Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 121: Phương pháp đặc biệt 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Cùng ngày hôm đó, Tô Diệc mời bạn bè tụ tập đến nhà mình, cậu định dùng khối băng tích trữ được trong mùa tuyết rơi, làm cho bọn họ một ít salad hoa quả, kem sữa kem ly, cùng với cháo thịt băm. Ngay khi những thứ này được đưa ra, đã được Đường Ngọc cùng mấy đứa bé cực kỳ yêu thích. Đường Ngọc thực sự rất nhớ kem ly, vốn cho rằng cả đời này đều không được ăn nữa, lại không nghĩ tới Tô Diệc lợi hại như vậy.

Hạnh phúc nhất là Dino, bé Eli cũng thích ăn, chẳng qua bởi vì nguyên nhân bé là động vật máu lạnh nên không thể ăn quá nhiều món lạnh. Mà Dino hoàn toàn không có vấn đề gì cả, sau khi ăn xong còn mang theo một ít đi đưa cho bạn lữ tương lai của mình.

Tô Diệc đợi mọi người ăn xong mới nói ra mục đích chính của mình, liên quan tới vấn đề đặt tên cho bánh bao nhỏ của mình.

Mễ Nặc rất thích ăn đồ lạnh, nghe Tô Diệc nói chuyện, miệng còn ăn không ngừng, cuối cùng vẫn là Địch Nhĩ Sâm nhìn không được ngăn cản cậu, lúc này Mễ Nặc mới phồng má ngừng lại.

Y Ân nghiêm túc suy nghĩ một lúc, mới không xác định hỏi: "Ừm, Ariel thì sao?"

Mễ Nặc im lặng lặp lại một lần, sau đó nói: "Chẳng bằng gọi là Chenos."

Y Ân và Mễ Nặc bắt đầu tranh luận, hai ngươi bắt đầu anh tới tôi đi so chiêu. Cuối cùng, họ quyết định được một cái tên khiến mọi người thật bất ngờ gọi Tô Nặc. Cái tên Tô Nặc này là Đường Ngọc đặt, y cũng chỉ thuận miệng nói ra. Thế nhưng Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ đều rất thích, không phải vì cái tên quá hay mà vì bên trong có tên của cả hai người bọn họ.

"Tô Nặc, Tô Nặc, nghe rất hay." Đôi mắt đẹp của Tây Nặc Nhĩ lóe lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Diệc, Tô Diệc sao lại không hiểu Tây Nặc Nhĩ có ý gì, khuôn mặt già của cậu không khỏi đỏ bừng.

Tô Diệc gật gật đầu: "Đúng vậy, xác thực nghe rất hay." Vừa nói, vừa nhìn Tây Nặc Nhĩ, khi nhìn thấy ánh mắt dính dính như hồ dán của hai người này, Đường Ngọc đã cảm thấy lóe mù mắt chó của y.

"Nếu như dựa theo biện pháp đặt tên cho con của hai người, vậy bảo bảo nhà tôi chẳng phải sẽ gọi là Đường Tư sao? Đường Tư, Đường Tư? Nếu như là giống cái thì còn được, tiểu thú nhân mà gọi bằng cái tên này chẳng phải là quá nhàm chán sao?" Đường Ngọc nói, đôi mắt to tròn nhịn không được nhìn Kiệt La, muốn nhận được câu trả lời từ Kiệt La.

Kiệt La hiếm khi câu lên vẻ tươi cười, lập tức khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của anh có thêm một tia kinh diễm. Anh hơi nghiêng người sang, nói bên tai phiếm hồng của Đường Ngọc: "Nếu như em thích cái tên Đường Tư này, vậy chúng ta có thể cố gắng sinh thêm một đứa."

Đường Ngọc lập tức xù lông, khuôn mặt đỏ bừng nhìn anh chằm chằm, sau đó phô trương thanh thế uy hiếp nói: "Lăn đi, sinh cái gì mà sinh, muốn sinh cũng là anh sinh, em không muốn sinh đâu."

"Được rồi, được rồi, kiếp sau anh sẽ sinh." Kiệt La nói, đôi mắt hắc thạch lóe lên vẻ kiêu hãnh. Dù sao, sau khi bò lên giường, cuối cùng người mang thai vẫn là Đường Ngọc. Sao Đường Ngọc có thể không hiểu tâm tư của Kiệt La chứ. Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng thế nhưng trên mặt cũng không thể tiếp tục nói chuyện này với Kiệt La trước mặt nhiều người như vậy.

