Chương 100: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 31

[HIDE-THANKS]
Nguyễn Mặc ngồi xuống chiếc ghế kia.

Đưa hộp đồ ăn cho Nam Nhiễm.

Sau đó duỗi tay, cầm hộp chocolate kia lên.

Mở ra, ăn luôn.

Nam Nhiễm thấy hắn luôn cúi đầu nhìn thỏi chocolate kia.

Nghi hoặc,

"Ăn ngon?"

Nguyễn Mặc không phản ứng.

Qua hồi lâu.

Hắn mới mở miệng

"Dở."

Nói xong, liền ném chocolate còn thừa đi.

Sau đó.

Nguyễn Mặc khôm hề nói chuyện với Nam Nhiễm nữa.

Mà bên phía đạo diễn.

Vì muốn theo kịp tiến độ.

Nên liền chụp phần của Nam Nhiễm trước.

Cô mặc váy trắng, một thân tiên khí, cầm một cây trâm hình hoa đào tìm kiếm hình ảnh người tình ở kiếp trước.

Chỉ một cảnh nhỏ như vậy,

Lúc chiếu, thời lượng còn chưa được 30 giây.

Nhưng bao gồm thời gian trang điểm và chờ đợi, cũng đã mất gần ba tiếng đồng hồ.

Vẫn luôn quay tới giữa trưa.

Tới giữa trưa.

Ninh Dã tới.

Thân là nam chính của câu chuyện này.

Đương nhiên phải có cảnh tượng gặp nhau, ôm nhau, thâm tình đối diện.

Ninh Dã mặc một thân phục trang vương tử cổ đại.

Tay cầm trâm hoa đào đứng ở đó.

Chờ đợi cô nương âu yếm của mình.

Nam Nhiễm nhấc váy.

Trên mặt lộ ra nụ cười.

Còn chưa đọc lời kịch.

Liền nghe đạo diễn nói một câu

"Cắt."

Đạo diễn lấy mũ xuống.

Sờ sờ đầu của mình.

"Nam Nhiễm, cô là gặp người yêu của mình.

Phải thâm tình, thâm tình.

Đừng cứ như nhìn một con chó vậy, không có nội dung gì."

Ninh Dã

"······"

Sao lại cảm thấy trong lời này của đạo diễn này có bao hàm gì đó nhỉ?

Bạn học Nam Nhiễm,

"Ồ, thâm tình."

Quay một lần nữa.

Đạo diễn sốt ruột lại giật mũ xuống.

Có hơi kích động đứng lên khoa tay múa chân với Nam Nhiễm.

"Thâm tình, thâm tình, đây là người cô yêu nhất."

Nam Nhiễm

"Ồ."

······

Khi, quay lần thứ mười tám.

Mũ của đạo diễn đã bị xoa nát.

Trên đầu vốn không nhiều tóc lắm, lại bực bội mà kéo xuống vài cọng.

Đạo diễn;

"Cắt, nghỉ ngơi trong chốc lát."

Lúc này, chuyên viên trang điểm đi lên trang điểm lại.

Bộ dáng Ninh Dã đẹp trai ngời ngời, rước lấy nụ cười duyên của thợ trang điểm.

Ninh Dã nghiêng đầu dò hỏi Nam Nhiễm

"Ở trong mắt cô, tôi là một con chó?"

Nam Nhiễm mở hộp đồ ăn ra nhìn thoáng qua, không có bánh bao.

"Đương nhiên không phải."

Lúc nói.

Cô vừa nhấc đầu, liền thấy được Nguyễn Mặc đang ngồi đằng xa chờ cô kết thúc công việc.

Khi chất quạnh quẽ, bộ dáng thiếu niên xinh đẹp.

Dẫn tới không ít người chú ý.

Ninh Dã nghe câu trả lời của Nam Nhiễm, có hơi vừa lòng, lại có hơi không vừa lòng.

Từ khi nào, hắn lại cần so sánh với một con chó vậy?

Thế nên lại hỏi

"Vậy nếu so với bánh bao thì sao?"

Nam Nhiễm nhìn về phía hắn.

Trên khuôn mặt tinh xảo của cô xuất hiện nụ cười không thèm để ý.

"Đùa gì vậy."

Nói xong, đứng lên đi về hướng Nguyễn Mặc.

Ninh Dã vừa lộ ra nụ cười,

Lúc Nam Nhiễm đi ngang qua hắn, nhẹ nhàng nói một câu,

"Anh thế mà lại cảm thấy mình quan trọng hơn so với bánh bao."

Vừa nói xong.

Nụ cười của Ninh Dã thành công cương lại trên mặt.

Nam Nhiễm nhấc váy đi về hướng Nguyễn Mặc.

Trên mặt gợi lên một nụ cười.

Nguyễn Mặc vừa thấy Nam Nhiễm đi về phía hắn.

Thân thể liền cứng đờ.

Dáng ngồi không tự giác liền biến thành tư thế của học sinh ngoan.

Chỉ là cô còn chưa đi tới.

Bỗng nhiên nghe thấy đạo diễn hưng phấn mở miệng

"Đúng vậy, đúng, đúng, chính là bộ dáng này!

Nam Nhiễm cứ như vậy mà quay đi!"

Bước chân của cô dừng lại.

Cứ vậy đã bị đạo diễn cưỡng chế kêu quay lại đóng phim.

Kết quả.

Sau khi quay một lần.

Đạo diễn tức điên mà nắm lấy tóc mình.

"Cô rốt cuộc là sao thế hả?

Cứ dựa theo cảm xúc lúc nãy mà quay là được rồi.

Tại sao vừa đối diện với Ninh Dã thì chẳng còn gì cả thế này?

Tôi thấy trong mắt cô, Ninh Dã ngay cả một con chó cũng không bằng."

Ninh Dã

"······"

Hắn có chọc tới đạo diễn này sao?
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 101: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 32

[HIDE-THANKS]
Sau khi đạo diễn nói xong lời này.

Trợ lý đạo diễn ở bên cạnh liên tục ho khan.

Huých huých khuỷu tay đạo diễn, nhắc nhở ông ấy.

Lúc này, đạo diễn thoát khỏi cảm xúc của mình.

Cảm xúc nôn nóng hòa hoãn hơn không ít.

Nhìn Ninh Dã, lại nhìn Nam Nhiễm.

Mở miệng,

"Tôi đương nhiên không phải đang nói Ninh Dã của chúng ta không bằng heo chó, ý của tôi là, Ninh Dã của chúng ta nổi như vậy, có nhân khí như vậy.

Sao cô có thể thờ ơ được chứ?"

Tiếng nói vừa dứt.

Ninh Dã liền duỗi tay đè lại vai đạo diễn.

Không biết tại sao.

Vừa nghe đạo diễn nói chuyện, hắn liền có chút choáng đầu.

"Tôi nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi một lát."

Nụ cười đẹp trai ngời ngời trên mặt Ninh Dã sắp duy trì không nổi.

