Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng mười 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 235 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thịt dê?

    Ngụy Diễn chậm rãi lặp lại một câu, mặt lạnh nói:

    - Tôi cảm thấy thịt này của ông có vấn đề, chỉ sợ là dê hai chân đi?

    Lời này vừa nói ra, sắc mặt ông chủ đột biến, cũng bất chấp gì khác xoay người đã nghĩ chạy.

    Ngụy Diễn đương nhiên sẽ không cho hắn đào thoát, cổ tay vừa lật ném ra một khổn tiên thằng (dây trói tiên).

    Không ngờ ông chủ cũng không phải vô dụng, quay người há to mồm hướng chỗ Ngụy Diễn cắn nuốt tới, miệng của hắn lại mở to chẳng khác gì chính thân thể hắn!

    Ngụy Nhạn bị dọa hôn mê bất tỉnh, Từ Tử Lâm biết mình không giúp được gì ngược lại sẽ cản trở, chỉ đành ôm chặt Ngụy Nhạn nắm lấy hộ thân phù, tránh né chướng khí mà yêu quái kia tràn ra hại người.

    Cũng không nhìn thấy mấy khách nhân đang tranh đoạt thịt xuyến dưới đất đều bị chướng khí ăn mòn thành khói tan biến sao?

    Ngụy Diễn cũng không có ý tứ cứu người, hắn đã sớm nhìn ra được những khách nhân này cũng không phải là người sống, bởi vậy thấy Từ Tử Lâm thông minh biết bảo hộ em gái của mình, liền cắn vỡ ngón trỏ, đem máu tươi hướng khổn tiên thằng bôi lên.

    Trong phút chốc khổn tiên thằng lóe ra hồng quang, hóa thành một cự mãng màu đỏ, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hướng ông chủ kia, trực tiếp vọt vào trong miệng khổng lồ đang há to của hắn.

    Ông chủ còn chưa cảm giác được khác thường, cho là mình phá vỡ được thủ đoạn của Ngụy Diễn, nhe răng cười muốn xông lên, nhưng một giây sau liền phun ra một ngụm máu đen.

    Chỉ thoáng chốc thân thể ông chủ kêu lên ba ba ba, đồng thời khổn tiên thằng hóa thành cự mãng màu đỏ ngậm một viên trân châu đen tuyền bay ra.

    - Yêu đan của tôi!

    Ông chủ kêu thảm một tiếng, té xuống mặt đất.

    Ngụy Diễn định đi qua kết thúc, đột nhiên bên cạnh toát ra một đạo nhân ảnh.

    Muốn trích quả đào? Ngụy Diễn không chút nghĩ ngợi vung tay đánh ra một đạo lôi đình, đối phương kinh hô một tiếng, vội vàng lui về phía sau.

    Trong khoảnh khắc này Ngụy Diễn thu hồi lại khổn tiên thằng trói chặt yêu đan của ông chủ, một cước giẫm lên người hắn, lúc này mới nhìn qua thân ảnh đánh lén kia.

    Vừa nhìn liền híp mắt – không phải là "nam chính" sao?

    Đoạn Kỳ Thụy vô cùng đau đớn.

    Hắn chưa từng bị sét đánh qua, cũng không biết làm sao dùng thân thể của mình đi chống cự lôi điện lực, dưới một kích này hắn còn có thể nhẫn nại không hô ra tiếng cũng đã dùng lực ý chí lớn nhất của mình.

    Ngụy Diễn chờ đối phương chịu đau đớn khoảng một phút sau, mới kháp pháp quyết giải trừ lôi đình lực.

    Nhưng lúc này Đoạn Kỳ Thụy đã mồ hôi đầm đìa, tóc ướt đẫm, cả người như được vớt lên từ trong nước.

    Ngụy Diễn tâm niệm vừa chuyển, lại giống như không nhận ra đối phương:

    - Nhân viên công tác phía chính phủ đang phá án, đừng tùy tiện lao tới, nếu không sẽ đem cậu xem thành bọn đạo chích cùng nhau xử lý, đến lúc đó sẽ không cho bồi thường.

    Nhưng hắn tính toán xem là người lạ, Từ Tử Lâm lại không đạt tới nhất trí cùng hắn, hắn nhận ra đối phương:

    - A, anh là, Đoạn gia Đoạn Kỳ Thụy đi?

    Sở dĩ hắn khắc sâu ấn tượng, một là bởi vì năm trước hắn cùng sư huynh đi qua Đoạn gia, lúc đó Đoạn thái thái còn muốn mời bọn họ khám bệnh cho Đoạn Kỳ Thụy bởi vì không biết vì sao hắn lại hôn mê bất tỉnh, nhưng trước khi bọn hắn đến thì Đoạn Kỳ Thụy tự mình tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thái độ đối với sư huynh đệ bọn họ có chút ngạo mạn. Đều là thiếu niên khí phách, Từ Tử Lâm có chút nhớ thù; thứ hai nha, chính là bởi vì Đoạn Kỳ Thụy cùng Ngụy Nhạn học chung một trường còn cùng cấp, Đoạn Kỳ Thụy còn có danh hiệu "hiệu thảo" thật vang dội, mà tuy Ngụy Nhạn không phải hoa hậu giảng đường, nhưng từ sau khi hoa hậu giảng đường Tạ Toa Toa ra nước ngoài, hơn nữa thành tích của Ngụy Nhạn còn vĩ đại, danh khí ngày càng thêm lớn. Có không ít thiếu nam thiếu nữ thật sự đem hai người gom thành CP trên mạng.. những điều này đều làm cho Từ Tử Lâm trộm liên hệ Nhạc Đào mới biết được, làm trong lòng hắn buồn bực vô cùng.

    Bởi vậy nhiều yếu tố chồng chất, hắn còn không "khắc sâu ấn tượng" với Đoạn Kỳ Thụy sao!

    Nếu Từ Tử Lâm đã kêu phá thân phận của đối phương, Ngụy Diễn tự nhiên chỉ đành phải hỏi:

    - A, là Đoạn gia thiếu gia, nhưng vì sao cậu lại xuất hiện ở nơi này?

    Đoạn Kỳ Thụy lúc này mới hòa hoãn lại:

    - Tôi là đột nhiên ngửi được có yêu khí còn có mùi máu tanh, lo lắng ác yêu đả thương người, bởi vậy một đường đuổi tới đây.

    Hắn dừng một chút, ngượng ngùng nói:

    - Là tôi lỗ mãng rồi, tôi chỉ là nhìn thấy anh đối diện với ác yêu, lo lắng ác yêu đả thương người, cho nên muốn tới giúp một tay, ai biết biến khéo thành vụng, thật sự là xin lỗi.

    Ngụy Diễn thấy ánh mắt đối phương lóe ra, liền biết tình huống chân thật khẳng định không đúng như lời hắn đã nói.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 235 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng hắn có thể đối với ông chủ quán thịt nướng bức cung, đối đãi nhân loại thì không được.

    Bất quá Từ Tử Lâm lại vượt ngoài dự kiến của Ngụy Diễn đỗi lại một câu:

    - Học nghệ không tinh thì cũng đừng có lẫn vào, đến lúc đó chỉ biến thành cản trở giúp thêm phiền.

    Sắc mặt nguyên bản trắng bệch của Đoạn Kỳ thụy nháy mắt trướng lên đỏ bừng.

    Lúc này nhân viên công tác phụ trách an toàn của ngành đặc thù cũng chạy tới, thấy Ngụy Diễn một cước đem một con quái vật toàn thân lông rậm màu đen, bề ngoài giống con dê nhưng trên đầu có bốn cái sừng giẫm trên mặt đất, xung quanh một mảnh ngã rạp, còn lặng đi một chút.

    Ngụy Diễn:

    - Đến xác định một chút, có phải là Thổ Lâu hay không.

    Nhân viên công tác nghe vậy rung lên, một tiểu đội trưởng vội vàng lấy ra đồ vật tiến hành phân hình:

    - Đúng vậy, đích thật là Thổ Lâu.

    Cái gọi là Thổ Lâu, trong Tây Sơn kinh của Sơn Hải kinh, còn có ghi lại – « Ở Côn Luân chi khâu, chỗ ở của Vương Mẫu. Có thú yên, hình dáng như dê lại có bốn sừng, danh viết Thổ Lâu, ăn thịt người.

