Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 116: Có phải tôi quá đẹp không 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Cứ như vậy lại qua mấy ngày nữa, tinh thần Tô Diệc cũng tốt hơn một chút cậu bắt đầu trồng rau ở sân trước và sân sau.

Đường Ngọc không có nhiều thời gian rảnh rỗi như Tô Diệc, y phải nằm trên giường cả ngày, ôm lấy quả trứng kia cùng trứng làm bạn.

Hôm nay nghe được người đến thăm y nói, hôm nay Tô Diệc đi ra ngoài, nên nhờ Kiệt La đến đón Tô Diệc.

Một mình Đường Ngọc buồn bực trong nhà, thực sự rất buồn chán.

Buổi chiều Tô Diệc đến, lúc đến còn mang theo một cái cái túi nhỏ, bên trong túi nhỏ là một ít hạt giống.

Tô Diệc tiện tay ném hạt giống lên bàn nhà Đường Ngọc.

Sau khi Tô Diệc đi vào phòng, thấy Đường Ngọc đang ngẩn người ôm quả trứng: "Trứng này khi nào mới nở?"

Đường Ngọc nghe thấy vậy khóe mắt mỉm cười, nụ cười của y làm cho nốt ruồi nơi khóe mắt sinh động như thật.

"Tô đội cậu đến rồi, tôi thật sự rất nhàm chán."

Sau vài ngày nghỉ ngơi, làn da của Đường Ngọc càng ngày càng tốt hơn.

Tô Diệc đi tới, sờ sờ vỏ trứng cứng rắn kia. Mặt ngoài vỏ trứng có chút thô ráp, đường vân phía trên lại càng thêm rõ ràng hơn so với mấy ngày trước.

"Chắc phải mấy ngày nữa mới có thể nở." Đường Ngọc uể oải ngã xuống giường.

Tô Diệc do dự một lát, sau đó một năm một mười nói cho Đường Ngọc nghe về chuyện một đôi bạn lữ mới tới, còn cả chuyện giống cái kia còn nhận biết mình vân vân.

"Hiện tại tôi đang mang thai, nếu như tôi có bất kỳ hành động gì, nhất định Tây Nặc Nhĩ sẽ lo lắng. Tôi hi vọng cậu để ý giúp tôi một chút, nếu như hắn có thể thành thật một chút, sẽ không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu như hắn không thành thật, cậu liền tự mình xem rồi lo liệu luôn nhé."

Đường Ngọc vốn đang lười biếng, ngay khi nghe được lời này, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng.

"Ha ha, Tô đội, cậu thật đúng là coi trọng tôi."

Tô Diệc liếc mắt nhìn Đường Ngọc, Đường Ngọc sinh xong, hành động càng tự do hơn cậu. Hơn nữa Tô Diệc biết, mặc dù Đường Ngọc thoạt nhìn có vẻ ngốc ngốc, kỳ thật lại rất thông minh.

Tô Diệc không ở lại được lâu lắm, liền bị Tây Nặc Nhĩ mang về.

Lại một ngày nữa trôi qua, cơn mưa đầu tiên của mùa lạnh đã đến.

Bởi vì thời tiết vẫn còn rất lạnh, cho nên một khi trời bắt đầu mưa, thời tiết liền lạnh rất khó chịu. Tô Diệc trong nhà, không muốn bước ra ngoài dù chỉ một bước.

Vào ngày này, rất nhiều Thú Nhân đều không ra ngoài đi săn, cho nên trong sơn cốc rất náo nhiệt. Một số người kết bạn nói chuyện phiếm, có người giúp bạn lữ làm việc nhà, còn có người trêu đùa những đứa trẻ trong sơn cốc. Bên ngoài mặc dù trời đang mưa, nhưng lại là cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.

Y Ân đội mưa mang theo trái cây mới hái đến thăm Tô Diệc.

Tô Diệc đã lâu không gặp Y Ân, nghe nói mấy ngày nay anh đều ở bên ngoài đi săn. Tô Diệc rất vui vẻ, phát hiện dường như Y Ân đã mạnh mẽ trở lại, cả người trông rất hăng hái.

