Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 125: Bấm để xem Đột nhiên nhóm người hầu của những gia đình quan chức hoặc gia đình giàu có cao giọng đấu giá muốn mua bức tranh cùng pho tượng. - Có người nào bán bức họa mỹ nhân sáu thước, ta ra ba trăm lượng bạc mua! - Ta ra một trăm lượng bạc mua bức họa mỹ nhân tam xích, có ai nguyện ý bán đứng ra! - Ba xích hai trăm lượng, sáu thước năm trăm lượng, nếu không thì bán cả hai tấm! - Một ngàn năm trăm lượng! Một ngàn năm trăm lượng mua một tòa pho tượng mỹ nhân! Hai vị huynh đài, có nguyện ý bán ra? Nếu giá không hài lòng, ta còn có thể thêm năm trăm lượng! Trong chớp mắt trước cửa hàng sách biến thành phòng đấu giá ngoài trời, thanh âm ra giá bay khắp nơi. Hoàng đế đá vào thị vệ, thúc giục nói: - Nhanh thay trẫm đi kêu giá, trẫm muốn mua pho tượng tiểu công chúa. Vô luận bao nhiêu tiền, đều phải đem khuê nữ của ta mua xuống! Thái giám oán thầm: Khuê nữ mười mấy tuổi, trừ phi hoàng thượng lúc sáu tuổi đã cưới vợ sinh con. Thị vệ nghe xong hoàng đế mệnh lệnh, vội vàng chạy tới bên cửa sổ hô: - Hai ngàn lượng bạc, ta mua pho tượng tiểu công chúa! Trong đám người, Trầm Nhược Trữ nhìn khuôn mặ tươi cười của đại ca dương dương đắc ý, rục rịch. Hắn nghĩ nghĩ, cho rằng gần đây mình dựa vào cổ phần xà phòng thơm của Giả Dung buôn bán lời không ít bạc, hơn nữa a nương cũng thích Tây thị, mua xuống cũng sẽ không bị chửi. Mang ý nghĩ như vậy hắn vội vàng gia nhập đấu giá: - Bức họa sáu thước của Tây thị, ta ra một ngàn lượng! Trầm Nhược An nghe được lời của hắn, ánh mắt trừng lên nhìn hắn, lại bị hắn xem thường. Đủ loại thanh âm đấu giá ầm ĩ vang lên nửa canh giờ, đương trường đã xong mấy cuộc giao dịch, thanh thế cũng giảm bớt xuống dưới. Trong đó tính cả Trầm Nhược Trữ. Hắn cùng một quản gia nhà đại quan hô giá, cuối cùng bỏ ba ngàn lượng bạc thành công mua được bức họa Tây thị mà mình yêu thích. Đến lúc này người vì bạc nguyện ý bán bức họa cũng đã bán xong. Còn lại một bộ phận quyết tâm lưu trữ cất chứa, mặc kệ người ngoài kêu giá cao bao nhiêu cũng không bán. Thấy thế tầm mắt người xem náo nhiệt đều tập trung vào pho tượng tiểu công chúa đã tăng giá lên sáu ngàn lượng. Giá cả đã lên tới mức như vậy, rất nhiều người tham dự đấu giá tiểu công chúa, nhưng bây giờ đã dần thối lui ra khỏi việc đấu giá. Mà hiện tại chỉ còn lại năm người cùng thị vệ của hoàng đế đang tranh giành lẫn nhau. Phú thương: - Bảy ngàn lượng! Thị vệ: - Tám ngàn lượng! Chủ nhân pho tượng tiểu công chúa, trái tim thư sinh nghèo đang điên cuồng nhảy loạn. Phú thương số hai: - Chín ngàn lượng! Thị vệ: - Một vạn lượng! Nghe được giá cả phá vạn, hai chân thư sinh nghèo như nhũn ra, vui mừng như điên. Quản gia quan chức lau mồ hôi, cắn răng nói: - Một vạn một ngàn lượng! Thị vệ đang định lên giá, hoàng đế chợt thêm một câu: - Đợi một chút, nói cho bọn hắn biết vừa rồi là ra một vạn lượng hoàng kim. Thị vệ ngẩn ngơ, liền hô: - Ta vừa mới nói chính là một vạn lượng hoàng kim. Thư sinh nghèo trực tiếp bị tạp hôn mê. Bạn tốt của hắn thấy hắn vui mừng té xỉu, vội vàng cứu tỉnh. Trước cửa hàng thoáng yên tĩnh chốc lát, nháy mắt ầm ĩ xôn xao. Phú thương ngẩn người nhìn lên thị vệ, cảm thấy thị vệ đã muốn điên rồi. Cuối cùng năm người đành bất đắc dĩ nhận thua, hoàng đế mua được "khuê nữ" mà hắn yêu nhất. Thư sinh nghèo được cứu tỉnh, toàn thân đều ngất choáng váng, trong đầu chỉ còn có một câu: - Giàu to rồi! Bởi vì hoàng đế tin chắc pho tượng là thần vật của tiên giới, lại thêm chấp niệm với "khuê nữ", pho tượng tiểu công chúa lấy giá cả mà người thường khó thể tưởng tượng thành công bán ra. Mà pho tượng còn lại cuối cùng cũng bán ra với giá một vạn lượng. Chẳng qua chỉ là bạc mà không phải hoàng kim.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 126: Bấm để xem Trước và sau hoàn thành giá mua bán, hoàn toàn không thể so sánh. Năm người tranh chấp với thị vệ của hoàng đế chỉ thích nhân vật tiểu công chúa, không thích Trương thị, vì vậy cũng không tham dự đấu giá. Cuối cùng pho tượng còn lại do một ăn chơi trác táng của một hầu phủ mua đi rồi. Nguyên bản pho tượng này dù là giá cả vạn lượng như vậy cũng khó có khả năng bán đi, nhưng bởi vì pho tượng tiểu công chúa kích thích, mới cất cao lên mấy ngàn lượng. Mặc dù biết lấy giá cả như vậy bán ra được là chính mình lợi dụng, nhưng trung niên nhân vẫn bóp cổ tay thở dài, hối hận mình lựa chọn trúng Trương thị, mà không phải pho tượng tiểu công chúa. Trận đấu giá này kéo dài gần một canh giờ mới chấm dứt. Đám người tán đi, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi, giống như mới từ trong nước đi ra. Hôm sau tin tức về trận đấu giá đặc thù trước cửa hàng sách của Giả Dung, lan nhanh. Ngay cả học sinh của quốc tử giám cũng được nghe thấy. Giữa trưa ăn cơm, các học sinh đã đọc qua Vương thị truyền kỳ không ngừng nghị luận sôi nổi. Giả Dung cùng vài bạn học quen biết ngồi ăn cơm, một người nói: - Hôm qua tứ thúc nhà ta trúng một bức tranh mỹ nhân tam xích, hôm nay ta nhận được thư trong nhà, mặt trên miêu tả rất đẹp. - Trên vạn người chỉ có mười sáu người đoạt giải, tứ thúc nhà ngươi lại trúng, cũng quá may mắn! - Hắc hắc, lặng lẽ nói cho các ngươi biết, trước một ngày công bố phần thưởng, hắn riêng đi trong miếu lạy bồ tát. - Hay a! Sao ta lại óc heo không nghĩ tới đi trong miếu bái một cái đây? - Nghe nói ngày đó có người ra một ngàn lượng bạc muốn mua bức họa mỹ nhân trong tay tứ thúc của ta, nhưng hắn không bán. Được, đồ vật mang về nhà thật nhiều thân thích bạn bè đến tìm hắn cần thưởng thức bức họa mỹ nhân. - Ta nghe người ta nói, cùng ngày pho tượng tiểu công chúa bán đi vạn lượng hoàng kim, là thật sao? - Không sai! Là một thư sinh nghèo bán đi, sang hôm sau lập tức biến thành người giàu có. - Thật sự là vận may a! - Ai, Giả huynh sao nãy giờ không nói gì? Ngươi có mua Vương thị truyền kỳ, có trúng thưởng