Đam Mỹ [Edit] Toàn Cầu Xâm Nhập - Thương Hải Do Lam

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 31 Tháng năm 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 62:

    Bạch Kình kịp phản ứng, nhất thời nổ, con mẹ nó đây à muốn đem anh họ của hắn làm tiểu đệ chân chạy a!

    - Đồ trứng rùa chỉ biết rụt đầu không dám thò ra, kiểu của các người như vậy, đi ra ngoài chính là tặng đồ ăn! Còn muốn làm cho anh họ tôi làm chân chạy, mặt của các người không chà mười tầng tương bột nở cũng không có được độ dày như vậy!

    Mọi người:

    * * *

    Quý Hủ vừa muốn bật dậy, lại bị bác sĩ y tá đè xuống không cho lộn xộn.

    Ánh mắt Quý Hủ chăm chú nhìn Tần Nghiễn An, quần áo nam nhân rách tung toé, dơ bẩn không chịu nổi, rõ ràng đã trải qua một hồi ác chiến.

    - Anh như thế nào? Có bị thương không?

    Tầm mắt Tần Bảo An dừng ở sau lưng Quý Hủ, mím chặt môi, trong mắt màu vàng di động, rất nhanh lại biến thành lam xám.

    - Tôi không sao, không bị thương, chỉ là tốc độ dị hóa có chút không khống chế được.

    Điểm này Quý Hủ tận mắt nhìn thấy, không giấu diếm được.

    Đau đớn cũng không hề nhíu mày, nhưng lời này của nam nhân làm Quý Hủ cau mày:

    - Đến trình độ nào?

    - Tôi không biết.

    Hắn không biết mình dị hóa tới trình độ nào, khi nhìn thấy Quý Hủ thay hắn ngăn trở năng lượng đập vào bị thương, lý trí của hắn đột nhiên có chút không thể khống chế, cảm xúc phẫn nộ cùng bạo ngược trực tiếp bùng nổ, ép cũng không ép được, hắn muốn xé nát quái vật trước mắt!

    Khi đi lên sân thượng, tâm tình của hắn càng khó thể khống chế, hắn muốn giết sạch toàn bộ vật sống, hắn muốn ăn cơm, hắn cần huyết nhục tươi mới tràn ngập sợ hãi, hắn không ăn qua, nhưng không ngăn cản được hấp dẫn như vậy.

    Trong hỗn loạn, luôn có một sợi ý thức rõ ràng nhất – hắn phải bảo vệ em trai, mang theo em trai sống sót, đó là lưu niệm duy nhất của bà nội để lại cho hắn, đó là em trai.. có liên hệ khẩn mật nhất của hắn trên thế giới này..

    Hắn quá đói, vậy làm thịt quái vật cho đỡ đói, quái vật do đủ loại cảm xúc sợ hãi dung hợp mà thành, không sạch sẽ hỗn tạp, phi thường khó ăn, nhưng lại có thể bổ khuyết nhu cầu của hắn, làm tốc độ dị hóa của hắn nhanh hơn, càng hoàn toàn..

    Quái vật bị hắn làm thịt hơn phân nửa, lại bị nó chạy thoát.

    Hắn không lập tức đuổi bắt, hắn chần chờ, ý thức của hắn ngăn cản hắn, nếu hắn thật đem quái vật toàn bộ làm thịt, vậy hắn cũng không thể lại biến thành người, cũng không thể canh giữ bên cạnh em trai..

    Trong lòng hắn tràn đầy thô bạo luống cuống, chỉ có thể đi tìm cuồng thi chém giết, phát tiết cảm xúc bạo ngược.

    Quý Hủ hồi tưởng lại tình huống dị hóa của Tần Nghiễn An khi đó, hai cánh tay đều bị vảy bao trùm, hai tay biến thành móng vuốt, từ vai trở đi vẫn là hình người, không đến nỗi hoàn toàn không khống chế được, bằng không hắn cũng không thể lấy hình thái nhân loại đứng ở nơi đây, sớm giống như Từ Tồn Sinh, chạy ra ngoài nổi điên.

    Trương thúc hơi nhổm người dậy:

    - Trở về là tốt rồi, tiểu Hủ cũng bị thương, chúng ta nhanh quay về căn cứ đi, tiểu Hủ tổn thương cũng cần tĩnh dưỡng.

    Quý Hủ gật đầu đáp ứng:

    - Được, chúng ta lập tức trở về.

    Phạm Lâm nhìn Bạch Đình Nham, có chút sốt ruột, nếu còn không mở miệng sẽ trễ.

