Hiện Đại [Edit] Tổng Tài Bị Nghiện Vợ - Chút Thông Minh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Rin Le, 13 Tháng ba 2022.

  1. Rin Le Linh Linh

    Bài viết:
    7
    Chương 20: Cô gái đó là ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cẩn Đình nhìn đồng hồ trên tường, đã đến giờ này rồi, vì sao đã đến giờ này rồi mà vẫn chưa thấy quản gia báo cáo tình hình của Đường Thiến cho anh chứ? Đã quên sao?

    Lục Cẩn Đình hơi do dự, nghĩ vẫn là không nên chủ động gọi điện thoại, xem ra anh đã quan tâm Đường Thiến quá rồi. Về sau nhất định phải nói cho quản gia nhớ báo cáo tình hình cho tốt.

    Đang suy nghĩ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Cẩn Đình vội vàng bấm vào WeChat, là quản gia gửi video.

    Trong video, Đường Thiến mặc đồ ngủ và đi dép lê, thất thần đi xuống cầu thang như thể vừa mới ngủ dậy.

    Nhìn quần áo của cô ấy, Lục Cẩn Đình đoán chắc hôm nay cô sẽ không ra ngoài, phải nói bộ dáng của cô ấy thật có cảm giác như một cô tình nhân nhỏ trong nhà.

    Lục Cẩn Đình trực tiếp gọi điện thoại cố định đến, một lúc sau cuộc gọi đã được kết nối.

    "Xin chào?"

    Lục Cẩn Đình muốn thử vận may, hi vọng Đường Thiến sẽ nghe điện thoại, nhưng không ngờ người nghe lại là quản gia, vì vậy anh chỉ có thể tìm đại một đề tài.

    "Là tôi, hôm nay cô ấy thế nào?"

    Vừa dứt lời, anh đã nghe thấy giọng của Đường Thiến qua điện thoại.

    "Quản gia, ai gọi vậy?"

    "Là thiếu gia." Quản gia vừa muốn gọi Đường Thiến, nhưng Đường Thiến chỉ khịt khịt mũi rồi đi lên lầu.

    "Cô ấy hôm nay tâm trạng không tốt sao?"

    Quản gia nhìn lên lầu, chắc chắn rằng thiếu phu nhân đã đi vào phòng rồi mới gián nói.

    Nói cô mới trả lời một cuộc điện thoại, sau đó thì thành như thế này, bới vì khoảng cách quá xa nên cũng chỉ nghe được đại khái.

    Điện thoại?

    "Quản gia, hãy nói chi tiết cho tôi biết."

    Anh rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra khiến Đường Thiến khó chịu như vậy.

    "Cuộc gọi hình như là của cha mẹ thiếu phu nhân, yêu cầu cô ấy phải đưa cho Đường Gia Ninh một số bản thảo thiết kế.. Nhưng thiếu phu nhân hình như đã từ chối!"

    Bị từ chối? Đường Thiến thật sự từ chối! Lục Cẩn Đình cũng không thể ngờ con mèo nhỏ bị bắt nạt trong bữa tiệc và khóc trong góc đã học được cái giơ móng vuốt ra rồi.

    Anh suy nghĩ đến bộ dáng khi tàn nhẫn của Đường Thiến, lại cảm thấy có chút buồn cười.

    "Thiếu gia?" Quản gia nhẹ nhàng gọi hắn vì không nghe thấy tiếng động gì trong điện thoại.

    "Uh.. chuyện đó, không sao đâu. Cô ấy không quan tâm đến, tôi cũng tắt máy đây."

    Quản gia chư kịp nói thì đã nghe tiếng tút tút trong điện thoại truyền gia. Quản gia bất lực lắc đầu, rõ ràng là quan tâm đến thiếu phu nhân, tại sao không thể hiện?

    Lục Cẩn Đình mở abum trên điện thoại của mình và nhấp vào tấm ảnh duy nhất của Đường Thiến trong abum, đây là do hôm ấy cô đã uống quá nhiều, rồi khăng khăng yêu cầu chụp ảnh.

    Bức ảnh Lục Cẩn Đình không có biện pháp với cô và đã phải thỏa hiệp. Trong ảnh má cô hồng hào, mắt long lanh mông lung, miệng chúm chím nhìn vào camera rất đáng yêu.

    Mọi chú ý của anh đã đặt vào bức ảnh nên không nhận ra sự xuất hiện của Từ Mộ.

    "Nhìn cái gì vậy? Cười rất vui vẻ!"

    Lục Cẩn Đình chưa kịp phản ứng lại, Từ Mộ bước đến đoạt lấy điện thoại của Lục Cẩn Đình, phát hiện trên điện thoại của Lục Cẩn Đình có hình của một cô gái.

    "Lục Cẩn Đình, Lục Cẩn Đình! Mau nói cho tôi biết, cô gái này là ai, có phải là cô gái cậu lén chụp ảnh không? Tôi còn nghĩ rằng cậu không gần phụ nữ, anh che giấu rất sâu rồi đó!" Đá mạnh vào mong hắn, rồi giật lại điện thoại.

    Từ Mộ chạy quanh phòng để tránh cho cái mông của mình, phải chịu sụe tấn công tàn nhẫn của Lục Cẩn Đình như vậy.

    "Lục Cẩn Đình, hai người có quan hệ như thế nào? Tôi đã nói là cậu có chuyện như vậy phải nói với anh em biết ngay lập tức." Lục Cẩn Đình mặc kệ hắn, để điện thoại xuống, tiếp tục công việc của mình.

    Lục Cẩn Đình càng không trả lời, Từ Mộ lại càng cảm thấy anh đang che giấu điều gì đó, trên mặt càng lộ ra vẻ kinh hãi.

    "Lục Cẩn Đình, có chuyện gì rồi! Mau nói cho tôi biết cô gái đó là ai. Nếu không tôi sẽ nói cho dì Tư.."

    Từ Mộ lấy điện thoại ra, giả vờ tìm số.

    Lục Cẩn Đình không khỏi gấp gáp, vốn dĩ mẹ anh bà đang giục anh tìm bạn gái, nếu phát hiện anh không chỉ tìm được bạn gái mà còn bí mật kết hôn, bà nhất định sẽ cố gắng đi gặp Đường Thiến.

    Đường Thiến đến bây giờ người cô gả là anh, nếu mẹ anh lúc này đi tìm cô thì sẽ bị phản tác dụng.

    Nghĩ như vậy, Lục Cẩn Đình đột ngột đứng lên, giữ lấy tay Từ Mộ, rút điện thoại của hắn, xóa đi số điện thoại của mẹ anh.

    Tất cả hành động đều được thực hiện nhanh chóng và rứt khoát.

    May tay Từ Mộ không bị sao, không ngờ Lục Cẩn Đình lại phản ứng mảnh liệt như vậy, liền nhanh chóng cầu xin sự thương xót.

    "Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi chỉ đang hù cậu một chút thôi, sao cậu lại ra tay thật, buông tôi ra!"

    Lục Cẩn Đình nhân cơ hội quay lại video, liền ném Từ Mộ sang một bên.

    "Nếu muốn thấy tâm tình của tôi không tốt thì cậu cứ tự nhiên, còn không thì cậu ngậm miệng vào cho tôi." Lục Cẩn Đình lắc lắc điện thoại, giọng nói rất khiêu khích.

    "Cậu.. đáng khinh!"

    Từ Mộ nhìn chằm chằm vào điện thoại của Lục Cẩn Đình, vẻ mặt toe toét cười quả thực có chút muốn ăn đòn.

    Lục Cẩn Đình tay vừa kéo kéo tấm hình khóe miệng hơi nhếch lên, còn có chút không cam lòng.

