Đam Mỹ [Edit] Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn - Sơ Vẫn Giang Hồ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vũ Trụ Huyền Bí, 18 Tháng mười 2020.

  1. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 80 Phu lang ngây thơ ngoan ngoãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đỡ Thu Nghiên vào nhà, giao đám thỏ đã được xử lý sạch sẽ cho y đem đi treo lên, hiện tại khí trời không quá ẩm ướt, làm thịt thỏ khô hẳn là vẫn có thể giữ được.

    Vào nhà rửa tay, thấy trên bàn ở phòng khách bày một khay đan, hai bên có mấy bộ y phục rách của mình, vá được phân nửa, nửa còn lại vẫn chưa xong. Mạc Thiên Hàm thấy thế cười cười, nhất định là Thu Nghiên ngồi vá áo, vá một hồi ngủ quên mất, mới không ra cửa đón mình, phu lang của hắn thực đức hạnh a. Đừng hiểu lầm, ý hắn nói không phải thể loại "hội rảnh rỗi" không biết làm gì như ở kiếp trước mà là hiền lành thực sự a.

    Thu Nghiên đem thỏ treo xong, mấy tấm da thỏ cũng kiếm góc sân đủ nắng phơi tốt, cái này mấy ngày nữa tướng công có thể mang vào thành bán lấy bạc. Âm thầm thở dài, trước đây mỗi ngày tướng công đều có thể mang về được một hai tấm da sói hoàn chỉnh, một tấm ít nhất bán được mười lượng bạc, nếu như chế thành đệm da sói hoặc chăn da sói thì giá lại càng cao, thế nhưng hiện tại hơn nửa tháng rồi tướng công chưa bắt được con sói nào, chỉ có vài con thỏ, hơn nữa đa phần lại là bắt sống mang về nuôi, rất ít con lột da đem bán.

    Y cũng nhận ra lời ngày trước tướng công nói không sai, thỏ nhà bọn họ nuôi thực sự có thể sống được, không bị tiêu chảy chết. Không chỉ vậy, mấy con thỏ cái đều đang có thai, đã chui vào ổ sắp sinh thỏ con rồi.

    Nghĩ đến thỏ cái cũng đã có thai, thế nào mà bụng y còn chưa có động tĩnh gì chứ?

    Y rất muốn cùng tướng công có một hài tử, nếu như vậy bọn họ sẽ là một nhà ba người, sau này tướng công cũng có thể trông cậy vào nhi tử, ân, y nhất định phải hảo hảo giáo dục nhi tử nhà mình!

    Tuyệt đối sẽ không để nó lớn lên giống hai người đệ đệ của mình, không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày hết ăn lại ngủ! Nhất định phải bồi dưỡng thành tài!

    Thu Nghiên ở trong gian nhà kho đằng sau miên man suy nghĩ, sau cùng mới giật mình nhận ra, y đã đem con thỏ trong tay treo lên rồi lại lấy xuống bôi một lượt gia vị, treo lên, lấy xuống bôi thêm một đống lớn gia vị nữa, sau đó lại treo lên!

    Không nghĩ nhiều nữa, y nhanh tay thu thập mấy con thỏ không biết đã bị bôi bao nhiêu gia vị lên rồi, treo tử tế chúng lên hiên sau đó quay về phòng, vừa lúc nhìn thấy Mạc Thiên Hàm bưng mâm cơm tối từ bếp đi vào.

    Một đĩa rau dại trộn, một đĩa thịt xối mỡ tỏi, một đĩa đầy bánh rán hành, một bát canh xương nhỏ và một rổ vải mới hái từ trên núi xuống để ăn sau bữa cơm.

    "Nghiên Nhi mau rửa tay tới ăn cơm thôi." Gọi phu lang nhà mình rửa tay ăn cơm, Mạc Thiên Hàm đi vào bếp bê nốt bát canh trứng mộc nhĩ ra.

    "Vâng!" Đi rửa tay sạch sẽ rồi quay lại bàn cơm, Mạc Thiên Hàm nhanh chóng đặt một bát canh cá trắng sữa để trước mặt y: "Trước uống canh đã, rồi ăn cơm."

    "Dạ!" Bát canh cá trước mặt vẫn giống mọi khi thơm ngào ngạt, y đem toàn bộ bát canh uống hết xong mới bắt đầu cùng tướng công dùng bữa.

    Sau khi ăn xong Mạc Thiên Hàm đi đun nước tắm, nước đủ ấm thì Thu Nghiên vào tắm, hắn xuống phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, vừa lúc Thu Nghiên tắm xong thì Mạc Thiên Hàm vào luôn, nước tắm là hắn dùng tiếp của Thu Nghiên, dù sao bây giờ thời tiết cũng nóng, hắn không muốn đốt củi đun nước nhiều, hơn nữa hai người bọn họ là phu phu, cũng đã làm đủ các chuyện của phu phu với nhau, cho nên hắn cũng không ngại cùng Thu Nghiên dùng chung một bồn nước tắm.

    Thu Nghiên nằm trên giường, trong đầu vẫn mải suy nghĩ chuyện hôm nay, rốt cuộc là có nên nói cho tướng công biết không? Hôm nay hai người kia ăn cũng không phải là ít, vài món bị ăn sạch rồi trong nhà không còn, nếu như tướng công phát hiện thì làm sao bây giờ?

    Đang nghĩ đến xuất thần đột nhiên trước mặt xuất hiện bóng đen đổ xuống, y bị người kia ôm vào trong lòng: "Nghĩ gì vậy? Tướng công đến gần cũng không biết?"

    "Không, không có gì!" Đột nhiên bị ôm lấy Thu Nghiên phản xạ phủ nhận một chút, thuận tiện quay người ôm lại tướng công của mình, y thấy lồng ngực tướng công là nơi cho y cảm giác vững chãi bình yên nhất.

    "Phu lang, hôm nay chưa vá xong mấy bộ y phục sao?" Không biết những suy nghĩ đang xoắn xuýt trong đầu y, Mạc Thiên Hàm còn tính toán trêu chọc phu lang một chút.

    "Ừm, chiều nay đang may thì ngủ quên mất." Lời nói ỉu xìu lại hơi chột dạ, y như vậy có phải là lừa gạt tướng công không? Thế nhưng y thật sự không biết phải nói với tướng công thế nào a!

    "Tướng công đoán không sai mà!" Quả nhiên là tiểu phu lang nhà hắn lúc đấy đang ngủ, bảo sao hắn gõ cửa chờ cả nửa ngày mới thấy y chạy ra mở.

    "Tướng công, đàn thỏ trong hậu viện mang thai rồi, đều đã chuẩn bị xong ổ." Thu Nghiên không muốn nói chuyện kia, không thể làm gì khác hơn là vụng về nói sang chuyện khác, trong nhà trừ hai người bọn họ ra thì chỉ còn một ít thỏ ở hậu viện nên y mới lựa lời nhắc đến chúng.

    "Đúng rồi, phu lang, ngươi xem thỏ đều sắp sinh thỏ con rồi, chúng ta có phải hay không cần cố gắng một chút a?" Ôm người trong lòng thấp giọng nỉ non, tay lại không an phận dọc theo tấm lưng trơn thuận một đường lướt dạo xuống bên dưới.

    Từ ngày viên phòng ở suối nước nóng trên núi về, hai người đã gần một tháng không làm gì rồi, bận tâm đến thân thể Thu Nghiên nên Mạc Thiên Hàm vẫn luôn nhẫn nhịn, thế nhưng hôm nay Thu Nghiên lại nhắc với hắn đám thỏ ở hậu viện mang thai sắp sinh, không nghi ngờ chính là một mồi lửa đốt sạch lý trí Mạc Thiên Hàm.

    "Ưm.." Thu Nghiên bị hôn đến không cách nào trả lời lại Mạc Thiên Hàm, chỉ có thể vươn hai tay ôm lấy tướng công của mình..

    Không giống lần đầu viên phòng, khi đó y bị Mạc Thiên Hàm chuốc say, chính là để giảm bớt cảm giác đau đớn của lần đầu tiên, sau đó về nhà Mạc Thiên Hàm lại lo thân thể Thu Nghiên không chịu nổi, không dám làm càn quá mức, lần này Thu Nghiên thanh tỉnh, tự nhiên đối với phản ứng của thân thể mình ngượng ngùng không chịu nổi.