    Kỳ thật Ngụy Diễn đã xác định thân phận Thổ Lâu, chẳng qua còn cần phía chính phủ tiếp tục xác định một phen:

    - Người này đã giết người qua cũng ăn qua thịt người, tất phải phạt nặng.

    Ngụy Diễn nói xong đem Thổ Lâu một cước đá bay, nhân viên công tác ngành đặc thù nhanh chóng xuất ra xiềng xích đặc chế đem hắn trói chặt.

    Ngụy Diễn đem khổn tiên thằng trói chặt yêu đan cũng giao cho tiểu đội trưởng cầm đầu:

    - Đây là yêu đan của hắn, có vật này hắn cũng không dám chạy trốn hay là vượt ngục.

    Nhân viên công tác ngành đặc thù lễ độ cung kính tiếp nhận:

    - Thổ Lâu đã bị treo lên bảng truy nã treo giải thưởng, phía trước vây bắt hắn bị hắn làm bị thương nhiều nhân viên phá án, còn bị hắn chuồn mất, không ngờ hắn còn dám ở lại trong Hoa Đô, còn dám ăn nhiều người như vậy.

    Ánh mắt hắn nhìn lướt qua nhóm khách nhân bởi vì ông chủ bị bắt mà ngẩn người ngây dại, nội tâm thở dài – những khách nhân này cho rằng mình là khách nhân, trên thực tế cũng chỉ là "thịt" của Thổ Lâu mà thôi.

    Đừng tưởng rằng Thổ Lâu có bề ngoài giống dê lại thật sự đứng bán thịt dê nướng, trên thực tế "thịt" của hắn đều là dê hai chân, cũng chính là thịt người.

    Nhóm khách nhân tranh giành ăn thịt, kỳ thật chính là thịt của bọn họ.

    Chỉ còn chờ bọn họ đem bản thân mình "ăn hết" xong, sẽ biến thành thực vật của Thổ Lâu.

    Thổ Lâu vật tận kỳ dụng (dùng toàn bộ tác dụng của vật cần dùng tới mức tận cùng), nếu những khách nhân này còn chưa hoàn toàn ăn hết thịt của chính mình, còn có thể dùng loại mùi thịt kỳ dị này đi dụ dỗ càng nhiều con mồi.

    Người thường thì không vào được mắt của Thổ Lâu, con mồi bị hắn vừa ý hoặc là đại gian đại ác, hoặc là người có dị năng trong mình.

    Theo lý mà nói, Ngụy Nhạn cũng không thuộc hai loại người này, nhưng là bởi vì số mệnh của nàng liên lụy quá sâu sắc với nam chính, đối với Thổ Lâu mà nói nàng chính là đại bổ vật, tự nhiên sau khi bị hắn phát hiện liền muốn bắt được Ngụy Nhạn.

    Về những nguyên do này Ngụy Diễn không biết, cho nên hắn vẫn có thể sắc mặt như thường buông tha cho Đoạn Kỳ Thụy, mang theo Từ Tử Lâm cùng Ngụy Nhạn bị dọa bất tỉnh rời đi.

    Về phần đại đội thành quản.. ngành đặc thù cũng không có ban ngành này, thuần túy là hắn tùy tiện bịa ra lừa gạt Thổ Lâu.

    Tựa như Ngụy Diễn xem mà không hiểu giấy phép buôn bán của phi nhân loại, Thổ Lâu cũng không hiểu nhiều về cương vị của ngành đặc thù.

    Nhìn thấy Ngụy Diễn bọn họ rời đi, không thu hoạch được gì Đoạn Kỳ Thụy cũng xin miễn nhân viên công tác của ngành đặc thù chiếu cố, sắc mặt âm trầm lên đường về nhà:

    - Ngượng ngùng, sư phụ, thất bại. Không nghĩ tới còn có người nhanh chân đến sớm hơn chúng ta.

    Trong khoảng thời gian này Đoạn Kỳ Thụy một mực hấp thu tà linh, ác yêu – dù sao thiện yêu cùng quỷ hồn một khi gặp nạn mất tích sẽ khiến cho ngành tương quan chú ý, nhưng tà ác nếu không có tung tích ngược lại làm người hả lỏng hả dạ.

    Cho nên Đoạn Kỳ Thụy trong bất tri bất giác đi lên con đường trảm yêu trừ ma.

    Nhưng cho dù đi lên con đường này, bản chất của hắn vẫn là vì bản thân ham muốn cá nhân.

    Kế hoạch của hắn cùng Vô Thiên tán nhân nguyên bản chính là lợi dụng Thổ Lâu chế tạo ra càng nhiều oán linh, dùng hấp thu lực lượng, không ngờ chờ bọn hắn còn chưa kịp đầu hàng khuất phục được Thổ Lâu, liền trực tiếp bị Ngụy Diễn chen ngang.

    Oán niệm trong lòng không thể bảo là không lớn.

    - Sư phụ?

    Đoạn Kỳ Thụy oán hận một trận nhưng không nghe được thanh âm của Vô Thiên tán nhân, không khỏi có chút luống cuống – sư phụ sẽ không phải bị đạo thiên lôi đánh chết rồi chứ?

    - Con mới bị sét đánh chết đâu! Lại dám mắng vi sư!

    Thanh âm Vô Thiên tán nhân thở phì phì mắng.

    Đoạn Kỳ Thụy vội vàng xin lỗi.

    Vô Thiên tán nhân nghiến răng nghiến lợi nói:

    - Vi sư xem như tìm được kẻ luôn đối lập với chúng ta!

    Ban đầu Đoạn Kỳ Thụy còn chưa kịp phản ứng, lặng đi một chút mới hiểu ra:

    - Sư phụ là muốn nói, là người năm lần bảy lượt ngăn cản chuyện tốt của chúng ta?
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 236 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa nhắc tới việc này, Đoạn Kỳ Thụy cũng nhớ lại hồi ức khuất nhục mà biệt khuất trước kia, nhịn không được cùng chung một mối thù:

    - Sư phụ, rốt cục là ai! Sao lại xen vào việc của người khác?

    - Đồ đần! Con đều bị hắn phách như vậy mà còn chưa kịp phản ứng sao!

    Vô Thiên tán nhân hoài nghi đồ đệ của mình có phải bị sét đánh rớt chỉ số thông minh hay không.

    Trong lòng Đoạn Kỳ Thụy nghĩ gì liền bị Vô Thiên tán nhân cảm ứng, nhưng Vô Thiên tán nhân oán thầm thì hắn lại không biết, bởi vậy suy tư một phen liền mở to hai mắt:

    - Ngài là nói..

    - Chính là Ngụy Diễn!

    Trong giọng nói của Vô Thiên tán nhân tràn đầy phẫn hận:

    - Phía trước chúng ta dưới đèn đen, rõ ràng đã điều tra được Tạ Bách đi lại thật gần với Ngụy Diễn, nhưng chúng ta đều cảm thấy được đối phương chỉ hơn mười tuổi, cũng không có khả năng gì lớn lao. Nhưng không nghĩ tới Tạ Bách nhiều lần tránh thoát kiếp nạn, đều do có người kia bên người! Hắn có thể lấy sức một mình chế phục Thổ Lâu, phá giải pháp chú của vi sư cũng không phải là không khả năng!

    Vô Thiên tán nhân giống như muốn đem uất khí chồng chất trong lòng hai năm qua đều phát tiết ra ngoài, tiếp tục nói:

    - Hơn nữa con nghe được người của ngành đặc thù làm sao xưng hô hắn hay không?

    Đoạn Kỳ Thụy theo bản năng nghĩ lại một chút:

    - Ngụy thiên sư?

    Vô Thiên tán nhân:

    - Đúng vậy! Đúng là thiên sư!

    Hoàn toàn không nghĩ tới thế giới này cũng có thiên sư tồn tại!

    Đoạn Kỳ Thụy khiêm tốn thỉnh giáo:

    - Sư phụ, thiên sư có vấn đề gì sao?

    Vô Thiên tán nhân dựng râu trừng mắt:

    - Vấn đề gì? Vấn đề lớn rồi!

