Ngôn Tình [Edit] Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế - Dạ Tiểu Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Venus0412, 26 Tháng năm 2022.

  1. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 20.2: Tìm được chỗ dựa (2)



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả người Triệu Mỹ Hoa choáng váng, bà ta không ngốc, vừa nhìn thái độ của Nhiễm Quốc Đào liền cảm thấy không ổn, ánh mắt bà ta nhìn thẳng vào Kha Kiêu rồi cũng không la hét gì nữa.

    Kha Kiêu đỡ Ninh Kiều Kiều đứng dậy, nhặt kính cận trên mặt đất rồi đưa cho cô. Anh ta khinh thường liếc mắt nhìn Nhiễm Quốc Đào một cái rồi cúi đầu nói với Ninh Kiều Kiều: "Em gái bốn mắt, nói cho ông ấy biết em muốn gì?"

    Lúc này Nhiễm Quốc Đào mới quay đầu nhìn Ninh Kiều Kiều, khi nhìn thấy tay cô che mặt thì ông ta nhíu mày.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, cô ngẩng đầu nhìn Nhiễm Quốc Đào rồi nói: "Hôm nay tôi đến nhà ông Nhiễm là muốn tìm mẹ Trương, mời hai người giao mẹ Trương ra thì tôi sẽ lập tức đi, tuyệt đối không chậm trễ thêm một phút nào!"

    Vẻ mặt Nhiễm Quốc Đào có chút khó coi: "Kiều Kiều con nói cái gì vậy!"

    "Ông Nhiễm xin ông trả lại mẹ Trương cho tôi, ở nơi này mẹ Trương là người thân duy nhất của tôi!" Ninh Kiều Kiều gằn từng câu từng chữ.

    Cô nhìn Nhiễm Quốc Đào trong mắt không còn chút tình cảm giống như tình thân.

    Nhiễm Quốc Đào nhíu mày, vừa định răn dạy Ninh Kiều Kiều nhưng nghĩ đến Kha Kiêu vẫn còn ở đây cho nên chỉ có thể kìm nén lửa giận ở trong lòng mà nói: "Mấy ngày nay mẹ Trương không trở về, bà ấy không có ở đây!"

    Mẹ Trương không có ở đây..

    Ninh Kiều Kiều nhíu mày, không thể nào! Ở thành phố G mẹ Trương không có chỗ nào khác để đi, ngoại trừ biệt thự nhà họ Nhiễm thì bà có thể đi đâu chứ?

    Ninh Kiều Kiều vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên, Ninh Kiều Kiều sửng sốt vội lấy điện thoại ra.

    Là một số điện thoại xa lạ, Ninh Kiều Kiều nhíu mày, cô đi sang một bên để nghe điện thoại.

    Nhiễm Quốc Đào nhìn thoáng qua Ninh Kiều Kiều rồi lập tức bật mỉm cười tha thiết nhìn Kha Kiêu, một bên Kha tổng, hai bên cũng là Kha tổng.

    Kha Kiêu cười nửa miệng liếc mắt nhìn Triệu Mỹ Hoa ở một bên với vẻ mặt ủ rũ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

    Anh ta không có hứng thú đối với chuyện gia đình người khác, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào dám chửi anh ta!

    Cuộc gọi chưa được một phút, sau khi nghe điện thoại xong thì vẻ mặt Ninh Kiều Kiều trắng bệch, cô cúp điện thoại rồi chạy về phía Kha Kiêu, nắm lấy cánh tay Kha Kiêu và run rẩy nói: "Anh mau đưa tôi đến bệnh viện, đến bệnh viện!"

    "..."

    Kha Kiêu quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, em gái bốn mắt này thật đúng là coi anh ta là tài xế sao?

    "Tôi cầu xin anh! Mẹ Trương bị tai nạn xe hơi, bây giờ tôi phải đến bệnh viện!" Ninh Kiều Kiều lo lắng đến mức sắp khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ nhăn lại, dù là ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.

    Kha Kiêu âm thầm lắc đầu là do cái tật xấu thương hương tiếc ngọc này của anh ta a..

    Thôi đi, dù sao thì cô gái này cũng là người Úc Nhị thích, đến lúc đó tìm anh ấy lấy chút lãi là được.

    "Đi!" Kha Kiêu nhướng mày đắc ý mà rời đi. Nhiễm Quốc Đào còn đang nói chuyện với anh ta.

    "Cảm ơn, cám ơn ngươi!" Ninh Kiều Kiều cảm kích đến suýt khóc liền vội vàng đuổi theo.

    Nhiễm Quốc Đào ở phía sau nhìn về phía cửa với vẻ mặt cực kỳ khó coi, ông ta quay đầu lại nhìn Triệu Mỹ Hoa rồi hét lên: "Vừa rồi bà nói cái gì! Bà có biết là đã đắc tội với Thần Tài không?"

    Trương Mỹ Hoa bĩu môi cứng rắn hét lại: "Ông hét với tôi làm gì? Làm sao tôi biết anh ta là ai chứ? Tôi còn tưởng anh là khải tử của con khốn kia! Ông hét lên với tôi làm gì, con khốn kia bắt nạt tôi ông cũng bắt nạt tôi.."

    Ánh mắt Nhiễm Quốc Đào sáng như chuông đồng, ông nhìn Triệu Mỹ Hoa đang làm bộ làm tịch lau nước mắt, tức giận đến mức nói không nên lời.

    Chiếc xe thể thao với hiệu suất cao phóng một cái thật đẹp, lái xe ra khỏi biệt thự nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

    Ninh Kiều Kiều im lặng ngồi ở ghế phụ, trong tay vẫn cầm chặt điện thoại di động.
     
    Cuộn LenAnnie Dinh thích bài này.
  2. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 21.1: Thổi gió bên gối (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kha Kiêu liếc Ninh Kiều Kiều một cái, cảm thấy bản thân mình cũng coi như là đã sống giữa rừng hoa thế mà cũng có ngày sai lầm.

    Em gái bốn mắt này khi đeo kính thì nhan sắc bình thường nhưng khi tháo kính ra thì nhìn thật đẹp!

    Khó trách Úc Nhị cảm thấy hứng thú với cô ấy..

    "Em gái bốn mắt, cô tên là gì?" Kha Kiêu lái xe hỏi.

    Ninh Kiều Kiều về nước, nhìn Kha Kiêu một cái rồi nói với giọng như muỗi kêu: "Ninh Kiều Kiều."

    Kha Kiêu gật đầu và đánh tay lái một cái: "Kha Kiêu."

    Kha Kiêu..

    Anh ta đang nói tên anh ta à?