Địch Nhĩ Sâm vốn là người thẳng tính, trông thấy hai nhà bọn họ đều có Bảo Bảo, trong lòng hắn rất sốt ruột. Nhịn không được mở miệng hỏi: "Kiệt La, các cậu sinh con, có phải có phương pháp đặc biệt gì không, vì sao tôi cùng Mễ Nặc cố gắng lâu như vậy, nhưng vẫn không mang thai nhỉ @_@?"

Nghe Địch Nhĩ Sâm hỏi như thế, mấy người lập tức hai mặt nhìn nhau, sinh con còn có phương pháp đặc biệt gì sao?

Lăng Liệt, người vốn không liên quan gì đến vấn đề này, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Nếu như có phương pháp đặc biệt gì để sinh con, hắn sẽ không ngại lắng nghe đâu, mặc dù Y Ân không thể sinh con, nhưng với tư cách là người đứng đầu bộ lạc, hắn có thể nói cho những người khác trong bộ lạc phương pháp đặc biệt để có con.

Trên mặt Tô Diệc không biểu hiện gì, trong lòng lại bắt đầu nhả rãnh: Thời này còn có đường tắt để sinh con sao?

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Tô Diệc không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Đường Ngọc lại không khỏi nhớ tới nước trong không gian có thể trị bách bệnh của Tô Diệc. Đường Ngọc không khỏi nháy mắt ra hiệu với Tô Diệc một cái. Tô Diệc cũng là quỷ tinh, lập tức cũng liên tưởng đến đó.

Chuyện này Tô Diệc cũng không tiện nói rõ, cậu liền đứng dậy nói mình sẽ làm thêm một chút thức ăn mang tới. Cậu đặc biệt chú ý đến món Mễ Nặc đang ăn, sau đó còn cố tình mang theo món salad trái cây cùng kiểu ra. Đương nhiên lúc này Địch Nhĩ Sâm chỉ quan tâm đến việc học hỏi Kiệt La, hoàn toàn không chú ý tới Tô Diệc đưa thêm đồ ăn cho Mễ Nặc. Đợi đến khi Địch Nhĩ Sâm phát giác được tiếng nhai nuốt bên tai, mới phát hiện Mễ Nặc đang ăn rất ngon lành.

Đang là mùa nóng, ăn chút món lạnh thật thật thoải mái nha. Mễ Nặc xoa bụng trong lòng cảm khái, lại đột nhiên rùng mình một cái, liền phát hiện Địch Nhĩ Sâm đang trừng mắt nhìn mình.

"Ăn nhiều đồ lạnh như vậy sẽ đau bụng, đến lúc đó vẫn là chính em phải chịu tội." Nói xong, Địch Nhĩ Sâm đứng dậy, hắn cảm thấy không thể tiếp tục ở lại lâu hơn, nếu không chắc chắn Mễ Nặc sẽ không nhịn được mà tiếp tục ăn.

Tô Diệc phất tay tạm biệt Mễ Nặc, chờ bọn họ rời đi nhịn không được nhỏ giọng nói: "Cũng không biết có tác dụng không?"

Tây Nặc Nhĩ dán vào lỗ tai cậu hỏi: "Em đưa cho cậu ấy à?"

Tô Diệc sửng sốt, không nghĩ tới mình cũng không nói gì, vậy mà Tây Nặc Nhĩ lại biết tất cả mọi chuyện. Đợi đến khi những người khác rời đi hết, hai người dỗ bánh bao nhỏ Tô Nặc đi ngủ. Tô Diệc liền chủ động chui vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ, thân mật hôn gương mặt Tây Nặc Nhĩ một chút. Hai người bọn họ đã thật lâu không có thân mật, Tây Nặc Nhĩ thấy Tô Diệc chủ động trêu chọc mình, nhìn bé con Tô Nặc trong cái nôi nhỏ làm bằng gỗ đặt ở đầu giường một chút, thấp giọng nói: "Chúng ta nhỏ giọng một chút."

Địch Nhĩ Sâm đưa Mễ Nặc về nhà, bởi vì bị bánh bao nhỏ nhà người khác kích động, cộng thêm việc Mễ Nặc không nghe lời tham ăn món lạnh, khiến cho Địch Nhĩ Sâm người luôn trung thực hiền lành có chút tức giận. Mễ Nặc về đến nhà, liền cảm thấy áp suất thấp phát ra từ người Địch Nhĩ Sâm. Cậu lấy lòng đưa tay sờ sờ cái đuôi của Địch Nhĩ Sâm, nhỏ giọng xin lỗi Địch Nhĩ Sâm.

