Ngôn Tình [Edit] Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê - Vọng Thần Mạc Cập

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cá Nhỏ Vô Danh, 12 Tháng tám 2021.

  1. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 220: Chân tướng như thế nào, khó bề phân biệt 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Câu trả lời của em rất đơn giản, về phần đáp án đề thi này, em chưa từng tới chỗ thầy Nghiêm đòi. Chủ nhật, em cùng với Hà Hoan tới chỗ thư viện mẹ em làm việc ôn bài, nhưng em với bạn ấy không có cùng nhau tới gặp thầy Nghiêm, Hà Hoan đang nói dối, thầy Nghiêm cũng đang nói dối.."

    Nói đến hai chữ "nói dối" cuối, cô nhấn mạnh, hy vọng lấy đó để moi ra mục đích của họ.

    "Úy Ương, sự tình đều đã như vậy rồi, cậu vì cái gì còn chưa chịu thừa nhận chứ? Mình là bạn tốt nhất của bạn, không thể nhìn bạn ở trong loại chuyện này phạm lỗi ngớ ngẩn, thành tích chỉ là điểm số mà thôi. Cậu bây giờ thật sự nên chỉnh đốn lại lòng muốn chiến thắng người khác của bản thân, chỉ cần chỉnh đốn tốt, tương lai cậu vẫn là nữ nhân tốt, nếu không, cậu sẽ triệt để biến thành bại hoại của xã hội.. Cậu tỉnh lại đi.."

    Tổn thương trên đời này, phần lớn là tới từ người thân quen nhất của bản thân.

    Hà Hoan này, lúc trở mặt thật đúng là không nhận người luôn.

    Vẫn may à, vẫn may tình cảm cô với người này không sâu đậm, nếu thật sự là loại bạn bè có thể sống chết có nhau, đối mặt với loại phản bội này, khẳng định phải bị tức chết khi đang sống sờ sờ mất.

    "Hà Hoan, người quay đầu là bờ là cậu, không phải tôi.."

    Úy Ương miệt nhiên cười.

    Kiếp trước kiếp này, cô thống hận nhất chính là loại người ở sau lưng người khác đâm một dao.

    Hà Hoan vẻ mặt ủy khuất, khẽ dậm chân nói: "Cậu ấy à, dám làm không dám nhận, đem ý tốt của người khác coi như lòng lang dạ thú, thật sự là quá không biết tốt xấu. Mình làm như vậy chỉ là hy vọng cậu cải tà quy chính.."

    "Cải tà quy chính?" Úy Ương lại cười lạnh, "Câu này dùng trên người cậu càng thích hợp hơn ấy."

    "Cậu.."

    Hà Hoan tức đến cả người run rẩy.

    Người khác nhìn, đây là thân làm một người bạn đang tức cô ấy chấp mê bất ngộ, nhưng Úy Ương thấy đây là biểu hiện chột dạ.

    Dù sao, cô là lười để ý đến cô ta, quay lại nhìn phía chủ nhiệm Hà, còn có thầy Lôi, nói: "Chủ nhiệm Hà, thầy Lôi, chuyện này, em là bị oan uổng.."

    Mỗi một từ đều nói ra đến rõ ràng có thể nghe thấy, chui thẳng vào tai mỗi người.

    Đáng tiếc, mới tự biện minh được một câu, liền lần nữa bị người cười lạnh cắt ngang, "Ai tới oan uổng ngươi? Từ nhỏ đến lớn, ngươi trừ làm những chuyện cấu kết không biết xấu hổ ra, có từng làm chuyện đứng đắn nào chứ? Tâm tính của nha đầu này luôn như thế, chủ nhiệm Hà, nếu trường học muốn đuổi học nó, chúng tôi không có bất kỳ ý kiến gì."

    Bà lão Úy mở miệng liền là ý đồ bôi nhọ cô.

    "Chủ nhiệm Hà, Úy Ương gian lận, có nhân chứng vật chứng, Ngài còn đang do dự cái gì? Đệ Nhất Cao chúng ta, tuyệt đối không thể có loại học sinh bại hoại này. Loại chuyện này, tra ra được phải cùng nhau xử lý nghiêm khắc.."

    Chu Nam càng không muốn cho bất cứ cơ hội lật ngược nào, loại học sinh không biết xấu hổ này càng sớm cút khỏi Đệ Nhất Cao càng tốt.

    Cái này một tung một hứng, phối hợp đến thật đúng là tuyệt không thể tả.

    Úy Ương bình tĩnh như thường, chợt la lên một tiếng: "Em có thể chứng minh, em không có nói dối."

    Biểu tình vô cùng vô tư.

    Lôi Vũ cảm thấy chân tướng cuối cùng phải càng phức tạp hơn bọn họ tưởng tượng, lập tức tiếp lời: "Em muốn chứng minh như thế nào?"

    Chu Nam lại muốn nói, lại bị chủ nhiệm Hà túm lấy một cái gối từ trên ghế ném qua cắt ngang, nổi giận quát một câu: "Cô câm mồm cho tôi, nghe một chút lời của học sinh Úy nói thì cô sẽ chết à, Chu Nam, cô nhằm vào một học sinh như thế, rốt cuộc là có ý gì? Lấy việc công báo thù riêng cũng không phải như thế, nếu cô không muốn nghe, cút về cho tôi. Người khác cũng thế. Không được lại làm ồn cho tôi.."

    Rốt cuộc là làm một cái chức vụ nhỏ, xụ mặt dọa như thế, đến bà lão Úy cũng tắt thanh, Đặng Ngọc cũng thế.

    Bốn bề cuối cùng yên tĩnh lại.

    Chủ nhiệm Hà mới hài lòng nhìn về phía Úy Ương, "Nói đi! Em muốn chứng minh phần đáp án này không có quan hệ gì với em thế nào.."

    Úy Ương tới trước mặt Lôi Vũ, từ trên tay hắn nhận lấy mấy tờ đáp án kia, chậm rãi đảo mắt qua Hà Hoan ánh mắt âm thầm xoẹt qua, nói:

    "Chủ nhiệm Hà, thầy Lôi, chuyện trên đời này, có lúc mắt nhìn thấy cũng không phải là sự thật. Các thầy hoài nghi thành tích của em như thế, đơn giản chính là bởi vì thành tích trước kia của em quá kém cỏi, lần này lại thi đứng nhất cả khối, cái này không phù hợp logic đúng chứ..

    " Thế thì, phương pháp trực tiếp nhất chứng minh em không gian lận chính là: Các thầy lại ra đề một lần nữa, lần này, xin các thầy khóa đáp án đề thi cho tốt, em lại tới thi lần nữa, nếu em vẫn có thể thi với điểm số cao, liền đại biểu em là người có thực lực.

    "Mà mấy tờ đáp án xuất hiện trong phòng của em, không thấy được chính là em làm ra, càng có nhiều khả năng hơn là: Vu oan giá họa.

    " Thử hỏi, một người học sinh có thực lực, còn cần phải nhìn mấy cái đáp án này sao? "

    Chủ nhiệm Hà gật đầu, biểu thị đồng ý với cách nói này, tuy rằng hắn rất buồn bực, vì cái gì có người muốn vu oan giá họa cho trò ấy, chỉ nói:" Cái này cũng coi là một biện pháp. "

    " Nhưng.. "Ngữ khí của Úy Ương lại đột nhiên biến chuyển một cái," Hiện tại em căn bản không muốn chứng minh em không gian lận, em muốn làm rõ là: Thầy Nghiêm với Hà Hoan vì cái gì muốn thông đồng nhau tới hãm hại em.. Còn có phần đáp án này sao lại chạy tới ngăn kéo của em.. Đầu tiên, em có thể chứng minh Hà Hoan.. "

    Cô chỉ vào Hà Hoan, cái người gọi là bạn bè này," Bạn ấy, đang, nói, dối.. "

    Hà Hoan cắn môi, dựa vào cửa sổ, hai tay gắt gao nắm chặt, đỏ mặt, kêu rất lớn:" Mình không có, Úy Ương, sao bạn lại không biết xấu hổ như thế, vì để thoát tội, đến bạn bè cũng không tha.. "

    " Bạn bè? Tôi không có loại bạn bè hai mặt, bụng dạ khó lường này. "

    Úy Ương lạnh lùng mà phân rõ ranh giới với cô ta.