hay không? Giả Dung ngẩng đầu cười nói: - Mua hai quyển, hôm qua kêu người hầu mang số thứ tự của ta đi xem, sáng nay truyền tin nói không trúng. - Ngươi không cần quá thất vọng, chúng ta không phải cũng không trúng sao? An ủi Giả Dung một câu, người nọ hiếu kỳ nói: - Không biết cửa hàng sách kia còn tiếp tục ra thêm loại tranh cùng pho tượng như vậy nữa hay không? - Ta cũng muốn biết, nếu còn tiếp tục ra, nói gì ta cũng phải đi tranh một chuyến. Giả Dung thoáng trầm ngâm, nói: - Theo ta được biết mỗi pho tượng của cửa hàng sách đều là có một không hai. Cho nên hôm qua đã đưa ra pho tượng tiểu công chúa cùng Trương thị cũng sẽ không tiếp tục ra thêm. Mà những nhân vật khác trong Vương thị truyền kỳ sau này nếu như có cơ hội hẳn là có thể xuất hiện trước mặt người đời. Thoáng dừng lại một chút, hắn còn nói: - Chưởng quỹ kia còn nói, nếu sau này còn có hoạt động gì, có thể ra nhân vật trong tranh liên hoàn, tỷ như là Tiểu Thiến cô nương, Tố Trinh cô nương vân vân. - Về phần những bức họa, cao sáu thước thì hiếm một ít, dù sao này có xuất ra, xem chừng cũng sẽ thưa thớt như là pho tượng. Ngược lại là bức họa tam xích cao ra tần suất sẽ tương đối cao. Giả Dung nói xong cúi đầu uống hớp nước trà. - Đừng nói là bức họa tam xích, chỉ là ký tên cùng tấm chúc phúc như đêm thất tịch ta cũng đã thỏa mãn. - Đúng rồi đúng rồi. - Nghe theo Giả huynh nói như vậy, pho tượng Trương thị cùng tiểu công chúa sẽ không tiếp tục xuất bản nữa sao? Giả Dung gật đầu nói: - Nghĩ đến là như thế. - Cũng may vẫn còn những pho tượng của những nhân vật khác trong sách. Thật hi vọng cửa hàng sách nhanh chóng ra hoạt động mới, tốt nhất có thể đem Dương gia bát muội làm thành pho tượng, cho dù chính mình không chiếm được, thừa dịp triển lãm thưởng thức một phen cũng phi thường. Có người hỏi: - Mấy tin tức này Giả huynh làm sao mà biết được? Giả Dung bình tĩnh nói: - Hôm qua người hầu trong nhà có hỏi thêm chưởng quầy vài câu. Chưởng quầy là người tốt, cũng đem lời nói rõ ràng. Ta xem xong thư mà hắn gởi vào cũng thuật rõ tình huống. - Thì ra là thế. Tống Thanh nghe xong lời Giả Dung tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không ngừng than thở. Hắn gục xuống bàn, miệng thì thầm: - Nhược An trúng bức họa mỹ nhân sáu thước, Nhược Trữ bỏ ba ngàn lượng mua được một bức, riêng ta không có cái gì. Niệm niệm cằn nhằn chốc lát, hắn quay đầu nhìn Trầm Nhược Hư: - Không đúng, ngươi cũng không có. Vẻ mặt hắn cảm động cầm tay Trầm Nhược Hư nói: - A Hư, cũng may còn có đệ cùng biểu huynh giống nhau. Chúng ta là nan huynh nan đệ, từ nay về sau không cùng hai người Trầm Nhược An bọn họ chơi đùa.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 127: Bấm để xem Vẻ mặt Trầm Nhược Hư không chút thay đổi nói: - Ta nghe không hiểu huynh nói cái gì? - Làm sao lại nghe không hiểu đây? Quyển Vương thị truyền kỳ thịnh hành toàn bộ kinh thành, đệ không có mua? Tống Thanh nghĩ Trầm Nhược Hư chỉ là ra vẻ không biết. - Ân, không có mua, ta không thích. Trầm Nhược Hư thản nhiên đáp. - Không thích? Tống Thanh khó thể tin đánh giá thần thái của hắn, thấy thần sắc của hắn hoàn toàn không giống làm giả, nghĩ nghĩ, lại hỏi: - Chẳng lẽ đệ càng ưa thích tranh liên hoàn sao? Là quyển nào? Ngữ khí Trầm Nhược Hư không chút phập phồng: - Không thích, đều không thích. - Đều không thích? Vậy đệ thích gì? Chu Dịch? Xuân Thu? Lễ Ký? Tống Thanh hỏi. Trầm Nhược Hư nhìn thẳng ánh mắt Tống Thanh, nghiêm trang nói: - Ta chỉ thích Giả Dung. -! Tống Thanh đột nhiên không lời nào để nói. Trầm Nhược Hư lại trầm mặc, đi theo bổ sung: - Hơn nữa, bạc của ta không phải dùng để mua mấy thứ này. Tống Thanh ngữ khí khô cằn hỏi: - Vậy đệ dùng làm gì? - Nuôi Giả Dung. Trầm Nhược Hư không chút nghĩ ngợi nói: - Cho nên một ít đồ vật không cần thiết, thiếu mua tuyệt vời. Tống Thanh che mặt, lần thứ hai lâm vào trầm mặc. Chốc lát, hắn nghiến răng nói: - Đủ rồi, ta không phải là Giả Dung của đệ. Đừng tiếp tục nói với ta, đệ đi nói với hắn đi. Nói tới đây, Tống Thanh đột nhiên nghi hoặc nhíu mày. - Kỳ quái, hai người các ngươi mỗi ngày dinh dính cháo, ngày hôm nay tại sao không ngồi cùng nhau? Dừng một chút, hắn chợt nhớ ra gì đó, thần thái chuyển thành kinh ngạc: - Di? Nghĩ kỹ lại, tựa hồ ngày hôm qua ta cũng không thấy các ngươi đi cùng một chỗ. Sắc mặt Trầm Nhược Hư nhất thời tối sầm, đột nhiên không nói. Tống Thanh quan sát vẻ mặt của hắn, tiếp tục nhìn qua Giả Dung ngồi ở bàn khác, bỗng nhiên hiểu ra. - Đêm thất tịch hai ngươi không phải luôn nhơn nhớt méo mó sao? Mới chưa đầy hai ngày, tại sao lại đột nhiên giận dỗi? Ngươi chọc giận hắn sao? Thật lâu sau Trầm Nhược Hư mới nhẹ nhàng ân một tiếng. Tống Thanh nhìn hắn bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vai hắn xem như an ủi: - Nói ra nghe một chút, biểu huynh thay đệ nghĩ biện pháp làm cho hắn nguôi giận. Trầm Nhược Hư suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: - Đêm thất tịch ta quấn quýt hắn tới đêm khuya, sáng sớm hôm say mới vội vàng đi quốc tử giám, làm hại hắn suýt nữa muộn bị giáo huấn. - Hắn hạ lệnh cho ta, trước khi hắn nguôi giận không được đi tìm hắn, không được cùng hắn nói chuyện. Nếu không sau này sẽ không tiếp tục cho ta đụng vào hắn. -! Tống Thanh yên lặng ôm kín mặt mình, vẻ mặt đau lòng nói: - Đệ còn là biểu đệ đơn thuần của ta sao? Nên! Xứng đáng! Trầm Nhược Hư nhận chân nói: - Đã không phải là. Tống Thanh: -! Hai người nói chuyện rất nhỏ giọng, người ngồi xung quanh đều không nghe được. Nhưng không giấu diếm được lỗ tai hai quỷ đi bên người Giả Dung. Những lời vừa rồi hai người nói với nhau, đều bị Bách Linh thuật lại nguyên vẹn với Giả Dung. Khóe môi Giả Dung không nhịn được nhếch lên, trên mặt lộ ý cười. Người ngồi bên cạnh tò mò hỏi: - Giả huynh cười cái gì vậy? Giả Dung cười càng rạng rỡ: - Trong lòng cao hứng. Không để ý ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn chỉ qua bàn của Trầm Nhược Hư, nói: - Các ngươi tiếp tục trò chuyện đi, ta đi bên Trầm huynh ngồi một chút. Dứt lời hắn gật đầu, xoay người bước ra hai bước ngồi xuống bên cạnh Trầm Nhược Hư, cầm lấy bàn tay hắn. Trong lòng Trầm Nhược Hư tràn đầy vui mừng nhìn chăm chú vào Giả Dung, siết chặt lấy tay hắn. Tống Thanh cúi đầu: Đừng tưởng rằng dùng tay áo ngăn chặn, ta không biết các ngươi đang chơi mờ ám! - Đệ.. không tức giận sao? Trầm Nhược Hư nhẹ giọng mở miệng, cẩn thận lại khẩn trương hỏi. Giả Dung mỉm cười khẳng định: - Đúng vậy, luyến tiếc huynh tiếp tục cô đơn. Trầm Nhược Hư tươi cười sáng lạn, đôi mắt càng thêm sáng ngời hơn cả ánh sao trên bầu trời.