    Từ Mộ dụi mắt, hắn đã thấy gì, Lục Cẩn Đình thật sự nhìn người con gái trong ảnh cười.
     
  2. Rin Le Linh Linh

    Bài viết:
    7
    Chương 21: Trong nhà cất người đẹp sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lục Cẩn Đình nói thật đi, cậu có phải là cây vạn tuế nở hoa không?"

    Từ Mộ đùa vẫn chưa thấy đủ. Lục Cẩn Đình đảo tròng mắt nhìn hắn, nói không muốn bỏ qua cho hắn.

    "Phiền phức đủ rồi, đại ca cậu sao có thời gian đến đây tìm tôi?"

    Vừa nhắc tới chuyện này, Từ Mộ liền tức giận, hắn đã bận rộn hơn nữa năm, hôm nay khó có được thời gian nghỉ ngơi. Công ty lại đột nhiên cho hắn ta một cuộc phỏng vấn, trọng điểm là không thông báo trước cho hắn.

    Sau khi quay xong, bầu trời đã là sáng sớm, hắn được đưa đến địa điểm phỏng vấn trước khi được thay trang phục.

    Thời gian phỏng vấn là vào buổi sáng, Từ Mộ đang trang điểm, tạo kiểu và thay quần áo, đang xử lý kịch bản, tần suất công việc như thế cơ thể hắn làm sao mà chịu được!

    Trong lúc phỏng vấn, đối mặt với câu hỏi dành cho hắn, hắn đã vô tình ngáp một cái. Khi tôi đang nghĩ nói theo kịch bản thì miệng đã trả lời theo suy nghĩ riêng mình mà không liên quan đến kịch bản.

    Từ Mộ có chút bất mãn khi bị lên án, nhưng bởi vì có quá nhiều nhân viên ở đấy nên hắn cũng không thể nổi nóng.

    Nếu bị người không có tâm chụp ảnh lại thì sẽ bị nói không ra gì và nóng giận với nhân viên.. Trước khi nổi nóng, người đại diện đã tìm đến tố cáo trước.

    Hỏi hắn tại sao lại không trả lời theo kịp bản đã được chuẩn bị từ trước, tại sao hắn không kìm lại được mà ngáp trên sân khấu, hay lại nói tại sao người hâm mộ lại nói rằng công ty đang chèn ép nghệ sĩ sau khi chương trình được phát sóng..

    Từ Mộ đã bị choáng váng, rồi chuyện này còn đi đến tận đâu?

    Quản lý liên tục tra hỏi hắn khiến cho hắn đau đầu, hắn đã gọi cho giám đốc công ty và nói rằng nếu có quản còn ở công ty một ngày thì hắn sẽ không quay về một ngày.

    Nếu giám đốc quyết giữ quản lý lại thì hắn sẽ chấm dứt hợp đồng và bồi thường cho công ty theo hợp đồng đã ký kết.

    Vì vậy, một nay là một ngày phải chạy đông chạy tây, tự hắn đã cho hắn một ngày nghỉ.

    "Cậu có chắc chắn rằng, ông chủ của cậu sẽ từ bỏ quản lý này không?"

    Lục Cẩn Đình không nói thêm gì nữa, nhưng Từ Mộ hắn lại khá chắc chắn vấn đề này. Chưa kể công ty cũng không có nhiều nghệ sĩ đình đám, cũng không có được người thứ hai hót như hắn. Hơn nữa hắn đã kiếm rất nhiều tiền về cho công ty trong khoảng thời gian hắn làm ở công ty.

    Nhiều bộ phim và quảng cáo có được là do hắn liên hệ với nhà sản xuất, người đại diện chỉ cần sắp xếp thời gian cho hắn.

    Từ Mộ nghe nói người đại diện này là họ hàng xa của giám đốc, vì là họ hàng xa nên giâc đốc sẽ không vì người đại diện mà quay lưng với hắn.

    "Tôi rất tự tin, đừng nói những chuyện vô bổ đó. Hôm nay tôi đang tổ chức một trò chơi, có rất nhiều người đẹp, cậu đi chứ?"

    Lục Cẩn Đình xua tay: "Không, hôm nay tôi có việc phải làm, nên tôi sẽ về sớm."

    Từ Mộ rất có thời gian với những chuyện này, Lục Cẩn Đình thì lại từ chối hắn, Từ Mộ cảm thấy trời sắp sập xuống.

    "Lục Cẩn Đình, trong nhà ngoài quản gia thì còn có ai nữa đâu, cậu về nhà làm gì!" Lục Cẩn Đình cười đầy ẩn ý, Từ Mộ như hiểu ra điều gì đó.

    "Lục Cẩn Đình trong nhà cậu thật sự có người khác sao? Trong nhà cất người đẹp sao?"

    Lục Cẩn Đình im lặng, Từ Mộ lại càng thêm tò mò.

    "Được rồi cậu mau rời đi đi, tôi còn có việc phải làm!" Lục Cẩn Đình hạ lệnh đuổi hắn.

    "Được rồi! Lục Cẩn Đình tôi đi đây, tôi xem cậu giấu tôi được bao lâu!" Nói xong, từ mộ làm ra vẻ khinh thường rồi mới rời đi.

    Lục Cẩn Đình nhìn thời gian, trời đã bắt đầu tối rồi, Đường Thiến cả ngày cô không đi ra ngoài chắc đã chán sắp chết rồi.

    Lục Cẩn Đình nghĩ đến Đường Thiến liền không muốn làm việc nữa, liềm cầm chìa khóa xe, xuống tầng hầm lái xe đi về sớm.

    Khi anh trở về đến biệt thự, thấy đèn trong phòng cô đã sáng, nghĩ cô không có ở phòng khách nên lén lẻn vào nhà.

    Thành thật mà nói, việc sống chúng dưới một mái nhà mà không gặp nhau, thì khá khó hắn đối với anh.

    Đôi khi anh cũng tự hỏi bản thân, tại sao anh không thể thành thật để cô biết, lần nào cũng phải đợi đến khi trong nhà tối đen như mực, không thể nhìn thấy ngón tay của mình khi vào nhà, cứ như một bóng ma.

    Ngay khi Lục Cẩn Đình bước vào phòng, liền có tiếng gõ cửa.

    "Vào đi!"

    Thấy thiếu gia về sớm như vậy, quản gia nghĩ chắc hẵn hắn chưa ăn cơm, liền bưng một đĩa hoa quả đi vào.

    "Thiếu gia, không biết cậu về sớm như vậy, nên không kêu người chuẩn bị cơm từ trước, cậu ăn hoa quả trước đi, tôi kêu người chuẩn bị cơm ngay."
     
  3. Rin Le Linh Linh

    Bài viết:
    7
    Chương 22: Tôi muốn ăn mì do cô ấy nấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cẩn Đình gật đầu, quản gia đang định rời đi thì Lục Cẩn Đỉnh ngăn lại.

    "Chờ một chút! Cái kia.. Cô ấy có phải đã ăn cơn rồi phải không?"

    Quản gia nói cô đã ăn cơm rồi, nằm trong nhà cả một ngày.

    Lúc nãy khi đi qua phòng cô ấy, tôi nghe thấy tiếng cô ấy nói chuyện cười đùa với những người khác, chắc hẳn cô đang chơi game với những người khác trong phòng!

    Chơi game? Cô chơi và nói chuyện với ai, đàn ông sao?

    Lục Cẩn Đình bắt đầu điên cuồng mà hạ quyết tâm, nhưng trong lòng vẫn có chút tức giận.

    Anh làm việc chăm chỉ ở bên ngoài, anh cung cấp cho cô nơi ăn chỗ ở, và cô đang chới game nói chuyện vui vẻ với người đàn ông khác ở bên kia, Lục Cẩn Đình làm sao có thể chịu nổi.

