[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh
"Nhân sinh vội vã không quá một trăm năm, nhưng đối với người bình thường mà nói, cũng là một quá trình dài đằng đằng." Tuân Tử Hoài cũng không biết mình đang nói bậy cái gì: "Bệ hạ cũng không nghĩ tới, bên người cần một người biết lạnh biết nóng, nói những lời tri kỷ? Có thể nắm tay một người đến đầu bạc răng long, kỳ thật cũng là một loại tốt đẹp."
"Ta cảm thấy không cần."
"Ta có rất nhiều nhân tài, có chuyện gì để cho bọn họ đi giải quyết là được. Về phần lời tri kỷ, có cái gì tri kỷ mà nói?"
Tuân Tử Hoài: "..."
Hắn làm sao quên, bệ hạ ngẫu nhiên có chút khuyết điểm nhỏ đây?
"Chính là một ít lời không tốt cùng các đại thần nói, ví dụ như thượng triều rất mệt mỏi, đối với một số chuyện mệt mỏi. Hoặc là thích một thứ, muốn chia sẻ với người khác, đây cũng không phải là chuyện có thể cùng các đại thần chia sẻ."
"Cái này mà, ta hiện tại còn trẻ, thượng triều cũng đặc biệt có tinh thần, sau khi có quốc sư hỗ trợ điều trị thân thể, thân thể ta rất tốt, hoàn toàn không cảm giác được mệt mỏi. Hơn nữa, ta hiện giờ cũng học y thuật của Tuân thị, có tật xấu gì, chính mình đều có thể trị." Thiên Nhạn lẩm bẩm: "Về phần thích một thứ, muốn cùng người khác chia sẻ, cùng ngươi nói có được không?"
"Nói đến quốc sư thật đúng là giúp ta không ít, có cái gì thú vị mới mẻ, ta nhất định sẽ cùng ngươi chia sẻ."
Tuân Tử Hoài không biết nên cao hứng hay nên bi thương, bệ hạ không hiểu yêu là gì, nhưng ở trong lòng đối phương, hắn vẫn chiếm cứ vị trí đặc thù. Rõ ràng hắn nên khổ sở, nhưng trong lòng lại có chút cảm động nhỏ.
Bởi vì bệ hạ nói cùng hắn chia sẻ đồ chơi vui vẻ, nghiêm túc như vậy, một chút cũng không có lệ, có thể thấy được thật sự là đem hắn để ở trong lòng, chỉ là không có ý tứ nam nữ mà thôi.
"Cũng đúng, bệ hạ nếu có phiền não gì, không tiện cùng những người khác nói, cùng ta nói cũng giống nhau." Tuân Tử Hoài đột nhiên không rối rắm như vậy, có thể làm bạn bên cạnh nàng đã là vạn hạnh, quả nhiên lòng người không đủ.
Đương nhiên hắn không có ý buông tha, hắn sẽ đối với nàng tốt hơn, có lẽ có một ngày, bệ hạ sẽ hiểu được đây?
Nghĩ tới đây, đôi mắt Tuân Tử Hoài sáng lên, đúng rồi, bệ hạ hiện tại không hiểu yêu, không có nghĩa là tương lai không hiểu.
Không, bệ hạ không phải không hiểu yêu, mà là phong bế nội tâm của mình, không dám yêu chứ? Hạ Thanh Sơn là đồ rác rưởi, hắn thương tổn bệ hạ quá sâu.
Tuân Tử Hoài ánh mắt trầm xuống, quả nhiên là Hạ Thanh Sơn!
Thiên Nhạn có chút khó hiểu, không biết trong đầu quốc sư đều chứa những thứ gì. Lúc thì sa sút, lúc thì vui vẻ, lúc thì phẫn nộ, biểu tình thật sự là cực kỳ phong phú.
"Bệ hạ, mau đi qua đi, đại hoàng tử điện hạ cùng tiểu công chúa hẳn là chờ đến có chút sốt ruột." Tuân Tử Hoài hoàn hồn lại thúc giục.
Thiên Nhạn lên tiếng, không có suy nghĩ nhiều về suy nghĩ gì trong đầu Tuân Tử Hoài.
Sau khi hạ triều, nàng sẽ đi cùng hai đứa con dùng bữa sáng.
Kỳ thật nàng cũng không biết cách ở chung với hai đứa nhỏ, cũng may có Tuân Tử Hoài ở đây, hắn có thể an bài rất tốt những thứ này. Hai đứa nhỏ kia ngược lại cùng nàng rất thân cận, không biết nguyên chủ nhìn thấy những thứ này, có cảm thấy có vài phần vui mừng hay không?
Nguyên chủ yêu hai đứa nhỏ này như vậy, đối với tiến độ nhiệm vụ của nàng hẳn là hài lòng chứ?
Nếu tất cả điều này mà cũng không hài lòng, nó phải là vấn đề của bên kia.
Nhìn thấy hình ảnh ấm áp của hệ thống 666 truyền về ba mẹ con dùng cơm, phế hậu Vân thị tự động đem Tuân Tử Hoài bỏ qua, nàng cảm động đến mặt đầy nước mắt: "Nói đến thật là tiếc nuối, cho tới bây giờ ta chưa từng cùng hai đứa nhỏ này dùng bữa sáng. Thời điểm muốn làm bạn lại không có thời gian, lúc có thể làm bạn lại không có cơ hội."
