Chương 70
Editor: Lục Tiểu Thất.
Dẫu cho có người đau đớn đến gan ruột đứt đoạn, thì những kẻ khác, cuộc sống tốt đẹp vẫn cứ trôi qua yên ổn như thường.
Cuối cùng thì Viên Sâm cũng được gối cao ngủ yên, phủ Quân Thống vốn canh phòng nghiêm ngặt cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn rảnh rỗi mà bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn sự cho Viên Dã.
Khắp nơi đều truyền rằng, thành Hạ Châu đã lâu lắm rồi chưa có hỷ sự của nhà quyền thế, lần này e rằng sẽ náo nhiệt một phen.
Quả là cảnh tượng "người vui kẻ sầu".
Trong Tiểu Đồng Quan, Kiều Tùng vừa bước ra từ phòng Đoạn Chiến Chu, đi thẳng đến phòng Đoạn Diệp Lâm, chưa mở miệng đã lắc đầu:
"Tư lệnh, quân trưởng cứ thế này, không ăn không uống, lại còn say sưa rượu chè, e là chẳng ổn chút nào."
Từ lúc Đoạn Chiến Chu trở về, ngày nào cũng bỏ nhiều tiền lấy băng để giữ thi thể của Tùng Lâm trong phòng, một bước cũng không rời, cũng không cho ai vào. Cơm nước hằng ngày đưa đến cửa, dùng càng lúc càng ít, mấy hôm trước thậm chí chẳng động đến.
Hắn không phải là đang giở thói con nhà giàu, cũng chẳng phải tuổi trẻ nông nổi. Đoạn Diệp Lâm không thể dùng giọng gia trưởng như trước để quát nạt được.
Cứ thế giằng co mấy ngày, cho đến khi người hầu báo lại, tối hôm qua Đoạn Chiến Chu nôn rượu ra cả máu. Lúc này không thể không ra tay can thiệp.
Đoạn Chiến Chu từ cơn hôn mê tỉnh lại, chỉ thấy đầu nặng như chì, mở mắt đã thấy mình nằm trên giường trong phòng ngủ, mấy cây kim vàng cắm trên người. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Hứa Hàng, anh đang rút kim, vẻ mặt dửng dưng:
"Đã tỉnh thì thôi giả chết nữa. Cậu chưa đến tuổi xuống địa ngục đâu."
"Không cần anh quản.." Mới mấy hôm, cổ họng Đoạn Chiến Chu đã bị rượu làm cho khàn hẳn đi.
Hứa Hàng chẳng để ý đến tính khí của hắn, chỉ nhàn nhạt nói:
"Đương nhiên tôi phải quản, hơn nữa còn phải quản chặt. Tùng Lâm hy vọng cậu sống lâu, tất nhiên tôi phải dốc sức giữ mạng cho cậu. Cậu còn sống, mới có thể ngày ngày chịu đau đớn, mà nhớ lấy bài học này."
Nghe đến đây, Đoạn Chiến Chu muốn cười, nhưng khóe miệng chẳng nhếch nổi. Hai chữ Tùng Lâm như gông xiềng khóa chặt, khiến hắn chẳng thể phản bác. Thế là khi Hứa Hàng đưa bát thuốc đến trước mặt, hắn nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.
"Cậu định cứ ngày ngày đêm đêm canh giữ thế này sao? Người chết rồi mới diễn trò si tình, cho ai xem chứ?"
".. Đầu thất* còn chưa qua, ít cũng phải có người canh giữ một chút."
*đầu thất: Bảy ngày đầu sau khi mất
Nghe câu này, biết hắn chưa có ý tìm chết, Hứa Hàng gật gù:
"Còn lại thế nào thì tùy cậu, tôi chỉ lo không để cậu chết thôi."
"Tôi sẽ không tìm chết đâu." Đoạn Chiến Chu xuống giường, người đã gầy sọp hẳn đi, gò má nhô cao, quầng thâm dưới mắt đậm đặc như bị quái vật hút cạn tinh khí. Hắn cười nhạt:
"Đại ân đại đức của Quân Thống, tôi khắc cốt ghi tâm, nhất định sẽ báo đáp."
Dù là yêu hay là hận, chỉ cần còn vướng mắc chưa dứt, con người ta vẫn có lý do để sống tiếp.
