Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng mười 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 144 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này ông nội bà nội đứa nhỏ biểu hiện diễn tinh mười phần.

    - Thanh niên này nhanh buông cháu trai của tôi ra!

    - Cậu đừng ỷ lớn hiếp nhỏ!

    - Có gì hướng tới hai người già chúng tôi!

    Kiểu kêu gọi trả đũa làm cho người vây xem đều tức giận nở nụ cười.

    Chẳng thể trách có câu nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng đứa con của chuột sẽ đào thành động, có đứa trẻ hư sẽ có phụ huynh hư, người xưa thật không nói dối chúng ta!

    Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt xem thường nhìn hai ông bà già cùng đứa nhỏ, còn có vài người tính cách thẳng thừng cũng nói thẳng:

    - Rõ ràng là nhi đồng nhà ông bà thiếu chút nữa gây rắc rối, làm sao lại không cho người bị hại đòi công đạo sao?

    - Đúng rồi, còn bảo hướng hai ông bà tới, mặt của hai người cũng thật lớn!

    Cố tình hai ông bà già hoàn toàn không xem ra gì, loại lời công kích này đối với bọn họ mà nói không chút tác dụng gì, bà nội còn trực tiếp vươn tay đoạt lại cháu mình, nàng đã nghĩ kỹ, hiện tại đều chú ý kính già yêu trẻ, nếu thanh niên này buông tay, nàng liền, nàng liền đánh bạc khuôn mặt già nua của mình là được!

    Nàng giả vờ bị hắn đụng ngã!

    Dù sao không thể để cho người trong nhà có hại!

    Nam sinh tự nhiên không biết tính toán hiểm ác của bà già, còn muốn mang theo đứa nhỏ kéo qua một bên.

    Sau đó nam sinh bị một đôi tay xen vào vỗ cho một cái.

    Nhìn như nhẹ nhàng vỗ, nam sinh lại không thể khống chế buông lỏng tay ra, đứa nhỏ liền bị bà già cực nhanh ôm vào trong lòng, liên tục vỗ ngực vỗ lưng, một bộ dạng đau lòng phá hủy.

    Nam sinh kia vô cùng tức giận, giận trừng thanh niên mới xen tay vào – bộ dạng mày thanh mắt sáng, nhưng nghĩ tới đối phương lại đi giúp đứa trẻ hư hỏng hắn cũng không cách nào sinh ra lòng hảo cảm:

    - Anh lại là thứ người nào?

    Chẳng lẽ cùng một bọn?

    - Tuy anh chiếm đạo lý, nhưng dù sao hắn còn quá nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì chỉ sợ anh phải gặp được phiền toái.

    Ngụy Diễn ôn hòa nói.

    Nam sinh nghe được đạo lý kia, nhưng trên mặt cảm tình không tiếp nhận được:

    - Vậy bạn gái của tôi bị khi phụ uổng công sao? Người giám hộ của đứa nhỏ hư hỏng này không biết dạy con cháu mình, tôi liền giúp bọn hắn dạy!

    Nói xong vung nắm đấm với bà già, hắn học võ tự do, tuyệt đối làm cho đứa nhỏ này thể hội một phen đòn hiểm của xã hội.

    Đứa nhỏ vốn bị hù sợ, nhưng quay về vòng tay an toàn của bà nội sợ hãi liền sút giảm, vốn định diễu võ giương oai một phen, lại bị nam sinh vung nắm tay lại làm hoảng sợ!

    Nhưng hắn rất nhanh nghĩ mình còn có người che chở!

    Vừa nghĩ tới, thình lình tiếp xúc ánh mắt của Ngụy Diễn, ánh mắt lạnh như băng làm cho hắn rùng mình, bản năng cầu sinh làm cho hắn vội vàng chui vào lòng bà già, thật thật là đáng sợ! Hắn cảm thấy vị đại ca ca xinh đẹp này còn đáng sợ hơn cả nam nhân muốn đánh hắn!

    Cũng may cha mẹ của hắn xem như còn biết đạo lý, mắt thấy cha mẹ mình cũng muốn bắt đầu càn quấy, những người xung quanh đều dùng ánh mắt trào phúng nhìn gia đình bọn họ, tốt xấu ở công ty hai vợ chồng còn có chút chức vị nho nhỏ chợt cảm thấy xấu hổ mặt đỏ tai hồng, cũng không nguyện tiếp tục lưu lại chỗ này.

    Làm chồng thái độ càng mạnh mẽ cứng rắn hơn một chút, hắn lôi đứa con ra ngoài, nhấn đầu đứa con:

    - Xin lỗi anh chị nhanh lên!

    - Con không!

    Đứa nhỏ tuy sợ hãi Ngụy Diễn, miệng lại rất quật cường.

    - Có phải con muốn ăn đòn hay không!

    Nói xong bàn tay to cao cao giơ lên.

    - Đánh! Con dám đánh! Con dám đánh cháu của mẹ mẹ dám đánh con!

    Bà già đưa tay ngăn cản, còn rất hoành không nói lý lẽ đem đứa nhỏ hư hỏng đoạt lại:

    - Lão đầu tử chúng ta đi! Địa phương tồi tàn này chúng ta không đợi!

    Nàng nói xong ôm đứa nhỏ đi ra ngoài.

    Đừng nhìn bộ dáng này đùa giỡn hoành hành ngang ngược, trên thực tế cũng biết bọn hắn chiếm không được điểm tốt.

    Nam sinh tức giận muốn truy theo:

    - Nè, các người..

    - Tiểu huynh đệ.

    Cha mẹ đứa nhỏ ngăn cản hắn, người chồng rút ra tờ tiền:

    - Bữa cơm này xem như tôi mời, cứ như vậy bỏ qua, được không?

    Nói xong cũng không đợi đối phương cự tuyệt, nhét tiền vào trong tay hắn, sau đó lôi kéo vợ mình vội vàng rời đi – bọn hắn thật sự là không mặt mũi ở lại.

    Khi gia đình kia hoàn toàn rời khỏi, khách hàng ong ong thảo luận, chủ yếu quay xung quanh vấn đề giáo dục những đứa trẻ hư hỏng trong gia đình.

    Bọn hắn chạy trốn quá nhanh, thế cho nên đại bộ phận người vây xem đều không kịp phản ứng, vốn còn nghĩ sẽ có một trận đại chiến khách nhân cảm thấy tiếc nuối lại cảm thấy được vui sướng – quả nhiên phe không chiếm đạo lý không còn mặt mũi lưu lại!

    - Ngượng ngùng, làm cho các vị gặp phải loại sự tình này.

    Ngụy Diễn nói với đôi tiểu tình lữ:

    - Tiệm xuyến xuyến này là nhà chúng tôi, tiêu phí hôm nay tôi sẽ mời.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 144 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nữ sinh lúc này hoàn toàn phục hồi lại tinh thần:

    - Không được, việc này cũng không phải do các vị làm sai, hơn nữa cũng là người của các vị cứu tôi.

    Nàng nhìn Ngụy Diễn, đem lực chú ý chuyển qua người Lạc Nương, đôi mắt lóe sáng:

    - Thân thủ của tiểu thư tỷ tỷ thật là rất anh tuấn!

    Mới tiến vào xã hội nhân loại một tháng, còn không thói quen cùng người tự nhiên giao tiếp, Lạc Nương cao lãnh gật đầu:

    - Không có việc gì là tốt rồi.

    - Tiểu thư tỷ tỷ tên gọi là gì vậy? Chị đã cứu tôi, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc một chút nha..

    Nhìn thấy bạn gái giống như đã khôi phục lại, nam sinh nhìn tờ tiền trong tay mình nói:

    - Chính là vì có loại người giám hộ cho rằng chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết mọi việc, cho nên mới nuôi ra loại nhi đồng vô pháp vô thiên như vậy!