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 128: Bấm để xem Tống Thanh hít sâu một hơi. Mình là nam nhân đã có vợ, hoàn toàn không hâm mộ bọn hắn, thật sự! Cửa hàng sách trải qua vài lần cao triều buôn bán, tốc độ ra hàng chậm lại, mỗi ngày vững vàng buôn bán. Tuy rằng lưu lượng khách không bằng lúc còn ở đỉnh núi cao, nhưng mỗi ngày vẫn có thật nhiều khách hàng vào cửa mua đủ loại bộ sách. Đêm thất tịch trôi qua không lâu, các tiệm sách ra roi thúc ngựa vận chuyển Vương thị truyền kỳ cùng nhiều bộ sách manga đi tới các nơi. Các đại tiệm sách đánh lên danh nghĩa "hoàng thượng tiến cử", "Sách giáo khoa cung đấu", "Sách cần đọc dành cho nữ nhân hậu trạch", mở bán khắp Tô Châu, Dương Châu, Hàng Châu, Kim Lăng vân vân. Mặt khác các tiệm sách còn học tập bắt chước Giả Dung dán áp phích ngoài cửa, hấp dẫn khách nhân. Đương nhiên áp phích cũng là bọn họ bỏ số tiền lớn mua được, luyến tiếc rút thưởng miễn phí đưa ra ngoài, chỉ dán lên vách tường cung cấp cho dân chúng thưởng thức. Dựa vào các cửa hàng sách đánh ra đủ loại danh hào, hoặc là áp phích mỹ nhân, vô số người dũng mãnh tràn vào trong các cửa hàng. Lúc sau tận mắt nhìn thấy tranh minh họa tinh mỹ tuyệt luân trong Vương thị truyền kỳ cùng tranh liên hoàn nội dung sắc thái tươi đẹp, khách nhân đều khen không dứt miệng. Vì thế rất nhanh đưa đến mọi người tranh mua. Không giống như ở kinh thành có Giả Dung trấn thủ, muốn mua bao nhiêu có bấy nhiêu. Mấy tiệm sách ở Giang Nam, chỉ mang theo năm ngàn quyển Vương thị truyền kỳ, mỗi bộ truyện tranh liên hoàn lại chỉ có một ngàn quyển. Bởi vậy còn chưa qua được vài ngày, toàn bộ bộ sách bị người tranh mua không còn. Ngay cả mấy bức tranh mỹ nhân tam xích cũng bị người bỏ ra ngàn lượng mua về. Sau nghe nói hết sách bán khách nhân đều ngây dại, tiệm sách càng mộng, vội vàng tiếp tục từ kinh thành nhập hàng. Trong lúc đợi tiệm sách nhập hàng, những người chưa mua được sách đã đợi không kịp ra giá cao mua sách qua tay. Không qua hai ngày, các chợ đen trong Giang Nam đã sao ra giá cả năm mươi lượng một quyển Vương thị truyền kỳ, có địa phương thậm chí càng cao hơn. Rất nhanh Giang Nam cũng đi theo lối cũ của kinh thành, nhận lấy gió lốc Vương thị truyền kỳ đập vào. Một đám người đắm chìm trong sợ hãi cùng kinh hoảng mà Vương Thiện Nhi mang tới. Đồng thời nữ chi viện, tửu lâu, yến tiệc, phố lớn ngõ nhỏ càng ngày càng nhiều người nghị luận Vương thị truyền kỳ, thảo luận từng nhân vật, sự kiện, tranh đấu, thủ pháp hại người bên trong.. Trong làn sóng lớn này, Lâm Như Hải còn đang lo lắng cho bệnh tình của thê tử nên hoàn toàn không hề hay biết gì về tin tức quyển sách kia mang tới. Thuộc hạ của hắn biết tình huống Lâm gia, tặng một quyển Vương thị truyền kỳ cho hắn. Lâm Như Hải bận rộn việc chính sự, còn lo lắng cho vợ con trong nhà nên không có thời gian cũng không có tâm tình đọc sách. Vì thế sau khi mang sách về nhà thì kêu người hầu đưa cho Giả Mẫn xem giải buồn. Giả Mẫn tinh thần tan rả nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, cả người gầy gò chỉ còn lại xương cốt, thoạt nhìn làm lòng người kinh. Nha hoàn Man Dung ôm quyển sách xinh đẹp vào phòng, nhún người ôn nhu nói: - Bẩm thái thái, lão gia cho gã sai vặt tặng tới một quyển sách, nói là cho ngài dùng giải buồn, ngài có muốn xem một chút? - Lão gia tặng sao? Đỡ ta ngồi lên đi. Giả Mẫn nói. Nàng dựa vào đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng mở ra Vương thị truyền kỳ.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 129: Bấm để xem Ban đầu biểu tình của Giả Mẫn có vài phần không quá để ý, nhưng lật xem càng nhiều, nội dung càng xâm nhập, vẻ mặt của nàng rất nhanh có biến hóa, đôi mắt càng thêm sáng ngời. Ánh sáng trong mắt nàng không phải là hứng thú, mà là tràn đầy lửa giận. Nha hoàn Man Dung đứng trước cửa sổ hầu hạ có thể thấy rõ trong mắt Giả Mẫn phun ra lửa giận. Giả Mẫn vẫn đang tiếp tục xem, dần dần ngọn lửa trong mắt nàng càng thêm mãnh liệt, cơ hồ muốn đem người thiêu thành tro tàn. Xem xong một nửa, hai tay Giả Mẫn run rẩy khép lại bộ sách. Ngay sau đó nàng phun ra ngụm máu tươi, chiếc mền đều nhiễm lên dấu máu đỏ ửng. Giỏi cho Vương thị! Không ngờ là ả hại hai đứa con của mình, hại mình cùng trượng phu! Ả đây là muốn dồn gia đình mình vào chỗ chết! Quả nhiên là dụng tâm hiểm ác! Ngụm máu phun ra thật bất ngờ, Man Dung sợ hãi phát ra tiếng thét chói tai. - A! Thái thái hộc máu! Có ai không! Kêu thầy thuốc! Trong viện nhất thời một mảnh rối loạn. Rất nhanh Lâm Đại Ngọc nhận được tin tức mẫu thân hộc máu, hốt hoảng chạy tới. Lúc vào nhà nhìn thấy Giả Mẫn ngồi ngay ngắn chỗ mép giường, trong tay cầm khăn thêu, chậm rãi lau chùi vết máu nơi khóe miệng. Nhìn thấy nữ nhi thở hổn hển đứng trước mặt mình, nàng lộ vẻ tươi cười làm yên lòng, chậm rãi nói: - Ngọc nhi không cần phải lo lắng, thân thể mẫu thân không có việc gì. Lâm Đại Ngọc cầm lấy tay áo của nàng, đỏ vành mắt: - Mẹ luôn nói mình vô sự, nhưng thân thể lại chậm rãi suy yếu, hôm nay còn hộc máu, kêu nữ nhi làm sao không lo lắng? - Tin tưởng mẫu thân, lần này thật sự là không có việc gì. Giả Mẫn lau nước mắt cho Lâm Đại Ngọc, nhìn qua thầy thuốc. - Không