Hiện Đại [Edit] Tổng Tài Bị Nghiện Vợ - Chút Thông Minh

Discussion in 'Truyện Drop' started by Rin Le, Mar 13, 2022.

  1. Rin Le Linh Linh

    Messages:
    7
    Chương 10: Chồng tôi già và xấu à?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục đích của người đó là gì?

    Cửa đột nhiên bị gõ, Đường Thiến Thiến giật mình, lập tức thu dọn lại đống bàn ghế bừa bộn, sau đó điều chỉnh lại hơi thở, giả vờ như không có chuyện gì mà hỏi: "Ai?"

    Cửa mở ra, quản gia bước vào, vẫn là một nụ cười trên mặt đó: "Đường tiểu thư, cô đã mệt mỏi rồi, hãy ăn gì đó đi."

    "Ông nhìn tôi đi?" Đường Thiến Thiến hỏi một câu.

    Quản gia khẽ mỉm cười, "Từ từ..", đặt bữa ăn đã chuẩn bị kỹ lưỡng xuống, xoay người đi ra ngoài.

    Ông còn không quên khóa cửa lại..

    Đường Thiến Thiến: "..."

    Cô xấu xa đi đến trước bàn ăn, ăn uống có chút thô lỗ.

    Ăn được một nửa, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung cười xấu xa: "Không tin, Người đó nhốt mình ở chỗ này được mãi, vĩnh viễn không đến nhìn cô."

    Giọng điệu trầm đến mức khiến người ta không thể bỏ qua, nhưng thật không may, suy tư của cô đã không hề đúng.

    Nhìn vào camera Lục Cẩn Đình ngồi ở bàn, khóe môi dương lên vẻ mặt thích thú.

    "Thiếu gia, giấy chứng nhận kết hôn đã được xử lý xong, nhìn.." Quản gia kính cẩn đưa hai tờ giấy màu đỏ tươi như máu đến.

    Lục Cẩn Đình nhận lấy, ảnh trên giấy kết hôn rất đẹp, nhưng đáng tiếc mặt của Đường Thiến Thiến vừa đen vừa tức giận mà nhìn vào máy ảnh, anh mỉm cười đặt ngón tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó.

    "Hiện tại không cần nói chuyện này cho bên cha mẹ tôi. Ông cầm lấy giấy này đưa cho cô ấy, cô ấy sẽ biết nên phải làm như thế nào.."

    Quản gia tiếp nhận bản hợp đồng nhanh chóng lướt qua đi ra ngoài. Ông sửng sốt, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn thiếu gia nhà mình, cũng không biết nói cái gì.

    Đường Thiến Thiến thử đủ mọi cách, mệt đến mức nằm trên giường mà hờn dỗi.

    Quản gia lại đi vào, cô xoay người đi không muốn nhìn.

    "Này! Ông muốn làm gì?"

    Đường Thiến Thiến như con sư tử nhỏ cáu kỉnh nhưng bất lực, vò đầu bứt tóc, nhìn đến bản hợp đồng trước mặt, không nói nên lời.

    "Tôi không ký có được không?"

    Quản gia khẽ cười: "Được, nhưng tôi khuyên Đường tiểu thư không nên làm như vậy."

    "Ồ? Nếu tôi không ký thì sao?" Đường Thiến Thiến trở nên quan tâm hỏi.

    "Hiện tại tiểu thư đang ở đây, tiểu thư cô còn có cách gì làm trái ý ông chủ sao?"

    Đường Thiến Thiến cảm thấy nụ cười của quản gia quá bạo lực, cúi đầu nhìn quy định trong hợp đồng.

    "Bên A không thể đệ đơn ly hôn trong vòng năm năm.."

    "Bên A không thể gần gũi với những người đàn ông khác.."

    "Bên A không thể về nhà muộn hay biến mất.."

    "Không thể.."

    "Quản gia, đây có phải là một hợp đồng trẻ con không? Tại sao ông nghĩ tôi sẽ ký nếu quyền tự do cá nhân của tôi bị hạn chế?" Đường Thiến Thiến mất bình tĩnh hỏi.

    Quản gia nhún vai, thiếu gia muốn phụ nữ như thế nào, còn ngây thơ như vậy, "Ngược lại, sau khi ký xong, Đường tiểu thư có thể tự do ra vào, Đường tiểu thư không thích sao." Đứng ở trong phòng, nhìn ra thế giới qua cửa sổ?

    Biện pháp cưỡng chế như vậy thực sự đáng khinh.. và hiệu quả!

    Giấy đăng ký kết hôn đã có, cô làm sao có thể chống cự được, Đường Thiến nghiến răng nghiến lợi ký tên.

    Cô ngẩng đầu vẻ mặt căm hận nhìn quản gia hỏi.

    "Chồng tôi già và xấu à?"

    "Già và xấu?" Quản gia sững người tại chỗ, nghĩ đến vẻ mặt phẫn nộ của Lục Cẩn Đình, trong đầu liền lật lại mấy chữ, nghĩ đến hai chữ "già" và "xấu" như thế nào thì không liên quan đến thiếu gia chút nào..

    Ông thắc mắc: 'Tại sao Đường tiểu thư lại hỏi như vậy? "

    Đường Thiến Thiến mũi khịt khịt:" Tôi đoán? Dùng biện pháp cưỡng chế như vậy.. "

    Quản gia hắng giọng có chút ngượng ngùng.

    " Ừm, sau này Đường tiểu thư gặp ông chủ, thì tự nhiên sẽ biết."Ông chuẩn bị đi ra ngoài.
     
  2. Rin Le Linh Linh

    Messages:
    7
    Chương 11: Mắt của tôi chưa bao giờ kém.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Thiến Thiến vội vàng đứng trước mặt quản gia: "Chồng tôi muốn tôi làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ sinh con sao?"

    Quản gia cười: "Đường tiểu thư quả nhiên là người thông minh.. Đường tiểu thư!"

    Đến khi sắc mặt quản gia thay đổi, cô đã nhanh chóng đi lên lầu.

    "Chơi với một người bí ẩn, thủ đoạn! Bị giam lỏng ở đây! Tôi muốn biết người đó là ai?" Hầu hết các biệt thự đều giống nhau, Đường Thiến Thiến biết thư phòng của người đó cũng ở lầu hai, đúng là chỉ cần xông lên, đã tìm thấy được thư phòng.

    Quản gia tiến đến giữ lấy tay cô: "Đường tiểu thư tôi khuyên cô không nên đi vào."

    Đường Thiến Thiến cười nhạo: "Tôi chưa bao giờ dễ bị thuyết phục!" Quay người đẩy quản gia ra, xông vào thư phòng.

    * * *

    Thư phòng chống không, không có một bóng người. Đường Thiến Thiến im lặng, quản gia thở phào nhẹ nhõm, bước đến: "Đường tiểu thư cô là người thông minh, lần sau đừng hấp tấp như vậy. Cô không biết hình phạt dành cho.."

    Đường Thiến Thiến bất đắc dĩ mà trừng mắt nhìn ông, lần này không thấy không có nghĩa là lần sau cũng không thấy! Vệ sĩ đưa cô về lại phòng.