    "Quản gia, ông đi noid với cô ấy để cô ấy nấu cho tôi! Tôi muốn ăn mì do cô ấy nấu."

    Lục Cẩn Đình đột nhiên tức giận, quản gia cũng khó hiểu, còn nghĩ rằng mình đã làm sai chuyện gì nên đi ra ngoài.

    Vì lý do nào đó, quản gia cảm thấy thiếu gia của mình đã thay đổi kể từ khi thiếu phu nhân chuyển đến đây.

    Đôi khi cười khuẩy trước màn hình điện thoại, đôi khi lại tức giận, giống như lúc nãy vậy.

    Quản gia gõ cửa phòng Đường Thiến Thiến, Đường Thiến Thiến mặc kên ông, vào thời điểm mấu chốt đẩy tháp.

    Thấy Đường Thiến Thiến không trả lời, quản gia liền rút dây mangj ở cửa, trong tích tắc âm theo như giết heo ngốc nghếch của cô truyền ra.

    "Tôi thua rồi! A!"

    Quản gia cười hả hê nhìn về phía cửa, lúc này Đường Thiến Thiến mới ra mở cửa.

    Mặt Đường Thiến Thiến có vẻ tức giận, vừa mở cửa liền nhìn thấy tay quản gia đang cầm dây mạng còn cười thần bí.

    Hai người nhìn nhau, một lúc sau bầu không khí khó xử lan tỏa xung quanh. Nụ cười của quản gia cứng đờ lại một chỗ vì ông bị bắt tận tay đang làm chuyện xấu, ngay lúc này ông không tìm được kẽ hở nào để chốn vào được.

    Đường Thiến Thiến chỉ vào dây cáp mạnh trên tay ông, cười cười không nể nang mà nói: "Cái này.. là do ông rút ra?"

    Quản gia vội vàng bỏ dây mạng qua một bên: "Vô tình.." Bộ dạng ấp úp mà nói. Cô lập tức hiểu ra mọi chuyện, muốn tức giận nhưng lại phải dè xuống.

    Rốt cuộc thì cô bây giờ đang dựa dẫm vào người khác, trước khi biết người "chồng" mình chưa từng gặp qua là ai thì quản gia và người giúp việc là người thân thiết nhất với cô trong căn nhà xa lạ này.

    Hơn nữa, vì "chồng" không ở bên, quản gia là người lớn nhất trong gia đình, sau này có việc gì cần có quản gia giúp.

    Đường Thiến Thiến phải kìm chế "lời chào" đang định nói ra.

    "Có việc sao? Tôi sẽ tiếp tục chơi game, tiện thể giúp tôi cắm lại dây mạng. Cảm ơn!" Đường Thiến Thiến đóng sầm cửa lại.

    Quản gia sợ hãi, ngoan ngoãn cắm lại dây mạng. Ngay khi ông chuẩn bị rời đi thì nhớ ra nhiệm vụ thiếu gia giao cho, vội vàng quay lại gõ cửa phòng Đường Thiến Thiến một lần nữa.

    "Là ai?" Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Đường Thiến Thiến từ bên trong truyền ra.

    Cửa được mở ra, Đường Thiến Thiến nhíu mày: "Ông muốn gì?"

    "Cái đó.. Thiếu gia nói muốn ăn mì cho thiếu phu nhân làm!"

    "Vậy thì sao? Tôi phải làm cho anh ta?" Tại sao "chồng" cô muốn ăn mì do cô nấu, tại sao biết cô có thể nấu ăn? Cô đột nhiên nhớ ra ngày mất điện đó, cô còn tưởng là trộm vào nhà, nhưng hiện lại xem ra bát mì là lo nhười chồng là mặt trộm.

    Nửa đêm không ngủ giả làm ma dọa người, Đường Thiến Thiến càng tò mò về người chồng xa lạ này.

    Nhưng cô phải làm sao để có thể nhìn thấy người chồng lạ mặt này đây!

    "Đinh đinh!" Cô mở điện thoại lên và thấy Diệp Ngàn Lâm gửi cho mình một tin nhắn loại dài 20 giây, sau đó nhớ ra người bị cô vứt ra sau đầu trong hem nào đó.

    Đường Thiến Thiến nhẹ nhàng mở tin nhắn thoại, giọng Diệp Ngàn Lâm tức giận truyền từ trong điện thoại ra: "Đường Thiến, em làm cái trò gì vây?" Quả nhiên lại là một đống than thở vô nghĩa.

    Một là bạn tốt muốn cùng nhau tâm sự, một là người chồng xa lạ chưa được ăn no, không cần nghĩ nhiều tất nhiên cô sẽ chọn bạn tốt rồi.

    Không phải bởi vì tình bạn sâu đậm với Diệp Ngàn Lâm, mà bởi vì trò chơi tuyệt với của Diệp Ngàn Lâm, cô đã lâu rồi chưa có cảm giác nằm xuống và chiến thắng là như thế nào.

    Đường Thiến Thiến quay đầu đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hay, cô thậm chí còn không có thời gian đi giầy vào đã chạy ra ngoài, Dì Tư (người giúp việc) đang thu dọn phòng bếp, Đường Thiến Thiến chậm rãi bước vào, liền xấu hổ không nói nên lời.
     
  4. Rin Le Linh Linh

    Bài viết:
    7
    Chương 23: Ai có thể gọi em là thiếu phu nhân?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thiếu phu nhân, sao cô lại đi ra đây bằng chân trần vậy, cẩn thận bị cảm lạnh!" Khi bà quay lại thì thấy Đường Thiến Thiến đang lén lút, không biết là muốn làm gì.

    "Không sao đâu, Dì Tư, tôi chỉ muốn làm phiền gì một chút thôi! Thiếu gia muốn ăn mì, còn phải là cho chính tay tôi nấu. Nhìn.."

    Đường Thiến Thiến đỏ mặt khi nói câu này, muốn hỏi Dì Tư nhưng lại không nói ra, may mắn dì ấy hiểu ý cô.

    "Tôi hiểu rồi! Nấu xong tôi sẽ gọi thiếu phu nhân, để cô dọn ra bát để quản gia đem lên cho thiếu gia."

    Đường Thiến Thiến cũng nghĩ như vậy, cảm ơn dì giúp việc xong liền trở về phòng.

    "Đường Thiến Thiến sao vừa rồi lại đi đâu đấy? Đang chơi đột nhiên bị rớt mạng. Em có tinh thần chơi game hay không thế? Hôm nay nếu không giải thích chuyện này, em sẽ không xong với anh đâu!" Diệp Ngàn Lâm đã chết.

    "Ồ! Không phải chỉ là một ngôi sao nhỏ thôi sao, chơi lại là được rồi! Ka ka ka."

    Đương nhiên Đường Thiến Thiến không quan tâm đến cái ngôi sao này, bởi vì cô có thẻ an ninh. Chỉ là đáng tiếc chuỗi chiến thắng của Diệp Ngàn Lâm.

    "Không, Đường Thiến em đang giấu anh chuyện gì đó! Anh vừa nghe thấy có người gõ cửa phòng em, là một người đàn ông còn gọi em là thiếu phu nhân?"

    Đường Thiến Thiến căng thẳng, Diệp Ngàn Lâm có lỗ tai gì vậy? Đường Thiến? Anh ấy có thể nghe thấy ở khoảng cách xa như vậy.

    "Không! Anh nghe nhầm rồi, em gọi đồ ăn người ta vừa giao đến."

    Diệp Ngàn Lâm tin tưởng cũng không đẻ ý đến nữa.

    "Đúng vậy, ai có thể gọi em là thiếu phu nhân! Trừ khi em gả vào một gia đình giàu có."

