Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 115: Bấm để xem Sụp mắt nghĩ nghĩ, Trầm Nhược Hư buông bút lông, đi tới trước giường cúi đầu hỏi: - Làm sao vậy, muốn ngủ? Giả Dung hoàn toàn thất thần, không nghe được thanh âm bên ngoài, cho nên không trả lời hắn. Trầm Nhược Hư đem trầm mặc của hắn xem thành cam chịu, cúi người hôn nhẹ lên môi Giả Dung, dựa theo yêu cầu của hắn trả lại "nợ nần". Còn đang cân nhắc mở thêm cửa hàng, trên môi đột nhiên bị đánh bất ngờ, đôi mắt Giả Dung hội tụ tiêu điểm, dừng trên khuôn mặt tuấn lãng trước mắt, chớp nhẹ một cái. Thấy Giả Dung vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Trầm Nhược Hư cho rằng hắn chưa hài lòng, vì thế lại cúi đầu hôn lên, cạy mở môi của hắn, tiếp tục xâm nhập trao đổi. Thứ nhân cách chết tiệt! Cho dù chuyện này làm tốt lắm, nhưng vẫn theo thói quen mắng một tiếng. Vừa chấm dứt nụ hôn, trên mặt Giả Dung nhiễm lên một tầng đỏ hồng, có vẻ vô cùng mê người. Trầm Nhược Hư đưa tay khép lại đôi mắt ướt át mông lung của Giả Dung, lập tức thổi tắt nến, nằm xuống bên cạnh hắn. Nhắm mắt lại thật lâu, trong lòng còn có chuyện suy tư, Trầm Nhược Hư vẫn chưa ngủ được. Giả Dung nhìn giống như đang ngủ lại đột nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn Trầm Nhược Hư nói: - Lăn qua lộn lại, trên người ngươi có con rận sao? Trầm Nhược Hư đối diện ánh mắt sáng ngời của hắn, trù trừ một chút, ngập ngừng ấp úng nói ra ý tưởng nổi lên hồi lâu trong lòng: - Ngày mốt là đêm thất tịch, buổi tối cùng đi ra ngoài sao? Trong mắt Giả Dung hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn thẳng hai mắt hắn nói: - Ngươi.. đêm thất tịch hẹn ta đi ra ngoài chơi? Trầm Nhược Hư nhẹ nhàng ân một tiếng, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy. Mặt trời mọc lên từ phía tây sao, Trầm sợ sợ lại biết học xong chủ động! Giả Dung chợt tươi cười, xoay người cưỡi lên người Trầm Nhược Hư, vỗ vỗ mặt của hắn, hỏi: - Thiếu niên, ngươi cũng biết đêm thất tịch là ngày mấy? - Ân. Trầm Nhược Hư đưa tay ôm hông của hắn, nhẹ giọng hỏi: - Được không? - Cũng không phải là không thể đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải trả lời ta một vấn đề. Giả Dung tới gần hỏi hắn: - Giữa chúng ta là quan hệ như thế nào? Trầm Nhược Hư nhỏ giọng: - Cả ngày hôn tới hôn lui còn có thể là cái gì? Giả Dung ngồi ngay ngắn, lắc lắc đầu, mặt không chút thay đổi nói: - Ta không biết. -! Trầm Nhược Hư bất lực, thở dài một tiếng, trong môi phun ra hai chữ: - Người yêu. Trên mặt Giả Dung lộ vẻ tươi cười vui vẻ, bò xuống người Trầm Nhược Hư: - Đáp án này ta rất hài lòng. - Được, đáp ứng huynh. Triệu di nương phát hiện gần đây thái độ của Giả Chính khác thường, lúc ban đầu nàng còn tưởng bởi vì Vương thị nên làm tâm tình hắn không tốt. Sau lại trải qua cẩn thận quan sát, nàng mới biết sự thật không phải là như thế. Triệu di nương cảm thấy được ở những lúc khác Giả Chính đều thật bình thường. Chỉ khi nhìn thấy Giả Tham Xuân hay Giả Hoàn thì cau chặt mày. Mãi tới khi có một ngày mấy người hầu ra ngoài đi chợ trộm vào tửu lâu nghe xong một đoạn Vương thị truyền kỳ trở về, cùng người nói tình hình trong sách, vừa lúc bị Triệu di nương nghe xong, nàng rốt cục biết Giả Chính vì sao khác thường như vậy.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 116: Bấm để xem Nguyên lai hắn hoài nghi Giả Tham Xuân, Giả Hoàn là do Vương thị cùng Giả Trân sinh ra, mà không phải do Triệu di nương sinh ra. Trong lòng Triệu di nương thầm mắng Giả Chính đọc sách nhập ma, đợi buổi tối đi ngủ hầu hạ Giả Chính thì nói thẳng Giả Tham Xuân cùng Giả Hoàn chứng thật là con của hắn, cũng đưa ra đề nghị lấy máu nhận thân. Giả Chính sớm có ý đó, nhưng vẫn luôn không tiện nói ra, thấy Triệu di nương truyền đạt cây thang, hắn làm sao lại không đồng ý? Kết quả máu của ba người dung hợp với nhau, Giả Chính thở dài một hơi nhẹ nhõm, Triệu di nương cũng thở ra một hơi. Sau khi chứng minh xong, Giả mẫu nhìn hai nhi đồng chợt nhớ lại Giả Nguyên Xuân bị đưa vào trong cung. Giả gia liên tục xảy ra ba sự kiện tai họa, đứa bé kia nhất định là cực kỳ khó sống trong cung. Sợ hãi có tiểu nhân lợi dụng sơ hở hại tính mạng Giả Nguyên Xuân, Giả mẫu đi cầu lão vương phi mà mình quen biết, thỉnh nàng hỗ trợ cầu ân điển với thái thượng hoàng, điều khiển Giả Nguyên Xuân đến bên cạnh hắn làm nữ quan. Giả mẫu không có dã tâm lớn như Vương thị, nhất định muốn Giả Nguyên Xuân lên làm phi tử của hoàng đế, chỉ trông ngóng nàng an toàn sống tới hai mươi lăm tuổi rồi xuất cung. Đương nhiên, với tình huống bây giờ cho dù Giả mẫu muốn làm cho Giả Nguyên Xuân trở thành phi tần của hoàng đế, nhưng lại có một mẫu thân như vậy hoàng đế nhất định cũng không cần nàng. Lão vương phi tiến cung, lúc này Giả Nguyên Xuân đi theo một đội cung nữ ôm xiêm y của các cung phi đi vào Hoán Y cục. Lúc đi ngang qua ngự hoa viên, một đám cung phi xa xa nhìn thấy nàng, lúc này mới bắt đầu xì xào bàn tán. - Các ngươi không phải tò mò vị nào là Vương thị nữ nhi sao? Trong những cung nữ bên kia, bộ dạng đầy đặn ngọc sáng chính là nàng. - Quả nhiên là đoan trang thục nhã như trong sách, tiếc rằng cuối cùng chết thảm trong tay mẹ đẻ của mình, đáng tiếc. - Có mẹ ruột âm độc tàn nhẫn