Thế nhưng, quãng đời còn lại của Đoạn Chiến Chu, tất cả chỉ là trống rỗng. Dù có bề ngoài vàng ngọc rực rỡ, thì rốt cuộc cũng chỉ là tàn hơi kéo dài.
-
Về đến Kim Yến Đường, Thiền Y bước ra nghênh đón, nói rằng Cố Phương Phi đã chờ từ lâu. Hứa Hàng nhẩm tính, quả thực đã lâu không gặp cô, trong lòng dâng lên chút vui mừng.
Vừa bước vào chính sảnh, đã thấy hôm nay bày biện long trọng. Cố Phương Phi mang theo không ít lễ vật, đều được buộc bằng lụa đỏ. Cô cười e lệ, trong tay còn giấu một tấm thiệp mời đỏ chót, vừa thấy Hứa Hàng thì ngượng ngùng giấu ra sau lưng.
"Hứa tiên sinh, lâu ngày không gặp."
Hứa Hàng vội gọi dâng trà ngon:
"Gần đây bận nhiều việc, thật sự không rảnh đến thăm cô. Hôm nay chắc hẳn là có chuyện vui?"
Nữ nhi tâm sự, khó giấu được nụ cười, khóe miệng nàng cong lên, đưa tấm thiệp ra:
"Lẽ ra.. Phải là Viên Dã tự đến đưa, chỉ là tôi muốn gặp anh, nên không ngại mà tự mang đến. Hứa tiên sinh nhất định phải nể mặt nha."
Mở thiệp ra xem, quả nhiên là tiệc đính hôn của Cố Phương Phi và Viên Dã.
Tiểu thư nhà họ Cố, con gái thương hội Bành Vận cùng công tử quý tộc Quân Thống, quả là trai tài gái sắc, nhất định trở thành một giai thoại rộn rã khắp Hạ Châu. Ngày đính hôn lại đúng dịp mùng 5 tháng 5, Tết Đoan Ngọ.
Hứa Hàng liếc mắt nhìn, chợt cụp mi:
"Ngày này.. Dường như hơi gấp nhỉ."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bà Thái Thái nhà họ Viên tuổi đã cao, nên mới định gấp. Hơn nữa, năm nay chuyện gì cũng chẳng thuận, có hỷ sự thì át vận xui. Tôi và Viên Dã vốn chẳng tin mấy điều đó, nhưng người già khuyên mãi, nghĩ thôi thì sớm muộn cũng thế."
Nếu trong nhà có tang, hôn sự ắt sẽ bị gác lại rất lâu, nên nay gấp rút cũng là chuyện thường tình.
Theo lẽ, bạn bè có hỷ, hẳn phải chúc mừng, thế mà sắc mặt Hứa Hàng lại ẩn chút khó nói. Cố Phương Phi tinh ý nhận ra, bèn hỏi:
"Hứa tiên sinh, có chuyện gì sao?"
"À.. Không có gì. Cô và Viên Dã hai bên đều có tình ý, tất nhiên là chuyện tốt.. Tôi.." Hứa Hàng ngập ngừng giây lát, rồi nói tiếp:
"Đừng trách tôi nhiều lời. Cô coi tôi như bạn bè, tôi cũng coi cô như chị em trong nhà, nên không khỏi muốn nói thẳng. Viên Dã là chàng trai tốt, tính tình chân thành, nhân phẩm hiếm có. Nhưng gia thế như vậy, tương lai khó lường, cô có chuẩn bị tâm lý chưa?"
Đổi lại là người khác, chắc đã đuổi Hứa Hàng ra khỏi cửa vì câu nói xui xẻo. Nhưng Cố Phương Phi biết rõ, nếu không thật lòng lo lắng, sao có thể nghĩ xa đến thế.
Hơn nữa lời anh cũng có lý. Nhà Quân Thống, cây to đón gió, thời thế này, quân phiệt nào chẳng chông chênh, hôm nay vinh hoa, ngày mai có khi tuyệt diệt.
Cô gật đầu, mỉm cười:
"Nhà tôi đời đời kinh thương, nào khác gì? Hôm nay vàng bạc đầy kho, ngày mai cũng có thể trắng tay. Gia thế của anh ấy thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ muốn chính con người ấy mà thôi."
"Có lẽ cô trách tôi lắm lời. Nhưng hiện nay thời thế loạn lạc, tôi sợ nếu Quân Thống có chuyện, sẽ liên lụy đến cô."