    " Em có cách gì chứng minh Hà Hoan đang nói dối? "

    Lôi Vũ nắm được trọng tâm mà hỏi, không hy vọng vấn đề lại bị lạc hướng.

    " Chỉ cần hỏi một vấn đề, em liền có thể chứng minh. Chủ nhiệm Hà.. "

    Úy Ương hướng chủ nhiệm Hà, thỉnh cầu nói:

    " Em muốn tách Hà Hoan với thầy Nghiêm ra, vấn đề của em nhất định phải tách hai người làm nhân chứng này ra, có thể không? "

    " Có thể. "

    Chủ nhiệm Hà đồng ý.

    " Thầy Lôi, xin thầy đem thầy Nghiêm ra ngoài, ngoài ra làm phiền thầy bịt tai của thầy Nghiêm, che mắt lại, em sợ thầy ấy có thuận phong nhĩ, nghe được đáp án của Hà Hoan. "

    Lôi Vũ miệng đầy đồng ý," Được! "

    Chu Nam rất bất mãn:" Úy Ương, em có giảo biện thế nào cũng chưa nói.. "

    Úy Ương lập tức ngắt lời:" Cô giáo Chu, suy nghĩ vội vàng muốn đuổi cái đứa học sinh tồi em đây đi của cô, em có thể hiểu được, nhưng nếu cô còn nóng vội quá nữa, liền tổn hại hành vi thông thường làm một người thầy của cô. Làm một người thầy, chức trách căn bản là giáo dục học trò, giống như chức trách của một bác sĩ là cứu người, mà không phải thấy chết không cứu. Nếu cô đến cái sư đức thấp nhất cũng không có, vậy cô còn làm thầy cái mông gì. "

    Ánh mắt lạnh giá quét qua, thế nhưng khiến Chu Nam trong lòng đột nhiên sợ, sau khi lấy lại tinh thần, cô ta phẫn nộ:" Úy Ương, em căn bản chính là hết thuốc chữa rồi.. "

    " Tôi cảm thấy không thành vấn đề. Chủ nhiệm Hà thầy nghĩ sao? "

    Từ đầu đến cuối, thầy Lôi Vũ là hướng về phía cô.

    " Tôi cũng nghĩ như thế. Vậy thì phiền thầy Lôi trước đưa thầy Nghiêm ra ngoài đi! Vì công bằng, người khác ở lại trong phòng, cùng nhau làm người chứng kiến."

    Chủ nhiệm Hà cũng đang giúp Úy Ương.
     
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  2. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  3. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  4. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  5. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 224: Kẻ ác lừa dối, ngược lại bị người khinh 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một màn trò khôi hài cứ như vậy hạ màn, các thầy cô rời đi.

    Đã gần trưa, buổi chiều lại được nghỉ, có thể không cần đến trường, nhưng cặp sách của cô vẫn ở đó, nghĩ ra cặp sách của Quyền Trân cũng chưa lấy về, cho nên vẫn là phải quay lại một chuyến.

    Um, nên đi ăn cơm chưa rồi, gọi Quyền Trân cùng đi, sau đó đi bệnh viện xem tình huống của thầy Nghiêm, liên quan đến chuyện hắn nhận chỉ thị của ai, cô muốn điều tra rõ ràng.

    Chủ nhiệm Hà nói, đợi một chút bọn họ cũng đi bệnh viện, chuyện này, tới lúc đó lại xem tình hình cần tiếp tục tra hỏi hay không.

    Lúc này, Úy Ương ngồi trên ghế đá trong viên, thầm đem toàn bộ sự việc ngẫm lại, tiếp theo nên làm gì, trong lòng đã có tính toán.

    "Úy Ương, Hà Hoan chạy rồi.. Nha đầu thối đó, cư nhiên xấu xa như thế, quay về tóm được nó, nhất định không bỏ qua.."

    Quyền Trân từ bên ngoài đi một vòng, xác định Hà Hoan chạy rồi, liền chạy trở lại, nhìn thấy Úy Ương đang ngây ngốc, ngữ khí căm giận bất bình.

    Bọn họ coi cô ta như bạn bè, cô ta lại chạy tới vu oan hãm hại, thật là khinh người quá đáng.

    Úy Ương ngẩng đầu nhìn một cái, đứng dậy tiến lên phía trước, ôm chặt cô ấy, tự đáy lòng nói một câu. "Cảm ơn."

    Kết bạn sơ qua với hai người, một người vắt óc tìm kế muốn tổn thương cô, một người tận tâm tận lực bảo vệ cô.

    Lòng người a, thật quá không lường được.

    Vốn dĩ, cô cho rằng Hà Hoan cũng là một người bạn đáng để kết giao, kết quả, thật là thất vọng lớn, dù có kinh nghiệm nhìn người ba mươi năm của kiếp trước, nhưng rốt cuộc vẫn là nhìn không thấu lòng người, từ đây có thể thấy, nhân tính phức tạp.

    Quyển Trân cười cười, vỗ vỗ vai của cô, bị cô ôm có chút ngượng ngùng, nói: "Chúng ta là bạn bè, mình giúp bạn, đó là nhất định rồi. Đáng hận là Hà Hoan, cư nhiên hãm hại bạn bè như vậy."

    Đích thực đáng hận.

    "Đúng a, không nghĩ tới cô ta sẽ cắn ngược lại một cái."

    Cô khẽ than một tiếng.

    Quyền Trân rầu rĩ, "Ài, cậu nói, bọn họ rốt cuộc vì cái gì liên thủ hãm hại cậu thế?"

    Úy Ương trời sinh tính thuần lương, căn bản không chủ động trở mặt với ai, cô nghĩ không ra lý do bọn họ tới hãm hại cô.

    "Cái này cũng là chuyện mình muốn làm cho rõ."

    Ánh mắt Úy Ương sâu xa.

    Lần này cũng không phải là tạo một cái bẫy nhỏ nữa, nhiều người tham gia như vậy, tuyệt đối là một cái kết cấu lớn.

    Đang cân nhắc..

    "Úy Ương, nha đầu chết tiệt kia, ngươi cút ra đây.."

    Đặng Ngọc sau khi tiễn các thầy cô về, lẩm bẩm xông vào, trên mặt đằng đằng phẫn nộ, rất dọa người.

    Úy Ương quay đầu, lạnh lùng nhìn qua, thấy bà ta đem them Quế cô cô xông vào, sau lưng còn có Úy Lan theo sau - Cô ta là tan học trở về.

    "Con nha đầu chết tiệt này, dám ở trường học làm xấu mặt chị mày, khiến nó đi cọ nhà vệ sinh, ngươi cái thứ nuôi phí công vô ích.."

    Đặng Ngọc chỉ vào trán cô mắng to, hình tượng ung dung cao quý, thời khắc này bị điên đảo, hoàn toàn không để ý có người ngoài đang ở đây.

    Úy Lan vẻ mặt nghẹn khuất, bây giờ vì có mẹ chống lưng, liền tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn.

    Úy Ương nhàn nhạt thoáng nhìn qua, "Cái này gọi là có cược có thua. Đặng Ngọc, con gái bác thua, vậy chị ta phải chấp nhận cái giá của thua cuộc.."

    "Sao chị lại thua? Thành tích kia của em căn bản chính là gian lận mà có."

    Úy Lan chỉ vào cô căm hận mà kêu lên, ngữ khí đã nhận định lần này cô thi là gian lận rồi - Người a, nói bậy một khi nói nhiều rồi, liền sẽ coi lời nói bậy của bản thân thành sự thật khách quan, thật là quá đáng buồn.