    Bên cạnh một thanh niên cũng xen vào:

    - Loại nhi đồng hư hỏng này sớm muộn gì sẽ bị xã hội dạy làm người! Đến lúc đó cũng không chỉ là vài trăm đồng tiền "học phí"!

    Ngụy Diễn cũng không tham dự thảo luận đầy căm phẫn của khách hàng, mà đi vào bếp giúp đỡ Ngụy cha.

    Ngụy cha ở trong bếp nên cũng không lập tức hiểu rõ tình huống, đợi cho hắn nghe tin chạy ra thì gia đình kia đã xám xịt bỏ chạy, nhưng đối với việc con trai miễn đơn cho đôi tiểu tình lữ cũng không có dị nghị gì.

    - Ha ha, quả nhiên là người cùng yêu có khác nhau a, Ngụy thiên sư đối đãi yêu quái lòng dạ độc ác, trong vấn đề xử lý nhân loại lại nhân từ nương tay vô cùng đâu!

    Thanh âm Phùng bà âm trắc trắc vang lên sau lưng.

    Ngụy Diễn quay đầu lại, chứng kiến Phùng bà đang đeo tạp dề rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, lộ ra vẻ cười trào phúng, cộng thêm khuôn mặt của nàng, đủ làm cho nhi đồng liên tục bị ác mộng.

    Ngụy Diễn biết nàng lại bắt đầu bắt bẻ.

    Ngụy Diễn biết Phùng bà có thành kiến sâu đậm với nhân loại, nhưng cũng không đại biểu hắn cho phép nàng đã sống trong xã hội nhân loại nhưng vẫn ôm thành kiến thâm căn cố đế này.

    - Bà nói lòng dạ độc ác là chỉ cái gì? Là chỉ nhóm yêu quái mỗi ngày cần chà mười bộ bài thi chứng minh lương yêu, điểm phải hơn 70 trở lên mới có thể ăn cơm ngủ sao? Vẫn là chỉ trước kia bà ra tay với Bách ca, sau đó bị tôi thiếu chút nữa đưa tới một đạo thiên lôi thiếu chút nữa bị đánh tan thành mây khói?

    Bị chọc tới chỗ đau khóe môi Phùng bà co quắp, sắc mặt càng thêm âm trầm, cũng không dám phản bác.

    - Hơn nữa làm sao bà biết tôi nhân từ nương tay?

    Phùng bà hừ lạnh một tiếng:

    - Đám hòa thượng đạo sĩ, đối với người sống đặc biệt khoan dung, mặc kệ bọn hắn làm chuyện ác gì, chỉ cần là người sống liền vô điều kiện đứng về phía bọn hắn, ngược lại quỷ cùng yêu như chúng tôi, gặp được những lời kêu đánh kêu giết không cần có lý do!

    Ngụy Diễn buông tay:

    - Vậy cũng chỉ là bà nói tăng lữ cùng đạo sĩ mà thôi, tôi là thiên sư a.

    Phùng bà sửng sốt, ánh mắt chợt lóe:

    - Cậu làm cái gì?

    Trong giọng nói mang theo vẻ tò mò cùng chờ mong.

    Ngụy Diễn cười thần bí:

    - Chỉ là.. dùng chiêu của người, trả lại cho người mà thôi.

    - Vợ à, bình thường em cũng phải quản Hạo Hạo một chút, lão nhân gia chỉ biết cho nhi đồng ăn no mặc ấm, giáo dục tư tưởng vẫn còn kém.

    Cha của đứa nhỏ hư hỏng mở miệng nói với mẹ đứa nhỏ, nhưng cũng không phải vì hắn thông suốt chuyện xảy ra hôm nay, mà chỉ tùy tiện nói cho qua – dù sao đứa nhỏ này cũng không phải lần đầu tiên mới hư hỏng như vậy.

    Nhưng trước kia hắn bận rộn, không quá chú ý, hôm nay ở công chúng bị nhiều người chỉ trỏ, lần đầu tiên làm cho hắn cảm thấy mặt mũi quét rác.

    Duy nhất may mắn là trong tiệm xuyến xuyến không có người quen biết, mà tiệm cách nhà bọn họ cũng thật xa, phỏng chừng không cần sợ gặp được người quen.

    Người mẹ lại không vui:

    - Em dạy Hạo Hạo? Đó là đứa con của một mình em sao?

    - Đây không phải anh bình thường bận rộn đi làm sao..

    - Anh đi làm em không cần đi làm sao? Em đi làm cũng thật là mệt mỏi, buổi tối trở về còn không muốn nấu cơm, em làm gì có thời gian dạy dỗ.. hơn nữa cần dạy dỗ tư tưởng cũng là trường học dạy, sau này chúng ta chú ý nhiều một chút là được.

    - Làm gì làm gì? Hạo Hạo nhà chúng ta làm sai chỗ nào? Hắn cũng không phải cố ý, hơn nữa đứa con gái kia không phải không có việc gì sao! Cũng do mấy người đó bắt được chút chuyện liền ồn ào, cháu ngoan của tôi đều bị hù sợ.

    Bà già ôm cháu trai, cảm giác thái độ cháu trai im lặng khác thường, cực kỳ đau lòng.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 145 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông nội Hạo Hạo tuy rằng không nói chuyện, nhưng rõ ràng cũng là cam chịu lời của vợ mình.

    Bà già nói càng hăng say:

    - Chỉ đáng tiếc mấy trăm đồng tiền kia, rõ ràng trong nhà cũng không có nhiều tiền, vung tay lại thật xa xỉ vô cùng..

    - Mẹ!

    Nam nhân không kiên nhẫn ngắt lời:

    - Nếu không tại Hạo Hạo, con có cần đền tiền cho người khác sao?

    Đề cập tới cháu trai bảo bối của mình, bà già giãy nãy, nhưng nam nhân cũng là con trai của nàng, cuối cùng đành chép miệng, miễn cưỡng đem chuyện này bỏ qua.

    - Hạo Hạo! Đừng chơi nữa, nhanh qua ăn cơm.

    Nàng đau lòng xuyến xuyến tiệm ăn đó, đều trước tiên giao tiền, kết quả một ngụm cũng không được ăn vào.

    Đối với thái độ của bà già, hai vợ chồng đứa con cũng không có cách nào.

    Ăn cơm xong, hai vợ chồng còn muốn đem chuyện hôm nay giáo dục con mình một chút, ai ngờ vừa buông đũa thì vô cùng buồn ngủ, tiếp tục nhìn lại những người khác đều bộ dạng mệt mỏi, con của bọn họ liên tục ngáp không ngừng.

    Thấy vậy hai vợ chồng đau lòng, cho đứa con đi rửa mặt nằm ngủ trước, có việc ngày mai nói sau.

    Đứa nhỏ tuy thật mệt nhoài, nhưng nghe cha mẹ nói xong ánh mắt chợt sáng lên, trong lòng vụng trộm vui – hắn biết cha mẹ bề bộn công tác, nhất là ngày lễ ngày nghỉ cũng không có thời gian nghỉ ngơi, nói không chừng chờ bận rộn đã quên mất chuyện của hắn.

    Dù sao tình huống như vậy cũng không phải một hai lần trải qua.

    Vì thế tuy trong lòng hắn còn sợ hãi ánh mắt lạnh băng của nam nhân lúc sáng, nhưng vẫn rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

    Ai ngờ vừa nằm ngủ, lại lâm vào trong bóng đè.

    Ở trong mộng, ông chủ của cha mẹ hắn đến nhà chơi, còn mang theo nhi đồng của mình, còn nhỏ hơn mình hai tuổi.

    Cha mẹ liên tục nịnh hót ông chủ, còn dặn hắn cần chiếu cố kỹ lưỡng con của ông chủ, nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng hai đứa nhỏ kia đã hoan hô vọt vào phòng của hắn.

    Bài tập của hắn bị xé nát, hắn thích mô hình đồ chơi bị ném hỏng, tranh vẽ của hắn bị xé rách, trò chơi, thú nhồi bông đều bị cướp đi..

