Ngôn Tình [Edit] Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế - Dạ Tiểu Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Venus0412, 26 Tháng năm 2022.

  1. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 30: Cái gì? (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh trực tiếp bỏ qua điện thoại di động mà Ninh Kiều Kiều nói còn có thể còn dùng được.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, vừa định phản bác, Úc Thiếu Mạc đã xoay người đi về phía sô pha.

    Ninh Kiều Kiều nhìn bóng lưng Úc Thiếu Mạc, nuốt nước miếng, cúi đầu mở danh bạ điện thoại.

    Tìm được điện thoại của quản lý quán bar, Ninh Kiều Kiều vừa định gọi tới, điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng nhắn tin nhắc nhở.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, điện thoại hết tiền rồi sao?

    Thoát khỏi chức năng danh bạ điện thoại, Ninh Kiều Kiều mở tin nhắn ra, lại sửng sốt.

    Một tin nhắn chưa đọc, bên trên hiển thị người nhận: Anh Văn Hiên

    Ninh Kiều Kiều nhíu mày, mở tin nhắn ra, chỉ thấy phía trên hiển thị một câu ngắn ngủi:

    [Kiều Kiều, tại sao không nhận điện thoại của anh trai? ]

    Nhiễm Văn Hiên có gọi điện thoại cho cô không?

    Ninh Kiều Kiều giật mình, anh ta gọi điện thoại cho cô để làm gì?

    "Cô ngẩn người cái gì?" Đột nhiên giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc vang lên.

    Ninh Kiều Kiều phục hồi tinh thần quay đầu lại, chỉ thấy Úc Thiếu Mạc ngồi trên sô pha, hai tay ôm vai, đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn cô.

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu: "Không có gì."

    Không trả lời Nhiễm Văn Hiên, Ninh Kiều Kiều trực tiếp rút thoát chức năng nhắn tin, tìm số điện thoại của quản lý quán bar để gọi.

    Vài giây sau, điện thoại có người bắt máy..

    Ninh Kiều Kiều chuẩn bị một bụng lý do, nhưng một câu cũng không dùng được.

    Quản lý vừa nghe giọng nói của cô, nhiệt tình giống như Ninh Kiều Kiều mới là cấp trên, không chỉ không trách Ninh Kiều Kiều vô cớ vắng mặt mấy ngày mà còn quan tâm hỏi Ninh Kiều Kiều hết bận chưa, cuối cùng còn hỏi Ninh Kiều Kiều: Mạc thiếu khi nào lại đến tiêu tiền..

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra.

    Cô hiểu rồi, quản lý cho rằng cô và Úc Thiếu Mạc có quan hệ, có thể khiến Úc Thiếu Mạc thường xuyên đến quán bar tiêu xài, cho nên mới không những không đuổi cô, còn nhiệt tình như vậy.

    Ninh Kiều Kiều có chút lúng túng nhìn Úc Thiếu Mạc, nói một cách qua loa với quản lý.

    Khó khăn lắm quản lý mới cúp điện thoại, Ninh Kiều Kiều đã nói đến khô miệng khô lưỡi.

    "Cô gọi cho ai?" Đột nhiên giọng nói âm trầm của Úc Thiếu Mạc vang lên, mang theo chút lạnh lùng áp bức.

    Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc: "Là quản lý quán bar." Dừng một chút, cô nói thêm: "Quản lý hỏi khi nào anh sẽ đến tiêu tiền."

    Mắt ưng lạnh lùng của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, cười lạnh một tiếng, nói: "Sao vậy? Cô trở thành dẫn khách rồi sao?"

    "Cái gì?" Ninh Kiều Kiều mờ mịt nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Cái gì cô cũng không hiểu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, đôi mắt sạch sẽ như ngọc lưu ly kia giống như có thể chiếu ra thế giới dơ bẩn của thế giới này.

    Nếu như không phải bị gia đình ép gặp anh, hiện tại cô vẫn là một thiếu nữ mỗi ngày chỉ biết đi làm kiếm tiền..

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, giọng nói lạnh như băng không có chút nhiệt độ nói: "Cô còn muốn đi làm ở quán bar sao?"

    Ninh Kiều Kiều giật mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc.

    Ninh Kiều Kiều biết rất rõ, nếu cô muốn ra ngoài làm việc, nhất định phải có được sự đồng ý của người đàn ông này.

    "Đúng là tôi không có ý định nghỉ việc, công việc ở quán bar lương rất cao, tôi sắp khai giảng, học phí còn thiếu một chút.. Vì vậy, tôi muốn tiếp tục làm việc ở đó."

    "Tôi không đưa tiền sao?" Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc cắt ngang Ninh Kiều Kiều, nhíu mày không vui, đôi mắt ưng nhìn cô chằm chằm: "Ninh Kiều Kiều, là tôi không đưa tiền cho cô? Hay số tiền tôi đưa cho không đủ để cô trả tiền học phí?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 31: Miễn cưỡng có thể nhìn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi biết anh cho tôi tiền, hơn nữa còn rất nhiều tiền."

    Hình như lúc trước dì Lưu đã nói, mỗi tháng có tới mấy triệu.

    Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc, nói: "Nhưng tôi không muốn mỗi ngày đều ở lại đây, không có việc gì để làm, ngoại trừ ăn cơm, chính là ngủ.. Tôi muốn đi làm."

    Giác quan thứ sáu nói với Ninh Kiều Kiều rằng cô tuyệt đối không được nói "Tôi không muốn dùng tiền của anh".

    Nếu cô vẫn muốn có một cuộc sống yên bình.

    "Cô có thể làm tóc, làm đẹp, trang điểm, chăm sóc làn da của cô một chút!"

    Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nhìn Úc Thiếu Mạc gật đầu, nói: "Được rồi, cho dù có thể làm những chuyện này, vậy sau khi làm xong thì sao? Phải làm gì đây?"

    Úc Thiếu Mạc cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều, đôi mắt ưng lóe lên ánh sáng u ám, con ngươi đen nhánh giống như có thể nhìn thấu linh hồn của một người.

    Không phải cô muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, cô thật sự muốn đi làm kiếm tiền.

    Úc Thiếu Mạc đưa ra kết luận, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

    Thật buồn cười, lại có phụ nữ mỗi tháng có mấy triệu đến tay để tiêu thoải mái lại muốn chạy tới bưng mâm rót nước cho người ta.