như vậy, thật đáng thương, nàng vì sao lại đầu thai vào trong bụng Vương thị đâu. - Chẳng những bị thân nhân mình tín nhiệm nhất tự tay hại chết, sau khi chết còn bị giẫm lên thượng vị, chiếm lấy trượng phu, khó trách nàng chết không nhắm mắt. Nghĩ tới kết cục của nàng, nước mắt của ta muốn ra rồi. Một phi tần nghe xong thầm trợn trắng mắt: - Mấy người các ngươi suy nghĩ cũng quá nhiều. Giả Nguyên Xuân cũng chỉ là một cung nữ, đâu phải phi tần hoàng đế như trong sách viết. Hơn nữa hiện tại nàng không phải còn sống tốt sao? - Lời tuy như thế, nhưng ta vẫn cảm thấy nàng thật đáng thương. -! Một đám nữ nhân đầu óc có bệnh! Giả Nguyên Xuân cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, không cho người phát hiện mình đang cau chặt mày. Lại tới nữa, ngày gần đây không hiểu vì sao có một số cung phi luôn dùng ánh mắt đồng tình đánh giá nàng. Chờ Giả Nguyên Xuân ôm quần áo bẩn của cung phi đi vào Hoán Y cục, lão thái giám bên người thái thượng hoàng dẫn người đi tới, điều Giả Nguyên Xuân đi bên người thái thượng hoàng làm việc. Giả Nguyên Xuân không hiểu ra sao cả đi theo tới cung điện của thái thượng hoàng, không gặp được thái thượng hoàng lại gặp được lão vương phi. Lão vương phi đưa cho nàng lá thư do Giả mẫu tự tay viết, không nói thêm một lời đã đi. Từ khi thái thượng hoàng xem qua Vương thị truyền kỳ, ấn tượng với Vương thị cực kỳ phá hư. Tuy hắn xem ở mặt mũi của cựu thần, đồng ý điều động Giả Nguyên Xuân đến trong cung của mình, cũng không nguyện cho phép nàng lưu bên cạnh mình. Cho nên phái nàng đi thiên điện, phụ trách làm chút việc may vá, nhắm mắt làm ngơ. Giả Nguyên Xuân đi theo một lão ma ma đến chỗ ở mới của mình, thu xếp xong hành lý, thấy xung quanh vắng lặng mới lấy thư của Giả mẫu nhìn xem. Bởi vì thư đưa vào trong cung cũng không tiện viết quá dày, cho nên Giả mẫu chỉ khái quát nói về Vương thị truyền kỳ, lại lựa chọn vài sự kiện Vương thị làm ác đơn giản nói ra. Cuối cùng còn căn dặn Giả Nguyên Xuân điệu thấp an phận, cuối cùng cũng không viết thêm được nhiều lời. Xem hết thư nhà, Giả Nguyên Xuân cuối cùng hiểu được ánh mắt các cung phi nhìn mình có ý tứ gì, nhưng chính bản thân nàng cũng muốn hôn mê. Nàng thật không tin mẹ đẻ của mình trong tương lai sẽ hãm hại nàng như trong sách, nhưng mẹ đẻ giết hại tiên phu nhân cùng đứa con cả của đại phòng, hạ độc Giả Mẫn, cho vay nặng lãi, bán tế điền, dung túng người hầu ở bên ngoài hại người, những việc này đều là sự thật. Mỗi hành vi phạm tội đều cực kỳ ghê người. Giả Nguyên Xuân không thể tiếp nhận mẫu thân của mình là người âm tàn như vậy, khóc suốt cả đêm. Ngày hôm sau tỉnh lại, nàng thu liễm toàn bộ cảm xúc. Nghe theo lời Giả mẫu dặn dò, bỏ qua ý niệm lên làm cung phi trong đầu, ru rú xó bếp, chỉ điệu thấp làm một cung nữ hết bổn phận. Tới ngày thất tịch, quốc tử giám cho học sinh ba ngày kỳ nghỉ. Buổi chiều tan học, từng nhóm học sinh chen chúc trở về nhà, cả quốc tử giám nháy mắt trống rỗng. Ra cửa, Giả Dung lên xe ngựa của Trầm Nhược Hư, cùng hắn chạy về phương hướng khác. Hai người cùng hẹn ước ngày mai cùng đi chơi, tạm biệt ngay trước cửa. Nhìn Giả Dung chậm rãi khuất bóng trong dinh thự cách vách, Trầm Nhược Hư vào nhà mình. Lúc này trong nhà có thêm một quỷ quản gia, quỷ trù nương, ngoài ra còn có thêm vài quỷ nha hoàn cùng quỷ gã sai vặt. Giả Dung thay xong quần áo sạch sẽ đi ra thì trời đã tối. Ánh sao chiếu sáng, lóe lên quang mang dịu dàng. Tri Canh, Sở Ô nối gót tới.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 117: Bấm để xem Giả Dung lấy ra trang giấy tràn ngập kế hoạch hoạt động, phát cho đám quỷ, mở thêm một cuộc hội nghị nhỏ thương lượng về những hoạt động đêm thất tịch lần này. Ước chừng nửa giờ sau, đám quỷ rời khỏi tòa nhà. Giả Dung cởi áo ngoài, vừa nằm xuống chưa được hai giây lại đột nhiên xuống giường. Hệ thống đang xem phim tò mò hỏi: - Hơn nửa đêm, chủ nhân còn muốn ra cửa? Giả Dung cúi đầu buộc đai lưng, nói: - Một mình khó ngủ, đi tìm người bồi ngủ. - Bổn bảo bảo không biết nên nói ngài làm sao mới tốt, chỉ có thể nói một chữ "phục". - Ân, nhận được. Giả Dung vẫy hai người Bách Linh, mở cửa đi tới chỗ vách tường cao: - Ai cũng đều được, thi triển thuật pháp đưa ta đi qua. Vẻ mặt Bách Linh cùng Du Chuẩn không nói gì nhìn Giả Dung, làm ra một phù không thuật đưa hắn qua bên Trầm trạch. Sau đó một đường theo sát giấu diếm người hầu tuần tra trong nhà, thông suốt đi tới cửa sổ phòng Trầm Nhược Hư. Dùng xong liền ném, Giả Dung thuận lợi đi tới mục đích, vẫy tay: - Được rồi, hai người trở về đi, không cần cùng đi vào. Tuy nói như vậy nhưng hai quỷ vẫn ở bên ngoài. Bọn họ nhìn thấy Giả Dung leo qua cửa sổ vào phòng, lại cùng nhau ngồi bên cửa phòng ngắm sao. Lúc Trầm Nhược Hư đang mơ màng nằm ngủ, cảm giác trước giường có dị động phát sinh, tựa hồ có vật gì bò lên giường của hắn, tính phản xạ xoay người chế trụ yếu hại của người kia. Giả Dung vỗ lên tay của Trầm Nhược Hư đang đặt trên cổ mình, kéo kéo vành tai của hắn, không vui nói: - Ngươi làm gì đó. Nghe được thanh âm quen thuộc, Trầm Nhược Hư liền buông tay ra, thông qua ánh trăng chiếu vào thấy rõ mặt người kia. Trầm Nhược Hư quét mắt nhìn quanh phòng, xác định đây là phòng của