Xin chào, bạn được Táo ula mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 116: Có phải tôi quá đẹp không 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Cứ như vậy lại qua mấy ngày nữa, tinh thần Tô Diệc cũng tốt hơn một chút cậu bắt đầu trồng rau ở sân trước và sân sau.

Đường Ngọc không có nhiều thời gian rảnh rỗi như Tô Diệc, y phải nằm trên giường cả ngày, ôm lấy quả trứng kia cùng trứng làm bạn.

Hôm nay nghe được người đến thăm y nói, hôm nay Tô Diệc đi ra ngoài, nên nhờ Kiệt La đến đón Tô Diệc.

Một mình Đường Ngọc buồn bực trong nhà, thực sự rất buồn chán.

Buổi chiều Tô Diệc đến, lúc đến còn mang theo một cái cái túi nhỏ, bên trong túi nhỏ là một ít hạt giống.

Tô Diệc tiện tay ném hạt giống lên bàn nhà Đường Ngọc.

Sau khi Tô Diệc đi vào phòng, thấy Đường Ngọc đang ngẩn người ôm quả trứng: "Trứng này khi nào mới nở?"

Đường Ngọc nghe thấy vậy khóe mắt mỉm cười, nụ cười của y làm cho nốt ruồi nơi khóe mắt sinh động như thật.

"Tô đội cậu đến rồi, tôi thật sự rất nhàm chán."

Sau vài ngày nghỉ ngơi, làn da của Đường Ngọc càng ngày càng tốt hơn.

Tô Diệc đi tới, sờ sờ vỏ trứng cứng rắn kia. Mặt ngoài vỏ trứng có chút thô ráp, đường vân phía trên lại càng thêm rõ ràng hơn so với mấy ngày trước.

"Chắc phải mấy ngày nữa mới có thể nở." Đường Ngọc uể oải ngã xuống giường.

Tô Diệc do dự một lát, sau đó một năm một mười nói cho Đường Ngọc nghe về chuyện một đôi bạn lữ mới tới, còn cả chuyện giống cái kia còn nhận biết mình vân vân.

"Hiện tại tôi đang mang thai, nếu như tôi có bất kỳ hành động gì, nhất định Tây Nặc Nhĩ sẽ lo lắng. Tôi hi vọng cậu để ý giúp tôi một chút, nếu như hắn có thể thành thật một chút, sẽ không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu như hắn không thành thật, cậu liền tự mình xem rồi lo liệu luôn nhé."

Đường Ngọc vốn đang lười biếng, ngay khi nghe được lời này, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng.

"Ha ha, Tô đội, cậu thật đúng là coi trọng tôi."

Tô Diệc liếc mắt nhìn Đường Ngọc, Đường Ngọc sinh xong, hành động càng tự do hơn cậu. Hơn nữa Tô Diệc biết, mặc dù Đường Ngọc thoạt nhìn có vẻ ngốc ngốc, kỳ thật lại rất thông minh.

Tô Diệc không ở lại được lâu lắm, liền bị Tây Nặc Nhĩ mang về.

Lại một ngày nữa trôi qua, cơn mưa đầu tiên của mùa lạnh đã đến.

Bởi vì thời tiết vẫn còn rất lạnh, cho nên một khi trời bắt đầu mưa, thời tiết liền lạnh rất khó chịu. Tô Diệc trong nhà, không muốn bước ra ngoài dù chỉ một bước.

Vào ngày này, rất nhiều Thú Nhân đều không ra ngoài đi săn, cho nên trong sơn cốc rất náo nhiệt. Một số người kết bạn nói chuyện phiếm, có người giúp bạn lữ làm việc nhà, còn có người trêu đùa những đứa trẻ trong sơn cốc. Bên ngoài mặc dù trời đang mưa, nhưng lại là cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.

Y Ân đội mưa mang theo trái cây mới hái đến thăm Tô Diệc.

Tô Diệc đã lâu không gặp Y Ân, nghe nói mấy ngày nay anh đều ở bên ngoài đi săn. Tô Diệc rất vui vẻ, phát hiện dường như Y Ân đã mạnh mẽ trở lại, cả người trông rất hăng hái.

"Tô Diệc, cậu mang thai Bảo Bảo, nhất định phải giữ gìn sức khỏe, không được chạy loạn."

Tô Diệc nghe được lời dặn dò của Y Ân, lập tức có chút dở khóc dở cười. Cho dù Y Ân không dặn dò cậu, bây giờ cậu lười biếng như thế, cũng không có tinh lực giương oai đi khắp bốn phía. Trạng thái mang thai của cậu căn bản không giống Đường Ngọc. Đường Ngọc lúc trước chỉ lúc mới bắt đầu mang thai không thoải mái, về sau liền tinh thần phấn chấn, trừ đi ngủ còn lại là ăn uống thả cửa. Mà Tô Diệc thì không lạc quan, cậu không muốn ăn, hơi ngửi thấy mùi kích thích một chút liền muốn nôn. Trừ cái đó ra, Tô Diệc còn rất lười biếng, thèm ngủ, tâm trạng cũng không tốt lắm.

"Đúng rồi, hôm nay tôi tới tìm cậu, còn có một việc muốn hỏi cậu một chút." Y Ân có chút không được tự nhiên nói, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ bất an.

Tô Diệc nhướng mi, hứng thú nhìn Y Ân.

"Ừm, anh nói đi." Tô Diệc tỏ vẻ rửa tai lắng nghe, Y Ân do dự một chút, sau đó đưa hai tay xoa xoa mặt mình.

"Cậu cảm thấy khuôn mặt của tôi, có phải, có phải quá, quá đẹp mắt không?"

Nghe thấy những lời nói không tự tin và xấu hổ của Y Ân, sau đó nhìn dáng vẻ quẫn bách của Y Ân sau khi nói xong, Tô Diệc không nhịn được lập tức bật cười.

Tô Diệc nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt Y Ân, Y Ân thực sự rất đẹp. Những người như Tô Diệc đôi khi cũng nhịn không được không khỏi nhìn Y Ân nhiều hơn.

"Ừm, đúng thật là dung mạo của anh rất khá."

