Xuyên Không [Edit] Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà! - Dã Vô Phong Vũ Dã Vô Tình

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hương Nhi, 3 Tháng tư 2020.

  1. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 400: Đây không phải là cái ôm nàng muốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng Hàn Phỉ, lại chậm rãi đẩy cái ôm dễ làm cho người ta trầm luân này ra. Đây không phải là cái ôn màng muốn.

    Bách Lý Mân Tu không dùng lực, rất dễ dàng bị đẩy ra. Hắn thu lại vẻ cay đắng cùng thống khổ, lại một lần nữa biến trở về là Tiểu Bạch luôn cười ôn hòa mà Hàn Phỉ quen thuộc.

    Nhìn nụ cười quen thuộc này, trong lòng Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như thở ra một hơi, ngay từ ban đầu, nàng luôn cảm thấy Tiểu Bạch là lạ, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết phải đối xử với hắn như thế nào. Nhưng may là, Tiểu Bạch đã khôi phục. Hàn Phỉ cũng lộ ra một nụ cười lộ rõ cả răng, nụ cười này, đẹp đến mức dễ dàng mê hoặc người ta.

    "Tiểu Bạch, ngươi còn chưa nói cho ta biết làm sao lại tìm được nơi này?"

    Bách Lý Mân Tu thoáng thất thần một hồi, sau đó mới miễn cưỡng dời tầm mắt đi.

    "Trì Tư phái người đưa ngươi đi, ta nhận được tin tức, liền đến."

    Hàn Phỉ nghe xong càng nghi hoặc, nói: "Ngươi làm sao biết ta ở chỗ nàng?"

    Bách Lý Mân Tu không hề trả lời, chỉ nắm chặt tay. Không ai biết, năm năm trước, lúc hắn rốt cục tra được tin tức người nào cướp Hàn Phỉ đi, hắn có bao nhiêu thất vọng, thậm chí còn có một loại giác vô lực sâu sắc. Đối phương là chủ của một nước, mà hắn chẳng qua chỉ là một Thái tử, còn rất xa mới có thể đạt đến mức độ tùy ý xử trí, ngay cả Phụ hoàng cũng không vì một người phụ nữ mà kết cừu oán với Tinh Uyên cùng Trì Tư. Vì thế hắn chỉ có thể càng thêm nỗ lực, càng thêm xuất sắc hơn, khiến cho phụ hoàng càng thêm tín nhiệm hắn, mà rốt cục, hắn đã leo lên được vị trí kia, rốt cục đứng ngang hàng với hai người bọn họ. Nhưng những điều này, Hàn Phỉ không cần phải biết, hắn cũng sẽ không nói cho nàng biết. Suốt năm năm chật vật này, một mình hắn cất giấu là tốt rồi, giấu thật kĩ mới tốt.

    Hàn Phỉ thấy Bách Lý Mân Tu không muốn trả lời vấn đề này, cũng không quá để ý, mà nháy mắt to, từ trên xuống dưới, tử tử tế tế đánh giá hắn, cuối cùng 'xì' một tiếng, nói: "Tiểu Bạch, ngươi thay đổi a!"

    Bách Lý Mân Tu cười cười, nói: "Ngươi cũng thay đổi."

    Hàn Phỉ nghe thấy, cười càng thêm hài lòng, còn giả vờ giả vịt nhấc váy, chuyển một vòng, nói: "Mau nhìn ta, có phải trở nên xinh đẹp động lòng người hay không?"

    Thiếu nữ trước mắt, nâng khuôn mặt đẹp đẽ, cười thuần túy nhìn hắn. Trên mặt Bách Lý Mân Tu chậm rãi hiện ra dấu vết đỏ ửng khả nghi.

    Mà Hàn Phỉ giống như vừa phát hiện ra đại lục mới, nhìn chăm chăm sắc mặt có chút phát hồng của hắn, kinh hãi đến biến sắc nói: "Tiểu Bạch! Ngươi đỏ mặt!"

    Bách Lý Mân Tu càng thêm lúng túng, bận bịu quay đầu đi, nắm tay chống đỡ môi, muốn che giấu sự lúng túng của mình.

    Hàn Phỉ không chút khách khí m, nói: "Ta biết rõ ta trở nên đẹp đẽ, nhưng ngươi cũng không cần phải như thế chứ! Cười chết ta! Haha haha."

    Đợi đến khi Hàn Phỉ rốt cục cười đủ, Bách Lý Mân Tu đã nhận mệnh.

    "Được rồi, không cười nữa, mà Tiểu Bạch, ngươi đang tìm ta sao?"

    Bách Lý Mân Tu gật đầu, nói: "Đúng thế."

    "Tìm ta có chuyện gì sao?"

    Đối với Hàn Phỉ mà nói, đường đường là một đế vương lại tự mình chạy đến tìm nàng, thật là làm người ta giật mình. Thêm vào hành động vừa rồi của Bách Lý Mân Tu, Hàn Phỉ vẫn có thể đoán được ý tứ của hắn, nhưng nàng không định đâm thủng. Tiểu Bạch là một bằng hữu rất tốt, nhưng chỉ thế mà thôi, nàng không muốn làm hắn thất vọng.

    Bách Lý Mân Tu tự nhiên biết rõ tâm tư của hắn e là Hàn Phỉ cũng đã biết, Hàn Phỉ luôn luôn thông tuệ như vậy, một điểm manh mối cũng đủ để nàng có thể đoán ra được. Nhưng, hai người đều không nhắc tới. Vậy hắn, tự nhiên sẽ không đem bọn hắn khoảng cách đẩy ra càng xa hơn.

    Bách Lý Mân Tu đổi một đề tài khác, nói: "Ta chiếm được một đoạn ký ức."

    Lời nói không đầu không đuôi như vậy nhưng khiến Hàn Phỉ lập tức hiểu được. Quả nhiên, là đoạn kí ức khi nàng trở lại quá khứ kia. Bách Lý Mân Tu cảm thấy kỳ quái cũng là bình thường.

    Hàn Phỉ ho nhẹ mấy lần, cố tình thần bí nói: "Kỳ thực ta là yêu quái không già không chết, ngươi tin không?"

    Bách Lý Mân Tu: "..."

    Hàn Phỉ cũng cảm thấy chuyện cười này không buồn cười, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh nói: "Lúc đó ngươi thật đáng yêu a, thiếu niên nho nhỏ, làm sao lớn lên lại không đáng yêu như thế chứ?"

    Bách Lý Mân Tu: "..."

    Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.

    Hàn Phỉ từ bỏ giải thích vấn đề này, nói thẳng: "Ngươi cứ coi như ta là yêu quái đi."

    Câu nói này, Bách Lý Mân Tu hiểu rõ, Hàn Phỉ không muốn nói. Hắn đã sớm đoán được, chuyện không thể tưởng tượng như vậy, e là không có một từ ngữ nào mới khiến hắn có thể tiếp thu được.

    "Hàn Phỉ, còn nhớ những gì ta từng nói không?"

    Hàn Phỉ sững sờ: "Cái gì?"

    "Vân Hỏa, vẫn luôn hoan nghênh ngươi."

    Trong lòng Hàn Phỉ ấm áp, nhất thời nói không ra lời, chỉ là cuối cùng trầm thấp nói một câu: "Tiểu Bạch, ta biết rõ."

    Bách Lý Mân Tu tiến lên một bước, nói: "Bọn họ vẫn còn đang chờ ngươi."

    Hàn Phỉ lập tức hiểu hắn nói 'bọn họ' là chỉ những ai, trong lòng lập tức hổ thẹn bất an, Đậu Nành, Tiểu Mễ cùng với Khôi Nam bọn họ, tựa hồ, nàng có lỗi với rất nhiều người, nhưng nàng lại ích kỷ đến nỗi ngay khi tỉnh dậy, lại đi tìm Tần Triệt. Hàn Phỉ cảm thấy mình quá xấu.

    Bách Lý Mân Tu nhìn Hàn Phỉ cúi đầu, hắn ánh mắt lóe lên một tia Ám Quang, sau đó nói: "Bọn họ trải qua cũng không tốt."

    Hàn Phỉ đột nhiên ngẩng đầu, lập tức gấp gáp, một phát bắt được tay áo Bách Lý Mân Tu, nói: "Sao lại không tốt? Bọn họ làm sao?"

    Bách Lý Mân Tu kiên trì nói: "Đừng có gấp, bọn họ sống rất tốt, ta cũng an bài xong cho bọn họ cả, nhưng bọn họ không được, là bởi vì họ đều đang chờ ngươi, còn có.."

    Lời nói phía sau Bách Lý Mân Tu lại im lặng, tựa hồ đang cân nhắc. Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ của hăn, trong lòng lạnh lẽo, nói: "Còn có cái gì? Ngươi nói a!"

    Nhìn vẻ mặt Hàn Phỉ tràn đầy lo lắng, Bách Lý Mân Tu thở dài một hơi, nói: "Thân thể Hạc lão mấy năm gần đây trở nên kém đi."

    Hô hấp Hàn Phỉ cứng lại, môi run rẩy nói: "Ngươi, ngươi nói là, sư phụ, sư phụ người.."

    "Thầy thuốc không từ y, ngự y Vân Hỏa cũng không có cách nào, tuổi tác ông ấy đã lớn."

    Bách Lý Mân Tu xem như uyển chuyển nói ra câu nói này. Hàn Phỉ hiểu được, đúng vậy, năm năm, sư phụ tuổi đã lớn, mà nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới, thời gian năm năm đi qua, đối với sư phụ mà nói, ý vị như thế nào.

    Hàn Phỉ siết chặt tay áo của Bách Lý Mân Tu, ước ao nói: "Sư phụ không có chuyện gì đúng không, ngươi nói cho ta biết, mau nói cho ta biết!"

    Bách Lý Mân Tu đau lòng cực kì, bận bịu an ủi: "Hàn Phỉ, ngươi đừng lo lắng, Hạc lão chỉ là thân thể trở nên kém một chút, hắn rất nhớ ngươi mà thôi."

    Con mắt Hàn Phỉ trở nên ướt át, nghẹn ngào nói: "Sư phụ, sư phụ ở chỗ của ngươi sao?"

    Bách Lý Mân Tu gật đầu.

    Hàn Phỉ lập tức nói: "Tiểu Bạch, mang ta đi! Ta muốn gặp sư phụ! Van cầu ngươi, mang ta đi!"

    Bách Lý Mân Tu lộ ra một nụ cười, chậm rãi nói: "Được."

    Hàn Phỉ rất nhanh thu dọn xong đồ đạc, nửa điểm cũng không ngừng lại, trong lòng nàng toàn bộ đều là sự lo lắng cho sư phụ. Bách Lý Mân Tu kiên trì chờ Hàn Phỉ thu thập xong, sau đó hai người cùng đi ra khỏi phòng.
     
  2. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 401: Đi Vân Hỏa quốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãi đến tận lúc ra khỏi phòng, Hàn Phỉ mới phản ứng được, toàn bộ khách sạn đều yên tĩnh quá đáng, lầu một vốn rất náo nhiệt cũng không còn một bóng người.

    Hàn Phỉ kinh ngạc nói thầm một câu: "Người ở đây đi nơi nào hết cả rồi? Làm sao một người cũng không có thế?"

    Bách Lý Mân Tu vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Đuổi ra."

    Hàn Phỉ quay đầu lại, nói: "Ngươi bao hết nơi này?"

    Bách Lý Mân Tu gật đầu.

    Hàn Phỉ dùng ánh mắt thần kỳ nhìn Bách Lý Mân Tu, thở dài nói: "Quả nhiên làm Hoàng Thượng đúng là có tiền."

    Bách Lý Mân Tu: "..."

    Ngoài khách sạn đã có một đội ngũ tụ tập, họ đều là đội quân tinh nhuệ của Bách Lý Mân Tu, hiện tại hắn là một đế vương, dù cho không muốn mang theo những người này cũng phải để ngừa vạn nhất, cho nên khi Hàn Phỉ nhìn thấy đội nhân mã bưu hãn khí huyết phương cương nhiều như vậy, liền sững sờ. Đồng thời, dù đội hộ vệ Hoàng gia Vân Nến kiến thức rộng rãi, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Thượng trẻ tuổi từ trong khách sạn mang ra một cô nương, bọn họ đều há hốc mồm tập thể. Nhất là, cô nương này lớn lên cũng quá đẹp đẽ đi! Cái này so với bất kì cô nương nào mà bọn họ từng nhìn thấy đều muốn đẹp đẽ hơn gấp mấy trăm mấy vạn lần! Vì thế mắt mỗi một người đều trừng lớn, không nháy lấy một cái mà nhìn.

    Bách Lý Mân Tu cau mày, không thích đi tới trước mặt Hàn Phỉ, ngăn trở những ánh mắt kia, trong đầu có chút hối hận, vừa rồi tại sao không trả lại mặt nạ da người cho Hàn Phỉ. Lúc này Hàn Phỉ mới hơi có chút giác ngộ bản thân tựa hồ đã trở nên đẹp đẽ, hơn nữa, có vẻ còn không chỉ là đẹp hơn một chút đâu. Nàng không nhịn được sờ sờ khuôn mặt trơn nhẵn của mình, bắt đầu có một loại cảm giác không chân thật. Thậm chí còn cảm thấy, lúc mập vẫn tự nhiên hơn..