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, bất ngờ nhìn Kha Kiêu với vẻ mặt không thể tin.

    Anh ta là chủ tịch tập đoàn Kha Thị!

    Sở dĩ Ninh Kiều Kiều biết hai chữ "Kha Kiêu" là bởi vì một tháng trước, cái tên này có thể nói là chiếm lĩnh trên các tiêu đề của các tờ báo truyền thông lớn.

    Tổng giám đốc mới của tập đoàn Kha thị nhậm chức và đính hôn với con gái của một thương nhân giàu có khác ở thành phố G!

    "Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy, yêu tôi rồi à? Vậy cũng không được, mặc dù cô lớn như vậy còn không có kiên nhẫn, thế nhưng nếu Úc Nhị coi trọng thì tôi cũng không động vào phụ nữ của anh em mình."

    Kha Kiêu cười như không cười nói.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu, cô chợt nhớ tới cảnh tượng hôm nay khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Kha Kiêu, lúc đó anh ta trái ôm phải ôm.. Nhưng không phải anh ta đã đính hôn sao?

    Trong xe bỗng nhiên im lặng, Ninh Kiều Kiều im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Kha Kiêu với ánh mắt chân thành và nói: "Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi, sau này nếu anh cần tôi giúp gì thì tôi nhất định sẽ trả ơn anh!"

    Cô không có tiền, lấy tiền trả ơn Kha Kiêu cũng không thực tế, hơn nữa tổng giám đốc tập đoàn Kha thị làm sao có thể để ý đến mấy đồng tiền của cô chứ.

    Tòa nhà bệnh viện ở gần trước mặt, Kha Kiêu nghiêng đầu liếc Ninh Kiều Kiều một cái, cười nửa miệng rồi nói: "Có ơn phải trả, anh trai thích tính tình của cô. Đừng nói đến đúng là tôi có chỗ cần cô giúp đỡ."

    "Cái gì?" Ninh Kiều Kiều nghi ngờ hỏi.

    "Ở chỗ của Úc Nhị có một mảnh đất mà tôi rất muốn, cô đi lấy giúp tôi thì coi như là cô đang trả ơn cho tôi, thấy thế nào?" Kha Kiêu nói.

    Tối nay anh ta gọi Úc Thiếu Mạc ra là vì chuyện này, nhưng tên kia lại rất cứng rắn, cả đêm cũng không nói đến chuyện này.

    Anh ta nhắc tới mấy lần còn bị tên kia tránh đi!

    Kha Kiêu uống một bụng rượu mà không làm được việc, trong lòng cũng có chút không thoải mái.

    "Tôi đi lấy nó? Tôi phải lấy nó như thế nào?" Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn Kha Kiêu.

    Kha Kiêu lái xe vào bãi đỗ xe, sau khi tắt máy anh ta nhìn Ninh Kiều Kiều, đôi mắt đào hoa nhướng lên và nói: "Thổi gió bên gối, cô không hiểu sao?"

    Thổi gió bên gối?

    Ninh Kiều Kiều còn chưa lấy lại tinh thần thì Kha Kiêu đã mở cửa bước xuống xe.

    Ninh Kiều Kiều cũng vội vàng mở cửa xe, chạy về phía tòa nhà cấp cứu.

    Kha Kiêu liếc mắt nhìn bóng lưng Ninh Kiều Kiều, anh ta nhếch môi cầm điện thoại di động vừa đi vừa quay số.

    "Cậu có còn muốn cô gái của cậu không?"

    Giọng nói trầm thấp của Kha Kiêu vang lên rõ ràng trong đêm tối đen, chỉ là Ninh Kiều Kiều đã chạy xa nên cô không nghe thấy.

    Ninh Kiều Kiều chạy đến tòa nhà cấp cứu, tìm y tá hỏi thăm mới biết bà Trương vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật.

    Ninh Kiều Kiều nghe thấy còn trong phòng phẫu thuật thì hai chân cô mềm nhũn, y tá có chút không đành lòng nhìn cô bé trẻ tuổi này liền đỡ cô ngồi xuống ghế bên cạnh.

    "Lúc bệnh nhân được đưa tới thì cả người đều là máu, hiện giờ bác sĩ đang cố gắng hết sức cứu chữa! Bây giờ cô đã đến thì đi thanh toán tiền viện phí trước đã."

    Y tá đưa cho Ninh Kiều Kiều một đống danh sách.
     
    Cuộn LenAnnie Dinh thích bài này.
  3. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 21.2: Thổi gió bên gối (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu óc Ninh Kiều Kiều quay cuồng, cô sửng sốt vài giây mới tỉnh táo cúi đầu nhìn danh sách trong tay rồi lại bị con số trên đó dọa sợ.

    "Sao có thể đòi nhiều tiền như vậy?"

    Ninh Kiều Kiều trợn tròn hai mắt.

    "Cái này mà coi như nhiều sao? Người bị đâm trong nhà cô là bà già! Chỉ cần truyền máu thôi cũng không biết phải tốn hết bao nhiêu, còn chưa tính tiền viện phí sau này.. Tiền chỉ trong ngày hôm nay, cô nhanh chóng trả tiền đi!" Y tá nói.

    Ninh Kiều Kiều cầm hóa đơn đứng lên rồi đi về phía nơi bệnh viện nộp phí.

    Và sau đó thì sao?

    Ninh Kiều Kiều đứng trong đại sảnh trống rỗng, nhìn cửa sổ nhỏ sáng rực cách đó không xa.

    Cô phải làm gì đây? Tiền trên người cô ngay cả số lẻ này cũng không đủ!

    Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại lên, lần lượt lục lọi danh bạ từng cái một.

    Các bạn cùng lớp thì không cần phải tìm, tất cả mọi người đều là sinh viên cũng không có nhiều tiền như vậy.

    Người duy nhất có thể giúp cô thì chỉ có Bách Hiểu, nhưng Bách Hiểu..

    Tiền tiêu vặt của Bách Hiểu so với tiền thuốc men cũng chỉ là giọt nước trong ly.

    Cuối cùng, Ninh Kiều Kiều nhìn lên cái tên duy nhất là "anh trai".

    Ngón tay Ninh Kiều Kiều đặt trên màn hình hơi run rẩy, từ đầu đến cuối đều không ấn được.

    Chắc là lúc này Nhiễm Văn Hiên đang ở cùng một chỗ với Hàn Lộ..

    Đột nhiên, trong đại sảnh yên tĩnh vang lên tiếng giày da, trong không gian yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng.

    Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đi về phía vị trí mà cô đang đứng.

