta, dựa vào truyền dịch mà sống.

Cô cảm thấy cậu ta còn có thể sống thật lâu?"

Mày Nam Nhiễm hơi cau lại.

Nghe thực phiền toái, thực phức tạp, thực phiền.

Cô không thích thứ phiền toái.

Nhưng.

Đây là việc của dạ minh châu.

Bĩu môi,

Duỗi tay, nhận lấy đơn thuốc trên tay bác sĩ.

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói,

【 Ký chủ, đối xử tốt với hắn một chút. 】

Dù sao cũng hiếm có như vậy, yếu ớt như vậy.

Chị Thanh đi theo bác sĩ lấy thuốc.

Trước khi đi, vẫn còn lưu luyến không rời với kịch bản kia, ba bước quay đầu một lần.

*

Lúc Nguyễn Mặc tỉnh lại, đã là giữa trưa.

Ngân châm cắm trên tay hắn đã bị rút ra

Cảm giác đau đớn như bị bỏng của dạ dày, đã đỡ hơn rất nhiều.

Vừa mở mắt.

Trong phòng không có một bóng người.

Ngoài phòng ánh nắng ấm áp, chiếu rọi trên giường.

Bao phủ toàn thân hắn.

Hắn ngồi dậy, nhịn không được khụ hai tiếng.

Không bao lâu.

Cửa phòng lạch cạch một tiếng.

Bị mở ra.

Nam Nhiễm mặc một thân áo ngủ màu trắng đứng ở cửa.

"Tỉnh? Lại đây ăn cơm."

Nguyễn Mặc cúi đầu.

Lông mi mảnh dài đen nhánh thoáng run rẩy.

Khuôn mặt xinh đẹp kia, vẫn không vì sinh bệnh khiến sắc mặt tái nhợt mà giảm bớt.

Sinh ra một loại, mỹ cảm ốm yếu xa cách.

Hắn xốc chăn lên, xuống giường.

Đứng tại chỗ,

"Tôi muốn tắm rửa."

Tiểu Hắc Long kịp thời phổ cập khoa học,

"Ký chủ, trong lúc bệnh, tốt nhất không nên tắm rửa.

Rất dễ dàng tăng thêm độ sốt."

Nam Nhiễm dựa vào khung cửa,

"Không thể."

Nguyễn Mặc hơi cau mày.

"Cô lo, quá rộng rồi."

Vừa nói, vừa đưa tay vịn cái bàn bên cạnh.

Một tay khác ôm chặt vị trí dưới ngực.

Nam Nhiễm đi qua.

Cô rất ghét ánh nắng bên ngoài phòng.

Nhưng mà, dạ minh châu cần phải phơi nắng nhiều hơn.

Cho nên, cô cũng không định ở lâu trong phòng ngủ.

Kéo tay Nguyễn Mặc đi về hướng phòng khách.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 83: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 14

[HIDE-THANKS]
Có lẽ, đã từng bị Nam Nhiễm khiêng chạy như điên.

Nên khi Nam Nhiễm hắn ra ngoài, hắn cũng không mấy kinh ngạc với sức lực của cô.

Đi đến phòng khách.

Trên vách tường trắng tinh, giữa màn hình tivi được gắn trên kia, có một cái lỗ.

Là do hôm qua bị Nam Nhiễm dùng điều khiển từ xa đập hư.

Nguyễn Mặc bị Nam Nhiễm ép ngồi xuống, ngồi trên sô pha.

Cô ngồi bên cạnh.

"Ăn đi."

Nguyễn Mặc nhìn đủ thứ muôn màu muôn vẻ trên bàn ăn.

Mi mắt hắn rũ xuống, thân thể dựa ra sau.

Ngửi được mùi đồ ăn, chẳng những không cảm thấy đói, ngược lại lại cảm thấy buồn nôn, đau dạ dày.

Nam Nhiễm nhìn bộ dáng bài xích này của hắn, không chút để ý mở miệng

"Anh tự ăn, hay em ép anh ăn?"

Dạ minh châu này rốt cuộc muốn làm gì?

Có cơm còn không ăn?

Hắn muốn lên trời sao?

Nếu đánh chết hắn, cũng vừa khéo không cần ăn cơm nữa.

Đẹp cả đôi đường.

Giá trị hắc ám trong nội tâm của Nam Nhiễm từ từ tăng lên.

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói,

【 Ký chủ, hắn phát sốt, bệnh dạ dày nghiêm trọng. 】

Nam Nhiễm bĩu môi, không nói chuyện.

Tiểu Hắc Long nhìn giá trị hắc ám của ký chủ đang giảm xuống.

Xem ra lời này hữu dụng, Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,

【 Hắn là viên dạ minh châu sống độc nhất vô nhị còn biết phát sáng.

Dạ minh châu bị bệnh.

Ký chủ có phải nên kiên nhẫn với hắn, quan tâm hắn hơn không? 】

Tiểu Hắc Long vừa nói xong lời này không bao lâu.

Nam Nhiễm liền duỗi tay, cầm bánh bao trên bàn lên.

Tiểu Hắc Long lập tức nói,

【 Ký chủ, người có bệnh dạ dày tốt nhất là ăn cháo sẽ tốt hơn. 】

Nam Nhiễm đem bánh bao ngậm vào miệng mình.

Chờ cô nuốt hết bánh bao.

Mới bưng bát cháo trắng kia lên.

Múc một muỗng nhỏ, đút đến bên miệng hắn.

"Ăn đi."

Nguyễn Mặc nhìn cô.

Chậm chạp không động.

Nam Nhiễm thả bát xuống.

Duỗi tay, bóp miệng hắn.

Cứt như vậy đút vào.

Tiểu Hắc Long vội vội vàng vàng,

【 Ký, ký chủ, cô ······】

Còn chưa dứt lời.

Nam Nhiễm:

"Câm miệng."

Tiểu Hắc Long lập tức liền héo.

Hu hu hu hu.

Ký chủ bắt nạt nó.

Chắc là do cái bắt đầu đầy thô bạo này của Nam Nhiễm.