    Phía nam xuất hiện tường vây cao lớn, lúc đang tìm tài liệu chế tạo bọn họ đã phát hiện, nguyên định cứu ra Đào Thanh Ngô xong sẽ đi qua xem, không nghĩ tới lại gặp được người xây tường vây.

    Tần Nghiễn An nhìn chằm chằm bác sĩ xử lý miệng vết thương cho Quý Hủ, làm cho bọn họ toát mồ hôi lạnh.

    Quần áo của Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đều rách nát, y tá vào phòng cấp cứu tìm hai bộ đồ bệnh nhân đưa cho bọn họ thay, lúc này mới nhắc tới chuyện của Hắc Triều.

    Tần Nghiễn An:

    - Nó đem tôi ném đi ra, cũng không công kích được lớp vảy của tôi, tôi nhân cơ hội chạy thoát.

    Quý Hủ nhìn Đào Thanh Ngô, mời:

    - Đào bác sĩ, trụ sở của tôi thiếu một bác sĩ, không biết anh có nguyện ý đi qua hay không?

    Đào Thanh Ngô ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Quý Hủ sẽ mời hắn đi căn cứ. Sau cuối thời hắn cũng không rời đi bệnh viện, không biết căn cứ ở nơi nào.

    Đào Thanh Ngô do dự, hắn nhìn Trịnh bác sĩ cùng hai y tá. Trịnh bác sĩ bất đắc dĩ cười, y tá nghe nói có căn cứ vốn là vui vẻ, nhưng sau đó lại mất mác, hiển nhiên không phải ai cũng có thể vào, người ta chỉ mời Đào bác sĩ.

    Quý Hủ:

    - Nếu có chỗ nào khó khăn, anh có thể nói.

    Đào Thanh Ngô nói:

    - Tôi muốn về nhà trước một chuyến, mẹ của tôi..

    Quý Hủ:

    - Anh bị ăn mòn khá nghiêm trọng, nếu không thể trở thành dị hóa nhân hoặc là ngăn cản tiếp tục ăn mòn, anh rất nhanh sẽ bị biến thành cuồng thi.. chính là quái vật bên ngoài. Nếu đi căn cứ, tôi giúp anh cách trở ăn mòn, chỉ cần anh khống chế được cảm xúc, đừng làm cho giá trị sợ hãi vượt chỉ tiêu, sẽ không có vấn đề gì lớn.

    Sợ hãi?

    Lúc này Đào Thanh Ngô mới biết tại sao tiểu Mộng biến thành quái vật.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 63:

    - Tôi có đi qua nhà anh, trong nhà không ai. Anh trước tiên đi căn cứ, tôi giúp anh tìm người, điểm đen của anh thật nghiêm trọng, đừng làm cho bác gái lo lắng.

    Sau cuối thời, cơ hồ ai cũng xuất hiện chấm đen, bọn họ đều biết không phải thứ tốt, bởi vì trên thân quái vật có rất nhiều chấm đen, bọn họ đều ý thức được nếu chấm đen quá nhiều, thì sẽ biến thành quái vật.

    Như ba người Quý Hủ, trên người không thấy một chút chấm đen, là cực kỳ hiếm thấy. Người trốn trong phòng cấp cứu chấm đen cũng rất ít, trên người Trịnh bác sĩ cùn hai y tá cũng không có, hẳn là vì luôn ở trong bệnh viện không có đi ra ngoài.

    Đào Thanh Ngô vừa nghe trong nhà không ai, trong lòng trầm xuống.

    Quý Hủ nói:

    - Đi trước căn cứ, sau đó lái xe đi tìm người, nếu người thân của an còn sống, có thể cùng nhau mang đến căn cứ.

    Sau cuối thời, người chết nhiều lắm, không phải không đổi thành quái vật thì chứng minh là người còn sống, còn có một loại khả năng, là không chịu nổi sự xâm lấn, trực tiếp tiêu vong, ngay cả thi thể cũng không lưu lại.

    Trương thúc tổn thương khá nghiêm trọng, không thể cùng xe bôn ba, trước tiên trở về một chuyến.

    Đào Thanh Ngô cũng không khả năng cự tuyệt, nhưng mà..

    Hắn nhìn Bạch Đình Nham:

    - Anh sao?

    Bạch Đình Nham cười cười:

    - Tôi sẽ nói chuyện với Quý Hủ sau.

    Đào Thanh Ngô gật đầu, hiện giờ ẩn núp ở đâu cũng không thể lâu dài, chỉ có căn cứ mới có thể làm cho người ta sống sót.

    Bạch Đình Nham nhìn Phạm Lâm, Phạm Lâm gãi đầu, vóc người tuy cao lớn nhưng lúc này có chút chật hẹp:

    - Tôi nhìn thấy căn cứ của các anh có xe, xin hỏi các anh có cần thợ sửa xe hay không?