"Cậu cũng biết chuyện Reger lần trước. Tôi thực sự đã thu hút sự chú ý của Thú Nhân đến thế sao?" Y Ân nói, trên mặt lại rất xấu hổ.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Trong lòng Tô Diệc rất vui vẻ, trước đây Y Ân luôn rất nhạy cảm về ngoại hình của mình, nếu người khác nhắc đến, anh sẽ lộ ra thái độ thù địch. Thế nhưng Tô Diệc phát hiện, gần đây dường như Y Ân không quá để ý những cái này. Đặc biệt là hôm nay, Tô Diệc cảm thấy Y Ân không còn chán ghét vẻ ngoài của mình nữa.

Tô Diệc cân nhắc một chút, sau đó nói: "Ừm, tôi cảm thấy hấp dẫn người khác, không chỉ là vẻ bề ngoài của anh. Y Ân, anh không cảm thấy gần đây anh trở nên rất tự tin rất hấp dẫn người khác sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Y Ân đỏ bừng, sau đó dường như nhớ ra gì đó, sau đó nhỏ giọng nói: "Hắn cũng nói như vậy."

Hắn? Hắn là?

Tô Diệc đột nhiên có hứng thú: "Hắn? Ai vậy?"

Dường như Y Ân có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến Tô Diệc cũng không phải người ngoài, lúc này anh mới do dự nói: "Cậu cảm thấy Lăng Liệt là người thế nào?"

Tô Diệc lập tức sững sờ, cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới sẽ là Lăng Liệt? Tô Diệc tưởng là Reger, hoặc là người khác, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ là con hồ ly kia.

Con hồ ly kia, Tô Diệc luôn cảm thấy hắn là người rất thông minh, không giống như Thú Nhân đơn thuần ở nơi này.

Tô Diệc nhìn Y Ân đơn thuần một chút, lại nghĩ tới con hồ ly kia, lập tức cảm thấy một đôi này, thấy thế nào đều là Y Ân tương đối thua thiệt vậy nhỉ?

Hơn nữa, hiện tại Lăng Liệt lại là tộc trưởng, thân phận tương đối đặc thù. Lăng Liệt lại xinh đẹp như hoa, nếu ở cùng với hắn sau này sẽ phải đề phòng những giống cái khác.

Thấy Tô Diệc trầm mặc, trái tim Y Ân cũng chậm rãi chùng xuống. Anh cũng biết, Lăng Liệt có bao nhiêu ưu tú, Thú Nhân ưu tú như vậy lại là tộc trưởng, lẽ ra phải ở cùng một chỗ với một giống cái ôn nhu xinh đẹp.

Thế nhưng gần đây, mỗi ngày Y Ân ra ngoài đi săn, Lăng Liệt luôn bồi ở bên cạnh anh. Lăng Liệt không nói nhiều, chỉ khi Y Ân gặp phải nguy hiểm, mới ra tay giúp Y Ân giải vây. Dần dà, Y Ân cũng cảm nhận được tâm tư của Lăng Liệt.

Tô Diệc thấy sắc mặt Y Ân chuyển từ đỏ sang trắng, vội mở miệng nói: "Anh, có phải anh thích hắn không?"

Y Ân không trả lời, chỉ cúi đầu, ánh mắt lóe lên, Tô Diệc biết, xem ra lúc cậu không biết Y Ân đã thân cận với Lăng Liệt như vậy rồi? Nếu không lấy tính cách của Y Ân, cũng sẽ không mặt dày mày dạn tới hỏi cậu.

"Ừm, nếu như thích, vậy liền thử xem đi."
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 117: Phá Xác 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Đường Ngọc tự trách trong lòng một trận, chẳng qua may mắn trứng rồng còn chưa phá xác. Nếu không đến lúc đó, có thể bảo bảo sẽ không nhận ra bọn họ.

Đường Ngọc và Kiệt La có lẽ là khẩn trương quá mức bởi vì lần đầu được làm cha. Hai người cứ như vậy liền mắt to trừng mắt nhỏ nhìn trứng rồng, hai người bọn họ vậy mà một đêm không ngủ.

Trời sáng rõ, mí mắt Đường Ngọc đã muốn đánh nhau.

Kiệt La đưa tay ôm Đường Ngọc, nhẹ giọng nói bên tai y: "Ngủ đi, anh sẽ gọi em."

Đường Ngọc lắc đầu, sắc mặt mặc dù mỏi mệt, nhưng trong lòng vẫn rất hưng phấn như cũ. Đây là bé con của y, nếu như y không kiên nhẫn chờ chờ đợi, vậy sao được chứ?

Cứ như vậy đợi đến buổi chiều.

Đường Ngọc chịu đựng đến giờ, sắc mặt vốn đã xanh mét, trong lòng thầm nghĩ: Bé con còn chưa đi ra, đã giày vò người như vậy, thật không biết đến cùng giống ai nha?

Ngay khi Đường Ngọc còn đang oán thầm, đột nhiên truyền đến một thanh âm thanh thúy, thanh âm này vang dội hơn rất nhiều so với lúc vỏ trứng gà nứt mở ra. Đường Ngọc lập tức mừng rỡ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trứng rồng nứt ra một khe nứt lớn.

Đường Ngọc thận trọng quay đầu nhìn qua, từ khe hở nứt ra có thể nhìn thấy rõ ràng một bé rồng nhỏ sẫm màu đang cố gắng giãy dụa. Trên người bé bị một tầng chất lỏng bao phủ, đứa nhỏ dường như rất thống khổ, đột nhiên phát ra âm thanh lẩm bẩm trầm thấp.

Đường Ngọc cảm thấy trong lòng đau xót, vừa định đưa tay ra giúp đỡ, liền bị Kiệt La đưa tay giữ chặt.

"Đây là bước đầu tiên của con, ngay cả em và anh đều không thể giúp bảo bảo được."

Giọng điệu lạnh lùng của Kiệt La, khiến cho Đường Ngọc có chút bất mãn, thế nhưng Đường Ngọc cũng biết Kiệt La nói đúng, y đành phải quay đầu trừng mắt nhìn Kiệt La.

Kiệt La biết Đường Ngọc đang đau lòng bảo bảo, trong đôi mắt đen khẽ mỉm cười.

"Ngoan, con có thể làm được."

Như thể để chứng minh lời nói của Kiệt La, lúc này bé rồng nhỏ bên trong đột nhiên va vào vỏ trứng, vỏ trứng lập tức vỡ ra. Một lúc sau, bé rồng nhỏ chậm rãi bò ra ngoài.

Ngay khi bé rồng nhỏ vừa bò ra tới, Kiệt La liền bọc bé con trong một tấm da thú cực kỳ mềm mại. Sau đó anh nhét bé rồng nhỏ vào trong ngực Đường Ngọc.