    Nhưng khi hắn muốn nổi giận thì cha mẹ của hai đứa nhỏ kia kéo bọn nhỏ ra sau người, mà cha mẹ của hắn vì là nhân viên của bọn họ chẳng những không thể giúp hắn, còn mắng hắn:

    - Bọn họ chỉ là đứa bé!

    - Con là anh lớn, cùng em trai em gái tính toán cái gì.

    - Một chút cũng không hiểu chuyện, khí độ của người làm anh đâu.

    Hắn tự nhiên là không cam lòng, nhưng hắn bị ông bà nội gắt gao đè lại, bình thường ông bà nội yêu thương hắn cũng bảo hắn phải nhẫn nhịn, bằng không cha mẹ thất nghiệp hắn sẽ không còn gì.

    Hắn giãy dụa thầm nghĩ dựa vào cái gì bắt hắn nhẫn nhịn, cố gắng muốn đánh trở về, nhưng lại làm cho bà nội trượt chân đập đầu xuống đất đã chết!

    Chứng kiến bà nội sắc mặt tím ngắt, tròng mắt như lồi ra ngoài chết không nhắm mắt, hắn thật sự bị hù sợ.

    Đây là bà nội thương yêu hắn nhất a!

    Mà lúc này cảnh trong mơ lại thay đổi, biến thành thời điểm buổi cơm trong tiệm xuyến xuyến chiều hôm nay.

    Nhưng lần này không có người phục vụ kia trợ giúp, hắn quậy phá làm cho nữ sinh kia bị cây tăm trúc đâm vào mắt chảy thật nhiều máu, bà nội hắn tuy che chở hắn nhưng không chống cự nổi cơn giận của người ta, nhất là hắn bị đại ca ca kia từng quyền từng quyền đánh thẳng vào người, hắn muốn tìm người nhà trợ giúp vừa giãy dụa thì thấy ông bà nội cùng cha mẹ bị người ta dùng sức mà đánh, vừa đánh vừa gào thét:

    - Sinh mà không dạy còn không bằng nhét trở về!

    - Sinh ra đứa con như vậy cũng không cần tiếp tục sống trên đời này!

    - Đánh chết bọn hắn vì dân trừ hại!

    - Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Ô ô ô..

    Hắn kêu gào, hắn cầu xin tha thứ, nhưng những cú đánh cũng không giảm bớt, thậm chí càng ngày càng đau, càng ngày càng đau.. chẳng lẽ mình sẽ bị đánh chết sao..

    Ngay lúc Hạo Hạo cho rằng mình sẽ bị đánh chết, tiếng chuông chói tai giống như đã từng quen biết vang lên, làm cho hắn mở choàng mắt, mồ hôi đầm đìa tỉnh lại từ trong mộng.

    Thanh âm chuông báo thức còn vang, nhưng hắn lại máy móc ngồi dậy, vô ý thức nhìn chằm chằm phía trước, một lúc lâu mới hít sâu một hơi, ngay sau đó không chút nghĩ ngợi từ trên giường té chạy ra cửa – hắn sợ bị đánh chết:

    - Cha! Mẹ! Ông nội! Bà nội!

    Cùng lúc đó bốn thành viên khác trong gia đình cũng đồng loạt từ trong mộng bừng tỉnh.

    - Chồng?

    Mẹ Hạo Hạo kinh nghi bất định nhìn người bên cạnh mình, mặc dù có chút mập ra nhưng vẫn bộ dạng tuổi trẻ tinh thần, cùng với nam nhân thần tình nếp nhăn tóc hoa râm sầu khổ trong mộng hoàn toàn khác hẳn.

    - Vợ?
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 145 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt cha Hạo Hạo cũng hốt hoảng.

    Sau đó nghe được tiếng la khóc của nhi đồng từ cách vách truyền tới, hai vợ chồng liếc nhau bất chấp nghĩ nhiều chạy qua.

    Chứng kiến cha mẹ của mình, Hạo Hạo gào khóc, vừa khóc vừa lộn xộn thuật lại ủy khuất của mình.

    Hai vợ chồng càng nghe càng không thích hợp, mộng này vì sao..

    Lúc này ông bà nội cũng tới.

    Nghe được thanh âm cháu trai khóc nức nhở làm cho bà nội từ trong mê ngủ giật mình tỉnh lại, nhìn thấy cháu trai bảo bối mình yêu thương bao năm thần tình nước mắt nước mũi, còn đi chân trần, theo bản năng trong lòng chợt đau lên:

    - Hạo Hạo, sao con đi chân trần chạy ra rồi, bà nội..

    Thế nhưng lần này nàng không đợi được cháu trai bổ nhào qua, mà là bị cháu trai giãy dụa tát thẳng vào mặt!

    Hiện tại Hạo Hạo còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, chứng kiến khuôn mặt cay nghiệt của bà già không thể khống chế trùng hợp vào khuôn mặt chết không nhắm mắt trong mộng của hắn, làm cho hắn lập tức nhớ tới ánh mắt đục ngầu kia.

    Ở trong tiềm thức của Hạo Hạo, bà nội đã chết qua một lần!

    Bị cháu trai tát vào mặt, bà già nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ cảm thấy trên mặt rát bỏng, hận không thể tìm một chỗ chui vào, nhưng nhịn không được lần đầu tiên sinh ra cỗ xúc động muốn đánh cháu trai.

    Cha của Hạo Hạo nổi giận nắm lên đứa con liền đánh:

    - Hạo Hạo! Sao con dám đánh bà nội!

    Quả thật giống y hệt đứa nhỏ trong mộng vô pháp vô thiên, cuối cùng chọc phải người có quyền thế, bị người áp chế tới mức táng gia bại sản, làm cho gia đình bọn họ nhà tan cửa nát!

    - Hạo Hạo đánh mẹ hồi nào? Hắn chỉ là sờ mẹ một chút, con nít khí lực rất nhỏ, lại không đau, con la hét như vậy làm gì..

    Bà già theo bản năng biện giải cho cháu trai.

    - Mẹ! Trên mặt mẹ đều bị đánh ra máu!

    Người cha bất mãn cắt đứt lời của mẹ mình:

    - Mẹ còn tiếp tục nuông chiều Hạo Hạo như vậy, tương lai hắn chọc tới người không biết phân rõ phải trái giống như mẹ đây, đến lúc đó cho dù mẹ quỳ xuống cầu người ta cũng không giải quyết được vấn đề.

    Chảy máu sao? Chẳng thể trách cảm thấy mặt đau, còn tưởng là xấu hổ đâu. Bà già dừng phắt lại.

    Nàng lập tức nhớ lại giấc mộng của mình.

    Cháu trai bảo bối gặp phải người lợi hại, vì bồi thường toàn gia đập nồi bán sắt cũng đền không nổi, cuối cùng chỉ có thể lưu lạc đầu đường cuối cùng chết cóng trong đống rác ; giấc mộng khác là Hạo Hạo nhà họ bị nhi đồng không hiểu chuyện nhà khác chơi đùa đẩy một phen, cố tình khi đó lại đứng trên cầu thang té xuống, chỉ có thể ngồi xe lăn, mà gia đình đứa bé kia có quyền thế so với nàng càng thêm hung hăng càn quấy, cuối cùng nhà người đó còn không bồi thường. Vốn trông cậy ngày sau Hạo Hạo lớn lên hiếu thuận bọn hắn, nhưng mãi cho đến chết đều là bọn hắn phải hầu hạ ngược lại cho cháu trai của mình cả đời.

    Ma xui quỷ khiến, nàng nhìn ba người khác:

    - Tối hôm qua mẹ làm giấc mộng..

    Bà già nói tới đây, mẹ Hạo Hạo cũng trố mắt, vô ý thức mở miệng:

    - Con cũng làm giấc mộng này.

    Cha Hạo Hạo cực kỳ hoảng sợ:

    - Cái gì? Mọi người đều..

