Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 40: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (40)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Nhân sinh vội vã không quá một trăm năm, nhưng đối với người bình thường mà nói, cũng là một quá trình dài đằng đằng." Tuân Tử Hoài cũng không biết mình đang nói bậy cái gì: "Bệ hạ cũng không nghĩ tới, bên người cần một người biết lạnh biết nóng, nói những lời tri kỷ? Có thể nắm tay một người đến đầu bạc răng long, kỳ thật cũng là một loại tốt đẹp."

"Ta cảm thấy không cần."

"Ta có rất nhiều nhân tài, có chuyện gì để cho bọn họ đi giải quyết là được. Về phần lời tri kỷ, có cái gì tri kỷ mà nói?"

Tuân Tử Hoài: "..."

Hắn làm sao quên, bệ hạ ngẫu nhiên có chút khuyết điểm nhỏ đây?

"Chính là một ít lời không tốt cùng các đại thần nói, ví dụ như thượng triều rất mệt mỏi, đối với một số chuyện mệt mỏi. Hoặc là thích một thứ, muốn chia sẻ với người khác, đây cũng không phải là chuyện có thể cùng các đại thần chia sẻ."

"Cái này mà, ta hiện tại còn trẻ, thượng triều cũng đặc biệt có tinh thần, sau khi có quốc sư hỗ trợ điều trị thân thể, thân thể ta rất tốt, hoàn toàn không cảm giác được mệt mỏi. Hơn nữa, ta hiện giờ cũng học y thuật của Tuân thị, có tật xấu gì, chính mình đều có thể trị." Thiên Nhạn lẩm bẩm: "Về phần thích một thứ, muốn cùng người khác chia sẻ, cùng ngươi nói có được không?"

"Nói đến quốc sư thật đúng là giúp ta không ít, có cái gì thú vị mới mẻ, ta nhất định sẽ cùng ngươi chia sẻ."

Tuân Tử Hoài không biết nên cao hứng hay nên bi thương, bệ hạ không hiểu yêu là gì, nhưng ở trong lòng đối phương, hắn vẫn chiếm cứ vị trí đặc thù. Rõ ràng hắn nên khổ sở, nhưng trong lòng lại có chút cảm động nhỏ.

Bởi vì bệ hạ nói cùng hắn chia sẻ đồ chơi vui vẻ, nghiêm túc như vậy, một chút cũng không có lệ, có thể thấy được thật sự là đem hắn để ở trong lòng, chỉ là không có ý tứ nam nữ mà thôi.

"Cũng đúng, bệ hạ nếu có phiền não gì, không tiện cùng những người khác nói, cùng ta nói cũng giống nhau." Tuân Tử Hoài đột nhiên không rối rắm như vậy, có thể làm bạn bên cạnh nàng đã là vạn hạnh, quả nhiên lòng người không đủ.

Đương nhiên hắn không có ý buông tha, hắn sẽ đối với nàng tốt hơn, có lẽ có một ngày, bệ hạ sẽ hiểu được đây?

Nghĩ tới đây, đôi mắt Tuân Tử Hoài sáng lên, đúng rồi, bệ hạ hiện tại không hiểu yêu, không có nghĩa là tương lai không hiểu.

Không, bệ hạ không phải không hiểu yêu, mà là phong bế nội tâm của mình, không dám yêu chứ? Hạ Thanh Sơn là đồ rác rưởi, hắn thương tổn bệ hạ quá sâu.

Tuân Tử Hoài ánh mắt trầm xuống, quả nhiên là Hạ Thanh Sơn!

Thiên Nhạn có chút khó hiểu, không biết trong đầu quốc sư đều chứa những thứ gì. Lúc thì sa sút, lúc thì vui vẻ, lúc thì phẫn nộ, biểu tình thật sự là cực kỳ phong phú.

"Bệ hạ, mau đi qua đi, đại hoàng tử điện hạ cùng tiểu công chúa hẳn là chờ đến có chút sốt ruột." Tuân Tử Hoài hoàn hồn lại thúc giục.

Thiên Nhạn lên tiếng, không có suy nghĩ nhiều về suy nghĩ gì trong đầu Tuân Tử Hoài.

Sau khi hạ triều, nàng sẽ đi cùng hai đứa con dùng bữa sáng.

Kỳ thật nàng cũng không biết cách ở chung với hai đứa nhỏ, cũng may có Tuân Tử Hoài ở đây, hắn có thể an bài rất tốt những thứ này. Hai đứa nhỏ kia ngược lại cùng nàng rất thân cận, không biết nguyên chủ nhìn thấy những thứ này, có cảm thấy có vài phần vui mừng hay không?

Nguyên chủ yêu hai đứa nhỏ này như vậy, đối với tiến độ nhiệm vụ của nàng hẳn là hài lòng chứ?

Nếu tất cả điều này mà cũng không hài lòng, nó phải là vấn đề của bên kia.

Nhìn thấy hình ảnh ấm áp của hệ thống 666 truyền về ba mẹ con dùng cơm, phế hậu Vân thị tự động đem Tuân Tử Hoài bỏ qua, nàng cảm động đến mặt đầy nước mắt: "Nói đến thật là tiếc nuối, cho tới bây giờ ta chưa từng cùng hai đứa nhỏ này dùng bữa sáng. Thời điểm muốn làm bạn lại không có thời gian, lúc có thể làm bạn lại không có cơ hội."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 41: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (41)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Sau khi ăn sáng, Thiên Nhạn cần phải đi ngự thư phòng xử lý tấu chương, hai đứa nhỏ phải theo Tuân Tử Hoài học bài.

Bận rộn nửa buổi sáng, Thiên Nhạn xử lý tấu chương một cách hiệu quả, bài tập về nhà của hai đứa nhỏ cũng kết thúc một đoạn. Kế tiếp, chính là nàng mang theo hai hài tử luyện kiếm.

Hạ Văn Toàn cánh tay ngắn chân ngắn, cầm một thanh mộc kiếm nho nhỏ, chiếu theo động tác của Thiên Nhạn dạy nghiêm túc luyện tập, thật đúng là có khuôn mẫu.

Thiên Nhạn phát hiện, trong tập võ Hạ Văn Toàn có thiên phú hơn Hạ Văn Khiên, vì thế nàng càng thêm chú trọng phương diện này của Hạ Văn Toàn. Nếu đã có thiên phú này, khẳng định không thể lãng phí.

Mỗi khi lúc này, Tuân Tử Hoài đều ngồi ở một bên, uống trà, nhìn bọn họ luyện tập.

Hắn không có thiên phú luyện võ, có thể là ông trời cảm thấy cho hắn quá nhiều, đem thiên phú luyện võ phong tỏa lại.

Hắn chống cằm, nhìn người phụ nữ bên kia tay cầm cự kiếm, múa đến sinh long hoạt hổ, như thế nào cũng không có biện pháp dời mắt. Nàng là người phụ nữ tôn quý nhất trên đời này, hắn nghĩ, trong thế nhân không ai có thể bằng nửa điểm phong thái của nàng.