Kiệt La cũng không nói gì thêm, liền xoay người đi ra ngoài.

Đường Ngọc có chút ngơ ngác, cứng đờ nhìn bé rồng nhỏ trong ngực mình.

Kiệt La bên ngoài, đầu tiên anh đun nước nóng trước, sau đó bỏ thêm ít củi vào kháng, rồi mới đi vắt sữa thú.

Chờ anh bận rộn xong lần nữa quay lại, liền phát hiện Đường Ngọc vẫn duy trì động tác trước đó như cũ, mà lúc này bé rồng nhỏ đang vươn đầu tới liếm tới liếm lui trên tay Đường Ngọc.

Đường Ngọc có chút buồn cười, lại có chút tức giận. Tên nhóc con vô cùng bẩn thỉu này thật là, làm cho toàn thân y đều dính chất lỏng kỳ lạ.

Kiệt La vội vàng ôm hai cái chậu gỗ đến, sau đó ôm lấy bé rồng nhỏ bắt đầu tắm rửa cho bé, động tác của Kiệt La rất nhẹ nhàng, thế nhưng Đường Ngọc vẫn nhìn không được, liền trực tiếp nhảy xuống đoạt lại.

"Anh đi dọn dẹp trên giường đi, em sẽ chăm sóc cho thằng nhóc này."

Kiệt La mỉm cười, liền bắt đầu thay đổi da thú trên giường. Chờ đến khi anh dọn dẹp giường sạch sẽ, cất vỏ trứng gọn gàng xong, đã nhìn thấy bé rồng nhỏ được tắm rửa sạch sẽ. Đường Ngọc bọc bé trong da thú, cầm sữa còn ấm trên bếp, cẩn thận đút cho bé con uống sữa.

Trước đó vẫn luôn không thấy rõ ràng dáng vẻ của bé rồng con, lúc này nhìn xem Ma Long phương tây phiên bản bỏ túi, Đường Ngọc cảm thấy thật sự rất đáng yêu. Một khi nghĩ đến bé rồng con này, một ngày nào đó sẽ biến thành Phi Long to lớn, y lại nhịn không được cực kỳ đắc chí.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Buổi tối, Kiệt La mang rất nhiều thịt động vật và rau củ đến quảng trường nhỏ, sau đó nói cho mọi người biết chuyện tiểu thú nhân nhà mình đã phá xác.

Bởi vì việc vui này, trong sơn cốc lập tức náo nhiệt lên lần nữa.

Tô Diệc vẫn luôn một mực tu dưỡng trong nhà, cũng nghe được tiếng thú gào hưng phấn, nhịn không được nghiêng đầu hỏi Tây Nặc Nhĩ: "Có chuyện gì vậy anh?"

Ngay khi Tây Nặc Nhĩ vừa định ra ngoài hỏi thăm, đã nhìn thấy hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, vội vàng vọt từ ngoài cửa vào.

"Ba ba, phụ thân, mau mau, Bảo Bảo nhà Đường Ngọc thúc thúc phá xác rồi."

Bé Eli báo tin xong, liền lục lọi tìm ra đồ chơi của mình, lần nữa đi theo Dino hùng hùng hổ hổ rời đi.

Trong suốt quá trình này, bé Eli đều không tiến vào phòng Tô Diệc, nói chuyện toàn bộ đều là rống lên.

Đột nhiên Tô Diệc cảm thấy, phương thức giáo dục của mình có phải có vấn đề gì không. Cậu còn nhớ rõ lúc mình vừa mới tới nơi này, dáng vẻ của bé Eli rất nhu thuận khả ái hơn nữa còn văn tĩnh khiến người trìu mến, nhưng bây giờ thì sao? Lẫm lẫm liệt liệt như một vị vua nhỏ vậy, giọng nói nhẹ nhàng ban đầu đã không còn nữa, động một chút là lại thích rống to.

Ngay cả Dino, đứa bé vốn nhút nhát yếu đuối, bây giờ cũng trở nên động một chút lại nhảy lên nhảy xuống.

Tô Diệc đột nhiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cũng không biết bé con trong bụng sau này sẽ thế nào.

Tốt nhất là có thể giống như Tây Nặc Nhĩ, tuyệt đối không được giống cậu. Tô Diệc thực sự hiểu bản thân mình quá rõ, thật không muốn lại có thêm một Hỗn Thế Ma Vương.

Sau bữa tối, Tô Diệc lấy ra một ít thức ăn và một ít da thú từ trong không gian ra, để Tây Nặc Nhĩ đưa qua làm quà cho bảo bảo nhà Đường Ngọc.

Cậu cũng mang theo mấy bộ quần áo nhỏ rồi đi cùng anh.

Nhưng khi đến nơi, trông thấy trong nhà Đường Ngọc đầy người và quà, Tô Diệc chợt cảm thấy đồ đạc của mình quá dư thừa, dù sao cậu cũng có quan hệ tốt với Đường Ngọc, bên trong không gian của cậu còn có rất nhiều thức ăn của nhà Đường Ngọc, nói không chừng chút nữa cậu còn phải giúp đỡ cất thức ăn vào.

Gần đây, mặc dù thời tiết trở nên ấm áp, nhưng Đường Ngọc vẫn sợ chẳng may có chuyện gì xảy ra, liền ôm bé rồng nhỏ ra ngoài ngồi ở giữa, để những người khác đến xem.

Người đến thăm phần lớn đều là giống cái, bọn họ ríu rít dặn dò bày tỏ sự vui mừng, mặc dù không xác định được có phải đều thật lòng hay không, nhưng Đường Ngọc vẫn vẫn rất vui vẻ như cũ.

Đường Ngọc phải dùng cả hai tay mới ôm bé con được, tất cả mọi người đều nói bé con xem như là tiểu thú nhân vừa mới ra đời tương đối lớn.

Sau khi Mễ Nặc đến, bởi vì quan hệ tốt, Đường Ngọc còn để Mễ Nặc ôm bé con. Mễ Nặc vui vẻ cười không ngậm miệng được, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ao ước.

Tô Diệc cười rạng rỡ tiến tới, không hề khách khí cướp đi bé con trong ngực Mễ Nặc, nghiêm túc nhìn bé con thật kỹ.

Mễ Nặc thấy đó là Tô Diệc, nhịn không được nói: "Cậu cẩn thận một chút, trong bụng cậu còn có một bảo bảo đó, vậy mà còn nhất định phải đoạt của tôi."

