[Edit] Năm Nạn Đói Ta Ôm Hàng Nuông Chiều Đại Tướng Quân Cổ Đại - Mục Nhục

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TieuMun1911, 22 Tháng chín 2024.

  1. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 80 Có hi vọng sống sót

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 81: Kéo dài tới khi thần linh đưa vũ khí tới

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chúng tướng sĩ nghe thấy phòng nghị sự phát ra tiếng động lập tức hiểu rõ!

    Thần linh

    Nàng lại gửi vật tư tới!

    Là vũ khí đã đến?

    Hay là thuốc có thể đẩy lui ôn dịch?

    Một đám đại lão len lén lau khô lệ trên khóe mắt, phóng tới phòng nghị sự.

    Mọi người nhìn thấy trong phòng nghị sự có hơn trăm thùng giấy.

    Có thuốc Trung y, thuốc Tây, khẩu trang, quần áo phòng hộ, thuốc khử trùng..

    Thật sự là thuốc!

    Nhóm thuốc này đến có phải ôn dịch được cứu rồi không?

    Mọi người mừng quá mà khóc!

    Quân lính ba quân đang tới dưới thành, trong thành lan tràn ôn dịch.

    Thần linh không bỏ rơi họ!

    Nhóm thuốc này tới rất kịp thời!

    Nếu đợi thêm mấy canh giờ nữa, một nửa thành sẽ bị lây nhiễm, hàng trăm hàng ngàn người sẽ chết.

    Đến lúc đó, Trấn Quan từ một thành trì tràn ngập hi vọng chân chính biến thành địa ngục nhân gian.

    Mấy người quỳ xuống trước thần linh, hướng lên trời dập đầu một cái thật sâu.

    "Đa tạ thần linh lần nữa cứu vớt con dân Trấn Quan."

    "Chúng tướng sĩ khấu tạ ân cứu mạng của thần linh!"

    Chiến Thừa Dận vội vàng đỡ các tướng sĩ dậy, "Nếu thành tâm cảm tạ hãy cung phụng nhiều hơn cho thần linh."

    Dù sao những thuốc này đều là thần linh bỏ tiền mua!

    Mấy người vội vàng đứng lên, nhao nhao biểu thị.

    "Đánh xong chiến dịch này, tiền bạc trong nhà đều dâng cho thần linh!"

    "Thần linh đối với đám tướng sĩ chúng ta thật sự là móc tim móc phổi."

    "Buổi sáng phát hiện ôn dịch, không đến hai canh giờ liền lập tức đưa thuốc tới, quá có tâm!"

    Lúc này, Tống Vân Huy được Điền Tần tìm tới tường thành.

    Tình trạng của hắn rất không tốt, cho dù đeo khẩu trang, trên tay cũng đeo găng tay y tế.

    Lúc tới còn cố gắng né tránh các binh sĩ trên tường thành.

    Lúc này, hai mắt hắn đỏ bừng, trán đổ mồ hôi, sốt cao nghiêm trọng.

    Bây giờ hắn được Điền Tần mời tới.

    Mấy tướng quân luyện võ vừa nhìn hắn bước đi phù phiếm, khí tức bất ổn, rõ ràng sinh bệnh nặng.

    Mới ngắn ngủi hai canh giờ, sao bệnh lại nặng như vậy?

    Tống Vân Huy đứng ở cửa phòng nghị sự, thấy trong phòng chất đầy thuốc, đôi mắt rưng rưng lệ nóng, vội vàng hai ba bước đi vào mở hòm thuốc ra.

    Lấy Ibuprofen, Paracetamol..

    Hắn đọc hướng dẫn sử dụng ibuprofen.

    Thuốc kháng viêm có tác dụng hạ sốt giảm đau, có thể sử dụng cho sốt do cảm mạo và cảm cúm.

    Đây không phải là thuốc trị ôn dịch.

    Nhưng có thể hạ sốt!

    Chiến Thừa Dận hỏi hắn, "Thế nào, có thể trị ôn dịch không?"

    Tống Vân Huy lắc đầu, vẻ mặt có chút thất vọng.

    "Không phải thuốc đặc trị ôn dịch, nhưng có thể hạ sốt, về phần có hiệu quả trị liệu hay không, nhất định phải cho người thử thuốc mới biết được."

    Hắn mở hộp lấy một viên thuốc ra khỏi vỉ thiếc nhét vào miệng.

    Những tướng sĩ khác nhìn thấy vừa định ngăn cản.

    Hắn đã nuốt xuống.

    Thư đồng bên cạnh Tống Vân Huy vội vàng đưa ấm nước lên.

    Hắn dựa vào nước nuốt viên thuốc xuống.

    Tống Vân Huy uống là thuốc con nhộng Paracetamol.

    Chiến Thừa Dận mở một hộp ibuprofen ra, cũng muốn lấy một viên thuốc con nhộng nuốt xuống.

    Bị các tướng sĩ nhìn thấy lập tức ngăn cản.

    "Tướng quân, chờ đã, ngài không thể uống!"

    "Đúng vậy, không phải chúng ta hoài nghi thuốc thần linh đưa tới có vấn đề, mà là vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngài là người cốt cán của Trấn Quan, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"

    Chiến Thừa Dận không uống thuốc, hỏi Tống Vân Huy. "Cảm thấy thế nào?"

    Tuy rằng Tống Vân Huy phát sốt, nhưng đại não vẫn thanh minh.

    Hắn lắc đầu, cũng không có cảm giác gì!

    "Nếu thuốc này có thể hạ sốt, sẽ không có người chết vì sốt cao."

    "Thuốc có lẽ không thể ngăn chặn ôn dịch nhưng có thể cứu mạng người!"

    Thời cổ đại một trận phong hàn cảm mạo nóng sốt cũng sẽ lấy mạng người.

    Có thuốc hạ sốt, cho dù vô dụng với ôn dịch.

    Đưa thuốc đến Đại Khải quốc cũng có thể cứu ngàn vạn đại chúng khổ cực.

    Hắn thử thuốc cũng đáng giá.

    Tống Vân Huy cầm mấy hộp thuốc con nhộng giao cho dược đồng.

    "Đem thuốc đến chỗ năm mươi người cách ly cho hai hài tử kia mỗi đứa uống nửa viên, để bọn nó thử xem!"

    Dược đồng vội vàng nhận lấy.

    Tống Vân Huy nâng tay sờ trán dược đồng, nó cũng đang phát sốt, nhưng đứa nhỏ này không hề kêu đau.

    Hắn đau lòng cầm lấy một chai nước khoáng trên bàn nhét vào trong ngực nó.

    "Chính mình cũng uống nửa viên, dùng nước đưa vào. Ngoan, mau đi!"

    Tiểu dược đồng ngoan ngoãn đáp ứng, "Vâng, sư phụ."

    Sau khi dược đồng rời đi, Tống Vân Huy cũng không nghỉ ngơi.

    Cùng mấy tướng sĩ sửa sang lại hòm thuốc.

    Khi Tống Vân Huy nhìn thấy trang phục phòng hộ, khẩu trang, găng tay..

    Từng thùng nước khử trùng, bình phun khử trùng cỡ lớn.

    Hắn mừng rỡ như điên, lập tức nói với Chiến Thừa Dận: "Thần linh nói rất đúng, cho dù không có ngải cứu, cũng phải khử trùng toàn thành một lần."

    Hơn năm ngàn người Trấn Quan đã bị nhiễm ôn dịch, những người khác cũng có nguy cơ bị lây nhiễm.

    Khử trùng sạch sẽ giảm nguy cơ bị lây nhiễm hơn rất nhiều.

    Chiến Thừa Dận giao việc này cho Hà Hồng phụ trách.

    Phía dưới hắn có hơn hai ngàn người, chuyên phụ trách ôn dịch.

    Tất cả ngựa trong chuồng, mười chiếc xe ba bánh đều ưu tiên cho hắn sử dụng.

    Tống Vân Huy dặn dò: "Mỗi nhà mỗi hộ đều phải khử trùng kỹ, không được bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào, kể cả trên người."

    "Khi đi khử trùng phải mặc đồ phòng hộ."

    Hắn mở thùng chứa đồ phòng hộ lấy từ bên trong ra bộ trang phục màu trắng nối liền từ đầu đến chân.

    Trong thời tiết nóng bức như thế này mặc đồ bảo hộ rất khó chịu.

    Nhưng bây giờ ôn dịch lan tràn, không có cách nào khác.

    Nhóm người này tuy không ra chiến trường giết địch, nhưng ôn dịch trong thành cũng là một hồi chiến dịch lặng lẽ.

    Chiến Thừa Dận ủy thác trọng trách cho hắn, vỗ vỗ bả vai hắn. "Ôn dịch trong thành liền giao cho ngươi."

    Hà Hồng nặng nề gật đầu.

    "Tướng quân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực khống chế ôn dịch."

    "Được, đi đi!"

    Hà Hồng để các tiểu binh chuyển xuống từng thùng thuốc, nước khử trùng, đồ phòng hộ.

    Hai ngàn người, cử một ngàn người đi khử độc cả thành.

    Trang phục phòng hộ không đủ bọn họ liền đeo khẩu trang, đeo găng tay..

    Trên lưng đeo bình xịt cỡ lớn khử độc từng đường, từng nhà.