Địch Nhĩ Sâm lại không nghe lời như trước, mà nghiêm túc nhìn Mễ Nặc nói: "Nằm xuống giường!"

Mễ Nặc bị hù dọa, cắn cắn môi, vành mắt đỏ hoe ngoan ngoãn nằm xuống.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt đáng thương với đôi mắt đỏ hoe của Mễ Nặc, cơn giận của Địch Nhĩ Sâm liền biến mất. Thế nhưng vừa nghĩ tới Mễ Nặc gần đây luôn luôn không nghe lời, Địch Nhĩ Sâm liền âm thầm quyết định nhất định phải trừng trị em ấy một chút. Địch Nhĩ Sâm tiếp tục nghiêm túc nói: "Cởi quần áo ra."

Trong lòng Mễ Nặc cực kỳ ủy khuất, thế nhưng từ trước đến nay tính cách cậu vốn nhu thuận cùng nhu nhược. Thêm nữa, chuyện hôm nay đúng là cậu do lỗi của cậu, Địch Nhĩ Sâm là quan tâm cậu, cậu không nên tiếp tục tham ăn đồ lạnh. Thế là vừa sụt sịt, vừa tay chân lanh lẹ cởi quần áo ra.

Đột nhiên Địch Nhĩ Sâm cảm thấy bạn lữ nhỏ nhà mình thật sự không phải dễ thương bình thường, yêu cầu em ấy cởi quần áo, em ấy liền ngây thơ nhanh chóng cởi sạch. Sau khi cởi sạch, trên mặt vẫn là vẻ mặt ngốc nghếch không biết sau đó phải làm gì. Đột nhiên Địch Nhĩ Sâm cảm thấy, đây không phải là anh trừng phạt Mễ Nặc, mà hoàn toàn là trừng phạt chính mình. Địch Nhĩ Sâm cũng lười tiếp tục trừng phạt, mà lập tức cởi sạch nhào tới bạn lữ nhỏ nhà mình.
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 122: Sinh hoạt hạnh phúc 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Chẳng qua những người Dực Hồ Tộc xinh đẹp này, hiển nhiên khó ở chung hơn người chủng tộc khác. Nhưng mà tính tình Lăng Liệt vốn không tốt, ngay khi bọn bọn gây chuyện khiến mọi người đều không thoải mái, Lăng Liệt đã đứng ra khiển trách bọn bọn nặng nề. Thế nên những người này, gần đây đã lập tức thành thật.

Rất nhiều thành viên tộc Dực Hồ đều biết tính tình của Lăng Liệt. Lăng Liệt tuyệt đối là một nhân vật tàn nhẫn. Hiện tại Lăng Liệt là Lão đại, nếu như bọn họ làm cho Lăng Liệt không vui, rất có thể không chết cũng tàn phế.

Bởi vì có quá nhiều người đến sơn cốc, sau khi Lăng Liệt tìm Tô Diệc thương lượng, bọn họ dự định để những người đến sau đều ở ở bên ngoài sơn cốc. Tô Diệc đề nghị, bên ngoài sơn cốc quây lại một khu vực nhỏ hơn so với sơn cốc, sau đó xây một bức tường vây tương tự như một bức tường thành.

Mặc dù nghe có vẻ to lớn, nhưng đối với thú nhân nơi này mà nói, kỳ thật cũng không phải khó khăn lắm. Dù sao nơi này Thú Nhân có chính là thể lực, hơn nữa bọn họ có thể hóa thành hình thú.

Chuyện này vốn do Đường Ngọc phụ trách, nhưng hai ngày này Đường Ngọc xuất hiện triệu chứng mang thai, liền đổi thành Tô Diệc đến chỉ huy tạm thời.

Lăng Liệt đang cùng các thú nhân nghiên cứu làm thế nào để tăng cường vấn đề an toàn xung quanh. Đã nhìn thấy Lore con trai mình, chở bé Tô Nặc từ từ đi về phía mình.

Lăng Liệt cất bản vẽ trong tay đi, phất phất tay ra hiệu cho mọi người đi làm việc. Sau đó hắn liền ngồi xổm người xuống, đưa tay ôm bé Tô Nặc lên.

Hiện tại Lăng Liệt đã hoàn toàn xem bé Tô Nặc là bạn lữ tương lai của con trai mình, cực kỳ cưng chiều bé Tô Nặc.

