Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Oct 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 105 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân thể Tạ Bách hơi nghiêng tới trước, đang chuẩn bị thừa thắng xông lên, có tiếng gõ cửa phòng, sau đó là thanh âm mở cửa, người đại diện Hoàng ca bước nhanh đi tới:

    - Tiểu Phùng nói cậu còn chưa đi xuống, nếu đi trễ kẹt xe thì làm sao..

    Còn chưa nói xong, hắn liền thấy được Tạ Bách đang nắm chặt tay Ngụy Diễn, tư thế như trong phim thần tượng làm vẻ mặt hắn chợt run rẩy một chút, sau đó hắn giật mình, cảm giác được tầm mắt làm người lạnh tận xương.

    Tạ Bách:

    -!

    Hiện tại thật tức giận, phi thường tức giận.

    Cảm giác muốn sống làm cho Hoàng ca buột miệng nói ra:

    - Ách, tôi quấy rầy hai người sao?

    Ngụy Diễn rút tay mình ra khỏi tay Tạ Bách, lén lút thở sâu một chút:

    - Bách ca phải lên đường sao?

    Cảm nhận trong tay chỉ còn là tiểu Thất Tinh kiếm lạnh băng, Tạ Bách có chút mất mát nắm chặt:

    - Phải đó, a Diễn..

    Đối mặt Tạ Bách muốn nói lại thôi, Ngụy Diễn hờ hững tự nhiên nâng lên mắt, sau đó chứng kiến hắn lộ vẻ mỉm cười, như là cẩn thận đụng vào:

    - A Diễn, tôi chờ cậu trở lại.

    Ngụy Diễn nháy mắt một cái, gật đầu cười.

    - Ngụy thiên sư, trước khi đi tôi có một yêu cầu quá đáng.

    Người đại diện không có ánh mắt đánh vỡ bầu không khí vi diệu này.

    Tạ Bách liên tục phóng ra mắt đao.

    Đáng tiếc người đại diện đưa tay đẩy gọng kính, cũng thuận tiên đem ánh mắt của Tạ Bách chắn bên ngoài.

    Chuyến bay của Ngụy Diễn tuy rằng xuất phát muộn hơn Tạ Bách khởi hành đi đoàn phim hai giờ, nhưng lo lắng vấn đề bị kẹt xe, hắn vẫn cùng Tạ Bách cùng nhau xuất phát.

    Người đại diện trước khi đến đã tri kỷ an bài hai chiếc xe – tuy rằng Ngụy Diễn tỏ vẻ mình có thể ngồi xe taxi hoặc là xe điện ngầm, nhưng vô luận là Tạ Bách hay người đại diện đều tỏ vẻ nếu mình có xe còn cần đi chen chúc với người khác làm cái gì.

    Chẳng những như thế, người đại diện còn chuẩn bị không ít đặc sản, phương tiện Ngụy Diễn mang về.

    Người đại diện tỏ vẻ: Thân là một người đại diện, hắn là người chuyên nghiệp!

    So sánh với Tạ Bách bởi vì thời gian rất vội cho nên hai tay trống trơn không kịp chuẩn bị vật gì: Không hiểu cảm giác bản thân mình bị so không bằng.

    Nhìn Ngụy Diễn ngồi lên một chiếc xe khác biến mất trong tầm mắt, Tạ Bách rất muốn đi theo sau, nhưng thứ nhất hắn đi theo cũng không giúp được gì, thứ hai thời gian khởi động máy cũng không còn được bao lâu, hắn không có cách nào chỉ có thể yên lặng nội tâm buồn bực.

    Nhìn thấy người đại diện dè dặt đem hộ thân phù cất kỹ, hắn nhịn không được có chút tồi tệ mở miệng:

    - Trước kia anh không phải ghét nhất những chuyện quái lực loạn thần này sao? Tôi nhớ được trước kia anh từng nói qua "Người chắn giết người, Phật chắn giết Phật"? Như thế nào, lớn tuổi rồi cũng bắt đầu cầu thần bái Phật sao?

    Người đại diện thản nhiên mở miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

    - Ngụy thiên sư không phải người bình thường, ông chủ không nên đi dụ bắt tiểu hài nhi nhà người ta.

    Đây là hắn tìm số tiền lớn mua được, nên cẩn thận cất giữ.

    Ánh mắt Tạ Bách phát lạnh, cũng không thèm để ý bị người đại diện vạch trần một chút tiểu tâm tư:

    - Tôi có điểm nào không xứng với a Diễn? Hơn nữa a Diễn cũng đã đầy mười tám tuổi, không còn là nhi đồng.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 106 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dừng một chút, hắn lại nói:

    - Nếu anh lo lắng nói thương yêu sẽ ảnh hưởng hình tượng công chúng của tôi, tôi có thể minh xác nói cho anh biết, chờ tôi hoàn thành xong mục tiêu kia, liền chuẩn bị chuyển ra sau màn – tôi làm người đầu tư Thiên Sứ ở Silicon Valley cũng không phải là loạn tát tiền.

    Người đại diện âm thầm liếc mắt, nội tâm mặc niệm đây là ông chủ của mình, là hắn phát tiền lương cho mình, lúc này mới kiềm chế ngọn lửa thù phú trong nội tâm.

    Người đại diện đã khôi phục bình tĩnh:

    - Một khi đã như vậy, tôi nên sớm một chút tìm nghệ sĩ mới chuẩn bị lên.

    Công ty quản lý của Tạ Bách ở bên ngoài pháp nhân cùng kẻ kinh doanh đều là nhân công do hắn an bài, cho nên trên thực tế hắn mới là cổ đông lớn nhất.

    Có thể nói hắn vừa là ông chủ vừa là một trong những nghệ sĩ trụ cột.

    Nhưng nếu hắn không tính toán luôn lưu lại trong hội này, cho nên phát triển nghệ sĩ khác là hành động thiết yếu.

    Nhắc tới đề tài này, Tạ Bách có đề nghị:

    - Kim Minh Quang thế nào?

    Tạ Bách vừa dứt lời, người đại diện khựng lại:

    - Cái gì?

    Sau khi kịp phản ứng:

    - Không phải nói sức khỏe của hắn không tốt sao?

    Nói thật, người đại diện cũng từng có ý niệm ký tên với Kim Minh Quang, cũng từng đem ý nghĩ này nói qua với Tạ Bách.

    Theo người đại diện xem ra, công ty quản lý của Kim Minh Quang chỉ như là gân gà.

    Công ty quản lý này quả thực là một đóa hoa tuyệt thế trong giới giải trí, dù sao bọn hắn cũng không phải đại công ty, bối cảnh nhân mạch đều không mạnh, lấy được ra tay cũng chỉ có một mình Kim Minh Quang mà thôi.

    Nhưng lại không biết mưu tính tư nguyên tốt cho Kim Minh Quang, mà nhìn thấy hắn nổi tiếng liền khẩn cấp buộc hắn dẫn dắt người mới cho công ty.

    Nhưng sau đó Kim Minh Quang đã xảy ra chuyện, xem như thành vung tay chưởng quầy.

    Kim Minh Quang cũng không biết người đại diện cùng cao tầng công ty tuy luôn miệng nói không tin hắn bị lệ quỷ quấn thân, nhưng trên thực tế âm thầm tìm cao nhân đi xem, nói là không có biện pháp, lúc này mới tạm dừng hành động hao lông dê với hắn, quay đầu nửa bán nửa tặng đem tư nguyên thuộc về Kim Minh Quang phân cho những người mới khác.

    Sở dĩ còn chưa tá ma giết lừa, chỉ là muốn nhân cơ hội tiếp tục làm cho đám người mới cọ nhiệt độ của Kim Minh Quang – dù sao bọn họ nói với bên ngoài chính là Kim Minh Quang đồng ý công ty đem tài nguyên phân cho sư đệ sư muội, thầm chèn ép hắn.

    Đương nhiên ai cũng không phải người ngu, những thao tác này cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi, nhìn ngạch tiêu thụ tràn đầy nguy cơ cũng biết bọn hắn đã đi nước cờ dở.

    Chẳng qua thân thể Kim Minh Quang không tốt chỉ cần người trong hội có tâm điều tra cũng phát hiện được sự thật, cho nên dù có xem trọng nhân phẩm thực lực của Kim Minh Quang cũng không ai muốn đem hắn ký tên về công ty của mình – nếu vừa ký hợp đồng xong người ta liền treo thì sao đây? Hoặc là luôn ốm yếu không khỏe mạnh được đây? Dù sao bọn họ cũng dùng nghệ sĩ kiếm tiền, cũng không phải cơ cấu chữa bệnh từ thiện cấp nghệ sĩ dưỡng lão.