    Không có bình phun lớn thì cầm bình phun nhỏ, bất kỳ góc nào trong toàn bộ quân doanh cũng đều không buông tha.

    Năm trăm người bắt đầu đi thăm từng nhà, có người sốt cao liền tiến hành cách ly..

    Còn lại tám trăm người, một trăm người lưu lại nấu nước sắc thuốc.

    Bảy trăm người kéo thuốc đã nấu xong đi từng nhà cho dân chúng uống.

    Với binh sĩ thủ thành lâu, bọn họ dùng ngựa cõng hai thùng thuốc đi bộ dọc theo tường thành cho mỗi người uống một bát để ngăn chặn bệnh dịch sốt cao.

    *

    Sau khi Chiến Thừa Dận uống thuốc xong, đại não mê man mệt mỏi.

    Tướng sĩ đều trông coi y.

    Như mọi người đều biết trong khoảng thời gian này tướng quân không được nghỉ ngơi tốt.

    Đêm qua đi tập kích doanh trại địch, y ngủ muộn hơn bọn họ, nhưng lại dậy sớm hơn bọn họ.

    Y muốn ngủ, liền để cho y nghỉ ngơi một lát.

    Tóm lại, Man tộc còn nửa canh giờ nữa mới tới Trấn Quan.

    Binh lính hai nước Sở Tề cách ba dặm cũng không tiếp tục tiến tới.

    Xe công thành của bọn chúng đêm qua đã bị đốt cháy, lấy cái gì tấn công tường thành được gia cố, ngay cả cửa thành đã đổi từ cửa gỗ thành cửa sắt lớn siêu dày.

    Vì thế, dung hợp không ít vật liệu thép.

    Đoàn người Trần Khôi, Trần Vũ, Lý Nguyên Trung, Biện Tử Bình đi ra khỏi phòng nghị sự.

    Dưới thành lâu ba dặm, ánh mắt có thể nhìn thấy Xích Hoàng Kỳ, Hắc Long Kỳ mang theo uy áp mênh mông.

    Năm mươi lăm vạn đại quân..

    Tấn công năm vạn quân thủ thành!

    Cảm giác áp bức như vậy..

    Trần Khôi nắm chặt mạch đao trong tay, chủ trì đại cục.

    Hắn gọi phó quan phụ tá phân phát cung tổng hợp.

    Thần linh bổ sung một lần chỉ có mười vạn mũi tên.

    Đối mặt năm mươi lăm vạn người vẫn không có phần thắng, nhưng không còn cách nào, trước mắt chỉ có thể chuẩn bị dùng cung tổng hợp.

    Dù sao, toàn bộ xe công thành của đối phương đã bị thiêu hủy.

    Phải xem Man tộc có chuẩn bị xe công thành hay không.

    Nếu chúng có, phải chuyển tất cả dầu diesel lên để sử dụng.
     
  3. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 82: Tấn công Trấn Quan vì nước và lương thực

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Song phương sẵn sàng trận địa đón địch, đều đang giằng co.

    Theo thời gian, sắc mặt các binh sĩ thủ tường thành dần dần đỏ lên, bắt đầu ho khan.

    Có người bắt đầu sốt cao, vốn đang đứng vững vàng trên tường thành không cẩn thận bất ngờ rơi xuống tường thành, ngã chết trước mắt bao người trong thời điểm hai bên đang đối chọi.

    Trần Khôi thấy thế giận tím mặt.

    "Không biết đứng về phía sau sao? Thủ tường thành lâu như vậy, lần đầu tiên thấy người ngã chết."

    Mấy binh sĩ bị dọa sợ vội thả trường mâu xuống, quỳ xuống trước mặt hắn.

    "Tướng quân, ta bị sốt cao rất khó chịu, lại bị mặt trời thiêu đốt, sắp kiên trì không nổi nữa."

    "Tướng quân, thuộc hạ, thuộc hạ cảm thấy hô hấp khó khăn, đầu đau muốn nứt.."

    Trần Khôi muốn nổi giận.

    Trần Vũ lắc đầu với hắn.

    Trần Vũ nói: "Toàn bộ người bị sốt đi xuống dưới tìm phó tướng Hà Hồng lấy thuốc cách ly."

    "Không bị sốt nhanh chóng bổ sung vị trí!"

    Binh sĩ bị sốt bỏ vũ khí xuống rồi đi xuống tường thành.

    Tiếp theo, những người khác bổ sung vị trí.

    Chỉ là người bổ sung thưa thớt hơn rất nhiều, so với vừa rồi ít hơn một nửa!

    Dưới tường thành, trước quân Sở.

    Lăng Khiếu Phong cùng hai đứa con trai lão nhìn thấy rõ ràng thủ vệ trên tường thành ngã xuống thành lâu trước mắt bao người.

    Đại nhi tử Lăng Vân Triết cười ha ha. "Phụ thân, người có nhìn thấy không?"

    "Ôn dịch lan tràn Trấn Quan, đã lan đến trên tường thành, tiểu binh đã rơi xuống tường thành."

    Tiểu nhi tử Lăng Thế Thần cũng xu nịnh: "Phụ thân, chủ ý này của người quá diệu, hiện giờ chúng ta không cần tốn nhiều sức cũng có thể đánh vào Trấn Quan."

    "Nghe nói trong thành lương thực nhiều đến ăn không hết, nước chứa đầy toàn bộ hồ nước, đủ cho quân Sở quốc chúng ta ăn hơn nửa năm!"

    Tất cả lương thực và nguồn nước đều là của quân Sở quốc.

    Bọn họ diệt Đại Khải, lại dùng vật tư có được khi diệt Đại Khải chinh chiến mấy tiểu quốc xung quanh..

    Thiên hạ, ai dám cùng Sở quốc tranh phong!

    Mắt Lăng Khiếu Phong sáng như đuốc nhìn về phía tường thành.

    Chiến Thừa Dận không đứng ở phía trên, thay vào đó là Trần Khôi.

    Trần Khôi đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không lão luyện giảo hoạt như Chiến Thừa Dận.

    Ánh mắt lão nheo lại nguy hiểm, "Hình như Chiến Thừa Dận bị sốt cao."

    Hai đứa con trai của lão mừng rỡ, thanh âm lớn hơn vài phần.

    "Phụ thân, là thật sao?"

    "Hai quân đại chiến, chủ tướng lâm trận bỏ chạy, đây là tối kỵ, hôm nay chúng ta nhất định đánh vào Trấn Quan!"

    Lăng Khiếu Phong cười lạnh một tiếng.

    "Trộm mấy ngàn con chiến mã của ta, phóng hỏa đốt doanh trướng thiêu chết hơn hai ngàn người."

    "Ta chinh chiến mấy chục năm, chưa bao giờ ăn thiệt thòi lớn như vậy."

    "Chiến Thừa Dận, ngươi chọc giận ta, liền đi chết đi!"

    Hai đứa con trai thấy phụ thân có sức mạnh như thế, mặt lộ vẻ vui sướng.

    Trấn Quan, mười phần chắc chín rồi!

    Cho dù Chiến Thừa Dận có mạch đao, có nỏ Tần, đại sát khí bực này thì sao?

    Người cả thành đều chết hết.

    Những vũ khí đó cho ai dùng?

    Còn không phải tiện nghi cho tướng sĩ Sở quốc bọn họ sao!

    Nghĩ tới đây, Lăng Vân Triết Lăng Thế Thần không kiềm chế được cười ha hả.

    "Phụ thân, hôm nay chúng ta có thể đánh hạ Trấn Quan, người có vui không?"

    "Sở vương chắc chắn sẽ ban thưởng cho ngài thành trì giàu có nhất Sở quốc, thổ địa màu mỡ nhất, Lăng gia chúng ta từ nay về sau dưới một người, trên vạn người!"

    Lăng Khiếu Phong cười lạnh lắc đầu, "Các ngươi vẫn là quá trẻ tuổi, biết vì sao vi phụ nhất định tấn công Trấn Quan. Cho dù tổn thất mấy vạn người, Sở vương ban bố ba đạo mật lệnh rút lui cũng không đi không?"

    Lăng Vân Triết kinh ngạc hỏi: "Phụ thân, chẳng lẽ không phải người vì đầu trên cổ Chiến Thừa Dận, thắng hắn cũng giống như thắng được Chiến Thiên Nghị sao?"

    Lăng Khiếu Phong lắc đầu, "Ngu xuẩn, nhìn xem, quân chủ Tề quốc thật thông minh, tự mình ra tiền tuyến."

    "Vì sao hắn lại đến các ngươi có biết không?"

    Hai đứa con trai lắc đầu.

    "Sao ta lại sinh ra hai đứa ngu như heo, chờ công phá Trấn Quan sẽ nói cho các ngươi biết."

    *

    Trong quân đội Tề quốc, Tề Tuyên Hằng nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế dựa lớn, thị nữ dáng người yểu điệu giúp hắn quạt gió.

    Hắn vừa ăn nho khô quắt, vừa tán gẫu với Nhạc Hoành.

    "Thế nào rồi? Biện pháp của Lăng Khiếu Phong dùng tốt không?"

    Nhạc Hoành kính cẩn nói: "Hữu dụng, vừa rồi nhìn thấy Khải binh ngã từ trên tường thành xuống, nếu không phải bị sốt cao, đại não hỗn độn, người bình thường sẽ không ngã từ trên tường thành xuống."