    Thiên sư chính là có ưu thế may mắn trong phương diện hồn phách, chẳng thể trách mỗi lần hắn dùng thần hồn hạ chú ngữ cuối cùng đều bị cắn lại. Bởi vì đối phương cũng là đại hành gia trong hồn phách cùng chú thuật!

    Vô Thiên tán nhân đang do dự có nên đem bản lĩnh của thiên sư tinh tế giảng giải cho Đoạn Kỳ Thụy nghe qua hay không, thỉnh lình di động vang lên, là Đoạn Hân Duyệt gọi tới.

    Đoạn Kỳ Thụy vừa tiếp máy liền nghe tiếng gào khóc của Đoạn Hân Duyệt:

    - Ca! Ca ca anh mau trở lại ô ô ô! Cha đòi ly hôn với mẹ ô ô ô!

    Đoạn Hân Duyệt gọi « trở về » cũng không phải là chỉ Đoạn gia.

    Trong lúc Đoạn Kỳ Thụy bọn họ cũng không hay biết, Đoạn cha dùng nhiều công phu đi tìm nguồn cung cấp thận, trước đó không lâu mới hoàn thành phẫu thuật thay thận, bởi vậy trong khoảng thời gian này luôn ở lại trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.

    Nhưng bởi vì nghe bác sĩ chủ nhiệm nói phẫu thuật đã thành công, Đoạn cha liền cho rằng mình không cần lo lắng, cũng không để ý lời bác sĩ căn dặn sợ có phản ứng bài xích thận nguyên, cho nên chờ khi hắn tỉnh táo trở lại có chút tinh thần thì liền nhanh chóng gọi luật sư chạy tới.

    Nếu Đoạn cha lưu lại bệnh viện thời gian dài đương nhiên là hoàn cảnh nằm viện cũng không kém. Có phòng tiếp khách, ban công, phòng tắm riêng, nếu không phải nói đây là phòng bệnh còn tốt hơn nhà ở của người bình thường rất nhiều.

    Lúc Đoạn Kỳ Thụy đi vào bệnh viện, không khí trong phòng bệnh một mảnh ngưng trọng. Trong phòng khách ngoại trừ Dương Mẫn Đoạn Hân Duyệt còn có bốn bảo tiêu mặc âu phục màu đen đeo kính đen khí thế bức người.

    Dương Mẫn đầu tóc rối tung, quần áo hỗn độn, thoạt nhìn không còn phong thái của quý phụ nhân ngày trước, hơn nữa sau sự kiện tà thuật sư Lina, khuôn mặt nàng còn già đi hơn mười tuổi, thoạt nhìn thần thái vô cùng tang thương héo úa.

    Đoạn Hân Duyệt ánh mắt đỏ bừng, mí mắt khóc sưng lên, lúc này đang bị Dương Mẫn gắt gao ôm chặt không thể thoát thân, chứng kiến Đoạn Kỳ Thụy liền lộ vẻ cầu cứu.

    Đoạn Kỳ Thụy thở dài một hơi:

    - Duyệt Duyệt, mẹ, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

    Nghe được thanh âm của Đoạn Kỳ Thụy, thân thể Dương Mẫn run lên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hắn bộ dạng như vô cùng ủy khuất:

    - Ô ô ô, Kỳ Thụy, cha của con muốn ly hôn với mẹ! Hắn nhất định là ở bên ngoài có tiểu tam! Hắn còn an bài bảo tiêu ngăn cản, không cho mẹ đi vào gặp hắn! Hồ ly tinh chết tiệt, câu dẫn chồng của mẹ, mẹ mà bắt được nhất định rạch nát mặt của nó, cho nó sống không bằng chết!

    Từng câu nói ác độc như súng liên thanh phun ra, nghe được vẻ mặt Đoạn Hân Duyệt xa lạ nhìn nàng, không hiểu rõ người mẹ từng dạy nàng phải tao nhã, thục nữ, cao quý vì sao hiện tại biến thành thấp kém, thô lỗ cùng cay nghiệt như vậy.

    - Đủ rồi Dương Mẫn! Bà câm miệng cho tôi!

    Thanh âm nổi giận trách mắng từ bên cửa vang lên, anh em Đoạn Kỳ Thụy nhìn qua phòng bệnh, Đoạn cha ngồi trên xe lăn được một nam nhân mặc âu phục đẩy đi ra.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 236 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoạn Kỳ Thụy nhận ra người đàn ông kia là luật sư thường xuyên hợp tác với công ty nhà bọn họ.

    Đoạn cha nhìn thấy Đoạn Kỳ Thụy, ánh mắt lóe lóe, sau đó lại giống như không nhìn thấy hắn trực tiếp bỏ qua hắn.

    Đối mặt thái độ lãnh đạm của Đoạn cha, Đoạn Kỳ Thụy nhíu mày:

    - Sư phụ, con có dự cảm không hay.

    Vô Thiên tán nhân vẫn thản nhiên, trong giọng nói còn mang theo vẻ mê hoặc:

    - Ngày này tóm lại là sẽ tới, đề nghị của vi sư trước đó đến bây giờ vẫn còn hữu hiệu như cũ, con châm chước lại đi.

    Trong lòng Đoạn Kỳ Thụy trầm xuống.

    Vẻ mặt Đoạn cha nhìn dáng vẻ ủy khuất cùng nén giận của Dương Mẫn, trong làm nhàm chán thật sự - nén giận? Bà có tư cách gì để nén giận? Tạo thành cục diện như hiện giờ không phải vì thỏa mãn tư tâm của bà sao? Trong phòng này người không có tư cách ủy khuất nhất chỉ có bà.

    Đoạn cha nhớ tới chính mình năm đó sở dĩ cười Dương Mẫn làm vợ, trừ bỏ vì nàng sinh con trai cho hắn, sự ôn nhu hiểu ý cùng đơn thuần săn sóc của nàng cũng cộng thêm điểm.

    Nhưng Đoạn cha không ngờ được, người đàn bà này lại biết biểu diễn như vậy, làm vợ mình mười mấy năm, nàng luôn gạt mình một bí mật kinh thiên như thế, lòng cẩn thận, phần tâm tình cùng khả năng nhẫn nhịn quả thật làm trái tim Đoạn cha băng giá cùng kinh sợ.

    Vốn Đoạn cha vì mình mắc bệnh đã đối với đầu sỏ gây nên như Dương Mẫn không có sắc mặt gì tốt.

    Kết quả lúc này lại ngoài ý muốn biết được nàng trộm lấy con gái đổi con trai, càng thêm họa vô đơn chí, hắn liền nhận định Dương Mẫn là một độc phụ không thể nghi ngờ - mười mấy năm trước có thể vì vinh hoa phú quý của mình mà xuống tay với con gái ruột thịt, mười mấy năm sau vì tư lợi bản thân lại xuống tay với chồng mình (tuy rằng nàng ngụy biện nói nàng cũng là bị tà thuật sư lừa gạt), lần này xem như hắn có vận khí tốt, chỉ bị phá hủy quả thận, nhưng tiếp theo nàng có phải cũng muốn lấy mạng của mình hay không?

    Đoạn cha không dám đánh cuộc việc này.

    Cho nên khi hắn điều tra rõ ràng hết thảy, chuyện đầu tiên muốn làm là ly hôn với Dương Mẫn.

    Kỳ thật nếu theo nội dung vở kịch trước kia, vài năm sau Đoạn cha ở một lần ngoài ý muốn không ảnh hưởng toàn cục mới biết Đoạn Kỳ Thụy không phải con ruột của mình.

    Lúc đó Dương Mẫn bởi vì nhiều năm chiếm cứ địa vị khá nặng trong lòng Đoạn cha, lại có sự vĩ đại của Đoạn Kỳ Thụy cùng sự giữ gìn của Đoạn Hân Duyệt đối với anh trai, cho nên khi phát hiện đứa con lưu lạc bên ngoài của mình là một đứa con gái, còn là một đứa con gái một lời không hợp liền va chạm cãi vã với trưởng bối, cho dù Đoạn cha lạnh nhạt Dương Mẫn một lát, nhưng dưới sự trợ lực của Đoạn Kỳ Thụy cùng Đoạn Hân Duyệt cùng với Dương Mẫn cúi mình ôn nhu hiểu ý chăm soc nên lại tiếp tục châm lại lửa tình.

