Bài viết: 65 

Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học
[COLOR=rgb(0, 0, 179) ]Chương 31: Bóng Đèn 2[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 179) ]Chương 31: Bóng Đèn 2[/COLOR]
Dương Diệu là người ngoài cuộc cảm thấy tràng diện này thật tuyệt nha, chỉ một chuyện giành vị trí còn có thể chơi như vậy, lợi hại, thật lợi hại.
Quả thật có một câu nói cũ thật đúng, gừng càng già càng cay.
Nhìn xem, Phó Khuynh một chọi ba, toàn thắng!
Bên này Lục Kiều ngồi xuống, cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp.
Có gì đã xảy ra mà cô không biết sao?
Kế tiếp, Dương Diệu thấy được, tranh giành vị trí chỉ là một mở đầu.
Chờ sau khi thức ăn được dọn lên mới chính thức bắt đầu cuộc giao phong này.
"Chị ơi, cái này ngon, chị ăn nhiều một chút."
"Chị, ăn cá." Xương cá đều đã được gỡ sạch, đưa đến trong bát của cô.
"Chị, cẩn thận một chút." Lục Phóng mở miệng nói xong, buông đũa xuống, vung chân ngắn chạy tới, sau đó cẩn thận xắn ống tay áo Lục Kiều lên.
Ba thằng nhóc biểu hiện có thể dùng một câu dịch ra chính là.. Thấy không, chị tôi có ba chúng tôi là đủ rồi.
Muốn theo đuổi con gái, phải vượt qua ba người bọn họ!
Được chiếu cố như thế, Lục Kiều là đương sự đều bị chọc cười.
Ôi, ai nấy đều biết chăm sóc như vậy, tương lai không biết tiện nghi cho tiểu cô nương nhà ai nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng nở nụ cười nhẹ, đưa tay, cô vừa có động tác.
Bàn tay xinh đẹp bên cạnh liền đem đĩa thịt kho tàu bên cạnh dịch tới bên cô một chút.
Ngẩng đầu, Lục Kiều liền đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của nam nhân.
Chống lại đôi mắt mang theo nụ cười của nam nhân, nhìn khuôn mặt của anh ở cự ly gần như vậy, tim cô bỗng dưng đập lệch một nhịp.
Giả vờ bình tĩnh thu hồi tầm mắt, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Ăn ngon, tay nghề của đầu bếp nhà hàng này không cần nói.
Khóe miệng Dương Diệu nhếch lên, nhịn không được nội tâm kích động.
Năm phút, chỉ ngắn ngủi năm phút, Phó Khuynh đối đầu với ba đứa nhỏ hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong.
Chỉ một động tác nhỏ này, thể hiện sự cẩn thận, săn sóc, tỉ mỉ tỉ mỉ của nam nhân, còn vô hình trung thêm cho mình một làn sóng hảo cảm.
Vừa rồi, bác sĩ Lục động tâm đúng không?
Một bữa cơm ăn tranh sủng, ngoại trừ Dương Diệu là người ngoài cùng với đương sự Lục Kiều ra, bốn người còn lại đều không ăn nhiều, toàn bộ khí lực dùng vào tâm nhãn của riêng mình.
Một bữa cơm chấm dứt, đợi đến lúc tính tiền, Lục Kiều mới biết Phó Khuynh đã lén trả tiền rồi.
"Đã nói mời hai người ăn cơm, còn để anh trả tiền, thật ngại quá." Lục Kiều thoáng ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn qua.
"Không có việc gì, lần sau cô trả cũng giống vậy." Thần thái Phó Khuynh tự nhiên mở miệng trả lời một câu như vậy.
Lục Kiều nghe được lời này của anh, hơi mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Được rồi, có muốn tôi đưa mọi người trở về không?" Phó Khuynh lần thứ hai trầm giọng mở miệng hỏi, lúc nói chuyện tầm mắt ôn nhuận vẫn chăm chú nhìn cô.
"Không cần, chúng tôi có xe."
Lục Kiều còn chưa mở miệng, Lục Thịnh đã giành trước trả lời một câu.
Nam nhân này sao lại như thế chứ, một bữa cơm còn chưa đủ để cho hắn biểu hiện, còn muốn đăng đường nhập thất sao?