    Đường Thiến Thiến tự hỏi hôm nay Diệp Ngàn Lâm có chuyện gì sảy ra, anh nói như sét đánh câu nào cũng đúng trọng tâm. Ai có thể ngờ rằng Đường Thiến Thiến thật sự sẽ gả vào gia đình giàu có, cô không phải là một người bình thường.

    "Đúng rồi, Đường Thiến hôm khác em đãn anh đi xem chỗ ở của em. Cách âm kém như vậy, có thể sống thoải mái được sao?"

    Lời nói của Diệp Ngàn Lâm thật khiến Đường Thiến Thiến sợ hãi, anh là một người làm việc hiệu quả. Hôm nay anh nói ngày mai đã hành động: "Uh.. không, người ta chỉ muốn ở cửa chờ lấy đồ, thật sự em sống ở đây rất thoải mái.."

    Không hiểu tại sao Diệp Ngàn Lâm lại cảm thấy Đường Thiến Thiến không chào đón mình!

    "Không phải? Ý của em là gì? Em không muốn anh đến?"

    Xem ra mấy ngày nữa anh sẽ đến xem nhà của cô, Diệp Ngàn Lâm không phải người dễ lừa, nếu phát hiện cô đã kết hôn nhất định sẽ làm lớn chuyện.

    Không phải Đường Thiến Thiến không nói cho anh biết, nhưng hơi khó nói, làm sao cô có thể nói với Diệp Ngàn Lâm rằng cô đã kết hôn với một người đàn ông mà cô chưa từng gặp mặt, thật quá xấu hổ rồi.

    Một lúc sau, có tiếng ngõ cửa cho biết là mì đã nấu xong.

    Cô vội vàng đặt điện thoại xuống, bê khay đưa cho quản gia, đồng thời kêu quản gia thay cô chào hỏi người chồng xa lạ kia.

    Lục Cẩn Đình đợi một lúc lâu sau, bụng đói đến cồn cào, cuối cũng anh cũng đợi được bát mì này.

    Nhìn màu sắc của bát mì, Lục Cẩn Đình luôn thấy có sự khác biệt với bát mì ngày đó anh ăn.

    Khi anh ăn thử một miếng, cuối cùng cũng biết sự khác biệt ở đâu, khác ở chỗ người tạo ra nó.

    Dì Tư đã làm việc ở nhà anh được vài năm, thế nên anh có thể biết được thức ăn mà bà ấy nấu.

    Đặc biệt là cách nấu mì của bà, bà sẽ cho thêm mè vào mì.

    Lục Cẩn Đình ném bát lên bàn, Đường Thiến Thiến này cũng khá lười biếng, cô lại nhờ dì Tư làm hộ.

    Cô cho rằng mình ở đây để tận hưởng? Lục Cẩn Đình nghĩ anh nên dạy cho con ma nhỏ thông minh không nghe lời này một bài học.

    "Quản gia, đổ nó đi, nói với thiếu phu nhân làm lại lần nữa."

    Lục Cẩn Đình cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối cùng, ý bảo quản gia phải xem cô tự tay làm.

    Sau khi quản gia đổ bát mì xong, ông lại đi tìm Đường Thiến Thiến, tối hôm nay ông chỉ việc ngõ cửa phòng thiếu phu nhân.

    Quản gia nói lại lời của Lục Cẩn Đình, cô thật bất đắc dĩ, cô có tội tình gì!

    Cô không nấu, quản gia cứ như vậy đi theo cô, cuối cũng cô cũng thỏa hiệp.

    Mặc dù cô đã thỏa hiệp, nhưng cũng không làm cho Lục Cẩn Đình tốt hơn chút nào.
     
  5. Rin Le Linh Linh

    Bài viết:
    7
    Chương 24: Vì trong này thiếu tình yêu!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Thiến Thiến chợt nhớ ra hình như lần trước trong tủ lạnh còn ít mì chưa nấu, không sao vậy nấu cho anh ta vậy cho đỡ phiền phức.

    Để dạy cho anh ta một bài học, cô còn cho thêm gia vị vào nước dùng, nhìn bề ngoài có vẻ như là một món ăn mỹ vị nhưng thật chất lại là món ăn hắc ám.

    Cô xem lần sau người đàn ông này còn dám trêu vào mình không.

    Cô loanh quanh trong bếp một lúc mới nấu xong mì, cho vào tô rồi mới đưa tô mì "tình yêu" cho quản gia, đồng thời kêu ông đưa cho người "chồng" của cô và phải ở lại coi anh "ăn sạch".

    Quản gia rất yên tâm, còn thầm nghĩ thiếu phu nhân này cuối cùng cũng sáng suốt một lần, biết lấy lòng thiếu gia.

    Quản gia cẩn thận bưng lên lầu, Lục Cẩn Đình lúc này đang ngồi ở bàn máy tính, không rõ là làm cái gì. Ông bỏ đồ lên bàn, lặp lại những gì Đường Thiến Thiến vừa nói cho Lục Cẩn Đình, rồi đứng sang một bên.

    Lục Cẩn Đình đứng dậy, thấy quản gia vẫn chưa rời đi, trong lòng có chút tò mò.

    "Ông còn ở đây làm gì? Còn chuyện sao?"

    "Thiếu phu nhân bảo tôi xem cậu ăn xong." Quản gia nghiêm túc nói.

    Lục Cẩn Đình không nói nên lời, cô làm sao có khả năng như vậy? Mới dọn đến ở vài ngày, quản gia đã nghe lời như vậy cả dì Tư nữa lừa gạt mình.

    Anh cảm thấy cần tìm một lúc nào đó họp để cho họ biết anh mới làm người trả lương cho họ.

    Khi nhìn thấy bát mì này, anh cảm thấy quen thuộc, tô mì này giống với tô mì hôm cúp điện đó.

    Có vẻ như Đường Thiến Thiến đã giở trò với mình, còn tự tay nấu số mì lần trước còn lại, thôi quên đi miễn là ngon, còn thừa cũng không quan trọng.

    Tô mì có đủ màu sắc và hương vị, anh nóng lòng muốn nếm thử, quản gia cũng nhìn anh đầy mong đợi.

    Vừa mới ăn một miếng nhỏ, vẻ mặt anh từ vui sướng chuyển sang chua xót, trong lòng run run lên.

    "Thiếu gia, có chuyện gì vậy? Ăn không ngon sao?"

    Lục Cẩn Đình cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau miệng. Mì này không những không ngon mà còn rất kinh khủng! Đây không phải là vị lần trước anh ăn qua. Anh đoán cô đã biết tô mì lần trước là anh đã lén ăn nên tô mì này mới cho thêm chút vị.

    Lục Cẩn Đình cười nhẹ: "Quản gia, mang tô mì đi đổ đi!"

    Quản gia nhìn khó hiểu, nhìn tô mì cũng khá lắm mà nhỉ! Nhưng thiếu gia nói như vậy thì sẽ không lại tiếp tục ăn.

    Khi quản gia bưng đi, Lục Cẩn Đình không nói một lời.

    Dù sao anh cũng không ăn, ông ấy tự mình hiểu đi.

    Quản gia tràn đầy nghi hoặc, Đường Thiến Thiến ở dưới lầu đợi rất lâu. Cô biết tại sao anh ta không ăn tô mì này.

    Cô nghe thấy tiếng động trên lầu, từ xa nhìn thấy bóng dáng của quản gia.

    "Ông có biết tại sao anh ấy không ăn không?"

    Quản gia cúi đầu nhìn cô đang nhàn nhã trên sô pha chơi game. Khi quản gia nhìn cô, cô đã đoán được điều này.

    Ông hỏi Đường Thiến Thiến tại sao, cô đặt điện thoại xuống, khoanh chân ngồi nghiêm túc nói một câu: "Vì trong này thiếu tình yêu!"