Hạ Văn Toàn rốt cuộc còn quá nhỏ, chỉ chốc lát sau đã mệt mỏi, Tuân Tử Hoài đi qua ôm cô bé lên đặt trên ghế: "Công chúa, nghỉ ngơi một chút đi."

"A, được." Ánh mắt Hạ Văn Toàn vẫn ở trên người Thiên Nhạn, vẻ mặt hâm mộ.

Tuân Tử Hoài nhịn không được vui vẻ, công chúa điện hạ thật đúng là cùng bệ hạ có vài phần giống nhau, đặc biệt yêu kiếm.

Không bao lâu, Hạ Văn Khiên cũng tới đây nghỉ ngơi.

Hắn đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ đó, giống như một tiểu đại nhân, uống nước cũng rất quy củ.

"Kiếm thuật của Mẫu Hoàng so với trước kia còn lợi hại hơn." Hạ Văn Khiên nói: "Đáng tiếc con không có thiên phú của mẫu hoàng, cũng chỉ có thể nhìn muội muội."

Hạ Văn Toàn nắm chặt nắm đấm nhỏ: "Ca ca yên tâm, muội nhất định sẽ trở nên rất lợi hại."

"Muội muội cố lên."

Hai huynh muội tương tác, làm cho Tuân Tử Hoài trong mắt mỉm cười, đây chính là kết quả bệ hạ chờ mong chứ?

"Lão sư, gần đây có phải hắn lại không an phận không?" Chờ Hạ Văn Toàn lại cầm kiếm gỗ nhỏ đi qua múa, Hạ Văn Khiên đến gần Tuân Tử Hoài hỏi thăm chuyện của Hạ Thanh Sơn.

Hắn hôm nay hiểu chuyện, đương nhiên biết năm đó Hạ Thanh Sơn đối với hắn như thế nào. Đối phương căn bản không để hắn ở trong lòng, còn có tính toán nuôi dưỡng hắn thành phế vật. Tâm tư này, không phải người ngốc cũng biết.

Hạ Thanh Sơn, rõ ràng ngay từ đầu đã muốn dỡ bỏ mài giũa giết lừa.

Không biết có phải là do đầu óc thông suốt hay không, hắn thậm chí có thể nhớ tới một ít chuyện xảy ra khi còn bé, khi mẫu hoàng không ở bên cạnh.

Ví dụ như, thừa dịp mẫu hoàng xuất chiến, Hạ Thanh Sơn cùng Lăng Thi Nhi hôn nhau. Trước mặt hắn chỉ mới một hai tuổi, liền làm ra một ít chuyện cẩu thả. Bọn họ thực sự nghĩ rằng trẻ em không có trí nhớ à?

Cũng đúng, không ai nghĩ tới, hắn mười mấy tuổi, đột nhiên đối với ký ức một hai tuổi rõ ràng đi?

Vừa nghĩ đến hành vi của hai người kia, mỗi lời nói một hành động, nội tâm hắn liền kinh tởm.

"Không có náo loạn, chính là không cam lòng ở hậu cung, cũng không muốn học quy củ, còn đang nghĩ bệ hạ sẽ nhường ngôi vị hoàng đế cho hắn."

Hạ Văn Khiên vừa nghe, đều phải bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bị tức giận đỏ lên: "Hắn nghĩ cũng thật đẹp."

Mẫu hoàng vất vả đánh giặc mười năm, Hạ Thanh Sơn trốn sau lưng an an ổn ổn ăn no uống say, còn làm loạn nữ nhân. Sau lưng còn cùng nữ nhân kia tính kế mẫu hoàng, muốn đến dỡ mài giết lừa.

Hiện giờ còn có mặt muốn làm hoàng đế, hắn còn muốn lên trời à?

"Điện hạ đừng tức giận, bệ hạ tự có chủ trương, hắn không lấy lòng được đâu."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 1 - Chương 42: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (42)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Hạ Văn Khiên nhỏ giọng nói: "Ta chỉ là cảm thấy hắn chướng mắt, sợ mẫu hoàng bởi vậy trong lòng không vui."

Hạ Thanh Sơn chính là con chuột thối trong mương, liếc mắt một cái cũng ghê tởm.

Bây giờ nhìn thấy Hạ Thanh Sơn, hắn sẽ nhớ lại những hình ảnh khi còn bé, hắn cũng không muốn nhớ lại những điều này, nhưng hết lần này tới lần khác đều sẽ nhớ lại. Nhìn một lần, hắn lại cảm thấy buồn nôn một lần.

"Điện hạ, gần đây người có chút nóng nảy."

Hạ Văn Khiên chậm rãi thu hồi phẫn nộ: "Lão sư, thực xin lỗi, đối với người kia ta không có biện pháp khống chế."

Hắn cũng không đem chuyện mình có thể nhớ được ký ức một hai tuổi nói cho bất luận kẻ nào, ký ức dơ bẩn như vậy, sẽ dơ bẩn đến lão sư cùng mẫu hoàng.

"Có lẽ, người nên đi ra ngoài một chút." Tuân Tử Hoài nói: "Luôn ở trong hoàng cung, nhìn không thấy bên ngoài chẳng khác nào đóng cửa chế xe. Tương lai người còn muốn làm quân vương, cần phải đi tìm hiểu chuyện bên ngoài nhiều hơn. Đợi lát nữa bệ hạ luyện kiếm xong, ta sẽ đề nghị bệ hạ, mang người đi ra ngoài một chút."

"Cám ơn lão sư."

Hạ Văn Khiên không cự tuyệt, hắn cũng muốn đi xem một chút, hắn biết muốn trở thành một quân vương tốt, không phụ kỳ vọng của mẫu hoàng, khẳng định cần nỗ lực gấp mười lần trăm lần. Tuân Tử Hoài là lão sư của hắn, đối phương mỗi một bước đều nghiêm túc dạy dỗ hắn.

Thiên Nhạn sau đó nghe Tuân Tử Hoài nói, đồng ý cho hắn dẫn Hạ Văn Khiên ra ngoài lịch lãm. Vì bảo đảm an toàn cho bọn họ, nàng âm thầm an bài không ít cao thủ.

"Tin tức các ngươi đi ra ngoài không giấu được, cẩn thận một chút." Thiên Nhạn dặn dò, ra ngoài hung hiểm, nàng lại không có ý ngăn cản.

Hạ Văn Khiên trưởng thành, không thể thiếu gió tanh mưa máu. Chỉ có trải qua những chuyện này, hắn mới có thể càng thêm thành thục, con đường của hắn, nhất định sẽ không được an ổn.

Nhiều năm như vậy, trong tay Hạ Thanh Sơn phỏng chừng vẫn có chút nhân thủ, đối phương không bại lộ, cũng không dễ dàng lôi ra. Hiện giờ Hạ Thanh Sơn nhẫn nại không sai biệt lắm, cũng là lúc để bại lộ.

Ngày hôm sau, Tuân Tử Hoài mang theo Hạ Văn Khiên ra khỏi cung.

