Bạn được Jang jena mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 121: Phương pháp đặc biệt 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Cùng ngày hôm đó, Tô Diệc mời bạn bè tụ tập đến nhà mình, cậu định dùng khối băng tích trữ được trong mùa tuyết rơi, làm cho bọn họ một ít salad hoa quả, kem sữa kem ly, cùng với cháo thịt băm. Ngay khi những thứ này được đưa ra, đã được Đường Ngọc cùng mấy đứa bé cực kỳ yêu thích. Đường Ngọc thực sự rất nhớ kem ly, vốn cho rằng cả đời này đều không được ăn nữa, lại không nghĩ tới Tô Diệc lợi hại như vậy.

Hạnh phúc nhất là Dino, bé Eli cũng thích ăn, chẳng qua bởi vì nguyên nhân bé là động vật máu lạnh nên không thể ăn quá nhiều món lạnh. Mà Dino hoàn toàn không có vấn đề gì cả, sau khi ăn xong còn mang theo một ít đi đưa cho bạn lữ tương lai của mình.

Tô Diệc đợi mọi người ăn xong mới nói ra mục đích chính của mình, liên quan tới vấn đề đặt tên cho bánh bao nhỏ của mình.

Mễ Nặc rất thích ăn đồ lạnh, nghe Tô Diệc nói chuyện, miệng còn ăn không ngừng, cuối cùng vẫn là Địch Nhĩ Sâm nhìn không được ngăn cản cậu, lúc này Mễ Nặc mới phồng má ngừng lại.

Y Ân nghiêm túc suy nghĩ một lúc, mới không xác định hỏi: "Ừm, Ariel thì sao?"

Mễ Nặc im lặng lặp lại một lần, sau đó nói: "Chẳng bằng gọi là Chenos."

Y Ân và Mễ Nặc bắt đầu tranh luận, hai ngươi bắt đầu anh tới tôi đi so chiêu. Cuối cùng, họ quyết định được một cái tên khiến mọi người thật bất ngờ gọi Tô Nặc. Cái tên Tô Nặc này là Đường Ngọc đặt, y cũng chỉ thuận miệng nói ra. Thế nhưng Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ đều rất thích, không phải vì cái tên quá hay mà vì bên trong có tên của cả hai người bọn họ.

"Tô Nặc, Tô Nặc, nghe rất hay." Đôi mắt đẹp của Tây Nặc Nhĩ lóe lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Diệc, Tô Diệc sao lại không hiểu Tây Nặc Nhĩ có ý gì, khuôn mặt già của cậu không khỏi đỏ bừng.

Tô Diệc gật gật đầu: "Đúng vậy, xác thực nghe rất hay." Vừa nói, vừa nhìn Tây Nặc Nhĩ, khi nhìn thấy ánh mắt dính dính như hồ dán của hai người này, Đường Ngọc đã cảm thấy lóe mù mắt chó của y.

"Nếu như dựa theo biện pháp đặt tên cho con của hai người, vậy bảo bảo nhà tôi chẳng phải sẽ gọi là Đường Tư sao? Đường Tư, Đường Tư? Nếu như là giống cái thì còn được, tiểu thú nhân mà gọi bằng cái tên này chẳng phải là quá nhàm chán sao?" Đường Ngọc nói, đôi mắt to tròn nhịn không được nhìn Kiệt La, muốn nhận được câu trả lời từ Kiệt La.

Kiệt La hiếm khi câu lên vẻ tươi cười, lập tức khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của anh có thêm một tia kinh diễm. Anh hơi nghiêng người sang, nói bên tai phiếm hồng của Đường Ngọc: "Nếu như em thích cái tên Đường Tư này, vậy chúng ta có thể cố gắng sinh thêm một đứa."

Đường Ngọc lập tức xù lông, khuôn mặt đỏ bừng nhìn anh chằm chằm, sau đó phô trương thanh thế uy hiếp nói: "Lăn đi, sinh cái gì mà sinh, muốn sinh cũng là anh sinh, em không muốn sinh đâu."

"Được rồi, được rồi, kiếp sau anh sẽ sinh." Kiệt La nói, đôi mắt hắc thạch lóe lên vẻ kiêu hãnh. Dù sao, sau khi bò lên giường, cuối cùng người mang thai vẫn là Đường Ngọc. Sao Đường Ngọc có thể không hiểu tâm tư của Kiệt La chứ. Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng thế nhưng trên mặt cũng không thể tiếp tục nói chuyện này với Kiệt La trước mặt nhiều người như vậy.

Địch Nhĩ Sâm vốn là người thẳng tính, trông thấy hai nhà bọn họ đều có Bảo Bảo, trong lòng hắn rất sốt ruột. Nhịn không được mở miệng hỏi: "Kiệt La, các cậu sinh con, có phải có phương pháp đặc biệt gì không, vì sao tôi cùng Mễ Nặc cố gắng lâu như vậy, nhưng vẫn không mang thai nhỉ @_@?"

Nghe Địch Nhĩ Sâm hỏi như thế, mấy người lập tức hai mặt nhìn nhau, sinh con còn có phương pháp đặc biệt gì sao?

Lăng Liệt, người vốn không liên quan gì đến vấn đề này, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Nếu như có phương pháp đặc biệt gì để sinh con, hắn sẽ không ngại lắng nghe đâu, mặc dù Y Ân không thể sinh con, nhưng với tư cách là người đứng đầu bộ lạc, hắn có thể nói cho những người khác trong bộ lạc phương pháp đặc biệt để có con.

