Tôi, Huyền Học Cải Mệnh
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Chương 225 :(a)
Soái Soái cũng không biết nghĩ như thế nào, cảm thấy được hoàn toàn là do lá gan của chủ nhà quá nhỏ, còn nghĩ một màn trước khi chủ nhà chết dùng quỷ pháp tái hiện trước mặt Ngụy Nhạn bọn họ:
- Ông già háo sắc này vốn đã thật sự chột dạ, sợ kế tiếp bị nữ quái vật hút khô chính là bản thân, càng nghĩ càng sợ hãi, trực tiếp bị hù chết.
Theo thanh âm của hắn vang lên, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của mỹ nữ khách thuê cũng xuất hiện trước mặt Ngụy Nhạn bọn họ.
Nhưng khác với trong trí nhớ của quỷ hồn chủ nhà lưu lại trước đó chính là, vốn là mỹ nữ khách thuê lúc này ánh mắt lại hơi chuyển động, giống như ở trước mặt bọn họ không phải là một đoạn trí nhứo, mà là mỹ nữ khách thuê chân chính sống động đứng ngay trước mặt bọn họ.
Ngay sau đó nàng cũng mở miệng:
- Tôi nhìn thấy dục của các người..
Soái Soái:
-!
Từ Tử Lâm bị hành động đột nhiên của Soái Soái đem quỷ hồn của chủ nhà xé nát làm hoảng sợ, liền che chở Ngụy Nhạn, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn:
- Anh làm sao vậy?
Sẽ không phải là bị đột nhiên kích phát ma tính phát điên rồi chứ?
Nhưng Soái Soái lại chỉ lôi kéo hắn cùng Ngụy Nhạn cực nhanh thoát ra khỏi homestay bỏ chạy:
- Nàng, nàng xem thấy chúng ta!
Bởi vì "cùng chung" trí nhớ với quỷ hồn chủ nhà, cho nên lúc này Soái Soái có thể nghe hiểu được tiếng Ý, rõ ràng nàng đối với chủ nhà nói chỉ là "ông", nhưng lần này, nàng lại tỏ vẻ số nhiều "các người"!
Soái Soái không dám nghĩ lại biến hóa trong chuyện này – hắn không có khả năng nghe lầm, giải thích duy nhất chính là mỹ nữ khách thuê kia thật sự thập phần cổ quái, hơn nữa năng lực của đối phương kỳ lạ, cho dù chỉ là trí nhớ linh hồn ngắt quãng, cũng có thể xúc động tới cảm giác của nàng!
Thật quá tệ hại, hành vi vừa rồi của bọn họ đã làm cho đối phương "chứng kiến" được bọn họ!
Ý thức được bọn họ đã gây họa, Soái Soái không dám tiếp tục chậm trễ, đối mặt với lời chất vấn của Từ Tử Lâm cùng Ngụy Nhạn, hắn chỉ đành vắt hết óc kiếm cớ ấp úng qua loa tắc trách cho qua, muốn cùng nhau đối ứng khẩu cung, thề kiên quyết không bại lộ những gì mình đã gặp được.
Soái Soái lo lắng chính là nếu hai nhi đồng chân thực này biết được sự tình thì sẽ sợ hãi.
Bởi vì Soái Soái giấu diếm, Ngụy Diễn cùng Tạ Bách quét mộ xong trở lại, nhìn thấy Ngụy Nhạn cam đoan mình vẫn ở yên trong phòng học tập, cũng không phát hiện có điều gì không thích hợp, chỉ có nội tâm Soái Soái vô cùng bất an, trằn trọc tới sáng không ngủ được.
Nhìn ánh mặt trời vừa lên, hắn thở ra một hơi oi bức – hắn có phải tự dọa chính mình rồi hay không?
Xây dụng xong tâm lý cho chính mình, Soái Soái đem tình huống thật thà cung khai ném qua một bên, làm như không có việc gì chạy ra ngoài, chuẩn bị bắt đầu hành trình mạo hiểm một ngày mới.
Nhưng kế hoạch không cản nổi biến hóa, hắn còn chưa kịp nói ra mình muốn đi đâu chơi, thánh Markus Huyết tộc đã tìm tới hắn.. hoặc nói là bọn hắn.
Chứng kiến Phoeny, Soái Soái còn chưa ý thức được điều gì:
- Đây rõ ràng là ý không ở trong lời, Diễn ca, Phoeny kia khẳng định trúng ý Bách ca!
Lúc này Soái Soái còn "mang thù" với Tạ Bách đâu.