    Lúc ý niệm này sản sinh, Đào Bảo vốn im lựng rốt cục bạo phát, ở trong đầu Hàn Phỉ thâm trầm nói: "Kí chủ, ý niệm này của ngươi rất nguy hiểm! Cực kì nguy hiểm! Nhanh thu hồi lại đi!"

    Hàn Phỉ cũng cảm giác ý niệm này của mình thật đáng sợ, mau mau đánh gãy.

    Mà Bách Lý Mân Tu trực tiếp nhét Hàn Phỉ vào trong xe ngựa, một đội nhân mã suốt đêm rời đi. Ngay lúc bọn họ rời đi không bao lâu, một nhóm người người áo đen khác khẩn cấp chạy tới, sưu sưu mấy lần liền không bóng người, toàn bộ khách sạn cũng bị bọn họ tìm tòi một lần, lại phát hiện cả khách sạn trống không, người sớm đã rời đi. Sắc mặt người áo đen cũng không dễ nhìn cho lắm.

    Không bao lâu, có tiếng vó ngựa vang lên, trong bóng đêm, một thân ảnh người khác hiện ra. Toàn bộ người áo đen quỳ xuống, cung kính nói: "Chủ nhân, người đã rời đi."

    Người ngồi trên lưng ngựa trầm mặc một hồi, một lúc lâu sau, trực tiếp rời đi. Lưu lại đám người áo đen đưa mắt nhìn nhau.

    "Tính cách chủ nhân càng ngày càng khó đoán."

    "Ai, sau này từng người cẩn thận một chút đi."

    Không bao lâu, nhóm người áo đen cũng rời đi..

    Đoang người Hàn Phỉ đoàn mất ba ngày công phu đi suốt đêm về Vân Hỏa, nhưng nàng còn chưa đến hoàng cung, người trong hoàng cung đã nhận được tin tức, đế vương trẻ tuổi mang về một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành. Vì vậy, Hàn Phỉ mới vừa xuống xe ngựa, liền nghênh đón đông đảo ánh mắt chăm chú quan sát, trực tiếp làm cho nàng một bước cũng không đi nổi. Hàn Phỉ sâu sắc cảm thấy, lớn lên quá đẹp, cũng có chút phiền.

    Bách Lý Mân Tu lại không quá để ý, trực tiếp dẫn Hàn Phỉ vội vã chạy tới trong hoàng cung, hắn biết rõ hiện tại Hàn Phỉ lo lắng nhất là cái gì. Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Hạc lão đang nằm trên ghế, bước chân nàng dừng lại.

    Đang nghỉ ngơi, Hạc lão nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, mí mắt cũng không buồn nhấc, nói thẳng: "Đi thôi, ta không muốn bị người quấy rối, bộ xương già này của ta còn có thể chống đỡ được."

    Nước mắt Hàn Phỉ lập tức không thể đình chỉ, mềm nhu hô một tiếng: "Sư phụ, ta đã trở về."

    Đôi mắt Hạc lão lập tức mở ra, nhưng sau đó nghĩ lại, ngữ khí âm u nói: "Ai, già cả quá rồi, thế mà đã xuất hiện ảo giác."

    Trong lòng Hàn Phỉ đau xót, càng thêm lớn tiếng gọi một câu: "Sư phụ, ta đã trở về!"

    Bách Lý Mân Tu yên lặng lui ra, tiện thể đóng cửa lại, hắn biết rõ, giờ phút này đôi sư đồ cần một chút thời gian.

    Lúc Hạc lão rốt cục hiểu rõ bản thân không phải là bị ảo giác, trên khuôn mặt già nua của lão lập tức phóng ra một nụ cười rực rỡ, hắn chống đỡ ghế tựa đứng dậy, quay đầu lại, đã nhìn thấy Hàn Phỉ đứng ở nơi đó, đột nhiên liền xông lại.

    "Sư phụ!"

    Hàn Phỉ vừa hô, vừa nhào đến, nhưng cũng khắc chế lực rất tốt, không đụng đau Hạc lão. Vẻ mặt Hạc lão có chút kỳ quái, đây đúng là giọng nói của đồ nhi lão, nhưng dáng vẻ này quả thực không quá giống Hàn Phỉ. Mãi đến tận lúc Hàn Phỉ tới gần, từng lần từng lần một hô 'Sư phụ', Hạc lão rốt cuộc biết, đây chính là ái đồ của hắn, không nhịn được lão lệ tung hoành.

    "Ừ, ngoan đồ nhi, ngươi rốt cục trở về, quá tốt, ngươi đã trở về."

    Hàn Phỉ bắt đầu nói thật xin lỗi. Một lúc lâu, tâm tình Hàn Phỉ mới bình phục một chút, con mắt đỏ ngàu.

    Hạc lão tương đối bất đắc dĩ nói: "Ngươi đứa nhỏ này, khóc cái gì mà khóc, sư phụ còn chưa có khóc đây, ngươi làm sao năm năm cũng không trở lại thăm ta một chút thế hả?"

    Hàn Phỉ cúi đầu nói: "Sư phụ, thật xin lỗi, ta cũng là vừa tỉnh lại không lâu."

    Hạc lão kinh ngạc, nói: "Thời gian năm năm vừa rồi, ngươi cũng vẫn còn ngủ mê man sao?"

    Hàn Phỉ gật đầu.

    Hạc lão phủ nhận nói: "Cái này không thể nào, thân thể ngươi.."

    "Là Tinh Uyên vẫn dùng Thiên Sơn Tuyết Liên nuôi thân thể ta, còn dùng quan tài băng phong ấn lại, giảm thiểu hao tổn của thân thể."

    Hạc lão hiểu rõ, tự mình lẩm bẩm: "Thì ra còn có cách như vậy.. làm sao ta lại không nghĩ tới, nhưng ngươi có thể còn sống tỉnh lại, ccũng coi như là mạng lớn."

    Hàn Phỉ gật đầu, vội vội vàng vàng nói: "Sư phụ, ta bắt mạch cho người!"

    Hạc lão từ chối, nói: "Bắt mạch cái gì, ta chính là đại phu, ta có thể không biết thân thể mình thế nào sao? Thời gian còn trẻ không hiểu chuyện, lưu lại rất nhiều ẩn tật, hiện tại lớn tuổi, dĩ nhiên là sẽ phát tác, không có chuyện gì, đây là điều ai cũng phải trải qua, sư phụ đã thản nhiên."

    Lòng Hàn Phỉ đau xót, nhưng vẫn kiên trì nói: "Sư phụ, ta hiện tại rất lợi hại! Rất lợi hại, rất lợi hại!"

    Hạc lão tưởng rằng Hàn Phỉ chưa từ bỏ ý định, liền thở dài một hơi, nói: "Ngươi đứa nhỏ này, thật sự là mắt toét, ngươi lợi hại đến đâu còn có thể lợi hại hơn sư phụ sao? Chính ta cũng rõ ràng tình huống của mình, còn có thể đứng dậy xem như đã tốt lắm rồi."

    Hàn Phỉ không thể quản cái này, nàng cố chấp nắm lấy tay Hạc lão, bắt đầu chăm chú xem mạch. Vẻ mặt nàng rất nghiêm túc, hết sức chăm chú.

    Đúng như Hạc lão nói, hiện tại thân thể hắn chính là bởi vì lớn tuổi, các công năng đã bắt đầu suy yếu, tại họa ngầm trước kia lưu lại thân thể nay toàn bộ tái phát, lúc này mới dẫn đến bệnh tình triển lộ. Nhưng như vậy, cũng không có nghĩa chỉ có thể chờ chết.

    Hàn Phỉ buông tay, bắt đầu trầm tư.

    Hạc lão lại không thèm để ý nói: "Không có chuyện gì, bộ xương già này của sư phụ còn có thể chống đỡ thêm một thời gian ngắn, ngược lại là ngươi cùng tên tiểu tử Bách Lý kia.."

    "Sư phụ! Ta nghĩ ra rồi!" Tâm tình Hàn Phỉ kích động.

    Hạc lão một mặt khó hiểu nhìn nàng.
     
  3. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 402: Hoa phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bách Lý Mân Tu đang xử lý chính sự. Ra ngoài mấy ngày, công việc chồng chất lên gần như nhấn chìm cả một mặt bàn. Bách Lý Mân Tu đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực. Vị trí Đế vương, chưa bao giờ ung dung. Nếu như có thể, hắn căn bản cũng không muốn ngồi lên vị trí này, nhưng nếu muốn có được lòng người, nhất định phải có có thực lực, mà điều hắn có khả năng nghĩ đến, chính là đăng cơ.

    Bách Lý Mân Tu cầm sổ con, không hề có một tiếng động cười một cái, chuyên tâm phê duyệt tấu chương. Bên kia, Hàn Phỉ đang lo điều phối dược tài cho sưu phụ, may là ở nơi trắng xóa nàng đem nghiên cứu xong cuốn bí tịch y thuật kia, còn bị ma quỷ huấn luyện, mặc dù mệt, nhưng vào thời khắc này nàng đột nhiên vui mừng vì bản thân đã liều mạng. Đồng thời, Hàn Phỉ cũng rất kinh hỉ với sự dung túng của Bách Lý Mân Tu đối với nàng, hầu như nàng muốn dược tài gì cũng sẽ trong khoảnh khắc đưa đến, tuyệt đối không mang theo bất kỳ do dự nào! Đồng thời trong hoàng cung cũng không có nửa điểm cản trở, cái này làm trong lòng nàng nửa điểm khúc mắc cũng không có.

    Mà Hàn Phỉ không biết là, tất cả những thứ này đều là Bách Lý Mân Tu đã sớm bày mưu tính kế, toàn bộ hoàng cung cũng sẽ không có một ai không có mắt mà dám đi đắc tội người Tân Hoàng tự mình mang về, nhất là thái độ của Tân Hoàng, đã đơn giản dễ hiểu, thêm vào vị trí hoàng hậu của hậu cung vẫn treo đang lơ lửng giữa trời, ai cũng sẽ không ngu ngốc đi đắc tội người kia.

    Đợi đến khi Bách Lý Mân Tu xử lý tốt chính sự, vội vội vàng vàng chạy tới chô Hàn Phỉ, Hàn Phỉ lại đang gặp phải một chút phiền toái nhỏ. Nàng bưng một bát thuốc, đang chuẩn bị chạy tới chỗ sư phụ, đây là chén thuốc nàng bận rộn từ sáng sớm mới làm ra được, tất nhiên là phải bưng cẩn thận từng li từng tí một, mà trước mặt nàng, lại xuất hiện một người phụ nữ, một nữ nhân ăn mặc hoa lệ, phía sau còn mang theo mấy nha hoàn, đang vênh váo tự đắc nhìn nàng. Hàn Phỉ bị nhìn không khỏi cảm thấy khó hiểu. Mà nữ nhân kia nhìn thấy Hàn Phỉ lại càng ghen ghét.

    Quá đẹp, nàng không thể không thừa nhận, dung mạo này ngay cả thân là người phụ nữ đều sẽ ghen ghét. Thời khắc này, nữ nhân thậm chí đang hối hận vì sao trước khi xuất hiện ở đây không mặc trên người một bộ y phục càng đẹp mắt hơn một chút, không chỉnh một kiểu tóc càng đẹp mắt hơn.

    Hàn Phỉ nhìn nàng một hồi, đang chuẩn bị tránh sang một bên rời đi, nhưng nha hoàn đứng đối diện lại ngăn chặn, lần này, Hàn Phỉ tự nhiên là sẽ không nghĩ rằng vô ý, ánh mắt của nàng hơi híp lại, nếu không phải là tới hỏi chuyện, đó chính là đến tìm cớ gây sự.

    "Có chuyện gì không?" Hàn Phỉ bình tĩnh hỏi một câu.

    "Ngươi chính là nữ nhân Hoàng Thượng tự mình mang về? Ăn mặc cũng chẳng hơn gì nha hoàn cả."

    Điều suy nhất nữ nhân có thể xoi mói chính là cách ăn mặc của Hàn Phỉ. Quả thật, trên người Hàn Phỉ bây giờ còn mặc một bộ y phục phổ thông, thậm chí giống như quần áo của nông phụ, hoàn toàn không hợp với dung mạo của Hàn Phỉ, nhưng bản thân nàng cũng không quá lưu ý, còn cảm thấy ăn mặc như thế thật thoải mái, chính Hàn Phỉ còn chưa ý thức được, thật đẹp cũng là một loại sai trái.

    Nhưng địch ý trong mắt người phụ nữ kia Hàn Phỉ nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Đối với địch nhân, xưa nay Hàn Phỉ chưa từng nương tay.

    Nàng hé miệng, làn điệu quái dị nói: "Ôi, là ta không ra hồn, không có điểm nào dễ coi, làm sao bây giờ đây, lớn lên thật đẹp cũng là một cái tội!"

