Chương 200: Tam ca kịch bản này sai rồi
Bạch Lộ vừa thức dậy tắm rửa xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa gấp rút dồn dập.
"Này, Vãn Vãn về sớm thế à? Cậu không mang theo chìa khóa à?"
Bạch Lộ buồn bực bước tới cửa, tưởng sẽ gặp Ôn Vãn, nhưng không ngờ lại nhìn thấy hai nam nhân quý tộc--
"Chu Dĩ Thâm, Tư tiên sinh.. sao các anh lại ở đây?" Cô mở to mắt gần như hét lên vì kích động.
"Haha ngạc nhiên phải không? Tiểu Lộ Lộ, anh rất nhớ em!"
Chu Dĩ Thâm hoàn toàn không chú ý đến vẻ ngượng ngùng khó xử trên mặt Bạch Lộ, hắn trước tiên nhào tới ôm chặt lấy cô, sau đó siết chặt cơ thể cô, xông vào gian phòng bên trong.
Bạch Lộ muốn ngăn hắn lại nhưng đã quá muộn.
"Này, sao anh đến mà không nói trước? Làm sao anh biết em ở phòng này? Anh đến đây vì công việc hay đi du lịch?"
Bạch Lộ đi theo phía sau Chu Dĩ Thâm, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Ai nha, hai người này đột xuất kiểm tra, chút nữa phát hiện không có Vãn Vãn, nhất định sẽ phát hiện ra có điều mờ ám.
Bọn họ vốn đã nghi ngờ thân phận của Vãn Vãn, nếu không nói dối, nhất định sẽ mang đến rắc rối đến cho Vãn Vãn!
Tư Cảnh Hạc nhìn Bạch Lộ bộ dáng bối rối đang giả vờ bình tĩnh, nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó không ổn.
Anh bước vào với đôi chân thon dài, dùng tay đóng cửa lại, thản nhiên đánh giá căn phòng tổng thống này.
Chu Dĩ Thâm thoải mái ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt hài lòng nhìn lướt qua cách bài trí của căn phòng, khóe môi nhếch lên một nụ cười, "Nếu như anh nói trước với em, chẳng phải sẽ không có bất ngờ sao?"
Hắn nhìn cô, thấy trên mặt Bạch Lộ không có chút kinh ngạc nào, chỉ có vẻ sợ hãi, hắn lo lắng cau mày, "Sao, anh tới tìm em, em không vui sao?"
Bạch Lộ bất đắc dĩ trợn mắt, cúi người rót nước, cười nói dối: "Vui, em vui chết đi được!"
Chu Dĩ Thâm nhìn bộ dạng khẩu thị tâm phi của Bạch Lộ, cong môi, nhỏ giọng cảnh giác hỏi: "Em đang tức giận à?"
Bạch Lộ không nói, nhưng trả lời bằng hành động thiết thực--
Cô nặng nề đặt cốc nước xuống bàn, khẽ liếc nhìn Chu Dĩ Thâm, thấy vẻ mặt hắn đầy sợ hãi, không khỏi thở dài một tiếng.
Tên ngốc này!
Cô đưa một cốc nước khác cho Tư Cảnh Hạc, lễ phép chào hỏi: "Tư tiên sinh, ngồi trên máy bay lâu như vậy chắc anh rất mệt, anh ngồi nghỉ một lát đi!"
Lúc này Tư Cảnh Hạc đã đi một vòng trong phòng, nhưng không thấy người mà anh đang nhớ, trong lòng tràn đầy thất vọng cùng nghi hoặc.
Anh nhận ly nước nói lời cảm ơn, sau khi ngồi trên ghế sô pha, anh tùy ý hỏi Bạch Lộ: "Vãn Vãn không ở cùng em sao? Cô ấy ở đâu?"
"À, cậu ấy ra ngoài chơi rồi!"
Bạch Lộ ngồi đối diện với Chu Dĩ Thâm, khi cô lấy điện thoại di động ra mở WeChat, lại nói thêm: "Hôm qua em quá mệt mỏi, vì vậy không đi chơi với cậu ấy, em sợ lệch múi giờ nên ngủ trong phòng, vừa tỉnh lại không bao lâu thì các anh liền tới đây."
Cô tìm được WeChat của Ôn Vãn, nhanh chóng gửi một tin nhắn: 【Vãn Vãn, Tư tiên sinh đến rồi, tôi nói cậu ra ngoài chơi, cậu nhanh về đi! 】
Tư Cảnh Hạc nhìn ngón tay Bạch Lộ đang gõ gõ trên màn hình điện thoại, đôi mắt chim ưng khẽ híp lại, nhẹ giọng hỏi: "Thật sao, cô ấy ra ngoài đã bao lâu rồi?"
