Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Oct 13, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 138 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở dĩ thiết trí yêu cầu này, cũng bởi vì sản phẩm khoa học kỹ thuật như vậy có lực sát thương không nhỏ, nếu người thường không cẩn thận tiếp xúc, lại không hiểu nên làm sao sử dụng, có thể vì đụng chạm vào mà tạo thành tổn thất.

    Hơn nữa bởi vì cần sử dụng linh khí, cũng có thể ở trong quá trình bắt quỷ thuận lợi cắt đứt đường lui của quỷ, nếu không bên này còn chưa niệm chú xong, bên kia quỷ đã dọc theo internet chạy trốn, thậm chí có chút ác quỷ bổn sự lớn nói không chừng trong một phút đã xuyên qua internet tấn công trước mặt.

    Đương nhiên những vật này cũng không phải miễn phí, mà là cần điểm cống hiến cùng thù lao đồng thời trả giá.

    Cho nên hiện tại Diêm giảng dạy hoàn toàn không thiếu tiền, thậm chí còn bỏ thêm tiền túi ra nghiên cứu, hoàn toàn vì yêu mà phát điện:

    - Thật không dám giấu diếm, giấc mộng ngày trước của tôi là làm ra pháp bảo có thể lên trời xuống đất hoặc là thuấn di như thời cổ đâu.

    Hiện tại quốc thổ lớn như vậy, nhân tài ngành đặc thù lại không nhiều, nếu xảy ra chuyện gì đợi ngồi máy bay hay xe điện ngầm đuổi qua, tới kịp hay không không nói, nhân công lại không đủ, nếu như có thể giải quyết vấn đề ở cự ly xa, đây chính là tác dụng quá lớn.

    Ngụy Diễn nghe xong lời của Diêm giảng dạy cũng có chút tâm động, nhưng cuối cùng lại bình tĩnh trở lại:

    - Lão tiên sinh, lý tưởng này của ngài, có thể có chút lớn.

    Ghi chép thời cổ, có độ tin cậy không cao a.

    Tỷ như con kiến tạo thành long, tưởng trời giáng điềm lành, trên thực tế chính là trước đó dùng mật vẽ thành bức tranh hình long cho kiến bu quanh là được. Tỷ như xuống chảo dầu, kỳ thật đổ mười cân dấm chua vào trong nồi, rót thêm mười cân mỡ, bởi vì tầng dầu sẽ nổi trên tầng dấm chua, chờ dấm chua tăng nhiệt mọt chút lại trộm đem phèn chua bỏ vào trong dấm chua sôi lên, dấm chua lập tức sẽ sôi trào lên như nước sôi. Nhưng nhiệt độ cao nhất cũng chỉ tới 40 độ, giống như là tắm nước nóng mà thôi, ai cũng có thể xuống chảo dầu. Hoặc là nước sông tràn ra lại xuất hiện xác chết của đồng nam đồng nữ trôi ngược chiều, còn tưởng chân tiên hạ phàm, trên thực tế có người giật dây đem nam nữ ăn mày nuôi mập rồi giết chết giả dạng, lại dùng sáp đổ niêm phong, đợi lúc đi ra ngoài lừa gạt thì cho người giấu dưới đáy sông dùng dây thừng kéo thi thể, là có thể nhân cơ hội tuyên dương tiên đồng hiển linh, làm cho dân chúng cung cấp nuôi dưỡng, do đó bốn phía vơ vét của cải, vừa mới phất nhanh..

    Những điều như vậy, nhiều không kể xiết.

    Bởi vì Ngụy Diễn đối với cách nói lên trời xuống đất luôn giữ lại thái độ hoài nghi.

    Càng khỏi nói là thuấn di.

    Đây chính là đề cập tới không gian pháp tắc, dù là người như hắn từ thế giới này xuyên không qua thế giới khác cũng đều không có đầu mối gì đâu.

    Cho nên hoài nghi duy nhất pháp bảo lên trời xuống đất thuấn di gì đó, rốt cục là Diêm giảng dạy nhìn qua trong ghi chép sách cổ, hay là theo tiểu thuyết internet hiện đại nhìn thấy đây?

    - Đây khẳng định không có khả năng thực hiện.

    Trước kia từng là sơn thần, hiện tại là thủy tinh lan yêu Lạc Nương khẳng định nói:

    - Thế giới này chịu tải không nổi thần khí như vậy xuất hiện.

    Thân là sơn thần, tuy rằng chỉ là một tiểu sơn thần bé nhỏ không đáng kể, nhưng phần thần tính lại làm cho nàng cảm nhận được một tia pháp tắc cao nhất trong thiên địa.

    Chính bởi vì như thế, cho nên nàng mới quyết đoán đem thần lực tống xuất, làm cho thiên sư như Ngụy Diễn mang theo nhóm tiểu yêu quái tiếp xúc xã hội nhân loại.

    Lời của Lạc Nương làm trong lòng Ngụy Diễn như có nhận thấy – đối với thế giới này mà nói, tồn tại như vậy đã được gọi là thần khí sao?

    Ngụy Diễn nghĩ lại, nếu không thể xuất hiện, vậy cũng không cần nhớ. Nhưng hắn cũng không ngăn cản giấc mộng của Diêm giảng dạy, dù sao trên đường sáng tạo đều sẽ xuất hiện rất nhiều bảo tàng làm cho người ta không tưởng được.

    Thật giống như nhựa cao su siêu năng ban đầu bị phát minh là tổ nghiên cứu vì sáng tạo một loại nhựa đặc thù, đáng tiếc cuối cùng lại làm ra tác phẩm thất bại làm cho người ta thống khổ - vô luận dùng cái gì đều cũng bị dính chặt gắt gao, căn bản không thể đạt được mục đích ban đầu, thẳng tới vài năm sau mới phát hiện đây là một phát minh vĩ đại hơn nữa rất nhanh được vận dụng cho việc dán khoang hành khách cho phi cơ.

    Lại giống như người phát minh lò vi sóng ban đầu chỉ là có mục đích sản xuất ra trang bị ống chân không dùng cho ra đa, ai ngờ khi thực nghiệm lại gặp ngoài ý muốn phát hiện kẹo chứa trong túi bị hòa tan, vì thế hắn phát hiện năng lượng của lò vi sóng tồn tại, do đó phát minh ra lò vi sóng.

    Nhưng điều như vậy, thần xui quỷ khiến được phát minh ra đều rất nhiều, Ngụy Diễn thật chờ mong Diêm giảng dạy có thể phát minh ra càng nhiều sản phẩm mới.

    Nhưng đó đều là chuyện của Diêm giảng dạy, Ngụy Diễn còn có chuyện của mình cần xử lý.

    - Phùng bà, Lạc Nương, hai vị xác định không đi chỗ Bách ca công tác sao?

    Đám tiểu yêu quái có động vật thuộc loại được bảo hộ, lại có ý đồ đi vườn bách thú hỗn ăn hỗn uống, Ngụy Diễn liền định chờ bọn họ lấy được chứng minh lương yêu lại nghĩ biện pháp an bài cho bọn họ đi vườn bách thú, có chút thì có thể nuôi trong nhà, Ngụy Diễn chuẩn bị an bài họ đi công tác trong khu mật thất đào thoát.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 139:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy nói lúc trước bọn họ có ý tứ muốn đi làm sủng vật cho nhân loại, nhưng thời đại này đi làm sủng vật yêu cầu cũng không thấp, vả lại cũng không nhất định sẽ gặp được gia đình thích hợp.

    Nhóm tiểu yêu vốn cũng mới từ trong núi rừng đi ra, trước kia không có kinh nghiệm ở chung với nhân loại, đối với an bài của Ngụy Diễn đều đáp ứng.

    Chỉ có Phùng bà cùng Lạc Nương có dị nghị.

    Lạc Nương lắc đầu, Phùng bà nói:

    - Mật thất đào thoát, lão nhân gia chân tay già rồi không nhúc nhích được, hơn nữa còn ầm ĩ ồn ào thật phiền phức.

    Tuy bản thân Phùng bà có thành kiến đối với nhân loại, nhưng cũng không tới nỗi không muốn tốt cho người khác, mà mật thất đào thoát nghe nói chính là dành cho người trẻ tuổi, nàng một cụ bà đi xem náo nhiệt làm gì.

    - Nhưng nếu không đi chỗ ấy, muốn tự mình tìm việc làm sao? Không biết hai vị muốn làm việc gì? Tôi có thể giúp hai vị tham khảo một chút.

