Tôi, Huyền Học Cải Mệnh
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Chương 199 :(b)
Nhìn biểu tình có chút thở phì phì của Ngụy Diễn, Tạ Bách cũng lo lắng trêu đùa quá mức – nhưng hắn thật sự nhịn không được a, loại cảm giác vui sướng cùng độc chiếm dục đối với người trong lòng làm cho hắn thật sự không thể khắc chế.
Nghĩ tới đây hắn kéo tay Ngụy Diễn, lại từ trong lồng ngực lấy ra một cái hộp.
Trong biểu tình nghi hoặc của Ngụy Diễn, hắn đem một chiếc nhẫn đeo lên tay đối phương.
Màu vàng vốn rất chọn màu da, nhưng làn da của Ngụy Diễn dù phơi nắng cũng không đen, nhìn qua thật giống như là ngọc thạch luôn sáng lên.
Chiếc nhẫn màu vàng cũng không lớn, chỉ có một đường vân tinh tế, phi thường hài hòa, nhìn ngón tay của hắn càng thêm trắng vài phần.
Nhìn chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay của Ngụy Diễn, trong lòng Tạ Bách thầm thở ra, xem ra hắn nhân lúc ngày thường trộm nắm tay a Diễn đo lường kích thước đều không có vấn đề, vừa lúc dễ dàng đeo vào.
- A Diễn, đây là nhẫn tình lữ, sau khi đeo nhẫn này đã nói lên em đã có bạn trai.
Hắn đeo xong nhẫn cũng không buông tay ra, ngược lại nắm chặt tay Ngụy Diễn, hôn lên tay hắn:
- Người khác đều không thể tranh giành với anh.
Ngụy Diễn cùng Tạ Bách còn có Ngụy cha về tới nhà, đã hơn 9h tối, nhưng người trong nhà vẫn còn nhiều.
Ngoại trừ Ngụy Nhạn đã thi xong, còn có người đại diện Hoàng ca, Bạch Thứ cùng Soái Soái.
Trong phòng vô cùng náo nhiệt.
Nhất là Soái Soái mặc một bộ áo len đan đỏ thẫm, cả người không ngừng nhảy nhót khắp nơi như con khỉ con.
Nhưng tất cả mọi người thật thông cảm vì sao hắn lại hưng phấn như thế.
- Tôi rốt cục không cần phụng dưỡng là có thể ăn được đồ vật! Thật sự là rất không dễ dàng! Quả nhiên mất đi rồi mới biết trân quý cỡ nào a!
Tay trái Soái Soái cầm một ly 7 up tay trái cầm xiên que, trái một ngụm phải một hớp, ăn không ngừng miệng.
Phía trước Ngụy Diễn nói qua, tu vi của Soái Soái lên tới hậu kỳ là có thể đem hồn thể ngưng thật, tu luyện ra thân thể có thể đụng chạm được đồ vật, nếu làm từng bước thành thật tu luyện, nhanh lắm cũng phải đợi vài năm thời gian. Nhưng trời giáng bánh nóng, tử linh pháp sư tiền mất tật mang, vốn tính toán đem Soái Soái hấp thu tăng cường thực lực không ngờ lại bị Soái Soái hấp thu ngược lại lưu cho mình sử dụng.
Vì thế Soái Soái cứ gặp họa được phúc thuận lợi tu luyện ra năng lực có được thật thể.
Sau đó hắn khẩn cấp ăn không ngừng.
Ăn gân trâu nấu suốt hơn 2h, gân trâu màu hổ phách mắt thường thấy được thật hấp dẫn, vô cùng ngon miệng lại dễ tan. Hạt dẻ mới mẻ lột vỏ nấu cùng thịt, hương vị thơm ngon còn có thể hấp thu nước thịt, tương trấp cùng hạt dẻ dung hợp thật phối hợp lẫn nhau, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Gân trâu đốt hạt dẻ hương thơm nồng đậm, tản ra màu sắc cánh gián của thịt kho tàu vô cùng trí mạng, gân trâu vào miệng mềm mại, hạt dẻ lại bột lại dẻo, ăn với cơm thật ngon.
Có trâu bò đương nhiên không thể thiếu thịt dê.
Thịt dê ấm áp tràng vị lại mang theo mùi canh thịt dê nấu với mía thanh nhuận thơm ngon vô cùng.
Là một món ăn ấm người mà ai cũng biết, cho dù là mùa đông, cũng không cần lo lắng ăn nhiều thịt dê sẽ nóng người, món ăn nấu thật sự phối hợp, có thể phát ra "ấm lạnh cân bằng" thập phần vi diệu.
Cây mía là một hợp tác thập phần thiết yếu cho mùa đông.
Bản lĩnh thanh nhiệt tiêu hỏa là tốt nhất trong gia tộc cây mía, nấu cùng thịt dê chẳng những đánh tan mùi tanh, còn trừ đi khô nóng, trong đó còn có thể hấp thu dầu trơn dư thừa trong canh, trong veo không ngán, có thể nổi bật vị ngon của thịt dê lớn nhất.
Đại khái đầu bếp cảm thấy được chỉ có thịt dê cùng cây mía không đủ nổi bật sự phong phú của nguyên liệu nấu ăn, trong nồi còn bỏ thêm rau vó ngựa giòn ngọt thanh thúy, còn có bắp ngọt ngào, phối hợp cùng củ cải vạn năng. Vị ngọt thật tươi lại thơm, hơn nữa thịt dê thật ngon, trải qua thời gian dài ngao nấu toàn bộ vị ngọt cùng thơm ừng ực dung hợp cùng một chỗ, toàn thân lỗ chân lông đều có thể xõa tung sảng khoái.
Tuy rằng không phải là ngày tết truyền thống của Hoa quốc, nhưng cũng là ngày tết dương lịch, hàng năm có thừa nên "cá" cũng là thiết yếu.
Hoa Đô không nằm gần sông ngòi, cho nên đại bộ phận ăn cá đều là cá biển đông lạnh – dù sao cá biển chỉ cần nổi lên mặt nước thì sẽ chết.
Nhưng cũng không đại biểu Hoa Đô không thể ăn được cá sông.
Món dấm đường sư tử cá đỏ tươi đem cá sông ít xương cắt thành mũi châm, chiên chín thì thịt cũng xõa tung, nhìn như đầu hùng sư ngẩng đầu dạt dào, so với sóc quyết cá nhìn qua càng thêm khí thế bàng bạc.
Nghĩ tới đây hắn kéo tay Ngụy Diễn, lại từ trong lồng ngực lấy ra một cái hộp.
Trong biểu tình nghi hoặc của Ngụy Diễn, hắn đem một chiếc nhẫn đeo lên tay đối phương.
Màu vàng vốn rất chọn màu da, nhưng làn da của Ngụy Diễn dù phơi nắng cũng không đen, nhìn qua thật giống như là ngọc thạch luôn sáng lên.
Chiếc nhẫn màu vàng cũng không lớn, chỉ có một đường vân tinh tế, phi thường hài hòa, nhìn ngón tay của hắn càng thêm trắng vài phần.
Nhìn chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay của Ngụy Diễn, trong lòng Tạ Bách thầm thở ra, xem ra hắn nhân lúc ngày thường trộm nắm tay a Diễn đo lường kích thước đều không có vấn đề, vừa lúc dễ dàng đeo vào.
- A Diễn, đây là nhẫn tình lữ, sau khi đeo nhẫn này đã nói lên em đã có bạn trai.
Hắn đeo xong nhẫn cũng không buông tay ra, ngược lại nắm chặt tay Ngụy Diễn, hôn lên tay hắn:
- Người khác đều không thể tranh giành với anh.
Ngụy Diễn cùng Tạ Bách còn có Ngụy cha về tới nhà, đã hơn 9h tối, nhưng người trong nhà vẫn còn nhiều.
Ngoại trừ Ngụy Nhạn đã thi xong, còn có người đại diện Hoàng ca, Bạch Thứ cùng Soái Soái.
Trong phòng vô cùng náo nhiệt.
Nhất là Soái Soái mặc một bộ áo len đan đỏ thẫm, cả người không ngừng nhảy nhót khắp nơi như con khỉ con.
Nhưng tất cả mọi người thật thông cảm vì sao hắn lại hưng phấn như thế.