Tuy biết đạo diễn này là bị Nam Nhiễm chọc tức, là có lòng tốt, cũng không có ý muốn châm chọc hắn.

Nhưng, tại sao càng nghe, lại càng hụt hẫng chứ?

Thế nên Ninh Dã ép bản thân hồi tưởng lại nửa đời trước của mình một lần.

Xác định mình, thật sự thật sự không quen biết đạo diễn này.

Nam Nhiễm xoay người đi về hướng toilet.

Những người này thực ồn ào.

Cũng không biết bọn họ đang cãi cái gì nữa.

Bàn tay trắng nõn nhấc làn váy.

Lộc cộc.

Tiếng giày cao gót cực kỳ rõ ràng.

Lúc sắp đi đến toilet.

Bỗng nhiên nghe được thanh âm tràn đầy giận dữ của một người phụ nữ.

Chắc là do quá tức giận.

Nên thanh âm trở nên bén nhọn hơn.

"Cái gì?

Để hắn chạy?

Kịch bản của tôi đâu?"

Cô gái dường như đang gọi điện thoại.

Nam Nhiễm vừa rẽ đường, liền thấy được Tô Tình.

Tô Tình mặc một thân váy đen, trước lồi sau vểnh, phập phồng quyến rũ, cực kỳ phong tình vạn chủng.

Chỉ là vẻ mặt hiện tại, rất giống một người đàn bà đanh đá.

Nam Nhiễm nhấc làn váy trắng, nhìn lướt qua, tiếp tục đi về hướng WC.

Vì Tô Tình đưa lưng về phía vách tường, nên không thấy được Nam Nhiễm xuất hiện.

Cô ta tức giận vội vàng mở miệng

"Tôi mặc kệ!

Bộ thứ ba của 《 Ma Chi Tử 》, tôi nhất định phải có được.

Một tên viết kịch bản nghèo hèn, có gì mà khó thu phục?

Tôi cho anh một tuần thời gian.

Nếu không lấy được kịch bản, tôi cho anh đẹp mặt!"

Vừa nói xong.

Bốp!

Di động đập lên tường.

Chia năm xẻ bảy rơi trên mặt đất.

Nam Nhiễm vốn dĩ đang định đi toilet.

Nhưng lúc nghe được cái tên 《 Ma Chi Tử 》 này.

Cảm thấy quen tai.

Tiểu Hắc Long lập tức nói,

【 Ký chủ, 《Ma Chi Tử》 là cái mà Nguyễn Mặc nhà cô viết đó. 】

Vừa nói xong,

Cô dừng chân.

Ánh mắt đen nhánh, nhìn Tô Tình vẫn đang tức giận kia.

Tô Tình đỡ tường.

Ngực phập phồng.

Gọi điện thoại xong, vừa quay đầu liền thấy Nam Nhiễm với một thân váy lụa trắng.

Bộ dạng này của Nam Nhiễm, cùng khuôn mặt tinh xảo và tư thái hờ hững kia.

Phảng phất như một vị công chúa cao quý thời cổ đại.

Trong mắt Tô Tình hiện lên vẻ chán ghét.

"Vận khí hôm nay, thật đúng là tệ đến tận cùng.

Luôn có người chướng mắt, lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình."

Vừa nói, vừa đi thoáng qua bên cạnh Nam Nhiễm.

Chỉ là, vừa mới đi được hai bước.

Đã bị người ta giữ tay, kéo trở về.

Đè lên tường.

Ban đầu Tô Tình còn chưa kịp phản ứng.

Sau đó, không thể tưởng tượng được mà trừng lớn mắt.

"Nam Nhiễm, cô dám?"

Nam Nhiễm duỗi tay, bóp miệng cô ta.

Bĩu môi, nhẹ nhàng bâng quơ,

"Chuyện tôi dám làm, không chỉ có vậy thôi đâu."

Vừa nói, vừa kéo Tô Tình vào WC.

Tô Tình ẩn ẩn đã nhận ra nguy hiểm.

"Nam Nhiễm! Cô biết tôi là ai không?

Cô dám động đến tôi, tôi muốn cho cô thân bại danh liệt! ····· ưm"
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 102: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 33

[HIDE-THANKS]
Tô Tình vừa nói xong.

Đầu cô ta đã bị Nam Nhiễm đè vào bồn rửa tay.

Mở vòi nước ra..

Nước lạnh xối từ đầu Tô Tình xối xuống.

Cô ta ra sức giãy giụa, vừa giãy giụa vừa thét chói tai

"..."

Ai ngờ vừa kêu một tiếng, đã bị Nam Nhiễm đè vào trong nước.

Cho đến khi Tô Tình cảm thấy mình sắp chết đuối.

Thì bạn học Nam Nhiễm mới đại phát từ bi mà thả lỏng tay ra.

Chân Tô Tình mềm nhũn.

Ngã xuống đất.

"Khụ khụ khụ khụ khụ"

Quỳ rạp trên mặt đất, thở phì phò từng ngụm một.

Bộ dạng sống sót sau tai nạn, nước nhỏ xuống từng giọt, cả người chật vật.

Ngón tay trắng nõn của Nam Nhiễm gõ gõ trên bồn rửa tay, không chút để ý,

"Lại có ý đồ với 《Ma Chi Tử》, tôi sẽ ngâm cô vào WC."

Tô Tình ngã trên mặt đất, thở hổn hển.

Cũng không biết có nghe vào lời Nam Nhiễm nói hay không.

Lúc này.

Người phụ trách phim trường chạy tới.

"Nam Nhiễm, Nam Nhiễm."

Vừa kêu, vừa chạy về hướng bên này.

Nam Nhiễm đi ra ngoài.

Người phụ trách sốt ruột kéo Nam Nhiễm vào trong lều.

"Đi đi đi, đạo diễn muốn chuẩn bị bắt đầu quay, chỉ còn thiếu cô."

Chắc là do quá sốt ruột.

Nên không phát hiện ra trong toilet còn một người đang nằm.

Chờ cô trở lại phim trường.

Thấy được người đứng trong lều quay phim.

Mày cô nhăn lại.

Nguyễn Mặc mặc quần áo vương tử, tay cầm bội kiếm.

Dáng người thon dài, bộ dáng thanh lãnh.

Thật sự, kinh diễm.

Đạo diễn cầm bộ đàm bắt đầu kêu,

"Bắt đầu."

Nụ cười của Nam Nhiễm không tự giác liền biểu lộ ra.

Trước kia cô, cũng không thích dạ minh châu mặc quần áo cho lắm.

Dạ minh châu chỉ cần lạnh lạnh, tỏa sáng là được.

Tại sao phải mặc quần áo?

Nhưng bây giờ ······.

Hình như, mặc quần áo cũng không tệ nha.

Cô đi về hướng Nguyễn Mặc.

Còn chưa làm gì.

Bên tai Nguyễn Mặc đã đỏ một mảng lớn.

Máy móc nâng tay lên.

Nam Nhiễm giữ chặt.

Tươi cười càng lớn hơn.