"Tô Diệc, cậu mang thai Bảo Bảo, nhất định phải giữ gìn sức khỏe, không được chạy loạn."

Tô Diệc nghe được lời dặn dò của Y Ân, lập tức có chút dở khóc dở cười. Cho dù Y Ân không dặn dò cậu, bây giờ cậu lười biếng như thế, cũng không có tinh lực giương oai đi khắp bốn phía. Trạng thái mang thai của cậu căn bản không giống Đường Ngọc. Đường Ngọc lúc trước chỉ lúc mới bắt đầu mang thai không thoải mái, về sau liền tinh thần phấn chấn, trừ đi ngủ còn lại là ăn uống thả cửa. Mà Tô Diệc thì không lạc quan, cậu không muốn ăn, hơi ngửi thấy mùi kích thích một chút liền muốn nôn. Trừ cái đó ra, Tô Diệc còn rất lười biếng, thèm ngủ, tâm trạng cũng không tốt lắm.

"Đúng rồi, hôm nay tôi tới tìm cậu, còn có một việc muốn hỏi cậu một chút." Y Ân có chút không được tự nhiên nói, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ bất an.

Tô Diệc nhướng mi, hứng thú nhìn Y Ân.

"Ừm, anh nói đi." Tô Diệc tỏ vẻ rửa tai lắng nghe, Y Ân do dự một chút, sau đó đưa hai tay xoa xoa mặt mình.

"Cậu cảm thấy khuôn mặt của tôi, có phải, có phải quá, quá đẹp mắt không?"

Nghe thấy những lời nói không tự tin và xấu hổ của Y Ân, sau đó nhìn dáng vẻ quẫn bách của Y Ân sau khi nói xong, Tô Diệc không nhịn được lập tức bật cười.

Tô Diệc nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt Y Ân, Y Ân thực sự rất đẹp. Những người như Tô Diệc đôi khi cũng nhịn không được không khỏi nhìn Y Ân nhiều hơn.

"Ừm, đúng thật là dung mạo của anh rất khá."

"Cậu cũng biết chuyện Reger lần trước. Tôi thực sự đã thu hút sự chú ý của Thú Nhân đến thế sao?" Y Ân nói, trên mặt lại rất xấu hổ.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Trong lòng Tô Diệc rất vui vẻ, trước đây Y Ân luôn rất nhạy cảm về ngoại hình của mình, nếu người khác nhắc đến, anh sẽ lộ ra thái độ thù địch. Thế nhưng Tô Diệc phát hiện, gần đây dường như Y Ân không quá để ý những cái này. Đặc biệt là hôm nay, Tô Diệc cảm thấy Y Ân không còn chán ghét vẻ ngoài của mình nữa.

Tô Diệc cân nhắc một chút, sau đó nói: "Ừm, tôi cảm thấy hấp dẫn người khác, không chỉ là vẻ bề ngoài của anh. Y Ân, anh không cảm thấy gần đây anh trở nên rất tự tin rất hấp dẫn người khác sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Y Ân đỏ bừng, sau đó dường như nhớ ra gì đó, sau đó nhỏ giọng nói: "Hắn cũng nói như vậy."

Hắn? Hắn là?

Tô Diệc đột nhiên có hứng thú: "Hắn? Ai vậy?"

Dường như Y Ân có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến Tô Diệc cũng không phải người ngoài, lúc này anh mới do dự nói: "Cậu cảm thấy Lăng Liệt là người thế nào?"

Tô Diệc lập tức sững sờ, cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới sẽ là Lăng Liệt? Tô Diệc tưởng là Reger, hoặc là người khác, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ là con hồ ly kia.

Con hồ ly kia, Tô Diệc luôn cảm thấy hắn là người rất thông minh, không giống như Thú Nhân đơn thuần ở nơi này.

Tô Diệc nhìn Y Ân đơn thuần một chút, lại nghĩ tới con hồ ly kia, lập tức cảm thấy một đôi này, thấy thế nào đều là Y Ân tương đối thua thiệt vậy nhỉ?

