Chương 140: Dơ bẩn
Trong phòng, Tần Hoàng tối tăm nhìn chằm chằm Tần Triệt, ngữ khí lạnh lùng nói: "Triệt nhi, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"
Tần Triệt bị một mảnh vỡ của chén trà văng trúng mu bàn tay, để lại một vết máu, một chút máu đỏ tươi chảy ra từ chỗ vết cắt, nhuốm đỏ cả cuốn sách hắn đang cầm. Nhưng Tần Triệt giống như không hề cảm thấy đau đớn, trên môi vẫn là nụ cười trào phúng, nói: "Phụ hoàng, hài nhi đã đắc tội, còn mong phụ hoàng lượng giải."
Rõ ràng là câu nói xin tha thứ, nhưng trong giọng nói của Tần Triệt lại không có một chút mảy may hối hận.
Tần Hoàng đã không thể kiên nhẫn được nữa, khí thế bá đạo thuộc về đế vương đã hoàn toàn được bày ra, hắn làm mặt lạnh, trực tiếp đưa tay lên, mà mục tiêu của cánh tay kia, chính là tấm mặt nạ trên mặt Tần Triệt.
Ngay lúc bàn tay Tần Hoàng sắp đụng vào tấm mặt nạ băng lãnh, một âm thanh cực lớn vang lên, khiến cho mặt đất cũng chấn động một hồi, cả người Tần Triệt ngã xuống đất. Cái ghế bị lật sang một bên, cuốn sách cũng rơi khỏi tay, mà Tần Triệt thì đang chật vật ngồi sập xuống đất, đau đớn vô cùng làm hắn phát sinh một tiếng rên rỉ, dưới tấm mặt nạ là vẻ mặt đầy thống khổ.
Tần Hoàng sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tần Triệt ngã lăn trên đất, há mồm gian nan nói: "Ngươi.."
Tần Triệt không nhúc nhích, mà là ngẩng đầu lên, cười gằn, nói: "Phụ hoàng, ngài muốn hài nhi chết sao?"
Tần Hoàng tàn nhẫn mà lo lắng, hắn nhìn Tần Triệt bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, đó là một loại cảm giác sủng ái cùng đau đớn đan xen, hối hận, hoài niệm, cùng với một tia mịt mờ quấn quýt si mê, ánh mắt như vậy, Tần Triệt thật sự không thể thừa nhận.
Tần Triệt nhịn xuống cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày, khóe môi cười gằn càng thêm sâu, loại cảm xúc tiêu cực u ám từ từ tăng lên, giống như muốn xâm chiếm cả người hắn.
"Triệt nhi, ngươi biết trẫm không phải có ý này.."
"Đủ rồi!"
"Triệt nhi.."
"Phụ hoàng, về đi."
Một câu nói này, rõ ràng là đang trục khách. Nếu như đặt ở trên người kẻ khác, e là có chết một vạn lần cũng không đủ. Nhưng Tần Hoàng chỉ thở dài một hơi, thả tay xuống, nói: "Triệt nhi, thân thể ngươi không tốtnghỉ ngơi sớm đi, trẫm.. sẽ còn trở lại, còn hoàng hậu bên kia.. Ngươi không cần phải lo lắng, trẫm sẽ bảo vệ ngươi."
Tần Triệt vẫn như cũ trầm mặc.
Tần Hoàng cũng không hi vọng hắn sẽ đáp lại cái gì, chỉ là có chút không nỡ từ bỏ liếc nhìn mặt nạ của hắn, rốt cục thở dài, rời đi.
Sau khi Tật Phong cùng Vận Đào nhìn thấy Tần Hoàng rốt cục đi ra, cuối cùng cũng coi như thở ra một hơi, mà bàn tay Thường công công đề phòng bọn họ cũng buông ra, tiến lên cung cung kính kính nói: "Hoàng Thượng cần phải hồi cung rồi."
Tần Hoàng 'ừ' một tiếng, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Tật Phong cùng Vận Đào, ý vị sâu dài nói: "Chăm sóc thật tốt cho Hoàng Nhi."
Hai người vội vã quỳ xuống đáp lại: "Vâng, Hoàng Thượng!"