    Phùng bà định nói chuyện chợt thấy Lạc Nương như muốn nói chuyện, vội vàng câm miệng, cũng hạ quyết tâm – sơn thần đại nhân (nội tâm của nàng kiên định xưng hô như vậy) muốn làm gì thì nàng đi theo làm đó!

    Đợi cho Tạ Bách đầu tư, Ngụy Diễn quản lý mật thất đào thoát chính thức mở ra, thời gian cũng tới ngày khai giảng.

    Từ nửa tháng trước Ngụy Nhạn tham dự vài cuộc thi xếp lớp trường trung học phổ thông, tiểu cô nương thật cố gắng, cho nên thành tích đều thật khá, mấy trường trung học đều vươn cành ô liu, cuối cùng Ngụy Nhạn trải qua suy nghĩ lựa chọn trường trung học tiếng nước ngoài bài danh chỉ khoảng giữa, có tính chất nửa công lập nửa tư nhân.

    Dùng lời của nàng mà nói, ngoại ngữ của nàng chưa tốt lắm, có thể giúp nàng bù đắp khuyết điểm.

    Tuy nàng chưa nói nguyên nhân khác, nhưng Ngụy cha cùng Ngụy Diễn đều hiểu nguyên nhân chân thật là vì trường học kia mỗi lần thit cuối tháng, thi học kỳ cùng thi cuối kỳ đều có học bổng, còn rất dày.

    Tiểu cô nương cũng muốn giảm bớt chút áp lực kinh tế cho trong nhà.

    Hai triệu nhìn như rất nhiều, nhưng ở địa phương tấc đất tấc vàng như Hoa Đô, cũng không qua được ngày tháng thảnh thơi.

    Ngụy cha cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp, hạ quyết tâm nhất định kinh doanh cho tốt, làm ra trò, làm cho bọn nhỏ có thể chuyên tâm học tập, không cần quan tâm đời sống trong nhà.

    Tiệm xuyến xuyến chính thức khai trương trước ba ngày Ngụy Diễn khai giảng.

    Lúc khai trương thập phần náo nhiệt, rất nhiều hộ gia đình trong tiểu khu đều đến ủng hộ.

    Hoàn toàn không cần Tạ Bách lo lắng, còn chuẩn bị làm cho người giúp sắm vai khách hàng chống đỡ mặt mũi.

    Sở dĩ sẽ xuất hiện loại tình huống này, trong đó còn có một tiểu nhạc đệm trọng yếu.

    Tuy rằng cách pha chế đồ gia vị là do Ngụy Diễn cung cấp, nhưng hắn cho thì cho, khẩu vị sau đó đều do Ngụy cha làm – tay nghề của hắn thường thường, nhưng nhiều năm mở buôn bán cái ăn cùng người giao tiếp cũng có một "lối buôn bán" riêng của mình.

    Lo lắng người Hoa Đô thừa nhận khẩu vị cay không tốt, Ngụy cha tính toán điều chỉnh một chút.

    Cho nên hắn chuẩn bị không ít xuyến xuyến giảm bớt độ cay trong nhà, sau đó dùng lý do bái phỏng hàng xóm đưa tới từng nhà trong tiểu khu.

    Mặc dù có một bộ phận gia đình không muốn nhận thực vật của người xa lạ, nhưng càng nhiều người thật khoái trá nhận lấy hơn nữa còn thử ăn sau đó phản hồi, đồng thời Ngụy cha còn mượn việc này mở ra hàng rào giữa hàng xóm trong tiểu khu, có thể nói một công đôi việc.

    Là khu nhà ở thuộc khu vực trường học, tự nhiên không thiếu người già cùng trẻ em, mà trẻ em rất thích loại thực vật chua cay như vậy, người già thì có ấn tượng rất tốt với Ngụy cha một thân nuôi dưỡng hai đứa con cho ăn học đầy đủ, hơn nữa Ngụy Diễn là sinh viên Hoa Đô, Ngụy Nhạn cũng vào trường trung học tiếng nước ngoài Hoa Đô, hai trường học này cũng là trường học cấp điện phủ trong lòng người bản địa, cho nên ngày khai trương chỉ nói khách hàng trong tiểu khu đến ủng hộ cũng chật ních tiệm xuyến xuyến.

    Đương nhiên, bắt mắt nhất vẫn là Tạ Bách tuy đã trở lại đoàn phim nhưng vẫn không quên dặn dò người đại diện Hoàng ca giúp tặng tới lẵng hoa thật lớn thật xinh đẹp.

    Hơn nữa dựa vào "dấu hiệu" nổi bật này, hấp dẫn lực chú ý của người đi đường lui tới, dù là bởi vì Hoa Đô nghiêm cấm đốt pháo hoa nên không ồn ào nhiệt náo hấp dẫn người, cũng làm cho cửa hàng chen chúc tràn đầy.

    Ngụy Diễn cùng Ngụy Nhạn đều bận rộn chân không chạm đất.

    - Không được, phải tìm người phục vụ, bằng không chờ mấy ngày nữa con cùng Nhạn Nhạn tựu trường, một mình cha phải vội như con quay.

    Ngụy Diễn ngồi phịch trên sô pha, cả người giống như là chất lỏng – hắn cảm thấy để cho hắn đánh nhau với hơn chục ác quỷ cũng không mệt mỏi tới như vậy, dù sao đối phó ác quỷ chỉ cần lãnh khốc vô tình chuyển vận thì tốt hơn, nhưng chiêu đãi khách nhân cần nhiệt tâm săn sóc thật chu đáo.

    Ngụy Nhạn cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng nàng không nói lời nào, bởi vì nàng đã mệt nói không nên lời.

    Ngụy cha cũng thở ra một hơi thật dài, thể trạng của hắn cường tráng, sau khi giải ngũ cũng kiên trì rèn luyện, cho dù sinh ý ở huyện Nguyên Khẩu nóng nảy vẫn chưa từng bận rộn tới loại trình độ này.

    Quả nhiên không hổ là Hoa Đô.

    Nhưng mà..

    - Việc mời người cũng không gấp gáp như vậy đi? Hôm nay chỉ là hoạt động khai trương, cho nên khách hàng rất nhiều, chờ độ nóng nảy đi qua, lưu lượng sẽ ít hơn rất nhiều, đến lúc đó một mình cha cũng ứng phó được.

    Dù sao trình độ kinh tế của Hoa Đô rất cao, mời người hỗ trợ tiền lương ít nhất phải 3000 trở đi, điều này làm cho Ngụy cha đã quen tiền lương 2000 ở huyện Nguyên Khẩu có chút do dự.

    Hơn nữa theo lời của hắn lúc này mới khai trương, cửa hàng có hấp dẫn được khách hay không còn chưa thể xác định, đến lúc đó tiền điện nước thuê mặt bằng đều là số chi không nhỏ, lại mời người làm sẽ không tốt.

    Ngụy Diễn không đồng ý:

    - Lưu lượng khách sẽ thiếu? Cha, cha đối với tài nghệ của mình, đối với phối phương của con đối với số lượng dân cư Hoa Đô có phải có giải thích sai lầm gì hay không? Tin tưởng con, sinh ý sẽ càng ngày càng tốt! Thay vì tới khi đó bề bộn đi nhận người, không bằng sớm chuẩn bị tốt hơn. Phòng ngừa chu đáo, vẫn tốt hơn đợi lâm thời phát sinh biến cố rối loạn mới đi tìm thì đã muộn.

    Ngụy Nhạn cũng gật đầu:

    - Đúng rồi cha, lúc trước Bạch Thứ không phải nói thân thể cha cũng cần có đủ thời gian nghỉ ngơi sao? Nếu cha quá bận rộn, thân thể suy sụp, con cùng anh trai làm sao bây giờ?

    Ngụy cha chà xát mặt:

    - Được rồi, cha sẽ đem thông báo nhận người dán lên..

    - Vậy phải đợi bao lâu? Cha, thật ra con có hai người muốn giới thiệu.

    Ngụy cha giật mình:

    - Hai người?

    Dừng một chút hắn kịp phản ứng, cười mắng:

    - Tiểu tử con sớm đã chuẩn bị xong rồi, còn hỏi cha sao?

    Ngụy Diễn nghiêm trang:

    - Cha là chủ gia đình, dù sao cũng phải trải qua sự đồng ý của cha đi?

    Ngụy cha thầm nghĩ, còn không biết ai là chủ gia đình đây?

    Nhưng lời này hắn sẽ không nói, nếu con trai nói mình là chủ gia đình, vậy mình cần làm tốt việc này.