    Người đại diễn cũng là ý nghĩ này, cho nên mới tạm dừng kế hoạch tiếp xúc với Kim Minh Quang.

    Tạ Bách:

    - Là thân thể xảy ra vấn đề, nhưng a Diễn đã giải quyết.

    Người đại diện:

    -!

    Trầm mặc một lúc, trong mắt hắn hiện lên ngọn lửa nhỏ:

    - Ha, đây cũng là lực lượng thần bí tạo thành sao! Là Ngụy thiên sư xuất thủ sao? Quả nhiên không hổ là Ngụy thiên sư!

    Đột nhiên cảm giác mình vừa bỏ ra số tiền lớn mua hộ thân phù càng thêm quý giá – a được rồi, còn là bởi vì mình là người đại diện của Tạ Bách cho nên được giảm giá.. mình nhất định phải bảo vệ tốt hộ thân phù, tuyệt đối không làm tổn thương, dù tắm rửa cũng phải mang.. không biết có bị thấm nước hay không.. ai nha thật đáng tiếc, sớm biết được hẳn nên mua thêm vài hộ thân phù, cẩm lý (cá chép) phù chẳng hạn..

    - Cậu nhất định phải luôn đối đãi tốt với Ngụy thiên sư a!

    Như vậy sau này mới phương tiện cho những nhân viên như hắn, dù sao giá cả mắc như vậy, giảm giá được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

    Tạ Bách cũng không biết tính toán nhỏ nhặt dưới khuôn mặt bình tĩnh ổn trọng của người đại diện, nghe được vẻ tôn sùng trong giọng nói của hắn, còn có thái độ đột nhiên chuyển biến lại dâng lên lòng khuyên giải:

    - Như thế nào? Phía trước anh còn muốn tôi đừng xằng bậy, nhanh như vậy liền chuyển biến lập trường sao?

    Tuy sơ tâm chính nghĩa của người đại diện không thay đổi, nhưng làm nghề nào thích ứng nghề đó, hơn nữa công việc của hắn da mặt mỏng thật sự là không được, cho nên giờ này khắc này mặt của hắn không đổi nghĩa chính lời nghiêm nói:

    - Tôi không phải sợ cậu gặp dịp thì chơi, cho nên cố ý khảo nghiệm cậu một chút mà thôi.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 106 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách:

    - Anh thật nghĩ tôi tin lời của anh sao?

    Người đại diện:

    - Cậu có tin hay không không sao cả, chủ yếu là nếu cậu quả thật hạ quyết tâm, nhớ rõ trước tiên nói cho tôi biết, miễn cho tới lúc đó những nhân viên như chúng tôi trở tay không kịp.

    Tạ Bách:

    - Yên tâm đi, nếu quả thật thành tôi sẽ không che giấu.

    Đề tài nói tới đây liền dừng lại, người đại diện cũng không quản hắn, tiếp tục định ra kế hoạch của chính mình, hắn cũng là nghĩ như vậy, nhân lúc công ty quản lý của Kim Minh Quang còn chưa kịp chứng kiến sự khôi phục của hắn tiếp tục lần thứ hai lợi dụng hắn, mình trước tiên đem người lấy về, còn có thể bởi vì công ty quản lý không biết rõ chân tướng mình còn có thể ép giá.

    Đây cũng không phải lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn, hắn đây là cứu Kim Minh Quang thoát ly vũng bùn đâu!

    Ngụy Diễn đi chuyến bay giữa trưa, nhưng trải qua mấy giờ lặn lội đường xa, chờ hắn một đường xóc nảy trở lại huyện Nguyên Khẩu, cũng đã chạng vạng 6h chiều.

    Lúc này mặt trời còn chưa lặn, đỏ rực như lòng đỏ trứng cúp cuối chân trời, nhiệt độ nóng rực không giảm chút nào.

    Bởi vì huyện Nguyên Khẩu cách thành thị nổi tiếng là bếp lò ở quốc gia cách vách không xa, cho nên khí hậu đã bị bên kia ảnh hưởng, lúc mùa hè nhiệt độ tăng cao, ban ngày có thể lên tới 38 – 39 độ, cho dù là chạng vạng tối cũng còn 27 – 28 độ, hơn nữa trải qua cả ngày mặt trời chói chang thiêu đốt, đường nhựa tích tụ nhiệt độ suốt một ngày trời, làm cho người ta đi đường bên ngoài giống như đặt mình trong lồng chưng hấp, đi vài bước đường là mồ hôi rơi như mưa.

    Sau đó mọi người cũng không muốn ra cửa, mà lưu trong nhà, có điều hòa thì thổi điều hòa, không thì thổi quạt điện, phỏng chừng phải đợi sau 7h tối mặt trời hoàn toàn lặn xuống nhiệt độ mới giảm dần, có gió đêm thổi qua, mới có người cầm cây quạt ra cửa hóng mát.

    Bởi vậy khi Ngụy Diễn về tới nhà, cũng không khiến cho hàng xóm chú ý, một mình hắn kéo hai va ly hành lý, trên lưng còn vác ba lô bao lớn bao nhỏ đi lên lầu hai.

    - Cha, Nhạn Nhạn, con đã trở về..

    Ngụy Diễn buột miệng nói xong, mới ý thức được mình đã đem nơi này xem thành nhà của mình.

    - Ca! Anh đã trở lại!

    Ngụy Nhạn đang ở trong phòng khách làm bài tập chợt sửng sốt, bật người buông bút lạch cạch chạy tới, rất hiểu chuyện đem hành lý trong tay hắn tiếp nhận.

    Đang ở trong phòng bếp Ngụy cha nghe tiếng cũng đi ra rồi, khuôn mặt đen đỏ bừng mang theo vẻ vui mừng không che giấu được:

    - Con trai, đã trở lại? Còn nửa giờ là có thể ăn cơm.

    Lúc Ngụy Diễn mua vé máy bay cũng đã gọi điện về trong nhà, biết được đêm nay con trai sẽ về, Ngụy cha chỉ buôn bán nửa ngày, khoảng 3h chiều đã quay về nhà nấu cơm canh.

    Tuy rằng xiên que cùng món ăn bình dân trong nhà ăn ngon, nhưng không thể ngày nào cũng ăn – trước khi đi đã ăn, sau khi về nhà cần thay đổi khẩu vị.

    Ngụy Diễn ghé vào phòng bếp:

    - Cha, thơm quá nha, cha vất vả nấu cái gì vậy? Chỉ cần nấu chút cháo cùng đồ chua là được rồi, trời nóng như thế..

    Hắn vừa nói, vừa buông ba lô, sau đó giải phóng cấm chế cho Soái Soái, để cho hắn có thể tự do bay tới bay lui trong nhà.

    Vẻ mặt Ngụy cha không lộ, trong lòng lại thật hưởng thụ câu nói của đứa con:

    - Cũng không có gì, cha cũng không biết làm đồ ăn gì ngon, chỉ đơn giản nấu chút canh xương sườn, hấp con cá, xào cọng hoa tỏi non với thịt, một phần gỏi, còn có thịt bò kho cùng rau trộn mà thôi.

    Ngụy cha vẫn hiểu rõ tài nấu nướng của mình, cho nên làm đồ ăn đơn giản không có bao nhiêu kỹ xảo.

    Thịt bò kho cùng rau trộn đều là chuẩn bị từ sạp bên ngoài, chỉ cần mua về là xong rồi.

    Cá hấp chỉ cần rạch vài dao, rửa sạch nội tạng, nhét hành gừng vào bụng, lại bỏ thêm dấm cùng dầu vừng, bỏ vào nồi chưng chừng mười phút sẽ biến thành mềm mại lại tươi non; thịt xào rau thì người bản địa đều biết, thịt ba chỉ nấu nửa chín cắt thành lát cắt, bỏ vào nồi xào ra mỡ, khi miếng thịt biến thành hơi khô vàng mới múc ra, lại bỏ chao với đậu cà vỏ tương xào lên, bỏ thêm tỏi, gừng, cọng hoa tỏi non, xào tới xào lui mấy chục giây hỗn hợp đều là được, vừa béo ngậy lại không ngán, chỉ vài đũa là ăn hết một chén cơm tẻ; về phần gỏi, càng đơn giản, bắp cải xé, bỏ ớt cắt lát lại bỏ thêm muối sau đó lấy ra nồi, thanh thúy lại ngọt ngào, vừa vặn thích hợp giải ngán.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 107 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những món ăn này đều là Ngụy Diễn tìm hiểu, nhưng canh xương sườn nấu với khổ qua cùng phổ tai còn có đậu xanh là món ăn hắc ám gì vậy? Nghe cái tên đã cảm giác được một cỗ hương vị giết người nồng đậm.

    - Cái gì mà món ăn hắc ám? Đây là món ăn chuyên môn của Lý bà bà dưới lầu, dùng thanh nhiệt trừ hỏa là tốt nhất!

    Tuy Ngụy cha nói như vậy, nhưng ánh mắt cũng có chút chột dạ, chỉ là đem xương sườn tráng qua nước trong theo thứ tự bỏ thêm đậu xanh, hành tây, gừng, phổ tai, khổ qua cùng nhau nấu, trừ bỏ muối cũng không thêm đồ gia vị nào khác, khẳng định sẽ không khó ăn bao nhiêu, liền lấy lại tự tin.

    Dù sao Lý bà bà đã nói gia đình nàng làm món ăn này đã nhiều năm, cháu trai trong nhà cũng thích, đều là bạn cùng lứa tuổi, khẳng định khẩu vị cũng không khác nhau bao nhiêu.

    Kỳ thật Ngụy Diễn cũng chỉ nói như vậy, hơn nữa hắn cũng không khó ăn, nhìn cha vì vào bếp nấu nướng ra một thân mồ hôi, chỉ vì một phần tình thương của cha cũng đủ làm cho thực vật trở nên mỹ vị:

    - Vậy thì thật mong chờ cha thi thố tài năng, con chỉ phụ trách ăn thôi!

    Nghe được lời này toàn thân Ngụy cha đều khoan khoái:

    - Con đi nghỉ một chút, thổi quạt điện, còn nửa giờ liền ăn.

    Hắn nói xong đem con trai đẩy ra khỏi phòng bếp, đóng cửa lại tránh cho khói dầu bay ra ngoài – nhà nhỏ hẹp cũ kỹ như nhà bọn họ chỉ trông đợi cửa sổ thông gió.

    Chờ con trai ra ngoài, Ngụy cha lau mồ hôi trán, tiếp tục "phấn đấu" bên bếp lò.

    Nhưng không biết có phải vì nhìn thấy con trai đã trở lại, Ngụy cha cảm thấy quanh thân mát mẻ hơn nhiều, đại khái là người gặp việc vui tinh thần thích đi.

    Trên đỉnh đầu của hắn, Soái Soái một bên tu luyện một bên khống chế âm khí hạ nhiệt độ trong bếp cũng ẩn sâu công cùng danh.

    Ngụy Diễn bị "oanh" ra khỏi bếp đi sửa sang lại hành lý:

    - Nhạn Nhạn mau tới đây.

    Kỳ thật từ lúc anh trai trở lại Ngụy Nhạn cũng không còn tâm tư tiếp tục bài học, giờ phút này tuy còn viết bài tập nhưng cũng chỉ là chép bài không cần dùng đầu óc mà thôi. Vừa nghe anh trai kêu gọi, lập tức buông bút đứng dậy, băng ghế cũng vang lên tiếng ken két ma xát dưới sàn nhà.

    Ngụy Nhạn có chút đỏ mặt, nhưng nhìn thấy anh trai vẫn ôn nhu nhìn mình thì bước nhanh tới giúp hắn dời va ly hành lý.

    Sau đó nàng mới phát hiện hai va ly bề ngoài có chút xấu xí lại chứa thật nhiều đồ vật a!

    Nhưng nàng càng để ý tới một chuyện khác:

    - Ca, anh có đi tra xét điểm thi vào trường cao đẳng của anh không?

    Ngụy Diễn có chút không yên lòng:

    - Tra rồi.

    Ân, Hoàng ca không hổ là chuyên nghiệp, mấy thứ này đều phân loại thật hợp quy tắc, hơn nữa còn biết đóng gói, hoàn toàn tận dụng toàn bộ không gian.

    Ngụy Nhạn có chút khẩn trương ngừng thở:

    - Vậy anh thật sự là trạng nguyên tỉnh sao?

    Ngụy Diễn lặng người một chút, sau đó chợt cười:

    - Nếu Đổng lão sư không nói đùa, hẳn là như vậy.

    Ngụy Nhạn siết chặt nắm tay:

    - Vậy nhất định là phải rồi!

    Ánh mắt của nàng trong suốt, đôi gò má vì kích động mà đỏ bừng.

    Ngụy Diễn không nhịn được trêu nàng:

    - Như thế nào, vui vẻ như vậy sao?

    Ngụy Nhạn sửng sốt, nghe ra anh trai trêu chọc, có chút ngượng ngùng lại không được tự nhiên quay đầu qua một bên:

    - Thi tốt như vậy đương nhiên phải cao hứng rồi, nhưng anh lần này thật sự là rất tuyệt, cha cũng rất tự hào đâu.

    Ai nghĩ được chỉ nửa năm ngắn ngủi, nhà bọn họ lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy đây?

    Nếu không phải nàng còn thấy anh trai vẫn còn giữ nguyên vẹn trí nhớ từ nhỏ tới lớn, nàng thiếu chút nữa hoài nghi anh trai xuyên không sống lại như trong tiểu thuyết mà Tương Điềm bọn họ luôn nói đâu.

    Xuyên không Ngụy Diễn:

    -!

    Sống lại Soái Soái:

    -!

    Nhưng nói ích kỷ một chút, dù sao nàng thật sự thích anh trai hiện giờ.

    Soái Soái:

    - Ách xì..

    Ngụy cha:

    -!

    Là ảo giác sao? Vừa rồi cảm giác nhiệt độ lại thay đổi đây? Hắn theo bản năng nhìn bên ngoài, hiểu ra – nguyên lai mặt trời đã lặn rồi.

    Hai anh em bên ngoài tán gẫu càng thêm hòa hợp:

    - Nhắc tới, vẫn phải cảm tạ Nhạn Nhạn, nếu không nhờ em cho anh mượn những ghi chép kia, còn ra đề cho anh làm, anh cũng không biết làm sao học bổ túc.. cho nên nói, thành tích bây giờ của anh cũng có công lao của em đâu.

    Ngụy Nhạn có chút ngượng ngùng, nhưng khóe môi cũng nhếch lên kiêu ngạo.

    - Để tỏ lòng cảm tạ, đây là quà đều là của Nhạn Nhạn.

    Ngụy Diễn mở va ly, đem ra một đống đồ ăn cùng quần áo còn có giày mới.

    Dù sao cũng là bé gái, nghe được có quần áo giày mới Ngụy Nhạn theo bản năng liền mở ra, sau đó mở to hai mắt nhìn, buột miệng hô:

    - Ca, anh ở đâu kiếm được nhiều tiền như vậy?
     
    Heoheocon9552 likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 107 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Diễn còn tưởng nàng sẽ kinh hô "đẹp quá" này nọ, không ngờ..

    Hắn đưa đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy giá tiền treo trên quần áo.

    Bỗng dưng hắn nhớ được lúc đang đi dạo cửa hàng quần áo trong phòng chờ máy bay, Tạ Bách thông qua hình ảnh hỗ trợ chọn lựa kiểu dáng trong lúc vô tình nói một câu – tặng quà nhớ tháo giấy báo giá xuống.

    Nhưng lúc đó hắn lo nghĩ chuyện khác nên quên mất việc này.

    Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể nhìn phiếu báo giá 648 nguyên, khô cằn nói:

    - A, khó được đi ra ngoài một chuyến, phải mua tốt một chút mới được thôi.

    Kỳ thật theo ý nghĩ của hắn, giá tiền này cũng không cao, nhưng với Ngụy gia mà nói đây đã là giá trên trời, dù sao mấy tháng trước nhà họ ăn tết mua bộ quần áo mới cộng lại còn không mắc như cái giá này đâu, mà Ngụy Nhạn cầm trong tay cũng chỉ là một áo sơ mi màu trắng cung đình tay áo bằng bông.

    - Như vậy mà chỉ là tốt "một chút" sao?

    Động tác của Ngụy Nhạn cực nhanh đem váy liền áo, váy nửa người, ngắn tay, giày xăng đan, giày thể thao toàn bộ lật ra xem giá cả một lần, sau đó lập tức tính toán ra tổng giá trị, nhìn lại quần áo mua cho cha đặt một bên, nàng nhịn không được hít sâu một hơi lạnh – chỉ, chỉ có chút đồ như vậy còn nặng chưa được hai cân, lại gần mười ngàn?

    Đúng rồi, còn mua những đặc sản khác..

    Ngụy Nhạn cảm thấy quạt điện cũng không thổi bay được đầu óc đang nóng sốt của mình, ánh mắt nhìn anh trai như nhìn một phá gia chi tử:

    - Thành thật khai báo, ca, lần này cha rốt cục đầu tư cho anh bao nhiêu tài chính đi du lịch?

    Tuy rằng tình huống trong nhà đã tốt hơn một chút, nhưng sao có thể xài tiền không chỉ huy như vậy đâu!

    Cha cũng vậy, rất cưng chiều anh trai rồi chứ?

    Tuy rằng anh trai mua đồ xa xỉ cho nàng cùng cha, nhưng Ngụy Nhạn không nhịn được có chút chua cùng bất bình.

    Ngụy Diễn nghĩ nghĩ liền hiểu được tâm tư của nàng:

    - Đây là tiền anh tự kiếm được.

    Ngụy Nhạn lập tức nghĩ theo phương hướng khác:

    - Ca, làm trợ lý cho sao kim kiếm tiền như vậy sao?

    Anh của nàng đi làm trợ lý cho Tạ Bách, tiền này hẳn là tiền lương đi? Nhưng còn chưa tới một tháng, đã có gần mười ngàn.. chẳng thể trách mọi người chèn phá đầu cũng muốn đi vào giới giải trí.

    - Nghĩ gì thế.

    Ngụy Diễn gõ nhẹ lên đầu nàng:

    - Đây là anh dùng bổn sự khác kiếm được.

    Ngụy Diễn suy nghĩ qua, luôn giấu diếm cha cùng em gái là điều không thể nào, hơn nữa hiện tại trong tay hắn có một căn nhà khu đại học mà Tạ Bách tặng cho, hắn còn định khuyên gia đình cùng nhau đi Hoa đô – hắn là trạng nguyên tỉnh, đại học Hoa đô khẳng định có thể đi vào – đương nhiên cũng cần có thật nhiều tài chính dùng cho nhu cầu sinh hoạt hàng ngày.

    Nếu chỉ dựa theo tốc độ buôn bán nhỏ của gia đình bọn họ hiện tại, thật sự là quá chậm.

    - Biết vì sao sau kỳ nghỉ đông nằm viện anh liền hối cải làm một người mới sao? Biết vì sao tiến độ học tập của anh tiến triển cực nhanh sao? Đương nhiên, tuy anh là người thông minh, nhưng chủ yếu chính là, lúc anh hôn mê bị thương, linh hồn xuất khiếu có kỳ ngộ..

    Trước kia Ngụy Nhạn chưa từng xem qua tiểu thuyết xuyên không, tiểu thuyết huyền ảo, cho nên đối với cách nói của Ngụy Diễn tỏ vẻ nghi hoặc, mãi tới khi nàng nhìn thấy Ngụy Diễn búng tay một cái ngón tay liền bốc lửa, lại nhìn thấy Soái Soái trôi nổi giữa không trung, nghe nói là bảo hộ linh do Ngụy Diễn triệu hoán đi ra, cho nên bộ dạng mới giống anh trai trước kia như đúc..

    Bỗng dưng trong đầu nàng chợt hiện linh quang, nàng nhớ tới việc Lưu Đan Đan trúng tà.

    Khi đó dù trong lòng nàng đã phát hiện một ít điểm không thích hợp, nhưng nàng chưa từng có khái niệm về phương diện này, hơn nữa lúc đó nàng ở ngoài sân nhà Lưu Đan Đan đợi, nàng lại không có mắt âm dương có thể chứng kiến những gì hư vô mờ mịt, cho nên chờ sau khi thân thể Lưu Đan Đan khỏe lại, nàng đã đem điểm khác thường này ném ra sau đầu.

    Ở lúc sau, mặc dù có một lần nửa đêm gặp được nữ quỷ, nhưng vì sau khi tỉnh lại hết thảy lại như thường, cho nên nàng chỉ cho rằng mình gặp ác mộng..

    Hiện tại tiếp tục hồi tưởng lại..

    Nàng nuốt nước bọt:

    - Ca, anh thật sự.. trở nên lợi hại như vậy?
     
    Heoheocon9552 likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 108:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Diễn:

    - Đương nhiên, đại khái là bởi vì anh thiếu chút nữa đã chết một lần, cho nên bây giờ anh có thể tiếp xúc được những tồn tại mà người thường không thể nhìn thấy, hơn nữa kỳ ngộ của anh, anh có thể giải quyết tình huống tạo thành quấy nhiễu đối với người sống. Lần này anh theo Bách ca đi cũng không phải du lịch, mà là giúp đỡ hắn, thuận tiện còn cứu những người khác, vì vậy bọn họ trả tiền cho anh thôi.

    Ngụy Diễn nói, dù sao hắn chỉ tính toán giải thích với người nhà, cũng không có ý định làm cho bọn họ tiếp xúc.

    Ngụy cha nghe được trầm mặc.

    Ngụy Nhạn chớp chớp mắt:

    - Vậy, ca.. bọn họ cho anh bao nhiêu thù lao a?

    Nàng nhớ được ở đường dành riêng cho người đi bộ lão nhân toán mệnh cho người ta một quẻ hình như là năm mươi đồng, anh của nàng nói mình rất lợi hại, tiếp xúc đều là các sao kim.. năm trăm đồng – hẳn là được đi?

    Soái Soái thật vất vả được xuất hiện trước mặt người nhà – từ sau khi bước vào quỷ tu hắn có thể khống chế lực lượng hiện thân trước mặt người bình thường – nghe được lời này của Ngụy Nhạn, làm anh trai luôn đối nghịch với em gái, hắn không nhịn được đắc sắt một phen:

    - Nhất định là có..

    - Hai triệu.

    Ngụy Diễn rất nhanh cắt đứt lời hắn.

    Dù sao nói thật có điểm rất dọa người, cho nên hắn chỉ nói ra một bộ phận số tiền, là số mà Khương Cẩn Nguyên trả cho hắn đi.

    Soái Soái vốn sửng sốt một chút sau đó gật đầu:

    - Đúng! Hai triệu!

    Kỳ thật hắn cũng không biết Ngụy Diễn cụ thể có bao nhiêu tiền, nhưng Khương Cẩn Nguyên trả hai triệu là Tạ Bách đưa cho Ngụy Diễn ngay trước mặt Soái Soái, tuy rằng mua mấy thứ này tiêu phí một ít, nhưng cũng không bao nhiêu, bởi vậy hắn cũng tính toán nói là hai triệu.

    Nhưng số tiền này đủ làm cho hai cha con nghẹn họng nhìn trân trối.

    Ngụy Diễn sờ cằm, nhìn một lớn một nhỏ giống như hóa đá, thừa thắng xông lên:

    - Cho nên nếu nhà chúng ta hiện tại có tiền.. cha, Nhạn Nhạn, con chuẩn bị học đại học Hoa Đô, chi bằng gia đình chúng ta dọn đi Hoa Đô sinh hoạt đi.

    Sáng sớm 6h30, Ngụy Nhạn liền tỉnh.

    Bởi vì trong phòng chỉ có một tiểu quạt điện, trong nhà đều mở cửa sổ nằm ngủ, như vậy có chút gió đêm cũng đỡ ngột ngạt một ít.

    Nhưng điều này cũng tạo thành một khi mặt trời mọc thì không cách nào ngủ tiếp.

    Ngụy Nhạn cũng không có thói quen ngủ nướng, cho nên liền trực tiếp rời giường.

    Đêm qua hình như hạ một trận mưa, giảm bớt nhiệt độ không khí, không khí sáng sớm thật thanh tỉnh.

    Nàng đem tro tàn nhang muỗi bỏ vào thùng rác, nhìn ánh nắng sáng sớm, lại cảm giác mình hình như đã quên chút gì đó, nhưng đại khái là mới tỉnh lại, còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cho nên nàng không nghĩ ra là chuyện gì.

    Mãi tới khi nàng mở ra tủ vải giản dị, nhìn quần áo mới tản ra khí tức nhân dân tệ, đại não hỗn độn như có tia chớp xẹt qua, làm cho mặt của nàng lộ ra biểu tình giống như danh họa "Hò hét" – nàng nhớ rồi! Nhà bọn họ có hai triệu!

    Ngụy cha vừa đem cơm đậu hoa mới mua về chia thành bốn phần – trong đó một chén đưa cho Soái Soái, chợt nghe thanh âm tiếng dép lê chạy ra, ngẩng đầu vừa nhìn, con gái mặc váy ngủ phim hoạt họa vẻ mặt hốt hoảng mờ mịt chạy tới.

    - Làm sao vậy Nhạn Nhạn?

    Thanh âm Ngụy Nhạn mơ hồ nói:

    - Cha, hôm nay cha không ra bán sao?

    - Nhạn nha đầu em còn chưa ngủ tỉnh sao? Từ hôm nay trở đi chúng ta cần nhanh chóng thu thập phòng ở chuyển nhà đi Hoa Đô!

    Thanh âm thình lình vang lên ngay sau lưng, Ngụy Nhạn theo bản năng quay đầu vừa lúc tiếp xúc khuôn mặt ghé sát mặt mình!

    - A!

    Ngụy Nhạn hoảng sợ kêu to một tiếng.

    - A!

    Bị tiếng kêu của Ngụy Nhạn làm hoảng sợ bật lên trần nhà, Soái Soái cũng không ngừng giật mình.

    - Làm sao vậy? Sáng sớm náo nhiệt như thế.

    Ở bên ngoài chạy bộ kiêm hấp thu tinh hoa mặt trời mọc Ngụy Diễn vừa vào cửa liền nghe được hai tiếng kêu to, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Ngụy Nhạn, hắn nhíu mày:

    - Soái Soái, cậu dọa nạt Nhạn Nhạn sao?

    - Tôi làm sao dám dọa nạt đại tiểu thư a! Không tin anh hỏi cha! Anh đừng bất công nha, Diễn ca!

    Soái Soái bất mãn biện bạch cho chính mình, hiện tại hắn tốt xấu cũng chiếm cứ thân phận em trai, dù thế nào cũng phải làm được nam nữ ngang hàng, em trai cùng em gái đều giống nhau đi?

    Bởi vì ở Ngụy gia qua đường sáng, Soái Soái rốt cục có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người trong nhà, lại bởi vì căn cứ Ngụy Diễn nói hắn là bảo hộ linh được triệu hoán đi ra, cho nên hắn ỷ vào da mặt mình mỏng (Soái Soái: Hì hì hì), cũng đi theo kêu Ngụy cha là cha.

    Mà Ngụy cha, một nam nhân luôn nghiêm túc đứng đắn nghe một quỷ hồn gọi mình là cha cũng không có bất kỳ dị nghị gì.

    Nhưng Ngụy Nhạn tiểu cô nương cảm thấy được không hài lòng – Soái Soái thoạt nhìn còn nhỏ hơn nàng vài tuổi, hắn nên gọi nàng là "chị" mà không phải "Nhạn nha đầu"!

    Anh trai của nàng trước kia làm lưu manh luôn gọi nàng là Nhạn nha đầu, hiện tại đã đổi giọng gọi Nhạn Nhạn, ai biết lại xuất hiện một quỷ hồn không lớn không nhỏ kêu như vậy, quỷ hồn tên Soái Soái này thoạt nhìn cũng chán ghét như anh trai của nàng trước kia!

    Nhưng bởi vì Soái Soái kêu loạn, khiến Ngụy Nhạn thanh tỉnh một ít:

    - Cho nên chúng ta thật sự có tiền vậy?

    Ngữ khí của nàng giấu không được hưng phấn, mặc cho ai biết được đột nhiên trời giáng hai triệu vào nhà đều không cách nào bình tĩnh trở lại.

    Ngụy cha mở miệng trước:

    - Hai đứa qua đây một chút, cha có chuyện muốn nói – đêm qua cha suy nghĩ thật lâu, đích xác, Hoa Đô có tài nguyên giáo dục thật tốt, làm ba ba cũng không muốn chậm trễ tương lai của hai con, cho nên cha muốn mượn trước tiền của a Diễn thuê cửa hàng bán món ăn bình dân bên thành phố kia..

    Ngụy Diễn nhịn không được nói:

    - Cha, không cần mượn, tiền của con chính là tiền của cha.

    Ngụy cha đưa tay ngăn lời hắn:

    - Anh em ruột còn phải tính rõ ràng đâu, cha con cũng không thể hàm hồ - a Diễn, hiện tại con mới 18 tuổi, còn cần học đại học, cha cũng chưa tới nỗi không còn nhúc nhích được, cho nên học phí cùng sinh hoạt phí của hai con đều là trách nhiệm của cha, nhưng con lại vĩ đại ưu tú hơn trong tưởng tượng của cha nhiều lắm, cũng có bản lĩnh hơn, cho nên cha muốn mượn trước tiền của con xem cha có thể đứng vững gót chân bên Hoa Đô hay không. Tuy con kiếm tiền nhanh, kiếm tiền nhiều, nhưng dù sao cùng với..

    Hắn dừng một chút:

    - Cùng yêu ma quỷ quái giao tiếp, mỗi một lần đều là đánh bạc nguy hiểm tính mạng.

    Ngụy cha thật sự không biết gì về thần quái, nhưng nghe được lời đồn đãi từ xưa, tồn tại chủ yếu là kẻ tội tác chồng chất hay làm người có ý xấu.

    - Nếu như có thể, cha vẫn hi vọng con chuyên tâm học đại học, chờ sau khi tốt nghiệp đại học, tìm công tác an toàn, an toàn cùng khỏe mạnh mới là trọng yếu nhất.

    - Nếu, nếu con thật sự muốn làm chuyện này, cũng phải cẩn thận suy nghĩ một chút trong phạm vi năng lực của mình, đừng vì thù lao đi mạo hiểm..

    Ngụy cha nói xong, trong giọng nói có cảm giác thất bại thật sâu, hắn cũng là muốn nhi đồng trôi qua tốt một chút. Nói tới cùng người làm cha như hắn thật vô dụng.

    Ngụy Diễn cũng khá hiểu biết tính khí của Ngụy cha, hiểu được chính mình xuất ra số tiền kia có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng làm chủ gia đình của cha mình, nhưng để cho hắn che giấu không nói cho cha cùng em gái biết trong tay mình cầm nhiều tiền như vậy hắn cũng làm không được.

    Nhưng Ngụy cha lại rộng rãi hơn trong tưởng tượng của hắn một ít, không cắn chặt mặt mũi làm người giám hộ mà nói không cần dùng số tiền kia, mà là nói mượn.

    Nghe được Ngụy cha nói như vậy, cảm giác không chân thật của Ngụy Nhạn cũng giảm bớt rất nhiều.

    Đúng rồi, hai triệu tuy rằng rất nhiều, nhưng là anh trai giao tiếp với yêu ma quỷ quái kiếm được, đó là một thế giới không biết tràn đầy nguy hiểm.

    Nàng cực kỳ hổ thẹn, chính mình chỉ nhìn thấy chỗ tốt khi có tiền, lại quên làm sao có được.

    Trên thực tế, Ngụy Diễn không cảm thấy có gì là nguy hiểm – quả thật, hắn giao tiếp với quỷ hồn, nhưng đại khái chính hắn lợi hại, cho nên cũng không cảm thấy đặc biệt khó giải quyết, dù là sự kiện trường học bỏ hoang cũng chỉ có chút phiền toái mà thôi.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 109 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cha, chúng ta là người một nhà, tựa như cha đối với tụi con có trách nhiệm làm cha, con là con cả, cũng có trách nhiệm chiếu cố cha cùng Nhạn Nhạn. Hơn nữa con đã 18 tuổi, là người trưởng thành rồi, có thể kiếm tiền, lấy ra khoản tiền đầu tiên kiếm được cải thiện cuộc sống gia đình có gì mà không đúng? Như vậy đi, nếu cha có nguyên tắc của cha, con cũng nói ra một yêu cầu của con được không?

    Ngụy cha rầu rĩ mở miệng:

    - Con nói.