"Sao con không đi chơi với Eli và những bạn nhỏ khác?"

Bé Tô Nặc chuyển động đôi mắt to, bé cũng rất thích thúc thúc đẹp trai này: "Bọn họ không muốn chơi với con nha, con đi tìm ba ba."

Lăng Liệt mỉm cười ôn hòa, trong đôi mắt như hồng ngọc của hắn đều là ý cười: "Ba ba con có rất nhiều việc phải làm, có lẽ cũng không có thời gian chơi với con. Như vậy đi, thúc thúc dẫn con đi tìm những người khác chơi nhé."

Tô Diệc quả thực bề bộn nhiều việc, vội vàng hướng dẫn các thú nhân xây dựng nhà cửa. Còn nhân lúc không có chuyện gì làm, đi trợ giúp Mễ Nặc chữa trị vết thương cho một số Thú Nhân bất thường.

Những Thú Nhân bất thường này rất đáng thương, đồng thời bọn hắn cũng rất may mắn. Trên phiến đại lục này, không biết có bao nhiêu Thú Nhân bất thường như vậy. Hầu hết chúng chết vì chúng chỉ mới ba tuổi, sẽ rất khó để sống sót trong tự nhiên. Hoặc chết đói, hoặc sẽ trở thành bữa ăn cho dã thú, hoặc bị đầu độc đến chết. Còn người may mắn sống sót, trên thân ít nhiều sẽ có rất nhiều vết thương, vết thương cũ, vết thương mới chồng chất.

Vậy mà hôm nay Tô Diệc lại nhìn thấy một giống cái bị Thú Nhân lang thang bắt đi, sau lại bị vứt bỏ. Điều khiến Tô Diệc khiếp sợ chính là giống cái này còn mang theo một tiểu giống cái mới hơn một tuổi. Xem ra giống cái này sinh tiểu giống cái một mình trong rừng rậm.

Tô Diệc không thể tưởng tượng được, giống cái này làm thế nào lại có thể sinh con một mình trong hoàn cảnh như vậy? Cậu không khỏi nghĩ đến bản thân mình, được bao nhiêu người che chở, vậy mà còn suýt chết khi sinh bé Tô Nặc.

Thân thể giống cái này giống như một ngọn đèn đã cạn dầu. Hắn rất gầy, gầy đến mức gần như chỉ còn lại da bọc xương. Khi hắn được Thú Nhân mang về, thậm chí còn không có quần áo. Hai tay như cành cây khô héo, ôm tiểu giống cái trong tay. Hắn ôm chặt tiểu giống cái vào lòng. Đứa trẻ trong ngực hắn rất giống dân tị nạn Châu Phi.

Tô Diệc cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy hai người họ nên đã thêm nước không gian vào món canh thuốc mà Mễ Nặc đưa cho bọn họ, đồng thời cũng cho bọn họ rất nhiều thức ăn.

Hai người bọn họ bởi vì đều là giống cái, hơn nữa lại quá yếu ớt, liền được đón vào trong sơn cốc để được chăm sóc. Tạm thời ở trong nhà của Thái Lặc thúc thúc, hiện tại trong nhà Thái Lặc thúc thúc chỉ có một mình ông ở, có rất nhiều phòng cũng thuận tiện cho những người khác chăm sóc họ.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Đợi đến khi Tô Diệc trở về thì một ngày nữa đã trôi qua.

Về đến nhà, đã nhìn thấy Tây Nặc Nhĩ đang giáo huấn bé Eli.

"Là một người anh trai, trách nhiệm của con là phải chăm sóc em trai mình."

"Nhưng mà Tô Nặc yếu quá, con sợ mang theo em đi chơi, sẽ hại Tô Nặc bị thương." Bé Eli ngẩng đầu lên, năm nay bé Eli đã bảy tuổi, không còn mềm mại yếu ớt nữa. Tiểu thú nhân ở nơi này, đều trưởng thành sớm hơn so với thế giới ban đầu. Bây giờ, bé Eli bảy tuổi, nhìn giống như một đứa trẻ mười một hoặc mười hai tuổi.

Sắc mặt Tây Nặc Nhĩ lập tức lạnh xuống, trong lòng bé Eli nhất thời cảm thấy không ổn. Tây Nặc Nhĩ là một người tốt tính, nhưng một khi anh tức giận, ngay cả Tô Diệc cũng không giúp được bé.