    Quý Hủ nhíu mày:

    - Cậu biết sửa xe?

    Phạm Lâm tươi cười:

    - Tay nghề tổ truyền, tôi cùng cha tôi đều biết sửa xe, nhà của chúng tôi ở xưởng sửa xe thật nhiều năm trong trấn, tôi học đại học cũng là chuyên nghiệp sửa chữa cơ khí, sửa xe tuyệt đối không thành vấn đề.

    Quý Hủ hứng thú:

    - Biết cải trang không?

    Phạm Lâm chà xát hai tay:

    - Phải xem anh muốn cải trang thế nào, với điều kiện hiện giờ, muốn cải trang động cơ cùng nhiên liệu thì không thực tế, không trang bị không tài liệu, nếu cải trang ngoại hình tuyệt đối không thành vấn đề.

    Quý Hủ gật đầu:

    - Được, trong chốc lát cùng xe đi.

    Phạm Lâm nở nụ cười:

    - Cha tôi còn ở siêu thị Bạch Kình.

    Quý Hủ:

    - Về căn cứ trước, tiếp tục lái xe đi đón người.

    Phạm Lâm khoái trá đáp ứng.

    Bùi Ngang cùng Phương Quận xô đẩy lẫn nhau, Phương Quận bị đẩy ra, xấu hổ vò đầu bức tai:

    - Tôi.. tôi cũng không có gì tinh thông, mới thi vào trường cao đẳng thì cuối thời.. tiền, tiền hẳn là không có gì dùng.. nga, được rồi, nhà của tôi còn có vài mẫu, có lẽ thu được lương thực, không biết có thể dùng lương thực giao thuê, tôi cũng muốn cùng người nhà dọn đi căn cứ ở lại, có thể chứ?

    Bùi Ngang:

    - Nhà của tôi cũng có, có thể giao thuê vào ở.

    Quý Hủ trầm ngâm không nói, hai thiếu niên gấp tới mặt đỏ rần.

    Phòng cấp cứu có mấy người đi tới:

    - Chúng tôi cũng có, có phải cũng có thể vào ở trong căn cứ hay không?

    Người không có đất vườn có điểm sốt ruột:

    - Có phải có chỗ nào nghĩ sai rồi hay không? Căn cứ không phải thu nhận giúp đỡ người sống sót hay sao? Như thế nào còn phải có đất vườn mới có thể đi vào? Còn muốn thu thuê? Chúng tôi làm sao bây giờ? Không ai quản chúng tôi sao?

    Quý Hủ lạnh lùng mở miệng:

    - Căn cứ tư nhân, không phải sở thu dụng, tôi chọn người.

    Nhóm người sống sót:

    * * *

    - Vừa rồi Trịnh bác sĩ còn trị thương cho hắn đâu, ngay cả Trịnh bác sĩ cũng không cho vào.

    - Phải đó, ngay cả Trịnh bác sĩ cùng y tá từng trợ giúp qua hắn cũng không cho vào, chúng ta đừng suy nghĩ, phỏng chừng còn nhớ thù chúng ta không mở cửa cho bọn hắn tiến vào phòng cấp cứu đâu.

    Cánh tay Tần Nghiễn An khẽ run lên, có lớp vảy ẩn hiện, hắn đang cố gắng áp chế tâm tình của mình, không để cho mình tức giận giết người, hắn sợ bộ dáng của mình sẽ hù dọa Quý Hủ, càng sợ làm thương tổn tới hắn.

    Trịnh bác sĩ cùng hai y tá bị kéo ra làm tấm chắn đều phi thường xấu hổ, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, bọn họ kỳ thật cũng rất muốn đi căn cứ.

    Quý Hủ đảo qua phòng cấp cứu, muốn đạo đức bắt cóc hắn? Nếu như là kiếp trước, nói không chừng hắn đều mang về căn cứ, nhiều hay ít một người cũng không khác biệt, nhưng bây giờ hắn không cho rằng như vậy, thêm một người hay thiếu một người khác biệt rất lớn, dù sao phân của một con chuột cũng phá hư cả một nồi nước đâu, làm sao lại không có khác biệt?

    Quý Hủ gọi Trịnh bác sĩ cùng hai y tá đi ra ngoài nói chuyện riêng.

    Nhóm người muốn cùng đi theo xem, nhưng tới cổng vòm liền bị một người ngăn chặn, ngẩng đầu chống lại một đôi đồng tử dựng thẳng màu vàng, khát máu băng sương, làm bọn hắn hoảng sợ muốn ngất xỉu, quay đầu chạy vào phòng cấp cứu, không dám trở ra.