Bạch Lộ suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn nói: "Em lúc đó đang ngủ mơ màng, không xem giờ, nhưng chắc đã ra ngoài lâu rồi.. Hay là em gọi điện thoại cho Vãn Vãn bảo cậu ấy về sớm chút?"
"Không cần, để cô ấy chơi đi."
Tư Cảnh Hạc đứng dậy, cầm cốc nước đi đến bên cửa sổ, vốn dĩ chỉ muốn hít một hơi, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người ở cửa khách sạn.
Lúc này, trên đường phố ồn ào người qua lại, một cô gái gầy gò mặc áo chữ T màu trắng và quần jean bước ra khỏi chiếc xe Rolls-Royce màu đen.
Lúc cô chuẩn bị đóng cửa xe, một cánh tay to lớn cường tráng vươn ra, sờ vào mặt cô rồi rụt lại.
Tư Cảnh Hạc đột nhiên nheo mắt lại, mặc dù không nhìn thấy người trong xe nhưng anh rất chắc chắn đó là tay đàn ông.
..
Ôn Vãn lạnh lùng quay đầu, lui về phía sau một bước, tránh khỏi tay Cận Khâm.
Cô khẽ nhíu mày, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ không nhịn được.
Cận Khâm chỉ muốn vén mái tóc rối bù ra sau tai cho Ôn Vãn, nhưng không ngờ cô lại phản ứng mạnh mẽ, bài xích hắn như thế.
Bất quá, hắn từ lâu đã quen với thái độ thờ ơ lạnh lùng của Ôn Vãn.
Hắn rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra, trên môi mỏng nở nụ cười dịu dàng: "Nếu giao dịch thuận lợi, sau khi Đường Miên hoàn toàn tiếp quản thị trường chợ đen của Ý, đến lúc đó em có đi không?"
"Đi hay không liên quan gì đến ngươi?" Ôn Vãn hất tay đóng cửa xe lại.
Cận Khâm hạ kính xe xuống, nhìn chằm chằm vào cô, "Khuê Ân, cựu bố già mafia đã nghỉ hưu, sắp tới sẽ tổ chức một cuộc đấu giá từ thiện tại một biệt thự ở Ý. Nếu em đến, anh có thể đưa em đi cùng."
"Không có thời gian, không có hứng thú." Ôn Vãn thẳng thừng từ chối, xoay người muốn rời đi.
Lúc này, cô nghe thấy lời thuyết phục của người đàn ông--
"Trong cuộc đấu giá này, Khuê Ân sẽ đấu giá chiếc vòng cổ hồng ngọc từ thế kỷ trước của Công chúa Celia. Anh nghĩ em sẽ không bỏ lỡ nó chứ?"
Ôn Vãn không biết nhiều về Công chúa Celia, ngoại trừ việc cô là thành viên được theo dõi nhiều nhất của hoàng gia Áo trong thế kỷ trước, vì trí tuệ và vẻ đẹp nên cô được vua Áo sủng ái, chiếc vòng cổ hồng ngọc kia là một biểu tượng tình yêu mà chồng cô đã trao cho cô.
Vì tình yêu giữa hai người rất trong sáng và chân thành nên sau cái chết của Công chúa Celia, chiếc vòng cổ này đã được con cháu hoàng tộc bảo vệ và lưu giữ cẩn thận, nhưng dù vậy, nó vẫn bị đánh cắp vào cuối thế kỷ trước!
Tin tức này vừa mới truyền ra, không chỉ gây chấn động toàn bộ Vương quốc Áo, thậm chí còn gây chấn động toàn thế giới.
Có người than thở, có người hả hê, cũng có người định động thủ, muốn đoạt lấy sợi dây chuyền vô giá có giá trị sưu tầm cao này.
Bây giờ tin tức về chiếc vòng cổ này lại truyền ra trên thế giới, chắc chắn rất nhiều người đã thèm muốn nó, chắc hẳn họ đã nghĩ trăm phương nghàn kế muốn tham gia cuộc đấu giá của Khuê Ân.
Ôn Vãn cũng không ngoại lệ.
Tuy không có hứng thú với đồ trang sức nhưng A Yên từng nói bà ấy thích chiếc vòng cổ này nên nhất định phải có được nó!
Cô quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông tự tin này, tên biến thái này đúng là rất hiểu rõ cô!
Hắn chỉ ra điểm yếu của Ôn Vãn là cống hiến mọi thứ cho A Yên, và hắn đã thoải mái chơi đùa với điều đó.
Ôn Vãn ánh mắt lạnh như nước, bình tĩnh nói: "Buổi đấu giá dự kiến khi nào?"
Trong mắt Cận Khâm hiện lên một tầng niềm vui chân thành, hắn mỉm cười đáp: "Vào lúc bảy giờ tối thứ bảy tuần sau, anh sẽ đợi em ở cổng biệt thự Khuê Ân."