    Câu nói vô liêm sỉ như vậy thành công khiến một đám người đối diện khiếp sợ, dồn dập dùng một loại ý niệm 'Vô sỉ' trừng mắt Hàn Phỉ, nhất là nữ nhân ăn mặc hào hoa phú quý kia.

    Giờ khắc này, nha hoàn đứng bên cạnh nữ nhân đứng ra, nói: "Lớn mật! Nhìn thấy Hoa Phi còn không hành lễ!"

    Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, thì ra là phi tử hậu cung, nói như vậy.. Chính là lão bà của Tiểu Bạch? Trong lòng Hàn Phỉ nghĩ một hồi, cũng đúng, Tiểu Bạch đã là Hoàng Đế, có lão bà cũng không kỳ quái, hắn sẽ còn có rất nhiều lão bà, chà chà, hậu cung 3000 Giai Lệ, cũng đủ náo nhiệt.

    Hàn Phỉ nhìn chén thuốc trong tay, đột nhiên ác liệt nói: "Rất xin lỗi, nhưng Tiểu Bạch đã nói cùng ta, ta ở trong hoàng cung không cần hành lễ."

    Câu nói này Bách Lý Mân Tu xác thực đã nói, hắn chỉ lo Hàn Phỉ ở trong hoàng cung không vững vàng, vì thế cố ý nói đến điều này.

    Hoa Phi tức giận đến run cả người, nói: "Ngươi tính là cái gì, mà dám không hành lễ với ta?"

    Hàn Phỉ chỉ lo nàng đem hất tung chén thuốc trong tay mình, cố ý lùi vài bước, ngữ khí hơi không kiên nhẫn nói: "Ngươi có cái gì bất mãn, thì đi tìm Tiểu Bạch, không phải, tìm Hoàng Thượng là tốt rồi, ta không có thời gian cùng ngươi tranh cãi."

    Thuốc này nhân lúc còn nóng phải cho sư phụ uống mới càng hữu dụng. Nhưng hiển nhiên, Hàn Phỉ đã đánh giá thấp lòng ghen tỵ của một người phụ nữ, thấy nàng không chút khách khí như thế, lý trí của Hoa Phi cũng triệt để biến mất, nàng là phi tử do Tiên Hoàng tự mình chọn cho Bách Lý Mân Tu, ở hậu cung vẫn không tính là đầy đủ của Tân Hoàng, xem như là địa vị lớn nhất, nàng vốn tưởng bản thân mình sẽ leo lên hậu vị, nhưng.. Tân Hoàng chậm chạp không đề cập tới! Toàn triều văn võ đều đang đợi Tân Hoàng lập Hậu, một ngày không lập Hậu, triều đình cũng không an tâm, vị trí này có quá nhiều người tranh cướp, đủ để hất lên một phen mưa gió, thêm vào Tân Hoàng tuổi trẻ anh tuấn, ở lúc còn là thái tử cũng đã bị vô số thiếu nữ hoài xuân nhớ nhung, hiện tại leo lên hoàng vị, vậy thì mang ý nghĩa là người có địa vị cao nhất thiên hạ, thân phận, ngoại hình cùng năng lực như vậy, ai mà không tâm động.

    Nhưng Tân Hoàng căn bản cũng không lưu ý, cũng không để ý tới tấu chương yêu cầu lập Hậu, cứ kéo dài như vậy, hiện tại lại đột nhiên mang về một nữ tử xinh đẹp, còn dùng thái độ sủng ái đến thế, không trách được Hoa Phi đứng ngồi không yên.

    "Ngươi đừng mơ tưởng thu được một vị trí ở trong hậu cung! Nữ nhân lại lịch không rõ ràng như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra ngoài!"

    Hoa Phi nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

    Hàn Phỉ nghe xong có chút không hiểu ra sao, nói: "Vị đại tỷ này, ngươi có phải đã hiểu lầm cái gì đó hay không? Ta đã nói muốn mưu một vị trí ở chỗ này lúc nào thế?"

    Lần này, đến lượt Hoa Phi há hốc mồm, nói: "Ngươi không muốn làm hoàng hậu sao?"

    Hàn Phỉ càng không hiểu ra sao: "Tại sao ta phải làm hoàng hậu?"

    Hoa Phi nhất thời sửng sốt. Mà Nhất Mạt Minh Hoàng trốn ở phía sau cái cây cũng sửng sốt. Bách Lý Mân Tu cúi đầu, không hề có một tiếng động cười cười, cũng phải, đây mới là lời Hàn Phỉ sẽ nói ra, vừa rồi hắn rốt cuộc là đang ước ao cái gì chứ? Ước ao Hàn Phỉ sẽ nói ra lời hắn muốn nghe sao? Biết rõ là không thể, tại sao còn muốn ước ao? Là bởi vì lần này, hắn rốt cục không đến trễ sao? Cũng bởi vì như vậy, hắn bắt đầu nảy sinh hi vọng.

    Bách Lý Mân Tu cảm giác mình có chút đáng thương, hắn không dám nói ra khỏi miệng tình cảm năm năm của mình, dù cho thành đế vương, hắn cũng có không dám nói một lời nào. Vốn là tìm được Hàn Phỉ từ rất sớm, nhưng lúc nhìn thấy Hoa Phi, hắn ma xui quỷ khiến ngăn cản người thông báo, tự mình trốn ở phía sau cái cây, nhìn tình cảnh đó, chuyện đương nhiên, các nàng nói chuyện hắn đều nghe thấy. Chỉ là, thà rằng không nghe thấy.

    Bách Lý Mân Tu không hề có một tiếng động thở dài một hơi, đang chuẩn bị ra ngoài.

    "Ngươi không muốn làm hoàng hậu tại sao lại xuất hiện ở trong hậu cung? Ngươi không thích Hoàng Thượng sao?"

    "Yêu thích chứ."

    "Ngươi.."

    Bách Lý Mân Tu vốn sắp bước ra ngoài liền dừng bước lại, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc.
     
  4. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 403: Chiến thần Tần Triệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ lại bổ sung một câ: "Ta thích hắn nhưng ta cũng không muốn làm hoàng hậu của hắn."

    Hoa Phi tức đến đỏ mắt, nói: "Ngươi đây là muốn mang bệ hạ đi sao? Ngươi muốn độc chiếm sao?"

    Hàn Phỉ triệt để không nói gì, khóe miệng co quắp, nói: "Ngươi từ đâu rút ra kết luận thế hả? Ta nói yêu thích cũng không phải kiểu thích giống như ngươi, giữa chúng ta chẳng qua chỉ là bằng hữu."

    Hoa Phi sững sờ, nói: "Thật sao?"

    Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Ta nếu thật sự có suy nghĩ gì đó, thì còn ở nơi này cùng ngươi phí lời hay sao? Được rồi, mau tránh ra, ta muốn đến xem sư phụ của ta."

    Hoa Phi ngơ ngác, càng thực sự tránh sang một bên, để cho Hàn Phỉ đi qua. Người ngoài đi rồi, Hoa Phi có chút buồn cười lại có chút muốn khóc, vẻ mặt phức tạp cực, mãi đến tận lúc ánh mắt nàng xéo qua nhìn thấy vị Nhất Mạt Minh Hoàng kia xuất hiện ở trước mặt, lập tức nàng căng thẳng hành lễ, nói: "Tham kiến Hoàng Thượng!"

    Bách Lý Mân Tu đứng trước mặt Hoa Phi, không nhìn ra tức giận, chỉ bình tĩnh nói: "Hoa Phi, có một số việc không nên làm, cũng không cần đi thử nghiệm."

    Trong lòng Hoa Phi hồi hộp một tiếng, hắn nhìn thấy! Hoàng Thượng nhìn thấy!

    "Hoàng Thượng thứ tội!"

    Bách Lý Mân Tu nhìn sắc mặt nàng thất kinh, có chút bất đắc dĩ, phi tử này là trước khi thoái vị Phụ hoàng cố ý tìm cho hắn vì thế hắn vẫn còn lưu lại cho nàng mấy phần mặt mũi. Nhưng khuôn mặt này, cũng không phải vạn năng, chí ít hiện tại, hắn không thích hành động của Hoa Phi.

    "Ngày sau, đừng để trẫm biết, ngươi làm ra cái gì không nên làm."

    Hoa Phi ngẩn ra, lòng tràn đầy cay đắng, nàng dành tình yêu chân thành dành cho vị đế vương này, lần đầu gặp gỡ cảm giác động tậm vẫn còn tồn tại, khi biết nàng được ban cho cưới Hoàng Thượng, nàng đã sung sướng cỡ nào. Nàng cho rằng dựa vào sắc đẹp cùng tài tình của mình, sẽ thu được sủng ái của đế vương, nhưng cuối cùng, nàng biết mình sai. E là ở trong lòng Hoàng Thượng, đã sớm có một người, mà người kia, chỉ sợ chính là nữ nhân khuynh quốc khuynh thành này. Luận dung mạo, nàng thua, luận tầm quan trọng đối với Hoàng Thượng, nàng lại càng là thua.

    Vốn nên thương tâm gần chết, nhưng giờ khắc này Hoa Phi lại cảm thấy có mấy phần buồn cười, mấy phần đồng tình, đồng tình Hoàng Thượng, từ thái độ thản nhiên của người kia, e là không phát hiện được tâm tư của Hoàng Thượng, người kia đối với Hoàng Thượng không có nửa phần lưu niệm, đối với Hoàng Thượng mà nói, thật đúng là tàn nhẫn.

    Bọn họ đều là người đáng thương thôi. Nghĩ đến đây, tâm tình Hoa Phi đột nhiên tốt hơn rất nhiều, nói: "Thần thiếp biết rõ."

    Bách Lý Mân Tu hơi kinh ngạc, tựa hồ Hoa Phi trước mặt đã thay đổi, nhưng lại không nói ra được thay đổi cái gì, liền bỏ qua, hắn đang nóng lòng đi gặp Hàn Phỉ, cho bọn họ lui ra.

    Đầu kia, Hàn Phỉ cho sư phụ uống chén thuộc kia, lại bắt mạch cho người.

    Lúc Bách Lý Mân Tu lúc đi vào, Hạc lão nhìn thấy trước tiên, cười chào hỏi: "Hoàng Thượng tới."

    Hàn Phỉ kinh ngạc quay đầu lại, Bách Lý Mân Tu cười khổ một tiếng, nói: "Hạc lão, ngài đừng chê cười ta, danh xưng này nghe có vẻ không quá dễ nghe."

    Hạc lão cười híp mắt, hiển nhiên là tâm tình rất tốt. Nói đến đây lại thấy, ấn tượng của Hạc lão đối với Bách Lý Mân Tu là tương đối tốt, nhất là trong khoảng thời gian năm năm này, Bách Lý Mân Tu gần như xem lão là sư phụ mà đối đãi, dù cho thân thể lão trở nên kém, cũng tìm đủ mọi cách trị liệu cho lão. Hạc lão tự nhiên biết rõ đây là tại sao, tấm lòng của tiểu tử này đối với đồ nhi rất chân thành, nhất là khi đồ nhi còn tung tích không rõ, tìm khắp nơi mà không có tin tức nào, ấn theo tình trạng thân thể Hàn Phỉ lúc đó, ngay cả người làm sư phụ như lão, cũng cảm thấy vô cùng hung hiểm, sợ là sớm đã chết. Chính là bởi vì như vậy, thân thể Hạc lão mới càng ngày càng kém, không nghĩ tới Hàn Phỉ còn trở về! Mà lại là đang yên đang lành trở về! Hơn nữa đồ nhi ngoan bây giờ trở nên xinh đẹp như hoa, xem ai còn dám nói nàng không xứng với bất luận người nào hay không! Dư sức xứng đôi với một đế vương đấy! Hạc lão càng nghĩ càng đắc ý, nhìn Bách Lý Mân Tu lại càng hợp mắt.

    "Hàn Phỉ, ngươi ở nơi này đã quen thuộc chưa?"

    Hàn Phỉ cười nói: "Cũng không tệ lắm."

    Hàn Phỉ đón đến, lại bổ sung một câu: "Ngươi, Tiểu Bạch. Ha ha, không thể gọi ngươi Tiểu Bạch, nên gọi Hoàng Thượng."

    Bách Lý Mân Tu cau mày, nói: "Ngươi biết, ta không thích ngươi gọi ta như vậy mà."

    Hàn Phỉ cười một cái, không nói tiếp. Trong lòng nàng biết rõ tình cảm của Bách Lý Mân Tu, nhưng, nàng không thể đáp lại. Có bất kỳ sự đáp lại nào đều là không công bằng đối với Tiểu Bạch, Hàn Phỉ rõ ràng hơn ai hết, người trong lòng nàng thật sự yêu là ai, mà đối với còn lại cảmTiểu Bạch, nàng không thể có bất kỳ cảm động nào. Giữa hai người lập tức liền trầm mặc xuống, Hạc lão nhìn Hàn Phỉ, lại nhìn Bách Lý Mân Tu, đang muốn dùng mặt già đánh gãy không khí mất tự nhiên này, thì ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân hoảng loạn.

    "Báo!"