    Từ trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ ngày càng lớn, còn có tiếng thở dốc dồn dập cùng âm thanh ván giường rung động và tiếng hai đôi môi quyện vào nhau đầy kích tình.

    Vầng trăng sáng bạc chậm rãi mọc lên, lại chậm rãi hạ xuống sau ngọn cây, âm thanh trong phòng thế nhưng vẫn chưa dừng lại, thực là một đêm tiêu hồn a!

    Lại nói đến hai người Vu Nguyên Nguyên và Vu Nguyệt Nguyệt, bọn họ rời khỏi rừng trúc đến chỗ xe ngựa, ngồi lên xe quay về nhà, trong xe không có người lạ, hai người liền thoải mái trò chuyện.

    "Ca, đồ ăn nhà Thu người què thực sự rất ngon!" Vu Nguyệt Nguyệt là một tên tham ăn, gần như hôm nay có gì ngon y đều phải ăn đến ba phần.

    "Ăn ngon thì có ích lợi gì? Ngươi xem cây trâm này đi, bạc tinh khiết như vậy, hoa văn này ta từng thấy có ca tử nhà trưởng thôn dùng qua, giá tận vài đồng bạc đấy!" Vu Nguyên Nguyên lắc lắc cây trâm bạc khắc hình cành mai trong tay, dương dương tự đắc nói.

    Cây trâm này là Mạc Thiên Hàm vào trong trấn mua cho Thu Nghiên, có đi khắp các cửa hàng cũng không kiếm được đến mười cái, nghe đồn là từ Thiện Thủy Phủ bên kia chuyển đến mới có.

    "Được rồi được rồi." – Vu Nguyệt Nguyệt lôi ra một cuộn tơ: "Cả cái này nữa!"

    Tơ này vừa nhìn qua liền biết là hàng cực phẩm, sợi tơ mỏng manh để dưới ánh mặt trời lóe lên quang mang mê người, nhìn qua liền khiến cho người ta không thể rời mắt.

    "Ngươi tìm thấy ở đâu vậy?" Vu Nguyên Nguyên đoạt lấy, để trong tay lật qua lật lại nhìn, loại tơ này y biết, lần trước trong cửa hàng kim chỉ y từng thấy một ca nhi nhà giàu mua hai cuộn tơ như vậy, giá mỗi cuộn thế nhưng cả lượng bạc!

    Một lượng bạc là bao nhiêu?

    Chính là một trăm đồng tiền lớn mới đổi được một lượng bạc! Mà mỗi đồng tiền lớn thế nhưng là mười tiền đồng nhỏ a!

    Một chén mì Dương Xuân cũng chỉ mất có 20 đồng, một cái bánh bao thịt là 4 đồng, cứ như vậy tính ra giá trị của cuộn tơ này, tin tưởng trong lòng mọi người đều có đáp án rồi.

    "Trên lầu nhà Thu người què a!" Vu Nguyệt Nguyệt không nhìn đến mấy cuộn tơ bình thường, y nghĩ loại này hẳn là rất quý vì Thu Nghiên để riêng loại này sang một bên cùng mấy mảnh vải đã dệt thành, so với các loại tơ khác xúc cảm cái này là tốt nhất, hơn nữa số lượng lại nhiều, cho nên dễ lấy nhất.

    "Nhà y có bao nhiêu?" Vuốt ve sợi tơ mềm mại, trong mắt Vu Nguyên Nguyên tràn ngập đố kỵ, nhà bọn y cho tới giờ còn chưa từng mua được sợi tơ để dùng, tối đa chỉ dùng chỉ gai xám xám xấu xí, cũng may trên người y và đệ đệ đều là sợi bông, nhưng so ra đương nhiên tơ tốt hơn nhiều.

    "Rất nhiều, cái này tốt lắm à?" Vu Nguyên Nguyên kỳ thực không nghĩ cái này có điểm nào tốt, không thể ăn cũng không thể uống, ngày thường y cũng không ngồi may vá thêu hoa a! Mấy việc đó trước đây đều là do Thu người què làm.

    "Đương nhiên, sau này đến mà còn thấy tơ như vậy ngươi không được bỏ qua." Vu Nguyên Nguyên căn dặn đệ đệ, biết có thể có tơ đẹp như vậy ai còn muốn dùng chỉ gai và sợi bông a!

    "Nga, đã biết!" Vu Nguyệt Nguyệt bĩu môi.

    Hai người cũng không rảnh rỗi, bắt đầu chụm lại tính toán tiếp theo nên làm gì, xem xét một số đồ vật hôm nay lấy được, có vài cái có thể đem bán lấy tiền.

    "Ngươi có nhìn thấy hộp trang sức của y không? Còn bao nhiêu trâm?" Vu Nguyên Nguyên một mực ở dưới lầu quấn lấy Thu Nghiên nên không biết được tình huống ở trên lầu, thế nhưng y lại không yên tâm để Nguyệt Nguyệt đến đảm nhận việc đánh lạc hướng, đầu óc của Vu Nguyệt Nguyệt không ai so với ca ca như y rõ ràng hơn.

    "Có thấy!" Nói đến chuyện này, Vu Nguyệt Nguyệt liền nhớ ra một chuyện: "Thu người què có rất nhiều đồ trang sức, nhìn qua một hộp đang mở sẵn thì có một đống trâm bạc, còn có cả trâm vàng nữa, ờ, dây cột tóc đều là dây tơ lụa tốt nhất!" Nói xong rút từ tay áo ra mười sợi dây: "Nhìn đi, ta đã lấy vài cái, thế nào?"

    Vu Nguyên Nguyên cầm lấy khẽ sờ, quả nhiên là tơ lụa thượng hạng: "Rất đẹp, về nhà chúng ta và cha mỗi người ba cái, ừ, cha bốn cái, ta và ngươi mỗi người ba."

    Thu Thủy từ trước đến nay đều thích chiếm tiện nghi, huống chi mười cái cũng không thể chia đều cho ba người, như vậy cứ đưa cho cha thêm một cái đi, đỡ cho cha phải lải nhải mãi với bọn họ.
     
  2. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 81 Tiểu phu lang ngượng ngùng .

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau

    Thu Nghiên còn chưa rời giường, vẫn quấn trong chăn ngủ thơm ngọt, chỉ là giữa lông mày khẽ chau lại, đôi môi hơi sưng đỏ, nếu như vén chăn lên còn có thể thấy được dấu vết xanh tím khả nghi trải rộng khắp toàn thân y.

    Mạc Thiên Hàm không ra khỏi nhà, chỉ đi nấu bát cháo loãng, lại làm thêm vài món ăn kèm bưng lên để ở tủ đầu giường, nhìn sắc trời bên ngoài hẳn là sắp đến trưa rồi.

    "Phu lang? Phu lang tỉnh tỉnh!" Mạc Thiên Hàm nhẹ nhàng đẩy đẩy người trên giường, người được gọi một chút phản ứng cũng không có, chỉ khẽ chu chu miệng, mắt vẫn nhắm chặt, chỉ có bàn tay đang nắm chăn hơi giật giật.

    Mạc Thiên Hàm khẽ cười, tối hôm qua hắn muốn y tận 3 lần, cuối cùng lúc mang y đi tẩy rửa y mệt đến ngủ luôn trong bồn tắm.

    Thò tay đem người ôm vào ngực: "Nghiên Nhi? Ngoan, dậy thôi! A?" Một tay bịt mũi y một tay nhẹ vỗ lên má, Thu Nghiên bị quấy rầy như vậy cuối cùng hết chịu nổi đành mở ra đôi mắt còn mê mang mơ hồ.

    "Tướng công?" Vừa cất tiếng liền phát hiện, thanh âm của y khàn vô cùng.

    "Ừ, tướng công đây, đến, trước ăn vài thứ rồi lại nghỉ ngơi a." Ôm người dậy, hắn nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau qua mặt mũi tay chân y.

    Thu Nghiên ngơ ngác ngồi im tùy ý Mạc Thiên Hàm lau lau, chờ đến lúc khăn rời đi rồi y mới tỉnh táo lại, mà tỉnh táo thì đương nhiên sẽ nhớ ra tại sao y lại thành cái dạng này.