mình, véo cánh tay đoán được mình không phải đang nằm mơ: - Sao đệ lại ở nơi này? Trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc, còn bí mật mang theo vẻ vui mừng không giấu được. Giả Dung nhoẻn miệng cười, thấp giọng nói: - Cùng huynh ở chung đã quen, một mình ngủ không được, cho nên đi tường nhảy cửa sổ vào. Như thế nào? Huynh không hoan nghênh phải không? Nếu huynh thật không chào đón, ta lập tức rời đi. Nói xong Giả Dung liền đưa tay muốn đẩy Trầm Nhược Hư ra để xuống giường. Trầm Nhược Hư phản ứng nhanh chóng bắt được tay Giả Dung, nghiêng người áp chế: - Đừng. Giả Dung ra vẻ không hiểu, nói: - Đừng là có ý gì? Rốt cục là hoan nghênh hay là không? Trầm Nhược Hư ôm sát hông của hắn, nói: - Hoan nghênh, đặc biệt hoan nghênh. - Ta luôn thích bộ dạng thành thực của huynh. Giả Dung hài lòng nở nụ cười. Hoàn toàn bị người nào đó làm cho thành thực Trầm sợ sợ: -! Giả Dung rút tay vỗ vai Trầm Nhược Hư, nói: - Nhanh xuống dưới, ta muốn ngủ bên trong. Trải qua nhắc nhở, Trầm Nhược Hư bất tri bất giác ý thức được chính mình còn đè nặng Giả Dung. Hắn xoay người xuống dưới, nằm bên ngoài, nhường bên trong giường cho Giả Dung. Hai người nhắm mắt lại, trong phòng chợt im lặng xuống. Im ắng, chỉ còn nghe được thanh âm tiếng hít thở. Sau một lúc lâu Giả Dung xoay người đối mặt Trầm Nhược Hư, dùng ngón tay gảy cằm của hắn. Trầm Nhược Hư bị gây rối, chậm rãi mở mắt. - Huynh cẩn thận suy nghĩ một chút, có phải hôm nay đã quên một việc còn chưa làm? Giả Dung nhắc nhở. Trầm Nhược Hư nghiêm túc tự hỏi, nói: - Không có. Giả Dung hừ một tiếng, rút tay xoay người đưa lưng hướng Trầm Nhược Hư. Ngay sau đó hắn đột nhiên lật người trở lại, nhẹ nhàng nhéo cánh tay Trầm Nhược Hư, buồn bực nói: - Ngu ngốc! Hôm nay huynh còn chưa trả lợi tức cho ta. Trầm Nhược Hư giật mình, sau đó tìm được đôi môi Giả Dung. Nhận được lợi tức hôm nay, cuối cùng Giả Dung mới thành thật nằm ngủ. Nhìn hắn mỉm cười đi vào giấc ngủ, Trầm Nhược Hư vừa bất đắc dĩ lại có chút muốn cười. Không khỏi hỏi mình vì sao lại yêu thích một thiếu niên một bụng phúc đen như vậy. Sáng hôm sau, Viên bá gõ cửa phòng. Không bao lâu cửa phòng mở ra, Giả Dung còn buồn ngủ đi ra, bình thản hỏi: - Đã giờ nào rồi? Vẻ mặt Viên bá ngẩn ra, trả lời: - Mới vừa giờ thìn. Giả Dung công tử sao ở trong này? Buổi tối hôm qua hắn có tới sao? Hay là mình già hồ đồ, đầu óc nhớ sai lầm? - Công tử tới khi nào? Viên bá lúng túng hỏi. Giả Dung thở dài một hơi, thần tình bất đắc dĩ nói: - Còn không phải tại công tử nhà các vị, hơn nửa đêm làm ác mộng sợ hãi. Lại trèo tường qua nhà của ta, kéo ta đang trong lúc ngủ mơ đi qua đây bồi hắn nghỉ ngơi.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 118: Bấm để xem - Ta đi về trước. Giả Dung từ biệt Viên bá, cất bước đi về phía trước, miệng còn nhỏ giọng than thở: - Một đại nam nhân không ngờ lá gan nhỏ như vậy, làm ác mộng còn phải có người bồi lên mới dám ngủ. Bên trong phòng nghe được bên ngoài nói chuyện Trầm Nhược Hư: -! Vẻ mặt Viên bá hốt hoảng, như bay vào phòng, ngập ngừng ấp úng hỏi: - Công tử, ngài.. sợ hãi ác mộng? Trầm Nhược Hư gian nan phun ra một chữ "ân". Viên bá: -! Phảng phất từ trước nhận thức là một giả công tử. Bên kia, nhận được nhiệm vụ của Giả Dung, nhóm quỷ đợi trời vừa sáng liền dán bố cáo trước cửa hàng, khua chiêng tuyên truyền hoạt động đêm thất tịch. Ba cửa hàng băng thực ở đêm thất tịch triển khai hoạt động đoán chữ, viết thơ vân vân. Phàm là ai đoán trúng câu đố, có thể đạt được thẻ giảm giá kỳ hạn ba tháng. Người nào lấy được một trong mười danh ngạch đầu tiên khi sáng tác thơ từ được thưởng cho thẻ miễn phí. Phần thưởng kéo dài cho tới trước Trung Thu, đi cửa hàng băng thực tiêu phí hoàn toàn miễn phí. Mặt khác đêm thất tịch toàn bộ cửa hàng đều giảm giá. Bên cửa hàng sách cũng có hoạt động, nhưng có chút khác với cửa hàng băng thực. Bên cửa hàng sách không có giảm giá, nhưng chỉ cần có khách mua sách có thể được tặng thẻ ký tên mang theo mùi hương khác nhau, còn có thể tùy theo mọi người yêu thích mà lựa chọn. Ngoài ra còn có thiệp chúc phúc, lớn cỡ bàn tay, vẽ lên cảnh tượng Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ ở cầu Hỉ Thước. Sao trời cuồn cuộn, cảnh tượng đầy sao, tựa như ảo mộng. Hơn nữa hình ảnh Ngưu Lang Chức Nữ đều duy mỹ tinh xảo. Theo mọi người triều đại này xem ra, tuyệt đối là vật hiếm lạ, thật sự có thể kích thích ước vọng trong lòng người. Đương nhiên cửa hàng sách cũng cử hành hoạt động toàn dân cùng thi đấu, tỷ như ném thẻ vào bình rượu. Mỗi dạng hoạt động đạt được năm danh ngạch đầu tiên, có thể tùy ý lựa chọn một bộ sách mang về. Lại là tặng đồ miễn phí, còn ăn miễn phí, còn là giảm giá vân vân.. rất nhiều thương gia hiện nay còn chưa biết những hoạt động này sẽ mang tới lợi ích gì, nhìn một loạt động tác của các cửa hàng của Giả Dung, đều cười thầm những cửa hàng này nhất định sẽ lỗ vốn không còn. Cũng có chút thương nhân ánh mắt sâu xa, trong lòng vừa động, bắt chước cửa hàng của Giả Dung làm ra hoạt động giảm giá, nho nhỏ thử nghiệm một chút. Tới đêm thất tịch, cửa hàng của Giả Dung đoàn người tấp nập, chen chúc vô cùng. Đủ loại hàng hóa như nước chảy chà chà chà chảy ra ngoài. Những thương gia đánh bạo