"Đúng, không cần, chúng tôi tự mình trở về." Lục Kiều cười phụ họa một câu.
"Trên đường cẩn thận."
"Được, tạm biệt."
Phất phất tay, Lục Kiều đẩy xe đạp định đi bộ một đoạn lại đạp xe, vừa mới ăn no, đi bộ tiêu hóa bớt đồ ăn.
Đi ra ngoài một đoạn, đoán chừng hai người đàn ông phía sau không nghe được bọn họ nói chuyện, Lục Thịnh mở miệng.
"Chị, người đàn ông kia mưu đồ bất chính, vừa nhìn đã biết là muốn theo đuổi chị."
"Đúng, em cũng đã nhìn ra." Lục Phóng phụ họa.
"Trong lòng thâm trầm." Lục Khải bổ sung một câu.
Nhìn ba thằng nhóc vẻ mặt lo lắng cải trắng nhà mình bị heo ủi, Lục Kiều cảm thấy buồn cười.
Có phải thay đổi thân phận rồi không, cô mới là người lớn được không?
Ba thằng nhóc bọn họ, còn rất biết quan tâm cô nha.
Tựa hồ cảm thấy Lục Kiều không tin bọn họ nói, Lục Thịnh lại mở miệng.
"Chị, chúng tôi cũng là đàn ông, đàn ông hiểu đàn ông nhất."
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Đàn ông.. Ba tiểu đậu đinh bọn họ?
"Phốc ha ha ha ha, thật ngại quá, không nhịn được, mấy nhóc muốn tôi chết cười sao? Ha ha, ba đứa, nam nhân ha ha ha?"
A, mấy nhóc thân cao không được một mét tám, nhưng có thể nhảy cao tới một mét tám đúng không?
Ha ha ha ha ha, mấy nhóc con bây giờ đều nghĩ gì vậy?
"Chị, chị đừng quá tin người, chị quá dễ lừa gạt, bộ dạng còn đẹp như vậy, dễ dàng bị theo dõi."
"Đúng đúng đúng, chị không hiểu loại nam nhân này, bọn họ thích chị đều là thấy sắc nảy lòng tham, nông cạn."
"Ồ, còn gì nữa không?" Lục Kiều có hứng thú vui vẻ hỏi.
"Chúng tôi không đùa đâu."
"Được được được, không đùa, tôi cũng không nói đùa."
Tiếng cười trong trẻo dễ nghe vang lên, quanh quẩn trên đường, khiến người qua đường nhìn qua chỗ bọn họ.
Một chiếc xe đạp, bốn người, Lục Kiều đạp xe, Lục Phóng ngồi trên thanh lớn phía trước, vị trí phía sau Lục Thịnh và Lục Khải chen chúc.
Chiếc xe đạp đã phải chịu một tải trọng không thể chịu nổi.
Đợi về đến nhà, Lục Thịnh đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Thấy Lục Kiều đẩy xe vào sân, Lục Thịnh mở miệng nói: "Chị, hôm nay chúng tôi gặp bà nội."
Bà nội.. Lục Kiều suy nghĩ một chút mới nhớ ra lão thái thái Lục gia hơn một tháng không lộ diện.
Sao lại gặp nhau?
"Sao lại đụng phải, bà ta không đánh mấy đứa chứ?" Dựa theo tính tình lão thái thái, mấy người Lục Thịnh chính là nhặt được chỉ có đứa cháu trai nhỏ mới là cháu trai bảo bối của bà ta.
Thật đúng là không hiểu, lão thái thái không thích con trai lớn thì thôi, con của trai lớn sinh ra cũng không thích?
Thật kỳ lạ.
"Không có, bà nội nói mùng ba tết cô út kết hôn dặn chúng ta qua."
Lục Phương Vân kết hôn?
Lục Kiều: "Kết hôn với ai?"
"Không biết, tôi còn chưa hỏi bà nội đã đi, nói đến lúc đó còn tổ chức tiệc rượu ở huyện thành, đến lúc đó chúng ta có đi hay không?" Lục Thịnh bĩu môi, rõ ràng là bộ dáng không muốn đi.
Đi làm gì nha, còn phải nhìn mặt người khác, không chừng ăn cơm còn phải ăn một bụng tức giận trở về.