Tô Diệc phớt lờ sự bất mãn của Mễ Nặc: "Không phục sao? Vậy cậu tới đoạt đi!"

Mễ Nặc chỉ vào cái bụng to của Tô Diệc, cười khổ.

"Được, bây giờ cậu ỷ mình mang thai, liền dám đùa nghịch với tôi." Mễ Nặc buồn cười nhìn Tô Diệc, nhưng cũng không tức giận với Tô Diệc.

"Được rồi, trả con trai lại cho tôi!" Đường Ngọc nói, y không ưa nhất dáng vẻ đắc ý này của Tô Diệc, liền đứng lên đoạt bé rồng con về.
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 118: Sinh non 1

<< Ngay khi cậu ngã sấp xuống, cậu rõ ràng cảm giác được có người đá vào bụng mình.

Tô Diệc đột nhiên cảm giác được sợ hãi chưa từng có, ngay khi mất đi ý thức, đột nhiên cậu không khỏi cảm thấy mình thật vô năng bất lực cùng tuyệt vọng. >>


Bạn cần 1,000 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


Trọng Sinh - [Edit] Thần Côn Quân Tẩu - Tiểu Tiểu Đích Hiểu
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 118: Sinh non 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Tô Diệc bị hắn làm cho giận quá hóa cười, có lẽ bởi vì giống cái này tới muộn, không biết Tô Diệc vì cái bộ lạc này đã làm qua những gì? Cho nên hắn coi nơi này có thể trở nên tốt như vậy, tất cả đều bởi vì Tô Diệc có bạn lữ thật sự có bản lĩnh. Thật đúng là hắn xem Tô Diệc giống như Merril ngày xưa.

"Sao lại nói không nên lời rồi? Hay là bị tôi nói trúng, cho nên thẹn quá hóa giận rồi? Lúc trước tôi có thể đưa cậu ra khỏi bộ lạc, bây giờ vẫn có thể làm cho cậu phải rời khỏi nơi này như thường." Giống cái nói với khẩu khí cuồng vọng, cùng lộ ra gương mặt thật sự xấu xí của mình, khiến cho Tô Diệc cảm thấy rất bực mình.

"Đến cùng anh có mục đích gì?" Tô Diệc đã đứng thật lâu trong sân, bắp chân và bụng của cậu có chút run rẩy, nhưng cậu vẫn cố gắng chống đỡ không biểu hiện ra ngoài.

"Tôi cũng không có yêu cầu hà khắc gì, chỉ là để cậu nghĩ biện pháp tìm cho tôi một căn nhà tốt một chút để ở. Bây giờ cậu ở nơi này, nhân duyên cũng không tệ, rất nhiều người đều nghe lời cậu. Làm một căn nhà hơi tươm tất một chút, đối với cậu mà nói cũng không phải việc khó gì." Giống cái ra vẻ đương nhiên, nhìn tới nhìn lui nhà của Tô Diệc, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.

Tô Diệc nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn có nhà thì tự mình xây. Ở đây không ai có thể lấy không của ai cái gì." Nói thật, giống cái giống như vậy, Tô Diệc rất muốn động thủ hung hăng sửa chữa hắn một trận. Thế nhưng điều kiện hiện tại của cậu không cho phép, cậu sợ chẳng may mình sơ ý một chút làm bị thương đứa nhỏ trong bụng. Cho nên mới cố gắng nhẫn nại không ra tay đánh người.

"Cậu với tôi là giao tình gì chứ, cái này có gì mà phải khách khí. Huống hồ những Thú Nhân bất thường kia, vốn đã kém hơn một bậc, dựa vào cái gì bọn hắn có thể ở trong căn nhà thoải mái dễ chịu như vậy. Bọn hắn đều bị thú thần nguyền rủa, không xứng có được nhà cùng bộ lạc. Đợi đến khi tôi sắp xếp cẩn thận hết thảy ở đây xong, tôi sẽ cho tất cả mọi người trong bộ lạc của chúng ta tới đây. Sau đó sẽ đuổi hết những Thú Nhân bất thường ra khỏi đây."

Thú Nhân bất thường, Tô Diệc đã rất lâu không nghe thấy mấy chữ này. Đột nhiên khi nghe hắn nói ra, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ tức giận không thể giải thích được, bởi vì trong số những Thú Nhân bất thường đó có người yêu và bạn bè của cậu. Bọn họ cũng chưa từng mắc nợ ai, chưa từng làm bất cứ điều gì, bọn họ thậm chí còn thiện lương và dũng cảm hơn những người được gọi là Thú Nhân bình thường. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?

Giống cái này hiển nhiên đã quan sát thật lâu, mới có thể trùng hợp như vậy chọn thời điểm Tây Nặc Nhĩ không có ở nhà mới tới. Tô Diệc biết người này đến đã có chuẩn bị sẵn sàng, lý trí còn sót lại trong lòng cũng bởi vì hắn chạm tới ranh giới cuối cùng của Tô Diệc, mà nháy mắt sụp đổ tan rã.

Chờ đến khi Tô Diệc lấy lại tinh thần, liền phát hiện mình bị giống cái kia đẩy ngã. Mà lúc này, vừa lúc có người tới, thời gian vừa vặn đúng lúc Tô Diệc đẩy hắn ra khỏi cửa nhà mình. Cho nên một màn Tô Diệc đẩy người này, bị rất nhiều người đều trông thấy.

Mọi người hiển nhiên đều sững sờ một lát, không nghĩ tới Tô Diệc luôn luôn tốt tính, vậy mà lại ra tay đả thương người khác? Hơn nữa, vừa rồi đáy mắt Tô Diệc còn lóe lên sát ý, càng khiến cho bọn họ bị dọa sợ.

Giống cái kia che khuôn mặt bị đánh của mình, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Diệc.

"Merril, tôi biết cậu không muốn để tôi nói cho Tây Nặc Nhĩ quá khứ của cậu. Thế nhưng dù quá khứ của cậu không chịu nổi thế nào, chúng ta đều là bạn bè, mà các cậu cũng là người yêu, cậu không có khả năng giấu diếm Tây Nặc Nhĩ cả một đời."