tin con nghe xem thầy thuốc khám bệnh nói như thế nào. Dù đã rời khỏi Giả phủ nhiều năm, nhưng mỗi tháng nàng vẫn duy trì thư từ lui tới với Giả mẫu, cho nên cũng hiểu rõ tình huống Vinh quốc phủ như lòng bàn tay. Vừa lật xem Vương thị truyền kỳ, nàng lập tức phản ứng Vương Thiện Nhi trong sách chính là nhị tẩu tử Vương thị, mà Tây phủ trong sách chính là Vinh quốc phủ nhà mình. Vương thị truyền kỳ cũng chính là truyện ký nhân vật của nhị tẩu tử. Đem Vương thị xem thành Vương Thiện Nhi, mỗi việc ác đủ giáng xuống tầng mười tám địa ngục, nói thật, thiếu chút nữa ghê tởm chết Giả Mẫn. Nhưng hoàn toàn là bởi vì điểm này Giả Mẫn đã biết hung thủ hại chết đứa con là ai, biết chân tướng mình bị Vương thị hạ độc, trái lại kích thích ra dục vọng muốn sống mãnh liệt. Vừa rồi vì giận dữ, nàng nhổ ra một búng máu, lập tức mang đi hơn phân nửa uất khí trong lòng. Thân thể nặng trịch trước kia, trong nháy mắt nhẹ nhàng xuống. Giả Mẫn cảm giác mình rất tốt, cho nên mới tự tin mười phần nói như vậy với nữ nhi. A! Vương thị muốn nàng chết, nàng càng phải sống thật tốt! Sống lâu trăm tuổi, sống còn tốt hơn lúc còn ở Giả phủ, còn tốt hơn bất cứ ai khác! Tuyệt sẽ không chết, làm thỏa mãn ý nguyện của độc phụ Vương thị! Chẩn mạch xong, lão đại phu vuốt râu vui mừng nói: - Tích tụ trong lòng phu nhân đã tiêu, nhưng thân thể vẫn còn rất suy yếu. Ăn thêm vài thang thuốc, vẫn duy trì tâm tình tốt đẹp, nuôi dưỡng một lát, không qua vài tháng sẽ khỏe lại. Trình độ của lão đại phu đã cực cao, nhưng nhìn không ra trong thân thể Giả Mẫn có độc tố, cho nên mới làm xuống kết luận như thế. Cũng may bí độc cung đình kia, tuy vô sắc vô vị làm người khó thể phát hiện, hơn nữa không có giải dược. Nhưng một khi rời xa độc nguyên, độc tố tích lũy trong thân thể sẽ từng ngày yếu bớt. Chỉ cần Giả Mẫn tìm ra dụng cụ chứa độc nguyên tiêu hủy rụng, như vậy vấn đề cũng không lớn. Lâm Đại Ngọc nghe được lời này, lộ ra khuôn mặt tươi cười. Giả Mẫn nhu nhu đầu nữ nhi, nhìn Man Dung nói: - Ta đã đói bụng, đi nấu nồi cháo đưa tới phòng ta. Tiểu Đại Ngọc dựa lên đầu gối mẫu thân nói: - Trước khi nữ nhi nhận được tin tức mẫu thân bị hộc máu đã kêu người hầu đi phòng bếp nấu cháo. Lúc này phỏng chừng đã nấu xong, Man Dung tỷ đi lấy bưng qua là được. Man Dung vội nói: - Dạ! Nô tì đi bưng tới cho thái thái dùng. Nàng đi nhanh ra cửa, không bao lâu cầm theo hộp đựng thức ăn vào phòng. Man Dung tính toán đút cho Giả Mẫn ăn, Giả Mẫn đè tay nàng, lắc đầu cầm muỗng múc cháo: - Ta có thể tự ăn được. Nói xong đưa vào miệng. Thường ngày Giả Mẫn ăn được vài muỗng đã ăn không vô, hôm nay lại ăn được hai chén nhỏ, dùng xong qua một khắc cũng không có tình huống xấu gì phát sinh. Tiểu Đại Ngọc vui mừng chảy nước mắt. Lúc này Lâm Như Hải cũng nhận được tin tức vội vàng chạy về nhà. Hắn tâm hoảng ý loạn vọt vào trong phòng, hai mẹ con Giả Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn cười. Trước kia Giả Mẫn ánh mắt đục u buồn, nhìn như đóa hoa khô héo sắp chết. Nhưng hiện tại ánh mắt nàng sáng ngời hữu thần, còn có ý tứ muốn sống thập phần mãnh liệt. Lâm Như Hải nhìn ra được nàng đã một lần nữa tỉnh lại, nhất thời vui mừng mà khóc.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 130: Bấm để xem - Phu quân, những năm gần đây luôn làm cho huynh lo lắng. Sau này Mẫn nhi sẽ tốt hơn, tuyệt không tiếp tục làm cho huynh khổ sở lo sợ. Giả Mẫn rưng rưng sờ khuôn mặt gầy yếu của Lâm Như Hải, tâm đau muốn chết. Lâm Như Hải đỏ mắt ôm vợ yêu, nức nở nói: - Mẫn nhi, muội rốt cục nghĩ thông suốt, tốt lắm, tốt lắm.. Nhìn cha mẹ như vậy, Lâm Đại Ngọc không khỏi lộ ra nụ cười, đột nhiên cảm giác thân mình thư thái hơn rất nhiều. Lâm Như Hải tò mò vì sao vợ yêu đột nhiên giải khai khúc mắc nhiều năm, sau khi cảm xúc bình tĩnh lại liền hỏi Giả Mẫn nguyên nhân. Lời kế tiếp không thích cho cho tiểu Đại Ngọc nhe, Giả Mẫn cho bà vú Vương má má dẫn Đại Ngọc đi xuống, sau đó cầm Vương thị truyền kỳ đưa cho Lâm Như Hải nói rõ tình huống. Lâm Như Hải nghiêng tai lắng nghe Giả Mẫn đem toàn bộ kế hoạch ác độc của Vương thị hãm hại Lâm gia nói ra, sắc mặt không ngừng thay đổi. Đợi Giả Mẫn nói xong, râu tóc hắn dựng ngược, diễn cảm như muốn giết người. Giờ khắc này, dù Lâm Như Hải có tu dưỡng rất tốt cũng không nhẫn nhịn được mắng to thành tiếng. Trong lòng tính toán liên hệ những người bạn cũ trong kinh thành hỗ trợ, tìm Vương thị báo thù. Lâm Như Hải còn chưa kịp gởi thư ra ngoài, trong kinh thành Giả Mẫu đã gởi thư đi tới Lâm phủ. Xem xong lão thái thái thuật lại kết cục của Vương thị, Giả Mẫn khóc ướt khăn: - Phu quân huynh xem, mẫu thân nói độc phụ Vương thị đã bị hình bộ hỏi tội hạ ngục. Lâm Như Hải nghe vậy vui vô cùng, ôm Giả Mẫn an ủi: - Đừng khóc, mặt thật của Vương thị bại lộ, bị thế nhân chửi mắng xem thường, hơn nữa cũng đã hạ ngục, chúng ta nên cao hứng mới đúng. Giả Mẫn gật gật đầu dựa vào lòng hắn nín khóc. Hại tính mạng con của nàng, cuối cùng chỉ bị giam vào trong tù, vẫn rất tiện nghi cho Vương thị. Nhưng còn sống đối với Vương thị mà nói chính là sống không bằng chết đi. Như vậy cũng tốt, chờ ngày sau trượng phu quay về kinh, vừa lúc cho ả nhìn xem gia đình mình hạnh phúc mỹ mãn, cho ả ghen tỵ phát điên. Ngay ngày Giả mẫu gởi thư, Giả Mẫn dựa theo trong thư yêu cầu, đem toàn bộ đồ vật mang đi từ Giả phủ đem đi tiêu hủy. Vàng bạc châu báu không có thì thôi, chỉ cần còn mạng thì thứ gì cũng tốt. Thiêu hủy một đám đồ cưới giá trị xa xỉ, Giả Mẫn cũng không có chút hối hận đau lòng. Lâm Như Hải nhìn khuôn mặt vợ yêu, trong lòng kế hoạch đợi nàng dưỡng tốt thân mình, hướng thánh thượng thỉnh chỉ quay về kinh. Một ngày này, Tiết Bảo Sai được một vị tiểu tỷ muội mời qua nhà ngắm hoa. Trong hoa viên một đám tiểu cô nương vây quanh bụi hoa thì thầm thảo luận, vô cùng náo nhiệt. Bỗng nhiên một cô nương lớn hơn Tiết Bảo Sai hai tuổi lặng lẽ kéo