"Không đi, nhóc muốn đi sao?" Lục Kiều không chút do dự trả lời một câu.
Lại không thiếu một bữa cơm này, dùng tiền trong nhà đi mua thịt về ăn chẳng phải ngon hơn sao?
Nghe Lục Kiều nói không đi, trong nháy mắt ba thằng nhóc thật vui vẻ.
* * *
Huyện thành.
Phó Khuynh và Dương Diệu đã trở lại đơn vị, vốn ăn cơm chính là gom góp thời gian nghỉ ngơi đi ra ngoài, cơm nước xong hai người còn phải về đơn vị tăng ca.
Vừa mới qua năm mới không bao lâu, đơn vị rất nhiều việc, mấy dự án quy hoạch phải làm, bây giờ gió xuân cải cách mở cửa thổi lên, công việc của đơn vị bọn họ cũng theo đó tăng lên, còn phải làm tài chính, quy hoạch đất đai vân vân.
Chỗ bàn làm việc, Phó Khuynh mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngồi ở đó xem văn kiện, trên sống mũi cao thẳng lúc này có một đôi mắt kính viền vàng, so với lúc bình thường không đeo kính có thêm vài phần thư sinh, phối hợp với làn da trắng của anh, cũng khó trách tiểu cô nương trong đơn vị thích khuôn mặt này của anh.
Dương Diệu giơ tay sờ sờ khuôn mặt thô ráp của mình, âm thầm cảm thán một câu, người so với người, tức chết người a.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
"Phó Khuynh, trước khi ăn cơm có phải anh cố ý hay không? Có phải anh biết Lục Kiều cũng sẽ dẫn người tới đây không, tôi nói mà cơ hội tốt như vậy, sao một mình anh lại không cần, nhất định phải mang theo bóng đèn là tôi đây."
"Công việc đã hoàn thành chưa?" Phó Khuynh đầu cũng không ngẩng đầu hỏi ngược lại một câu.
"Không có, văn kiện nhiều như vậy, khi nào mới có thể đọc xong nha, chúng ta nói chuyện thả lỏng đi."
"Thời gian làm việc phải nghiêm túc." Ném mấy từ này lại.
Dương Diệu: .
Được rồi, đồng chí Phó cuồng công tác, khó trách đơn vị gần đây thành tích tốt như vậy.
Có một lãnh đạo tận tâm như đồng chí Phó, thành tích không thăng tiến mới là gặp quỷ.
Nửa đêm một giờ, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Hai đại lão gia đi ra ngoài, Phó Khuynh vừa đi vừa cầm áo khoác mặc lên người.
Dương Diệu nhìn động tác của Phó Khuynh, tầm mắt không khỏi nhìn về phía cánh tay đầy đường cong cơ bắp của đối phương, nam nhân đối với cơ bắp luôn có một loại chấp niệm khó hiểu.
"Phó Khuynh, cơ bắp này anh luyện ra thế nào vậy? Dạy tôi một chút, tôi cũng muốn có."
"Chưa từng luyện qua." Đẳng cấp, chính là nói Phó Khuynh.
Vài phút sau, hai người rời khỏi đơn vị dưới bầu trời đêm tối đen..
Thời gian thoáng qua.
Hôm nay, Lục Kiều rốt cục nhận được tin tức từ thành phố Bắc Kinh.
Chuyện trường học đã liên hệ tốt, có hai trường cho cô lựa chọn, tình huống cụ thể đến lúc đó sẽ nói chi tiết.
Đợi đại khái một tuần, cuối cùng cũng đợi được tin tức, hiện giờ đã khai giảng, cô còn tưởng rằng chuyện này không dễ làm lắm.
Thành phố Bắc Kinh gửi một phần tư liệu tới, hơn nữa trực tiếp gửi đến đơn vị của cô.
Đồ đạc Lục Kiều lấy được lúc nghỉ trưa, cô cầm đồ trực tiếp trở về văn phòng.
Trên đường đụng phải đồng nghiệp chào hỏi cũng nói ngắn gọn vài câu rồi trở về văn phòng.
Sau một vài phút, trở lại văn phòng.