    Có lẽ cũng là người nhà đến nộp phí, Ninh Kiều Kiều cúi đầu cầm điện thoại rời đi, cô chuẩn bị đi ra chỗ khác gọi điện thoại.

    "Cô Ninh." Vậy mà người đàn ông kia lại lên tiếng gọi Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, đột nhiên cô xoay người lại nhìn người đàn ông kia với vẻ mặt nghi ngờ: "Anh đang gọi tôi à?"

    Chỗ này chỉ có hai người bọn họ, ngoại trừ gọi cô ra thì còn có thể gọi ai?

    Lục Nghiêu hơi bất lực nhìn Ninh Kiều Kiều, được rồi, lần trước cô gái này cũng không đeo kính, xem ra lại không nhớ dáng vẻ của anh ta rồi.

    "Cô Ninh, tôi là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Úc thị, tôi tên là Lục Nghiêu, là tổng giám đốc của chúng tôi để tôi đến, anh ấy nói có lẽ cô cần giúp đỡ." Lục Nghiêu nói.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, tập đoàn Úc thị?

    "Úc Thiếu Mạc?"

    "Đúng vậy, cô Ninh." Lục Nghiêu gật đầu: "Một tiếng trước Mạc thiếu có việc đã bay tới châu Âu, cho nên anh ấy không thể tự mình đến đây, à, đúng rồi. Là Kha thiếu gọi điện thoại cho Mạc thiếu, Kha thiếu bảo tôi nói cho cô biết, anh ta đã về nhà ngủ."

    Kha Kiêu đã đi rồi sao? Một tiếng trước..

    Ninh Kiều Kiều cụp mắt, Úc Thiếu Mạc đi châu Âu sao? Không phải lúc đó còn đang uống rượu ở quán bar sao.

    "Cô Ninh, cô cần giúp gì?" Thấy Ninh Kiều Kiều ngẩn người, Lục Nghiêu liền hỏi.

    Ninh Kiều Kiều sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần thì nhìn Lục Nghiêu, cô dừng lại một chút rồi cắn môi nói: "Điều kiện trao đổi là gì?"

    Ninh Kiều Kiều không ngốc. Cô cũng không cảm thấy Úc Thiếu Mạc để trợ lý của anh ấy đến bệnh viện muộn như vậy, là biểu hiện của tình yêu.

    "Cô Ninh là người thông minh tất nhiên là biết Mạc thiếu muốn cái gì." Lục Nghiêu nói.

    "..."

    Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Ninh Kiều Kiều trầm xuống.

    "Thật ra cô Ninh cần gì phải làm vậy, Mạc thiếu luôn luôn có tình có nghĩa với người của anh ấy. Nếu cô Ninh theo Mạc thiếu thì có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt, cho dù có một ngày nào đó cô và Mạc thiếu chia tay thì cô cũng có được một khoản tiền đủ để cô tiêu cả đời. Huống chi người này là Mạc thiếu, cô Ninh có biết ở thành phố G có bao nhiêu phụ nữ đều.."

    Lục Nghiêu đảm nhận vai trò vận động khách.
     
    Cuộn LenAnnie Dinh thích bài này.
  4. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 22.1: Được bán với giá nào (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi biết rồi!" Ninh Kiều Kiều ngắt lời Lục Nghiêu.

    "Anh không cần nói với tôi làm tình nhân cho Úc Thiếu Mạc có bao nhiêu chỗ tốt, cũng không cần nói cho tôi biết đây là chuyện mà người khác cầu còn không được." Ninh Kiều Kiều lạnh lùng nhìn Lục Nghiêu: "Bởi vì tôi cũng không cảm thấy làm tình nhân cho người khác thì có gì gọi là vinh quang."

    Ninh Kiều Kiều quay đầu trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của Lục Nghiêu, gằn từng chữ nói: "Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của các anh, anh nói cho Úc Thiếu Mạc biết, tôi đồng ý yêu cầu của anh ấy."

    Đây chính là hiện thực, mặc kệ cô khinh thường và khinh bỉ hai chữ "tình nhân" đến mức nào, nhưng mẹ Trương đang nằm trong bệnh viện cần tiền, mà anh trai của cô đã không còn là người có thể giúp đỡ cô..

    Nói xong Ninh Kiều Kiều liền cúi đầu, Lục Nghiêu khẽ liếc Ninh Kiều Kiều một cái, đưa tay cầm lấy biên lai nộp lệ phí trong tay Ninh Kiều Kiều rồi nói: "Cô Ninh, vậy tôi giúp cô nộp phí trước, một chút nữa chúng ta sẽ ký hợp đồng."

    Ninh Kiều Kiều cắn môi, gật đầu.

    Cảm giác bán mình là gì? Ninh Kiều Kiều chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

    Sau đó, mọi chuyện đều do Lục Nghiêu làm, Ninh Kiều Kiều quay lại phòng bệnh chờ.

    Lục Nghiêu sắp xếp một phòng VIP cho mẹ Trương, mẹ Trương còn chưa ra khỏi phòng giải phẫu, Ninh Kiều Kiều ngồi trên sofa, nghe Lục Nghiêu gọi điện thoại ở một bên.

    "Đúng vậy Mạc thiếu. Tôi đang chuẩn bị để cô Ninh ký tên.. Phải.. thuộc hạ biết phải làm gì."

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu, hai ngón tay quấn chặt lấy nhau.

    Cô có thể đoán được nội dung cuộc điện thoại giữa Lục Nghiêu và Úc Thiếu Mạc.

    Lục Nghiêu cúp điện thoại, đi tới để một bản hợp đồng trước mặt Ninh Kiều Kiều, giọng nói trầm thấp theo công thức nói: "Cô Ninh, nếu không có vấn đề gì thì bây giờ tôi sẽ giải thích cho cô về các điều khoản trong hợp đồng này."

    Ninh Kiều Kiều hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lục Nghiêu.

    Anh ta đã chuẩn bị đầy đủ hợp đồng khi ở trong bệnh viện sao?

    Lục Nghiêu giống như biết Ninh Kiều Kiều đang suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng mỉm cười giải thích: "Bản hợp đồng này là một ngày sau khi Mạc thiếu và cô Ninh ở khách sạn Hoàng Cung, đã chuẩn bị sẵn sàng cho cô Ninh."

    Đôi mắt Ninh Kiều Kiều chợt lóe, cúi đầu, cắn môi im lặng.

    "Như vậy bây giờ tôi bắt đầu đọc, mời cô Ninh chú ý nghe, có chỗ không rõ thì có thể cắt ngang lời nói của tôi bất kỳ lúc nào."