Sau khi Ôn Vãn nghe xong, cô quay người đi thẳng vào khách sạn.
Mãi cho đến khi bóng lưng Ôn Vãn đã khuất hẳn, Cận Khâm mới từ từ kéo cửa sổ lên, bảo tài xế rời đi.
A, hắn đang mong chờ cuộc đấu giá vào thứ bảy tuần sau!
..
Ôn Vãn ra khỏi thang máy, đi qua hành lang dài và yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trước cửa một dãy phòng, cô lấy thẻ phòng từ trong túi quần ra, quẹt nhẹ rồi đẩy cửa bước vào.
Cô bước vào phòng khách, nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, một người đang nói chuyện với Bạch Lộ, người còn lại đang im lặng hút thuốc, bộ dáng bí ẩn.
Thấy cô đến, người đàn ông nhét tàn thuốc vào gạt tàn, động tác chậm rãi, làn khói xám cũng từ từ tan đi.
Đôi mắt của hai người nhìn nhau, trong mắt đối phương hiện lên một tia sáng khó hiểu.
"Vãn ca, em đã trở về rồi!" Đột nhiên, Chu Dĩ Thâm nhìn thấy Ôn Vãn, vui vẻ chào hỏi.
Ôn Vãn nhẹ nhàng quay đầu lại, đi tới trước mặt Bạch Lộ ngồi xuống, duỗi người lấy một lon Coca, mở ra, vừa uống vừa hỏi: "Sao các người lại đến đây?"
Ánh mắt dịu dàng của Chu Dĩ Thâm thoải mái nhìn về phía Bạch Lộ, chậm rãi giải thích: "Không phải vì danh tính nhà thiết kế của Lộ Lộ bị lộ, anh biết tác phẩm của em ấy xuất hiện ở Tuần lễ thời trang Paris, bởi vì quá hưng phấn, liền nóng lòng muốn bay qua đây!"
Khi hắn nói điều này, khuôn mặt hắn đầy tự hào, như thể hắn là nhà thiết kế tham gia Tuần lễ thời trang Paris.
Bạch Lộ hờn dỗi nhìn người đàn ông, ngượng ngùng nói: "Anh có thể im lặng và đừng nói chuyện không, ở đây không ai coi anh là câm điếc đâu!"
"Được được được, anh im lặng!"
Chu Dĩ Thâm đưa ngón tay lên môi, làm động tác kéo khóa, ra hiệu sẽ không nói nữa.
Bạch Lộ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của hắn, vừa tức vừa vui, nhất thời dở khóc dở cười.
Ôn Vãn nhìn sự tương tác ngọt ngào giữa hai người, tựa người vào ghế sofa, khóe môi không khỏi nở nụ cười, "Vậy anh đi xa vạn dặm đến tận Paris chỉ để gặp Lộ Lộ?"
Chu Dĩ Thâm gật đầu, sau đó chỉ vào Tư Cảnh Hạc đang ngồi ở phía bên kia, cuối cùng chỉ vào Ôn Vãn.
Ôn Vãn nhướng mày, nghi ngờ nhìn người đàn ông có vẻ mặt hơi u ám, "Sao anh cũng đến đây? Sẽ không phải giống như anh ấy, cố ý đến tìm em?"
Tư Cảnh Hạc mím môi, giọng nói lạnh lùng nói ra điều trái lương tâm, "Sao anh có thể nhàn rỗi như cậu ấy, ngàn dặm xa xôi đến tận đây chỉ để gặp người trong lòng? Anh có việc cần làm, bộn bề nhiều việc."
Cái quái gì vậy?
Tam ca, kịch bản này sai rồi!
Họ đã bàn bạc rõ ràng cùng nhau đến Paris để đón người con gái mình yêu về nhà!
Bây giờ tình huống là thế nào? Có vẻ như có gì đó không ổn!
Anh há to miệng, đang định nói thì Ôn Vãn đã lao tới trước mặt anh, không khỏi cười lớn: "Anh đã bận như vậy, sao còn tới chỗ em làm gì?"
"Thời gian là vàng bạc, anh nhanh đi làm việc của mình đi!"
Ngay thẳng đuổi khách, như vậy rõ ràng chính là đang đuổi anh đi!
Đôi môi mỏng của Tư Cảnh Hạc nhếch lên thành một đường, vẻ mặt căng thẳng hỏi: "Em nóng lòng muốn đuổi anh đi như vậy, không muốn nhìn thấy anh đến vậy?"
Ôn Vãn nhướng mày, xòe tay: "Anh nói anh đi công tác, cho nên em không cản trở thời gian của anh, cái này có gì không ổn sao?"
Quả thực, nghe không có gì không ổn.