    Bùm!

    Thu Nghiên cả người từ trên xuống dưới đỏ rực lên.

    Y không dám nhìn Mạc Thiên Hàm a..

    "Đến, trước uống ít cháo đã, ngày hôm nay chỉ có thể ăn mấy món thanh đạm này thôi." Mạc Thiên Hàm biết người này cực kỳ xấu hổ, cũng không cố ý đi trêu chọc y, trước tiên đút y uống một ngụm cháo, sau đó lần lượt một thìa cháo một thìa đồ ăn liên tiếp đi vào miệng Thu Nghiên.

    Ừm, còn chưa trêu ghẹo gì mà cả người đã đỏ như trứng tôm luộc thế này, nếu như ban nãy hắn buông vài câu không chừng máu y chảy ngược lên não luôn a.

    Thu Nghiên cúi đầu, đỏ mặt ăn.

    Đút xong, Mạc Thiên Hàm ở trên mặt Thu Nghiên "chụt" một phát hạ xuống nụ hôn: "Ngoan, phu lang lại nghỉ ngơi thêm một hồi, buổi chiều nếu xuống giường được thì đi dạo xung quanh, đợi đến tối tướng công làm thịt viên cho ngươi ăn."

    "Ừm!" Khẽ lầm bầm một tiếng coi như đáp lời, Thu Nghiên vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Hàm.

    Ô ô, tối qua tướng công một bên ăn hiếp mình, một bên nói mấy lời mắc cỡ chết người bên tai, mà y cũng ở tối hôm qua mới biết được, nếu muốn có hài tử còn phải thường xuyên để tướng công ăn hiếp như vậy a, ô ô, thực mắc cỡ!

    Y bây giờ cả người vẫn bủn rủn vô lực, nhất là địa phương khó nói ở phía sau, tê tê xót xót, cảm giác có dị vật chen vào còn chưa hoàn toàn tiêu tan hết.

    Đem Thu Nghiên nhét lên giường, đắp ngang người y một tấm chăn mỏng, lại cúi người hôn hôn lên trán y một chút, tùy ý người này đỏ mặt giả vờ ngủ, hắn cũng không vạch trần, cười cười đi xuống lầu chuẩn bị cho thỏ ăn.

    Da mặt phu lang nhà hắn mỏng, chỉ có thể đùa giỡn một chút, quá sẽ không tốt.

    Nằm ở trên giường, được ăn no mệt mỏi liền kéo tới, y lại thấy buồn ngủ, trước lúc ngủ y không khỏi mơ màng, hình như mình có chuyện gì muốn nói cùng tướng công thì phải?

    Quên mất rồi..

    Cho thỏ ăn xong, quét dọn sạch sẽ phòng nuôi một lần, rồi đi nấu nước, củi còn rất nhiều, tạm thời hẳn là không cần lấy thêm. Hắn đem hai con gà rừng hôm qua bắt được đi cắt tiết nhổ lông, rồi lột da lọc xương, xương gà mang đi hầm canh, da gà thì chiên giòn, rắc thêm một ít ngũ vị hương hắn tự chế và muối. Thịt gà hắn băm nhuyễn, trộn với bột mì và hai quả trứng gà, lại cho thêm ngũ vị hương vào trộn đều, hắn lấy một ít nhân sâm cho vào nồi nước, đun sôi thì bắt đầu dùng muỗng nén từng viên thịt băm lại thả vào nồi nước sâm, thành thịt gà viên.
     
  3. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 82 Tính toán của Vu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phải đến chạng vạng Thu Nghiên mới có thể đứng lên, tuy rằng cả người vẫn bủn rủn như cũ nhưng ít nhất y đã có thể rời giường đi lòng vòng xung quanh.

    Cơm tối có món thịt viên của Mạc Thiên Hàm làm, thịt thơm ngon mềm mại khiến Thu Nghiên ăn nhiều hơn hẳn mọi khi, y ăn được hai chén cơm, lại thêm một chiếc bánh rán hành, hai dĩa rau cũng ăn mỗi dĩa một chút.

    Mạc Thiên Hàm vui vẻ, Thu Nghiên trước đây ăn rất ít, cho dù sau đấy hắn có điều dưỡng thân thể y thế nào cũng không thấy thay đổi, canh gà hầm nhân sâm cũng chỉ uống được một chén nhỏ, nhiều hơn sẽ bị đầy bụng không ăn được nhiều.

    Bữa hôm nay là dùng nốt chỗ sâm cuối cùng trong nhà để hầm, đã vào hạ rồi, hắn cũng không định dùng nhân sâm để bồi bổ cho Thu Nghiên nữa, trời hè rất nóng, hắn sợ quá mức sẽ làm Thu Nghiên chảy máu cam, ngược lại không tốt.

    Cho dù là dừng hầm sâm hắn vẫn chú ý dùng các loại thực phẩm tốt cho thân thể Thu Nghiên, canh cá càng thường xuyên hầm cho y uống, ân, mùa hè chảy nhiều mồ hôi, nhất là sau khi làm loại vận động kia, ừm, có thể làm thêm một chút canh xương tăng cường canxi.

    Buổi tối ôm Thu Nghiên nằm trên giường, Mạc Thiên Hàm yên lặng tính toán, Thu Nghiên ngoan ngoãn tựa vào trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ, đến cùng thì có nên nói với tướng công không?

    Hai người đều có tâm sự trong lòng nhưng lại không nói ra, cuối cùng ôm nhau đi ngủ.

    Lại thêm vài ngày bình yên trôi qua, mọi thứ vẫn tuần tự mà tiến hành, Thu Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm, hai nhà cách nhau cũng khá xa, chắc hẳn không tiện qua lại, hai người đệ đệ chắc sẽ không trở lại đâu.

    Thu Nghiên vẫn là yên tâm quá sớm, y không biết rằng Vu Nguyên Nguyên và Vu Nguyệt Nguyệt từ nhà y cầm hai cây trâm bạc và một ít tơ về, đều đem đến cho Thu Thủy xem, lại kể với Thu Thủy nhà Thu Nghiên vừa to vừa đẹp thế nào, sạch sẽ chỉnh tề ra sao, Thu Nghiên bình thường ở nhà ăn mặc rất đẹp, mà thức ăn nhà y so với tửu lâu trong huyện có khi còn ngon hơn!

    "Tơ này ta biết, ngày đó đến cửa hàng kim chỉ từng thấy một đại gia trong huyện đến mua, tận hai mươi đồng một cuộn nhỏ, thực sự rất đắt tiền!" Thu Thủy cầm một sợi tơ xanh lục óng ánh tựa như phát sáng, để dưới ánh sáng nhìn a nhìn, một bộ dạng yêu thích không muốn buông tay.

    "Còn có cây trâm này là bạc thuần này!" Vu Nguyên Nguyên đã đem trâm gỗ trên đầu y quăng đi từ lâu, hiện tại đang cài trên đầu chính là cây trâm bạc y trộm về, trên thân trâm chỉ khắc một đóa hoa sen đơn giản, giữa bông hoa còn khảm 6 viên bạc nho nhỏ.

    "Ừ! Còn có thịt muối ở đấy ăn thật ngon!" Vu Nguyệt Nguyệt cũng cài một cây trâm bạc giống ca ca, y nhớ lại mùi vị đồ ăn nhà Thu Nghiên mà nước bọt thiếu chút nữa tràn ra.

    "Ngày mai hai đứa lại tới đó lần nữa, lấy cho cha một cây trâm bạc giống vậy về đây!"

    "Không được đâu."

    "Làm sao? Chỉ là một cây trâm mà thôi, nhà Thu Nghiên không phải có rất nhiều sao?"

    "Ngày mai không có xe ngựa nào đến gần thôn Hạo Sơn, chả lẽ bọn con phải đi bộ qua? Mệt chết a."

    "Vậy đợi bao giờ có xe ngựa qua đó hai ngươi đi nhờ xe sau vậy." Thu Thủy suy nghĩ một chút, cuối cùng không tình nguyện mà buông tha dự định để hai anh em kia ngày mai đến nhà Thu Nghiên, hôm nay bọn họ trở về cầm theo rất nhiều thứ, nếu ngày nào cũng đến nhà y lấy một chút đem về, không bao lâu nữa nhà bọn họ cũng có thể ăn ngon mặc đẹp như vậy.