Cuối cùng, Tần Hoàng dưới ánh mắt sợ hãi của hai người chậm rãi rời đi. Sau khi nhìn thấy bóng Tần Hoàng triệt để biến mất, Vận Đào đùng một tiếng ngồi sập xuống đất, hai chân còn có chút run rẩy, tự mình lẩm bẩm: "Hoàng Thượng làm sao lại tới nơi này, tại sao lại đến?"
Tật Phong cũng không tiến lên đỡ lấy Vận Đào, hắn lắc người một cái liền vọt vào trong phòng, đã nhìn thấy Vương gia cả người cũng ngã xuống đất, vô cùng chật vật, lập tức sợ đến mặt mũi trắng bệch, liền vội vàng đem Vương gia đỡ lên.
Tần Triệt cúi đầu, mặc cho Tật Phong đỡ hắn lên, nhưng từ đầu đến cuối, bàn tay hắn vẫn nắm chặt, chưa từng buông ra.
"Vương gia, ngài không sao chứ?"
"Ra ngoài." Thanh âm Tần Triệt khàn khàn mở miệng.
Sắc mặt Tật Phong thay đổi, nói: "Vương gia, ngài.."
Tần Triệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt đã chuyển sang màu đỏ nhìn chằm chằm Tật Phong, giống như ác quỷ nơi thâm uyên vậy, Tật Phong vô thức lui về phía sau vài bước. Thời khắc này Vương gia thật là xa lạ đáng sợ.
"Ta nói, ra ngoài."
"Vâng."
Cuối cùng, Tật Phong vẫn vâng mệnh lui ra.
Sau khi trong phòng không còn một bóng người, đã yên tĩnh lại, chỉ còn vẳng lại tiếng Tần Triệt từng tầng thở dốc, kịch liệt mà gấp gáp. Hắn một tay che mặt nạ, một bên nhìn trời cười ha hả, tiếng cười điên cuồng, vừa cười, vừa ho khan. Sau một khắc, tay hắn vung lên, một tia sáng màu bạc lóe lên, sau đó đập xuống đất, cuối cùng lẳng lặng nằm trong góc, đó là.. một tấm mặt nạ mặt nạ màu bạc không có bất kỳ cái gì hoa văn nào.
Tần Triệt một tay bụm mặt, tiếng cười chậm rãi dừng lại, tiếng cười vừa dứt, hắn lấy tay bịt miệng, lại một trận ho khan kịch liệt, máu đỏ sẫm cứ thế chảy ra từ giữa những kẽ tay, từng giọt rơi xuống quần áo, nhuộm thành từng vòng đỏ như từng đóa hoa đang nở rộ. Từ từ, trong miệng hắn giống như nói ra chữ gì đó. Một lần lại một lần, giống như đang lặp lại cái gì. Nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ thấy đó là một từ quen thuộc:
"Dơ bẩn.."
"Thật dơ bẩn.."
"Hỏng đi, là tốt rồi."
"..."
Nửa ngày, Tần Triệt chậm rãi ngồi thẳng lưng lên, sợi tóc của hắn tuột ra, một chiếc dây lụa màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống trên tay hắn, bị tmét máu trên mu bàn tay nhuộm đỏ, một nửa đã chuyển sang màu hồng, mà một đầu trắng kia, dường như có một chữ thêu nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đó là.. Hàn Phỉ.
Sắc mắt hắn vốn đang điên cuồng đột nhiên yên tĩnh lại. Ánh mắt lẳng lặng nhìn chiếc dây lụa kia. Trong đầu hiện lên một nụ cười lộ rõ cả răng, khuôn mặt ngốc nghếch không hề báo trước đột nhiên xuất hiện.
"Vương gia, ngài không được chết!"
"Vương gia, ta nhất định sẽ cứu ngài!"
"Vương gia, ta, ta chỉ muốn ngài không có việc gì!"
"Vương gia, ta nguyện ý vì ngài bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!"
"Vương gia.."
Tần Triệt đưa tay nắm lấy sợi dây lụa, rất chặt, rất chặt, chặt đến mức giống như muốn đem nó khảm sâu vào trong máu thịt. Giống như đang giữ chặt lấy chủ nhân của sợi dây lụa này.