    "Thứ nhất, trong thời hạn hợp đồng giữa hai bên, tất cả chi phí của nhà gái đều do nhà trai phụ trách, nhà gái phải giữ mình như ngọc, không phát sinh tiếp xúc riêng tư, gút mắc tình cảm với bất kỳ người đàn ông nào."

    "Hai.."

    Thấy Ninh Kiều Kiều không nói gì, Lục Nghiêu liền tự mình đọc tiếp.

    "Không cần." Đột nhiên Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên, mắt cô nhìn thẳng vào Lục Nghiêu rồi nói: "Anh không cần đọc nữa, tôi ký, chỉ cần hai người có thể giúp tôi sắp xếp tốt cho mẹ Trương là được."

    Ninh Kiều Kiều không có hứng thú khi biết mình bị bán với giá gì.

    "Cái này là tất nhiên!" Lục Nghiêu nói.

    Ninh Kiều Kiều gật đầu, cầm lấy bút bên cạnh rồi cầm lấy văn kiện Lục Nghiêu đưa tới, lật đến trang ký tên.

    Thật ra có hợp đồng cũng tốt, như vậy thì sau này chỉ cần hết hạn hợp đồng, cô có thể rời khỏi Úc Thiếu Mạc.

    Lúc Ninh Kiều Kiều ký tên, tay hơi do dự một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, liền cúi đầu, không chút do dự viết tên mình lên.

    Lục Nghiêu nhìn vẻ mặt của Ninh Kiều Kiều khi ký tên, trong lòng cũng có chút đồng tình.

    Cô gái này chỉ vừa mới trưởng thành mà thôi, chỉ là ai bảo Mạc thiếu coi trọng cô ấy, a..

    Hy vọng hứng thú của Mạc thiếu đối với cô ấy không nên quá lâu, giống như trước kia, qua mười ngày nửa tháng thì cảm giác mới mẻ cũng qua đi.
     
    Cuộn LenAnnie Dinh thích bài này.
  5. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 22.2: Được bán với giá nào (2)



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ký xong, Ninh Kiều Kiều đưa tài liệu cho Lục Nghiêu, Lục Nghiêu cất tài liệu bỏ vào túi giấy kraft, vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên trước cửa truyền đến tiếng ồn ào.

    Ninh Kiều Kiều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nữ y tá xuất hiện ở cửa, nhìn Lục Nghiêu nói: "Anh Lục, cảnh sát phụ trách tai nạn giao thông tới rồi."

    Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều rồi nói: "Đi thôi."

    Ninh Kiều Kiều đứng lên, theo sau Lục Nghiêu đi về phía cửa.

    Trên hành lang bên ngoài cửa, có hai cảnh sát mặc đồng phục đang đứng.

    Sau khi Lục Nghiêu bắt tay với cảnh sát, mới nói cô là người nhà của bà lão bị đụng, bỗng nhiên có một người đàn ông từ phía sau cảnh sát lao ra, ôm lấy chân Ninh Kiều Kiều, quỳ trên mặt đất khóc lớn.

    Ninh Kiều Kiều sững sờ, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất khóc rống, cảnh sát dùng sức kéo cũng không kéo lên nổi.

    "Em gái à! Tôi sai rồi, tôi không nên đụng vào bà già nhà cô! Nhưng tôi không cố ý! Tôi vội vã về nhà để chăm sóc vợ tôi! Vợ tôi sắp sinh rồi! Gia đình tôi có ba đứa con để chăm sóc, đột nhiên bà ấy chạy ra khiến tôi thật sự không biết phải làm thế nào! Em gái tôi cầu xin cô, nhà tôi trên còn mẹ già dưới có con nhỏ! Tôi tới đây làm việc a.."

    Tiếng khóc của người đàn ông vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong hành lang yên tĩnh của phòng VIP.

    "Anh đứng lên rồi nói chuyện!"

    Lần đầu tiên Ninh Kiều Kiều gặp phải loại chuyện này, nhất thời tay chân luống cuống cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

    "Tôi không đứng dậy! Em gái, xin cô hãy tha thứ cho tôi a, không phải là tôi cố ý đụng đâu!" Người đàn ông gào thét.

    "Anh đứng dậy! Đụng phải người rồi chạy trốn mà còn nói lý!", một cảnh sát giao thông tức giận hét lên.

    * * *

    Người đàn ông cũng không để ý tới cảnh sát giao thông, liền mạnh mẽ ôm chân Ninh Kiều Kiều, liên tục khóc lóc kêu không phải là mình cố ý, trong nhà nghèo không có tiền.

    Bị giọng nói của người đàn ông thu hút, y tá đang làm nhiệm vụ đều chạy tới xem náo nhiệt, Ninh Kiều Kiều bất lực nhìn người đàn ông tồi thở dài nói: "Anh đi đi, tôi không truy cứu trách nhiệm của anh."

    "Hả?" Tiếng khóc của người đàn ông khàn khàn, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Ninh Kiều Kiều: "Em gái, em thật sự.. Em thực sự không muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"

    "Ừm." Ninh Kiều Kiều gật đầu.

    "Nhưng anh ta đụng phải người nhà của cô, còn chạy trốn! Cô bé, cô.. Anh kia! Anh chạy làm gì vậy? Quay lại đây!"

    Cảnh sát giao thông còn chưa nói xong, tài xế gây tai nạn đã đứng lên bỏ chạy, xả người biến mất trong nháy mắt.

    Ninh Kiều Kiều liếc mắt nhìn hành lang đã không còn bóng người, có chút mệt mỏi nói: "Thôi đi, để cho anh ta đi đi."

    "Nhưng anh ta gây tai nạn rồi bỏ chạy, cô gái nhỏ, cô hoàn toàn có thể truy cứu trách nhiệm hình sự của anh ta!" Cảnh sát giao thông nói.

    "Không phải anh ta nói còn phải chăm sóc vợ sắp sinh sao? Quên nó đi."

    Ninh Kiều Kiều không muốn nói thêm gì nữa, xoay người đi vào trong phòng bệnh.

    Dù sao cô cũng đã ký khế ước bán thân, sự việc đã định như vậy, truy cứu trách nhiệm của tài xế kia thì có ý nghĩa gì.

    Lục Nghiêu nhìn thoáng qua bóng lưng của Ninh Kiều Kiều, anh ta quay đầu lại bắt chuyện với cảnh sát giao thông.

    Ninh Kiều Kiều trở lại phòng bệnh tiếp tục chờ, không lâu sau Lục Nghiêu cũng vào. Ninh Kiều Kiều nhìn anh ta một cái, một lát sau giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay.

    Đã lâu như vậy, sao mẹ Trương còn chưa đi ra?

    "Lục.. Anh Lục, tôi muốn đợi ở cửa phòng mổ."