    Thu Thủy tuyệt không nghĩ đến vấn đề, không nói gì cầm đồ đi như vậy, được gọi là ăn trộm.

    "Cầm cả mấy thứ cho ta nữa!" Vu Đại Tráng nhìn cũng thấy thích, trâm cài nọ kia là của ca nhi ca tử, hắn chỉ thích tiền và đồ ăn ngon.

    "Được rồi được rồi, ngày mai xuống ruộng đem cỏ dại làm sạch đi rồi chúng ta vào thành, đem cuộn tơ này đi đổi một ít bạc." Thu Thủy tuy rằng rất thích tơ này nhưng trong nhà không có vải vóc xứng đôi nên không còn cách nào, chỉ có thể đem đến cửa hàng đổi lấy bạc cũng tốt.

    "Cha, nếu ngươi và phụ thân cũng đi cùng đến nhà Thu Nghiên, y sợ người như vậy, đến lúc đó y gọi tướng công y về thì chúng ta không có cơ hội hạ thủ đâu." Vu Nguyên Nguyên đột nhiên nghĩ tới điểm này, y biết Thu Nghiên sợ Thu Thủy giống như chuột sợ mèo vậy, Thu Nghiên mà thấy Thu Thủy đến nhất định sẽ sợ hãi đòi tên thợ săn kia ở nhà cùng mình, tuy rằng y cũng thích Mạc Thiên Hàm nhưng cũng không muốn để tên thợ săn ấy phá hỏng chuyện tốt của nhà bọn họ.
     
  4. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 83 Toàn bộ đóng gói mang đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hừ! Không đi thì không đi! Nhìn mặt y cũng thấy phiền!" Thu Thủy bĩu môi, y cũng biết lời con lớn nói có đạo lý.

    Tên thợ săn họ Mạc kia nghe nói cũng không phải người đơn giản, nếu thật sự đụng độ thì dân thường như bọn họ thực sự không thể so với Mạc Thiên Hàm được, dù sao săn tịch đều được phép trang bị đao săn gậy săn, bọn họ lại chỉ có cuốc với dao chặt thịt.

    Mấu chốt nhất chính là từ ngày về lại mặt Thu Thủy liền biết Mạc Thiên Hàm đối một nhà bọn họ không hề có chút khách khí nào, nếu là có chút để tâm hẳn sẽ không trở mặt trước nhiều người như vậy, khiến bọn họ xấu hổ vô cùng nhưng lại không thể phản bác.

    Mà Vu Nguyên Nguyên và Vu Nguyệt Nguyệt ngày hôm nay có thể chạy đến thôn Hạo Sơn cũng bởi thời gian này đang là lúc làm cỏ cho vụ chiêm, những nhà dư sức lao động, làm ruộng của nhà mình xong sẽ nhận làm thuê cho những nhà khác, vừa là hàng xóm láng giềng hỗ trợ lẫn nhau lại vừa có thể kiếm thêm một chút tiền cho gia đình.

    Vài người còn thuê cả xe ngựa đến những vùng khác làm công, hai người bọn họ chạy tới xin đi nhờ, bấy giờ mới có thể đến được thôn Hạo Sơn, không ngờ một lần ghé qua này liền kiếm được lợi ích không hề nhỏ.

    Quả nhiên, vài ngày sau lúc Mạc Thiên Hàm lên núi săn bắn, hai người lại ghé đến thăm nhà Thu Nghiên lần nữa, Thu Nghiên lúc đầu rất giật mình, thế nhưng hai người trước mặt lại cười hì hì kêu đến chơi với y, làm y cũng vô pháp đuổi bọn họ khỏi nhà. Vẫn cách phân công như lần đầu, hai anh em một người cuốn lấy Thu Nghiên, một người nhân cơ hội lấy đồ trong nhà, những thứ quý giá nhưng nhỏ nhắn đều bị lấy đi, Vu Nguyệt Nguyệt đều đem nhét trong tay áo và dây lưng, nhìn thoáng qua hẳn không phát hiện được.

    Thu Nghiên cảm thấy dạo gần đây hai người đệ đệ ghé nhà mình chơi quá mức thường xuyên, cách ba năm ngày lại tới một lần, vốn y còn sợ thúc thúc cũng sẽ theo tới nhưng kì lạ là một cái bóng cũng không thấy, ngay cả thúc phụ cũng không đến, rồi lại thấy lo lắng hai đệ đệ còn nhỏ chạy đi xa như vậy gặp nguy hiểm sẽ không tốt.

    Vì vậy Thu Nghiên nói lo lắng của y cho hai đệ đệ nghe, Vu Nguyệt Nguyệt vừa nghe đã phát hỏa, thế nào mới tới vài lần đã thấy bọn họ phiền? Thực sự là cho y mặt mũi còn không biết cúi đầu cảm ơn!

    "Ca ca lo lắng cũng đúng, dạo gần đây bọn ta đều là ngồi nhờ xe của đám người đi cuốc thuê ngao du, thường đi qua đây nên nghĩ chạy vào xem ca ca, cũng không ngại đường xa a." Vu Nguyên Nguyên kìm lại Vu Nguyệt Nguyệt đang muốn nhảy dựng lên, uyển chuyển nói một câu với Thu Nghiên.

    "Vậy thì tốt, đi đường thì đi chỗ đông người một chút, hai người các ngươi cũng không còn nhỏ, hai năm nữa là đến tuổi lập gia đình rồi, điềm tĩnh một chút mới tốt." Thu Nghiên có chút vui mừng, nói sao cũng là y tận mắt thấy hai đứa con nhà thúc phụ từ nhỏ đến lớn, cuối cùng vẫn là hy vọng có thể thấy được bọn họ hạnh phúc.

    Thu Nghiên thiện lương a, y chẳng bao giờ nghĩ tới, cũng bởi mấy câu nói ngày hôm nay của y làm Vu Nguyệt Nguyệt cho là y thấy bọn họ phiền, hơn nữa đây cũng có thể là lần cuối bọn họ đi nhờ đến thôn Hạo Sơn, người ở nơi này tuy hơi thiếu nhưng cũng chỉ là cuốc vài cây cỏ, ngày mai hoặc ngày kia hẳn cũng xong, sẽ không còn xe đến nữa. Vì vậy Vu Nguyệt Nguyệt hoặc không làm hoặc làm lớn hẳn, lấy tất cả trâm trong hộp trang sức lớn nhất của Thu Nghiên, ngoại trừ hai cây mộc trâm còn lại tất cả đều lấy, trong đó có cả một đôi trâm khảm vàng cùng hai vòng bạc Mạc Thiên Hàm cố ý mua lúc thành thân cùng Thu Nghiên.

    Trong phòng thêu của Thu Nghiên có một mảnh gấm lớn, đây là y cố ý vì Mạc Thiên Hàm mà thêu, chuẩn bị may thành y phục cho Mạc Thiên Hàm, hắn trước giờ đều không có một bộ đồ tử tế nào để đi gặp người, không phải quần áo vải thô thì là trang phục thợ săn, không có cái nào đẹp hết, Thu Nghiên mất hơn một tháng mới thêu xong mảnh gấm đẹp như vậy.

    Lúc dùng cơm hai người cũng là ăn hết sức có thể, ăn xong liền cáo từ đi về, Thu Nghiên cũng không để tâm nhiều, thu dọn bàn ăn xong thì đi làm một ít việc vặt, rồi đi cho thỏ ăn, lại xem sắc trời, hẳn là tướng công sắp về rồi, y phải ra cửa chờ tướng công a.
     
  5. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 83 Toàn bộ đóng gói mang đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hừ! Không đi thì không đi! Nhìn mặt y cũng thấy phiền!" Thu Thủy bĩu môi, y cũng biết lời con lớn nói có đạo lý.

    Tên thợ săn họ Mạc kia nghe nói cũng không phải người đơn giản, nếu thật sự đụng độ thì dân thường như bọn họ thực sự không thể so với Mạc Thiên Hàm được, dù sao săn tịch đều được phép trang bị đao săn gậy săn, bọn họ lại chỉ có cuốc với dao chặt thịt.