    Giá sách tự động tách ra hai bên, người mà Đường Thiến Thiến đang tìm kiếm từ từ bước ra.

    Quản gia lau mồ hôi trên trán: "Tôi đã có một chút sơ suất, Đường tiểu thư rất thông minh.."

    "Mắt của tôi chưa bao giờ kém, với người phụ nữ này cũng vậy." Tâm trạng của Lục Cẩn Đình tốt, cong môi, đắc ý mà nói.

    "..."

    Người quản gia không nói nên lời.

    Ngược lại, khi Đường Thiến Thiến trở về phòng, không vì thất bại mà tức giận, ngược lại càng ngày càng nỗ lực mà tìm kiếm khắp phòng.

    Cô đang cố tìm thứ gì đó mà đào sâu xuống ba mét đất, nhưng căn phòng này như đã được chuẩn bị từ trước cho cô, cô chỉ có thể tìm thấy cái áo khoác của cô khi cô đến.

    Cô cau mày, nhìn trong tủ quần áo chọn cái áo khoác màu đen, họa tiết rất cao cấp, từ cách cắt may đến thiết kế, có thể nói áo này đáng giá rất nhiều tiền.

    Có thể mua áo khoác cho cô như thế này, ít nhất chứng minh được người đàn ông này giàu có, không! Là rất giàu có.

    Một người giàu có như vậy mà còn dùng cách này để kết hôn, vậy có mấy người giàu như vậy mà không lấy được vợ?

    Trong đầu cô lướt qua tất cả những người giàu có của thành phố S, nhưng cô không tìm được những người như vậy.

    Đầu giường đột nhiên rung lên, Đường Thiến Thiến mất một lúc mới nhận ra, sau khi ký hợp đồng điện thoại của cô cũng đã được trả lại.

    Vội vàng cầm lên, trong điện thoại lập tức vang lên giọng nói quen thuộc, trong lòng cô ấm áp, nước mắt cũng suýt nữa rơi xuống.

    "Tiểu Mặc Mặc, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, muốn làm bà chủ thì cứ nói với anh, còn hơn là bỏ bê công việc mà mất tích thì hữu dụng hơn."

    "..."

    Diệp Ngàn Lâm vẫn cứ nói như cũ, Đường Thiến Thiến muốn khóc, nước mắt như muốn rơi ra.

    "Diệp Ngàn Lâm, anh ngứa da lắm phải không?"

    "Em bị như vậy sao không nói với anh?" Diệp Ngàn Lâm nghiêm túc.

    "Anh ở đây, em sẽ phi đến."

    Đường Thiến Thiến tắt điện thoại, trầm mặc một hồi, cô hẹn với một người bạn, cảm thấy rất vui vẻ, lại bị quản gia chặn lại, ngay khi cô đang đi xuống cầu thang.

    "Sao vậy! Không phải ông nói sau khi tôi ký hợp đồng thì có thể tự do ra ngoài sao?"

    Đường Thiến Thiến cảnh giác, tâm tình đề phòng.

    Quản gia dừng lại, cười nói: "Đường tiểu thư cô đừng căng thẳng, tôi muốn biết cô định đi đâu?"

    "Nếu không ngăn cản, thì để tôi ra khỏi biệt thự."

    Quán BBQ.

    Đường Thiến Thiến ngồi thẳng xuống, cầm xiên nướng lên, nhét vào miệng.

    "Diệp Ngàn Lâm, không tệ, anh biết em muốn ăn cái này sao?"

    Diệp Ngàn Lâm vẻ mặt buồn bã: "Đường Thiến Thiến, em mất tích lâu như vậy, anh đúng là được em hoan nghênh.."

    Sau một hồi cười nói. Diệp Ngàn Lâm nghiêm túc hỏi: "Sao mấy ngày nay không thấy tin tức gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

    Đường Thiến Thiến nghĩ: "Diệp Ngàn Lâm, giúp em tìm người với!"

    Đường Thiến Thiến lại dừng lại khi nói, "Quên đi, quên nó đi."
     
  3. Rin Le Linh Linh

    Messages:
    7
    Chương 12: Em không liên quan gì đến nhà họ Đường.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Ngàn Lâm đợi thật lâu, mới nói một câu: "Làm sao vậy? Không tin tưởng anh sao? Ai không biết nhị thiếu gia nhà họ Diệp.."

    "Khụ khụ.. Đó là do người ngoài hiểu lầm, anh chính là tình cảm thật, tiểu Mặc Mặc em không phải rất rõ ràng.." Diệp Ngàn Lâm chớp chớp mắt nhìn.

    "DIỆP NGÀN LÂM!"

    "Gọi ông chủ." Diệp Ngàn lâm đặt xiên que xuống, nghiêm túc mà nói.

    "Đường Thiến Thiến, em cần biết rằng tôi là bạn của em, cũng là ông chủ của em. Tôi sẽ giúp em vô điều kiện nếu em cần giúp đỡ gì! Em định nói với tôi về những gì em muốn giấu giếm? Trong lòng em sao?"

    Đường Thiến biết Diệp Ngàn Lâm nói thật lòng, trong lòng cô rất cảm động, không biết làm gì liền lấy que chọc chọc vào que thịt nướng, Trầm giọng nói.

    "Đúng thật là có chuyện.. Trấn Ái.. đã được đăng lên trang web chính thức của tập đoàn nhà họ Đường.."

    "Như vậy không phải rất tốt sao? Em đã làm việc rất chăm chỉ, không phải là để thay đổi bản thân em sao? Còn gì nữa?" "Tập đoàn nhà họ Đường tuy không lớn nhưng cũng coi như là một điểm khởi đầu tốt. Em cũng có thể dùng điều này để tăng sự nổi tiếng của chính mình lên. Mặc dù tôi không chịu đựng được đứa nhóc như em, tôi vẫn mong rằng em tiến lên cao hơn nữa, cao hơn nữa. Em có khả năng này."

    Đường Thiến Thiến cúi đầu xuống thấp hơn, giọng nói như bị ai đó bóp nghẹt: "Nhưng tên người thiết kế là tên của Đường Gia Ninh.." không khí chìm vào im lặng.. trong thời gian một giây.. hai giây..

    "Cái gì!" Đập một cú xuống bàn, cả cái bàn rung lên.

    "Em có biết đây là đạo nhái kông! Là phạm pháp! Là phạm pháp đấy!" Ngực Diệp Ngàn Lâm tức đến nhập phồng, anh lập tức kéo Đường Thiến Thiến đi.

    "Đi!"

    "Anh đi đâu vậy?" Nhìn xung quanh, Đường Thiến Thiến nhìn đầy lo lắng về phía chủ quán.

    "Anh Trần, xin lỗi!"

    "Đi gặp lão già họ Đường!" Diệp Ngàn Lâm nghiêm túc nói.

    Đường Thiến Thiến sửng sốt, kéo Diệp Ngàn Lâm lại bên đường: "Sao anh lại đi tìm ông ta? Em không còn liên quan gì đến nhà họ Đường nữa rồi!"