Vừa nói giống cái kia còn nhỏ giọng thút thít, mà Thú Nhân đi cùng giống cái kia, ngay khi nhìn thấy Tô Diệc cũng là vẻ mặt không thể tin được. Trước đó bạn lữ của hắn nói gặp được Merril hắn còn chưa tin. Nhưng bây giờ trông thấy Tô Diệc, còn trông thấy Tô Diệc ra tay đánh người. Lập tức nhớ tới Merril trước kia, cũng bắt nạt bạn lữ của hắn như vậy. Thú Nhân lập tức giận dữ, gầm lên với Tô Diệc: "Merril, cậu không nên quá phận. Trong bộ lạc cậu luôn thích khi dễ Lamila, không nghĩ tới cậu bị bán tới đây vẫn là cái dạng này?"

Những người xung quanh anh nhìn tôi, tôi nhìn anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Tô Diệc chẳng lẽ không phải gọi là Tô Diệc? Mà gọi là Merril sao?

Còn có cọn họ nghe nói Tô Diệc bị bán đi, xem ra trước kia cậu thường xuyên bắt nạt người trong bộ lạc sao?

Đủ loại suy đoán, nghi ngờ, cùng ánh mắt kỳ lạ rơi vào trên người Tô Diệc. Trạng thái tinh thần của Tô Diệc không tốt lắm, cậu biết mình đã bị tên này tính kế, không thể tưởng tượng được cậu vốn là người thông minh như vậy, vậy mà một cái bẫy rõ ràng như vậy cũng nhìn không ra.

Tô Diệc bất đắc dĩ, đang định mở miệng giải thích.

Bỗng một giống cái đột nhiên kêu lớn lên.

"Tô Diệc, Tô Diệc cậu chảy máu.."

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Lập tức khu vực xung quanh nổ tung như ong vỡ tổ, bất kể Tô Diệc có gạt người hay không, hiện tại cũng không phải thời điểm so đo. Mọi người vội vàng tiến lên, muốn hỗ trợ đỡ Tô Diệc. Thế nhưng nhiều người tay cũng nhiều, lung tung ngổn ngang chen thành một đoàn. Lồng ngực Tô Diệc vốn đang buồn bực khó chịu, nhiều như vây quanh vậy người, thân thể lập tức mềm nhũn ngã xuống. Ngay khi cậu ngã sấp xuống, cậu rõ ràng cảm giác được có người đá vào bụng mình.

Tô Diệc đột nhiên cảm giác được sợ hãi chưa từng có, ngay khi mất đi ý thức, đột nhiên cậu không khỏi cảm thấy mình thật vô năng bất lực cùng tuyệt vọng.

Từ xưa tới nay, Tô Diệc không cảm thấy mình là người yếu đuối, dù cho lúc trước bị trúng đạn, cậu cũng không hề cảm thấy tuyệt vọng. Xưa nay cậu sẽ không đem cái từ này dùng trên người mình. Nhưng mà bây giờ, cậu lại cảm thấy vô lực như vậy.

Còn có, con của cậu..

Con ơi, con ơi..

Khi Tây Nặc Nhĩ vội vã quay lại, đã nhìn thấy thật nhiều người vây quanh Tô Diệc. Hai mắt Tô Diệc nhắm chặt, khóe mắt đều là nước mắt.

Lúc đó Tây Nặc Nhĩ giống như phát điên, liền kéo người ném ra ngoài, có lẽ bởi vì vẻ mặt tức giận của Tây Nặc Nhĩ quá mức đáng sợ, khiến người ta sợ hãi đến phát ngốc. Khi những người đó bị ném ra ngoài, trong đầu họ vẫn còn hình ảnh hai mắt Tây Nặc Nhĩ nháy mắt hóa thú. Ánh mắt giống như rắn độc, lóe lên vẻ khát máu điên cuồng.

Tình huống của Đường Ngọc lại còn tệ hơn, ngay khi biết tin, y định lôi giống cái kia ra hành hung một trận, nhưng lại bị Kiệt La ôm lấy. Kiệt La ghé vào tai y trấn an nói: "Ngoan, em bình tĩnh lại đi, chỉ đánh một trận sao có thể giải hận chứ? Anh sẽ khiến cho hắn phải trả một cái giá càng khốc liệt hơn."

Đường Ngọc đột nhiên nở nụ cười gằn, nhìn giống cái tên Lamila kia toàn thân cứng đờ. Cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, luôn cảm thấy Đường Ngọc muốn xé nát hắn. Lamila hít sâu một hơi, tự an ủi trong lòng mình, sẽ không, sẽ không. Bọn họ không dám, nếu như bọn họ dám gây bất lợi cho hắn, bạn lữ của hắn nhất định sẽ bảo hộ hắn. Hơn nữa nơi này tộc trưởng cũng là Thú Nhân bình thường, thoạt nhìn Lăng Liệt chính là loại người chí công vô tư, hắn nhất định sẽ không dung túng bọn họ tùy ý đả thương người khác.
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 119: Bất lực 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Lúc ấy Đường Ngọc lén ôm đứa trẻ rồi đi sang phòng khác. Bởi vì y không bảo vệ tốt cho Tô Diệc, cho nên y tràn đầy áy náy. Nếu như đứa trẻ mà Tô Diệc phải thiên tân vạn khổ mới sinh được mà không cẩn thận liền không còn nữa, Đường Ngọc cảm thấy mình căn bản không còn mặt mũi nào để gặp Tô Diệc. Cho nên Đường Ngọc liền làm một quyết định thật to gan, lấy nước trong không gian mà Tô Diệc đưa cho y đút cho đứa trẻ.

Một đêm kia, tất cả mọi người đều một đêm không ngủ. Hôm sau trời vừa sáng, đứa trẻ cùng Tô Diệc rốt cục có chút chuyển biến tốt đẹp, mọi người lúc này mới thay nhau nghỉ ngơi.

Tô Diệc yên lặng lắng nghe, nghe Đường Ngọc nói xong, trong lòng có chút sợ hãi. Nếu như không cẩn thận, thì chính cậu hoặc bảo bảo sẽ chết.

Nghĩ đến đây, Tô Diệc duỗi tay ra ôm bé con vào lòng. Tay Tô Diệc vẫn còn có chút run rẩy, cậu cúi đầu nhìn bé con trong tay. Bé con đã không còn nhăn nheo như ngày đầu tiên, chẳng qua vẫn nhỏ gầy như cũ Tô Diệc ước chừng trọng lượng của bé con, ước chừng cũng chỉ nặng hơn sáu cân (*) mà thôi.

(*) Một cân ở TQ bằng 0, 5kg.