    Bách Lý Mân Tu không vui quay đầu lại, nhưng không răn dạy, hắn biết rõ, chỉ có quân báo khẩn cấp mới khiến người này bất chấp quy củ trực tiếp chạy vào báo cáo với hắn. Thám tử vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy Bách Lý Mân Tu lập tức quỳ xuống, mặt đầy mồ hôi, hiển nhiên là vô cùng khẩn cấp.

    "Bẩm báo Hoàng Thượng! Biên giới truyền đến quân báo khẩn cấp!"

    Hàn Phỉ nghe thấy vô cùng thức thời muốn đỡ Hạc lão trở lại bên trong phòng, nàng biết tin tình báo được xem như một bí mật quốc gia, không thích hợp để bọn họ nghe trộm.

    Nhưng Bách Lý Mân Tu ma xui quỷ khiến nói: "Không cần né tránh, nói thẳng đi."

    Trong lúc nhất thời, mọi người sửng sốt, Hàn Phỉ còn tưởng bản thân mình nghe lầm, thám tử báo cáo vốn định chờ sau khi Hàn Phỉ rời khỏi mới mở miệng, nhưng bây giờ nghe thấy Hoàng Thượng nói như vậy, hắn cũng sửng sốt, chưa dám mở miệng.

    Ngữ khí của Bách Lý Mân Tu nặng thêm một phần, nói: "Nói!"

    Thám tử phục hồi tinh thần lại, cúi đầu, nói: "Vâng! Hồi bẩm Hoàng Thượng, biên cảnh đột nhiên xuất hiện đại quân áp cảnh, cách biên giới khoảng năm dặm! Lòng quân hoảng sợ, trước đó vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì!"

    Bách Lý Mân Tu nhíu mày, trầm giọng nói: "Nhân số đối phương ra sao?"

    Thám tử cẩn thận nói: "Đại để năm vạn."

    "Tướng lãnh là ai?"

    "Chiến thần, Tần Vương."

    Bầu không khí, đột nhiên đọng lại. Hàn Phỉ trợn mắt lên, tưởng bản thân mình nghe lầm. Tần Vương.. Tần Triệt sao? Tần Triệt tới sao?

    "Ngươi chắc chắn chứ?"

    "Vâng! Hồi hoàng thượng, quân ta sớm đã từng gặp qua bộ hạ của Tần Vương, sẽ không nhận sai! Đó thật sự là quân đội trực thuộc Tần Vương! Nhưng đối phương hiện nay vẫn chưa có cử động, chỉ là trú đóng."

    Bách Lý Mân Tu trong lòng chăm chú, hắn đúng là vẫn biết Hàn Phỉ đang ở đây, xem ra, là Bách Lý hắn đánh giá thấp Tần Triệt.

    Bách Lý Mân Tu mở miệng nói: "Minh Quốc có động tĩnh gì không?"

    "Hồi Hoàng Thượng, đội quân của Minh Quốc, biến mất."

    Bách Lý Mân Tu đột nhiên nghĩ đến một suy đoán lớn gan, nhưng hắn không nói ra, mà hỏi: "Vì sao lại biến mất?"

    Thám tử nuốt nước miếng, nói: "Bị chiến thần thanh lý. Toàn bộ biên cảnh, chỉ có còn lại hai đội quân chúng ta đang đối đầu, tướng quân phái chúng ta khẩn cấp về hoàng cung bẩm báo Hoàng Thượng, đợi Hoàng Thượng quyết định!"

    Bách Lý Mân Tu lẩm bẩm thì thầm một câu: "Quả nhiên.."
     
  5. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 404: Hắn đang tìm nàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có tâm tình phức tạp như vậy. Khi nàng nghe thấy hai chữ 'Tần Vương' này, trái tim đập như trống đập, ngay cả chén thuốc cầm trong tay cũng không vững vàng. Ánh mắt Bách Lý Mân Tu xéo qua tự nhiên là nhìn thấy vẻ mặt chấn động của Hàn Phỉ, trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm cay đắng, quả nhiên, chỉ cần là tin tức liên quan với người kia, tâm tình Hàn Phỉ liền sẽ có biến hóa. Nàng hết thảy đều sẽ vì người kia mà biến động, cũng như năm năm trước, chuyện phát sinh ở trong Vô Tận Sâm Lâm.

    Bách Lý Mân Tu đột nhiên không biết mình nên dùng tâm tình gì để đối xử với tình cảnh hiện tại, nhưng nếu muốn vứt bỏ, hắn tất nhiên không cam tâm. Rõ ràng, lần này, hắn tìm được nàng sớm hơn, nhưng vì cái gì còn phải chịu cảm giác thất bại vô lực sâu sắc như vậy, dường như bất luận hắn làm cái gì, làm tốt bao nhiêu, đều sẽ bại bởi người kia.

    Hạc lão nhìn biểu hiện của đồ nhi cũng hiểu ra tất cả, nhưng tình cảm của một người sao có thể như người khác mong muốn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạc lão vẫn không đề cập đến chuyện này, bản thân Hạc lão càng hi vọng Hàn Phỉ có thể lựa chọn Bách Lý Mân Tu, hắn chí ít so với tên Tần Vương kia còn được hơn rất nhiều! Dù sao trong năm năm này, Hạc lão cũng nghe nói qua không ít chuyện liên quan đến Tần Vương, cái gì mà giết người như ngóe, chiến thần chuyển thế, hắn cũng không phải không biết, nhưng đối với điều này cũng là khịt mũi con thường. Nam nhân như vậy căn bản cũng không phải một phu quân tốt của cô nương gia! Đặc biệt đồ nhi của hắn lại là một cô nương tốt đẹp như vậy! Làm sao có thể bị một tên Tần Vương thối chà đạp đây! Đương nhiên, Hạc lão cũng mong muốn đây cũng chỉ là tình cảm đơn phương của Hàn Phỉ thôi.

    Thời khắc này, chỉ có thám tử vẫn còn đang quỳ thám là không hiểu vì sao bầu không khí đột nhiên trở nên quái dị như vậy, hắn vẫn còn đang trung thành tuyệt đối cúi đầu, quỳ trên mặt đất, chờ đợi Hoàng Thượng hắn kính ngưỡng ra lệnh.

    Không bao lâu, Bách Lý Mân Tu rốt cục mở miệng, nói: "Người đến, truyền khẩu dụ của trẫm, phái sứ giả tiến hành giao thiệp, mặt khác, phái Trấn Nam tướng quân đi tới biên giới trợ giúp, tất cả vật tư lương thảo phải chuẩn bị đầy đủ hết!"

    Sắc mặt thám tử vui vẻ, vội vã đáp lại: "Vâng! Hoàng Thượng!"

    Chỉ cần Hoàng Thượng đồng ý xuất binh, như vậy phần thắng của bọn họ liền lớn hơn nhiều! Vừa rồi hắn không dám nói cho Hoàng Thượng biết, đội ngũ bên ta vừa nghe thấy chiến thần Tần Vương tự mình mang binh áp trận, toàn bộ quân tâm đều rung chuyển, thậm chí cũng không thiếu người muốn chạy trốn. Ở trên chiến trường, kẻ đào ngũ là đáng hổ thẹn, nhất là không đánh mà chạy, lại càng vô cùng nhục nhã! Nhưng, đối mặt với chiến thần giết người như ngóe, đến nay chưa bao giờ bại trận, tựa hồ làm kẻ đào ngũ cũng không đáng thẹn lắm.

    Thám tử vội vã bỏ đi suy nghĩ của hắn! Nếu bị Hoàng Thượng biết, toàn bộ quân đội bọn họ cũng xong đời! Đế vương trẻ tuổi nhìn thì nhân ái dễ nói chuyện, nhưng kì thực mới vừa đăng cơ trong một năm, nơi giết vô số tham quan, không nói bất kỳ tình cảm nào, lôi lệ phong hành, mạnh mẽ chỉnh đốn toàn bộ triều đình, động tác này vừa ra, lập tức liền khiến tứ phương chấn động, ngay cả Lão Hoàng Đế cũng không thể không phát sinh cảm thán, hậu sinh khả uý. Nhưng sau khi làm ra những cử động này, Hoàng Đế trẻ tuổi lại hạ lệnh tuyên bố rất nhiều điều hữu ích cho nhân dân, chỉnh đốn và cải cách chế độ khoa cử, đại lực đề bạt nhân tài có năng lực, lập tức liền làm toàn bộ trên dưới Vân Hỏa một mảnh trong sáng, dân tâm an ổn, thực lực cả đất nước trực tiếp đứng đầu tứ quốc, ngay cả Minh Quốc luôn luôn gan lớn đều không dám dễ dàng động vào biên cảnh Minh Quốc.

    Trong lòng thám tử kiêu ngạo, không, chính xác mà nói, là cả nhân dân bách tính Vân Hỏa đều kiêu ngạo, vì bọn họ có một đế vương trẻ tuổi tài cao như vậy, tương đương vơi tương lai đế quốc liền được bảo đảm. Đúng vậy! Mặc kệ chiến thần Tần Vương kia lợi hại bao nhiêu, nơi này bọn họ có Tu hoàng! Nếu thật phải đối đầu, cũng không nhất định bọn họ sẽ bị thua!

    Thám tử nóng lòng muốn thử, sau khi lĩnh mệnh liền vội vàng rời đi. Lưu lại ba người rơi vào một mảnh trầm mặc. Một lúc sau, Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như tìm về được thanh âm của mình, nàng cảm giác cổ họng giống như bị cục đá chẹn ngang, rõ ràng muốn nói rất nhiều, nhưng giờ khắc này một chữ cũng không thốt ra được, chỉ ngơ ngác nhìn Bách Lý Mân Tu.

    Bách Lý Mân Tu thở dài một hơi, hắn nhìn thấy trong mắt Hàn Phỉ đầy khát vọng cùng lo lắng, cùng với một màn mơ hồ, không dễ dàng phát giác, chờ đợi. Nàng đang mong mỏi nhìn thấy người kia đi. Dù cho hiện tại nàng đang ở bên cạnh hắn, đứng ở trong tầm mắt của hắn, tâm nàng, lại không ở chỗ này.

    Bách Lý Mân Tu cảm thấy, mình có chút bỉ ổi, dùng danh nghĩa Hạc lão mang người về, hắn cho rằng chỉ cần cho hắn thời gian, nàng sẽ nhìn thấy hắn. Nhưng mà, mọi ước ao của Bách Lý Mân Tu đều lụi tắt toàn bộ khi Hàn Phỉ không khống chế được mà lộ ra thần sắc kia. Nàng chung quy, vẫn luôn muốn đi. Đột nhiên, trong lòng Bách Lý Mân Tu hiện lên vẻ điên cuồng. Từ khi hắn còn là Thái tử tới nay, chưa từng khát vọng điều gì như vậy, mà bây giờ thật vất vả mới muốn một người, lại ngay cả hi vọng cũng đều không có. Vì sao hắn phải nhẫn nại? Chỉ cần giam cầm người lại, chỉ cần người nàng ngày đêm đối diện là mình, có phải hắn có thể thay thế địa vị Tần Triệt trong lòng nàng không?

    Bách Lý Mân Tu không cam lòng, hắn đến muộn một lần lại một lần, lần này, hắn thật vất vả mới không đến muộn, thật vất vả mới có thể đặt người vào trong tầm mắt mình, hắn nhẫn nại suốt năm năm! Năm năm! Vô số ngày đêm, hắn đã từng tràn ngập suy nghĩ hắc ám, đã từng nghĩ tới đi cướp người lại bất luận phải dùng cách gì, dù cho bỉ ổi cỡ nào cũng được, đều phải lại nàng lưu lại. Nhưng khốn khổ, hắn lại không thể làm như thế được. Hắn sợ, trong mắt nàng xuất hiện sự căm ghét với hắn. Bách Lý Mân Tu rốt cuộc biết, hắn thành đế vương, nhưng vẫn là một kẻ yếu.

    Hàn Phỉ không biết trong đầu Bách Lý Mân Tu lóe lên suy nghĩ đang sợ như thế nào, hiện tại lòng tràn nàng chỉ có hai chữ 'Tần Vương', thân ảnh Tần Triệu không thể khống chế mà hiện ra. Cùng với.. những sự việc trong tấm gương, nàng từng nhìn thấy, liên quan với hắn lần lượt lướt qua. Nhân sinh bi ai kia. Những kí ức thống khổ kia.. Chỉ cần ngẫm lại, Hàn Phỉ liền đau lòng đến không chịu được, chống đỡ nàng ở nơi trắng xóa nơi liều mạng học tập càng nhanh hơn một chút, càng nhanh thêm nữa, học xong thật nhanh bản lĩnh cùng kỹ năng, như vậy nàng có thể càng mau đi ra, ra ngoài thấy Tần Triệt, ra ngoài nói cho hắn biết. Lần này, nàng sẽ không bỏ lại hắn. Lần này, nàng có năng lực bảo hộ hắn.

    Cuối cùng, lại là Hạc lão đánh vỡ trầm mặc, hắn giật nhẹ nét mặt già nua, lộ ra ánh mắt xem thường, rên một tiếng, nói: "Cái gì Tần Vương, cái gì chiến thần, tiểu tử kia hiện tại cũng không tồi nhỉ, đã có thể đứng lên, vừa đứng lên cũng không chịu thua thiệt, đứng ngay ở chỗ đại gia đều không thể không ngước nhìn."