nàng rời khỏi đám người, lấy ra một quyển Vương thị truyền kỳ đọc cho nàng nghe nội dung viết về Vương thị cùng tiểu Vương thị. Nàng lại chỉ vào "Tiểu Vương thị" hỏi Tiết Bảo Sai: - Trong sách nói chính là mẫu thân ngươi? Thật đúng là dì của ngươi thiết kế đoạt đi hôn sự tốt đẹp thuộc về mẫu thân ngươi, làm cho nàng đường đường quan gia đích nữ lại phải hạ mình gả cho thương nhân nhỏ bé. Sau đó dì của ngươi nhìn thấy mẫu thân ngươi có cuộc sống mỹ mãn, sinh lòng ghen tỵ vì thế lại thiết kế hại chết phụ thân ngươi? Lượng tin tức quá lớn, hai mắt Tiết Bảo Sai dại ra, tạm thời còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô nương kia đồng tình nhìn nàng nói: - Nguyên lai ngươi đáng thương như vậy.. mỗi người đều thích ngươi hơn ta, cho nên từ trước ta luôn ghen tỵ ngươi. Nhưng sau này ta sẽ không bao giờ tiếp tục nói với người khác là ngươi không tốt nữa. Nội tâm Tiết Bảo Sai hết hồn, tươi cười hỏi: - Tỷ tỷ cầm là sách gì vậy, từ nơi nào đến? - Đây là Vương thị truyền kỳ a, ngươi không nghe nói qua sao? Quyển sách này đến từ kinh thành, đặc biệt nổi tiếng. Mẫu thân ta nghe tiệm sách nói là sách mà nữ tử nên đọc, lại nghĩ ta chỉ còn vài năm sẽ lập gia đình, liền phái người mua trở về. Cũng thật may mắn đúng lúc ngày đầu tiên mua được hai quyển. Phải biết rằng hiện tại bên ngoài không còn sách để bán đâu. Nghe huynh trưởng ta nói, trong chợ đen giá cả cũng đã sao lên thật cao. Đoạn thời gian trước Tiết di mụ mang theo hai huynh muội Tiết Bảo Sai đi thăm người thân, ngày hôm qua ba người mới về tới nhà mà hôm nay thì Tiết Bảo Sai đã được người mời qua chơi. Cho nên dù tin tức về Vương thị truyền kỳ bay khắp thành Kim Lăng, nhưng gia đình Tiết Bảo Sai còn chưa kịp hay biết. Cho tới bây giờ nghe người ta đọc qua một đoạn trong sách, Tiết Bảo Sai mới biết sự tồn tại của quyển sách này. Tiết Bảo Sai áp chế nỗi kinh hãi trong lòng, miễn cưỡng làm cho mình trấn định lại: - Tỷ tỷ có thể cho muội mượn quyển sách này ba ngày, muội nghĩ cầm về cho mẫu thân nhìn xem. Ba ngày sau muội nhất định sẽ trả lại cho tỷ. - Ta đã xem xong rồi, hơn nữa trong nhà vẫn còn một quyển, ngươi cầm về xem đi. Nói xong đem sách đưa cho Tiết Bảo Sai. Tiết Bảo Sai cảm ơn, nỗi lòng rối loạn chạy về nhà. - Mẫu thân, mẹ mau nhìn xem quyển sách Vương thị truyền kỳ này đi. Vương Thiện Nhi trong sách rất có thể là dì đã gả vào Vinh quốc phủ của nhà chúng ta đúng không? Có phải nàng đối với mẹ.. Nghĩ tới Tiết di mụ quá mức tín nhiệm Vương thị, thường xuyên khen ngợi bà ta trước mặt con cái, Tiết Bảo Sai liền không nói nên lời. - Làm sao vậy? Tiết di mụ buông kim may, khó hiểu cầm bộ sách: - Vương thị truyền kỳ? Sáng sớm đi tản bộ, tựa hồ nghe mấy bà tử nhắc tới qua. Nhắc tới lúc sáng gặp người, nàng không khỏi nhớ lại người ta nhìn mình với ánh mắt phức tạp lại thương hại. Đúng lúc này vẻ mặt Tiết Bàn phẫn hận tiến nhanh vào phòng, kêu la nói: - Mẫu thân, có phải là Vương thị độc phụ hại chết cha ta hay không! - Vương thị? Vương thị nào? Tiết di mụ nghi hoặc không hiểu ra sao cả nói: - Hai huynh muội các con hôm nay làm sao vậy? Vừa về đã giận dữ vọt vào trong phòng ta. - Trong Vương thị truyền kỳ đều viết, tỷ tỷ của mẹ Vương thị ở trong kinh thành chính là một thiên cổ độc phụ, giết người như ngóe, cha của con là bị ả độc chết!
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 131: Bấm để xem Tiết Bàn gầm lên giận dữ, mà Tiết Bảo Sai lại không thể mắng ra miệng như vậy, nhìn thấy trong tay Tiết di mục cầm quyển Vương thị truyền kỳ, sửng sốt, lập tức hỏi: - Trong tay mẹ không phải đang cầm quyển sách kia sao? Có phải là còn chưa xem hay không? Vậy mẹ nhanh nhìn đi, bên trong viết thật nhiều tội lỗi mà Vương thị đã làm. Đồng tử Tiết di mụ co rụt lại: - Làm sao có thể? Tiết Bảo Sai cũng không còn băn khoăn, liền nói: - Làm sao không có khả năng? Trong sách còn viết năm đó là bà ta chặn ngang một cước, đoạt đi hôn sự tốt vốn thuộc về mẹ đâu. Tiết Bàn căm phẫn nói: - Bà ta không chỉ hại phụ thân, còn hạ độc cho gia đình của tuần diêm ngự sử Dương Châu. Mặt khác, phu nhân cùng đứa con cả đại phòng của Vinh quốc phủ đều là bà ta giết chết. Sau khi thất sủng, vì cướp lấy trượng phu thương tiếc, bà ta thậm chí còn hạ độc giết chết con trai ruột của mình. Quả thực làm kẻ khác giận sôi! Tiết Bảo Sai còn chưa xem tới đoạn này, hiện tại nghe xong Tiết Bàn nói chuyện, thân thể không thể khống chế rùng mình một cái. Một tiếng sét đánh thẳng vào đầu tạc cho đầu óc Tiết di mục trống rỗng. Nàng rối rắm cũng không biết nên tin ai. Tiết Bảo Sai thấy nàng trù trừ, mở ra Vương thị truyền kỳ lôi kéo nàng cùng nhau xem. Sau đó Tiết Bàn cũng gia nhập, ngồi bên cạnh, ba mẹ con cùng nhau xem sách. Sau một lúc lâu sắc mặt Tiết Bảo Sai trắng bệch, Tiết Bàn trừng mắt nghiến răng. Một cỗ oán hận cường đại xông thẳng đại não, Tiết di mụ ôm ngực, mặt đỏ nổi cả gân xanh. - Tỷ tỷ! Ngươi quả nhiên là tỷ tỷ tốt của ta a! - Uổng cho ta tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi làm như vậy, ngươi không thấy có lỗi với ta sao? Từng tiếng gằn giọng rít ra từ kẽ răng, Tiết di mụ tức giận toàn thân phát run, nước mắt tràn ra không dứt. Nàng lau nước mắt, bỗng nhiên đứng lên: - Không được, ta phải vào kinh đòi cách nói. - Mẫu thân ngài bình tĩnh một chút. Tiết Bảo Sai cầm tay nàng khuyên: - Nữ nhi nghe nói Vương thị truyền kỳ bán thật nóng nảy trong kinh, có lẽ mọi người đã xem thấu mặt thật của Vương thị, hiện nay có lẽ bà ta cũng đã nhận được trừng phạt. Tiết di mụ nghĩ nghĩ, cảm thấy lời của nàng thật có lý, nhưng cũng không thay đổi ý niệm vào kinh trong đầu. - Nhưng ta vẫn muốn vào kinh. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà mẹ đẻ lại không gởi một phong thư nào báo tin cho ta. Cho dù không vì ả, ta cũng muốn đích thân đi xem thái độ người của nhà mẹ đẻ, nhìn xem hàng năm nhà chúng ta bỏ ra mấy mươi vạn lượng bạc tặng vào trong kinh thành, có phải đã nuôi phì một đám tên kiêu ngạo hay không! Đã có quyết định, không bao lâu nàng đóng gói hành lý, trên danh nghĩa là đi tuần tra của cải ở phương bắc, thuận tiện về nhà thăm người thân rời khỏi thành Kim Lăng. Lại đến ngày nghỉ phép, Giả Dung lôi kéo Trầm Nhược Hư về nhà mình "cầm đuốc soi dạ đàm". Mây mưa đã tạnh, Giả Dung nằm trên người Trầm Nhược Hư ngủ tới nửa đêm, đột nhiên bị hệ thống kêu gào đánh thức. Hắn mở ánh mắt lửa giận ngập trời, trừng mắt nhìn nóc giường, trong biển ý thức phát ra tiếng rít gào rung trời: - Hệ thống! Cậu muốn chết phải không? Hệ thống trộm liếc Giả Dung, lạnh run, anh anh anh yếu ớt giải thích. - Hệ bảo đáng yêu của ngài không phải cố ý. Chủ nhân không phải đã nói rồi sao? Một khi thương nhân của vị diện Vân tộc liên hệ ngài, mặc kệ ngài đang làm gì cũng phải lập tức nhắc nhở ngài. Tận sâu trong biển ý thức, thứ nhân cách lập tức chen chúc rụng chủ nhân cách, chiếm lấy quyền khống chế thân thể. - Là Vân Đóa liên hệ tôi sao? Xem ra nàng rốt cục đã làm xong xiêm y của tôi. Hệ thống mau mau mau mau mau mau chuyển tin tức! - Tha thứ cho hệ bảo nhắc nhở ngài, ngài còn chưa mặc quần áo nga.. Giả Dung cúi đầu xem xét thân thể mình, vội vàng sờ soạng một cái áo cũng không biết là của mình hay của Trầm Nhược Hư lập tức mặc vào. Mặc quần áo xong, trước mắt Giả Dung hiện lên màn hình. Màn hình chợt lóe, hiện ra một khuôn mặt mỹ nhân siêu phàm thoát tục. Mỹ nhân trôi nổi trên không trung, khí lành phiêu phiêu, cực kỳ giống một vị tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian. Giả Dung đè thấp âm thanh, vội vàng thúc giục: - Đã đợi suốt hai tháng, Vân Đóa cô rốt cục đã tới, nhanh cho tôi xem bộ đồ mới của tôi đi. Từ trong mây sinh ra, sinh hoạt trên không trung, am hiểu dệt mây làm quần áo. Tộc đàn của Vân Đóa gọi là Vân tộc, chẳng thà gọi là Chức Nữ tộc càng thêm chuẩn xác. Nghe nói bởi vì Sáng Thế thần của vị diện này, tạo xong không trung mặt đất cùng một ít động vật, lại sáng tạo ra bộ tộc của bọn họ thì kiệt lực bỏ mình. Cho nên Vân tộc nhân là sinh vật trí tuệ duy nhất của vị diện này. Từ nhỏ liền biết dệt quần áo, việc làm mỗi ngày trừ bỏ dùng đám mây canh cửi may quần áo, cũng không còn chuyện gì khác để làm. Nhân sinh chỉ cần dùng hai chữ đủ hình dung: Nhàm chán. Vị diện Vân tộc mỗi ngày đều có tộc nhân vì nhàm chán mà tự sát. Sau khi chết thân thể hóa thành linh tử trở lại trong mây, tiếp tục dùng hình thái trẻ nhỏ lại sinh ra. Lúc trước hệ thống của Giả Dung tìm được hệ thống của Vân Đóa, liên hệ với nàng, thiếu chút nữa nàng đã nhàm chán tới muốn tự sát, việc đầu tiên là yêu cầu Giả Dung cùng nàng giảng giải chút chuyện thú vị giải buồn. Giả Dung lật xem trí nhớ, cuối cùng kể cho nàng nghe chuyện xưa Nữ Oa tạo người. Có qua có lại mới toại lòng nhau, Vân Đóa cũng kể cho hắn nghe chuyện xưa về Chúa sáng thế rác rưởi của nhà bọn họ. Lúc ấy làm chủ là thứ nhân cách, nghe xong bản lĩnh của Vân tộc, hắn lập tức đưa ra yêu cầu muốn một bộ váy áo tiên nữ tiên khí phiêu phiêu.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 132: Bấm để xem Làm thù lao, hắn mở tủ quần áo lấy bộ áo tơ giao dịch đi qua. Vân Đóa chưa từng thấy qua tơ lụa, vô cùng cảm thấy hứng thú, không tự hỏi liền đáp ứng làm một bộ váy xinh đẹp cho Giả Dung. Nàng vừa làm, cơ hồ gần hai tháng. Vân Hoa nghiêng đầu hỏi: - Hai tháng? Di? Không phải mới qua một ngày sao? Giả Dung chợt nhớ tới vấn đề tốc độ chảy của thời gian, quai hàm phình lên, nói: - Đột nhiên nhớ lại tốc độ chảy của thời gian các vị diện có khác nhau, bên chỗ cô mới một ngày, bên tôi đã qua gần hai tháng. - Tôi vừa mới buộc định hệ thống, không biết việc này. Còn tưởng rằng chỗ tôi mới qua một ngày, chỗ của ngài cũng như vậy đâu. Vân Đóa ngượng ngùng gãi đầu nói: - Vì nghiên cứu tơ lụa, tôi chậm trễ rất nhiều thời gian, bằng không đã có thể nhanh chóng đem quần áo giao cho anh. Ngượng ngùng, làm cho anh đợi lâu như vậy, chi bằng như vậy đi, tôi cho anh thêm một giỏ trái cây. Vân tộc vị diện sinh trưởng ra một bông hoa một quả cây đều là chịu thiên địa linh khí làm dịu sinh trưởng mà thành, có thể chữa bệnh trừ độc, nói là linh quả cũng không đủ. Trái cây lớn cỡ quả nho, giao dịch xong cầm lên tay, Giả Dung ngửi được hương thơm đầy mũi, không khỏi cảm thấy thèm ăn. Hắn nhịn không được lập tức nuốt một quả, chỉ vài lần hô hấp đau nhức toàn thân liền biến mất, toàn thân khoan khoái, cảm giác tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp đều không thành vấn đề. Vân Đóa hỏi: - Tôi đem chuyện xưa Nữ Oa tạo người kể cho các tộc nhân nghe, bọn họ thật thích. Chỗ của anh còn có chuyện xưa gì hay nữa không? - Cuộc sống của các vị quả thật là quá nhàm chán, nghe chuyện xưa cũng có thể cho qua thời gian, ân.. để tôi suy nghĩ.. Giả Dung cúi đầu trầm ngâm, nghĩ một đống chuyện xưa có sẵn trong hệ thống không gian, nhân tiện nói: - Cô tặng trái cây ăn thật ngon, chi bằng tôi cũng tặng cô một quyển tranh liên hoàn đi. Nói xong Giả Dung dùng ý thức phân phó hệ thống, đem một quyển Tây Du ký bỏ vào trong khung giao dịch. - Chỗ tôi còn thật nhiều loại sách này, cô xem xong nếu cảm thấy thích thì có thể dùng đồ vật của vị diện cô giao dịch với tôi. Nhìn Vân Đóa cầm Tây Du ký trong tay, hắn lại hỏi: - Cô xem không hiểu văn tự chỗ tôi sao? Nếu không hiểu có thể nhờ hệ thống phiên dịch cho cô. - Xảo, văn tự của vị diện các vị giống như đúc vị diện của tôi. Vân Đóa vui mừng nói. Giả Dung nhìn con khỉ đang giẫm Cân Đẩu vân trên truyện, nghĩ tới đặc tính tộc đàn của Vân Đóa, trong đầu chợt lóe linh quang. Hắn vội vàng nhắc nhở Vân Đóa: - Trong chuyện xưa có nhắc tới một loại đám mây tên là Cân Đẩu vân, có thể mang theo người phi hành. Cô xem xong chuyện xưa, tìm vài tộc nhân thử xem có thể làm ra được hay không. Vân Đóa gật gật đầu, giòn thanh đáp: - Được, tôi đi xem trước đã. Nàng nhìn