Vừa mới xuất cung, Hạ Thanh Sơn liền nhận được tin tức: "Cơ hội tốt, ở trong cung ta không có biện pháp làm cái gì, ở ngoài cung an bài chút ngoài ý muốn còn không dễ dàng sao?"

Hạ Văn Khiên lại là một tiểu hài tử hơn mười tuổi, cũng không đáng sợ. Nhưng mà Vân Thiên Nhạn khẳng định an bài cao thủ ở bên cạnh bảo hộ bọn họ. Nhưng nhiều cao thủ hơn nữa, ở ngoài cung cũng sẽ có một ít chuyện khó lòng phòng bị. Ta an bài thêm mấy đợt người, sử dụng các loại phương pháp, cũng không tin hai người này có thể bình yên vô sự trở về. "

" Trừ bỏ quốc sư tiểu bạch kiểm, Hạ Văn Khiên thì bắt lấy. Đây chính là cốt nhục ruột thịt của Vân Thiên Nhạn, có hắn uy hiếp, xem nàng có ngoan ngoãn nhường ngôi vị hoàng đế hay không. "

Lăng Thi Nhi vẫn có chút lo lắng:" Đại vương, thật sự có thể được sao? Người trong tay Đại vương có đáng tin cậy không? "

" Yên tâm đi, từ khi Vân Thiên Nhạn làm hoàng đế, ta liền để cho những người đó ngủ đông trước, hiện tại nhiều người đã vào triều làm quan. Trong tay có rất nhiều người có thể sử dụng, chỉ cần bọn họ không chủ động bại lộ, ai cũng không biết bọn họ là người của ta. Lần trước bại lộ một người, nhưng mà là thử nước, quả nhiên cái quan văn kia đã bị Vân Thiên Nhạn đồng hóa. "

" Tất cả những chuyện này, đều là bởi vì quốc sư tiểu bạch kiểm ở sau lưng bày mưu tính kế. Chỉ cần trừ bỏ hắn, Vân Thiên Nhạn cái gì cũng không phải, nàng ta, cũng chỉ biết cầm kiếm chém người mà thôi, chẳng lẽ thật sự sẽ trị quốc, biết dùng người? Ta và nàng ta từ nhỏ quen biết, lại phu thê nhiều năm như vậy, còn có thể không biết sao?"

Hạ Thanh Sơn hạ ra từng mệnh lệnh, để cho người phía dưới liên thủ, mặc kệ như thế nào cũng phải để Tuân Tử Hoài có đi không trở về. Cuối cùng hắn tâm ngoan độc, Hạ Văn Khiên phiền toái, cũng có thể dứt khoát cùng nhau trừ bỏ.

Dù sao đây cũng không phải là người thừa kế hắn để ý, trong thân thể chảy một nửa máu của Vân Thiên Nhạn, lưu lại không có tác dụng gì, vẫn là phiền toái.

Ba tháng sau, Tuân Tử Hoài mang theo Hạ Văn Khiên bình yên vô sự hồi cung.

Hạ Thanh Sơn trong nháy mắt biết, hoàn toàn không thể tin được.

Làm sao có thể?

Họ trở lại một cách an toàn?

Nhưng mà chuyện xảy ra tiếp theo, càng làm cho hắn không thể tiếp nhận.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 1 - Chương 43: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (43)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Đại vương, người thế nào rồi?"

Lăng Thi Nhi nhìn liên tục lui về phía sau vài bước, thấy người đàn ông tức đến ngã trên mặt đất, chật vật lại xấu xí, kỳ thật cũng không muốn nâng đỡ. Thế nhưng, nàng ta chỉ có thể dựa vào Hạ Thanh Sơn, bọn họ là châu chấu trên một sợi dây thừng.

"Sao lại như vậy?"

Hạ Thanh Sơn vừa rồi nghe được các cung nhân nhỏ giọng nghị luận, chuyện xảy ra trên triều đình hôm nay. Vân Thiên Nhạn nổi giận bãi miễn mười mấy đại thần, không, phải nói là trực tiếp đánh bọn họ vào thiên lao. Không chỉ có thế, những đại thần tiếp theo còn phải đối mặt với việc tra tội.

Loáng thoáng hắn nghe được cung nhân nói những đại thần này là muốn mưu hại hoàng tự, lúc này mới bị bệ hạ đánh vào thiên lao.

Hạ Thanh Sơn đầu óc đều lộn xộn, những người đó là phế vật sao?

Bọn họ nhiều người như vậy, giết chết Tuân Tử Hoài cùng Hạ Văn Khiên hai người này đều làm không được?

Đại thần đã bị đánh vào thiên lao cũng vẻ mặt chua xót, bọn họ thật sự không làm được.

Người an bài đi ra ngoài luôn chết không giải thích được, không giống như bị cao thủ giết chết, ngược lại giống như là bị độc chết, cả người đen nhánh, thất khiếu chảy máu, tử trạng đặc biệt dọa người.

Sau khi thử vài lần, bọn họ liền không dám hành động nữa, muốn truyền tin tức cho Hạ Thanh Sơn, nhưng mà mỗi một lần truyền vào, đều là đá chìm biển rộng, bọn họ cũng không dám hành động nữa. May mắn bọn họ truyền tin tức đều là sử dụng ám hiệu, mặc dù bị người bắt được, cũng không biết tin tức truyền vào là cho ai.

Bọn họ vốn tưởng rằng cái gì cũng không làm, sẽ không xảy ra chuyện gì, nào biết được ngày thứ hai Tuân Tử Hoài cùng hoàng tử điện hạ trở về, bọn họ liền bị bệ hạ làm khó dễ. Đối mặt với bằng chứng sắt như núi, họ không thể biện minh.

Bị cởi mũ ô sa, suy sụp trên mặt đất, nhìn nữ nhân uy nghiêm ngồi trên long ỷ phía trên, bọn họ lần đầu tiên sinh ra hối hận.

Bệ hạ thông minh như thế, dũng mãnh thiện chiến, bày mưu tính kế, vì sao bọn họ lại ngốc như vậy, không đi trung thành với nàng, ngược lại giúp Hạ Thanh Sơn?

Đúng rồi, là Hạ Thanh Sơn nói, Vân Thiên Nhạn chỉ là một người phụ nữ, bọn họ đều là nam tử, làm sao có thể ở dưới nữ nhân, bị nữ nhân thống trị đây?

Hạ Thanh Sơn lại nói, nếu hắn làm Hoàng đế, nhất định sẽ để cho chức quan của bọn họ thăng thêm một bậc, bọn họ cũng tin, dù sao bọn họ ngay từ đầu chính là đi theo Hạ Thanh Sơn.

Bây giờ nghĩ lại, một khắc Vân Thiên Nhạn bắt đầu làm hoàng đế, Hạ Thanh Sơn đã thua rồi.

Hắn, đấu không lại vị nữ hoàng đế này, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương còn không thấy rõ ràng, kết quả cuối cùng sợ là không tốt lắm.