    Tề Tuyên Hằng ngồi thẳng người dậy, ánh mắt u ám nhìn về phía trước quân Sở.

    Ba phụ tử Lăng gia đang ngồi trên lưng ngựa to cao.

    Nhất là hai đứa con trai của lão ta, vẻ mặt vui mừng khôn tả, phảng phất Trấn Quan đã là vật trong tay.

    Tề Tuyên Hằng châm chọc nói: "Thật sự là tiểu nhân đắc chí, bản quân hoài nghi Lăng Khiếu Phong thắng liên tiếp hơn ba mươi trận chiến, toàn bộ đều dùng cách hạ độc truyền ôn dịch tới!"

    Nhạc Hoành cũng cảm thấy khinh thường.

    Đại Khải quân quả thật thủ đoạn dơ bẩn, trước trộm ngựa sau phóng hỏa.

    Nhưng người ta nửa đêm trực lai trực vãng, không dùng chiêu hạ độc.

    Chính bọn họ không thủ được mà thôi.

    Tề quốc bị trộm ba ngàn con ngựa, Sở quốc bị trộm năm ngàn con.

    Tề quốc bị đốt hơn một trăm doanh trướng, Sở quốc bị đốt ba trăm doanh trướng, thiêu chết hơn hai ngàn người.

    Người Tề quốc phát hiện sớm nhưng không mù quáng đuổi theo kẻ phóng hỏa, cơ hồ không có người thương vong.

    Quân Sở nhìn như quân luật nghiêm minh, kinh nghiệm đánh trận phong phú, thắng nhiều trận.

    Nhưng Nhạc Hoành cảm thấy, dựa vào hạ độc mà lấy được chiến tích thắng liên tiếp, rất hư ảo.

    Tề Tuyên Hằng còn nói: "Bản quân nghe nói, Sở vương liên tục hạ ba đạo mật hàm lệnh lão thu quân hồi triều, Lăng Khiếu Phong kháng chỉ không tuân, có biết vì sao không?"

    Nhạc Hoành lắc đầu.

    "Chẳng lẽ là bị Chiến Thừa Dận chọc giận, không đánh hạ Trấn Quan, chết không bỏ qua?"

    Tề Tuyên Hằng cười, đưa mật hàm của hắn cho Nhạc Hoành.

    Nhạc Hoành đọc nhanh như gió, ánh mắt do dự lại kinh ngạc.

    "Chúng ta đã sớm biết Trấn Quan có lương có nước, nhưng số lượng cụ thể lại có hơn ngàn vạn cân."

    Đây chính là hơn ngàn vạn cân đó!

    Quân Đại Tề tiết kiệm một chút có thể ăn một năm.

    Đây vẫn chỉ tính gạo, nếu tính thêm sáu trăm vạn cân bột mì.

    Còn có một dòng sông đầy nước, một hồ lớn chứa nước uống..

    Những tài nguyên khổng lồ này, khi thiên hạ đại hạn đặc biệt trân quý.

    "Quân chủ, Lăng Khiếu Phong vì nước và lương thực mới tấn công Trấn Quan?"

    Tề Tuyên Hằng lắc đầu: "Cũng không hẳn.."

    "Vì thuốc nổ, cung nỏ, trường đao?"

    "Tướng quân đoán được cái gì? Không ngại nói thẳng!"

    Đúng vậy, Nhạc Hoành cũng từng hoài nghi..

    "Thiên hạ đại hạn, Chiến Thừa Dận lấy những thứ này ở đâu ra?"

    Nguồn nước của một con sông, một hồ lớn chứa đầy nước.

    Nhiều nước như vậy cũng chỉ nơi đó có, một ngày phơi dưới nhiệt độ cao cũng không biết bị hấp khô bao nhiêu.

    Chiến Thừa Dận lại không giấu diếm, để cho dân chúng toàn thành được uống nước.

    Còn làm đường ống nước để nước chảy vào khu dân cư.

    Trình độ thuận tiện, so với đô thành Tề quốc còn tiện lợi hơn.

    Một thành trì bị vây thành tử thành cứ điểm, y lấy được những thứ này từ nơi nào.

    Khắp nơi lộ ra quỷ dị, không hợp lẽ thường.

    Nhạc Hoành tiếp tục nói: "Mật thám trong thành mấy lần tiếp cận các tướng sĩ, phó tướng bên cạnh Chiến Thừa Dận, từng nghe qua một từ thần linh từ miệng bọn họ."

    "Quân chủ, trên đời thật sự tồn tại thần linh sao?"

    Tề Tuyên Hằng cười lắc đầu, "Thần linh thứ này, bản quân cũng không tin."

    "Cho dù thật sự có thì đoạt lấy biến thành của bản quân."

    "Ngươi nghĩ xem, nếu thật sự tồn tại thần linh đưa nước, đưa lương thực, đưa thức ăn, đưa vũ khí trang bị."

    "Dựa vào cái gì lại cho một bại tướng cùng đường mạt lộ, cách cái chết không xa nhiều chỗ tốt như vậy?"

    "Bản quân từ nhỏ đã là quân chủ một nước, nắm giữ hoàng quyền vô thượng."

    "Mặc kệ hắn muốn cái gì. Quyền lợi, địa vị, nữ nhân.. Bản quân đều sẽ hai tay dâng lên!"

    "Nước và lương thực lấy không hết dùng không cạn kia, tất cả đều là của Đại Tề quốc ta."

    "Khi đó, đừng nói Man tộc Sở quốc, ngay cả mấy quốc gia khác cũng tiến lên, chúng ta căn bản cũng không cần để vào mắt."

    "Đây chính là nguyên nhân bản quân nhất định phải tới Trấn Quan, nếu có thần linh là tốt nhất, tìm không thấy thần linh.."

    "Trên người Chiến Thừa Dận ẩn giấu bí mật to lớn, không thể giết, chỉ có thể bắt về đây cho chúng ta sử dụng!"

    "Ta ra mặt thuyết phục không thể tốt hơn, ngươi nói nếu y thủ thành thất bại, ta cùng Lăng Khiếu Phong ở trước mặt, y sẽ lựa chọn ai?"

    "Chọn Lăng Khiếu Phong sao?"

    Nói đến đây, Tề Tuyên Hằng không kiềm chế được cười.

    "Loại tiểu nhân đê tiện dựa vào gieo rắc ôn dịch này, Chiến Thừa Dận sẽ chọn lão?"

    "Chậc, chỉ sợ đoán chừng hận không thể nghiền xương lão thành tro!"

    Trong lòng Nhạc Hoành hiểu rõ, hắn hiểu rồi, "Lúc công thành, phải bảo vệ mạng Chiến Thừa Dận?"

    Tề Tuyên Hằng lắc đầu, "Y nhiễm ôn dịch, sợ là mệnh không giữ được lâu nữa, tìm được bí mật trên người y chiếm làm của riêng!"

    "Nhớ kỹ, nhất định phải tìm được trước quân Sở!"

    Nhạc Hoành nửa quỳ chắp tay, cúi đầu, "Vâng, quân chủ!"
     
  4. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 83 Ôn dịch Trấn Quan cuối cùng được cứu

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tề Tuyên Hằng thu liễm tư thái bất cần đời, biểu tình nghiêm cẩn dặn dò Nhạc Hoành.

    "Nếu bị quân Sở nhanh chân đoạt trước, diệt khẩu chiến Thừa Dận."

    "Quân Sở tra hỏi ra cái gì liên quan tới thần linh, hoặc là các loại bảo vật, chém giết ngay tại chỗ!"

    Ánh mắt hắn lạnh lùng mang theo sát ý nhìn về phía thủ tọa quân Sở Lăng Khiếu Phong, cùng với hai nhi tử ngu xuẩn của lão.

    Bảo vật Tề quốc không thể lấy được, cũng không thể để cho Sở quốc lấy được!

    Hắn tình nguyện hủy diệt, cũng sẽ không để Sở quốc tăng cao thực lực!

    Nhạc Hoành nửa quỳ, tay trái đặt trên ngực phải, thành kính cúi đầu.

    "Thuộc hạ sẽ dốc hết toàn lực đi làm."

    "Ừm, Chiến Thừa Dận bị nhiễm ôn dịch, mấy canh giờ sau sẽ sốt cao mà chết, trước khi y chết phải tìm ra thần linh."

    "Vâng, quân chủ."

    Nhạc Hoành lui ra phân phó thuộc hạ tin tưởng đi bố trí.

    Triệu tập năm mươi người tổ ám sát.

    Bọn hắn không cần công thành, chỉ cần theo dõi nhất cử nhất động của Lăng Khiếu Phong, Lăng Vân Triết, Lăng Thế Thần..

    Một khi phát hiện ba người có chỗ nào không bình thường, bất kể giá nào cũng phải chém giết ngay tại chỗ!

    Lăng Khiếu Phong nhìn thấy động tĩnh lần này của Nhạc Hoành, dư quang lạnh nhạt khinh thường.

    Luận quốc lực, Tề quốc xếp hạng thứ hai, chỉ sau Sở quốc.

    Nhưng trong mắt lão, căn bản không đáng để vào mắt!