    Trong phòng khám, Quý Hủ nói với ba người trên lầu còn người sống sót.

    Bệnh viện trấn Bạch Loan chỉ có một đại lầu, mấy tầng bên dưới là phòng khám bệnh, mặt trên là bộ nằm viện, sau khi cuối thời bùng nổ vẫn còn có người bệnh, nhân viên y tế trực ban cũng ở.

    - Tôi đã gia cố qua đại lầu bệnh viện, có thể ngăn cản vật chất hắc ám bên ngoài, chỉ cần khóa kỹ cửa sổ thì chúng nó không thể tiến vào bệnh viện, người ở lại bên trong sẽ thật an toàn.

    - Bệnh viện rất trọng yếu, các vị quan trọng hơn, trang bị cùng thuốc chữa bệnh đều là tài nguyên khan hiếm, ngoại trừ thuốc những thứ khác trong bệnh viện đều đã bị ăn mòn, nếu không có ai ở lại, rất nhanh sẽ bị người cướp sạch.

    Trịnh bác sĩ nói:

    - Ý của anh là cho chúng tôi ở lại thay anh coi chừng bệnh viện?

    Quý Hủ đương nhiên là muốn, nhưng một mình hắn căn bản nuốt không trôi một nhà bệnh viện, trừ phi dời về căn cứ, nhưng điều này cũng không thực tế, thế lực khác cũng sẽ không đáp ứng.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 64:

    Trấn Bạch Loan bởi vì nằm gần Thanh Giang thị, dân cư không ít, Quý Hủ một mực ở trong Thanh Giang thị, không thường lưu trong trấn nên cũng không gặp được bao nhiêu người sống sót, nhưng hẳn là không thiếu.

    - Trấn Bạch Loan sớm muộn sẽ xây lại, bệnh viện cũng là bệnh viện trấn Bạch Loan.

    Căn cứ độc lập bên ngoài trấn, phương tiện cũng không đầy đủ, nếu muốn phát triển lâu dài nhất định phải xây lại trấn Bạch Loan, liên hợp tất cả lực lượng dọn dẹp cuồng thi cùng dị hóa vật, đây là đại công trình, không phải một người hay một thế lực có thể hoàn thành.

    Trịnh bác sĩ nghe ra ý tứ của Quý Hủ, một khi trấn Bạch Loan xây lại, ích lợi sẽ phân chia, bệnh viện rất khó thuộc về một người, cuối cùng có lẽ sẽ do mấy phương thế lực cùng nhau phân công quản lý, Quý Hủ tìm hắn nói việc này mục đích cũng rất rõ ràng.

    Quý Hủ kỳ thật cũng không có truy cầu lớn lao đối với việc phát triển thế lực, hắn đối với việc lục đục với nhau cùng tranh quyền đoạt thế đã thật phiền chán, hắn suy nghĩ việc na chỉ là muốn làm cho trụ sở của mình càng an toàn, gặp được nguy nan sẽ không tứ cố vô thân.

    Cuối thời càng lâu càng nguy hiểm, dị hóa vật cùng đọa biến vật cường đại không ngừng xuất hiện, cuồng thi cũng sẽ dựa vào ăn vật sống mà thu được gien, do đó đạt được tiến giai, nếu thu đủ gien chúng nó sẽ dừng thối rữa, trở thành cuồng thi tiến giai, trình độ nguy hiểm hoàn toàn vượt xa cuồng thi sơ biến.

    Kiếp trước căn cứ, chỗ tránh nạn, sở thu dụng bị quái vật tiêu diệt vô số kể, theo quái vật càng ngày càng mạnh, không gian sinh tồn của nhân loại bị nghiêm trọng đè ép, nếu muốn sống sót nhân loại nhất định phải liên hợp lại.

    Quý Hủ:

    - Đương nhiên, ba vị có thể lựa chọn đường khác, ở lại bệnh viện hay là về nhà, đều là tự do của ba vị.

    Lựa chọn khác nhau, sẽ thu hoạch đãi ngộ khác nhau.

    Trịnh bác sĩ nói:

    - Tôi có thể ở lại bệnh viện, nhưng người nhà của tôi cần lưu ở căn cứ.. nếu như bọn họ còn sống.

    Việc này xem như đã đứng thành hàng, đến lúc đó mặc kệ có bao nhiêu thế lục nhúng tay bệnh viện, Trịnh bác sĩ đều lựa chọn Quý Hủ.