Chỉ là, Tư Cảnh Hạc lại một lần nữa nhớ lại cảnh Ôn Vãn thân mật với người đàn ông trong chiếc Rolls-Royce ngay tầng dưới của khách sạn.
Người đàn ông đó là ai?
Sao họ lại thân mật như thế?
Ôn Vãn ở nước ngoài, làm sao còn có thể quen biết một người có địa vị phi phàm?
Một loạt nghi hoặc, như biến thành một con kiến, cào cho Tư Cảnh Hạc ngứa ngáy trong lòng.
Anh nhìn chằm chằm cô tràn đầy sức trẻ, thản nhiên nói: "Không có gì không ổn, tâm ý của em anh nhận, nhưng người anh hẹn, lát nữa mới đến, không vội."
Anh dừng lại một lúc, rồi hững hờ nói tiếp: "Còn em? Đi chơi ở đâu, sao bây giờ mới về?"
Chu Dĩ Thâm nhìn dáng vẻ nghiêm túc nói nhảm của nam nhân, trong lòng thầm thở dài, khả năng nói dối của Tam ca càng ngày càng thành thạo, khâm phục!
Ôn Vãn lắc nhẹ lon Coke trong tay, thản nhiên cười nói: "Em còn chưa quen cuộc sống ở Paris, còn có thể đi đâu chơi? Dạo một vòng xem phim ăn chút hamburger thôi!"
Nghe vậy, sắc mặt Tư Cảnh Hạc chợt hung ác tối sầm lại.
Ôn Vãn không nói thật!
Kể từ khi cô bước ra khỏi xe của người đàn ông đó, liền không có khả năng du ngoạn xung quanh!
Tại sao cô lại nói dối?
Giữa cô và người đàn ông đó có bí mật gì sao?
Tư Cảnh Hạc cố gắng kìm nén sự cảm xúc không vui của mình, khắc chế ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Sau một lúc lâu im lặng, anh đứng lên, dùng ngón tay thon dài cầm cúc áo vest, chậm rãi cài khuy, "Các người nói chuyện trước đi, tôi về phòng đây."
Bạch Lộ đứng lên, lễ phép đề nghị: "Ngồi máy bay lâu như vậy chắc là chưa ăn cơm, chúng ta đặt nhà hàng cùng nhau ăn cơm đi?"
Chu Dĩ Thâm nghĩ lời đề nghị này rất hay!
Hắn ôm cái bụng xẹp lép, mơ hồ có cảm giác đau bao tử, chớp chớp mắt nhìn Bạch Lộ, "Tiểu Lộ Lộ, em thật sự rất hiểu anh, anh sớm đã đói bụng, không ăn nữa sẽ đau bao tử!"
Tư Cảnh Hạc nhàn nhạt liếc hắn một cái, trong mắt tràn đầy chán ghét, "Vậy cậu cùng họ ăn đi, tính vào tài khoản của tôi."
"Tam ca, ngươi không cùng đi sao?"
Chu Dĩ Thâm tự hỏi, từ khi người đàn ông này lên máy bay, anh ta chưa ăn một hạt cơm nào, chẳng lẽ dạ dày của anh ta làm bằng sắt?
Lúc này, Tư Cảnh Hạc mơ hồ đưa mắt nhìn Ôn Vãn.
Cô sẽ giữ anh lại chứ?
Tuy nhiên, sau khi đợi một lúc lâu, cô dường như không để ý đến ánh mắt của anh, không chỉ thản nhiên tiếp tục uống coca mà còn ung dung nghịch điện thoại.
Tư Cảnh Hạc đột nhiên cảm thấy tim đau nhói.
"Tôi không đói, không cần để ý đến tôi."
Nói xong, anh nhấc đôi chân thon dài đi về phía cửa.
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Tiếng động lớn ngay lập tức kinh động đến ba người đang ngồi trong phòng khách.
Bạch Lộ cắn môi, thận trọng hỏi Chu Dĩ Thâm: "Tư tiên sinh làm sao vậy? Chẳng lẽ.. là ai chọc anh ấy tức giận?"
Chu Dĩ Thâm xua tay, một bộ dáng vẻ không có gì ngạc nhiên, bình tĩnh nói: "Ai cũng sẽ có lúc phát điên, ngay cả Tam ca của anh cũng không ngoại lệ, em không cần để ý đến anh ấy!"
Sau đó, hắn lấy điện thoại di động ra, ngồi xuống bên cạnh Bạch Lộ, cười đùa nói: "Này Tiểu Lộ Lộ, em xem mấy nhà hàng này đi, em có thích không.."
Ôn Vãn lúc này không có tâm trạng nhìn hai người bên cạnh, cô nhìn sắc trời dần tối ngoài cửa sổ, chậm rãi nhíu mày.
Thời tiết không ổn, sợ trời sắp mưa.