Hơn nữa, hiện tại Lăng Liệt lại là tộc trưởng, thân phận tương đối đặc thù. Lăng Liệt lại xinh đẹp như hoa, nếu ở cùng với hắn sau này sẽ phải đề phòng những giống cái khác.

Thấy Tô Diệc trầm mặc, trái tim Y Ân cũng chậm rãi chùng xuống. Anh cũng biết, Lăng Liệt có bao nhiêu ưu tú, Thú Nhân ưu tú như vậy lại là tộc trưởng, lẽ ra phải ở cùng một chỗ với một giống cái ôn nhu xinh đẹp.

Thế nhưng gần đây, mỗi ngày Y Ân ra ngoài đi săn, Lăng Liệt luôn bồi ở bên cạnh anh. Lăng Liệt không nói nhiều, chỉ khi Y Ân gặp phải nguy hiểm, mới ra tay giúp Y Ân giải vây. Dần dà, Y Ân cũng cảm nhận được tâm tư của Lăng Liệt.

Tô Diệc thấy sắc mặt Y Ân chuyển từ đỏ sang trắng, vội mở miệng nói: "Anh, có phải anh thích hắn không?"

Y Ân không trả lời, chỉ cúi đầu, ánh mắt lóe lên, Tô Diệc biết, xem ra lúc cậu không biết Y Ân đã thân cận với Lăng Liệt như vậy rồi? Nếu không lấy tính cách của Y Ân, cũng sẽ không mặt dày mày dạn tới hỏi cậu.

"Ừm, nếu như thích, vậy liền thử xem đi."
 
Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 117: Phá Xác 2

Editor: Lacvuphongca_ dembuon

Đường Ngọc tự trách trong lòng một trận, chẳng qua may mắn trứng rồng còn chưa phá xác. Nếu không đến lúc đó, có thể bảo bảo sẽ không nhận ra bọn họ.

Đường Ngọc và Kiệt La có lẽ là khẩn trương quá mức bởi vì lần đầu được làm cha. Hai người cứ như vậy liền mắt to trừng mắt nhỏ nhìn trứng rồng, hai người bọn họ vậy mà một đêm không ngủ.

Trời sáng rõ, mí mắt Đường Ngọc đã muốn đánh nhau.

Kiệt La đưa tay ôm Đường Ngọc, nhẹ giọng nói bên tai y: "Ngủ đi, anh sẽ gọi em."

Đường Ngọc lắc đầu, sắc mặt mặc dù mỏi mệt, nhưng trong lòng vẫn rất hưng phấn như cũ. Đây là bé con của y, nếu như y không kiên nhẫn chờ chờ đợi, vậy sao được chứ?

Cứ như vậy đợi đến buổi chiều.

Đường Ngọc chịu đựng đến giờ, sắc mặt vốn đã xanh mét, trong lòng thầm nghĩ: Bé con còn chưa đi ra, đã giày vò người như vậy, thật không biết đến cùng giống ai nha?

Ngay khi Đường Ngọc còn đang oán thầm, đột nhiên truyền đến một thanh âm thanh thúy, thanh âm này vang dội hơn rất nhiều so với lúc vỏ trứng gà nứt mở ra. Đường Ngọc lập tức mừng rỡ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trứng rồng nứt ra một khe nứt lớn.

Đường Ngọc thận trọng quay đầu nhìn qua, từ khe hở nứt ra có thể nhìn thấy rõ ràng một bé rồng nhỏ sẫm màu đang cố gắng giãy dụa. Trên người bé bị một tầng chất lỏng bao phủ, đứa nhỏ dường như rất thống khổ, đột nhiên phát ra âm thanh lẩm bẩm trầm thấp.

Đường Ngọc cảm thấy trong lòng đau xót, vừa định đưa tay ra giúp đỡ, liền bị Kiệt La đưa tay giữ chặt.

"Đây là bước đầu tiên của con, ngay cả em và anh đều không thể giúp bảo bảo được."

Giọng điệu lạnh lùng của Kiệt La, khiến cho Đường Ngọc có chút bất mãn, thế nhưng Đường Ngọc cũng biết Kiệt La nói đúng, y đành phải quay đầu trừng mắt nhìn Kiệt La.

Kiệt La biết Đường Ngọc đang đau lòng bảo bảo, trong đôi mắt đen khẽ mỉm cười.

"Ngoan, con có thể làm được."

Như thể để chứng minh lời nói của Kiệt La, lúc này bé rồng nhỏ bên trong đột nhiên va vào vỏ trứng, vỏ trứng lập tức vỡ ra. Một lúc sau, bé rồng nhỏ chậm rãi bò ra ngoài.

Ngay khi bé rồng nhỏ vừa bò ra tới, Kiệt La liền bọc bé con trong một tấm da thú cực kỳ mềm mại. Sau đó anh nhét bé rồng nhỏ vào trong ngực Đường Ngọc.

Kiệt La cũng không nói gì thêm, liền xoay người đi ra ngoài.

Đường Ngọc có chút ngơ ngác, cứng đờ nhìn bé rồng nhỏ trong ngực mình.

Kiệt La bên ngoài, đầu tiên anh đun nước nóng trước, sau đó bỏ thêm ít củi vào kháng, rồi mới đi vắt sữa thú.

Chờ anh bận rộn xong lần nữa quay lại, liền phát hiện Đường Ngọc vẫn duy trì động tác trước đó như cũ, mà lúc này bé rồng nhỏ đang vươn đầu tới liếm tới liếm lui trên tay Đường Ngọc.

Đường Ngọc có chút buồn cười, lại có chút tức giận. Tên nhóc con vô cùng bẩn thỉu này thật là, làm cho toàn thân y đều dính chất lỏng kỳ lạ.

Kiệt La vội vàng ôm hai cái chậu gỗ đến, sau đó ôm lấy bé rồng nhỏ bắt đầu tắm rửa cho bé, động tác của Kiệt La rất nhẹ nhàng, thế nhưng Đường Ngọc vẫn nhìn không được, liền trực tiếp nhảy xuống đoạt lại.

"Anh đi dọn dẹp trên giường đi, em sẽ chăm sóc cho thằng nhóc này."

Kiệt La mỉm cười, liền bắt đầu thay đổi da thú trên giường. Chờ đến khi anh dọn dẹp giường sạch sẽ, cất vỏ trứng gọn gàng xong, đã nhìn thấy bé rồng nhỏ được tắm rửa sạch sẽ. Đường Ngọc bọc bé trong da thú, cầm sữa còn ấm trên bếp, cẩn thận đút cho bé con uống sữa.

Trước đó vẫn luôn không thấy rõ ràng dáng vẻ của bé rồng con, lúc này nhìn xem Ma Long phương tây phiên bản bỏ túi, Đường Ngọc cảm thấy thật sự rất đáng yêu. Một khi nghĩ đến bé rồng con này, một ngày nào đó sẽ biến thành Phi Long to lớn, y lại nhịn không được cực kỳ đắc chí.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Buổi tối, Kiệt La mang rất nhiều thịt động vật và rau củ đến quảng trường nhỏ, sau đó nói cho mọi người biết chuyện tiểu thú nhân nhà mình đã phá xác.

Bởi vì việc vui này, trong sơn cốc lập tức náo nhiệt lên lần nữa.

Tô Diệc vẫn luôn một mực tu dưỡng trong nhà, cũng nghe được tiếng thú gào hưng phấn, nhịn không được nghiêng đầu hỏi Tây Nặc Nhĩ: "Có chuyện gì vậy anh?"

Ngay khi Tây Nặc Nhĩ vừa định ra ngoài hỏi thăm, đã nhìn thấy hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, vội vàng vọt từ ngoài cửa vào.

"Ba ba, phụ thân, mau mau, Bảo Bảo nhà Đường Ngọc thúc thúc phá xác rồi."

Bé Eli báo tin xong, liền lục lọi tìm ra đồ chơi của mình, lần nữa đi theo Dino hùng hùng hổ hổ rời đi.