    Hai mắt Diệp Ngàn Lâm đỏ bừng lên vì tức giận: "Đường Thiến! Dừng. Không nói cho tôi biết, đây là những gì em định làm sao? Nó đã kết thúc! Em đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư vào đó? Tại sao người hưởng lợi lại là cô ta? Tôi sẽ buộc ông ta đổi tên ngay bây giờ. Ông ta chắc chắn không muốn ảnh hưởng đến nhà họ Đường, nếu ông ta không muốn, tôi Diệp Ngàn Lâm cũng không phải là người ăn chay. Muốn mọi người biết chuyện này."

    "Chuyện đã qua rồi.. Quên đi!" Đường Thiến Thiến xoay người đưa lưng về phía anh.

    "Em sợ ảnh hưởng đến nhà họ đường sao? Đừng quên, Em không liên quan gì đến nhà họ Đường, bọn họ dùng em như.."

    "Đừng nói, Cứ coi em là của họ.. và cái tên Đường Thiến Thiến." Đường Thiến Thiến cười có chút giễu cợt, cô làm sao có thể nói mình không liên quan đến nhà họ Đường, Thật sự không liên quan đến nhà họ Đường sao?

    Diệp Ngàn Lâm nuốt lời nói lại, vỗ vỗ vai Đường Thiến Thiến, cả người đều thấy không thoải mái.

    Diệp Ngàn Lâm vốn dĩ muốn kéo cô đi đến quán bar, uống say để giải tỏa buồn phiền.

    Đương Thiến Thiến nhớ tới kết cục của việc đi bar hai lần trước liền liên tục lắc đầu từ chối.

    Không để cho Diệp Ngàn Lâm lo lắng về việc của cô với người đàn ông xa lạ kia, cô đã nói dối rằng mình đã thuê một ngôi nhà.

    Vào lúc chín giờ đêm, bầu trời đầy sao.

    Trong ngôi biệt thự đẹp nhất khu đô thị, Diệp Ngàn Lâm nhìn lên bầu trời mà buồn bã.

    "Đường Thiến Thiến, có phải em bị kích thích quá mà não bị chảy nước không?"

    "Não của anh mới có nước!" Đường Thiến Thiến cầm dao chạy tới, tay của Diệp Ngàn Lâm đã đưa tới, kéo má của cô kéo qua kéo lại.

    "Không có nước, Em thuê ngôi nhà ở một nơi đốt tiền như vậy? Đây là nơi em có thể thuế sao? Số tiền em làm việc chăm chỉ để dành trong những năm qua rất nhiều sao? Không phải à!"

    "Đau quá, bỏ tay ra!" Đường Thiến Thiến cuối cũng cứu được hai má của mình thoát khỏi bàn tay của Diệp Ngàn Lâm.

    Anh nhanh chóng bỏ tay xuống: "Không sao, được rồi, anh vừa nghĩ đến việc cai nghiện?"

    Diệp Ngàn Lâm vẻ mặt u ám: "Nếu không có tiền thì gọi điện thoại.."
     
  4. Rin Le Linh Linh

    Messages:
    7
    Chương 13: NAM MÔ A DI ĐÀ..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Thiến Thiến trong lòng nhẹ nhàng "Đừng lo lắng, em đi nhầm chỗ thuê, em đi bộ một lát là có thể trở về được. Trời đã tối muộn anh mau trở về đi."

    Nhìn Diệp Ngàn Lâm rời đi, Đường Thiến Thiến thở phào trong lòng một cái, May mắn anh không đến chính xác địa chỉ, nếu như anh thấy biệt thự lớn như vậy cô không biết giải thích như thế nào, Diệp Ngàn Lâm nhất định sẽ báo cảnh sát.

    Khi Đường Thiến Thiến trở về biệt thự, chân đã mỏi mệt, vệ sĩ cũng không còn trong biệt thự, những người hầu mà cô đã nhìn thấy bọn họ chỉ có nhiệm vụ quét dọn, bây giờ cô không thể nhờ ai trong số họ.

    Trong phòng chỉ có một mình cô, Đường Thiến Thiến cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, duỗi người thoải mái thì bụng lại kêu lên.

    "..."

    Tất cả đều là lỗi của Diệp Ngàn Lâm, nữa buổi lại kéo cô đi ra ngoài, lại ngồi nói chuyện cả buổi trong quán cafe, chẳng trách bây giờ bụng cô thấy đói.

    Nghĩ đến con đường núi hoang vắng, Đường Thiến Thiến rùng mình, bỏ ý định xuống núi kiếm đồ ăn.

    Mở tủ lạnh ra nhìn vào, trong đó có rất nhiều rau tươi, hoa quả và thịt, tự mình nấu ăn cũng không tệ lắm.

    Đường Thiến Thiến vừa ngân nga hát nhỏ, vừa đi dến bếp nấu ăn.

    * * *

    Đường Thiến Thiến thề rằng đây là phòng bếp lớn nhất cô từng thấy, nó có đầy đủ mọi thứ như một phòng bếp đang triển lãm đồ dùng nhà bếp.

    Cô buộc tóc lên gọn gàng, đánh trứng và nấu mì, chỉ trong vòng chưa đầy mười phút, một tô mì trứng và rau bốc khói nghi ngút được ra lò.

    Hương vị đơn giản, nước miếng của cô cũng sắp chảy xuống đến nơi rồi, cô vui vẻ bưng tô mì lớn đến bàn ăn.

    "Xong rồi.. bắt đầu ăn thôi." Đường Thiến Thiến giơ đũa lên.

    Yaaaa

    Toàn bộ biệt thự đột nhiên tối đen như mực, Đường Thiến sững người, đây là.. cúp điện sao?

    "Không sao cả, vẫn là nên ăn no trước đã.." Khẩu vị chinh phục mọi thử thách, Đường Thiến Thiến chuẩn bị ăn mì.

    Trong căn biệt thự đang yên tĩnh bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, bước đi rât scos trật tự.

    Biệt thứ lớn như vậy, không phải chứ.. một hơi thở lạnh lẽo từ sau gáy truyền đến: "A! NAM MÔ A DI ĐÀ.."

    Đường Thiến Thiến hét lên một tiếng, dưới ánh trăng mờ ảo, cô lao thẳng lên lầu.

    "Ha ha.." Nam nhân cười khẽ một tiếng, từ tính trầm thấp.

    Lục Cẩn Đình bật hệ thống điều khiển trên điện thoại của mình, đèn trong phòng khách lại sáng lên.

    Hắn đã chứng kiến mọi quá trình Đường Thiến Thiến nấu ăn, Hắn không ngờ rằng cô ấy có thể nấu ăn, có chút thú vị.

    Lục Cẩn Đình ngồi xuống, nhìn bát mì trước mặt.

    * * *

    Một bát lớn như vậy? Hắn nhíu mày, ăn thử một miếng rồi dừng lại, mùi vị rất ngon làm ho người ta ngạc nhiên..

    Vào sáng hôm sau.

    Đường thiến Thiến kinh hãi đi xuống lầu, trong phòng khách không có gì thay đổi, trên bàn chỉ còn lại cái bát trống rỗng.