    Ninh Kiều Kiều nhớ rõ lúc nãy người đàn ông này giới thiệu anh ta họ Lục.

    Lục Nghiêu gật đầu nhìn Ninh Kiều Kiều rồi đứng lên nói: "Đi thôi, tôi đi cùng cô."

    Hai mắt Ninh Kiều Kiều lóe lên, cô nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
     
    Cuộn LenAnnie Dinh thích bài này.
  6. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 23.1: Nhà tang lễ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Kiều Kiều hơi lo lắng chạy về phía phòng giải phẫu, lúc ra khỏi cửa thang máy cô không cẩn thận bị trật chân.

    "..."

    "Cẩn thận!" Lục Nghiêu vội vàng giơ tay đỡ Ninh Kiều Kiều và hỏi: "Cô Ninh, cô không sao chứ?"

    "Tôi không sao."

    Ninh Kiều Kiều giật chân, mỉm cười cảm ơn với Lục Nghiêu rồi đi nhanh về phía cửa phòng giải phẫu.

    Lục Nghiêu nhìn bóng lưng Ninh Kiều Kiều, anh ta lắc đầu thở dài rồi đuổi theo.

    Khi Ninh Kiều Kiều vừa đến cửa phòng giải phẫu thì đèn trên cửa phòng phẫu thuật vừa tắt.

    Điều này có nghĩa là ca phẫu thuật đã được xong và cô đã đến kịp thời!

    Cánh cửa phòng mổ mở ra từ bên trong và các bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật màu xanh nhạt xuất hiện ở cửa.

    "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

    Bác sĩ tháo khẩu trang và hỏi.

    "Là tôi!" Ninh Kiều Kiều vội vàng bước tới nhìn bác sĩ và: "Bác sĩ, Bà ngoại.. của tôi sao rồi?"

    Bác sĩ nhìn Ninh Kiều Kiều đang lo lắng, lại nhìn Lục Nghiêu ở phía sau cô rồi nói với Ninh Kiều Kiều: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi."

    Ầm ầm!

    Ninh Kiều Kiều như bị sét đánh!

    "Anh.. Anh đang nói cái gì vậy?" Ninh Kiều Kiều không nhìn bác sĩ với vẻ mặt không thể tin, ngay cả giọng nói cũng run lên.

    "Khi bệnh nhân đến, đầu bị va đập mạnh, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi xin lỗi."

    Vẻ mặt bác sĩ bình tĩnh, họ đã quen với sự sống và cái chết.

    Ninh Kiều Kiều sững sờ nhìn bác sĩ, cô không chịu nổi lùi về phía sau hai bước, liên tục lắc đầu không chịu chấp nhận sự thật này.

    "Không thể nào, không thể nào.. không thể nào.."

    Cô thì thầm với giọng đau khổ.

    Ngay cả Lục Nghiêu, người luôn tự nhận mình không biết đồng cảm là gì cũng nhìn Ninh Kiều Kiều với ánh mắt thương hại.

    "Đúng rồi, lúc phẫu thuật chúng tôi phát hiện trong lòng bệnh nhân có ôm một cái túi, bà ấy vẫn ôm chặt trong tay không buông, chúng tôi mất rất nhiều sức mới lấy ra được, y tá sẽ đưa cho cô sau." Bác sĩ nói thêm.

    Ninh Kiều Kiều nhìn cái miệng đang mở ra rồi đóng lại của bác sĩ, đầu cô nặng như bị búa đập vào, ánh mắt hốt hoảng chớp nháy, cả người mạnh mẽ ngã về phía sau!

    "Cô Ninh!"

    Trên hành lang vang lên tiếng la to của Lục Nghiêu.

    * * *

    Ninh Kiều Kiều có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ cô nghe thấy mẹ Trương liên tục gọi cô, nhưng cho dù thế nào thì cô cũng không nhìn thấy mẹ Trương ở đâu.

    Ninh Kiều Kiều cứ chạy, chạy liên lục trong lớp sương mù đen tối..

    Lúc Ninh Kiều Kiều tỉnh lại, cả người nặng giống như đang đeo chì, ngay cả mở mắt cũng cảm thấy khó khăn.

    "Cô Ninh, cô tỉnh rồi."

    Bên cạnh vng lên giọng nói của một người đàn ông.

    Ninh Kiều Kiều quay đầu lại nhìn, cô sững sờ một chút, lúc này đầu óc không tỉnh táo mới phản ứng lại, là Lục Nghiêu.

    "Anh Lục."

    Ninh Kiều Kiều mở miệng, giọng nói thô kệch khó nghe như cát đá.

    Cô nhíu mày, chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn như bị lửa đốt.

    "Là tôi." Lục Nghiêu đỡ Ninh Kiều Kiều dậy rồi đưa cho Ninh Kiều Kiều một ly nước.

    Ninh Kiều Kiều nhận lấy ly nước rồi uống một ngụm cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều. Cô dừng một chút rồi nhìn Lục Nghiêu và hỏi: "Anh Lục, tôi ngất xỉu bao lâu rồi?"

    "Một ngày một đêm." Lục Nghiêu nói: "Bác sĩ nói thể lực của cô cạn kiệt nghiêm trọng, hơn nữa tinh thần lại bị đả kích. Tôi tưởng cô sẽ ngủ thêm một ngày nữa."

    Ninh Kiều Kiều giật mình, cô cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn chiếc chăn, cũng không lên tiếng.

    Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, từ bên cạnh lấy lấy một cái túi đưa cho Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn cái túi kia, hơi nghi ngờ nhìn Lục Nghiêu.

    "Là của mẹ Trương để lại." Lục Nghiêu nói.

    Lục Nghiêu cũng giống như Úc Thiếu Mạc, đều xem qua tư liệu của Ninh Kiều Kiều, cho nên hiểu rất rõ mối quan hệ của cô.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  7. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 23.2: Nhà tang lễ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Kiều Kiều giật mình đưa tay nhận lấy cái túi kia.

    Là một cái túi đựng đồ rất bình thường làm bằng vải cotton và vải lanh dày; Túi màu xanh lá cây bây giờ đã bị thấm máu, sau khi máu khô thì có vẻ hơi cứng.

    Ninh Kiều Kiều bình tĩnh nhìn chiếc túi, tay cầm túi dần dần siết chặt.

    "Nghĩa trang của bà ấy cũng đã được chọn, chờ sau khi cô nhìn thấy thi thể rồi thì sẽ hỏa táng." Lục Nghiêu nói.

    Ninh Kiều Kiều lấy lại tinh thần, cô gật đầu rồi vén chăn xuống giường: "Tôi đi gặp bà ấy."