    Nhưng khi đó Đoạn cha còn long tinh hổ mãnh, cũng không giống như hiện tại bệnh quấn thân, tự thân khó bảo toàn.

    Dương Mẫn còn không biết thủ đoạn nhiều năm trước của mình đã bị hoàn toàn bại lộ, nàng còn đang đau khổ cầu xin Đoạn cha đừng ly hôn.

    Nhắc tới cũng là thiên thời địa lợi nhân hòa, năm đó Dương Mẫn vì gả vào nhà giàu có xuất ra toàn bộ vốn liếng, cuối cùng mê hoặc Đoạn cha, lại vừa lúc sinh "con trai", vì vậy mới nhảy lên làm Đoạn thái thái.

    Nguyên nhân chủ yếu là nhờ sự giúp đỡ của Đoạn lão gia tử chỉ có một đứa con trai, không giống như những nhà giàu có khác. Những hào môn khác đừng nói là thân thích, chỉ tính đứa con cũng có ba bốn người, còn không chỉ do một mẹ sinh ra.

    Vì của cải cùng quyền thế của mình, những con cháu hào môn đều cực kỳ thận trọng, cho dù là thật sự động tâm đối với cô bé lọ lem cũng phải châm chước mãi xem cô bé lọ lem có trợ lực cho tương lai của mình hay không, lại càng không cần phải nói sau lưng còn bị mẹ ruột của bọn hắn săm soi kiểm soát.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 237 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tóm lại tuy rằng hi sinh con gái ruột thịt của mình, nhưng từ ngày gả vào trong Đoạn gia, ngày tháng của Dương Mẫn xem như tự tại.

    Mục tiêu nhân sinh của nàng chính là hưởng thụ cuộc sống, vả lại bởi vì Đoạn Kỳ Thụy rất được chồng xem trọng, Dương Mẫn tự giác nửa cuộc đời trước của nàng có thể dựa vào chồng, nửa đời sau dựa vào đứa con hưởng lạc, cho nên suốt mười mấy năm qua nàng chỉ đi dạo phố, làm đẹp, tiêu khiển linh tinh, đối với bồi dưỡng học tập kỹ năng cho bản thân mình hoàn toàn không có.

    Nhưng nàng am hiểu sâu một đạo lý, ngày lành hiện tại của nàng đều do Đoạn cha cho nàng, cho nên trong ngày thường đối với hành vi "tìm phát tiết bên ngoài" của Đoạn cha nàng đều mắt nhắm mắt mở, chỉ khi nào chạm tới điểm mấu chốt của nàng thì nàng mới ra tay.

    Bởi vậy khi biết Đoạn cha muốn ly hôn, hậu trường của nàng sắp sụp đổ, nàng còn không cảm thấy thảm thiết như trời sập sao?

    - Kỳ Thụy, con cần phải giúp đỡ mẹ, nếu cha mẹ ly hôn, mẹ kế sẽ đối đãi các con không tốt.

    Dương Mẫn luống cuống làm trò trước mặt Đoạn cha nói ra những lời này, làm vẻ mặt Đoạn cha thật phấn khích, nhịn không được đem nguyên nhân chân thật buột miệng nói ra:

    - Bà còn có mặt mũi làm cho Kỳ Thụy giúp bà nói hộ? Người bà thật xin lỗi nhất chính là Kỳ Thụy! Tôi cho bà một cơ hội, thành thật khai báo bà đang che giấu cái gì?

    Thân thể Dương Mẫn run lên, nhìn ánh mắt phẫn nộ của Đoạn cha, giật mình lại giống như hiểu được chuyện gì, nhưng nàng còn chưa tin tưởng, trong lòng vẫn còn ôm may mắn muốn lừa gạt cho qua:

    - Ông xã.. ông xã anh đang nói cái gì nha.. mười mấy năm nay em đối với Kỳ Thụy còn chưa tốt sao? Giấu diếm cái gì chứ.. em làm gì có gì giấu diếm anh nha? Mỗi chi tiêu của em anh đều biết, ông xã, ông xã anh không thể oan uổng em như vậy.

    Nói xong lời cuối cùng, thanh âm nàng có chút phát run, nhìn thấy cực kỳ đáng thương.

    Đối mặt với lời ngụy biện của Dương Mẫn, Đoạn cha vô cùng tức giận, cũng không muốn tiếp tục che giấu trước mặt bọn nhỏ, trực tiếp giật lấy một xấp tư liệu trong tay luật sư ném lên mặt của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:

    - Bà thật đúng là không đến tường nam không hồi đầu a!

    Bởi vì xấp tư liệu bị dùng sức ném văng tung tóe, trang giấy sắc bén vạch ra một đạo vết máu tinh tế trên mặt Dương Mẫn. Nếu đổi lại là lúc bình thường nàng khẳng định sẽ hô to gọi nhỏ ồn ào, nhưng giờ phút này nàng không rảnh bận tâm, chỉ run run đưa tay cầm lấy trang giấy hiện lên nội dung chữ viết màu đen, làm cho nàng kinh hoảng không thôi.

    Nàng giống như bị lửa than làm phỏng vội vàng ném xuống trang giấy, kéo dài giọng ai ai khóc:

    - Ông xã! Em có thể giải thích..

    Nhưng Đoạn cha sớm chướng mắt nàng:

    - Tôi lười nghe bà nói! Hoặc là bà ký tên vào hiệp thương ly hôn, tôi còn nể tình bà sinh Duyệt Duyệt cho tôi mà cho bà hai triệu tiền chu cấp, hoặc là bà chờ đợi thư luật sư, chúng ta gặp mặt ở tòa án!

    Dương Mẫn khóc sướt mướt, bi thương hỏi:

    - Hai triệu tiền chu cấp.. là một tháng hay là một năm?

    Đoạn cha cười lạnh:

    - Nghĩ hay quá nhỉ! Hai triệu là toàn bộ!

    Thấy vẻ mặt Dương Mẫn bất mãn, Đoạn cha lạnh băng nói:

    - Tiếp tục vô cớ gây rối, vậy một đồng cũng không có! Tôi là nể tình bà không có cho tôi đội nón xanh! Tôi có quyền thế còn có kim bài luật sư, cẩn thận đến khi đó tòa án phán quyết bà còn phải bồi thường cho tôi!

    Gậy gộc thêm roi quất, làm Dương Mẫn hoảng sợ toàn thân ướt sũng.

    Thấy tình thế đã không thể cứu vãn, Dương Mẫn chỉ đành một bên chảy nước mắt một bên run rẩy gật đầu đáp ứng ly hôn.

    Giờ khắc này nàng mới giật mình phát hiện, tuy rằng nàng ở trong Đoạn gia trải qua cuộc sống giào có suốt mười mấy năm, nhưng ngoài ra nàng không có được tài sản gì – phía trước em gái nhờ nàng trợ lực hiện tại cũng chỉ là nhân tình của lão đại tiểu bang phái, thậm chí bởi vì lão đại kia vài ngày trước phạm pháp bị đưa vào cục cảnh sát, em gái của nàng còn đi tìm nàng xin hỗ trợ (đương nhiên cũng không phải nhờ cứu ra lão đại bang phái kia, mà là mời nàng hỗ trợ giới thiệu nam nhân chất lượng tốt), khi đó nàng còn vỗ ngực đáp ứng rồi, ai ngờ phong thủy luân lưu chuyển, nàng lại ngã xuống nhanh như vậy đây?

    Nàng không biết, nếu sớm biết chính mình sẽ có ngày hôm nay, năm đó sinh bé gái kia nàng còn có thể bị ma quỷ ám ảnh đem con gái ném bỏ sau đó ôm trở về đứa con trai để nuôi hay không?

    Không ai có thể trả lời vấn đề này, nhưng dựa theo ánh mắt của Dương Mẫn, chỉ sợ trước mắt có thể làm phu nhân hào môn mới là trọng yếu nhất mà thôi.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 237 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoạn Hân Duyệt ngơ ngác nhìn náo kịch trước mắt, chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường.

    Nàng còn tưởng có nàng cùng anh trai ở đây, có thể làm cho cha mẹ không cần ly hôn, ai ngờ ngược lại biến thành chất dẫn, càng đẩy nhanh bước chân ly hôn của bọn họ.

    Đoạn Hân Duyệt bất lực mở miệng:

    - Mẹ..