học tập bắt chước theo lưu lượng khách cũng dũng mãnh tràn vào, hàng hóa tiêu thụ tăng thật lớn. Nhìn tình hình sục sôi ngất trời, đừng nói bù đắp lại số tiền giảm giá, chỉ sợ tiền bạc kiếm trong một ngày còn cao hơn nửa tháng lãi ròng của bọn họ. Lúc này những thương gia ở sau lưng giễu cợt mới nhận thức được hoạt động khuyến mãi tốt như thế nào. Ở mặt ngoài xem ra giống như là hao hụt, thực tế lại có thể kích thích đoàn người tiêu phí, kiếm lời vô số. Bọn hắn hối hận không ngừng, nhanh chóng nhân lúc đêm thất tịch còn chưa qua xong, sôi nổi bắt chước triển khai hoạt động giảm giá. Trời vừa tối, Trầm Nhược Hư lập tức chạy qua nhà Giả Dung, tìm hắn cùng nhau ra ngoài ngắm cảnh du ngoạn. Bị quỷ quản gia đưa vào khách sảnh, nhìn thấy bên cạnh Giả Dung còn có một tiểu hài nhi, nụ cười trên mặt Trầm Nhược Hư nhất thời giảm bớt. Tiểu cô nương bộ dạng ngọc tuyết đáng yêu, nhưng một khi xen vào thế giới của hai người lại làm cho hắn cảm thấy chướng mắt. Giả Dung đang nói chuyện với Giả Tích Xuân, nghe được tiếng bước chân quay đầu nhìn Trầm Nhược Hư cười: - Huynh đã đến rồi, đây là tiểu cô cô của ta, huynh cũng xưng hô nàng là tiểu cô cô là được. Gần đây liên tục làm nổi bật, người Giả gia không muốn qua đêm thất tịch, cửa lớn khóa chặt, không cho người trong phủ đi ra ngoài chơi. Là Họa Mi âm thầm đem tiểu Tích Xuân ra ngoài gặp Giả Dung. Bộ dáng Giả Dung trịnh trọng giới thiệu tiểu Tích Xuân làm cho người ta cảm giác như đang giới thiệu cho một nửa còn lại của mình ra mắt người giám hộ. Trầm Nhược Hư nghe hắn nguyện ý xưng hô một người là tiểu cô cô, còn gọi mình cùng đi theo xưng hô, có thể thấy được thật tình đem người nọ cho là người thân nhất. Trầm Nhược Hư nhất thời nghiêm mặt, hướng tiểu Tích Xuân chắp tay bái xuống, cúi người thi lễ: - Gặp qua tiểu cô cô. Tiểu Tích Xuân luống cuống nhìn Giả Dung, Giả Dung sờ đầu của nàng, mềm nhẹ cười, chỉ vào Trầm Nhược Hư giới thiệu: - Đây là bạn cùng trường có quan hệ vô cùng thân thiết với ta. Chúng tôi đối đãi nhau thật tốt như là chính mình. Ngài xem hắn như là ta thì tốt rồi, không cần câu nệ. Tiểu Tích Xuân cầm tay Giả Dung, thẹn thùng nhìn Trầm Nhược Hư cười cười. - Người đến đông đủ, chúng ta đi thôi. Giả Dung nói một tiếng, bên trái nắm tay Trầm Nhược Hư, bên phải nắm tay tiểu Tích Xuân, ba người cùng ra ngoài phủ đi chơi. Đi mệt mỏi, Giả Dung dẫn theo hai người vào cửa hàng băng thực.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 119: Bấm để xem Tối nay tình huống đặc thù, cửa hàng băng thực sẽ mở cửa đến nửa đêm về sáng mới đóng cửa. Lúc ba người đi vào thì trong cửa hàng chất đầy người, thanh âm ầm ĩ vô cùng. Giả Dung lợi dụng đặc quyền dùng ánh mắt ý bảo thủ hạ quỷ biến hóa thêm một bàn chỗ ngồi, dẫn hai người đi vào ngồi xuống. - Ngươi đưa kem cho ta ăn, chính là chỗ này bán sao? Tiểu Tích Xuân ngồi bên cạnh Giả Dung, trừng lớn đôi mắt trong veo như nước, đánh giá cửa hàng xa hoa, miệng mở ra, thần sắc đều là sợ hãi than. - Không sai. Giả Dung cầm quyển thực đơn hỏi: - Tiểu cô thích con chó nhỏ sao? Ta điểm kem hình con chó nhỏ cho ngài được không? Tiểu Tích Xuân gật đầu: - Được! Giả Dung lại hỏi ý kiến của Trầm Nhược Hư, gọi ba loại kem. Không bao lâu kem được bưng lên bàn. Trầm Nhược Hư theo thói quen đút kem cho Giả Dung, Giả Dung cũng theo thói quen há mồm ăn, tự nhiên vô cùng. Tiểu Tích Xuân liếc mắt nhìn bọn họ, nghiêng đầu, lực chú ý tập trung vào kem hình con chó nhỏ. Nhìn thấy nhìn thấy, nàng nhịn không được cúi đầu hôn con chó nhỏ, kết quả đầu của nó lõm xuống, xung quanh miệng nàng hiện lên một vòng râu bạc. Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đều thấy buồn cười. Ăn xong kem, thời gian cũng đã hơi muộn. Giả Dung mang người về nhà, đem tiểu Tích Xuân giao cho Họa Mi. Họa Mi mang theo Giả Tích Xuân vào trong Vinh quốc phủ, còn mang theo không ít lễ vật mà Giả Dung chuẩn bị cho nàng, là một đống thú nhồi bông, cùng với mấy quyển tranh châm biếm "Sư Tử vương" còn có "Ngư Ngư đáy biển mạo hiểm ký". Hai bộ tranh này là chuẩn bị cho quần thể nhi đồng, sau khi đem bán đều được rất nhiều người trưởng thành cũng yêu thích. Đưa người đi xong, Giả Dung nắm tay Trầm Nhược Hư, cười tươi nói: - Đi thôi, đi qua đêm thất tịch lễ chỉ thuộc về hai người chúng ta. Hai người đi ra cửa, tiến nhập vào trong con đường náo nhiệt. Cùng nhau đi xem nước chảy, đi xem đèn thả trên sông, xem hội thơ, xem đèn đoán đố, xem cảnh đẹp.. luôn chơi tới đêm khuya, đêm thất tịch cũng chậm rãi chấm dứt. Mãi tới canh ba, dòng người dần vắng, Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đi lên một ngọn đồi nhỏ. Bởi vì sắc trời u ám, Giả Dung không thấy rõ cảnh sắc xung quanh. Nhưng nằm trên cỏ dại mềm mại, ngửi hương hoa, hắn khẳng định trên đồi có thật nhiều hoa tươi. - Năm nay hai vì sao Ngưu Lang Chức Nữ còn sáng ngời hơn những năm trước. Nằm trên cỏ, Trầm Nhược Hư nắm chặt tay Giả Dung, một tay chỉ lên ngôi sao nói. Giả Dung nhìn nhìn nói: - Phải, sáng hơn cả bắc đẩu thất tinh. Trầm Nhược Hư quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: - Cho nên người có tình sẽ thành thân thuộc năm nay nhất định là đặc biệt nhiều. Tâm hữu linh tê, Giả Dung khẽ cười, ôn nhu nói: - Phải