    Chỉ cần lão muốn, tùy thời có thể bóp chết Tề quốc.

    Nếu không phải xem binh lực Tề quốc sung túc, Đại Sở không nắm chắc trăm phần trăm nuốt được Khải quốc..

    Tề Tuyên Hằng căn bản không có cơ hội đến chia một chén canh.

    *

    Trên tường thành, binh sĩ có thể tác chiến càng ngày càng ít.

    Rất nhiều binh sĩ bắt đầu sốt cao.

    Ngay cả mấy tướng sĩ cũng bắt đầu xuất hiện khó chịu.

    Trần Khôi trung khí mười phần, đứng ở góc tường thành khom người không ngừng ho khan, sắc mặt đỏ bừng, rất là khó chịu!

    Hắn vừa ho, vừa hùng hổ mắng chửi:

    "Nương nó, ngay cả lão tử cũng trúng chiêu."

    Uống thuốc Trung y tựa như vô dụng, đầu óc hắn mê man, tứ chi vô lực.

    Bởi vì quá khó chịu.

    Hắn đi tìm Tống Vân Huy xin viên thuốc ibuprofen uống.

    Hai người Tống Vân Huy và Chiến Thừa Dận lần lượt uống thử hai loại thuốc tây.

    Lúc này, đang chờ trong phòng nghị sự quan sát hiệu quả của thuốc.

    Chiến Thừa Dận ngồi ở phía trên, khuỷu tay chống lên mặt bàn, mặt mày anh tuấn nhắm chặt, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.

    Tống Vân Huy vẫn đau đầu như trước, nhưng so với vừa rồi tốt hơn nhiều.

    Hắn cảm giác được rõ ràng nhiệt độ cơ thể đang dần dần hạ xuống.

    Hắn lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể mình.

    Nửa giờ trước hắn sốt cao ba 39.1 độ.

    Bây giờ giảm xuống 37.8 độ, từ sốt cao xuống sốt nhẹ.

    Mặc dù không hoàn toàn chữa khỏi.

    Nhưng thuốc có tác dụng!

    Người bị nhiễm ôn dịch phần lớn đều chết vì sốt cao.

    Nếu không phát sốt cao, ôn dịch sẽ không lấy mạng người!

    Tống Vân Huy lập tức cười ha ha, chỉ cảm thấy cả người thoải mái.

    "Được cứu rồi, ôn dịch được cứu rồi!"

    "Ha ha, thuốc này có thể cứu người!"

    Trần Khôi vừa đi tới, thấy Tống Vân Huy đang cười điên cuồng, điên điên khùng khùng!

    Hắn nói thầm, "Tống quân y sao lại điên rồi?"

    Tống Vân Huy thấy mặt Trần Khôi đỏ rực, trán không ngừng đổ mồ hôi, miệng cũng không ngừng ho khan.

    "Trúng chiêu rồi? Đến đây, uống thuốc đi!"

    Tống Vân Huy tách ra một viên thuốc.

    Trần Khôi nhận lấy thuốc, nuốt xuống, lại tiếp tục cầm vũ khí lên tuần tra đứng gác.

    Hắn mới vừa đi tới cửa, Tống Vân Huy gọi hắn lại, "Quay lại!"

    Trần Khôi dừng bước, quay đầu nhìn hắn.

    "Ta hạ sốt, ngươi an bài binh sĩ, toàn thành người nào phát sốt uống một viên."

    "Thuốc này không trị được ôn dịch, nhưng có thể hạ sốt, chỉ cần hạ sốt sẽ giữ được mạng!"

    Vừa vặn lúc này tiểu dược đồng đưa thuốc trở về phục mệnh.

    Tiểu tử kia tám tuổi, bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh, mới vừa rồi sắc mặt đỏ bừng.

    Hiện tại sắc mặt khôi phục như lúc ban đầu.

    Nó cao hứng chạy vào phòng nghị sự, vui vẻ hô to: "Sư phụ, sư phụ, hai đứa nhỏ tính mạng ngàn cân treo sợi tóc kia đã tỉnh."

    "Bọn nó có thể sống sót!"

    Tống Vân Huy vội vàng kéo cậu nhóc vào, tay sờ trán nó.

    Vậy mà phát hiện nhiệt độ so với tay hắn còn thấp hơn.

    Đồ đệ thật sự hạ sốt!

    "Đồ nhi, ngươi uống thuốc rồi?"

    Tiểu dược đồng lấy ra một vỉ ibuprofen quơ quơ trước mặt Tống Vân Huy.

    "Sư phụ, sau khi uống thuốc này con ngủ gật trong phòng đệ đệ muội muội, sau khi tỉnh lại không còn đau đầu nữa, cảm giác tốt hơn nhiều."

    "Đúng rồi, bọn nó uống cùng một loại thuốc với con, hiện tại có thể uống nước, ăn một chút cháo loãng, vừa rồi Lâm đại phu đi xem!"

    Tiểu đồ đệ sinh động như thật, biểu tình khoa trương biểu diễn.

    "Lâm đại phu trực tiếp quỳ trên mặt đất, hô lão thiên gia mở mắt, ôn dịch ở Trấn Quan chúng ta rốt cục được cứu rồi!"

    Chân Trần Khôi vừa bước ra, lập tức thu hồi lại, xoay người hỏi tiểu dược đồng.

    "Thuốc này, hiệu quả như vậy sao?"

    Tiểu dược đồng gật đầu như giã tỏi. "Là thật tướng quân."

    Trần Khôi thì thào, "Được cứu rồi, Trấn Quan được cứu rồi!"

    "May mắn nhờ có thần linh.. Nếu không, phía trước có đại quân áp sát, phía sau ôn dịch hoành hành, Trấn Quan dù thế nào cũng phải chết".

    Chiến Thừa Dận bị tiếng nói chuyện của mấy người đánh thức.

    Y mở đôi mắt thăm thẳm, con ngươi đen nhánh nhìn về phía mấy người.

    "Sao vậy?"

    Trần Khôi cao hứng nói: "Tiểu dược đồng uống thuốc hạ sốt, hạ sốt rồi!"

    Trần Khôi lấy từ trong ngực ra mấy viên kẹo nhét vào trong tay tiểu dược đồng.

    Kẹo ở Trấn Quan là vật cực kỳ trân quý, đứa nhỏ không dám nhận, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Tống Vân Huy.

    Tống Vân Huy gật đầu, "Nhận đi, phải cảm ơn Trần Khôi tướng quân."

    Đứa nhỏ nở nụ cười, lộ ra hàm răng nanh nhỏ đáng yêu. "Đa tạ Trần Khôi tướng quân!"

    Tống Vân Huy nói với Chiến Thừa Dận, "Phải nhanh chóng phân phát thuốc cho mọi người uống."

    Họ còn có thể đánh cuộc một lần nữa.

    Mạc Bắc Vương dẫn dắt Man quân tới nơi sẽ không lập tức công thành ngay.

    Nhất định sẽ cùng hai nước Sở Tề hiệp thương.

    Hoặc bói toán chọn thời gian thiên thời địa lợi nhân hòa thích hợp công thành.

    Chỉ cần bọn chúng kéo dài thêm một chút, là có thể tranh thủ thêm một chút thời gian cho Trấn Quan.

    Ôn dịch có thể được khống chế, việc này vô cùng quan trọng.

    Chiến Thừa Dận hạ lệnh, "Trần Khôi, điều động một ngàn người phân phát toàn bộ thuốc."

    "Người bị sốt cao đều phải uống, nhân thủ không đủ thì huy động dân chúng tham dự, thù lao mỗi ngày một cân lương thực."

    Trần Khôi đáp: "Vâng, tướng quân!"

    Tống Vân Huy đo nhiệt độ cơ thể cho Chiến Thừa Dận và tiểu dược đồng.

    Sau khi hắn lấy nhiệt kế ra, nhiệt độ cơ thể Chiến Thừa Dận là 37, 6 độ.

    Chỉ còn sốt nhẹ, không đáng lo.

    Trần Khôi khẩn trương hỏi: "Thế nào rồi?"

    "Không vấn đề, đã gần với nhiệt độ cơ thể bình thường."

    Trần Khôi cao hứng đi phân phát thuốc.

    Trước khi đi, hắn nói với các tướng lĩnh khác trên tường thành Chiến Thừa Dận đã tỉnh.

    Các tướng lĩnh tiến vào phòng nghị sự, thấy sắc mặt Chiến Thừa Dận khôi phục như lúc ban đầu, tinh thần rất tốt.

    "Tướng quân, ngài đã khỏi chưa?"

    "Thế nào, cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"

    Chiến Thừa Dận khoát tay, "Không vấn đề gì, ngủ một giấc cảm giác tốt rồi, các ngươi có sốt không?"

    Mấy vị tướng quân còn muốn giấu chuyện bị sốt.

    Mặc Phàm chủ động giơ tay lên. "Ta, Trang Lương và Giang Nguyên đều nóng lên."

    Tống Vân Huy cười lấy ra một vỉ ibuprofen, mỗi người uống một viên.

    "Uống đi, tướng quân đã thử nói rất tốt!"

    Sau khi bọn họ ăn nuốt vào, Trần Vũ khàn giọng mở miệng hỏi.

    "Thuốc này thật sự linh như vậy sao?"