    Đường Thiến Thiến: "..."

    Xem ra trong nhà thật sự có ma ám, chết đói giả ma sao? Lão già không chịu lộ mặt.

    Muốn ăn thì nói thẳng, còn giả bộ cái quái gì, Đường Thiến Thiến ngày càng cảm thấy người này kỳ quái, lắc đầu đi ra ngoài.

    Công ty họ Đường.

    Đường Thiến thiến đi đến trước bàn chủ tịch thì dừng lại, sau đó gọi: "Cha."

    Cha Đường gật đầu: "Con mang bản thiết kế đến?"

    Đường Thiến Thiến không nhận làm công việc tạm thời trong công ty, cô là nhà thiết kế bán thời gian, thỉnh thoảng chỉ cung cấp thiết kế.

    "Đúng vậy, không phải cha đã nói công ty có hai thiết kế chính trong quý này, đó là.."

    Đường Thiến Thiến dừng lại, đổi chủ đề: "Cái này cũng là thiết kế do con tạo ra cùng một lúc, con đã kiểm tra rất nhiều lần, xu hướng và chất liệu, thiết kế cuối cũng nhận được phản hồi tốt. Thiết kế này, là một loại khác nhưng có cùng chủ đề, sẽ được tung ra cùng lúc, nó sẽ được yêu thích hơn.."

    Đường Thiến Thiến đã rất chuyên nghiệp khi thiết kế, cô đã được khen ngợi. Hãy lấy lấy thiết kế được hiển thị trên dòng chính tại trang web chủ của công ty.

    Ngay khi ra mắt, nó đã gây xôn xao dư luận, Thậm trí Đường Gia Ninh trước đây là người vô danh, cũng được mệnh danh là ngôi sao mới, gây xôn xao giới thiết kế.

    "Cha, con tin tưởng những tác phẩm con mang đến lần này chỉ có sự ảnh hưởng lớn hơn, hơn nữa tập đoàn Đường thị có thể tranh thủ lần mày để dành vị trí hot."
     
  5. Rin Le Linh Linh

    Messages:
    7
    Chương 14: Không quan hệ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cha Đường chăm chú nhìn bản vẽ, một lúc sau gật đầu, ông hiểu rất rõ về khả năng của Đường Thiến Thiến, nhưng từ những kinh nghiệm và con mắt nhìn lâu năm, ông biết Đường Thiến Thiến nói đúng.

    "Họp báo vào thứ ba tuần sau, đúng lúc ra mắt thiết kế này và ra mắt rộng rãi trên thị trường."

    "Nhưng.. cha, con đã cho một vài tiền bối trong nghề xem trước bản thiết kế này rồi.."

    Về lần này, cô quyết định không theo đuổi, cô đến đây lần này là coi trọng việc ảnh hưởng của sự ra mắt của tập đoàn họ Đường, cô không tới đây để cướp lại bản thiết kế kia.

    Cha Đường kinh ngạc mà nhìn qua, đương nhiên là biết ý của Đường Thiến Thiến muốn nói gì, ý của cô còn không phải là nếu lần này lại đổi tên nhà thiết kế thì sẽ có người cho cô lại công đạo.

    Đường Thiến Thiến có chút căng thẳng, nhưng cũng không lùi bước trước ánh mắt dò xét của cha Đường. Một lúc lâu sau, cha Đường thu lại ánh mắt: "Chỉ cần không ảnh hưởng đến điểm xuất phát đầu tiên là được."

    Đường Thiến Thiến hai mắt sáng lên, nụ cười của cô rạng rỡ: "Cha cư cứ yên tâm, những chuyện này con đều hiểu."

    Lần này, cuộc trò chuyện với cha Đường suôn sẻ đến không ngờ.

    "Thiết kế dòng ZA?"

    Giọng nói đột ngột vang lên, Đường Thiến Thiến không khỏi cau mày.

    Mẹ Đường đẩy cửa vào đi thẳng đến, cầm bản thiết kế trên bàn lên.

    Một lúc sau xem xong, bà ta dường mày, nâng môi: "Đúng vậy, xem ra tốt hơn lần trước, mọi người bên ngoài đều rất mong chờ sản phẩm mới của Gia Ninh, xem ra lần này Gia Ninh sẽ không thất vọng.."

    Đường Thiến Thiến cau mày, chuẩn bị lấy lại thiết kế của mình: "Ý của bà là?"

    Mẹ Đường khẽ tránh, đưa thẳng bản vẽ vào máy quét, lập tức lưu bản vẽ lại gửi cho ai đó, bà ta nhếch môi cười: "Không còn ý nghĩa gì, bản thiết kế này đã được lưu trên máy tính của Gia Ninh, Tôi sẽ sớm đăng thiết kế lên, lần này giải thưởng người mới, nhất định sẽ là của Gia Ninh."

    Lại dùng phương thức cũ! Muốn lần thứ hai cướp đi bản thiết kế của cô sao? Đường Thiến Thiến run lên vì tức giận: "Liên quan gì đến việc Đường Gia Ninh đoạt giải? Đây là thiết kế của tôi!"

    "Cô biết thiết kế sao? Đã từng có thiết kế nổi tiếng chưa? Nhiều năm như vậy, các thiết kế của Đường gia ngày càng rực rỡ hơn, nhưng đều là tác phẩm của Gia Ninh, không phải sao?"

    Sự tức giận của cô đã tích tụ bao lâu nay bây giờ đã bùng phát.

    Đường Thiến Thiến gay gắt mà phản bác lại: "Càng ngày càng rực rỡ? Giải thưởng người mới? Có bức vẽ nào trong đó là do Đường Gia Ninh vẽ sao? Cô ta có thể vẽ được sao? Nếu cô ta vẽ được, Cô ta sẽ không lần nào cũng đi cướp tác phẩm của tôi!"

    Mặt Đường Thiến Thiến nặng nề, khuôn mặt tê dại.

    Đường Thiến Thiến không thể tin được nhìn mẹ Đường, trên mặt bà ta lộ ra vẻ giễu cợt, bà ta nhìn Đường Thiến Thiến chế giễu.

    "Công lao của cô? Tất cả mọi thứ đều là nhà họ Đường ban cho cô, không có nhà họ Đường, cô đã đi ăn mày ở ngoài đường, không có nhà họ Đường, cô có thể học thiết kế? Vẽ ra mấy bản thiết kế đó sao? Đây đều là những thứ cô nợ nhà họ Đường, Bây giờ nói chăm chỉ? Đường Thiến Thiến cô không xứng!"

    "Tôi không xứng? Tôi cũng gọi mây mấy người là cha mẹ, cũng là con gái nhà họ Đường?"

    Nổ lực che dấu của cô đã bị Mẹ Đường làm cho tan nát, cô cố gắng mở đôi mắt đã mờ đi, sững sờ nhìn cha Đường, trong lòng đặt câu hỏi.

    Cha Đường châm một điếu xì gà vẫn im lặng.

    "Hừ.. cha? Con gái nuôi? Con sai rồi, con gái nuôi cái gì, con còn không phải con gái nuôi!" Trái tim của Đường Thiến Thiến trầm xuống theo sự im lặng của cha Đường.

