Bài viết: 65 

Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn
Chương 116: Có phải tôi quá đẹp không 2
Chương 116: Có phải tôi quá đẹp không 2
Editor: Lacvuphongca_ dembuon
Cứ như vậy lại qua mấy ngày nữa, tinh thần Tô Diệc cũng tốt hơn một chút cậu bắt đầu trồng rau ở sân trước và sân sau.
Đường Ngọc không có nhiều thời gian rảnh rỗi như Tô Diệc, y phải nằm trên giường cả ngày, ôm lấy quả trứng kia cùng trứng làm bạn.
Hôm nay nghe được người đến thăm y nói, hôm nay Tô Diệc đi ra ngoài, nên nhờ Kiệt La đến đón Tô Diệc.
Một mình Đường Ngọc buồn bực trong nhà, thực sự rất buồn chán.
Buổi chiều Tô Diệc đến, lúc đến còn mang theo một cái cái túi nhỏ, bên trong túi nhỏ là một ít hạt giống.
Tô Diệc tiện tay ném hạt giống lên bàn nhà Đường Ngọc.
Sau khi Tô Diệc đi vào phòng, thấy Đường Ngọc đang ngẩn người ôm quả trứng: "Trứng này khi nào mới nở?"
Đường Ngọc nghe thấy vậy khóe mắt mỉm cười, nụ cười của y làm cho nốt ruồi nơi khóe mắt sinh động như thật.
"Tô đội cậu đến rồi, tôi thật sự rất nhàm chán."
Sau vài ngày nghỉ ngơi, làn da của Đường Ngọc càng ngày càng tốt hơn.
Tô Diệc đi tới, sờ sờ vỏ trứng cứng rắn kia. Mặt ngoài vỏ trứng có chút thô ráp, đường vân phía trên lại càng thêm rõ ràng hơn so với mấy ngày trước.
"Chắc phải mấy ngày nữa mới có thể nở." Đường Ngọc uể oải ngã xuống giường.
Tô Diệc do dự một lát, sau đó một năm một mười nói cho Đường Ngọc nghe về chuyện một đôi bạn lữ mới tới, còn cả chuyện giống cái kia còn nhận biết mình vân vân.
"Hiện tại tôi đang mang thai, nếu như tôi có bất kỳ hành động gì, nhất định Tây Nặc Nhĩ sẽ lo lắng. Tôi hi vọng cậu để ý giúp tôi một chút, nếu như hắn có thể thành thật một chút, sẽ không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu như hắn không thành thật, cậu liền tự mình xem rồi lo liệu luôn nhé."
Đường Ngọc vốn đang lười biếng, ngay khi nghe được lời này, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng.
"Ha ha, Tô đội, cậu thật đúng là coi trọng tôi."
Tô Diệc liếc mắt nhìn Đường Ngọc, Đường Ngọc sinh xong, hành động càng tự do hơn cậu. Hơn nữa Tô Diệc biết, mặc dù Đường Ngọc thoạt nhìn có vẻ ngốc ngốc, kỳ thật lại rất thông minh.
Tô Diệc không ở lại được lâu lắm, liền bị Tây Nặc Nhĩ mang về.
Lại một ngày nữa trôi qua, cơn mưa đầu tiên của mùa lạnh đã đến.
Bởi vì thời tiết vẫn còn rất lạnh, cho nên một khi trời bắt đầu mưa, thời tiết liền lạnh rất khó chịu. Tô Diệc trong nhà, không muốn bước ra ngoài dù chỉ một bước.
Vào ngày này, rất nhiều Thú Nhân đều không ra ngoài đi săn, cho nên trong sơn cốc rất náo nhiệt. Một số người kết bạn nói chuyện phiếm, có người giúp bạn lữ làm việc nhà, còn có người trêu đùa những đứa trẻ trong sơn cốc. Bên ngoài mặc dù trời đang mưa, nhưng lại là cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.