    Nàng vừa mở miệng liền làm cho Dương Mẫn đang đắm chìm trong bi thương phục hồi lại tinh thần, cắn răng nói:

    - Nếu ly hôn, tôi không cần nhi đồng!

    Hai triệu căn bản không đủ chống đỡ cho cuộc sống tuổi già của nàng, mang theo nợ con cái sẽ bất lợi cho nàng tìm kiếm mùa xuân thứ hai.

    Nghe yêu cầu của Dương Mẫn, Đoạn cha cũng đồng ý:

    - Đó là đương nhiên, Duyệt Duyệt là con gái của tôi, tự nhiên không thể để cho nàng đi theo bà, trở nên ngu xuẩn lại ác độc giống như bà.

    Bị Đoạn cha đánh giá như vậy, trên mặt Dương Mẫn lại giống như bị người đánh mười mấy bàn tay, vừa đau lại vừa nóng rát, cực kỳ khó chịu nổi:

    - Vậy Đoạn Kỳ Thụy đây?

    Đại khái là biết những ngày an nhàn của mình chấm dứt, nàng cũng chẳng thèm làm mẹ hiền con hiếu, thậm chí còn âm thầm hi vọng Đoạn Kỳ Thụy cũng cùng nhau bị đuổi ra khỏi nhà – dù sao hắn có thể trở thành cậu ấm của Đoạn gia là nhờ chính mình, không lý do mình bị ly hôn mà hàng giả như hắn còn lưu lại có cuộc sống tốt đẹp.

    - Cạc cạc cạc, mẹ của con đúng là tâm lý âm u, không thẹn với câu nói "độc nhất là lòng dạ đàn bà", chỉ tiếc nàng là nữ, bằng không thật thích hợp cho vi sư ám ảnh, con cũng sẽ không đau lòng đi?

    Vô Thiên tán nhân e sợ thiên hạ không loạn nói.

    Sắc mặt Đoạn Kỳ Thụy thật khó xem, dù sao trước khi hắn biết được thân thế của mình, thật sự đem Đoạn cha cùng Dương Mẫn xem là cha mẹ ruột của mình để hiếu thuận.

    - Đúng vậy, thật đáng tiếc nàng là nữ.

    Đoạn Kỳ Thụy nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

    Đoạn Kỳ Thụy từ khi biết mình không phải con ruột của Đoạn cha, liền không ngừng diễn luyện những tình huống như bây giờ, hắn biểu hiện thật thành thạo, đem bộ dạng của một đứa con ngoài ý muốn biết được cha mẹ mình kính yêu không phải cha mẹ ruột của mình mà thương tâm muốn chết, thái độ biểu hiện được vô cùng tinh tế.

    Đoạn cha cũng bị hắn làm cảm động – dù sao cũng là con trai mình đã yêu thương mười mấy năm, trước đó hắn luôn xem Đoạn Kỳ Thụy là người thừa kế của mình mà bồi dưỡng.

    - Bà còn tư cách xưng mình là mẹ sao?

    Đoạn cha thất vọng nhìn Dương Mẫn:

    - Mười mấy năm nay Kỳ Thụy đã làm việc gì có lỗi với bà? Bà còn muốn hại thêm bao nhiêu người? Cút! Tôi không muốn nhìn thấy bà!

    Đoạn Hân Duyệt cũng kịp phản ứng, phẫn nộ lại thất vọng nhìn Dương Mẫn:

    - Mẹ! Sao mẹ có thể làm như vậy hả mẹ! Mẹ trở nên thật xa lạ, con cũng không nhận ra mẹ! Chẳng thể trách cha muốn ly hôn với mẹ, trước đó con còn đồng tình mẹ, thế nhưng hết thảy đều do mẹ tự làm tự chịu! Mẹ không tiếp thu ca ca, con nhận thức! Mẹ không cần anh ấy, con cũng không cần mẹ nữa!

    Con gái ruột của mình nói từng câu từng chữ giống như mũi dao nhọn đâm vào trong lòng Dương Mẫn, nàng không thể tin nhìn con gái có khuôn mặt tương tự như mình, hoàn toàn không nghĩ tới những lời chói tai đau lòng như vậy thốt ra từ miệng con gái của mình.

    Báo ứng.

    Hai chữ màu đỏ thật lớn xuất hiện trong đầu nàng – mười mấy năm trước nàng bỏ rơi con gái của mình, mười mấy năm sau con gái của nàng cũng không cần nàng.

    Nàng muốn trách cứ Đoạn Hân Duyệt, thình lình lại lưu ý ánh mắt của Đoạn Hân Duyệt nhìn Đoạn Kỳ Thụy.

    Mặc dù ý nghĩ này chợt thoáng qua mà thôi, lại bị Dương Mẫn bắt được, làm cho nàng chợt hiểu ra, thân thể không tự chủ được rùng mình, cực kỳ hoảng sợ - con gái của nàng, lại có thể đối với anh trai của mình..

    Trong tích tắc Dương Mẫn chợt hạ quyết tâm sẽ không nói ra, thậm chí khóe môi còn lộ ra nụ cười kỳ lạ mà quỷ dị - ha ha, ha ha ha! Thì ra là thế! Thì ra là thế a! Quả nhiên không hổ là con gái của nàng, ở phương diện không có đạo đức quan lại giống nhau như đúc!

    - Chị, em cũng không biết chị lại có lá gan lớn như vậy!

    Dương Na ở phi trường đón Dương Mẫn, nhịn không được hô to gọi nhỏ quở trách.

    Nhất là sau khi nhìn thấy đối phương không còn vẻ ngăn nắp xinh đẹp như ngày xưa, trong lòng vừa khoái trá vừa tiếc hận.

    Thống khoái chính là cô chị này trước kia luôn khoe khoang mình lấy được chồng giàu lại hạnh phúc, ai ngờ phong thủy luân lưu chuyển bây giờ bị rơi xuống đất vườn như thế này; nàng còn nhớ lúc đó nàng sinh con gái bị mẹ chồng châm chọc, nói nàng không thể sinh được con trai cho Lý gia, lại lấy nàng so sánh với chị của nàng, nói Dương Mẫn gả vào Đoạn gia sinh đứa con đầu tiên là con trai, đều là cùng một mẹ sinh, vì sao khác biệt lại lớn như vậy. Đoạn thời gian kia nàng thật sự khó chịu vô cùng, hiện tại ngẫm lại, ha ha ha, ai lại cao quý hơn ai đâu, chính mình không sinh được con trai thì thế nào, cũng tốt hơn chị nàng không sinh được con trai lại dám đem con mình bỏ rơi đổi lại con của người khác đem về nuôi dưỡng!

    Chỉ tiếc nàng sớm không còn lui tới với mẹ chồng cũ, bằng không nàng có thể nở mày nở mặt một phen.

    Nhưng Dương Na càng thêm tiếc hận Dương Mẫn gả vào hào môn thời gian dài như vậy, hiện tại bị đuổi ra, sau này chỉ sợ Dương Mẫn không giúp đỡ gì được cho nàng, ngược lại còn trở thành gánh nặng cho nàng.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 238 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không được, một mình nàng mang theo con gái cuộc sống cũng đã thật vất vả, tuy Dương Mẫn đã ly hôn, nhưng còn không phải đã thành độc thân một mình sao?

    Lúc này tuy trong lòng Dương Mẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc bị chồng ruồng bỏ không còn cơ hội làm Đoạn thái thái nhà giàu có, nhưng giọng nói của Dương Na nàng vẫn nghe không hiểu, dùng giọng nói khàn khàn đáp:

    - Thời đại này lá gan không lớn sao có thể làm người trên người?

    Dương Na nghẹn lời, sau đó ánh mắt xoay xoay:

    - Chị, chị nói đúng, mặt mũi vật này tính cái gì, chính mình quả thật an nhàn sảng khoái mới là chân lý, em vốn nghĩ chị sẽ cần em khuyên chị, không nghĩ tới chị tự nghĩ thông suốt.

    Dương Mẫn quay đầu nhìn nàng, đột nhiên ý thức được em gái của mình cũng đã già hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt trang điểm càng thêm đậm lại rực rỡ, lộ ra cỗ khí phong trần không thể che giấu – hình dáng này hoàn toàn khác hẳn lúc nàng còn làm Lý thái thái. Nàng đột nhiên ý thức được Dương Na muốn nói gì với nàng.