Trong lòng Tô Diệc cảm thấy rất khó chịu, thanh âm lại hết sức lạnh lùng hỏi: "Ừm, tên kia bây giờ ở đâu?"

Tên kia?

Mọi người lập tức hiểu cậu đang nói đến ai, vẫn là Đường Ngọc mở miệng trả lời: "Bị Lăng Liệt bắt lại rồi."

Tô Diệc nhẹ gật đầu, sau đó đặt đứa bé bên cạnh rồi ngáp dài, mọi người lập tức hiểu Tô Diệc muốn nghỉ ngơi, nên dặn dò vài câu rồi lần lượt rời đi. Mấy ngày nay, bọn họ một mực đợi ở nhà Tô Diệc. Bây giờ Tô Diệc đã tỉnh lại, trong lòng của bọn họ cũng thả lỏng.

Hai đứa bé cũng hiểu chuyện, cẩn thận từng bước trở về gian phòng của mình.

Sau khi bọn họ rời đi, Tô Diệc mở mắt ra, trong mắt tràn đầy lạnh lùng đáng sợ.

Tây Nặc Nhĩ đi tới ôm lấy Tô Diệc, sự lạnh lùng trong mắt Tô Diệc đột nhiên tan biến. Cậu thả lỏng cơ thể, dựa vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ.

"Anh biết em đang nghĩ gì, chẳng qua bây giờ em phải nghỉ ngơi, chuyện còn lại có thể giao cho anh."

Tô Diệc lắc đầu: "Không, em biết hiện tại anh rất lợi hại, chẳng qua em muốn tự mình xả giận."

Đúng, nỗi hận này nếu như không xả ra được, cậu sẽ khó chịu cả đời.

Tô Diệc ngủ trong chốc lát, sau đó liền tiến vào không gian, cậu pha loãng một chậu nước, đầu tiên cậu dùng nước này để tắm, sau đó ừng ực ừng ực uống thật nhiều nước trong ao. Cậu nhất định phải hồi phục ngay lập tức, cậu không muốn bộ dáng yếu ớt như hiện tại. Dáng vẻ này khiến cho Tô Diệc không nhịn được hồi tưởng lại sự bất lực của mình trước đó.

Bất lực như thế, giống như phế vật rơi xuống nước không biết bơi. Tô Diệc vốn đã quen mạnh mẽ, thực sự không thích bản thân mình như thế.

Uống nước trong ao xong, Tô Diệc lại lần nữa nằm co quắp trên mặt đất, toàn thân đau nhức, qua một hồi lâu, cậu mới đứng dậy khỏi mặt đất.

Sau khi đứng dậy lần nữa, sắc mặt Tô Diệc thay đổi, ánh mắt cũng thay đổi.

Sau khi Tô Diệc ra ngoài, đổi một bộ quần áo sạch sẽ. Tô Diệc phát hiện tóc của mình hơi dài, liền lấy chủy thủ ra bắt đầu sửa sang lại mái tóc.

Mái tóc của Tô Diệc được cắt tỉa rất ngắn, chẳng qua bởi vậy mà cả người lên tinh thần không ít, nhất là hiện tại cậu khoác lên mình bộ quần áo bằng da thú trắng như tuyết. Bởi vì là tháng cuối cùng của mùa lạnh, mùa nóng sắp bắt đầu, cho nên thời tiết đã hơi nóng.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Da thú trên người Tô Diệc, là loại da thú màu trắng ngắn, tính chất rất mỏng lại mềm mại. Bởi vì gần đây Tô Diệc không ra ngoài, làn da vốn rám nắng của Tô Diệc đã trắng trở lại. Nhờ có da thú màu trắng làm nổi bật, khiến cho Tô Diệc càng thêm trắng nõn xinh đẹp.

Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ mang theo bảo bảo ra ngoài, hai người đưa bảo bảo đến nhà Mễ Nặc trước, sau đó liền đi về phía nhà của Lăng Liệt.

Trước khi Tô Diệc sinh, Lăng Liệt cũng vừa mới chuyển đến nhà Y Ân. Bởi vì việc này, mọi người trong sơn cốc đã bàn tán rất lâu, nhưng bàn tán thì bàn tán, bọn họ cũng chỉ nói ra miệng mà không có can đảm thật sự làm gì cả. Bây giờ tâm tính Y Ân ngày càng tốt hơn, đã không còn để ý những lời bàn tán này chút nào.

Tô Diệc cũng thăm dò được từ lời của Mễ Nặc, người kia bị nhốt trong một sơn động gần nhà Y Ân. Cái sơn động kia Tô Diệc đã từng đi qua, bởi vì khoảng cách gần nhà Y Ân, Y Ân liền sử dụng nơi đó như một nơi để chứa những đồ linh tinh.

Tô Diệc cũng không đến chào hỏi Y Ân, mà bước vào sơn động với vẻ mặt nghiêm nghị. Mấy ngày qua, tình trạng của Tô Diệc vẫn luôn không tốt, Lamila kia cùng bạn lữ của hắn vẫn bị nhốt ở đây.

Trong sơn động rất ẩm ướt và bẩn thỉu, đi vào còn có thể ngửi thấy mùi khó chịu. Lamila đang bị trói, nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tô Diệc, Lamila nhất thời không nhận ra được. Chủ yếu là do ngoại hình của Tô Diệc rất khác so với lúc cậu còn đang mang thai, cả về khí chất lẫn ngoại hình.

Nhưng khi Lamila nhìn thấy Tây Nặc Nhĩ sau lưng Tô Diệc, đột nhiên sắc mặt đại biến hô lên: "Là mày, tại sao mày còn chưa chết?"

Thanh âm bén nhọn của Lamila, vang vọng trong sơn động, kinh động bạn lữ của hắn còn đang ngủ.

Tây Nặc Nhĩ không nói gì, anh biết Tô Diệc muốn tự mình làm việc này, mặc dù trong lòng anh rất khó chịu, nhưng vẫn không lên tiếng cũng không có hành động nào

Tô Diệc chậm rãi ngồi xuống, một đôi mắt miễn cưỡng nhìn Lamila, trong mắt không có chút cảm xúc nào. Thế nhưng Lamila bị cậu nhìn như vậy, không nhịn được sắc mặt trắng bệch, thân thể cũng có chút run rẩy. Mà sau lưng Lamila, bạn lữ của hắn cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Bọn hắn sợ hãi như vậy, bởi vì hai ngày này bọn hắn bị rất nhiều người uy hiếp. Trong đó bao gồm cả hai đứa bé nhà Tô Diệc, phu phu Đường Ngọc, Rodla vân vân. Khi bọn họ đến, hầu hết đều không nói gì, mà chỉ lạnh lùng nhìn bọn hắn. Chẳng qua bọn họ tuy không nói gì thêm, nhưng Lamila biết kỳ thật bọn họ đang cảnh cáo hắn.