    Hai y tá do dự, hai nàng không biết ngày sau sẽ thế nào, chỉ nhìn đơn thuần trước mắt hiển nhiên là đưa người nhà vào căn cứ mới là lựa chọn tốt nhất, như vậy các nàng cũng không tính là phiêu bạc không nơi nương tựa, ngày sau căn cứ chính là nhà của các nàng, cũng là đường lui.

    Hai y tá cũng làm ra lựa chọn như Trịnh bác sĩ.

    Quý Hủ lại dẫn bọn họ đi một vòng trên lầu, kiểm tra xem toàn bộ cửa sổ có đóng kỹ hay không, thuận tiện tâm sự với nhân viên y tế còn sống sót trên lầu.

    Chờ Quý Hủ trở về, trong tay cầm tờ giấy viết địa chỉ cùng tên người, đây đều là người nhà của nhân viên y tế, nhờ Quý Hủ tìm được bọn họ, nếu như người còn sống thì mang vào căn cứ dàn xếp, bên bệnh viện giao cho bọn họ là được.

    Quý Hủ đi xuống lầu, nhìn thấy chú bảo an đứng trong hành lang nhìn ra bên ngoài.

    Xe vận tải dừng bên ngoài đại sảnh bệnh viện, tường vây cũng ở bên kia, bên ngoài cửa lớn rậm rạp cuồng thi, bảo an giống như không sợ hãi, nhìn chằm chằm cuồng thi xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

    Quý Hủ đi qua:

    - Chú cũng là dị hóa nhân đi?

    Quý Hủ không có gia cố phòng an ninh, cho dù bảo an không đổi thành quái vật trên người cũng không thể hoàn toàn không có chấm đen, cho dù hắn chạy nhanh hơn nữa cũng vô dụng, trừ phi hắn là dị hóa nhân, tự thân tiêu hóa vật chất hắc ám.

    Lão Nhiêu giơ lên cánh tay, làn da dần dần biến thành gồ ghề, nhan sắc thành than chì, giống như bao trùm một tầng nham thạch, thoạt nhìn phi thường quái dị.

    - Nếu cậu gọi đây là dị hóa, tôi hẳn là.

    - Sau này có tính toán gì không? Sẽ ở lại bệnh viện sao?

    Lão Nhiêu trầm mặc:

    - Tôi muốn đi Thanh Giang thị.

    - Có chuyện gì sao?

    Trong mắt lão Nhiêu một mảnh cô tịch:

    - Tìm người. Con trai cùng con dâu tôi công tác trong thành, sống hay chết tôi cũng phải đi xem.

    Hắn nghe nói bên ngoài xe không dùng được, hắn muốn đi bộ tìm xem, cũng biết mình sẽ không về được.

    - Hai ngày nữa tôi cũng sẽ đi nội thành, nếu cần quá giang, tôi có thể lại đây đón chú.

    Tầm mắt lão Nhiêu chợt động:

    - Cậu có xe?

    Quý Hủ gật đầu:

    - Xe tải của chúng tôi đậu ở cửa đại sảnh.

    Nghe vậy lão Nhiêu liền đi ra xem, muốn tận mắt xác nhận. Người khác đều nói xe không chạy được, vì sao còn xe lái được?

    Quý Hủ thấp giọng hỏi Trịnh bác sĩ:

    - Biết tình huống của hắn không?

    Kiếp trước Quý Hủ cũng quen biết một người có tính cách giống như lão Nhiêu, luôn có cảm giác tĩnh mịch, sống hay chết cũng chẳng quan tâm, bởi vì từng chứng kiến con gái của mình chết ngay trước mặt mình.

    Tiểu hộ sĩ nhỏ giọng nói:

    - Lão Nhiêu thật thảm, hai năm trước trong trấn phát sinh qua bình gas nổ mạnh, lão thái thái dùng bình gas đương trường bị tạc chết, lúc ấy vợ của lão Nhiêu mang theo cháu trai hai tuổi chơi trước cửa nhà lão thái thái, cùng nhau bị tạc bay. Nhi đồng chết ngay tại chỗ, vợ lão Nhiêu cũng không cứu được. Con trai con dâu trở về, không cãi không làm, xong xuôi tang sự rời đi, đến nay chưa về qua, người trong trấn nói vợ chồng họ hận lão Nhiêu, hận hắn không chiếu cố tốt nhi đồng..
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 65:

    Tiểu hộ sĩ nhìn thấy lão Nhiêu trở về, lập tức im lặng không nói.

    Lão Nhiêu chứng kiến xe vận tải, cũng nhìn thấy vách tường vây quanh cửa, cũng giống như hành lang phòng cấp cứu, biết đây là năng lực của thanh niên kia.