Nguyên nhân là vì Soái Soái muốn đi xem sân đấu thú, nhưng Tạ Bách muốn mang mọi người đi xem di tích thành cổ nổi tiếng thế giới.
Nhưng Soái Soái cảm thấy chỗ kia đổ nát thê lương không có gì đáng giá nhìn xem, nhưng số ít phục tùng đa số, hắn đành phải tiếp tục đi theo "học tập" lịch sử nước ngoài.
Vì thế Tạ Bách biến thành đối tượng bị Soái Soái nhớ thù.
- Tôi cảm thấy được nha, nhất định là có người thái độ không đủ kiên quyết, cho nên cho chút người nào ảo giác mời nàng cảm giác mình vẫn còn cơ hội!
Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn trộm Tạ Bách.
Tạ Bách lườm hắn:
- Không nói lời nào không ai đem cậu xem thành câm điếc!
Soái Soái phồng mặt, có bản lĩnh may miệng hắn đi, lêu lêu..
Tạ Bách nhướng mày, sau đó ôm lấy Ngụy Diễn:
- A Diễn, có quỷ khi dễ anh!
Ngụy Diễn bất ngờ không kịp đề phòng bị người làm nũng:
-!
Soái Soái cũng trợn mắt há hốc mồm:
- Anh là một đại nam nhân lại có thể ác ý làm nũng?
Thực nam nhân không phải cần ngay mặt đối chiến sao?
Tạ Bách đúng lý hợp tình:
- Tôi ác ý làm nũng như thế nào chứ? Tôi rõ ràng là cùng bạn trai của mình quang minh chính đại làm nũng! Ha ha, có chút quỷ độc thân không cách nào thể hội được tình đến tận sâu trong tự nhiên biểu lộ ngọt ngào!
Soái Soái:
- Độc thân làm sao vậy! Tôi độc thân tôi kiêu ngạo, tôi, tôi hiện tại mới mười tuổi! Tôi còn là một nhi đồng đâu!
Ai còn không phải là bảo bảo đâu!
Cũng không biết là như thế nào, Tạ Bách cùng Soái Soái luôn cãi nhau, cho dù bình thường có tạm dừng một chút, nhưng luôn cho người ta cảm giác không thể trở thành bạn thân với nhau.
Đối với nghi vấn của Ngụy Diễn, Tạ Bách cùng Soái Soái lại trả lời vô cùng nhất trí:
- Ai bảo hắn luôn muốn chiếm lấy a Diễn/ Diễn ca!
- Ông già háo sắc này vốn đã thật sự chột dạ, sợ kế tiếp bị nữ quái vật hút khô chính là bản thân, càng nghĩ càng sợ hãi, trực tiếp bị hù chết.
Theo thanh âm của hắn vang lên, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của mỹ nữ khách thuê cũng xuất hiện trước mặt Ngụy Nhạn bọn họ.
Nhưng khác với trong trí nhớ của quỷ hồn chủ nhà lưu lại trước đó chính là, vốn là mỹ nữ khách thuê lúc này ánh mắt lại hơi chuyển động, giống như ở trước mặt bọn họ không phải là một đoạn trí nhứo, mà là mỹ nữ khách thuê chân chính sống động đứng ngay trước mặt bọn họ.
Ngay sau đó nàng cũng mở miệng:
- Tôi nhìn thấy dục của các người..
Soái Soái:
-!
Từ Tử Lâm bị hành động đột nhiên của Soái Soái đem quỷ hồn của chủ nhà xé nát làm hoảng sợ, liền che chở Ngụy Nhạn, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn:
- Anh làm sao vậy?
Sẽ không phải là bị đột nhiên kích phát ma tính phát điên rồi chứ?
Nhưng Soái Soái lại chỉ lôi kéo hắn cùng Ngụy Nhạn cực nhanh thoát ra khỏi homestay bỏ chạy:
- Nàng, nàng xem thấy chúng ta!
Bởi vì "cùng chung" trí nhớ với quỷ hồn chủ nhà, cho nên lúc này Soái Soái có thể nghe hiểu được tiếng Ý, rõ ràng nàng đối với chủ nhà nói chỉ là "ông", nhưng lần này, nàng lại tỏ vẻ số nhiều "các người"!
Soái Soái không dám nghĩ lại biến hóa trong chuyện này – hắn không có khả năng nghe lầm, giải thích duy nhất chính là mỹ nữ khách thuê kia thật sự thập phần cổ quái, hơn nữa năng lực của đối phương kỳ lạ, cho dù chỉ là trí nhớ linh hồn ngắt quãng, cũng có thể xúc động tới cảm giác của nàng!