    Tống Vân Huy đẩy tiểu dược đồng ra.

    "Các ngươi xem, có phải đã khôi phục hay không?"

    Các vị tướng quân kéo đứa nhỏ lại, nhìn trái nhìn phải, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lại sờ trán nó.

    Quả thật nhiệt độ giống như người bình thường.

    Tống Vân Huy lấy nhiệt kế dưới nách đứa nhỏ ra.

    Nhiệt độ cơ thể của trẻ nhỏ là 36, 8 độ.

    Mọi người nhìn thấy liền kinh hô.

    "Thật sự không còn sốt!"
     
  5. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 84 Sở quân công thành

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trấn Quan được cứu rồi, Sở Tề muốn dùng ôn dịch hãm hại chúng ta, bọn chúng tính sai rồi, chúng ta có thần linh!"

    "Thần linh lại một lần nữa cứu vớt chúng ta trong nước sôi lửa bỏng!"

    Ngô Tam Lang đỏ hốc mắt, thanh âm nghẹn ngào nói: "Ta cũng viết xong thư tuyệt mệnh rồi, tất cả mọi người trong nhà, bao gồm cả người hầu đều chuẩn bị độc dược, không ngờ rằng thuốc này thật sự có thể hạ sốt!"

    Chiến Thừa Dận vỗ vỗ bả vai Ngô Tam Lang.

    "Thần linh sẽ không bỏ rơi chúng ta, tỉnh táo một chút, chuẩn bị nghênh đón ba phương liên thủ công thành!"

    Tất cả mọi người thu liễm cảm xúc, hành xử nghiêm túc.

    Bởi vì đều rõ ràng, trước khi thần linh đưa thuốc nổ cùng vũ khí tới.

    Mặc dù bọn họ có thuốc hạ sốt nhưng sức chiến đấu cũng không khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh.

    Quân địch thật sự quá đông, mười quân địch đối phó một binh sĩ Đại Khải cũng vẫn còn dư.

    Lần trước bọn họ có thể thắng hoàn toàn dựa vào trang bị tân tiến chống đỡ.

    Bây giờ..

    Mọi người lo lắng nhìn về phía Chiến Thừa Dận.

    Chiến Thừa Dận nắm chặt tờ giấy trắng và bút trong tay..

    Mỗi lần gặp khó khăn họ đều cầu xin thần linh ban ơn.

    Thần linh không lần nào không đáp ứng.

    Bọn y nợ nàng quá nhiều, nhiều đến mức khó có thể trả lại!

    Bỗng dưng, Chiến Thừa Dận cầm bút viết lên giấy trắng.

    "Thần linh, thuốc hạ sốt có hiệu quả, người dùng thử đều đã hạ sốt, hiện tại đang phát thuốc cho những người sốt cao toàn thành."

    "Man quân sắp đi tới dưới thành, trang bị hiện có của Trấn Quan không đủ chống đỡ ba phương liên hợp công thành, Tần Mạch Đao đến đâu nào, khẩn cấp.."

    Chiến Thừa Dận bỏ giấy vào bình không bao lâu, một tờ giấy truyền đến.

    Là kiểu chữ Shoujin như khắc ấn quen thuộc.

    "Lập tức chuẩn bị một nhà kho lớn, lập tức đưa tới một xe thuốc và đồ dùng phòng hộ."

    "Ông chủ xưởng vũ khí còn một giờ nữa đến, hàng đến tôi sẽ lập tức truyền tống qua, quân địch đã bắt đầu công thành sao?"

    Chiến Thừa Dận trả lời: "Chưa."

    Kéo dài thời gian, nghĩ biện pháp kéo dài hơn nửa canh giờ!

    "Được, Dận sẽ tận lực!"

    Trần Khôi tìm Hà Hồng.

    Hà Hồng mặc đồ phòng hộ màu trắng, dưới ánh mặt trời chói chang, vừa cởi đồ phòng hộ ra liền thấy mồ hôi chảy thành nước.

    Quá nóng, quá hầm.

    Trang phục phòng hộ kín mít không thông khí, cả người hắn giống như bị hấp chín.

    Những tướng sĩ khác nhìn thấy, lộ ra thần sắc đau lòng.

    Hắn lại không để bụng, "Tướng quân, người sốt cao đã được phân phát thuốc hết rồi, còn cần nấu thuốc Trung y không? Hình như cũng không có tác dụng gì lớn."

    Chiến Thừa Dận nói: "Tiếp tục nấu đi, không có tác dụng với những người đã bị lây nhiễm, người không lây nhiễm uống canh thuốc có lẽ có thể tránh khỏi lây nhiễm."

    "Thần linh đưa nhóm thuốc thứ hai đến rồi! Lập tức tiếp nhận!"

    Hà Hồng mừng rỡ.

    "Quá tốt rồi, thuốc khử trùng sắp dùng hết, bình phun nhỏ phun ra hơi nước quá nhỏ, khử trùng rất tốn sức, nếu có bình phun cỡ lớn, trong vòng một ngày ta có thể khử trùng toàn bộ Trấn Quan một lần."

    Chiến Thừa Dận cùng các tướng sĩ xuống lầu, dựng một cái màn trướng lớn rồi đặt bình hoa vào bên trong.

    Trong nháy mắt, vô số thùng rơi vào trong trướng, chất đống chỉnh tề!

    Thuốc hạ sốt nhiều nhất, có mấy trăm thùng.

    Bình phun lớn có hơn một trăm thùng.

    Thuốc khử trùng có vài loại, mỗi loại một trăm thùng.

    Ngoài khẩu trang, bịt mắt, quần áo phòng hộ còn có thanh ngải cứu, vitamin, súng đo nhiệt độ cơ thể, nhiệt kế..

    Tống Vân Huy nhìn thấy rất nhiều đồ như vậy, yêu thích không buông tay.

    Nhất là súng đo nhiệt độ cơ thể, chỉ cần nhẹ nhàng bấm một cái là có thể hiển thị nhiệt độ cơ thể người.

    Hắn nhìn súng đo nhiệt độ cơ thể, kinh ngạc không thôi.

    "Quá thần kỳ, rốt cuộc là nơi nào có thể tạo ra vật này, đây quả thật là thần tích!"

    Súng đo nhiệt độ cơ thể tổng cộng mười thùng, một thùng năm mươi cái, còn có pin đi kèm.

    Hắn ôm lấy một thùng muốn đưa đến chỗ quân y.

    Chiến Thừa Dận để Hà Hồng, Tống Vân Huy tiếp nhận tất cả vật tư y dược, phân phát cho dân chúng!

    Giao phó xong hết thảy liền cùng chúng tướng sĩ trở về phòng nghị sự!

    Mặc Phàm đang điều khiển máy bay không người lái theo dõi Man quân.

    Hai mươi vạn Man quân, khoảng cách tới Trấn Quan càng ngày càng gần!

    Cầm đầu là Mạc Bắc Vương La Tố, hai mắt nham hiểm như ưng, một mực nhìn chằm chằm máy bay không người lái trên đỉnh đầu.

    Mặc Phàm muốn bay thấp khiêu khích hắn..

    Hắn cầm lấy một cây cung lớn từ trên tay thị vệ phía sau, nhắm vào máy bay..

    Mặc Phàm khống chế máy bay không người lái bay lên, muốn tránh thoát tầm bắn cung tiễn.

    Hưu~!

    Chiếc máy bay không người lái thứ hai bị bắn trúng, rơi xuống đất.

    Tiếp đó bị con ngựa lớn La Tố đang cưỡi một cước đạp nát!

    Mặc Phàm chưa bao giờ phải chịu qua nhục nhã lớn như thế.

    Hắn kêu gào: "Hắn nhục nhã ta, hắn rõ ràng đang nhục nhã ta!"

    "Một ngày nào đó, bản thế tử nhất định phải giết hắn!"

    Trần Khôi nói: "Đừng nóng vội, có rất nhiều cơ hội!"

    Tiếp theo mọi người thương nghị nếu quân địch công thành phải ứng đối như thế nào?

    Chiến Thừa Dận nói: "Từ sáng sớm tới giờ ta chưa từng lộ mặt ở tường thành, bọn chúng sẽ cho rằng ta nhiễm ôn dịch."

    "Ta mang theo đội Mạch Đao hai ngàn người giáp công từ bên cạnh mật đạo."

    "Các ngươi ở trên tường thành theo Trần Khôi chỉ đạo, tiếp tục ứng chiến!"

    Các tướng sĩ vội vàng từ chối, đều muốn thay Chiến Thừa Dận ra ngoài thành.

    Bởi vì chủ động nghênh chiến quá mức nguy hiểm.

    Không ngờ Chiến Thừa Dận lại cự tuyệt.

    Tập kích bất ngờ đánh nhanh, nhân số không nên quá nhiều, bị ngăn lại sẽ không thể trở về được nữa.

    Chủ lực phải nhanh chuẩn độc!

    "Được rồi, cứ quyết định như vậy, Điền Tần đi kiểm kê nhân số, phối tốt trang bị, phải không có người phát sốt!"

    Điền Tần đáp ứng, lập tức đi tập hợp hai ngàn người.

    Lúc này, Hưu~Một mũi tên đốt lửa bắn xuyên qua cửa sổ.