Tiểu Hắc Long nhìn nhìn,

Hình như, đúng là khi ký chủ nhìn dạ minh châu với khi nhìn người khác thì không giống nhau cho lắm.

Lúc ký chủ nhìn Nguyễn Mặc, trong mắt dường như cất chứa muôn vàn sao trời.

Mà khi nhìn những vật khác.

Trong mắt không có bất cứ dao động gì, thậm chí cô còn không thèm để vào mắt.

Dạ minh châu là bảo bối.

Mà những thứ khác, chỉ là một đống đồ vật.

Kết thúc cảnh quay.

"Cắt!"

Đạo diễn thật vui vẻ.

"Nam Nhiễm, không tệ không tệ.

Rất có thiên phú."

Hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi đã quay tới hơn hai mươi lần.

Đạo diễn này rất nổi danh trong giới.

Cũng rất cứng đầu.

Một cảnh như vậy.

Mà lại hao phí hết thời gian một buổi trưa.

Làm cho những cảnh còn lại phải kéo dài tới ngày mai.

Cho dù là thế, tâm tình đạo diễn có vẻ vẫn rất sung sướng.

Quay được cảnh mình muốn.

Trong lòng sảng khoái nha.

Vừa kết thúc quay phim bên này, liền nghe được phía toilet truyền đến tiếng xôn xao

"Không xong, chị Tô Tình té xỉu."

Thực mau, phía toilet đã có rất nhiều người.

Sau đó liền thấy, Tô Tình bị người nâng đi, nhanh chóng rời khỏi studio.

Bắt đầu có người nhỏ giọng nghị luận.

Dò hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao loại chuyện thế này vẫn luôn hấp dẫn người khác.

Nhưng, bạn học Nam Nhiễm của chúng ta đang làm gì?

Ờ.

Ôm dạ minh châu.

Thân thể Nguyễn Mặc cứng còng.

Do dự hồi lâu.

Cuối cùng, cũng duỗi tay ôm lấy Nam Nhiễm.

Khi hắn ôm lấy Nam Nhiễm.

Vành tai đã đỏ như chảy máu.

Nguyễn Mặc giật giật môi.

Dường như muốn nói gì đó.

Thì Tô Tử Trác mang vẻ mặt ôn nhu đầy ý cười lại xuất hiện.

"Tiểu Nhiễm."

Hắn vừa xuất hiện.

Vừa rồi Nguyễn Mặc còn thực ngây thơ, nháy mắt liền lạnh nhạt trở lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 103: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 34

[HIDE-THANKS]
Hai người đối diện.

Cũng thật khéo.

Quần áo hai người đều cực kỳ giống nhau.

Đều là áo sơ mi trắng phối quần đen.

Mặc trên người Nguyễn Mặc, chính là thiếu niên xinh đẹp lãnh đạm.

Phối trên người Tô Tử Trác, chính là anh trai nhà bên ôn nhu.

Đồng dạng.

Nguyễn Mặc cũng chú ý tới quần áo của hai người.

Sắc mặt liền càng thêm lạnh nhạt.

Ôm Nam Nhiễm, thoáng hơi dùng sức.

Tô Tử Trác thì phảng phất như cái gì cũng chưa phát hiện.

Cười gật đầu với Nguyễn Mặc.

Tiện đà, Tô Tử Trác mở miệng,

"Tiểu Nhiễm, chocolate ăn ngon không?"

Sợi tóc hơi gợn sóng che khuất gương mặt Nam Nhiễm.

Chỉ để lộ một đôi con ngươi đen nhánh của cô.

Vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Tử Trác.

Đối diện với Nam Nhiễm hồi lâu.

Liền cảm thấy trong lòng lạnh lạnh.

Bỗng nhiên cô buông lỏng Nguyễn Mặc ra.

Đi về hướng Tô Tử Trác.

Sau đó, mở miệng

"Đi theo tôi."

Nụ cười của Tô Tử Trác càng lớn hơn.

Nguyễn Mặc duỗi tay, một phen nắm lấy tay Nam Nhiễm.

Hắn chưa nói gì.

Chỉ nhìn cô.

Bước chân Nam Nhiễm dừng lại.

Quay đầu, nghi hoặc:

"Hửm?"

Cánh môi đỏ thắm của Nguyễn Mặc hơi giật giật.

"Tôi đi với cô."

Nam Nhiễm nghe lời này.

Cô cũng rất muốn mang theo dạ minh châu.

Nhưng mà ······.

Nam Nhiễm thả lỏng tay ra.

"Sẽ về nhanh thôi."

Nói xong, quay đầu đi về nơi xa.

Tô Tử Trác cười ôn hòa, sau đó nhìn vào mắt Nguyễn Mặc.

Hắn ta chậm rãi mở miệng,

"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Nguyễn Mặc đứng ở đó, thân thể cứng đờ, nhìn hai người càng ngày càng xa.

Nam Nhiễm ra khỏi studio.

Đi vào một ngõ rẽ không có ai.

Dừng chân lại.

Tô Tử Trác thả cổ tay áo đang vén lên xuống.

Trong mắt hiện lên một tia sáng.

Nhưng thực mau liền khôi lại bộ dáng anh trai nhà bên của mình.

"Tiểu Nhiễm, tìm anh có chuyện gì?"

Hắn ta vừa dứt lời.

Đã bị Nam Nhiễm đè cổ, đánh.

Bạn có thể tưởng tượng được sự đột nhiên này sao?

Vốn tưởng là ôn nhu nói chuyện.

Ai ngờ, còn chưa nói chuyện.

Đã bị cô gái mặc váy lụa trắng, diện mạo xinh đẹp này, đè cổ đánh cho một trận tơi bời.

Nam Nhiễm cởi giày cao gót.

Lẩm bẩm một câu,

"Nhìn anh chướng mắt lâu rồi."

Thứ dơ bẩn này sao cứ luôn tìm tới cô?

Còn nhiều lần, tới tới lui lui lắc lư trước mặt cô.

Không phải đã cảnh cáo rồi sao?

Còn tới?

À.

Vậy thì đừng trách cô.

Mà Tô Tử Trác thì sao, vẫn luôn rơi vào thế yếu, bị đánh.

Không một chút phản kháng.

Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, mất tiên cơ.

Hơn nữa xác thật là không thể phản kháng nổi.

Tô Tử Trác dường như cam chịu bị động mà ăn đòn.

Chờ Nam Nhiễm đánh xong.

Tô Tử Trác dựa vào góc tường, ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.

Chân Nam Nhiễm đạp lên bụng hắn.

Dừng lại tại vị trí xương sườn.

Tiểu Hắc Long,

【 Ký chủ, ký chủ, bình tĩnh, bình tĩnh.

Ký chủ, dạ minh châu tới.

Ký chủ! 】

Hu hu hu, xuống chân lưu tình!

Tiểu Hắc Long muốn khóc, nếu ký chủ giết chết người ta thì phải làm sao bây giờ?

Nam Nhiễm nhìn thoáng qua ngõ nhỏ thật dài.

Chậc.