    Ông nội Hạo Hạo:

    -!

    Ai có thể nghĩ tới đây?

    Bốn người bọn họ ở cùng một buổi tối nằm mơ cùng một giấc mộng.

    Loại ác mộng này nếu chỉ có một người nằm mơ thì cũng thôi, còn có thể quy kết cho ngẫu nhiên, nhưng mấy người trưởng thành đều nằm mơ một giấc mộng giống nhau như đúc, vậy cũng rất cổ quái!

    Điều này nói rõ chuyện gì!

    Chẳng lẽ đây nhất định là tương lai sẽ phát sinh?

    Ánh mắt bà già nhìn cháu trai dần dần thay đổi.

    Bà già sủng ái cháu trai không sai, nhưng là vì trông cậy ngày sau cháu trai lớn lên hiếu thuận dưỡng lão cho nàng, nhưng nếu tương lai cháu trai chẳng những không thành tài, ngược lại còn làm cho nàng phơi thây đầu đường, sau khi chết còn không được an bình, cho dù yêu thương cũng yêu thương không nổi.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 146 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ nàng cũng không nên tiếp tục không nói lý lẽ che chở cháu của mình như thế nữa.

    Gia đình đứa trẻ hư hỏng gà bay chó chạy không quan hệ gì với Ngụy Diễn, mặc dù đối phương bị chiều hư, nhưng cũng chưa tới nông nỗi không có thuốc nào cứu được, cho nên chỉ tặng cho cả gia đình một bữa tiệc lớn làm ác mộng.

    Khi cả gia đình kia rời đi rồi, bởi vì có Lạc Nương "ngăn cơn sóng dữ" nên sinh ý tiệm xuyến xuyến cũng không bị ảnh hưởng.

    Có lẽ bởi vì ngày hôm sau là nghỉ dài hạn lễ quốc khánh, cho nên mọi người cũng hoàn toàn thả lỏng, bởi vậy đợi khi tiệm của bọn họ đóng cửa, đã gần 12h đêm.

    Ít nhiều nhà họ buôn bán chỉ dùng cơm trưa cùng bữa tối, bằng không làm việc cường độ cao thời gian dài như vậy cũng thật không kiên trì nổi.

    Ngụy Nhạn đã ngáp liên tục, Ngụy Diễn cùng Ngụy cha để cho nàng đi về nghỉ ngơi trước nàng cũng không chịu, nói dù sao ngày mai được nghỉ không cần đi học, ngao một đêm cũng không có gì.

    Ngụy Diễn nghĩ nghĩ, cũng không thành vấn đề, nhi đồng ở độ tuổi này ngẫu nhiên thức đêm một hai lần, so sánh với việc em gái vì giúp đỡ trong nhà làm việc mà cần thức đêm, đã tốt hơn thức đêm chơi game hay xem tiểu thuyết còn tốt hơn nhiều.

    - Cha, lễ quốc khánh có sắp xếp gì không?

    Ngụy cha:

    - Ngày nghỉ lễ chính là thời cơ tốt để kiếm tiền, không nghỉ ngơi, nhưng con mang theo em gái của con ra ngoài chơi đi, khó được nghỉ học, cũng không cần luôn mải miết học tập, cũng nên đi ra ngoài thích hợp buông lỏng một chút.

    Trong tiệm của bọn họ cũng có không ít nguyên cả gia đình đến dùng cơm, Ngụy cha đều học tập được không ít.

    Ngụy Diễn cũng đang có ý này, nhưng hắn vốn tính toán người một nhà cùng đi ra chơi, nhưng nhìn thấy Ngụy cha sung sức mười phần, hắn tự nhiên cũng không ngăn cản.

    Rời khỏi huyện Nguyên Khẩu đi vào Hoa Đô, con đường tử cục của Ngụy cha đã bị sửa đổi hoàn toàn, ít nhất trong năm mươi năm tương lai, Ngụy cha không còn lo lắng về sinh mạng.

    A, duy nhất cần phải chú ý chính là đừng quá mức mệt nhọc.

    Ân, xem ra còn cần phiền toái Bạch Thứ mỗi tuần đều bắt mạch cho cha mới được.

    Nhắc tới Bạch Thứ, bởi vì về sau Ngụy Diễn mua được ngọc thạch thích hợp cho ngọc linh, lần này trên đường cũng không xảy ra sự cố gì, cho nên thực lực ngọc linh tăng trưởng, trợ giúp Ngụy Diễn tu luyện càng nhiều. Mà Bạch Thứ luôn cọ lên ở bên cạnh Ngụy Diễn tu luyện cũng rất nhanh khôi phục thực lực nguyên bản, hơn nữa bởi vì trải qua ma luyện lần trước, rất nhanh đột phá cổ bình, hoàn toàn hóa thành hình người.

    Nhưng cũng như lúc trước mượn lực lượng của Ngụy Diễn hóa thành hình người, biến thành bộ dáng của một vị lão gia tử tinh thần quắc thước.

    Điều này làm cho Ngụy Nhạn xem qua một ít tiểu thuyết yêu quái cùng phim điện ảnh truyền hình có chút thất vọng – còn tưởng rằng toàn bộ yêu quái biến hóa thành xinh đẹp hoặc là soái soái đâu.

    Bạch Thứ lại rất hài lòng, hình dạng này thoạt nhìn thật tiên phong đạo cốt a! Vừa nhìn bộ dạng rất có học thức!

    Nhưng vẫn đề trước mắt là sau khi Bạch Thứ hóa thành hình người cần đi lại trong nhân gian, trừ bỏ chứng minh lương yêu còn cần có giấy căn cước.

    Giấy căn cước thì có chút khó khăn, dù sao sau khi lấy được giấy căn cước, theo quốc tịch thì được thừa nhận là người Hoa quốc (yêu quái), tránh cho đại đa số yêu quái đều lưu trong núi sâu rừng thẳm tu luyện, lúc sau tiến vào xã hội nhân loại chuyện gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết dùng, còn phải tiến hành huấn luyện đơn giản cho bọn họ, để họ học biết một ít hoạt động cùng thao tác hàng ngày của nhân loại, tránh việc họ hoàn toàn không biết gì cả hoặc là chưa hiểu rõ hết, do đó bại lộ bí mật làm cho xã hội khủng hoảng.

    Tỷ như tránh ăn đồ sống, không cần tùy ý biến thành nguyên mẫu trước mặt người ngoài, nhất là ở những địa phương có theo dõi như trong thang máy, cầm đồ vật phải trả tiền, không thể hãm hại lừa gạt cướp tiền, cần nhờ lao động trả giá.. ngoài ra còn có chút cách sử dụng đồ điện cơ bản, cách sử dụng công cụ truyền tin, cách sử dụng phương tiện giao thông.. đại khái những điều như vậy.

    Bởi vì Bạch Thứ đã sống chung với người Ngụy gia một thời gian, cho nên đối với những phương diện này cũng có hiểu biết, bởi vậy rất nhanh liền trở thành người có thân phận (chứng minh).

    Nhưng bởi vì sau khi hắn tính toán đi ra ngoài dự vào Trung y mưu sinh, cho nên gần đây hắn đều học tập nhanh lấy được chứng minh lương yêu, đối với lời mời kỳ nghỉ của Ngụy Diễn hắn cũng thật tâm động nhưng đành cự tuyệt.

    Nếu như vậy Ngụy Diễn chỉ mang theo ngọc linh, Soái Soái cùng Ngụy Nhạn chuẩn bị đi ra ngoài chơi một vòng, trong nhà nhờ Bạch Thứ hỗ trợ chiếu cố.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 146 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mùa hè nên cùng ánh mặt trời, bờ cát, sóng biển, rừng dừa liên hệ cùng một chỗ! Chỉ tiếc lần này thời gian của tôi quá chặt, lần sau tôi tiếp tục mang mọi người đi bờ biển chơi đùa!