"A, bọn họ đều chỉ nhận là Hạ Thanh Sơn sai bọn họ làm như vậy?" Thiên Nhạn nghe được cung nhân đến báo, đám tội thần trong thiên lao muốn khai ra sai khiến sau lưng, một chút cũng không kỳ quái.

Sự tình không thành công, những người này đương nhiên sẽ trách cứ hạ Thanh Sơn, biến thành chó điên hung hăng cắn hắn một cái.

Nàng ngược lại muốn xem những tội thần này có thể xuất ra chứng cớ gì, có thể chứng minh Hạ Thanh Sơn đã làm chuyện này. Trong chuyện này, Hạ Thanh Sơn thật cẩn thận, trong thư nàng chặn lại, cũng không có biện pháp chứng minh thân phận của hắn.

Lúc này đây nếu bọn họ có thể xuất ra chứng cớ, nàng có thể đổi họ cho hai đứa nhỏ, đừng nói thần tử cả triều, ngay cả người trong thiên hạ cũng sẽ cảm thấy hợp lý.

"Truyền chỉ, lệnh cho văn võ cả triều vào cung thương lượng việc quan trọng."

"Để quốc sư, đại hoàng tử, công chúa đều tới đây."

"Đem Ninh Sơn Vương cũng mang đến."

Một canh giờ sau, tất cả mọi người đến đông đủ, toàn bộ ở trên triều đình.

Thần tử cả triều đều nhịn không được đánh giá Hạ Thanh Sơn, bọn họ hiếm khi nhìn thấy hắn, có thể nói từ khi bệ hạ đăng cơ, bọn họ cơ hồ chưa từng gặp qua hắn.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 1 - Chương 44: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (44)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

Hạ Thanh Sơn ở chỗ này không có biện pháp đội nón, bị nhiều người đánh giá như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, hận không thể hét lớn một tiếng, để cho tất cả mọi người ra ngoài. Vẻ mặt hắn âm trầm, nhìn thấy các thần tử lắc đầu.

Người như thế, khó trách bệ hạ không muốn phong làm hoàng phu, chỉ riêng dung mạo cũng không xứng.

Điều khiến các thần tử khó hiểu chính là, tại sao đại hoàng tử cùng công chúa cũng ở đây? Bọn họ còn nhỏ tuổi, không nên xuất hiện trong những tình huống như vậy mới đúng.

Lúc này, Thiên Nhạn nói chuyện.

"Mấy tháng trước, quốc sư dẫn đại hoàng tử ra ngoài, thay trẫm đi xem các nơi của Yến quốc, để cho hắn mở rộng kiến thức. Không nghĩ tới một đường hung hiểm vạn phần, thiếu chút nữa liền không thể trở về. Cũng may trẫm an bài rất nhiều cao thủ, quốc sư cũng không phải phàm nhân, thích khách cuối cùng có tới không về, còn bị bắt ra người sau lưng."

Cả triều đều hiểu rõ, chuyện này bọn họ hôm qua liền biết, những đại thần kia đều bị đánh vào thiên lao, chờ sau đó phát sinh.

Chẳng lẽ, trong đó còn có chuyện bọn họ không biết sao?

Ở đây cũng không có kẻ ngốc, trong nháy mắt liên tưởng đến cái gì, có chút khó tin nhìn Hạ Thanh Sơn, không phải chứ?

"Những tội thần của Thiên Lao chủ động thú nhận, chỉ cho người khiến bọn họ hãm hại quốc sư cùng đại hoàng tử là Ninh Sơn vương." Lời này của Thiên Nhạn vừa dứt, cả triều an tĩnh, không ai dám nói nhiều một câu, thở lớn cũng không dám thở một chút.

"Đại hoàng tử là con của Ninh Sơn Vương, trẫm không quá tin, cho nên hôm nay tìm các vị cùng chứng kiến, xem những tội thần kia giảo biện như thế nào." Ánh mắt Thiên Nhạn dừng trên mặt Hạ Thanh Sơn: "Thanh Sơn, lát nữa ngươi phải đối mặt với bọn họ một phen, chỉ cần ngươi chưa từng làm, trẫm sẽ không đem cái nồi này đặt lên đầu ngươi."

Các đại thần: Bệ hạ rõ ràng rất khẳng định, còn giả vờ làm bộ dáng, bọn họ muốn thật tin mới ngốc, Hạ Thanh Sơn xong rồi.

Lúc này Hạ Thanh Sơn chọc giận bệ hạ, không lấy lòng được.

Ánh mắt Hạ Thanh Sơn đỏ lên, lòng tràn đầy phẫn nộ, phải không?

Tại sao hắn không tin điều đó?

Vân Thiên Nhạn làm bộ làm tịch, thật cho rằng hắn là một kẻ ngốc?

Nàng ta lần lượt đùa giỡn hắn như vậy, còn là con người không? Chơi hắn có vui vẻ như vậy không?

Hắn trừng mắt nhìn Tuân Tử Hoài ngồi ở phía dưới bên trái Thiên Nhạn, lại là hắn đúng không? Nếu như không phải hắn, Vân Thiên Nhạn làm sao có thể biết nhiều như vậy?

Thời điểm quốc sư tiểu bạch kiểm không trở về, chuyện gì cũng không có, vừa trở về, tất cả người của hắn đều bị đánh vào thiên lao.

"Thanh Sơn, ngươi có sai bọn họ ám sát quốc sư cùng đại hoàng tử không?" Thiên Nhạn hỏi xong, tất cả tầm mắt đều rơi vào trên người Hạ Thanh Sơn.

Hạ Thanh Sơn cả người run lên, việc này đương nhiên không thể thừa nhận, thừa nhận, hắn liền không có cơ hội. Tránh thoát một kiếp hôm nay, chịu đựng thêm một chút, một ngày nào đó có thể cho Vân Thiên Nhạn một kích trí mạng.

"Nhạn Nhi, nànglàm sao có thể tin lời của những loạn thần tặc tử này? Văn Khiên là con trai ta, ta làm sao có thể hạ độc thủ với hắn?"

"A, vậy đối với quốc sư thì sao?"

"Quốc sư đại nhân là công thần của Yến quốc, ta càng sẽ không làm như vậy." Hạ Thanh Sơn mặt ngoài vân đạm phong khinh, trên thực tế trong lòng đã tức chết.

Quả nhiên, nàng để ý chính là quốc sư tiểu bạch kiểm kia.

Chỉ sợ lúc hắn không biết, quốc sư tiểu bạch kiểm kia đãngủ ở trên giường của nàng, nữ nhân thủy tính dương hoa.

"Ninh Sơn Vương nói không có chuyện này, các ngươi đang vu khống hắn? Thiên Nhạn chĩa mũi nhọn vào những tội thần mặc tù phục:" Vu khống Ninh Sơn Vương chính là tội cộng nhất đẳng. "

Các tội thần đồng loạt dập đầu, bệ hạ, cầu xin người đừng giả vờ, có hôm nay vừa ra, người không phải trong lòng biết rõ sao? Là một người được chứ?