Y Ân đội mưa mang theo trái cây mới hái đến thăm Tô Diệc.
Tô Diệc đã lâu không gặp Y Ân, nghe nói mấy ngày nay anh đều ở bên ngoài đi săn. Tô Diệc rất vui vẻ, phát hiện dường như Y Ân đã mạnh mẽ trở lại, cả người trông rất hăng hái.
"Tô Diệc, cậu mang thai Bảo Bảo, nhất định phải giữ gìn sức khỏe, không được chạy loạn."
Tô Diệc nghe được lời dặn dò của Y Ân, lập tức có chút dở khóc dở cười. Cho dù Y Ân không dặn dò cậu, bây giờ cậu lười biếng như thế, cũng không có tinh lực giương oai đi khắp bốn phía. Trạng thái mang thai của cậu căn bản không giống Đường Ngọc. Đường Ngọc lúc trước chỉ lúc mới bắt đầu mang thai không thoải mái, về sau liền tinh thần phấn chấn, trừ đi ngủ còn lại là ăn uống thả cửa. Mà Tô Diệc thì không lạc quan, cậu không muốn ăn, hơi ngửi thấy mùi kích thích một chút liền muốn nôn. Trừ cái đó ra, Tô Diệc còn rất lười biếng, thèm ngủ, tâm trạng cũng không tốt lắm.
"Đúng rồi, hôm nay tôi tới tìm cậu, còn có một việc muốn hỏi cậu một chút." Y Ân có chút không được tự nhiên nói, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ bất an.
Tô Diệc nhướng mi, hứng thú nhìn Y Ân.
"Ừm, anh nói đi." Tô Diệc tỏ vẻ rửa tai lắng nghe, Y Ân do dự một chút, sau đó đưa hai tay xoa xoa mặt mình.
"Cậu cảm thấy khuôn mặt của tôi, có phải, có phải quá, quá đẹp mắt không?"
Nghe thấy những lời nói không tự tin và xấu hổ của Y Ân, sau đó nhìn dáng vẻ quẫn bách của Y Ân sau khi nói xong, Tô Diệc không nhịn được lập tức bật cười.
Tô Diệc nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt Y Ân, Y Ân thực sự rất đẹp. Những người như Tô Diệc đôi khi cũng nhịn không được không khỏi nhìn Y Ân nhiều hơn.
"Ừm, đúng thật là dung mạo của anh rất khá."
"Cậu cũng biết chuyện Reger lần trước. Tôi thực sự đã thu hút sự chú ý của Thú Nhân đến thế sao?" Y Ân nói, trên mặt lại rất xấu hổ.
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Trong lòng Tô Diệc rất vui vẻ, trước đây Y Ân luôn rất nhạy cảm về ngoại hình của mình, nếu người khác nhắc đến, anh sẽ lộ ra thái độ thù địch. Thế nhưng Tô Diệc phát hiện, gần đây dường như Y Ân không quá để ý những cái này. Đặc biệt là hôm nay, Tô Diệc cảm thấy Y Ân không còn chán ghét vẻ ngoài của mình nữa.
Tô Diệc cân nhắc một chút, sau đó nói: "Ừm, tôi cảm thấy hấp dẫn người khác, không chỉ là vẻ bề ngoài của anh. Y Ân, anh không cảm thấy gần đây anh trở nên rất tự tin rất hấp dẫn người khác sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Y Ân đỏ bừng, sau đó dường như nhớ ra gì đó, sau đó nhỏ giọng nói: "Hắn cũng nói như vậy."
Hắn? Hắn là?
Tô Diệc đột nhiên có hứng thú: "Hắn? Ai vậy?"
Dường như Y Ân có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến Tô Diệc cũng không phải người ngoài, lúc này anh mới do dự nói: "Cậu cảm thấy Lăng Liệt là người thế nào?"
Tô Diệc lập tức sững sờ, cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới sẽ là Lăng Liệt? Tô Diệc tưởng là Reger, hoặc là người khác, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ là con hồ ly kia.