    Hàn Phỉ tự nhiên là nghe ra bất mãn trong giọng nói của sư phụ, hiển nhiên, trong năm năm này, quá nhiều chuyện thay đổi. Mà những thay đổi này, chỉ có Hàn Phỉ không biết, nàng còn dừng lại ở năm năm trước, chưa hề tiến lên.

    Bách Lý Mân Tu lắc đầu một cái, nói: "Hắn e là biết rõ ngươi ở nơi này."

    Hàn Phỉ kinh ngạc: "Tại sao lại nói như vậy?"

    Bách Lý Mân Tu chăm chú nhìn Hàn Phỉ, từng chữ từng chữ nói. "Hàn Phỉ, năm năm này, hắn một mực đi tìm ngươi."
     
  6. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 405: Hắn rất tốt nhưng không thích hợp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Phỉ cho rằng Bách Lý Mân Tu đang muốn đùa giỡn với mình, bằng không sao nàng lại nghe thấy hắn nói, Tần Triệt đang tìm nàng.

    Bách Lý Mân Tu nhìn vẻ mặt Hàn Phỉ, lộ ra một ý cười cay đắng, nói: "Tần Vương có một tổ chức bí mật, tên là Tối Triệt, chính là tổ chức ta tìm kiếm năm đó, bọn họ luôn tìm kiếm tin tức của ngươi."

    Hàn Phỉ sững sờ, nửa ngày nói không ra lời.

    Bách Lý Mân Tu tiếp tục nói: "Hàn Phỉ, ta biết rõ ngươi muốn gặp hắn, nhưng có thể đáp ứng ta, tạm thời không gặp được không?"

    Hàn Phỉ có chút chần chờ nói: "Tiểu Bạch, ngươi, ngươi làm sao?"

    "Đáp ứng ta, ngươi có thể đi tìm hắn bất cứ lúc nào, nhưng ít ra hiện tại, Hạc lão còn cần ngươi chăm sóc, tạm thời.. đừng rời bỏ Vân Hỏa."

    Hàn Phỉ tuy không biết Bách Lý Mân Tu tại sao lại nói như vậy, nhưng nàng biết rõ sư phụ hiện tại thật sự là không thể rời bỏ nàng, cho nên dù nàng rất muốn đi tìm Tần Triệt, nhưng vẫn cố nhịn xuống.

    Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Ta hiểu, tạm thời ta sẽ không rời khỏi Vân Hỏa, thân thể sư phụ cần điều dưỡng, còn phải quấy rầy ngươi một quãng thời gian."

    Bách Lý Mân Tu có chút yên tâm, nói: "Các ngươi ở lại đây, ta đi xử lý một ít chính sự, việc khác không cần lo lắng, nếu như cần bất kỳ cái gì thì trực tiếp nói với Trương công công, ta sẽ để Trương công công ở lại đây, nếu hắn không thể giải quyết thì trực tiếp nói cho ta biết, nói chung, ngươi không cần lo lắng gì cả."

    Nghe vậy, Hàn Phỉ trầm mặc, không trả lời. Bách Lý Mân Tu cũng không nói nhiều, liền xoay người chuẩn bị rời đi, hắn còn cần tiêu tốn tinh lực đối mặt với đại quân áp cảnhcủa Tần Triệt.

    Ngay lúc Bách Lý Mân Tu sắp rời phòng, Hàn Phỉ đột nhiên mở miệng, nói: "Tiểu Bạch."

    Trái tim Bách Lý Mân Tu nhảy nhanh hơn, hắn dừng bước lại, không quay đầu lại, nói: "Làm sao thế?" Ngữ khí ôn nhu như nước.

    Hàn Phỉ chần chờ một hồi, cuối cùng nói ra một câu hết sức kỳ quái: "Hoa Phi.. Thật đáng yêu."

    Bách Lý Mân Tu cùng Hàn Phỉ nói ra câu này đều sửng sốt. Hạc lão lại càng là đầu óc mơ hồ. Nửa ngày sau, Bách Lý Mân Tu đột nhiên xoay người lại, ánh mắt lập loè phẫn nộ xa lạ, khiến Hàn Phỉ cũng phải khiếp sợ.

    "Tiểu Bạch ngươi.."

    Ngươi làm sao, câu này còn chưa nói hết, Hàn Phỉ liền không dám nói ra khỏi miệng. Bởi vì nàng nhìn thấy, bàn tay rũ xuống của Bách Lý Mân Tu, siết chặt, gân xanh tuôn ra, giống như đang khắc chế cái gì.

    "Đó là Phụ hoàng định ra." Hắn đột nhiên nói.

    Hàn Phỉ không hiểu, nói: "Cái gì?"

    "Hàn Phỉ, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, ta biết rõ ngươi cái gì cũng hiểu, nhưng ta cũng hi vọng, ngươi đừng đem tình cảm của ta dời lên trên người khác."

    Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, nàng hiểu ý tứ của Tiểu Bạch. Nhưng, tương tự, Hàn Phỉ cũng biết Bách Lý Mân Tu hiểu rõ ý nàng, giữa bọn họ như là đả trứ ách mê, nhưng lại biết rõ đáp án bí hiểm.

    "Tiểu Bạch, ngươi biết không thể."

    Hàn Phỉ lần đầu tiên trực tiếp nói như vậy. Hạc lão ở một bên nghe có lòng muốn ngăn cản đồ nhi nói ra những lời tuyệt tình như vậy, nhưng lão ngẫm lại, quyết định từ bỏ, tính toán, vãn bối đều có cách của họ.

    Bách Lý Mân Tu cố chấp nói: "Hàn Phỉ, ngươi căn bản không rõ Tần Triệt hiện tại, hắn đã hoàn toàn khác so với Tần Vương mà ngươi từng biết, trong năm năm này hắn làm ra sự tình hoàn toàn không phù hợp tất cả dự liệu của mọi người, hắn thay đổi rồi."

    "Ta biết rõ."

    "Không, ngươi căn bản không.."

    "Tiểu Bạch! Đủ rồi!" Hàn Phỉ một hơi đánh gãy.

    Lời nói của Bách Lý Mân Tu cứng lại, không thể nói ra miệng. Bách Lý Mân Tu đột nhiên cảm thấy mình rất chật vật, với địa vị hiện này của hắn thì những lời nói này căn bản cũng không cần phải nói ra khỏi miệng, như vậy có vẻ hắn quá mức thấp kém.

    Cuối cùng, Bách Lý Mân Tu cười khổ một tiếng, nói: "Thôi được, nhưng khoảng thời gian này ngươi tạm thời ở lại chỗ này đi, ta sẽ an bài thôn dân thôn Thủy Biên cùng người nhà họ Dư tới gặp ngươi. Ta còn có việc, đi trước."

    Nói rồi, Bách Lý Mân Tu không ngừng lại, trực tiếp rời đi. Hàn Phỉ nhìnbóng lưng hắn vội vã mà đi, tâm tình có chút phức tạp, thậm chí có chút hối hận bản thân vừa rồi làm sao lại nói ra câu nói đó, vốn dĩ chỉ cần không phá vỡ tầng cửa sổ này, giữa hai người bọn họ cũng không cần phải lúng túng như thế, thời gian năm năm, nàng xác thực không dự liệu được tình cảm của Bách Lý Mân Tu đối với nàng lại biến chất.

    Hạc lão ngó ngó đồ nhi của mình, lại rên một tiếng, Hàn Phỉ quay đầu lại, bất đắc dĩ sư phụ, nói: "Sư phụ, người có chỗ nào không thoải mái?"

    Hạc lão nhấc nhấc mí mắt, nói: "Trong lòng ta không thoải mái."

    Hàn Phỉ biết rõ lời nói của sự phụ mang thâm ý, nhưng vẫn là không để ý, nói: "Trong lòng không thoải mái? Có thể là liên quan đến dược hiệu, ta giúp người xem, ngươi đưa tay cho ta xem mạch đi."

    Nét mặt già nua của Hạc lão nhíu lại, nói: "Đồ nhi, ngươi biết rõ ý tứ của sư phụ."

    Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, nói: "Sư phụ, ta hiểu rõ."

    Hạc lão truy hỏi: "Vậy vì sao?"

    Hàn Phỉ lắc đầu, thở dài, nói: "Tiểu Bạch rất tốt, hắn không đáng phải lãng phí thời gian ở trên người ta."

    Hạc lão dùng ngữ khí chỉ tiếc mài sắt không thành thép nói: "Cái gì đáng hay không đáng, ngươi không thử xem làm sao biết có thích hợp hay không đây? Trong năm năm này, sư phụ đều để Bách Lý Mân Tu ở trong mắt, hắn đối với ngươi tuyệt đối là không có lời gì để nói, trong lúc mọi người đều cho là ngươi sinh tử không rõ, chỉ có hắn còn kiên trì phái người đi tìm tin tức của ngươi."

    Hàn Phỉ há miệng muốn phản bác, nhưng lại không thể nào nói lên lời.

    Hạc lão thở một hơi, tiếp tục nói: "Còn nữa, ngươi khi đó không thấy, hắn gần như phát điên, toàn bộ hoàng cung cũng bị hắn lật lên, sư phụ cũng cảm thấy khi đó Bách Lý Mân Tu căn bản cũng không còn dáng dấp của một vị Thái tử, đồ nhi, ngươi thật không cẩn thận suy tính một chút sao? Nếu thật bỏ lỡ, ngươi sẽ hối hận một đời a!"

    "Sư phụ.."

    "Trước đừng gọi ta là sư phụ, nếu thật sự coi ta là sư phụ, thì hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng tùy tiện nói lời tuyệt tình, phải biết, mọi người đều sẽ thay đổi, ngươi không thử thì sẽ không biết ai mới là người thích hợp nhất với ngươi!"

    Lời nói này của Hạc có lý có tình, logic rõ ràng, nếu là người bình thường thì đã sớm bị thuyết phục. Nhưng Hàn Phỉ thì không.

    "Sư phụ, nếu như không có Tần Triệt, chắc là ta sẽ cảm động với Tiểu Bạch, nhưng sư phụ, đã trễ."

    Từ lúc nàng gặp phải tiểu hài nhi, nàng liền biết đời này nàng sẽ không thể nào bỏ lại hắn như thế, nàng đã từng hứa với hắn khi đó, nàng đã từng bỏ lại hắn một lần, lần này, nàng không làm được, nàng nợ Tần Triệt quá nhiều, nợ hắn cả một đời.

    Hạc lão căn bản không biết Hàn Phỉ đã từng trải qua một đoạn ký ức tuổi ấu thơ kia, ràng buộc của nàng và Tần Triệt đã sớm gieo xuống, thậm chí Tần Triệt trở thành hư ngày nay còn có một phần lí do vì nàng. Nàng là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tính cách Tần Triệt ngày hôm nay. Mà Tần Triệt, mới là người bị hại. Hàn Phỉ biết rõ tất cả, cũng không thể bỏ lại tất cả những thứ này, đối với Tiểu Bạch, nàng vĩnh viễn sẽ không động tâm, cũng không cho phép mình động tâm. Có một số việc, trễ chính là trễ. Một ngày kia, lúc bọn họ gặp gỡ cũng đã nhất định trở thành tiếc nuối.
     
  7. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 406: Tần Triệt, ngươi sẽ lấy ta sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong hoang mạc, dựng đầy lều vải màu trắng, nơi này tập kết rất nhiều quân đội trú đóng, từ quân kỳ được dựng cao cao kia, có một chữ 'Tần' như ẩn như hiện, theo cuồng phong bay phần phật. Nơi này, là chỗ đóng quân của đội quân chiến thần Tần Triệt người nghe tiếng đã sợ mất mật. Mỗi một người lính đều đang nghiêm chỉnh huấn luyện, động tác không có chút nào dây dưa dài dòng, hiển nhiên là trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt, binh lính như vậy một khi tụ tập lại, chỉ bằng trận khí thế kia cũng có thể dễ dàng doạ lui không ít địch nhân, càng không nói đến chữ 'Tần' trên quân kỳ kia.

    Từ khi chiến thần Tần Vương đột nhiên xuất hiện tới nay, liền chịu đủ sự chú mục ở khắp mọi nơi, nhất là Minh Quốc, đã có không ít người coi binh sĩ của Tần Vương thành đối thủ khó dây dưa nhất, chỉ vì đội quân Tần gia này tham gia 24 chiến dịch, thì cả 24 trận toàn thắng. Trong đó, khiến người ta chú mục nhất chính là trận chiến đánh thắng Hô Duyên Đình, có thể nói là nhất chiến thành danh. Đối với cái này, danh hào chiến thần càng truyền càng vang, thậm chí còn có chút vô cùng kỳ diệu, nhất là vị Tần Vương luôn lãnh binh giết giặc kia, một tướng lãnh vĩnh viễn mang theo một cái mặt nạ màu bạc, cả người đẫm máu, đánh đâu thắng đó. Hầu như mỗi một trận chiến, Tần Vương đều hung mãnh nhất, địch nhân chết dưới tay hắn đều nhiều vô số kể, hắn giống như một tên đao phủ, chưa bao giờ thủ hạ lưu tình.