    - Nhưng hai người có phải hơi nhiều hay không?

    Ngụy Diễn lắc đầu:

    - A, sẽ không, chẳng qua họ có chút vấn đề nhỏ về thân phận, không biết cha có để ý hay không.

    Trong lòng Ngụy cha có chút dự cảm không hay:

    - Có quan hệ với lần rồi con đi ra ngoài?

    Ngụy Diễn cười toét miệng:

    - Quả nhiên là cha, chuyện gì cũng không thể gạt được cha.

    Ngụy cha nhìn Lạc Nương vẻ mặt ưu sầu, dáng người lả lướt nhỏ nhắn, cùng với Phùng bà tóc hoa râm, nếp nhăn thật sâu, nói:

    - Thể chất này, làm người phục vụ.. có chịu nổi cường độ không tác hay không vậy?
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 140 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa dứt lời, Lạc Nương liền hiện trường biểu diễn tay không bưng nồi – là mỗi tay cầm một cái nồi chứa đầy thực vật!

    Nồi xuyến xuyến của Ngụy gia lúc mùa hè là xuyến xuyến nguội, là nồi đất định chết, vốn nặng sáu cân, bỏ thêm nước canh tràn đầy cùng nguyên liệu nấu ăn xuyến xuyến, ít nhất nặng hơn mười cân!

    Mà cô gái yếu đuối trong mắt Ngụy cha chẳng những một tay cầm lên, còn mỗi tay một nồi, vững vàng cầm chắc, còn đi qua đi lại mấy lần, hoàn toàn không sánh chút nước lèo ra ngoài.

    Ngụy cha tự nhận chính mình cũng không làm được điểm này.

    Phùng bà cũng không cam chịu yếu thế, vung tay lên, mặt bàn cùng mặt đất bao phủ một tầng sương mù hơi mỏng, đợi sương mù tản đi toàn bộ tro bụi cùng dầu mỡ vấy bẩn trên bàn cùng mặt đất hoàn toàn biến mất vô tung.

    Ngụy Diễn:

    - Phùng bà, bà không phải dùng hình tượng hão huyền để che mắt chứ?

    Phùng bà không tình nguyện mở miệng:

    - Lão thân sẽ không làm loại chuyện này, đều đưa vào trong thùng rác hết cả rồi.

    Ngụy Nhạn tò mò chạy tới nhìn xem:

    - Thật sự nha! Đống giấy vệ sinh vừa rồi còn không ở trong thùng rác đâu!

    Ngụy cha chợt nhớ tới – một già một trẻ trước mắt vốn không phải là người!

    Hắn nuốt nước bọt, nhìn qua Ngụy Diễn:

    - Thật, thật có thể mời bọn họ sao?

    Ngụy Diễn:

    - Yên tâm đi cha, Lạc Nương bọn họ đều có chứng minh lương yêu, hơn nữa Phùng bà luôn nghe lời của Lạc Nương, an toàn được bảo đảm.

    Để cho tiện đi lại trong nhân gian, Lạc Nương còn đặc biệt biến hóa bên ngoài của mình – chủ yếu là màu tóc cùng màu da, từ sau khi nàng trở thành thủy tinh lan yêu, tóc của nàng biến thành màu trắng. Ngụy cha trộm kéo Ngụy Diễn qua một bên nhỏ giọng hỏi:

    - Vậy thù lao của họ đây? Làm sao kết toán?

    Thính lực của Lạc Nương cùng Phùng bà vượt qua người thường, tuy rằng Ngụy cha tự cho là mình nhỏ giọng, nhưng vẫn làm cho hai nàng nghe được thật rõ ràng.

    Vốn hai nàng còn tưởng hắn sợ hãi cùng hoài nghi hai nàng đâu, không ngờ là quan tâm bọn họ?

    - Cha yên tâm, tiền lương của bọn họ cũng như người phục vụ cùng người làm vệ sinh bình thường, phúc lợi chính là trà lạnh chuyên dành cho nhà chúng ta dùng là được.

    Trà lạnh là lúc trước Danley mặt dày mua về.

    Người thường uống vào mắt sáng tinh thần sảng khoái, nhưng đối với yêu quái mà nói có thể giúp ngưng thần tĩnh khí, thật có lợi cho việc tu hành của bọn họ.

    Nhưng phải cần đích thân Ngụy Diễn chế tạo mới có hiệu quả này, cho nên trọng lượng cũng không nhiều, chỉ gia đình uống thì đủ, nhiều hơn cũng không có.

    Bản thân Ngụy Diễn cũng không nghĩ tới vốn chỉ có một lần vô tình mời Lạc Nương nếm qua, kết quả lại bị nàng muốn lấy được, còn chủ động yêu cầu đến cửa hàng xuyến xuyến của Ngụy gia hỗ trợ, tiền lương tùy ý, nhưng cần cam đoan đủ trọng lượng trà lạnh mỗi ngày.

    Ngụy Diễn – cũng không quá hiểu tâm tư của yêu quái.

    - Đinh linh linh..

    Tiếng chuông tan học thanh thúy vang lên, nguyên bản giáo viên đang giảng bài liền buông bút:

    - Được rồi, buổi học tới đây, còn lại đợi tiết sau chúng ta tiếp tục.

    Nói xong trực tiếp thu lại giáo án, gọn gàng linh hoạt rời khỏi phòng học.

    Dùng lời nói của bạn ngồi cùng bàn, giáo viên đều dựa theo giờ dạy học cấp tiền lương, dạy quá giờ đối với bọn họ cũng không có chỗ tốt gì.

    Giáo viên rời đi, nguyên bản phòng học yên lặng biến thành ầm ĩ ồn ào, bởi vì là tiết học cuối cùng, cho nên mọi người tranh thủ thời gian thu thập túi sách – cũng không phải về nhà, mà là cần đi tới lớp học thêm của mình.

    Nói là lớp học thêm trên thực tế vẫn còn ở trong trường học, giáo viên giảng bài cũng là giáo viên của trường, chỉ là nội dung giảng dạy không phải tri thức trong sách giáo khoa, mà là ngoại ngữ/ đàn dương cầm/ đàn violon/ triệt quyền đạo/ hội họa/ trống vân vân..

    Tựa như những lớp học thêm ngoài trường, các giáo viên cũng có thể thông qua phương thức này kiếm thêm thu nhập.

    Dựa theo tình huống phổ biến, lớp học kiểu như vậy không được cho phép, nhưng bởi vì trung học tiếng nước ngoài là theo hình thức nửa công nửa tư, đại bộ phận học sinh kinh tế giàu có, cho nên ở phương diện này yêu cầu cũng không nghiêm khắc.

    Thậm chí các gia trưởng còn ủng hộ nhi đồng học thêm kỹ năng khác ngoài học tập theo quy định.

    Giáo viên đảm nhiệm dạy loại trường học này, không nói là kỹ năng toàn năng, đều có chuyên môn riêng của mình, bằng không cũng sẽ không làm cho các gia trưởng cam tâm tình nguyện buông tha những lớp học thêm ngoài trường mà để con em mình báo lớp học thêm trong trường.

    Đương nhiên ở trong trường học cùng nhau học tập, hoàn cảnh càng thêm quen thuộc cùng an toàn cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu.

    Ngụy Nhạn cũng gia nhập lớp học thêm hội họa.

    Đại khái những người không thông thạo trao đổi cùng bên ngoài kỳ thật trong nội tâm có một thế giới càng thêm muôn màu muôn vẻ, Ngụy Nhạn trước kia vốn rất thích hội họa.
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 140 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng trước kia trong nhà không có điều kiện cho nàng mua thuốc màu bút vẽ cùng đưa nàng vào học lớp năng khiếu như vậy, cho nên nàng chỉ tự làm mình vui, dùng loại tranh vẽ chỉ giá trị một đồng cùng bút màu rẻ tiền hoặc là ở góc giấy nháp tùy tiện vẽ.

    Đối với sở thích của con gái, Ngụy cha kỳ thật luôn hiểu biết, nhưng khi đó điều kiện kinh tế trong nhà không được, hắn luôn vì điều này mà tự trách chính mình.

    Cho nên lúc trình diện trường học hắn biết trong trường còn mở lớp học năng khiếu, Ngụy cha liền hạ quyết tâm cần thỏa mãn sở thích của con gái.