    Cô ngẩng đầu, cảm thấy xấu hổ và tức giận.

    "Không quan hệ!"
     
  6. Rin Le Linh Linh

    Messages:
    7
    Chương 15: Tại sao em lại bị đánh?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô nói cắt đứt thì cắt đứt đi. Sao, ăn của chúng ta uống của chúng ta, giờ cánh cứng rồi muốn bỏ đi sao? Làm sao có thể dễ dàng như vậy!"

    Mẹ Đường trợn to hai mắt, dơ tay, dùng hết sức lực tát không hề nhẹ tay.

    Má Đường Thiến nóng bừng bừng, toàn thân phát run, tức giận nhìn chằm chằm vào mẹ Đường, giọng nói run run, cô nói: "Bây giờ, tôi nợ những gì tôi có thể trả nợ hết được không?"

    "Cô!" Mẹ Đường nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Đường Thiến Thiến, Đường Thiến Thiên không có một chút ý nhượng bộ nào.

    "Sao vậy? Sao mọi người đều đứng ở đây?"

    Đường Dịch Đình đột nhiên đi vào, nhìn hoàn cảnh trước mặt, khẽ cười, đi đến đứng giữa mẹ Đường và Đường Thiến.

    "Mẹ, mẹ sao lại đánh Đường Thiến? Dấu tay rõ như vậy, da con gái mỏng khó tránh khỏi mất bình tĩnh."

    Mẹ Đường hừ lạnh một tiếng: "Con gái da thịt mỏng?" Hừm, tôi thấy mặt cô ta rất dày đấy, tôi phải cắt đứt quan hệ! "

    Đường Dịch Đình vẫn cười nhẹ:" Thế nào, Đường Thiến là con gái của cha, em gái của con, là người thân trong nhà sao có thể cắt đứt quan hệ, Đường Thiến tức giận mới nói như vậy. À đúng rồi, con đến là muốn nói, Gia Ninh đang bắt đầu nổi tiếng, sớm muộn cũng thành danh, vì vậy đã đến lúc thể hiện các tác phẩm của chính mình để mọi người dần quen thuộc với phong cách ấy. Tuần sau vào buổi họp báo, đó là một cơ hội tốt, con không biết bố bố có sắp xếp gì không? "

    Mẹ Đường cảm thấy dễ chịu một chút khi nghe những lời này, bà khinh thường Đường Dịch Đình, nhưng những gì Đường Dịch Đình nói đều đúng:" Cơ hội này nhất định phải giao cho Gia Ninh! "

    Mọi bế tắc đã được giải quyết dựa theo câu nói của Đường Dịch Đình, anh nhìn biểu cảm của cha mẹ Đường, rồi quay ra nhìn Đường Thiến.

    " Mẹ nói đúng, Thiến Thiến, mẹ là như vậy em đừng tức giận! Anh cũng nói em đó. "

    Đường Dịch Đình vừa nói vừa đưa cô về phòng làm việc.

    Đường Thiến cúi đầu không nói gì, nước mắt âm thầm rơi xuống.

    Đường Dịch Đình im lặng đi bên cạnh cô, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, cô quay đầu đi tự mình cầm lấy khăn giấy.

    Đường Dịch Đình cười nhẹ nhàng nói:" Muốn khóc thì cứ khóc đi, có ấm ức gì cũng có thể nói với anh.. "

    Đường Thiến Thiến lưng đứng thẳng tắp cũng bắt đầu run lên khi nghe anh cả an ủi, mở miệng nói:" Anh cả.. Em.. "

    Tất cả lời muốn nói ra đều bị mắc kẹt lại cổ họng, Đường Dịch Đình nhẹ nhàng kiên nhẫn vỗ vỗ đầu cô:" Anh cả biết.. "

    Được anh cả an ủi tâm tình Đường Thiến Thiến tốt hơn một chút, cũng không muốn bị xấu hổ, khó khăn lau nước mắt, hít sâu một hơi rồi đứng dậy, miễn cưỡng nở nụ cười:" Anh à, em không sao, ở chỗ làm sẽ không quấy rầy anh, anh về trước đi. "

    Đường Thiến Thiến cầm túi xách đi ra ngoài, đi đến chỗ chắc chắn không ai biết mình cô mới dừng lại.

    Tại chỗ này, cô đứng ở đường phố rộng lớn, phát hiện ra mình là người vô gia cư.

    Cô bắt tắc xi, lên xe và nói địa chỉ.

    Cô dựa vào của kính xe nhìn ra phía ngoài cảnh vật thấp thoáng bên đường, trong lòng rất muốn cười nhưng khóe môi lại chỉ nhích nhẹ lên.

    Nơi cô có thể đến lúc này là biệt thự của người đàn ông kia.

    Cô mệt mỏi, không nghĩ ngợi gì cũng không nghĩ ra được gì, một mình về biệt thự, nằm trên sô pha mà nhắm mắt ngủ thiếp đi.

    Không biết đã qua bao lâu, Đường Thiến Thiến bị cơn đau tê dại trên mặt đánh thức. Cô khẽ mở mắt, trong biệt thự tối om chỉ thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn, đang ngồi xổm bên cạnh cô.

    Đường Thiến Thiến bị sốc, theo phản xạ muốn đứng dậy ngay lập tức.

    Người đàn ông giữ chặt vai cô, cô hoàn toàn không thể ngồi dậy được.

    Trong bóng tối, người đàn ông thì thào:" Đừng nhúc nhích.. "

    Đường Thiến Tiến giật mình, giọng nói của người đàn ông này nghe rất dễ chịu.

    Thấy cô không còn muốn cử động, người đàn ông này tiếp tục dùng khăn bông bôi thuốc cho cô.

    " Tại sao em lại bị đánh?"Giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông sinh ra cảm giác an toàn ấm áp trong bóng tối.
     
    Last edited: Apr 12, 2022
  7. Rin Le Linh Linh

    Messages:
    7
    Chương 16: Ngài tại sao lại lấy tôi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Thiến Thiến từ bỏ vùng vẫy, tại sao cô phải sợ người đàn ông này, người đàn ông này sẽ không hại cô, hơn nữa còn bôi thuốc cho cô, so với cha mẹ Đường thì người đàn ông này không phải càng an toàn hơn sao?

    Cô lặng lẽ nằm trên sô pha, nhìn dáng người trong bóng tối, giọng nói rất nhẹ nhàng.

    "Tôi đã từng.. ở trong cô nhi viện, mỗi ngày tôi đều cô đơn và sợ hãi, họ đã ôm tôi vào lòng, đưa tôi đến một nới ấm áp và không để tôi bị đói, cho tôi nghe những bản nhạc hay mang tên tôi.. anh có biết không, khi còn bé bọn họ đối sử tốt với tôi, nếu như không phải bọn họ.."

    Cảm xúc của cô đam xen nhau, thậm chí không biết chính mình là cái gì. Nói về cái gì, chỉ là trong bóng tối, đột nhiên cô có cảm giác an toàn rồi cứ thế khẽ nói ra.