Ngồi ở vị trí, mở hai hồ sơ trường học nhận được, Lục Kiều chỉ mất vài phút đã nhanh chóng duyệt.
"Ba" một tiếng khép lại tư liệu, trong lòng đã có quyết định.
Quả thật có một câu nói cũ thật đúng, gừng càng già càng cay.
Nhìn xem, Phó Khuynh một chọi ba, toàn thắng!
Bên này Lục Kiều ngồi xuống, cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp.
Có gì đã xảy ra mà cô không biết sao?
Kế tiếp, Dương Diệu thấy được, tranh giành vị trí chỉ là một mở đầu.
Chờ sau khi thức ăn được dọn lên mới chính thức bắt đầu cuộc giao phong này.
"Chị ơi, cái này ngon, chị ăn nhiều một chút."
"Chị, ăn cá." Xương cá đều đã được gỡ sạch, đưa đến trong bát của cô.
"Chị, cẩn thận một chút." Lục Phóng mở miệng nói xong, buông đũa xuống, vung chân ngắn chạy tới, sau đó cẩn thận xắn ống tay áo Lục Kiều lên.
Ba thằng nhóc biểu hiện có thể dùng một câu dịch ra chính là.. Thấy không, chị tôi có ba chúng tôi là đủ rồi.
Muốn theo đuổi con gái, phải vượt qua ba người bọn họ!
Được chiếu cố như thế, Lục Kiều là đương sự đều bị chọc cười.
Ôi, ai nấy đều biết chăm sóc như vậy, tương lai không biết tiện nghi cho tiểu cô nương nhà ai nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng nở nụ cười nhẹ, đưa tay, cô vừa có động tác.
Bàn tay xinh đẹp bên cạnh liền đem đĩa thịt kho tàu bên cạnh dịch tới bên cô một chút.
Ngẩng đầu, Lục Kiều liền đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của nam nhân.
Chống lại đôi mắt mang theo nụ cười của nam nhân, nhìn khuôn mặt của anh ở cự ly gần như vậy, tim cô bỗng dưng đập lệch một nhịp.
Giả vờ bình tĩnh thu hồi tầm mắt, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Ăn ngon, tay nghề của đầu bếp nhà hàng này không cần nói.
Khóe miệng Dương Diệu nhếch lên, nhịn không được nội tâm kích động.
Năm phút, chỉ ngắn ngủi năm phút, Phó Khuynh đối đầu với ba đứa nhỏ hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong.
Chỉ một động tác nhỏ này, thể hiện sự cẩn thận, săn sóc, tỉ mỉ tỉ mỉ của nam nhân, còn vô hình trung thêm cho mình một làn sóng hảo cảm.
Vừa rồi, bác sĩ Lục động tâm đúng không?
Một bữa cơm ăn tranh sủng, ngoại trừ Dương Diệu là người ngoài cùng với đương sự Lục Kiều ra, bốn người còn lại đều không ăn nhiều, toàn bộ khí lực dùng vào tâm nhãn của riêng mình.
Một bữa cơm chấm dứt, đợi đến lúc tính tiền, Lục Kiều mới biết Phó Khuynh đã lén trả tiền rồi.
"Đã nói mời hai người ăn cơm, còn để anh trả tiền, thật ngại quá." Lục Kiều thoáng ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn qua.
"Không có việc gì, lần sau cô trả cũng giống vậy." Thần thái Phó Khuynh tự nhiên mở miệng trả lời một câu như vậy.
Lục Kiều nghe được lời này của anh, hơi mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Được rồi, có muốn tôi đưa mọi người trở về không?" Phó Khuynh lần thứ hai trầm giọng mở miệng hỏi, lúc nói chuyện tầm mắt ôn nhuận vẫn chăm chú nhìn cô.
"Không cần, chúng tôi có xe."
Lục Kiều còn chưa mở miệng, Lục Thịnh đã giành trước trả lời một câu.
Nam nhân này sao lại như thế chứ, một bữa cơm còn chưa đủ để cho hắn biểu hiện, còn muốn đăng đường nhập thất sao?
"Đúng, không cần, chúng tôi tự mình trở về." Lục Kiều cười phụ họa một câu.
"Trên đường cẩn thận."
"Được, tạm biệt."