    Trên thực tế Ngụy Nhạn không định đi học, bởi vì những lớp năng khiếu này đều cần giao tiền ngoài định mức, hơn nữa giá cả còn không rẻ, nhưng vô luận là cha hay anh trai đều kiên trì báo danh cho nàng, dựa vào cái gì nhi đồng nhà người ta có nhà bọn họ không có? Cũng không phải không trả nổi tiền học phí!

    Bạn ngồi cùng bàn của nàng cũng đăng ký lớp hội họa, khác với Ngụy Nhạn là thật lòng muốn học tập, bạn của nàng thì bởi vì giáo viên dạy lớp hội họa trẻ tuổi tuấn mỹ - trên thực tế bởi vì trong nhà có tiền, nàng báo lớp năng khiếu thuần túy là vì thích thú, cho nên từ nhỏ đến lớn nàng thay đổi không ít lớp học như vậy, duy nhất không thay đổi là giáo viên dạy học có đủ soái hoặc là đủ xinh đẹp hay không.

    Đúng vậy, thân là một nhan khống "chính tông", sao có thể phân nam nữ đâu!

    Cũng may tuy nàng học tập làm việc chỉ có ba phút nhiệt độ, nhưng cũng không phải loại người bởi vì trong nhà có tiền nên biến thành hùng hài nhi (con được cưng chiều hư hỏng), hơn nữa bản chất nhan khống, bởi vậy từ sau khi Ngụy Nhạn xếp lớp chuyển trường vào học, nàng đối với người bạn ngồi cùng bàn tuy đến từ tiểu địa phương xa xôi nhưng bề ngoài thật xinh đẹp phù hợp thẩm mỹ của nàng thái độ vẫn thật thân mật.

    Nhất là buổi khai giảng chứng kiến anh trai của bạn cùng bàn đưa em gái đi học là Ngụy Diễn, thái độ với Ngụy Nhạn càng thêm nhiệt tình.

    Trời ạ, đừng hỏi, hỏi chính là lỗi của nhan cẩu (thích sắc đẹp) mà thôi.

    Nhưng cũng may có sự nhiệt tình chủ động của nàng, Ngụy Nhạn không đến nỗi cô độc trong lớp học.

    Dù sao nhi đồng của trường học này từ nhỏ đã nhận giáo dục tinh thông, kiến thức rộng rãi, thật dễ dàng sinh ra khoảng cách với những nhi đồng đến từ vùng quê xa xôi.

    Lúc Ngụy Nhạn đi vào phòng học, đã có hai phần ba học sinh đang ngồi, giáo viên trẻ tuổi anh tuấn hấp dẫn không ít cô gái, bạn ngồi cùng bàn Nhạc Đào trực tiếp ôm cằm say mê nói:

    - Hôm nay thầy Bonova mặc áo sơ mi màu lam, ngao ngao, hôm nay tôi cũng mặc váy màu lam, thật là có duyên phận đâu!

    Ngụy Nhạn nhìn các nữ sinh đều mặc đồng phục váy màu lam, còn nghĩ tới sáng hôm nay nam minh tinh nàng thích Kim Minh Quang đêm qua ở trong show truyền hình đeo trang sức cùng một khoản với nàng, bốn bỏ năm lên chính là khoản tình lữ..

    Trời ạ, được rồi, cô cao hứng là tốt rồi.

    Nội dung bài học đối với Ngụy Nhạn mà nói có chút nghiêng lệch, tuy bọn họ chỉ là lớp sơ cấp, giảng chỉ là phác họa cùng sắc thái, nhưng từ huyện Nguyên Khẩu cho tới bây giờ nàng chưa từng tiếp xúc qua những tri thức này nên đối với nàng mà nói vẫn có chút cố hết sức.

    Nhưng Ngụy Nhạn là người không chịu thua, từ sau khi có lựa chọn liền tiến hành học bù – Ngụy Diễn đặc biệt mua một di động cho nàng lúc khai giảng, dù sao Hoa Đô không giống như huyện Nguyên Khẩu, toàn bộ học sinh đều có di động, nếu chỉ có một mình nàng "đặc lập độc hành" thì quá chói mắt.

    Vẫn là câu nói kia, không điều kiện thì còn có thể nhẫn nại, nhưng có điều kiện vì sao không lấy xung quanh mình làm chuẩn đây?

    Trở lại chuyện chính, bởi vì có di động, cho nên Ngụy Nhạn vơ vét thật nhiều tư liệu về phác họa trên mạng cùng một ít trực tiếp học tập phác họa, hơn nữa tự mình dùng tiền tiêu vặt mua không ít giấy bút trở về luyện tập – tựa như mỗi lúc trời tối nàng đều bỏ ra một giờ luyện tập ngoại ngữ.

    Hiện tại tuy nàng so ra còn kém hơn bạn học ở thành phố, nhưng cũng không có nghĩa ngày sau nàng vĩnh viễn không thể đuổi kịp.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 141 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vậy một tuần sau, Ngụy Nhạn không nói là đột nhiên tăng mạnh, ít nhất không còn lót đáy trong lớp học.

    Đối với biến hóa của Ngụy Nhạn, Nhạc Đào thật có cảm xúc, chính nàng là người không có nghị lực nhiệt độ chỉ ba phút, cũng may gia cảnh làm cho nàng có thể "có mới nới cũ" như vậy, "nửa chừng bỏ dở", nhưng bản thân nàng thật thưởng thức loại người có thể kiên trì tiến tới.

    Cho nên chỉ thoáng si mê một chút nàng liền kéo cánh tay Ngụy Nhạn đi tìm vị trí tốt – tốt nhất có thể 360 độ phương vị thưởng thức khuôn mặt tuấn soái của thầy giáo mới tốt.

    Vận khí của hai nàng không sai, vừa lúc còn có vị trí bên cạnh nhau, Nhạc Đào vội vàng lôi kéo nàng ngồi xuống – ai ngờ vừa ngồi xuống, còn chưa nóng chỗ, một thân ảnh mang theo mùi nước hoa vội vàng chạy tới, ngay sau đó liền vang lên thanh âm hổn hển:

    - Hai cô ngồi vị trí của tôi!

    Ngụy Nhạn nghe tiếng vừa nhìn, đập vào trong mắt là một nữ sinh có mái tóc cuộn sóng ngang vai, thoạt nhìn như là uốn tự nhiên. Trên khuôn mặt tinh xảo có đôi mắt thật to, đuôi mắt hơi xếch, nhìn như một con mèo nhỏ.

    Ánh mắt đầu tiên vừa nhìn làm Ngụy Nhạn sản sinh một cỗ thân cận cùng thích, nhưng chưa được vài giây sau đã bị ngữ khí cao ngạo của đối phương đánh vỡ:

    - Có nghe thấy không? Các cô tránh ra, đây là vị trí của tôi!

    - Người nào không biết lớp năng khiếu đều là tùy tiện tới trước ngồi trước sao? Vị trí của cô? Vậy cô kêu nó một tiếng xem nó có đáp ứng không?

    Nhạc Đào đối chọi gay gắt.

    - Cô cố tình gây sự! Cô biết tôi là ai không?

    Tiểu nha đầu vóc dáng không lớn, tính tình thật không nhỏ.

    - Ái chà, cô là ai nha? Nói nghe một chút, để cho tôi xem là vị công chúa của quốc gia nào tới?

    Nhạc Đào cũng không chiều theo tính tình của nàng, ai còn không phải là bảo bối của gia đình họ đâu.

    - Cô! Tôi không phải công chúa của quốc gia nào, nhưng vẫn tốt hơn quỷ nghèo trong nhà không có tiền.

    Đoạn Hân Duyệt có ý ám chỉ nhìn thoáng qua Ngụy Nhạn, ánh mắt dạo qua một vòng trên dây buộc tóc giá rẻ trên tóc nàng.

    Vẻ mặt Ngụy Nhạn nháy mắt liền khó xem – nhưng không phải vì đồ buộc tóc rẻ tiền của mình, mà là bị ánh mắt ghét bỏ của tiểu nha đầu đánh giá.

    Nói thật, từ nhỏ tới lớn nàng biết gia cảnh nhà mình không bằng người khác, đã sớm xem thường.. hoặc là nói đã thói quen người khác thường thường quẳng ném ánh mắt khi dễ, vả lại sau khi chuyển trường vào lớp này, nàng cũng ý thức được sự chênh lệch giàu nghèo càng lớn.

    Xa thì không nói, liền tỷ như Nhạc Đào, đồ buộc tóc của nàng đều hơn ba trăm, cũng không phải giá rẻ như của mình ba đồng năm cặp.