    Khi Dương Mẫn đang thử thăm dò bắt đầu cuộc sống mới, Đoạn cha đang nổi trận lôi đình với Đoạn Hân Duyệt.

    - Mày nói cái gì! Mày lặp lại một lần cho lão tử nghe xem! Mày còn biết xấu hổ hay không?

    Tuy Đoạn cha vừa đổi thận, còn đang trong thời kỳ quan sát xem có bài xích hay không, cho nên sau khi gọn gàng hoàn thành xong thủ tục ly hôn với Dương Mẫn thì tiếp tục lưu lại trong phòng bệnh vip của bệnh viện nghỉ ngơi điều dưỡng.

    Đương nhiên hắn cũng không có buông tha việc tìm kiếm con gái ruột bị bỏ rơi năm xưa của mình, dù sao đó là huyết mạch của hắn, sống hay chết cũng phải biết rõ ràng.

    Đoạn cha tinh lực không đủ, chuyện của Đoạn Kỳ Thụy cũng tạm thời gác sang một bên – dù sao đứa con nuôi mười mấy năm, hắn vẫn có cảm tình, vốn cũng tính toán cứ như vậy ba phải cho qua.

    Nhưng hành động của hắn rơi vào trong mắt chút người nào chính là hắn quan tâm con gái ruột của mình, đối với Đoạn Kỳ Thụy xử lý lạnh.

    Ít nhất ở trong mắt Đoạn Hân Duyệt chính là như thế.

    Như vậy sao được?

    Ở trong mắt của nàng, anh trai làm bạn nàng cùng nhau lớn lên càng trọng yếu hơn người chị không biết lưu lạc ở phương nào.

    Đầu óc của nàng không đủ, nghe được gió chính là mưa, nghĩ đến nếu tìm được chị gái trở về cũng là lúc cha nàng sẽ đem anh trai trực tiếp đuổi ra khỏi nhà, trong lòng liền hoảng hốt, bất chấp hết thảy trực tiếp vọt vào phòng bệnh của Đoạn cha lớn tiếng ồn ào.

    Nghe được tiếng rống giận dữ của Đoạn cha, Đoạn Hân Duyệt còn có chút khiếp đảm, nhưng nghe được câu mắng "không biết xấu hổ", nàng đột nhiên lại nổi giận, nhắm mắt lại lớn tiếng hét lên:

    - Con làm gì mà không biết xấu hổ! Anh trai cũng không phải anh ruột của con, con thích hắn vì sao lại không được!

    - Mày! Mày..

    Đoạn cha cảm giác thận mới thay của mình chợt nhói đau, đầu óc kêu thình thịch, trái tim có chút thở không thông.

    Cố tình Đoạn Hân Duyệt được cưng chiều cho tới lớn nên cũng không biết nhìn xem sắc mặt, thấy Đoạn cha nói không nên lời một câu còn tưởng rằng đối phương cảm giác nàng nói rất có lý, tiếp tục nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

    - Dù sao cha đã đem anh ấy nuôi cấy thành người thừa kế nhiều năm, anh ấy còn ưu tú như vậy, con là con gái ruột của cha, chờ sau khi con cùng ảnh kết hôn hắn vẫn còn là con của cha, đến lúc đó cha không chỉ không mất đi đứa con, của cải trong nhà cũng sẽ không rơi xuống trong tay người khác, vẹn toàn đôi bên, thật tốt!

    Nàng càng nói càng cảm thấy được không thành vấn đề, hơn nữa trên mặt còn mang theo vài phần thẹn thùng – nàng nguyên bản luôn muốn độc chiếm Đoạn Kỳ Thụy, là huynh khống, chẳng qua khi đó nghĩ đối phương là anh trai của mình, cho nên dù huynh khống cũng không ngăn cản anh trai đi kết giao bạn gái.

    Ngày đó đột nhiên biết được hành vi của mẹ mình, tuy nàng khiếp sợ rất nhiều nhưng nội tâm lại bừng lên cỗ mừng thầm nói không rõ.

    Sau đó nàng ngẫu nhiên nghe người khác nói chuyện phiếm trong lòng liền rộng mở trong sáng – đúng rồi, hiện tại anh trai cũng không phải là anh ruột của mình, hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, như vậy nàng có thể làm bạn gái của anh trai a!

    Nàng thậm chí nhịn không được liên tưởng đến một bộ phim Hàn quốc hai năm trước, nữ chính từ nhỏ trao đổi thân phận với nữ phụ, sau đó hai người quay về thân phận của mình, nhưng nữ chính là cùng anh trai trong nhà giàu có yêu đương, một lần nữa quay về gia đình yêu thương nàng từ nhỏ tới lớn.

    Trong lòng nghĩ như vậy, tình huống của nhà nàng không phải không khác biệt bao nhiêu với phim truyền hình Hàn quốc kia sao?

    Nam nữ diễn viên trong phim truyền hình kia đều có thể kết hôn, vì sao nàng cùng anh trai lại không thể?
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 239 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho nên khi biết được chuyện cha mẹ Đoạn gia ly hôn, nàng cũng chỉ là cho là chuyện nhà người ta, cũng không đặt trong lòng, cũng không có lòng đồng tình gì, nhà phú hào như vậy cũng không cần nàng đi quan tâm.

    Nhưng nàng lại không nghĩ tới chuyện này nhấc lên quan hệ với mình.

    Xế chiều tan học, Ngụy Nhạn bị cô chủ nhiệm lưu lại.

    Ngụy Nhạn tưởng là phương diện học tập cho nên kêu Nhạc Đào rời đi trước.

    Nhưng khi nàng đi theo cô chủ nhiệm thì phát hiện không phải vào văn phòng quen thuộc, nàng lặng lẽ nắm chặt hộ thân phù, Ngụy Nhạn đợi cô chủ nhiệm mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ rất có quyền thế.

    - Vị này, chính là Ngụy Nhạn đi? Quả nhiên là một cô gái nhu thuận có hiểu biết a.

    Đoạn cha tươi cười vẻ mặt hiền lành nói.

    Ngụy Nhạn có chút bối rối:

    - Ách, cảm ơn chú khích lệ.

    Nàng ngẩng đầu nhìn cô chủ nhiệm.

    Cô chủ nhiệm:

    - Ngụy Nhạn, vị này chính là ba ba của Đoạn Kỳ Thụy đồng học.

    Ngụy Nhạn nhíu mày:

    - Ba ba của Đoạn Kỳ Thụy đồng học? Ngượng ngùng, bình thường cháu cũng không có tiếp xúc gì với bạn ấy, chú tìm lộn người rồi đi?

    - Không, tôi không có tìm sai.

    Đoạn cha nhìn Ngụy Nhạn:

    - Hơn nữa tôi cũng không phải vì Đoạn Kỳ Thụy tới tìm cháu.

    Đoạn cha nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều trước mắt, a, lông mi của nàng vừa đen vừa dày, như là chính mình, mũi của nàng thật cao, có chút bướu lạc đà, cũng như chính mình.. đây là con gái ruột thịt của mình a! Tuy rằng bởi vì mẹ của nàng ích kỷ lại ác độc nên nàng có một thơ ấu bất hạnh, nhưng lại dựa vào sự thông tuệ của mình cùng cố gắng biến thành người ưu tú như vậy.

    Ngụy Nhạn bị ánh mắt nóng bỏng của Đoạn cha làm cho không được tự nhiên, nàng nhìn cô chủ nhiệm:

    - Chung lão sư, em cảm thấy được ngài không nên tùy tiện dẫn em đi gặp người giám hộ của bạn học khác.

    Nàng nguyên bản còn rất thích vị giáo viên trẻ tuổi này, nhưng việc làm hôm nay làm cho nàng cảm thấy không được thoải mái.

    Chung lão sư nghe vậy có chút ngượng ngùng.

    Mặc dù nàng xuất thân từ trường sư phạm, nhưng sau khi tốt nghiệp cũng không trực tiếp làm công tác giáo dục, mà là lựa chọn chức nghiệp khác, sau khi làm được hai năm mới phát hiện quá mệt mỏi quá vất vả, lại thấy các bạn học trước kia đều đi dạy học, tiền lương cao không nói, mỗi nửa năm còn có phúc lợi tiền thưởng trọng yếu là có nghỉ đông cùng nghỉ hè, làm cho nàng vô cùng hâm mộ.