    "Em có muốn đáp trả lại không?" Người đàn ông đột nhiên hỏi.

    Đường Thiến Thiến đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn bóng lưng của người đàn ông, không khỏi sửng sốt.

    "Nếu em muốn đáp trả lại, tôi có thể giúp em." Giọng nói của người đàn ông thản nhiên, như đang nói "thời tiết hôm nay rất thoải mái" vậy.

    Đường Thiến Thiến nở nụ cười, đột nhiên phát hiện có suy nghĩ muốn đáp trả lại hay không: "Quên đi.." Người đàn ông dừng lại giọng điệu có chút nghiêm túc: "Em hiện tại không phải đã trưởng thành sao? Say thì không nói được lời nào, bắt nạt em cũng không dễ dàng như vậy, hơn nữa em còn có thể tìm chồng em." Nói đến đây, giọng người đàn ông trở nên xa lạ, tay đang bôi thuốc mạnh thêm một chút.

    "Mặc dù già và xấu nhưng vẫn có tiền."

    "Đau đau."

    Đường Thiến Thiến thở hổn hển, người đàn ông có vẻ mỉm cười đắc ý, động tác cũng nhẹ đi.

    Đường Thiến Thiến im lặng nhìn vào bóng dáng của người đàn ông, mặc dù cô không thể nhìn thấy người đàn ông này trông như thế nào.

    Nhưng ít nhất nghe được giọng nói, Đường Thiến Thiến thậm chí người này còn có sức hấp dẫn nào đó, một người đàn ông dù có già có xấu như vậy, cũng không bao giờ tìm được một người vợ bằng lòng gả cho mình, huống chi còn trói người lại.

    "Chuyện này.. thưa ngài, ngài tại sao lại lấy tôi?" Không khí như trầm xuống, Đường Thiến Thiến hơi nín thở chờ câu trả lời của người đàn ông. Nhưng người đàn ông chỉ lặng lẽ bôi thuốc cho cô, không có ý định trả lời.

    Không biết được tại sao, cô nhắm mắt lại, quên đi, không nói thì thôi quên đi. Ít nhất thì ở đây, người đàn ông này cũng không tệ như cô tưởng tượng..

    "Đau đau."

    Người đàn ông đang bôi thuốc cho cô bỗng nhiên dừng lại, anh ta trực tiếp đặt túi nước đá lên.

    Cô run rẫy đặt câu hỏi: "Chuyện gì.. có chuyện gì.."

    Người đàn ông nói chuyện giọng nói mang theo chút cáu giận: "Thật là xấu, nhìn thật khó coi."

    Cô có thể tưởng tượng ra người đàn ông đang cau mày, dáng vẻ ghét bỏ, giật mình không biết nên nói gì, người này vui buồn thật thất thường.

    Kẻ có tiền đều như vậy sao?

    Người đàn ông đứng dậy muốn đi, sau một lúc đứng im, anh lại nói với cô: "Lần sau đừng vô dụng như vậy."

    Sau khi suy nghĩ anh lại nói thêm: "Nếu em lại bị bắt nạt như thế này, tôi sẽ bắt nạt em khi em trở về.."

    Đường Thiến Thiến rùng mình, khi thái độ nói chuyện và câu nói đá đạo của người đàn ông này.

    Nhìn người đàn ông đi lên lầu trong bóng tối, cô tự hỏi cuộc đời, người đàn ông trên giấy đăng ký kết hôn với cô là người như thế nào?

    Đường Thiến Thiến mê man mà chìn vào giấc ngủ, giống một con mèo nhỏ.

    Lục Cẩn Đình trong bóng tối sờ sờ vào tường đi lên lầu.

    Nhìn người phụ nữ đang ngủ say quá ánh đèn huyền ảo, cô cẩn thận nhích đầu mình vào vòng tay anh.

    Cô rất xinh đẹp khi ngủ say, hàng mi dài đều đặn, cho dù cuộc sống như thế nào vẫn nở nụ cười ngọt ngào.

    Nhìn vào hai má sưng đỏ lên làm cho người ta thấy đau lòng, dù đã bôi thuốc nhưng vẫn còn dấu vết.

    "Ưm.."

    Có lẽ đó là một giấc mơ, cô khịt khịt mũi, cúi đầu trong vòng tay của anh, lẩm bẩn không biết đã nói gì trong mơ.

    Ngoại hình cô nhỏ nhắn, dễ thương chết đi được!

    Thấy vậy, Lục Cẩn Đình cẩn thận đưa tay ra vuốt ve mớ tóc rối bời trên trán cô, cụp mắt cúi đầu hôn lên trán cô.

    "Đừng nhúc nhích!"
     
  8. Rin Le Linh Linh

    Messages:
    7
    Chương 17: Em là người đầu tiên dám làm chuyện này với tôi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn tay nhỏ của Đường Thiến Thiến đột nhiên tát vào má của Lục Cẩn Đình, mặc dù không dùng nhiều sức nhưng vẫn khiến Lục Cẩn Đình kinh ngạc.

    Đường Thiến, em là người đầu tiên dám làm chuyện này với tôi!

    Ngoài em ra thì không có người nào khác dám táo bạo như vậy.

    Có lẽ hôm nay, cảm xúc của cô đã dao động quá nhiều, khiến cho cô phải suy nghĩ đến mệt mỏi, nên cô ngủ rất say.

    Lục Cẩn Đình vốn định rời đi ngay sau đó, nhưng anh đã ngủ thiếp đi trước khi nhớ ra việc phải rời đi.

    Trong phòng đều kéo kín rèm cửa, cho dù là ban ngày thì ánh sáng bên ngoài cũng không thể lọt vào.

    Lục Cẩn Đình bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, anh cẩn thận đặt cô từ trong lòng mình nằm tử tế lại, đắp chăn, sau đó đi thẳng ra ngoài.

    Anh hiện tại không muốn tiết lộ danh tính của mình, vì vậy không tiện khi ở lại đây.

    Anh đóng cửa cẩn thận, vì sợ Đường Thiến Thiến bị đánh thức.

    Vừa đi ra ngoài liền đụng phải quản gia.

    Quản gia đã bên cạnh Lục Cẩn Đình nhiều năm, ông rất vui khi thấy Lục Cẩn Đình bước ra với nụ cười trên môi.

    Trước cảm thấy, thiếu gia không nhất định phải tìm bạn gái, nhưng hiện tại bây giờ không chỉ tìm bạn gái, mà còn có một người vợ, một người vợ yêu thương.

    Nhưng không biết là khi nào họ mới tiết lộ danh tính cho nhau.

    Lục Cẩn Đình bước vào phòng làm việc mới trả lời điện thoại.

    Người gọi đến là mẹ anh, bà không nói gì ngoài vấn đề tìm bạn gái khiến anh đau đầu.

    "Con đã bao nhiêu tuổi rồi, đã đến lúc phải yêu đương. Mẹ đã chọn ra rất nhiều cô gái phù hợp với con, con có thể về nhà nhìn xem khi có thời gian."