    Nhưng trải qua hơn nửa năm nay, đã làm cho tâm tình của nàng điều chỉnh không ít – phải, trong nhà người khác có tiền, nhưng nhà của nàng hiện tại cũng không nghèo a ; huống hồ anh trai của nàng còn là trạng nguyên tỉnh, còn vào trường đại học Hoa Đô, lại nhận thức đại minh tinh Tạ Bách chạm tay có thể bỏng, trong nhà còn có bảo hộ linh Soái Soái cùng con nhím bạch tiên y thuật siêu cấp giỏi.. những người giàu có có được những thứ này sao?

    Nhưng vì sao bị nữ sinh này dùng thái độ vênh váo đắc ý đối đãi, nàng lại cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cảm giác trên mặt rát bỏng, đau đớn như bị dao nhỏ cắt thịt đây?

    Nhưng Ngụy Nhạn cũng không phải tính khí bị khi phụ thì chính mình phải yên lặng chịu đựng, ngược lại, nàng càng bị khinh thường thì càng cắn răng đỗi cùng đối phương, từ trình độ nào đó mà nói cùng mẹ đẻ của nàng « dùng tất cả biện pháp nỗ lực phấn đấu » rất là tương tự.

    Chẳng qua hiện tại nàng còn chưa tới mức không từ một thủ đoạn nào.

    Cho nên Ngụy Nhạn cũng không lùi nửa bước:

    - Có chút người có tiền như vậy, cũng không thấy được dùng tiền đem nhà nhồi đây?

    -!

    Đoạn Hân Duyệt mày liễu dựng thẳng, đang muốn phát cáu khóe mắt lại chú ý thầy giáo tuấn mỹ đã đi tới cửa phòng học, không muốn ở trước mặt thấy giáo biểu hiện ra một mặt mãnh liệt không nói lý lẽ của mình (Ngụy Nhạn: Cô thật rất có tự mình hiểu lấy), nàng chỉ có thể căm giận trừng mắt liếc nhìn Nhạc Đào cùng Ngụy Nhạn một cái, không cam lòng đi ra mặt sau phòng học tìm chỗ tương đối xa ngồi xuống, nhưng nhãn cầu chuyển động, vừa nhìn không tính toán nuốt xuống cơn tức này.

    Ngụy Nhạn cũng sinh lòng chán ghét đối với Đoạn Hân Duyệt – nàng trước đó nhất định ăn sai cái gì, cho nên mới cảm thấy được tiểu nha đầu này thân thiết, rõ ràng thật sự làm người chán ghét vô cùng!
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 141 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nhạn Nhạn, cô đừng nóng giận, nha đầu Đoạn Hân Duyệt luôn ỷ trong nhà mình có tiền, còn là em gái của hiệu thảo, bình thường túm vô cùng, ai cũng chướng mắt, nhất là đối với nữ sinh, thái độ đặc biệt kém, bởi vì nàng là huynh khống (ý là thích anh trai của mình tới mức phát cuồng), cảm giác toàn bộ nữ sinh đều thích anh của nàng.

    Nhạc Đào nhỏ giọng an ủi Ngụy Nhạn.

    Trong lòng Ngụy Nhạn đang nghẹn tới hoảng, nghe được Nhạc Đào nói miễn cưỡng khởi lên tinh thần:

    - Tôi không thèm tức giận đâu, cùng loại người đem chuyện mình có tiền bắt tại bên miệng mà tức giận thật quá thấp kém.

    Nàng không muốn tiếp tục đề tài này, vì thế biểu hiện thật cảm thấy hứng thú.

    - Đúng rồi, Nhạc Nhạc, cô nói hiệu thảo là ai vậy?

    Nhạc Đào vốn cũng không biết an ủi người, thuận thế bát quái nói:

    - Hiệu thảo trường học chúng ta kêu Đoạn Kỳ Thụy, bộ dạng soái, giỏi vận động, học tập cũng lợi hại, tính cách cũng rất ôn nhu, hoàn toàn khác hẳn Đoạn Hân Duyệt, thật được nữ sinh hoan nghênh! Nhưng ở học ở lớp khác, bình thường cô tan học cũng không rời phòng học cho nên còn chưa từng gặp mặt.

    Ngụy Nhạn tò mò lại chế nhạo nói:

    - Nga? Trong những nữ sinh kia cũng có cô sao?

    Khuôn mặt Nhạc Đào đỏ lên, sau đó lắc đầu:

    - Nếu chỉ là Đoạn Kỳ Thụy có lẽ tôi còn thích, nhưng vừa nghĩ tới em gái của hắn, hơn nữa hắn vẫn còn rất cưng chiều em gái mình, tôi đã cảm thấy không được..

    Nhạc Đào cũng không thể không biết xấu hổ nói, Đoạn Kỳ Thụy cũng được xem là mối tình đầu của nàng.

    Đáng tiếc chính là nàng vừa mới biết yêu, liền ngẫu nhiên bắt gặp em gái Đoạn Kỳ Thụy châm chọc nữ sinh viết thư tình thông báo cho anh của nàng, lời nói thật ác độc, thái độ còn mãnh liệt, làm cho mối tình đầu vừa nảy sinh của Nhạc Đào nháy mắt liền chết yểu – nghĩ nếu mình thích Đoạn Kỳ Thụy cần phải giao tiếp với em gái huynh khống của hắn, Nhạc Đào đã cảm thấy nhân sinh không đáng.

    Mối tình đầu chẳng hạn, không phải là dùng để chết sao, a ha!

    - Trên đời này còn rất nhiều soái ca, tỷ như anh của cô, tôi cảm thấy anh của cô còn đẹp hơn Đoạn Kỳ Thụy rất nhiều!

    Nguyên bản chỉ là tùy tiện nói nói, nhưng Nhạc Đào càng nói càng cảm thấy được ánh mắt tỏa sáng:

    - Nhạn Nhạn, khi nào lại để ca ca cô tới trường đón cô đây! Chúng ta là bạn tốt, anh trai cô tôi cũng có thể gọi là ca ca đi?

    Vẻ mặt Ngụy Nhạn khiếp sợ, nàng lại không có cảm giác gì khó chịu, thầm nghĩ anh trai mình cũng bị theo dõi:

    - Hắn bận rộn học tập đâu, hơn nữa nói không chừng hắn ở trong trường đại học đã tìm được người mình thích thì sao?

    Nàng thật thích người bạn mới như Nhạc Đào, nhưng lại không muốn bạn mới của mình trở thành chị dâu của mình.

    Nàng cũng không phải huynh khống, chỉ cảm thấy được Nhạc Đào cùng anh trai cũng không phải loại người cùng một thế giới, không cần làm cho Nhạc Đào tăng thêm thương cảm.

    - Ha ha ha ha, Nhạn Nhạn cô suy nghĩ nhiều.

    Đầu tường của Nhạc Đào đặc biệt nhiều, hơn nữa nàng còn thường xuyên đi tường, nhưng đối với nam nữ đều chỉ là thái độ thuần khiết thưởng thức, cho dù là thích sao kim cũng không làm loại fan bạn gái hay là fan lão bà.

    Huống hồ theo nàng xem, tiểu ca ca soái khí đương nhiên cần xứng với một tiểu ca ca soái khí khác – hàng năm nàng trà trộn trong những diễn đàn hoạt hình/ hủ nam hủ nữ.. nội tâm nàng yên lặng bổ sung.

    Lúc này Ngụy Diễn đang nghe bạn cùng phòng tình cảm mãnh liệt phát biểu đột nhiên cảm giác được nổi da gà, nhưng cũng không cảm nhận được có ác ý, bởi vậy chỉ cho rằng gần bên có âm khí lướt qua.

    Đối với loại tình huống này, từ ban đầu khẩn trương hắn rất nhanh đã tập mãi thành thói quen.

    Đại học Hoa Đô tuy là một trong những học phủ cao cấp nhất, nhưng cũng không phải không có du hồn lảng vảng.

    Trên thực tế Ngụy Diễn còn chưa phát hiện có trường học nào không có chút sự vật thần quái tồn tại, chỉ là số lượng nhiều hoặc ít mà thôi.

    Chỉ cần có người, cũng rất dễ dàng hấp dẫn hoặc là chế tạo ra một ít "đồ vật này nọ".

    Thậm chí bởi vì lịch sử xây dựng đại học Hoa Đô đã lâu, quỷ hồn, hiện tượng thần quái chẳng hạn còn nhiều hơn những trường học khác rất nhiều.