    Lão Nhiêu xác nhận xe vận tải dùng được, trong mắt có điểm sinh khí:

    - Chừng nào cậu đi nội thành?

    - Có thể cần hai ngày nữa.

    Lão Nhiêu trầm mặc, kéo càng lâu khả năng sống sót của con trai cùng con dâu hắn càng thấp, nhưng nếu như đi bộ qua, đừng nói hai ngày thời gian đi tới được hay không, riêng giữ mạng cũng là vấn đề lớn.

    Quý Hủ đáp ứng giúp Trịnh bác sĩ bọn họ tìm người nhà, cũng không thể bởi vì chuyện của lão Nhiêu mà đẩy lui về sau.

    Lão Nhiêu suy nghĩ cẩn thận quyết định chờ hai ngày:

    - Được, tôi ở bệnh viện chờ tin tức của cậu.

    Quý Hủ nhìn thấy tường vây hàng rào đã bị cuồng thi đàn đẩy ngã, đại lầu bệnh viện bại lộ bên ngoài, cô đơn đứng lặng, nếu mở cửa sẽ phải đối diện cuồng thi đàn.

    Quý Hủ ở trên lầu đã xem qua phạm vi tường vây, diện tích không tính lớn, xây dựng cũng rất đơn giản, hắn dọc theo vị trí hàng rào xây lại một bức tường vây, đem đại lầu bệnh viện vây bên trong.

    Một bức tường vây cao hơn 10m trống rỗng xuất hiện, lão Nhiêu cùng ba người Trịnh bác sĩ đều mở to hai mắt nhìn, sau đó nhìn qua thanh niên bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.

    Quý Hủ nói:

    - Bên bệnh viện cần tạm thời phiền toái chú chiếu cố một chút.

    Lão Nhiêu:

    * * *

    Đầu óc của hắn ong ong vang, tốc độ xây tường vây này cũng quá nhanh.

    - Không thành vấn đề, tôi là bảo an bệnh viện, là đương nhiên cần làm.

    Cảm giác được mặt đất chấn động, Tần Nghiễn An đi tới nhìn thấy tường vây hoàn toàn mới bên ngoài, biết Quý Hủ muốn làm gì, hắn đi lái xe.

    Quý Hủ cho Bạch Đình Nham khóa lại cửa thuỷ tinh đại sảnh, phong hóa cửa tường vây, cuồng thi đàn lập tức chen chúc tràn tới, Quý Hủ lên xe, bắt đầu vây quanh đại lầu bệnh viện rửa sạch.

    Chờ xe vận tải quay trở lại, trong tường vây đã không còn cuồng thi.

    Trong đại sảnh phòng khám bệnh đứng không ít người, cả đám trợn mắt há hốc mồm, không còn ai dám mở miệng nói lung tung.

    Quý Hủ bước xuống xe, nhìn đám người:

    - Muốn rời khỏi, hiện tại là có thể rời đi, tôi chỉ rửa sạch một lần cho các vị.

    Có người không chút do dự xông ra ngoài, bệnh viện tuy an toàn nhưng không có lương thực bọn họ sắp chết đói, máy bán hàng tự động bị đám người Từ Tồn Sinh cướp đoạt sạch sẽ, đợi khi nào tìm được thực vật thì bọn hắn lại trở về.

    Có người chần chờ nhìn xe vận tải, muốn nói gì lại không dám mở miệng, không cho vào căn cứ, lái xe chở bọn họ đoạn đường cũng được đi?

    Người chưa từ bỏ ý định đi qua truy hỏi, nói trong nhà có thể vào ở trong căn cứ hay không?

    Quý Hủ nhìn Bạch Đình Nham bọn họ:

    - Các anh không đi sao?

    Bạch Đình Nham còn có việc muốn thương lượng với Quý Hủ nhưng không nóng nảy, dù sao Quý Hủ còn cần đi siêu thị Bạch Kình tìm người, đến lúc đó bàn lại cũng không muộn. Bạch Kình sốt ruột về nhà, hắn lo lắng cha mẹ xảy ra sự cố.

    Phạm Lâm tính toán cùng Bạch Đình Nham quay về siêu thị trước, chờ Quý Hủ tới đón hoặc là chính hắn cùng cha hắn đi qua đều được.

    Bạch Đình Nham nhìn Đào Thanh Ngô, Đào Thanh Ngô gật đầu không cần nói, bởi vì hắn đều biết.

    - Nhiêu thúc mở cửa đi.

    Lão Nhiêu đi theo Quý Hủ.

    Phòng an ninh xây bên trong tường vây, sau phòng cùng nóc nhà có cầu thang, có thể trực tiếp đi lên tường vây.