    Thế nhưng anh vẫn chưa thử ở chung với phụ nữ như vậy, nghe có vẻ còn có chút thú vị.

    "Được, tôi đồng ý cho cô ra ngoài làm việc!" Úc Thiếu Mạc cao cao tại thượng nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều sững sờ, cô không phải ôm hy vọng quá lớn, nhưng không ngờ Úc Thiếu Mạc lại đồng ý!

    "Thật sao?" Anh có thực sự đồng ý cho tôi ra ngoài làm việc không? "Hai mắt Ninh Kiều Kiều sáng lên.

    Úc Thiếu Mạc gật đầu như ban ơn, lại thêm một điều kiện phụ:" Chỉ cần cô không làm chậm trễ tôi thì cô đi làm tôi không có ý kiến! "

    Điều đó có nghĩa là.. Khi anh muốn phát tiết dục vọng của mình, cô không thể từ chối với lý do công việc.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Ninh Kiều Kiều đỏ lên, cắn môi gật đầu.

    Bây giờ, chỉ cần anh đồng ý để cho cô đi ra ngoài làm việc là được, còn chuyện này thì sau này nói sau.

    Hôm nay tâm trạng của Úc Thiếu Mạc cũng coi như không tệ, đôi mắt ưng nhìn Ninh Kiều Kiều:" Cô đi thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn cơm. "

    Hả?

    Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, ra ngoài ăn cơm? Anh sẽ đưa cô ra ngoài à?

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu nhìn quần áo trên người, còn muốn thay quần áo sao?

    Giống như biết Ninh Kiều Kiều đang suy nghĩ gì, Úc Thiếu Mạc nhìn Ninh Kiều Kiều, không vui nói:" Thế nào, không phải là cô muốn mặc như vậy ra ngoài với tôi chứ? "

    " Không thể sao? "Ninh Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày chán ghét, đột nhiên giọng nói lạnh lùng:" Cô không sợ mất mặt nhưng tôi sợ mất mặt! Thay nó cho tôi! "

    Nhìn bộ đồ của cô kìa, còn có áo thun hoạt hình.. Không biết còn tưởng rằng anh đang lừa bán thiếu nữ vị thành niên!

    Mặc dù trong tài liệu cô cũng chỉ mới mười tám tuổi, nhưng.. Đó đã là tuổi trưởng thành!

    Ninh Kiều Kiều bĩu môi, đi qua mở vali ra, mở quần áo của mình ra bắt đầu tìm quần áo thích hợp để đi ra ngoài..

    Đột nhiên từ khóe mắt thấy một bóng đen chợt lóe, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên, chỉ thấy Úc Thiếu Mạc đứng trước cô, cau mày nhìn chằm chằm vào vali của cô.

    " Những thứ này là cái gì? "Úc Thiếu Mạc cầm lấy một bộ quần áo của cô từ trong vali lên.

    " Quần áo của tôi.. Này! Anh đang làm gì vậy? "

    Ninh Kiều Kiều còn chưa nói xong, Úc Thiếu Mạc đã ném quần áo của cô ra ngoài, giống như vứt một thứ rác rưởi vậy.

    Sau đó, quần áo của cô đã được ném ra từng mảnh một và rơi xuống đất.

    Thậm chí Ninh Kiều Kiều còn không có thời gian nhặt.

    Ném hết quần áo xong, Úc Thiếu Mạc liếc mắt nhìn cái vali rỗng, cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều:" Cô chỉ có những bộ quần áo này sao? "

    Ninh Kiều Kiều nhặt mấy bộ quần áo về, nhìn Úc Thiếu Mạc nói:" Ừm, tôi chỉ có như vậy."

    Cho nên cô không ăn mặc đúng khẩu vị của anh như Lục Nghiêu nói, cũng không biết cách ăn mặc.. Vậy thì không cần phải ra ngoài, phải không?
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 31: Miễn cưỡng có thể nhìn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, đi tới cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn trà, cau mày ấn vài cái, lạnh giọng nói: "Mang cho tôi một bộ quần áo thích hợp cho cô ấy!"

    "..."

    Cả người Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, Úc Thiếu Mạc đang gọi điện thoại cho ai?

    Rất nhanh dì Lưu đã mang quần áo đưa lên, hơn nữa còn rất ân cần không biết tìm một chuyên gia trang điểm từ đâu tới.

    Ninh Kiều Kiều đang gấp quần áo đột nhiên bị kéo đến ngồi trước bàn trang điểm, mấy chuyên gia trang điểm vây quanh cô, dùng bông phấn, còn có kính áp tròng chào đón cô..

    Phía sau Ninh Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc đá một cước vào vali của cô, lạnh giọng ra lệnh với dì Lưu: "Ném hết rác rưởi này ra ngoài cho tôi! Thay quần áo phù hợp với cô ấy! Còn có sữa tắm, tìm cho tôi loại chăm sóc da tốt nhất! Mua một chiếc điện thoại mới.."

    * * *

    Nửa tiếng sau, cuối cùng công trình cải tạo của Ninh Kiều Kiều cũng kết thúc.

    Ninh Kiều Kiều còn chưa kịp liếc mắt nhìn mình một cái, các chuyên gia trang điểm đã đưa cô đến phòng thay đồ, cầm lấy một cái hộp mở ra, lấy một chiếc váy màu xanh nhạt bên trong ra thay cho cô.

    "Được rồi, Ninh tiểu thư, bây giờ cô có thể đi ra ngoài." Một chuyên gia trang điểm nói, nhìn Ninh Kiều Kiều trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

    Nghe nói vị Ninh tiểu thư này chỉ mới mười tám tuổi, chỉ là vừa mới trưởng thành đã có phong thái như vậy, qua vài năm nữa sẽ động lòng người như thế nào!

    Ninh Kiều Kiều có chút mất tự nhiên mỉm cười với chuyên gia trang điểm, nhấc chân đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô mang giày cao gót nên có chút không quen.

    Người trong phòng thay đồ mở cửa ra, Ninh Kiều Kiều đi ra, giày cao gót giẫm lên thảm mềm mại, đi về phía ghế sô pha.

    Úc Thiếu Mạc đã thay một thân âu phục màu xanh biếc, bên trong phối hợp với áo sơ mi trắng đơn giản nhất, toát ra một loại thanh nhã khiêm tốn.