đó, trước mắt đã có một đôi. Đột nhiên một đám đom đóm bay tới. Chợt lóe chợt lóe như là ngôi sao trong bầu trời đêm. Cả hai người giống như đặt mình bên trong biển sao. Thuận theo tâm ý của mình, Trầm Nhược Hư đặt lên môi Giả Dung một nụ hôn, nụ hôn kéo dài thật lâu. Chờ nụ hôn dài lâu chấm dứt, "biển sao" cũng đã bay xa. Trầm Nhược Hư dùng trán đặt trước ngực Giả Dung, nhắm mắt lại thở nhẹ. Sửa sang lại quần áo cho cả hai, Trầm Nhược Hư đứng dậy kéo Giả Dung: - Không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 120: Bấm để xem - Được. Thanh âm Giả Dung hơi có chút khàn khàn. Trên đường bước chậm trở về, đại đa số quầy hàng hai bên đường đã dọn dẹp. Ngã tư đường đầu hôm còn chen chúc đầy người hiện tại chỉ còn thưa thớt vài người. Hai khắc sau, hai người đứng dưới đại thụ trước cửa nhà. Trầm Nhược Hư ho khan một tiếng, hắng giọng, có chút ngượng ngùng hỏi: - Đêm nay ta có thể còn sẽ làm ác mộng, đệ còn tới nhà của ta bồi ta nữa không? - Không đi, đêm nay ta không muốn trèo tường. Giả Dung lắc đầu nói. - Nga, như vậy sao? Đôi mắt sáng ngời của Trầm Nhược Hư chợt biến thành ảm đạm, cúi thấp đầu, trong lòng tràn ngập cảm giác mất mát. Trầm Nhược Hư rất nhanh che giấu vẻ mặt thất vọng, lấy ra một cây trâm bạch ngọc của nam giới, cắm lên búi tóc của Giả Dung. Giả Dung đưa tay sờ sờ cây trâm, ánh mắt nhìn vào đồng tử của Trầm Nhược Hư, chạm tới một mảnh thâm tình như nước. - Tín vật đính ước, thật thích hợp đệ. Trầm Nhược Hư đánh giá bộ dáng của Giả Dung, ánh mắt càng nhu hòa: - Đêm nay đi bộ thật lâu, nói vậy đệ cũng mệt mỏi. Mau về nghỉ ngơi đi, nhìn thấy đệ vào rồi ta tiếp tục vào nhà. - Vừa rồi ta còn chưa nói xong đâu. Giả Dung nắm tay hắn, ngẩng đầu nhìn trời, khẽ mỉm cười nói: - Đêm nay cảnh đêm không sai, chi bằng Trầm huynh tới nhà của ta cùng ta cầm đuốc soi dạ đàm đi! Nghe ra ý tứ của hắn, Trầm Nhược Hư lập tức nóng lên hai má, nhịp tim gia tốc rối loạn. Giả Dung cảm giác được bàn tay của Trầm Nhược Hư chợt nóng bừng lên. Hắn nhếch môi cười, không đợi Trầm Nhược Hư trả lời liền lôi kéo người đi vào nhà mình. Lời mời của Giả Dung hoàn toàn bất ngờ làm cho hắn không kịp phòng ngự, như là bơi hồn nhắm mắt theo đuôi theo sát Giả Dung đi thẳng về phòng của hắn. Từng kiện quần áo trên người Giả Dung rơi xuống, ánh mắt Trầm Nhược Hư sâu thẳm, không bị khống chế dừng trên người hắn. Khi tầm mắt chạm tới vài cảnh đẹp như ẩn như hiện trên người hắn, Trầm Nhược Hư không khỏi cảm thấy cổ họng khô khốc. Thiếu niên trần trụi không một mảnh vải từng bước một đi tới gần, trố mắt, hắn liền bị đẩy ngã xuống giường. Mái tóc đen nhánh buông xuống, rơi lên mặt Trầm Nhược Hư, mang theo cảm giác hơi ngứa ngáy. Trầm Nhược Hư giây lát hoàn hồn, cùng người kia đổi vị trí, cúi đầu tinh tế hôn mỗi tấc da thịt trên người thiếu niên, lưu lại hoa mai màu hồng nhạt, chế tạo ra một bức họa mỹ nhân xa hoa. Một đêm này, thanh âm chiếc giường lay động liên tục tới khi gà gáy sáng sớm mới có thể ổn định. Nắng sớm mờ mờ, mây trôi lãng đãng. Đêm qua trở về, tiểu Tích Xuân ôm chó nhồi bông lớn mỹ mỹ ngủ một đêm. Sáng sớm thức tỉnh, tiểu Tích Xuân mơ hồ ôm chó nhồi bông còn lớn hơn mình một chút lăn lộn lên. Họa Mi xốc màn giường, nhìn thấy tiểu hài nhi ôm con "chó" lăn lộn, buồn cười, lập tức nhẹ giọng gọi tiểu Tích Xuân đứng dậy rửa mặt. Sau khi rời giường, tiểu Tích Xuân vẫn ôm chó nhồi bông không buông tay, dùng thời gian còn nhiều hơn gấp đôi so với ngày thường mới hoàn thành xong rửa mặt chải đầu, mặc quần áo, dùng điểm tâm. Dùng xong đồ ăn sáng, nàng đi ra đình viện tiêu thực tản bộ trở về, nàng nhìn những thú nhồi bông khác cùng mấy quyển manga trên bàn, lôi kéo tay áo Họa Mi nói: - Họa Mi tỷ, tỷ giúp ta mời Tham Xuân tỷ, Nghênh Xuân tỷ, Bảo Ngọc cùng Hoàn nhi lại đây được không. Bởi vì chuyện của nhị thái thái, tâm tình bọn họ đều không tốt, ta nghĩ đem đồ vật đưa cho bọn họ, làm cho bọn họ vui vẻ một chút. Tiểu Tích Xuân tri kỷ như vậy, cũng thật làm cho người ta hận không thể phủng trên lòng bàn tay sủng ái. Họa Mi ôn nhu nhìn nàng, đáp: - Đều theo cô nương, ta kêu người đi mời. Nói xong Họa Mi nhún người, ra cửa điểm mấy nha hoàn chân chạy đi mời người lại đây. Khi hai vị cô nương cùng hai huynh đệ Bảo Ngọc, Giả Hoàn đã tới, Tích Xuân cảm giác như thời gian chỉ mới qua trong nháy mắt. Giả Nghênh Xuân hỏi: - Tích Xuân muội, ngươi mời chúng ta tới là có chuyện gì sao? Giả Hoàn nhìn chằm chằm đồ vật trong lòng tiểu Tích Xuân, che miệng kinh hô: - Ai nha, con chó thật lớn! Tích Xuân tỷ tìm được ở đâu vậy? Có cắn người hay không? Tiểu Tích Xuân dùng khuôn mặt phấn hồng cọ xát mũi con chó nhồi bông, giải thích: - Đây không phải chó thật, là dùng vải bông may ra tới. Nàng kêu Họa Mi mang theo mấy nha hoàn đi ra ngoài, chợt thần bí hề hề dẫn theo Bảo Ngọc bọn họ vào phòng trong. - Các ngươi đi theo ta, ta có đồ vật tặng cho mọi người. Tiểu Tích Xuân chỉ vào mấy con thú nhồi bông nói: - Nhìn xem những con mèo nhỏ, thỏ thỏ, sư tử, nai con, đều là con rối giống như con chó của ta, mọi người thích cái nào lấy cái đó đi. Nhìn theo tay của nàng, chỉ thấy một đống động vật mềm mại nằm trên giường, chiếm cứ toàn bộ cái giường. Cũng đều là nhi đồng, nhìn một đống thú nhồi bông đáng yêu đương nhiên là hai mắt sáng lên. Giả Hoàn tuổi nhỏ nhất trực tiếp nhào lên giường, cả người lâm vào trong bầy rối. Giả Bảo Ngọc đứng một bên không nhúc nhích, chờ tỷ muội đệ đệ lựa chọn xong, mới cầm lấy sư tử con cảm ơn tiểu Tích Xuân. Tiểu Tích Xuân ngượng ngùng cười, đi tới bên cạnh bàn vỗ lên sách manga nói: - Còn có tranh liên hoàn này, « Sư Tử vương » cùng « Ngư Ngư đáy biển mạo hiểm ký », mỗi người đều có một quyển nha. Giả Hoàn sưu một tiếng chạy tới, cầm lên một quyển mở ra, miệng không ngừng phát ra oa oa sợ hãi than: - Sách thật đẹp, Tích Xuân tỷ từ đâu mà có được!