    Hiện tại, đội quân làm người nghe tiếng đã sợ mất mật này thần không biết quỷ không hay tụ tập ở biên cảnh của Hàn Linh cùng Vân Hỏa. Trong trướng bồng chủ tướng, hỏa quang tùy ý, đó là lều vải chủ soái, cũng có nghĩa chiến thần Tần Vương đang ở chỗ đó. Giờ khắc này, một bóng người xinh đẹp đi qua, hướng về chướng bồng đó đi đến, nghênh đón vô số ánh mắt của binh lính xung quanh, ánh mắt kia có xem thường, có hâm mộ, có không cam tâm, cũng có đố kỵ. Nhưng nữ tử không chút nào bị lay động, cằm hơi nâng lên, giống như một con khổng tước kiêu ngạo đi tới.

    Sau khi nàng tiền vào chướng bồng, các binh sĩ đang huấn luyện cũng không nhịn được bắt đầu đàm luận.

    "Nữ nhân kia chính là người Vương gia muốn kết hôn sao? Xem ra cũng không ra hồn a!"

    "Xuỵt xuỵt -- tin tức này ngươi từ nơi nào nghe được thế?"

    "Bên ngoài đều lan truyền như thế, ta cũng là từ bên ngoài nghe được, chẳng lẽ không phải thật sao?"

    "Làm sao có khả năng là thật, ngươi xem Vương gia có ý đó sao?"

    "Nói không chừng a, ngươi xem Vương gia chỉ cho nàng đến gần người hầu hạ, nói không chừng, là lâu ngày sinh tình a!"

    "Phi, khó nhất chính là như vậy! Nếu thật sự có tình cảm, vậy năm năm qua là làm gì đây? Vương gia nếu muốn kết hôn, làm sao sẽ còn chưa cho nàng ta một danh phận chứ? Cái này nói rõ nàng ta chỉ là một công cụ làm ấm giường thôi!"

    "Ngươi nói cũng có đạo lý, thân phận cùng địa vị của Vương gia bây giờ làm sao có thể để nữ nhân bình thường tới gần? Chẳng qua cũng chỉ là một nô tỳ mà thôi."

    "Haha, cũng đúng, Vương gia cũng là tướng quân của chúng ta, trận chiến lần trước thật sự là đánh thoải mái cực kỳ! Nhìn dáng vẻ bọn họ tè ra quần lão tử liền hài lòng, đánh trận phải như vậy mới đúng! Điều này cũng nhờ có Vương gia liệu sự như thần! Thế mà đoán được đối phương sẽ bày binh bố trận ra sao!"

    "Haha haha, Vương gia là chiến thần chuyển thế a! Chúng ta sẽ không thua!"

    Câu chuyện phiếm từ từ biến thành một phái hài hòa, tên tuổi của Tần Vương trong quân đội Tần gia có thể nói là tồn tại giống như tín ngưỡng, nhất là việc Tần Vương chưa từng bại trận chính là vinh diệu to lớn nhất, trong thời gian năm năm này, quân Tần gia tiến hành vô số lần tiếp tế binh lính, mỗi một lần những người kia ở bên ngoài đều là đánh hau sứt đầu mẻ trán cũng muốn đi vào, nhiệm vụ khảo hạch của Tần gia quân cũng càng ngày càng khó, nhưng điều này không làm giảm sự nhiệt tình của dân chúng chút nào. Mỗi một người lính đều vô cùng tự hào vì được làm thủ hạ của chiến thần, ngay cả đi trên đường, cũng đặc biệt ngẩng đầu ưỡn ngực, ngay cả các cô nương muốn thân mật, cũng sẽ bởi vì thân phận của họ mà hào phóng đồng ý, đương nhiên, muốn được như thế thì phải có năng lực vượt qua khảo hạch cái đã.

    Điệp Y không phải là không nghe thấy những bình luận sau lưng, nhưng nghe thấy thì có thể làm gì chứ? Trong năm năm này, nàng nghe còn thiếu sao? Thậm chí có những lời còn khó nghe hơn nhiều, nàng cũng không phải là chưa từng nghe qua, mỗi một lần đều chỉ khiến nàng càng thêm khó chịu, mà sự tình cũng không có nửa phần giảm bớt, sau này, Điệp Y đã có thể không để ý tới, nói cho cùng, nàng vẫn chỉ là một tỳ nữ không có thân phận địa vị mà thôi.

    Vẻ mặt Điệp Y cô đơn, Tần Triệt vĩnh viễn sẽ không cho nàng một thân phận. Điệp Y nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần, trong tay còn cầm một cái khay, trong khay có một bát thuốc, nước thuốc đen xì tỏa ra một mùi hương cay đắng, đây là thảo dược tổ phụ vừa nấu xong, cũng là thuốc Tần Triệt mỗi ngày nhất định phải uống. Điệp Y nghĩ, nếu như không phải vì tổ phụ, e là Tần Triệt cũng sẽ không giữ lại bọn họ lâu như vậy. Điệp Y tự giễu cười một tiếng, trầm ổn cầm khay đi vào trong trướng bồng, ở nơi đó đặt một cái bàn cát nho nhỏ, nhưng được làm rất công phu, phía trên còn cắm vài lá cờ nhỏ, biểu thị cho vị trí của hai phe. Mà Tần Triệt, đangy đứng nghiêm một bên, trong tay cầm một lá cờ, giống như đang suy nghĩ sâu sắc xem nên để ở chỗ nào là thích hợp, ánh lửa xung quanh hắt lên khiến thân ảnh hắn càng thêm khôi vĩ, cũng tràn ngập cảm giác ngột ngạt. Mặt nạ màu bạc che khuất gương mặt, chỉ có Điệp Y biết rõ gương mặt đó mị hoặc nhân tâm cỡ nào, nhưng Tần Triệt không thích, thậm chí có thể nói là căm ghét, chuyện này từ mỗi một lần hắn tháo mặt nạ xuống đều sẽ đánh nát một chiếc gương là có thể thấy được.

    Điệp Y không dám hỏi vì sao hắn lại chán ghét gương mặt mình như thế, mơ hồ cảm thấy, nếu nàng dám hỏi ra lời thì nhất định sẽ bị giết chết, bị giết không chút lưu tình, trực giác này đặc biệt mãnh liệt, cho nên nghi vấn này nàng vẫn luôn ẩn giấu trong lòng, không có mở miệng. Chỉ là.. tâm tình Điệp Y rất phức tạp. Nàng vốn rất sợ bộ dáng đáng ghét này của Tần Triệt, đây không phải là nhân cách ban đầu mà nàng hi vọng, không phải là một Tần Triệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trải qua năm năm ở chung, Điệp Y đã không nói được là cảm giác gì, nhưng ít ra, nàng không thể quả quyết, không chút do dự mà nói chán ghét Tần Triệt này. Thậm chí.. Còn có chút tình cảm phức tạp mà đặc thù. Điệp Y không dám chăm chú suy nghĩ.

    Vì thời gian Điệp Y đờ ra quá lâu, Tần Triệt hơi không kiên nhẫn, ngẩng đầu lên, nói: "Bưng lại đây."

    Điệp Y phục hồi tinh thần lại, sắc mặt có chút đỏ bừng, nhưng vẫn vội vàng bưng thuốc đi qua. Tần Triệt vung tay lên, liền một hơi uống hết bát thuốc, một tia chất lỏng màu đen từ khóe miệng lưu lại. Điệp Y vô thức muốn cầm ra khăn lau đi cho hắn, nhưng sau một khắc, nàng bị người mạnh mẽ hất ra.

    Tần Triệt cơ hồ là căm ghét nói: "Đừng đụng vào ta."

    Điệp Y suýt chút nữa thì ngã chổng vó, nghe thấy bốn chữ này, trong lòng lập tức lạnh đi mấy phần, sắc mặt cũng tái nhợt.

    "Ngươi đi xuống đi." Tần Triệt có chút buồn bực ra lệnh.

    Điệp Y không ngoan ngoãn lui ra, tâm tình nàng căn bản không thể bình phục, đột nhiên hỏi: "Tần Triệt, ngươi sẽ lấy ta sao?"
     
  8. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 407: Mập mạp, trở về đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Điệp Y nói ra câu này, bản thân nàng lập tức hối hận, nàng không nên hỏi! Nhưng, sau khi hỏi ra, nàng lại càng thêm khát vọng muốn biết rõ đáp án. Điệp Y thấp thỏm bất an ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Triệt, muốn lấy được một đáp án như nàng mong mỏi, nàng cảm thấy, thời gian năm năm, đã đủ, thanh xuân của một cô nương gia có bao nhiêu cái năm năm chứ? Nàng không danh không phận từ nơi nào đi ra, đi theo hắn, chung quy cũng phải có kết quả chứ? Nhưng mà, lúc Điệp Y đối diện với ánh mắt mang đầy vẻ châm biếm của Tần Triệt, nàng cảm giác mình đã sai rồi, sai vô cùng.

    Quả nhiên, Tần Triệt trực tiếp dùng ngữ khí trào phúng nói: "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"

    Điệp Y đau lòng đến khó chịu, nhưng nàng lựa chọn kích động một hồi, nắm chặt nắm đấm, trực tiếp hỏi: "Tần Triệt, ta theo ngươi năm năm! Ngươi dù sao cũng nên cho ta một cái danh phận chứ!"

    "Danh phận? Danh phận gì?"

    Điệp Y cắn răng, nói: "Ta có thể giúp ngươi, ta có thể làm rất tốt, trong năm năm này, ta coi như là liều mạng, ngươi chẳng lẽ không nên cho ta một cái danh phận sao?"

    Dứt lời, trước mắt Điệp Y đã lóe lên, sau một khắc, cái cổ tinh tế của nàng đã bị bóp lấy, hô hấp lập tức liền khó khăn, làm cho nàng không thể không ngẩng đầu lên, muốn gỡ bỏ bàn tay đang bóp chặt lấy cổ nàng kia, nhiệt độ của nó, lạnh đến mức đáng sợ.

    Ánh mắt Tần Triệt âm trầm nhìn Điệp Y, nói: "Ngươi hiểu nhầm."

    Điệp Y ho khan vài tiếng, khó khăn nói: "Ngươi, ngươi thả ta ra."

    Tần Triệt nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, giống như đang nhìn bản thân đang thống khổ giẫy giụa, lòng hắn càng thêm bạo lệ.

    "Ngươi muốn gả cho ta?" Tần Triệt liền trực tiếp hỏi như vậy.

    Điệp Y do dự một hồi, nghĩ vừa rồi bản thân đã vừa mới nói ra khỏi miệng, lúc này lại đi phủ nhận thì cũng chẳng có nghĩa lý gì, thẳng thắn nói ra hết cũng tốt, nàng đã không chịu được bên ngoài nói bóng nói gió, nàng không chịu được ánh mắt tất cả mọi người nhìn nàng đều giống như nhìn một nha đầu thông phòng! Nàng còn không đến nỗi hạ tiện như vậy! Nàng không nên hạ tiện như vậy! Tần Triệt nên cưới nàng! Bằng không năm năm này, nàng đã hoàn toàn lãng phí!

    "Đúng, ta muốn gả cho ngươi, cái này không nên sao?"

    Tần Triệt đột nhiên cười một tiếng, ánh mắt vốn mù mịt cũng biến thành hoảng hốt một chút, giống như nhớ lại chuyện gì đó vậy, sau đó hắn nhẹ nhàng nói: "Ngươi biết, ta là ai không?"

    Tuy không biết vì sao Tần Triệt lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng Điệp Y cảm giác được lực bàn cánh tay đang bóp lấy cổ mình tăng lên từng chút một, liền nói: "Ngươi là Tần Vương! Là chiến thần!"

    Lúc Điệp Y nói ra câu này, ánh mắt nàng còn mang theo một vệt hào quang. Trong năm năm này, Điệp Y luôn một đi theo bên cạnh hắn, đại khái người đàn ông này vô cùng có thiên phú về mặt quân sự, những năm gần đây, mỗi một trận chiến đấu nàng đều đi theo bên người Tần Triệt, có thể nói là người giám định chứng kiến mỗi một trận thắng lợi của hắn. Đối với tác phong liệu sự như thần, chỉ huy quả đoán của Tần Triệt, Điệp Y vô cùng si mê, nhất là Tần Triệt khi đó, vô cùng mạnh mẽ, làm người không nhịn được mà sinh lòng quý mến, muốn tới gần. Một nam nhân có năng lực, có tài hoa, còn có quyền thế, tướng mạo anh tuấn, sẽ rất ít nữ nhân có thể cự tuyệt, nhất là người đàn ông này còn giữ mình vô cùng trong sạch.

    Trong năm năm này, Điệp Y chưa từng thấy Tần Triệt triệu kiến một người phụ nữ nào, ngay cả nhu cầu sinh lý tựa hồ cũng không có, sinh hoạt nghiêm khắc đến nỗi gần như vô tình, tựa hồ ở trong thế giới của hắn, chỉ có chiến đấu. Vừa vặn là điểm này, khiến Điệp Y càng thêm hoan hỉ, chuyện này có nghĩa là ước ao một đời một kiếp một đôi với hắn trong lòng nàng có thể rục rà rục rịch.