" Bệ hạ, tội thần có chứng cớ, tội thần có thể chứng minh chuyện này là Ninh Sơn vương phân phó."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 1 - Chương 45: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (45)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Ninh Sơn vương để tội thần tru sát quốc sư, là muốn cắt đứt cánh tay phải của bệ hạ, cho rằng bệ hạ cũng không có tài trị quốc. Có thể làm cho Yến quốc như thế, đều là quốc sư đang mưu tính. Các quốc sư vừa chết, hắn liền có thể đạt được ngôi vị hoàng đế."

"Mặt khác, Ninh Sơn Vương vốn định bắt sống đại hoàng tử, dùng để uy hiếp bệ hạ."

"Ninh Sơn Vương căn bản cũng không để ý đại hoàng tử, thật lâu trước kia, còn chưa thành lập Yến quốc, hắn đã tính toán đem đại hoàng tử dưỡng phế."

* * *

Những người này không chỉ vạch trần bộ mặt thật của Hạ Thanh Sơn, còn nói ra nơi bọn họ cất giấu chứng cớ. Giấy trắng mực đen, mỗi lần ghi chép. Trước khi Thiên Nhạn đăng cơ, Hạ Thanh Sơn cũng không cẩn thận như vậy, lưu lại không ít chứng cớ.

Cùng với ám hiệu liên lạc của bọn họ, giải mã như thế nào, đều bị các tội thần thú nhận ra.

Thiên Nhạn kêu người đem chứng cớ truyền cho các đại thần xem, sau khi xem xong, quần thần quỳ xuống, để nàng xử trí Ninh Sơn Vương.

Hạ Thanh Sơn thấy vậy, cũng biết đại thế đã mất, điên cuồng cười ha ha: "Vân Thiên Nhạn, ngươi không có tâm! Tình cảm nhiều năm như vậy.. Vì quyền lực, tất cả đều thay đổi."

Thiên Nhạn rất không hiểu, vô tâm không phải là hắn sao?

"Vô tâm hẳn là ngươi, con ruột của mình đều muốn hại." Thiên Nhạn ngữ khí thản nhiên: "Ngươi cũng ít ở trước mặt trẫm làm bộ làm tịch đi, làm ra bộ dáng trẫm cô phụ ngươi. Trẫm năm đó ra ngoài xuất chiến, ngươi ở chủ thành ôm trái ôm phải, cùng người khác tìm vui vẻ, còn dám nói trẫm vô tâm? Ngươi còn không sạch sẽ."

"Trẫm vất vả đánh giang sơn, hiện giờ thủ giang sơn, trị giang sơn, mang ngươi vinh hoa phú quý, thế mà còn không thỏa mãn. Người không có tâm, là Hạ Thanh Sơn ngươi."

Đám triều thần nhịn không được gật đầu, đúng vậy, bệ hạ vất vả như vậy, Hạ Thanh Sơn một chút cũng không hiểu, còn muốn cướp lấy ngôi vị hoàng đế của bệ hạ, thật sự là lang tâm cẩu phế.

"Nhớ tới Hạ Thanh Sơn là cha đẻ của đại hoàng tử cùng công chúa, sai sự không đúc thành, tha thứ cho hắn một mạng, đem nhắnó đánh vào lãnh cung, cả đời không được ra khỏi lãnh cung nửa bước. Thị nữ tên là Lăng Thi Nhi kia, liền đưa vào hầu hạ hắn đi, trẫm thấy tình cảm của bọn họ rất sâu đậm."

"Vân Thiên Nhạn!" Đánh vào lãnh cung, vậy cùng phi tần có gì khác nhau, đây chính là đang nhục nhã hắn.

Hạ Thanh Sơn giãy dụa, lại bị cung nhân tay chân đại lực kéo ra ngoài.

"Chúng khanh, trẫm còn có một chuyện cùng các ngươi thương lượng."

Quần thần cười khổ, ngươi không phải đều là quyết định sao? Còn cần thương lượng? Ai, bệ hạ liền thích làm bộ để giày vò bọn họ.

Bệ hạ mỗi lần quyết định chuyện, kế hoạch hoàn mỹ như vậy, bọn họ phản bác được? Thần tử cả triều này, một nửa võ tướng đều là tùy tùng não tàn của nàng, nửa còn lại đều là quốc sư tiến cử tới, tất cả đều nghe theo nàng.

Bọn họ một nửa văn thần nho nhỏ này, đội ngũ càng ngày càng nhỏ, nghĩ một đề nghị đều là đủ loại suy nghĩ, sợ nghĩ ra một cái gân gà bị người cười nhạo.

"Hạ Thanh Sơn phạm phải sai lầm nghiêm trọng, trẫm tính toán đổi họ cho đại hoàng tử cùng công chúa. Nói như thế nào, giang sơn này đều là trẫm mang theo người đánh xuống, không có đạo lý họ Hạ."

"Thần chờ không có dị nghị." Quần thần vừa nghe, cũng không phải là chuyện gì to tát, không phải là đổi họ cho hoàng tử công chúa sao? Cùng một họ với bệ hạ, rất tốt.

Nếu Hạ Thanh Sơn không phạm sai lầm, bọn họ còn cảm thấy có chút không phúc hậu, năm đó Hạ Thanh Sơn như thế nào cũng vì Yến quốc mà hy sinh. Bây giờ, điều không đáng kể đó không đáng để đề cập đến.

Khiếp sợ nhất chính là Hạ Văn Khiên, hắn không nghĩ tới mẫu hoàng lại để cho hắn đổi họ.

Hắn kích động, hưng phấn, thậm chí sắp hạnh phúc đến choáng váng.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 1 - Chương 46: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (46)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Họ Hạ, hắn một chút cũng không hiếm lạ, thậm chí cảm thấy là sỉ nhục.

"Mẫu hoàng, nhi thần sau này có phải gọi là Vân Văn Khiên không?" Hạ Văn Khiên kích động hỏi, bộ dáng nhỏ bé kia làm cho quần thần vô cùng phức tạp. Hạ Thanh Sơn đến tột cùng là không thích đại hoàng tử cỡ nào, mới có thể làm cho hắn đối với họ Hạ không có một chút lưu luyến?

Thấy Thiên Nhạn khẽ gật đầu, Vân Văn Khiên lập tức quỳ xuống: "Nhi thần Vân Văn Khiên cảm tạ mẫu hoàng." Có thể làm cho hắn thoát khỏi tính họ đáng ghét kia, hắn cảm giác trong đầu những hình ảnh dơ bẩn kia đều mơ hồ rất nhiều.

Quần thần ánh mắt phức tạp, đại hoàng tử kích động như vậy, liền có thể nhìn ra Hạ Thanh Sơn từng tệ cỡ nào.

"Đại vương, chúng ta thật sự không có biện pháp đi ra ngoài, chỉ có thể ở lãnh cung sao?" Lăng Thi Nhi vẻ mặt buồn bã, rõ ràng gần đây nàng ta cũng không làm cái gì, sao lại rơi vào tình trạng này?

Hạ Thanh Sơn biểu tình sụp đổ tựa vào bên cửa phòng cũ nát: "Không nghĩ tới, Vân Thiên Nhạn có thể tàn nhẫn như vậy."