Dự kiến chuyến bay buổi chiều sẽ không thể bay đi được..
"Này, Vãn Vãn về sớm thế à? Cậu không mang theo chìa khóa à?"
Bạch Lộ buồn bực bước tới cửa, tưởng sẽ gặp Ôn Vãn, nhưng không ngờ lại nhìn thấy hai nam nhân quý tộc--
"Chu Dĩ Thâm, Tư tiên sinh.. sao các anh lại ở đây?" Cô mở to mắt gần như hét lên vì kích động.
"Haha ngạc nhiên phải không? Tiểu Lộ Lộ, anh rất nhớ em!"
Chu Dĩ Thâm hoàn toàn không chú ý đến vẻ ngượng ngùng khó xử trên mặt Bạch Lộ, hắn trước tiên nhào tới ôm chặt lấy cô, sau đó siết chặt cơ thể cô, xông vào gian phòng bên trong.
Bạch Lộ muốn ngăn hắn lại nhưng đã quá muộn.
"Này, sao anh đến mà không nói trước? Làm sao anh biết em ở phòng này? Anh đến đây vì công việc hay đi du lịch?"
Bạch Lộ đi theo phía sau Chu Dĩ Thâm, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Ai nha, hai người này đột xuất kiểm tra, chút nữa phát hiện không có Vãn Vãn, nhất định sẽ phát hiện ra có điều mờ ám.
Bọn họ vốn đã nghi ngờ thân phận của Vãn Vãn, nếu không nói dối, nhất định sẽ mang đến rắc rối đến cho Vãn Vãn!
Tư Cảnh Hạc nhìn Bạch Lộ bộ dáng bối rối đang giả vờ bình tĩnh, nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó không ổn.
Anh bước vào với đôi chân thon dài, dùng tay đóng cửa lại, thản nhiên đánh giá căn phòng tổng thống này.
Chu Dĩ Thâm thoải mái ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt hài lòng nhìn lướt qua cách bài trí của căn phòng, khóe môi nhếch lên một nụ cười, "Nếu như anh nói trước với em, chẳng phải sẽ không có bất ngờ sao?"
Hắn nhìn cô, thấy trên mặt Bạch Lộ không có chút kinh ngạc nào, chỉ có vẻ sợ hãi, hắn lo lắng cau mày, "Sao, anh tới tìm em, em không vui sao?"
Bạch Lộ bất đắc dĩ trợn mắt, cúi người rót nước, cười nói dối: "Vui, em vui chết đi được!"
Chu Dĩ Thâm nhìn bộ dạng khẩu thị tâm phi của Bạch Lộ, cong môi, nhỏ giọng cảnh giác hỏi: "Em đang tức giận à?"
Bạch Lộ không nói, nhưng trả lời bằng hành động thiết thực--
Cô nặng nề đặt cốc nước xuống bàn, khẽ liếc nhìn Chu Dĩ Thâm, thấy vẻ mặt hắn đầy sợ hãi, không khỏi thở dài một tiếng.
Tên ngốc này!
Cô đưa một cốc nước khác cho Tư Cảnh Hạc, lễ phép chào hỏi: "Tư tiên sinh, ngồi trên máy bay lâu như vậy chắc anh rất mệt, anh ngồi nghỉ một lát đi!"
Lúc này Tư Cảnh Hạc đã đi một vòng trong phòng, nhưng không thấy người mà anh đang nhớ, trong lòng tràn đầy thất vọng cùng nghi hoặc.
Anh nhận ly nước nói lời cảm ơn, sau khi ngồi trên ghế sô pha, anh tùy ý hỏi Bạch Lộ: "Vãn Vãn không ở cùng em sao? Cô ấy ở đâu?"
"À, cậu ấy ra ngoài chơi rồi!"
Bạch Lộ ngồi đối diện với Chu Dĩ Thâm, khi cô lấy điện thoại di động ra mở WeChat, lại nói thêm: "Hôm qua em quá mệt mỏi, vì vậy không đi chơi với cậu ấy, em sợ lệch múi giờ nên ngủ trong phòng, vừa tỉnh lại không bao lâu thì các anh liền tới đây."
Cô tìm được WeChat của Ôn Vãn, nhanh chóng gửi một tin nhắn: 【Vãn Vãn, Tư tiên sinh đến rồi, tôi nói cậu ra ngoài chơi, cậu nhanh về đi! 】
Tư Cảnh Hạc nhìn ngón tay Bạch Lộ đang gõ gõ trên màn hình điện thoại, đôi mắt chim ưng khẽ híp lại, nhẹ giọng hỏi: "Thật sao, cô ấy ra ngoài đã bao lâu rồi?"