Eli nhíu mày, trong lòng đang tính toán làm sao để phụ thân nguôi giận. Ngay lúc này, bé nhìn thấy Tô Diệc.

"Ba ba."

Tô Nặc đang ngồi trên giường, bé lập tức trượt xuống giường rồi vui vẻ chạy về phía Tô Diệc.

Tô Diệc vội vàng ngồi xổm xuống, chờ đến khi Tô Nặc chạy tới đụng vào trong ngực mình, sau đó mới bế Tô Nặc lên.

"Có chuyện gì vậy, đây là?" Tô Diệc mỉm cười nhìn hai cha con, băng sương trên mặt Tây Nặc Nhĩ cũng được cải thiện một chút.

Eli vội vàng nói: "Ba ba, là con không đúng. Con không chăm sóc tốt cho em trai, để em phải chơi một mình."

Tô Diệc nghe vậy, cậu nhìn thoáng qua Tây Nặc Nhĩ, Tây Nặc Nhĩ không nói gì, ngược lại anh quan tâm đi tới ôm bé Tô Nặc đi. Khoảng thời gian này, Tô Diệc rất mệt mỏi, mặc dù cậu cũng rất muốn ôm bé Tô Nặc lâu hơn một chút.

Tô Diệc ngồi xuống giường nói: "Con sai, không phải vì con không chơi với Tô Nặc, mà là trốn tránh trách nhiệm. Eli, con cảm thấy em mình là giống cái, chiếu cố rất phiền phức, cho nên mới không muốn mang em theo, sợ lúc chơi còn phải lo lắng cho em đúng không?"

Eli ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Nặc, bất đắc dĩ gật đầu. Tây Nặc Nhĩ tức giận, cũng bởi vì lý do này.

"Được rồi, con đi xin lỗi em đi."

Sau đó, Eli xin lỗi Tô Nặc. Tô Nặc không hiểu lắm, thấy anh trai xin lỗi mình liền tha thứ cho anh như một tiểu đại nhân vậy.

Tô Nặc nói: "Không có việc gì, anh Lore sẽ chăm sóc cho em."

Vừa nghe thấy lời này, Tô Diệc sửng sốt một chút, đột nhiên cười khổ nhìn Tây Nặc Nhĩ nói: "Tây Nặc Nhĩ, Bảo Bảo nhà chúng ta đã bị Lore thu mua lúc nào vậy?"

Sắc mặt Tây Nặc Nhĩ thật vất vả mới ấm lại được một chút, bởi vì lời của Tô Diệc mà càng thêm khó coi. Gần đây Tô Diệc bề bộn nhiều việc, Tây Nặc Nhĩ cũng vội vàng, anh phải đi săn còn phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của sơn cốc.

Đứa bé Lore này là đứa trẻ được Y Ân và Lăng Liệt nuôi dưỡng, mặc dù vẫn còn là một đứa trẻ nhưng trên người Lore đã có bóng dáng của Lăng Liệt, giống như một vị vua trong bóng đêm, tràn đầy cảm giác thần bí.

Những ngày tiếp theo, Eli liền canh giữ ở bên người Tô Nặc. Hình thú của Eli là một con rắn màu trắng, là loại trên thân bao trùm vảy cứng.

Tô Nặc còn nhỏ, đi bộ không được bao lâu liền rất mệt mỏi.

Ngồi trên người Eli, cái mông nhỏ của Tô Nặc liền chịu tội. Cuối cùng Tô Nặc, vẫn ngồi trên người Lore như cũ. Sau đó thong thả, đi dạo trong sơn cốc. Chỉ có điều sau lưng nhiều thêm mấy con thú nhỏ, trong đó có Eli, còn có mấy tiểu đồng bọn của Eli.
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 123: Bộ lạc Thụy Cách Tư

Bạn cần 500 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


-The end-

Duyên phận là một điều vô cùng thú vị, đến một lúc nào đó, tất cả những bối rối trong cuộc đời sẽ có câu trả lời, đó sẽ là lúc mọi chuyện lại về đúng chỗ của nó. Những người sinh ra dành cho nhau, rồi sẽ nhìn thấy nhau và nắm lấy nhau trong cuộc đời này.

Mỗi cuộc gặp gỡ trong đời đều là duyên phận. Mong rằng những người có tình sẽ đến được với nhau!


Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng lacvuphongca. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Mong nhận được góp ý của các bạn:
[Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của lacvuphongca
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

  • Back