Sau đó Nguyễn Mặc liền phối hợp hơn không ít.

Chờ sau khi ăn hết một bát cháo trắng.

Lông mi đen nhánh của Nguyễn Mặc hơi động.

"Hai ngày này, tôi sẽ viết xong kịch bản."

Ngữ điệu lãnh đạm.

Nam Nhiễm liếc hắn một cái.

"Anh rất để ý cái đó?"

Nguyễn Mặc ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn cô gái trước mặt.

Hắn chưa nói gì.

Nam Nhiễm bỗng nhiên đứng dậy.

Đá cẳng chân hắn một cái.

"Đi, về phòng nằm, phơi nắng."

Nói xong, cô liền lôi Nguyễn Mặc về phòng.

Vừa ấn dạ minh châu lên giường.

Nam Nhiễm liền nhận được điện thoại do người đại diện gọi tới.

"Tiểu Nhiễm, xuống lầu.

Các thí sinh lọt vào top8 phải làm một cuộc phỏng vấn."

Nam Nhiễm cúp điện thoại.

Nhìn thoáng qua dạ minh châu đang nằm trên giường.

Khom lưng, cúi người.

Ôm lấy hắn.

Thân thể Nguyễn Mặc hơi cương cứng.

Nháy mắt liền mở mắt.

Nam Nhiễm cảm nhận được nhiệt độ lạnh lạnh trên người hắn.

Nhịn không được cọ cọ hai cái trên vai hắn.

Ưm.

Thật thích quá đi mất.

Cô mở miệng,

"Anh ngoan một chút."

Nói xong.

Mới đứng dậy, đi ra ngoài.

Nguyễn Mặc nằm trên giường, nhìn hướng Nam Nhiễm rời đi, không nói một lời.

*

Đi vào phòng trang điểm ở hậu trường công ty.

Tám thí sinh, hai người dùng một phòng trang điểm.

Không biết là do cố ý sắp xếp hay sao.

Vừa khéo Diệp Khuynh Hàn cùng Nam Nhiễm ở cùng một phòng trang điểm.

Chuyên viên trang điểm đang trang điểm.

Vừa vặn lúc này, người đại diện đều không ở đây.

Trong phòng yên tĩnh dọa người.

Lúc sắp trang điểm xong.

Diệp Khuynh Hàn bỗng nhiên mở miệng

"Cô sẽ không thắng."

Chương 83: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 14

Có lẽ, đã từng bị Nam Nhiễm khiêng chạy như điên.

Nên khi Nam Nhiễm hắn ra ngoài, hắn cũng không mấy kinh ngạc với sức lực của cô.

Đi đến phòng khách.

Trên vách tường trắng tinh, giữa màn hình tivi được gắn trên kia, có một cái lỗ.

Là do hôm qua bị Nam Nhiễm dùng điều khiển từ xa đập hư.

Nguyễn Mặc bị Nam Nhiễm ép ngồi xuống, ngồi trên sô pha.

Cô ngồi bên cạnh.

"Ăn đi."

Nguyễn Mặc nhìn đủ thứ muôn màu muôn vẻ trên bàn ăn.

Mi mắt hắn rũ xuống, thân thể dựa ra sau.

Ngửi được mùi đồ ăn, chẳng những không cảm thấy đói, ngược lại lại cảm thấy buồn nôn, đau dạ dày.

Nam Nhiễm nhìn bộ dáng bài xích này của hắn, không chút để ý mở miệng

"Anh tự ăn, hay em ép anh ăn?"

Dạ minh châu này rốt cuộc muốn làm gì?

Có cơm còn không ăn?

Hắn muốn lên trời sao?

Nếu đánh chết hắn, cũng vừa khéo không cần ăn cơm nữa.

Đẹp cả đôi đường.

Giá trị hắc ám trong nội tâm của Nam Nhiễm từ từ tăng lên.

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói,

【 Ký chủ, hắn phát sốt, bệnh dạ dày nghiêm trọng. 】

Nam Nhiễm bĩu môi, không nói chuyện.

Tiểu Hắc Long nhìn giá trị hắc ám của ký chủ đang giảm xuống.

Xem ra lời này hữu dụng, Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,

【 Hắn là viên dạ minh châu sống độc nhất vô nhị còn biết phát sáng.

Dạ minh châu bị bệnh.

Ký chủ có phải nên kiên nhẫn với hắn, quan tâm hắn hơn không? 】

Tiểu Hắc Long vừa nói xong lời này không bao lâu.

Nam Nhiễm liền duỗi tay, cầm bánh bao trên bàn lên.

Tiểu Hắc Long lập tức nói,

【 Ký chủ, người có bệnh dạ dày tốt nhất là ăn cháo sẽ tốt hơn. 】

Nam Nhiễm đem bánh bao ngậm vào miệng mình.

Chờ cô nuốt hết bánh bao.

Mới bưng bát cháo trắng kia lên.

Múc một muỗng nhỏ, đút đến bên miệng hắn.

"Ăn đi."

Nguyễn Mặc nhìn cô.

Chậm chạp không động.

Nam Nhiễm thả bát xuống.

Duỗi tay, bóp miệng hắn.

Cứt như vậy đút vào.

Tiểu Hắc Long vội vội vàng vàng,

【 Ký, ký chủ, cô ······】

Còn chưa dứt lời.

Nam Nhiễm:

"Câm miệng."

Tiểu Hắc Long lập tức liền héo.

Hu hu hu hu.

Ký chủ bắt nạt nó.

Chắc là do cái bắt đầu đầy thô bạo này của Nam Nhiễm.

Sau đó Nguyễn Mặc liền phối hợp hơn không ít.

Chờ sau khi ăn hết một bát cháo trắng.

Lông mi đen nhánh của Nguyễn Mặc hơi động.

"Hai ngày này, tôi sẽ viết xong kịch bản."

Ngữ điệu lãnh đạm.

Nam Nhiễm liếc hắn một cái.

"Anh rất để ý cái đó?"

Nguyễn Mặc ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn cô gái trước mặt.