    Nhà tang lễ, nơi thường xuất hiện như một địa điểm kinh dị trong tiểu thuyết, đây là lần thứ hai Ninh Kiều Kiều đứng ở đây.

    Lần đầu tiên là vì mẹ cô qua đời.

    Thi thể của mẹ Trương cũng không đáng sợ, kỹ thuật của chuyên gia trang điểm rất tốt, thậm chí nhìn qua mẹ Trương còn trẻ hơn mấy tuổi so với lúc bà còn sống.

    Ninh Kiều Kiều bình tĩnh nhìn thi thể bà Trương, đôi mắt bình tĩnh không có chút thần thái nào.

    Trước khi đến, cô đã nhìn thấy túi đựng đồ với ba thứ bên trong.

    Sổ tiết kiệm bị dính máu, 2.000 nhân dân tệ tiền mặt bị dính máu, và một cái bánh dâu tây đã thối rữa..

    Bánh dâu tây yêu thích của cô.

    "Có phải con không nên dẫn dì đi không?" Ninh Kiều Kiều bình tĩnh nhìn mẹ Trương, gằn từng chữ nói: "Nếu con không dẫn dì đi thì ít nhất bây giờ dì vẫn còn sống đúng không?"

    "Tất cả là lỗi của con, là lỗi của con.. Nếu con không đưa dì đi thì bây giờ dì vẫn còn sống; Nếu con không đi làm thêm ở quán bar thì muộn như vậy dì cũng sẽ không chạy ra ngoài tìm con."

    Cuối cùng Ninh Kiều Kiều cũng không kìm được mà chảy nước mắt.

    Nhân viên nhà tang lễ thờ ơ nhìn một màn này, bọn họ đã nhìn đến tê dại không còn cảm giác nào nữa rồi.

    "Cô ơi, đã đến giờ rồi." Một nhân viên công tác đến nói.

    Mặt Ninh Kiều Kiều đầy nước mắt nhìn mẹ Trương được nhân viên đưa vào lò lửa hừng hực.

    Trong ngọn lửa đỏ bừng là gương mặt bình tĩnh thanh thản của mẹ Trương..

    "Mẹ Trương!"

    Ninh Kiều Kiều xông tới lại bị Lục Nghiêu ngăn lại.

    "Mẹ Trương.."

    Ninh Kiều Kiều bi thương gần như không đứng vững được.

    * * *

    Khi Ninh Kiều Kiều ra khỏi nhà tàng lễ thì trong tay cầm một cái hộp màu đen.

    Bầu trời vừa mới bầu trời quang đãng vạn dặm bỗng nhiên âm u, mây đen che phủ cả mặt đất, gió dần dần trở nên lớn hơn.

    "Cô còn có thể chịu được không?" Lục Nghiêu hơi lo lắng nhìn gương mặt không có chút máu của Ninh Kiều Kiều, rõ ràng là cô đau buồn quá mức..

    "Tôi không sao." Giọng nói của Ninh Kiều Kiều rất nhẹ nhàng, tay cầm hộp tro cốt chặt hơn một chút.

    Cô muốn đưa mẹ Trương đi một đoạn đường cuối cùng nên không thể để cho người khác làm thay.

    "Vậy đi thôi." Lục Nghiêu nói.

    Ninh Kiều Kiều lên xe, chiếc xe đưa cô đi về phía nghĩa trang.

    Nghĩa trang mà Lục Nghiêu chọn cho mẹ Trương rất tốt, còn đặc biệt mời người đến làm việc, khóc tang.

    Đây là một đám tang tuyệt đẹp, Ninh Kiều Kiều đứng ở phía trước nghe tiếng khóc bi thương xung quanh, ánh mắt bình tĩnh nhìn di ảnh trên bia mộ của mẹ Trương.

    "Cô Ninh, điện thoại di động của cô đang đổ chuông." Đột nhiên Lục Nghiêu đưa điện thoại cho Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều định thần lại, cúi đầu nhìn số điện thoại phía trên, cô giật mình, sau đó đặt điện thoại lên để bên tai.

    "Con điếm nhỏ kia tôi nói cho cô biết, cô lập tức đưa bà già kia về nhà ngay cho tôi! Bà ấy là người hầu của nhà họ Nhiễm chúng tôi! Cô có quyền gì để mà đưa ấy đi! Tôi nói cho cô biết mau đưa bà ấy quay về trong một tiếng nữa! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!"

    Giọng nói sắc bén của Triệu Mỹ Hoa như muốn đâm thủng màng nhĩ của con người.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  8. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 24.1: Đi rửa sạch (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió mạnh thổi bay mái tóc dài của Ninh Kiều Kiều che mất tấm ảnh của mẹ Trương trên bia mộ trước mặt cô. Ninh Kiều Kiều nheo mắt nói: "Vậy thì và cứ kiện đi!"

    Mặc kệ đột nhiên Triệu Mỹ Hoa cao giọng mắng chửi, Ninh Kiều Kiều dứt khoát cúp điện thoại và nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn thẳng vào bia mộ.

    * * *

    Từ trên núi xuống, trời mưa to.

    Nửa người Ninh Kiều Kiều ướt sũng, làn váy dính vào chân khiến cô hơi lạnh.

    Lục Nghiêu mở cửa xe cho Ninh Kiều Kiều ngồi vào rồi đưa áo khoác của anh ta cho Ninh Kiều Kiều sau đó mới cầm điện thoại lên nghe điện thoại.

    "Mạc thiếu. Đã xong rồi, cô ấy ở đây.. Được rồi, Mạc thiếu.."

    Lục Nghiêu xoay người lại đưa điện thoại di động cho Ninh Kiều Kiều và nói: "Cô Ninh, Mạc thiếu muốn cô nghe điện thoại."

    Ninh Kiều Kiều giật mình nhìn Lục Nghiêu, hai tay run rẩy cầm điện thoại đặt bên tai: "Này?"

    "Làm xong hết rồi?" Giọng nói của Úc Thiếu ạc vang lên từ trong điện thoại, giọng nói trầm thấp dễ nghe ở trong xe yên tĩnh như đánh thẳng vào lòng người.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, tay cầm điện thoại siết chặt lại và nuốt nước miếng nói: "Ừm."

    "Nói chuyện với tôi khiến cô rất căng thẳng sao?"

    Giọng nói của Úc Thiếu Mạc nghe có vẻ cao cao tại thượng, không có chút ấm áp nào.

    Căng thẳng sao?

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu suy nghĩ một chút, chắc là cảm thấy không quen.