Cố Phương Phi đan chặt mười ngón tay, vuốt ve một lúc, giọng trầm xuống:
"Lời của Hứa tiên sinh tôi hiểu. Vạn nhà thắp sáng đèn, vạn nhà cũng có nỗi sầu*. Tôi đã chọn anh ấy, thì không ngại chia sẻ gánh nặng cùng anh ấy."
* Gốc là 万家灯火万家愁: Ý là dù bên ngoài phồn hoa, hạnh phúc, nhưng mỗi nhà đều có chuyện khó nói, có nỗi khổ tâm riêng.
Cô không phải nữ nhi yếu đuối, càng không phải hạng thiển cận. Một khi quyết định, chẳng thể vì mấy lời mà lay chuyển.
Tấm thiệp trong tay Hứa Hàng bỗng thấy nặng trĩu. Muốn chúc những lời "bách niên giai lão, sớm sinh quý tử", nhưng lại thấy vô vị, bèn ngẩng đầu, mỉm cười:
"Vậy thì.. Nguyện cô cùng cậu ấy, bất luận về sau thế nào, vẫn có thể nắm tay đến bạc đầu."
Cố Phương Phi tuy thấy vẻ mặt anh có chút lạ, nhưng cũng chẳng rõ là lạ ở đâu, cũng cười đáp lại.
-
Kỳ lạ thay, không chỉ riêng Hứa Hàng thấy bất an.
Đêm đến, sau bữa cơm tối ở nhà Quân Thống, Viên Sâm liền bảo Viên Dã:
"Chút nữa sang hỏi thăm bà nội con, báo hỷ sự này cho bà. Dù sao cũng là hôn sự của cháu trai, bà ấy chắc cũng bằng lòng ra mặt."
Nghe xong, Viên Dã cùng Viên phu nhân liếc nhau, nhưng chẳng dám nói nhiều, đành tuân lệnh.
Viên lão thái thái vẫn ở trong một Phật đường gần phủ Quân Thống, đã hơn mười năm nay gần như đã nửa xuất gia, ngày ngày tụng kinh niệm Phật. Suốt chừng ấy năm, mặc Viên Sâm phái bao người đến mời, bà đều không gặp, coi như chẳng còn quan hệ gì với nhà họ Viên, sống cảnh thanh bần.
Chỉ riêng Viên Dã đến thăm thì bà mới chịu mở cửa.
Tùng Tuyền Đường nằm sát phủ Quân Thống, chỗ lại âm u, ẩm thấp. Vừa đến nơi, Viên Dã đã cau mày, bệnh phong thấp của bà nội vốn rất kỵ ẩm.
Viên lão thái thái quỳ trước Phật, nét mặt cũng như Phật Tổ, từ bi hiền hòa. Nghe xong lời Viên Dã, tay vẫn gõ mõ không ngừng, chỉ nói với bà vú bên cạnh:
"Ngọc Quế, lấy cây trâm vàng trong hòm ra, tặng cho Tiểu Dã, xem như bà già này thay mặt đến chúc mừng. Lễ đến thì coi như người cũng đã đến."
Ý đã rõ ràng, bà không muốn xuất hiện.
Viên Dã định nũng nịu:
"Bà ơi.. Con không biết trước kia cha đã làm gì khiến bà không vui, nhưng bà có thể nể mặt con mà đi một lần không?"
Viên lão thái thái vẫn bất động như núi. Bà vú bèn đưa chiếc hòm gỗ cho Viên Dã, mỉm cười:
"Được rồi, thiếu gia, tính bà là vậy. Dù bà không ra mặt, nhưng trong lòng luôn thương cậu. Cây trâm này đó, khi cậu chưa chào đời đã làm sẵn, chưa từng đưa cho ai, chỉ chờ ngày ngài thành thân để tặng cháu dâu thôi!"
Mở hòm ra, cây trâm vàng lấp lánh hiện ra. Qua bao năm, sắc vàng có chút phai, nhưng đường nét tinh xảo, chất liệu quý, đúng là đồ thượng hạng, giá trị không nhỏ vào mười mấy năm trước.
Chỉ là, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Viên Dã đã cau mày. Ngắm bên trái, nhìn bên phải, cuối cùng thốt ra một câu:
"Cây trâm vàng này.. Hình như con đã từng thấy qua."