Hắn chưa nói gì.

Nam Nhiễm bỗng nhiên đứng dậy.

Đá cẳng chân hắn một cái.

"Đi, về phòng nằm, phơi nắng."

Nói xong, cô liền lôi Nguyễn Mặc về phòng.

Vừa ấn dạ minh châu lên giường.

Nam Nhiễm liền nhận được điện thoại do người đại diện gọi tới.

"Tiểu Nhiễm, xuống lầu.

Các thí sinh lọt vào top8 phải làm một cuộc phỏng vấn."

Nam Nhiễm cúp điện thoại.

Nhìn thoáng qua dạ minh châu đang nằm trên giường.

Khom lưng, cúi người.

Ôm lấy hắn.

Thân thể Nguyễn Mặc hơi cương cứng.

Nháy mắt liền mở mắt.

Nam Nhiễm cảm nhận được nhiệt độ lạnh lạnh trên người hắn.

Nhịn không được cọ cọ hai cái trên vai hắn.

Ưm.

Thật thích quá đi mất.

Cô mở miệng,

"Anh ngoan một chút."

Nói xong.

Mới đứng dậy, đi ra ngoài.

Nguyễn Mặc nằm trên giường, nhìn hướng Nam Nhiễm rời đi, không nói một lời.

*

Đi vào phòng trang điểm ở hậu trường công ty.

Tám thí sinh, hai người dùng một phòng trang điểm.

Không biết là do cố ý sắp xếp hay sao.

Vừa khéo Diệp Khuynh Hàn cùng Nam Nhiễm ở cùng một phòng trang điểm.

Chuyên viên trang điểm đang trang điểm.

Vừa vặn lúc này, người đại diện đều không ở đây.

Trong phòng yên tĩnh dọa người.

Lúc sắp trang điểm xong.

Diệp Khuynh Hàn bỗng nhiên mở miệng

"Cô sẽ không thắng."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 84: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 15

[HIDE-THANKS]
Nam Nhiễm cầm nĩa, cắm bánh bao nhỏ, ăn từng miếng một.

Sau đó, ngẩng đầu, nhìn về phía bản thân trong gương.

Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,

【 Ký chủ, những người mắng cô kia, chính là fans của Diệp Khuynh Hàn này.

Đang trút giận giúp cô ta. 】

Nhìn xem.

Hệ thống càng ngày càng biết xử lý quan hệ, giải thích cho ký chủ.

Ký chủ nha, trong đầu hoàn toàn không nhớ được ai, chỉ nhớ rõ dạ minh châu và bánh bao, chắc là đang cảm thấy không thể hiểu được với những lời Diệp Khuynh Hàn nói.

Quả nhiên.

Sau khi nghe Tiểu Hắc Long nói xong.

Nam Nhiễm quay đầu nhìn về hướng Diệp Khuynh Hàn.

"Là cô à."

Cô chậm rì rì mở miệng.

Ngay lúc Tiểu Hắc Long cho rằng ký chủ sắp nói những lời kinh người.

Thì ký chủ lại cắm một cái bánh bao khác, cắn một ngụm.

Chăm sóc dạ minh châu thật đúng là một việc tiêu tốn thể lực.

Mệt chết cô.

Diệp Khuynh Hàn nắm chặt nắm tay.

Nhìn bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý kia của Nam Nhiễm.

Cứ như cô ta vừa đấm một quyền vào bông vậy.

Lúc phỏng vấn, bốn nam bốn nữ tách ra phỏng vấn.

Mà Nam Nhiễm cùng Diệp Khuynh Hàn, phá lệ được phóng viên chú ý.

Bởi vì Nam Nhiễm đã ăn hai vỉ bánh bao.

Nhất là khi người đại diện cũng không ngăn lại, chỉ ở một bên che trán thở dài, bộ dáng thực bất đắc dĩ.

Phỏng vấn tiến hành được mười lăm phút.

Hai cô gái còn lại kia trả lời rất khuôn mẫu.

Diệp Khuynh Hàn nổi danh là một cool girl, nói chuyện cũng rất ít.

Phóng viên cười hỏi Diệp Khuynh Hàn:

"Có tin tưởng với lần thi đấu này không?"

"Có."

"Vậy cô có trông mong gì với xếp hạng của mình không?"

"Sẽ cố gắng."

"Không biết Khuynh Hàn có từng nghĩ tới nếu không tham gia thi đấu thì sẽ trở về làm gì không?"

"Chưa nghĩ tới."

Sau khi hỏi Diệp Khuynh Hàn xong, ánh mắt phóng viên liền chuyển qua Nam Nhiễm.

Phóng viên bỗng nhiên gấp cuốn sổ trong tay lại.

"Nam Nhiễm, cô thì sao?"

Nam Nhiễm ngẩng đầu, ngữ điệu không chút để ý

"Hửm?"

Phóng viên cười nói.

"Nếu cô không tham gia thi đấu, cô sẽ làm gì?"

"Về nhà kế thừa tài sản."

Nụ cười của phóng viên khựng lại.

"Vậy, vậy nghe có vẻ rất có tiền nhỉ."

"Ừm."

Dáng vẻ đó, cực kỳ bình tĩnh thản nhiên.

Phóng viên lại hỏi

"Nghe nói cô cùng Khuynh Hàn quan hệ cũng không tốt lắm, có muốn nhân cơ hội này giải thích một chút không?"

Nam Nhiễm nghe đến cái tên này, phản ứng chậm một lúc.

Sau đó, mở miệng

"Xác thật không tốt."

Vừa nói xong, toàn trường yên tĩnh.

Chị Thanh vội vàng tiến lên,

"Hôm nay trước hết đến đây thôi."

Nói xong liền kéo Nam Nhiễm đi.

Sau đó, chị Thanh liền chỉ huy cấp dưới của mình đi xã giao.

Nam Nhiễm trực tiếp lên xe bảo mẫu.

Vốn dĩ, chị Thanh nói bóng nói gió nhắc nhở Nam Nhiễm, bảo cô về sau nói chuyện hàm súc một chút.