    Tần Triệt đột nhiên cười lớn, nói: "Tần Vương? Chiến thần? Chính là như vậy sao?"

    Quả nhiên.. Những người này, mãi mãi cũng chỉ có thế.

    【 Đầu tiên, ngươi là Tần Triệt, sau đó mới là Tam Hoàng Tử điện hạ, mới là các thân phận khác)

    Thì ra, trên đời này, cũng chỉ có mập mạp xem hắn là Tần Triệt, chỉ là bởi vì hắn là Tần Triệt, mà không phải bất kỳ thân phận nào. Chỉ có mập mạp.

    Nụ cười của Tần Triệt chậm rãi thu lại, trở nên càng thêm có tính xâm lược, nói: "Điệp Y, trong năm năm này gan ngươi dường như càng lớn hơn."

    Trong lòng Điệp Y có chút bất an, nói: "Ngươi đang nói cái gì?"

    Tần Triệt tiếp tục nói: "Có phải ngươi cho rằng, năm năm qua, bên cạnh ta chỉ có một mình ngươi thì liền sản sinh tình cảm gì không nên có đúng không?"

    Điệp Y muốn phủ định, nhưng nàng đột nhiên không thể thốt ra lời. Bởi vì, Tần Triệt nói không sai. Chính là bởi vì một điểm này, Điệp Y mới không sợ hãi, cảm thấy Tần Triệt nhất định sẽ lấy nàng. Nhưng hiện tại.. hình như không phải.

    Tần Triệt buông tay ra, giống như đi một đống rác rưởi, nhìn Điệp Y, nói: "Là ta đối với ngươi quá thư giãn, vừa vặn, phó quan của ta cần một người phụ nữ, ngươi đi đi."

    Điệp Y hoàn toàn biến sắc, gương mặt vốn đã tốt hơn lập tức tái nhợt, thân ảnh tinh tế cũng lảo đà lảo đảo, cơ hồ là run rẩy nói: "Tần Triệt! Ngươi không phải người!"

    Phó quan của Tần Triệt là một đại hán thân hình vạm vỡ, tương đối khát máu, một cánh tay đều thô to ngang với vòng eo của Điệp Y, nghe đồn có một lần hắn đi xuân lâu, liền sẽ làm chết một cô nương, vô cùng tàn nhẫn. Mà Tần Triệt, lại muốn đưa nàng đưa cho một nam nhân như vậy? Đây là muốn nàng chết!

    Nhìn vẻ mặt Điệp Y kinh hoảng, Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Nếu như không muốn, vậy thì ngoan ngoãn làm tốt việc của ngươi, đừng có sản sinh ước ao."

    Nói xong, Tần Triệt phất tay một cái, ra hiệu Điệp Y có thể rời đi. Nhưng Điệp Y không biết lấy dũng khí ở đâu, hướng về phía Tần Triệt hô to: "Ngươi đến cùng là đang tìm kiếm cái gì? Ngươi có thể tìm người kia sao?"

    Thân ảnh Tần Triệt lập tức liền cứng ngắc.

    Điệp Y đột nhiên cảm thấy hả giận, thậm chí càng thêm được voi đòi tiên nói: "Ngươi đã tìm năm năm, tìm lâu như vậy, ngươi tìm được chưa? Hay là người ngươi muốn tìm đã chết! Chết!"

    "Câm miệng!"

    "Đùng!"

    Toàn bộ Sa Bàn vô cùng tinh xảo cũng bị lật đổ. Phiến gỗ bị phá toái bay qua, cắt lên khuôn mặt Điệp Y, cảm giác truyền đến, Điệp Y rít lên một tiếng ôm lấy gò má lui về phía sau, mà trước mặt nàng, Tần Triệt chậm rãi xoay người lại. Thời khắc này, Điệp Y giống như đang nhìn thấy ma quỷ. Tần Triệt trước mặt, hai mắt đỏ chót, mặt nạ màu bạc cũng bị phá nát rơi trên mặt đất, lộ ra khuôn mặt bên dưới, đồ đằng đỏ như máu kia càng thêm sâu, khuôn mặt dữ tợn.

    Hắn từng chữ từng chữ nói: "Ngươi nói lại lần nữa."

    Điệp Y không dám nói lời nào, nàng từng bước một lùi về sau, sắc mặt sợ hãi: "Ngươi, ngươi đi ra, ngươi đi ra!"

    "Ngươi nói.. Nàng chết."

    "Không, không, là ta sai, ta nói sai!"

    "Nàng chết.. Không, nàng không có chết."

    Tần Triệt vừa nói, vừa tới gần Điệp Y.

    "Tần Triệt! Buông tha ta! Ta sai rồi! Ta không nên nói như vậy! Van cầu ngươi! Bỏ qua cho ta đi!"

    "Nàng không có chết.. Ta cảm giác được nàng, nàng đang ở chỗ đó, nàng sẽ rất nhanh.. trở về."

    Bước chân Tần Triệt dừng lại, tự mình lẩm bẩm.

    "Đúng, ta cảm giác được nàng, nàng cách ta không xa, ta sẽ tìm được nàng, nắm lấy nàng."

    Trước lúc Điệp Y mất đi tri giác, nàng còn nghe thấy câu nói sau cùng của Tần Triệt.

    "Mập mạp.. Trở về đi."
     
  9. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 408: Đến cùng là đang hi vọng xa vời gì đây?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong hoàng cung Hàn Linh, Tần Hoàng đã mang bệnh nằm trên giường rất lâu, toàn bộ bầu không khí hoàng cung đều rất ngột ngạt, ngay cả cung nữ thái giám tới lui dáng vẻ cũng đều vội vàng. Hàn Yên vừa hầu hạ Tần Hoàng uống thuốc xong, cũng dụ dỗ hắn ngủ, mới chậm rãi thả chén thuốc trong tay xuống, vẻ ấm áp nhu hòa một khắc trước vẫn còn trên mặt đều biến mất, có chỉ còn dư lại sự căm ghét cùng thiếu kiên nhẫn.

    "Còn bao nhiêu thời gian nữa?"

    Hàn Yên đột nhiên hỏi như vậy, không hề để ý Tần Hoàng còn nằm trên giường.

    Sau một khắc, thân ảnh Cảnh Đông chậm rãi hiển hiện, thần tình nghiêm túc, nói: "Nhanh thôi, dược hiệu phát huy khoảng chừng một tháng liền đủ."

    Sắc mặt Hàn Yên càng kém, nhưng cũng biết thời gian một tháng đã là nhanh nhất, muốn tránh tầm mắt của ngự y, khiến Tần Hoàng thần không biết quỷ không chết mà không ai biết, thật sự có chút khó khăn. Nàng tuy hiểu, nhưng kiên nhẫn của nàng đã đến cực hạn, nhất là gần đây, do dược hiệu tác động, thân thể Tần Hoàng mỗi ngày một kém hơn, thậm chí hiện tại thần chí đã có chút không tỉnh táo, càng ngày càng xem nàng là Tuyết quý nhân, hôm đó cứ gọi 'Tuyết nhi Tuyết nhi', ngay cả tình ý nồng đậm trên gương mặt, cũng đều là đối với người khác. Điều này khiến Hàn Yên làm sao tiếp thu được. Cho dù nàng không để ý tình cảm thật sự của Tần Hoàng, nhưng bị một người nam nhân xem là một người phụ nữ khác, ai cũng sẽ không vui vẻ, chịu đựng suốt năm năm vừa qua đã là cực hạn của nàng rồi.

    Cảnh Đông thấy sắc mặt kí chủ khó coi, trong lòng cũng hiểu, kí chủ vẫn còn chưa thể thoát khỏi bóng ma của chuyện năm năm trước. Lúc ấy, đợi đến khi hắn từ trong hệ thống tỉnh lại, Cảnh Đông phát hiện tình huống xấu nhất nó dự liệu đã phát sinh, Hàn Yên đã bị chà đạp tỉnh lại trên Long sàng, từ đây, kí chủ của nó cũng thay đổi thành một người khác, càng thêm ngoan độc, càng thêm quả quyết, thậm chí ngay cả nhiệm vụ, cũng đã thay đổi.

    Cảnh Đông lần đầu tiên thấy, nhiệm vụ chủ của hệ thống cũng cải biến, có lẽ là kí chủ biến hóa quá lớn, mà cái giá phải trả cũng quá cao.

    Hàn Yên trầm tư một hồi, trên khuôn mặt ung dung hoa quý còn mang theo một vệt ngạo khí, nói: "Tốc độ lan truyền về thần nữ còn chưa nhanh, ta cần thêm một chất phụ gia, khiến danh vọng của ta được đẩy cao hơn một chút."

    "Kí chủ muốn khợi động quyền hạn sử dụng sao?"

    "Để ta ngẫm lại, lần này, ta muốn hoàn thành cửa ải nhiệm vụ này, tin tức về chín cánh quân cũng đã tìm được, bảo tàng liên quan đến Hạ Hầu ta cũng nhận được manh mối, chỉ cần tìm được bảo tàng này, vậy thì phần thắng của ta mới lớn hơn một chút."

    Hàn Yên bắt đầu lập mưu chuẩn bị hành động, thời gian năm năm đã đủ cho nàng tích lũy chính thế lực của mình, toàn bộ triều đình hiện nay, từ trong ra ngoài bị hai đầu chiếm cứ, mà lớn nhất là Tần Vương, khi Tần Vương trở về, Hàn Yên liền có một loại dự cảm không tốt, quả nhiên không bao lâu, trong một loạt chiến dịch, Tần Triệt mang đến quá nhiều danh vọng, dân gian đã có lời đồn đại, chỉ cần có chiến thần, Hàn Linh liền sẽ không ngã xuống. Đối với Hàn Yên mà nói, Tần Triệt là địch hay bạn còn chưa rõ, tất nhiên là không hy vọng trong lúc mấu chốt, còn có một đối thủ khác cạnh tranh chạy đến.

    "Nương nương, Đại Hoàng Tử Điện Hạ cầu kiến."

    Ngoài cửa, truyền đến thanh âm thị nữ thiếp thân của Hàn Yên. Sắc mặt Hàn Yên đang trầm tư lập tức liền cứng ngắc, trở nên phức tạp, Cảnh Đông nhìn nàng thở dài một hơi, nói: "Kí chủ, trong lòng hắn vẫn đúng là chỉ có hoàng vị thôi."

    Hàn Yên cười lạnh một tiếng, nói: "Ta đương nhiên biết rõ, năm năm trước liền biết, Tần Mục người này, không có trái tim."

    Cảnh Đông đón đến, nói: "Vậy kí chủ ngươi.."

    Hàn Yên lắc đầu, nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không mềm lòng."

    Nói rồi, Hàn Yên vẫy vẫy tay áo, giống như ném đi toàn bộ tình cảm còn dư lại, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Lúc Tần Mục rốt cục nhìn thấy Hàn Yên, nhịp tim hắn tăng nhanh một phần. Hàn Yên năm năm sau, so với ngày xưa càng thêm đoan trang, trên thân mang theo một chút khí tức cao quý được tạo thành trong mỗi ngày được đế vương sủng ái, thân mang một bộ trang phục hào hoa phú quý màu vàng óng, mái tóc được búi cao lên, đầu đội Kim Sai, mỗi một bước lay động đi tới.

    Lúc Hàn Yên đứng lại, Tần Mục còn chưa kịp tỉnh táo lại.

    Hàn Yên lộ ra nụ cười trào phúng, nói: "Đại Hoàng Tử Điện Hạ, hoàn hồn đi."

    Tần Mục nghe vậy, chậm rãi thu tầm mắt lại, nói: "Ngươi đã tới."

    Hàn Yên phất tay một cái, khiến cho tất cả mọi người đi xuống, chỉ để lại nàng và Tần Mục, sau đó nói: "Tìm ta có việc gì sao?"

    Tần Mục tiến lên một bước, nói: "Ta chính là tới thăm ngươi một chút thôi."

    Hàn Yên cười gằn, nói: "Đại Hoàng Tử Điện Hạ nói giỡn, hiện tại ngài phải muốn tránh hiềm nghi mới đúng, dù sao, ta cũng xem như mẫu phi của ngươi."

    Hai chữ 'mẫu phi' Hàn Yên cắn đặc biệt nặng, khiến sắc mặt Tần Mục lập tức chìm xuống.

    "Ngươi nhất định phải cường điệu như vậy sao, Yên Nhi?"

    Hàn Yên lui lại một bước, nói: "Chú ý đúng mực, dù sao, tai vách mạch rừng. Đối với thân phận của ngươi và ta hiện nay, cách xưng hô cúng quá thân mật đấy, nếu không đồng ý gọi ta là Mẫu Phi, vậy thì kêu một tiếng Yên phi nương nương là tốt rồi."

    "Hàn Yên!"

    "Làm sao?"