    "Có phải gian lận mà có hay không, thi lại lần nữa không phải là biết sao? Úy Lan, bình thường thấy cô ở trong trường dáng vẻ ngọc nữ, hóa ra trong lòng thế mà là đạo đức giả.. Thua rồi lại mách với người lớn, mất mặt.."

    Quyền Trân vô cùng khinh thường nha đầu thối này trước mặt một mặt sau lưng một mặt khác.

    "Hừ, ta mới không tin nó có thể thi tốt như thế. Thành tích khẳng định có vấn đề. Nhân phẩm của ngươi càng có vấn đề, nếu không sao có người liên thủ vu oan ngươi. Úy Ương, chân tướng nhất định chính là ngươi gian lận."

    "Trong đám người liên thủ lại có phần các người đi.. Nếu không trong nhà cháu sao lại quét dọn sạch sẽ tươm tất như thế."

    Úy Ương nói chắc như đinh đóng cột, thấy ánh mắt Úy Lan rụt một chút, đây là có tật giật mình mà.

    Cô bất giác cười lạnh một cái, "Quay về phiền chị đi nói với cái kẻ kia, ta sẽ bắt được hắn, bất luận hắn ngụy trang thiện lương bao nhiêu, ta nhất định sẽ khiến cái mặt xấu xí kia của hắn phơi bày khắp thiên hạ."

    Đi đóng cửa lại, chuẩn bị rời đi, không tính ở lại chỗ này nói linh tinh với bọn họ.

    "Tiện nha đầu, ngươi thật đúng là lá gan càng ngày càng lớn rồi, A Quế, nhân lúc nó bây giờ không có người chống đỡ, đánh chết cho ta.."

    Đặng Ngọc giận dữ, hạ lệnh chết chóc, trên môi màu son bị chà nhợt nhạt nhếch lên một nụ cười vặn vẹo.

    "Vâng."

    Quế cô cô béo múp xắn tay áo, mang theo roi tiến lên, bạch bạch, ở trên nền đá xanh quất hai cái trước, sau đó liền quất một roi về hướng cô.

    Quyền Trân trợn mắt, trời ạ, vợ cục trưởng Úy, sao ngang ngược không nói đạo lý như vậy a, hoàn cảnh sống của Úy Ương so với cô còn kém hơn, đây quả thực chính là địa ngục trần gian a..

    "Này này này, các người làm gì, sao có thể tùy ý đánh người a!"

    Cô nhào vào chắn đỡ.

    Mắt thấy cái roi kia sắp quất trên người cô rồi.

    Xong rồi, lần này phải bong da tróc thịt rồi.

    Trong lòng đang nhắc nhở, ngay sau đó, một bóng người xoẹt qua, người kêu thảm thiết cư nhiên là người phụ nữ béo kia.

    Một người đàn ông tuấn tú cao lớn như cây tùng, đột nhiên từ trên trời rơi xuống, một phát tóm sợi roi kia, nhẹ nhàng như vậy liền khiến đối phương ngã như một con chó ăn c**.

    "Ai nha, mẹ ơi.."

    Quế cô cô kêu thê thảm, ngã đến chật vật không thể tả.

    "Úy thái thái, lá gan của Ngài lớn quá rồi, cục trưởng Úy cái vị trí cục trưởng này là ngồi đến chán rồi, muốn đổi?"

    Người đàn ông nhàn nhạt liếc một cái, một roi đánh vỡ bậc thang đá trước mặt Đặng Ngọc, dọa hai mẹ con kia thét đến chói tai, sắc mặt tái bợt.

    Quyền Trân buông Úy Ương ra, chỉ cảm thấy tiếng nói của người đàn ông kia rất có từ tính, nói một câu có khí thế thật.

    Cô chớp chớp mắt, quay đầu lại..

    Ai nha, một gương mặt đàn ông nghiêm nghị rắn rỏi, cả người áo đen quần đen, toàn thân toát ra một cỗ lực lượng như núi, ngũ quan đoan chính, ánh mắt sáng quắc, mặt góc cạnh cương ngạnh, một người đàn ông uy vũ không hơn không kém, cô lọt vào mắt, bất giác đột nhiên rung động.

    Khi nhìn tên tiểu tử Tư Tiểu Bắc kiểu tuấn tú khiến tinh thần người ta thêm căm phẫn, cô không có suy nghĩ gì, nhìn thấy kiểu đàn ông ngầu này, lại mặt đỏ tận mang tai, tim đập nhanh, cái này quá quỷ dị.

    "Còn không mau cút."

    Hắn lại quát một tiếng.

    Ba người này bực nhưng không dám nói, hậm hực chạy đi.

    Trước khi đi, Úy Lan liếc xéo Úy Ương một cái, tràn ngập thù hận - rãnh núi giữa bọn họ, coi như càng ngày càng lớn, nhưng, chẳng sao cả. Quan hệ giữa cô và Úy gia, cũng không còn đường hòa hoãn nữa.

    "Tiểu Ương, Tứ thiếu vừa nãy truyền tin tức tới, hắn đem người đi làm nhiệm vụ rồi, phải rời đi một thời gian, đi rất gấp, cho nên không thể nói với cô một tiếng, chỉ cho người mang tới một phong thư."

    Người kia quay đầu lại, chính là Tô Triết, tiện tay liền đem tờ tin khẩn đưa tới.
     
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  6. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 225: Tô Triết sẽ làm, có chút lạnh 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Úy Ương chợt lóe, cuối cùng hiểu rõ vì cái gì Đặng Ngọc nói, chỗ dựa của cô không có, hóa ra bọn họ đã biết tin tức: Mộ Nhung Trưng rời đi rồi - Cũng chính là nói, bố trí cái màn này, không những biết Mộ Nhung Trưng không có ở đây, còn có thể nghe ngóng được tin tức trong quân.

    Ách, địa vị này, cũng quá lớn đi!

    "Ồ!"

    Cô cân nhắc, duỗi tay qua nhận lấy, rất muốn biết hắn viết gì cho cô, còn không phải, hắn rời đi chưa được mấy ngày, cư nhiên phát sinh phong ba lớn như thế.

    Nếu lúc này, hắn ở bên cạnh thì tốt biết bao a!

    Phi phi phi, cái tư tưởng này không thể có, phương thức làm người chính xác là chuyện của bản thân thì tự giải quyết.

    Suy xét bên cạnh có Quyền Trân nên không mở thư - thư của người yêu, đương nhiên tìm một chỗ tốt từ từ xem mới hợp lý.

    Lại nói Quyền Trân, cô ấy vốn chính là một cô gái có tâm tư tỉ mỉ, lần đầu gặp Tô Triết, tâm liền sinh ra kinh ngạc, sao tự dưng xuất hiện một người tới rút đao tương trợ, đánh đuổi mấy ác phụ kia, suy nghĩ này đang xoay chuyển trong đầu, vị ân công này xoay người liền tới chào hỏi với Úy Ương, còn thân mật xưng hô cô ấy là "Tiểu Ương", mà từ giọng điệu người này nói chuyện mà phân tích, hắn là chân chạy, người viết thư kia mới là nguyên nhân khiến hắn xuất hiện ở đây.

    Cứ như thế, quan hệ bên cạnh Úy Ương phải phức tạp đây.

    Người thì đều có lòng tò mò, Quyền Trân cũng không ngoại lệ.

    "Úy Ương, người này là ai thế? Tứ thiếu lại là ai?"

    Quyền Trân nhỏ giọng hỏi, hoàn toàn nghe không hiểu.

    "Ách.."

    Úy Ương liếc Tô Triết bên cạnh, trầm ngâm nói: "Chuyện này ấy à, có chút phức tạp, sau này có cơ hội lại nói sau đi!"

    Liên quan đến quan hệ của bản thân với Mộ Nhung Trưng, quá khó giải thích rõ ràng được, cô bây giờ không muốn nói nhiều.

    "Hắn tên A Tô. Là một người.. bạn của mình."

    Cô giới thiệu đơn giản.