Nhưng, ánh mắt Nam Nhiễm nhìn chị, cứ như đang nhìn một con rùa biết niệm kinh vậy.

Một câu cũng không nghe vào.

Chị Thanh thở dài đỡ trán, ngã xuống trên ghế.

Được rồi.

Ai bảo người ta đủ tự tin chứ.

Sau này nếu không thể lăn lộn nữa, chẳng phải còn có thể về nhà kế thừa tài sản sao.

Nam Nhiễm thay đổi thật sự quá lớn.

Nhưng đây xác thật chính là Nam Nhiễm.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cho rằng là bởi vì trước đó xếp hạng thấp nên bị kích thích.

Có lẽ, qua mấy ngày, thì sẽ trở lại bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời như trước kia thôi?

Lúc Nam Nhiễm về đến nhà, sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Cô đẩy cửa ra.

Liền nghe được trong phòng truyền tới tiếng kêu rên đau đớn bị đè ép.

Đi đến phòng ngủ.

Trên mặt đất trong phòng ngủ lại lần nữa chất đầy giấy trắng.

Một tay Nguyễn Mặc cầm bút đè trên mặt đất, một tay khác đang ôm dạ dày.

Sắc mặt tái nhợt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 85: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 16



[HIDE-THANKS]
Nam Nhiễm nhìn người trên mặt đất.

Im lặng ba giây.

Tại sao lại cảm thấy hắn càng ảm đạm không ánh sáng hơn so với lúc ban ngày chứ?

Sau đó hơi nhếch môi.

Cô đi qua, khom lưng.

Duỗi tay, đè lên vị trí dạ dày của hắn.

Sắc mặt Nguyễn Mặc càng tái nhợt.

Nam Nhiễm nhẹ giọng nói một câu,

"Không muốn sống tốt đến như vậy?"

Nguyễn Mặc ném bút xuống.

Hắn đỡ giường, đứng dậy.

Mí mắt rũ xuống, thấy nhìn rõ được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

Thanh âm vẫn lãnh đạm như lúc đầu.

"Đây là toàn bộ kịch bản.

Đừng đến tìm tôi nữa."

Nói xong, hắn từng bước một đi ra ngoài.

Nam Nhiễm ngồi dưới đất, kéo mắt cá chân hắn lại.

Sợi tóc đen rối tung.

Cô cười.

Ngữ điệu không chút để ý

"Dạ minh châu, anh cảm thấy tôi bắt anh tới đây là để anh viết mấy thứ vô dụng này?"

Nguyễn Mặc không nói chuyện.

Nam Nhiễm đứng dậy khỏi mặt đất.

Cầm cổ tay hắn, kéo người vào phòng.

"Anh trốn không thoát.

Bảo tôi không tìm anh nữa, không thể nào.

Còn có

Tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy bộ dáng yếu ớt này của anh nữa.

Nhìn là phiền."

Vừa nói xong.

Cô đã ấn người lên giường.

Lúc buông tay ra.

Nam Nhiễm hơi khựng lại.

Sao cảm giác ······ thân thể hắn nóng lên nhỉ?

Nam Nhiễm hỏi Tiểu Hắc Long

"Hắn còn có thể điều tiết nhiệt độ?"

Tuy không thích dạ minh châu nóng.

Nhưng,

"Tạm bợ cũng được."

Tiểu Hắc Long đầy đầu hắc tuyến

【 Ký chủ không cảm thấy đây là bệnh trạng phát sốt của hắn sao? 】

Còn tự mình điều tiết nhiệt độ?

Cũng mệt ký chủ có thể nghĩ ra được.

Nam Nhiễm nhìn người trên giường.

Hắn xác thật không có phản ứng.

Sốt hôn mê rồi?

Cô kề lại gần.

Sờ đầu hắn.

Đúng là rất nóng.

Nam Nhiễm cầm điện thoại qua.

Gọi điện thoại cho chị Thanh.

Nửa tiếng sau.

Vị bác sĩ trung y mới xuất hiện hồi trưa, lại lần nữa xuất hiện trong nhà Nam Nhiễm.

Sau khi lão trung y xem bệnh trạng của Nguyễn Mặc xong.

Khuôn mặt nghiêm túc, quở trách Nam Nhiễm một trận.

"Không phải trước đó tôi đã nói rồi sao?

Không được dính nước lạnh,

Sao vẫn cho cậu ta tắm rửa?"

Lúc nói, lão trung y trách cứ mà liếc Nam Nhiễm một cái.

Đồng chí Nam Nhiễm khó được không phản bác lại.

Sau đó, lão trung y lại nói,

"Phải ăn cơm một ngày ba bữa, dưỡng dạ dày, dưỡng dạ dày, thảo dược cũng phải uống.

Làm ơn nhớ kỹ.

Cô gái, bạn trai của cô, cô phải quan tâm nhiều hơn.

Cứ tiếp tục như vậy, tôi thấy cô trực tiếp mua hủ đựng tro cốt cho cậu ta luôn đi."

Nam Nhiễm lại liếc vị lão trung y này một cái.

Lão trung y nhịn không được, lại lải nhải vài câu.

"Cậu ta đây là bị bệnh dạ dày nên dẫn đến sốt cao.

Tốt nhất là làm hạ sốt vật lý.

Tôi đưa thuốc, nhất định phải để cậu ta uống.

Tuyệt đối không thể để cậu ấy liều mạng làm việc như vậy nữa.

Cô gái, tôi thấy nhà các cô đã sống rất tốt rồi.

Bớt kiếm tiền hai ngày, không sao cả."

Không biết là vì ông già này già rồi, hay là vì trời tối khó tránh khỏi thích cảm khái.

Mà cho đến tận lúc đi, ông ấy vẫn còn lải nhải.

Ra cửa, lão trung y quay đầu còn định dặn dò vài câu.

Kết quả, vừa mới há miệng nói một câu.

"Cô gái."

Rầm một tiếng.

Cửa phòng bị đóng lại.