    Bởi vậy nàng dùng đủ loại thủ đoạn mới tiến vào trường trung học tiếng nước ngoài này làm giáo viên, cũng đúng dịp chính là giáo viên của trường học này lại đổi qua làm việc bên trường trung học quý tộc tốt hơn, vì thế nàng liền vận khí tốt lắm điền vào chỗ trống.

    Chẳng qua mặc dù nàng là cô chủ nhiệm, nhưng chỉ là công nhân viên ngoài biên chế, không so sánh được các giáo viên trong biên chế, phúc lợi đãi ngộ cần giảm rất nhiều.

    Nàng tự nhiên cũng không muốn luôn bị kém hơn một bậc, nhưng nàng cũng có đạo đức quan cùng điểm mấu chốt của mình, nhưng khi đối mặt với quyền thế thì dễ dàng khuất phục hơn mà thôi.

    Cũng giống như hiện tại, nàng biết Đoạn tổng của Đoạn gia tự mình đến nói muốn tâm sự với Ngụy Nhạn, nàng cũng không nghĩ nhiều cứ như vậy đem người mang tới.

    Bây giờ nghe học sinh nhắc nhở nàng mới ý thức được loại hành vi này của mình có chút quá mức liều lĩnh lại lỗ mãng.

    Nàng có chút bất an nhìn Đoạn cha, hi vọng Đoạn cha có thể giúp nàng nói chuyện, ai biết Đoạn cha thần sắc nghiêm túc:

    - Nhạn Nhạn nói đúng, làm giáo viên cũng là cô chủ nhiệm, hẳn nên trước tiên lấy học sinh làm trọng.

    Chung lão sư:

    -!

    Được rồi, ông trả thù lao ông là đại lão, sắc mặt nàng khó xem đi ra ngoài, nội tâm không yên sợ Đoạn tổng táp ngược lại trách cứ nàng với ban giám hiệu.

    Ngụy Nhạn:

    - Đoạn thúc, chúng ta.. còn không quá quen, còn xin ngài không nên xưng hô cháu thân cận như vậy.

    Nàng nhịn không được sẽ liên tưởng đến quái thúc thúc dụ bắt trẻ con.

    Đoạn cha nhìn Ngụy Nhạn, càng lúc càng thích – đây là con gái của hắn a, rất xinh đẹp lại thông minh, thành tích học tập giỏi còn được bạn học lẫn giáo viên yêu thích, có gien ưu tú của hắn!

    Không uổng phí hắn lần này ngoài ý muốn từ trong cuộc thi kiểm tra sức khỏe của các trường trung học điều tra được Ngụy Nhạn là con gái của mình liền đặc biệt rời phòng bệnh đến nơi này một chuyến.

    - Không, Nhạn Nhạn, con sai lầm rồi, chúng ta là quan hệ thân mật nhất trên đời này – cha là ba ba của con a!

    Đoạn cha từ ái nhìn Ngụy Nhạn nói.

    Ngụy Nhạn nhìn hắn như nhìn kẻ bị bệnh tâm thần:

    - Ba ba của cháu họ Ngụy, là ông chủ tiệm xuyến xuyến, hiện tại khoa học còn chưa làm được nam nam sinh con.

    Nhưng không ai biết được dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh của nàng là trái tim nhảy lên kinh hoàng – nàng đã biết mình không phải là con gái ruột của Ngụy gia, nhưng nàng cũng không có nghĩ qua cần đi tìm cha mẹ ruột của mình, cũng chưa từng có chờ mong. Nhưng lúc này lại xuất hiện một vị phú hào ở trước mặt nàng nói hắn là cha của nàng, vả lại đối phương còn có một trai một gái cùng học chung trường với nàng.. Ngụy Nhạn cảm thấy được trùng hợp quá nhiều làm cho nàng khó mà tin được.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 239 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn nữa, nàng không thích Đoạn Hân Duyệt, cũng không có cảm tình gì với Đoạn Kỳ Thụy, nghĩ đến bọn họ có thể là anh em ruột của mình, nàng chỉ cảm thấy đau đầu.

    Đoạn cha cũng không nghe ra được vẻ châm chọc trong lời nói của nàng, chỉ đơn thuần nghĩ nàng không biết thân thế của mình, bởi vậy ý bảo trợ lý bên người đưa ra chứng cớ giải thích.

    Đoạn cha lựa chọn xem nhẹ Ngụy cha cùng Ngụy Diễn, theo hắn xem ra, Ngụy cha dù mở thêm vài tiệm xuyến xuyến nhưng so sánh với hắn chỉ như muối bỏ biển, về phần Ngụy Diễn, dù sao không phải là con ruột của mình, hắn chỉ tùy tiện hiểu biết Ngụy Diễn trước kia là một lưu manh dốt nát, hiện tại tuy rằng thi đậu vào đại học, nhưng hắn cảm thấy được dù học giỏi không có nghĩa là nhân phẩm tốt, con gái của mình ở lại trong gia đình kia khẳng định rất bị ủy khuất, chỉ cần mình lộ ra thân phận cha ruột của Ngụy Nhạn, nhất định có thể làm cho con gái thoát ly khỏi gia đình kia.

    Không biết hành vi của hắn càng làm cho Ngụy Nhạn không có hảo cảm gì với hắn – nhớ ngày đó Ngụy cha của nàng luôn tự thân an ủi nàng, dù biết nàng không phải con ruột nhưng vẫn tự mình làm bạn với nàng, thế nhưng người tự xưng là cha ruột ngay cả chính mồm giải thích cũng lười phải làm.

    Bởi vậy nàng chẳng thèm nghe hắn thao thao bất tuyệt, nàng sắm vai một cô gái bởi vì đột nhiên biết được thân thế của mình liền bị đả kích lớn, nàng bịt lỗ tai hét lớn "tôi không nghe tôi không tin" vừa nhân lúc những người khác không kịp chú ý liền kéo cửa bỏ chạy ra ngoài.

    Lúc chạy ra ngoài khóe mắt của nàng tựa hồ thấy được người quen, nhưng Ngụy Nhạn lại không có tâm tư đi nhận – nàng cần nhanh chóng gọi điện báo cho cha cùng anh trai!

    Đoạn cha cũng không nghĩ tới một cô bé như Ngụy Nhạn lại ra bài vượt ngoài ý liệu, nói chạy liền chạy, chờ bảo tiêu của hắn kịp phản ứng thì đứa nhỏ kia đã chuồn mất!

    Chung lão sư ở bên ngoài ánh mắt ngạc nhiên nhìn Đoạn cha, Đoạn cha một trận khó thở, đang muốn rống lên gọi người nhanh chóng đuổi theo, đột nhiên toàn thân rùng mình nóng lên, vùng thận đau đớn kịch liệt, trước mắt tối sầm liền té xuống.

    Trong lúc nhất thời mọi người rối loạn, đều vây quanh Đoạn cha, cũng không còn người đi truy theo Ngụy Nhạn.

    Đoạn Kỳ Thụy trốn ở một nơi bí mật nhìn một màn rối loạn kia, lại nhìn theo phương hướng Ngụy Nhạn rời đi, hai tay siết chặt:

    - Lại là nàng..

    Lúc Ngụy Diễn nhận được điện thoại của Ngụy Nhạn, hắn đang ở sân bay đợi Tạ Bách.

    Chuyến bay đã hạ cánh, Ngụy Diễn cũng nhìn thấy bảng thông báo, nhưng thật lâu cũng chưa thấy Tạ Bách đi ra, đang định gọi điện cho hắn thì nhận được điện thoại của em gái.

    Cúp máy, sắc mặt Ngụy Diễn thật khó xem.

    Ngụy Diễn tự nhiên biết Ngụy Nhạn là con gái ruột của Đoạn gia, nhưng hắn cũng không đặc biệt đi chú ý tình huống của Đoạn gia, bởi vậy cũng không biết Đoạn gia đã biết được tình huống đứa con bị trao đổi.

    Nhưng sau khi Ngụy Diễn tìm hiểu được mọi chuyện, lại chỉ có thể nói quả nhiên "hiệu ứng con bướm" đúng là danh bất hư truyền.

    Tựa như trước kia hắn đã kiên trì, hắn cũng không đồng ý cho Ngụy Nhạn trở về Đoạn gia.

    Nhưng trong điện thoại cũng nói không rõ ràng, Ngụy Diễn lại lo lắng Đoạn gia ỷ thế hiếp người, thấy Tạ Bách còn chưa đi ra, hắn thoáng do dự đang chuẩn bị gọi điện cho Tạ Bách nói một tiếng, muốn đi về trước xử lý chuyện của em gái.

    Ai ngờ ngay lúc hắn vừa định xoay người, chợt nghe thanh âm của Tạ Bách vang lên:

    - A Diễn!

    Thanh âm tựa hồ còn mang theo sự bất an cùng không yên.

    Ngụy Diễn quay người kinh ngạc nhìn Tạ Bách bao bọc kín cả người không chút kẽ hở, nếu hắn không phải là thiên sư, chỉ cần dựa vào chân khí mà không cần dựa vào ánh mắt nhìn người, hắn cơ hồ cũng nhận thức không ra trời nóng như vậy mà Tạ Bách còn đội mũ, đeo kính đen thật lớn, trên mặt còn đeo khẩu trang màu đen che kín mít, mặc áo dài tay cùng ủng ngắn..

    Ngụy Diễn:

    - Anh không nóng sao?

    Tạ Bách khả nghi dừng một chút:

    - Hoàn hảo, không nóng.

    Sau đó giống như là vì giải thích:

    - So sánh với việc bị nhận ra còn tốt hơn nhiều.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 240 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Diễn rất muốn nói cách ăn mặc này của anh dù không phải đại minh tinh chỉ là người thường cũng sẽ làm rất nhiều người chú ý tới.

    Tựa hồ cũng chú ý tới điểm này, Tạ Bách cũng không nhiều lời, lôi kéo tay Ngụy Diễn đi nhanh ra chỗ đỗ xe.

    Mà Ngụy Diễn bị Tạ Bách lôi kéo liền nhíu mày – lại mang cả bao tay? Nhưng vì sao cảm giác có chút lạnh?

    Đến lúc đã lên xe, Tạ Bách không thể tiếp tục bảo trì bộ dáng che chắn kín mít, chỉ đành tháo kính râm, khẩu trang, bao tay cuối cùng là mũ trước mặt Ngụy Diễn.

    Ngụy Diễn giật mình nhìn mái tóc biến thành màu bạc của Tạ Bách:

    - Bách ca? Tóc của anh?

    Trong mắt Tạ Bách hiện lên vẻ mất tự nhiên, sau đó ha ha nói:

    - Đây là vì hiệu quả quay chụp làm tạo hình nên đặc biệt nhuộm mà thôi, ha ha, có phải đặc biệt khốc huyễn hay không?

    Ngụy Diễn bị sắc đẹp làm mê đắm, có chút ngất ngất nói:

    - Đẹp..

    Thật sự là đẹp mắt đâu, phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ nhân thần cộng phẫn giống như là băng hoàng tử.. không đúng!

    Ngụy Diễn rất nhanh tỉnh táo lại, sau đó ghé sát vào Tạ Bách.

    Tạ Bách theo bản năng hơi ngửa về phía sau.

    Động tác này càng làm cho Ngụy Diễn xác định cảm giác không thích hợp trong lòng mình – dựa theo tình huống bình thường, hắn chủ động tiến tới gần, Bách ca cũng sẽ không quản hình tượng hay tạo hình, khẳng định đã sớm vui rạo rực hai tay ôm lấy hắn, làm sao có thể chủ động rớt ra khoảng cách với hắn?

    Ngụy Diễn làm bộ như không phát hiện, ra vẻ hiếu kỳ nói:

    - Làm tạo hình nhuộm tóc, còn phải đem cả lông mi cùng lông mày cùng nhau nhuộm thành màu trắng bạc sao?

    Tạ Bách chột dạ:

    - Có, có cần đi?

    Không đợi hắn kịp phản ứng, Ngụy Diễn đột ngột đưa tay vuốt lên tóc của hắn, sau đó bắt lấy cổ tay của hắn nắm chặt, lực lượng bàng bạc nhưng không mất dịu dàng theo địa phương làn xa tiếp xúc tràn vào – bởi vì lúc trước nhiều lần da thịt thân cận sớm có "xâm nhập trao đổi", bởi vậy thân thể Tạ Bách hoàn toàn không có nửa phần kháng cự. Chỉ trong nháy mắt, linh lực của Ngụy Diễn đã chuyển quanh kỳ kinh bát mạch của Tạ Bách một vòng.

    Chờ khi Ngụy Diễn thu tay lại, nhiệt độ trong xe đã giảm xuống mấy độ.

    Đó cũng không phải dùng từ khoa trương, lúc này Ngụy Diễn áp suất xuống thấp, theo linh lực của hắn dẫn đường, lực lượng trong cơ thể Tạ Bách không bị khống chế tiết ra ngoài, băng hàn khí làm nhiệt độ trong xe nhanh chóng sút giảm.

    Hoàng ca ngồi bên ghế lái trộm nhìn nhiệt độ trong xe, chứng kiến lúc mới lên xe là 20 độ biến thành 11 độ, sờ sờ làn da mình nổi da gà, yên lặng đem gió lạnh trong xe biến thành gió mát.

    Hoàng ca nhìn thấy Tạ Bách rũ cụp đầu như chó con lông vàng, nhưng vẫn tính toán không chịu giải thích, trong lòng lặng lẽ thở dài, nói:

    - Ngụy thiên sư, ông chủ là vì cứu mạng của chúng tôi, kẻ săn trộm cần giết người diệt khẩu..

    - Giết người diệt khẩu?

    Ngụy Diễn cực kỳ kinh ngạc. Tạ Bách trừng mắt liếc nhìn Hoàng ca – không phải đã nói không cho nói ra sao?

    Hoàng ca xem như không nhìn thấy – trong xe ai rốt cục mới là thực vật liên đỉnh, hắn vẫn biết phi thường rõ ràng.

    Tạ Bách mẫn tuệ cảm nhận được cảm xúc của Ngụy Diễn biến hóa, nội tâm vừa đau lòng vừa khoái hoạt òa khóc, nguyên định giấu diếm không nói cuối cùng sợ tới mức nhanh chóng đem mọi chuyện đều giũ ra cho Ngụy Diễn nghe qua.

    Nói tới gần nửa năm trải qua của Tạ Bách thật sự là khúc chiết.

    Lúc trước vì quay chụp quảng cáo công ích cho nên đặc biệt chạy qua Nam Cực một chuyến, kỳ thật bởi vì tổ công tác bên kia sớm chuẩn bị từ lâu, mọi sự đều sẵn sàng chỉ đợi Tạ Bách có mặt liền quay chụp, cho nên thời gian quay chụp cũng không dài. Vốn cho rằng chỉ cần khổ cực vì thời tiết, ai ngờ sự thật càng thêm gian nguy hơn trong tưởng tượng.

    Kỹ thuật quay chụp của đoàn thể vượt qua thử thách, biểu hiện cùng sức cuốn hút của Tạ Bách thập phần chuyên nghiệp, bởi vậy công tác chính quy rất nhanh cũng đã xong. Nhưng Tạ Bách còn muốn thành lập quỹ bảo hộ chuyên nghiệp cho chim cánh cụt dưới danh nghĩa của mình, cho nên cần đi khảo sát tại hiện trường – đây chính là lễ vật hắn muốn tặng cho a Diễn, mặc dù không nói cần mỗi chi tiết đều tự thân đi làm, nhưng vẫn phải hiểu một chút lưu trình mấu chốt, tránh về sau bởi vì khoảng cách Nam Cực quá xa xảy ra vấn đề ngoài tầm tay với.

    Nhưng bởi vì khảo sát thực tế mà biến thành nguy hiểm.

    Còn không phải do thiên tai, mà là nhân họa.

    Hoa quốc còn có một câu danh ngôn "Thiên hạ rộn ràng, vì lợi mà đến; thiên hạ nhốn nháo, vì lợi mà xông vào", cho dù là Châu Nam Cực cực lạnh, cũng không thiếu kẻ săn trộm vì lợi ích mà tồn tại.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...