Nữ nhân kia mạnh mẽ, cố chấp xông vào trong thế giới dơ bẩn của hắn, còn mang đến cho hắn cảm giác bình an. Toàn bộ cảm xúc hắc ám trong đáy lòng, vì nàng, rốt cục từng chút một tiêu tan, cảm giác vô cùng chán đời cũng bị xua tan. Tại sao? Tại sao chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt vui cười của nàng, hắn sẽ bình tĩnh lại?
Dần dần, Tần Triệt nhắm mắt lại, sợi tóc đen nhánh trút xuống, đem khuôn mặt hắn che lấp, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nhợt, cơ hồ gần như trong suốt, vừa nhìn là biết tình trạng bệnh tật của hắn.
Giọng nói nhẹ nhàng nỉ non dần thay thế cho tiếng cười điên cuồng ở trong phòng chậm rãi truyền lại.
"Ta có thể.. Tín nhiệm nàng không?"
"Hàn Phỉ.."
Đêm đen, từng chút một thôn phệ âm thanh nỉ non này.
Mà ở một bên khác, trong giấc mộng Hàn Phỉ lại mạnh mẽ nhíu mày, giống như đang gặp ác mộng vậy, sắc mặt nàng rất thống khổ, miệng lẩm bẩm, giống như đang gào thét gì đó.
"Không muốn.."
"Không nên như vậy.."
"Không được chết! A Triệt!"
Xoạt, Hàn Phỉ lập tức mở mắt ra, thấm mồ hôi, thở dốc, nhìn xà nhà, nhất thời chưa thể lấy lại tinh thần. Cảm giác đau đớn ở ngực vẫn còn, nàng nắm thật chặt cổ áo, không hiểu tại sao mình lại khó chịu như vậy, giống như người vô cùng quan trọng với màng bị thưởng tổn vậy, vô cùng đau đớn. Có thể.. Là vì quá nhớ nam thần, mới gặp ác mộng đi. Nhưng cảm giác buồn bực, đau đớn như vậy, quá mức chân thực, không biết nam thần có gặp bất trắc gì không? Hàn Phỉ không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Tần Triệt bị một mảnh vỡ của chén trà văng trúng mu bàn tay, để lại một vết máu, một chút máu đỏ tươi chảy ra từ chỗ vết cắt, nhuốm đỏ cả cuốn sách hắn đang cầm. Nhưng Tần Triệt giống như không hề cảm thấy đau đớn, trên môi vẫn là nụ cười trào phúng, nói: "Phụ hoàng, hài nhi đã đắc tội, còn mong phụ hoàng lượng giải."
Rõ ràng là câu nói xin tha thứ, nhưng trong giọng nói của Tần Triệt lại không có một chút mảy may hối hận.
Tần Hoàng đã không thể kiên nhẫn được nữa, khí thế bá đạo thuộc về đế vương đã hoàn toàn được bày ra, hắn làm mặt lạnh, trực tiếp đưa tay lên, mà mục tiêu của cánh tay kia, chính là tấm mặt nạ trên mặt Tần Triệt.
Ngay lúc bàn tay Tần Hoàng sắp đụng vào tấm mặt nạ băng lãnh, một âm thanh cực lớn vang lên, khiến cho mặt đất cũng chấn động một hồi, cả người Tần Triệt ngã xuống đất. Cái ghế bị lật sang một bên, cuốn sách cũng rơi khỏi tay, mà Tần Triệt thì đang chật vật ngồi sập xuống đất, đau đớn vô cùng làm hắn phát sinh một tiếng rên rỉ, dưới tấm mặt nạ là vẻ mặt đầy thống khổ.
Tần Hoàng sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tần Triệt ngã lăn trên đất, há mồm gian nan nói: "Ngươi.."
Tần Triệt không nhúc nhích, mà là ngẩng đầu lên, cười gằn, nói: "Phụ hoàng, ngài muốn hài nhi chết sao?"
Tần Hoàng tàn nhẫn mà lo lắng, hắn nhìn Tần Triệt bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, đó là một loại cảm giác sủng ái cùng đau đớn đan xen, hối hận, hoài niệm, cùng với một tia mịt mờ quấn quýt si mê, ánh mắt như vậy, Tần Triệt thật sự không thể thừa nhận.