Phất phất tay, Lục Kiều đẩy xe đạp định đi bộ một đoạn lại đạp xe, vừa mới ăn no, đi bộ tiêu hóa bớt đồ ăn.
Đi ra ngoài một đoạn, đoán chừng hai người đàn ông phía sau không nghe được bọn họ nói chuyện, Lục Thịnh mở miệng.
"Chị, người đàn ông kia mưu đồ bất chính, vừa nhìn đã biết là muốn theo đuổi chị."
"Đúng, em cũng đã nhìn ra." Lục Phóng phụ họa.
"Trong lòng thâm trầm." Lục Khải bổ sung một câu.
Nhìn ba thằng nhóc vẻ mặt lo lắng cải trắng nhà mình bị heo ủi, Lục Kiều cảm thấy buồn cười.
Có phải thay đổi thân phận rồi không, cô mới là người lớn được không?
Ba thằng nhóc bọn họ, còn rất biết quan tâm cô nha.
Tựa hồ cảm thấy Lục Kiều không tin bọn họ nói, Lục Thịnh lại mở miệng.
"Chị, chúng tôi cũng là đàn ông, đàn ông hiểu đàn ông nhất."
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Đàn ông.. Ba tiểu đậu đinh bọn họ?
"Phốc ha ha ha ha, thật ngại quá, không nhịn được, mấy nhóc muốn tôi chết cười sao? Ha ha, ba đứa, nam nhân ha ha ha?"
A, mấy nhóc thân cao không được một mét tám, nhưng có thể nhảy cao tới một mét tám đúng không?
Ha ha ha ha ha, mấy nhóc con bây giờ đều nghĩ gì vậy?
"Chị, chị đừng quá tin người, chị quá dễ lừa gạt, bộ dạng còn đẹp như vậy, dễ dàng bị theo dõi."
"Đúng đúng đúng, chị không hiểu loại nam nhân này, bọn họ thích chị đều là thấy sắc nảy lòng tham, nông cạn."
"Ồ, còn gì nữa không?" Lục Kiều có hứng thú vui vẻ hỏi.
"Chúng tôi không đùa đâu."
"Được được được, không đùa, tôi cũng không nói đùa."
Tiếng cười trong trẻo dễ nghe vang lên, quanh quẩn trên đường, khiến người qua đường nhìn qua chỗ bọn họ.
Một chiếc xe đạp, bốn người, Lục Kiều đạp xe, Lục Phóng ngồi trên thanh lớn phía trước, vị trí phía sau Lục Thịnh và Lục Khải chen chúc.
Chiếc xe đạp đã phải chịu một tải trọng không thể chịu nổi.
Đợi về đến nhà, Lục Thịnh đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Thấy Lục Kiều đẩy xe vào sân, Lục Thịnh mở miệng nói: "Chị, hôm nay chúng tôi gặp bà nội."
Bà nội.. Lục Kiều suy nghĩ một chút mới nhớ ra lão thái thái Lục gia hơn một tháng không lộ diện.
Sao lại gặp nhau?
"Sao lại đụng phải, bà ta không đánh mấy đứa chứ?" Dựa theo tính tình lão thái thái, mấy người Lục Thịnh chính là nhặt được chỉ có đứa cháu trai nhỏ mới là cháu trai bảo bối của bà ta.
Thật đúng là không hiểu, lão thái thái không thích con trai lớn thì thôi, con của trai lớn sinh ra cũng không thích?
Thật kỳ lạ.
"Không có, bà nội nói mùng ba tết cô út kết hôn dặn chúng ta qua."
Lục Phương Vân kết hôn?
Lục Kiều: "Kết hôn với ai?"
"Không biết, tôi còn chưa hỏi bà nội đã đi, nói đến lúc đó còn tổ chức tiệc rượu ở huyện thành, đến lúc đó chúng ta có đi hay không?" Lục Thịnh bĩu môi, rõ ràng là bộ dáng không muốn đi.
Đi làm gì nha, còn phải nhìn mặt người khác, không chừng ăn cơm còn phải ăn một bụng tức giận trở về.
"Không đi, nhóc muốn đi sao?" Lục Kiều không chút do dự trả lời một câu.