    Chân dài ngồi bắt chéo lên ghế sô pha, trong tay cầm một cái máy tính bảng, đôi mắt ưng đang cụp xuống nhìn chằm chằm vào nó.

    Ninh Kiều Kiều đi tới đối diện ghế sô pha, ngón tay xoắn lại với nhau, có chút khẩn trương nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, hỏi: "Tôi.. Tôi được chứ, anh nghĩ có ổn không?"

    Lần đầu tiên cô ăn mặc như vậy, cũng không thể tránh khỏi căng thẳng.

    Nghe vậy, Úc Thiếu Mạc ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng hơi ngẩn ra, đáy mắt hiện lên một tia sáng mờ nhạt, đứng lên đi về phía Ninh Kiều Kiều, giọng điệu lạnh lùng nói: "Miễn cưỡng còn có thể nhìn."

    Không phải là vẫn có thể nhìn được, mà là.. Anh chỉ muốn lột sạch cô ra! Yêu thương một lần nữa!

    Ninh Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, anh hài lòng là được rồi, như vậy sẽ không để chuyên gia trang điểm giày vò cô nữa.

    Úc Thiếu Mạc đi tới, cánh tay dài duỗi ra ôm Ninh Kiều Kiều vào lòng.

    Ninh Kiều Kiều theo bản năng giật mình một chút, muốn tránh ra nhưng Úc Thiếu Mạc cúi đầu, đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: "Sao vậy?"

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, từ bỏ phản kháng, có chút miễn cưỡng nhếch môi, nói: "Không có việc gì."

    Úc Thiếu Mạc cúi đầu liếc Ninh Kiều Kiều một cái, hiếm khi nhếch môi, nói: "Sao cô lại lùn như vậy?"

    Ninh Kiều Kiều ngẩn người, nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, lại hơi cúi đầu nhìn thoáng qua bả vai anh.

    Thấp chỗ nào, không phải đều vượt qua bả vai sao?

    Là bởi vì anh lớn lên quá cao được hay không!

    Căn cứ vào trực giác của Ninh Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc nhìn thế nào cũng cao khoảng một mét tám mươi tám.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 32: Làm quen (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Là anh quá cao, không phải tôi thấp."

    Cô đã mang giày cao gót rồi, nhưng mới chỉ vượt qua bả vai của Úc Thiếu Mạc một chút.

    Trong mắt ưng của Úc Thiếu Mạc hiện lên một nụ cười, đưa tay nhéo mặt Ninh Kiều Kiều một cái: "Người nhỏ bé!"

    "..."

    Ninh Kiều Kiều có chút đau bèn che má lại, không nói gì mà nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Úc Thiếu Mạc không gọi tài xế, dẫn Ninh Kiều Kiều đi tới gara đứng trước một hàng xe sang, ôm eo cô nói: "Thích chiếc nào? Chọn một chiếc."

    Ninh Kiều Kiều nhìn những chiếc xe đầy màu sắc trong gara trước mắt, quay đầu nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Tôi không biết thương hiệu xe nên không biết chọn."

    "Ai bảo cô biết xe, cô bán xe sao?" Úc Thiếu Mạc nhíu mày nhìn cô chằm chằm.

    Ninh Kiều Kiều: "..."

    "Chọn một màu mà cô thích, chúng ta sẽ lái xe đó ra ngoài! Sao cô lại ngu ngốc như vậy?"

    Úc Thiếu Mạc nhìn Ninh Kiều Kiều, lạnh giọng nói.

    Ninh Kiều Kiều coi như hiểu biết thêm một chút, lần đầu tiên cô biết có người lái xe ra ngoài dựa vào màu sắc!

    "Vậy thì.. lái xe đó."

    Ninh Kiều Kiều tùy ý chỉ tay, vừa hay cô lại chỉ vào một chiếc Lamborghini màu đỏ.

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày: "Lamborghini? Ninh Kiều Kiều cô thật ngu ngốc!"

    Ninh Kiều Kiều: "..."

    Không phải anh bảo cô chọn sao? Cô đã chọn thì lại nói ngu ngốc.

    "Vậy anh tự chọn một chiếc xe mình thích đi." Ninh Kiều Kiều nói.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều một cái: "Hơi bẩn một chút, nhưng mà lại rất xứng với quần áo cô mặc, đi!"

    Úc Thiếu Mạc ôm Ninh Kiều Kiều đi về phía Lamborghini.

    Ninh Kiều Kiều sống đến tuổi này, lần đầu tiên ngồi xe thể thao lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người ta đua xe.

    Khi chiếc xe thể thao dừng trước cửa nhà hàng, Ninh Kiều Kiều còn nắm chặt dây an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng bệch.

    "Sợ sao?"

    Úc Thiếu Mạc nghiêng đầu nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Khi anh lái xe rất ít khi dẫn theo phụ nữ, thỉnh thoảng có dẫn theo một hai người, đối phương cũng không ngừng nịnh nọt anh, không ngừng nói kỹ năng lái xe của anh tốt như thế nào.

    Nào giống người phụ nữ này, chưa nói đến việc thắt dây an toàn, còn có biểu cảm sợ chết, giống như một giây sau sẽ xảy ra tai nạn xe cộ..

    Ninh Kiều Kiều sửng sốt vài giây mới phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện xe đã dừng lại, quay đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc, nuốt nước miếng nói: "Anh.. Anh vừa vượt mấy cái.. đèn đỏ."

    Ninh Kiều Kiều vẫn là người đầu tiên dám nói anh vượt đèn đỏ trước mặt Úc Thiếu Mạc.

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái rồi cười lạnh một tiếng mở cửa xe xuống xe và đóng sầm cửa xe lại.

    Cơ thể Ninh Kiều Kiều run rẩy một chút, từ cửa sổ xe nhìn thấy Úc Thiếu Mạc đi về phía trước, cô lại nói gì đắc tội với anh sao?

    "Không xuống xe còn ở đó sửng sốt làm gì? Ngốc rồi sao!"

    Úc Thiếu Mạc quay đầu lại nổi trận lôi đình hét lên với cô

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, vội vàng mở cửa xe xuống xe.

    * * *

    Úc Thiếu Mạc dẫn theo Ninh Kiều Kiều xuất hiện, gây ra một cuộc chấn động không nhỏ.