Lão trung y bị nhốt ở bên ngoài.

Nam Nhiễm trở lại phòng.

Nhìn người vốn hôn mê trên giường, không biết từ khi nào, đã tỉnh lại.

Con ngươi đen nhánh, cứ như vậy mà nhìn Nam Nhiễm.

Đôi môi tái nhợt, bởi vì sốt cao mà mặt có hơi đỏ lên.

Thực mau, Nam Nhiễm đi ra ngoài, lại đi vào.

Trong tay bưng một chén thuốc đen như mực.

Cô mở miệng

"Uống đi."

Nguyễn Mặc không động.

Thanh âm của hắn có hơi khàn khàn

"Kịch bản đã đưa cô, những chuyện khác của tôi, không liên quan tới cô."

Thân thể hắn rốt cuộc thế nào.

Ngay cả hắn đều không thèm để ý.

Cũng không biết người phụ nữ này đang cố chấp điều gì.

Nam Nhiễm để chén thuốc qua một bên.

Dạ minh châu này sao lại cứng đầu như vậy chứ?
[/HIDE-THANKS]​
 
Chương 86: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 17

[HIDE-THANKS]
Nam Nhiễm hơi nhăn mày.

"Uống nhanh lên, kiên nhẫn của tôi có hạn."

Nguyễn Mặc dời tầm mắt, thờ ơ.

Nam Nhiễm bực mình.

Thật muốn ném hắn đi cho rồi.

Nghĩ là nghĩ vậy.

Nhưng cô vẫn duỗi tay, đỡ người ngồi dậy.

Giọng nói của Nguyễn Mặc khàn khàn

"Cô muốn cái gì."

Hắn tựa hồ cũng đã nhìn ra.

Người phụ nữ này dường như không phải người của đám người đòi kịch bản kia.

Bởi vì từ trước đến nay, cô chưa từng liếc nhìn mấy tờ giấy trên đất một cái.

Nam Nhiễm bưng thuốc, đưa tới trước mặt hắn.

"Muốn thân thể của anh khỏe mạnh, muốn nhiệt độ cơ thể anh bình thường.

Muốn anh uống hết thuốc này, tốt nhất ngày mai liền khỏe lại."

Lông mi Nguyễn Mặc run lên, mí mắt rũ xuống, che khuất đôi mắt.

Ngữ điệu lãnh đạm,

"Muốn có được gì từ tôi, tốt nhất nói ngay bây giờ."

Hắn muốn biết, người phụ nữ này rốt cuộc muốn cái gì.

Nam Nhiễm nhíu mày.

Cô đem bát thuốc kia, đặt lên bàn.

Kề lại gần hắn.

Hai người kề vào cực gần.

Cái trán sắp đụng vào nhau.

Nam Nhiễm nhếch môi.

"Này, về sau anh sống ở đây đi.

Tôi sẽ đối xử thật tốt với anh."

Tiếng nói của cô gần trong gang tấc.

Không biết có phải là do hắn bị đau dạ dày hay không.

Mà, đối với đề nghị như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn không phải buồn cười, mà là nghĩ, hắn đối với người phụ nữ này, cũng không có bài xích đến vậy.

Cô vừa nói xong.

Nguyễn Mặc định trả lời.

Ai ngờ vừa mở miệng, vị thuốc nồng nặc liền ập vào.

Nam Nhiễm cầm muỗng trong tay.

Rất nhanh, lại múc một muỗng đút vào miệng hắn.

Có bắt đầu này, từng muỗng từng muỗng, tốc độ đút của cô ngày càng nhanh.

Không bao lâu, tất cả đều đút hết cho hắn.

Nam Nhiễm quơ quơ tay.

Haizzz.

Chăm sóc dạ minh châu mệt mỏi quá đi.

Tiểu Hắc Long nghi hoặc,

【 Ký chủ, chẳng lẽ cô không muốn nghe hắn sẽ trả lời cô thế nào? 】

Nam Nhiễm bĩu môi,

"Tôi nhốt anh ta lại, chẳng lẽ cậu cảm thấy anh ta sẽ vui vẻ đồng ý?"

Nếu hắn thật sự đồng ý, e là đầu óc cháy hỏng rồi.

Tiểu Hắc Long không còn lời gì để nói.

Không biết là do thuốc hay sao.

Nguyễn Mặc nằm trên giường, dạ dày dường như không còn đau như vậy nữa.

Hắn không biết mình thiếp đi từ khi nào.

Chỉ biết khi hắn ngủ, người phụ nữ kia còn đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn biết bản thân lớn lên đẹp.

Nhưng trước nay chưa từng bị một người nào nhìn chằm chằm lâu như vậy cả.

Hình như đã lâu rồi hắn chưa được ngủ một giấc ngon như vậy.

Có nhiều lúc, hắn sẽ ở thư phòng, luôn viết không ngừng, viết mệt mỏi, liền nằm trên ghế ngủ một lát.

Chờ tỉnh dậy lại tiếp tục viết.

Không phải hắn yêu thích công việc này bao nhiêu.

Mà là hắn đã quen với trạng thái này rồi.

Dùng thứ này để giết thời gian.

Càng quan trọng hơn là, ngoại trừ cái này, hắn không biết mình còn có thể làm được cái gì nữa.

*

Sáng sớm hôm sau.

Lúc hắn tỉnh lại, một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua bức màn dày rộng, xuyên qua khe hở chiếu thẳng vào.

Mở to mắt.

Chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang đè trên người hắn.

Nghiêng đầu nhìn lại.

Trên người hắn được quấn một lớn chăn.

Nam Nhiễm nằm ngoài chăn, vẫn luôn ôm chặt hắn.

Sức lực của cô rất lớn, không giống một cô gái chút nào.

Chắc là do hắn vừa động đậy.

Nam Nhiễm dường như tỉnh.

Mí mắt hơi hé.

Nhìn hắn một cái.

Sau đó.

Tay sờ soạng, liền vói vào chăn bông.

Chớp mắt, cả người cô đều chui vào.

Càng thêm thuận tay mà ôm lấy hắn.