    Mấy ngày trước vẻ mặt cô còn kiên quyết nói chắc chắn sẽ không làm tình nhân của anh, mà hôm nay quan hệ của bọn họ cũng đã biến thành kim chủ và tình nhân, thậm chí thời gian còn chưa tới một tuần.

    "Chuyện nghĩa trang và tang lễ, cảm ơn anh." Ninh Kiều Kiều nói.

    Cô không ngốc, chuyện là do Lục Nghiêu chạy trước chạy sau làm, nhưng chắc chắn Lục Nghiêu được Úc Thiếu Mạc ra lệnh.

    "Cô xứng đáng."

    Giọng nói của Úc Thiếu Mạc lạnh như băng.

    Ninh Kiều Kiều sững sờ, cô cắn môi im lặng.

    Anh đang nhắc nhở về thân phận mới của cô.

    "Hôm nay để Lục Nghiêu đưa cô về nhà trước, ngày mai sẽ có người qua đón cô." Úc Thiếu Mạc lại nói.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, hai mắt lóe lên và nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

    Bây giờ cô là tình nhân của anh ấy, không có chỗ để mặc cả.

    Úc Thiếu Mạc trực tiếp cúp điện thoại, Ninh Kiều Kiều lấy điện thoại xuống và đưa cho Lục Nghiêu.

    "Úc Thiếu Mạc nói bảo anh đưa tôi về nhà." Ninh Kiều Kiều nói với Lục Nghiêu.

    Lục Nghiêu gật đầu, quay đầu xe lại và khởi động xe.

    Châu Âu.

    Trong phòng tổng thống khách sạn bảy sao, cơ thể thon dài của Úc Thiếu Mạc dựa vào cửa sổ, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điếu xì gà đang cháy, đôi mắt đại bàng sâu thẳm nhìn chằm chằm hoàng hôn ngoài cửa sổ, khuôn mặt tôn quý của anh được mạ lên một tầng kim quang cao không thể chạm tới.

    Trên bàn trà cách anh không xa, lặng lẽ đặt một chiếc điện thoại di động.

    "Cạch."

    Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng mở cửa, cửa phòng tắm được mở ra từ bên trong.

    Bạch Tuyết từ bên trong đi ra, váy ngủ màu đỏ rực áp sát cơ thể cô ta khiến dáng người nóng bỏng của cô ta hiện ra không sót chỗ nào.

    Bạch Tuyết nhìn theo bóng dáng của Úc Thiếu Mạc, đôi môi đỏ mọng gợi lên một độ cong mị hoặc, cô ta đi qua ôm lấy Úc Thiếu Mạc từ phía sau nhẹ nhàng nói: "Mạc thiếu.."

    Ánh mắt lạnh như của Úc Thiếu Mạc Ưng liếc Bạch Tuyết một cái rồi không nói tiếng nào..

    Đây là một loại ngầm đồng ý, Bạch Tuyết hiểu rõ nhếch môi cười đắc ý, bắt đầu hầu hạ anh, cố gắng hết sức để khiêu khích anh.

    Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt đại bàng đang khép hờ của Úc Thiếu Mạc mở ra, nắm lấy cánh tay mềm mại của Bạch Tuyết mà cắn xuống.

    "..."

    Bạch Tuyết hét lên lại bị Úc Thiếu Mạc hất ra.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  9. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 24.2: Đi rửa sạch (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mùi gì?" Úc Thiếu Mạc xoay lưỡi phun máu trong miệng ra, nhíu mày chán ghét.

    Bạch Tuyết ôm cánh tay chảy máu, nước mắt cũng chảy ra, nhưng cô ta không dám oán giận nửa câu, sợ sẽ đắc tội Úc Thiếu Mạc liền nơm nớp lo sợ nói: "Nhưng.. Có lẽ tôi đã bôi kem BB vì tôi."

    "Cô bôi thứ đó để làm gì?" Lông mày của Úc Thiếu Mạc càng nhíu chặt hơn, cảm giác áp bức mạnh mẽ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

    Bạch Tuyết cúi đầu run giọng nói: "Tôi.. Tôi chỉ muốn làm cho Mạc thiếu vui hơn."

    Chắc chắn cô ta sẽ không nói rằng làn da của cô ta sẽ mịn màng và tinh tế hơn khi bôi kem BB.

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày chán ghét lạnh giọng hét lên: "Đi rửa sạch!"

    Bạch Tuyết không dám nói gì thêm nữa lập tức ôm miệng vết thương chạy về phía phòng tắm.

    Úc Thiếu Mạc kiên nhẫn nhíu mày, đứng một lúc rồi không thể nhịn được mà đi về phía phòng tắm khác, cầm lấy nước súc miệng uống một ngụm sau đó mạnh mẽ phun vào bồn rửa mặt..

    Không phải mùi đó, mùi hóa học này chỉ làm cho anh muốn nôn!

    Úc Thiếu Mạc ném nước súc miệng vào bồn rửa mặt rồi đi ra ngoài cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho người phụ trách chi nhánh châu Âu.

    Ba mươi giây sau điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lùng của anh ra lệnh: "Rút ngắn hành trình! Tôi sẽ về nhà trong ba ngày!"

    * * *

    Ninh Kiều Kiều ở trong phòng ngủ cả đêm, trong lúc đó Tiểu Tây có gọi điện thoại cho cô, Ninh Kiều Kiều mơ mơ màng màng xin nghỉ phép.

    Ngày hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, Ninh Kiều Kiều thức dậy dọn dẹp đồ đạc.

    Cô cũng không quên hôm nay người của Úc Thiếu Mạc sẽ tới đón cô.

    Ninh Kiều Kiều biết rõ cô bị bệnh, đầu nặng chân nhẹ, cả người đều nóng điển hình là triệu chứng cảm lạnh.

    Chỉ là trong nhà không có thuốc, Ninh Kiều Kiều rót cho mình một ly nước rồi tùy tiện uống hai ngụm, nghĩ thầm chút nữa lúc đi ngang qua hiệu thuốc thì đi mua một ít.

    Cô cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ một vali là đủ.

    Ninh Kiều Kiều xách vali đứng trước cửa phòng mẹ Trương, cô thuê nhà ba tháng nhưng mẹ Trương chỉ ở một đêm.

    Đột nhiên chuông cửa reo lên.

    Ninh Kiều Kiều tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía cửa rồi lại quay đầu nhìn qua căn phòng sau đó đóng cửa lại và xách vali đi về phía cửa.

    Mở cửa ra, Lục Nghiêu đứng ngoài cửa: "Cô Ninh, chúng tôi đến đón cô."