    Mấu chốt nhất chính là từ ngày về lại mặt Thu Thủy liền biết Mạc Thiên Hàm đối một nhà bọn họ không hề có chút khách khí nào, nếu là có chút để tâm hẳn sẽ không trở mặt trước nhiều người như vậy, khiến bọn họ xấu hổ vô cùng nhưng lại không thể phản bác.

    Mà Vu Nguyên Nguyên và Vu Nguyệt Nguyệt ngày hôm nay có thể chạy đến thôn Hạo Sơn cũng bởi thời gian này đang là lúc làm cỏ cho vụ chiêm, những nhà dư sức lao động, làm ruộng của nhà mình xong sẽ nhận làm thuê cho những nhà khác, vừa là hàng xóm láng giềng hỗ trợ lẫn nhau lại vừa có thể kiếm thêm một chút tiền cho gia đình.

    Vài người còn thuê cả xe ngựa đến những vùng khác làm công, hai người bọn họ chạy tới xin đi nhờ, bấy giờ mới có thể đến được thôn Hạo Sơn, không ngờ một lần ghé qua này liền kiếm được lợi ích không hề nhỏ.

    Quả nhiên, vài ngày sau lúc Mạc Thiên Hàm lên núi săn bắn, hai người lại ghé đến thăm nhà Thu Nghiên lần nữa, Thu Nghiên lúc đầu rất giật mình, thế nhưng hai người trước mặt lại cười hì hì kêu đến chơi với y, làm y cũng vô pháp đuổi bọn họ khỏi nhà. Vẫn cách phân công như lần đầu, hai anh em một người cuốn lấy Thu Nghiên, một người nhân cơ hội lấy đồ trong nhà, những thứ quý giá nhưng nhỏ nhắn đều bị lấy đi, Vu Nguyệt Nguyệt đều đem nhét trong tay áo và dây lưng, nhìn thoáng qua hẳn không phát hiện được.

    Thu Nghiên cảm thấy dạo gần đây hai người đệ đệ ghé nhà mình chơi quá mức thường xuyên, cách ba năm ngày lại tới một lần, vốn y còn sợ thúc thúc cũng sẽ theo tới nhưng kì lạ là một cái bóng cũng không thấy, ngay cả thúc phụ cũng không đến, rồi lại thấy lo lắng hai đệ đệ còn nhỏ chạy đi xa như vậy gặp nguy hiểm sẽ không tốt.

    Vì vậy Thu Nghiên nói lo lắng của y cho hai đệ đệ nghe, Vu Nguyệt Nguyệt vừa nghe đã phát hỏa, thế nào mới tới vài lần đã thấy bọn họ phiền? Thực sự là cho y mặt mũi còn không biết cúi đầu cảm ơn!

    "Ca ca lo lắng cũng đúng, dạo gần đây bọn ta đều là ngồi nhờ xe của đám người đi cuốc thuê ngao du, thường đi qua đây nên nghĩ chạy vào xem ca ca, cũng không ngại đường xa a." Vu Nguyên Nguyên kìm lại Vu Nguyệt Nguyệt đang muốn nhảy dựng lên, uyển chuyển nói một câu với Thu Nghiên.

    "Vậy thì tốt, đi đường thì đi chỗ đông người một chút, hai người các ngươi cũng không còn nhỏ, hai năm nữa là đến tuổi lập gia đình rồi, điềm tĩnh một chút mới tốt." Thu Nghiên có chút vui mừng, nói sao cũng là y tận mắt thấy hai đứa con nhà thúc phụ từ nhỏ đến lớn, cuối cùng vẫn là hy vọng có thể thấy được bọn họ hạnh phúc.

    Thu Nghiên thiện lương a, y chẳng bao giờ nghĩ tới, cũng bởi mấy câu nói ngày hôm nay của y làm Vu Nguyệt Nguyệt cho là y thấy bọn họ phiền, hơn nữa đây cũng có thể là lần cuối bọn họ đi nhờ đến thôn Hạo Sơn, người ở nơi này tuy hơi thiếu nhưng cũng chỉ là cuốc vài cây cỏ, ngày mai hoặc ngày kia hẳn cũng xong, sẽ không còn xe đến nữa. Vì vậy Vu Nguyệt Nguyệt hoặc không làm hoặc làm lớn hẳn, lấy tất cả trâm trong hộp trang sức lớn nhất của Thu Nghiên, ngoại trừ hai cây mộc trâm còn lại tất cả đều lấy, trong đó có cả một đôi trâm khảm vàng cùng hai vòng bạc Mạc Thiên Hàm cố ý mua lúc thành thân cùng Thu Nghiên.

    Trong phòng thêu của Thu Nghiên có một mảnh gấm lớn, đây là y cố ý vì Mạc Thiên Hàm mà thêu, chuẩn bị may thành y phục cho Mạc Thiên Hàm, hắn trước giờ đều không có một bộ đồ tử tế nào để đi gặp người, không phải quần áo vải thô thì là trang phục thợ săn, không có cái nào đẹp hết, Thu Nghiên mất hơn một tháng mới thêu xong mảnh gấm đẹp như vậy.

    Lúc dùng cơm hai người cũng là ăn hết sức có thể, ăn xong liền cáo từ đi về, Thu Nghiên cũng không để tâm nhiều, thu dọn bàn ăn xong thì đi làm một ít việc vặt, rồi đi cho thỏ ăn, lại xem sắc trời, hẳn là tướng công sắp về rồi, y phải ra cửa chờ tướng công a.
     
  6. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 84 Phát hiện điều không ổn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng trong nhà có rất nhiều đồ trang sức vàng bạc các loại nhưng Thu Nghiên mộc mạc đã quen, ngoại trừ chiếc nhẫn vàng đêm viên phòng Mạc Thiên Hàm đeo cho, y vẫn luôn giữ trên người, còn bình thường một cây trâm bạc y cũng có thể đeo thật lâu không cần đổi, ngoại trừ dự định may một bộ y phục thật đẹp cho Mạc Thiên Hàm thì y cũng không còn gì muốn làm nữa.

    Lại qua vài ngày, Mạc Thiên Hàm định vào thành bán chỗ da tích cóp mấy ngày nay đi, Thu Nghiên liền bảo y muốn mua một bó tơ thật tốt.

    "Trong nhà vẫn còn tơ mà đúng không?" Mạc Thiên Hàm rất hiếu kì, hắn nhớ năm ngoái chỉ mua mấy cuộn tơ liền thấy Thu Nghiên thêu được thật nhiều thứ đẹp đẽ, năm nay tơ mua về còn nhiều hơn mà không hiểu sao chỉ thấy y thêu, hắn còn chưa thấy sản phẩm nào.

    "Ta muốn làm cho tướng công một bộ y phục, đã thêu được một khối lớn rồi nha!"

    "Thật sao?" Mạc Thiên Hàm vui vẻ hỏi lại: "Ở đâu? Ta xem a." Hắn biết tài thêu thùa của Thu Nghiên rất tốt, thầm nghĩ mặc vào y phục tự tay Thu Nghiên thêu hẳn là rất đẹp trai a!

    "Được rồi, chờ làm xong mới cho tướng công xem!" Thu Nghiên cười cười không cho Mạc Thiên Hàm xem trước, thúc giục hắn đi chuẩn bị xe ngựa.

    Kỳ thực là lần trước lúc Tiểu Hoàng đệ đệ đến đây, y nhìn ra được bọn họ đều là người có thân phận, mà tướng công của y coi như là thợ săn nhưng nhìn sao cũng thấy không giống một thợ săn bình thường, y biết tướng công hẳn là có chuyện không nói với y nhưng y không ngại, chỉ cần hai người yên ổn sống cùng nhau là được rồi.

    Người ta ăn mặc tuy không chói mắt nhưng trang phục mỗi người đều là quý khí tinh xảo, một tấm áo khoác bình thường cũng được thêu hoa văn chìm, mà tướng công y chỉ đơn giản một thân trang phục thợ săn, tuy được may rất chắc chắn nhưng tuyệt không thể nói là đẹp, càng đừng nhắc đến thanh cao gì đó.