Nhẹ giọng nói một câu,

"Ngủ tiếp một lát."

Nguyễn Mặc nhìn cô.

Bài xích sao?

Không bài xích.

Từ lúc hắn bị cô khiêng đi, hắn liền phát hiện.

Hắn đối với cô gái này, không có loại chán ghét như đối với người khác.

Cuộc sống của hắn, mỗi ngày có quá nhiều người mỉm cười giả dối với hắn.

Cho nên khi nhìn thấy một người như vậy.

Ừm.

Có thể tiếp thu được.

Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 87: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 18

[HIDE-THANKS]
Lúc đồng chí Nam Nhiễm còn đang ôm dạ minh châu ngủ.

Thì đoạn phỏng vấn của cô, đang lên men trên mạng.

Ban đầu khu bình luận vốn tràn ngập fans của Diệp Khuynh Hàn, sau đó dần dần không chịu khống chế.

Có không ít người bắt đầu cảm thấy, Nam Nhiễm này, không tệ nha.

"Đệt, thật dám nói nha."

"Cho nên, quan hệ giữa Diệp Khuynh Hàn và Nam Nhiễm là thật sự không tốt sao?"

"Ha ha ha ha ha, kế thừa gia sản là cái quỷ gì?

Đây là quang minh chính đại nói đùa sao, có thể kế thừa thẻ tín dụng của tôi không?"

À, không chỉ phỏng vấn.

Mà là toàn bộ video của cô, đều bị người ta lấy ra, dùng kính lúp soi kĩ xem xét.

Sau khi xem xét toàn bộ.

Thái độ của cộng đồng mạng bắt đầu xuất hiện sự thay đổi.

"Nam Nhiễm này tuy hơi ngông cuồng, nhưng cô ấy thật sự có thực lực.

Giọng hát này thật tuyệt."

"Người ta có thực lực, có tự tin, tại sao phải chiều theo Diệp Khuynh Hàn cô chứ."

"Đúng vậy, đã sớm không vừa mắt đám fans Diệp Khuynh Hàn rồi.

Thứ gì chứ, mỗi ngày Hàn ca ca Hàn ca ca.

Thích làm con trai như vậy, biểu cô ta chuyển giới luôn đi."

Có người qua đường nhân cơ hội bày tỏ sự bất mãn đối với Diệp Khuynh Hàn và fans của cô ta.

Có người thì thật sự là vì giọng hát trâu bò cùng tính cách của Nam Nhiễm mà trở thành fans.

Mà nhóm fans này càng ngày càng mở rộng.

Thế nên trên mạng hình thành hai trận doanh lớn.

Fans Diệp Khuynh Hàn fans, cùng với người chống lại fans Diệp Khuynh Hàn.

Hotsearch của Nam Nhiễm và Diệp Khuynh Hàn, thay phiên nhau đổi tới đổi lui.

Độ hot tăng cao không hạ.

Vốn dĩ, tiết mục 《 Xuất đạo đi! Các chàng trai cô gái! 》 này có Diệp Khuynh Hàn và Ninh Dã đã cực kỳ hot rồi.

Bây giờ lại xuất hiện thêm một Nam Nhiễm có tranh luận.

Tổ tiết mục mà nhà chế tác quả thật là vui vẻ đến mức cả đêm cũng không ngủ được.

Trưa hôm đó.

Chị Thanh ở cửa chung cư chờ rồi lại chờ, chờ rồi lại chờ.

Tôn đại lão nhà mình sao vẫn chưa xuống?

Chờ rồi lại chờ, chờ rồi lại chờ.

Đêm nay còn phải quay diễn tập đó.

Vả lại cô ấy cũng không phải một người thích đến trễ mà.

Hay là xảy ra chuyện gì rồi?

Mà Nam Nhiễm đang làm gì?

Cô đang ngồi trên sô pha.

Cộc cộc, ngón tay từng chút từng chút gõ lên sô pha, phát ra tiếng vang.

"Uống thuốc."

Nguyễn Mặc ngồi ở đối diện, trên người mặc một chiếc áo ngủ trắng thuần.

Sắc mặt khôi phục được chút, không còn bộ dáng trắng bệch như hôm qua nữa.

Nhìn thoáng qua chén thuốc đen như mực kia.

Sau đó, dời tầm mắt.

"Tôi hết bệnh rồi."

Nam Nhiễm không thèm để ý

"Uống hết thuốc rồi, mới có thể khỏe."

Lúc nói, cô đưa tay chỉ một đống thuốc để ở trong góc kia.

Nam Nhiễm cảm thấy thuốc này rất hữu dụng.

Ít nhất sau khi uống vào, ngủ một giấc.

Nhiệt độ cơ thể của dạ minh châu liền khôi phục lại trạng thái lạnh băng như ngày thường, thậm chí còn sáng trở lại.

Mới uống một lần đã có hiệu quả như vậy.

Nếu uống hết tất cả, có lẽ sẽ càng sáng hơn một chút

Đợi nửa ngày, không có động tĩnh.

Nam Nhiễm bĩu môi.

Một tay chống bàn.

Chậm rãi lại gần hắn.

"Tự anh uống hay tôi ép anh uống."

Tiểu Hắc Long nghe lời nói đơn giản thô bạo này của ký chủ,

Nhỏ giọng nói,

【 Ký chủ, cô nhìn xem, dạ minh châu dễ vỡ như vậy, lỡ như cô dọa đến hắn thì sao giờ. 】

Tiểu Hắc Long bắt đầu nhọc lòng vì dạ minh châu.

Hết cách.

Bộ dáng ốm yếu đáng thương này của dạ minh châu, quá dễ dàng làm người ta bộc phát ra tình thương của mẹ.

Ơ?

Tình thương của mẹ?

Nam Nhiễm nhăn mày.

Dường như cảm thấy Tiểu Hắc Long nói có lý.

Bưng chén thuốc lên, đưa lại gần.

"Há miệng."

Cô đúng là không còn nói những lời uy hiếp nữa.

Mà trực tiếp cưỡng chế.