Cô thu chân lại.

Nhẹ giọng nói

"Về sau, anh lại xuất hiện một, tôi liền đánh anh một lần.

Còn xuất hiện trước mặt làm tôi ghê tởm, ông đây liền giết chết anh."

Sau khi nói xong.

Cô rút chân.

Nhấc váy lên đi đến trước mặt giày cao gót thủy tinh.

Mang giày vào.

Xinh đẹp cao quý, ưu nhã như lúc ban đầu.

Cô phải đi.

Kết quả Tô Tử Trác ho khan một tiếng, mặt tái nhợt.

"Anh không thể thích em sao?

Nếu, em có thành kiến với anh, bị em đánh một trận có thể tiêu trừ được.

Thì anh cam tâm tình nguyện."

Loại ngữ khí này, bộ dáng kia.

Chỉ cần là người có chút lòng thiện lương, đều sẽ bị bộ dáng hèn mọn này của hắn làm cho mềm lòng.

Nhưng bạn học Nam Nhiễm của chúng ta.

Cô đứng đó hồi lâu.

Tiểu Hắc Long

【 Cảnh báo, ký chủ, giá trị hắc ám của cô đang tăng lên, sắp vượt qua 50, xin khắc chế, dừng lại tất cả suy nghĩ. 】
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 104: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 35

[HIDE-THANKS]
Nam Nhiễm nhìn Tô Tử Trác đang ngã trong một góc.

Cô nhấc làn váy lên lắc lắc, giày thủy tinh lộc cộc, phát ra tiếng vang.

Cô lẩm bẩm một câu

"Cam tâm tình nguyện à.

Được, vậy đánh chết anh thôi."

Đi đến trước mặt Tô Tử Trác.

Giày cao gót của cô đạp lên một cái xương sườn nào đó của hắn ta.

Sau đó, dùng sức.

Sắc mặt Tô Tử Trác phút chốc trắng nhợt.

Nỗi đau đớn bén nhọt kia cực kỳ gian nan.

Thanh âm Tiểu Hắc Long nâng cao,

【 Ký chủ, ký chủ, dạ minh châu đã đến chỗ ngoặt! 】

Nam Nhiễm hơi khựng lại.

Sau đó, khom lưng.

Bởi vì động tác của cô, làn váy dài che khuất chân cô.

Tay, đặt trên đầu Tô Tử Trác, sờ rồi lại sờ.

Cô cười mở miệng

"Đừng lắc lư trước mặt tôi, nhìn là thấy phiền."

Lúc Nguyễn Mặc đi tới.

Liền thấy được một cảnh tượng thế này.

Tô Tử Trác ngồi dưới đất.

Nam Nhiễm cong eo, hai người kề gần lại nhau.

Nam Nhiễm đang cười mà sờ đầu hắn ta.

Nhỏ giọng nói gì đó.

Nhìn qua, có vẻ ở chung rất vui sướng.

Nguyễn Mặc đứng ở đó, trong lòng chua lè, cực kỳ khó chịu.

Dường như, lúc này Nam Nhiễm mới nhìn thấy hắn.

Đi về phía hắn.

Nam Nhiễm thấy Nguyễn Mặc đang nhíu mày bộ dáng lạnh như băng.

Cô bỗng nhiên mở miệng

"Tôi không có bắt nạt hắn.

Đối xử rất tốt với hắn."

Lúc cô nói những lời này, tốc độ rất nhanh, không có cảm tình.

Bộ dáng giống hệt lúc cô lặp lại lời người ta khen cô ngây thơ lương thiện vậy.

Nguyễn Mặc bỗng nhiên duỗi tay.

Giữ chặt Nam Nhiễm.

Đè cô lên tường.

Nam Nhiễm sửng sốt.

Bắt đầu cân nhắc.

Tuy rằng, dạ minh châu này có hơi dễ vỡ.

Nhưng nếu phát hiện ra cô đã làm gì, định báo thù cho thứ dơ bẩn kia, mà đánh cô······

Vậy cô không thể xác định được mình có thể khống chế nổi sức lực hay không.

Còn đang nghĩ ngợi,

Nguyễn Mặc đã đè lại cánh tay cô.

Cánh môi đỏ thắm bặm chặt lại.

Cô mở miệng ngậm miệng đều là Tô Tử Trác kia.

Còn nói với hắn đã đối xử rất tốt với Tô Tử Trác.

Đây là có ý gì?

Coi trọng tên đàn ông kia?

Nghĩ vậy.

Ngực Nguyễn Mặc chua xót, cực kỳ chua.

Hắn cúi đầu hôn lên môi Nam Nhiễm.

"Ưm ······"

Nam Nhiễm bị hắn đột nhiên hôn lên, làm cho suýt tý không phản ứng kịp.

Nguyễn Mặc cảm nhận được cô không kháng cự.

Tâm tình tốt hơn một chút.

Càng dùng sức hôn.

Thiếu niên xinh đẹp mặc sơ mi trắng, cô gái bị hắn đè lên, mặc một thân váy lụa trắng cực kỳ xinh đẹp.

Hai người hôn môi dưới ánh hoàng hôn.

Hoàng hôn chiếu lên người hai người.

Cực kỳ xinh đẹp.

Mà trong một góc, dưới bóng râm không được ánh sáng chiếu tới.

Đồng chí Tô Tử Trác, ôm bụng đau đớn.

Đau đến mức ngay cả kêu cứu cũng không kêu được.

Một bên là truyện cổ tích.

Một bên là hiện trường tai nạn.

Cũng thật hoàn mỹ.

Một nụ hôn kết thúc.

Nguyễn Mặc nhỏ giọng nói một câu

"Em phải luôn thích anh."

Nam Nhiễm nâng đầu.

Nhìn cánh môi đỏ thắm của hắn.

Nuốt một cái.

"Ừm."

Cô lên tiếng.

Trả lời có hơi có lệ.

Cũng không biết có nghe vào lời hắn nói hay không.

Nguyễn Mặc ôm Nam Nhiễm, nghe câu trả lời của cô, cúi đầu nhìn cô.

Cùng cô đối diện.

Nguyễn Mặc soạt soạt soạt, bên tai đỏ bừng lên.

Từ sau lần cô nói thích hắn kia.

Chỉ cần đối diện với cô, hắn liền sẽ có loại phản ứng này.

Đến bây giờ cũng không hề giảm bớt.

Nội tâm Nam Nhiễm: Tại sao cảm giác hắn hôn và mình hôn lại không giống nhau vậy?

Lúc này, di động Nguyễn Mặc vang lên.

"Đỗ quyên, đỗ quyên, tới giờ uống thuốc rồi, tới giờ uống thuốc rồi."

"Đỗ quyên, đỗ quyên, tới giờ uống thuốc rồi ·····"

Nguyễn Mặc lấy điện thoại ra.

Đồng chí Nam Nhiễm bị quấy rầy, có hơi bất mãn.

Nhưng.

Đồng hồ báo thức này là đặt ra để nhắc nhở dạ minh châu uống thuốc.