Dẫu cho có người đau đớn đến gan ruột đứt đoạn, thì những kẻ khác, cuộc sống tốt đẹp vẫn cứ trôi qua yên ổn như thường.
Cuối cùng thì Viên Sâm cũng được gối cao ngủ yên, phủ Quân Thống vốn canh phòng nghiêm ngặt cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn rảnh rỗi mà bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn sự cho Viên Dã.
Khắp nơi đều truyền rằng, thành Hạ Châu đã lâu lắm rồi chưa có hỷ sự của nhà quyền thế, lần này e rằng sẽ náo nhiệt một phen.
Quả là cảnh tượng "người vui kẻ sầu".
Trong Tiểu Đồng Quan, Kiều Tùng vừa bước ra từ phòng Đoạn Chiến Chu, đi thẳng đến phòng Đoạn Diệp Lâm, chưa mở miệng đã lắc đầu:
"Tư lệnh, quân trưởng cứ thế này, không ăn không uống, lại còn say sưa rượu chè, e là chẳng ổn chút nào."
Từ lúc Đoạn Chiến Chu trở về, ngày nào cũng bỏ nhiều tiền lấy băng để giữ thi thể của Tùng Lâm trong phòng, một bước cũng không rời, cũng không cho ai vào. Cơm nước hằng ngày đưa đến cửa, dùng càng lúc càng ít, mấy hôm trước thậm chí chẳng động đến.
Hắn không phải là đang giở thói con nhà giàu, cũng chẳng phải tuổi trẻ nông nổi. Đoạn Diệp Lâm không thể dùng giọng gia trưởng như trước để quát nạt được.
Cứ thế giằng co mấy ngày, cho đến khi người hầu báo lại, tối hôm qua Đoạn Chiến Chu nôn rượu ra cả máu. Lúc này không thể không ra tay can thiệp.
Đoạn Chiến Chu từ cơn hôn mê tỉnh lại, chỉ thấy đầu nặng như chì, mở mắt đã thấy mình nằm trên giường trong phòng ngủ, mấy cây kim vàng cắm trên người. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Hứa Hàng, anh đang rút kim, vẻ mặt dửng dưng:
"Đã tỉnh thì thôi giả chết nữa. Cậu chưa đến tuổi xuống địa ngục đâu."
"Không cần anh quản.." Mới mấy hôm, cổ họng Đoạn Chiến Chu đã bị rượu làm cho khàn hẳn đi.
Hứa Hàng chẳng để ý đến tính khí của hắn, chỉ nhàn nhạt nói:
"Đương nhiên tôi phải quản, hơn nữa còn phải quản chặt. Tùng Lâm hy vọng cậu sống lâu, tất nhiên tôi phải dốc sức giữ mạng cho cậu. Cậu còn sống, mới có thể ngày ngày chịu đau đớn, mà nhớ lấy bài học này."
Nghe đến đây, Đoạn Chiến Chu muốn cười, nhưng khóe miệng chẳng nhếch nổi. Hai chữ Tùng Lâm như gông xiềng khóa chặt, khiến hắn chẳng thể phản bác. Thế là khi Hứa Hàng đưa bát thuốc đến trước mặt, hắn nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.
"Cậu định cứ ngày ngày đêm đêm canh giữ thế này sao? Người chết rồi mới diễn trò si tình, cho ai xem chứ?"
".. Đầu thất* còn chưa qua, ít cũng phải có người canh giữ một chút."
*đầu thất: Bảy ngày đầu sau khi mất
Nghe câu này, biết hắn chưa có ý tìm chết, Hứa Hàng gật gù:
"Còn lại thế nào thì tùy cậu, tôi chỉ lo không để cậu chết thôi."
"Tôi sẽ không tìm chết đâu." Đoạn Chiến Chu xuống giường, người đã gầy sọp hẳn đi, gò má nhô cao, quầng thâm dưới mắt đậm đặc như bị quái vật hút cạn tinh khí. Hắn cười nhạt:
"Đại ân đại đức của Quân Thống, tôi khắc cốt ghi tâm, nhất định sẽ báo đáp."
Dù là yêu hay là hận, chỉ cần còn vướng mắc chưa dứt, con người ta vẫn có lý do để sống tiếp.
Thế nhưng, quãng đời còn lại của Đoạn Chiến Chu, tất cả chỉ là trống rỗng. Dù có bề ngoài vàng ngọc rực rỡ, thì rốt cuộc cũng chỉ là tàn hơi kéo dài.