    Cũng may đại học Hoa Đô đại khái bởi vì nuôi dưỡng ra rất nhiều nhân tài kiệt xuất, những nhân tài này còn làm ra rất nhiều thành tích, sau đó hồi báo phúc nguyên cho trường học thật dày, quỷ hồn trong trường đại đa số không có ác ý, rất nhiều chỉ chọn trong lúc dạy học ngồi ở một vị trí sững sờ ngẩn người, sau khi tan học lại tự mình bay loạn khắp nơi mà thôi.

    Nếu đã như vậy, Ngụy Diễn cũng không thèm để ý, coi như là "bạn học" có chút khác biệt mà thôi.

    - Nè, Ngụy Diễn, cậu suy nghĩ được thế nào?

    Bạn cùng phòng nói xong nhìn thấy Ngụy Diễn đang nhìn chằm chằm vào hư không, có chút bất mãn quơ quơ tay trước mắt hắn.

    Ngụy Diễn nhìn hắn:

    - Tôi không quá hứng thú với nông gia nhạc, lễ quốc khánh tôi chuẩn bị quay về nhà một chuyến.

    Tuy trong nhà cách trường học rất gần, cũng chỉ là khoảng cách vài trạm xe điện ngầm, nhưng từ sau khi nhập học hắn vẫn chưa quay về nhà lần nào đâu.

    Bởi vì bọn họ vừa khai giảng liền bị kéo đi huấn luyện quân sự, trực tiếp tập huấn hai mươi hai ngày, sau khi kết thúc ngày hôm sau chính là thứ hai, lại bắt đầu chính thức nhập học nghe giảng bài.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 142 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì thế toàn bộ sinh viên đại học năm nhất đều học đủ một tuần, vừa lúc gặp được lễ quốc khánh cho nghỉ, rốt cục được nghỉ ngơi cùng thả lỏng.

    - Ai nha cậu còn là một bảo bảo sao? Lại nhắc phải về nhà, chúng ta thật vất vả tiến vào đại học, sớm nên tự mình độc lập sinh sống!

    Bạn cùng phòng khuyên nhủ.

    Ngụy Diễn không dao động:

    - Lễ quốc khánh tôi có ước hẹn.

    Bách ca nói có thể tranh thủ quay phim xong ngày quốc khánh.

    Bạn cùng phòng buột miệng hỏi:

    - Hẹn với ai? Bạn gái của cậu sao?

    Ngụy Diễn:

    - Người nhà.. cùng người tôi thích.

    Không đợi đối phương buông lỏng một hơi, một người bạn khác nháy mắt:

    - Tiểu Tùng tử quan tâm đời sống tình cảm của Ngụy Diễn như vậy sao?

    Người bạn kia có chút buồn bực:

    - Mễ Bằng Trình cậu nói nhăng gì đấy!

    Nhưng dưới ánh nhìn soi mói của Ngụy Diễn, thanh âm của hắn không tự giác nhỏ đi nhiều:

    - Ai nha, kỳ thật lần này đi nông gia nhạc còn có nữ sinh trường học khác.. đều là sinh viên, trừ bỏ học tập vấn đề cá nhân cũng nên sớm giải quyết một chút thôi! Nếu còn không sớm xuống tay, mỹ lệ tiểu thư tỷ tỷ đều sẽ bị những người khác bắt cóc. Đây chính là mỹ nữ chất lượng cao của trường đại học truyền thông Hoa quốc a!

    Đại học truyền thông Hoa quốc, bí mật bị các học sinh cho rằng có nhiều mỹ nữ hơn cả đại học truyền hình điện ảnh Hoa quốc.

    Hà Lâm Tùng vừa lúc có một bạn học có quan hệ xem như không sai vừa lúc ở trong trường học này, cho nên liền sinh ra ý tưởng kết giao quan hệ hữu nghị.

    Thiếu niên nào mà không có mộng xuân, Hà Lâm Tùng tự nhiên cũng ôm ấp sau khi tiến vào đại học tìm một bạn gái xinh đẹp cho mình.

    Đáng tiếc chuyên nghiệp của bọn họ tăng nhiều cháo thiếu, chỉ có mấy nữ sinh cũng đều say mê học tập, lại không có loại hình mà Hà Lâm Tùng yêu thích, cho nên hắn mới đem ánh mắt phóng lâu xa hơn.

    Trước mắt không phải có cơ hội tốt?

    Cùng nhau kết bạn đi ra ngoài vài ngày chơi, nói không chừng đợi qua lễ quốc khánh, hắn sẽ cởi đan rồi đây?

    Chỉ là hắn không nghĩ tới bạn học mình biết được bạn cùng phòng của hắn chính là trạng nguyên tỉnh (Hà Lâm Tùng: Sớm biết sẽ không khoe khoang), liền ý không ở trong lời nói để cho hắn mời trạng nguyên tỉnh đi chơi để cho các nàng thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ.

    Hà Lâm Tùng cực kỳ phiền muộn.

    Hắn vẫn có chút tự mình hiểu lấy, lúc Ngụy Diễn huấn luyện quân sự còn có thật nhiều nữ sinh thậm chí là sư tỷ hữu ý vô ý chăm chú nhìn, nếu Ngụy Diễn chịu đi ánh mắt của các nàng cũng không nhìn hắn.

    Hắn vốn tính toán tìm vài nam sinh cũng tương tự như mình hoặc kém hơn mình một chút cùng đi, "tô đậm" chính mình.

    Nhưng dưa hái xanh không ngọt, người ta đều có người mình thích, đến lúc đó hắn mời không được nói vậy những nữ sinh kia cũng sẽ không quá trách hắn.

    Bạn cùng phòng mới trêu chọc Hà Lâm Tùng nghe vậy có chút tâm động:

    - Hà Lâm Tùng, các cậu đi mấy người? Ngụy Diễn không đi tôi đi được không?

    Hà Lâm Tùng giật mình – bộ dạng Mễ Bằng Trình tuy cũng không kém, tuy rằng (tự giác) còn kém hơn mình một chút, nhưng vẫn là chàng trai mày rậm mắt to:

    - Được, thêm cậu nữa.

    Phòng ngủ của bọn họ là bốn người, Hà Lâm Tùng mời Ngụy Diễn thì Mã Lai đã đi xã đoàn tham gia hoạt động, sau khi trở lại nghe nói việc này, cũng nhịn không được tự tiến cử mình – hắn là người phương nam vùng ven biển, lễ quốc khánh sẽ không về nhà, cho nên.. đều là thiên nhai độc thân cẩu, gặp lại cần ôm đoàn sưởi ấm.

    Hà Lâm Tùng cũng không cự tuyệt, dù sao hắn cảm thấy được trong bốn người hắn là tối tịnh tể (ý bảo người nổi bật) chỉ sau Ngụy Diễn, cho nên hoàn toàn không lo lắng Mễ Bằng Trình cùng Mã Lai giành nổi bật của hắn.

    Đối với sinh viên mà nói, lễ quốc khánh cũng không nhất định phải tính từ ngày nghỉ đầu tiên, chỉ cần không có tiết học, hoặc là không có môn trọng yếu bắt buộc thì bọn họ đều lựa chọn trước tiên xuất phát.

    Dùng danh nghĩa – tránh giờ cao điểm du lịch hoàng kim.

    Ba người Hà Lâm Tùng cũng như vậy, buổi sáng trước ngày nghỉ một ngày học xong, trừ bỏ Ngụy Diễn ba người khác liền vội vàng đợi trời tối liền thu thập xong hành lý vác lên vai chuẩn bị vọt ra khỏi trường học.

    Nông gia nhạc mà bọn họ đặt phòng bắt đầu tính phí ăn ở từ 12h trưa, cho nên bọn họ tính toán lúc này chạy qua trường đại học truyền thông Hoa quốc đón nhóm nữ sinh, rốt cục đến địa điểm ước hẹn cũng khoảng 1h trưa là kịp.

    Ba người bọn họ chuẩn bị gọi taxi cùng đi.

    Bọn họ gọi xe trên APP, khác với ứng dụng gọi xe bình thường, có thể tự mình lựa chọn kiểu xe, cũng có thể lựa chọn có muốn tự lái xe hay không, thật được lòng khách hàng, vừa lúc thích hợp cho những người không có xe mà nhân số lại nhiều như bọn họ, khá được khách hàng hoan nghênh.
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 142 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần này bọn họ tổng cộng có ba nam sinh cùng bốn nữ sinh, cho nên liền lựa chọn xe khách loại nhỏ, có cả tài xế.

