Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi MD0802, 5 Tháng sáu 2023.

  1. MD0802

    Bài viết:
    1
    Áo lót tiểu tổ tông của Tư gia lại rơi mất​

    Tác giả: Miên Miên Hựu Khốn Liễu

    Editor: MD82K

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, ngược, nữ cường.

    Tình trạng: Đang ra

    Số chương: 225​

    [​IMG]

    Văn án:

    Trước khi hôn mê, cô mơ hồ nghe được vài đoạn đối thoại mơ hồ.

       "A, làm tốt lắm, cô quả thật đã đem em cô lừa tới đây!"

       "Đó là đương nhiên, tôi nói rồi cha mẹ thương yêu tôi nhất, bọn họ nhất định không nỡ trơ mắt nhìn tôi gặp nạn mặc kệ!"

       "Hiện tại, tôi có thể đi được chưa?"

       "Đương nhiên, cô tự do rồi!"

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Dịch Của MD
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2023
  2. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Vật Nhỏ Ngươi Hình Như Rất Thú Vị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vãn Vãn, ba mẹ gần đây vì chuyện của chị mà tâm lực lao lực quá độ, đây là tiền chuộc, con thay chúng ta đi đón chị con trở về, được không?"

      Ôn Vãn nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của mẹ, cơ hồ không hề do dự liền đáp ứng.

       Cô mang theo cái rương trĩu nặng tiền, lẻ loi một mình tiến đến chỗ hang ổ của bọn cướp--

       Một ngôi nhà mái ngói bỏ hoang ẩn mình trong một cái hang cũ trên núi.

       Chỉ là, cô cũng không có nhìn thấy chị Ôn Cần đâu, ngược lại không có chút nào phòng bị, bị một người đàn ông mạnh mẽ từ phía sau lưng đánh lén, người này dùng một cây sắt dài hung hăng đập vào đầu cô.

       Trước khi hôn mê, cô mơ hồ nghe được vài đoạn đối thoại mơ hồ.

       "A, làm tốt lắm, cô quả thật đã đem em cô lừa tới đây!"

       "Đó là đương nhiên, tôi nói rồi cha mẹ thương yêu tôi nhất, bọn họ nhất định không nỡ trơ mắt nhìn tôi gặp nạn mặc kệ!"

       "Hiện tại, tôi có thể đi được chưa?"

       "Đương nhiên, cô tự do rồi!"

      ..

       Ba tháng sau, Vân Thành.

       Màn đêm buông xuống, không khí se lạnh tản ra như mây và sương mù, nằm trong một khách sạn ở trung tâm thành phố, bầu không khí có lúc giảm xuống mức đóng băng.

       Ôn Vãn tùy ý lười biếng dựa vào ghế sô pha, cô một tay chống cằm, khóe miệng nhếch lên ý cười, ánh mắt lại không có chút ấm áp nhìn chằm chằm nam nhân huyên thuyên trước mặt.

       "Ôn tiểu thư, tôi nghĩ tôi có cần phải nhắc nhở cô, mẹ cô đã nhận tiền của tôi, tôi hiện tại có quyền tiến hành thẩm vấn cô!"

    "Tôi biết nhắc cô nhớ lại đoạn ký ức kinh khủng kia là tàn nhẫn, nhưng tôi xin lỗi, nhận tiền chính là cần người khác tiêu trừ tai họa!"

       Chu Dĩ Thâm xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhói, bất đắc dĩ nhìn cô gái trước mặt, cô ta mảnh khảnh, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo đến khó tin, mái tóc đen dài buông xõa đến eo, toát ra khí chất quyến rũ.

       Đáng tiếc, trong mắt ẩn chứa một tia sắc bén sâu xa, khiến người ta sợ hãi không dám tới gần.

       Chu Dĩ Thâm gặp khó khăn trong việc xem cô như nạn nhân, liên kết cùng một chỗ.

    Ôn Vãn nhìn người đàn ông trước mặt cô một lúc lâu rồi chậm rãi nói: "Anh Chu, tôi có thể hợp tác với anh, nhưng anh chỉ có 20 phút thôi. Thời gian của tôi rất quý giá, vì vậy tôi sẽ rời đi khi đến giờ!"

      Cái nhìn thách thức này..

       Anh có nhầm lẫn gì không? Rõ ràng anh là chủ, nhưng một cô gái nhỏ làm sao có thể cướp đi sự thống trị của anh!

       Anh nhướng mày khẽ hừ một tiếng, "Được, vậy thì hai mươi phút!"

      Cuộc thẩm vấn bắt đầu--

       Chu Dĩ Thâm nhìn chằm chằm Ôn Vãn, ánh mắt thâm thúy, "Trước tiên nói cho tôi biết, ba tháng cô bị bắt cóc mất tích đã xảy ra chuyện gì?"

      Ôn Vãn dựa lưng vào ghế, giả vờ như đang cố nhớ lại, một lúc sau lắc đầu, "Không nhớ."

       Chu Dĩ Thâm cau mày, mặc dù không tin nhưng anh cũng không muốn dây dưa vấn đề này.

       Anh đổi câu hỏi, "Cô có thấy hung thủ không? Ngoài cô ra, những nạn nhân khác đâu?"

       "Không có, tôi không biết."

       "Người cứu cô là ai? Cô biết thân phận của hắn ta sao?"

    "Không biết.."

       "..."

      Cuộc thẩm vấn kéo dài 20 phút cuối cùng cũng kết thúc.

       Kết quả là không tìm thấy gì.

       Nha đầu này cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không chịu nói, thật sự là quá khó khăn!

       Ôn Vãn lười biếng ngáp một cái, "Chu tiên sinh, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước!"

    Chu Dĩ Thâm quay lại, bực bội thở dài, "Được rồi, nếu tôi-"

      Ôn Vãn đột nhiên tiến đến, búng ngón tay trước mắt anh, sau khi dễ dàng thu hút sự chú ý của anh, cô nhanh chóng dùng ngón tay xoay xoay chiếc bút.

       Chẳng mấy chốc, bước vào trạng thái thôi miên.

       "Chu tiên sinh, anh đến gặp tôi có mục đích gì, người phái anh đến thẩm vấn tôi, lại là ai?"

    Con ngươi của Chu Dĩ Thâm chỉ chứa đầy những cây bút không ngừng xoay tròn, anh ta trống rỗng trả lời: "Người cử tôi đến đây là anh trai thứ ba của tôi Tư Cảnh Hạc, người thừa kế của nhà họ Tư, gia đình giàu có số một ở thủ đô. Mục đích của việc chúng tôi tiếp cận cô là để điều tra vụ mất tích."

       "Kế tiếp, các người có hành động gì?"

       "Tối mai đi dự tiệc sinh nhật của Lâm Bảo Đức, hỏi thăm tin tức."

      Búng ngón tay, quá trình thôi miên kết thúc.

       "Cảm ơn, Chu tiên sinh, tạm biệt!"

      Chu Dĩ Thâm choáng váng, vẫy tay ra hiệu: "Không có gì, trên đường đi chậm nhé!"
     
    Nghiên DiTHG Nguyen thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng sáu 2023
  3. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Sớm Muộn Gì Cũng Bị Em Con Làm Cho Giận Đến Đau Tim

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn vừa đi, người đàn ông mặc áo ngủ đen đẩy cửa vào, vẻ mặt ủ rũ.

    Anh nhìn Chu Dĩ Thâm đang mơ màng, cau mày, đưa tay lên vỗ nhẹ vào gáy anh.

       Lúc này Chu Dĩ Thâm mới chợt tỉnh.

       "Chết tiệt, tôi bị một tiểu nha đầu thôi miên!"

       Anh nhìn thấy một cây bút trên bàn liền tức giận vỗ đùi, "Cô ta vừa rồi dùng cây bút này để thôi miên tôi!"

       "Mẹ kiếp, tôi ở giang hồ hai mươi lăm năm, vậy mà lại bị một tiểu nha đầu đùa nghịch, truyền ra tôi làm sao có thể lộn xộn được nữa?"

    Anh nhìn người đàn ông đi đến ghế sô pha ngồi xuống, cúi đầu nghịch cây bút mà Ôn Vãn vừa dùng để thôi miên mình, "Anh ba, thật sự không phải là anh không có khả năng làm việc, mà là cô gái kia chính là quá khó đối phó!"

       "Em không hỏi được thông tin hữu ích gì à?" Tư Cảnh Hạc nói, đút bút vào túi.

      Chu Dĩ Thâm chán nản lắc đầu, "Không, cô ấy không nhúng tay vào, em thấy đáng tiếc khi cô ấy còn nhỏ đã bị bắt cóc, cho nên không dùng biện pháp phi thường.."

      Nếu sớm biết, anh đã dùng!

       Anh lại thở dài tiếc nuối, sau đó muộn màng tỉnh lại nói: "Mà này, cô gái đó sau khi thôi miên em, cũng không làm gì em chứ?"

      Như nghĩ tới điều gì, anh vội vàng kiểm tra vạt áo của mình, "Em đẹp trai như vậy, sẽ không bị cô ta lợi dụng đâu!"

       "Ở chỗ em có gương không?"

       "Có, sao thế?"

       "Ừ, dành chút thời gian ra xem lại mình."

       "..."

      Ở ngoại ô thành phố, nhà cũ của Ôn gia.

    Về đến nhà, Ôn Vãn đi lên cầu thang, nhìn thấy mẹ đang bận rộn trong bếp, chắc là nghe thấy động tĩnh liền hét lên: "Tiểu Cần về rồi? Mẹ làm món canh sườn heo yêu thích cho con, rửa tay rồi vào uống!"

       Thì ra là cho Ôn Cần.

       Ôn Vãn cụp mắt xuống, hàng mi dày cong vút che đi vẻ mất mát nhất thời.

    Tần Nguyệt quay người lại, vừa nhìn thấy là Ôn Vãn, trên mặt yêu dị lập tức biến mất, thấy Ôn Vãn đang muốn lên lầu, liền đi tới kêu: "Vãn Vãn, con đi tiếp nhận điều tra đi." Hôm nay, hợp tác tốt chứ? "

      " Bọn họ.. làm khó con sao? "

       Dù sao bà cũng lấy tiền, trong lòng có chút áy náy với Ôn Vãn.

       Ôn Vãn dựa vào tường, uể oải lắc đầu," Không, vị tiên sinh kia rất có quân tử. "

       Ngừng lại, một nụ cười châm chọc hiện lên trên môi cô," Giao dịch của mẹ, rất hời! "

      Chỉ cần lợi dụng cô nhớ lại trải nghiệm đau đớn đó một lần nữa, bà đã dễ dàng kiếm được 500.000 nhân dân tệ, thực sự là một số tiền lớn!

       Tần Nguyệt cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy vẻ ngoài giễu cợt của Ôn Vãn.

       Chỉ là nhờ cô cung cấp chút manh mối thôi, có gì sai đâu!

      " Mẹ nuôi con lớn như vậy, tốn không biết bao nhiêu tinh lực cùng tiền của, hiện tại gia đình khó khăn, mẹ muốn nhờ con giúp kiếm chút tiền, con cứ như vậy mà không tình nguyện sao? "

      Vãn Vãn khoanh tay trước ngực, trịch thượng liếc nhìn Tần Nguyệt:" A? Con hình như không có không tình nguyện! "

      " Ý con là mẹ sai với con? Con- "

      " Mẹ, con về rồi! "

       Ôn Cần đặt cặp sách xuống, đi dép lê, nhìn hai người đang khẩu chiến, đi đến bên cạnh Tần Nguyệt, khoác tay," Mẹ, mẹ và em sao vậy? "

       Tần Nguyệt bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn, thở dài:" Còn không phải chuyện nó bị bắt cóc mất tích, không thể nghĩ tới, sớm muộn gì bệnh tim của mẹ cũng sẽ bị em gái con làm cho sinh khí!"
     
    Nghiên DiTHG Nguyen thích bài này.
  4. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Nước Ấm Nấu Ếch Xanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Cần nhẹ nhàng xoa ngực mẹ, giọng nói mềm mại: "Mẹ, em con bị bắt cóc ba tháng rồi, nhất định là bị thương nặng, chúng ta nên bao dung cho em ấy nhiều hơn.."

       Ôn Vãn híp mắt, gằn từng chữ, "Em đã nói rồi, em không có bệnh."

      Ôn Cần cắn môi, trong mắt tràn đầy vẻ vô tội, "Thật xin lỗi Vãn Vãn, chị không có ý gì khác, chị chỉ là.."

       "Đừng để ý đến nó, cho dù con có quan tâm đến nónhư thế nào, nõ cũng sẽ coi thành lòng lang dạ thú."

    Tần Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Ôn Vãn, nắm lấy tay Ôn Cần, đi về phía nhà ăn, "Mẹ làm món canh sườn lợn mà con yêu thích, gần đây con phải làm việc rất vất vả phải không? Con cần phải bồi bổ cơ thể."

       "Dạ, cảm ơn mẹ đã vất vả rồi!"

       "Không vất vả, vì con gái cưng của mẹ cũng đáng mà!"

       Ôn Vãn nhìn trước một màn mẹ hiền con hiếu, khóe môi cong lên, không khỏi cười lạnh một tiếng.

       Cả hai đều là con gái, nhưng cách đối xử giữa cô và chị gái chưa bao giờ giống nhau..

       Sau khi tắm xong, Ôn Vãn mở máy tính đăng nhập trò chơi, vừa lên mạng, máy chủ bên trong không hẹn mà đều phát loa nhỏ.

       【Wow wow wow, Đại thần đang online! 】

      【Đại thần đại thần, có ngài sẽ thắng! 】

      【Đại thần xin hãy mang tôi bay theo, xin lật bài! 】

      ..

      Tiếng hét đồng thanh đủ để chứng minh địa vị cao cả của Ôn Vãn trong trò chơi.

      Đúng vậy, cô là cao thủ số một trong trò chơi này-Nước ấm nấu ếch xanh!

    Ding Dong!

      Ôn Vãn mở tin nhắn riêng, là của một người bạn trên đường về nhà xin quét WeChat của mình, nhưng không có thôi miên anh ta.

       【Mùa xuân không ngủ: Lão đại, cô cuối cùng cũng online rồi, nhanh lên, mang theo tiểu đệ bay đi! 】

      【Nước ấm nấu ếch xanh: Không có thời gian, không hẹn. 】

       【Mùa xuân không ngủ: Nào, nào, tôi đã quỳ mấy hiệp rồi, cứu tôi với, được không? 】

       【 Nước ấm nấu ếch xanh: Nếu cậu rảnh, tôi không ngại giao thêm nhiệm vụ cho cậu. 】

       【Mùa xuân không ngủ: Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc nên off đây, tạm biệt lão đại, cô đi ngủ sớm đi! 】

      【Nước ấm nấu ếch xanh: Cút. 】

      【Mùa xuân không ngủ: Được rồi! 】

       Ôn Vãn lướt game một lúc, cảm thấy không có hứng thú nên đăng xuất sớm.

      Không có đối thủ, thật là nhàm chán.

      Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời chiếu lên người thật ấm áp dễ chịu.

      Ôn Vãn đang mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình, để trần đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn, chỉ rúc vào chiếc ghế sô pha trong phòng khách phơi nắng.

      Cô giống như một con mèo, lười biếng, nhưng lại toát ra một khí chất quyến rũ, đặc biệt là nước da trắng nõn khiến người ta không thể rời mắt.

      Hôm nay, lần đầu tiên Ôn Cần không đến trường luyện thi.

       Cô đang ngồi ở bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng liếc nhìn Ôn Vãn, giữa hai hàng lông mày không giấu được vẻ ghen tị.

      Cô là chị, Ôn Vãn là em, hai người chỉ chênh lệch một tuổi.

      Khi hai chị em đứng cạnh nhau, người ta khen cô thông minh, dễ thương nhưng đối với Ôn Vãn luôn được miêu tả là xinh đẹp, thanh tú.

      Cô không cam tâm.

      Rõ ràng là cô trông đẹp hơn Ôn Vãn.

       May mắn thay, bằng sự nỗ lực của bản thân trong những năm qua, cô đã trở thành nữ thần trong trường và là một cô gái ngoan trong mắt những người lớn tuổi. Ngược lại, Ôn Vãn chỉ là một cô gái nổi loạn với tâm lý bất thường, không có gì ngoài vẻ bề ngoài.

       Nghĩ đến đây, cô cười tự mãn.

       Một lúc sau, Tần Nguyệt đi tới với một bộ váy, yêu cầu Ôn Cần trở về phòng để thay đồ và bảo cô trang điểm thật tinh tế, nhất định sẽ nổi bật trong bữa tiệc của nhà họ Lâm tối nay.

       Ôn Cần vui vẻ cười híp mắt, mở mắt ra đột nhiên nhìn về phía Ôn Vãn đang nhắm mắt, hỏi: "Mẹ, quần áo của em đâu? Mẹ không chuẩn bị cho em sao?"
     
    Nghiên DiTHG Nguyen thích bài này.
  5. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Yến Tiệc Nhà Họ Lâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Nguyệt liếc nhìn Ôn Vãn đang ngủ trên ghế sofa nói với giọng điệu bình tĩnh: "Tiệc sinh nhật của ông Lâm không dành cho tất cả mọi người, mẹ đã bảo cha con tranh thủ trong một thời gian dài, cũng chỉ mới có được một vé, vì vậy, em con không cần phải đi.

      Ôn Vãn nghẹn họng.

      Nàng từ từ mở mí mắt, ánh vàng vọt vào mắt, có chút đau.

    Không đáng ngạc nhiên.

       Giữa cô và Ôn Cần, cô luôn là người bị bỏ rơi.

      Ôn Cần đè nén kiêu ngạo trong lòng, nhíu mày," Cái này.. không tốt lắm, hay là để em đi đi, con ở nhà học bài.. "

       Tần Nguyệt ngắt lời cô, cau mày liếc nhìn Ôn Vãn," Em gái con ngoại trừ quá khứ náo loạn, chính là làm cho người ta chê cười! Hơn nữa, làm sao nó có thể đến một gia đình nổi tiếng như nhà họ Lâm, đâu thể chỗ nào nó muốn đi liền có thể đi? "

    " Nhưng mà.. "

      " Ai da, không có nhưng mà! "

       Tần Nguyệt đẩy Ôn Cần lên lầu, trên mặt nở nụ cười ân cần," Mau thay quần áo đi, ăn mặc thật đẹp, để mọi người biết con gái cưng của mẹ ưu tú cỡ nào! "

      Ôn Cần quay lại hỏi Ôn Vãn:" Vãn Vãn, em không thể đến nhà họ Lâm, vậy em sẽ không trách chị với cha mẹ chứ? "

       Ôn Vãn nghiêng đầu, mặt không chút cảm xúc nhìn hai mẹ con rồi lắc đầu.

       Chỉ là cô lắc đầu có nghĩa là đang phủ nhận suy nghĩ của Ôn Cần rằng cô không thể đến nhà họ Lâm.

      Ông lão đã gửi một lời mời cho cô hai ngày trước, yêu cầu cô đến và chúc mừng sinh nhật lần thứ 70 của ông ấy.

       Ôn Vãn vốn cho là nhàm chán, muốn đẩy ra.

      Nhưng hôm qua khi gặp Chu Dĩ Thâm, cô đã nghĩ, có lẽ đi xem một chút, biết đâu sẽ gặp được chuyện thú vị thì sao?

      Mặt trời đã đủ sáng, Ôn Vãn ngồi dậy định đi dép bông lên lầu.

       Tần Nguyệt cảnh giác nhìn chằm chằm vào lưng cô hét lên," Tại sao con lại đi? "

      Nha đầu này, không phải sẽ gây rắc rối cho Ôn Cần chứ?

       Ôn Vãn ngáp một cái, uể oải đáp hai chữ: Đi ngủ.

       Tần Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời sâu sắc nhận ra rằng bùn của Ôn Vãn sẽ không thể chống đỡ bức tường.

      " Hơn mười giờ con mới ngủ dậy, mới vừa ăn cơm trưa xong, con lại định đi ngủ à? "

       Ôn Vãn gật gật đầu," Dạ, ngủ trưa. "

      Tần Nguyệt,"... "

      ..

       Bảy giờ tối, nhà họ Lâm.

    Màn đêm thăm thẳm bao trùm khắp đất nước, nhà họ Lâm trang hoàng đèn lồng, dây hoa rực rỡ, rộn rã tiếng nói, nhìn xung quanh đều có mặt những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và thương trường, đủ cho thấy địa vị của gia đình Lâm ở Vân Thành.

      Vào sinh nhật lần thứ 70 của Lâm Bảo Đức, các con và cháu của ông đã dành cho ông rất nhiều sự quan tâm, khiến ông cười đến tận mang tai.

       Ôn Cần hôm nay mặc một chiếc váy dài màu vàng ngỗng, phủ trên mình bộ lông cáo trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh được búi thành búi, trông xinh đẹp đoan trang.

       Cô bước đến trước mặt ông Lâm, cung kính mà ngọt ngào chúc:" Ông Lâm, chúc ông may mắn phước như đông hải thọ tỷ nam sơm, mỗi năm ông đều có ngày hôm nay, mỗi tuổi ông đều có quà! "

      Ông Lâm biết Ôn Cần.

      Vãn Vãn chính là bởi vì chị mình, mới bị bắt cóc!

       Lâm Bảo Đức khẽ ậm ừ để giữ thể diện, sau đó quay sang trò chuyện với những người khác.

      Ôn Cần nở một nụ cười trên khuôn mặt, lập tức đóng băng.

    Lâm Đông đang đứng một bên thấy cô xấu hổ liền vỗ nhẹ vào tay ông cụ, nhỏ giọng nói:" Ông nội, Ôn Cần là bạn học của cháu, cô ấy không chỉ là học sinh giỏi nhất trường mà còn là một nữ thần được công nhận, đặc biệt xuất sắc! "

      Ôn Cần nhìn thấy Lâm Đông giúp cô thoát khỏi vòng vây, nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn, trên khuôn mặt cô có chút ngượng ngùng.

      Lâm Bảo Đức có thể thấy suy nghĩ cẩn thận của Ôn ần trong nháy mắt.

       Hắn hừ lạnh một tiếng," Tuổi còn nhỏ, cái gì nữ thần? Tiểu tử, con không biết nói thì câm miệng, đừng chọc ta tức giận!"
     
    Nghiên Di thích bài này.
  6. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 5: Người Say Không Muốn Uống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sự không lưu không ngừng của Lâm Bảo Đức, khiến Ôn Cần trong nháy mắt lại rơi vào địa ngục.

      Nhất là lúc này có rất nhiều người vây xem náo nhiệt, Ôn Cần càng cảm thấy xấu hổ, cô không hiểu mình đến chúc mừng sinh nhật ông lão, lại không lấy lòng được?

    "Thật xin lỗi ông, có lẽ cháu đã làm không tốt, nên khiến ông không hài lòng." Ôn Cần rơm rớm nước mắt nói, lại nhìn về phía Lâm Đông nói: "Ông tuyệt đối đừng trách Lâm Đông, nếu là bởi vì con mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa các người, vậy con càng cảm thấy có lỗi!"

      Lâm Bảo Đức lại hừ lạnh một tiếng, "Chúng tôi ông nội cháu trai quan hệ rất tốt, thật không dễ dàng đi theo người bình thường!"

       "..."

       Ôn Cần đau lòng cắn môi, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Ông nội, con xin phép đi trước.."

    Lâm Đông thấy Ôn Cần bị ông chọc giận, bất mãn nói: "Ông nội! Hôm nay ông sao thế? Không tổ chức sinh nhật vui vẻ, vì cái gì làm khó dễ một cô gái nhỏ chứ?"

       nói xong, anh giơ chân đuổi theo Ôn Cần.

      Lâm Bảo Đức vội vàng nhìn bóng lưng Lâm Đông, khuôn mặt già nua đỏ bừng, tiểu tử này thật là đui mù, vậy mà lại coi trọng Bạch Liên Hoa như thế!

       "Lão gia, tôi thấy thiếu gia cùng cô gái kia có quan hệ rất thân thiết, lẽ nào.."

    "Không thể nào!" Lâm Bảo Đức đột nhiên hét lớn đánh gãy suy đoán của người khác, dừng lại một chút, thẳng lưng nói: "Ta sớm đã chọn xong cháu dâu của Lâm gia rồi, những nữ nhân khác, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

       Chỉ là không biết, nha đầu kia có nể mặt Đông Nhi hay không..

      Lâm Đông đuổi theo Ôn Cần đi vào hậu hoa viên.

      Dưới ánh trăng dài, hương mai mùa đông thoang thoảng vào chóp mũi, Ôn Cần đang ngồi nhìn từ xa không khác gì mỹ nhân bước ra từ trong tranh.

      Lâm Đông lắc đầu.

       "Ôn Cần, vừa rồi ông nội không phải cố ý làm khó dễ cậu, cậu đừng để ý nha!"

       Ôn Cần cúi đầu trầm mặc hồi lâu, mới nhỏ giọng nức nở nói: "Tôi không có ý trách móc ông nội, ông ấy là trưởng lão, huống chi hôm nay là sinh nhật của ông nội."

      Hai tay nắm chặt vạt áo, khớp ngón tay trắng bệch, "Tôi chỉ là không nghĩ ra, tại sao lần đầu tiên gặp mặt, ông nội lại ghét tôi như vậy? Có phải tôi có chỗ nào không tốt.."

       "Không có, cậu rất tốt!" Lâm Đông cắt đứt sự tự phủ nhận của Ôn Cần, ánh mắt kiên định nói: "Là bởi vì ông nội không hiểu rõ cậu, cho nên mới có thành kiến với cậu!"

       "Tin tôi đi, các người về sau tiếp xúc lâu dài, ông nội nhất định sẽ thích cậu!"

       Ôn Cần mấp máy môi, ngập ngừng hỏi: "Vậy sau này.. sau này tôi có thể đến nhà cậu thường xuyên hơn được không?"

      Lâm Đông do dự một chút, sau đó đồng ý.

    Quá tốt rồi!

       Bằng cách này, cô không chỉ có nhiều cơ hội hơn để phát triển mối quan hệ với Lâm Đông trong tương lai, mà nếu các bạn cùng lớp của cô biết về điều đó, cô chắc chắn sẽ ghen tị với chính mình!

       Ôn Cần sau đó từ từ ngừng nước mắt và nói chuyện với Lâm Đông về ngày khai giảng sắp tới.

       Thật tình không biết, cuộc đối thoại giữa hai người đã bị Văn Vãn đứng trong góc nghe được.

      Ôn Vãn không có ý định nghe trộm.

       Cô vừa mới rơi khỏi tường, lại tình cờ đụng phải Ôn Cần đang khóc sướt mướt đi về phía hậu hoa viên, vừa định đi qua xem có chuyện gì thì Lâm Đông đã đi theo.

       Vốn dĩ cô muốn rời đi và trực tiếp đến gặp Lâm Bảo Đức, nhưng nghe hai người đang nói về ông già nên cô lại nghe thêm một lúc nữa.

       Thảo nào Ôn Cần lại quan tâm đến bữa tiệc này như vậy, hóa ra động cơ thầm kín không phải là uống rượu.

       Cô nhếch môi cười, trong mắt ánh lên sự khinh bỉ.

       Nhấc chân lên, một bóng hình nhẹ bước đi trong đêm tối..
     
    Nghiên Di thích bài này.
  7. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 6: Anh Lặng Lẽ Đút Album Vào Túi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Bảo Đức đợi đã lâu, nhưng không đợi được Ôn Vãn đến, ngược lại hồi lâu không gặp hai tên tiểu tử thúi đó, từ kinh thành chạy tới.

      Sau khi trò chuyện, Chu Dĩ Thâm đã khơi dậy hứng thú nói chuyện về thơ và hội họa của Lâm Bảo Đức.

       Sau khi giao yến tiệc cho hai người con trai của mình, Lâm Bảo Đức cùng với Tư Cảnh Hạc và Chu Dĩ Thâm trở về biệt thự cũ ở khu vườn sau.

      Toàn bộ dinh thự đều làm bằng gỗ gụ cao cấp, từ phòng khách đến phòng làm việc đều treo những bức tranh và thư pháp chân phương quý giá.

      Lâm Bảo Đức và Chu Dĩ Thâm đưa bút và mực cho nhau, đối phương thể hiện kỹ năng hội họa của mình, hợp tác rất ăn ý.

      Tư Cảnh Hạc ngồi thẳng trên ghế gỗ, khớp xương ngón tay lật qua lật lại tập tranh, nhìn rất hứng thú..

      Toàn bộ album ảnh ghi lại sự xuất hiện của một cô bé trong các thời kỳ khác nhau và các tư thế khác nhau.

    Thuở nhỏ cô mặc váy búp bê xinh đẹp đi bắt bướm, ngày mưa bắt cá ngoài ruộng, mặt mũi lấm lem bùn đất nhưng cô cười rất vui vẻ, khi lớn cô vẽ tranh nổi tiếng với khuôn mặt lạnh lùng, đầy vẻ cổ hủ..

       Xem ra, thật sự thú vị thật đấy.

      Tư Cảnh Hạc không khỏi nhìn về phía ông lão tràn đầy sức sống, "Lão gia, sao tôi không nghe nói ông có một cháu gái nhỏ?"

      Lâm Bảo Đức nhìn sang, thấy đó là album ảnh mà anh đã vẽ cho Tiểu Ôn Vãn trước đó, ông nở nụ cười hiền lành tự hào, "Haha, cậu thật biết cách tìm nó, thậm chí còn lấy ra bảo vật quý giá của tôi!"

       "Cô gái trong bức tranh này mặc dù không phải cháu gái ruột của ta, nhưng tình cảm của ta đối với con bé còn hơn cả quan hệ huyết thống!"

    Ông dừng bút, "À, đúng rồi, các người lần này đến không phải là muốn điều tra vụ án bắt cóc sao? Vừa vặn con bé là người duy nhất sống sót, tôi đi ra ngoài xem con bé có ở đây không, để con bé cung cấp thông tin tìm ra manh mối."

      Chu Dĩ Thâm kinh ngạc há to miệng, "Cái gì? Ngài vậy mà biết Ôn Vãn!"

       Lâm Bảo Đức gật đầu, đặt bút xuống, chống gậy đi.

    * * *

      Sau khi Lâm Bảo Đức rời đi, Tư Cảnh Hạc quay lưng lại với Chu Dĩ Thâm, lặng lẽ đút cuốn album vào túi.

      ..

      Lâm Bảo Đức lấy điện thoại di động ra, đang định gọi cho Vãn Vãn thì nhận được tin nhắn của Văn Vãn: Ông già, con đến hậu hoa viên rồi.

      Ông già chỉ cười.

      Ông ấy đã biết rằng Vãn Vãn nhất định sẽ đến chúc mừng sinh nhật ông ấy!

      Lâm Bảo Đức tuổi đã cao, đi lại đã có chút loạng choạng, khi đi ngang qua hồ nước nhân tạo, một bóng đen đột nhiên lướt qua, ông giật mình dừng lại.

      Vừa rồi.. có người?

      Ông nhìn quanh hai bên, nhưng không thấy một bóng người nào.

       Chẳng lẽ mắt già đã mờ, nhìn lầm sao?

      Lâm Bảo Đức đang ở trong lòng lẩm bẩm, đột nhiên có ngoại lực đánh tới, nặng nề đẩy ông xuống hồ nước!

       "Phù phù--"

      Tiếng rơi xuống nước nặng nề, cùng theo là tiếng kêu cứu, sau đó khiến Vãn Vãn chú ý tớ.

       Cô nhanh chóng chạy về phía hồ, nhìn thấy Lâm Bảo Đức đang vùng vẫy dưới nước, không chút do dự liền nhảy xuống hồ nước băng lạnh thấu xương..

      Động tác quá lớn, đồng thời làm cho Tư Cảnh Hạc đang đứng cách đó không xa kinh động, cùng lúc hai người anh em của Lâm gia đến tìm Lâm Bảo Đức.

       Khi cả nhóm đến nơi, Ôn Vãn đã cứu được Lâm Bảo Đức lên bờ.

       Anh em nhà họ Lâm nhận ra Ôn Vãn, cảm ơn và hẹn hôm khác sẽ đến thăm, sau đó chào hỏi Tư Cảnh Hạc đang đứng bên cạnh, vội vàng đưa ông cụ về nhà, gọi bác sĩ gia đình.

      Quần áo của Ôn Vãn ướt sũng, gió lạnh thổi qua khiến cô ngáp mấy lần.

      Cô cũng không để ý, tùy ý vắt mái tóc ướt của mình, liền muốn lần nữa leo tường rời đi.

       "Cô Ôn--"

      Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp gọi cô.
     
    Nghiên DiTHG Nguyen thích bài này.
  8. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 7: Em Gái Tôi Không Biết Bơi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn dừng lại, xoay người, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người nam nhân.

    Từ từ trong đêm tối, thân hình cao lớn của người đàn ông khoác trên mình bộ âu phục chỉnh tề, ngũ quan vô cùng anh tuấn, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu một tia sáng sảng khoái, nếu không phải Ôn Vãn tập trung tốt, có lẽ sớm đã bị mê hoặc.

    Ôn Vãn giơ tay, tùy ý lau đi giọt nước trên cằm, nhướng mày nói: "Anh biết tên tôi.. Nếu như đoán không lầm, anh hẳn là anh thứ ba của Chu tiên sinh, Tư tiên sinh đúng không?"

       Người đàn ông từ chối cho ý kiến.

       Ôn Vãn gợi lên một nụ cười xấu xa, "Tư tiên sinh, thì ra anh là bộ dạng này."

      Tư Cảnh Hạc cởi áo khoác ngoài, không tự chủ được khoác lên người người phụ nữ, "Ôn tiểu thư, làn da của tôi hẳn sẽ không làm cô thất vọng đúng không?"

       Chiếc áo khoác lập tức mang lại sự ấm áp cho Ôn Vãn, hơn nữa trong đó mơ hồ còn có mùi hương gỗ thoang thoảng.

      Cô không từ chối, khi cười đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, "Ừm.. Cũng được!"

    "Cảm ơn!"

    "Không có gì!"

      Tư Cảnh Hạc nhìn bộ dạng ướt sũng của cô, đề nghị: "Nếu không phiền, tôi đưa cô về nhà tôi thay quần áo nhé?"

    Ôn Vãn vô cùng hứng thú nhìn người đàn ông trước mặt, nụ cười càng ngày càng tà mị, "Tư tiên sinh, chúng ta có lẽ còn chưa quen biết đủ nhiều, có thể đến nhà đối phương thay quần áo không?"

      Tư Cảnh Hạc tiến lại gần cô.

      Một bóng đen cao lớn bao trùm lấy Ôn Vãn, giọng nói trầm ấm của người đàn ông bao trùm lên đó: "Nhưng bộ dạng như vậy của cô sẽ bị cảm lạnh, nếu như Lâm lão gia tỉnh dậy phát hiện cô vì cứu ông ấy mà bị bệnh, ông ấy sẽ rất đau lòng!"

       Ngừng một chút, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, "Hơn nữa, nếu chúng ta tiếp xúc nhiều hơn, chẳng phải sẽ rất quen thuộc sao?"

    Ôn Vãn giơ tay, những ngón tay mảnh khảnh áp vào ngực nam nhân, đẩy anh ra sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Cảm ơn lòng tốt của Tư tiên sinh, nhưng tôi không đến mức không tìm được chỗ thay đồ quần áo."

       Nói xong, anh trả lại áo khoác cho Tư Cảnh Hạc, dáng người mạnh mẽ trèo qua bức tường cao, biến mất trong màn đêm.

       Thật lâu sau, Tư Cảnh Hạc quay lại biệt thự của Lâm Bảo Đức.

      Sau khi Lâm Bảo Đức được giải cứu và tỉnh dậy, bởi vì gió lạnh, nằm trên giường khó mà động đậy.

      Tư Cảnh Hạc thấy ông không có gì nghiêm trọng nên lặng lẽ rời đi.

    Sau khi người giúp việc nấu canh gừng xong, Lâm Đông cẩn thận thổi nguội, đút từng ngụm cho ông nội, người chú bên cạnh thở dài: "May mà hôm nay Ôn tiểu thư cũng ở đây, nếu không phải cô ấy kịp thời nhảy xuống nước cứu lão gia, cuộc vui của nhà chúng ta coi như biến thành tang lễ!"

       "Đúng vậy, thật là nhờ có nha đầu đó!" Cha của Lâm Đông, Lâm Triệu Mộc, cùng đi theo.

      Nghe vậy, vẻ mặt của Lâm Đông và Ôn Cần thay đổi.