Trên mặt Tô Diệc không biểu hiện gì, trong lòng lại bắt đầu nhả rãnh: Thời này còn có đường tắt để sinh con sao?

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Tô Diệc không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Đường Ngọc lại không khỏi nhớ tới nước trong không gian có thể trị bách bệnh của Tô Diệc. Đường Ngọc không khỏi nháy mắt ra hiệu với Tô Diệc một cái. Tô Diệc cũng là quỷ tinh, lập tức cũng liên tưởng đến đó.

Chuyện này Tô Diệc cũng không tiện nói rõ, cậu liền đứng dậy nói mình sẽ làm thêm một chút thức ăn mang tới. Cậu đặc biệt chú ý đến món Mễ Nặc đang ăn, sau đó còn cố tình mang theo món salad trái cây cùng kiểu ra. Đương nhiên lúc này Địch Nhĩ Sâm chỉ quan tâm đến việc học hỏi Kiệt La, hoàn toàn không chú ý tới Tô Diệc đưa thêm đồ ăn cho Mễ Nặc. Đợi đến khi Địch Nhĩ Sâm phát giác được tiếng nhai nuốt bên tai, mới phát hiện Mễ Nặc đang ăn rất ngon lành.

Đang là mùa nóng, ăn chút món lạnh thật thật thoải mái nha. Mễ Nặc xoa bụng trong lòng cảm khái, lại đột nhiên rùng mình một cái, liền phát hiện Địch Nhĩ Sâm đang trừng mắt nhìn mình.

"Ăn nhiều đồ lạnh như vậy sẽ đau bụng, đến lúc đó vẫn là chính em phải chịu tội." Nói xong, Địch Nhĩ Sâm đứng dậy, hắn cảm thấy không thể tiếp tục ở lại lâu hơn, nếu không chắc chắn Mễ Nặc sẽ không nhịn được mà tiếp tục ăn.

Tô Diệc phất tay tạm biệt Mễ Nặc, chờ bọn họ rời đi nhịn không được nhỏ giọng nói: "Cũng không biết có tác dụng không?"

Tây Nặc Nhĩ dán vào lỗ tai cậu hỏi: "Em đưa cho cậu ấy à?"

Tô Diệc sửng sốt, không nghĩ tới mình cũng không nói gì, vậy mà Tây Nặc Nhĩ lại biết tất cả mọi chuyện. Đợi đến khi những người khác rời đi hết, hai người dỗ bánh bao nhỏ Tô Nặc đi ngủ. Tô Diệc liền chủ động chui vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ, thân mật hôn gương mặt Tây Nặc Nhĩ một chút. Hai người bọn họ đã thật lâu không có thân mật, Tây Nặc Nhĩ thấy Tô Diệc chủ động trêu chọc mình, nhìn bé con Tô Nặc trong cái nôi nhỏ làm bằng gỗ đặt ở đầu giường một chút, thấp giọng nói: "Chúng ta nhỏ giọng một chút."

Địch Nhĩ Sâm đưa Mễ Nặc về nhà, bởi vì bị bánh bao nhỏ nhà người khác kích động, cộng thêm việc Mễ Nặc không nghe lời tham ăn món lạnh, khiến cho Địch Nhĩ Sâm người luôn trung thực hiền lành có chút tức giận. Mễ Nặc về đến nhà, liền cảm thấy áp suất thấp phát ra từ người Địch Nhĩ Sâm. Cậu lấy lòng đưa tay sờ sờ cái đuôi của Địch Nhĩ Sâm, nhỏ giọng xin lỗi Địch Nhĩ Sâm.

Địch Nhĩ Sâm lại không nghe lời như trước, mà nghiêm túc nhìn Mễ Nặc nói: "Nằm xuống giường!"

Mễ Nặc bị hù dọa, cắn cắn môi, vành mắt đỏ hoe ngoan ngoãn nằm xuống.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt đáng thương với đôi mắt đỏ hoe của Mễ Nặc, cơn giận của Địch Nhĩ Sâm liền biến mất. Thế nhưng vừa nghĩ tới Mễ Nặc gần đây luôn luôn không nghe lời, Địch Nhĩ Sâm liền âm thầm quyết định nhất định phải trừng trị em ấy một chút. Địch Nhĩ Sâm tiếp tục nghiêm túc nói: "Cởi quần áo ra."

Trong lòng Mễ Nặc cực kỳ ủy khuất, thế nhưng từ trước đến nay tính cách cậu vốn nhu thuận cùng nhu nhược. Thêm nữa, chuyện hôm nay đúng là cậu do lỗi của cậu, Địch Nhĩ Sâm là quan tâm cậu, cậu không nên tiếp tục tham ăn đồ lạnh. Thế là vừa sụt sịt, vừa tay chân lanh lẹ cởi quần áo ra.

Đột nhiên Địch Nhĩ Sâm cảm thấy bạn lữ nhỏ nhà mình thật sự không phải dễ thương bình thường, yêu cầu em ấy cởi quần áo, em ấy liền ngây thơ nhanh chóng cởi sạch. Sau khi cởi sạch, trên mặt vẫn là vẻ mặt ngốc nghếch không biết sau đó phải làm gì. Đột nhiên Địch Nhĩ Sâm cảm thấy, đây không phải là anh trừng phạt Mễ Nặc, mà hoàn toàn là trừng phạt chính mình. Địch Nhĩ Sâm cũng lười tiếp tục trừng phạt, mà lập tức cởi sạch nhào tới bạn lữ nhỏ nhà mình.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back