    Quý Hủ đi lên tường vây, ném ra mấy viên thạch anh ở ngoài cửa, năng lượng nổ tung, máu thịt văng tứ tung.

    Quý Hủ:

    - Nhiêu thúc mở cửa!

    Lão Nhiêu mở cửa, mấy người Bạch Đình Nham dẫn đầu lao ra, người sống sót nhìn thấy có người chạy ra lập tức lao theo, lão Nhiêu nhanh chóng đóng cửa lại, không cho quái vật xông vào.

    Quý Hủ lại ném ra mấy viên thạch anh, nhìn thấy người sống sót thi chạy với cuồng thi, có người chạy vào cửa hàng bên đường, có người tiếp tục xông tới trước, tốc độ mấy người Bạch Đình Nham nhanh nhất.

    Quý Hủ đi xuống cầu thang nói:

    - Cần bảo vệ cửa lớn, tốt nhất đừng tuỳ tiện thả người sống sót tiến vào, không ai biết là người hay là quái vật, tốt nhất đừng mở cửa, mở ra chú thủ không được.

    Quý Hủ đi vào đại sảnh, Đào Thanh Ngô đã rút kim cho Trương thúc, truyền dịch đã xong. Trịnh bác sĩ cùng hai y tá đang kiểm tra lấy thuốc mang đi căn cứ, Trương thúc còn cần tiếp tục truyền dịch, Quý Hủ cùng Đào Thanh Ngô còn tổn thương.

    Dàn xếp xong cho Trương thúc, Quý Hủ mở thùng xe lấy thực vật cùng nước uống khiêng xuống dưới, sau đó lôi kéo xe tải đi vào bên trong.

    - Đi theo tôi.

    Mọi người đi theo, lão Nhiêu nhìn thấy thực vật nước uống đặt trong đại sảnh bèn lui lại gác cửa.

    Quý Hủ một đường đi tới trước kho hàng phía sau đại lầu.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 66:

    Đào bác sĩ bọn họ:

    * * *

    Bọn họ còn cần kiểm kê đem thuốc mang đi, kết quả người ta theo dõi kho thuốc của bệnh viện, hướng mắt hiệu thuốc phòng khám bệnh, trực tiếp đi thẳng tới kho thuốc.

    Một tay Quý Hủ đặt lên cửa kho hàng, mở cửa:

    - Phiền toái giúp tôi nhìn một chút, thuốc này cần làm sao phối hợp.

    Trước cuối thời hắn mua không ít thuốc, đều là loại thuốc thường dùng có thể mua bên ngoài, chủng loại có hạn, rất nhiều loại thuốc trong bệnh viện bên ngoài cũng mua không được, thuốc chích càng không cần nghĩ. Trang bị chữa bệnh không tiện chuyển về căn cứ, nhưng thuốc thì có thể, sau này căn cứ có bác sĩ, thuốc này có thể dùng tới.

    Bác sĩ cùng y tá vào lấy thuốc, Tần Nghiễn An đem xe vận tải chạy tới trước cửa kho, có thể trực tiếp khiêng lên xe.

    Thuốc là hàng hóa tiêu hao, chỉ cần chống được tới lúc Dược thành xuất hiện, thì không cần lo lắng thiếu thuốc dùng, kiếp trước có rất nhiều loại thuốc lưu thông đến từ Dược thành, thậm chí có dược vật áp chế chấm đen, nhưng giá cả cực cao nên người thường căn bản mua không nổi, đặc biệt dưới tình huống còn phải ăn thực vật nước uống tinh khiết người thường sờ cũng sờ không tới.

    Nghĩ tới thạch anh, Quý Hủ cảm giác thạch anh của mình vẫn là quá ít, còn phải thu thập nhiều hơn, ở cuối thời đây chính là tiền, là bùa bảo mệnh, bao nhiêu cũng chê ít.

    Quý Hủ khuân vác thuốc lên xe, còn đang cân nhắc nên đi đâu tìm càng nhiều thạch anh.. còn có Tịnh Hoa, không biết khi nào thì đóa hoa kia mới xuất hiện.

    Quý Hủ chất đầy lên xe, còn lại khóa trong kho thuốc, trang bị dùng điện năng vận chuyển cũng được phong ấn lại.

    Đào Thanh Ngô cùng chen chúc trong phòng lái, cũng may không gian rộng rãi, chen chúc bốn người không thành vấn đề.

    Lúc Quý Hủ rời đi lại xây dựng một cánh cửa mới cho phòng cấp cứu, phong hóa mặt tường lầu hai, mang theo chậu hoa nhỏ lại gia cố thêm hai phòng trên lầu cho bọn họ, vạn nhất gặp phải nguy hiểm là có thể trốn trong phòng tị nạn.