Bạch Lộ suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn nói: "Em lúc đó đang ngủ mơ màng, không xem giờ, nhưng chắc đã ra ngoài lâu rồi.. Hay là em gọi điện thoại cho Vãn Vãn bảo cậu ấy về sớm chút?"
"Không cần, để cô ấy chơi đi."
Tư Cảnh Hạc đứng dậy, cầm cốc nước đi đến bên cửa sổ, vốn dĩ chỉ muốn hít một hơi, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người ở cửa khách sạn.
Lúc này, trên đường phố ồn ào người qua lại, một cô gái gầy gò mặc áo chữ T màu trắng và quần jean bước ra khỏi chiếc xe Rolls-Royce màu đen.
Lúc cô chuẩn bị đóng cửa xe, một cánh tay to lớn cường tráng vươn ra, sờ vào mặt cô rồi rụt lại.
Tư Cảnh Hạc đột nhiên nheo mắt lại, mặc dù không nhìn thấy người trong xe nhưng anh rất chắc chắn đó là tay đàn ông.
..
Ôn Vãn lạnh lùng quay đầu, lui về phía sau một bước, tránh khỏi tay Cận Khâm.
Cô khẽ nhíu mày, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ không nhịn được.
Cận Khâm chỉ muốn vén mái tóc rối bù ra sau tai cho Ôn Vãn, nhưng không ngờ cô lại phản ứng mạnh mẽ, bài xích hắn như thế.
Bất quá, hắn từ lâu đã quen với thái độ thờ ơ lạnh lùng của Ôn Vãn.
Hắn rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra, trên môi mỏng nở nụ cười dịu dàng: "Nếu giao dịch thuận lợi, sau khi Đường Miên hoàn toàn tiếp quản thị trường chợ đen của Ý, đến lúc đó em có đi không?"
"Đi hay không liên quan gì đến ngươi?" Ôn Vãn hất tay đóng cửa xe lại.
Cận Khâm hạ kính xe xuống, nhìn chằm chằm vào cô, "Khuê Ân, cựu bố già mafia đã nghỉ hưu, sắp tới sẽ tổ chức một cuộc đấu giá từ thiện tại một biệt thự ở Ý. Nếu em đến, anh có thể đưa em đi cùng."
"Không có thời gian, không có hứng thú." Ôn Vãn thẳng thừng từ chối, xoay người muốn rời đi.
Lúc này, cô nghe thấy lời thuyết phục của người đàn ông--
"Trong cuộc đấu giá này, Khuê Ân sẽ đấu giá chiếc vòng cổ hồng ngọc từ thế kỷ trước của Công chúa Celia. Anh nghĩ em sẽ không bỏ lỡ nó chứ?"
Ôn Vãn không biết nhiều về Công chúa Celia, ngoại trừ việc cô là thành viên được theo dõi nhiều nhất của hoàng gia Áo trong thế kỷ trước, vì trí tuệ và vẻ đẹp nên cô được vua Áo sủng ái, chiếc vòng cổ hồng ngọc kia là một biểu tượng tình yêu mà chồng cô đã trao cho cô.
Vì tình yêu giữa hai người rất trong sáng và chân thành nên sau cái chết của Công chúa Celia, chiếc vòng cổ này đã được con cháu hoàng tộc bảo vệ và lưu giữ cẩn thận, nhưng dù vậy, nó vẫn bị đánh cắp vào cuối thế kỷ trước!
Tin tức này vừa mới truyền ra, không chỉ gây chấn động toàn bộ Vương quốc Áo, thậm chí còn gây chấn động toàn thế giới.
Có người than thở, có người hả hê, cũng có người định động thủ, muốn đoạt lấy sợi dây chuyền vô giá có giá trị sưu tầm cao này.
Bây giờ tin tức về chiếc vòng cổ này lại truyền ra trên thế giới, chắc chắn rất nhiều người đã thèm muốn nó, chắc hẳn họ đã nghĩ trăm phương nghàn kế muốn tham gia cuộc đấu giá của Khuê Ân.
Ôn Vãn cũng không ngoại lệ.
Tuy không có hứng thú với đồ trang sức nhưng A Yên từng nói bà ấy thích chiếc vòng cổ này nên nhất định phải có được nó!
Cô quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông tự tin này, tên biến thái này đúng là rất hiểu rõ cô!
Hắn chỉ ra điểm yếu của Ôn Vãn là cống hiến mọi thứ cho A Yên, và hắn đã thoải mái chơi đùa với điều đó.
Ôn Vãn ánh mắt lạnh như nước, bình tĩnh nói: "Buổi đấu giá dự kiến khi nào?"
Trong mắt Cận Khâm hiện lên một tầng niềm vui chân thành, hắn mỉm cười đáp: "Vào lúc bảy giờ tối thứ bảy tuần sau, anh sẽ đợi em ở cổng biệt thự Khuê Ân."