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
"Nhân sinh vội vã không quá một trăm năm, nhưng đối với người bình thường mà nói, cũng là một quá trình dài đằng đằng." Tuân Tử Hoài cũng không biết mình đang nói bậy cái gì: "Bệ hạ cũng không nghĩ tới, bên người cần một người biết lạnh biết nóng, nói những lời tri kỷ? Có thể nắm tay một người đến đầu bạc răng long, kỳ thật cũng là một loại tốt đẹp."
"Ta cảm thấy không cần."
"Ta có rất nhiều nhân tài, có chuyện gì để cho bọn họ đi giải quyết là được. Về phần lời tri kỷ, có cái gì tri kỷ mà nói?"
Tuân Tử Hoài: "..."
Hắn làm sao quên, bệ hạ ngẫu nhiên có chút khuyết điểm nhỏ đây?
"Chính là một ít lời không tốt cùng các đại thần nói, ví dụ như thượng triều rất mệt mỏi, đối với một số chuyện mệt mỏi. Hoặc là thích một thứ, muốn chia sẻ với người khác, đây cũng không phải là chuyện có thể cùng các đại thần chia sẻ."
"Cái này mà, ta hiện tại còn trẻ, thượng triều cũng đặc biệt có tinh thần, sau khi có quốc sư hỗ trợ điều trị thân thể, thân thể ta rất tốt, hoàn toàn không cảm giác được mệt mỏi. Hơn nữa, ta hiện giờ cũng học y thuật của Tuân thị, có tật xấu gì, chính mình đều có thể trị." Thiên Nhạn lẩm bẩm: "Về phần thích một thứ, muốn cùng người khác chia sẻ, cùng ngươi nói có được không?"
"Nói đến quốc sư thật đúng là giúp ta không ít, có cái gì thú vị mới mẻ, ta nhất định sẽ cùng ngươi chia sẻ."
Tuân Tử Hoài không biết nên cao hứng hay nên bi thương, bệ hạ không hiểu yêu là gì, nhưng ở trong lòng đối phương, hắn vẫn chiếm cứ vị trí đặc thù. Rõ ràng hắn nên khổ sở, nhưng trong lòng lại có chút cảm động nhỏ.
Bởi vì bệ hạ nói cùng hắn chia sẻ đồ chơi vui vẻ, nghiêm túc như vậy, một chút cũng không có lệ, có thể thấy được thật sự là đem hắn để ở trong lòng, chỉ là không có ý tứ nam nữ mà thôi.
"Cũng đúng, bệ hạ nếu có phiền não gì, không tiện cùng những người khác nói, cùng ta nói cũng giống nhau." Tuân Tử Hoài đột nhiên không rối rắm như vậy, có thể làm bạn bên cạnh nàng đã là vạn hạnh, quả nhiên lòng người không đủ.
Đương nhiên hắn không có ý buông tha, hắn sẽ đối với nàng tốt hơn, có lẽ có một ngày, bệ hạ sẽ hiểu được đây?
Nghĩ tới đây, đôi mắt Tuân Tử Hoài sáng lên, đúng rồi, bệ hạ hiện tại không hiểu yêu, không có nghĩa là tương lai không hiểu.
Không, bệ hạ không phải không hiểu yêu, mà là phong bế nội tâm của mình, không dám yêu chứ? Hạ Thanh Sơn là đồ rác rưởi, hắn thương tổn bệ hạ quá sâu.
Tuân Tử Hoài ánh mắt trầm xuống, quả nhiên là Hạ Thanh Sơn!
Thiên Nhạn có chút khó hiểu, không biết trong đầu quốc sư đều chứa những thứ gì. Lúc thì sa sút, lúc thì vui vẻ, lúc thì phẫn nộ, biểu tình thật sự là cực kỳ phong phú.
"Bệ hạ, mau đi qua đi, đại hoàng tử điện hạ cùng tiểu công chúa hẳn là chờ đến có chút sốt ruột." Tuân Tử Hoài hoàn hồn lại thúc giục.
Thiên Nhạn lên tiếng, không có suy nghĩ nhiều về suy nghĩ gì trong đầu Tuân Tử Hoài.
Sau khi hạ triều, nàng sẽ đi cùng hai đứa con dùng bữa sáng.
Kỳ thật nàng cũng không biết cách ở chung với hai đứa nhỏ, cũng may có Tuân Tử Hoài ở đây, hắn có thể an bài rất tốt những thứ này. Hai đứa nhỏ kia ngược lại cùng nàng rất thân cận, không biết nguyên chủ nhìn thấy những thứ này, có cảm thấy có vài phần vui mừng hay không?
Nguyên chủ yêu hai đứa nhỏ này như vậy, đối với tiến độ nhiệm vụ của nàng hẳn là hài lòng chứ?
Nếu tất cả điều này mà cũng không hài lòng, nó phải là vấn đề của bên kia.
Nhìn thấy hình ảnh ấm áp của hệ thống 666 truyền về ba mẹ con dùng cơm, phế hậu Vân thị tự động đem Tuân Tử Hoài bỏ qua, nàng cảm động đến mặt đầy nước mắt: "Nói đến thật là tiếc nuối, cho tới bây giờ ta chưa từng cùng hai đứa nhỏ này dùng bữa sáng. Thời điểm muốn làm bạn lại không có thời gian, lúc có thể làm bạn lại không có cơ hội."
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]