    Cửa sổ bốc cháy, đốm lửa nhỏ rơi xuống mặt đất đốt cháy sàn gỗ phòng nghị sự!

    Trên tường thành cũng có vài chỗ bốc cháy.

    Có binh sĩ hô to: "Không tốt, quân Sở công thành rồi."

    "Quân Sở bắn tên, trên mũi tên có dầu hỏa, tránh hết ra, đừng để dầu hỏa dính vào."

    "Nước, mau, đem thùng nước dưới tường thành lên!"

    Chiến Thừa Dận cùng các tướng sĩ nghe thấy, sắc mặt đại biến, nhanh chóng đi ra ngoài.

    Vài binh sĩ mặc áo chống đạn tuy không bị mũi tên bắn trúng da thịt.

    Nhưng mũi tên có dầu hỏa, dính vào áo chống đạn sẽ nhanh chóng bốc cháy.

    Có mấy binh sĩ bị bỏng ngã trên đất, vẻ mặt thống khổ!

    Đại quân nước Sở đã đi trước một bước đến dưới tường thành.

    Đứng phía trước là cung tiễn thủ, từng hàng kéo cung chuẩn bị bắn tên.

    Chi chít toàn người là người, phải có chừng năm vạn.

    Trên cung đều gắn mũi tên dính dầu hỏa, nhắm thẳng vào binh lính Khải Quốc trên tường thành!

    Lăng Khiếu Phong giơ tay lên, vô số cung tiễn bắn về phía tường thành.

    Binh sĩ Khải quốc vội vàng dùng khiên ngăn cản, mũi tên lửa rơi vào trên khiên, rất nhanh đã đốt nóng khiên khiến cho người cầm không vững.

    Một số mũi tên rơi vào tường thành, tường thành bây giờ đã được đổ xi măng, sẽ không bốc cháy. Nhưng dầu hỏa dính vào sẽ cháy lên, cháy hết mới tắt.

    Trên tường thành đã bị đốt cháy nhiều đám lửa nhỏ.

    Chiến Thừa Dận hô: "Kéo ống nước dập lửa!"

    "Những người còn lại, lên cung tổng hợp!"

    Lâm Đại Quân lập tức kéo tới một thùng dầu, tất cả cung tổng hợp đều bôi dầu diesel, châm lửa bắn xuống.

    Trần Khôi vừa bắn, vừa lớn tiếng ồn ào: "Đến đây, bắn lẫn nhau đi, nương nó chứ ai sợ ai?"

    Cung tiễn thủ của quân Sở có người bị bắn trúng.

    Sau khi ngã xuống, rất nhanh có người lập tức bổ sung vị trí.

    Trong quân Chiến gia có người bị bắn trúng, áo chống đạn bốc cháy. Lập tức rút lui, cởi áo chống đạn ra.

    Biện Tử Bình, Lý Nguyên Trung, gọi người nối ống nước với hai vòi nước dưới tường thành kéo lên tường thành.

    Thế lửa lớn, điểm cháy nhiều, ống nước phun nước ra ngoài chỉ như muối bỏ biển.

    Hai ống cùng tưới nước cũng không kịp dập tắt lửa.

    Trong khoảnh khắc lấy nước dập lửa kia, tất cả quân Sở dưới tường thành đều ngừng thở.

    Đã bao lâu rồi họ không thấy nước.

    Đây chính là nước, nước uống sạch sẽ.

    Thế mà lại dùng để dập lửa.

    Quả thực là phung phí của trời!
     
    CaMuoiNgaoDuongSanchi thích bài này.
  6. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 85: Dùng nước để dập lửa, phung phí của trời

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Khiếu Phong thấy một màn như vậy, con mắt nóng lên.

    Trấn Quan thật sự có nước!

    Nước phun ra từ ống mềm không phải ố vàng hay sẫm màu, mà là nước uống sạch sẽ!

    Từ giờ khắc này trở đi, lão nhất định phải đoạt lấy Trấn Quan, cướp đoạt nguồn nước, để cho tất cả Sở quân đều sống sót!

    Quân chủ Tề quốc Tề Tuyên Hằng trong khoảnh khắc nhìn thấy nước lập tức từ kiệu mềm đứng lên.

    Vẻ mặt hắn kích động lại điên cuồng, hô lớn: "Nước, Nhạc Hoành, Trấn Quan thật sự có nước!"

    "Quân chủ, mạt tướng nhìn thấy rồi."

    "Nguồn nước này là của Đại Tề thì tốt rồi!"

    Nhạc Hoành thầm hạ quyết tâm, nói chắc như đinh đóng cột: "Mạt tướng sẽ đoạt lấy vì Tề quốc!"

    Khoảnh khắc ống nước phun ra nước.

    Binh sĩ hai nước Sở Tề đều rơi vào điên cuồng.

    Bọn họ đều ăn rễ cây, giết ngựa, giết trâu, ăn thịt sống uống máu tươi..

    Đã bao nhiêu ngày không được uống nước?

    Hiện tại ngay cả nước tiểu cũng sắp không tiểu được, nếu tiếp tục khát nữa sẽ bị chết khát.

    Hôm nay, Trấn Quan có nước, bọn họ đều muốn uống một ngụm.

    Điên cuồng muốn uống.

    Kỳ thật Nhạc Hoành nghĩ, nếu Chiến Thừa Dận không làm chuyện tuyệt tình như trộm mấy ngàn con ngựa, có lẽ hai nước sẽ không công thành sớm như vậy.

    Ít nhất phải có kế sách đối phó, chuẩn bị kỹ lưỡng mới có thể công thành.

    Mấy ngày trước trộm ngựa, hôm qua phóng hỏa, Khải quốc nhìn như thắng nhưng cũng tự đẩy mình vào tử lộ.

    Không có chiến mã, vấn đề nước uống không được giải quyết, chỉ có thể tới cướp Khải quốc.

    Hai mắt Lăng Khiếu Phong đỏ ngầu, điên cuồng hạ lệnh bắn tên.

    Vô số mũi tên từ trên trời giáng xuống.

    Tất cả những mũi tên đó đều đeo một bọc dầu hỏa nhỏ, vì trên tường thành đã có sẵn lửa, dầu hỏa vừa rơi xuống liền trực tiếp bốc cháy lớn trên tường thành.

    Quân Sở đã không quan tâm có bắn trúng người hay không, bọn chúng chỉ muốn thiêu chết tất cả quân Khải, một trận chiến báo thù.

    Tường thành rộng sáu mét dấy lên ngọn lửa, toàn bộ phòng nghị sự, phòng sa bàn, phòng nghỉ trên tường thành đều bốc cháy.

    Ống nước nhỏ đã vô dụng.

    Cung tổng hợp có thể bắn trúng quân Sở, thế nhưng, nhân số phía dưới nghiền ép quân Khải.

    Chiến Thừa Dận bất đắc dĩ hô to: "Rút lui.."

    Trần Khôi còn muốn tái chiến, tiếp tục phòng thủ.

    Chiến Thừa Dận nói, "Bọn chúng không có xe công thành, không dễ dàng trèo được lên tường thành."

    "Chúng ta còn phòng thủ binh sĩ sẽ thật sự bị thiêu chết!"

    Tường thành nối liền bốn phương, bọn họ rút lui về phía nam, phía bắc tường thành..

    Các tướng sĩ không có biện pháp chỉ biết nhìn tường thành vất vả xây một tháng bị lửa lớn thiêu đốt như vậy.

    Tim đang rỉ máu!

    Là thần linh đưa xi măng ống thép xây lên.

    Chiến Thừa Dận biểu tình ngưng trọng, y lấy máy tính bảng ra chụp lại lửa lớn trên tường thành cùng với quân Sở đông nghịt phía dưới không ngừng bắn tên, gửi cho Diệp Mục Mục.

    *

    Diệp Mục Mục đang trên đường trở về, cô đã gọi điện thoại cho ông chủ nhà xưởng chuyển hàng nhanh một chút.

    Đừng đi đường thôn đường tỉnh, trực tiếp đi đường cao tốc.

    Ông chủ bảo cô đừng vội, sắp tới rồi.

    Lúc này, bình hoa đặt bên ghế lái phụ rơi xuống một cái máy tính bảng.

    Cô vừa nhìn, là máy tính bảng cũ của cô cho Chiến Thừa Dận dùng.

    Cô dừng xe ở ven đường, mở khóa màn hình liền nhìn thấy một đoạn video.

    Trên tường thành, thiên địa ám sắc, xung quanh bốc lên khói đặc.

    Phía đông tường thành ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

    Trên mặt đất còn có thi thể của binh sĩ cháy cùng ngọn lửa.

    Ống kính thoáng cái lướt qua, cô nhìn thấy binh sĩ bình thường của Đại Khải, bọn họ ở gần ngọn lửa bắn cung tổng hợp.

    Áo chống đạn trên người đã bốc cháy, dưới chân là chiến hữu bị lửa thiêu đau đớn kêu rên.

    Có người dùng nước muốn dập tắt lửa trên người chiến hữu nhưng vô dụng.

    Hắn vẫn đang thống khổ lăn lộn.

    Áo chống đạn Diệp Mục Mục tặng là một loại tương đối rẻ tiền trên Pinduoduo, được làm từ chất liệu nylon tổng hợp, rất dễ bắt lửa.