con khỉ ở ngoài bìa sách, có chút khẩn cấp. Giả Dung nhìn bộ váy tiên nữ trong tay, cũng có chút khẩn cấp, liền gật gật đầu, đóng lại màn hình. Phân phó Bạch Linh đốt ngọn nến trong phòng, Giả Dung xuống giường lấy ra hộp trang điểm, đổi lại quần áo mới. Tay áo rộng rãi buông lơi, đai lưng thắt eo, nhìn thắt lưng nhỏ hơn ai khác. Tầng tầng lớp lớp vân sa, mặc lên người nhẹ bỗng như không mặc gì, trong phiêu dật lại lộ ra vài phần xinh đẹp thanh lịch. Nữ trang đại lão Giả Dung nhẹ nhàng chuyển động một vòng, lay động làn váy, như một đóa hoa mẫu đơn chậm rãi nở rộ, quả nhiên vô cùng xinh đẹp. Lúc đánh giá hắn phát hiện chỗ vai trái có mấy đóa hoa lập thể, hắn cúi đầu ngửi nhẹ, còn ngửi được mùi hoa khoan khoái ngọt lành. Giống như là hoa thực sự mới hái xuống, không giống như nhân tạo mà thành. Trên thực tế đúng là hoa thực sự, sản từ Vân tộc vị diện, không nát không tàn. Do Vân Đóa tỉ mỉ lựa chọn, trang sức vào quần áo làm điểm xuyết. Thứ nhân cách thưởng thức xong, vui vẻ trang điểm. Chủ nhân cách xuyên qua ánh mắt quan sát bộ váy của Vân tộc, mang theo bàn tính tiếp tục giao dịch với Vân tộc chìm vào trong biển ý thức dưỡng thần. Trầm Nhược Hư đưa tay sờ soạng cũng không ôm được Giả Dung, một lát sau chậm rãi mở mắt, muốn tìm thân ảnh hắn, lại bị ánh nến ập vào trong mắt làm hắn phải nheo mắt lại. - Hiện tại giờ nào, vì sao đệ lại thức rồi? Thanh âm Trầm Nhược Hư khàn khàn, mà Giả Dung thì không rảnh phản ứng tới hắn. Thật lâu không nghe trả lời, Trầm Nhược Hư đưa mắt nhìn quanh phòng tìm Giả Dung. Vừa quay đầu, hắn liền nhìn thấy trước bàn trang điểm có một người mặc quần áo nữ giới quay lưng về phía mình, cúi đầu không biết đang làm gì. - Ngươi là ai, tại sao lại ở đây? Trầm Nhược Hư dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, cảnh giác nhìn "nữ tử", vừa tìm kiếm Giả Dung, phát hiện không thấy thân ảnh của hắn trong mắt liền hiện lên thần sắc lo lắng. Ngay sau đó tầm mắt hắn nhìn qua "nữ tử", ánh mắt thoáng chốc sắc bén, trên mặt hiện lên cỗ sát khí. - Giả Dung đâu, ngươi đã làm gì hắn? Trầm Nhược Hư nhìn chằm chằm "nữ tử", chuẩn bị nhào tới xé nát cổ họng địch nhân.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 133: Bấm để xem Nhìn thấy một loạt phản ứng của Trầm Nhược Hư, Bách Linh cùng Du Chuẩn không ngừng cười to. Nữ trang đại lão Giả Dung buông cây son, sâu kín thở dài một hơi, đứng lên quay người lại. Chỉ thấy "nàng" đôi mắt như nước, môi son đỏ thắm, thắt lưng như ong, dáng người uyển chuyển. Hiển nhiên là một tuyệt thế giai nhân xinh đẹp không gì sánh được. Bách Linh là một nữ tử, nhìn thấy ánh mắt đều thẳng, mà Trầm Nhược Hư nhíu mày chặt chẽ. Hắn nhìn chằm chằm "nữ tử" trong chốc lát, tầm mắt di động tới ánh mắt của "nàng". Một lát sau Trầm Nhược Hư giãn mày, lại tiếp tục nhăn mặt. Giả dung sờ sờ bụng, dùng thanh âm nữ tử nũng nịu nói: - Ta vốn là một gốc hoa hải đường trong viện, trải qua thiên tân vạn khổ tu luyện thành yêu. Hôm nay mới vừa hóa thành hình người, cần thịt người bổ dưỡng. Bộ dạng Giả Dung rất hợp khẩu vị của ta, vì thế ta đem hắn nuốt sống. Hắn chép chép miệng, thoáng nheo lại mắt hoa đào, vẻ mặt say mê hồi ức nói: - Hương vị thật không sai. Cuối cùng còn giống như là có thật ợ lên một cái. Trường hợp Trầm Nhược Hư phẫn nộ trong tưởng tượng không xuất hiện, chỉ thấy hắn đưa tay nâng trán, thở dài bất đắc dĩ nói: - Làm sao đệ đem mình ăn mặc thành bộ dáng nữ tử? Quan sát ra "địch nhân" chính là Giả Dung, hắn như trút được gánh nặng, thở ra nhẹ nhõm. Nụ cười của Giả Dung đọng lại trên mặt, trợn tròn hai mắt kinh ngạc nói: - Huynh nhận ra được? Hắn thật tự tin với thuật trang điểm của mình, sau khi hóa trang xong tự nhận sẽ không kẻ nào nhận thức ra mình. Lúc trước dù là cha ruột Giả Trân của thân thể này còn bị hắn lừa dối tổn thất nặng nề đâu. Giả Dung hoàn toàn không nghĩ tới Trầm sợ sợ vừa liếc mắt liền phân biệt ra được! Trầm Nhược Hư buộc miệng nói: - Đệ có hóa thành tro ta cũng nhận ra được. Ánh mắt lộ vẻ giảo hoạt, nhưng lại trong trẻo thấy đáy của Giả Dung, thế gian không thể tìm ra được người thứ hai. Giả Dung khoanh tay trước ngực phồng má nói: - Hừ, gạt người tinh! Vừa rồi ta đưa lưng về phía huynh, lại không thấy huynh nhận ra. Trầm Nhược Hư ôn tồn giải thích: - Đó là bởi vì ta nhìn thấy đệ mặc quần áo nữ tử, theo bản năng nghĩ ngồi nơi đó là nữ tử, không dám nghĩ tới trên người đệ, cho nên lúc kịp phản ứng cũng đã muộn một ít. - Vậy huynh cảm thấy ta mặc quần áo nữ nhân, cách ăn mặc thành bộ dáng nữ nhân, sẽ thật kỳ quái sao? Cha mẹ của kiếp trước phát hiện "sở thích" của hắn phản ứng đầu tiên chính là trói lại hắn đưa vào bệnh viện tâm thần, nói thật, thứ nhân cách vẫn có chút ám ảnh trong lòng. Sắc mặt Trầm Nhược Hư cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào Giả Dung không có chút dị sắc. Hắn đi qua cầm cổ tay Giả Dung, nắm hắn đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống. - Đệ cứ nói đi? Dù chưa có nói rõ, nhưng hành động này đã nói lên cách nhìn của hắn. Giả Dung híp mắt, tươi cười: - Được rồi, ta tin lời giải thích vừa rồi của huynh nói là không nhận ra ta. Ngay sau đó nhãn cầu của Giả Dung xoay chuyển nhanh như chớp, chợt ngồi lên đùi Trầm Nhược Hư, hai tay ôm cổ hắn, bĩu môi thổi một hơi vào lỗ tai hắn. Thân thể Trầm Nhược Hư theo bản năng run lên. Giả Dung cười dương dương đắc ý, ôn nhu hỏi: - Công tử, huynh cảm thấy một thân bộ đồ mới này của ta có đẹp không? Ngón tay hắn mềm nhẹ trượt qua cổ họng Trầm Nhược Hư, bổ sung nói: - Huynh hãy nghĩ kỹ rồi tiếp tục trả lời, nếu không sẽ phát sinh chuyện rất đáng sợ. Còn nữa, ta không muốn nghe đáp án nói là có thể giải thích gì đó. Trầm Nhược Hư lâm vào trầm mặc, chốc lát sau mới nhẹ giọng trả lời: - Đẹp. Khóe môi Giả Dung tươi cười càng thêm rạng rỡ. - Ta cho huynh biết một bí mật. Đôi môi hắn dán chặt lỗ tai Trầm Nhược Hư, đè thấp thanh