Uống hết thuốc rồi.

Thân thể của hắn sẽ khỏe lại nhỉ?

Vậy về sau, sẽ không dễ vỡ như vậy nữa.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 105: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 36

[HIDE-THANKS]
Nam Nhiễm nghĩ.

Hôn hôn gì đó, lúc nào cũng có thể.

Nhưng lỡ như dạ minh châu hư trước thời hạn.

Vậy thì không tốt rồi.

Kéo tay Nguyễn Mặc.

Bắt đầu đi về.

Vừa đi, vừa nói

"Đi uống thuốc trước."

Thân ảnh hai người dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng càng kéo càng dài.

Mà Tô Tử Trác đang ngã ở đó, ho khan một tiếng.

Đỡ tường đứng lên khỏi mặt đất.

Hắn ta dựa vào tường.

Ôm bụng.

Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu

"Hừ, thật đúng là thông minh."

Nói xong, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"Những con đàn bà ngu xuẩn kia tao cũng chơi chán rồi.

Đổi cái mới mẻ chơi chơi.

Mày có thể chống đỡ bao lâu chứ?"

Hắn ta dựa vào tường.

Móc điện thoại ra.

Gọi vào một dãy số.

Thực mau, bên kia điện thoại được kết nối.

Hắn ta nghênh đón ánh mặt trời, biểu tình trở nên trầm trọng.

Mở miệng, nhỏ giọng nói một câu

"Khuynh Hàn, anh thích người khác rồi.

Làm sao bây giờ?

Anh thích cô ấy đến mức, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa."

Vừa nói xong, cúp điện thoại.

Ba tiếng sau.

Hot search nổ tung.

# Nghệ sĩ nổi danh Diệp Khuynh Hàn, cắt cổ tay tự sát tại nhà, đang cấp cứu trong bệnh viện. #

Không để lại bất cứ lời nói nào.

Tin tức vừa ra.

Dân mạng đều sợ ngây người.

"Đệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"A a a a, đừng chết chứ a a a a a a!"

"Đây, đây cũng quá cực đoan rồi."

"Đừng, đừng, Hàn ca ca đừng chết mà!"

Một giờ, lượng thảo luận đề tài đạt tới 500 vạn.

Nghệ sĩ đang nổi cắt cổ tay.

Đây là bị kích thích lớn tới mức nào?

Không ít người đều suy đoán là do không chịu nổi áp lực dư luận.

Sau đó, liền bắt đầu có không ít đại V xuất hiện dẫn dắt.

Đề mục văn chương là # Khi tuyết lở, không có bất cứ bông tuyết nào là vô tội #

Đề mục này vừa ra.

Phần lớn dân mạng đều tự mình kiểm điểm.

"Đều là do những thứ bình xịt*, anh hùng bàn phím* đáng chết kia."

*Bình xịt: Chỉ những người hay đi bôi đen, chửi bới người khác.

*Anh hùng bàn phím: Những người chỉ dám núp sau mạng lưới internet, gõ bàn phím đặt điều bậy bạ, bôi đen người khác.

"Đúng vậy, một người đang tốt đẹp lại bị bức đến đường cùng."

"Tôi mẹ nó hận chết đám anh hùng bàn phím."

Đương nhiên, cũng có người không giống vậy.

"Đừng có mẹ nó nói cái gì bông tuyết với không bông tuyết.

Những lời này tôi nghe mà buồn nôn."

"Mẹ nó, mỗi ngày đều là bông tuyết sai.

Nếu trong lòng yếu ớt như vậy, vào giới giải trí làm gì?

Mau cút đi!"

Trong thời gian ngắn, tranh luận không ngừng.

Không bao lâu.

Người đại diện Diệp Khuynh Hàn phát biểu một bài văn.

【 Khuynh Hàn không bệnh, hết thảy đều là đột nhiên như vậy. 】

"Nửa tháng trước, nghệ sĩ dưới trướng tôi đều từng đi khám bác sĩ tâm lý.

Ngoại trừ áp lực công việc hơi lớn một chút.

Cô ấy là nghệ sĩ có tố chất tâm lý tốt nhất dưới trướng tôi.

Hết thảy đều đột nhiên như vậy.

Rõ ràng hôm nay còn hoàn thành buổi quay phim cực kỳ tốt.

Tôi vừa đưa cô ấy về nhà chưa được nửa giờ.

Nếu không phải tôi quên thương lượng chuyện hợp đồng với cô ấy.

Nếu không phải luôn không gọi được cho cô ấy.

Thì tôi nghĩ, đợi đến khi phát hiện ra, đã là một khối thi thể lạnh băng rồi.

Khuynh Hàn.

Hãy cố lên, sống sót thật tốt."

Bài văn này vừa phát ra.

Cư dân mạng không còn oán trách bông tuyết nữa.

Mà đều định hóa thành mưa đá đập chết tên đầu sỏ đã hại Khuynh Hàn thành như vậy.

Cứ như vậy tìm rồi tìm, ơ? Trước đó Nam Nhiễm có xích mích với Diệp Khuynh Hàn.

Đại V dẫn dắt, thủy quân* đi trước lót đường.

*Thủy quân: Chỉ những ip được người ta mua lại với mục đích không thuần, thường là bỏ tiền ra mua những ip này đi bôi đen người khác.

Vào 10 giờ đêm.

Nam Nhiễm thành công lên đỉnh đầu hot search.

Server Weibo lại lần nữa nổ tung.

Không thể hiểu được, Nam Nhiễm liền thành đầu sỏ gây tội.

Tiếng chửi rủa dời non lấp biển mà ập đến.

Lượng bình luận dưới Weibo của Nam Nhiễm trong vài giờ đã đạt tới mười mấy vạn.

Thậm chí một vị fans của Diệp Khuynh Hàn đã phẫn nộ viết "Nam Nhiễm, tại sao không phải cô chết chứ?"

Lại lần nữa bước lên top2 hot search.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 106: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 37

[HIDE-THANKS]
Mà ······ vị đại lão Nam Nhiễm đang bị bạo lực internet kia đang làm gì?

Trong chung cư.

Nam Nhiễm ngồi trên sô pha.

Thân thể dựa vào thành ghế.

Ngồi ở đó, nhìn Nguyễn Mặc uống thuốc.

Trước kia.

Tuy Nam Nhiễm thích dạ minh châu.

Nhưng cũng không đến mức mỗi ngày đều phải ôm, hai mươi tư giờ không rời tay.

Mà bây giờ thì sao?

Nguyễn Mặc đã bị cô nhìn chằm chằm hơn hai giờ.

Cho dù bây giờ hắn đã dần dần tập quen được.

Không còn căng thẳng như trước kia.

Nhưng, vành tai vẫn có chút hồng.

Chờ Nguyễn Mặc uống thuốc xong.

Nam Nhiễm bỗng nhiên đứng dậy, bàn tay trắng nõn chống lên bàn.

Thò lại, nhanh chóng kề gần Nguyễn Mặc.

"Đắng."