    Mẹ anh nói tiếp: "Các em gái của mẹ giờ đã có con dâu, họ sắp bắt đầu bế cháu. Mẹ không muốn gì khâc, chỉ cần con đưa về một cô gái. Mẹ không yêu cầu phải là một cô gái xinh đẹp hay là giàu có, chỉ cần là một cô gái."

    Bà cảm thấy mình đã giảm hi vọng xuống mức tối thiểu, con trai bà đã rất thành công trong sự nghiệp, mỗi khi ra ngoài, con trai bà đều đặc biệt thu hút chú ý bởi khuôn mặt..

    Nhưng khi con trai bà lớn hơn, mọi bố mẹ đều chuyển từ việc khoe sự nghiệp sang khoe gia đình, cháu chắt, bà đương nhiên là không có gì để khoe. Mỗi lần gặp bạn bè, là mỗi lần bà nhìn người khác khoe khoang.

    "Nếu con không thể dẫn bạn gái về, mẹ sẽ sắp xếp một cuộc hôn nhân cho con. Chỉ cần chọn một người con thích rồi công bố với bên ngoài, nếu con không đồng ý, cũng phải đồng ý."

    Lục Cẩn Đình nghe mẹ anh nói.

    Anh rất hiểu tính cách mẹ mình, bà nói gì và sẽ làm gì, nếu thật sự bà tìm một người bạn gái cho anh thì sẽ là chuyện rất phiền phức.

    "Mẹ, con sẽ chọn người mà con thích, mẹ đừng đưa ra quyết định nào cho con."

    Trong tâm trí của Lục Cẩn Đình, bộ dáng của Đường Thiến hiện lên trong vô thức. Khi ngủ cô ấy rất đáng yêu, khi nấu ăn thì dễ thương cả khi say và khi cô ấy khóc nữa.

    Anh thích Đường Thiến Thiến, có lẽ chỉ cần vài điều ấy anh đã nghĩ cô là một cô gái tốt.

    "Mẹ sẽ không đưa ra quyết định cho con, nhưng con phải nên tìm và quyết định đi." Bà đặc biệt lo lắng cho con trai.

    Chuyện cưới xin của con cái là điều cha mẹ luôn lo lắng nhất, cứ tưởng con trai giỏi giang thì sẽ sớm lập gia đình, nếu biết sớm hơn thì bà đã thuyết phục con trai phải sớm lập gia đình trước, sau đó mới bắt đầu kinh doanh. Nói về yêu đương, con trai bà ở trong công ty ngày nào cũng nhìn thấy con gái nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Khi nào hoa cúc mới nở đây.

    Anh và mẹ anh đã nói chuyện điện thoại rất lâu, những lời này bà đã lập đi lập lại nhiều lần.

    Mặc dù anh đã muốn tắt máy bao nhiêu lần, nhưng vì tôn trọng mẹ mình mà anh đã tiếp tục lắng nghe.

    Nếu mẹ anh biết rằng anh không chỉ tìm bạn gái mà còn đã kết hôn, bà rất định sẽ rất sốc.

    "Mẹ, con hiểu rồi. Con vẫn còn một số việc phải làm. Con sẽ gọi lại sau cho mẹ."
     
  9. Rin Le Linh Linh

    Messages:
    7
    Chương 18: Thẳng thắn với nhà họ Đường.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cẩn Đình hầu như lần nào tắt điện thoại cũng lấy cớ đó, mẹ anh đã quá quen với điều đó. Dù phàn nàn, oán giận nhưng bà vẫn lo cho thân thể và chuyện kết hôn của con trai mình.

    Trong phòng.

    Ánh nắng sáng sớm mai khẽ chiếu vào căn phòng tối, qua những khe hở trên tấm rèm cửa nặng nề.

    Đồng hộ sinh học của Đường Thiến Thiến đã thúc giục cô một lần nửa thức dậy, cô không muốn dậy chỉ muốn nằm dưới chăn.

    Không biết tối hôm qua mình nằm mơ thấy cái gì, luôn cảm thấy trong phòng không phải chỉ có một mình cô, mơ mơ màng màng cũng không mở mắt ra được, cũng không mở mắt ra được để kiểm tra xem ý nghĩ trong đầu mình có đúng hay không..

    Chuông điện thoại vang lên, người duy nhất có thể gọi cho cô chỉ có thể là những người gọi là nhà kia của cô, cô không muốn trả lời điện thoại.

    Nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, cô bực bội xoa coa mái tóc rối bù, dựa vào thành giường, nhìn tên người gọi đến, nhếch mép.

    Bọn họ muốn cô trở về một lần nữa làm cu li cho họ sao? Cô không ngốc, cô chỉ là quan tâm đến mối quan hệ gia đình mong manh giữa họ mà cô cho rằng là nó tồn tại, nhưng với hai cái tát ngày hôm qua, mối quan hệ mong manh đó đã biến mất rồi.

    Cô không có lý do gì để làm việc cho người cô xem là người lạ đó!

    Nhấc điện thoại lên, cô nghe thấy giọng nghiêm túc của cha Đường.

    "Lát nữa đến văn phòng của tôi, tôi cần thảo luận chi tiết về bản thảo thiết kế."

    "Ông muốn nói chuyện gì? À chuyện làm thế nào để đưa cho Đường Gia Ninh một bản thảo thiết kế hoàn hảo sao?"

    Thái độ của Đường Thiến Thiến khiến cho cha Đường khẽ cau mày, vẻ mặt lộ ra sự tức giận, đứa con gái ngoan ngoãn giờ lại muốn làm trái ý ông, không cho ông mặt mũi, ngực ông rất tức giận.

    "Bây giờ, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Tôi sẽ sẽ gửi đơn thôi việc cho bộ phận nhân sự qua email. Từ hôm nay, tôi sẽ không còn cống hiến cho người con gái quý giá của ông nữa." Lúc nói ra, cô đột nhiên cảm thấy thoải mái, trực tiếp cúp điện thoại, dùng ngón tay mảnh khảnh kéo số điện thoại vừa gọi vào danh sách đen, mặc kệ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

    * * *

    Trong văn phòng.

    Mẹ Đường đứng bên cạnh cha Đường, nghe thấy lời Đường Thiến Thiến nói thì mặt đầy tức giận.

    "Đứa con gái đáng chết này, giờ đã lớn cánh cứng lại còn dám làm trái ý của chúng ta. Nếu nó thật sự thôi việc, ai sẽ cung cấp bản vẽ thiết kế cho Gia Ninh?"

    "Gia ninh bây giờ, là một nhà thiết kế đang nổi, tác phẩm của con bé đã ra mắt và nhận được phản hồi tốt, hiện tại con bé đại diện cho bộ mặt của nhà họ Đường, nếu có sai sót gì sẽ tổn thất không thể bù đắp được.."

    Mặt cha Đường nặng nề, ông luôn cảm thấy Đường Thiến Thiến là một người nhát gan, yếu đuối. Vì vậy, khi thấy vợ mình bắt nạt và làm nhục Đường Thiến Thiến, ông sẽ coi như chưa có chuyện gì sảy ra.