- Tôi rốt cục không cần phụng dưỡng là có thể ăn được đồ vật! Thật sự là rất không dễ dàng! Quả nhiên mất đi rồi mới biết trân quý cỡ nào a!
Tay trái Soái Soái cầm một ly 7 up tay trái cầm xiên que, trái một ngụm phải một hớp, ăn không ngừng miệng.
Phía trước Ngụy Diễn nói qua, tu vi của Soái Soái lên tới hậu kỳ là có thể đem hồn thể ngưng thật, tu luyện ra thân thể có thể đụng chạm được đồ vật, nếu làm từng bước thành thật tu luyện, nhanh lắm cũng phải đợi vài năm thời gian. Nhưng trời giáng bánh nóng, tử linh pháp sư tiền mất tật mang, vốn tính toán đem Soái Soái hấp thu tăng cường thực lực không ngờ lại bị Soái Soái hấp thu ngược lại lưu cho mình sử dụng.
Vì thế Soái Soái cứ gặp họa được phúc thuận lợi tu luyện ra năng lực có được thật thể.
Sau đó hắn khẩn cấp ăn không ngừng.
Ăn gân trâu nấu suốt hơn 2h, gân trâu màu hổ phách mắt thường thấy được thật hấp dẫn, vô cùng ngon miệng lại dễ tan. Hạt dẻ mới mẻ lột vỏ nấu cùng thịt, hương vị thơm ngon còn có thể hấp thu nước thịt, tương trấp cùng hạt dẻ dung hợp thật phối hợp lẫn nhau, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Gân trâu đốt hạt dẻ hương thơm nồng đậm, tản ra màu sắc cánh gián của thịt kho tàu vô cùng trí mạng, gân trâu vào miệng mềm mại, hạt dẻ lại bột lại dẻo, ăn với cơm thật ngon.
Có trâu bò đương nhiên không thể thiếu thịt dê.
Thịt dê ấm áp tràng vị lại mang theo mùi canh thịt dê nấu với mía thanh nhuận thơm ngon vô cùng.
Là một món ăn ấm người mà ai cũng biết, cho dù là mùa đông, cũng không cần lo lắng ăn nhiều thịt dê sẽ nóng người, món ăn nấu thật sự phối hợp, có thể phát ra "ấm lạnh cân bằng" thập phần vi diệu.
Cây mía là một hợp tác thập phần thiết yếu cho mùa đông.
Bản lĩnh thanh nhiệt tiêu hỏa là tốt nhất trong gia tộc cây mía, nấu cùng thịt dê chẳng những đánh tan mùi tanh, còn trừ đi khô nóng, trong đó còn có thể hấp thu dầu trơn dư thừa trong canh, trong veo không ngán, có thể nổi bật vị ngon của thịt dê lớn nhất.
Đại khái đầu bếp cảm thấy được chỉ có thịt dê cùng cây mía không đủ nổi bật sự phong phú của nguyên liệu nấu ăn, trong nồi còn bỏ thêm rau vó ngựa giòn ngọt thanh thúy, còn có bắp ngọt ngào, phối hợp cùng củ cải vạn năng. Vị ngọt thật tươi lại thơm, hơn nữa thịt dê thật ngon, trải qua thời gian dài ngao nấu toàn bộ vị ngọt cùng thơm ừng ực dung hợp cùng một chỗ, toàn thân lỗ chân lông đều có thể xõa tung sảng khoái.
Tuy rằng không phải là ngày tết truyền thống của Hoa quốc, nhưng cũng là ngày tết dương lịch, hàng năm có thừa nên "cá" cũng là thiết yếu.
Hoa Đô không nằm gần sông ngòi, cho nên đại bộ phận ăn cá đều là cá biển đông lạnh – dù sao cá biển chỉ cần nổi lên mặt nước thì sẽ chết.
Nhưng cũng không đại biểu Hoa Đô không thể ăn được cá sông.
Món dấm đường sư tử cá đỏ tươi đem cá sông ít xương cắt thành mũi châm, chiên chín thì thịt cũng xõa tung, nhìn như đầu hùng sư ngẩng đầu dạt dào, so với sóc quyết cá nhìn qua càng thêm khí thế bàng bạc.