Sau nụ hôn này.

Hứng thú hôn môi của Nam Nhiễm tức khắc giảm mạnh với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Chép chép miệng.

Đứng thẳng người dậy.

Nguyễn Mặc tuy rằng căng thẳng.

Nhưng toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Nam Nhiễm.

Cô có phản ứng gì hắn đương nhiên có thể rõ ràng phát giác được.

Bỗng nhiên.

Cánh tay thon dài kéo tay Nam Nhiễm.

Nguyễn Mặc đứng dậy.

Chớp mắt, liền ôm lấy Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm nghi hoặc với phản ứng của hắn.

"Làm gì?"

Tuy rằng, hắn lạnh lạnh.

Bị ôm cũng rất thoải mái.

Nguyễn Mặc không nói lời nào.

Chỉ ôm cô.

Nam Nhiễm cân nhắc nửa ngày.

"Lại phát bệnh?"

Nói phát bệnh, đương nhiên là chỉ đau dạ dày.

Nguyễn Mặc không phải một người thích nói dối.

Cũng không cần phải nói dối.

Nhưng lúc này ······.

Cánh môi xinh đẹp giật giật.

Cuối cùng, rũ mí mắt xuống,

"Ừ."

Hắn lên tiếng.

Hắn nói dối.

Hắn không đau.

Hắn cũng chỉ muốn, ôm cô một cái.

Nam Nhiễm nghi hoặc nhìn.

Không thể nào.

Nhìn rất sáng, khá tốt mà.

Lần này đau dạ dày, sao còn sáng như vậy?

Tiểu Hắc Long,

【 Ký chủ, có lẽ ánh sáng này còn chưa kịp phản ứng lại. 】

Dù sao cũng chưa có ai gặp qua dạ minh châu sống.

Tiểu Hắc Long nói tào lao.

Nam Nhiễm lại cảm thấy, rất có lý.

Sau đó liền lấy ra thêm ba túi thuốc.

Nhìn hắn uống vào.

Sau khi uống xong không bao lâu.

Nam Nhiễm nhìn ánh sáng của dạ minh châu tối dần đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Cô sửng sốt.

"Thuốc này có độc hả?"

Tiểu Hắc Long,

【 Ký chủ, trải qua kiểm tra đo lường, thuốc không có độc tính. 】

Nam Nhiễm bĩu môi.

"Còn đi nổi không?"

Nguyễn Mặc sửng sốt.

Thật ra hắn cũng không cảm thấy uống thuốc này vào có phản ứng khó chịu gì.

Cho nên không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy.

Mà Nam Nhiễm thì sao.

Cô cho rằng Nguyễn Mặc suy yếu tới mức ngay cả nói cũng không nên lời.

Sau khi đối diện với Nguyễn Mặc ba giây.

Cô ôm người đi ra ngoài.

Vừa đi vừa nói thầm

"Lang băm đâu ra vậy?

Có chút bệnh này cũng chữa không xong.

Bệnh tình còn càng ngày càng trầm trọng hơn."

Thật là vô dụng.

Nguyễn Mặc có hơi hiểu được ý đồ của Nam Nhiễm.

Mở miệng,

"Thân thể anh không sao."

Nam Nhiễm liếc hắn một cái,

"Ồ."

Thờ ơ, tiếp tục đi về phía trước.

Lần trước lúc hắn ảm đạm không ánh sáng.

Cũng nói bản thân không sao.

Sau đó thì sao?

Còn không phải ngất đi sao?

Lần này nói không có việc gì.

Chắc là lại sắp hôn mê rồi.

Thế nên đồng chí Nam Nhiễm tổng kết ra được một đạo lý.

Lúc dạ minh châu nói không sao, thì chính là có sao.

Nghĩ vậy.

Bước chân rời đi của cô càng lúc càng nhanh.

Ra khỏi chung cư.

Gọi xe trực tiếp chạy tới bệnh viện.

Cũng thật khéo.

Bệnh viện mà Nam Nhiễm tới, vừa đúng là bệnh viện Diệp Khuynh Hàn đang cấp cứu.

Cửa chính có rất nhiều phóng viên vây quanh.

Lúc đầu.

Khi Nam Nhiễm mặc một thân đồ ở nhà màu trắng xuất hiện.

Phóng viên còn không kịp phản ứng vị này là Nam Nhiễm.

Sao cô ấy có thể như vậy mà xuất hiện ở đây chứ?

Chủ yếu là sau khi cô ấy xuống khỏi xe taxi,

Còn kéo theo một người đàn ông.

Chủ yếu là người đàn ông kia, diện mạo quả thực không thể bắt bẻ được.

Có phóng viên theo bản năng mà tách tách tách chụp liền mấy tấm.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 107: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 38



[HIDE-THANKS]
Ai ngờ kéo lại gần nhìn vào.

"Đệt, đây không phải Nam Nhiễm sao?"

Cũng không biết là tên phóng viên nào rảnh tới đau trứng mà hô lên,

Tức khắc khiến cho tất cả phóng viên trở nên rối loạn.

Đương nhiên.

Trong số rối loạn này, còn có fans Diệp Khuynh Hàn.

Lúc Nam Nhiễm sắp đi vào bệnh viện.

Soạt soạt, cô đã bị vây quanh.

Thậm chí còn nghe được thanh âm nổi giận đùng đùng của cô gái,

"Nam Nhiễm, cô đứng lại đó cho tôi!"

Dường như fans đã khóc.

Một đám hai mắt đỏ bừng.

Trong tay mỗi người đều ôm bó cẩm chướng, bảng đèn.

Nam Nhiễm dừng chân.

Nâng mí mắt lên, bộ dáng xinh đẹp mang theo chút hờ hững.

"Có việc?"

Fans Diệp Khuynh Hàn nhìn bộ dáng không liên quan tới mình này của Nam Nhiễm.

Một đám tức đến mức nổi trận lôi đình.

"Nam Nhiễm, rốt cuộc cô có tâm hay không?"

"Sao cô có thể độc ác như vậy?"

"Bây giờ Hàn ca ca còn đang cấp cứu, cô tới để chế giễu sao?"

"Nam Nhiễm! Xin lỗi Diệp Khuynh Hàn!"

"Nam Nhiễm, cô đúng là chả ra gì!"

Các fan ngày càng phẫn nộ.

Cũng không biết là ai, đột nhiên ném cẩm chướng cùng bảng đèn trong tay vào mặt Nam Nhiễm.

Vốn dĩ.

Nguyễn Mặc vừa thấy những người này thế tới rào rạt, liền rất cảnh giác.

Cho nên khi có người ra tay với Nam Nhiễm.

Hắn cơ hồ làm theo bản năng mà bảo vệ Nam Nhiễm.

Ôm cả người Nam Nhiễm vào lòng mình.

Một bó hoa và một cái bảng đèn kia liền nện trên vai Nguyễn Mặc.

Bảng đèn bị đập chia năm xẻ bảy.

Nam Nhiễm sửng sốt.