    Có thể có năng lực tới nơi này tiêu thụ đều là nhân vật có đầu có máu mặt ở thành phố A, tất nhiên thân phận địa vị của Úc Thiếu Mạc không cần phải nói, ở thành phố A ai không biết anh.

    Điều quan trọng nhất là.. Hầu như tất cả mọi người khi nhìn thấy Úc Thiếu Mạc, trong lòng đều là cùng một phản ứng.

    Đây là Mạc thiếu đổi khẩu vị sao? Bây giờ anh thích loại tinh khiết à?

    "Mạc thiếu, vẫn là vị trí cũ sao?" Người quản lý hỏi.

    Úc Thiếu Mạc thản nhiên "ừ" một tiếng, ôm Ninh Kiều Kiều đi về phía vị trí chuyên dụng của anh.

    Vị trí cửa sổ là vị trí tốt nhất để xem phong cảnh của nhà hàng này.

    Ninh Kiều Kiều ngồi xuống đối diện Úc Thiếu Mạc, vừa mới ngồi xuống đã có người đi tới bắt chuyện với Úc Thiếu Mạc.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 32: Làm quen (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Kiều Kiều nhìn người đàn ông trung niên kia rồi có chút nhàm chán di chuyển ánh mắt nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện rất nhiều người đang nhìn cô.

    Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?

    Ninh Kiều Kiều có chút nghi ngờ nhíu mày, cô có chút không thoải mái khi bị nhìn như vậy, nên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ duy nhất không có khách hàng, lại phát hiện cảnh đêm bên ngoài vô cùng không tệ.

    Cô chưa bao giờ nhìn thấy thành phố G ở góc độ cao như vậy, hai mắt của Ninh Kiều Kiều sáng lên, tập trung nhìn.

    Đối diện Ninh Kiều Kiều, người đến bắt chuyện với Úc Thiếu Mạc đã đổi vài người nhưng cô vẫn không quay đầu lại, khiến cho những người cố tình thông qua cô để lấy lòng Úc Thiếu Mạc cũng không thể nói chuyện với anh mà cũng không biết lai lịch của cô.

    Mà cách bàn của bọn họ không xa, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

    "Mạc thiếu."

    Đột nhiên một giọng nói mềm mại vang lên, Ninh Kiều Kiều sửng sốt một chút, sau khi phục hồi tinh thần lại thì nhìn về phía Úc Thiếu Mạc.

    Chỉ thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ rực ngồi bên cạnh Úc Thiếu Mạc, bả vai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, bộ ngực đầy đặn cũng lộ ra hơn một nửa, rất gợi cảm mê người.

    Ninh Kiều Kiều liếc mắt một cái bèn nhận ra người phụ nữ dựa vào Người Úc Thiếu Mạc kia chính là người phụ nữ lần trước cô gặp ở quán bar, muốn cho cô tiền để cô rời khỏi Úc Thiếu Mạc!

    Ninh Kiều Kiều có chút cảm khái nhíu mày, nếu cô có thể biết được trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, ngày đó khi nấu mì nhất định cô sẽ đồng ý với yêu cầu của người phụ nữ này.

    "Tôi ở chỗ này gặp đạo diễn nói chuyện kịch bản mà thôi, Tuyết Nhi cũng không phản bội Mạc thiếu." Bạch Tuyết hờn dỗi nhìn Úc Thiếu Mạc, lại như có như không liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, kinh ngạc nói: "A, đây không phải là em gái lần trước ở quán bar sao, nhìn thế này, thật sự là thay đổi rất nhiều, đẹp đến mức suýt chút nữa ta không nhận ra. Mạc thiếu ngài nhanh như vậy.. Thật sự là chúc mừng Mạc thiếu."

    "Cô thật hào phóng." Úc Thiếu Mạc cười lạnh một tiếng, mắt ưng liếc nhìn Ninh Kiều Kiều đầy ẩn ý.

    Ninh Kiều Kiều rất không thích những lời Bạch Tuyết vừa nói, cô nhìn Úc Thiếu Mạc, nói: "Hai người nói chuyện trước, tôi đi toilet một chuyến."

    Nói xong, Ninh Kiều Kiều mỉm cười với Bạch Tuyết rồi đứng lên đi về phía phòng vệ sinh.

    Bạch Tuyết mỉm cười nhìn bóng lưng Ninh Kiều Kiều, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, quay đầu cười ngọt ngào nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Muốn nói hào phóng, Tuyết Nhi nào có hào phóng bằng cô em gái này, cô ấy đặc biệt dành thời gian ở chung với Tuyết Nhi và Mạc thiếu."

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc Ưng lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng màu lam nhạt của Ninh Kiều Kiều, bàn tay to nâng cằm Bạch Tuyết lên, ranh mãnh nhìn chằm chằm vào cô ta: "Thế nào, muốn chơi trò khiêu khích ly gián này với tôi sao?"

    Bạch Tuyết ngẩn ra, nụ cười ngọt ngào trên mặt dần dần cứng ngắc lại, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn vẻ mặt Úc Thiếu Mạc dần dần lạnh như băng, giọng nói có chút run rẩy hét lên: "Mạc.. Mạc thiếu.."

    "Cô luôn thông minh, cho nên đừng làm ra chuyện không còn đường lui."

    Úc Thiếu Mạc vỗ mặt Bạch Tuyết.

    * * *

    Trong phòng vệ sinh, Ninh Kiều Kiều vừa rửa tay vừa nhìn mình trong gương.

    Mấy chuyên gia trang điểm kia thật sự rất lợi hại, chính cô cũng không thể tin được người đẹp trong gương chính là cô.

    "Tiểu thư, quấy rầy một chút." Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ trung niên hơi mập, mặc một chiếc váy dài màu đen, cười nhạt nhìn cô.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, lập tức đứng thẳng lưng, nhìn người phụ nữ trung niên hỏi: "Xin chào, có chuyện gì không?"

    "Tôi muốn quen với cô một chút." Người phụ nữ trung niên nói.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, đôi mắt nghi ngờ nhìn người phụ nữ trung niên: "Tôi không biết cô."
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 33: Thêm niềm vui (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tất nhiên là cô không biết tôi." Người phụ nữ trung niên cười nói: "Nhưng chỉ cần cô quen chồng tôi là đủ rồi, anh ấy là tổng giám đốc của công nghệ Khải Hoa."