    Tạ Bách hứng trí bừng bừng đồng ý:

    - Nhưng lần này chúng ta đi chỗ vui chơi trên biển cũng không kém, là lớn nhất Châu Á, mùa hè năm nay mới mở, nói vậy nhất định có rất nhiều thú vị.

    Ngụy Nhạn:

    - Là chỗ vui chơi trên biển Thiên Đường Điểu sao? Em nghe bạn học nói vé đặt trước bởi vì gặp ngay lễ quốc khánh nên bị đặt hết rồi, Tạ Bách ca làm sao anh mua được vé nha?

    Lúc nàng nghe Nhạc Đào nói nàng cũng rất tâm động, dù sao lớn như vậy, trước khi nàng đi theo cha cùng anh trai đến Hoa Đô sinh sống, nàng chưa từng rời khỏi huyện Nguyên Khẩu, lại càng không nói từng gặp qua biển, còn có chỗ vui chơi trên biển chẳng hạn.

    Nhưng sau khi biết giá vé cũng không rẻ, còn sớm bị đặt trước một tháng, nàng liền bỏ qua tâm tư này, cũng không nhắc tới chuyện này ngay trong nhà.

    Không ngờ Tạ Bách lại dẫn bọn họ đi tới nơi này chơi, quả thực làm cho nàng vô cùng vui sướng.

    - Anh có một người bạn quen biết làm việc trong này, nghe nói anh tính toán tới đây liền mua vé nội bộ cho anh, bình thường nhân viên đều có danh ngạch nội bộ dành riêng làm phúc lợi.

    Tạ Bách nói thật nhẹ nhàng:

    - Cho nên em xem, kết giao càng nhiều người bạn vẫn có lợi nhất, gần đây Nhạn Nhạn có kết giao bạn mới trong trường học hay không?

    Ngụy Nhạn có chút ngượng ngùng:

    - Có một người, là bạn ngồi cùng bàn của em.

    Ngụy Diễn:

    - Nam sinh hay là nữ sinh?

    Ngụy Nhạn sửng sốt, lập tức lộ ra biểu tình không nói gì:

    - Ca, anh đang suy nghĩ gì đấy! Bạn của em nha, nhất định là nữ sinh thôi!

    Kính râm của Tạ Bách trượt xuống, lộ ra ánh mắt mang ý cười:

    - Anh trai em không phải lo lắng em yêu sớm sao.

    Ngụy Nhạn phồng miệng:

    - Em sẽ không yêu sớm đâu!

    Mắt của nàng vừa chuyển:

    - Nhưng mà ca nè, anh có trộm tìm chị dâu cho em hay không vậy? Nữ sinh xuất sắc đại học Hoa Đô khẳng định đặc biệt nhiều đi?

    Ngụy Diễn cười, đang định trả lời, đột nhiên cảm giác được một cỗ tầm mắt mãnh liệt, quay đầu lại liền đối diện ánh mắt của Tạ Bách nhìn qua.

    Giật mình, nguyên bản lời cần nói ra khỏi miệng lại đổi phương hướng:

    - Vậy sao em không hỏi xem Tạ Bách ca, trong vòng giải trí của hắn mỹ nữ nhiều như mây, tài hoa lan tràn lại đông như kiến cỏ.

    Tạ Bách không nghĩ tới chính mình sẽ bị kéo vào, nhưng vẫn không chút nghĩ ngợi buột miệng nói ra:

    - Không có, tôi không thích các nàng.

    Nói xong hắn gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Diễn, đôi mắt sáng trong:

    - Tôi đã có người mình thích.

    Ngụy Diễn cũng nhìn hắn, mắt mang ý cười, gằn từng tiếng:

    - Thật xảo, tôi cũng vậy.

    Trong mắt Tạ Bách nhất thời bộc phát ra ánh sáng càng thêm mãnh liệt, tuy rằng lúc trước hắn an bài chờ chuyện của cha mẹ giải quyết xong mới tiếp tục không hề gánh nặng biểu đạt tâm ý của mình, nhưng hắn lại phát hiện mình sắp kềm nén không được cỗ xúc động này.

    Có trong nháy mắt, hắn quên sự hiện hữu của Ngụy Nhạn cùng ngọc linh còn có Soái Soái, hơi thở có chút dồn dập nói:

    - A Diễn, tôi..

    - Tạ Bách! Ha ha ha, anh quả nhiên đã đến, tôi đã nói anh chưa bao giờ đi muộn, vì sao lúc này còn chưa.. ách, có phải tôi tới không phải lúc hay không?

    Người đến là một nữ tính hơn hai mươi tuổi, có mái tóc ngắn xinh đẹp, tướng mạo cũng không phải mỹ nhân tinh xảo – môi dày, mắt rộng, mũi rộng, màu mắt hơi xám, diện mạo cũng không thuộc đặc thù thẩm mỹ của công chúng, tổ hợp cùng một chỗ lại hình thành một cỗ mị lực đặc hữu, tiếp tục kết hợp áo jean trên người, áo khoác trung tính, làm cho nàng mang đủ vẻ gợi cảm cùng lưu loát tràn đầy mâu thuẫn.

    Mặc dù không hoàn mỹ nhưng lại có cá tính, lại khốc lại đẹp, khí tràng mười phần.

    - Trữ Phù tỷ.

    Thanh âm Tạ Bách có chút ủ rũ, sau đó giới thiệu hai anh em Ngụy gia:

    - Vị này chính là Trữ Phù, nàng công tác ở nơi này.

    Đôi mắt Ngụy Nhạn lóe sáng:

    - A, chính là người bạn giúp chúng ta mua vé nội bộ mà Tạ Bách ca đã nói phải không? Chào chị, thật cảm ơn chị vậy.

    Không nghĩ tới là một vị đại tỷ tỷ hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, nguyên lai nữ sinh cũng có thể khốc như vậy!

    Nàng đột nhiên ý thức được, đây chính là hình ảnh lý tưởng của mình a – nàng vốn nghĩ tương lai trở thành một người trưởng thành khí tràng cường đại đâu!

    Giúp mua vé?

    Trữ Phù cười cười nhìn thoáng qua Tạ Bách, sau đó vẻ mặt ôn nhu nhìn Ngụy Nhạn:

    - Đúng vậy, chị ở chỗ này công tác, tiểu mỹ nữ em tên là gì nha?

    Thanh âm của nàng sàn sạt, mang theo chút khàn khàn.

    Không biết vì sao mặt Ngụy Nhạn chợt đỏ:

    - Em tên là Ngụy Nhạn, tam quốc Ngụy Thục Ngô – Ngụy, hồng nhạn ở trong vân ngư tại thủy – Nhạn.

    Bề ngoài Ngụy Nhạn vốn xuất sắc, mặc dù mới 14 -15 tuổi, nhưng đã lộ ra phương hoa, nàng giống mẹ đẻ, ngũ quan nghiêng về hướng diễm lệ, hơn nữa nàng từ nhỏ cứng rắn, ánh mắt sắc bén, thật dễ dàng cho người cảm giác như là khiêu khích, không dễ ở chung. Nhưng nửa năm nay hoàn cảnh gia đình thay đổi, nàng ăn ngon, tâm tình vui mừng, đường nét mượt mà đặc hữu của nữ sinh đã bị nuôi trở về, vẻ đẹp kết hợp biến thành mềm manh hung hăng của trẻ con.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 147 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ít nhất Trữ Phù bị vẻ khả ái của Ngụy Nhạn làm xúc động, nàng thích nhất là những nhi đồng mềm nhũn ngây thơ như thế.

    Nhưng khi nàng rục rịch muốn đi nắm gò má đỏ bừng của cô bé, lại bị thân ảnh xen vào ngăn chặn:

    - Trữ Phù tỷ, chào chị, tôi là Ngụy Diễn, rất hân hạnh được biết chị.