âm nói: - Thân thể mà quần áo bao vây.. càng đẹp mắt. Dòng máu trong người Trầm Nhược Hư chợt gia tốc, thân thể phút chốc cứng lại, rồi sau đó bắt đầu nóng lên, trên trán rướm mồ hôi. Giả Dung vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm vành tai Trầm Nhược Hư, chợt nghe thanh âm hô hấp của hắn tăng thêm, theo sát chỗ kia liền xảy ra dị động. - Vậy.. huynh có muốn tự mình cởi xuống quần áo xinh đẹp này, xem xét thân thể xinh đẹp kia hay không? Trầm Nhược Hư nuốt nước bọt, thành thực đáp: - Muốn. Trong lòng Giả Dung vui vẻ, lập tức bắt lấy cơ hội đưa ra yêu cầu: - Ngày mai ta mặc thành bộ dáng hiện tại, huynh dẫn ta đi ra ngoài dạo phố có được không? Nếu đáp ứng, ta sẽ cho huynh tự tay cởi xuống. - Được.. Lời tới bên miệng, Trầm Nhược Hư đột nhiên kịp phản ứng Giả Dung nói gì đó, vội vàng sửa lời nói: - Không được. Lần đầu tiên hấp dẫn thất bại, Giả Dung quyệt miệng. Hắn cầm tay phải của Trầm Nhược Hư đang cố nén dục vọng, chậm rãi tách ra từng đầu ngón tay, lại đem bàn tay của hắn đút vào trong vạt áo của mình. - Ta trước hết cho huynh sờ sờ một chút, huynh hỏi lại nội tâm của mình, thật sự không muốn sao? Giả Dung tiếp tục dụ dỗ: - Đáp ứng ta đi, chỉ cần huynh chịu gật đầu, tối nay chúng ta còn có thể cùng nhau « cầm đuốc soi dạ đàm » đến hừng đông. Tuy rằng thật động tâm, nhưng vẫn không thể đáp ứng. Trầm Nhược Hư nhắm mắt lại, áp lực khát vọng cùng dục vọng điên cuồng trong lòng mình, rất nhanh nói sang chuyện khác: - Đệ ăn cái gì, thơm quá.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 134: Bấm để xem Giả Dung tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, lại đem chủ đề kéo trở về: - Chẳng những thơm còn ngọt, huynh gật đầu một cái, ta cho huynh cơ hội tinh tế nhấm nháp. Nói xong còn cố ý cọ tới cọ lui trên người Trầm Nhược Hư: - Đáp ứng không? Rốt cục có đáp ứng hay không nha? Thỏa mãn chút tâm nguyện nho nhỏ của ta đi, được không? Trầm Nhược Hư thở sâu tiếp tục thở sâu, nhịn xuống hấp dẫn, kiên trì đáp án của mình: - Không được. - Vì sao không được? Chẳng lẽ ta khó coi sao? Giả Dung vẫn không chịu bỏ qua. Trầm Nhược Hư không hề nghĩ ngợi liền đáp: - Cũng bởi vì rất xinh đẹp, cho nên mới không muốn bị người khác thấy. Nghe xong những lời này, khóe môi Giả Dung không nhịn được nhếch lên. Trong lòng hắn rõ ràng giờ phút này Trầm Nhược Hư đã là nỏ mạnh hết đà, không chịu nổi trêu chọc, vì thế không ngừng cố gắng hành động. - Đến hừng đông, đến hừng đông cho huynh ăn được no nê, huynh thật sự không đáp ứng ta sao? Bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ rất khó có thêm lần nữa. Trầm Nhược Hư ho khan một tiếng, hỏi một câu: - Hiện tại còn mấy canh giờ đến hừng đông? - Ba, ước chừng ba canh giờ. Giả Dung vươn ba ngón tay quơ quơ trước mặt hắn. Trầm Nhược Hư hôn nhẹ lên cổ hắn, thanh âm khàn khàn nói: - Vậy đệ phải đáp ứng ta, ngày mai ra cửa phải đội nón che mặt. Biểu tình Giả Dung nháy mắt nở hoa, giống như đánh thắng trận. Hắn liên tục gật đầu, đáp: - Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Lời còn chưa dứt, Trầm Nhược Hư đã ôm lấy hắn đi tới bên giường. Ghé lên người Giả Dung, Trầm Nhược Hư chợt nhíu mày hỏi: - Ngực của đệ.. nhét cái gì vậy.. Giả Dung lấy ra ngực giả, trên mặt lộ ý cười bỡn cợt: - Ngực giả, có phải đặc biệt giống thật sự hay không. Thần sắc Trầm Nhược Hư không nói gì: - Ta chưa thấy qua, ta làm sao biết có giống hay không. - Di? Nghe xong những lời này đột nhiên có chút vui vẻ đâu. Giả Dung che miệng cười khanh khách, giống như con chuột nhỏ ăn vụng thành công. Sau đó con chuột nhỏ liền bị người nào đó lột sạch, làm thịt. Giả tiểu Dung mình làm mình chịu, ngày hôm sau hoàn toàn không dậy nổi. Cũng may trong không gian còn có trái cây mà Vân Đóa tặng cho. Ăn xong một quả, Giả Dung nháy mắt sảng khoái tinh thần, thắt lưng không chua chân cũng không mềm nhũn. Sau khi tỉnh lại, Trầm Nhược Hư nhìn thấy người nào đó nhảy tới nhảy lui trong phòng, kinh ngạc nhíu mày. Giả Dung thức sớm hơn hắn, cũng đã hóa trang xong, lúc này không ngừng kéo Trầm Nhược Hư đi rửa mặt chải đầu: - Đã đến giữa trưa, huynh nhanh đem mình thu thập thỏa đáng, chúng ta có thể ra cửa. Không qua một khắc Trầm Nhược Hư đã xử lý xong bản thân. Giả Dung đội nón, lôi kéo tay hắn từ cửa sau đi ra đường phố. Hai người sóng vai nhau, hài hòa đẹp mắt. Rơi vào trong mắt người đi đường, là một đôi thiếu niên vợ chồng đi dạo. Trầm Nhược Hư bị Giả Dung kéo chạy tán loạn khắp nơi, Giả Dung vừa kéo hắn đi vào cửa hàng bán son phấn, liền hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người. Các nàng nhìn chằm chằm bộ quần áo xinh đẹp trên người hắn, trên mặt tràn ngập khát vọng, trong mắt vô cùng thèm muốn có được, thật lâu cũng không thể dời mắt. Bị vô số người nhìn chằm chằm, Giả Dung chẳng những không cảm thấy có gì không được tự nhiên, ngược lại còn có chút đắc ý. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, trong lòng Trầm Nhược Hư lập tức toát ra hai chữ - đáng yêu! Được rồi, hắn thừa nhận, bởi vì yêu thích Giả Dung, toàn bộ những gì thuộc về hắn ở trong mắt mình đều cảm thấy được đáng yêu. Giả Dung mang theo Trầm Nhược Hư bất giác đi tới trước cửa hàng sách của mình ở phố Trường Nhạc. Hắn cũng không nghĩ nhiều liền cất bước đi vào. Người đến mua sách có nam có nữ. Rất nhiều người chỉ đi một mình, nhưng cũng có trượng phu mang theo thê tử, hoặc là phụ nhân dẫn nha hoàn đến mua sách. Một đám quỷ nhìn thấy Bách Linh cùng Du Chuẩn đi theo phía sau Giả Dung, ánh mắt nghi hoặc, tựa hồ đang kỳ quái vì sao hai người không đi theo Giả Dung mà tới nơi này làm chi. Du Chuẩn bay qua giải thích rõ tình huống, lúc này Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đã đi lên lầu hai. Trầm Nhược Hư nhỏ giọng hỏi: - Đệ muốn mua sách? Giả Dung nửa thật nửa giả nói: - Trong này mát mẻ, ta xem huynh nóng đổ mồ hôi, riêng mang huynh vào hóng mát.