Con hồ ly kia, Tô Diệc luôn cảm thấy hắn là người rất thông minh, không giống như Thú Nhân đơn thuần ở nơi này.
Tô Diệc nhìn Y Ân đơn thuần một chút, lại nghĩ tới con hồ ly kia, lập tức cảm thấy một đôi này, thấy thế nào đều là Y Ân tương đối thua thiệt vậy nhỉ?
Hơn nữa, hiện tại Lăng Liệt lại là tộc trưởng, thân phận tương đối đặc thù. Lăng Liệt lại xinh đẹp như hoa, nếu ở cùng với hắn sau này sẽ phải đề phòng những giống cái khác.
Thấy Tô Diệc trầm mặc, trái tim Y Ân cũng chậm rãi chùng xuống. Anh cũng biết, Lăng Liệt có bao nhiêu ưu tú, Thú Nhân ưu tú như vậy lại là tộc trưởng, lẽ ra phải ở cùng một chỗ với một giống cái ôn nhu xinh đẹp.
Thế nhưng gần đây, mỗi ngày Y Ân ra ngoài đi săn, Lăng Liệt luôn bồi ở bên cạnh anh. Lăng Liệt không nói nhiều, chỉ khi Y Ân gặp phải nguy hiểm, mới ra tay giúp Y Ân giải vây. Dần dà, Y Ân cũng cảm nhận được tâm tư của Lăng Liệt.
Tô Diệc thấy sắc mặt Y Ân chuyển từ đỏ sang trắng, vội mở miệng nói: "Anh, có phải anh thích hắn không?"
Y Ân không trả lời, chỉ cúi đầu, ánh mắt lóe lên, Tô Diệc biết, xem ra lúc cậu không biết Y Ân đã thân cận với Lăng Liệt như vậy rồi? Nếu không lấy tính cách của Y Ân, cũng sẽ không mặt dày mày dạn tới hỏi cậu.
"Ừm, nếu như thích, vậy liền thử xem đi."
Cứ như vậy lại qua mấy ngày nữa, tinh thần Tô Diệc cũng tốt hơn một chút cậu bắt đầu trồng rau ở sân trước và sân sau.
Đường Ngọc không có nhiều thời gian rảnh rỗi như Tô Diệc, y phải nằm trên giường cả ngày, ôm lấy quả trứng kia cùng trứng làm bạn.
Hôm nay nghe được người đến thăm y nói, hôm nay Tô Diệc đi ra ngoài, nên nhờ Kiệt La đến đón Tô Diệc.
Một mình Đường Ngọc buồn bực trong nhà, thực sự rất buồn chán.
Buổi chiều Tô Diệc đến, lúc đến còn mang theo một cái cái túi nhỏ, bên trong túi nhỏ là một ít hạt giống.
Tô Diệc tiện tay ném hạt giống lên bàn nhà Đường Ngọc.
Sau khi Tô Diệc đi vào phòng, thấy Đường Ngọc đang ngẩn người ôm quả trứng: "Trứng này khi nào mới nở?"
Đường Ngọc nghe thấy vậy khóe mắt mỉm cười, nụ cười của y làm cho nốt ruồi nơi khóe mắt sinh động như thật.
"Tô đội cậu đến rồi, tôi thật sự rất nhàm chán."
Sau vài ngày nghỉ ngơi, làn da của Đường Ngọc càng ngày càng tốt hơn.
Tô Diệc đi tới, sờ sờ vỏ trứng cứng rắn kia. Mặt ngoài vỏ trứng có chút thô ráp, đường vân phía trên lại càng thêm rõ ràng hơn so với mấy ngày trước.
"Chắc phải mấy ngày nữa mới có thể nở." Đường Ngọc uể oải ngã xuống giường.