    Ninh Kiều Kiều càng nghi ngờ hơn, nhíu mày nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ có thể cô nhận nhầm người rồi, tôi cũng không biết chồng cô, tôi.. Hả? Đây là cái gì?"

    Ninh Kiều Kiều còn chưa nói xong, người phụ nữ trung niên đã nhét một tấm thẻ vào tay cô, không thèm trả lời Ninh Kiều Kiều, nói thẳng: "Xin tiểu thư giúp chúng tôi nói mấy câu tốt đẹp trước mặt Mạc thiếu, về sau nhất định sẽ cảm ơn cô rất nhiều!"

    Ninh Kiều Kiều còn chưa lấy lại tinh thần, người phụ nữ trung niên đã xoay người rời đi. Ninh Kiều Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua thẻ trong tay, vội vàng nhấc chân đuổi theo: "Này, cô đứng lại!"

    Nhưng bên ngoài nào có bóng dáng của người phụ nữ trung niên, Ninh Kiều Kiều có chút lo lắng tìm kiếm trái phải, đi về phía trước vài bước, cơ thể lại bị người ta kéo sang bên cạnh.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều bị người ta bịt miệng, kéo vào một góc.

    Ninh Kiều Kiều không nói được câu gì, tay chân giãy dụa, đột nhiên bàn tay che miệng cô lại buông ra.

    Ninh Kiều Kiều hoảng sợ xoay người lại, đến khi nhìn rõ người đàn ông phía sau, chợt ngây ngẩn cả người.

    Nhiễm Văn Hiên.. Tại sao anh ta lại ở đây!

    "Kiều Kiều." Nhiễm Văn Hiên nhìn Ninh Kiều Kiều, giọng nói dịu dàng như ngọc.

    Ninh Kiều Kiều ngây ngẩn cả người, dừng một chút, sau khi phục hồi tinh thần thì nhìn Nhiễm Văn Hiên, vẻ mặt dần dần lạnh xuống, nói: "Sao anh lại ở đây?"

    "Anh đến để bàn chuyện hợp đồng với người khác." Nhiễm Văn Hiên bình tĩnh nhìn Ninh Kiều Kiều, lại nói: "Còn em thì sao? Kiều Kiều, sao em lại ở đây?"

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nói: "Em đến ăn cơm với người khác."

    "Ai?" Nhiễm Văn Hiên chỉ hỏi một chữ.

    Trong lòng Ninh Kiều Kiều "lộp bộp" một tiếng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Nhiễm Văn Hiên, lúc này mới phát hiện ánh mắt Nhiễm Văn Hiên có chút kỳ lạ, giống như trong đôi mắt bình thản, dịu dàng của anh ta ẩn chứa lửa giận mãnh liệt gì đó.

    Đôi mắt Ninh Kiều Kiều chợt lóe lên, bình tĩnh nhìn Nhiễm Văn Hiên nói: "Không phải anh đều nhìn thấy hết sao?"

    Cô vừa từ trong toilet đi ra đã bị Nhiễm Văn Hiên kéo sang một bên, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

    Chỉ có khả năng Nhiễm Văn Hiên đã sớm nhìn thấy cô, lại đi theo cô tới nơi này, chờ cô xuất hiện.

    Nếu Nhiễm Văn Hiên đã sớm nhìn thấy cô, vậy sao có thể không nhìn thấy Úc Thiếu Mạc đi cùng cô.

    Đột nhiên ánh mắt dịu dàng của Nhiễm Văn Hiên đông cứng lại, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều rồi dần dần nhíu mày, khuôn mặt đầy nét thư sinh dường như cũng bao phủ một chút u ám, nói: "Kiều Kiều, tối hôm đó khi em gọi điện thoại cho anh, người đàn ông nói chuyện có phải là Úc Thiếu Mạc không?"

    Cuộc gọi đêm đó..

    Xem ra Nhiễm Văn Hiên coi Kha Kiêu là Úc Thiếu Mạc.

    Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Nhiễm Văn Hiên: "Vâng."

    Giải thích đã không còn ý nghĩa, dù sao kết quả hiện tại là cô đã trở thành tình nhân của Úc Thiếu Mạc.

    Đột nhiên vẻ mặt của Nhiễm Văn Hiên trở nên khó coi, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều gầm gừ nói: "Nhiễm Kiều Kiều! Em có biết mình đang làm gì không? Anh nghe dì Triệu nói em dọn ra ngoài ở, còn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình! Em có biết anh tìm em bao lâu không, vậy mà em với Úc Thiếu Mạc lại ở cùng một chỗ? Em bao nhiêu tuổi? Sao có thể sa đọa như vậy!"

    Sa đọa..

    Ánh mắt Ninh Kiều Kiều lạnh lùng, nhìn thẳng vào anh ta nói: "Tôi là Ninh Kiều Kiều, không phải Nhiễm Kiều Kiều! Còn có tôi cũng rất muốn biết sao lại nói tôi sa đọa như vậy?"

    "Ở thành phố G ai mà không biết Úc Thiếu Mạc thay phụ nữ còn nhanh hơn thay quần áo! Chỉ cần có thể cùng anh ta trải qua tình một đêm là có thể nhận được một khoản tiền lớn! Em có dám nói em và anh ta có quan hệ trong sáng không?"

    Nhiễm Văn Hiên hùng hồn nói, giọng điệu của anh ta giống như đang thẩm vấn Ninh Kiều Kiều vậy.
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 33: Thêm niềm vui (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngực Ninh Kiều Kiều phập phồng kịch liệt, cắn chặt môi, ánh mắt nhìn thẳng Nhiễm Văn Hiên.

    Đúng, cô và Úc Thiếu Mạc thật sự không phải quan hệ nam nữ thuần khiết! Những lời nói kiểu không phải như vậy ngay cả chính bản thân cô cũng không tin!

    Thấy Ninh Kiều Kiều không nói gì, bị chính mình nói trúng. Trong mắt Nhiễm Văn Hiên càng u ám hơn, tấm mắt lướt xuống tấm thẻ trong tay Ninh Kiều Kiều, khi nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng đồng tử của anh ta co rút lại, lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều nói:

    "Em đang làm gì vậy? Đã bắt đầu thông qua Úc Thiếu Mạc thu tiền của người khác rồi sao? Nhiễm Kiều Kiều! Em còn gì để nói nữa không? Anh biết em muốn gì, anh đã nói là anh sẽ giúp em, nhưng em lại không thể chờ đợi được như vậy sao? Từ khi nào em lại trở thành như thế này! Lại thông qua loại thủ đoạn này để kiếm tiền!"