    Thiếu tình yêu? Quản gia thấy Đường Thiến Thiến nói còn mơ hồ hơn cả Lục Cẩn Đình, chắc chắn không phải một gia đình nên bọn họ nói một chữ ông cũng không hiểu được.

    Cô cười mãn nguyện khi thấy được vẻ mặt bối rối của quản gia, đây là điều cô muốn không thì làm sao có thể lừa được!

    "Quản gia, ông thử nghĩ xem vị thiếu gia này ngày nào cũng đi sớm về muộn, làm việc cả ngày, có khi còn không thèm ăn giống như hôm nay, thật vất vả! Tôi cả ngày cũng đều bận bịu, tôi cũng vất vả.."

    Cô còn chưa kịp nói xong đã nghe thấy quản gia nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thiếu phu nhân đã nằm ở nhà cả ngày, không thấy được cô bậm rộn chỗ nào!"

    Đường Thiến Thiến nói. Biểu hiện không nên quá xấu hổ, quả nhiên là như vậy, nhưng nói ra trước mặt người khác, thiếu phu nhân không biết xấu hổ sao?

    "Tôi không thể nói như vậy? Hôm nay tôi đã chơi game hết một ngày, không chỉ chóng mặt, đau cổ mà tay tôi cũng sắp chuột rút.."

    Cô ở nhà họ Đường rất nhiều năm không học được gì ngoài sự không biết xấu hổ của mẹ con Đường Gia Ninh, và sự không biết xấu hổ đó được cô sử dụng vào thời điểm này.

    Quản gia ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại cho rằng Đường Thiến Thiến cả ngày ở nhà dều nhàn rỗi.
     
  6. Rin Le Linh Linh

    Bài viết:
    7
    Chương 25: Làm sao có thể ấm áp được?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trách cứ quản gia chen ngang, Đường Thiến Thiến quên mất mình đang nói cái gì.

    "Tôi và người đó rất bận, việc nhà là của cả hai vợ chồng, phải hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau mới giống là một gia đình. Người đó có thể làm một ông chủ không cần động tay." "Haizzz.. đúng vậy, tôi cũng không quá quan tâm đến gia đình, thế thì làm sao có thể ấp áp được!"

    Quản gia thấy lời Đường Thiến Thiến nói có vẻ có lý, nhưng cũng không có mấy ý nghĩa. Ông và dì Tư giúp việc làm hết mọi việc trong nhà, thiếu phu nhân và thiếu gia cần gì phải đụng đến việc nhà, hai vợ chồng họ cũng không giúp được gì. Muốn bận rộn! Muốn bận rộn cũng không có gì để bận rộn.

    Quản gia suy nghĩ một hồi, cũng hiểu ra ý của Đường Thiến Thiến, cô đi một vòng tròn lớn như vậy, nghe thì có lý nhưng cũng không phải đang đào hố cho ông nhảy vào sao!

    Quản gia muốn vạch trần Đường Thiến Thiến, nhưng vì thân phận của cô, muốn cho cô một ít mặt mũi, mà ông cũng muốn biết xem trong hồ lô của cô bán thuốc gì.

    "Thiếu phu nhân, ý của cô là.."

    Đường Thiến Thiến nở nụ cười xấu xa, vươn tay ngoắc ngoắc quản gia, ra hiệu cho ông đi đến.

    Quản gia tiến lại gần cô, cô cẩn thận nói: "Không phải người đàn ông đó, anh ấy chưa ăn tối sao? Chỉ là tôi đói bụng, sao không để anh ấy đến giúp tôi, tôi sẽ nấu cho anh ấy một bữa tối dưới ánh nến. Sẽ rất ấm áp đuang không? Không chỉ rất ấm áp còn rất lãng mạn nữa! Ông nghĩ như thế nào?"

    Quản gia rốt cuộc hiểu ý của cô, cô chạy một vòng lớn như vậy chỉ để muốn nhìn người đàn ông đã kết hôn với cô là ai, trông như thế nào.

    Suy nghĩ nhỏ của cô đã bị quản gia nhìn thấu.

    "Thiếu phu nhân, thiếu gia bây giờ không thể gặp mặt, cô đừng nghĩ đến nữa."

    Đường Thiến Thiến thầm mắng ông một câu khi nghe được lời ông nói.

    "Cái gì mà đừng nghĩ đến nữa? Ông chưa thử tại sao lại nói thế. Ông đi nói cho anh ấy những gì tôi vừa nói nhớ nói thật đầy đủ đấy, có lẽ anh ấy sẽ suy nghĩ."

    Quản gia thật bất đắc dĩ, Đường Thiến Thiến bất lực, chỉ có thể dùng con bài tẩy.

    "Quản gia tôi vừa vào phòng của ông, vô tình nhìn thấy một bức ảnh, là ảnh của ông và một người phụ nữ! Người phụ đó tôi nhìn thế nào cũng thấy rất quen thuộc, người đó rất giống dì Tư! Chắc không phải đâu nhỉ?"... "

    Ít ra tôi nghĩ như vậy."

    Quản gia thật sự có chút ý với dì Tư, dù sao cũng bằng lứa tuổi, cũng không có nữa kia.

    Dì rất tốt bụng và khéo léo, gần như mọi người đàn ông đều muốn tìm nữa kia như vậy!

    Hơn nữa, một thời gian trước cô cũng nghe nói một ít về chuyện xảy ra với quê hương của dì Tư.

    Lại nghĩ đến hai người cùng làm trong biệt thự mấy năm nay, cô cho rằng hai người họ rất thích hợp ở với nhau, chỉ là không hiểu tại sao lại cứ lén lút như vậy!

    Thấy bí mật của mình bị phát hiện, cả người quản gia ngay lập tức hoảng sợ.

    "Đừng lo lắng, ông chỉ cần lên nói lại với anh ấy, tôi sẽ không biết gì về tấm ảnh kia!"

    Quản gia cầu xin cô giữ bí mật cho mình, chuyện này nếu bị đồn ra ngoài sẽ bị mọi người chê cười.

    Trong một lần bớt chợt, trong một lần cô vô tình hỏi về chuyện tình cảm của dì Tư và quản gia, cô thấy tai ông ửng đỏ.

    Vì Đường Thiến Thiến biết chuyện này, dì biết không thể dấu được cô nên dã kể hết cho cô nghe.

    Cô ghen tị với dì vì từ trước đến nay cô chưa có một mối quan hệ nào nghiêm túc như vậy, đột nhiên kết hôn với một người đàn ông xa lạ đây là điều khiến cô rất buồn phiền khi nghĩ đến.

    Cô không hiểu tại sao hai người họ không nói cho tên thiếu gia kia biết chuyện này, rõ ràng là chuyện tốt nhưng giản gia lại không nói ra.

    Thấy quản gia không muốn nói chuyện, cô dừng lại hỏi han, hứa sẽ giữ bí mật cho ông nhưng với điều kiện ông phải lên nói lại với người đàn ông kia.

    Quản gia còn có chút do dự, Đường Thiến Thiến không nói gì, đẩy ông lên lầu, ông cũng miễn cưỡng đi lên.

    Quản gia đứng trước cửa phòng Lục Cẩn Đình, do dự không biết có nên gõ cửa hay không, Lục Cẩn Đình nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, qua mắt mèo anh thấy quản gia đang đi laonh quanh trước phòng mình.

    "Cạch." Cánh cửa được mở ra.

    "Quản gia, sao ông cứ đi tới đi lui trước cửa phòng tồi? Có chuyện gì sao?"

    Quản gia vô thức mà nhìn xuống lầu, Lục Cẩn Đình cũng nhìn theo tầm mắt cửa ông nhưng không thấy được gì.