    Một khi lửa đốt nóng tấm thép, nung đỏ, thì giống như ấn một miếng sắt nung vào người.

    Diệp Mục Mục nhìn thấy cảnh này, nước mắt không kiềm được chảy xuống.

    Cô sinh ra trong thời đại hòa bình, từ nhỏ được cha mẹ sủng ái, chưa bao giờ phải chịu khổ.

    Đây là lần đầu tiên cô đối mặt trần trụi với chiến tranh.

    Quá tàn khốc!

    Thế lửa càng cháy càng vượng, mưa tên dày đặc trên bầu trời không ngừng rơi xuống.

    Mưa tên mang theo một gói dầu hỏa nhỏ rơi xuống tường thành, thế lửa không ngừng gia tăng.

    Người nước Sở lần trước đánh không lại, lần này liền dùng hỏa công.

    Nếu như Diệp Mục Mục không đưa thuốc hạ sốt tới.

    Người bệnh sốt cao, chịu đựng nhiệt độ cơ thể cao bốn mươi độ, còn bị liệt hỏa thiêu đốt..

    Ai có thể chịu đựng nổi?

    Diệp Mục Mục lập tức dùng máy tính bảng tải xuống phương pháp sử dụng bình chữa cháy, vòi chữa cháy, máy bơm nước..

    Đưa máy tính bảng trở lại.

    Tiếp theo, viết xuống một tờ giấy trắng, "Chờ tôi nửa giờ, không, hai mươi phút, tôi đi mua bình chữa cháy, ống bơm nước cỡ lớn phòng cháy chữa cháy!"

    "Đừng nóng vội, tôi đã gọi điện thoại thúc giục ông chủ nhà xưởng, trong vòng bốn mươi phút nữa sẽ đưa đến!"

    Sau khi tờ giấy được thả xuống.

    Cô căn cứ vào bản đồ Gaode tìm kiếm cửa hàng bán thiết bị cứu hỏa trong thành phố.

    Tìm được hai cửa hàng, gọi điện thoại trực tiếp hỏi hàng tồn kho.

    Một nhà có mấy trăm bình chữa cháy, máy bơm nước hơn hai mươi cái, ống chữa cháy hơn năm mươi cuộn.

    Diệp Mục Mục trực tiếp bảo chủ quán chuẩn bị hàng, cô lấy toàn bộ.

    Sợ chủ quán không tin sau khi thêm wechat cô trả trước 30%.

    Ông chủ nói sẽ lập tức chuẩn bị hàng.

    Ở cửa hàng thứ hai, hàng tồn kho nhiều hơn một chút, năm trăm bình chữa cháy, năm mươi máy bơm nước và hơn tám mươi cuộn ống nước chữa cháy.

    Diệp Mục Mục gửi trước 30%, trong vòng 20 phút phải chuẩn bị xong.

    Quá thời gian cô sẽ trả giá.

    Bà chủ đáp ứng, đóng cửa chuẩn bị hàng, hơn mười phút đã chuẩn bị xong.

    Lúc cô lái xe đến đó, có cửa hàng đã bày toàn bộ hàng ra, Diệp Mục Mục không kiểm tra số lượng, trực tiếp cùng ông chủ cửa hàng và nhân viên đưa toàn bộ lên xe.

    Chuyển xong tính tiền rời đi.

    Cô lái xe đến nơi vắng vẻ, truyền tải hàng hóa qua.

    Cửa hàng thứ hai, hàng hóa nhiều hơn cửa hàng thứ nhất, cô cũng không kiểm tra số lượng, tính tiền cho bà chủ rồi lập tức chuyển hàng lên xe.

    Xe chạy đến nơi yên tĩnh, đưa hàng qua.

    Sau khi làm xong đã qua nửa giờ.

    Ông chủ nhà máy vũ khí giả cổ gọi điện thoại tới, nói đến vùng ngoại thành.

    Tới địa chỉ cô đưa nhưng mới tới cửa thôn thì bị thôn dân chặn xe lại.

    Diệp Mục Mục lập tức gọi điện thoại cho Tôn đại ca bảo người trong thôn cho qua!

    Bây giờ cô đang lái xe về.

    Khi chiếc xe tải nhỏ chạy đến đường lớn, cô cảm giác có người theo dõi.

    Giác quan thứ sáu của cô từ trước đến nay rất chuẩn xác, ngày ba mẹ qua đời cô làm gì cũng không thuận.

    Khi uống nước, cốc thủy tinh vô duyên vô cớ rơi xuống đất.

    Bây giờ, cảm giác đó lại đến.

    Cô nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy một chiếc xe con màu đen đi theo cô không xa không gần.

    Tài xế đeo kính râm, là một người xa lạ, cô cảm giác tài xế vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

    Cô không biết người đàn ông này.

    Cô đang lái xe tải nhỏ, nếu chiếc xe màu đen tông vào đuôi xe cô, người chết có thể là tài xế xe con.

    Diệp Mục Mục tăng tốc muốn cắt đuôi xe con.

    Tính cảnh giác của tài xế kia rất mạnh, biết Diệp Mục Mục đã nhận ra, hơn nữa cô lái xe tải, đụng nhau sống mái một trận không biết trước ai sẽ thắng.

    Hắn không tiếp tục đi theo.

    Nhưng Diệp Mục Mục biết, xe mới, nơi ở mới của cô không thể giấu được.

    Người nhà họ Diệp nhất định sẽ đến quấy rầy cô.

    Đến nhà kho, đã là một giờ sau.

    Tôn ca cùng vợ một mực chờ cô, thấy cô bình an vô sự mới yên tâm.

    Hai người ngồi trên con xe điện nhỏ đi ăn cơm trưa.

    Ông chủ nhà xưởng kiên trì không chịu dỡ hàng trước khi Diệp Mục Mục tới. Thấy Diệp Mục Mục đã đến, hai người rất có nhãn lực mà rời đi.

    Sau khi dỡ hàng, Diệp Mục Mục đếm qua, số lượng so với ông chủ nói không sai biệt bao nhiêu, tùy ý kiểm tra mấy cái Nỏ Tần, Mạch Đao..
     
    CaMuoiNgaoDuong thích bài này.
  7. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 86: Trang bị cuối cùng cũng tới

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 87 Lấy thành trì làm tiền đặt cược

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhilaolao93, Hyy94, Trangtunies8 người khác thích bài này.
  9. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 88 Tử thủ thành trì

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. TieuMun1911

    Bài viết:
    91
    Chương 89: Thuốc nổ cuối cùng cũng tới

    Tác giả: Mục Nhục

    Edit: Mun1911


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm thế nào để thắng?

    Lấy cái chết của binh sĩ làm đại giới kéo dài thời gian, dây dưa kéo dài đến khi Chiến Thừa Dận có thể trở về?

    Trong lòng bọn họ cầu nguyện thần linh đưa thuốc nổ tới.

    Cầu xin nàng nhất định có thể đưa tới!

    Làm ơn!

    Không đưa qua được bọn họ chắc chắn phải chết.

    Ba nước Sở Tề Man sẽ tìm đại tướng quân một buổi chiều, nhiều nhất là một buổi tối.

    Nếu vẫn không tìm thấy sẽ cho rằng mình mắc mưu bị lừa, sẽ nổi giận, càng hận càng mạnh mẽ công thành.

    Chiến Thừa Dận là thủ lĩnh của Trấn Quan.

    Y không ở đây, các tướng quân phó tướng có thể chống đỡ, nhưng tâm trạng của các binh sĩ ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng.

    Còn có không ít binh sĩ nhiều lần sinh bệnh phát sốt hạ sốt liên tục.

    Trần Khôi hỏi Hà Hồng, "Hiện tại có bao nhiêu người phát sốt?"

    "Binh sĩ quân doanh có hơn ba ngàn người phát sốt, hiện tại đã hạ sốt.."

    "Có dân chúng tiếp nhận công việc chăm sóc, ta cho mỗi người hai cân gạo, một cân mì sợi, một miếng thịt làm thù lao mỗi ngày."

    Trần Khôi gật đầu, "Phải, xung phong nhận việc đến quân doanh chăm sóc binh sĩ bị bệnh, nguy cơ lây nhiễm rất lớn, sẽ chết người."

    "Trong dân chúng có bao nhiêu người nhiễm bệnh?"

    "Từng nhà đều tự cách ly, nguy cơ lây nhiễm thấp, có hơn năm ngàn người, đều đã uống thuốc hạ sốt."

    "Nhưng thể chất không bằng binh sĩ, ngày mai ngày mốt mới có thể hạ sốt, khỏi hẳn phải một tuần sau!"

    "Được, phó tướng Hà Hồng vất vả rồi."

    Hà Hồng gật đầu tiếp tục đi khử độc.

    Từ sau khi phun nước khử trùng hắn có thể cảm giác được tốc độ lây lan chậm lại.

    Những người sốt cao dần dần hạ sốt.

    Đại khái bảy ngày đến nửa tháng, ôn dịch toàn Trấn Quan có thể được khống chế triệt để.

    Nếu là trước kia có ôn dịch hung mãnh như thế, chỉ sợ là quân dân cả tòa thành trì đều sẽ chết hết.

    Nhưng bọn họ nhận thức thần linh, đều có thể sống sót!

    Thần linh đã mấy lần cứu vớt Trấn Quan.

    Sau khi chiến dịch kết thúc, đám người Hà Hồng sẽ cung phụng cho thần linh những phần thưởng áp đáy hòm triều đình ban!

    *

    Diệp Mục Mục đưa tất cả vũ khí qua xong liền trở lại biệt thự.

    Cô truyền video Chiến Thừa Dận quay được đến điện thoại di động của mình.

    Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem video nhiều lần!

    Bốn phía ánh lửa ngút trời, trên tường thành, vách tường, dưới tường thành bốc lên khói đặc cuồn cuộn.

    Thi thể nằm trên sàn bị lửa thiêu rụi.

    Các binh sĩ mạo hiểm toàn thân bị thiêu đốt vẫn nhanh chóng kéo cung tổng hợp xạ kích quân địch dưới tường thành.

    Cô nghe thấy trống trận nổi lên, vô số người đang hò hét kêu rên..

    Bầu trời rậm rạp mũi tên bắn ra, giống như đàn châu chấu bay qua che khuất bầu trời.

    Trên mũi tên treo một túi dầu hỏa, đốt tường thành thành biển lửa!

    Quá tàn khốc.

    Cô lớn lên trong thời bình, không thể tưởng tượng được chiến tranh thời cổ đại lại đẫm máu và tàn khốc như vậy.

    Thi thể ngã trên mặt đất đối với bọn họ mà nói đã không còn cảm thấy kinh ngạc.

    Những thi thể kia thoạt nhìn cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi.

    Tuổi tác lớn, tóc đã bạc trắng.

    Trong xã hội hiện đại, vẫn chỉ là trẻ em đang ở độ tuổi học sơ trung cao trung.

    Người già đã tới tuổi về hưu vốn nên ở nhà hưởng phúc.

    Nước mắt Diệp Mục Mục lại tràn đầy hốc mắt.

    Cô mở điện thoại di động gọi điện thoại cho ông chủ lần trước đưa áo chống đạn tới.

    "Áo chống đạn phòng hộ toàn thân lần trước ông nói có thể sản xuất hàng loạt chưa?"

    "Có thể chống cháy chống thấm nước không?"

    "Có mặc được không? Một bộ nặng bao nhiêu, ảnh hưởng đến di chuyển không?"

    Ông chủ vẫn còn nhớ rõ Diệp Mục Mục.

    Ông cười nhiệt tình trả lời: "Đã có thể sản xuất hàng loạt rồi, chất liệu sợi carbon cứng rắn nhất, bên trong bọc tấm thép gốm, trọng lượng không nặng bằng thép tấm nhưng dẻo dai hơn, có thể trang bị toàn thân từ đầu đến chân, thậm chí còn có thể trang bị đến cả mặt giày.."

    "Giá cả tương đối đắt, bốn ngàn đồng một bộ."

    Diệp Mục Mục nói: "Ta dự định đặt trước năm vạn bộ, giá cả có thể rẻ một chút không?"

    "Không thể, Diệp tiểu thư là khách quen, chúng tôi dùng sợi carbon chi phí rất cao, bán đến Trung Đông là một vạn ba một bộ, cô không cần qua hải quan, thanh toán lại nhanh nên tôi chỉ lấy một chút lợi nhuận trên giá gốc thôi!"

    Diệp Mục Mục trầm mặc nửa phút sau mới hỏi ông: "Ông xác định có thể không thấm nước và phòng cháy?"

    Ông chủ lập tức gửi cho cô một đoạn video trên wechat.

    Đó là áo chống đạn bằng sợi carbon, đổ xăng và đốt cháy toàn bộ quần áo bảo hộ.

    Sau khi lửa tắt, bề mặt áo chống đạn trơn bóng như mới, không có chỗ nào bị cháy thủng.

    Dùng nhiệt kế đo bên trong áo chống đạn, nhiệt độ bình thường hơn 20 độ.

    Áo chống đạn có tác dụng ngăn cách nhiệt độ cao, ngăn ngừa lửa đốt.

    Như vậy tính ra, giá bốn ngàn quả thật không tính là cao.

    Bởi vì áo giáp đã có giá sáu ngàn một bộ, ép giá xuống còn năm ngàn nhưng hiệu quả không tốt bằng áo chống đạn.

    "Được, tôi muốn năm vạn bộ, tôi sẽ chuyển cho ông ba phần tiền đặt cọc, lúc nào có thể đưa tới."

    Ông chủ cười bất đắc dĩ, "Diệp tiểu thư, tôi cần đặt dây chuyền sản xuất, nhanh nhất là ba tháng.."

    "Thời gian quá dài, tôi có thể tăng giá một bộ bốn ngàn năm trăm. Ông lập tức đi vào sản xuất, sản xuất bao nhiêu đưa tới đây bấy nhiêu!"

    Vị đại kim chủ này là có tiền tùy hứng nha!

    Ông chủ cười nói: "Được, nhanh nhất nửa tháng có thể đưa hai ba ngàn bộ tới!"

    "Được!"

    Áo chống đạn quả thật rất thiết thực, cô gửi ba phần tiền đặt cọc cho ông chủ.

    Diệp Mục Mục lần nữa liên hệ với Tiêu Hoa, hỏi thuốc nổ buổi tối lúc nào đến.

    Tiêu Hoa nói: "Đại khái bảy giờ có thể đưa tới, ở nhà chờ."

    Năm trăm tấn thuốc nổ, lần này huy động tám xe tải lớn.

    Xe hơi nhiều, sợ gây chú ý.

    Diệp Mục Mục mang theo bình hoa đi tới kho hàng dưới chân núi.

    Tôn ca và vợ đang quét dọn nhà kho.

    Phòng bảo vệ đã kê giường. Sợ Diệp Mục Mục trách bọn họ suốt đêm mở điều hòa tốn điện nên mang quạt cũ trong nhà đến.

    Hai vợ chồng này thật sự là quá thành thật.

    Diệp Mục Mục nói với hai vợ chồng bọn họ muốn dựng chướng ngại vật trên đường ở cửa thôn hoặc là đường thôn thông tới biệt thự.

    Bên cạnh chướng ngại vật xây một căn nhà nhỏ hai ba tầng là được, có mười phòng, có phòng tắm nhà vệ sinh, lầu một có nhà bếp phòng ăn.

    Nhà nhỏ cung cấp nơi nghỉ ngơi và ăn uống cho đội bảo vệ.

    Tôn đại ca thương lượng cùng vợ một chút.

    Nhà anh có mảnh đất ở giao lộ, có thể xây phòng bảo vệ và chướng ngại vật trên đường.

    Diệp Mục Mục muốn thuê mười năm, hỏi anh giá cả bao nhiêu.

    Tôn đại ca và vợ muốn tặng cho Diệp Mục Mục nhưng cô khăng khăng muốn thuê, hai người gọi điện thoại cho trưởng thôn thương lượng một chút.

    Nhân tiện hỏi trong thôn xây một căn nhà ba tầng, mỗi phòng có phòng tắm nhà vệ sinh, dưới lầu có nhà bếp phòng ăn cần bao nhiêu tiền.

    Bởi vì việc vặt nhiều, Tôn đại ca và vợ hỏi rất lâu.

    Nói nửa mẫu đất một năm hai ngàn, mười năm hai vạn là được.

    Diệp Mục Mục tìm luật sư định ra hợp đồng, lại in hợp đồng ra.

    Tăng giá cho bọn họ một năm một vạn, mười năm mười vạn.

    Sau khi bọn họ ký tên, gửi tiền vào thẻ của Tôn đại ca ngay tại chỗ.

    Tôn đại ca nhìn mười vạn đến trong thẻ ngây ngẩn cả người.

    Vợ anh vội vàng đẩy anh, hai vợ chồng luôn miệng nói cám ơn.

    Về phần phí xây nhà ước chừng hai ba mươi vạn, trong thôn tự xây nhà cũng đều là cái giá này.

    Diệp Mục Mục nói để cho anh ngày mai tìm đội thi công, dự toán khống chế trong vòng năm mươi vạn.

    Đừng tìm đội thi công quá hố tiền, cũng đừng tìm người quá phận, sợ chất lượng không tốt.

    Tôn đại ca cười ngây ngô gật đầu, "Vâng, tôi nhất định sẽ tìm được đội thi công tốt."

    Diệp Mục Mục dùng máy tính vẽ ra bản phác thảo ngôi nhà ba tầng mong muốn giao cho Tôn đại ca.

    "Buổi tối anh và chị dâu không cần ở lại đây, cửa thôn có người trông coi là được, để đội thi công dựa theo phác thảo thiết kế rồi đưa tôi nhìn xem hiệu quả thế nào!"

    "Hiệu quả tốt, ngày mai có thể khởi công luôn!"

    Tôn đại ca và chị dâu nhận lấy bản phác thảo vui vẻ rời đi!

    *

    Bảy giờ rưỡi, thuốc nổ Diệp Mục Mục chờ đợi đã lâu rốt cục tới.

    Cô sớm đã gọi điện thoại để cho tám chiếc xe tải lớn đi vào trong thôn.

    Cũng may lúc này người trong thôn đều đang ăn cơm hoặc là xem tivi nên không có nhiều người chú ý đến xe tải lớn vào thôn.

    Diệp Mục Mục ở trong kho chờ thuốc nổ tới..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...