Thật quá tệ hại, hành vi vừa rồi của bọn họ đã làm cho đối phương "chứng kiến" được bọn họ!
Ý thức được bọn họ đã gây họa, Soái Soái không dám tiếp tục chậm trễ, đối mặt với lời chất vấn của Từ Tử Lâm cùng Ngụy Nhạn, hắn chỉ đành vắt hết óc kiếm cớ ấp úng qua loa tắc trách cho qua, muốn cùng nhau đối ứng khẩu cung, thề kiên quyết không bại lộ những gì mình đã gặp được.
Soái Soái lo lắng chính là nếu hai nhi đồng chân thực này biết được sự tình thì sẽ sợ hãi.
Bởi vì Soái Soái giấu diếm, Ngụy Diễn cùng Tạ Bách quét mộ xong trở lại, nhìn thấy Ngụy Nhạn cam đoan mình vẫn ở yên trong phòng học tập, cũng không phát hiện có điều gì không thích hợp, chỉ có nội tâm Soái Soái vô cùng bất an, trằn trọc tới sáng không ngủ được.
Nhìn ánh mặt trời vừa lên, hắn thở ra một hơi oi bức – hắn có phải tự dọa chính mình rồi hay không?
Xây dụng xong tâm lý cho chính mình, Soái Soái đem tình huống thật thà cung khai ném qua một bên, làm như không có việc gì chạy ra ngoài, chuẩn bị bắt đầu hành trình mạo hiểm một ngày mới.
Nhưng kế hoạch không cản nổi biến hóa, hắn còn chưa kịp nói ra mình muốn đi đâu chơi, thánh Markus Huyết tộc đã tìm tới hắn.. hoặc nói là bọn hắn.
Chứng kiến Phoeny, Soái Soái còn chưa ý thức được điều gì:
- Đây rõ ràng là ý không ở trong lời, Diễn ca, Phoeny kia khẳng định trúng ý Bách ca!
Lúc này Soái Soái còn "mang thù" với Tạ Bách đâu.
Nguyên nhân là vì Soái Soái muốn đi xem sân đấu thú, nhưng Tạ Bách muốn mang mọi người đi xem di tích thành cổ nổi tiếng thế giới.
Nhưng Soái Soái cảm thấy chỗ kia đổ nát thê lương không có gì đáng giá nhìn xem, nhưng số ít phục tùng đa số, hắn đành phải tiếp tục đi theo "học tập" lịch sử nước ngoài.
Vì thế Tạ Bách biến thành đối tượng bị Soái Soái nhớ thù.
- Tôi cảm thấy được nha, nhất định là có người thái độ không đủ kiên quyết, cho nên cho chút người nào ảo giác mời nàng cảm giác mình vẫn còn cơ hội!
Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn trộm Tạ Bách.
Tạ Bách lườm hắn:
- Không nói lời nào không ai đem cậu xem thành câm điếc!
Soái Soái phồng mặt, có bản lĩnh may miệng hắn đi, lêu lêu..
Tạ Bách nhướng mày, sau đó ôm lấy Ngụy Diễn:
- A Diễn, có quỷ khi dễ anh!
Ngụy Diễn bất ngờ không kịp đề phòng bị người làm nũng:
-!
Soái Soái cũng trợn mắt há hốc mồm:
- Anh là một đại nam nhân lại có thể ác ý làm nũng?
Thực nam nhân không phải cần ngay mặt đối chiến sao?
Tạ Bách đúng lý hợp tình:
- Tôi ác ý làm nũng như thế nào chứ? Tôi rõ ràng là cùng bạn trai của mình quang minh chính đại làm nũng! Ha ha, có chút quỷ độc thân không cách nào thể hội được tình đến tận sâu trong tự nhiên biểu lộ ngọt ngào!
Soái Soái:
- Độc thân làm sao vậy! Tôi độc thân tôi kiêu ngạo, tôi, tôi hiện tại mới mười tuổi! Tôi còn là một nhi đồng đâu!
Ai còn không phải là bảo bảo đâu!
Cũng không biết là như thế nào, Tạ Bách cùng Soái Soái luôn cãi nhau, cho dù bình thường có tạm dừng một chút, nhưng luôn cho người ta cảm giác không thể trở thành bạn thân với nhau.
Đối với nghi vấn của Ngụy Diễn, Tạ Bách cùng Soái Soái lại trả lời vô cùng nhất trí:
- Ai bảo hắn luôn muốn chiếm lấy a Diễn/ Diễn ca!