    Không nắm được tiểu la lỵ khả ái, Trữ Phù có chút tiếc nuối, nhưng đối diện với đôi con ngươi trong trẻo như nhìn thấu hết thảy, nàng không biết vì sao có chút chột dạ:

    - A, chào cậu, tôi biết cậu, Tạ Bách kể rất nhiều chuyện về cậu cho tôi nghe.

    Ai nha nàng chỉ là có chút lòng thích cái đẹp mọi người đều có, tuy nàng thích nữ sinh có hình tượng như thế này, nhưng cũng sẽ không đối với một vị thành niên làm cái gì.

    Không nghĩ tới sẽ nghe được một câu này, Ngụy Diễn có chút kinh ngạc nhìn qua Tạ Bách.

    Biểu tình Tạ Bách như là cầu khen ngợi.

    Trông cậy Tạ Bách sẽ lộ ra bộ dạng ngượng ngùng Trữ Phù nhún vai – bỏ đi, nàng không nên đánh giá sai sự mặt dạn mày dày của Tạ Bách.

    - Nếu mọi người mua là vé VIP, thì đi sân chơi VIP đi, bằng không gặp cảnh chen chúc, phỏng chừng xếp hàng thôi cũng hao tổn cả ngày.

    Trữ Phù đi phía trước dẫn đường, một bên giới thiệu hạng mục trò chơi VIP, cùng với mấy phương tiện không thể bỏ qua, nhìn thấy Tạ Bách thật cổ động biểu đạt vẻ cảm thán, nội tâm không khỏi liếc mắt – diễn, anh diễn đi, rõ ràng quy hoạch cả Thiên Đường điểu là anh tham dự thiết kế quyết định, ở chỗ này giả bộ ngây thơ cái gì chứ!

    Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tạ Bách lôi kéo thiếu niên tràn đầy chờ mong nói mình cần lần lượt đi thể nghiệm những hạng mục kia, mà vẻ mặt thiếu niên cũng lộ ra vẻ tươi cười mềm mại, nàng nhịn không được nghĩ cần hút điếu thuốc lẳng lặng – nguyên lai đều là khuôn sáo cũ mà thôi.

    - Trữ Phù tỷ là người mẫu Hoa kiều, trước kia từng hợp tác qua, nhưng bởi vì một ít biến cố sau đó nàng thoái ẩn, tự thi đại học học tập quản lý, sau đến công tác trong Thiên Đường điểu này.

    Tạ Bách đơn giản giới thiệu với Ngụy Diễn.

    Tình huống chân thật càng phức tạp hơn lời hắn nói rất nhiều.

    Nhưng Ngụy Diễn nhìn thấy Tạ Bách cũng không có ý tứ nhiều lời, nên cũng không hỏi tới.

    - Được rồi, chúng ta đi đổi đồ bơi trước đi, Nhạn Nhạn em đi phòng thay đồ xong thì tới đây đợi anh cùng a Diễn, không cần đi loạn, biết không?

    Tạ Bách tự giác gánh vác thân phận "ca ca".

    Ngụy Nhạn cũng không có cảm giác gì khác thường, ôm áo tắm mới mua có chút ngượng ngùng lại chờ mong gật đầu – một cô bé từ huyện Nguyên Khẩu đi ra, còn không quen loại quần áo như là áo tắm, nhưng ở trong trường học nàng cũng tham gia qua hai lần khóa học bơi lội, cũng không tới mức hoàn toàn không thả ra.

    Thấy Ngụy Nhạn đi vào phòng thay đồ nữ, Tạ Bách khẩn cấp lôi kéo Ngụy Diễn vào phòng thay đồ nam.

    Dù sao cũng là khu vực hoạt động của vé VIP, cho nên dù là phòng thay quần áo cũng trang hoàng thập phần rộng mở sáng ngời, mỗi người đều có phòng nhỏ rộng khoảng 4m2 dành riêng cho mình.

    Tạ Bách rất nhanh thay xong đồ bơi đi ra.

    Dáng người của hắn tốt lắm.

    Không ngờ đem tầng vải bên ngoài cởi ra, đường nét lưu loát duyên dáng càng làm mắt người nóng cháy.

    Gợi cảm tột đỉnh.

    Trong phòng thay quần áo còn có những khách nhân nam giới đang thay quần bơi, trong lơ đãng chứng kiến dáng người tỉ lệ hoàng kim gần như hoàn mỹ của Tạ Bách, nam giới đều khẽ vuốt nhẹ thịt mềm trên bụng mình, trộm quay người qua nơi khác – không sánh bằng không sánh bằng, không cần ghé sát vào "tự rước lấy nhục".

    Cũng có một chút người có tính hướng đồng giới ánh mắt lửa nóng nhìn qua.

    Nhưng Tạ Bách lại không chút nào phản ứng với những ánh mắt này, hứn đứng trước cửa phòng thay đồ của Ngụy Diễn, giống như ác long xem chừng bảo tàng của chính mình, vẻ mặt băng sương, không hề có chút vẻ ấm áp cùng ánh mặt trời như ở trước mặt Ngụy Diễn, cả người đều tản ra chân khí siêu người mẫu quốc tế đỉnh cấp nhất.

    Đừng nhìn bộ dáng bề ngoài của hắn lãnh khốc cao ngạo, nhưng thực tế lỗ tai hắn luôn hướng vào động tĩnh bên trong phòng thay đồ trước mặt đâu.

    Vì thế, vừa nghe được thanh âm, hắn theo bản năng đem một mặt hoàn mỹ nhất của chính mình hoàn toàn triển lãm đi ra.

    Cảm thấy được ánh mắt Ngụy Diễn nhìn qua, mặt ngoài Tạ Bách làm như không có việc gì, nhưng trên thực tế toàn thân đều nóng lên.

    Nhưng hắn không ghét loại cảm giác này, ngược lại còn thập phần hưởng thụ.

    Giống như là giống đực trong giới động vật tìm phối ngẫu cần đem toàn bộ ưu thế của mình bày đi ra, Tạ Bách không tự giác đem lưng ưỡn càng thẳng, làm nổi bật dáng người gợi cảm lại cao lớn của mình.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 147 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thân hình của anh thật sự quá tuyệt vời, a, đây là tám múi cơ bụng chocolate trong truyền thuyết sao? Bách ca.

    Ngụy Diễn không chút do dự khen ra tiếng, còn cố gắng đưa tay đi sờ.

    Nghe nói kỳ thật không phải mỗi người đều rèn luyện được tám múi cơ bụng, có thể luyện ra sáu múi hay là tám múi đều có quan hệ rất lớn tới việc di truyền, bởi vì gien có vai trò quan trọng trong việc này.

    - A Diễn.

    Tạ Bách bản năng bắt được tay Ngụy Diễn.

    Cũng không phải hắn không muốn, mà là sợ Ngụy Diễn vừa sờ sẽ làm cho hắn nổi lên phản ứng – a, hiện tại nhiệt huyết của hắn đang sôi trào lên đâu.

    Ngụy Diễn lại hiểu lầm ý tứ của hắn, có chút tiếc nuối rút tay về, còn có chút tính trẻ con:

    - Hừ, tôi cũng có bốn múi đâu.

    Tuy thân thể này nguyên bản không có rèn luyện, hơn nửa năm nay chỉ làm vận động trụ cột, cơ bụng bốn múi cũng chỉ mơ hồ có chút hình dáng mà thôi, nhưng mà.. vẫn là có nha.

    Mà Ngụy Diễn vừa nói như thế, Tạ Bách lập tức kịp phản ứng..

    Trời ạ!

    Hiện tại a Diễn không mặc gì..

    Không phải, chỉ mặc một cái quần bơi!

    Ý thức được điểm này, mũi Tạ Bách nhất thời có chút ngứa, ánh mắt không bị khống chế nhìn lên người Ngụy Diễn, tiểu nhân trong đầu còn đang dùng đầu đập đất – vừa rồi a Diễn vừa đi ra hắn lại không lập tức nhìn xem, mà chỉ lo khoe khoang thân hình của mình, tính sai, quá tệ hại!