-
Về đến Kim Yến Đường, Thiền Y bước ra nghênh đón, nói rằng Cố Phương Phi đã chờ từ lâu. Hứa Hàng nhẩm tính, quả thực đã lâu không gặp cô, trong lòng dâng lên chút vui mừng.
Vừa bước vào chính sảnh, đã thấy hôm nay bày biện long trọng. Cố Phương Phi mang theo không ít lễ vật, đều được buộc bằng lụa đỏ. Cô cười e lệ, trong tay còn giấu một tấm thiệp mời đỏ chót, vừa thấy Hứa Hàng thì ngượng ngùng giấu ra sau lưng.
"Hứa tiên sinh, lâu ngày không gặp."
Hứa Hàng vội gọi dâng trà ngon:
"Gần đây bận nhiều việc, thật sự không rảnh đến thăm cô. Hôm nay chắc hẳn là có chuyện vui?"
Nữ nhi tâm sự, khó giấu được nụ cười, khóe miệng nàng cong lên, đưa tấm thiệp ra:
"Lẽ ra.. Phải là Viên Dã tự đến đưa, chỉ là tôi muốn gặp anh, nên không ngại mà tự mang đến. Hứa tiên sinh nhất định phải nể mặt nha."
Mở thiệp ra xem, quả nhiên là tiệc đính hôn của Cố Phương Phi và Viên Dã.
Tiểu thư nhà họ Cố, con gái thương hội Bành Vận cùng công tử quý tộc Quân Thống, quả là trai tài gái sắc, nhất định trở thành một giai thoại rộn rã khắp Hạ Châu. Ngày đính hôn lại đúng dịp mùng 5 tháng 5, Tết Đoan Ngọ.
Hứa Hàng liếc mắt nhìn, chợt cụp mi:
"Ngày này.. Dường như hơi gấp nhỉ."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bà Thái Thái nhà họ Viên tuổi đã cao, nên mới định gấp. Hơn nữa, năm nay chuyện gì cũng chẳng thuận, có hỷ sự thì át vận xui. Tôi và Viên Dã vốn chẳng tin mấy điều đó, nhưng người già khuyên mãi, nghĩ thôi thì sớm muộn cũng thế."
Nếu trong nhà có tang, hôn sự ắt sẽ bị gác lại rất lâu, nên nay gấp rút cũng là chuyện thường tình.
Theo lẽ, bạn bè có hỷ, hẳn phải chúc mừng, thế mà sắc mặt Hứa Hàng lại ẩn chút khó nói. Cố Phương Phi tinh ý nhận ra, bèn hỏi:
"Hứa tiên sinh, có chuyện gì sao?"
"À.. Không có gì. Cô và Viên Dã hai bên đều có tình ý, tất nhiên là chuyện tốt.. Tôi.." Hứa Hàng ngập ngừng giây lát, rồi nói tiếp:
"Đừng trách tôi nhiều lời. Cô coi tôi như bạn bè, tôi cũng coi cô như chị em trong nhà, nên không khỏi muốn nói thẳng. Viên Dã là chàng trai tốt, tính tình chân thành, nhân phẩm hiếm có. Nhưng gia thế như vậy, tương lai khó lường, cô có chuẩn bị tâm lý chưa?"
Đổi lại là người khác, chắc đã đuổi Hứa Hàng ra khỏi cửa vì câu nói xui xẻo. Nhưng Cố Phương Phi biết rõ, nếu không thật lòng lo lắng, sao có thể nghĩ xa đến thế.
Hơn nữa lời anh cũng có lý. Nhà Quân Thống, cây to đón gió, thời thế này, quân phiệt nào chẳng chông chênh, hôm nay vinh hoa, ngày mai có khi tuyệt diệt.
Cô gật đầu, mỉm cười:
"Nhà tôi đời đời kinh thương, nào khác gì? Hôm nay vàng bạc đầy kho, ngày mai cũng có thể trắng tay. Gia thế của anh ấy thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ muốn chính con người ấy mà thôi."
"Có lẽ cô trách tôi lắm lời. Nhưng hiện nay thời thế loạn lạc, tôi sợ nếu Quân Thống có chuyện, sẽ liên lụy đến cô."