Sau khi Ôn Vãn nghe xong, cô quay người đi thẳng vào khách sạn.
Mãi cho đến khi bóng lưng Ôn Vãn đã khuất hẳn, Cận Khâm mới từ từ kéo cửa sổ lên, bảo tài xế rời đi.
A, hắn đang mong chờ cuộc đấu giá vào thứ bảy tuần sau!
..
Ôn Vãn ra khỏi thang máy, đi qua hành lang dài và yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trước cửa một dãy phòng, cô lấy thẻ phòng từ trong túi quần ra, quẹt nhẹ rồi đẩy cửa bước vào.
Cô bước vào phòng khách, nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, một người đang nói chuyện với Bạch Lộ, người còn lại đang im lặng hút thuốc, bộ dáng bí ẩn.
Thấy cô đến, người đàn ông nhét tàn thuốc vào gạt tàn, động tác chậm rãi, làn khói xám cũng từ từ tan đi.
Đôi mắt của hai người nhìn nhau, trong mắt đối phương hiện lên một tia sáng khó hiểu.
"Vãn ca, em đã trở về rồi!" Đột nhiên, Chu Dĩ Thâm nhìn thấy Ôn Vãn, vui vẻ chào hỏi.
Ôn Vãn nhẹ nhàng quay đầu lại, đi tới trước mặt Bạch Lộ ngồi xuống, duỗi người lấy một lon Coca, mở ra, vừa uống vừa hỏi: "Sao các người lại đến đây?"
Ánh mắt dịu dàng của Chu Dĩ Thâm thoải mái nhìn về phía Bạch Lộ, chậm rãi giải thích: "Không phải vì danh tính nhà thiết kế của Lộ Lộ bị lộ, anh biết tác phẩm của em ấy xuất hiện ở Tuần lễ thời trang Paris, bởi vì quá hưng phấn, liền nóng lòng muốn bay qua đây!"
Khi hắn nói điều này, khuôn mặt hắn đầy tự hào, như thể hắn là nhà thiết kế tham gia Tuần lễ thời trang Paris.
Bạch Lộ hờn dỗi nhìn người đàn ông, ngượng ngùng nói: "Anh có thể im lặng và đừng nói chuyện không, ở đây không ai coi anh là câm điếc đâu!"
"Được được được, anh im lặng!"
Chu Dĩ Thâm đưa ngón tay lên môi, làm động tác kéo khóa, ra hiệu sẽ không nói nữa.
Bạch Lộ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của hắn, vừa tức vừa vui, nhất thời dở khóc dở cười.
Ôn Vãn nhìn sự tương tác ngọt ngào giữa hai người, tựa người vào ghế sofa, khóe môi không khỏi nở nụ cười, "Vậy anh đi xa vạn dặm đến tận Paris chỉ để gặp Lộ Lộ?"
Chu Dĩ Thâm gật đầu, sau đó chỉ vào Tư Cảnh Hạc đang ngồi ở phía bên kia, cuối cùng chỉ vào Ôn Vãn.
Ôn Vãn nhướng mày, nghi ngờ nhìn người đàn ông có vẻ mặt hơi u ám, "Sao anh cũng đến đây? Sẽ không phải giống như anh ấy, cố ý đến tìm em?"
Tư Cảnh Hạc mím môi, giọng nói lạnh lùng nói ra điều trái lương tâm, "Sao anh có thể nhàn rỗi như cậu ấy, ngàn dặm xa xôi đến tận đây chỉ để gặp người trong lòng? Anh có việc cần làm, bộn bề nhiều việc."
Cái quái gì vậy?
Tam ca, kịch bản này sai rồi!
Họ đã bàn bạc rõ ràng cùng nhau đến Paris để đón người con gái mình yêu về nhà!
Bây giờ tình huống là thế nào? Có vẻ như có gì đó không ổn!
Anh há to miệng, đang định nói thì Ôn Vãn đã lao tới trước mặt anh, không khỏi cười lớn: "Anh đã bận như vậy, sao còn tới chỗ em làm gì?"
"Thời gian là vàng bạc, anh nhanh đi làm việc của mình đi!"
Ngay thẳng đuổi khách, như vậy rõ ràng chính là đang đuổi anh đi!
Đôi môi mỏng của Tư Cảnh Hạc nhếch lên thành một đường, vẻ mặt căng thẳng hỏi: "Em nóng lòng muốn đuổi anh đi như vậy, không muốn nhìn thấy anh đến vậy?"
Ôn Vãn nhướng mày, xòe tay: "Anh nói anh đi công tác, cho nên em không cản trở thời gian của anh, cái này có gì không ổn sao?"
Quả thực, nghe không có gì không ổn.
Chỉ là, Tư Cảnh Hạc lại một lần nữa nhớ lại cảnh Ôn Vãn thân mật với người đàn ông trong chiếc Rolls-Royce ngay tầng dưới của khách sạn.