    Ánh mắt nham hiểm của Nhiễm Văn Hiên giống như đang nhìn vợ mình ngoại tình.

    "Đủ rồi!" Ninh Kiều Kiều hét lớn một tiếng cắt ngang Nhiễm Văn Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh như băng, cô lạnh lùng nhìn Nhiễm Văn Hiên, nhếch môi châm chọc nói: "Anh chất vấn tôi? Anh Văn Hiên của tôi, tôi muốn hỏi anh một chút, ánh mặt trời California đẹp không? Đồ ăn ở California có ngon không? Phong cảnh California có đẹp không.. Hàn Lộ ở California có làm anh nhớ không?"

    Ninh Kiều Kiều nói đến câu cuối cùng, khiến Nhiễm Văn Hiên nhíu mày, vẻ mặt trắng bệch.

    "Kiều Kiều.. Em.. Sao em lại.."

    Sao cô lại biết được, phải không?

    Ninh Kiều Kiều lạnh lùng nhìn Nhiễm Văn Hiên, tim cô đau đớn như bị cái gì đó bóp chặt.

    Đây thực sự là kỳ nghỉ hè đáng nhớ nhất của cô..

    Không muốn nói thêm gì nữa, cuối cùng Ninh Kiều Kiều nhìn thoáng qua Nhiễm Văn Hiên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt làn váy, lướt qua Nhiễm Văn Hiên.

    Đột nhiên cánh tay bị một bàn tay túm lấy, ánh mắt nhiễm Văn Hiên rối rắm phức tạp nhìn Ninh Kiều Kiều, cánh môi khẽ nhúc nhích: "Kiều Kiều.. Anh.."

    "Em gái bốn mắt."

    Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nam dễ nghe, cắt đứt lời nói của Nhiễm Văn Hiên.

    Ninh Kiều Kiều quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người thon dài đi về phía cô. Kha Kiêu từ xa đi tới, mắt đào nhìn Ninh Kiều Kiều, nói: "Tôi còn tưởng rằng tôi nhận nhầm người, không nghĩ tới thật đúng là cô, em gái bốn mắt, cô mặc như vậy khiến tôi suýt chút nữa không nhận ra."

    Bàn tay Nhiễm Văn Hiên nắm lấy cánh tay Ninh Kiều Kiều khẽ di chuyển, buông cô ra.

    Đôi mắt Ninh Kiều Kiều chợt lóe lên, cô không nhìn Nhiễm Văn Hiên mà nhìn Kha Kiêu nói: "Kha tiên sinh, anh cũng ở đây."

    "Đến ăn cơm." Kha Kiêu liếc mắt nhìn Nhiễm Văn Hiên một cái, đôi mắt đầy ẩn ý, hỏi: "Vị này là.."

    "Anh ta là anh trai tôi."

    Ninh Kiều Kiều tiếp lời.

    Mặc dù trong lòng cô đã không còn cho rằng như vậy, nhưng trước mặt Kha Kiều, Ninh Kiều Kiều chỉ có thể giải thích như vậy.

    Kha Kiêu nhàn nhạt gật đầu, liếc mắt nhìn Nhiễm Văn Hiên một cái, mắt đào nhìn Ninh Kiều Kiều, nói: "Em gái bốn mắt, em đi cùng với Thiếu Mạc sao?"

    "..."

    Ninh Kiều Kiều gật đầu.

    "Vậy lát nữa tôi tới tìm hai người, đúng rồi, chuyện lần trước tôi nói với cô thế nào rồi?" Kha Kiêu lại hỏi.

    Chuyện đó..

    Ninh Kiều Kiều suy nghĩ một chút mới nhớ lại chuyện Kha Kiêu nói là chuyện gì, nhất thời có chút áy náy nhìn Kha Kiêu, nói: "Kha tiên sinh, tôi.."

    "Vẫn chưa nói có đúng hay không?" Kha Kiêu ngắt lời Ninh Kiều Kiều, nhướng mày, nhìn chằm chằm cô nói: "Không sao, thổi gió bên gối cũng phải chọn thời gian, không bằng lát nữa tôi đưa một chai rượu qua cho hai người, buổi tối cô nói với anh ấy, thế nào?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 34: Tát anh ta (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời nói của Kha Kiêu khiến Ninh Kiều Kiều cảm thấy xấu hổ, thật ra vừa rồi cô muốn nói là: "Tôi có thể không làm được, anh có thể đổi yêu cầu khác không?"

    "Được rồi, cô mau qua đi, tên Thiếu Mạc kia cũng không phải là người biết chờ phụ nữ."

    Kha Kiêu liếc mắt đào đầy ẩn ý nhìn Ninh Kiều Kiều, liếc mắt nhìn Nhiễm Văn Hiên một cái, bóng dáng thon dài đi về phía toilet.

    Ninh Kiều Kiều cắn môi đứng tại chỗ, dừng một chút, vừa mới xoay người muốn đi, cánh tay lại bị giữ lại như cũ.

    "Buông tay." Giọng Ninh Kiều Kiều lạnh như băng, cũng không quay đầu lại.

    Nhiễm Văn Hiên khẽ nhìn bàn tay nắm cánh tay Ninh Kiều Kiều, trong đôi mắt mọt sách hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, nói: "Kiều Kiều, trước kia em không như vậy, trước kia khi đi công viên giải trí.."

    Lúc đi công viên giải trí đều luôn nắm chặt tay anh ta đúng không?

    Đột nhiên Ninh Kiều Kiều quay đầu lại: "Anh cũng biết đó là trước kia, anh Văn Hiên, chuyện quá khứ cũng không cần nhắc tới nữa?"

    "Kiều Kiều, anh.."

    Một tiếng "Anh Văn Hiên" lạnh như băng kia khiến Nhiễm Văn Hiên siết chặt cánh tay Ninh Kiều Kiều, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.

    Trước kia cô cũng dạy anh như vậy, nhưng chưa bao giờ vô cảm như vậy!

    Ninh Kiều Kiều liếc mắt nhìn, con ngươi lạnh như băng nhìn Nhiễm Văn Hiên, nói: "Tôi còn có việc, anh có thể buông tay không?"