    "Cái kia.. thiếu gia, có thể vào phòng nói chuyện không?"

    Quản gia sợ Đường Thiến Thiến nghe trộm, cảm thấy vào phòng nói sẽ yên tâm hơn.

    Lục Cẩn Đình thấy quản gia khác với bình thường thì thấy rất khó hiểu.
     
  7. Rin Le Linh Linh

    Bài viết:
    7
    Chương 26: Không có cửa đâu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có chuyện gì, thần bí như vậy?"

    "Là thiếu phu nhân.." Thiếu phu nhân? Lục Cẩn Đình rất tò mò, chuyện gì đã xảy ra với Đường Thiến Thiến.

    Quản gia nói thật cho Lục Cẩn Đình chuyện vừa rồi, nói rằng Đường Thiến đang giở trò với ông, cô sẽ cho anh một bữa ăn dưới ánh nến, vân vân.

    Lục Cẩn Đình đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cao hứng nhìn về phía quản gia, trêu chọc: "Quản gia, ông từ khi nào nghe theo cô ấy nhiều như vậy? Ông vừa rồi nói cô ấy giở trò quỷ với ông, cô ấy bắt được bí mật nhỏ của ông?"

    Quản gia nghe đến đây lập tức căng thẳng, ánh mắt thất thường, không biết nên đặt tay như thế nào.

    Lục Cẩn Đình đã hiểu quá rõ quản gia, lúc lo lắng ông sẽ như thế này, sau nhiều năm như vậy, ông vẫn không thay đổi chút nào.

    "Không, tôi.. thiếu gia không biết mọi chuyện về tôi sao!"

    Quản gia lắp bắp, nhìn bộ dạng xấu hổ này, Lục Cẩn Đình không nhịn được cười.

    "Thiếu gia, cậu còn cười nhạo tôi, mau nghĩ xem thiếu phu nhân sẽ làm cái gì!" Lời

    Nói của quản gia đã nhắc nhỡ Lục Cẩn Đình, đúng vậy! Anh phải làm sao đây, Đường Thiến Thiến đây là đang suy nghĩ gì?

    "Quản gia, ông nghĩ tôi nên làm gì? Dựa vào những gì ông biết về cô ấy, đoán xem cô ấy muốn làm gì?"

    Đường Thiến Thiến cả ngày làm mấy chuyện không đầu óc, Lục Cẩn Đình thật sự không đoán ra được cô ấy muốn làm gì. Chỉ là để xem anh trông như thế nào, hay là có mục đích khác?

    Quản gia lắc đầu, ông không biết Đường Thiến Thiến đang suy nghĩ gì, tóm lại là nhất định không mấy tốt.

    "Ai có thể đoán được tâm tư của thiếu phu nhân!" Cô có một ý tưởng lớn, thiếu gia, cậu có thể tự mình tìm hiểu.

    Lục Cẩn Đình bị chọc tức muốn chết, ghét nhất là người khác lừa dối mình, Đường Thiến Thiến không nói trực tiếp ra, đành phải đoán!

    Lục Cẩn Đình rất đau đầu, phất tay, ra hiệu quản gia đi xuống.

    Quản gia đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại: "Thiếu gia, bữa tối của cậu thì sao?"

    Lục Cẩn Đình không trả lời, quản gia cũng không dám nói vào.

    Khi quản gia đi xuống lầu, ông nhìn thấy Đường Thiến Thiến ở góc cầu thang, nhìn ông đầy mong đợi.

    "Như thế nào? Như thế nào?"

    Quản gia lắc đầu, Đường Thiến Thiến lập tức héo rũ như quả cà tím bị sương muối đánh tan, người đàn ông này quả thực không dễ lừa gạt!

    Đường Thiến Thiến định đi thì bị quản gia ngăn lại.

    "Thiếu gia, thiếu gia còn chưa ăn cơm.."

    Đường Thiến Thiến cau mày tỏ ý không bằng lòng, anh ấy không đồng ý yêu cầu của cô, còn muốn ăn đồ do cô làm, không có cửa đâu.

    "Trong tủ lạnh có đồ ăn nhanh!" Đường Thiến Thiến nói xong, không thèm quay đầu nhìn lại.

    Vẻ mặt của quản gia khi không được đáp lại, hai người này đều là chủ nhân ngoan cố!

    Quản gia, lục tung tủ lạnh cuối cùng cũng tìm được một túi bánh bao cấp đông, Lục Cẩn Đình tuy rằng ghét nhất ăn những thứ cấp đông như thế này, nhưng ông cũng không thể làm gì khác hơn vào lúc này.

    Ông biết Lục Cẩn Đình bị đau dạ dày, vì vậy anh phải ăn sáng và ăn tối.

    Lục Cẩn Đình đang lo lắng thì điện thoại đột nhiên vang lên, vừa nhấc máy liền nghe thấy giọng nói lo lắng của trợ lý.

    "Lục tổng, không ổn rồi! Đơn hàng chúng ta vừa mới ký mấy ngày trước có vấn đề, người phụ trách bên kia không thể liên lạc được.."

    Tin tức này không nghi ngờ gì nữa khiến Lục Cẩn Đình kinh hãi. Tệ hơn nữa, anh đã rất thích dự án này và cảm thấy rằng nó rất có tiềm năng. Ngoài ra, dự án này đã bỏ ra rất nhiều nhân lực, vật lực và tài chính, khó tìm được xưởng đúc phù hợp, dự án vừa mới bắt đầu, đã có những vấn đề nan giải, Lục Cẩn Đình làm sao mà có thể không vội được!

    Sau khi cúp điện thoại, Lục Cẩn Đình đã gửi mã hội nghị cho một nhóm lớn trong công ty, cho phép tất cả nhân viên tham gia dự án vào hội nghị thảo luận.

    Vấn đề này là ưu tiên hàng đầu cho sự phát triển của công ty, mọi người đều rất coi trọng nó, ngay khi Lục Cẩn Đình bắt đầu cuộc họp, đã chật kín người.
     
  8. Rin Le Linh Linh

    Bài viết:
    7
    Chương 27: Là anh bất cẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trợ lý nói cho mọi người biết tình hình hiện tại, mọi người đều vò đầu bứt tai, không ai nghĩ ra được biện pháp tốt, đầu óc Lục Cẩn Đình trở nên trống rỗng.

    Anh đã bắt đầu nghiên cứu dự án này khi còn đi học, dự án đã làm nhiều năm rồi.

    Anh phụ trách công trình từ đầu đến cuối, nhất thời rất cao tay, xưởng đúc này, sau một thời gian dài thì anh mới phát hiện ra là phù hợp với anh nhất.

    Người phụ trách xưởng đúc ít nhiều cũng có chút quan hệ, dù hai người mới gặp nhau vài lần nhưng người phụ trách rất lạc quan về dự án của anh và cho anh một số lời khuyên quý giá.

    Lục Cẩn Đình nghĩ anh ta là người tri kỷ và rất tin tưởng nên cuối cùng đã chọn xưởng sản xuất này.

    Lục Cẩn Đình nhắm mắt lại nhéo nhéo lông mày, xem ra là anh bất cẩn!

    Nhưng bây giờ nếu vấn đề này không được giải quyết, nó sẽ là một cú đánh lớn, đối với công ty và cá nhân anh.

    Những nhân viên trong cuộc họp này đã nửa năm không nghỉ phép vì dự án này, và thường làm thêm giờ đến tận khuya.

    Giờ đây, dự án này không chỉ dành cho anh, Lục Cẩn Đình, mà còn dành cho tất cả mọi người.

    Dự án thất bại đồng nghĩa với việc công sức hơn nửa năm của mọi người đều bị lãng phí, tất cả tiền bạc đầu tư của công ty đều bị lãng phí, ước nguyện bấy lâu nay của Lục Cẩn Đình tan thành mây khói.