Tần Triệt nhịn xuống cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày, khóe môi cười gằn càng thêm sâu, loại cảm xúc tiêu cực u ám từ từ tăng lên, giống như muốn xâm chiếm cả người hắn.
"Triệt nhi, ngươi biết trẫm không phải có ý này.."
"Đủ rồi!"
"Triệt nhi.."
"Phụ hoàng, về đi."
Một câu nói này, rõ ràng là đang trục khách. Nếu như đặt ở trên người kẻ khác, e là có chết một vạn lần cũng không đủ. Nhưng Tần Hoàng chỉ thở dài một hơi, thả tay xuống, nói: "Triệt nhi, thân thể ngươi không tốtnghỉ ngơi sớm đi, trẫm.. sẽ còn trở lại, còn hoàng hậu bên kia.. Ngươi không cần phải lo lắng, trẫm sẽ bảo vệ ngươi."
Tần Triệt vẫn như cũ trầm mặc.
Tần Hoàng cũng không hi vọng hắn sẽ đáp lại cái gì, chỉ là có chút không nỡ từ bỏ liếc nhìn mặt nạ của hắn, rốt cục thở dài, rời đi.
Sau khi Tật Phong cùng Vận Đào nhìn thấy Tần Hoàng rốt cục đi ra, cuối cùng cũng coi như thở ra một hơi, mà bàn tay Thường công công đề phòng bọn họ cũng buông ra, tiến lên cung cung kính kính nói: "Hoàng Thượng cần phải hồi cung rồi."
Tần Hoàng 'ừ' một tiếng, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Tật Phong cùng Vận Đào, ý vị sâu dài nói: "Chăm sóc thật tốt cho Hoàng Nhi."
Hai người vội vã quỳ xuống đáp lại: "Vâng, Hoàng Thượng!"
Cuối cùng, Tần Hoàng dưới ánh mắt sợ hãi của hai người chậm rãi rời đi. Sau khi nhìn thấy bóng Tần Hoàng triệt để biến mất, Vận Đào đùng một tiếng ngồi sập xuống đất, hai chân còn có chút run rẩy, tự mình lẩm bẩm: "Hoàng Thượng làm sao lại tới nơi này, tại sao lại đến?"
Tật Phong cũng không tiến lên đỡ lấy Vận Đào, hắn lắc người một cái liền vọt vào trong phòng, đã nhìn thấy Vương gia cả người cũng ngã xuống đất, vô cùng chật vật, lập tức sợ đến mặt mũi trắng bệch, liền vội vàng đem Vương gia đỡ lên.
Tần Triệt cúi đầu, mặc cho Tật Phong đỡ hắn lên, nhưng từ đầu đến cuối, bàn tay hắn vẫn nắm chặt, chưa từng buông ra.
"Vương gia, ngài không sao chứ?"
"Ra ngoài." Thanh âm Tần Triệt khàn khàn mở miệng.
Sắc mặt Tật Phong thay đổi, nói: "Vương gia, ngài.."
Tần Triệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt đã chuyển sang màu đỏ nhìn chằm chằm Tật Phong, giống như ác quỷ nơi thâm uyên vậy, Tật Phong vô thức lui về phía sau vài bước. Thời khắc này Vương gia thật là xa lạ đáng sợ.
"Ta nói, ra ngoài."
"Vâng."
Cuối cùng, Tật Phong vẫn vâng mệnh lui ra.
Sau khi trong phòng không còn một bóng người, đã yên tĩnh lại, chỉ còn vẳng lại tiếng Tần Triệt từng tầng thở dốc, kịch liệt mà gấp gáp. Hắn một tay che mặt nạ, một bên nhìn trời cười ha hả, tiếng cười điên cuồng, vừa cười, vừa ho khan. Sau một khắc, tay hắn vung lên, một tia sáng màu bạc lóe lên, sau đó đập xuống đất, cuối cùng lẳng lặng nằm trong góc, đó là.. một tấm mặt nạ mặt nạ màu bạc không có bất kỳ cái gì hoa văn nào.