    Y mặc dù không hiểu nhiều, nhưng cũng thầm đau lòng thay tướng công, đều là người từng tòng quân xuất ngũ, người ta thì đường làm quan rộng mở, tướng công của y thì lại ở trong rừng sống qua ngày.

    Vì vậy y một mực cố gắng, y muốn làm cho tướng công nhà mình một bộ y phục đẹp nhất, để ít nhất nếu sau này có người đến thăm tướng công nữa thì hắn cũng có một bộ y phục tử tế giữ thể diện a.

    Nghĩ vậy y lại đi vào phòng thêu, gần đây không hiểu là y thêu nhanh hơn hay dùng tơ phí phạm mà tơ mua về hao thực nhanh.

    Bên trong đều là đồ vật của y, y tự nhiên rõ chỗ tấm gấm đã thêu xong cất ở đâu, xốc lên tấm vải để giấu, bên trong rỗng tuếch.

    Hả?

    Tìm khắp trong phòng cũng không thấy tấm vải y thêu kia đâu.

    Mạc Thiên Hàm đang đi lên tầng chợt nghe thấy trong phòng thêu vang lên tiếng động ầm ĩ, vừa vào nhìn liền thiếu chút cười ra tiếng, nguyên lai Thu Nghiên trong lúc vội vã không chú ý đến lực tay, đem cả giá thêu cùng hàng loạt cuộn tơ treo thành hàng bên trên đổ xuống, vài tấm vải nhỏ đã thêu xong cũng bị đổ, đem Thu Nghiên chôn ở giữa.

    "Phu lang của ta a, ngươi đây là muốn đem mình thêu thành hoa a?" Vội vàng nhặt tiểu nhân nhi từ giữa đống hỗn loạn ra, trên dưới kiểm tra một lần, tốt, không bị thương.

    "Không phải a, tướng công, ta, ta tìm không thấy mảnh gấm ta thêu đâu hết!" Y gấp gáp nói với tướng công một câu rồi lập tức tiếp tục tìm kiếm.

    Gian phòng không lớn, không có nhiều chỗ cất đồ, hơn nữa đồ vật trong này đều là tự tay y bài trí, bình thường tướng công không vào, đây là lầu hai, không có khả năng có chuột, mà cho dù là chuột vậy cũng không thể đem mảnh gấm lớn như vậy gặm đến một mẩu cũng không còn?

    "Đừng nóng vội!" Thấy Thu Nghiên đã đỏ cả vành mắt, Mạc Thiên Hàm liền vội vàng an ủi: "Có thể là ngươi cất ở chỗ khác mà quên mất, ta tìm cùng ngươi, nha."
     
  7. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 85 Cái gì cũng không còn!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người một mực tìm kiếm, cuối cùng vẫn không thấy.

    "Này, sao lại như vậy?" Mắt Thu Nghiên đều đã đỏ đến sắp khóc.

    "Không sao đâu, thế gian này a, ngươi càng muốn tìm càng không tìm được, chờ đến lúc ngươi quên rồi không chừng lại thấy nó xuất hiện." Không muốn để Thu Nghiên lo lắng, hắn lôi kéo Thu Nghiên vào phòng ngủ: "Đến đây, phu lang nhà ta muốn vào thành chơi sao có thể không ăn diện một chút? Tướng công chọn cho ngươi một cây trâm vàng nhé. Vàng óng ánh luôn!" Một bên đem Thu Nghiên ấn ngồi trước bàn trang điểm, một bên mở nắp hộp trang sức lớn nhất trên bàn, đây là chỗ bình thường Thu Nghiên hay cất những đồ thường đeo, bất quá mở nắp hộp ra hai người liền đồng thời trợn tròn mắt.

    Bên trong ngoại trừ hai cây trâm gỗ ngay cả sợi lông chim cũng không có!

    "Nhà chúng ta bị trộm sao?" Mạc Thiên Hàm nâng cằm lên tiếng.

    Thu Nghiên liền choáng váng, ngây người, ngốc!

    Hai phu phu bọn họ sống trong rừng trúc này bình thường có khách đến nhà thì cũng là mấy phu lang y quen biết trong thôn, hơn nữa mọi người đến cũng chỉ ở tầng dưới, rất ít lên đây, dù sao trên này là phòng ngủ nhà bọn họ, người lạ tiến vào chung quy đều là không hợp lẽ thường, mà tướng công y tuy hằng ngày lên núi hay vào thành nhưng y đi đứng không tốt nên cơ hồ không bước chân ra khỏi nhà.

    Mà hiện tại đồ trong hộp trang sức của y không cánh mà bay!

    Đúng rồi! Còn cả mảnh gấm! Cũng không tìm thấy! Đúng hay không cũng bị mất rồi?

    Làm sao bây giờ?

    Y một người lớn như vậy ngay cả một căn nhà cũng trông không nổi! Tướng công ở bên ngoài vất vả kiếm tiền y lại ở nhà làm mất đồ đạc.

    "Tướng công! Tướng công làm sao bây giờ?" Nước mắt y lã chã rơi: "Huhu.. đều mất rồi! Miếng, miếng gấm khẳng định cũng mất rồi!.. Làm sao bây giờ?"

    "A, a, đừng khóc a! Nghiên Nhi ngoan, đừng khóc đừng khóc!" Mạc Thiên Hàm vẫn là lần đầu thấy Thu Nghiên khóc đến như vậy, cho dù lúc ở trên giường làm cái kia Thu Nghiên cũng chỉ là khóc nho nhỏ rầm rì mà không phải như hiện tại, giống như trời sập xuống vậy, vẻ mặt tuyệt vọng và bi ai của y sắp hù chết hắn rồi! Luống cuống tay chân lau nước mắt cho y thế nhưng nước mắt giống như chảy mãi không cạn, cả thân thể nho nhỏ cũng run rẩy không ngừng.

    "Đừng khóc a phu lang! Tướng công van ngươi a!" Đem người ôm đến trên giường để y ngồi trên đùi mình: "Ngoan a! Kỳ thực tướng công bây giờ thực vui vẻ a!"

    "..."

    Thu Nghiên hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn tướng công, bao nhiêu thứ quý giá trong nhà đều mất rồi, tướng công nhà y sao lại vui vẻ?

    "Được rồi, đồ vật mất thì cũng mất rồi, chỉ cần người lấy trộm đồ kia không động tới ngươi tướng công liền cảm tạ trời đất rồi! Vạn nhất người tới đối với ngươi lòng mang ác ý tướng công còn không khóc đến chết? Ngoan!" Nhẹ nhàng vỗ về thân thể đơn bạc của phu lang, khe khẽ an ủi người trong lòng.

    "Hức, hức, thế nhưng, hức, đồ vật đều bị mất rồi!" Thu Nghiên khóc nức nở, sắc mặt vẫn tái nhợt, thân thể cũng khẽ run.

    "Nha, tiền tài là vật ngoài thân a! Bỏ tiền tiêu tai, bỏ tiền tiêu tai!"

    "Nghiên Nhi thật vô dụng! Ô ô!" Nói chưa dứt lời lại khóc lên, y vừa khóc vừa nói: "Ngay cả nhà mình cũng không giữ được! Hu hu.. Nghiên Nhi làm mất đồ.."

    "Đừng khóc a!" Hắn lấy tay lau nước mắt cho y, lau đến tay cũng ướt sũng một mảnh, không còn cách nào hắn liền rút vỏ gối trên giường tạm thời làm khăn lau nước mắt cho người trong lòng: "Đừng khóc, tướng công mua lại cho Nghiên Nhi nhé!"

    "Ô ô.. Đừng.. Nghiên Nhi không muốn.. Giữ không được.. Cái gì cũng giữ không được.." Thu Nghiên khóc nức nở, trong lòng đau đớn vô cùng.
     
  8. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 86 Tướng công an ủi phu lang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng a, phu lang nhà ta sao có thể không có trang sức chứ? Đúng không? Kia tướng công ra ngoài có thể mua rẻ mà, được không? Tướng công mua cho ngươi thêm mấy bộ trang sức xinh đẹp nha! Không phải có câu 'Cũ không đi mới không tới' sao?"