    Trong video, tất cả mọi người đều nhún vai, không có chút ý chí chiến đấu nào, lo lắng như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn.

    Trợ lý cũng muốn nhờ Lục Cẩn Đình an ủi mọi người, nhưng nhìn anh như thế này, không cần an ủi người khác, mà anh là người cầm an ủi nhất!

    Quản gia đã hấp chín bánh bao, đặt lên đĩa vẫn còn đang bốc khói nóng hổi.

    Quản gia thận trọng lên lầu, gõ cửa, không vào phòng đợi cho đến khi Lục Cẩn Đình đáp lại.

    Lục Cẩn Đình liếc nhìn cái đĩa và ra hiệu cho quản gia để nó sang một bên.

    Quản gia nhìn thấy sự khác thường của Lục Cẩn Đình, trên màn hình máy tính cũng nhìn thấy vẻ lo lắng của những người khác, phản ứng đầu tiên của quản gia là công ty của Lục Cẩn Đình đã xảy ra chuyện.

    Lục Cẩn Đình chưa bao giờ thích làm việc ở nhà, anh cho rằng nơi thư giãn nhất là ở nhà, có việc quan trọng thì tổ chức hội nghị truyền hình tại nhà, nếu không phải chuyện lớn, anh thường đợi đến ngày hôm sau khi anh đến công ty.

    Quản gia biết lúc này không nên ở trong phòng Lục Cẩn Đình quá lâu, nên đặt bánh bao xuống, trước khi rời đi nhắc nhở anh phải ăn nó.

    Lục Cẩn Đình quả thật đói bụng, nhưng anh không có ý định ăn gì cả, gọi hơn chục cuộc cho người phụ trách, nhưng không có ai trả lời.

    Lục Cẩn Đình ôm theo một tia may mắn, chẳng lẽ là bị mất điện thoại di động, nếu thật sự muốn trốn đi, hắn ta đã hoàn toàn hủy bỏ số điện thoại di động, thay cái mới!

    "Người phụ trách bên kia biến mất bao lâu rồi?"

    Trợ lý véo ngón tay tính toán thời gian.

    "Được khoảng hai ba ngày rồi. Trưa hôm qua có người báo xưởng đúc đóng cửa, tôi gọi điện cho người phụ trách nhưng không ai trả lời. Lúc sau, tôi bận việc nên quên mất việc đó. Sáng nay tôi nghĩ đến, tôi chỉ nhớ khi tôi đến xưởng đúc, những người công nhân ở đó nói rằng người phụ trách không có ở đó, vì vậy họ không thể bắt đầu công việc! Và những người công nhân nói rằng, họ không thể liên lạc với người chủ để thanh toán lương vào ngày hôm kia."

    Lục Cẩn Đình mặt lạnh nói: "Thông báo, ngày mai tiếp tục gọi điện thoại, cho hắn ta 24 giờ nữa, nếu hắn vẫn không xuất hiện, liền gọi cảnh sát!"

    Trợ lý không thể làm bất cứ điều gì, nhưng Lục tổng nói rằng, anh ấy sẽ đến công ty để họp vào sáng mai, và sau đó cuộc họp đã được giải tán.

    Sau cuộc họp, Lục Cẩn Đình vừa đứng dậy thì cảm thấy bụng đau quặn thắt lại.

    Anh đi tới bàn, cầm thìa lật úp trong bát, sau đó nhíu mày.

    Bánh bao đông lạnh? Sau đó, ném cái thìa vào bát, anh không có thời gian nấu ăn khi anh sống một mình trước đây, vì vậy anh đã dự trữ thực phẩm đông lạnh trong tủ lạnh. Đến nỗi bây giờ anh nhìn thấy đồ ăn đông lạnh liền muốn nôn ra.

    Anh nhớ trước đây anh đã vứt hết đống đồ ăn nhanh này rồi! Thế mà vẫn còn bỏ sót? Nhưng bởi vì cơn đau dạ dày thực sự khó chịu, Lục Cẩn Đình vẫn cầm thìa lên, miễn cưỡng cắn một miếng.
     
  9. Rin Le Linh Linh

    Bài viết:
    7
    Chương 28: Em không sao, anh đừng lo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng là một hương vị mà anh quen thuộc. Lục Cẩn Đình chỉ cắn một miếng rồi lại ném thìa vào bát, bánh bao đã nguội từ lâu, mùi vị rất khó tả.

    Lục Cẩn Đình không muốn ăn nó ngay cả khi dạ dày đau đến chết.

    Anh lục tung các hộp và tủ nhưng không tìm thấy hộp thuốc chữa bệnh dạ dày, nước trong chăn lại trào ra dưới đáy.

    Vì vậy, anh xé một miếng dán ấm của trẻ em để trên bụng mình, sau đó cầm cốc nước lên và đi xuống nhà lấy nước.

    Khi Lục Cẩn Đình đi qua góc cầu thang, anh nhìn thấy một kẽ hở trên cửa của phòng Đường Thiến Thiến, bên trong vẫn còn sáng đèn.

    Anh nhìn đồng hồ trên tường, đã gần mười hai giờ rồi, sự tò mò thôi thúc anh bước tới cửa phòng của Đường Thiến Thiến.

    Qua khe cửa, Lục Cẩn Đình thấy cô đang nằm trên giường, chân co lên, tay cầm điện thoại đang quẹt quẹt trên màn hình, đeo tai nghe và có người đang mắng cô.

    "Chết tiệt, Diệp Ngàn Lâm! Anh đang muốn bán em, nếu em chết sẽ có ích gì cho anh.."

    Diệp Ngàn Lâm? Nhị thiếu gia nhà họ Diệp, tên ăn chơi trác táng? Đường Thiến Thiến sao có thể biết anh ta, anh chưa nghe nói về bất kỳ sự qua lại nào giữa nhà Đường và nhà họ Diệp!

    Hơn nữa, lúc trước Lục Cẩn Đình điều tra Đường Thiến Thiến, anh phát hiện cha Đường, mẹ Đường và chị gái Đường Gia Ninh đối với cô không tốt lắm, một số yến tiệc chiêu đãi cũng không bao giờ đưa cô đến, coi như nhà họ Đường không có đứa con gái này!

    Lục Cẩn Đình nghĩ rằng anh có thể đã nghe nhầm, cô có thể đang nói chuyện với đồng đội của mình.

    Nhưng phải nói, bộ dạng mắng chửi người khác của Đường Thiến Thiến cũng có chút đáng yêu! Lục Cẩn Đình trốn sau cánh cửa, không thể nhịn được cười.

    "Ai?"

    Lỗ tai của Đường Thiến Thiến rất nhạy cảm, quay đầu thật mạnh, không thấy ai, liền đẩy cửa nhìn xung quanh, bảo đảm không có người ở ngoài mới đóng cửa lại.

    "Đường Thiến Thiến, em đang nói chuyện với ai vậy?"

    "Em vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, còn tưởng rằng có người ở đó. Có lẽ cửa không đóng chặt. Chúng ta vào lại đại sảnh đi!"

    Đường Thiến Thiến không chút nghi ngờ, bởi vì cô thường như vậy, cô quá đãng trí, hoặc cô quên đóng cửa sổ hoặc cửa phòng.

    Đầu óc của Đường Thiến Thiến khiến cho Diệp Ngàn Lâm rất lo lắng: "Không được, anh thực sự phải đến chỗ của em để xem xét."

    Đường THiến Thiến hoảng sợ, nếu thực sự Diệp Ngàn Lâm đến thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ!

    "Em không sao, anh đừng lo."