Cố Phương Phi đan chặt mười ngón tay, vuốt ve một lúc, giọng trầm xuống:
"Lời của Hứa tiên sinh tôi hiểu. Vạn nhà thắp sáng đèn, vạn nhà cũng có nỗi sầu*. Tôi đã chọn anh ấy, thì không ngại chia sẻ gánh nặng cùng anh ấy."
* Gốc là 万家灯火万家愁: Ý là dù bên ngoài phồn hoa, hạnh phúc, nhưng mỗi nhà đều có chuyện khó nói, có nỗi khổ tâm riêng.
Cô không phải nữ nhi yếu đuối, càng không phải hạng thiển cận. Một khi quyết định, chẳng thể vì mấy lời mà lay chuyển.
Tấm thiệp trong tay Hứa Hàng bỗng thấy nặng trĩu. Muốn chúc những lời "bách niên giai lão, sớm sinh quý tử", nhưng lại thấy vô vị, bèn ngẩng đầu, mỉm cười:
"Vậy thì.. Nguyện cô cùng cậu ấy, bất luận về sau thế nào, vẫn có thể nắm tay đến bạc đầu."
Cố Phương Phi tuy thấy vẻ mặt anh có chút lạ, nhưng cũng chẳng rõ là lạ ở đâu, cũng cười đáp lại.
-
Kỳ lạ thay, không chỉ riêng Hứa Hàng thấy bất an.
Đêm đến, sau bữa cơm tối ở nhà Quân Thống, Viên Sâm liền bảo Viên Dã:
"Chút nữa sang hỏi thăm bà nội con, báo hỷ sự này cho bà. Dù sao cũng là hôn sự của cháu trai, bà ấy chắc cũng bằng lòng ra mặt."
Nghe xong, Viên Dã cùng Viên phu nhân liếc nhau, nhưng chẳng dám nói nhiều, đành tuân lệnh.
Viên lão thái thái vẫn ở trong một Phật đường gần phủ Quân Thống, đã hơn mười năm nay gần như đã nửa xuất gia, ngày ngày tụng kinh niệm Phật. Suốt chừng ấy năm, mặc Viên Sâm phái bao người đến mời, bà đều không gặp, coi như chẳng còn quan hệ gì với nhà họ Viên, sống cảnh thanh bần.
Chỉ riêng Viên Dã đến thăm thì bà mới chịu mở cửa.
Tùng Tuyền Đường nằm sát phủ Quân Thống, chỗ lại âm u, ẩm thấp. Vừa đến nơi, Viên Dã đã cau mày, bệnh phong thấp của bà nội vốn rất kỵ ẩm.
Viên lão thái thái quỳ trước Phật, nét mặt cũng như Phật Tổ, từ bi hiền hòa. Nghe xong lời Viên Dã, tay vẫn gõ mõ không ngừng, chỉ nói với bà vú bên cạnh:
"Ngọc Quế, lấy cây trâm vàng trong hòm ra, tặng cho Tiểu Dã, xem như bà già này thay mặt đến chúc mừng. Lễ đến thì coi như người cũng đã đến."
Ý đã rõ ràng, bà không muốn xuất hiện.
Viên Dã định nũng nịu:
"Bà ơi.. Con không biết trước kia cha đã làm gì khiến bà không vui, nhưng bà có thể nể mặt con mà đi một lần không?"
Viên lão thái thái vẫn bất động như núi. Bà vú bèn đưa chiếc hòm gỗ cho Viên Dã, mỉm cười:
"Được rồi, thiếu gia, tính bà là vậy. Dù bà không ra mặt, nhưng trong lòng luôn thương cậu. Cây trâm này đó, khi cậu chưa chào đời đã làm sẵn, chưa từng đưa cho ai, chỉ chờ ngày ngài thành thân để tặng cháu dâu thôi!"
Mở hòm ra, cây trâm vàng lấp lánh hiện ra. Qua bao năm, sắc vàng có chút phai, nhưng đường nét tinh xảo, chất liệu quý, đúng là đồ thượng hạng, giá trị không nhỏ vào mười mấy năm trước.
Chỉ là, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Viên Dã đã cau mày. Ngắm bên trái, nhìn bên phải, cuối cùng thốt ra một câu:
"Cây trâm vàng này.. Hình như con đã từng thấy qua."
Bạn đã có tài khoản chưa? Đăng kí để nhấn like ủng hộ mình nha: Đăng kí