Giống cái sinh non giống như Tô Diệc, nhất là lúc đó Tô Diệc còn bị thương. Bọn hắn vốn tưởng rằng, giống cái yếu ớt sẽ chết. Thế nhưng lúc này, khi trông thấy Tô Diệc ở bên ngoài hoàn hảo không chút tổn hại thậm chí khí sắc còn rất tốt, trong lòng bọn hắn đột nhiên càng thêm bất an.

Tô Diệc không nói một lời, chỉ nhìn bọn hắn như vậy, khiến cho bọn hắn cảm thấy mình giống như một vật chết.

Lamila cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Merril, Merril, tôi thật sự không phải cố ý, tôi chỉ muốn chọc giận cậu, cũng chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn, tôi thật sự không muốn hại chết cậu."

Tô Diệc đưa tay sờ bụng, thấy vậy sắc mặt Lamila lại càng tái nhợt, lúc này Tô Diệc mới sâu kín mở miệng nói: "Ồ, Merril đã chết rồi. Từ khi bị những người được gọi là tộc nhân trong cùng một bộ lạc liên thủ bán hắn đi, hắn đã chết rồi."

Nếu Merril không may mắn gặp được Tây Nặc Nhĩ thì kết cục của Merril sẽ ra sao? Có lẽ sẽ trở nên khốn khổ như Y Ân, thậm chí trở thành công cụ để sinh con, hoặc có thể bị người ta đùa bỡn cho đến chết rồi vứt bỏ. Cho dù kết quả có ra sao thì cũng sẽ rất bi thảm. Mặc dù Merril rất đáng ghét, nhưng rốt cục hắn cũng không thực sự làm tổn thương bất cứ ai. Thế nhưng người trước mặt, lại bởi vì đố kị cùng không khoan dung, liền đem đồng tộc đi bán cho người khác.

Sau đó thì sao? Khi gặp lại người đã bị mình làm tổn thương, không chỉ không hối hận về lỗi lầm của mình, lại còn ra vẻ đương nhiên đòi hỏi Tô Diệc những đồ vật ở nơi này.
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 120: Đuổi cùng giết tận 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Tô Diệc vốn định tự mình theo dõi, nhưng vì bên người Lamila còn có một Thú Nhân, Tây Nặc Nhĩ không yên tâm, liền đi cùng. Thế nhưng là bọn họ không nghĩ tới, Kiệt La và Đường Ngọc cũng cùng đi. Cho nên tiểu đội theo dõi, liền từ vừa mới bắt đầu một người cuối cùng biến thành bốn người.

Tô Diệc không vui trừng mắt liếc Đường Ngọc, bọn họ đi theo hai người Lamila từ xa. Bởi vì có hai Thú Nhân xuất sắc đi cùng nên bọn họ đi theo từ rất xa cũng không sợ mất dấu.

"Đại bảo bối nhà cậu đâu?" Tô Diệc không vui hỏi.

Đường Ngọc sờ sờ mũi, kỳ thật đối với chuyện Tô Diệc sinh non, trong lòng Đường Ngọc vẫn rất áy náy. Dù sao trước đó Tô Diệc cũng đã nhắc nhở y, nhưng y đã làm hỏng chuyện. Cho nên Đường Ngọc luôn muốn đền bù một chút, bây giờ chính là cơ hội xuất thủ, sao y có thể bỏ lỡ được.

"Đưa đến nhà Y Ân rồi." Nói đến Y Ân, Đường Ngọc liền không nhịn được run lập cập, lúc y đưa bé rồng con đến, Y Ân rất vui vẻ, thế nhưng Lăng Liệt lại là vẻ mặt âm trầm. Có lẽ là Lăng Liệt không thích bé rồng con tới làm bóng đèn.

Tô Diệc đột nhiên cảm thấy, cậu với Đường Ngọc quả thật không phải là ba ba hợp cách. Tiểu giống cái vừa sinh ra, liền bị Tô Diệc đưa đến nhà Mễ Nặc, mà Đường Ngọc cũng đưa tiểu thú nhân đến nhà Y Ân.

Cũng chính bởi vì hai người bọn họ không đứng đắn, ngược lại để hai đôi phu phu kia, sớm bắt đầu luyện tập làm cha trước.

Một mực theo dõi từ khoảng cách rất xa, bọn họ mới biến thành hình thú đuổi theo.

Lamila híp mắt, đang oán trách cùng bạn lữ nhà mình, trong miệng cũng nói những lời ác độc. Nhưng hắn đột nhiên im bặt, bởi vì hắn cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, luôn cảm thấy trên đầu mình có cái gì đó. Nghĩ như vậy, nhịn không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, sau đó liền bị hết thảy trước mắt làm cho chấn kinh.

Trên đỉnh đầu bọn hắn, một con rồng khổng lồ đang dang rộng đôi cánh lướt đi. Trên đầu con rồng khổng lồ là một giống cái có nốt ruồi trên khóe mắt đang giơ cung tên trong tay nhắm chuẩn vào hắn.

Vèo! Vèo! Vèo!

Một loạt mưa tên phá không mà tới, trực tiếp lao thẳng tới chỗ hắn ta.

Không phải Tô Diệc đuổi cùng giết tận, mà là Lamila này thực sự quá ngoan độc, Tô Diệc hồi tưởng lại lời Lamila nói muốn để người của bộ lạc hắn ta tới chiếm những căn nhà trong sơn cốc trước, cùng lời oán độc của Lamila nhục mạ Thú Nhân bất thường. Tô Diệc cảm thấy nhổ cỏ không trừ gốc, sẽ mang đến nhiều nguy hiểm hơn. Dù sao Lamila đã biết vị trí sơn cốc, cũng biết rõ hoàn cảnh trong sơn cốc tốt thế nào, nếu như Lamila dẫn tới càng nhiều người lòng tham vô đáy, chỉ sợ hậu họa vô cùng.

Nhất là trong sơn cốc còn có những đứa trẻ khả ái như vậy, vừa nghĩ tới bọn nhỏ có thể sẽ bị tổn thương, trong lòng Tô Diệc lại trở nên tàn nhẫn.

Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ, dẫn một đàn thú tới, sau đó dẫn tới chỗ bọn Lamila.

Đường Ngọc ra tay bắn hai người bọn hắn bị thương, mùi máu tanh nồng nặc khiến đàn thú trở nên hung hãn. Bọn họ không tiếp tục lưu lại thưởng thức thảm trạng của hai người Lamila, liền quay người đi về.

Sau khi bọn họ rời đi, bạn lữ của Lamila đưa Lamila lên ngọn cây cao nhất. Khi hắn chuẩn bị trèo lên, liền có một con dã thú cắn vào chân Thú Nhân này.

Thú Nhân đưa tay, muốn Lamila kéo hắn lên, thế nhưng Lamila lại chần chờ. Bởi vì Lamila nhìn thoáng qua, trên người bạn lữ của hắn là những vết thương to nhỏ, bạn lữ hắn có lẽ sẽ sống không được. Nhìn lại đàn thú phía dưới, số lượng đàn thú không nhiều lắm chỉ có khoảng bảy, tám con, mà lại là loại Thứ Long có hình thể tương đối nhỏ. Lamila đột nhiên ngoan tâm, quay đầu tiếp tục trèo lên trên, không thèm đếm xỉa đến tiếng cầu cứu của bạn lữ nhà mình.

Thú Nhân tuyệt vọng nhìn bạn lữ nhà mình quay người trèo lên trên, đột nhiên cảm thấy mình chưa từng nhận rõ bản tính của bạn lữ nhà mình. Hắn phát ra gào thét phẫn nộ, chịu đựng cơn đau như đang xé nát cơ thể hóa thành nửa thú, phẫn nộ xé nát con Thứ Long đang gặm cắn trên người mình.

Lamila bị âm thanh phía dưới dọa sợ, hắn run lẩy bẩy núp ở trên cây, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi không thể chết, tôi sẽ không chết, tôi sẽ không chết.."

Đợi đến khi bão tố phía dưới dừng lại, lúc này Lamila mới run rẩy nhìn xuống, vừa nhìn cảnh tượng phía dưới khiến cho hắn lập tức bị dọa đến mức nôn mửa.

Thảm trạng phía dưới cực kỳ đáng sợ, thế nhưng điều đó không quan trọng, Lamila cảm thấy cả hai bên lưỡng bại câu thương, mới là kết cục tốt nhất. Như vậy, hắn mới có thể sống sót.

"Tô Diệc, Tô Diệc, tụi mày đều chờ đó cho tao, tao tuyệt đối sẽ khiến toàn bộ tụi mày phải chết hết!" Lamila ác độc nguyền rủa, nhưng mà không đợi hắn tiếp tục há mồm mắng to, một thân ảnh xuất hiện trong rừng rậm cách đó không xa.

Thú Nhân lang thang nhìn Lamila trên cây với vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm. Vết sẹo trên má khiến hắn trông giống như một ác quỷ bò ra từ Luyện Ngục.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Thú Nhân lang thang này chính là Thú Nhân bất hạnh được người trong sơn cốc thu lưu. Lúc đầu hắn đang đi săn trong rừng rậm, trong lúc vô tình gặp được mấy người Tô Diệc. Thú Nhân lang thang biết những chuyện xấu xa mà Lamila đã làm, vốn là ôm tâm tình đến xem náo nhiệt. Lại vô tình trông thấy một màn Lamila từ bỏ bạn lữ nhà mình, Thú Nhân lang thang không khỏi nhớ tới thảm trạng mà mình gặp phải.

Lòng tràn ngập oán hận đối với giống cái trên cây, nhất là khi biết giống cái này còn muốn hại chết Tô Diệc, Thú Nhân lang thang cảm thấy mình nhất định phải giết hắn ta.

Đối với Tô Diệc, Thú Nhân lang thang có cảm giác rất phức tạp, có một loại cảm giác giống như bạn bè. Mặc dù Tô Diệc cùng hắn nói chuyện cũng không được mấy câu, thế nhưng Thú Nhân lang thang lại có ấn tượng rất sâu với cậu. Hắn nhớ lúc gặp phải đàn thú công kích, những giống cái khác đều trốn tránh, vậy mà Tô Diệc lại đi tới một mình. Lúc ấy Tô Diệc bị vây trong phòng, Thú Nhân lang thang ở bên ngoài muốn cứu người, nhưng lúc ấy dã thú quá nhiều, một mình hắn rất khó có thể ứng phó. Đúng lúc này, Tô Diệc vậy mà giơ cung tên lên, phối hợp ăn ý với hắn giải quyết hết đám dã thú?

Kể từ lúc đó, Thú Nhân lang thang đã coi Tô Diệc như một người bạn, mặc dù tình bạn này chỉ là một chiều.

Bây giờ chuyện của Tô Diệc, hắn tình nguyện giúp Tô Diệc dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi xử lý tốt Lamila xong, Thú Nhân lang thang lại đi tìm kiếm con mồi khắp nơi. Hắn săn mấy con mồi, sau khi dọn dẹp sạch sẽ ở bên ngoài xong, liền định đi về hướng sơn cốc.

Hắn chưa đi được bao lâu, đã nhìn thấy một tiểu Thú Nhân cực kỳ nhỏ gầy, đang rửa mặt bên dòng suối cách đó không xa. Thú Nhân lang thang vốn quen lạnh lùng, cũng không tính xen vào việc của người khác, thế nhưng tiểu Thú Nhân kia lại liếc nhìn hắn.

Thú Nhân kia rất nhỏ gầy, toàn thân vô cùng bẩn thỉu còn mang theo tổn thương. Trông thấy Thú Nhân lang thang liền vui vẻ chạy tới: "Hắc! Anh là Thú Nhân ở đâu thế?"

Thú Nhân lang thang lạnh lùng nhìn hắn một cái, lập tức bắt đầu chậm rãi hóa thành hình thú.

"Oa, anh là Thú Nhân lang thang sao? Thật tuyệt nha!"

Thú Nhân nhỏ gầy kia, khi nhìn ra đối phương là Thú Nhân lang thang, không chỉ không lộ ra bất cứ vẻ hoảng sợ hoặc chán ghét nào, lại còn dùng vẻ mặt sùng bái ao ước nhìn hắn? Thú Nhân lang thang đột nhiên cảm thấy mình gặp phải một con quái vật.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

  • Back