    Hô hấp của Tần Mục nặng thêm một chút, nhưng trong thời gian năm năm này, hắn tận mắt nhìn thấy Hàn Yên từng bước một vững vàng tăng tiến trong hậu cung đến mức độ như bậy giờ. Cũng trong năm năm, Tần Mục đã hỏi qua chính mình, có hối hận không? Hối hận vì tự tay dâng Hàn Yên lên long sang của Phụ hoàng không? Tần Mục phải không hối hận, lý trí của hắn không hối hận, cũng chính bởi vì Hàn Yên, tâm tư của Phụ hoàng vốn hoàn toàn hướng về Tần Uyên cũng thu hồi lại, mới dẫn đến thế cục ngang nhau như hôm nay, bằng không lúc hoàng hậu Khánh thị rơi xuống nước, hắn cũng đã bị xử trí. Tần Mục không dám hối hận, bởi vì hắn không thể thua, phía sau hắn, đã không còn Khánh gia có thể chống đỡ hắn tùy ý làm bậy, trừ bản thân, trừ thân phận Đại Hoàng Tử này, hắn không có thứ gì khác nữa. Nhưng về tình cảm..

    Tần Mục lộ ra nụ cười cay đắng, nói: "Ta biết ngươi luôn trách cứ ta, năm năm qua, chưa từng thay đổi."

    Sắc mặt Hàn Yên cứng đờ, không nói gì. Năm năm trước, nàng đúng là thật sự yêu thích Tần Mục, thậm chí cũng thật lòng hi vọng có thể phụ trợ hắn đăng cơ, nhưng ngay lúc nàng tràn đầy nhiệt tình lại bị hắn một tay phá nát ngay vào đêm hôm ấy, không có ai biết nàng đã tuyệt vọng như thế nào. Nếu đã dơ bẩn, nàng liền dơ bẩn đến cùng, nếu đã không có đường lui, vậy thì nàng sẽ đi tới cuối con đường ấy!

    "Đủ rồi, ngươi trở về đi thôi, bản cung không muốn gặp lại ngươi."

    Sau khi Hàn Yên nói xong câu đó, liền muốn xoay người rời đi, nhưng sau một khắc, cổ tay nàng bị tóm lấy, thân thể bị xoay chuyển, rơi vào một vòm ngực dày rộng, đôi cánh tay vững vàng ôm nàng. Trái tim, run rẩy một hồi.

    Sau đó, Hàn Yên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Tần Mục: "Hàn Yên, giúp ta, ta cần ngươi trợ giúp."

    Trái tim Hàn Yên vốn có chút dao động một lần nữa trở nên lạnh lẽo. Nàng cười lạnh một tiếng, quả nhiên, người đàn ông này, trước sau chỉ có quyền lợi cùng địa vị của bản thân. Nàng, đến cùng là đang hy vọng xa vời cái gì.
     
  10. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 409: Buông nàng ra!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong hoàng cung, Bách Lý Mân Tu hất đổ mọi đồ đạc, sắc mặt âm tình bất định, đây là lần đầu tiên hắn thất thố như thế. Ngay cả Công Công thiếp thân vẫn luôn hầu hạ hắn cũng cảm thấy quái dị, đế vương trẻ tuổi rất ít khi nổi nóng như vậy, đập nát hết đồ đạc, mà hết thảy những thứ này, đều bởi vì một tin tình báo quân cơ khẩn cấp. Bách Lý Mân Tu không nghĩ tới đối phương lại lớn lối như vậy, trực tiếp đưa ra yêu cầu. Nhưng yêu cầu này, hắn bất luận thế nào cũng không thể tiếp nhận! Hàn Phỉ, chỉ có thể ở lại chỗ này! Bách Lý Mân Tu bình tĩnh rất lâu, mới sai người chuẩn bị bút mực, một lần nữa hạ thánh chỉ.

    Mà khi Tần Triệt biết rõ đối phương từ chối yêu cầu của mình, hắn không có phản ứng gì, ngược lại thám tử đang quỳ dưới đất chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Tần Vương không nói lời nào so với nói chuyện lại càng thêm đáng sợ.

    Nửa ngày sau, Tần Triệt 'ừm' một tiếng, cho người lui ra, không bao lâu, vài đạo hắc ảnh lắc mình xuất hiện, quỳ trên mặt đất, nói: "Chủ nhân."

    "Đốt." Tần Triệt lạnh lùng nói.

    Vẻ mặt hắc ảnh thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn tuân mệnh nói: "Vâng!"

    Không bao lâu, lại là một phong quân báo kịch liệt truyền tới tay Bách Lý Mân Tu. Lần này, hắn không đánh nát bất kỳ vật gì, chỉ nắm phong quân báo kia thật lâu không nói gì, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, cuối cùng, hắn chậm rãi đứng dậy, sửa sang quần áo của mình một chút, vẻ mặt trấn định.

    Công Công hầu hạ rõ ràng có thể cảm giác được tâm tình đế vương không đúng, thậm chí so với việc nổi trận lôi đình lúc trước lại càng nghiêm trọng hơn rất nhiều. Sau đó, Bách Lý Mân Tu đứng dậy, hắn không gọi người, đồng thời không để ai đi theo, chỉ một mình đi tới cung điện Hàn Phỉ đang ở.

    Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Bách Lý Mân Tu, vẻ mặt nàng thoáng kinh ngạc, nếu là trước đây, thời điểm này là lúc Tiểu Bạch đang bận bịu chính sự, dù sao là một đế vương, hắn không thể lúc nào cũng có thể bồi tiếp nàng. Đây hình như là lần đầu tiên Hàn Phỉ nhìn thấy Bách Lý Mân Tu xuất hiện vào lúc này, thậm chí.. vẻ mặt đối phương tựa hồ có hơi quái dị, trong lòng nàng có một loại cảm giác không thể nói nên lời.

    "Tiểu Bạch, ngươi làm sao thế?" Hàn Phỉ có chút lo lắng hỏi một câu.

    Bách Lý Mân Tu không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Hàn Phỉ, tựa hồ muốn khảm thật sâu hình bóng nàng ở trong đầu.

    Hàn Phỉ bị ánh mắt như vậy nhìn cũng cảm thấy có chút sợ hãi, nói: "Ngươi nhìn ta chằm chằm làm cái gì?"

    Nửa ngày sau, Bách Lý Mân Tu phục hồi tinh thần lại, cười khổ một tiếng, nói: "Hàn Phỉ, ngươi có khỏe không?"

    Hỏi một câu không hiểu ra sao khiến Hàn Phỉ càng thêm tin chắc Bách Lý Mân Tu nhất định là xảy ra chuyện gì đó, nhưng gần đây hình như không nghe thấy tin đồn gì nha, là cái gì khiến hắn trở nên như thế?

    Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Phỉ đột nhiên nghĩ đến một điểm, ánh mắt nàng trở nên trở nên sắc bén, nói: "Là hắn làm ra cái gì phải không?"

    Bách Lý Mân Tu nắm chặt tay, cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi."

    Đối mặt với lời xin lỗi thình lình của Tiểu Bạch, Hàn Phỉ tựa hồ hiểu ra cái gì, nàng thở dài một hơi, nói: "Ta cũng đoán ra được với tính tình cố chấp của hắn sẽ làm ra chuyện gì đó, Tiểu Bạch, đến lúc nào?"

    "Sau ba ngày, biên giới."

    Hàn Phỉ nghĩ một hồi, nói: "Được, trong ba ngày này ta sẽ chuẩn bị kĩ càng, đầy đủ thuốc cho sư phụ, ngươi có thể giúp ta chăm sóc sư phụ chứ? Ta sẽ trở lại."

    Bách Lý Mân Tu há há mồm, muốn nói điều gì, nhưng lại không thể thốt nên lời. Nói? Nói cái gì? Có thể nói cái gì? Thời khắc này, Bách Lý Mân Tu cảm giác mình là một kẻ thất bại. Để mất đi Hàn Phỉ chính là kẻ thất bại. Tần Triệt đã đốt toàn bộ lương thảo của quân đội đồn trú Vân Hỏa, đại quân cũng trực tiếp áp cảnh, bày ra tư thế vây nhốt, phong bế toàn bộ con đường vận chuyển lương thảo tiếp tế của Vân Hỏa, khiến quân đội đang đóng quân của Vân Hỏa trở thành cua trong rọ, loại chiến thuật này đối với phe mình vô cùng nguy hiểm, lúc này một khi có ngoại địch công kích, quân đội của Tần Triệt sẽ lập tức tán loạn. Nhưng.. trước khi có ngoại địch, e là quân đội của Vân Hỏa đã bị vây khốn đến chết rồi. Đây chính là ba vạn đại quân a! Bách Lý Mân Tu chưa bao giờ nghĩ tới Tần Triệt sẽ tàn nhẫn như vậy, dùng phương thức không muốn sống bức bách hắn lựa chọn. Nhưng hiển nhiên, Tần Triệt thắng.

    Bách Lý Mân Tu biết rõ, hắn không làm được, hắn không thể bất chấp tính mạng ba vạn binh lính được, những người kia đều là những nam nhi tốt của Vân Hỏa, đều là những người trung tâm vì nước bán mạng, hắn không thể nào không để ý đến sinh tử của bọn họ, vì thế, hắn chịu thua. Thua triệt để. Lần đầu tiên, Bách Lý Mân Tu hận thân phận địa vị hiện giờ của bản thân, thu được quyền thế địa vị nhưng đồng thời hắn cũng phải gánh vác trách nhiệm cùng áp lực vô cùng lớn lao, trách nhiệm của đế vương từng tầng đè ép trên người hắn, hắn, không có lựa chọn nào khác.

    Hàn Phỉ thấy sắc mặt Bách Lý Mân Tu trầm trọng, vô cùng không dễ nhìn, nàng cười một cái, giống như đùa giỡn nói: "Làm sao thế? Không cam lòng xa ta sao?"

    Bách Lý Mân Tu 'ừ' một tiếng, Hàn Phỉ có chút lúng túng, nàng không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận như vậy, ho khan một hồi, nói: "Không sao, dù gì ta cũng phải đi gặp hắn một chút."

    "Hàn Phỉ, chú ý an toàn. Ta sẽ phái người đưa ngươi tới."

    "Đừng lo lắng, bây giờ ta rất lợi hại, hơn nữa chỉ là đi gặp Tần Triệt, không có gì lớn cả."

    Bách Lý Mân Tu rất muốn nói cho Hàn Phỉ biết, hiện tại Tần Triệt xa lạ đến nỗi e là nàng cũng không nhận ra được, nhưng nhìn tư thái Hàn Phỉ thả lỏng như vậy, hắn đột nhiên lại ác liệt muốn chờ mong nhìn thấy vẻ thất lạc của Hàn Phỉ sau khi đi gặp hắn, thời khắc này, Bách Lý Mân Tu cảm giác mình rất bỉ ổi.

    "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ an bài tốt tất cả."

    Dứt lời, Bách Lý Mân Tu xoay người, tựa hồ không muốn tiếp tục nói.

    Hàn Phỉ đột nhiên gọi hắn lại: "Tiểu Bạch!"

    Bách Lý Mân Tu dừng bước.

    Vẻ mặt Hàn Phỉ nghiê túc nói: "Ngươi là bằng hữu của ta, ta hi vọng ngươi hạnh phúc."

    Bách Lý Mân Tu nắm chặt tay, không nói gì, trực tiếp rời đi. Hàn Phỉ thở dài một hơi, đem chuyện này đặt ở sau đầu, lập tức nghĩ đến Tần Triệt, tên tiểu tử hư hỏng kia, cũng không biết là đã làm ra chuyện gì khiến cho Tiểu Bạch không thể không đẩy nàng ra như thế. Nhưng, Tần Triệt làm sao lại biết nàng ở đây? Hơn nữa.. hắn thật đang tìm nàng!

    Mơ hồ, Hàn Phỉ cảm thấy trong thời gian năm năm này nàng tựa hồ bỏ qua rất nhiều chuyện, trong cõi u minh, luôn cảm thấy có một linh cảm không làm sao nắm bắt được. Không quá chân thật, cũng không thể tiêu tan. Hàn Phỉ không hiểu, nhưng nàng không muốn nghĩ nữa, thôi cứ xử lý xong dược phương cho sư phụ rồi lại nói, mọi chuyện thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ xuôi dòng. Nhưng không lâu sau đó, Hàn Phỉ rốt cục phát hiện, sự tình còn phức tạp cùng khổ sở hơn nàng nghĩ rất nhiều.

    Đêm đó, Bách Lý Mân Tu một mình đứng ở trong phòng, ai cũng không gặp, một mình cầm một chén rượu uống. Lúc Hoa Phi nhận được tin tức này, nàng biết rõ cơ hội của nàng đã tới, thành thật mà nói, từ lúc nàng gả cho Hoàng Thượng, đến nay còn chưa có động phòng, điểm này chính là điều làm nàng không thể.. an tâm. Một ngày còn chưa động phòng, một ngày sẽ không được an tâm.

    Hoa Phi bỏ ra đại giới mua chuộc được Công công phụ trách dâng rượu cho Hoàng Thượng, bỏ một gói thuốc vào rượu, sau đó bầu rượu được chuyển vào, mà bản thân Hoa Phi, bắt đầu tắm rửa, chỉnh trang chính mình, mặc vào một bộ y phục mỏng manh rộng rãi, không thể che khuất xuân quang.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...