    Nhưng bây giờ, mọi thứ phát triển theo xu hướng như vậy, thực lực của Gia Ninh ai cũng thấy rõ, bản thảo do Gia Ninh thiết kế chắc chắn không thể so sánh với Đường Thiến Thiến.

    "Gọi cho Đường Dịch Đình."

    Cha Đường suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.

    Con trai lớn của ông trong công ty luôn quy cũ và siêng năng làm việc, tuy có năng lực nhưng lại không có nhiều tham vọng, điểm quan trọng nhất là có mối quan hệ tốt với Đường Thiến Thiến.

    Cha Đường biết rằng, bây giờ người duy nhất có khả năng thuyết phục được Đường Thiến Thiến chỉ có Đường Dịch Đình.

    Ngay khi Đường Dịch Đình bước vào văn phòng, anh đã cảm thấy không khí bên trong căng thẳng.

    Mẹ Đường chấp tay đi đi lại lại, cha Đường cau mày tỏ vẻ lo lắng.

    Đường Dịch Đình đoán lần này gọi anh đến nhất định không phải là chuyện gì tốt, nhưng anh còn có thể làm gì đây!

    "Cha, cha tìm con sao?"

    Cha Đường nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, vươn tay ra hiệu cho Đường Dịch Đình ngồi xuống.

    "Ngồi xuống nói chuyện."

    Mẹ Đường rất đắc ý khi nhìn thấy Đường Dịch Đình đi đến, kéo ghế cho bà rồi ngồi bên cạnh bà.

    Đường Dịch Đình nịnh nọt, thầm nghĩ trong lòng hai người này muốn anh làm cái gì đó, bằng không sao đột nhiên lại khách sáo như vậy.

    "Cha, công ty sảy ra chuyện gì sao?"
     
  10. Rin Le Linh Linh

    Messages:
    7
    Chương 19: Con biết Thiến Thiến là người như thế nào.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cha Đường lắc đầu: "Không phải công ty, là Gia Ninh." Không phải công ty xảy ra chuyện nên Đường Dịch Đình yên tâm, nhưng Đường Gia Ninh ăn, uống rồi chơi cả ngày, rất vui vẻ.. điều gì có thể xảy ra với cô ấy?

    "Gia Ninh? Em ấy có thể xảy ra chuyện gì?"

    Mẹ Đường rất sốt ruột, thấy bộ dáng không hề thay đổi của cha Đường, bà rất lo lắng.

    Cha Đường chưa kịp trả lời thì mẹ Đường đã lên tiếng trước.

    "Không phải là vì con sói mắt trắng Đường Thiến. Mặc dù cha con thường nghiêm khắc với nó, nhưng không phải là vì con bé! Bây giờ thì tốt rồi, đôi cánh của nó đã cứng cáp, nó bắt đầu không nghe lời cha của con, ngay cả lời nói của chúng ta.. nó cũng không nghe.. này!"

    Đường Dịch Đình vẫn khâm phục khả năng đổi trắng thay đen của mẹ Đường.

    Sau nhiều năm như vậy, ai cũng biết mẹ Đường đã làm gì với Đường Thiến, chưa từng coi Đường Thiến Thiến như con gái ruột của mình, vậy tại sao lại phải diễn kịch mẹ con ở đây?

    Cho dù trông lòng Đường Dịch Đình có trăm mối bất mãn với mẹ Đường nhưng anh cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao anh cũng là người nhà họ Đường, mà mẹ Đường bà là mẹ trên danh nghĩa của anh.

    "Mẹ, mẹ đừng kích động. Con biết Thiến Thiến là người như thế nào, từ nhỏ cô ấy đã cư xử với mọi người rất tốt. Sẽ không vì lý do gì mà không nghe lời, có sự hiểu lầm nào trong việc này không?"

    "Hiểu lầm?" Mẹ Đường hất tay Đường Dịch Đình ra, có chút tức giận.

    "Con nói vậy là sao? Con đang trách chúng ta, hay là đang trách Gia Ninh?" Ngay khi mẹ Đường nói câu này, Đường Dịch Đìch nhận thấy sắc mặt của cha Đường lập tức tối sầm lại, ông không nói gì. Tại sao phản ứng của hai người này?

    "Cha mẹ đùng nóng giận, có chuyện gì đang xảy ra! Nhất định phải nói cho con biết."

    Cha Đường nói với Đường Dịch Đình những gì vừa xảy ra, nói Đường Thiến Thiến đã nói với ông sẽ không làm việc cho nhà họ Đường nữa.

    Thành thật mà nói, Đường Dịch Đình thấy hành động của Đường Thiến Thiến là đúng, thậm chí anh còn rất hài lòng trước sự phản kháng của Đường Thiến Thiến.

    Anh biết Đường Thiến khó chịu, bị đè nén nhiều năm như vậy, giờ cuối cũng rời khỏi nhà họ Đường, anh nên nghĩ về bản thân.

    "Dịch Đình ta biết con có quan hệ tốt với Thiến Thiến, chỉ có lời nói của con mới làm nó nghe lời. Bây giờ danh tiếng của Gia Ninh đã hết, nếu có chuyện gì xảy ra vào lúc này, không chỉ ảnh hưởng đến nó mà còn cả nhà Họ Đường và cả công ty."

    Đường Dịch Đình hiểu rõ khi nghe cha Đường nói những lời này, ông ấy muốn anh khuyên Đường Thiến!

    Đường Dịch Đình làm việc trong công ty lâu như vậy, anh biết công ty khó phát triển như thế nào, anh cũng biết bị bên ngoài biết sẽ có kết quả như thế nào.

    Một mặt là em gái anh phải chịu, một mặt là danh tiếng của công ty, Đường Dịch Đình nhất thời không biết lựa chọn như thế nào.

    "Cha, tại sao cha không làm điều này! Khi nào có thời gian, con sẽ hẹn Thiến Thiến và nói chuyện với em ấy. Còn việc em ấy có đồng ý hay không là tùy thuộc vào em ấy."

    Cha Đường gật gật đầu đồng ý, bây giờ chỉ có thể làm như vậy.

    "Được rồi, không còn có việc gì, vậy con đi làm trước."

    Đường Dịch Đình nói xong liền đứng dậy rời đi.

    Mẹ Đường nhìn Đường Dịch Đình rời đi, sau đó đập tay lên bàn một cái "bốp."

    Cha Đường sửng sốt, giọng điệu có phần bất mãn: "Bà lại muốn làm gì nữa?"

    "Tôi muốn làm gì? Còn không phải xem Đường Dịch Đình có ý tứ gì sao?"

    Mẹ Đường vẫn luôn như vậy, bây giờ cha Đường cũng có chút nóng nảy.

    "Đủ rồi, bà nghĩ chúng ta bây giờ còn cách nào khác sao? Nếu Gia Ninh đủ tốt, chúng ta có thể làm đến như vậy không?"

    Khi mẹ Đường nghe thấy điều này, bà lập tức tức giận, cảm thấy ông đang trách con gái mình không thể đáp ứng mong dợi của ông! Không nói một lời, bà xách túi, đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.

    Bên kia, Lục Cẩn Đình đang làm việc trong văn phòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...