    "Không nên!" Lắc đầu, y không đáng có đồ trang sức đắt tiền, đều không giữ được, vô thanh vô thức liền mất nhiều như vậy. Một hộp đầy trâm vàng trâm bạc đâu, không còn! Còn có một tấm gấm lớn như vậy, y thêu tròn một tháng mới được, cũng không còn!

    "Ngoan, phu lang đừng khóc, nghĩ lại xem, gần đây trong nhà có người xa lạ nào đến không?" Mạc Thiên Hàm dù sao cũng xuất thân là bộ đội đặc chủng, lại là người hiện đại, đầu óc so với người nơi này đương nhiên linh hoạt hơn.

    Người trong thôn đều rất chất phác, cho dù nhà không khóa cửa thì cũng không phát sinh sự việc trộm cắp nào, mà Mạc Thiên Hàm tuy rằng là người thôn này nhưng cũng rất ít cùng người trong thôn tiếp xúc, chủ yếu do "nghề nghiệp" hai bên bất đống, nông phu hàng ngày xuống ruộng cày bừa mà hắn thì ngày ngày lên núi.

    Có thể tiếp xúc đến chỉ có các ca tử quen thân với Thu Nghiên, tay nghề thêu thùa của y rất tốt, hắn còn không tiếc tiền mua cho y tơ và vải vóc tốt nhất nên thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi các ca tử cũng sẽ đến đây xin Thu Nghiên chỉ bảo cho một chút.

    Nông gia rất ít khi mua gấm vóc lụa là, các ca tử đều không mấy khi thêu loại vải quý giá này, nên nếu có người thêu loại này Thu Nghiên liền thành bậc thầy, có thể hỗ trợ cho họ.

    Đó cũng là lý do Thu Nghiên rất nhanh liền có thể hòa nhập cùng ca tử trong thôn.

    Thu Nghiên nghe đến đó thân thể liền cứng đờ, đúng là mấy ngày nay có người đến, nhưng không phải người xa lạ gì.

    "Làm sao vậy?" Lo lắng nhìn thân thể cứng đờ của người trong lòng, đừng khóc nữa chứ, vốn là thân thể không tốt, khóc nữa sẽ hỏng mất.

    "Tướng công!.." Bây giờ trong tâm y ngoại trừ đau đớn, càng nhiều hơn là cảm giác tuyệt vọng.

    Nếu nói cho tướng công biết là đệ đệ nhà mẹ đẻ của y, đã vài lần đến ăn chực uống chực nhà hai người, giờ lại thêm cả chuyện này, tướng công sẽ nhìn y thế nào? Có hay không..

    "Tướng công ở đây, tướng công ở đây!" Aiz, nước mắt thế nào vẫn chảy a? Lại giật thêm một cái vỏ gối khác lấy làm khăn mặt.

    "Ô ô.." Khóc, y hiện tại chỉ muốn vùi trong lòng tướng công mà khóc.

    "Phu lang a! Tướng công cầu ngươi mà! Đừng khóc a! A, ngươi khóc nữa tướng công cũng muốn khóc!" Lấy lòng hôn nhẹ lên gương mặt ướt nhòe nước mắt của y, buồn bã khẩn cầu người trong lòng.

    "Phu lang ngoan, đây chỉ là việc nhỏ! Sao có thể xúc động như vậy, mọi việc đã có tướng công của ngươi lo, ngươi không phải chỉ có một mình! Ngoan, đừng khóc, ngươi đem mắt khóc hỏng còn không đau lòng tướng công đến chết a! Ngươi nhớ kỹ, phàm là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều chỉ là chuyện nhỏ, ngươi nghe tướng công, đừng khóc nữa!"

    "Tướng công mua cho ngươi càng nhiều thứ tốt hơn trước đây được không, đều mua trâm vàng nhé! Thêm bốn chiếc vòng tay nữa nhé. Trâm khảm vàng cũng mua một đôi, khắc hình hoa mẫu đơn ngươi thích nhất được không?"

    "Phu lang đừng khóc a, ngươi muốn tướng công bị nước mắt cuốn đi mất sao? A! Ngươi không cần tướng công nữa rồi!"

    Ôn nhu trấn an làm nũng đùa giỡn các loại thủ đoạn đều dùng đến, cuối cùng mới có thể dỗ cho Thu Nghiên ngừng khóc, nhanh chóng bưng bát nước trà đến cho Thu Nghiên uống, khóc lâu như vậy, hắn thật sự sợ y mất nước.

    Trong nhà bị mất đồ, xem ra kế hoạch vào thành phải lùi lại, trước đem phu lang trấn an mới là quan trọng nhất!

    Uống nước xong, Thu Nghiên cũng đã khóc cạn nước mắt, hai con mắt sưng to như quả hạch đào, đôi mắt hồng hồng bất an chớp chớp: "Tướng công, trong thời gian này, hai đệ đệ nhà thúc thúc ta có tới vài lần."
     
  9. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 87 Tướng công biết lý do rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hả?" Mạc Thiên Hàm nhíu mày, buông bát trà trong tay xuống: "Bọn họ tới làm gì? Có ăn hiếp ngươi hay không?" Hắn đương nhiên biết hai anh em kia không phải người tốt, lúc chưa gả đi, Thu Nghiên ở nhà bọn họ rõ ràng chỉ là đầy tớ kiêm bảo mẫu, bọn họ sẽ đến đây thăm Thu Nghiên? Trừ phi kiếm được lợi ích gì ở đây.

    Lắc đầu: "Không ăn hiếp Nghiên Nhi." Y hạ quyết tâm, cho dù có bị tướng công ghét y cũng phải nói ra, so với ngày sau tâm luôn bất an không bằng nói ra đi.

    "Bọn họ nói, là theo xe ngựa của người làm công trong thôn đi ra ngoài chơi, đi qua nơi này nghe đến tên ta nên mới đến xem có đúng hay không, sau khi biết nhà chúng ta bọn họ có tới vài lần, ta không để hai người lên lầu, chỉ ở dưới lầu đi dạo loanh quanh, lại chiêu đãi bọn họ vài bữa cơm."

    "Đứa ngốc này, ngươi không cho người đi lên, người ta còn không biết đường vụng trộm đi lên sao? Ngươi chỉ có một người, bọn họ lại có tận 2 người a. Một người quấn lấy ngươi, ngươi bị y làm phiền đi ra ngoài thì một người khác liền có thời gian lấy đồ trong nhà." Nhéo nhéo cái mũi nhỏ khóc đến đỏ hồng của y, Mạc Thiên Hàm thở phào nhẹ nhõm.

    Chuyện này nhất định là do bọn họ làm.

    Phu lang nhà hắn quá mức thành thật, sao có thể chơi lại hai anh em từ nhỏ đã ăn hiếp y? Y đều đã xuất giá mà vẫn cố tìm đến gây sự, đáng chết!

    "Tướng công!" 'Huỵch' một tiếng, Thu Nghiên từ trên giường trượt xuống đất, quỳ gối trước mặt Mạc Thiên Hàm.

    "A? Ngươi làm gì vậy?" Vội vàng đem người từ dưới đất bế lên giường, cởi giầy ra liền đem ống quần y kéo lên nhìn, đầu gối quả nhiên đỏ rực: "Ngươi làm chi đột nhiên quỳ xuống đất a? Đầu gối đều đỏ lên rồi, tý nữa liền tím lại!" Xoay người trái phải tìm lọ rượu thuốc trong tủ quần áo, đây là loại dược duy nhất trong phòng, bởi vì hắn hàng ngày đều rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng sẽ luyện lại một ít động tác ngày trước, lúc bị thương xoa rượu thuốc sẽ khỏi nhanh hơn.

    "Tướng công." – Y nhẹ giọng kêu.

    "Tướng cái gì mà công!" Hắn liếc mắt trừng y: "Sau này không được như vậy nữa! Không biết đau à? Thật là, lớn như thế rồi, đã thành phu lang rồi còn không biết nặng nhẹ như vậy." Một bên lải nhải mắng y một bên dùng rượu thuốc nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối cho Thu Nghiên, lực đạo trên tay cùng biểu tình trên mặt trái ngược hoàn toàn.

    Thu Nghiên không lên tiếng, chỉ có mấy giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gương mặt y.

    Y thật hạnh phúc, có được tướng công yêu thương y như vậy.