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 121: Bấm để xem Tiểu Tích Xuân hạ thấp giọng nói: - Đây là Dung ca nhi tặng. Nhưng nhị lão gia cùng Liễn nhị tẩu tử đều không thích Dung ca nhi, các ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết. Nếu có chút người hỏi, mọi người cứ nói là Họa Mi tỷ mua từ bên ngoài về. Mọi người gật đầu, vây một chỗ ôm con rối chơi đùa, hoặc là lật xem tranh châm biếm. Sau một lúc lâu, tiểu Bảo Ngọc đang nhìn chằm chằm "Sư Tử vương" đột nhiên ngẩng đầu, tinh thần dâng trào, vẻ mặt phấn chấn. Hắn ôm sát tiểu sư tử của mình, nói năng có khí phách: - Ta quyết định, sau này ta muốn trở thành nam tử hán giống như Sư Tử Vương. Giả Hoàn nghe xong hưng phấn nói: - Ta cũng phải làm một người giống như Ngư Ngư, tìm một đám tiểu đồng bọn, nơi nơi đi mạo hiểm! Nói xong hắn hâm mộ liếc mắt nhìn tiểu sư tử của Bảo Ngọc. Thật đáng tiếc không có con rối Ngư Ngư, muốn có. Mấy nhi đồng ở lại chỗ Tích Xuân chơi cho tới trưa, khi nghe được người hầu gọi về dùng cơm, mới lưu luyến cáo biệt nhau, mang theo lễ vật về chỗ ở của mình. Tập Nhân hầu hạ bên người tiểu Bảo Ngọc, buổi sáng cũng không cùng hắn đi qua chỗ ở của Tích Xuân, nhìn Bảo Ngọc hai tay ôm chặt con rối sư tử trở về, lập tức chạy tới nói: - Đây là vật gì, nhị gia từ đâu có được? Những đồ vật không rõ lai lịch gì đó không thể nhận, bằng không làm cho tiểu nhân hãm hại thì không xong. Khi nói chuyện còn muốn đưa tay giật lấy tiểu sư tử của Bảo Ngọc. Bảo Ngọc đẩy bàn tay vươn ra của Tập Nhân, trừng mắt nói: - Đây là Tích Xuân muội tặng lễ vật cho ta. Người trong nhà cấp cho đồ vật, sao tới miệng của ngươi lại biến thành không rõ lai lịch gì đó? Tập Nhân ỷ mình là người do Giả mẫu ban thưởng tới, lại được Vương thị thích, tự cho rằng mình là đệ nhất nhân bên người Bảo Ngọc, xưa nay quản hắn rất rộng. Những nha hoàn cùng gã sai vặt khác đều chướng mắt nàng, giờ phút này nhìn thấy Tập Nhân chọc giận Bảo Ngọc, lập tức gạt mở nàng, che chở Bảo Ngọc cùng tiểu sư tử của hắn vào phòng. Tập Nhân giậm chân đuổi theo đi vào, vừa lúc nhìn thấy Minh Yên thả hai quyển tranh châm biếm lên mặt bàn, mở ra một quyển trong đó cấp cho Bảo Ngọc nhìn xem. Nàng gom qua nhìn thoáng qua, nhất thời nhíu mày, giật lấy quyển sách không cho Bảo Ngọc nhìn xem. - Nhị gia đừng nhìn, nhị lão gia mà biết sẽ tức giận. Bảo Ngọc khẩn trương đoạt lại quyển "Sư Tử Vương" của mình, cả giận nói: - Ngươi tiếp tục vượt khuôn, cũng không cần ở lại trong phòng của ta hầu hạ. Tập Nhân đỏ mắt, ủy khuất nói: - Lời này của nhị gia thật đả thương ngươi, nô tì cũng là vì tốt cho ngài. Xem ra trước kia mình đối với người hầu rất tốt, trái lại nuôi lớn tính tình của bọn hắn, leo đến trên đầu mình. Nhất là Tập Nhân này, từ nay về sau vẫn là cách xa một chút tốt hơn. Tiểu Bảo Ngọc hừ nhẹ nói: - Hai quyển sách này là hoàng thượng tự mình chỉ định cấp cho chư vị hoàng tử công chúa nhìn xem. Đám quan viên trong triều tranh nhau mua về nhà, hiện giờ bên ngoài đều bán đứt hàng, ngươi không biết cũng đừng lắm miệng. Mau đi ra, chỗ này của ta không cần ngươi hầu hạ. Lời này vốn là Họa Mi nói cho Tích Xuân nghe, Tích Xuân học vẹt nói lại cho mấy người Bảo Ngọc nghe, hiện giờ Bảo Ngọc cũng rập khuôn đem ra ngăn chặn miệng của Tập Nhân. Tập Nhân biến sắc, còn muốn nói chuyện lại bị Minh Yên đẩy ra ngoài cửa, cùng một người khác ngăn cản trước cửa không cho nàng đi vào phòng. Mặt trời lên cao, trong Giả trạch vang lên động tĩnh. Xuyên thấu qua màn lụa mỏng như sương mù, lờ mờ có thể thấy được hai thân thể chặt chẽ quấn lấy nhau. Không bao lâu Giả Dung lấy tay Trầm Nhược Hư gác trên người mình, chống thắt lưng mỏi nhừ mè nheo ngồi dậy. Hắn cúi đầu nhìn dấu vết hoa mai dày đặc trên người mình, hoành liếc mắt nhìn Trầm Nhược Hư đang nằm bên cạnh nhắm nghiền mắt, đưa tay xốc lên màn lụa, cẩn thận xuống giường. Tùy ý phủ thêm cái áo, Giả Dung hướng ngoài cửa kêu một tiếng: - Đưa nước ấm vào, ta muốn tắm rửa. Hắn vừa dứt lời, không bao lâu nước ấm đưa vào nhà. Nghe tiếng nước sau bình phong, Trầm Nhược Hư tỉnh lại, thấy bên cạnh không có Giả Dung, đứng dậy đi ra sau bình phong. Giả Dung không chút khách khí cũng không quay đầu lại nói: - Qua đây giúp ta kỳ cọ. Trầm Nhược Hư cầm khăn ướt mềm nhẹ lau chùi lưng cho hắn. Tắm lên tắm lên, Trầm Nhược Hư bỗng nhiên cúi đầu hôn lên gáy Giả Dung. Sau một đêm, thân thể Giả Dung đang ở trong thời gian mẫn cảm, Trầm Nhược Hư vừa hôn hắn liền theo phản xạ khẽ rên rỉ một tiếng. Thanh âm như mở ra công tắc trong thân thể Trầm Nhược Hư, ánh mắt hắn tối sầm lại, đứng lên bước vào trong thùng tắm. Một canh giờ sau, Trầm Nhược Hư ôm người đi ra, bỏ lên giường. Giờ này khắc này, hai má Giả Dung nổi một luồng đỏ ửng thản nhiên, đôi mắt động tình khép nhẹ, toàn thân da thịt lộ ra một luồng phấn hồng. Trong lúc người nào đó hầu hạ mặc lại quần áo, Giả Dung đột nhiên bắt lấy cánh tay Trầm Nhược Hư cắn một cái. - Lần tới không được đòi lấy không chừng mực như vậy. Tức giận nói một câu, Giả Dung xoay người ghé trên giường: - Thắt lưng quá mỏi, xoa bóp cho ta. Nghe vậy đầu sỏ gây nên nhanh chóng lại nhu vai đấm chân nhu eo. Bất tri bất giác Giả Dung đã ngủ. Đợi khi hắn lại mở mắt, mặt trời đã chậm rãi lặn về phía tây.