Người đàn ông đó là ai?
Sao họ lại thân mật như thế?
Ôn Vãn ở nước ngoài, làm sao còn có thể quen biết một người có địa vị phi phàm?
Một loạt nghi hoặc, như biến thành một con kiến, cào cho Tư Cảnh Hạc ngứa ngáy trong lòng.
Anh nhìn chằm chằm cô tràn đầy sức trẻ, thản nhiên nói: "Không có gì không ổn, tâm ý của em anh nhận, nhưng người anh hẹn, lát nữa mới đến, không vội."
Anh dừng lại một lúc, rồi hững hờ nói tiếp: "Còn em? Đi chơi ở đâu, sao bây giờ mới về?"
Chu Dĩ Thâm nhìn dáng vẻ nghiêm túc nói nhảm của nam nhân, trong lòng thầm thở dài, khả năng nói dối của Tam ca càng ngày càng thành thạo, khâm phục!
Ôn Vãn lắc nhẹ lon Coke trong tay, thản nhiên cười nói: "Em còn chưa quen cuộc sống ở Paris, còn có thể đi đâu chơi? Dạo một vòng xem phim ăn chút hamburger thôi!"
Nghe vậy, sắc mặt Tư Cảnh Hạc chợt hung ác tối sầm lại.
Ôn Vãn không nói thật!
Kể từ khi cô bước ra khỏi xe của người đàn ông đó, liền không có khả năng du ngoạn xung quanh!
Tại sao cô lại nói dối?
Giữa cô và người đàn ông đó có bí mật gì sao?
Tư Cảnh Hạc cố gắng kìm nén sự cảm xúc không vui của mình, khắc chế ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Sau một lúc lâu im lặng, anh đứng lên, dùng ngón tay thon dài cầm cúc áo vest, chậm rãi cài khuy, "Các người nói chuyện trước đi, tôi về phòng đây."
Bạch Lộ đứng lên, lễ phép đề nghị: "Ngồi máy bay lâu như vậy chắc là chưa ăn cơm, chúng ta đặt nhà hàng cùng nhau ăn cơm đi?"
Chu Dĩ Thâm nghĩ lời đề nghị này rất hay!
Hắn ôm cái bụng xẹp lép, mơ hồ có cảm giác đau bao tử, chớp chớp mắt nhìn Bạch Lộ, "Tiểu Lộ Lộ, em thật sự rất hiểu anh, anh sớm đã đói bụng, không ăn nữa sẽ đau bao tử!"
Tư Cảnh Hạc nhàn nhạt liếc hắn một cái, trong mắt tràn đầy chán ghét, "Vậy cậu cùng họ ăn đi, tính vào tài khoản của tôi."
"Tam ca, ngươi không cùng đi sao?"
Chu Dĩ Thâm tự hỏi, từ khi người đàn ông này lên máy bay, anh ta chưa ăn một hạt cơm nào, chẳng lẽ dạ dày của anh ta làm bằng sắt?
Lúc này, Tư Cảnh Hạc mơ hồ đưa mắt nhìn Ôn Vãn.
Cô sẽ giữ anh lại chứ?
Tuy nhiên, sau khi đợi một lúc lâu, cô dường như không để ý đến ánh mắt của anh, không chỉ thản nhiên tiếp tục uống coca mà còn ung dung nghịch điện thoại.
Tư Cảnh Hạc đột nhiên cảm thấy tim đau nhói.
"Tôi không đói, không cần để ý đến tôi."
Nói xong, anh nhấc đôi chân thon dài đi về phía cửa.
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Tiếng động lớn ngay lập tức kinh động đến ba người đang ngồi trong phòng khách.
Bạch Lộ cắn môi, thận trọng hỏi Chu Dĩ Thâm: "Tư tiên sinh làm sao vậy? Chẳng lẽ.. là ai chọc anh ấy tức giận?"
Chu Dĩ Thâm xua tay, một bộ dáng vẻ không có gì ngạc nhiên, bình tĩnh nói: "Ai cũng sẽ có lúc phát điên, ngay cả Tam ca của anh cũng không ngoại lệ, em không cần để ý đến anh ấy!"
Sau đó, hắn lấy điện thoại di động ra, ngồi xuống bên cạnh Bạch Lộ, cười đùa nói: "Này Tiểu Lộ Lộ, em xem mấy nhà hàng này đi, em có thích không.."
Ôn Vãn lúc này không có tâm trạng nhìn hai người bên cạnh, cô nhìn sắc trời dần tối ngoài cửa sổ, chậm rãi nhíu mày.
Thời tiết không ổn, sợ trời sắp mưa.
Dự kiến chuyến bay buổi chiều sẽ không thể bay đi được..