    Ninh Kiều Kiều gật đầu đưa vali cho Lục Nghiêu, cô đóng cửa lại rồi yên lặng đi xuống dưới lầu.

    Biệt thự mà Lục Nghiêu dẫn Ninh Kiều Kiều tới chính là căn biệt thự lần trước cô bị trói tới.

    Sau khi Lục Nghiêu đưa Ninh Kiều Kiều đến nơi liền rời đi. Ninh Kiều Kiều xách vali đi vào, người tiếp đãi cô là dì Lưu.

    "Cô Ninh, tôi là dì Lưu, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở khách sạn hoàng cung." Dì Lưu nói.

    Lục Bảo Bối gật đầu, người đầu tiên lấy "hợp đồng tình nhân" cho cô chính là dì Lưu.

    "Mời cô Ninh đi theo tôi, Tiểu Đinh xách vali giúp cô Ninh."

    Dì Lưu bình tĩnh nói rồi xoay người đi lên lầu.

    Một người giúp việc đi tới nhận lấy vali trong tay Ninh Kiều Kiều, Ninh Kiều Kiều đuổi theo bước chân dì Lưu.

    Lần trước Ninh Kiều Kiều tới đây chỉ thấy qua tầng một thì đã kinh ngạc vì mức độ xa hoa nhưng không ngờ tầng hai lại xa hoa hơn cả tầng một.

    Ngay cả hành lang cũng làm thành mái vòm hình vòng cung, Ninh Kiều Kiều nhìn những bức tranh phương tây trên mái vòm, cảm thấy chói mắt.

    Chắc chắn người thiết kế nơi này rất lợi hại, dùng nhiều màu sắc đậm như vậy, lại có thể kết hợp chúng lại một cách kỳ lạ, cũng không có làm cho người ta có cảm giác nhà giàu mới nổi mà lại khiến người ta cảm thấy trang nghiêm cao không thể chạm tới.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  10. Venus0412

    Bài viết:
    0


    Chương 25.1: Tôi không may mắn (1)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô Ninh."

    Khi Ninh Kiều Kiều đang quan sát xung quanh, thì đột nhiên dì Lưu dừng lại và quay người lại nhìn cô.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra: "Hả?"

    Dì Lưu đưa tay mở cửa phòng bên cạnh rồi nói: "Sau này phòng này chính là phòng của cô, tạm thời cô sẽ ở chỗ này. Bởi vì người thân của cô vừa mới qua đời, nếu như bây giờ để cô và Mạc thiếu ở chung thì không may mắn. Chờ qua bảy ngày thì cô có thể chuyển đến phòng của Mạc thiếu."

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô nhìn tấm vải đen trên tay áo theo bản năng, trên đó viết một chữ "Hiếu" màu trắng, đây là do cô chủ động đeo cho mẹ Trương.

    "Cô Ninh, có vấn đề gì không?" Dì Lưu lại hỏi.

    Ninh Kiều Kiều tỉnh táo lại và lắc đầu nói: "Không có."

    Như vậy cũng tốt, tạm thời không cần phải ở chung một phòng với Úc Thiếu Mạc, cô cũng không cần phải khẩn trương, mặc dù bây giờ Úc Thiếu Mạc cũng không có ở chỗ này.

    "Vậy cô đi vào đi." Dì lưu thản nhiên nói.

    Ninh Kiều Kiều đi vào, người giúp việc cũng bỏ vali vào rồi rời đi. Dì Lưu đứng ở cửa, trước khi rời đi còn nói: "Cô Ninh nghỉ ngơi trước đi, lát nữa bác sĩ sẽ đến điều trị cho cô."

    Điều trị?

    Ninh Kiều Kiều hơi ngạc nhiên nhìn dì Lưu, cô có biết cô bị bệnh không?

    Dì Lưu cũng không định nói gì thêm, bà ta khẽ liếc qua Ninh Kiều Kiều rồi đóng cửa lại rời đi.

    Trong phòng im lặng, Ninh Kiều Kiều dừng một chút nhìn căn phòng cực kỳ xa hoa, sau đó mới tới mở vali ra sắp xếp lại đồ đạc.

    Từ hôm nay trở đi, cô chính là tình nhân của Úc Thiếu Mạc cho đến khi hợp đồng kết thúc.

    Ninh Kiều Kiều vừa lấy quần áo ra khỏi vali thì đột nhiên điện thoại vang lên.

    Ninh Kiều Kiều lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị ở trên màn hình thì bàn tay đang định nhấn nút nghe dừng lại.

    Là Nhiễm Văn Hiên, anh ta gọi điện thoại cho cô làm gì?

    Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn điện thoại di động, bên tai dường như lại vang lên giọng nói che giấu của Nhiễm Văn Hiên trong đêm đó.

    Ninh Kiều Kiều nhếch môi mỉa mai vừa định cúp máy thì điện thoại hiện lên cảnh báo pin yếu, sau đó màn hình liền tắt.

    Ninh Kiều Kiều hơi sững sờ, đây có được coi là ý trời không?

    "Cộc cộc.." Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

    Ninh Kiều Kiều quay đầu nhìn ra cửa: "Mời vào."

    Cửa bị người bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông trung niên xách hộp thuốc xuất hiện ở cửa: "Cô Ninh, tôi là bác sĩ tới trị liệu cho cô."

    * * *

    Ninh Kiều Kiều ở trong biệt thự được vài ngày rồi nhưng cũng không cảm thấy bất tiện.

    Úc Thiếu Mạc không xuất hiện, cô chưa từng gặp lại Lục Nghiêu mà dì Lưu cũng rất ít khi nói chuyện với cô.

    Ninh Kiều Kiều ra ngoài làm việc như mọi khi và dì Lưu cũng không ngăn cản cô.

    Buổi trưa, sau khi ăn cơm cơm Ninh Kiều Kiều ngồi trên giường, xung quanh cô là các tờ báo tuyển dụng.

    Bây giờ cô cần phải tìm một công việc khác để có đủ học phí cho kỳ tiếp theo.

    Mà chỉ còn một tháng rưỡi nữa là đến ngày khai giảng, cho nên tìm việc làm đã trở thành chuyện khẩn cấp.

    Sau khi hẹn phỏng vấn ở một nhà hàng trà, Ninh Kiều Kiều nhìn đồng hồ đeo tay, còn hai tiếng nữa mới đến giờ, cô có thể ngủ một giấc như vậy thì buổi tối khi tới quán bar cô mới không ngủ gật.

    Ninh Kiều Kiều dọn dẹp báo ở trên giường lại, nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.

    Nửa tiếng sau, cửa phòng cô bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người mảnh khảnh đi vào không chút tiếng động.
     
    Annie Dinh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...