Tô Diệc do dự một lát, sau đó một năm một mười nói cho Đường Ngọc nghe về chuyện một đôi bạn lữ mới tới, còn cả chuyện giống cái kia còn nhận biết mình vân vân.
"Hiện tại tôi đang mang thai, nếu như tôi có bất kỳ hành động gì, nhất định Tây Nặc Nhĩ sẽ lo lắng. Tôi hi vọng cậu để ý giúp tôi một chút, nếu như hắn có thể thành thật một chút, sẽ không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu như hắn không thành thật, cậu liền tự mình xem rồi lo liệu luôn nhé."
Đường Ngọc vốn đang lười biếng, ngay khi nghe được lời này, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng.
"Ha ha, Tô đội, cậu thật đúng là coi trọng tôi."
Tô Diệc liếc mắt nhìn Đường Ngọc, Đường Ngọc sinh xong, hành động càng tự do hơn cậu. Hơn nữa Tô Diệc biết, mặc dù Đường Ngọc thoạt nhìn có vẻ ngốc ngốc, kỳ thật lại rất thông minh.
Tô Diệc không ở lại được lâu lắm, liền bị Tây Nặc Nhĩ mang về.
Lại một ngày nữa trôi qua, cơn mưa đầu tiên của mùa lạnh đã đến.
Bởi vì thời tiết vẫn còn rất lạnh, cho nên một khi trời bắt đầu mưa, thời tiết liền lạnh rất khó chịu. Tô Diệc trong nhà, không muốn bước ra ngoài dù chỉ một bước.
Vào ngày này, rất nhiều Thú Nhân đều không ra ngoài đi săn, cho nên trong sơn cốc rất náo nhiệt. Một số người kết bạn nói chuyện phiếm, có người giúp bạn lữ làm việc nhà, còn có người trêu đùa những đứa trẻ trong sơn cốc. Bên ngoài mặc dù trời đang mưa, nhưng lại là cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.
Y Ân đội mưa mang theo trái cây mới hái đến thăm Tô Diệc.
Tô Diệc đã lâu không gặp Y Ân, nghe nói mấy ngày nay anh đều ở bên ngoài đi săn. Tô Diệc rất vui vẻ, phát hiện dường như Y Ân đã mạnh mẽ trở lại, cả người trông rất hăng hái.
"Tô Diệc, cậu mang thai Bảo Bảo, nhất định phải giữ gìn sức khỏe, không được chạy loạn."
Tô Diệc nghe được lời dặn dò của Y Ân, lập tức có chút dở khóc dở cười. Cho dù Y Ân không dặn dò cậu, bây giờ cậu lười biếng như thế, cũng không có tinh lực giương oai đi khắp bốn phía. Trạng thái mang thai của cậu căn bản không giống Đường Ngọc. Đường Ngọc lúc trước chỉ lúc mới bắt đầu mang thai không thoải mái, về sau liền tinh thần phấn chấn, trừ đi ngủ còn lại là ăn uống thả cửa. Mà Tô Diệc thì không lạc quan, cậu không muốn ăn, hơi ngửi thấy mùi kích thích một chút liền muốn nôn. Trừ cái đó ra, Tô Diệc còn rất lười biếng, thèm ngủ, tâm trạng cũng không tốt lắm.
"Đúng rồi, hôm nay tôi tới tìm cậu, còn có một việc muốn hỏi cậu một chút." Y Ân có chút không được tự nhiên nói, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ bất an.
Tô Diệc nhướng mi, hứng thú nhìn Y Ân.
"Ừm, anh nói đi." Tô Diệc tỏ vẻ rửa tai lắng nghe, Y Ân do dự một chút, sau đó đưa hai tay xoa xoa mặt mình.
"Cậu cảm thấy khuôn mặt của tôi, có phải, có phải quá, quá đẹp mắt không?"
Nghe thấy những lời nói không tự tin và xấu hổ của Y Ân, sau đó nhìn dáng vẻ quẫn bách của Y Ân sau khi nói xong, Tô Diệc không nhịn được lập tức bật cười.