Nguyễn Mặc thấy Nam Nhiễm kề lại.

Không biết tại sao, lại nhớ tới cảnh tượng cô ôm mình hồi sáng.

Trên khuôn măt lãnh đạm có hơi mất tự nhiên.

Nam Nhiễm nào hiểu được hắn đang nghĩ gì.

Chỉ cho rằng hắn đây là không muốn uống.

Đang định hành động.

Ai ngờ tự dưng Nguyễn Mặc đột nhiên nghe lời.

Thành thành thật thật nhận lấy thuốc, uống vào.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 88: 【 Giới giải trí 】Lão đại thật soái 19

[HIDE-THANKS]
Hửm?

Sao tự dưng cảm thấy dạ minh châu đột nhiên trở nên nghe lời ký chủ nhỉ?

Thế này không giống với mấy ngày trước nha.

Ký chủ ······ không phải đã làm điều gì không nên làm với dạ minh châu đó chứ?

Tiểu Hắc Long rơi vào miên man suy nghĩ.

Thấy hắn uống thuốc rồi.

Lúc này Nam Nhiễm mới đi.

Chị Thanh đang sốt ruột chờ cuối cùng cũng thấy được Nam Nhiễm khoan thai tới muộn.

Vội vàng xuống xe.

"Bà cô ơi, cuối cùng em cũng tới rồi.

Lên xe, đi đi đi, đêm nay chính là buổi thu vào top4 quan trọng.

Diễn tập là rất quan trọng."

Nói xong, liền đẩy Nam Nhiễm lên xe.

《 xXuất đạo đi! Các chàng trai cô gái! 》

Tiết mục này, cuối cùng là một nhóm có bốn người xuất đạo.

Hai nam hai nữ.

Tạo thành một nhóm WIN.

Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,

【 Ký chủ, chỉ cần hôm nay cô có thể vào top4, là hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất rồi! 】

Tiểu Hắc Long rất vui vẻ nha.

*

Vốn dĩ.

Diễn tập buổi tối gì đó, đều tiến hành thực thuận lợi.

Chỉ còn chờ tới buổi phát sóng trực tiếp.

Chỉ là lúc Nam Nhiễm đang trang điểm.

Phòng trang điểm có một người đi vào.

Tây trang giày da, cao khoảng 1m8.

Trong tay hắn ôm một bó hoa.

Khuôn mặt kia, cũng coi như ưa nhìn.

Sau khi người đàn ông kia đi vào.

Diệp Khuynh Hàn đang trang điểm ở một bên, ánh mắt lập tức nhìn qua.

Thân thể khom về phía trước.

Người đàn ông mang theo kính gọng vàng, có một loại cảm giác tinh anh giỏi giang.

Trên mặt xuất hiện vẻ ôn nhu,

"Chúc mừng Hàn tiểu ca vào vòng trong."

Diệp Khuynh Hàn ngồi ở đó, chưa nói gì.

Nhưng trên khuôn mặt tinh xảo cool ngầu kia xuất hiện một vệt đỏ ửng.

Diệp Khuynh Hàn nhận lấy hoa.

Tay người đàn ông cũng không lập tức rút lại.

Nam Nhiễm ngẩng đầu liếc một cái.

Vừa vặn nhìn thấy người kia mượn bó hoa mà nắm lấy tay Diệp Khuynh Hàn.

Tiểu Hắc Long không nhịn được, bà tám.

"Hai người này có một chân với nhau nha."

Nam Nhiễm dời tầm mắt, nhắm hai mắt lại.

Người khác thích có mấy chân thì có mấy chân.

Thấp thoáng, nghe được ngoài cửa có tiếng nói.

"Khuynh Hàn, cô có thể ra diễn tập lại một lần nữa."

Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng bước chân của vài người rời đi.

Năm phút sau.

Tiểu Hắc Long khẽ meo meo,

【 Ký chủ, sao người này vẫn luôn lắc lư trước mặt cô vậy? 】

Hệ thống lơ mơ không hiểu lắm.

Quyết định vẫn là phải nhắc nhở ký chủ thì hơn.

Nam Nhiễm mở to mắt.

Người đàn ông tây trang giày da kia liền đứng ngay trước mặt Nam Nhiễm.

Không biết từ khi nào, mắt kính gọng vàng đã bị lấy xuống.

Vươn tay, lịch sự có lễ.

"Xin chào, tôi tên Tô Tử Trác, là bạn của Diệp Khuynh Hàn.".

Nhà tạo hình đang chuẩn bị quần áo cho cô mặc lúc phát sóng trực tiếp.

Nói cách khác, trong phòng này, không phải chỉ có hai người bọn họ.

Thái độ của hắn thực thản nhiên.

Nam Nhiễm,

"Ồ."

Sau đó nhắm hai mắt lại.

Tô Tử Trác thấy phản ứng của Nam Nhiễm, hơi sửng sốt.

"Nam Nhiễm học muội, thật sự không nhớ rõ anh?"

Lúc này Nam Nhiễm ngay cả mí mắt cũng không mở.

"Không quen biết."

Đối mặt với thái độ lạnh nhạt như vậy.

Tô Tử Trác rút tay về, cũng không cảm thấy xấu hổ.

Thậm chí tiếp tục mở miệng,

"Nam Nhiễm học muội, anh mang theo chút đồ ăn, vốn là chuẩn bị cho Khuynh Hàn.

Nhưng trước khi cô ấy hát thì rất ít ăn đồ ăn.

Nếu học muội thích, những thứ này liền tặng cho em ăn."

Hắn cầm theo một cái hộp đựng đồ ăn màu hồng nhạt tinh xảo, đặt lên bàn trang điểm trước mặt Nam Nhiễm.

Hộp đồ ăn có hai tầng.

Sau khi mở, mùi thơm bay ra.

Là bánh bao.

Cuối cùng, đôi mắt đang nhắm của Nam Nhiễm, mở ra.

Cô dựa trên ghế, một tay chống trán.

Không chút để ý lướt qua bánh bao kia, rồi lại lướt qua Tô Tử Trác.