    Lại nói tiếp, tuy rằng trước kia bọn họ cùng giường chung gối qua, nhưng khi đó ai cũng mặc đồ ngủ, làm sao có lực đánh vào như một màn trước mắt?

    Trong nháy mắt trong đầu Tạ Bách đều là thịt thể non mềm trắng lòa, rốt cục không còn nhét được cái khác.

    Hoàn toàn không nghĩ tới, a Diễn nhìn qua gầy yếu phong phanh, dáng người lại có nguyên liệu như vậy, tuy rằng không phải cơ bắp, nhưng cơ ngực cơ bụng đều có, lại mang theo cảm giác thiếu niên ngây ngô mới càng thêm vạch người.

    Hơn nữa bởi vì phương pháp tu luyện của Ngụy Diễn, làm cho trên người hắn gần như không có lôn tơ, lông mao trên người nam sinh thời kỳ trưởng thành cũng thật thưa thớt, dưới ngọn đèn chiếu rọi thân hình hắn phản xạ ra vẻ oánh nhuận sáng bóng, giống như là một pho tượng người ngọc lóng lánh.

    Cố tình làn da trắng nõn lại không băng sương cứng rắn như là ngọc thạch, mà lại mềm mại như là sữa bò tơ lụa.

    Khoan, khoan?

    Mềm mại trơn?

    Tạ Bách lúc này kịp phản ứng, mới phát hiện tay của mình đã đặt lên đầu vai Ngụy Diễn.

    -!

    Rõ ràng ngày thường cũng kề vai sát cánh, sờ sờ ôm một cái đã thành thói quen, lúc này không có lớp vải che khuất, làn da trực tiếp tiếp xúc làm cho Tạ Bách giống như bị điện giật, lỗ chân lông đều phải nổ tung, hoàn toàn không còn vẻ bình thản ung dung như khi hợp tác với những người mẫu khác.

    Dù trong tâm lý biết mình không thể sờ nữa, nhưng thân thể lại thật thành thật lưu luyến, vì thế ngón tay trượt xuống, đầu ngón tay chạm vào hai điểm trên lồng ngực liền tách ra.

    - Ngô.

    Ngụy Diễn bất ngờ không kịp đề phòng kêu lên một tiếng, sau đó ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Tạ Bách.

    Đáng tiếc lúc này đầu óc Tạ Bách như là pháo hoa được đốt lên, vẫn là cỡ lớn khi ăn tết, khói hoa dày đặc.

    Đồng thời trong đầu lặp lại chà bình – phấn, phấn, phấn..

    Về phần tim đập, đã đột phá thường trị bình thường, cảm giác giống như là mô tơ nổ vang, thông qua khung xương cùng cơ thể truyền vào trong óc, làm cho hắn không còn nghe được thanh âm của thế giới bên ngoài, chỉ còn thanh âm phanh phanh phanh phanh đập vang không ngừng..

    Di, như thế nào cảm giác cái mũi có chút ẩm ướt, nóng nóng?

    - Bách ca? Bách ca anh làm sao vậy, sao anh lại chảy máu mũi?

    Thanh âm hốt hoảng truyền vào trong tai, là tiếng kinh hô sốt ruột của a Diễn, giống như Phạn âm cắt qua hỗn độn, làm cho đầu óc phát sốt của Tạ Bách nháy mắt bị bỏ vào trong nước đá "xuy" một tiếng cấp tốc hạ nhiệt độ, sau đó liền nhìn thấy được vẻ mặt lo lắng của Ngụy Diễn.

    Tạ Bách theo bản năng đưa tay che mũi:

    - Không, không có việc gì, có lẽ trong thời gian này tôi vì đẩy nhanh tốc độ quay phim nên có chút không nghỉ ngơi tốt, mà thời tiết Hoa Đô lại nóng bức cùng khô ráo, cho nên bị nóng người.

    Tóm lại nhất định phải bảo trì tốt hình tượng.

    Mà Ngụy Diễn cũng không còn hoài nghi, dù sao đêm qua Tạ Bách mới quay phim xong, sáng sớm hôm nay liền dẫn anh em bọn họ đi ra ngoài chơi là sự thật, tuy tố chất thân thể của hắn rất tốt, nhưng không có nghĩa bách bệnh bất xâm.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 148 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì thế hắn vội vàng xuất ra viên thuốc thanh trừ hỏa nhiệt giảm oi bức nâng cao tinh thần được Bạch Thứ chuẩn bị đưa qua:

    - Bách ca, ăn viên thuốc này đi.

    Tạ Bách không chút nghĩ ngợi nuốt đi vào, thoáng chốc một cỗ bạc hà tăng cường đập vào khoang miệng nổ tung, sau đó toàn thân cảm giác biến thành khối băng đông cứng lạnh lẽo.

    Lúc này Ngụy Diễn lục soát ba lô tìm ra trà lạnh:

    - Bách ca, uống chút trà lạnh này.

    Tạ Bách cố gắng duy trì trấn định, tiểu nhân trong nội tâm đang bão khóc: Ô ô ô, ở trước mặt a Diễn mất hết mặt mũi vậy!

    Trải qua một phen gây sức ép, khi hai người rời khỏi phòng thay đồ nam đã hơn 20 phút sau.

    Lo lắng một mình em gái ở bên ngoài chờ lâu, Ngụy Diễn vội vàng đi tới chỗ hẹn tìm nàng.

    Lại không nghĩ tới xung quanh Ngụy Nhạn vây quanh mấy nữ sinh.

    Ngụy Diễn vốn còn tưởng rằng là bạn quen biết, nhưng đi thêm vài bước liền thấy ánh mắt không kiên nhẫn trên khuôn mặt lạnh lùng băng sương của nàng, Ngụy Diễn liền hiểu được – không phải bạn bè, tối đa chỉ nhận thức mà thôi.

    Ý thức được điểm này, Ngụy Diễn chuẩn bị đi nhanh qua làm chỗ dựa cho em gái của mình, ai ngờ bị Tạ Bách kéo lại.

    Đang khó hiểu, lại nghe Tạ Bách giảm thấp thanh âm nói:

    - Nhạn Nhạn thật sự là nhanh mồm nhanh miệng.

    Ngụy Diễn bình tĩnh trở lại, mới phát hiện dù em gái bị một đám nữ sinh bao quanh, nhưng cũng không hề yếu thế, cái miệng nhỏ nhắn giống như súng máy liên tục thình thịch mắng ra, nữ sinh đối diện sắc mặt xanh lét lại đỏ bừng, bộ dạng như đang hoài nghi nhân sinh.

    Vây quanh Ngụy Nhạn chính là Đoạn Hân Duyệt cùng bạn bè của nàng.

    Sự tình cũng rất đúng dịp.

    Chỗ vui chơi trên nước tại Thiên Đường đảo có mánh lới "lớn nhất Châu Á", thân là con cháu nhà giàu có, Đoạn Hân Duyệt tự nhiên không có khả năng bỏ qua địa điểm này.

    Lẽ ra nàng tính toán đi cùng anh trai, nhưng một hai tháng nay anh trai có việc bận rộn, vả lại lễ quốc khánh cũng đã có ước hẹn với Tạ Toa Toa Tạ gia, bảo là muốn đi nông gia nhạc của bạn bè nghỉ mát.

    Trời ạ, nông gia nhạc có gì mà vui vẻ?

    Nếu đặt ở trước kia nàng nhất định sẽ tức giận, sau đó làm nũng đòi đi theo.

    Lần này nàng cũng làm như vậy, dù sao đều là tài xế lái xe đưa đi, thêm nàng cũng không có gì.

    Ai biết anh trai lại cự tuyệt yêu cầu của nàng!

    Điều này đối với Đoạn Hân Duyệt mà nói như sấm sét giữa trời quang.