    Nhiễm Văn Hiên vẫn không buông tay, Ninh Kiều Kiều nhíu mày, dứt khoát vung tay hất tay Nhiễm Văn Hiên đang nắm lấy tay cô, xoay người định đi, cánh tay lại bị Nhiễm Văn Hiên túm lấy.

    Ninh Kiều Kiều nhướng mày, mím môi, xoay người lại, không kiên nhẫn quát: "Nhiễm Văn Hiên rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Có thời gian ở chỗ này với tôi không sợ Hàn Lộ của anh tìm anh sao? Đến lúc đó anh lại muốn tìm loại lý do gì để lừa gạt cô ta? Không phải anh lại nói tôi và anh lại đang đàm phán hợp đồng đấy chứ?"

    Ninh Kiều Kiều tức giận hét lên, Nhiễm Văn Hiên lại giống như người lạc đường phát hiện ra sao Bắc Cực, đôi mắt đột nhiên sáng lên, nắm lấy vai Ninh Kiều Kiều, có chút vội vàng nhìn cô: "Kiều Kiều, anh biết em để ý! Em vẫn quan tâm đến anh! Anh có thể giải thích cho em, thực sự! Cho dù em rời khỏi Nhiễm gia, chẳng lẽ ngay cả anh trai làm em cũng không cần sao?"

    Giải thích..

    Đôi mắt Ninh Kiều Kiều chợt lóe lên, châm chọc lạnh lùng cười một tiếng. Con ngươi như thủy tinh nhìn thẳng vào bức tranh trang trí trên tường phía sau Nhiễm Văn Hiên, đột nhiên híp mắt, đẩy Nhiễm Văn Hiên ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta đầy chán ghét: "Anh nói đúng rồi! Nhiễm Văn Hiên, tôi không cần anh! Cho nên anh đừng dát vàng lên mặt mình nữa, giữa anh và Hàn Lộ thế nào, một chút tôi cũng không quan tâm!"

    Nhớ tới những gì Nhiễm Văn Hiên nói với Hàn Lộ bị cô nghe được, Ninh Kiều Kiều chỉ cảm thấy ghê tởm!

    Ninh Kiều Kiều giống như một con thú con liều mạng, ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn Nhiễm Văn Hiên, xoay người đi ra ngoài.

    Đi được vài bước, thân thể mảnh khảnh của cô đột nhiên lại ngừng lại, quay đầu lại, quả nhiên Nhiễm Văn Hiên đang định cất bước đuổi theo, bị Ninh Kiều Kiều đột nhiên xoay người dừng tại chỗ.

    "Tôi cảnh cáo cảnh, nếu anh dám tiến lên một bước, tôi lập tức hô vô lễ!" Ninh Kiều Kiều hung dữ nói.

    Ném cho Nhiễm Văn Hiên một ánh mắt đầy căm ghét, cô xoay người đi ra ngoài mà không ngoảnh lại.

    Ánh mắt phức tạp của Nhiễm Văn Hiên bình tĩnh nhìn bóng lưng Ninh Kiều Kiều, đáy mắt dần dần dâng lên một chút đau đớn.

    Kiều Kiều, sao em không nghe anh giải thích..

    Ninh Kiều Kiều cắn môi trở lại vị trí, đặt mông ngồi xuống, quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu đôi mắt tức giận của cô.

    "Cô đi lâu như vậy mà không trở về, tôi còn tưởng rằng cô lén chạy mất."
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 34: Tát anh ta (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úc Thiếu Mạc khoanh tay dựa lưng vào ghế, mắt ưng bình tĩnh nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, phục hồi tinh thần nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, đột nhiên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải nói: "Người đẹp vừa rồi kia đi rồi sao?"

    Cô tưởng rằng còn đang bồi Úc Thiếu Mạc.

    Úc Thiếu Mạc có chút không vui nhíu mày: "Cô không biết sao? Vừa rồi cô đi ngang qua mắt để làm gì? Tôi nhớ hôm nay cô có đeo kính áp tròng!"

    Ninh Kiều Kiều giật mình, nhún vai nói: "Tôi tưởng anh vẫn còn ở với cô ta.. Sợ quấy rầy hai người nên tôi nhìn xung quanh."

    Nếu người đẹp kia còn ở chỗ này thì tốt biết bao, như vậy cô sẽ không cần nói chuyện với Úc Thiếu Mạc nữa.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng hừ một tiếng, mắt ưng kênh kiệu nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, đột nhiên nhíu mày, giọng nói lạnh như băng nói: "Trên cánh tay cô làm sao vậy?"

    Cảm giác áp bách mãnh liệt đập vào mặt, Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cúi đầu nhìn cánh tay mình, nhìn thấy dấu ngón tay đỏ bừng rõ ràng.

    Đôi mắt chợt lóe lên, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc, nói: "Vừa rồi ở cửa phòng vệ sinh gặp một người say rượu, anh ta nhận nhầm người, túm lấy tôi."

    Đột nhiên mắt ưng Úc Thiếu Mạc trầm xuống, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều nói: "Cứ như vậy?"

    Ninh Kiều Kiều trong lòng "lộp bộp" một chút, có chút nghi ngờ nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Chẳng lẽ vừa rồi anh nhìn thấy cô và Nhiễm Văn Hiên?

    "Nếu không.. thì sao?" Ninh Kiều Kiều có chút thấp thỏm nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười một tiếng, con ngươi cao cao tại thượng lạnh như băng nhìn Chằm chằm Ninh Kiều Kiều, nói: "Cô không tát anh ta một cái sao?"

    Tát anh ta?

    Ninh Kiều Kiều ngây ngẩn cả người.

    Có chút kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, nuốt nước miếng, hỏi: "Vì sao phải tát anh ta?"

    "Anh ta túm lấy cô, vì sao cô không tát anh ta?" Úc Thiếu Mạc hỏi ngược lại với vẻ đương nhiên, ánh mắt nhìn Ninh Kiều Kiều giống như đang nhìn một tên ngốc vậy.

    Rõ ràng anh cũng không biết chuyện cô vừa gặp Nhiễm Văn Hiên, Ninh Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Bị túm lấy một chút sẽ đánh người khác sao? Vậy tôi không thể đánh lại anh ta?"