Tô Diệc nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt Y Ân, Y Ân thực sự rất đẹp. Những người như Tô Diệc đôi khi cũng nhịn không được không khỏi nhìn Y Ân nhiều hơn.
"Ừm, đúng thật là dung mạo của anh rất khá."
"Cậu cũng biết chuyện Reger lần trước. Tôi thực sự đã thu hút sự chú ý của Thú Nhân đến thế sao?" Y Ân nói, trên mặt lại rất xấu hổ.
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Trong lòng Tô Diệc rất vui vẻ, trước đây Y Ân luôn rất nhạy cảm về ngoại hình của mình, nếu người khác nhắc đến, anh sẽ lộ ra thái độ thù địch. Thế nhưng Tô Diệc phát hiện, gần đây dường như Y Ân không quá để ý những cái này. Đặc biệt là hôm nay, Tô Diệc cảm thấy Y Ân không còn chán ghét vẻ ngoài của mình nữa.
Tô Diệc cân nhắc một chút, sau đó nói: "Ừm, tôi cảm thấy hấp dẫn người khác, không chỉ là vẻ bề ngoài của anh. Y Ân, anh không cảm thấy gần đây anh trở nên rất tự tin rất hấp dẫn người khác sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Y Ân đỏ bừng, sau đó dường như nhớ ra gì đó, sau đó nhỏ giọng nói: "Hắn cũng nói như vậy."
Hắn? Hắn là?
Tô Diệc đột nhiên có hứng thú: "Hắn? Ai vậy?"
Dường như Y Ân có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến Tô Diệc cũng không phải người ngoài, lúc này anh mới do dự nói: "Cậu cảm thấy Lăng Liệt là người thế nào?"
Tô Diệc lập tức sững sờ, cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới sẽ là Lăng Liệt? Tô Diệc tưởng là Reger, hoặc là người khác, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ là con hồ ly kia.
Con hồ ly kia, Tô Diệc luôn cảm thấy hắn là người rất thông minh, không giống như Thú Nhân đơn thuần ở nơi này.
Tô Diệc nhìn Y Ân đơn thuần một chút, lại nghĩ tới con hồ ly kia, lập tức cảm thấy một đôi này, thấy thế nào đều là Y Ân tương đối thua thiệt vậy nhỉ?
Hơn nữa, hiện tại Lăng Liệt lại là tộc trưởng, thân phận tương đối đặc thù. Lăng Liệt lại xinh đẹp như hoa, nếu ở cùng với hắn sau này sẽ phải đề phòng những giống cái khác.
Thấy Tô Diệc trầm mặc, trái tim Y Ân cũng chậm rãi chùng xuống. Anh cũng biết, Lăng Liệt có bao nhiêu ưu tú, Thú Nhân ưu tú như vậy lại là tộc trưởng, lẽ ra phải ở cùng một chỗ với một giống cái ôn nhu xinh đẹp.
Thế nhưng gần đây, mỗi ngày Y Ân ra ngoài đi săn, Lăng Liệt luôn bồi ở bên cạnh anh. Lăng Liệt không nói nhiều, chỉ khi Y Ân gặp phải nguy hiểm, mới ra tay giúp Y Ân giải vây. Dần dà, Y Ân cũng cảm nhận được tâm tư của Lăng Liệt.
Tô Diệc thấy sắc mặt Y Ân chuyển từ đỏ sang trắng, vội mở miệng nói: "Anh, có phải anh thích hắn không?"
Y Ân không trả lời, chỉ cúi đầu, ánh mắt lóe lên, Tô Diệc biết, xem ra lúc cậu không biết Y Ân đã thân cận với Lăng Liệt như vậy rồi? Nếu không lấy tính cách của Y Ân, cũng sẽ không mặt dày mày dạn tới hỏi cậu.
"Ừm, nếu như thích, vậy liền thử xem đi."