Ánh mắt dừng lại trên bờ vai bị đập trúng của Nguyễn Mặc.

Phản ứng đầu tiên là,

Dạ minh châu bị đánh.

Phản ứng thứ hai là,

Cô liếc về phía fans đã động thủ kia.

Duỗi tay túm người kia lại.

Trong mắt Nam Nhiễm hiện lên một mạt cảm xúc.

Nguyễn Mặc duỗi tay, nắm lấy tay Nam Nhiễm,

"Bọn họ đang chụp em."

Cho nên, không thể động thủ.

Nam Nhiễm nắm chặt cổ áo người kia không buông ra.

Ngược lại cảm xúc của vị fans kia lập tức trào dâng,

"Nam Nhiễm, là cô hại chết Khuynh Hàn, là cô, là cô!"

Vừa nói xong, các fans xung quanh liền lập tức bắt đầu khóc.

"Cô ấy là tín ngưỡng của tôi, là toàn bộ ký thác của tôi.

Cô lại bức cô ấy đến đường cùng.

Nam Nhiễm, cô dựa vào cái gì!"

Nam Nhiễm cười một chút.

Kéo người nọ, túm đến trước mặt mình.

Lúc này.

Bỗng nhiên nghe được thanh âm gấp gáp của chị Thanh.

"Tránh ra, tránh ra. Tất cả đều tránh ra!"

Nói xong, tất cả fans đều bị vệ sĩ do chị Thanh dẫn đến đẩy ra.

À, bao gồm cả người bị Nam Nhiễm túm trong tay, cũng bị cưỡng chế đẩy ra.

Tức khắc, Nam Nhiễm đã được vệ sĩ bảo vệ ba tầng trong ba tầng ngoài.

Chậc.

Nam Nhiễm cái tay rỗng tuếch của mình.

Tức giận.

Đám vệ sĩ giống như một bức tường vây thật dày.

Tất cả người đứng bên ngoài tường vây đều nguyền rủa phẫn hận Nam Nhiễm, hận không thể đem Nam Nhiễm băm thành ngàn mảnh.

Mà khéo là.

Người bên trong tường vây cũng rất muốn giết hết những người bên ngoài đó.

Nguyễn Mặc lôi kéo Nam Nhiễm nhanh chóng đi vào bệnh viện.

Sau khi đi vào.

Trực tiếp lên thang máy.

Chờ khi hai người cùng với một người đại diện chị Thanh đều đứng trong thang máy rồi.

Chị Thanh cuối cùng cũng đỡ cửa thang máy nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó không nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu

"Tiểu Nhiễm, em, em đây là muốn làm gì?

Thật định đâm đầu vào mũi dao?

Nếu không phải lần này chị chạy nhanh, chị thấy một giây thôi là em đã bị đám kia fans lột da rồi."

Nói xong, chị Thanh thấy Nam Nhiễm vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào.

Lập tức liền mềm lòng.

Thở dài,

"Tiểu Nhiễm, chị biết em tâm địa thiện lương.

Nhưng tại sao em cứ nhất quyết phải đến bệnh viện thăm Diệp Khuynh Hàn chứ?"
[/HIDE-THANKS]​
 
Chương 108: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 39

[HIDE-THANKS]
Nguyễn Mặc thấy Nam Nhiễm vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào.

Khó được chủ động mở miệng

"Tới chỗ này chỉ là trùng hợp."

Chị Thanh sửng sốt.

Ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Mặc.

Cho dù đã gặp qua Nguyễn Mặc rất nhiều lần.

Nhưng mỗi lần gặp, vẫn cảm thấy, bộ dạng của người đàn ông này thật đúng là không thể bắt bẻ được.

Nam Nhiễm ngẩng đầu.

Vuốt vuốt tóc, lúc này mới mở miệng.

"Đi khám bệnh cho anh ấy."

Lúc nói, cô nhìn về phía Nguyễn Mặc.

Hửm?

Ánh sáng, hình như tốt hơn một chút rồi.

Chị Thanh vừa nghe, tưởng bệnh của Nguyễn Mặc lại tái phát.

Lập tức nói,

"Đi đi đi.

Chị dẫn em tới chỗ bác sĩ Lý.

Ông ấy ở bệnh viện này."

Vừa nói, vừa nhấn số lầu tương ứng.

Mang theo hai người này đi đến chỗ bác sĩ Lý.

Cũng thật làm khó cho vị bác sĩ Lý này.

Sắp tan tầm rồi.

Vừa định rời đi, liền bị ba người này chặn lại ở cửa.

Nam Nhiễm vừa thấy ông bác này.

Mí mắt giật giật.

Chính là ông bác lần trước đến nhà cô, chữa bệnh cho Nguyễn Mặc.

Ông bác cũng nhanh chóng phản ứng kịp.

Lập tức nhíu mày, sắc mặt thối hoắc.

"Lại bị bệnh?"

Ông ấy nói, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Mặc.

Ai ngờ còn chưa nghe được người ta giải thích.

Ông bác đã lầm bầm lầu bầu mở miệng

"Được, chỉ một mình cậu đi vào.

Những người còn lại, chờ ở bên ngoài."

Ông ta cảm thấy, bản thân cần phải nói chuyện riêng với người bệnh.

Cô bạn gái này, vừa thấy liền biết không đáng tin.

Chị Thanh thúc giục,

"Nguyễn Mặc, mau vào đi."

Cứ như vậy, dưới sự thúc giục của chị Thanh.

Nguyễn Mặc đi vào.

Trong phòng trung y này,

Giữa mùi thuốc sát trùng, còn trộn lẫn mùi vị thảo dược tràn ngập.

Rõ ràng nơi này cũng không phải nơi lấy thuốc.

Nhưng ở đây, có thể ngửi được mùi thuốc rõ ràng.

Lúc này,

Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí lên tiếng:

【 Ký chủ, cô mau đến xem Diệp Khuynh Hàn đi? 】

Nam Nhiễm không nói chuyện.

Tiểu Hắc Long,

【 Ký chủ, Diệp Khuynh Hàn chính là con đường làm chuyện tốt đó.

Sẽ đạt được một viên dạ minh châu. 】

Tiểu Hắc Long lấy ra dạ minh châu chí mạng để dụ hoặc Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm rốt cuộc cũng có chút phản ứng.

"Cô ta ở đâu?"

Tiểu Hắc Long vui vẻ,

"Ký chủ, đi lên thêm hai tầng nữa. Cô ấy đang nằm trong phòng bệnh."

Thật ra tại ba giờ trước,

Diệp Khuynh Hàn đã được cứu sống, thoát ly nguy hiểm rồi.

Chỉ là tin tức về Diệp Khuynh Hàn, công ty đã phong tỏa hết.

Cố ý làm tin tức của Diệp Khuynh Hàn treo trên hot search thêm vài ngày.

Công ty định lăng xê thêm một phen..

Nên họ tính toán sáng mai sẽ thả tin tức này ra.

Truyền đạt lại cho cư dân mạng hành trình cửu tử nhất sinh của Diệp Khuynh Hàn.