Bỗng nhiên, cô mở miệng

"Anh vừa mới nói, tôi là học muội của anh?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 89: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 20

[HIDE-THANKS]
Tô Tử Trác xắn tay áo tây trang lên, thở dài, bất đắc dĩ nói,

"Học muội thật sự quên anh mất rồi."

Nam Nhiễm,

"Vậy anh chính là······"

Tô Tử Trác,

"Em có thể giống như trong trường học, tiếp tục gọi anh là học trưởng."

Vừa nói, Tô Tử Trác vừa đẩy hộp đồ ăn qua.

Mùi thơm của bánh bao tản ra thật đúng là mê người.

Nam Nhiễm hơi nhăn mày.

Cô không nhận hộp đồ ăn kia.

Ngón tay nhẹ nhàng, từng chút từng chút gõ lên tay vịn của ghế.

Cô cười, ngữ điệu chậm rãi, giống như nói thầm bên tai.

"Vậy, học trưởng vất vả rồi."

Tô Tử Trác đứng đối diện Nam Nhiễm.

Tay đang bưng hộp đồ ăn của hắn hơi khựng lại.

Nhanh chóng đặt hộp đồ ăn lên bàn.

Tươi cười ôn hòa,

"Học muội nhớ ăn nha."

Nói xong.

Tô Tử Trác liền rời khỏi phòng trang điểm.

Tiểu Hắc Long đang tự mình run cầm cập ở đằng kia.

Cũng không biết tại sao, mỗi lần ký chủ cảm tạ người khác, nói người khác vất vả.

Lại luôn làm lòng người ta phát lạnh.

Người kia vừa đi.

Nam Nhiễm nhắm mắt, lại bắt đầu mơ màng muốn ngủ.

Tiểu Hắc Long nghi hoặc,

【 Ký chủ, cô thế mà không ăn bánh bao? 】

Này không phải phong cách của ký chủ nha.

Nam Nhiễm:

"Tôi không ăn thứ dơ bẩn."

Tiểu Hắc Long mờ mịt,

【 Ký chủ, đâu có đâu. 】

Nó cũng kiểm tra qua.

Bên trong không có độc mà.

Nam Nhiễm hết sạch kiên nhẫn.

"Suỵt."

Tức khắc, Tiểu Hắc Long liền yên tĩnh.

Thực mau, liền nghe được ngoài cửa vang lên tiếng bước hân lộc cộc mang theo vẻ sốt ruột.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Diệp Khuynh Hàn thở hổn hển đứng ở cửa.

Thậm chí lớp trang điểm trước giờ chưa từng cẩu thả, mang vẻ công khí*, cũng có một tia chật vật.

*Công khí: Là công trong công-thụ, ý nói mang vẻ đẹp trai, cứng rắn.

Cô vào phòng trang điểm, trước tiên liền nhìn về phía Nam Nhiễm.

Trong mắt không giấu được vẻ hoảng hốt cùng sốt ruột.

Thấy Nam Nhiễm giống như ngủ rồi.

Tô Tử Trác không ở trong phòng.

Diệp Khuynh Hàn mới dần dần hít thở đều lại.

Cô hít sâu một hơi, đi vào.

Ngồi trở lại trước bàn trang điểm của mình.

Lúc này, người đại diện cùng chuyên viên trang điểm theo sau Diệp Khuynh mới chạy đến.

Người đại diện của Diệp Khuynh Hàn là một tiểu mập mạp.

Thở hổn hển,

"Khuynh Hàn, cô đi nhanh như vậy làm gì.

Mệt chết tôi rồi."

Vừa nói, vừa lau mồ hôi trên trán.

Lúc này, trợ lý đạo diễn đi vào gọi người.

"Nam Nhiễm, đến phiên cô diễn tập."

Nam Nhiễm mặc một thân váy ren lụa màu đen.

Đuôi váy đằng sau kéo thật dài.

Môi đỏ quyến rũ, một nốt chu sa điểm ngay dưới khóe mắt.

Sau đôi giày cao gót màu đen, có một đôi cánh ác ma.

Cộp cộp cộp, nhấc làn váy lên, để lộ giày cao gót.

Bộ dáng xinh đẹp này, kết hợp với bộ váy như vậy.

Cứ như một con yêu tinh quyến rũ bước ra từ bóng tối.

Lúc này, chị Thanh cũng nhanh chóng chạy tới.

Vừa chạy vừa nói.

"Tiểu Nhiễm, chị vừa nhận được điện thoại của quản lý chung cư của em.

Nói là cửa nhà em bị cạy.

Chị đã báo nguy.

Nhưng em vừa mới vào ở không lâu, hẳn là không có đồ vật quan trọng gì.

Đợi, thi đấu xong rồi chúng ta đến sở cảnh sát lấy khẩu cung."

Bước chân Nam Nhiễm dừng lại.

Đồ vật quan trọng ······.

"Tiểu Hắc."

Hệ thống nhịn không được sửa lại cho đúng

【 Ký chủ, tôi là Hắc Long. 】

Nam Nhiễm tiếp tục,

"Dạ minh châu của tôi ở đâu rồi?"

【 Ký chủ, xin chờ một lát. 】

Thực mau, Thống Tử mở miệng,

【 Ký chủ, Nguyễn Mặc ở dưới tầng hai hầm ngầm trong câu lạc bộ đêm Lục Địa. 】

Nam Nhiễm

"Ở đó làm gì?"

Tiểu Hắc Long là một hệ thống rất lợi hại.

Hack camera, truy tung dạ minh châu gì đó, đúng là rất chuyên nghiệp.

Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,

【 Ờ, không biết nha, hắn đang bị trói trên ghế. 】

Nam Nhiễm nghe xong, nhấc váy lên liền chạy ra ngoài.

Chị Thanh sửng sốt.

"Tiểu Nhiễm, không đi quay tiết mục sao?

Tiểu Nhiễm?

Còn một tiếng rưỡi nữa là chính thức phát sóng trực tiếp rồi!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back