Tần Triệt một tay bụm mặt, tiếng cười chậm rãi dừng lại, tiếng cười vừa dứt, hắn lấy tay bịt miệng, lại một trận ho khan kịch liệt, máu đỏ sẫm cứ thế chảy ra từ giữa những kẽ tay, từng giọt rơi xuống quần áo, nhuộm thành từng vòng đỏ như từng đóa hoa đang nở rộ. Từ từ, trong miệng hắn giống như nói ra chữ gì đó. Một lần lại một lần, giống như đang lặp lại cái gì. Nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ thấy đó là một từ quen thuộc:
"Dơ bẩn.."
"Thật dơ bẩn.."
"Hỏng đi, là tốt rồi."
"..."
Nửa ngày, Tần Triệt chậm rãi ngồi thẳng lưng lên, sợi tóc của hắn tuột ra, một chiếc dây lụa màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống trên tay hắn, bị tmét máu trên mu bàn tay nhuộm đỏ, một nửa đã chuyển sang màu hồng, mà một đầu trắng kia, dường như có một chữ thêu nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đó là.. Hàn Phỉ.
Sắc mắt hắn vốn đang điên cuồng đột nhiên yên tĩnh lại. Ánh mắt lẳng lặng nhìn chiếc dây lụa kia. Trong đầu hiện lên một nụ cười lộ rõ cả răng, khuôn mặt ngốc nghếch không hề báo trước đột nhiên xuất hiện.
"Vương gia, ngài không được chết!"
"Vương gia, ta nhất định sẽ cứu ngài!"
"Vương gia, ta, ta chỉ muốn ngài không có việc gì!"
"Vương gia, ta nguyện ý vì ngài bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!"
"Vương gia.."
Tần Triệt đưa tay nắm lấy sợi dây lụa, rất chặt, rất chặt, chặt đến mức giống như muốn đem nó khảm sâu vào trong máu thịt. Giống như đang giữ chặt lấy chủ nhân của sợi dây lụa này.
Nữ nhân kia mạnh mẽ, cố chấp xông vào trong thế giới dơ bẩn của hắn, còn mang đến cho hắn cảm giác bình an. Toàn bộ cảm xúc hắc ám trong đáy lòng, vì nàng, rốt cục từng chút một tiêu tan, cảm giác vô cùng chán đời cũng bị xua tan. Tại sao? Tại sao chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt vui cười của nàng, hắn sẽ bình tĩnh lại?
Dần dần, Tần Triệt nhắm mắt lại, sợi tóc đen nhánh trút xuống, đem khuôn mặt hắn che lấp, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nhợt, cơ hồ gần như trong suốt, vừa nhìn là biết tình trạng bệnh tật của hắn.
Giọng nói nhẹ nhàng nỉ non dần thay thế cho tiếng cười điên cuồng ở trong phòng chậm rãi truyền lại.
"Ta có thể.. Tín nhiệm nàng không?"
"Hàn Phỉ.."
Đêm đen, từng chút một thôn phệ âm thanh nỉ non này.
Mà ở một bên khác, trong giấc mộng Hàn Phỉ lại mạnh mẽ nhíu mày, giống như đang gặp ác mộng vậy, sắc mặt nàng rất thống khổ, miệng lẩm bẩm, giống như đang gào thét gì đó.
"Không muốn.."
"Không nên như vậy.."
"Không được chết! A Triệt!"
Xoạt, Hàn Phỉ lập tức mở mắt ra, thấm mồ hôi, thở dốc, nhìn xà nhà, nhất thời chưa thể lấy lại tinh thần. Cảm giác đau đớn ở ngực vẫn còn, nàng nắm thật chặt cổ áo, không hiểu tại sao mình lại khó chịu như vậy, giống như người vô cùng quan trọng với màng bị thưởng tổn vậy, vô cùng đau đớn. Có thể.. Là vì quá nhớ nam thần, mới gặp ác mộng đi. Nhưng cảm giác buồn bực, đau đớn như vậy, quá mức chân thực, không biết nam thần có gặp bất trắc gì không? Hàn Phỉ không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Chỉnh sửa cuối: