"Mùa lạnh sắp đến, có một đàn thú đang tiến về phía chúng ta. Bọn họ vì muốn ăn thịt thú tươi mới, sáng sớm liền ra ngoài đi săn."
Tô Diệc đang nói thì tìm một miếng thịt viên đưa cho Đường Ngọc, Đường Ngọc há miệng cắn một miếng, lập tức bị thu hút bởi món thịt viên bên ngoài chiên giòn, bên trong mềm mại này, cắn một cái miệng đầy hương thơm còn đọng lại.
"Cái này ăn ngon nha!" Đường Ngọc khó khăn ngồi dậy, Tô Diệc lập tức tìm cái đệm, đệm ở sau lưng Đường Ngọc. Nếu như không dựa vào bất cứ thứ gì, Đường Ngọc sẽ không thể chống đỡ được mà ngã xuống.
Một khi Đường Ngọc ngã xuống, giống như thế giới bị đảo lộn, muốn dựa vào chính mình đứng dậy quả thực là nói chuyện viển vông.
Lúc Đường Ngọc ở nhà, có một lần Kiệt La đi ra ngoài, khi quay lại thì thấy Đường Ngọc nằm ngửa trên giường với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa. Trước khi Kiệt La rời đi, anh đã đỡ Đường Ngọc dậy, thế nhưng khi Đường Ngọc đưa tay lấy một miếng trái cây, không cẩn thận lần nữa nằm xuống, sau khi nằm xuống lại không thể đứng dậy được nữa. Thế là Đường Ngọc cứ ôm cái bụng to của mình như vậy, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc chờ Kiệt La trở về.
Sau sự việc lần đó, Đường Ngọc luôn sợ ở một mình, nên lần này khi Kiệt La ra ngoài, liền đưa Đường Ngọc tới, không chỉ vì ở nhà Tô Diệc an toàn hơn mà còn có thể phòng ngừa Đường Ngọc lần nữa ngã xuống.
Tô Diệc cùng Đường Ngọc, hai người bọn họ vừa trò chuyện vừa ăn một chút. Trong lúc bất tri bất giác, hai người liền người ăn sạch những gì có thể ăn.
Tô Diệc đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức ghét bỏ vỗ nhẹ bụng của mình: "Thôi xong, quả nhiên ăn hàng cũng sẽ bị truyền nhiễm. Còn tiếp tục ăn như vậy, dáng người hoàn mỹ của tôi sẽ biến dạng mất."
Đường Ngọc khinh bỉ liếc mắt nhìn Tô Diệc, lập tức đưa thay sờ sờ bụng của mình.
"Hắc hắc, tôi luôn cảm thấy như mình có một quả bóng rổ."
Bóng rổ? Tô Diệc nhìn thoáng qua, không khỏi tiến về phía Đường Ngọc, đưa tay ra, sau đó nhìn chằm chằm vào bụng Đường Ngọc.
Đường Ngọc bị cậu nhìn như vậy liền cảm thấy bất an, vội vàng nói: "Muốn sờ liền cẩn thận một chút."
Tô Diệc lập tức duỗi móng vuốt ra, nhưng khi móng vuốt duỗi ra được một nửa, đột nhiên lại rút lại. Bởi vì cậu nhớ mẹ cậu từng nói, khi mang thai Tô Diệc, dì hàng xóm bên cạnh đến nhà xin được chạm vào bụng bà vì dì ấy chưa từng có con. Nói cái gì mà có thể mượn một chút may mắn, nói không chừng cũng có thể mang thai. Sau đó, mẹ của Tô Diệc, thấy bọn họ đáng thương nên mới để dì ấy sờ sờ, sau đó điều kỳ diệu là dì thật sự mang thai.
Mặc dù thuyết pháp này không đáng tin, nhưng Tô Diệc vẫn cảm thấy không nên mạo hiểm như vậy. Mặc dù cậu rất thích trẻ con, nhưng trong nhà cậu đã có hai đứa, hiện tại vẫn nên hưởng thụ thế giới hai người một chút.
Thấy Tô Diệc xuất thần, Đường Ngọc cho là Tô Diệc là sợ gây ra cái gì nguy hiểm đến tính mạng không dám động thủ, nên Đường Ngọc đưa tay nắm lấy tay Tô Diệc, không hề báo trước bỏ vào trên bụng mình.
Vẻ mặt Đường Ngọc rất hào phóng nói: "Tô đội, về sau cậu chính là cha đỡ đầu của đứa bé, có cái gì mà phải sợ chứ?"
Tô Diệc giống như bị điện giật, lập tức ngốc luôn.
Cậu cụp mắt nhìn chằm chằm vào tay mình đặt lên bụng Đường Ngọc, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Đường Ngọc nhìn ra sắc mặt Tô Diệc đại biến, có chút lo lắng hỏi: "Tô đội, cậu không sao chứ?"
Tô Diệc chậm rãi thu tay lại, sau đó cười khổ một cái: "Hẳn là sẽ không có chuyện gì."
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Cái gì gọi là sẽ không có chuyện gì? Đường Ngọc liếc mắt một cái, có chuyện gì mà y không biết sao?
Đến buổi chiều, Kiệt La và những người khác quay trở lại mang về con mồi phong phú.
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, Kiệt La học theo Tây Nặc Nhĩ, đem con mồi toàn bộ xử lý tốt, sau đó mang tất cả đến nhà Tô Diệc.
Trước đó Kiệt La cũng là người đi săn đưuọc nhiều nhất, nhưng mỗi lần nhà bọn họ cũng ăn không hết, Kiệt La sẽ giữ lại một ít mang cho những người khác. Thế nhưng lần này, tất cả mọi người đều có đầy đủ con mồi, nếu như vứt đi lại quá đáng tiếc. Cho nên lần này Kiệt La mặt dầy, đem toàn bộ con mồi đến nhà Tô Diệc.
Những người khác mặc dù tò mò, nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều. Bọn họ cũng đều biết trong nhà Tô Diệc có một căn hầm lớn, có lẽ nhiều con mồi như vậy, đều được Kiệt La cất giữ trong hầm nhà Tô Diệc.
Sau đó, Tây Nặc Nhĩ mang theo Tô Diệc ra ngoài một chuyến, hóa ra Kiệt La cùng Tây Nặc Nhĩ vì muốn che giấu tai mắt mọi người, đã đem rất nhiều con mồi, bỏ vào sơn động ngoài sơn cốc.
Tô Diệc nhìn con mồi chất đầy trong sơn động, mặt không khỏi co giật một chút. Những con mồi này còn chưa được xử lý, Tô Diệc liền cam chịu kéo một con đi về phía bờ sông.
Thế nhưng đi chưa được mấy bước, Tô Diệc đột nhiên cảm thấy đầu mình choáng váng.
"Em sao vậy, sắc mặt sao lại kém như vậy?" Tây Nặc Nhĩ lập tức phát giác được Tô Diệc khó chịu, vội vàng ném đồ trong tay xuống, liền ôm Tô Diệc về nhà.
Ngược lại, Tô Diệc không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, nhưng lại cảm thấy cả người lười biếng. Sau đó, tất cả con mồi đều được hai người Kiệt La cùng Tây Nặc Nhĩ lén lút xử lý lúc nửa đêm.
Khi trời gần sáng, Tây Nặc Nhĩ nấu nước tắm rửa xong, mới dám vào phòng. Thế nhưng cho dù như thế, Tô Diệc vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người anh.
Tô Diệc vừa định mở miệng, trong dạ dày bỗng cuộn lên.
Thấy sắc mặt Tô Diệc đại biến, Tây Nặc Nhĩ vội vươn tay ra định đỡ cậu, lại bị Tô Diệc đẩy ra.
Tây Nặc Nhĩ sửng sốt một chút, liền nhận ra có lẽ chính mùi trên người mình đã khiến cho Tô Diệc cảm thấy không thoải mái.
Nhưng từ trước tới nay, đừng nói là mùi máu tươi, cho dù Tô Diệc tự tay đi săn cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng bây giờ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng Tô Diệc và Tây Nặc Nhĩ đều rất bối rối.
Rơi vào đường cùng, Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ lần đầu tiên chia phòng ngủ.
Liên tiếp mấy ngày, Tô Diệc đều ngủ không ngon giấc, lúc nào cũng mơ thấy đủ loại trẻ con, hoặc là mơ thấy những con thú nhỏ chạy nhảy lung tung trong rừng.
Mà mấy ngày nay, Thú Nhân lại bề bộn nhiều việc. Bởi vì mấy ngày trước, có một đàn thú dữ kéo đến. Các thú nhân đã giết một lượng lớn dã thú, khiến cho mùi máu tươi xung quanh sơn cốc mấy ngày mà vẫn còn nồng nặc, có lẽ sẽ thu hút càng nhiều dã thú hơn.
Vì sự an toàn của sơn cốc, mấy ngày nay mọi người đều rất bận rộn, cần phải xây dựng thêm nhiều cạm bẫy, tăng cường phòng thủ trong sơn cốc, làm cho đường hầm trở nên thoải mái hơn, đồng thời tích trữ lương thực và nước uống trong đường hầm. Bởi vì bọn họ không muốn giống cái và bé con nhà mình phải chịu ủy khuất.
Cứ như vậy, lại qua hai ba ngày. Lớp băng trên sông đã tan hoàn toàn. Vào giữa đêm, một bên đập nước đột nhiên truyền đến tiếng va đập.
Trong sơn cốc, lập tức vang lên tiếng tù và.
Tây Nặc Nhĩ nghe thấy tiếng động liền đứng dậy đi ra ngoài. Một lúc sau Tây Nặc Nhĩ quay lại, quấn Tô Diệc kín mít bằng da thú rồi mang theo hai đứa bé ra khỏi nhà.
Bên ngoài rất ồn ào, người đến người đi rối loạn.
Tô Diệc có chút không thoải mái hừ hừ nói: "Có chuyện gì vậy anh? Lạnh quá!"
Tây Nặc Nhĩ cúi đầu xuống hôn lên trán Tô Diệc một chút, sau đó bước nhanh về phía đường hầm.
Đúng vậy, là những quả trứng! Những quả trứng khổng lồ, cậu không biết trong đó có bao nhiêu quả trứng. Cậu ngơ ngác bước qua những quả trứng, trong lòng cảm thấy khủng hoảng bất an. Sau đó cậu đi chân trần trên những quả trứng này, mỗi một bước đều đi cẩn thận từng li từng tí, giống như không cẩn thận sẽ có thể làm vỡ những vỏ trứng này.
Sau đó, giấc mơ thay đổi, cậu lại trở về thế giới ban đầu của mình.
Đường Ngọc lớn bụng bị Đổng Tiếu Tiếu bắt, cậu chạy đến cục chuộc người. Đến khi mọi chuyện kết thúc, cậu mới phát hiện thật ra mình đang ở trong bệnh viện, khắp nơi đều là những bức tường trắng như tuyết, cùng bác sĩ và y tá thần sắc vội vã.
Tô Diệc bước đi không mục đích, đột nhiên trông thấy một thân ảnh quen thuộc, người kia có mái tóc đen dài hơi xoăn, một đôi mắt đen sâu thẳm trong con ngươi tràn ngập bi thương.
Tô Diệc hoảng hốt đi theo, cô y tá cũng đang lo lắng bước về phía trước, phía trước là phòng giải phẫu, đèn ngoài cửa phòng giải phẫu đột nhiên vụt tắt.
Chẳng lẽ Đường Ngọc đã sinh rồi? Không biết là con trai hay con gái?
Tô Diệc đang định tiến về phía trước, nhưng vừa bước tới, chợt nhìn thấy Đổng Tiếu Tiếu mặt đầy nước mắt, còn Mễ Nặc đang khóc khàn cả giọng, chẳng lẽ Đường Ngọc bị khó sinh sao?
Mấy bác sĩ đẩy một người ra ngoài, nhưng người này lại bị một tấm vải trắng che lại, Tô Diệc có dự cảm không tốt liền đưa tay mở tấm vải trắng ra, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho cậu giật mình tỉnh lại!
"Tô Diệc? Tô Diệc? Có chuyện gì vậy?" Giọng nói lo lắng của Tây Nặc Nhĩ truyền đến, Tô Diệc đột nhiên trừng lớn mắt, chờ thấy rõ Tây Nặc Nhĩ trước mắt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em gặp ác mộng sao?" Tây Nặc Nhĩ đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán cậu, sau đó kéo người vào trong ngực mình.
Tô Diệc vươn tay vỗ vỗ má: "Ừm, vừa rồi em có một giấc mơ xui xẻo rất đáng sợ." Tô Diệc duỗi người nhìn bầu trời u ám bên ngoài: "Em đã ngủ bao lâu rồi?"
"Tối rồi, em đã ngủ cả ngày, có đói bụng không?" Tây Nặc Nhĩ lấy quần áo giúp Tô Diệc mặc vào.
"Ừm, đói bụng." Tô Diệc treo trên người Tây Nặc Nhĩ, nhịp tim có chút nhanh, giấc mơ vừa rồi thật sự không phải tốt lành gì.
"Anh đã hâm nóng một ít đồ ăn rồi, anh ra lấy cho em." Tây Nặc Nhĩ muốn bế Tô Diệc đi, lại phát hiện cả người Tô Diệc đang run nhè nhẹ, anh lập tức dừng động tác lại, cầm lấy chăn da thú che kín người cậu, lúc này mới ôm lấy Tô Diệc ra khỏi phòng.
Hai đứa trẻ đã sớm chạy ra ngoài, nói là muốn đến nhà Kiệt La xem Bảo Bảo.
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Tây Nặc Nhĩ rất muốn đả kích hai đứa nhỏ, hiện tại Bảo Bảo vẫn còn là một quả trứng, có thể nhìn ra cái gì chứ? Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cao hứng bừng bừng của bọn nhỏ, Tây Nặc Nhĩ cũng không nói gì.
Trong phòng bếp còn đốt lửa, cho nên bên trong rất ấm áp. Tây Nặc Nhĩ chuyển bàn ghế ra, sau đó hai người bắt đầu ấm áp dùng bữa. Từ khi Tô Diệc mang thai tới giờ, khẩu vị vẫn không tốt lắm, cho nên phần lớn thức ăn, đều là Tây Nặc Nhĩ ăn hết. Tô Diệc Thỉnh thoảng mới ăn, sau khi cắn một miếng phải đợi một lúc lâu mới ăn miếng khác.
May mắn là, Tây Nặc Nhĩ rất kiên nhẫn, bữa cơm này của hai người, ăn gần hai tiếng đồng hồ. Đợi đến khi bọn họ ăn xong, hai đứa bé mới một trước một sau trở về.
Bọn nhỏ trông thấy Tô Diệc đã tỉnh lại, vây quanh Tô Diệc líu ríu nói chuyện. Bé Eli tiến đến trước mặt Tô Diệc nói: "Ba ba, ba ba biết không, Đường Ngọc thúc thúc sinh được một quả trứng thật lớn thật đẹp nha!"
"Thật sao? Con trông thấy rồi à?" Tô Diệc tựa trong ngực Tây Nặc Nhĩ, trong tay nắm bàn tay nhỏ bé của Dino.
Gần đây, Tô Diệc có tật xấu là lười biếng, thích bóp tay, bóp tai người khác. Bé Eli rất hiếu động, mỗi lần như vậy đều sẽ không kiên nhẫn để Tô Diệc bóp. Bé Dino ngoan hơn nhiều, mỗi lần tới gần Tô Diệc, liền sẽ đưa tay nhỏ đầy thịt của mình cho Tô Diệc bóp. Cho dù Tô Diệc có lỡ bóp làm đau bé, bé cũng sẽ không rên một tiếng.
"Đương nhiên là con thấy rồi, rất ngầu nha, vỏ trứng có màu đỏ như ngọn lửa." Bé Eli nói, còn giơ tay nhỏ lên huơ huơ, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ba ba, còn có một chuyện khác, đó chính là một đôi bạn lữ mới tới bộ lạc, bọn họ giống như muốn ở lại nha." Bé Eli chớp chớp đôi mắt to tròn, không biết lại đang nghĩ đến chủ ý xấu gì.
"Chuyện này phụ thân cũng đã nghe nói." Tây Nặc Nhĩ cười nói. Anh thấy Tô Diệc không muốn nói chuyện, lập tức trò chuyện với bé Eli.
"Phụ thân, giống cái kia kỳ quái lắm nha, hắn cứ dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn con chằm chằm, còn hỏi con có phải là dực xà màu trắng không?"
Ánh mắt Tây Nặc Nhĩ lạnh lẽo, anh nhanh chóng nhìn thoáng qua Tô Diệc, thấy Tô Diệc có vẻ không để ý, liền đưa tay vuốt vuốt đầu bé Eli hỏi: "Thật sao? Có lẽ hắn tương đối tò mò đó."
Trong đầu Tô Diệc, cảnh tượng trong mơ lặp đi lặp lại nhiều lần, khuôn mặt dưới tấm vải trắng khiến cậu cảm thấy khó chịu.
"Tại sao lại là tôi?" Tô Diệc nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Cái gì là em?" Giọng nói của Tây Nặc Nhĩ vang lên bên tai Tô Diệc.
"A, không có gì? Đúng rồi, chúng ta đi xem Đường Ngọc một chút đi, không biết hiện tại cậu ấy đã tỉnh chưa?" Tô Diệc ngốc nghếch nở nụ cười.
Thấy cậu không muốn nói, Tây Nặc Nhĩ cũng không tiếp tục hỏi nữa, liền bế Tô Diệc đi ra ngoài.
Nhưng khi anh bước ra khỏi sân, bước chân của Tây Nặc Nhĩ đột nhiên dừng lại. Ở cửa nhà họ, một giống cái với khuôn mặt kỳ lạ đang cau mày đánh giá nhà của bọn họ.
Không biết tại sao, ngay khi tiếp xúc với ánh mắt của giống cái kia, trong lòng Tây Nặc Nhĩ thoáng qua một loại cảm giác khác thường. Có phải trước đó anh đã từng gặp qua giống cái này không?
Khi giống cái kia nhìn thấy Tây Nặc Nhĩ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức nhớ ra gì đó hắn lập tức cười cười: "Anh chính là Tây Nặc Nhĩ phải không? Tôi vừa mới đến bộ lạc, tôi cùng bạn lữ nhà mình định ở lại nơi này."
Tây Nặc Nhĩ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, lập tức cụp mắt xuống. Đối với giống cái đột nhiên xuất hiện này, anh cũng không có hảo cảm gì.
Giống cái không nghĩ tới Tây Nặc Nhĩ sẽ đối xử với mình như thế, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tức giận.
Nhưng hắn cũng biết không thể đắc tội Tây Nặc Nhĩ, ánh mắt lập tức chuyển hướng sang người trong ngực Tây Nặc Nhĩ. Ánh mắt của hắn lập tức sáng lên: "Cái kia, giống cái của anh có phải gọi là Merril không?"
Mấy chữ này lập tức khiến cho sắc mặt Tây Nặc Nhĩ đại biến.
Nhìn thấy biến hóa này của Tây Nặc Nhĩ, ánh mắt của giống cái kia lóe lên vẻ đắc ý, thế nhưng lời nói của Tây Nặc Nhĩ lập tức khiến cho sắc mặt hắn ta tối sầm xuống.
"Cậu nhận lầm rồi."
Tây Nặc Nhĩ đi vòng qua hắn ta, đi về phía nhà Kiệt La. Mặc dù mặt ngoài anh rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại loạn thành một đoàn. Tây Nặc Nhĩ nghĩ thầm: Người này là ai? Sao hắn lại biết Merril?
Tô Diệc cẩn thận vén chăn da thú lên, nhìn giống cái trước cửa nhà mình đang tức thở hổn hển mang theo một đôi mắt âm lãnh.
Khi đến nhà Kiệt La, liền phát hiện trong nhà Kiệt La đầy ắp người. Rất nhiều người đều đến chúc phúc, cũng có người đến xem náo nhiệt.
Tô Diệc vừa bước vào phòng, liền rời khỏi vòng tay của Tây Nặc Nhĩ, tinh thần phấn chấn đi về phía căn phòng.
Vừa nhìn thấy Tô Diệc đến, Đường Ngọc đang nằm ở trên giường nửa tỉnh nửa mơ, sắc mặt lập tức cũng có tinh thần một chút.
"Tô đội, nếu như không phải có cậu, tôi tuyệt đối sẽ không sinh được." Đường Ngọc phồng má, trên gương mặt chỉ có thể coi là thanh tú, hiện lên một tia nhẹ nhõm. Trước đó khi mang thai, một mực lo lắng về việc sinh nở, bây giờ rốt cục sinh xong, Đường Ngọc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nói thật, Tô Diệc nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Đường Ngọc, đột nhiên cảm thấy có chút mất thăng bằng.
Cậu vừa định mở miệng muốn đả kích Đường Ngọc, thế nhưng ngược lại nghĩ đến dáng vẻ Đường Ngọc chết đi sống lại hôm qua, trong lòng lại không khỏi mềm nhũn. Cuối cùng, Tô Diệc cũng chỉ trừng mắt nhìn Đường Ngọc một cái.
Tô Diệc ngồi xuống giường, phòng này là phòng dành cho khách, hôm qua khi Đường Ngọc đẻ trứng đã làm cho cả phòng ngủ thành một mảnh hỗn độn. Vì muốn cho Đường Ngọc được nghỉ ngơi thoải mái, Kiệt La liền bế Đường Ngọc đến căn phòng này.
Tô Diệc đến bên giường nhìn quả trứng rồng trên giường, phía trên trứng rồng không bằng phẳng, còn mang theo hoa văn Hỏa Diễm (giống như ngọn lửa), giống như trứng rồng trong trò chơi.
Tô Diệc nhịn không được đưa thay sờ sờ, khi sờ lên Tô Diệc không khỏi sửng sốt, trời ạ, quả trứng này thật ấm áp.
Cảm giác này thật kỳ lạ, giống như chạm vào một quả trứng gà ấm nóng sắp nở.
"Cậu đến muộn. Nếu đến sớm hơn một chút, nói không chừng còn có thể nghe được tim của bé con đập đó."
Nhịp tim?
Tô Diệc lại giật mình lần nữa, đúng vậy, đây cũng là một đứa trẻ. Mặc dù đây chỉ là một quả trứng, thoạt nhìn giống như quả trứng bình thường, nhưng bên trong lại là bé con của Đường Ngọc. Là loại có thể biến thành bé con giống như bé Eli cùng Dino.
Vừa nghĩ tới, trong này sẽ nở ra một con rồng nhỏ?
Tô Diệc không có khả năng miễn dịch với những đứa trẻ dễ thương. Mặc dù đứa trẻ như vậy vẫn chưa chào đời nhưng tâm trạng vui vẻ của Tô Diệc lại đang dần ấm lên.
"Đúng rồi, nghe Mễ Nặc nói, cậu mang thai giống cái đúng không?" Đường Ngọc đột nhiên nhìn về phía bụng Tô Diệc, Tô Diệc có chút không được tự nhiên sờ sờ bụng, sau đó cười nói: "Ừm, hình như là vậy. Bọn họ nói, giày vò như vậy, bình thường đều là giống cái."
Hai mắt Đường Ngọc đảo liên tục, không biết lại đang đánh chủ ý quỷ quái gì.
Tô Diệc hừ một tiếng, đánh gãy sự phân tâm của Đường Ngọc: "Thu hồi tâm tư nhỏ của cậu lại đi, con của tôi cho dù là giống cái hay là Thú Nhân, đều sẽ không cùng nhà cậu kết thông gia từ bé đâu."
Tô Diệc lập tức nói đúng tâm tư của Đường Ngọc, trong lòng Đường Ngọc có chút không vui, liếc nhìn Tô Diệc nói: "Cậu có ý gì? Cậu cảm thấy bé con nhà tôi, không xứng với nhà cậu sao?"
Tô Diệc nhìn Đường Ngọc lập tức xù lông, mọi người đều nói một lần mang thai ngốc ba năm, con hàng Đường Ngọc này có phải do sinh trứng, hết lần này tới lần khác làm cho tính cách càng ngày càng già mồm không.
Chẳng qua mặc dù già mồm một chút, nhưng Đường Ngọc vẫn có chỗ đáng yêu của riêng mình.
Hai người lại vừa nói vừa cười thêm một lúc, Đường Ngọc liền lộ ra vẻ mệt mỏi, Tô Diệc đành phải rời đi.
Tây Nặc Nhĩ ôm Tô Diệc đi lòng vòng trong sơn cốc, hai người đi rất chậm, gặp được người trong sơn cốc đều sẽ lên tiếng chào hỏi.
Thế nhưng tâm trạng vui vẻ của Tô Diệc liền nhanh chóng biến mất. Bởi vì trong tầm mắt của cậu, lần nữa xuất hiện giống cái trước đó. Giống cái kia đang khom người, nói chuyện cùng Dino cách đó không xa.
"Đi qua nhìn một chút." Tô Diệc nói, lôi kéo cánh tay Tây Nặc Nhĩ.
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Tây Nặc Nhĩ có chút do dự, anh cũng không hi vọng Tô Diệc đi gặp những người đáng ghét kia. Mặc dù Tây Nặc Nhĩ không phải là một người đặc biệt thông minh, nhưng anh có thể cảm giác được giống cái này, cũng không phải người lương thiện gì. Bây giờ Tô Diệc đang mang thai, anh càng hi vọng Tô Diệc không phải phiền lòng.
Tô Diệc nhìn thấy Tây Nặc Nhĩ do dự, liền nói: "Không sao đâu!"
Tây Nặc Nhĩ thở dài, lập tức bước nhanh về phía bên kia.
Dino ở phía xa cảm nhận được có người đang đến gần, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ, bé lập tức chạy bước nhỏ đến chỗ Tô Diệc.
"Ba ba!"
Tô Diệc bước xuống khỏi vòng tay của Tây Nặc Nhĩ, cậu mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu Dino: "Sao con lại ra ngoài?"
"Ba ba, con muốn ra ngoài giúp Mễ Nặc thúc thúc hái thuốc." Dino ngoan ngoãn trả lời.
Lúc này, giống cái kia cũng đi tới trước mặt Tô Diệc.
Tô Diệc chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó đối mặt cùng giống cái kia. Khi giống cái kia nhìn rõ diện mạo Tô Diệc, lập tức kinh ngạc mở miệng.
"Merril!" Giống cái kia kêu lên.
Nhìn giống cái này, Tô Diệc cẩn thận tìm kiếm trong đầu. Ký ức đã rất lâu rồi, cũng rất mơ hồ không rõ, nhưng không phải không có dấu vết gì.
Thế nhưng đoạn ký ức kia cũng không tốt lắm, Merril trước kia là giống cái xinh đẹp nhất trong bộ lạc, bởi vì thích câu tam đáp tứ, sau đó bị những giống cái khác liên hợp bán cho Thú Nhân lang thang, cuối cùng lưu lạc vào tay Tây Nặc Nhĩ.
Giống cái này hình như gọi là gì nhỉ, dường như lúc trước Merril cũng đã từng đoạt chuẩn bạn lữ của hắn. Trong mắt Tô Diệc có chút lạnh lùng, có lẽ giống cái này lúc trước cũng đã từng hãm hại Merril. Mặc dù Merril không phải người tốt lành gì, Tô Diệc cũng không có ấn tượng gì tốt với Merril. Nhưng mà bây giờ thân thể này là Tô Diệc cậu, người đã từng muốn tổn thương cỗ thân thể này, Tô Diệc không thể không cảnh giác.
"Anh là?" Mặc dù Tô Diệc nhận ra hắn, nhưng cậu cũng không có ý định nhận hắn. Bởi vì trước đó Tây Nặc Nhĩ đã nói hắn nhận lầm người, nếu như bây giờ Tô Diệc nhận hắn, chẳng khác nào đánh vào mặt Tây Nặc Nhĩ.
Vì bảo vệ mặt mũi cho người yêu nhà mình, hừ hừ, đừng nói là một lời nói dối, cho dù là mười lời nói dối cậu cũng đều có thể nói.
Sắc mặt giống cái kia có chút khó coi, hiển nhiên đối với việc Tô Diệc không nhận ra hắn hết sức bất mãn.
Nhưng cho dù hắn bất mãn thì bất mãn, nhưng hắn cũng không dám thể hiện ra ngoài.
"Merril, chúng ta là người cùng một bộ lạc, tôi là bạn chơi từ nhỏ của cậu." Giống cái nói rất nhiệt tình, đưa tay định kéo Tô Diệc.
Tô Diệc không dấu vết né tránh: "Tôi nghĩ hẳn là anh nhận lầm người rồi, tôi tên là Tô Diệc, không phải cái gì mà Merril."
Lúc này, giống cái kia càng thêm khó chịu, trên mặt hắn mang theo tức giận. Thuở nhỏ hắn cùng nhau lớn lên với Merril, hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm người. Thế nhưng nếu Tô Diệc không chịu thừa nhận, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
"Thật sao?" Giống cái cười gượng gạo một cái, sau đó không cam lòng xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh giống cái rời đi, Tô Diệc cúi đầu nói với Dino: "Về sau cách xa hắn một chút, người này không phải người tốt lành gì."
Dino nghi hoặc nhìn Tô Diệc, bé còn nhỏ không hiểu ý của Tô Diệc, nhưng Tô Diệc đã dặn, từ trước đến nay Dino đều sẽ nghiêm túc ghi nhớ.
Ba người bọn họ cùng nhau đi bộ về nhà, Tô Diệc đột nhiên cảm thấy trong dạ dày mình dâng trào. Chưa kịp về đến nhà, Tô Diệc đã chạy sang một bên nôn mửa dữ dội.
Thoáng một cái, nháy mắt dọa đến một lớn một nhỏ hoảng hồn.
Tây Nặc Nhĩ vội vàng vỗ nhẹ Dino: "Con đi gọi Mễ Nặc tới đây."
Dino liền quay người chạy đi. Đứa nhỏ thấy Tô Diệc khó chịu như vậy, lập tức bị dọa cho phát sợ.
Đợi đến khi Mễ Nặc chạy đến, Tô Diệc đã nôn hết tất cả những gì có thể, thần sắc cả người uể oải dựa trong ngực Tây Nặc Nhĩ.
Mễ Nặc sờ sờ đầu Tô Diệc, lại nhìn cái này sờ cái kia một cái.
"Không có việc gì, chỉ là phản ứng của cậu tương đối lớn mà thôi."
Nghe giọng điệu thoải mái của Mễ Nặc, trong lòng mấy người cũng thở phào nhẹ nhõm. Tô Diệc thay đổi tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.