    Khi bọn họ sắp tan học, nhận được tin nhắn nói tài xế đã lái xe đợi trước cửa trường, đại học Hoa Đô lớn như vậy từ phòng ngủ của bọn họ chạy ra cổng trường cũng tốn hai mươi phút đồng hồ, cho nên nhất định giành giật từng phút từng giây.

    Vì thế lúc Ngụy Diễn quay về phòng ngủ thì nhìn thấy ba người vội vàng hoảng hốt bận rộn không ngừng.

    Ngụy Diễn cũng chuẩn bị hôm nay về nhà, nhưng buổi chiều hắn còn khóa học song học vị, cho nên phải chờ tới buổi tối mới đi.

    - Ngụy Diễn, cậu thật không đi sao? Kỳ thật cậu cũng có thể cùng người cậu thích cùng đi thôi.

    Hà Lâm Tùng vẫn đánh bàn tính như ý, chỉ nói bằng miệng sẽ không được người ta tin tưởng, nhưng nếu Ngụy Diễn cùng bạn gái cùng nhau xuất hiện, mắt thấy là thật, những nữ sinh mất mát đó không phải là thời gian bọn họ phát hiện ra hắn sao?

    Tuy rằng cử chỉ này có chút không nghĩa khí, nhưng cũng không thương thiên hại lý, vì bạn gái, không nghĩa khí thì không nghĩa khí thôi.

    - Xác định không đi.. khoan đã.

    Trái tim Hà Lâm Tùng nháy mắt bị tiếng kêu này treo lên.

    Cũng không phải Ngụy Diễn thay đổi chủ ý, mà là hắn đứng lên cẩn thận đánh giá Mã Lai, Hà Lâm Tùng cùng Mễ Bằng Trình ba người.

    - Kháo, Ngụy Diễn người này còn là người sao? Dựa vào gần như vậy trên mặt còn bóng loáng hơn cả mặt nữ sinh.. không đúng không đúng mình đang suy nghĩ cái gì..

    Trong đầu chợt lóe qua ý nghĩ này, Hà Lâm Tùng theo bản năng thối lui hai bước:

    - Làm, làm cái gì vậy!

    Hắn lớn tiếng, thậm chí còn nói luôn khẩu âm quê hương của mình.

    Ngụy Diễn chứng kiến vẻ hưng phấn trên mặt ba người không cách nào che giấu, đêm qua Hà Lâm Tùng ngủ không ngon giấc, hốc mắt có vòng đen, trực giác thiên sư nhiều năm làm cho hắn chợt hỏi thêm một câu:

    - Các cậu đặt xe, cho tôi xem hình ảnh thế nào?

    Nguyên lai là việc này.

    Ba người không hẹn mà cùng thở ra, sau đó lại rõ ràng nghe được tiếng thở ra của chính mình, ba người lại xấu hổ nhìn nhau.

    Mễ Bằng Trình kịp phản ứng lấy ra di động điểm mở APP, tiếp tục tiến vào trang đơn đặt hàng.

    Hà Lâm Tùng:

    - Xe này khá lớn, động lực đủ, lái cũng thật ổn, hơn nữa chỗ ngồi lại rất rộng, ngồi xuống thoải mái..

    Không phải vấn đề của xe.

    - Tài xế đây?

    Mã Lai trả lời:

    - Tài xế cũng là lựa chọn kinh nghiệm phong phú.

    - Lựa chọn? Không phải xe nào thì có tài xế cố định của xe đó sao? Trước kia hắn có từng lái loại xe này không?

    Hà Lâm Tùng:

    - Ai nha, công ty an bài tài xế đều là quen tay, lão tài xế biết không? Không cần biết là loại xe gì, chỉ cần ngồi lên kiểm tra liền biết lái như thế nào.

    Ngụy Diễn nói:

    - Các cậu viết một chữ cho tôi, tùy tiện viết cái gì đều được.

    Hắn xuất ra cây bút cùng trang giấy.

    Hà Lâm Tùng cảm thấy Ngụy Diễn làm chậm trễ thời gian của bọn họ:

    - Cái gì nha thần thần bí bí như vậy, đều trễ giờ rồi.

    Tim của hắn đã bay tới chỗ quan hệ hữu nghị.

    Ngụy Diễn không để ý tới hắn, kiên quyết nói:

    - Chỉ viết một chữ, không chậm trễ vài giây đồng hồ.

    Bộ dạng cứng rắn của Ngụy Diễn làm trong lòng ba người run lên, Hà Lâm Tùng không hề nghĩ ngợi cầm bút viết một chữ.

    Viết xong hắn nhìn chữ viết ngoáy, có chút ngượng ngùng sờ đầu:

    - Ai bảo đuổi thời gian nha, cho nên chỉ nghĩ tới chữ « nhanh ».

    Mã Lai cũng hòa dịu không khí cười nói:

    - Chữ « nhanh » của cậu cũng quá bẹp, giống như là bị hòn đá đập dẹp vậy.

    Người nói vô tình, người nghe có tâm, Ngụy Diễn nhìn chữ « nhanh » xiêu xiêu vẹo vẹo, nhíu mày, trong lòng tính một chút, sau đó vòng quanh chữ « nhanh » rất nhanh vẽ một ít đường nét cuộn sóng như đang viết tháu.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 143 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không nói đâu xa, những đường nét vòng vo còn đối xứng thật xinh đẹp.

    Sau đó không chờ bọn họ hỏi, Ngụy Diễn đem tờ giấy xếp thành hình tam giác:

    - Khi các cậu lên xe, hỗ trợ đưa cho tài xế.

    Ngụy Diễn nói xong liền đẩy bọn họ ra khỏi phòng:

    - Sao các cậu còn không đi? Thời gian trễ rồi.

    Mãi tới khi bọn họ đi tới cửa trường học mới kịp phản ứng:

    - Ngụy Diễn cấp cho tờ giấy này là có ý gì?

    Mễ Bằng Trình:

    - Tôi càng hiếu kỳ chính là vì sao cho tới bây giờ chúng ta mới kịp phản ứng, phía trước một đường đềm cầm trong tay?

    Hà Lâm Tùng:

    - Hắn nói đem thứ này giao cho tài xế.. cậu nói cấp thứ này chúng ta có bị đánh hay không?

    Mễ Bằng Trình:

    - Vậy cậu tính toán làm như thế nào? Ném sao?

    Mã Lai sau đó lại nói:

    - Vẫn là cấp tài xế đi, dù sao chúng ta cũng đã cầm tới nơi này.

    Hà Lâm Tùng còn định nói gì nữa, chợt nhìn thấy tài xế xuống xe:

    - Là Mễ bạn học các vị sao? Tôi giúp các cậu khiêng hành lý.

    Mã Lai nhân lúc khiêng hành lý trực tiếp đem mảnh tam giác nhẹ chân nhẹ tay bỏ vào trong túi quần bên trái bộ quần áo lao động của tài xế.

    Quần áo lao động vốn dài rộng, mùa hè mặc vào lại rộng rãi mát mẻ, mảnh giấy tam giác bỏ vào tài xế hoàn toàn không có cảm giác.

    Chứng kiến thao tác của hắn Mễ Bằng Trình cùng Hà Lâm Tùng – lịch duyệt kỳ quái đều gia tăng rồi đâu.

    Không nhìn thấy ánh mắt trao đổi giữa ba sinh viên, tài xế đóng cửa xe, chạy hướng trường đại học truyền thông Hoa quốc.

    Ngụy Diễn đem hóa ách phù đưa ra rồi cũng không quản, dù sao người định không bằng trời định, kết quả sẽ như thế nào còn phải xem sự lựa chọn của bọn họ.

    Cho nên xế chiều học xong, hắn vác ba lô đi trong tiệm – hiện tại là giờ cao điểm dùng cơm, hắn còn có thể giúp đỡ một chút.

    Tiệm xuyến xuyến mở được một tháng, nguyên bản Ngụy cha còn lo lắng đủ thứ, nhưng một tháng này kinh doanh chứng minh lo lắng của hắn chỉ là dư thừa.

    Trừ bỏ lúc Ngụy Diễn khai trương trực tiếp dùng tri thức phong thủy mình hiểu sơ làm một chút bố trí trang hoàng, ngoài ra cũng không giúp được nhiều hơn.

    Dân lấy ăn làm đầu, chỉ cần làm ăn ngon, sẽ có khách nguyên ổn định, huống chi Ngụy cha làm việc kiên định, cũng không làm chuyện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cho nên danh tiếng dần dần tích lũy lên.