Lại không thiếu một bữa cơm này, dùng tiền trong nhà đi mua thịt về ăn chẳng phải ngon hơn sao?
Nghe Lục Kiều nói không đi, trong nháy mắt ba thằng nhóc thật vui vẻ.
* * *
Huyện thành.
Phó Khuynh và Dương Diệu đã trở lại đơn vị, vốn ăn cơm chính là gom góp thời gian nghỉ ngơi đi ra ngoài, cơm nước xong hai người còn phải về đơn vị tăng ca.
Vừa mới qua năm mới không bao lâu, đơn vị rất nhiều việc, mấy dự án quy hoạch phải làm, bây giờ gió xuân cải cách mở cửa thổi lên, công việc của đơn vị bọn họ cũng theo đó tăng lên, còn phải làm tài chính, quy hoạch đất đai vân vân.
Chỗ bàn làm việc, Phó Khuynh mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngồi ở đó xem văn kiện, trên sống mũi cao thẳng lúc này có một đôi mắt kính viền vàng, so với lúc bình thường không đeo kính có thêm vài phần thư sinh, phối hợp với làn da trắng của anh, cũng khó trách tiểu cô nương trong đơn vị thích khuôn mặt này của anh.
Dương Diệu giơ tay sờ sờ khuôn mặt thô ráp của mình, âm thầm cảm thán một câu, người so với người, tức chết người a.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
"Phó Khuynh, trước khi ăn cơm có phải anh cố ý hay không? Có phải anh biết Lục Kiều cũng sẽ dẫn người tới đây không, tôi nói mà cơ hội tốt như vậy, sao một mình anh lại không cần, nhất định phải mang theo bóng đèn là tôi đây."
"Công việc đã hoàn thành chưa?" Phó Khuynh đầu cũng không ngẩng đầu hỏi ngược lại một câu.
"Không có, văn kiện nhiều như vậy, khi nào mới có thể đọc xong nha, chúng ta nói chuyện thả lỏng đi."
"Thời gian làm việc phải nghiêm túc." Ném mấy từ này lại.
Dương Diệu: .
Được rồi, đồng chí Phó cuồng công tác, khó trách đơn vị gần đây thành tích tốt như vậy.
Có một lãnh đạo tận tâm như đồng chí Phó, thành tích không thăng tiến mới là gặp quỷ.
Nửa đêm một giờ, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Hai đại lão gia đi ra ngoài, Phó Khuynh vừa đi vừa cầm áo khoác mặc lên người.
Dương Diệu nhìn động tác của Phó Khuynh, tầm mắt không khỏi nhìn về phía cánh tay đầy đường cong cơ bắp của đối phương, nam nhân đối với cơ bắp luôn có một loại chấp niệm khó hiểu.
"Phó Khuynh, cơ bắp này anh luyện ra thế nào vậy? Dạy tôi một chút, tôi cũng muốn có."
"Chưa từng luyện qua." Đẳng cấp, chính là nói Phó Khuynh.
Vài phút sau, hai người rời khỏi đơn vị dưới bầu trời đêm tối đen..
Thời gian thoáng qua.
Hôm nay, Lục Kiều rốt cục nhận được tin tức từ thành phố Bắc Kinh.
Chuyện trường học đã liên hệ tốt, có hai trường cho cô lựa chọn, tình huống cụ thể đến lúc đó sẽ nói chi tiết.
Đợi đại khái một tuần, cuối cùng cũng đợi được tin tức, hiện giờ đã khai giảng, cô còn tưởng rằng chuyện này không dễ làm lắm.
Thành phố Bắc Kinh gửi một phần tư liệu tới, hơn nữa trực tiếp gửi đến đơn vị của cô.
Đồ đạc Lục Kiều lấy được lúc nghỉ trưa, cô cầm đồ trực tiếp trở về văn phòng.
Trên đường đụng phải đồng nghiệp chào hỏi cũng nói ngắn gọn vài câu rồi trở về văn phòng.
Sau một vài phút, trở lại văn phòng.
Ngồi ở vị trí, mở hai hồ sơ trường học nhận được, Lục Kiều chỉ mất vài phút đã nhanh chóng duyệt.
"Ba" một tiếng khép lại tư liệu, trong lòng đã có quyết định.
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
Chỉnh sửa cuối: