Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng mười 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 246 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đảo đơn độc này chính là như thế, trên đảo tồn tại thật nhiều mê hoặc chưa được giải thích cùng quái tướng thần bí, mặc dù đại bộ phận đều bị người tài ba dị sĩ của Hoa quốc giải khai, nhưng vẫn chưa được trăm phần trăm an toàn.

    Duy nhất có thể xác định chính là không tồn tại tình huống gì đặc biệt nghiêm trọng.

    Vì thế nhân viên công tác ngành đặc thù trước tiên tiến hành một phen bố trí, đã đem nơi này cải tạo thành "hội trường" đại hội giao lưu.

    Trong một tháng kế tiếp, toàn bộ người tham dự đều sẽ phân tán trên hòn đảo đơn độc này, thông qua việc vượt cửa ải đạt được huân chương.

    Trên đảo trừ bỏ ban tổ chức thiết trí các loại trạm kiểm soát, nếu nhân viên tham dự gặp được nhau cũng sẽ tiến hành "luận bàn", sống chết không luận, có thể nói là nguy cơ trùng trùng.

    Đêm khuya, bầu trời đen sịt, chỉ có vài ánh sao mờ ảo tản ra ánh sáng mỏng manh, xung quanh im lặng vô cùng.

    - Rất tặc chứ? Nửa đêm đột nhiên cho chúng ta lên đảo.

    Thanh âm Soái Soái còn mang theo vẻ buồn ngủ, thì thầm oán hận.

    - Cậu không phải quỷ tu sao? Vẫn cần giấc ngủ giống như nhân loại?

    - Hắc, anh nói như vậy có phải đang quỷ thân công kích? Hiện tại tôi đã có thực thể, tôi còn có chứng minh thân phận, đương nhiên cần sinh hoạt giống như là nhân loại!

    Soái Soái chống nạnh nhìn Tạ Bách.

    Tạ Bách cũng không để ý tới hắn, mà nhìn cách đó không xa:

    - A Diễn, có xe đến đây.

    Tạ Bách trải qua một thời gian điều dưỡng, mái tóc bạc đã chầm chậm khôi phục lại màu đen, nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim cũng chầm chậm gần như là người thường.

    Lần này đại hội giao lưu hắn cũng báo danh tham gia.

    Đương nhiên ngành đặc thù sẽ không vì hắn là một trong những nhà đầu tư thì thương lượng cửa sau cho hắn, là hắn thông qua tiêu chuẩn báo danh cho nên mới có thể đứng ở chỗ này.

    Hiện tại Tạ Bách cũng không phải là một người hoàn toàn không biết gì về phương diện quỷ thần như ngày trước.

    Ngụy Diễn giương mắt nhìn:

    - Cái chỗ này có xe?

    Soái Soái lặng đi một chút, sau đó cảm giác nổi da gà:

    - Lúc này mà cũng đã bắt đầu vượt ải sao?

    Tạ Bách nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của hắn, đang muốn trêu chọc vài câu, chỉ thấy Soái Soái ngẩng đầu ưỡn ngực:

    - Tôi đã chờ mong chà xát hai tay!

    Rất nhanh, xe chạy tới trước mặt bọn họ, là một xe bus, cửa xe tự động mở ra, bên trong không mở đèn, tối đen.

    Tạ Bách:

    - Đây là muốn chúng ta lên xe? Nếu chúng ta không lên xe sẽ như thế nào?

    Ngụy Diễn:

    - Nếu như không lên xe, phỏng chừng sẽ không đạt được huân chương đi.

    Thành tích đại hội giao lưu lần này chính là xem trên tay ai có số lượng huân chương càng nhiều, nhiều nhất chính là quán quân – mà phương pháp thu được huân chương ngoại trừ vượt cửa ải, cũng chỉ có thể từ những người tham dự khác « bắt được ».

    Nhưng hiện tại chỉ mới bắt đầu, trong tay mỗi người đều một nghèo hai trắng, khẳng định chỉ có thể lựa chọn vượt ải.

    Ba người Ngụy Diễn lên xe trước.

    Xe quả nhiên là một trong những trạm kiểm soát, nhất là sau khi lên xe, Ngụy Diễn chú ý trên xe ngồi tràn đầy.

    Thông qua giọng nói trên xe bus thông báo, bọn họ biết đây là một chiếc xe bus du lịch, chạy tới một thôn nhỏ tên là Đinh gia thôn.

    Nửa đêm, ngoài cửa sổ xe chỉ dựa vào ánh sao mông lung cùng ánh đèn xe mơ hồ chứng kiến xa xa rậm rạp ngọn núi tối đen, giống như là quỷ mị đứng sừng sững nơi đó.

    Những tảng đá cùng cọc gỗ quái dị nghiêng lệch ven đường, một ít biển quảng cáo cũ kỹ rơi dưới đất, làm cho người ta có loại cảm giác rách nát hoang vu.

    Ngụy Diễn bọn họ lựa chọn đuôi xe – cũng chỉ có chỗ này đủ vị trí, ngoài ra đều là hai ghế song song.

    Cửa sổ đuôi xe mở ra, từng trận gió nhẹ đêm hè thổi vào, mang theo hàn ý thấm lạnh.

    Cây cối cỏ dại trên sườn núi thổi vào phảng phất, như là quái thú giương nanh múa vuốt vũ động lên, còn phát ra thanh âm sàn sạt.

    Soái Soái dựng mày, gọn gàng đóng lại cửa sổ, nhất thời thanh âm tiếng gió đều bị ngăn cách bên ngoài.

    Nhưng cũng không đại biểu hoàn toàn vô tư.

    Bên trong xe cũng không bật đèn, một mảnh đen ngòm, xe bus tựa hồ lâu năm, chạy được lung la lung lay, thường thường còn xóc nảy một chút.

    Đương nhiên càng thẩm người không phải việc này, mà là trên xe ngoại trừ có giọng nói máy móc thông báo, hoàn toàn không còn tiếng vang nào khác.

    Ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

    Nhưng trên xe rõ ràng ngồi đầy người.

    Tựa hồ cảm thấy được quá yên tĩnh, một bà thím ngồi phía trước ba người quay đầu lại, khuôn mặt tròn béo mập mang theo vẻ tươi cười, chẳng qua cùng sắc mặt trắng bệch như than chì của nàng còn có hai dòng huyết lệ dưới hốc mắt thoạt nhìn vô cùng âm trầm:

    - Hắc hắc hắc, chàng trai, các cậu cũng đi Đinh gia thôn sao?
     
    Phượng Chiếu NgọcNghi Phuc thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 246 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách tươi cười sáng lạn trả lời:

    - Phải đó, thím, đây không phải xe du lịch của Đinh gia thôn sao? Mục đích mọi người đều giống nhau a.

    Bà thím tựa hồ không nghĩ tới Tạ Bách ở trong hoàn cảnh này còn có thể cười được, hơn nữa thái độ còn nhẹ nhàng khoái trá như thế, một chút cũng không có cảm giác bị hù dọa – đừng nói, bộ dạng tiểu tử này thật là soái – biểu tình âm trầm đều dịu đi rất nhiều:

    - A, vâng, là như thế này không sai.

    Ông chú ở bên cạnh nàng tựa hồ cảm thấy biểu hiện của nàng thật mất mặt, hừ lạnh một tiếng trực tiếp đem đầu xoay tròn 180 độ, nhìn thẳng vào Soái Soái:

    - Chàng trai vẫn nên đem cửa sổ mở một chút đi, bằng không trong xe sẽ ngộp chết.

    Tựa hồ chữ "chết" mở ra công tắc, toàn bộ hành khách kể cả tài xế đều xoay ngược đầu nhìn chằm chằm ba người Ngụy Diễn, miệng như là máy học tập lặp lại cùng kêu lên:

    - Phải đó, mở cửa sổ đi, sẽ ngộp chết.

    Nếu đổi lại những người khác, cho dù không bị hù chết phỏng chừng cũng sẽ sợ hãi cả kinh, thậm chí bắt đầu động thủ, nhưng làm cho hành khách trong xe buồn bực lại nghi hoặc chính là, ba người vẫn ổn thỏa như núi, Soái Soái khoanh tay trước ngực lắc đầu:

    - Không mở không mở, gió bên ngoài quá lạnh, ngộp chết thì ngộp chết đi, dù sao tôi cũng không phải người sống.

    Hành khách trong xe:

    -?

    Lời này có ý tứ gì?

    Không chờ bọn họ kịp phản ứng, chỉ thấy nam sinh nhỏ nhất trong ba người đột nhiên há mồm ra, sau đó "răng rắc" một tiếng đem đầu của ông chú gần nhất trực tiếp cắn xuống! Một bên rột rột nhai một bên còn bình phẩm từ đầu tới chân:

    - Tôi cũng không biết nguyên lai vượt ải còn được chuẩn bị ăn khuya, nhưng người này có phải thật thích uống rượu hay không nha, cảm giác có chút say khướt.. ngô, đây là vật gì?

    Soái Soái biến sắc "phi phi phi" nhổ ra, giấy vàng nhẹ nhàng rơi xuống, tiếp tục vừa nhìn chỗ ngồi của ông chú kia cũng chỉ còn lại nửa tờ giấy vàng.

    Soái Soái nhất thời tức sùi bọt mép, trên người quỷ khí bốn phía:

    - Các người không ngờ còn làm ra thực phẩm hàng nhái kém cỏi như vậy sao?

    Các hành khách trong xe ngay từ lúc Soái Soái một lời không hợp thì cắn đầu liền bị ngây dại, lại nhìn thấy thái độ của Soái Soái, một đám dọa điên rồi, toàn bộ đều biến thành từng trương tiểu người giấy, im lặng, nhu thuận lại yếu ớt nằm yên trên ghế ngồi.

    Nhìn kỹ, còn có thể chứng kiến những tiểu người giấy đang nhẹ nhàng run rẩy – cầu buông tha, chúng tôi cũng đều là giấy vàng, hoàn toàn không dễ ăn!

    Năm phút sau tiểu người giấy trong xe lại có hình thể của nhân loại, chỉ là lần này bọn hắn đều ôm đoàn rúc vào đầu xe, tình nguyện bảy tám người cùng chen chúc một vị trí cũng không muốn tới gần ba người Ngụy Diễn – không thấy được ông chú bị cắn rơi đầu hiện tại còn chưa thể khôi phục sao? Nói rõ thật sự là bị đứa bé kia làm thịt nha!

    Bọn hắn chỉ là đến dọa nạt người, cũng không phải tới tặng đồ ăn a!

    Soái Soái vuốt vuốt huân chương trong tay, sau đó đưa cho Ngụy Diễn:

    - Diễn ca, thứ này đặt chỗ anh bảo đảm nhất.. nhưng mà, thứ này lấy được cũng quá dễ dàng rồi chứ?

    Tạ Bách lại đả kích tính tích cực của hắn:

    - Lúc này mới cửa thứ nhất, khẳng định không có khả năng khó khăn cấp địa ngục, không có nghe nói chúng ta còn muốn đi Đinh gia thôn sao?

    Ngụy Diễn tiếp nhận huân chương, cổ tay vừa lật liền thu vào tụ lý càn khôn:

    - Bách ca nói đúng, hơn nữa cửa thứ nhất chủ yếu sẽ không gặp được những đội ngũ khác, đợi mặt sau còn phải đề phòng những người khác. Vượt ải có thể sẽ không cần mạng của cậu, nhưng người cùng tham dự sẽ lấy mạng cậu.

    Soái Soái nghiêm sắc mặt.

    Đúng lúc này, xe ngừng.

    Ngụy Diễn bọn họ nghĩ đã tới Đinh gia thôn, vì thế lục tục xuống xe, kết quả khi Soái Soái bước xuống, cửa xe liền loảng xoảng đóng lại, sau đó giống như mặt sau có đồ vật gì truy theo cực nhanh nhảy lên thoát ra xa.

    Soái Soái nhìn thấy xe bus trong nháy mắt liền biến mất trong đêm đen, tặc lưỡi:

    - Không phải nói đến Đinh gia thôn du lịch sao? Vì sao lại không xuống xe?

    Tạ Bách nhìn quanh bốn phía:

    - Đại khái là bởi vì nơi này không phải Đinh gia thôn đi.

    Soái Soái nghe vậy cũng đánh giá xung quanh, lúc này mới phát hiện xung quanh không có thôn xóm, phía trước cũng là núi lớn, mặt sau cùng hai bên đều là núi lớn.

    Trong lòng Soái Soái thật lạnh:

    - Thật quá đáng, lái xe đen, giết khách! Tôi muốn trách cứ bọn hắn!

    Gió trong núi thổi vào mặt lạnh buốt, Soái Soái cảm thấy còn không lạnh bằng chính lòng mình.

    Ngụy Diễn không để ý hắn đùa giỡn, vỗ tay phát ra tiếng, trong tay xuất hiện ngọn lửa, chiếu sáng một ít khu vực xung quanh:

    - Cũng không nhất định, nơi này nói không chừng chính là Đinh gia thôn.
     
    Phượng Chiếu NgọcNghi Phuc thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 247 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách cũng nương ánh lửa thấy rõ ràng xung quanh, có chút không hiểu:

    - Nhưng mà a Diễn, nơi này xem ra chỉ là một mảnh mộ địa.

    Lời còn chưa dứt, Tạ Bách đột nhiên kịp phản ứng:

    - A Diễn, ý của em là!

    Ngụy Diễn:

    - Nếu trên chiếc xe kia cũng không phải người sống, như vậy bọn hắn muốn đi du lịch cảnh điểm không phải thôn của người sống cũng là chuyện thật bình thường.

    Ngụy Diễn cúi đầu nhìn nhìn một khối mộ bia bị sụp đổ, mặt trên có khắc chữ nhỏ mơ hồ không rõ, nhưng tên của chủ mộ được khắc khá lớn trái lại hiện rõ ràng.

    - Đinh Nhất.. tên của người này cũng quá bớt việc.

    Lúc này Soái Soái cũng gom lại, hơn nữa còn đốt lên ma trơi xung quanh thân, cả người xanh biếc giống như là bóng đèn hình người di động.

    Ngụy Diễn dập tắt ngọn lửa trên tay mình:

    - Như vậy, nơi này chính là cửa ải thứ hai sao? Chúng ta cần xử lý cái gì? Bách ca, Soái Soái, chúng ta tách ra đi tìm xem manh mối.

    Cho dù bọn họ muốn bạo lực qua cửa, dù sao cũng phải tìm được đối tượng phá giải mới được.

    Lúc này đại khái là 3h sáng, là thời gian rất dễ dàng gặp được thứ gì không sạch sẽ.

    - Mọi người nghe! Chỗ ấy có phải có tiếng khóc hay không?

    Soái Soái dừng bước hoảng sợ hỏi.

    Đột nhiên nghe Soái Soái nói có tiếng khóc, Ngụy Diễn cùng Tạ Bách đều dừng lại sau đó nghiêng tai lắng nghe, tựa hồ ở trong tiếng gió mơ hồ có thanh âm nức nở.

    Sau đó lại nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng thất sắc của Soái Soái, Ngụy Diễn nhịn không được nói:

    - Soái Soái, đừng quên thân phận của cậu.

    Soái Soái ngẩn người: Thân phận của mình? Nga, đúng rồi, chính mình cũng đã là quỷ hồn rồi nha!

    Vừa tưởng tượng như vậy, giống như nháy mắt cũng không còn sợ hãi.

    Lúc này Tạ Bách mở miệng:

    - Anh giống như nghe được tiếng gió, hoặc là.. tiếng vang.

    Tạ Bách nói xong, nhắm mắt lại, cùng lúc đó trong lòng bàn tay trào ra một đạo dòng nước, sau đó hóa thành hơi nước tản ra bốn phía.

    Bởi vì có gió đêm trợ giúp, tốc độ hơi nước tản ra rất nhanh, chỉ chốc lát sau Tạ Bách mở mắt:

    - Bên kia mộ địa có một cửa động, thanh âm từ chỗ đó truyền ra.

    Ba người liền hướng chỗ Tạ Bách chỉ dẫn đi tới.

    Quả nhiên chỗ đó có một cửa động đường kính khoảng 1m, cửa động mở trên mặt đất, luôn nghiêng xuống kéo dài, như là một cái hang, gió đêm thổi tới cửa động xoay chuyển liền hình thành thanh âm tiếng « khóc » cổ quái.

    Nhưng tuy nơi phát ra thanh âm đã tìm được rồi, ba người vẫn không phớt lờ.

    Lối vào cửa động dựng lên một khối mộ bia, chủ mộ tên là « Đinh Tuyết », hơn nữa bốn phía mộ bia một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là mảnh vụn quần áo rách rưới.

    - Có muốn đi vào bên trong hay không?

    Vẻ mặt Tạ Bách ngưng trọng, rất có ý tứ nếu Ngụy Diễn muốn đi vào tìm hiểu đến tột cùng, hắn liền dẫn đầu đi phía trước.

    - Em..

    - Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền – hiện thành chân tư!

    Ngụy Diễn vừa mở miệng, bên cạnh chợt vang lên một câu thần chú cổ quái, lập tức có một trương phù chú ngữ tà tà bay tới trực tiếp cắm lên bia mộ vốn thật cứng rắn.

    Mộ bia bị đâm trúng, thanh âm tiếng khóc liền tăng lớn, sau đó trên đống quần áo rách nát hiện lên một thân ảnh hơi mờ.

    Nhưng ba người Ngụy Diễn lại không nhìn quỷ hồn, mà nhìn về hướng người ra tay – quần áo da thú tuyết trắng cùng ô mũ cao cao, một thân cách ăn mặc này sao quen thuộc như vậy?

    Âm Dương sư Phù Tang quốc!

    Kiếp trước Ngụy Diễn từng tiếp xúc qua đám người này, bởi vậy khá hiểu biết tính tình của bọn hắn, đang định mở miệng đã thấy ánh mắt đối phương ngưng tụ nhìn Soái Soái:

    - Không ngờ còn là một con quỷ đã ngưng tụ thành thực thể sao? Các anh nhanh chóng lui lại!

    Hắn vừa nói vừa lấy ra một trương phù chú ngữ, ngón trỏ khép lại vẽ ra sao năm cánh, sau đó thẳng tắp ném về hướng Soái Soái:

    - Ác quỷ khu tán!

    - Đợi một chút!

    Ngụy Diễn vội vàng ra tay, kẹp lấy phù chú của đối phương, dùng ánh mắt làm yên lòng Soái Soái vẻ mặt xanh trắng, sau đó nhìn qua âm dương sư trẻ tuổi:

    - Anh nghĩ sai rồi, hắn không phải ác quỷ, hắn là quỷ tu, là đồng bạn của chúng tôi.

    Âm dương sư cũng bởi vì Ngụy Diễn đột nhiên ra tay ngăn cản mà kinh ngạc – hắn tên là Hoa Khai Viện Nhất, xuất thân từ Âm dương sư gia tộc tương truyền nhiều thế hệ Hoa Khai Viện.

    Hắn là âm dương sư có thiên phú nhất trong một đời tuổi trẻ của Phù Tang quốc cùng Âm Dương sư, chưa từng có địch thủ cùng giới.

    Dù là gia chủ cũng có nói tiếp qua vài chục năm hắn có hi vọng đuổi theo Đạo Mãn Công Khán Tề ở thời đại Bình An Kinh – Đạo Mãn công có tên đầy đủ chính là Lô Ốc đạo mãn, là đối thủ duy nhất tương đương với An Bội Tình Minh ở thời đại Bình An Kinh.
     
    Phượng Chiếu NgọcNghi Phuc thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 247 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho nên Hoa Khai Viện Nhất đối với âm dương thuật của chính mình thật có tự tin.

    Nhưng hắn dùng bảy phần pháp lực vẽ ra trương phù lại bị một người Hoa quốc dễ dàng ngăn chặn, đối phương nhìn qua bộ dạng còn xấp xỉ với mình!

    Nghĩ đến trước khi hắn xuất phát trong Âm Dương liêu bắt được những dị năng giả vĩ đại của các quốc gia, khuôn mặt tuấn tú của hắn mang theo nghi hoặc nhìn qua Ngụy Diễn, lại mang theo vẻ chờ mong cùng tỉnh táo tương tích:

    - Tại hạ Hoa Khai Viện Nhất, chính là đệ tử đời thứ 18 Hoa Khai Viện, cũng là người tham dự đại hội giao lưu lần này.. xin hỏi các hạ chính là người của Chính Nhất phái Từ Tử Xương Từ tang?

    Ngụy Diễn:

    - Thật có lỗi, tôi họ Ngụy, không phải là Từ đạo trưởng.

    Hoa Khai Viện Nhất có chút thất vọng – mặc dù Ngụy Diễn ở trong ngành đặc thù là một hắc mã, vả lại còn có nhiều người nhận chuẩn thực lực của hắn, nhưng dù sao tuổi trẻ hơn nữa thời gian "xuất đạo" còn ngắn, còn không môn không phái, danh khí còn chưa truyền ra nước ngoài – nhưng nghĩ đến hành động thật nhẹ nhàng liền ngăn chặn phù chú của hắn, lại thấy thực lực đối phương không tầm thường, nhất thời ánh mắt nóng lòng muốn thử nhìn Ngụy Diễn:

    - Ngượng ngùng, mới vừa rồi tại hạ cảm giác được nơi này oán khí sâu nặng, cho nên một đường tìm tới. Bởi vì mùi máu tanh quá nặng, lo lắng ác quỷ hại người, bởi vậy mới vội vàng ra tay, nếu không cẩn thận làm ảnh hưởng chư vị qua cửa..

    Hắn dừng một chút:

    - Vậy chi bằng chúng ta tỷ thí một phen như thế nào?

    Trong ánh mắt của hắn hiện lên chiến ý.

    Ngụy Diễn quyết đoán cự tuyệt:

    - Không cần.

    Hoa Khai Viện Nhất:

    -!

    Phục hồi lại tinh thần Soái Soái nhìn trái nhìn phải:

    - Uy uy uy, anh cũng không cần nói xin lỗi tôi sao?

    Hắn mới là diễn viên thiếu chút nữa bị thương tổn đâu! Kết quả tại sao không cảm giác có sự tồn tại của hắn?

    Lúc này Hoa Khai Viện Nhất mới nhìn qua Soái Soái, mấp máy môi, ngữ khí có chút cứng rắn:

    - Nga, thật có lỗi.

    Sẽ không sai, rõ ràng là một quỷ hồn, nhưng lại không phải quỷ bình thường, tuy nhiên lại bị Ngụy tang xưng hô là đồng bạn.. Hoa quốc còn có môn phái ngự quỷ sao?

    Soái Soái không vui:

    - Nào có kiểu xin lỗi như anh chứ!

    Nói xong hắn ý thức được cái gì:

    - Nhưng anh là người Phù Tang mà nói Hán ngữ cũng không tệ lắm, hoàn toàn không nghe được một chút khẩu âm nào.

    Phải biết rằng dù Mephis tự xưng là mình học Hán ngữ mười mấy hai mươi năm nhưng nói chuyện đều mang theo chút người nước ngoài đông cứng đâu.

    Hoa Khai Viện Nhất ngẩn người:

    - Hán ngữ? Không, tôi đang nói tiếng Phù Tang.

    Soái Soái cũng sửng sốt:

    - Vậy làm sao anh..

    Ngụy Diễn cảm thấy có chút mất mặt:

    - Soái Soái, phía trước không phải đã phát cho mọi người đồ vật như là kẹp tai hay sao?

    Soái Soái sờ lỗ tai:

    - Vật này không phải vì phương tiện cho giám khảo xem biểu hiện của chúng ta sao?

    Ngụy Diễn:

    - Vật này chẳng những đem biểu hiện của chúng ta trực tiếp cấp cho giám khảo cùng khán giả nhìn xem, cũng còn có công năng phiên dịch. Đây là Diêm giảng dạy bọn họ nghiên cứu ra được, có thể cam đoan lúc trao đổi với nhau có thể thay đổi thành ngôn ngữ chính mình nghe hiểu được.

    Thứ này kỳ thật sớm có, chẳng qua thể tích ngày càng nhỏ, lần này đại hội giao lưu chính là dùng loại nhỏ nhất.

    Sở dĩ Ngụy Diễn biết rõ ràng, bởi vì hắn cũng tham dự nghiên phát.

    Tuy ban đầu hắn cự tuyệt lời mời của Diêm giảng dạy đi ngành đặc thù, nhưng mặt sau tiếp xúc nhiều với nhân viên công tác, phát hiện bọn họ khác với ngành chuyên môn của chính phủ.

    Chuẩn xác mà nói, ngành đặc thù cũng không phải tổ chức chính phủ chính quy, mà là tổ chức độc lập.

    Tuy có liên hệ với chính phủ, có hợp tác, nhưng bọn họ đã thoát ly với biên chế, sẽ không nghe theo mệnh lệnh của chính phủ, có quyền phán đoán cùng quyền quyết sách của chính mình.

    Tiếp tục sau đó còn biến thành nhân viên ngoài biên chế, Ngụy Diễn cảm giác mình cũng không nên có lỗi với phúc lợi tiền lương của mình, bởi vậy làm thành quản khách mời, nhân viên chấp pháp, văn viên hậu cần, nghiên cứu viên chẳng hạn, mỗi ngành hắn đều chen một chân.

    Tạ Bách đối với việc này cũng rất hiểu biết, mặc dù hắn không tự mình tham dự, nhưng làm một trong nhà đầu tư, vật nhỏ này còn có một phần đầu tư của hắn đâu.

    Soái Soái nghe xong, ngượng ngùng cười hắc hắc:

    - Nguyên lai còn có công năng như vậy, hắc hắc, thêm hiểu biết.

    Bên này Hoa Khai Viện Nhất mặc dù có chút thất vọng vì Ngụy Diễn không đáp ứng tỷ thí với hắn, nhưng hắn cũng không phải phần tử hiếu chiến, chỉ kiên trì nói:

    - Quỷ hồn này do tôi bức đi ra, tôi sẽ không lui nhường.

    Ngụy Diễn:

    - Không thành vấn đề, dựa vào bổn sự thôi.
     
    Phượng Chiếu NgọcNghi Phuc thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 248 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Soái Soái không phục muốn nói gì đó, nhưng không đợi hắn mở miệng đã bị Tạ Bách ngăn cản.

    Lúc này mới bắt đầu, Ngụy Diễn cũng không muốn nhiệt náo quá cứng ngắc.

    Hai bên tạm thời đạt tới nhất trí, vì thế cùng nhìn qua nữ quỷ bị Hoa Khai Viện Nhất bức đi ra.

    Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nữ quỷ này chính là Đinh Tuyết.

    Không biết có phải "Đinh Tuyết" bị phù chú của Hoa Khai Viện Nhất trấn trụ hay không, trong lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau nàng luôn cúi thấp đầu không nhúc nhích.

    Mãi tới khi Hoa Khai Viện Nhất đi tới, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

    Tuy rằng tối đen, nhưng bởi vì Soái Soái hiện ra ma trơi nên Ngụy Diễn bọn họ vẫn nhìn thấy rõ ràng một màn trước mắt.

    Đầu tiên ánh vào mí mắt là một đôi mắt khiến người sợ hãi – bộ phận tròng trắng mắt toàn bộ biến thành đen, vị trí đồng tử thì đỏ bừng, cả ánh mắt nhìn qua giống như là huyệt động thật sâu, hơn nữa cửa động còn chảy ra hai hàng vết máu đỏ sẫm, nhìn giống như nước mắt lưu lại, trên khuôn mặt tái nhợt gầy yếu lưu lại hai hàng vết máu thật sâu.

    Nhưng Ngụy Diễn sớm thành thói quen đủ loại bộ dạng của quỷ hồn, dù là Tạ Bách kinh nghiệm ít nhất giờ phút này vẫn là mặt không đổi sắc, bởi vậy dù sắc mặt "Đinh Tuyết" trắng bệch, cả người gầy yếu như xương bọc da, trên mặt thậm chí không có mũi cùng môi, lộ ra lỗ mũi tối đen cùng lợi lẫn răng nanh màu đen, phảng phất như là một bộ xương khô khoác da người, cũng không làm cho người đi đường như bọn họ thất kinh.

    Đại khái cảm thấy nhóm người Ngụy Diễn mang theo cỗ khí thế gặp nguy không loạn, đoán chừng thực lực đôi bên có sai biệt, không thể cứng rắn chống đối, "Đinh Tuyết" dùng ánh mắt quỷ dị thật sâu liếc nhìn bọn họ, liền vươn cánh tay chỉ vào huyệt động, theo sau thả người nhảy vào trong huyệt động, cứ như vậy biến mất.

    Bốn người đưa mắt nhìn nhau.

    Tạ Bách trầm ngâm:

    - Đây là có ý tứ muốn chúng ta đi vào bên trong?

    Hoa Khai Viện Nhất:

    - Cũng không còn manh mối nào khác, hẳn chính là ở chỗ này, tại hạ đi trước một bước.

    Nói xong hắn triệu hoán ra thức thần loang loáng như là bươm bướm, đem vạt áo chụp tới liền dẫn đầu nhảy xuống.

    Soái Soái tức giận nhảy lên:

    - Người này sao lại như vậy! Lại giành chạy trước, không phải nói Phù Tang quốc đều thật khiêm tốn sao!

    Tạ Bách nhìn hắn:

    - Rõ ràng Hoa quốc chúng ta mới là quốc gia lễ nghi đi? Nhưng đây vốn là trận đấu cạnh tranh, cậu còn trông cậy người khác nhường cho cậu sao?

    Soái Soái bị đỗi mắc nghẹn.

    Ngụy Diễn:

    - Đừng nói nữa, cùng nhau đi xuống xem một chút đi.

    Tạ Bách:

    - Soái Soái đi phía trước, a Diễn ở giữa, anh cản phía sau.

    Ngụy Diễn lắc đầu:

    - Không được, em ở phía trước, còn chưa biết phía trước là tình huống nào, âm dương sư cũng đi phía trước, mặc dù nói vừa rồi không có động thủ, nhưng dù sao cũng không phải đồng minh, vẫn nên phòng bị một chút tốt hơn – kinh nghiệm cùng lực lượng của hai người đều không đủ.

    Tuy rằng hai năm qua thực lực của Tạ Bách cùng Soái Soái đều nhảy vọt tiến bộ, Tạ Bách nhờ có "ngoại cúp" như Ngụy Diễn nên tốc độ tu hành còn nhanh hơn Soái Soái, hiện giờ thực lực tăng lớn cường đại, nhưng cực mạnh vẫn là Ngụy Diễn.

    Dù sao Ngụy Diễn chưa từng dừng lại việc tu luyện, hơn nữa hiện giờ linh khí tràn đầy, tốc độ tu hành của Ngụy Diễn bay nhanh, dù là chưởng môn Chính Nhất phái cũng không biết rõ tu vi hiện tại của Ngụy Diễn.

    Nghe vậy Tạ Bách cùng Soái Soái đều có chút ủ rũ, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể dựa theo Ngụy Diễn an bài tiến vào trong huyệt động cổ quái trước mắt.

    Mới vừa tiến vào cửa động Ngụy Diễn bọn họ đều cảm giác được trong này cực lạnh, dù hiện tại là đêm hè oi bức nhưng trong này lại lạnh băng tận xương.

    Chẳng những băng sương, còn ẩm ướt.

    Làm cho người ta hoài nghi nơi này rốt cục là vì gió đêm hay là âm khí quá nặng, hoặc là bên trong có oán khí càng thêm sâu nặng.

    Dựa theo tình huống vừa rồi, đáp án chính là điều sau.

    Tuy Soái Soái không đi trước nhất, nhưng vẫn có thể thao tác ma trơi chiếu sáng phía trước, cũng giảm đi khí lực Ngụy Diễn sử dụng lửa trên đầu ngón tay mình.

    Tuy rằng sớm phỏng chừng được huyệt động này không ngắn, nhưng một đường đi xuống làm ba người kinh ngạc, thật sự là quá dài, âm trầm, giống như rơi vào một thế giới ngăn cách hắc ám khác.

    - Bạch ca? Anh có khỏe không?

    Ngụy Diễn lo lắng nhất là tình huống của Tạ Bách.

    - A Diễn đừng lo lắng cho anh, anh lợi hại đâu.

    Tạ Bách cảm giác ấm áp vì Ngụy Diễn quan tâm mình, đồng thời nghĩ lại có phải trong ngày thường mình thường làm nũng với bạn trai quá nhiều, làm cho đối phương thật sự cho rằng mình là người yếu ớt tay trói gà không chặt.
     
    Phượng Chiếu NgọcNghi Phuc thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 248 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách nghĩ lại một giây đồng hồ, cảm thấy được không cần sửa lại – đây là tình thú giữa tình lữ bọn họ. Cửa động tuy dài lại sâu, nhưng không có vẻ ngộp, trong không khí luôn có cỗ gió lạnh lưu động từ sâu trong thổi tới, xen lẫn theo tiếng khóc thê lãnh ai oán, như ẩn như hiện.

    Cũng không biết có phải vì huyệt động này bịt kín cùng hẹp dài hay không, làm cho tiếng khóc u oán chỉ quanh quẩn như từ bốn phương tám hướng truyền tới, lại tăng thêm vài phần âm trầm khủng bố.

    Cũng may khi vài người cảm thấy được sắp tới giới hạn cuối cùng không nhịn được thì phía trước rộng mở trong sáng, xuất hiện trước mặt ba người là một không gian vòng tròn diện tích khoảng 200m2.

    Trong không gian cũng không phải trống rỗng, mà bày chín hũ tro cốt màu đen – Ngụy Diễn hết sức quen thuộc với vật này, tuyệt đối sẽ không nhận sai.

    Tạ Bách cũng nhận thức được:

    - Kỳ quái, vì sao những hũ tro cốt này lại bày bên ngoài?

    Với tri thức về mồ mả mà hắn hiểu biết, cho dù là đốt thành tro cũng sẽ vùi vào trong đất, như vậy người chết mới có thể lên trời, mà người chết trong động này bị hỏa táng lại bày ra như vậy có điểm không hợp với lẽ thường.

    Ngụy Diễn hiểu ý hắn, nói:

    - Cương thi, hoặc là người có oán khí nặng sau khi bị hỏa táng sẽ không bị vùi vào trong đất. Dù sao bọn hắn cũng sẽ không "nhập thổ vi an", ngược lại còn hấp thu khí ẩm thấp trong đất mà quấy phá.

    Tạ Bách nghe xong, nhìn chín hũ tro cốt đệm lên hòn đá, bày thật chỉnh tề chỉ cảm thấy nổi da gà.

    Lúc này Soái Soái kêu lên:

    - Hai anh nhìn mặt trên!

    Ngụy Diễn cùng Tạ Bách nghe tiếng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện phía trên nối thẳng ra ngoài, ngẩng đầu thậm chí là có thể chứng kiến được bầu trời xanh.

    Nhưng làm cho người ta khó hiểu chính là, lúc bọn họ mới tiến vào thì bên ngoài là bầu trời đêm có chút ánh sao, nhưng giờ phút này trên bầu trời lại hiện lên một vòng trăng tròn.

    Treo trên bầu trời đêm, ánh trăng lớn đến kỳ lạ, nhưng nhan sắc lại lộ vẻ đỏ sậm, xem ra giống như là bị máu tươi nhuộm qua.

    - Đây là "Huyết nguyệt".

    Thanh âm đột nhiên vang lên làm Ngụy Diễn cùng Tạ Bách theo bản năng đề phòng, Soái Soái lộ ra răng nanh.

    - Đinh gia thôn có một tập tục, mỗi lần đến huyết nguyệt, liền muốn hiến tế một cô gái thuần khiết trong thôn, dùng cầu nguyện bình an cùng thần minh phù hộ. Phương thức bọn hắn hiến tế cô gái chính là đem cô gái trói lên đài hiến tế, sau đó phân biệt cắt mạch máu hai tay cùng hai chân, làm cho máu tươi chảy đầy vào hố của dàn tế, đợi sau khi hiến tế kết thúc, cô gái đã chết sẽ bị đốt thành tro, cất vào trong bình.

    Âm dương sư Hoa Khai Viện Nhất đã tiến vào huyệt động trước ba người Ngụy Diễn từ trong bóng tối chợt hiện thân.

    Chẳng qua làm cho bọn họ giật mình chính là, đối phương cũng chỉ mới tiến vào trước bọn họ một hai phút, nhưng lúc quần áo trắng trên thân đối phương đầy nếp nhăn, ô mũ có chút sai lệch, mặt dính vết bẩn, phảng phất trải qua một trận chiến gian khổ khó khăn:

    - Lần này điều kiện qua cửa của trạm kiểm soát nơi đây hẳn là giải trừ oán hận của những thiếu nữ bị hiến tế này.

    Tạ Bách:

    - Hẳn là?

    Hoa Khai Viện Nhất có chút thất bại:

    - Vừa rồi tôi một mình xông vào, đúng là lúc hiến tế lập tức kết thúc, oán niệm của các thiếu nữ đã chết đạt tới đỉnh, trực tiếp mượn dùng lực lượng huyết nguyệt tàn sát toàn bộ Đinh gia thôn. Lúc đó tôi không hiểu rõ tình huống, chứng kiến quỷ giết người thì theo bản năng cứu vớt nhân loại, kết quả bị xem thành cùng phe với thôn dân, khiến cho oán niệm càng tăng mạnh..

    Ngụy Diễn:

    - Cho nên thất bại?

    Vẻ mặt Hoa Khai Viện Nhất có chút khó xem.

    Vẻ mặt Soái Soái lộ ra đắc sắt:

    - Vậy ý nói huân chương ở nơi này vô duyên với anh.

    Còn kém nói thẳng anh còn không nhanh rời khỏi đi.

    Hoa Khai Viện Nhất nghe được lời của Soái Soái vẻ mặt chợt cứng đờ, nhưng vẫn nhịn được:

    - Dù sao tôi có kinh nghiệm, nếu chúng ta hợp tác nhất định có thể trợ giúp các anh qua cửa. Yên tâm đi, tôi sẽ không cùng các anh tranh đoạt huân chương.

    Soái Soái nói thầm:

    - Lời dễ nghe ai cũng biết nói.

    Hoa Khai Viện Nhất triệu hoán ra hai thức thần không chịu được chủ nhân của mình bị ngạo mạn như vậy, cho dù trước đó đã bị hao phí không ít pháp lực cũng làm ra vẻ muốn cảnh cáo Soái Soái.
     
    Phượng Chiếu NgọcNghi Phuc thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 249 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng không đợi chúng nó hành động, mặt trăng máu trên đỉnh đầu lóe lên ánh sáng chậm rãi soi tiến vào.

    Ánh trăng tựa hồ có ý thức của chính mình, dùng tốc độ nhìn như thong thả kỳ thật rất nhanh hướng chỗ mấy hũ tro cốt di động.

    Ngụy Diễn nhất thời cảm giác không tốt, kêu gọi mọi người nhanh chóng lui ra ngoài.

    Đồng thời hũ tro cốt đầu tiên được ánh trăng soi sáng.

    Giống như được mở ra công tắc, hũ tro cốt đang chìm trong bóng tối đột nhiên truyền ra tiếng cười quỷ dị, tiếng cười cảm giác như từ trong địa ngục vực sâu truyền ra, mang theo oán khí cùng băng sương của oan hồn, làm cho lông tóc toàn thân dựng đứng, lại phảng phất như có thanh đao không ngừng cọ xát lên kẽ hở xương cốt, làm cho người ta phải rùng mình.

    Theo hũ tro cốt được ánh trăng soi sáng ngày càng nhiều, hũ tro cốt phát ra thanh âm vỡ vụn răng rắc răng rắc, trong đó có vài hũ tro cốt nghiền nát, tro cốt trắng lòa tản đi ra, bị gió đêm thổi bay, hướng chỗ mấy người Ngụy Diễn bắn tới.

    - Phải cẩn thận! Tận lực đừng nên tiếp xúc mấy thứ này, sẽ dính vào nhân diện loét!

    Hoa Khai Viện Nhất rất có kinh nghiệm liền kêu lên, muốn vẽ một kết giới hình sao năm cánh, cũng không biết có ngăn cản được tro cốt này hay không.

    Nhân diện loét do oán khí hình thành, nếu không cẩn thận bị lây dính, vô luận là nhân loại động vật hay là thực vật, đều sẽ mọc ra "mặt người" quái dị xấu xí không nói, lại nguy hại thật lớn cho sự khỏe mạnh.

    Hơn nữa vật này là do oán khí hình thành, nếu oán khí không được hóa giải cho dù đem bộ phận thịt bị nhân diện loét cắt bỏ rụng, vẫn sẽ rất nhanh một lần nữa mọc ra, còn phiền toái hơn bị giòi bọ đeo bám.

    Chẳng qua nhân diện loét bình thường đều có châm chích, đều có chứa tính chất "báo thù", bình thường đều sinh trưởng trên thân thể kẻ thù, nhưng những oan hồn này khi còn sống nhận lấy tra tấn thống khổ, sau khi chết vẫn không được an bình, sớm bị giày vò thần chí không rõ, sẽ công kích hết thảy những gì nó tiếp xúc.

    Nhưng không đợi Hoa Khai Viện Nhất có hành động, đột nhiên nhiệt độ trong không gian giảm xuống, hàn khí bắt đầu xâm nhập, sau đó một bức tường băng dày cỡ nắm tay trống rỗng xuất hiện, trực tiếp đem không gian chia thành hai phần, đem tro cốt cùng âm phong cổ quái đều bao phủ bên trong một lồng băng thật lớn.

    Từ mặt tường băng bên này có thể chứng kiến, phàm là mặt băng bị tro cốt tiếp xúc đều hiện lên mặt người bị ăn mòn, toàn bộ đều là xương bọc da, gầy trơ cả xương, vẻ mặt hoảng sợ lại tuyệt vọng, bộ dáng như đang há mồm thét chói tai.

    Vốn bộ mặt đã đủ dọa người, nhưng còn rậm rạp trên trăm khuôn mặt làm người sợ hãi muốn nôn mửa.

    Dù Tạ Bách không có bệnh sợ hãi đồ vật dày đặc, cũng bị bức họa này làm cho cực kỳ ghê tởm.

    Tạ Bách nhíu mày:

    - Hẳn là còn có thể chống đỡ một lát, chúng ta cần trở về đường cũ hay là..

    Vẻ mặt Hoa Khai Viện Nhất cổ quái.

    - Mặt sau không còn đường đi!

    Thanh âm Soái Soái kinh ngạc vang lên, Ngụy Diễn nhìn lại, huyệt động rộng chừng một thước mà bọn họ đi qua vừa rồi lúc này đã biến mất, đổi lại là một bức tường trơn ướt lại rắn chắc, tựa hồ trong bất tri bất giác có người đem hết thảy cảnh tượng sau lưng đều xóa tan biến mất.

    Trong lòng mọi người chợt căng thẳng, nếu không phải Soái Soái phát hiện bọn họ hoàn toàn không chú ý tới biến hóa sau lưng, đây là một chuyện thật khó tin, bởi vì từ sau khi bọn họ tiến vào đảo đơn độc này vẫn luôn giữ độ cảnh giác đối với hoàn cảnh xung quanh.

    - Chúng ta.. có phải lại tiến nhập vào linh dị không gian hay không?

    Tạ Bách vừa đề phòng nguy hiểm sẽ xuất hiện vừa như có suy nghĩ gì nhìn mặt trăng máu trên bầu trời.

    Tựa hồ là vì xác minh lời của hắn, mặt trăng máu hồng quang đại thịnh, dù là mấy người Ngụy Diễn cũng không kịp trốn tránh, đều bị bao phủ trong ánh sáng cổ quái kia.

    - Ngô!

    Vốn Tạ Bách phải phân ra lực lượng duy trì lồng băng giam cầm nhân diện loét, lúc này lại cảm thấy khí lực bị rút đi trở nên suy yếu, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa đứng cũng không vững.

    Ngược lại sắc mặt Soái Soái chợt đỏ lên, hô hấp dồn dập, nguyên bản ánh mắt đang trong sáng chợt lóe ra hồng quang – chính là biểu hiện cần nhập ma!

    - Diễn ca, các anh đi nhanh lên! Tôi sợ tôi không thể khống chế được chính mình!

    Soái Soái chỉ cảm thấy dục vọng muốn phá hư hết thảy không ngừng mở rộng trong nội tâm của mình, phảng phất như có một loại lực lượng thần bí khống chế hắn đem hết thảy mọi thứ trước mắt phá hủy hầu như không còn.

    Ngụy Diễn:

    - Soái Soái!

    Ngụy Diễn vừa kêu, trực tiếp hấp dẫn lực chú ý của Soái Soái, liền đem hấp dẫn Soái Soái nhìn qua đột nhiên bổ nhào công kích thẳng vào hắn!
     
    Phượng Chiếu NgọcNghi Phuc thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 249 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách không chút nghĩ ngợi tiến lên đem Ngụy Diễn kéo qua một bên lại cùng Soái Soái dùng cứng đối cứng, quỷ khí đen đặc cùng rồng nước mênh mông va chạm vào nhau, phát ra thanh âm tiếng đánh đinh tai nhức óc.

    Tạ Bách không bị khống chế lui ra sau hai ba thước, thậm chí còn phun một búng máu, nhưng cũng may Soái Soái bị rồng nước nện vào bên trong vách động, Tạ Bách cũng không dám chậm trễ, lập tức hóa thủy làm băng, đem Soái Soái đông cứng lại, cố gắng làm cho hắn "bình tĩnh" một chút.

    Nhưng lại nghe dưới tầng băng thật dày không ngừng truyền ra tiếng băng vỡ răng rắc, trong lòng biết phỏng chừng băng tầng cũng không vây khốn được Soái Soái thời gian bao lâu.

    Điều này càng làm khó khăn hơn đối phó oan hồn vừa rồi.

    - Mặt trăng máu này thật khó giải quyết!

    Ở một bên Hoa Khai Viện Nhất cau mày, nhìn thấy thức thần của mình cũng có dấu hiệu không thể khống chế, liền tranh thủ chặt đứt lực lượng liên hệ với thức thần, tùy ý cho tiểu người giấy vỡ vụn trên mặt đất, ngăn chặn khả năng bị cắn lại chủ nhân.

    Ngụy Diễn nhẫn nhịn cảm giác mê muội trầm trọng đỡ lấy Tạ Bách, từ trong tụ lý càn khôn lấy ra một viên đan dược đút cho Tạ Bách.

    Theo thực lực tăng cường, Bạch Thứ từ lúc ban đầu chỉ luyện chế được đan dược dành cho người thường cũng đã có thể luyện chế ra đan dược thích hợp cho đạo sĩ.

    Nuốt đan dược, Tạ Bách trong trạng thái đầu hoa mắt choáng, đầu óc choáng váng cũng giảm bớt rất nhiều:

    - Tình huống của Soái Soái giải quyết như thế nào?

    Bọn họ bốn là tổ đội đánh quái, kết quả còn chưa đánh được quái ngược lại trước tiên "nội chiến".

    Nhưng Soái Soái rõ ràng cũng là bị mặt trăng máu làm ảnh hưởng, vì sao bây giờ nhìn hắn cũng không cảm thấy suy nhược, ngược lại còn phấn khởi vô cùng, tựa như được ăn thuốc kích thích.

    Không chỉ là hắn, còn có..

    Ánh mắt Tạ Bách nhìn "đồ vật" đang va chạm với lồng băng, cùng biểu hiện của Soái Soái thật sự rất giống!

    Ngụy Diễn thoáng trầm ngâm:

    - Mặt trăng máu hẳn là có thể ngăn chặn người sống cùng kích thích lực lượng của người chết.

    Tạ Bách:

    - Cho nên chúng ta chẳng những cần giải quyết oán khí của các thiếu nữ bị hiến tế trong Đinh gia thôn, còn phải đối phó với mặt trăng máu?

    Hắn có chút tò mò, bọn họ mới đi tới cửa thứ hai đi? Tiến vào đảo đơn độc còn chưa được nửa ngày, liền gặp được trạm kiểm soát khó khăn như vậy, chẳng lẽ những người có siêu năng lực của đời này lợi hại như vậy sao?

    Đương nhiên nghi vấn này cũng không cần đáp án, bởi vì bản thân đang ở trong loại hoàn cảnh này, trừ bỏ giải quyết vấn đề, nghênh đón khó khăn mà lên cũng không còn phương pháp nào khác.

    Trừ phi hắn muốn lập tức cầu cứu nhân viên công tác hơn nữa bỏ quyền.

    Bỏ quyền là không thể nào bỏ quyền, đời này cũng không thể nào.

    Ngụy Diễn cũng không biết giằng co trong đầu của Tạ Bách, linh khí chải vuốt một vòng trong thân thể Tạ Bách, hắn để cho Tạ Bách tạm thời nghỉ ngơi, ở trong đầu nhanh chóng suy tư phân tích:

    - Khánh phụ bất tử, cũng không dễ dàng bỏ qua.

    Hoa Khai Viện Nhất tò mò:

    - Ngụy tang, anh đã có phương pháp giải quyết rồi sao?

    Ngụy Diễn nhìn thoáng qua Hoa Khai Viện Nhất không biết tại sao đã tuôn mồ hôi lạnh nói:

    - Chỉ có bảy thành nắm chắc.

    Vị âm dương sư của Phù Tang quốc nghiên cứu thành ngữ của Hoa quốc thật sự là thấu đáo a! Còn biết câu thành ngữ của mình chính là ý tứ chỉ cần giải quyết ngọn nguồn?

    Hoa Khai Viện Nhất nhìn chằm chằm Ngụy Diễn:

    - Tại hạ nắm chắc không được bốn thành, xem ra Ngụy tang quả nhiên bất phàm.

    Tạ Bách đối với Ngụy Diễn tin tưởng tràn đầy:

    - A Diễn vốn luôn rất giỏi.

    Hắn bất mãn nhìn thoáng qua vẻ mặt tuấn tú của Hoa Khai Viện Nhất – người này là bạn trai của tôi! Anh trành không chuyển mắt là có ý tứ gì!

    Ngụy Diễn không quản Hoa Khai Viện Nhất là thật tâm khen ngợi hay còn có ý tứ nào khác, cắn đầu lưỡi làm cho mình tỉnh lại:

    - Nếu đã như vậy, vậy tôi thử xem.

    Thay vì ngồi chờ chết, còn không bằng chủ động phóng ra.

    Dứt lời hắn từ trong tụ lý càn khôn lấy ra tờ giấy vàng, một tay cầm bút chu sa, cực nhanh vẽ lên.

    Hoa Khai Viện Nhất cùng Tạ Bách đều nhìn chằm chằm hành động của Ngụy Diễn, rất nhanh thấy Ngụy Diễn vẽ một con "chó" eo nhỏ chân dài?

    Ngụy Diễn liếc nhìn Hoa Khai Viện Nhất:

    - Đây là chó nhỏ, là thuộc loại chó săn bắn cổ xưa của Hoa quốc, nghe qua chuyện thần thoại nhật thực hay chưa?

    Trong khi nói chuyện, Ngụy Diễn cắt lòng bàn tay, máu tươi tràn ra hắn rất nhanh che tay lên giấy vàng, giấy vàng lập tức biến thành tờ giấy máu.

    Thao tác phát sinh cực nhanh, chỉ trong hai ba lần hô hấp ngắn ngủi, Tạ Bách căn bản còn không biết có thao tác như vậy, thậm chí cũng không kịp ngăn cản.

    Theo Ngụy Diễn khẽ quát một tiếng:

    - Thỉnh quân!

    Giấy vàng bình thường chợt gồ lên một đống, hơn nữa rất nhanh đầu một con chó nhỏ xông ra, trong nháy mắt con chó biến thành thật sống động, rõ ràng rành mạch, ánh mắt linh động cùng lông màu trắng hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện.

    Đáng nhắc tới chính là giấy vàng chỉ rộng chừng năm phân, dài hai mươi phân, Ngụy Diễn vẽ con chó nhỏ cũng chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng chờ con chó rơi xuống đất đã lớn phồng hơn một thước.
     
    Phượng Chiếu Ngọc thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 250 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoa Khai Viện Nhất chấn động lại hoảng sợ nhìn thấy:

    - Đây, đây là thuật triệu thần!

    Thuật này còn hơn xa gọi tiểu người giấy, thức thần là thuật pháp lấy môi giới hiện hình hồn phách, hắn có thể cảm giác được "sinh mệnh lực" của con chó nhỏ màu trắng này, cũng có thể phát hiện từ trên người con chó nhỏ truyền ra thần lực!

    Hắn nhìn Ngụy Diễn, trong mắt lộ vẻ tán thưởng:

    - Ngụy, Ngụy tang, chẳng lẽ anh là một thần tử?

    Hắn nguyên bản chỉ cho rằng ngựa chết làm thành ngựa sống mà thôi, không ngờ đánh bậy đánh bạ thật sự tìm được phương pháp giải quyết? Trong lòng hắn vui vẻ, khó tránh cảm xúc khuấy động, nhưng lập tức nơi vết thương truyền đến đau nhức làm cho hắn im miệng không nói, cắn chặt răng chống cự.

    Ngụy Diễn lại giống như không chú ý tới dị thường của Hoa Khai Viện Nhất:

    - Tôi cũng không phải là thần tử, chỉ là thiên sư bình thường. Cái này cũng không phải là thuật triệu thần.

    Tạ Bách nhìn chằm chằm lòng bàn tay máu tươi đầm đìa của Ngụy Diễn, cố gắng nhẫn nhịn thân thể không thích hợp, vận chuyển lực lượng chữa khỏi cùng làm sạch trong thân thể trị liệu miệng vết thương cho hắn.

    - Đợi một chút Bách ca.

    Ngụy Diễn ngăn cản động tác của Tạ Bách, đem bàn tay máu me nhầy nhụa đưa tới bên miệng con chó nhỏ mới bị triệu hoán đi ra:

    - Còn muốn phiền toái ngài.

    Tạ Bách kinh ngạc nhìn thoáng qua – vừa rồi a Diễn dùng từ "ngài"?

    Con chó lập tức le lưỡi liếm sạch máu, tuyệt không lãng phí, liếm xong vết máu trên tay Ngụy Diễn, con chó nhỏ nhẹ "gâu gâu" một tiếng, ưỡn ngực ngẩng đầu, thần thái càng thêm phi phàm.

    Ngụy Diễn vỗ vỗ đầu con chó nhỏ:

    - Đi thôi!

    Con chó nhỏ cúi đầu "gâu gâu" một tiếng, sau đó vung đuôi, liền nhảy dựng lên, trước mặt mấy người bước lên hư không, hướng chỗ mặt trăng máu lao tới!

    Con chó nhỏ càng chạy càng xa, khoảng cách mặt trăng máu càng gần, cuối cùng ngừng lại, phát ra thanh âm thông thiên "Gâu gâu ô.." Ngay sau đó mở to miệng hướng mặt trăng máu nuốt vào..

    Nhìn thấy một màn này Tạ Bách hốt hoảng:

    - Đây là.. nhật thực..

    Truyền thuyết nhật thực trong dân gian nhắc tới thiên cẩu, đó là Hao Thiên khuyển, là một con chó nhỏ lông trắng thế này.

    Ngụy Diễn đương nhiên không có biện pháp triệu hoán ra Hao Thiên khuyển chân chính, nhưng mặt trăng máu cũng không phải là mặt trăng máu chân chính, bởi vậy Ngụy Diễn đánh cuộc – nếu đã là "hàng giả", vậy chỉ cần sát nhập vào linh hồn lực cùng sơn thần lực triệu hoán đi ra (ngụy) thiên cẩu, hẳn là có được lực lượng đối kháng.

    Chẳng qua hắn lại tiếp tục liều mạng là được, cái khác hắn không nhiều lắm, nhưng lá bài tẩy còn rất nhiều. Mặc dù đại bộ phận giống như là triệu hoán thiên cẩu cần hao tổn máu huyết chứa linh hồn lực, nhưng bên nặng bên nhẹ, hắn đều có phán đoán.

    May mắn chính là, Ngụy Diễn đánh cuộc thắng.

    Nhưng bọn họ cảm thấy được bất ngờ chính là, vốn nghĩ sẽ có một hồi ác chiến, ai ngờ khi mặt trăng máu quỷ dị bị ngụy thiên cẩu nuốt vào bụng, nguyên bản tiếng khóc, tiếng cười cùng âm phong quỷ dị đều bất tri bất giác đi theo biến mất.

    Nhưng không đợi bọn họ thở ra một hơi, mấy hũ tro cốt bị hàn băng bao phủ răng rắc vỡ vụn hoàn toàn, tro cốt phủ một tầng dưới đất.

    Mọi người còn đang lo lắng đề phòng sẽ có tình huống khác đột nhiên phát sinh, Tạ Bách còn chuẩn bị tiếp tục gia tăng thêm băng tầng, nhân diện loét trong lồng băng tiêu tán, cùng lúc đó chín u hồn như sương khói từ trong lồng băng bay ra.

    Tuy u hồn đều là hình dạng các cô gái, nhưng vẫn duy trì bộ dáng khô quắt bị phóng sạch máu tươi như trước khi chết, thoạt nhìn mỗi người thần sắc dữ tợn.

    Ngụy Diễn nhận ra trong đó có một người chính là Đinh Tuyết đã dẫn đường cho bọn họ.

    Tạ Bách như lâm đại địch, Ngụy Diễn lại ngăn cản hắn:

    - Đợi một chút, Bách ca, oán khí tan.

    Đối với oan hồn mà nói, oán khí mới là lực lượng khu động oan hồn, đã không còn oán khí lực sát thương sẽ hạ thật thấp.

    Đinh Tuyết thi lễ thật sâu bái Ngụy Diễn bọn họ, miệng mấp máy lộ ra răng nanh cùng lợi, nói ra câu đầu tiên:

    - Cẩn thận kẻ phản bội trong các vị.

    Một câu không hiểu ra sao cả làm cho Ngụy Diễn cùng Tạ Bách đưa mắt nhìn nhau:

    - Kẻ phản bội gì vậy?

    Đinh Tuyết cũng không nói lời nào, chỉ dùng cặp mắt trống rỗng nhìn qua Hoa Khai Viện Nhất.

    Hoa Khai Viện Nhất:

    -?

    Hoa Khai Viện Nhất:

    -!

    - Cô đừng nói lung tung a!

    Hoa Khai Viện Nhất thiếu chút nữa nhảy dựng lên:

    - Tại hạ lấy quang vinh của âm dương sư Hoa Khai Viện gia thề, người Hoa Khai Viện gia tuyệt đối sẽ không phản bội đồng bạn.

    Hoa Khai Viện Nhất quýnh lên:

    - Hơn nữa nói một câu không dễ nghe, chúng ta mới quen biết thời gian ngắn ngủi, trong lòng các anh khẳng định sẽ không tín nhiệm đối với tại hạ đi? Lần này qua cửa cũng đã hoàn thành xong, chúng ta lập tức cần mỗi người đi một ngả, tại hạ cũng không có gì cần phản bội các vị.

    Không đúng, hắn vì sao cảm giác mình càng giải thích càng có cảm giác vừa tô vừa đen đây?
     
    Phượng Chiếu Ngọc thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 250 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoa Khai Viện Nhất hít sâu một hơi, chỉ đành nhìn Đinh Tuyết:

    - Vị nữ sĩ này, đừng nói một nửa lưu một nửa, thỉnh đem lời nói cho rõ ràng, rốt cục ai là kẻ phản bội?

    Đinh Tuyết:

    - Trong các vị có kẻ phản bội..

    Trước khi Hoa Khai Viện Nhất lại nhảy lên, nàng rì rì mở miệng:

    - Không ở trong này..

    Thiếu chút nữa bị một nửa lời nói này làm Hoa Khai Viện Nhất biến thành người gánh tội:

    -!

    Muốn mắng thô tục.

    - Không ở trong này.. ý là có người tính kế chúng tôi?

    Ngụy Diễn truy hỏi:

    - Xin hỏi có thể cho một ít nêu lên không?

    Đinh Tuyết lại không nói lời nào, mà nhìn thẳng vào Hoa Khai Viện Nhất.

    Hoa Khai Viện Nhất:

    -!

    Tôi hoài nghi cô đang nhằm vào tôi nhưng tôi không có chứng cớ.

    Lúc này Tạ Bách mở miệng:

    - Có lẽ ý của Đinh Tuyết tiểu thư muốn biểu đạt chính là, trong chúng ta mặc dù không có kẻ phản bội sẽ mang tới nguy hiểm cho chúng ta, nhưng Hoa Khai Viện tiên sinh lại biết được manh mối tương quan?

    Hoa Khai Viện Nhất không chút nghĩ ngợi trả lời:

    - Làm sao tôi biết được! Trước đó tại hạ cũng không nhận thức các vị được không?

    Nhưng vô luận là Đinh Tuyết hay là Tạ Bách bọn họ đều tỏ vẻ không tin, làm cho Hoa Khai Viện Nhất dù muốn nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm cũng không sạch chính là, sau khi Tạ Bách nói ra lời suy luận của mình, Đinh Tuyết cùng tám u hồn khác phía sau đều vẫn duy trì ánh nhìn thẳng tắp vào hắn lại đang dần dần tiêu tán!

    Mọi người đều biết, động lực khu động oan hồn chính là oán hận, mà Ngụy Diễn đánh bậy đánh bạ giải quyết khúc mắc oán hận lớn nhất của các nàng – mặt trăng máu, nhiều năm nay oán khí quấy nhiễu cùng gông cùm xiềng xích đã tiêu tán, các nàng cũng không còn lực lượng tiếp tục tồn tại trên thế gian.

    Oán niệm của Đinh Tuyết bọn họ đã tiêu trừ, bộ dáng hồn phách cũng thập phần mị lực, lốm đa lốm đốm, giống như là đom đóm lóe sáng.

    Nhưng Hoa Khai Viện Nhất hoàn toàn không có chút tâm tình thưởng thức, chứng kiến Đinh Tuyết bọn họ tiêu tán thậm chí cảm giác tội mình phải gánh vác cũng không cách nào tháo xuống:

    - Đợi một chút..

    Đáng tiếc cho dù hắn hô thật chân tình thật ý, cũng không cứu vãn được ý chí sắt đá của Đinh Tuyết bọn họ, chẳng những các nàng tiêu tán, hang động phong bế nơi này cũng biến dạng, từ một hang động trũng biến thành một mảnh thôn xóm hoang vắng tràn ngập cỏ dại cùng tảng đá lởm chởm.

    Nguyên lai vừa rồi Ngụy Diễn bọn họ đúng là rơi vào trong linh dị không gian do oán khí của Đinh Tuyết bọn họ tạo thành.

    Mà bây giờ nguồn gốc oán khí đã trừ, bọn họ cũng đã siêu thoát, tự nhiên hết thảy đều khôi phục lại như lúc ban đầu.

    Nguyên bản Soái Soái bị giữ lại trên vách đá cũng xoạch một tiếng rơi xuống.

    Cũng may hiện tại thần trí của hắn đã khôi phục, Tạ Bách đem hàn băng hóa thành nước, hắn cũng không bị rơi tổn thương.

    - Huân chương!

    Vừa vặn khôi phục thần trí Soái Soái đột nhiên hét to một tiếng, đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn. Chỉ thấy trong tay hắn cầm huân chương đưa cho Ngụy Diễn:

    - Diễn ca, mau cất kỹ, miễn cho có người ngoài đỏ mắt!

    Hoa Khai Viện Nhất:

    - Các anh quá lo lắng, tại hạ đã từng nói qua, sau khi xông qua trạm kiểm soát sẽ không cần lấy huân chương, vật này vốn thuộc về các vị.

    Ngụy Diễn đem huân chương thu vào tụ lý càn khôn:

    - Hoa Khai Viện tiên sinh, nhân diện loét trên người anh đã biến mất?

    Bởi vì sự kiện của Đinh gia thôn, cộng thêm tình huống quấy nhiễu Hoa Khai Viện Nhất cũng biến mất, thân thể cùng tinh thần thả lỏng không kịp đề phòng, nghe được câu hỏi liền theo bản năng đáp:

    - Phải đó, ít nhiều..

    Lời còn chưa dứt, hắn liền khiếp sợ nhìn qua Ngụy Diễn:

    - Làm sao anh biết?

    Tạ Bách:

    - Nhân diện loét?

    Soái Soái:

    - Ngang?

    Ngụy Diễn mỉm cười:

    - A, tôi đã đoán đúng.

    Thấy bộ dáng khiếp sợ của Hoa Khai Viện Nhất, Ngụy Diễn nghĩ nghĩ, giải thích càng thêm rõ ràng:

    - Tựa như anh nói, kỳ thật chúng ta quen biết không lâu, song phương cũng không có ý định quen thân. Vả lại chúng ta vừa gặp mặt anh còn muốn luận bàn với tôi, nói rõ anh là người tâm cao khí ngạo, đối với chính mình đều rất có lòng tin. Cho dù anh đã trải qua một lần thất bại, cũng không thể làm cho anh lập tức cúi đầu chủ động đi tìm người khác hợp tác cùng trợ giúp, thậm chí cả một chút thù lao cũng không muốn. Cho nên tôi suy đoán anh phỏng chừng có nguyên nhân nhất định buộc anh phải làm như vậy.

    Nhìn sắc mặt Hoa Khai Viện Nhất biến thành đỏ hồng, Tạ Bách vội vàng nghiêng người ngăn cản ánh mắt hắn nhìn Ngụy Diễn, nói tiếp:

    - Nhân diện loét thứ này, thật ra rất ít thấy, nhưng anh lại trước tiên cần hô cẩn thận nhân diện loét, hoặc là anh có kinh nghiệm phong phú kiến thức rộng rãi, hoặc là chính anh trải qua việc này.
     
    Phượng Chiếu Ngọc thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...