    Sau khi Phùng bà cùng Lạc Nương đến làm, Phùng bà luôn làm cho tiệm bảo trì sạch sẽ như mới, tuyệt không xuất hiện chút dơ bẩn, trong bếp càng không có con gián, con muỗi gì dám lảng vảng.

    Đừng nhìn Lạc Nương bộ dạng như không thực nhân gian khói lửa, nhưng động tác cũng thập phần nhanh nhẹn, còn có thể đem yêu cầu của mỗi khách đều nhớ được rõ ràng, phụ trách chào mời khách hàng gọi món ăn bưng món đều dư dả.

    Lạc Nương cũng không có cảm giác mình từng là sơn thần giờ làm người phục vụ thật mất mặt, hiện tại nàng ở trong xã hội nhân loại chính là "thất học", dựa vào hai tay mình ăn cơm, nàng thật tự hào.

    Hậu cần cùng phục vụ chiếm được bảo đảm, lại thêm nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ hương vị tốt lắm, viễn siêu thu nhập dự tính của Ngụy cha trước đó.

    Hiện tại hắn cũng không cần tiếp tục đau lòng tiền mời nhân viên hỗ trợ, thậm chí còn hăng hái tính toán chờ cuối năm đem mặt bằng bên cạnh thuê luôn xuống mở rộng mặt tiền cửa hàng.

    Hiện tại nhìn Ngụy cha, vô luận là tinh thần hay cách nói năng cùng cử chỉ đều hoàn toàn khác hẳn vị trung niên nhân sầu khổ của mấy năm trước.

    Chẳng thể trách người ta nói sự nghiệp là mùa xuân thứ hai của nam nhân.

    Nhưng sinh ý tốt lắm cũng có phiền não, chính là tình huống khách hàng trở nên phức tạp.

    Ngày này có một nhà năm người tới dùng cơm, hai người già một đôi vợ chồng cùng một đứa bé.

    Có lẽ bình thường đứa bé giao cho người già quản, cho nên thật cưng chiều, từ khi vào cửa liền lớn tiếng ồn ào, hoặc là cầm đũa chơi.

    Làm cha mẹ không giáo dục tốt nhi đồng, đối mặt trường hợp nhi đồng quậy phá nơi công cộng chỉ biết trách móc lẫn nhau.

    Cố tình người già lại dùng lý do "hắn chỉ là đứa bé" bao che khuyết điểm, cuối cùng nhi đồng càng quậy phá, cha mẹ thô bạo dọa nạt nhi đồng, nói không ăn cơm cho tốt sẽ không mua đồ chơi người máy cho hắn.

    Ai ngờ đứa nhỏ này đã thói quen khóc lóc om sòm đạt tới mục đích, trực tiếp giãy dụa la hét!

    Lúc này là giờ cao điểm dùng cơm, phía sau có một đôi tiểu tình lữ đang ngồi, nữ sinh bị nhi đồng đặt mông ngã vào người nên mất thăng bằng thân hình chồm tới trước, trực tiếp cắm mặt vào trong bát chứa cây tăm trúc xuyến xuyến trên bàn!
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 143 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy một màn này, bạn trai của nàng sợ tới mặt sắc mặt trắng bệch, bát chứa tăm trúc nói không chừng sẽ đâm nát mặt bạn gái thậm chí là đâm vào đôi mắt!

    Mắt thấy dù đưa tay đỡ cũng không còn kịp rồi, trong tích tắc Lạc Nương hai tay cầm nồi xuyến xuyến còn cách năm sáu thước lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao tới chỗ bàn của đôi tiểu tình lữ, một tay vững vàng bưng nồi một tay đem nồi xuyến xuyến trên bàn cũng bưng tránh qua một bên.

    Sau đó một tiếng "đông" vang lên.

    Đầu của nữ sinh đập lên mặt bàn.

    Không khó tưởng tượng, nếu Lạc Nương không bưng đi bát xuyến xuyến, cây tăm trúc khẳng định sẽ làm thương tổn mặt của nữ sinh.. cùng ánh mắt.

    Ngay sau đó trong điếm vang lên tiếng hoan hô cùng vỗ tay, còn kèm theo những câu khen ngợi "tỷ tỷ phục vụ lợi hại" "Chỉ sợ là thần tiên tỷ tỷ" 'Tiểu thư tỷ tỷ có phải học qua công phu hay không "trầm trồ khen ngợi không ngừng.

    Cũng có người động tác nhanh trực tiếp chụp ảnh, đăng lên mạng.

    Rất nhanh – kung fu Tây Thi tiệm xuyến xuyến – nhiệt độ lập tức lan tràn trên mạng, hơn nữa nửa ngày sau tự phát đi lên hot search.

    Dù sao chỉ từ mặt mà xem, khuôn mặt Lạc Nương mang theo vẻ u buồn tôi thấy còn thương, thoạt nhìn là cô gái yếu đuối cần che chở, phía trước có chút người bí mật nghi ngờ Ngụy cha dùng Lạc Nương làm người phục vụ có phải là áp bức hay không, hiện tại.. bọn họ thầm nghĩ quỳ xuống kêu 666.

    Vị trí của tiệm xuyến xuyến thật dễ tìm, bởi vậy có khá nhiều người đến review.

    Lạc Nương mang tới nhiệt độ, chỉ sợ là nhất thời nhưng đối với tiệm xuyến xuyến cực kỳ có lợi.

    Huống chi hương vị của xuyến xuyến cũng rất ngon, nguyên khách hàng tính toán chạy tới xem náo nhiệt đầu lưỡi đều bị chinh phục, lưu lại không ít khách hàng quen, sinh ý cũng bởi vậy nâng cao một bước.

    Nguyên bản Ngụy cha mang kế hoạch nửa năm mở rộng mặt tiền cửa hàng nói không chừng không cần bao lâu là có thể thực hiện.

    Hiện tại vấn đề chính là, Lạc Nương cứu đôi tiểu tình lữ, nhưng cũng không có nghĩa trận ngoài ý muốn này cứ như vậy đã xong.

    Đôi tiểu tình lữ sống sót sau tai nạn gắt gao ôm cùng một chỗ, nam sinh một tay che chở bạn gái, tay kia bắt lấy áo đứa bé hư hỏng, tức sùi bọt mép:

    - Xin lỗi!

    Đứa nhỏ hoàn toàn không ý thức được chính mình thiếu chút nữa xông đại họa, chỉ cảm giác mình không hiểu ra sao cả bị người nắm lấy, còn bị hung tợn rống, thật sự là đáng ghét chết đi:

    - Buông!

    Hắn dùng tay vừa véo lại kháp nam sinh:

    - Buông, tôi muốn nói cho ông bà nội của tôi, đánh chết anh!

    Nghe được lời này, các khách nhân ở một bên đều lộ biểu tình không khỏe, còn tuổi nhỏ đã đem lời" đánh chết người"bắt ở bên miệng, gia giáo thật là có vấn đề.

    Nam sinh bị cào cấu cũng không buông tay, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm cha mẹ đứa nhỏ:

    - Các người chính là dạy nhi đồng kiểu như vậy?

    Gia đình đứa nhỏ cũng kịp phản ứng, cha mẹ của hắn thì đỡ một chút, đối với việc thiếu chút nữa làm cho nữ sinh bị trọng thương nghĩ lại mà sợ không thôi, nghĩ đè nặng đứa con xin lỗi, còn định thanh toán tiền cho đồ ăn của bọn họ làm bồi thường.

    Nhưng ông bà nội của đứa nhỏ thì cảm thấy không phải là không xảy ra chuyện gì sao, lại chứng kiến cháu trai bảo bối của mình bị nam sinh nắm chặt không buông, nhéo cổ áo ghìm chặt, mặt đỏ bừng, lại bao che khuyết điểm gay gắt:

    - Hắn vẫn chỉ là đứa bé!

    Lúc Ngụy Diễn đi vào trong tiệm, nhìn qua chính là một màn này.

    - Ca!

    Ngụy Nhạn đứng trong quầy thu ngân hỗ trợ tính tiền hô hắn một tiếng.

    Sau đó khách hàng trong tiệm vừa ăn vừa vảnh tai nghe, thậm chí có mấy người bát quái ngừng đũa nhìn tranh chấp bên này, thật không chú ý Ngụy Diễn đã đến, Ngụy Nhạn vội chạy tới nhỏ giọng đem chuyện xảy ra kể lại, tiểu cô nương giống như tìm được người tâm phúc.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...