Trong suốt quá trình này, bé Eli đều không tiến vào phòng Tô Diệc, nói chuyện toàn bộ đều là rống lên.

Đột nhiên Tô Diệc cảm thấy, phương thức giáo dục của mình có phải có vấn đề gì không. Cậu còn nhớ rõ lúc mình vừa mới tới nơi này, dáng vẻ của bé Eli rất nhu thuận khả ái hơn nữa còn văn tĩnh khiến người trìu mến, nhưng bây giờ thì sao? Lẫm lẫm liệt liệt như một vị vua nhỏ vậy, giọng nói nhẹ nhàng ban đầu đã không còn nữa, động một chút là lại thích rống to.

Ngay cả Dino, đứa bé vốn nhút nhát yếu đuối, bây giờ cũng trở nên động một chút lại nhảy lên nhảy xuống.

Tô Diệc đột nhiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cũng không biết bé con trong bụng sau này sẽ thế nào.

Tốt nhất là có thể giống như Tây Nặc Nhĩ, tuyệt đối không được giống cậu. Tô Diệc thực sự hiểu bản thân mình quá rõ, thật không muốn lại có thêm một Hỗn Thế Ma Vương.

Sau bữa tối, Tô Diệc lấy ra một ít thức ăn và một ít da thú từ trong không gian ra, để Tây Nặc Nhĩ đưa qua làm quà cho bảo bảo nhà Đường Ngọc.

Cậu cũng mang theo mấy bộ quần áo nhỏ rồi đi cùng anh.

Nhưng khi đến nơi, trông thấy trong nhà Đường Ngọc đầy người và quà, Tô Diệc chợt cảm thấy đồ đạc của mình quá dư thừa, dù sao cậu cũng có quan hệ tốt với Đường Ngọc, bên trong không gian của cậu còn có rất nhiều thức ăn của nhà Đường Ngọc, nói không chừng chút nữa cậu còn phải giúp đỡ cất thức ăn vào.

Gần đây, mặc dù thời tiết trở nên ấm áp, nhưng Đường Ngọc vẫn sợ chẳng may có chuyện gì xảy ra, liền ôm bé rồng nhỏ ra ngoài ngồi ở giữa, để những người khác đến xem.

Người đến thăm phần lớn đều là giống cái, bọn họ ríu rít dặn dò bày tỏ sự vui mừng, mặc dù không xác định được có phải đều thật lòng hay không, nhưng Đường Ngọc vẫn vẫn rất vui vẻ như cũ.

Đường Ngọc phải dùng cả hai tay mới ôm bé con được, tất cả mọi người đều nói bé con xem như là tiểu thú nhân vừa mới ra đời tương đối lớn.

Sau khi Mễ Nặc đến, bởi vì quan hệ tốt, Đường Ngọc còn để Mễ Nặc ôm bé con. Mễ Nặc vui vẻ cười không ngậm miệng được, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ao ước.

Tô Diệc cười rạng rỡ tiến tới, không hề khách khí cướp đi bé con trong ngực Mễ Nặc, nghiêm túc nhìn bé con thật kỹ.

Mễ Nặc thấy đó là Tô Diệc, nhịn không được nói: "Cậu cẩn thận một chút, trong bụng cậu còn có một bảo bảo đó, vậy mà còn nhất định phải đoạt của tôi."

Tô Diệc phớt lờ sự bất mãn của Mễ Nặc: "Không phục sao? Vậy cậu tới đoạt đi!"

Mễ Nặc chỉ vào cái bụng to của Tô Diệc, cười khổ.

"Được, bây giờ cậu ỷ mình mang thai, liền dám đùa nghịch với tôi." Mễ Nặc buồn cười nhìn Tô Diệc, nhưng cũng không tức giận với Tô Diệc.

"Được rồi, trả con trai lại cho tôi!" Đường Ngọc nói, y không ưa nhất dáng vẻ đắc ý này của Tô Diệc, liền đứng lên đoạt bé rồng con về.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back