    Ngụy cha toàn tâm toàn ý tính toán cho hắn, cho nên Ngụy Diễn cũng không phật ý tốt của hắn:

    - Hai triệu này, vẫn là tài chính gia đình chúng ta, đừng nói là cho mượn gì đó, trước kia khi con làm đồ khốn mười mấy năm (Soái Soái: Xấu hổ), thật vất vả vì gia đình làm ra chút cống hiến, cha nói vay tiền không phải là chê cười con sao? Con cũng muốn gia đình chúng ta đều trải qua thật tốt. Nhưng cha nói đúng, hiện tại con sắp là sinh viên, nhiệm vụ trọng yếu nhất vẫn là học tập, cho nên trước khi chưa tốt nghiệp, con sẽ không chủ động đi làm chuyện bắt quỷ trừ tà xem bói linh tinh gì đó.

    Đương nhiên, nếu là người khác chủ động tìm tới thì không tính.

    - Chúng ta chính là người một nhà. Chờ sau khi con lên đại học, sẽ làm chút kiêm chức, chủ yếu là cần vất vả cha cùng Nhạn Nhạn.

    Ngụy cha nói không ra lời, hắn cảm giác mình cũng ngượng ngùng mở miệng nói thêm lời gì khác.

    - Được, cha tuyệt đối sẽ đem mỗi đồng tiền dùng đúng chỗ đúng lúc.

    Hắn thật không muốn dựa vào bọn nhỏ, vẫn là hi vọng mình có thể khởi động nổi một gia đình, chiếu cố tốt cho con mình, làm cho bọn nhỏ vượt qua ngày lành không lo cơm ăn áo mặc.

    Tuy trong lòng tính toán như vậy, sự thật lại luôn có bất ngờ.

    Vì thế chỉ có thể trong nội tâm cảm khái, thời gian thật sự qua rất nhanh, đứa con từng làm ầm ĩ khiến cho hắn lao tâm lao lực quá độ, chỉ chớp mắt liền trở nên hiểu biết như vậy.

    - Tôi nói cha của tôi chính là mạng số vất vả!

    Soái Soái không nhịn được nói kháy, nếu là con hắn cho hắn hai triệu, miệng hắn cười lệch nghiêng rồi, kết quả cha của hắn còn muốn viết phiếu nợ cho con của mình!

    Quá thành thật cho nên mới dễ dàng có hại!

    Ngụy Diễn nhìn hắn.

    Soái Soái giật mình:

    - Chuyện gì?

    Ngụy Diễn lắc đầu:

    - Tôi thì cảm thấy được tính khí của cha rất tốt, không làm mà hưởng vốn dễ dàng khiến cho người ta sa đọa.

    Bị giáo dục một câu, vẻ mặt Soái Soái trống lên như con ếch, được rồi, hắn thừa nhận mình là người ham hưởng thụ, thích đi đường tắt cùng không làm mà hưởng.

    Mượn chuyện tu luyện mà nói, nếu không phải Ngụy Diễn mỗi ngày đè nặng hắn, nói không chừng hắn sớm chủ động làm cho hồn phách tiêu tán, làm sao còn cơ hội như bây giờ một lần nữa quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người nhà của mình, danh chính ngôn thuận hô một tiếng « cha » a.

    Tuy rằng thân phận thay đổi, nhưng hắn lấy được còn nhiều hơn là bị mất đi.

    Ngụy Diễn vừa đi tới cửa trường học, đã bị biểu ngữ màu đỏ chiếm cứ trong ngoài trường học ghi tên của mình, mỗi chữ thật lớn, cũng không có thiếu học sinh tụ tập thảo luận « Ai nha Ngụy Diễn là ai? » « Hắn thật sự thi được nhiều điểm như vậy? » « Trường học của chúng ta lại xuất hiện một trạng nguyên tỉnh » vân vân.

    Ngụy Diễn bảo trì trầm mặc bước nhanh tới văn phòng thầy chủ nhiệm, kết quả còn chưa đi được mấy bước, liền chứng kiến Đổng lão sư đội nắng tự mình đi ra đón, người này bình thường thật nghiêm túc, lúc này nhìn thấy Ngụy Diễn, trong mắt tràn đầy từ ái:

    - Vừa rồi bảo an gọi điện vào thông báo. Nào, Ngụy Diễn a, tiểu tử cậu thật cho mọi người mặt dài.

    Soái Soái tỏ vẻ mình cũng bị nổi da gà.

    Nhưng hắn vừa vào trường học liền bị Diệp tử bò lên, Diệp tử nghe nói Ngụy Diễn thi vào trường cao đẳng xong cần đi tỉnh ngoài, trong khoảng thời gian này nàng không có tiểu người giấy hỗ trợ nên chỉ có thể nghẹn trong trường học, thật sự làm nàng nín hỏng.

    Ngụy Diễn bị Đổng lão sư dẫn vào phòng của hắn, vừa vào phòng, liền được các giáo viên nhiệt tình chiêu đãi.

    Nghe nói trạng nguyên tỉnh đã tới, những giáo viên khác đều đi tới xem náo nhiệt, vẻ mặt tươi cười.

    Vẻ mặt Ngụy Diễn chỉ cười nhẹ, thong thả tự nhiên.

    Rơi vào trong mắt những thầy cô khác hắn là người không quan tâm hơn thua, khí độ phi phàm, chẳng thể trách có thể thi ra số điểm khiến người kinh diễm như vậy!

    Cũng không lưu lại bao lâu, Ngụy Diễn bị Đổng lão sư trực tiếp kéo tới phòng hiệu trưởng.

    Hiệu trưởng nhìn thấy Ngụy Diễn cười híp cả mắt, vô cùng cao hứng.

    Ở trong văn phòng, ngoại trừ hiệu trưởng cùng chủ nhiệm, còn có vài người lạ đeo thẻ công tác, xem trang bị đại khái chính là phóng viên đi?
     
    Heoheocon9552 likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 109 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng không biết có phải là vì trước kia hắn chưa tiếp nhận qua buổi phỏng vấn như vậy, vì sao nhân số hơi nhiều a – chẳng lẽ trạng nguyên tỉnh thật sự làm cho người ta xua như xua vịt sao?

    - Ngụy Diễn bạn học, chúc mừng cậu, lần này cậu thi rất tốt, chúng tôi đều xem qua bài thi, không hổ là kiêu ngạo của trường học chúng ta, chàng trai giỏi lắm, có tiền đồ!

    - Kỳ thật lúc làm bài tôi cũng là làm hết toàn lực của mình, đem toàn bộ tri thức mà thầy cô đã dạy đều viết lên, tôi cũng không ngờ sẽ có một kết quả như vậy. Nhận được kết quả như vậy, còn cảm tạ các thầy cô trước kia trả giá, đầm chắc tri thức trụ cột.

    Ngụy Diễn vẫn rất hiểu biết, tuy rằng chủ yếu là dựa vào chính bản lĩnh của mình, nhưng lúc này thuận tiện hỗ trợ một chút trường học cũng không tính là chuyện gì lớn lao.

    Dù sao trường học cũng không làm ra chuyện gì không công bình với hắn, Đổng lão sư làm thầy giáo vẫn thật phụ trách.

    Lời này nghe vào trong tai hiệu trưởng bọn họ quả thật nghe rất êm tai.

    Vốn cho rằng người học sinh này trước kia biểu hiện có chút "xông ra", lo lắng hắn nhận phỏng vấn biểu hiện quá mức kiêu ngạo tự cao, còn muốn nghĩ tìm hắn bí mật tâm sự ứng đối việc phỏng vấn, nhưng không ngờ các phóng viên có tốc độ nhanh như vậy, làm cho bọn họ cũng không kịp dặn dò.. cũng may người học sinh này là người có hiểu biết.

    Bằng không bọn họ còn tính toán sau buổi phỏng vấn mời các phóng viên ăn bữa cơm, nhuận nhuận bút.

    Ban giám hiệu đừng nhìn bình thường giống như mặc kệ tình huống học tập của học sinh, nhưng kỳ thật vẫn là biết chuyện, sau khi biết trạng nguyên tỉnh xuất thân từ trường học của chính mình, liền lôi kéo Đổng lão sư tìm hiểu tình huống của học sinh kia, còn liên hệ với trường trung học cùng tiểu học của hắn tìm hiểu tin tức – được rồi, xét thấy tình huống trường trung học trong huyện Nguyên Khẩu, hiệu trưởng trường trung học cơ sở cũng là chính hắn.

    Vì thế hắn cũng biết Ngụy Diễn trước kia là một học tra, muốn nói trường học có trợ giúp trong việc học tập của hắn gì đó, phỏng chừng thật sự là không có nhiều.

    Nếu học sinh đều nói như vậy, bọn họ bánh ít đi bánh quy lại, tự nhiên cũng phải đem hình tượng của Ngụy Diễn điểm tô cho đẹp vài phần, cùng nhau thắng lợi mà thôi.

    Bởi vì người tương đối nhiều, cho nên đổi qua phòng họp cách vách, mọi người cùng nhau ngồi lần lượt, đối diện bàn Đổng lão sư nhìn thấy học sinh của mình, vẻ mặt tươi cười:

    - Vài vị đồng chí phóng viên là trong tỉnh cùng trong thành phố đặc biệt phái tới phỏng vấn Ngụy Diễn.

    Nói xong hắn lại nói:

    - Thành phố không chỉ phỏng vấn, còn dự tính làm tuyên truyền, lần này cậu thi rất tốt, biểu hiện xuất sắc nhất, là vinh dự của huyện chúng ta thậm chí là của cả thành phố. Thành phố vì thế cũng muốn làm tuyên truyền cho tốt nhất.

    Nhóm phóng viên phỏng vấn chia làm hai tốp, một đợt trong tỉnh một đợt là thành phố.

    Đội phóng viên trong tỉnh hàng năm đều cần phỏng vấn trạng nguyên tỉnh một lần, cho nên bọn hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng sau khi nhận được tin tức trạng nguyên tỉnh năm nay, cứ dựa theo lệ thường dĩ vãng đi giải thích một chút tư liệu của trạng nguyên tỉnh, tỷ như hoàn cảnh sinh trưởng, cùng với cách đối nhân xử thế vân vân, sau đó viết đưa tin là xong.

    Nhưng phóng viên của thành phố thì kích động hơn, trong tỉnh có 21 thành phố, 180 huyện, trình độ giáo dục của thành thị bọn họ chỉ xếp hạng ở trung hạ du trong toàn tỉnh. Cho nên tuy bọn họ lấy được tin tức muộn hơn trong tỉnh một ít, nhưng sau khi nhận được tin tức lập tức hành động liên hệ trường học của Ngụy Diễn, thậm chí bọn hắn còn hạ quyết tâm, mặc kệ kết quả phỏng vấn như thế nào, bọn họ đều phải đem người thổi được ba hoa chích chòe, chỉ có trên trời có dưới đất thì không ai sánh được.

    Chính là tính toán đem trạng nguyên tỉnh tuyên truyền như một nhân vật điển hình.

    Hai nhóm người lại trùng hợp tiến đến cùng nhau.

    Buổi phỏng vấn cũng không tiêu phí thời gian quá dài, phóng viên tỉnh chỉ dùng một giờ, phóng viên thành phố thì lâu hơn một chút, còn muốn tới nhà Ngụy Diễn phỏng vấn, đến lúc đó viết về hoàn cảnh học tập của trạng nguyên tỉnh chẳng hạn, nhưng Ngụy Diễn dùng lý do nhà bọn họ đang chuẩn bị chuyển nhà mà từ chối khéo.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 110 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phóng viên thành phố còn có chút không cam lòng, nghĩ lại còn tưởng hắn ngượng ngùng, vì thế Ngụy Diễn đành nói mình chuẩn bị ghi danh thi đại học Hoa Đô, đến lúc đó gia đình cũng sẽ cùng mình đi Hoa Đô cùng sống, cho nên muốn nhân mùa hè sớm một chút chuyển nhà đi qua thích ứng hoàn cảnh.

    Lời cũng đã nói tới nước này, phóng viên cũng không tiện tiếp tục cưỡng cầu, chỉ đành chụp vài tấm ảnh, chuẩn bị đợi phỏng vấn bạn học cùng lớp của Ngụy Diễn – nghe thầy chủ nhiệm nói, lớp của bọn họ thành tích thi cử đều có tăng lên, nguyên nhân chủ yếu là vì Ngụy Diễn chia sẻ kinh nghiệm học tập cùng phương pháp học tập của chính mình.

    Phóng viên cảm thấy những học sinh kia có bộ phận người sẽ biết chuyện hơn nữa trong lòng cảm kích Ngụy Diễn, đến lúc đó còn có thể tiếp tục thổi phồng thêm một chút.

    Lúc Ngụy Diễn đang tiếp nhận phỏng vấn, các học sinh đang ở trong phòng học điền chí nguyện.

    Bởi vì hai lượt phóng viên phỏng vấn xong đã 12h, mà các học sinh đã điền xong chí nguyện rồi rời đi, cho nên chờ lúc Ngụy Diễn đi ra thì sân trường đã trống rỗng.

    Nhưng có người đang chờ hắn.

    Là bạn học cùng lớp.

    Ngụy Diễn nhìn ánh mắt bọn họ lóe sáng nhìn mình, còn cho là bọn họ bởi vì mình thi được trạng nguyên nên cảm thấy cùng tự hào đâu, ai biết hắn còn chưa mở miệng, ánh mắt Tô Thải Hồng chợt đỏ lên hướng hắn bái xuống thật sâu.

    Phóng viên còn chưa kịp đi xa vội vàng gọi nhân viên chụp ảnh đem một màn này chụp xuống.

    Cũng không chú ý tới bọn họ, Ngụy Diễn theo bản năng lui ra sau một bước:

    - Làm sao vậy?

    - Chúng tôi đến là tỏ vẻ cảm tạ, anh em!

    Ngưu Bằng Phi thì không khoa trương như Tô Thải Hồng, nhưng lôi kéo tay Ngụy Diễn không ngừng lắc mạnh:

    - Lần này thi vào trường cao đẳng ít nhiều nhờ cậu a!

    Vì thế Ngụy Diễn đã biết nhóm học sinh năm trước đều hi vọng thi đỗ vào đại học, có ngẫu nhiên vài người hi vọng chỉ thi vào trường loại hạng ba đã a di đà phật, còn lại một nửa cũng rất ít người lựa chọn học lại, chủ yếu đều đi ra ngoài làm công.

    Nhưng mà năm nay thì khác, bốn phần năm bạn học đều thi lên đại học, thậm chí có mười mấy người vào được trường hạng hai, đánh vỡ kỷ lục trong dĩ vãng.

    Trong đó còn có Ngưu Bằng Phi cùng Tô Thải Hồng.

    Lúc trước Đổng lão sư để Ngụy Diễn chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình, khi đó Ngụy Diễn nghĩ khó được là cấp ba, dù sao cũng nên chừa chút trí nhớ có ý nghĩa, liền tính toán đem Ngưu Bằng Phi cùng Tô Thải Hồng lôi kéo cùng nhau học bổ túc.

    Tiếp tục sau đó những người khác nhìn thấy thành tích của hai người bay vọt, cũng nhịn không được tìm tới Ngụy Diễn lấy kinh nghiệm.

    Vì thế Ngụy Diễn nghĩ đuổi một con vịt cũng là đuổi, đuổi một đàn vịt cũng là đuổi, liền lôi kéo những bạn học có tâm tư cùng nhau học tập.

    Hắn cũng không tốn bao nhiêu công sức hay thời gian, dù sao khoảng cách thi vào trường cao đẳng cũng không bao lâu, thay vì làm cho bọn họ thông hiểu đạo lý, chi bằng tìm phương pháp cứng nhắc nhưng lại dùng tốt – khoanh vùng điểm tựa.

    Trước đó Ngưu Bằng Phi cùng Tô Thải Hồng đã nhận lấy ưu đãi thật lớn với phương pháp này.

    Ngẫm lại từng cho mình là học tra, đột nhiên lập tức phát hiện mình còn có thể cứu vớt một chút, cố gắng một phen cũng có thể đạt tiêu chuẩn, có thể nhìn thấy thành quả cũng làm cho các thanh thiếu niên cảm giác thành tựu tuyệt vời không gì sánh kịp.

    Những người khác cũng là như thế, nhất là vài lần mở cuộc thi bắt chước kỳ thi tốt nghiệp, mắt thấy mỗi lần điểm số ngày càng tốt hơn, quả thực làm cho bọn họ vừa cảm động lại hối hận – cảm động chính là Ngụy Diễn hỗ trợ thật sự có hiệu quả đối với họ, hối hận nếu chính mình sớm một chút chủ động đi thỉnh giáo Ngụy Diễn đây không phải sẽ làm cho bọn họ tiến bộ càng lớn hơn nữa sao?

    Tô Thải Hồng thi vào trường cao đẳng xong liền tìm một công việc kiêm chức nghỉ hè, nhà của nàng tuy rằng cho con gái đi học, nhưng điều kiện kinh tế khá kém, cung cấp cho một sinh viên vẫn còn có chút cố hết sức, huống chi nàng còn không phải con gái một, trong nhà còn có em trai em gái, cha mẹ còn phải nuôi dưỡng ông bà hai bên ở dưới quê.

    Mặc dù nói hiện tại quần chúng chịu nhận thức nam nữ ngang hàng, nhưng ở những vùng quê hẻo lánh quan niệm trọng nam khinh nữ vẫn còn tồn tại như trước kia.

    Đặc biệt là nữ tính thôn quê, không đi học thì cái gì cũng không biết, mười mấy tuổi đã lập gia đình, sau đó sinh con mang nhi đồng, cả đời cứ qua như vậy.

    Nếu gặp được nam nhân tốt thì cũng thôi, nếu gặp được kẻ không tôn trọng nữ tính, ngày tháng thật sự như ngâm mình trong nước đắng.

    Trong nhà Tô Thải Hồng tuy tồn tại hiện tượng như vậy, nhưng vẫn tốt được một chút, nhà bọn họ nguyện ý cho Tô Thải Hồng lên trung học.

    Nhưng cũng đã hẹn ước với nàng, nếu nàng không thể dựa vào bản lĩnh của mình thi lên đại học, vậy nàng phải trực tiếp đi làm công.
     
    Heoheocon9552 likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 110 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn Tô Thải Hồng nghĩ nếu mình thi rớt, không tiếp tục đi học thì đi làm công, nhưng gần tới kỳ thi tốt nghiệp trung học thì cha của nàng ngoài ý muốn bị thương, nằm viện tiêu phí hết bốn năm ngàn đồng.

    Ở trong mắt người khác xem ra, có lẽ là không nhiều lắm, nhưng đối với gia đình của nàng đó là một số chi tiêu thật lớn.

    Cứ như vậy điều kiện kinh tế của gia đình nàng lập tức họa vô đơn chí, chỉ có thể thương lượng hay là không cần đi lên đại học, bởi vì phí tổn trường đại học còn cao hơn trung học, nhà bọn họ chứng thật là không cung cấp nổi.

    Bởi vì làm cha mẹ vẫn biết thành tích học tập của con gái, cao lắm là có thể lên đại học mà thôi.

    Kỳ thật đây cũng là biến thành làm cho nàng không cần lên đại học, trực tiếp đi làm công.

    Nhưng lúc đó Tô Thải Hồng vừa vội vừa tức lại ủy khuất, không muốn cứ như vậy chịu phận bất hạnh, cầm tư liệu học tập mà Ngụy Diễn đưa cho liều mạng ôn tập tiến lên.

    Thi xong trung học nàng cũng không dám lơi lỏng, muốn làm công kiếm tiền, nàng muốn chính là chỉ cần thi đậu đại học, lúc nghỉ hè nàng kiêm chức phụ giúp gia dụng, đến lúc đó van cầu cha mẹ, nói không chừng vẫn có thể tiếp tục học đại học.

    Ai ngờ kết quả còn tốt hơn trong sự tưởng tượng của nàng – dựa theo số điểm hiện tại của nàng, nàng có thể ghi danh vào trường đại học hạng hai! Tuy rằng không quá cao cấp, nhưng vẫn là loại hai a! Hàng năm có thể giảm được hơn ngàn đồng học phí!

    Nghe được Tô Thải Hồng nói tới điểm số của mình thì nàng cũng vừa nói vừa khóc, nhưng đây là nước mắt vui sướng cùng may mắn.

    Ngưu Bằng Phi cũng không gặp được hoàn cảnh gian nan như Tô Thải Hồng.

    Hắn vốn được đặc biệt chiêu sinh vào trường đại học thể dục, hơn nữa còn được trong nhà chuẩn bị, cho nên ban đầu dùng thái độ được chăng hay chớ trong vấn đề học tập của mình.

    Nhưng sau khi được Ngụy Diễn mang theo lĩnh ngộ niềm vui trong học tập, lại kích phát nhiệt tình của một thiếu niên muốn dựa vào bản lĩnh của mình làm ra một phen thành tích.

    Nhất là mẹ của Ngưu Bằng Phi, lòng nhiệt tình còn cao hơn hắn, có lẽ là công phu không phụ lòng người, Ngưu Bằng Phi xem như tầng trời thấp bay qua mấy trường đại học mà mẹ hắn dự định tuyển chọn cho hắn trước đó.

    Dựa theo cách nói của mẹ Ngưu Bằng Phi, tuyển chọn trường học tốt nhất trong số đó, tiếp tục tuyển chọn chuyên nghiệp cần điểm số thấp một chút, đến lúc đó lại đi chuyển chuyên nghiệp, nói vậy đi ra ngoài nói mình học trường đại học gì gì đó, nghe liền rất lợi hại, quả thực hoàn mỹ!

    Kỳ thật đối với Ngưu Bằng Phi xưa nay quy hoạch tương lai của mình cũng không quá rõ ràng, đồng thời trong lòng lại có chút tiểu hư vinh – được thôi, mẹ cao hứng là tốt rồi.

    Bạn học cũng bọn họ cũng cùng chung một tình huống, vốn cho rằng mình sẽ thi không đậu, thi rớt đại học xong thì hỗn một bằng trung cấp nghề, ai biết sự thật còn đẹp hơn so với lý tưởng đây?

    Phải biết rằng giữa nghề cùng nghề cũng có khác biệt rất lớn, lại càng không cần phải nói trung cấp nghề cùng khoa chính quy đại học – cho dù là đại học hạng ba – còn có lạch trời thật sâu.

    Hơn nữa bạn học tin tưởng mười phần điền chí nguyện vào đại học hạng hai, càng cảm kích Ngụy Diễn vô cùng – có thật nhiều đề mục là do Ngụy Diễn vạch điểm tựa cho bọn họ học bù, đổi thang mà không đổi thước.

    Bọn họ không làm được đại đề thâm ảo, nhưng có thể bảo chứng điểm trụ cột không kém quá thảm, cũng đủ làm cho bọn họ vào chuyên nghiệp đại học loại hai!

    Bởi vì có một tầng quan hệ như vậy, cho nên thật vất vả các học sinh tụ tập đầy đủ thập phần nhiệt tình mời Ngụy Diễn cùng nhau ăn một bữa cơm – cũng không cần đợi buổi tối, ngay giữa trưa là được.

    Nghĩ tới vài ngày nữa gia đình mình cần dời qua Hoa Đô, nói không chừng sau này có ít khả năng quay về nơi này, Ngụy Diễn trầm ngâm một thoáng, nói:

    - Nếu đã như vậy, tôi mời mọi người ăn một bữa cơm đi.

    Tô Thải Hồng liền nói:

    - Ai mời khách cũng không thể để cho cậu mời, chúng tôi nhiều người như vậy đều nhờ vào hồng phúc của cậu, nếu còn để cho cậu mời khách thì thật không hiểu chuyện.

    Nàng đã thu thập xong tâm tình của mình:

    - Như vậy đi, ngoại trừ Ngụy Diễn, chúng ta đều AA thế nào?

    Mọi người đồng ý, một đám người chậm rãi đi tới quán cá nướng.

    Quán cá nướng là của gia đình một vị bạn học mở ra, vỗ ngực cam đoan có thể giảm giá phân nửa, vì thế cũng được mọi người định ra địa điểm này.

    Quán cá nướng này ở trong huyện Nguyên Khẩu cũng có chút danh khí, nghe nói là từ đời ông nội bắt đầu mở ra, hiện tại đầu bếp vẫn là ông nội của hắn, cha của hắn phụ trách chạy mua nguyên liệu nấu ăn cùng rượu, mẹ hắn phụ trách làm thu ngân.

    Cá nướng thịt dày cá tươi, nướng chế chín tám phần lại bỏ vào trong mâm nhôm chuyên dụng, lúc này con cá vẫn còn bốc lên khói trắng.

    Cắn một ngụm quả thực lại thơm lại ngon lại tươi vô cùng.
     
    Heoheocon9552 likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...