Hôm nay ở trên triều đình, hắn làm sao nhìn không ra, Vân Thiên Nhạn cũng không chỉ dựa vào quốc sư tiểu bạch kiểm. Quốc sư tiểu bạch kiểm tính kế, sợ là chính hợp ý của nàng.

"Không, chỉ cần ta còn sống, sẽ không buông tha, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho Vân Thiên Nhạn hối hận." Hạ Thanh Sơn thề độc, Lăng Thi Nhi nhìn bộ dáng tràn ngập ý chí chiến đấu của hắn, trong lòng hơi buông lỏng. Chỉ cần Hạ Thanh Sơn không buông tha, vậy bọn họ còn có cơ hội.

Không tính là thua!

Nhưng bọn họ đều không nghĩ tới, đêm đó Thiên Nhạn sẽ tự mình đến thăm bọn họ, một người cũng không mang theo.

"Vân Thiên Nhạn, ngươi rất đắc ý chứ? Ta tưởng ngươi bị tiểu bạch kiểm kia mê hoặc, hiện tại mới hiểu được, ngươi căn bản là ngay từ đầu muốn làm hoàng đế, ta đều bị ngươi lừa gạt." Hạ Thanh Sơn bây giờ đi chân trần không sợ không có giày mang, cái gì cũng dám nói.

Thiên Nhạn một chút cũng không tức giận, nàng mặc một thân long bào huyền sắc, trên đầu là vương miện tóc tinh mỹ, bộ dáng lãnh diễm lại cao quý.

"Nếu trẫm không làm hoàng đế, kết cục hôm nay của các ngươi, sợ là kết cục của trẫm."

Hạ Thanh Sơn cắn răng, không phủ nhận khả năng này, nhưng mà hắn vẫn nói: "Chỉ cần nàng giao ra quyền lực, ngoan ngoãn nghe lời.."

"Hạ Thanh Sơn, ngươi lừa ai đây? Trẫm tay cầm trọng binh, được lòng dân thiên hạ, ngươi có thể dung túng? Ngươi lại mơ mộng ban ngày, đừng quên giang sơn là trẫm đánh xuống." Thiên Nhạn cắt ngang ngụy biện của Hạ Thanh Sơn: "Tối nay lại đây, chính là tới tiễn các ngươi một đoạn đường."

"Vân Thiên Nhạn, ngươi muốn làm cái gì?" Hạ Thanh Sơn lúc này thật sự hoảng hốt, không chỉ đánh vào lãnh cung sao? Cái gì gọi là tiễn bọn họ một đoạn đường?

Hạ Thanh Sơn lao ra, muốn chạy đi, lại bị Thiên Nhạn một cước đá vào chân cong, đau nhức truyền đến, y thế nào cũng không đứng dậy nổi, thống khổ làm cho vết sẹo trên mặt hắn càng thêm tràn ngập.

Lăng Thi Nhi bị dọa sợ, muốn nhanh chóng chạy ra ngoài, Thiên Nhạn vẫn nhanh chóng đá nàng trở về.

Hạ Thanh Sơn đã không còn giá trị lợi dụng, hai đứa nhỏ đều đổi họ, giữ lại là tai họa, không bằng "bệnh chết".

Nguyên chủ không phải cũng là kết cục như vậy sao?

Cho dù thân thể nàng có tồi tệ đến đâu, cũng sẽ không vừa bị đánh vào lãnh cung liền bệnh chết. Lăng Thi Nhi đêm đó đi thăm, nhưng mà là tặng cho nguyên chủ chút đồ vật bệnh đã qua đời mà thôi.

Con người nàng có chút tò mò, thích làm một lần những việc người khác đã làm, xem có phải thú vị như vậy không.

"Nguyên chủ đang xem không?"

Hệ thống 666: [Ở đây, túc chủ đại nhân.]

"Nàng ta có hưng phấn không?"

Hệ thống 666 liếc mắt nằm sấp bên cạnh giếng, phế hậu Vân thị sắc mặt nghiêm túc, ám muội lương tâm nói: "Phi thường hưng phấn, vô cùng khẩn cấp, còn nói túc chủ đại nhân làm rất đẹp.]

Phế hậu Vân thị sửng sốt: Hệ thống đại nhân hình như có chút hai mặt ba đao.

" Rất tốt, ta cũng cảm thấy nàng sẽ rất chờ mong hai người này bệnh chết ở lãnh cung."Thiên Nhạn lấy ra một lọ thuốc.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 1 - Chương 47: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (47)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Thuốc này là ta gần đây mới chế chế ra, cũng không biết hiệu quả như thế nào."

Hạ Thanh Sơn và Lăng Thi Nhi nhìn Thiên Nhạn không ngừng đến gần bọn họ, sợ tới mức cả người phát run, bắt đầu lớn tiếng kêu cứu.

"Đừng kêu nữa, không có ai, trẫm cho bọn họ nghỉ." Thiên Nhạn nhắc nhở: "Thôi, các ngươi đều muốn bệnh chết, hô cũng được, dù sao cũng vô dụng."

Hạ Thanh Sơn vẫn không nhận mệnh lúc này cuối cùng sợ hãi, lập tức quỳ xuống dập đầu, dập đầu chảy máu, hy vọng Thiên Nhạn tha thứ cho hắn một mạng, hắn cũng không dám nữa.

"Nhạn nhi, ta cũng không dám nữa, ngươi tha thứ cho ta một mạng được không? Chỉ cần nhìn vào tình cảm nhiều năm, ta nguyện ý một mực ở lại lãnh cung chuộc tội, sẽ không có ý nghĩ khác."

Lăng Thi Nhi hiểu được Hạ Thanh Sơn không đáng tin cậy, quỳ xuống dập đầu: "Bệ hạ, bệ hạ, người tha thứ cho Thi Nhi đi, Thi Nhi chỉ là một thị nữ nho nhỏ, căn bản là thân bất do kỷ. Nếu không phải Đại vương, Thi Nhi làm sao có thể làm ra những chuyện đó đây? Kỳ thật Thi Nhi là muốn an an ổn ổn sống qua ngày, không có chút tâm tư hại bệ hạ cùng đại hoàng tử."

"Thi Nhi là một thị nữ nho nhỏ, vẫn luôn ở bên cạnh Đại vương phụng dưỡng, Đại vương nói cái gì, Thi Nhi nào dám phản kháng. A!" Lăng Thi Nhi còn chưa nói xong, đã bị Hạ Thanh Sơn nhảy dựng lên tát một cái, một cái tát này rất nặng, đánh cho đầu Lăng Thi Nhi choáng váng.

Nàng ta nằm sấp trên mặt đất, che mặt, nhất thời quên mất nên phản ứng như thế nào.

"Ta đánh chết ngươi, đều là ngươi." Hạ Thanh Sơn thấy Lăng Thi Nhi không có phản ứng, tiếp tục tát mặt nàng ta: "Nếu không phải ngươi ở một bên mê hoặc, ta làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với Nhạn Nhi?"

"Nhạn Nhi, đều là nàng ta, đều là tiện nha đầu này. Nếu không có nàng ta, giữa chúng ta vẫn như trước đây."

"Nhạn Nhi, ta đã phát hiện bộ mặt thật của nàng ta, về sau cũng sẽ không nghe lời nói của nàng ta.."

Lăng Thi Nhi nghe Hạ Thanh Sơn đem tất cả mọi chuyện đổ lên người nàng ta, cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, đứng lên đem Hạ Thanh Sơn đẩy ngã, ấn vào người hắn, dùng sức nắm lấy mặt hắn, vừa lúc gãi vết sẹo trên mặt hắn.

Móng tay Lăng Thi Nhi ấn sâu vào trong vết sẹo của Hạ Thanh Sơn, dùng sức cào một cái, đem vết sẹo rách, bắn ra máu tươi. Hạ Thanh Sơn đau đến ô hô một tiếng, hai người lại đánh nhau.

Hai người mỗi người trốn tránh trách nhiệm, đem mình vứt sạch sẽ, phảng phất như là Thịnh Thế Bạch Liên thuần khiết.

Thiên Nhạn một tay nâng cằm, một tay cầm bình thuốc, lẳng lặng đứng ở một bên nhìn hai người vặn vẹo, kéo tóc, gãi mặt, công kích bộ vị bạc nhược. Toàn bộ lãnh cung, đều là hai người chửi rủa cùng kêu thảm thiết.

Vở kịch này, thật sự là đặc sắc.

Phế hậu Vân thị nhìn một màn này phát sóng, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, chưa bao giờ nghĩ tới hai người kia sẽ có thời điểm chật vật không chịu nổi như vậy. Nhớ tới những chuyện trước kia, lúc này nàng rất thống khoái.

Hai đứa nhỏ bình an, tương lai khẳng định thành tài. Nàng từng cừu hận, Thiên Nhạn cô nương cũng giúp nàng báo.

Oán hận trong nội tâm của phế hoàng hậu Vân thị, trong nháy mắt này tiêu tán không còn một mảnh.

Linh hồn vốn đục ngầu không chịu nổi, dần dần khôi phục trong suốt sạch sẽ. Nàng cảm giác được biến hóa của mình, càng cảm nhận được linh hồn không còn nặng nề như lúc trước nữa. Sự tuyệt vọng trong lòng, từ từ xua tan.

Sau nửa đêm.

Xiêm y trên người Hạ Thanh Sơn và Lăng Thi Nhi đã rách nát, da mỗi một chỗ đều có vết trầy xước, trên xiêm y dính rất nhiều vết máu.

Thiên Nhạn đi tới trước mặt hai người đang hấp hối, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 1 - Chương 48: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (48)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Nhạn nhi, ta thật sự biết sai rồi." Hạ Thanh Sơn còn đang cầu xin tha thứ, ánh mắt chờ mong.

Lăng Thi Nhi lại ha ha cười ra tiếng, mắng to một câu: "Cẩu nam nhân."

"Đồ vô dụng!"

"Các ngươi nên bệnh chết rồi."

Thiên Nhạn cắt đứt cãi vã, từ trong bình nhỏ đổ ra hai viên thuốc, nàng còn chưa động tác, Lăng Thi Nhi ngược lại dứt khoát mở miệng.

Lăng Thi Nhi cảm giác được viên thuốc trong miệng tan ra, trong đầu đột nhiên đang suy nghĩ.

Nàng ta đi theo Hạ Thanh Sơn, ở trước mặt hắn chỉ có nịnh nọt, không phải là muốn đi theo vinh hoa phú quý sao? Nhưng nàng hiến thân lại phí tâm, căn bản cái thứ lang tâm cẩu phế này.

Nếu ngay từ đầu mục tiêu của nàng ta là Vân Thiên Nhạn, có phải kết cục không giống nhau hay không?

"Ánh mắt của ngươi rất kỳ quái." Thiên Nhạn có chút khó hiểu: "Là trước khi chết ngộ ra cái gì? Thừa dịp còn chưa chết, nói ta nghe một chút."

Lăng Thi Nhi: "..."

"Nếu như người ta đi theo là ngươi, lúc này hẳn là vinh hoa phú quý chứ?"

Thiên Nhạn không khỏi cười khẽ một tiếng: "Trở lại ngay từ đầu, ngươi sẽ đi theo ta sao?"

Lăng Thi Nhi dừng lại, hơn phân nửa sẽ không, ai sẽ tin tưởng nữ nhân sẽ làm hoàng đế, sẽ lợi hại như vậy chứ? Nàng ta còn muốn nói cái gì, khẩu khí kia thế nào cũng không nhấc lên được, ánh mắt trừng mắt, người không còn.

"Chết nhanh như vậy nha." Thiên Nhạn thì thào một tiếng, lại khiến Hạ Thanh Sơn sợ tới mức nửa chết.

Hắn cùng Lăng Thi Nhi giày vò nửa đêm, cả người không có khí lực, thanh âm cầu xin tha thứ đều dần dần giảm bớt, càng đừng nói đến đứng lên dập đầu hoặc là chạy trốn.

Nhìn Thiên Nhạn trước mắt cầm một viên độc dược đen kịt ngồi xổm xuống, Hạ Thanh Sơn vẻ mặt cầu khẩn, chờ mong nàng có thể hạ thủ lưu tình.

"Nhạn Nhi, Nhạn Nhi.. Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, chúng cần một người cha."

"Nhạn nhi, ngươi làm như vậy, sẽ không sợ bọn họ trách cứ ngươi?"

"Ta biết ngươi thích bọn họ nhất, khẳng định sẽ không nhìn bọn họ khổ sở, đúng không?"

Động tác Thiên Nhạn dừng một chút, Hạ Thanh Sơn cho rằng thuyết phục nàng, tính toán tiếp tục cố gắng, bị Thiên Nhạn cắt ngang: "Quên nói cho ngươi biết một chuyện, hai đứa nhỏ sau này họ Vân, theo thứ tự là Vân Văn Khiên, Vân Văn Toàn, cùng Hạ gia ngươi không có nửa đồng quan hệ."

"Văn Khiên biết có thể họ Vân, trước mặt chúng thần lộ ra vẻ mừng rỡ, ngươi cảm thấy là vì sao?"

Hạ Thanh Sơn chỉ cảm thấy máu trên người đông lại, nữ nhi bị đổi họ, đối với hắn mà nói lại là một sỉ nhục lớn: "Vân Thiên Nhạn, sao ngươi dám?"

"Đừng nói nhảm, mau uống thuốc."

"Ngươi nên bệnh chết rồi."

Hạ Thanh Sơn câm miệng không ăn, Thiên Nhạn một cước giẫm lên tay hắn, đau đến mức y há miệng "A" một tiếng, lập tức cũng cảm giác được một viên thuốc vào miệng. Hắn dùng sức muốn nôn, mà viên thuốc kia vào miệng liền tan, như thế nào cũng nôn không ra.