Nam Nhiễm đi thang máy.

Mang giày đến bằng màu trắng, đạp trên sàn cẩm thạch.

Xung quanh tràn ngập mùi nước sát trùng nồng nặc.

Vách tường trắng tinh, hành lang đèn đuốc sáng trưng.

Cửa phòng bệnh của Diệp Khuynh Hàn, không có người nào canh gác.

Người nhà, người đại diện, y tá.

Đều không có ai.

Cho nên Nam Nhiễm thuận lợi đi tới cửa phòng bệnh Diệp Khuynh Hàn.

Cô nhìn qua cửa kính thủy tinh.

Liếc bên trong một cái.

Ừm.

Hình ảnh rất thú vị.

Diệp Khuynh Hàn nằm trên giường bệnh.

Trên tay đang truyền dịch, trên mũi cắm bình dưỡng khí.

Sắc mặt tái nhợt, có vẻ vừa tỉnh lại không lâu.

Ở bên cạnh cô ấy, Tô Tử Trác mặc tây trang giày da đang ngồi trên ghế.

Cởi áo tây trang ra vắt qua một bên.

Lộ ra áo sơ mi màu trắng, cổ tay áo vén lên.

Vẻ mặt ôn nhu nắm tay Diệp Khuynh Hàn.

Nhỏ giọng nói gì đó.

Nhưng, phản ứng của Diệp Khuynh Hàn, không còn loại cảm giác thật cẩn thận và vui vẻ như xưa.

Mà là một loại ······ hoảng sợ?

Đúng, hoảng sợ, e ngại.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 109: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 40

[HIDE-THANKS]
Hai mắt Diệp Khuynh Hàn đỏ bừng, muốn rút tay về.

Động động miệng, muốn nói gì đó.

Nhưng cô lại không thể làm gì được.

Chỉ có thể nằm trên giường mặc người ta giày vò.

Nam Nhiễm cạch một tiếng.

Đẩy cửa phòng ra.

Cô đứng ở cửa.

Vừa vặn nghe được Tô Tử Trác nhỏ giọng ôn nhu nói một câu,

"Tại sao Khuynh Hàn làm lại như vậy chứ?"

Mà khi Nam Nhiễm đẩy cửa phòng ra.

Diệp Khuynh Hàn giống như gặp được ánh rạng đông, phát ra một loại thanh âm nức nở,

"Ưm, ưm, cứu, ····· cầu, cầu ····"

Tô Tử Trác không ngờ, lúc này sẽ có người tiến vào.

Bởi vì hắn đã sớm dời hết người đi.

Càng không ngờ là.

Người tiến vào sẽ là Nam Nhiễm.

Trong phút chốc, Tô Tử Trác có hơi trố mắt.

Nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt,

Hắn ta cười cực kỳ ấm áp,

"Tiểu Nhiễm. Em tới thăm Khuynh Hàn sao?"

Ý cười ôn nhu.

Chỉ là dùng sức nắm chặt tay Diệp Khuynh Hàn.

Giống như một loại uy hiếp nào đó.

Hai mắt Diệp Khuynh Hàn đỏ bừng, giống như đã chịu kích thích.

Tí tách, tí tách, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Chảy ướt gối.

Cô ấy nhắm hai mắt lại.

Không phản ứng gì nữa.

Giống như đã ngủ rồi.

Con ngươi Nam Nhiễm đen nhánh.

Cô liếc Diệp Khuynh Hàn một cái, lại liếc Tô Tử Trác một cái.

Bỗng nhiên mở miệng,

"Về sau, đừng tới tìm cô ấy nữa."

Thanh âm lười nhác, mở miệng ra lệnh.

Nam · đại gia · Nhiễm online.

Nói xong.

Cô liền hỏi Tiểu Hắc Long

"Nhiệm vụ hoàn thành?"

Tiểu Hắc Long đầu đầy hắc tuyến.

【 Ký chủ, chưa. 】

Cô bĩu môi.

"Còn rất khó nha."

Lời này,

Nghe có vẻ thấy quá khó khăn, định bỏ gánh không làm.

Tiểu Hắc Long,

【······ Ký chủ, dạ minh châu cô có được sẽ là dạ minh châu bản chí tôn xa hoa.

Trên trời dưới đất, chỉ có hệ thống có thể cho cô thôi~】

Ừ.

Rốt cuộc.

Dạ minh châu bản chí tôn, đã nhen nhóm lên một chút hứng thú của ký chủ.

Lúc này, Tô Tử Trác đứng dậy.

Đi đến chỗ cửa phòng, bỗng nhiên khóa cửa phòng lại.

Cạch.

Khóa xong.

Tô Tử Trác lắc cổ,

"Em đã nghe được hết rồi?

Tiểu Nhiễm?"

Nam Nhiễm liếc hắn ta một cái.

Không nói chuyện.

Tô Tử Trác tự mình lầm bầm lầu bầu.

"Làm sao bây giờ?

Thật sự rất thích Tiểu Nhiễm.

Thực không muốn phá hư em."

Tô Tử Trác vừa nói, đôi tay vừa khua trong không trung.

Hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Tiếng nói vừa dứt.

Vẻ mặt Tô Tử Trác dần dần bắt đầu trở nên quỷ dị.

Hắn ta cởi cúc áo trên cổ áo màu trắng ra.

Có thể khiến bản thân hoạt động thoải mái.

Diệp Khuynh Hàn trừng lớn đôi mắt, ánh mắt lại lần nữa biến thành hoảng sợ.

Cô run rẩy lấy tay, gỡ máy dưỡng khí trên mũi xuống.

Mở miệng,

"Đi, đi mau."

Cô vừa nói những lời này, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Thanh âm của Tiểu Hắc Long cũng trở nên hơi khô cằn,

【 Ký chủ, bộ dáng người này nhìn có vẻ rất giống biến thái. 】

Đã không phải chuyện có phải người xấu hay không nữa.

Vẻ mặt kia, thần thái kia.

Chỉ có biến thái trong phim truyền hình, mới có thể tự nhiên thay đổi qua lại như vậy.

Nam Nhiễm liếc nhìn hắn ta.

Nhíu mày.

A.

Thật sự rất không muốn chạm vào thứ dơ bẩn này.

Nhưng nhìn dáng vẻ.

Thứ dơ bẩn này bắt đầu hăng hái rồi.

Ừm.

Làm sao giờ, hưng phấn quá.

Tiểu Hắc Long vốn dĩ đang khiếp sợ.

Dần dần thanh âm của nó từ khiếp sợ chuyển thành cao vút lên vài độ.

【 Ký chủ, ký chủ, xin ký chủ dừng lại tất cả suy nghĩ.

Giá trị hắc ám đã vượt qua 50%.

Trừng phạt bắt đầu.

Ký chủ, ký chủ! 】

Được rồi, tên biến thái kia có vẻ rất đáng sợ.

Nhưng, nhưng ký chủ mới là nguyên nhân chân chính có thể làm nó sợ đó được không hả?
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back