    Mắt ưng Úc Thiếu Mạc trầm xuống nhìn Ninh Kiều Kiều, cười lạnh nói: "Lúc cô đối nghịch với tôi không phải rất lợi hại sao? Bây giờ lại nói như vậy! Đi tìm ra người túm lấy cô, tôi nhìn cô tát anh ta, ngược lại tôi muốn xem anh ta có dám đánh trả hay không!"

    Thật kiêu ngạo.

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, đầu lắc lư như trống, nói: "Không cần! Mọi người đều ăn ở đây, tôi không muốn mang tiếng."

    Thật ra trong tiềm thức Ninh Kiều Kiều không muốn Úc Thiếu Mạc biết quan hệ giữa cô và Nhiễm Văn Hiên.

    "Đã nói làm hậu đài cho cô rồi, sao cô còn nhát gan như vậy! Sau đó, cô đứng sang một bên, tôi sẽ tát anh ta!" Úc Thiếu Mạc khinh thường nói.

    Thân hình thon dài vừa động muốn đứng lên, Ninh Kiều Kiều sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Úc Thiếu Mạc, anh đừng náo loạn! Mọi người đang ăn tối, anh muốn lên bản tin ngày mai sao?"

    "Vừa vặn để cho cô lộ diện trên trang nhất."

    Úc Thiếu Mạc đã quen với các loại tin tức hoàn toàn không cảm thấy đây là một vấn đề.

    "Tôi mới không cần!" Ninh Kiều Kiều cau mày, vẻ mặt từ chối nói, vừa lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn tới, Ninh Kiều Kiều nhân cơ hội quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên như một con ếch.

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày, khẽ dựa về phía sau, mắt ưng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 35: Cô ta là một ngôi sao (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Là nên nói cô vô dục vô cầu hay là nên nói cô rụt rè nhát gan, hoặc là tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện?

    Chưa từng có một người phụ nữ nào giống như cô, có anh làm chỗ dựa vững chắc nhưng lại sợ người khác biết!

    "Nhìn thấy em gái bốn mắt thì tôi đã đoán được cậu ở chỗ này."

    Đột nhiên giọng nói của Kha Kiêu vang lên, đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc trầm xuống, Ninh Kiều Kiều cũng ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói.

    Chỉ thấy Kha Kiêu lịch lãm đi về phía bọn họ, trên tay cầm theo một chai rượu vang đỏ, dọc đường hấp dẫn vô số sự chú ý của phụ nữ.

    Anh ta thực sự mang rượu đến đây..

    Hai mắt Ninh Kiều Kiều lóe lên, giả vờ như không biết gì, quay đầu đi tiếp tục ngắm cảnh đêm.

    Kha Kiêu ngồi xuống bên cạnh Úc Thiếu Mạc, đôi mắt đào kín đáo liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, đưa chai rượu cho nhân viên phục vụ mở ra, nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Tôi nói cậu cũng thật sự là, nhanh như vậy đã vội vàng mang ra khoe khoang?"

    Khoe khoang..

    Khoe khoang cái gì?

    Mặc dù không nhìn Úc Thiếu Mạc và Kha Kiêu, nhưng tiếng nói chuyện của hai người lại lọt vào tai Ninh Kiều Kiều không sót một chữ nào, khoảng cách gần như vậy, cô không muốn nghe cũng không được.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng hừ một tiếng khiến người ta không biết là anh đang có ý gì, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, có chút không vui nói: "Gọi người!"

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc, con ngươi vừa đảo qua lại nhìn về phía Kha Kiêu, giật mình, ngoan ngoãn cụp mắt xuống gọi: "Kha tiên sinh."

    Kha Kiêu nhìn thoáng qua Úc Thiếu Mạc đầy ẩn ý, phải biết rằng cho tới bây giờ lão nhị Úc gia này chưa từng để cho phụ nữ của mình gọi anh ta. Điều này có nghĩa là.. thật sự khác biệt?

    Kha Kiêu vui vẻ, cũng không nói vừa rồi ở trong toilet đã gặp qua Ninh Kiều Kiều, cười tủm tỉm nhìn Ninh Kiều Kiều nói: "Đừng gọi Kha tiên sinh, tôi lớn tuổi hơn, gọi anh Kiêu.."

    Anh Kiêu..

    Ninh Kiều Kiều có chút kinh ngạc nhìn Kha Kiêu, trên người nổi đầy da gà.

    "Hay là gọi Kha tiên sinh đi!" Đột nhiên bên cạnh truyền đến âm thanh lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc, nghe có chút không vui.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, bị ánh mắt lạnh như băng của anh làm cho rùng mình.

    "Úc Nhị, cậu như vậy thật nhàm chán.."

    Kha Kiêu bĩu môi, bắt đầu nói chuyện với Úc Thiếu Mạc.

    Một Úc Thiếu Mạc cũng đã đủ hấp dẫn hỏa lực, hiện tại còn có thêm một Kha Kiêu.

    Nhất thời bàn này của Ninh Kiều Kiều trở thành trung tâm chú ý của nhà hàng, ánh mắt bốn phương tám hướng đều nhìn về phía cô.

    Đàn ông thì chỉ muốn biết hai tài năng trẻ tuổi nhất và quyền lực nhất thành phố G đang nói về nội dung thương mại gì, các cô gái không có gì khác ngoài việc đoán cô gái ngồi đối diện Mạc thiếu và Kha thiếu là ai..

    Úc Thiếu Mạc gần như không chạm vào miếng bít tết thơm nức nở trước mặt, anh và Kha Kiêu cầm một ly rượu vang đỏ từ từ thưởng thức.

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều đang ngậm bít tết đột nhiên kêu lên, cô vốn là trung tâm của cơn bão lập tức thu hút không ít ánh mắt.

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày, đặt ly rượu xuống, đứng lên đi vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh Ninh Kiều Kiều, kéo cô vào lòng, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào cô, nói: "Cắn lưỡi sao?"

    Trước mặt mọi người, anh ôm cô như lẽ đương nhiên, Kha Kiêu liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều, nhếch môi, giơ tay nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

    Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng về phía Úc Thiếu Mạc, lắc đầu.

    "Vậy cô gọi tên quỷ gì?" Úc Thiếu Mạc nhíu mày.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, nuốt bít tết xuống, nói: "Tôi biết cô ta là ai!"

    "..."

    Úc Thiếu Mạc cau mày nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, chờ cô tiếp tục nói tiếp.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...