    Quyền Trân ngước mắt nhìn xung quanh, sườn mặt của người đàn ông này, vô cùng có dáng hình, trên người tỏa ra một hơi thở độc đáo, mấy nam sinh trong trường không thể so sánh được, chỉ một ánh mắt, tiểu tâm can liền nhảy dựng lên phịch phịch.

    Ai nha, đây là làm sao vậy?

    Mặt cô không hiểu sao có chút đỏ, điều chỉnh lại biểu tình, rồi giới thiệu qua: "Ồ, xin chào, em tên là Quyền Trân. Cảm ơn anh vừa nãy đã cứu em.."

    Vừa nãy một roi kia quất xuống, cô đảm bảo sẽ bị đánh đến kêu thảm thiết, nhất định phải cảm ơn.

    "Xin cứ gọi tôi là Tô Triết. Tôi không quen người lạ gọi tôi là A Tô. Ngoài ra, người tôi cứu không phải cô."

    Tô Triết nhàn nhạt gật đầu một cái, cả người có vẻ đặc biệt lãnh quả, lời nói đặc biệt cứng nhắc: Người tôi cứu không phải là cô, lời này nói ra quá đắc tội người rồi, cũng quá không màng mặt mũi người khác rồi.

    Quyền Trân nhất thời ngượng ngùng: "..."

    Úy Ương không khỏi cười khan, thò lại gần nói khẽ với cô: "Đừng để ý. Tên gia hỏa này tính khí có chút khó ưa.."

    Quyền Trân nhe răng cười, ánh mắt đầu tiên chính là cảm thấy đây là một người đầy ắp quá khứ, ánh mắt rất thâm trầm - Kiểu người này, đều có tính khí của bản thân, mà hắn với cô lần đầu gặp, gọi thẳng A Tô, cũng đích thực có chút quá, đến nỗi cách thức nói chuyện của người ta, thẳng thì có chút thẳng, nhưng quả thật cầu thị, cũng là một loại phẩm cách, chỉ là cũng quá không hiểu nhân tình thế thái một chút.

    "Không sao, Tô Triết, xin chào, rất vui quen biết anh.."

    Cô một lần nữa chào hỏi.

    Tô Triết nhàn nhạt liếc một cái, không để ý tới, mà lại nhìn phía Úy Ương, "Tiểu Ương, hôm nay chuyện này cần tôi giúp đỡ không?"

    Thân làm vệ sĩ, hắn không thể theo vào trong trường học, nhưng, hắn có người luôn canh ở ngoài cổng trường.

    Không lâu trước đó, Úy Ương vừa rời khỏi Đệ Nhất Cao, hắn liền đi theo tới, là lúc Úy Ương cãi cọ, hắn chính là ở gần đó, tra chuyện này toàn bộ rõ ràng nguyên nhân hậu quả rồi.

    "Không cần, tôi tự giải quyết. A Tô, hiện tại tôi cần tìm Hà Hoan, có chút chuyện, tôi nhất định phải làm rõ trước mặt.. Nếu không, anh về đi?"

    Cô muốn bảo hắn biến mất.

    Quyền Trân đối với Tô Triết rất có hứng thú, nhưng là cô còn chưa nghĩ xong làm sao giải thích nhân vật bên cạnh mình cho thỏa đáng, đuổi người đi tương đối thỏa đáng.

    "Người cô chỉ là nữ sinh hãm hại cô kia?"

    Tô Triết trầm ngâm hỏi.

    "Đúng thế! Anh gặp được?"

    "Không cần tìm, tôi nhốt người lại rồi, chính là ném vào trong xe đỗ gần cửa, đang cho người trông coi, quay về muốn thẩm vấn cô ta một chút, cô đợi đấy, tôi đây liền đi đem người qua đây.."

    "..."

    Úy Ương đột nhiên hiểu vì cái gì Mộ Nhung Trưng thích trọng dụng hắn thế rồi.

    Tên Tô Triết này, làm việc quá tốt, thậm chí không cần bản thân hạ lệnh, hắn liền có thể xử lý tốt sự việc.

    Có được một thuộc hạ như thế, làm người đứng đầu cũng có thể bớt không ít phiền phức.

    Quan trọng là, hắn trung thành và tận tâm.

    Ân, đột nhiên, cô nghĩ tới một truyện: Cô có cần xúi giục hắn làm phản không, trở thành người của cô? Đỡ cho hắn suốt ngày chỉ tâm tâm niệm niệm phải báo cáo cho Mộ Nhung Trưng.

    Nghĩ tới năng lực bản thân có hạn, rốt cuộc vẫn là từ bỏ!

    *

    Tô Triết đi đem người tới.

    Úy Ương ngồi trên ghế đá ở tiểu viện.

    "Vừa nãy người kia lạnh lùng thật."

    Đây là ấn tượng thứ hai của Quyền Trân với Tô Triết: Rất Man.

    Úy Ương cười cười, sau khi nhìn quen gương mặt Poker của Mộ Nhung Trưng, cô cảm thấy Tô Triết đó là phù thủy nhỏ - Tên gia hỏa kia từng là một kẻ liếm đao qua ngày, làm một sát thủ, hắn có lòng cảnh giác mà người bình thường không có, cùng với bình tĩnh.

    "Um, là có chút lạnh lùng, bất quá, tiếp xúc lâu rồi liền sẽ biết, hắn thật ra rất dễ ở chung, chính là không thích nói chuyện, không thích giữ mặt mũi cho người khác."

    Cô cũng không giải thích nhiều hơn.

    Quyền Trân là một người thức thời, nhìn ra được, Úy Ương cũng không muốn nói nhiều về Tô Triết, cũng nhẫn nại không nói nữa, tuy rằng trong lòng cô tò mò cực kỳ cuộc đời người này, nhưng bây giờ, không phải là lúc thảo luận người này.

    *

    Không lâu sau, Tô Triết từ cửa đem Hà Hoan đẩy vào trong, động thủ rất thô lỗ - Đối với người muốn hại Úy tiểu thư, Tô Triết hắn sẽ không cho chút mặt mũi nào.

    Đợi vào Tiểu Viện, Tô Triết đẩy thật mạnh, một phát đẩy đến trước mặt của Úy Ương.

    Một âm thanh kêu thảm thiết, Hà Hoan khổ sở đụng xuống nền đá xanh, nhất thời đụng đến vỡ đầu chảy máu.

    "Tiểu Ương, cô hỏi đi!"

    Tô Triết hai tay chắp phía sau lưng, canh bên cạnh, hoàn toàn là bổn phận vệ sĩ, phần khí thế đó lại rất uy phong.

    Quyền Trân nhìn, tò mò a, người này rốt cuộc là có lai lịch gì a, cư nhiên dám tự ý bắt người, nhìn hẳn là không phải người xấu, nhưng, cũng không giống người tốt - Gương mặt lạnh lùng kia có chút ác ý.

    Đổi lại trước kia, cô ta nhất định sẽ bị kiểu người có gương mặt người không phận sự miễn tới gần không lương thiện này làm sợ, nhưng hôm nay, cô ta cư nhiên không sợ.

    "Làm phiền anh rồi."

    Úy Ương cảm ơn một tiếng, liếc người bò dậy, trên tay Hà Hoan máu tươi chảy dòng dòng, trong đầu nghĩ tới một ít chuyện cũ năm xưa, đã từng có hoang mang, tới nay cũng coi là nghĩ thông một số.

    Cô dựa vào ghế, hai tay ôm ngực, híp mắt, ánh mắt một mảng lạnh nhạt, chậm rãi nói:

    "Hà Hoan à Hà Hoan, chúng ta học cùng nhiều năm rồi nhỉ.. Từ tiểu học chúng ta đã là bạn học rồi nhỉ, đến tận hôm nay mình mới biết cậu cư nhiên biết diễn như thế.. Không xa không gần ở bên cạnh mình nhiều năm như thế, chính là vì một lúc nào đó, thay kẻ kia vu oan mình nhỉ!"
     
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  7. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 226: Người đáng hận, tất có chỗ đáng thương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quyền Trân nghe có chút mơ hồ: Lời này là có ý gì thế? Hà Hoan với Úy Ương là bạn học nhiều năm như thế, chính là vì vu oan? Đây là cái logic gì?

    Hà Hoan bên cạnh sắc mặt đã trắng bệch, rất lâu sau thình lình quỳ xuống mặt đất, quỳ tiến lên, ôm chặt hai chân Úy Ương, vẻ mặt đau khổ mà kêu lên: "Úy Ương, mình biết mình không nên tính kế cậu, cậu là một người bạn tốt đáng để thân thiết, nhưng mình không còn cách nào khác, thật sự không còn cách!"

    Âm thanh tuyệt vọng như vậy.

    Biểu tình này, ngữ khí này, cũng không giống giả vờ.

    "Nhìn dáng vẻ cậu cũng là bị ép buộc. Được, vậy nói nghe xem, rốt cuộc ôm nỗi khổ lớn bao nhiêu, cậu mới muốn hãm hại mình như thế?"

    Gỡ bỏ tay của cô ta, Úy Ương không còn muốn cùng người này có nửa phần thân thiết nữa.

    Đã từng, cô là một người tốt, yếu đuối dễ ức hiếp; bây giờ, tim cô như sắt đá, ngươi đối với ta tốt, ta đối đãi ngươi tốt gấp bội, ngươi đối với ta không tốt, ta có thù tất báo.

    Úy Ương ngồi bên cạnh bàn đá, Hà Hoan quỳ đó, loại cảm giác này, càng giống như là cô đang ức hiếp người.

    "Đứng dậy nói chuyện."

    Cảnh tượng như này, nếu rơi vào trong mắt người khác, có thể cô liền trở thành đại ác nhân ức hiếp bạn học - Loại tội danh này, cô không muốn gánh, tuy nhiên dù cho cô ta quỳ cũng là đáng đời.

    "Mình quỳ được."

    Hà Hoan thấp giọng nói.

    "Đừng, mình nhận không nổi."

    Đừng thấy bộ dáng Úy Ương bình thường rất dễ nói chuyện, một khi phản bội rồi, dáng vẻ ánh mắt lạnh lùng kia, khiến người không dám nhìn tiếp.

    Hà Hoan nhìn mà trong lòng run sợ, bò dậy, cả người co quắp ngồi đối diện cô và Quyền Trân.

    Đối mặt với ánh mắt các cô ép tới sáng quắc, hai tay cô ta không ngừng xoa nắn, niết đến gân xanh cũng sắp nổi lên rồi, rất lâu sau mới nói tới:

    "Úy Ương, xin lỗi, mình biết, cậu đối với mình tốt như thế, mình không nên làm chuyện phản bội sau lưng bạn."

    "Từ trước tới nay, vì nguyên nhân hoàn cảnh gia đình, mình cũng không kết bạn gì, người biết hoàn cảnh gia đình mình, đại đa số đều ghét bỏ mình. Không dễ dàng gì mới gặp được cậu với Quyền Trân, mình vốn quý trọng lắm, nhưng mình lại không thể không làm chuyện có lỗi với cậu."

    "Úy Ương, xin cậu nhất định nhất định phải tin mình, mình không cố ý làm hại bạn, nhưng nếu mình không làm như thế, mẹ mình sẽ bị cha mình đánh chết, cha mình cũng sẽ bị đe dọa đến tính mạng."

    "Vì bảo vệ tính mạng cha mẹ mình, mình chỉ có thể khuất phục họ, chỉ có thể nghe mệnh lệnh của họ mà làm. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.."

    Lúc nói chuyện, cô ta đột nhiên lại quỳ xuống mặt đất, "Úy Ương, mình biết bạn là người tốt, có tấm lòng đồng tình nhất, mình cầu xin cậu, mình cầu xin cậu, xin cậu giúp mình với.."

    "Xin mình cái gì?"

    Úy Ương lạnh nhạt hỏi.

    Lấy kinh nghiệm nhìn người của cô mà xét, cô ta xin khẳng định không phải chuyện tốt gì.

    Hà Hoan âm thầm cắn môi, quả nhiên liền nhả ra một câu khiến người chửi thề: "Xin cậu thừa nhận với nhà trường, phần đáp án kia chính là cậu từ chỗ thầy Nghiêm lấy được có được hay không?"

    Thời khắc này, Quyền Trân gần như cho rằng bản thân đây là nghe nhầm, hai mắt liền trợn tròn.

    "Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa."

    Cô ấy kêu lên.

    Úy Ương ngửa mặt lên trời thở hắt ra, nhịn cái xúc động chửi người, "A Trân, cậu không nghe nhầm, bạn học Hà Hoan của chúng ta, vừa nãy xin mình một chuyện - vô - liêm - sỉ mà là một con người sẽ không xin."

    Ba từ cuối, cô nói rất vang vọng.

    Biểu tình gương mặt của Hà Hoan rất đặc sắc, một trận xanh một trận trắng, khó coi đến mức cực hạn.

    "Hà.. Hoan, cậu rốt cuộc có điểm dừng không hả.."

    Tức đến mức suýt chút nữa hít thở không thông, Quyền Trân quát lên một câu.

    Người này vô sỉ đến mức đã không còn điểm dừng rồi.

    "Đúng, mình biết mình vô sỉ, nhưng mình không còn lựa chọn, Úy Ương, mình cầu xin cậu, nếu cậu tiếp tục ở lại đệ nhất cao, mình sẽ biến thành côi nhi, còn bị đưa đi gán nợ.. Cầu xin cậu, cầu xin cậu.."

    Nói đến cuối cùng, Hà Hoan thê thảm mà khóc lóc, nặng nề dập đầu xuống đất, một bộ nếu cậu không đồng ý, mình sẽ dập đầu đến chết trước mặt cậu không bằng.

    Tô Triết nhìn nhiều việc lớn trên đời, nhân tính như thế nào mà chưa từng thấy qua, nhưng hôm nay thấy một màn này, vẫn nhịn không được mà xem thường: Rất muốn đem cái tiện nhân không biết xấu hổ này ném xuống sông Bảo Thành, dìm chết, mắt không thấy tâm không phiền, tai không nghe giận không ngã.

    Quyền Trân tức đến trực tiếp mắng, "Từng thấy người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy người vô sỉ hơn cô. Lần này, cô hại Úy Ương thiếu chút nữa thân bại danh liệt không nói, bây giờ, lại còn chết không hối cải, Hà Hoan, cô rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?"

    Hà Hoan trầm thấp cười thảm, ngẩng đầu nên, cái trán trắng muốt toàn là máu, uốn lượn chảy xuống, cả mặt có vẻ dữ tợn vô cùng, phần máu đầm đìa kia nhìn mà khiến người khiếp hồn khiếp vía:

    "Đúng, mình đúng thật là không biết xấu hổ, nhưng so với mặt mũi, mạng càng quan trọng hơn, cậu có biết không?"

    "Cậu từng thấy mẹ bị đánh đến người đầy thương tích, cậu không cứu được chưa?

    " Cậu từng thấy người cha hỗn đản bị chặt đứt một ngón tay kêu thảm thiết, cậu không được không? "

    " Cậu từng nhìn thấy người đang sống sờ sờ, bị bắn một nhát đầu nứt toác ra chưa?

    "Cậu từng thấy cô gái tươi đẹp như hoa bị mấy người cường bạo chưa?"

    "Mình thấy rồi, mình cái gì cũng nhìn thấy rồi..

    " Đó là ngày tháng đau khổ mà mình từng trải qua..

    "Là ác mộng cả đời này mình cũng không muốn đối mặt."

    "Mình thề, đó tuyệt đối không phải là một người bình thường có thể chịu đựng được."

    Úy Ương, mình biết mình vô liêm sỉ, nhưng tất cả chuyện mình làm chỉ là vì để bản thân có thể sống tiếp.

    "Muốn sống là một loại bản năng, mình chỉ là muốn sống tiếp, không bị bọn họ giày xéo khi còn đang sống sờ sờ.."

    Từng câu từng chữ khàn cả giọng, cô ta dùng âm thanh lớn nhất ở cổ họng nói ra khuất nhục mà bản thân từng trải qua, sắc mặt tái nhợt phía dưới ẩn chứa sợ hãi đối với chuyện này, ánh mắt kinh hồn hoảng loạn bởi vì những chuyện ám ảnh trong hồi ức lật ra, một lần nữa không tiếng động mà dọa tới cô ta.

    Những chuyện này, cô ta chưa từng nói ra với bất kỳ ai, nhưng hôm nay, cô ta nhất định phải nói.

    Đúng, cô ta nhất định khiến bọn họ hiểu hoàn cảnh của cô ta, cô ta là bất đắc dĩ, cùng với sợ hãi sâu thẳm trong lòng cô ta.

    Đúng thế, cô ta phải có được đồng tình, tuy nhiên, hành vi của cô ta, căn bản không thể được đồng tình, nhưng cô ta nhất định phải làm thế, chỉ có như thế, cô ta mới có một tia cơ hội.

    Úy Ương lúc trước là một người có tính cảm thông rất dễ dàng bị cảm hóa, hiện tại ấy à, luôn máu lạnh.

    Muốn khiến cô đồng tình với một người hãm hại bản thân, trừ phi ông trời đổ mưa máu.

    Tuy rằng, Hà Hoan nói rất kích động tình cảm, nhưng, biểu hiện của cô thật thờ ơ, lúc nghe, nội tâm dù thực khiếp sợ nhưng cô không lộ ra, trong đầu chỉ nghĩ một câu: Người đáng hận, tất có chỗ đáng thương.

    Dù cô ta có rất nhiều chỗ khó xử, nhưng cái này không đại biểu cô ta có thể vì thế đi làm hại người khác.

    "Cho nên, có người mua chuộc cậu, bảo đảm người cha hỗn đản kia của cậu, cũng bảo đảm người mẹ yếu đuối kia của cậu, chỉ vì ẩn nấp bên cạnh mình, cả ngày trông coi mình có phải không? Mấy năm nay, bức thư nặc danh âm thầm xuất hiện trong cặp sách của mình, toàn là cậu để, nhất cử nhất động của mình trong trường, cũng là cậu báo cáo cho kẻ kia đúng chứ?

    Tiếng nói bác bỏ của Úy Ương, lại khiến Hà Hoan ngẩn người, trên mặt lộ ra sắc thái giật mình.
     
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  8. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 227: Ích kỷ tư lợi, căn bản không phải người 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ta không khỏi lấy một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, miệng kinh ngạc nói: "Cậu gần đây là làm sao thế, không những thành tích xuất sắc, đến phản ứng cũng trở nên mẫn cảm.. Úy Ương, trên người cậu rốt cuộc xảy ra chuyện kỳ quái gì rồi? Cậu trước kia, căn bản không phải như thế."

    Hà Hoan quan sát rất nhiều năm rồi.

    Theo cô ta thấy, Úy Ương là người yếu đuối có thể bị bất kỳ ai bóp chết.

    Cô nhát gan, cô vâng vâng dạ dạ, nhẫn nhục chịu đựng, trừ tướng mạo giống búp bê tinh xảo, cười lên có chút ngượng ngùng, kiểu đẹp đến tâm động hồn phách này, không còn ưu điểm gì.

    Đơn giản mà nói, đây là một người yếu đuối đến mức hoàn toàn không có tính khí gì.

    So với cô ta còn yếu đuối hơn, so với cô ta còn dễ bắt nạt hơn.

    Người như thế, bây giờ lại biến thành người khiến người ta nhận không ra.

    Thành tích tốt, tính khí ghê gớm, phản ứng nhạy bén, còn có, bên cạnh cô xuất hiện những người kỳ quái, bọn họ đang bảo vệ cô.

    Đúng thế, cô biến thành lớn mạnh rồi.

    Chỉ một ánh mắt liền có thể khiến người ta sợ hãi.

    Cái miệng cũng biến thành lợi hại hơn, từng câu nói sắc bén khiến người ta không có cách nào phản đối.

    Cô không nên là người như thế.

    Không nên nha!

    Là cái gì khiến cô trở thành dũng cảm như thế, kiên cường như thế, sáng chói như thế?

    Úy Ương biểu tình nhàn nhạt, "Cái này không quan trọng, quan trọng là, ai đang chỉ thị cậu. Có thể nói cho mình không? Nếu cậu tình nguyện khai ra kẻ đó, nói không chừng mình có thể giúp cậu thoát khỏi bể khổ, từ đây không cần phải chịu sự bày bố của chúng nữa."

    Trên đời này không có trung thành tuyệt đối, không phản bội có thể là vì cái lợi chưa đủ lớn.

    Cô đang dụ hoặc cô ta.

    Cô muốn bắt được kẻ kia.

    Màn diễn hôm nay, hát lâu như thế, đây là đáp án cuối cùng cô muốn có được - Cô muốn làm rõ đường lối của đối phương.

    "Dựa vào cậu?" Hà Hoan lắc đầu hừ một cái, vẻ mặt xem thường, "bản thân cậu còn chưa lo xong, bản thân khó bảo toàn, còn muốn bảo đảm mình bình an vô sự. Úy Ương, đầu cậu hỏng rồi à?"

    Úy Ương nhàn nhạt chỉ chỉ vị đứng ngoài cửa: "Mình không có bản lĩnh, hắn có."

    Hà Hoan nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng kia, người đàn ông giống thần giữ cửa vậy, cuối cùng vẫn là rất thận trọng mà lắc lắc đầu:

    "Cậu đấu không lại hắn đâu. Úy Ương, nếu cậu thật sự muốn giúp mình, nhận cái tội danh gian lận kia đi, nhà mình mới có thể bình yên vô sự, nếu không, mẹ mình sẽ bị cha mình đánh chết, cha mình sẽ bị mấy người kia ném vào tù, mình sẽ bị biến thành kỹ nữ, cho đến khi mình trả hết món nợ mà cha mình thiếu mới thôi..

    " Úy Ương, cậu không phải là người nghĩa khí lắm sao? Giúp mình đi, giúp mình đi.. Mình xin bạn đó, mình xin bạn..

    Nói tới nói lui, cô ta chính là muốn Úy Ương nhận tội.

    Một người có thể nói ra lời nói kích kỷ trôi chảy như thế, thật đúng là lợi hại a!

    Quyền Trân nghe không nổi nữa, muốn đánh người, nắm đấm giơ lên.

    Dù sự tình cô ta kể là thật, cô ta cũng không nên không biết xấu hổ thế.

    Là người đều sẽ không làm thế.

    Cô ta căn bản không phải người.

    Tuyệt đối không phải.

    Úy Ương lại chỉ cười nhẹ một cái, sắc mặt hờ hững, "Cậu không biết người không vì mình, trời tru đất diệt sao? Xin hỏi, mình với bạn có cái giao tình gì mà phải trả bằng danh dự của mình?"

    "Đó nhưng là bốn mạng người đó, cậu thật sự nhẫn tâm thấy chết không cứu?"

    Hà Hoan vẻ mặt nước mắt mông lung, thê thảm khẩn thiết.

    Úy Ương trước kia mềm lòng nhất, cô ta muốn dùng nước mắt làm vũ khí, muốn có được đồng tình.

    Đáng tiếc, đó đã không còn tác dụng.

    Cô nhớ Úy Ương lúc 11 tuổi từng vì cứu một con chó, mà tình nguyện bị đánh; lúc 12 tuổi, có người trấn lột tiền của các em nhỏ cấp dưới, cô ngoan ngoãn lấy tiền tiêu vặt của bản thân ra, chỉ vì để việc được bình yên; lúc mười ba tuổi, vì giúp một bạn học lấp liếm, bị thầy cô hiểu lầm là trộm đồ.. Cô quá lương thiện, mà phần lương thiện này, thường bị người vô tình lợi dụng.

    Từ phía Hà Hoan mà nhìn, cô chính là một người tốt tính đến lạm dụng không có nguyên tắc.

    Nhưng, từ lúc nào, cô thế nhưng trở nên tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế?

    "Thích Tôn mới nguyện ý cắt thịt đút Ưng. Mình không phải là Phật, không có loại tinh thần ta không vào địa ngục thì ai vào này.. Nếu cậu không muốn nói kẻ kia là ai, được, A Tô, phiền anh xách người này ra ngoài, tránh đứng đến ô nhiễm viện nhà tôi.."

    Úy Ương đứng lên, vẫy vẫy tay với Tô Triết.

    "Rõ!"

    Tô Triết đi tới.

    "Cậu sẽ gặp báo ứng đấy."

    Hà Hoan hoảng sợ kêu to, nói lời nguyền rủa.

    "Sai, người gặp báo ứng đều là kẻ ác, mà cậu giúp kẻ đó, sau khi chết sẽ xuống địa ngục. Mình đợi bạn xuất hiện gặp báo ứng. Ngoài ra, mình nói cho bạn một bí mật, mình là người theo chủ nghĩa vô Thần, không sợ báo ứng."

    Lời nói của Úy Ương, khiến Hà Hoan triệt để hoảng loạn, đột nhiên ôm chặt cô: "Úy Ương, cầu xin cậu, xin cậu cứu mình đi! Nếu không, gia đình mình thật sự sẽ chết đấy. Bốn mạng người đấy!"

    Cái kiểu sợ hãi này tuyệt đối không phải giả vờ, cô ta là thật sự đang sợ hãi.

    Úy Ương nhướng mày cười dụ hoặc, "Cứu cậu cũng không phải là chuyện khó, chỉ cần cậu bắt được kẻ đứng sau ra."

    "Nhưng, cậu đấu không lại hắn, cậu căn bản đấu không lại hắn!"

    Hà Hoan trực tiếp lắc đầu, sợ đến răng đánh vào nhau.

    "Nói ra nghe xem. Có lẽ mình có thể đấy? Nếu trước mắt đã là con đường chết, cậu sao không ngựa sống làm như ngựa chết đi, đó cũng là một đường. Hà Hoan, cậu hiện tại không còn lựa chọn rồi đúng chứ.."

    Nếu cô ta nói là thật, thế thì sau khi cái kế hoạch này phá sản, Hà Hoan thật sự có khả năng đối mặt với phiền phức cực lớn.

    Hà Hoan nghĩ, lời này hình như cũng đúng.

    Suy nghĩ của cô ta đang tự đấu tranh kịch liệt.

    "Được, mình nói, mình nói.."

    Cô ta hạ quyết tâm, nói toạc ra.

    Cược một lần đi!

    "Thế thì nói đi!"

    Lẳng lặng, Úy Ương đợi chân tướng của cô ta - Chân tướng mà cô tìm bao nhiêu năm, cuối cùng cần hiện lên rồi.

    "Là La Lạc Lạc của lớp B." Hà Hoan cuối cùng nhả ra tên của kẻ kia ra, "Tất cả của tất cả cái này, toàn bộ là cô ta chỉ thị."

    "Hoa khôi của lớp B?"

    Úy Ương có chút kinh ngạc.

    Không vì cái gì khác, chỉ vì cái tên này với cái tên trong lòng cô nghĩ tới không phải là cùng một người.

    "Đúng."

    Hà Hoan gật đầu cực kỳ nhanh, nhìn dáng vẻ cũng không có nói dối.

    "Chú của La Lạc Lạc là nhân vật lớn lăn lộn trong thành phố Thụy Đô, cha mình từng ở Thụy Đô gây chuyện, thiếu một đống nợ, cho nên bọn họ khống chế mạng sống của cha mình, bọn họ có thể để cha mình sống, cũng có thể khiến cha mình chết.

    " Cha mình hiện tại ở dưới tay kẻ kia làm việc, là sống hay chết, ở trên tay bọn họ chỉ là chuyện một câu nói, cái này tuyệt đối không phải là mình nói láo, tuyệt đối không. "

    Cô ta giơ tay, thề.

    Chuyện này, Úy Ương tin, hiện tại ở cái thời đại này, pháp luật vẫn còn chưa hoàn toàn xây dựng toàn vẹn, giết chóc người trong xã hội đen; nội bộ trong quân chính phủ cũng vậy, lúc đối mặt với khả năng có thể uy hiếp tới an toàn của chính phủ, giết người như trò chơi, rất đáng sợ, cô từng nhìn thấy.

    " Tiếp tục nói đi. "

    Hà Hoan nhìn chằm chằm:" Cậu tin lời của mình nói? Nếu cậu cho rằng mình chỉ là nói linh tinh, vậy mình hoàn toàn không cần nói tiếp nữa.. "

    " Là thật hay giả, mình sẽ phán đoán. Tiếp tục nói."

    Úy Ương nhàn nhạt thúc giục.
     
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  9. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  10. Cá Nhỏ Vô Danh

    Bài viết:
    272
    Chương 229: Kết luận của Úy Ương: Cô ta là con rối 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một câu nói đơn giản, hoàn toàn lộ bộ mặt thật của Hà Hoan: Không có chút bản lĩnh, muốn thì lại rất nhiều, loại người này không hiểu được mất, đáng đời bị người lợi dụng.

    Tuy rằng tình cha con không nên vứt bỏ, nhưng trong cảnh khốn cùng, có những quan hệ không đáng, thì phải có được có mất.

    "Được, mình biết rồi. A Tô, anh đưa cô ấy xuống đi!"

    Ngữ khí của Úy Ương đột nhiên trở nên rất lạnh lùng.

    "Rõ."

    Tô Triết quay đầu túm một nhát vạt sau của Hà Hoan xong đem ra ngoài, không để cô ta lại nói thêm câu gì nữa.

    "Ài, Úy Ương, Úy Ương, cậu rốt cuộc giúp hay không giúp mình a.. Úy Ương.."

    Âm thanh của Hà Hoan ngày càng xa.

    Úy Ương rơi vào trầm mặc.

    Quyền Trân bên cạnh chống tay trên má, trầm mặc một lúc lâu xong mới đẩy đẩy Úy Ương, ánh mắt thâm sâu hỏi: "Úy Ương, cậu không phải là muốn giúp Hà Hoan cứu cả nhà bọn họ đấy chứ!"

    Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ cảm thấy đây là cách nghĩ quá điên cuồng, nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy bạn học Úy Ương này, trên người có một cỗ năng lượng thần kỳ, hoàn toàn có thể làm chuyện mà cô thấy gần như là không thể hoàn thành được.

    Giống như hiện tại, bên cạnh cô xuất hiện một tùy tùng không thể tưởng tượng vậy.

    "Cậu có biết cha của Hà Hoan là làm cái gì không?"

    Úy Ương không đáp mà hỏi lại.

    "Không biết. Mình với Hà Hoan mới học cùng chưa được một năm, chưa bao giờ thấy cha mẹ cô ta tới trường bao giờ, họp phụ huynh thì phụ huynh cô ta luôn vắng họp."

    Từ điểm này có thể thấy, cảnh ngộ của Hà Hoan đích thực thảm hơn các cô.

    Ít nhất cô với Úy Ương còn có phụ huynh tới họp phụ huynh - Cha cô dù có bận, họp phụ huynh vẫn sẽ tới.

    "Một kẻ vô lại hoành hành thôn xóm, không chuyện ác nào không làm. Nếu mình có một người cha như thế, sớm đã đoạn tuyệt với hắn rồi. Nhưng Hà Hoan lại vẫn muốn dựa vào tiền bố thí của cha để duy trì cuộc sống." Úy Ương hừ một tiếng, đưa ra kết luận: "Cha cô ta không cứu được, cô ta cũng không cứu nổi nữa."

    "Ồ.. Cậu.. Sao cậu biết rõ như thế, không phải là âm thầm điều tra cô ta đấy chứ?"

    Quyền Trân ánh mắt sáng quắc, nói toạc ra, vừa nãy Hà Hoan nói nhiều như thế, cô kinh ngạc vô cùng, nhưng biểu cảm của Úy Ương rất bình tĩnh, dường như sớm đã biết rồi.

    "Đúng, mình điều tra rồi.." Úy Ương đáp đến thản nhiên, "Lúc trước, mình từng nói với cậu, mỗi lần thi mình đều sẽ cố ý làm không ra gì, nguyên nhân là: Mình bị người uy hiếp.."

    Theo đó, cô đem chuyện xảy ra lúc 10 tuổi, cùng với những bức thư nặc danh sau này từng cái từng cái toàn bộ nói hết ra.

    Quyền Trân cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới Úy Ương cư nhiên gặp phải sự tình ly kỳ quỷ dị như thế, khó trách lúc trước cô ấy sợ này sợ kia.

    Ân, lạ quá, bây giờ sao cô ấy không sợ nữa thế?

    Nguyên nhân là vì cái người tên Tô Triết này đang âm thầm giúp cô ấy sao?

    "Vu oan hãm hại ở phòng thể dục, chính là kẻ kia an bài, vẫn may mình có phòng bị, không để hắn thực hiện được."

    "Đoạn thời gian gần đây, mình luôn âm thầm nghĩ khẳng định hắn có chiêu sau, kết quả lâu như thế cũng không có động tĩnh, vừa động cái liền tới một cái chiêu lớn.

    " Hôm chủ nhật đó, mình liền buồn bực, sao Hà Hoan đột nhiên đề nghị đi tới trường, nói là muốn đi phòng nhảy lấy đồ..

    "Nghĩ mà xem a, ngày hôm sau liền là thứ hai, cô ta đại thể có thể hôm sau đi lấy, lại nhất quyết hôm đó đi là vì cái gì? May mà mình để ý, không có một mình ở cùng cô ta. Cô ta đi phòng nhảy lấy đồ, mình lấy cớ đau bụng, đi nhà vệ sinh trong thư viện."

    Phòng nhảy chính là ở tầng hai của phòng thể dục. Hà Hoan là phó đội trưởng của đội nhảy trong trường, có chìa khóa bên đó. Thường đi bên đó luyện nhảy. Nói ví dụ, cô ta thời gian gần đây thường bớt thời gian luyện tập vũ đạo liên hoan cuối kỳ, sẽ rơi đồ vật, cái lý do này cũng nói ra được. "

    " Đúng là quá âm hiểm. "Quyền Trân khẽ kêu một tiếng," Nếu cậu không dừng ở trong thư viện mấy phút như thế, thật đúng là có lý nói cũng không lại rồi.. "

    Úy Ương cười cười, không nói ngoài ra cô còn có nhân chứng. Bất quá, lời này, cô không nói.

    Có những chuyện, càng nói càng phức tạp, không bằng không nói.

    " Ài, Úy Ương, nếu không đem chuyện này nói với thầy Lôi? "Quyền Trân chợt nghĩ tới chuyện này," Nếu có một thầy giáo có thể có lực, chuyện này điều tra ra sẽ dễ dàng hơn. "

    " Tạm thời không cần, chỉ dựa vào lời phiến diện của Hà Hoan, không đủ để tin. "

    " Lại nói, La Lạc Lạc kia, cha cô ta tuy rằng là người làm quan, mẹ cũng là người mở công ty, so với người thường, gia cảnh là không tầm thường, nhưng là với những hào môn quý tộc chân chính so sánh, thực ra nhỏ không đáng nói. "

    " Người với người a, chỉ có so sánh rồi mới biết sai biệt. Rễ cỏ với tiểu tư sản, tiểu tư sản với trung lưu, trung lưu với quý tộc, quý tộc với quyền quý cấp cao, trong này có quá nhiều sai biệt, La gia cao nhất tính là gia đình giai cấp trung lưu. "

    Úy Ương đem khoảng cách giai cấp giữa người với người phân chia tương đối tỉ mỉ.

    " Lại nói chú Nguyên Chiêu của La Lạc Lạc kia, tuy là xã hội đen, bất quá cũng chính là một tên xã hội đen có tên tuổi nhỏ.

    "Mình cảm thấy, bọn họ không đủ phân lượng có thể điều khiển thầy Nghiêm vì bọn họ mà làm việc."

    "La Lạc Lạc hẳn là một con rối, cái tên gọi là Nguyên Chiêu, nhiều nhất cũng là chỉ là chân chạy. Chuyện này khẳng định có nội tình khác nữa."

    Vừa nãy một hồi phân tích, cô đã có kết luận.

    Quyền Trân nhất thời lộ ra sắc mặt kinh ngạc: "Cậu là nói, La Lạc Lạc với Nguyên Chiêu sau lưng còn có người?"

    "Đúng. Hình tượng của kẻ kia hẳn là so với La Lạc Lạc càng hoàn mỹ, gia cảnh càng tối, lai lịch càng lớn. La Lạc Lạc chỉ là nghe lệnh của hắn mà thôi.."

    Giống như Đỗ Việt cũng là chịu tội thay như thế, La Lạc Lạc này cũng thế.

    Những người kia không tình nguyện tự động thủ làm bẩn bản thân, chỉ biết sai khiến kẻ khác.

    "Trời ạ, rốt cuộc là ai, muốn hại cậu như thế?"

    Quyền Trân càng nghĩ càng thấy ớn, lông tơ dựng đứng.

    "Không sao, La Lạc Lạc cũng lôi ra rồi, tiếp theo, cái kẻ sau màn kia cũng nên lộ mặt rồi."

    Cô cười nhàn nhạt.

    Nếu đối phương chịu đựng, không động, cô có thể coi như hắn hết cách, chỉ cần kìm nén không được, hành động rồi, tóm lại sẽ có sơ hở lộ ra, càng nhiều tơ nhện dấu tích sẽ càng nối gót mà tới.

    Quyền Trân lại đột nhiên trầm mặc, thấy ánh mắt của cô đột nhiên trở nên cực kỳ kỳ quái.

    "Sao thế?"

    Úy Ương thấy rồi, bất giác sờ mặt mình.

    "Trong lòng mình có quá nhiều nghi hoặc, không biết có nên hỏi không."

    Quyền Trân khẽ nói.

    "Cậu hỏi đi."

    Úy Ương mơ hồ biết được cô ấy muốn hỏi cái gì, biểu tình rất thành khẩn.

    "Sao cậu nghĩ tới điều tra Hà Hoan? Người tên Tô Triết kia với cậu lại là quan hệ gì? Còn có, người Tô Triết nói Tứ thiếu kia lại là ai?"

    Quyền Trân hỏi một mạch ba câu, từng câu từng câu lộ ra nghi vấn.

    Cái nên tới tóm lại vẫn là phải tới.

    Quyền Trân là một người thông minh, tâm tư rất là mẫn cảm, chỉ cần cô ấy suy nghĩ kỹ một chút, tóm lại sẽ nghĩ tới vài cái gì đó.

    "Quyền Trân, là như thế này, mình sợ có người mượn cơ hội tiếp cận mình, sau đó hung hăng cắm một nhát dao sau lưng mình, cho nên, lúc trước, mình không những bảo Tô Triết điều tra Hà Hoan, mà còn cả cậu nữa.."

    Lúc nói ra câu này, Úy Ương không hề ngạc nhiên nhìn thấy ánh mắt Quyền Trân lộ ra sắc thái kinh ngạc.

    "Quyền Trân, trong chuyện này, mình nhất định phải nói một tiếng xin lỗi với cậu. Nhưng, mình không thể không làm như thế, bởi vì mình sợ chỉ cần sơ xuất một cái liền mắc mưu. Cho nên, phàm là người thân cận với mình, mình đều cho người đi điều tra, để đề phòng chẳng may."
     
    Diệp Minh Châu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...