    Nhưng Diệp Ngàn Lâm vẫn cố chấp: "Anh phải đến xem chỗ ở của em độ an toàn có cao không. Đầu óc xuống cấp của em, nếu lỡ một đêm quên không đóng cửa thì phải làm sao! Nếu không muốn anh lo lắng, em có thể chuyển đến đối diện nhà anh, anh có thể chăm sóc cho em!" Biết đó là ý tốt của Diệp Ngàn Lâm, nhất thời không biết nên từ chối như thế nào.

    Cô biết quá rõ về Diệp Ngàn Lâm, nếu cô vẫn kiên quyết ngăn không cho Diệp Ngàn Lâm đến, anh nhất định sẽ nghi ngờ, sau đó sẽ rất khó xử lý.

    "Mấy tháng nay em không muốn mất tiền thuê căn nhà này. Khi nào hết tiền thuê nhà, em sẽ tìm một nơi ở gần chỗ anh."

    Nghe Đường Thiến Thiến nói câu này, Diệp Ngàn Lâm thở phào nhẹ nhõm. Lục Cẩn Đình ngồi xổm ở góc cầu thang không dám nhúc nhích, che miệng sợ phát ra tiếng động.

    Vừa rồi Đường Thiến Thiến đột nhiên quay đầu, quả thực khiến anh giật mình, cũng may anh phản ứng kịp, nếu chậm một giây đã bị cô phát hiện.

    Tuy nhiên, anh vừa nghe Đường THiến Thiến nói về việc thuê nhà và dọn đi. Anh có chút khó hiểu, Đường Thiến Thiến không muốn ở đây, muốn dọn ra ngoài!

    Lục Cẩn Đình khó hiểu, biệt thự của anh nằm ở khu vực sang trọng nhất thành phố, tuy có chút lạc lõng nhưng cũng là nơi mà nhiều người mơ ước!

    Hơn nữa Đường Thiến Thiến không ra ngoài làm việc, ở đây được phục vụ đồ ăn thức uống, đi ra ngoài còn có tài xế đưa đón, cô còn gì không bằng lòng nữa chứ!
     
  10. Rin Le Linh Linh

    Bài viết:
    7
    Chương 29: Tôi sợ con trai tôi sẽ xảy ra chuyện.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng như anh đang suy nghĩ, cảm giác đau bụng lại ập đến, Lục Cẩn Đình phải dựa vào cầu thang, từng chút một đi xuống.

    Quản gia lúc này đang bận rộn trong phòng bếp, nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Lục Cẩn Đình, lập tức đỡ anh ngồi xuống sô pha, từ trong ngăn kéo tủ ti vi lôi ra một hộp thuốc chữa bệnh dạ dày.

    Lục Cẩn Đình vừa uống thuốc vừa uống một cốc nước ấm, sẽ làm cho dạ dày của anh cảm thấy dễ chịu hơn.

    Nếu Lục Cẩn Đình đoán không lầm, quản gia vừa mới rửa bát xong sao? Những việc này không phải thường do dì Tư làm sao? Lục Cẩn Đình không nhịn được hỏi quản gia.

    Mặt quản gia lại có vẻ căng thẳng.

    "Dì Tư gần đây bị cảm, nên tôi nghĩ đến bà ấy là một phụ nữ, người thân không ở bên cạnh, thân thể có chuyện gì không có người chăm sóc, tôi để cho bà ấy đi nghỉ ngơi trước. Chỉ có một vài cái bát, không phải ai cũng giống nhau!"

    Vẻ mặt Lục Cẩn Đình đột nhiên như hiển ra, quản gia đột nhiên không biết nên giải thích như thế nào.

    Thấy ông lo lắng như vậy, Lục Cẩn Đình cũng không trêu chọc ông nữa.

    "Tiện thể, đi thu dọn bánh bao trong phòng của tôi đi! Tôi thật sự không quen ăn đồ đông lạnh!"

    "Vậy thiếu gia.."

    Lục Cẩn Đình biết quản gia muốn hỏi gì, liền nói trước quản gia. Nói xong, cắt đứt lời nói của ông.

    "Đừng lo lắng! Tôi sẽ chỉ uống một chút nước nóng."

    Quản gia giúp Lục Cẩn Đình đổ đầy nước, chuẩn bị quay người lên lầu.

    "Chờ đã!"

    Lục Cẩn Đình sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: "Thôi, thiếu phu nhân bây giờ đang mang thai, không nên thức khuya, không tốt cho đứa nhỏ."

    Nói xong Lục Cẩn Đình không quên nói thêm: "Chuyện đó.. đừng nghĩ lung tung, tôi sợ con trai tôi sẽ xảy ra chuyện."

    Người quản gia có vẻ do dự.

    "Quản gia, ông có chuyện gì muốn nói sao? Mau nói đi, ông nhìn như thế tôi nhịn không được cảm thấy khó chịu."

    Từ khi Lục Cẩn Đình nói như vậy, quản gia cũng cởi mở hơn.

    "Thiếu gia, tôi không hiểu. Cậu rõ ràng là quan tâm đến thiếu phu nhân, tại sao không tự mình nói cho cô ấy biết? Hai người đã có gia đình và có con. Tại sao lại muốn như thế này.."

    Lục Cẩn Đình nhìn chằm chằm quản gia, trong lòng quản gia rùng mình một cái, sau đó liền dừng lại, nuốt trở về những gì còn chưa nói xong. Sau đó, Lục Cẩn Đinh quay người và đi lên lầu.

    Anh cũng muốn xuất hiện ngay trước mặt Đường Thiến Thiến và nói ngay với cô rằng tôi là chồng của em.

    Nhưng anh sợ Đường Thiến Thiến không thể tiếp nhận được, hai người vừa mới xảy ra chuyện trong khách sạn không lâu, hiện tại lại bị ép phải kết hôn, bất kể là ai, đều sẽ cảm thấy chuyện này là một âm mưu có mục đích!

    Sự việc bắt đầu quả thực là một tai nạn, nhưng tiếp sau đó và cuộc hôn nhân, hiện tại quả thực là do anh thiết kế, anh làm sao có thể không cảm thấy áy náy!

    Vì vậy anh muốn đi từng bước, trước tiên đối xử với Đường Thiến Thiến tốt nhất bằng mọi cách anh có thể, để cô có ấn tượng tốt về mình, sau đó từ từ xuất hiện trước mặt cô.

    Nhưng anh không ngờ Đường Thiến Thiến lại là một người tò mò và nóng nảy như vậy, nghĩ đến cô mới dọn đến mấy ngày nay, mỗi ngày đều phải làm một cái gì đó.

    Nhưng chính vì sự xuất hiện của cô mà Lục Cẩn Đình bắt đầu yêu gia đình.

    Anh đã từng làm việc quá khuya và ngủ trực tiếp tại công ty. Bây giờ dù bận thế nào anh cũng sẽ về nhà, trước khi đi ngủ anh phải đến phòng của Đường Thiến Thiến để xem cô, thấy Đường Thiến Thiến đang ngủ rất thoải mái anh mới yên tâm.

    Mục đích của việc, làm việc chăm chỉ là mang lại nhiều lợi ích hơn cho công ty, nhưng bây giờ mục đích làm việc là để cho hai mẹ con cô sống tốt hơn và bù đắp những tiếc nuối khi cô còn ở trong gia đình họ Đường.

    Quản gia bước đến cửa phòng Đường Thiến Thiến, nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô từ trong phòng truyền ra, tưởng có chuyện nên ông nhanh chóng gõ cửa.

    "Thiếu phu nhân, sao vậy, chuyện gì xảy ra vậy?"

    Đường Thiến Thiến nghe thấy giọng nói của quản gia, vội vàng tắt micro trong game, sau đó ra khỏi game.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...