    Nàng đem tâm tình của mình nhịn không được nói với mẹ nàng, muốn biểu đạt sự không cam lòng với việc anh trai bị cướp đi, ai ngờ mẹ lại thích như vậy, còn bảo nàng không nên đi quấy rầy anh trai cùng Tạ Toa Toa. Còn nói cái gì nhi đồng trưởng thành, sau này Tạ Toa Toa rất có thể thành chị dâu của nàng, loại tương lai như vậy đối với hai gia đình đều rất tốt.

    Tốt cái gì chứ!

    Anh trai của nàng bị những nữ nhân khác đoạt đi rồi đâu!

    Đáng tiếc lần này không chỉ có anh trai nàng có thái độ kiên quyết, mẹ của nàng luôn cưng chiều nàng chuyện gì đều đáp ứng thái độ cũng khác thường, nói lần này là thời cơ nuôi cấy cảm tình giữa anh trai cùng Tạ Toa Toa, không cho phép nàng đi phá hư.

    Thật tức giận!

    Đáng tiếc nàng cũng không biết anh trai bọn họ đi nông gia nhạc nào, tài xế cũng được căn dặn không cho phép nói ra, cuối cùng Đoạn Hân Duyệt chỉ có thể mang theo một bụng tức giận cùng nhóm bạn đi chỗ vui chơi trên nước của Thiên Đường đảo giết thời gian.

    Sau đó từ trong phòng thay đồ đi ra nàng nhìn thấy Ngụy Nhạn đang tươi cười đứng nơi đó.

    Đối với Ngụy Nhạn, Đoạn Hân Duyệt thật có ấn tượng.

    Trừ bỏ xung đột ngày hôm đó, Đoạn Hân Duyệt còn có một nguyên nhân không nói ra miệng, nàng nhìn thấy Ngụy Nhạn lại cảm thấy được muốn thân cận!

    Nói đùa gì vậy!

    Nàng, đường đường Đoạn gia thiên kim đại tiểu thư, làm sao lại có thể muốn thân cận với một nữ nhân nhà quê từ nông thôn tới?

    Bởi vì không muốn thừa nhận loại cảm giác này, cho nên Đoạn Hân Duyệt dùng thái độ ác liệt nhất đi đối đãi Ngụy Nhạn.

    Thậm chí rất không muốn nhìn thấy Ngụy Nhạn tồn tại.

    Nếu không phải trong khoảng thời gian này lực chú ý của nàng luôn đặt lên trên người anh trai, nói không chừng nàng đã sớm nghĩ biện pháp đi đùa giỡn Ngụy Nhạn.

    Nhưng không nghĩ tới ở trong khu vực VIP của người có tiền nhìn thấy Ngụy Nhạn.

    Tên quỷ nghèo này, là dùng phương pháp gì đi vào?

    Nghĩ tiểu tam tiểu tứ cùng "bạn gái" của ba ba, anh trai của những người bạn của mình, Đoạn Hân Duyệt liền sực tỉnh – không phải Ngụy Nhạn thông đồng kẻ có tiền đi?

    Vừa tưởng tượng, Đoạn Hân Duyệt chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng, nhịn không được muốn đi bới móc.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 148 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gặp phải tai bay vạ gió Ngụy Nhạn mất kiên nhẫn.

    Đoạn Hân Duyệt này, bộ dạng luôn tự cho là đúng thật là rất đáng ghét.

    Tính khí của nàng cũng không thích nén giận, mà là sau khi bị người khác nhằm vào sẽ phản kích càng thêm mãnh liệt, cho nên đối mặt Đoạn Hân Duyệt hùng hổ dọa người, Ngụy Nhạn nói vài lời liền đem Đoạn Hân Duyệt đỗi á khẩu không trả lời được.

    Đoạn Hân Duyệt vốn bởi vì mình bị anh trai vì hẹn hò mà "vứt bỏ" nên phẫn nộ lại ủy khuất, hiện tại lại bị Ngụy Nhạn mắng được hoài nghi nhân sinh, chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều đang khi dễ một tiểu đáng thương như nàng, đầu chợt mộng, liền trực tiếp đưa tay đem Ngụy Nhạn đẩy..

    Ngụy Nhạn lảo đảo, mắt thấy muốn té ngã dưới đất, phía sau xuất hiện cánh tay mạnh mẽ đem nàng vững vàng đỡ lấy.

    Vốn cho rằng mình phải bị đẩy ngã chân chổng lên trời, đầu óc trống rỗng Ngụy Nhạn nhìn thấy anh trai che chở mình, hốc mắt nhịn không được liền đỏ.

    Vừa rồi tiểu cây ớt miệng lưỡi bén nhọn hoàn toàn không thấy, lại biến thành một cô bé ngạo kiều mềm manh.

    Đoạn Hân Duyệt cùng nhóm bạn của nàng cũng có chút hoảng – mình khi dễ người khác bị người chứng kiến, hơn nữa đối phương thoạt nhìn là cùng một phe với người mình khi dễ..

    Nhưng hiện tại không còn kịp tự hỏi nhiều như vậy, bởi vì ngay sau đó lại có một nam nhân càng chói mắt hơn thiếu niên đỡ Ngụy Nhạn xuất hiện.

    Mọi người, kể cả Đoạn Hân Duyệt không nhịn được sắc mặt đỏ lên, còn có hai thiếu nữ vô ý thức phát ra tiếng hô nhỏ hưng phấn:

    - Nha, là Leo!

    Hai năm qua nhiệt độ của Tạ Bách tăng cao, cơ hồ là thời thịnh, dù là Ngụy Nhạn một lòng học tập vừa nhìn thấy hắn lần đầu cũng phải phát ra tiếng hô vui mừng, lại càng không nói những thiếu nữ mỗi ngày đều theo sát thủy triều lại gia đình có tiền trước mắt này.

    Trong các nàng có ai không đem Tạ Bách xem thành người trong mộng, là tình nhân trong mộng đây?

    Không ngờ có thể ở địa phương này gặp được, hơn nữa còn là Tạ Bách chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, a a a, các nàng sắp hôn mê rồi!

    Khoảng cách gần như vậy ngắm nhìn quả thật là đẹp nhan hung mãnh đánh có hay không!

    Lúc này các nàng liền chứng kiến Tạ Bách lộ vẻ tươi cười ôn nhu khiến người nhìn mãi mà không chán:

    - Thưa các vị nữ sĩ, có thể nói cho tôi biết các vị vừa làm cái gì không?

    Nói thẳng chính là "các cô vừa làm cái gì", đây rõ ràng là đứng thành hàng.

    Đáng tiếc đang đắm chìm trong hưng phấn các vị thiếu nữ cũng không phát hiện điểm này, hoặc là nói bởi vì bình thường xuôi gió xuôi nước quen rồi, các nàng căn bản không cần cố sức đi lý giải nội dung càng sâu hơn trong câu nói.

    Trong đó còn có một người ngu ngốc mở miệng:

    - Leo, Ngụy Nhạn có quan hệ gì với anh nha?

    Tạ Bách:

    - Nhạn Nhạn sao, nàng là em gái của tôi nha.

    - A? Cái gì?

    Các thiếu nữ đều kinh ngạc, sau đó chính là khẩn trương – các nàng mới vừa khi dễ em gái của thần tượng sao?

    A không đúng, khoan khoan, mặc dù các nàng đang khi dễ người, nhưng cuối cùng bị chửi không mở miệng được chính là các nàng a!

    - Anh nói láo!

    Tuy Đoạn Hân Duyệt cũng thích Tạ Bách, nhưng trình độ cũng không sâu sắc, giờ phút này vừa nghe không chút nghĩ ngợi phản bác:

    - Anh rõ ràng là thân thích của Toa Toa tỷ (tuy rằng nội tâm nàng luôn kêu thẳng họ tên), mà Ngụy Nhạn là con gái gia đình nghèo!

    Nụ cười trên mặt Tạ Bách không thay đổi:

    - Cô nhận thức Toa Toa?
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...