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 122: Bấm để xem Giả Dung hoảng sợ, vội vàng bò lên nhìn qua Trầm Nhược Hư hỏi: - Đã trễ thế này, tại sao huynh không gọi ta? - Nhìn đệ ngủ thật ngon, luyến tiếc. Trầm Nhược Hư cầm áo ngoài mặc vào cho hắn, lại cầm lược chải tóc cho Giả Dung, dùng trâm bạch ngọc mới tặng đêm qua gài tóc cho hắn. Giả Dung ôm mặt hắn hỏi: - Huynh có phải là thừa dịp ta ngủ, trộm ăn mật hay không. Trầm Nhược Hư gật gật đầu, thuận thế hôn lên môi của hắn, cười hỏi: - Ngọt sao? Giả Dung cúi đầu mang giày, ra vẻ khinh thường nói: - Chỉ có một chút ngọt. Nghe vậy Trầm Nhược Hư bật cười, trong mắt lóe lên vẻ khoái trá. Một ngày chưa ăn cơm, trong bụng Giả Dung trống trơn, kêu không ngừng. Ăn hai chén cháo loãng ấm bụng, Giả Dung chỉ vào cái bàn dưới chân giường cách đó không xa nói: - Đi lấy cây kéo cho ta, cùng một cái túi hương, huynh đều mang hết lại đây. Trầm Nhược Hư buông đũa lập tức làm theo. - Đệ lấy kéo cùng túi thơm làm gì? Trầm Nhược Hư tò mò hỏi. Giả Dung trầm mặc không nói, tiếp nhận cây kéo cắt xuống vài sợi tóc của mình. Trầm Nhược Hư khẽ động, đã ý thức được mục đích của Giả Dung. Ngay sau đó quả nhiên nhìn thấy Giả Dung cuộn tóc bỏ vào trong túi hương. Cột chắc miệng túi, Giả Dung kéo Trầm Nhược Hư, đem túi hương đựng tóc của mình đeo vào ngang hông của hắn. Trầm Nhược Hư nhìn chăm chú vào ánh mắt Giả Dung, đáy mắt phập phồng như mặt hồ cuộn sóng. - Tín vật đính ước, mang theo bên người, đánh mất không để yên cho huynh. Giả Dung nói xong kéo tay Trầm Nhược Hư đi ra cửa: - Đi thôi, nên đi quốc tử giám. Vừa đi được hai bước, Trầm Nhược Hư đột nhiên đứng lại, kéo Giả Dung vào trong lòng, thấp giọng nói: - Không vội, sáng mai đi cũng được. - Không.. Giả Dung phát hiện ý đồ của hắn, muốn nói không được nhưng sau đó nín bặt. Ngày kế, hai người vội vàng chạy tới quốc tử giám. Nghỉ giữa khóa, Tống Thanh nhìn bộ dáng cảnh xuân đầy mặt của Trầm Nhược Hư, không cần hỏi cũng biết đêm thất tịch của hắn trôi qua quả thật thập phần tuyệt vời. Qua xong rồi đêm thất tịch điên cuồng, cũng sắp đến thời gian cửa hàng sách của Giả Dung tuyên bố phần thưởng. Một ngày trước khi bóc thưởng, Giả Dung tùy ý viết ra mười sáu số thứ tự, giao cho Sở Ô mang đi. Ngày chính thức tuyên đọc phần thưởng, trước cửa hàng dòng người tấp nập. Xét thấy không gian cửa hàng không đủ chứa nạp toàn bộ dòng người, Sở Ô dứt khoát không cho người vào cửa. Cửa lớn đóng lại, mọi người đứng bên ngoài đường cái, Sở Ô rõ ràng đem đường lớn làm thành sân bãi bóc thưởng. Hắn đứng trên ban công lầu hai, nhìn biển người ồn ào bên dưới, cao giọng hô: - Yên lặng! Đều yên lặng! Phía dưới ta tuyên bố số thứ tự trúng thưởng, chư vị mời xem trọng nội dung trong trang giấy của mình, cẩn thận nghe ta tuyên đọc con số. Bên dưới nhất thời yên lặng. Mọi người khẩn trương nhìn lên Sở Ô. Sở Ô nói: - Đầu tiên, cần tuyên bố chính là mười số thứ tự giải thấp nhất, theo thứ tự là 666.. - A! Một trung niên nhân tròn trịa lập tức kích động hét rầm lên: - Là ta! Là ta! Ta đã lấy được thưởng! Trong đám người nháy mắt bắn ra vô số ánh mắt hâm mộ, ném lên thân người may mắn đầu tiên. Sở Ô ngăn cản nói: - Còn chín số chưa tuyên đọc, vị nhân sĩ may mắn này mời yên tĩnh một chút. Người nọ liên tục che miệng lại, đứng tại chỗ nhảy cẫng lên, nhưng không tiếp tục ồn ào. Sở Ô tuyên bố: - Người thứ hai là 1314.. - A! Là ta! A cha con đã trúng thưởng! Lần này là một thiếu niên mười mấy tuổi, vẻ mặt phấn khởi cầm cánh tay cha mình lắc mạnh. - 520!
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 123: Bấm để xem - 803! - 1711! Sở Ô đọc lên mỗi con số, phía dưới lại truyền ra tiếng quát tháo vui mừng. Khi đọc xong mười con số phần thưởng thấp nhất, tầm mắt Sở Ô lướt qua mười khuôn mặt kích động, mỉm cười nói: - Mời mười vị nhân sĩ lấy được thưởng tiến vào trong cửa hàng, lĩnh bức họa mỹ nhân tam xích thuộc về các vị. Mười nam tử trong ánh mắt hâm mộ của đoàn người đi vào cửa hàng, thể nghiệm một phen cảm giác được muôn người chú ý. Trong lòng họ tràn ngập hưng phấn, tầm mắt đảo xuống dưới, nghênh đón từng đôi mắt cực kỳ hâm mộ, nội tâm sinh ra cảm giác đắc ý, không khỏi ưỡn ngực. Không bao lâu mười quỷ công nhân mặc quần áo thống nhất hai tay ôm một tờ áp phích cuộn tròn đi tới trước mặt mười nhân sĩ may mắn, đưa lên phần thưởng cho bọn họ. Mười người cẩn thận tiếp nhận, khoảnh khắc nắm bắt tới tay, thần sắc cực kỳ vui mừng. Giờ khắc này đoàn người bên dưới ghen tỵ ánh mắt đều đỏ. Sở Ô nói: - Chư vị có thể mở ra nhìn một chút. Mười người dè dặt mở ra áp phích, khi thấy người