Thiên Nhạn đứng lên, nâng cằm quan sát phản ứng của Hạ Thanh Sơn. Nhìn hắn điên cuồng giãy dụa, chỉ chốc lát sau đã tắt thở, quả nhiên thuốc của nàng có chút quá dứt khoát một chút.

Nàng không có hứng thú ở tại chỗ này bồi người chết, thu hồi bình thuốc, chuẩn bị rời khỏi lãnh cung. Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, trời chưa sáng còn phải tảo triều, phải trở về nghỉ ngơi một lát, miễn cho tinh thần không tốt.

Bước chân nhẹ nhàng bước ra khỏi lãnh cung, nàng nhìn thấy Tuân Tử Hoài đang chờ dưới tàng cây không biết bao lâu. Lúc này là mùa đông, còn chưa có tuyết rơi, lại rét lạnh đến cực điểm. Nàng dùng đèn lồng soi Tuân Tử Hoài, phát hiện hắn lạnh đến mức môi đều trắng bệch.

"Sao lại chờ ở chỗ này, nơi này rất lạnh, không đi vào?" Thiên Nhạn hỏi.

Quốc sư rất thông minh, đôi khi lại rất ngốc.

Hôm nay trời lạnh đất lạnh, chỉ riêng thân thể bạc nhược kia của hắn, còn đông lạnh đến hỏng sao?

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 1 – Chương 49: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (49)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Đi. Bệ hạ làm việc ở bên trong, không.. quá tốt để đi vào và quấy rầy." Tuân Tử Hoài môi răng run rẩy, đêm mùa đông quả thật rất lạnh.

Chỉ là lúc trước nghĩ đến một lát nữa có thể nhìn thấy nàng đi ra, trong lòng hắn cũng không lạnh. Thân thể có chút không chịu thua kém, không xứng với linh hồn của hắn, một chút cũng không chống đông.

"Đây không phải là ví dụ, quốc sư phải chiếu cố bản thân, Yến quốc còn có rất nhiều chỗ cần ngươi."

"Vậy bệ hạ cần ta không?" Tuân Tử Hoài mạnh dạn hỏi, hỏi xong liền hối hận, tại sao hắn không khống chế được.

"Ta đương nhiên cần ngươi."

Tuân Tử Hoài nghe được trong lòng nóng rực, ánh mắt nóng rực nhìn Thiên Nhạn, chỉ là nhìn thấy ánh mắt bình thản của nàng, phảng phất thoáng cái bị khối băng đập vào đỉnh đầu. Bệ hạ cần hắn, nhưng không phải là theo nàng hiểu cần hắn.

Tuân Tử Hoài cúi đầu thu hồi ánh mắt, đúng lúc này, hắn cảm giác được một cỗ lực lượng ấm áp từ vị trí cánh tay truyền đến bên trong thân thể. Vội vàng nhìn qua, chỉ thấy cánh tay hắn bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cánh tay hắn, nội lực cuồn cuộn không ngừng từ trong lòng bàn tay truyền đến trong thân thể hắn.

Hắn không lạnh.

"Thân thể nhỏ nhắn yếu ớt của ngươi nếu bị đóng băng hỏng, còn làm sao giúp ta làm việc."

Nghe được lời của Thiên Nhạn, Tuân Tử Hoài cũng không hề sa sút.

Mặc kệ bệ hạ cần hắn ở phương diện gì, hắn đều nguyện ý vì nàng mà cống hiến. Chỉ bằng vào tối nay nàng giúp hắn ấm thân thể, nàng vĩnh viễn ở trong lòng hắn, không thể đuổi ra ngoài nữa.

Bệ hạ như vậy, làm sao có thể để cho hắn không động tâm đây?

"Bệ hạ, ta không lạnh, không cần lãng phí nội lực."

Hồi lâu, Tuân Tử Hoài nói.

Hắn thật sự không lạnh, nội lực dư thừa đến thân thể hắn cũng không chứa được, đó không phải là lãng phí là cái gì.

Thiên Nhạn thấy hắn không phải đang nói dối, quả thật thu lại nội lực, buông cánh tay Tuân Tử Hoài ra.

Bàn tay nhỏ bé ấm áp kia buông ra, Tuân Tử Hoài lại mất mát, hắn cảm thấy mình có đôi khi miệng hắn quá thiếu đòn, vì sao không thể để cho nàng nắm thêm một lát?

Quả nhiên bệ hạ nói rất đúng, có đôi khi hắn quá ngu ngốc.

À, thật ngu ngốc!

"Quốc sư, ngươi lại đang suy nghĩ cái gì kỳ quái?"

"Bệ hạ, ta không nghĩ gì cả."

Không biết trực tiếp mở miệng nói đang suy nghĩ đến nàng, có thể bị đánh hay không.

"Quốc sư, ngươi không mệt sao?"

"Không buồn ngủ."

Tuân Tử Hoài nghiêm túc hẳn lên, chẳng lẽ bệ hạ vừa mới xử lý được hai phiền toái, trong lòng vẫn có chút khó chịu, muốn hẹn hắn ở trong đêm dài này nói chuyện sao?

Là quốc sư đại nhân biết lạnh biết nóng, hắn nếu muốn dâng hiến tất cả sự nghiêm túc của mình, vì bệ hạ giải quyết phiền não trong nhân sinh.

"Vậy ngươi theo ta trở về tẩm cung."

Quả nhiên, mặc dù diệt trừ hai tên cặn bã kia, bệ hạ vẫn có vài phần buồn bã đi. Hạ Thanh Sơn rốt cuộc là người bệ hạ từng động đến chân tình.

Lúc này, chính là lúc hắn phát huy tác dụng.

Tuân Tử Hoài đầy đầu, trong chốc lát phải an ủi Thiên Nhạn như thế nào, các loại lời nói thân mật chạy loạn trong đầu.

"Ta cũng không buồn ngủ."

Nghe Thiên Nhạn nói như vậy, Tuân Tử Hoài cực kỳ đau lòng.

Bệ hạ không phải là không buồn ngủ, mà là ngủ không được đi, trời không sáng còn phải tảo triều sớm. Bệ hạ rất ít khi phóng túng như vậy, hôm nay là đặc thù, hắn cũng không khuyên bảo.

"Mấy tháng trước ngươi mang theo Văn Khiên đi du lịch, bên ta tích góp không ít nghi hoặc trên y thư. Mấy ngày trước lại vội vàng xử lý chuyện của Hạ Thanh Sơn, ngược lại quên hỏi ngươi."

"Vốn ta dự định xử lý tốt hai người kia liền trở về nghỉ ngơi, không nghĩ tới gặp được ngươi."

"Nếu ngươi không mệt, ta cũng không mệt, không bằng đến thảo luận một chút y thư. Thỉnh thoảng thức một đêm, cũng không sao, vừa vặn có thể thử trà tỉnh thần mới nghiên cứu chế tạo của ta."

Tuân Tử Hoài chuẩn bị sẵn sàng nên an ủi như thế nào, hướng dẫn Thiên Nhạn: "..."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back