    "Phu lang không cần đau lòng, tất cả đều có tướng công ở đây rồi!" Dọn dẹp xong liền lên giường ôm Thu Nghiên nói chuyện, khuyên bảo đứa nhỏ thật thà quá mức này.

    "Dạ, chỉ là đau lòng, nhà chúng ta không có đất, dạo này con mồi tướng công bắt được cũng giảm rất nhiều, chi tiêu trong nhà đều dựa vào một mình tướng công, Nghiên Nhi hàng ngày chỉ ở nhà còn không giữ được đồ trong nhà, bị người lấy đi cũng không biết.." Y còn muốn nói tiếp lại bị Mạc Thiên Hàm ngắt lời.

    "Tướng công đương nhiên phải chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, phu lang chỉ cần chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa là được rồi." Ôm người này, Mạc Thiên Hàm ý cười đầy mặt, thì ra Thu Nghiên là vì gia đình này mới khóc lớn như vậy sao? Thật tốt! Nhà sao, nhà là của chung hai người mà.

    "Nói linh tinh!" Bị câu nói hài hước của Mạc Thiên Hàm chọc cho nở nụ cười, trong ngực cũng không còn khó chịu như trước.

    "Ai bảo nói linh tinh a!" Thấy Thu Nghiên cười, Mạc Thiên Hàm cuối cùng cũng yên tâm, hắn chỉ sợ người này sẽ để tâm vào mấy thứ vụn vặt, nếu vậy sẽ rất vất vả.

    "Kia, tướng công không giận Nghiên Nhi sao?" Y rụt rè ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Hàm.

    "A? Sao lại giận ngươi?" Mạc Thiên Hàm không hiểu gì hỏi ngược lại, chuyện này sao lại phải giận y chứ?

    "Bởi vì người bên nhà mẹ của Nghiên Nhi lấy trộm đồ nhà mình." Cúi đầu, thanh âm nhỏ dần.

    "Vậy là Nghiên Nhi cho họ lấy sao?" Cố ý đùa giỡn tiểu phu lang, muốn nhìn phản ứng đáng yêu của y.
     
  10. Vũ Trụ Huyền Bí

    Bài viết:
    8
    Chương 88 Tướng công phải thay phu lang xả giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không phải a!" Vội vàng phủ nhận, đồ dùng trong nhà đều là tướng công kiếm tiền mua về, sao y có thể vô duyên vô cớ đưa cho người khác? Lại còn đưa cho người nhà đó? Y sẽ không bao giờ làm vậy đâu.

    "Vậy không phải xong rồi sao? Ta hiểu rõ phu lang nhà mình mà, đám người kia mặc dù nói dễ nghe thì là họ hàng, thế nhưng ngay từ lúc ta ôm ngươi ra khỏi từ đường ngươi cùng bọn họ đã không còn là người thân nữa rồi, lúc lại mặt chúng ta cũng trở về từ đường mà không phải về nhà bọn họ đúng không?

    " Dạ. "Gật đầu, đây là sự thật không cần bàn cãi rồi.

    " Kia nếu đã không phải họ hàng thân thuộc, nếu như tướng công có cách nghiêm trị bọn họ, phu lang có khi nào không nỡ hay không? "

    " Sẽ không! "Chính y đối với đám người tự xưng thân thuộc này cũng triệt để thất vọng rồi, đồ đạc đến chín phần mười là bị bọn họ cầm đi, lúc bọn họ trộm đồ chẳng lẽ một chút cũng không nghĩ tới đến khi bị phát hiện tướng công y sẽ đối đãi với y thế nào? Những ngày sau của y sẽ trôi qua thế nào? Dù sao cũng không phải một món tiền nhỏ a.

    " Ừ, nếu vậy tướng công có thể ra tay rồi. "

    " Nghiên Nhi biết, nếu bọn họ không quá phận như vậy, tướng công hẳn là sẽ không cùng bọn họ tính toán, chỉ là lần này bọn họ thực sự, thực sự làm Nghiên Nhi quá thất vọng rồi!"

    Ừm, nếu ngay cả phu lang nhà hắn cũng không cần cái gọi là thân thuộc thì hắn không còn phải cố kỵ gì cả! Không phải Mạc Thiên Hàm sợ bọn họ, chỉ là lo lắng nếu bọn họ thực sự đến cửa chào hỏi, hẳn là không thể trực tiếp đuổi ra ngoài đi? Dù sao cũng là trưởng bối trong nhà, cái danh bất kính với trưởng bối này đương nhiên không dễ nghe, hắn vẫn rất trân trọng danh tiếng của mình cùng Thu Nghiên, hơn nữa nếu bởi cái loại người này mà rước lấy một thân tiếng xấu vậy thì thật không đáng.

    Thế nhưng nếu đã dám đến tận nhà hắn ngang nhiên trộm cắp đồ trong nhà, xem ra người nhà này đã không có khả năng bình yên sống tiếp nữa rồi, dám tìm đến tận đây khi dễ phu lang nhà hắn thì hắn còn có lý do gì mà không dám trả thù nữa? Hừ hừ!

    Mạc Thiên Hàm hắn cho tới bây giờ đều không phải là một người thiện tâm biết nương tay, trong nhà có phu lang hắn tâm địa thiện lương là đủ rồi, hắn chính là một kẻ bụng dạ độc ác, nếu trêu đến hắn hắn sẵn sàng diệt cỏ tận gốc, triệt để giải quyết cái phiền toái này, cũng làm cho phu lang nhà hắn sẽ không còn phải chịu ủy khuất nữa, coi như đòi một cái công đạo cho những năm Thu Nghiên chịu khổ sở ở đấy đi.

    Phu phu hai người ôm nhau nằm trên giường thương lượng kế hoạch hết nửa ngày, Mạc Thiên Hàm nêu ra vài kế hoạch của hắn, hắn tôn trọng Thu Nghiên nên chuyện này hẳn phải thương lượng cụ thể với y rồi mới tiến hành.

    Thu Nghiên nghe Mạc Thiên Hàm nói vài ý tưởng của hắn, cùng với kết quả sau cùng, thế nhưng cuối cùng y không có chọn kế hoạch nhẹ nhàng mà bất ngờ lại lựa chọn kế hoạch phiền phức nhất, hậu quả sau cùng cũng là cái nghiêm trọng nhất.

    Khóe miệng Mạc Thiên Hàm nhếch cao, cười rạng rỡ, phu lang nhà hắn thật đáng yêu, không tiểu bạch không thánh mẫu, lúc đầu hắn còn nghĩ y sẽ chọn cái kế hoạch nhẹ nhất, hắn cũng chuẩn bị tinh thần chỉ đánh một đòn cảnh cáo mà thôi, ai biết tiểu phu lang so với tưởng tượng của hắn càng thêm kiên cường và có chủ kiến như vậy.

    Nếu đã quyết định được kế hoạch hai người cũng không nói thêm về chuyện này nữa, Mạc Thiên Hàm thương Thu Nghiên khóc lâu như vậy, chuyện vào thành dời lại ngày mai đi, hôm nay không đi nữa.

    Rửa sơ qua mặt mũi, Thu Nghiên lên giường nghỉ ngơi, Mạc Thiên Hàm thì xuống tầng dưới kiểm tra lại trong kho cùng mấy tấm da thuộc loại nhỏ, quả nhiên phát hiện thiếu rất nhiều da thỏ, một tấm tuy nhỏ nhưng số lượng lại không ít.

    Thu Nghiên không ngủ, y thấy Mạc Thiên Hàm ra khỏi phòng thì cũng đứng dậy sang khuê phòng, đem chỗ tơ tuyến rơi vương vãi trên đất dọn dẹp lại một chút, cũng kiểm tra qua, phát hiện thiếu rất nhiều tơ tốt, ngay cả cuộn tơ tốt nhất y nhớ rõ y chưa từng đụng đến giờ cũng không còn.

    Vốn đối với việc chính mình lựa chọn kế hoạch kia đáy lòng Thu Nghiên còn có chút băn khoăn, bất kể thế nào thì nhà bọn họ cũng đã dưỡng dục y mười hai năm nay, thế nhưng nhìn lại chuyện này, một chút không nỡ cùng bất an đều biến mất, trong lòng chỉ còn lại oán giận.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...