ngọc trong tranh trong mắt đều hiện lên vẻ kinh diễm. Sở Ô tiếp tục nói: - Nếu không để ý, vài vị có thể phơi bày cho mọi người nhìn xem phần thưởng của mình. Ánh mắt mười người nhìn xuống bên dưới, thấy vẻ mặt hướng tới của đoàn người, cùng giơ lên áp phích. Trông thấy một đám tuyệt sắc giai nhân tươi cười như hoa, đoàn người lập tức xôn xao. Một đám người cuồng nhiệt sôi nổi kêu lên. - Đó là Trương thị mà ta thích nhất! - A! Tây phi! - Tiểu công chúa! Tiểu công chúa! Người đứng gần nhìn thấy rõ ràng nhất, thậm chí danh xưng được viết bằng mực trong áp phích cũng thấy thật rõ ràng. Trái lại người đứng xa thấy không rõ lại chen chúc về phía trước, muốn tận mắt chứng kiến mỹ nhân trong tranh. Mười người tồi tệ cuốn lại áp phích không tiếp tục cho nhìn xem. Người bên dưới bất mãn kêu lên. - Vài vị mời nghỉ ngơi một lát. Sở Ô nói, lại nhìn đoàn người bên dưới cao giọng nói: - Chư vị mời yên tĩnh! Kế tiếp chúng ta tiếp tục tuyên đọc số thứ tư phần thưởng hạng nhì. Chúng nó theo thứ tự là.. Vô số ánh mắt khẩn trương lại chờ mong nhìn lên. - 1573! Một lão giả râu tóc bạc phơ ngẩn người một chút, nhìn chằm chằm dãy số trong tay mình, mới mừng rỡ như điên kêu la thành tiếng: - Là lão phu! 1573, là số thứ tự của lão phu! Một lát sau Sở Ô lại cao giọng nói: - 230! - Trúng! Ta trúng! Ta trúng phần thưởng hạng nhì! Người hoan hô là một thư sinh gầy yếu, kêu lên vui mừng như chính mình trúng bảng khoa thi.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 124: Bấm để xem Sau đó Sở Ô lớn tiếng hô lên số thứ tự thứ ba: - 880! Trong đám người, Trầm Nhược An trốn học ra ngoài hoa chân múa tay vui sướng, cầm lấy thân thể Trầm Nhược Trữ lắc mạnh, vẻ mặt hận không thể chạy như điên tám trăm dặm chúc mừng. - A Trữ đệ có nghe thấy hay không! Đại ca trúng! Bức họa mỹ nhân cao sáu thước là của ta! Trầm Nhược Trữ bịt miệng hắn, khẩn trương nghe Sở Ô tiếp tục niệm số thứ tự cuối cùng. - 9240! Thanh âm rơi xuống, Trầm Nhược Trữ ủ rũ không nói nên lời.. Một đại hán dáng người khôi ngô, ôm lấy nam tử xa lạ đứng bên cạnh, hai tay đem người nâng lên: - Ha ha ha ha ha! Đại gia ta lấy được thưởng! Sở Ô lại cất cao giọng nói: - Bốn vị đạt được chính là bức họa mỹ nhân 6m, mời vào lĩnh phần thưởng. Bốn vị nhân sĩ may mắn đi nhanh vào trong, lại hưởng thụ ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người. Tiếp nhận phần thưởng, tới giờ triển lãm Trầm Nhược An chợt nhe răng nói: - Bức họa quá lớn không có phương tiện mở ra, sẽ không cho mọi người nhìn ha. Ba người còn lại cũng ôm áp phích, vẻ mặt tươi cười phụ họa: - Vị huynh đài này nói đúng, không có phương tiện, các vị cũng không cần nhìn. Đoàn người trừng mắt nhìn bốn người vẻ mặt đang tươi cười nghiến răng đầy bụng oán khí, thiếu chút nữa nhịn không được xông lên đánh bọn hắn một trận nhừ tử. Sở Ô vỗ vỗ tay. - Thời khắc kích động lòng người nhất đã đến! Cuối cùng cần công bố chính là số thứ tự hai phần thưởng kế tiếp, mời các vị chú ý nghe xong! Lập tức có vô số ánh mắt nóng rực phóng tới như muốn đốt thấu thân thể Sở Ô. Hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng phun ra, tuyên bố: - Số thứ tự thứ nhất chính là! Một trung niên nhân đứng phía trước nhất lập tức điên cuồng hoan hô lên: - Ha ha ha ha ha! Ta đã lấy được hạng nhất thưởng! Ta được pho tượng mỹ nhân! Nhân sĩ may mắn thứ nhất xuất hiện, Sở Ô lẳng lặng đợi tâm tình hắn bình ổn trở lại. Lúc sau lại cúi đầu nhìn trang giấy trong tay. Thật lâu sau hắn còn chưa tuyên đọc đi ra. Mãi tới khi treo đủ khẩu vị của mọi người, Sở Ô mới chậm rãi ngẩng đầu lên lộ vẻ mỉm cười. Số thứ tự cuối cùng hắn dùng hết khí lực toàn thân rống đi ra. - 2018! - Chúc mừng người cầm được số thứ tự 2018, đã trở thành người cuối cùng lấy được thưởng! Thanh âm Sở Ô vang dội rơi xuống, một thư sinh nghèo quần áo giặt trắng bệch hưng phấn ngất xỉu. Lúc trước bị phần thưởng hấp dẫn, hắn căn cứ tâm lý tìm vận may trúng thưởng, cố tìm ra mấy lượng bạc nhịn đau mua một quyển Vương thị truyền kỳ, nhưng ai ngờ thật sự cho hắn trúng thưởng. Các bạn học đứng xung quanh thư sinh nghèo giúp kháp huyệt nhân trung cứu tỉnh hắn. Từ từ tỉnh lại, nhìn đám người rậm rạp xung quanh, thư sinh nghèo vẫn đang cảm giác mình giống như là đang nằm mơ. Thư sinh nghèo kích động đỏ mắt, khóc thành tiếng. Hắn ôm bạn tốt của mình, nức nở nói: - Lý huynh, ta trúng thưởng! Được hạng nhất thưởng! Các bạn tốt sôi nổi chúc mừng. Trong một gian phòng trang nhã nằm trong trà lâu đối diện, phi tù hoàng đế mua hơn một ngàn quyển Vương thị truyền kỳ nhưng không trúng được một phần thưởng nào, thiếu chút nữa khóc thành tiếng. - Mời hai vị vào cửa hàng lĩnh pho tượng tiểu công chúa cùng Trương thị! Sở Ô nhắc nhở. Thư sinh nghèo liên tục lau nước mắt, cùng trung niên nhân cùng nhau tiến vào. Khi hai pho tượng mỹ nhân được đặt ngay trước mặt hai người, không khí liền đạt tới cao triều. Mấy nam quỷ hướng hai người nói: - Bởi vì pho tượng khá nặng, bổn điếm phái vài người giúp hai vị mang về trong nhà, mời hai vị đi trước dẫn đường. Thư sinh nghèo cùng trung niên nhân gật gật đầu, lưu luyến thu hồi ánh mắt mang theo nụ cười tươi rạng rõ đi theo xuống lầu. Cửa hàng mở ra, dòng người lập tức tuôn qua ngăn chặn cửa.