      Hai người nhìn nhau, Lâm Đông không thể tin hỏi: "Ba, các người nói là.. em gái của Ôn Cần, Ôn Vãn cứu ông nội sao?"

       "Đúng vậy, chính là cô ấy!"

       Anh em nhà họ Lâm không hẹn đồng thanh gật đầu.

      Ôn Cần khẽ cau mày, "Nhưng mà em gái con hôm nay căn bản không có tới, chú Lâm, các người không phải nhận lầm người chứ?"

      Nhìn thấy bộ dạng chất vấn của anh em nhà họ Lâm, cô tiếp tục giải thích: "Nhà chúng tôi chỉ có một chỗ để tham dự yến tiệc, cha mẹ nói em sẽ tiếp nhận điều tra, nên liền để cho tôi đến."

    Tiếp nhận điều tra?

       Anh em nhà họ Lầm nhìn nhau, trong lòng có những suy đoán khác nhau.

       Bắt gặp ánh mắt phức tạp của bọn họ, Ôn Cần khẽ nhếch môi, nói thêm: "Hơn nữa, em gái tôi không biết bơi."

    Lâm Đông đút thuốc xong, đặt bát canh xuống, cắt giọng khinh thường: "Cha, chú, các người nhất định là nhận nhầm người rồi, Ôn Vãn không có thư mời của nhà chúng ta, em ấy làm sao có thể vào được?"
     
    Nghiên Di thích bài này.
  9. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 8: Bản Thân Không Chết Đuối Coi Như May Rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cha con và những người khác không có nhận lầm, chính là Vãn Vãn đã cứu ta!"

    "La ta mời con bé tới chúc mừng sinh nhật ta.. Khục, khụ khụ!" Lâm Bảo Đức ho khan một tiếng, miễn cưỡng chống người đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Đông và Ôn Cần, "Ta mệt mỏi, các người đều đi đi!"

       Mặc dù Lâm Đông vẫn muốn tranh luận, nhưng anh không dám chọc giận ông nội nữa, cùng với Ôn Cần chán nản rời đi.

      Sắc trời tối muộn, Lâm Đông lái xe đưa Ôn Cần về nhà.

    Trên đường đi, Lâm Đông tức giận nói: "Ông nội nhất định bị bệnh hồ đồ rồi, em của cậu là người như vậy, sao có thể liều mạng cứu người? Hơn nữa nhảy vào nước lạnh như vậy, đừng nói là một cô gái nhỏ, tôi còn chịu không nổi."

      Ôn Cần nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, lẩm bẩm nói: "Ai mà biết được? Sớm biết chúng ta nên ở hậu hoa viên, tận mắt chứng kiến chuyện đã xảy ra.."

      ..

      Khi Ôn Cần về đến nhà, Tần Nguyệt đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy cô trở về, vội vàng đặt hạt dưa trong tay xuống, cười híp mắt hỏi: "Bảo bối, con về rồi!"

       "Tiệc chơi vui không? Lâm lão gia nhìn thấy con có phải rất thích con không!"

      Ngay khi nhắc đến ông già xấu xa đó, Ôn Cần liền trở nên phiền muộn.

    Cô nhận lấy nước nóng mà Tần Nguyệt đưa cho, nói thẳng trọng điểm: "Không phải tất cả yến tiệc đều giống nhau sao? Tuy nhiên, hôm nay ông nội Lâm lại trượt chân xuống hồ, nếu không phải ông ấy được cứu ra thì chuyện vui của nhà họ Lâm sẽ biến thành tang lễ!"

       Tần Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó lải nhải nói: "Lão gia sao lại bất cẩn như vậy, người tốt bụng nào đã cứu ông ấy vậy?"

       "Từ những gì họ nói, có vẻ như là Vãn Vãn." Ôn Cần chậm rãi trả lời.

       Dứt lời, Tần Nguyệt đứng dậy, lập tức phủ nhận, "Không thể nào!"

       "Vãn Vãn không có thư mời, làm sao có thể tiến vào cửa nhà họ Lâm!"

      Ôn Cần chậm rãi xoa xoa ly thủy tinh, màu trắng sương mù lượn lờ trước mắt, lông mi khẽ rung động, "Ông nội Lâm nói là ông mời Ôn Vãn tham gia yến tiệc."

       Tần Nguyệt giật mình.

      Lâm gia là danh gia vọng tộc ở Vân Thành, Lâm lão gia lại càng có tham vọng cao, làm sao có thể mời Ôn Vãn dự tiệc?

       Chẳng lẽ bọn họ quen nhau lâu rồi sao?

       Không đúng, một nha đầu tóc vàng, làm sao có cơ hội gặp được nhân vật to lớn như vậy!

       Tần Nguyệt suy tư nửa ngày, cuối cùng cũng thông suốt, "Đoán chừng lão gia mời nó đến bữa tiệc vì ông ấy nghĩ đến mặt mũi Ôn gia chúng ta, cảm thấy em gái con đáng thương, mới mời nó cùng tham gia!"

       Đang nói, Ôn Vãn đã trở về mang theo một cơ thể hàn khí.

      Cô đã thay một chiếc áo hoodie và quần bò sạch sẽ, đầu tóc cũng đã được gội sạch và sấy khô, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch vì lạnh, còn lại căn bản không có dấu vết nào cho thấy cô đã nhảy xuống nước cứu người cách đây không lâu.

      Ôn Cần và Tần Nguyệt nhìn cô, rồi nhìn nhau dò xét.

       "Tối nay con đi đâu?" Tần Nguyệt khoanh tay ngồi trên ghế sô pha hỏi.

      Ôn Vãn vừa đi về phía cầu thang, vừa thản nhiên đáp: "Con đến nhà họ Lâm một chuyến."

      Tần Nguyệt biết rõ, híp mắt hỏi: "Nghe nói Lâm gia lão ngoài ý muốn rơi xuống nước, là con cứu ông ấy sao?"

       Ôn Vãn dừng một chút, nghiêng đầu nhìn sắc mặt bình tĩnh của Ôn Cần, cụp mắt xuống, gợi lên một nụ cười vô hình, "Phải thì sao?"

       "Không thể nào!" Sắc mặt Tần Nguyệt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, "Từ nhỏ con đã là vịt ở đất gò (chỉ người không biết bơi), đừng nói là cứu người, không bị chết đuối là may rồi!"

       Bà đứng dậy, đi tới trước mặt Ôn Vãn, giật giật quần áo của cô, "Hơn nữa, nếu con thật sự xuống nước cứu Lâm lão gia, quần áo của con làm sao còn có thể khô?"
     
    Nghiên Di thích bài này.
  10. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 9: Nước Ấm Nấu Đại Thần Ếch Xanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn hoa mắt, lười tranh luận với Tần Nguyệt, lùi lại một bước, không chút lưu tình đẩy tay Tần Nguyệt ra, ý cười không giảm, "Con bất quá chỉ đùa với mẹ một chút thôi mà, sao lại nghiêm túc như vậy?"

       Tần Nguyệt nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của cô, cảm thấy giận không có chỗ phát tiết.

      Hai cô con gái của bà, một đứa ngoan ngoãn biết quan tâm, một đứa ngỗ nghịch ngu dốt, quả thật khác nhau quá!

      Làm sao bà lại sinh ra một đứa trẻ như Ôn Vãn chứ?

       "Nếu không có chuyện gì, con đi lên lầu ngủ đây!"

      Tần Nguyệt bị Ôn Vãn làm cho tức giận đến nhìn cũng không thèm nhìn cô, xua tay, "Ngủ ngủ ngủ, cả ngày ngoài ngủ ra con còn làm gì nữa không?"

       "Còn ăn."

       Ôn Vãn nói xong liền xoay người đi lên lầu.

       "Con--" Tần Nguyệt muốn đuổi theo dạy cho Ôn Vãn một bài học, nhưng lại bị Ôn Cần giữ lại.

       "Mẹ, mẹ đừng tức giận, tức giận có hại cho thân thể không đáng đâu!" Ôn Cầm đỡ mẹ ngồi xuống, rót cho mẹ một cốc nước nóng.

       Cô biết, Lâm lão gia làm sao có thể được con phế vật Ôn Vãn cứu chứ!

       Chắc trời tối quá, bọn họ nhận nhầm người rồi!

       Tần Nguyệt thật sâu thở dài một hơi, "Vẫn là con quan tâm! Không giống như em gái con, không những không để cho mẹ bớt lo lắng, mà thói quen nói dối đến bây giờ cũng không thể thay đổi được!"

       "Mẹ, Vãn Vãn còn nhỏ, không hiểu chuyện!"

       "Nó đã 17 tuổi, cũng không còn nhỏ! Là con, cứ luôn chiều chuộng nó!"

       "Đó là đương nhiên, Vãn Vãn là em gái con!"

      ..

       Ôn Vãn nghe hai mẹ con bọn họ đối thoại, chỉ cảm thấy nực cười.

      Cô bước nhanh hơn, cô chỉ muốn về phòng ngủ một giấc cho êm tai.

      Ôn Vãn gần như ngủ thiếp đi ngay khi vừa chạm vào giường.

       Vào ban đêm, cô bị đánh thức bởi cơn đau đầu như muốn nổ tung.

      Mở mắt ra, bóng tối trong phòng ập vào mắt, bật đèn lên, nhanh chóng tìm thuốc cảm và thuốc giảm đau, pha với nước nóng rồi nuốt xuống.

      Hứng thú đi ngủ đã bị đánh gãy.

      Văn Vãn mở điện thoại, trên WeChat có tin nhắn của Đường Miên: [Lão đại, hắn ta cái gì cũng không thừa nhận, xử lý thế nào? 】

       Ôn Vãn không chút do dự, trả lời bằng biểu tượng cảm xúc đầu cảnh sát.

      Dám đả thương lão gia, không hổ nghi ngờ là chán sống rồi!

       Rất nhanh, Đường Miên đáp lại hai chữ: 【 Đã rõ. 】

      Sau khi cơn đau đầu dịu đi một chút, Ôn Vãn mở máy tính, đăng nhập trò chơi.

      Như thường lệ, các game thủ bật loa nhỏ để chào đón Ôn Vãn online.

      Ôn Vãn xem video trò chơi một lúc chán nản, sau đó nhấp vào phòng trò chuyện, theo dõi cuộc trò chuyện của các đồng đội.

      【Mạch Mạch: Haiz, hôm nay ngoài chạy, có đại thần nào đưa tôi bay cùng không? 】

      【Tiểu Phi: Em gái, anh đưa em bay! 】

      【Mạch Mạch: Bại tướng dưới tay, cút! 】

      【Tiểu Phi: Tôi không phục, chúng ta đánh lại đi! 】

      【Mạch Mạch: Cậu không đủ tư cách, bên nào mát mẻ liền đi bên đó. 】

      【Thạch Đầu: Đừng tranh cãi nữa, đội chúng ta có thành viên mới, chúng ta cùng chào đón anh ấy nào! 】

      【Mọi người: Được rồi, hoan nghênh hoan nghênh! 】

      Ôn Vãn càng cảm thấy buồn chán.

      Đột nhiên, bụng ùng ục ùng ục vang lên--

       "Nửa đêm rồi, chỉ có thể ủy khuất ăn mì gói thôi!" Cô đứng dậy đi tìm mì gói và đồ ăn vặt.

       Lúc này trong phòng trò chuyện lại nổi lên một trận xôn xao.

      【Đông Phong Lâm Lâm: Xin chào mọi người, tôi là thành viên mới của đội, mọi người có thể gọi tôi là A Đông. 】

      【Đông Phong Lâm Lâm: Tôi gia nhập đội ngũ này lý do chính là nước ấm nấu Đại Thần ếch xanh! 】

      【Mọi người: Hmmmm, chúng ta cũng vậy! 】

      【Mọi người: Đại Thần uy thế, Đại Thần bá đạo, ta yêu Đại Thần! 】

      ..

       Sau một ngày náo nhiệt, cuối cùng nhà họ Lâm cũng dọn dẹp sạch sẽ, trở lại yên bình.

      Lâm Đông đang mặc bộ đồ ngủ màu đen, nhìn vào phòng trò chuyện vui vẻ, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

       Một lát sau, anh tìm thấy hình đại diện của Nước ấm nấu Đại Thần ếch xanh, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm gửi lời mời kết bạn..
     
    Nghiên DiTHG Nguyen thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...