    Lưu lại thực vật nước uống, trước khi trấn Bạch Loan xây dựng lại, lương thực của bọn họ tạm thời do Quý Hủ phụ trách, chờ xây lại trấn Bạch Loan, chi tiêu của bệnh viện sẽ tự nhiên giao cho trong trấn gánh vác.

    Nếu cảm thấy được thích hợp, Quý Hủ sẽ mời bọn họ quay về căn cứ công tác, nếu không thích hợp thì chỉ có thể lưu bọn họ ở trong bệnh viện.

    Xe vận tải chạy nhanh ra bệnh viện, lão Nhiêu lập tức khóa cửa lại.

    Xe vận tải rời khỏi trấn nhỏ, liếc mắt liền nhìn thấy tường vây cao cao, phạm vi tầng tường vây bên ngoài rất lớn, nằm gần khu gieo trồng của trấn kéo dài tới Tĩnh Lâm sơn phía nam, toàn bộ đều nằm bên trong tường vây.

    Đào Thanh Ngô nhìn thấy tường vây cao lớn liền bị kinh hãi, khu vực lớn như vậy, cho dù dùng nhân công xây dựng cũng cần hao tốn không ít thời gian, mới bùng nổ cuối thời bao lâu đã có một trụ sở như vậy xuất hiện!

    Xe còn chưa đi tới cổng chính, trên trạm gác tường vây xuất hiện hai người, Trình Mạch kích động múa may hai tay, vẻ mặt Trì Ánh như nhìn thấy kẻ ngu ngốc.

    Trình Mạch chạy xuống lầu, mở cổng, xe vận tải lái vào, Trình Mạch lập tức đóng cửa đem cuồng thi đuổi theo nhốt bên ngoài.

    Tường vây bên ngoài còn cách tường vây bên trong một đoạn khoảng cách, khu vực phong bế này dùng phòng ngừa cổng lớn thất thủ, cuồng thi đàn xông vào, chỉ cần đóng cửa liền giống như bắt ba ba trong rọ, đem cuồng thi đàn tiêu diệt bên trong.

    Vách tường hòa hoãn xung đột này chỉ cao ba tầng lầu, mà tường ngoài cao mười tầng, chỗ giao giới mở một cửa nhỏ, chỉ cung cho một người đi qua, người canh gác có thể trực tiếp đi lên, sau đó đi qua vách tường bên ngoài, mở cổng lớn. Kiến trúc phi thường xảo diệu làm cho người trong căn cứ vô cùng cảm thán, rốt cục Quý Hủ làm sao nghĩ ra được phương pháp vừa thực tế lại vừa tỉ mỉ như vậy.

    Trình Mạch lái xe thương vụ chạy theo xe vận tải đi vào trong căn cứ.

    Hai xe lần lượt lái vào cổng bên trong, mở cửa chính là Chung Phong Dân, Tần Nghiễn An lái xe trực tiếp chạy tới nhà dì Thu. Dì Thu đang đợi ở cửa, bà thật khẩn trương không biết lão Trương như thế nào.

    Trì Ánh cùng Trình Mạch hỗ trợ khiêng Trương thúc xuống xe, đưa vào trong nhà.

    Quý Hủ giới thiệu:

    - Vị này chính là Đào Thanh Ngô Đào bác sĩ, sau này sẽ là bác sĩ của căn cứ chúng ta.

    Dì Thu tươi cười nói:

    - Chào Đào bác sĩ, đều chưa ăn cơm đi, tôi đi nấu cơm, rất nhanh là tốt rồi, giữa trưa đều tới nhà tôi ăn cơm.

    Quý Hủ đưa Đào Thanh Ngô đi xem phòng khám bệnh.

    Quý Hủ nhìn Trì Ánh, không biết đêm qua hắn ngủ nơi nào.

    Trình Mạch chỉ vào mắt mình:

    - Cậu nhìn hai chúng tôi như vậy, có giống như ngủ qua sao?

    Quý Hủ:

    -?

    - Bên ngoài tường xuất hiện chấn động không nhỏ, làm xong việc Chung ca mang theo chúng tôi đi ra ngoài xiên cá.. phi, là xiên cuồng thi, cầm đèn pin, đao chẻ củi, liềm, xẻng liền xuất phát, phát hiện một con liền xẻng rơi đầu, chúng tôi chính là qua đêm như vậy, thật kích thích!

    Khó trách tầng tường ngoài không phát hiện có cuồng thi.

    - Đều rửa sạch sẽ sao?
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 67:

    Trình Mạch vỗ ngực cam đoan:

    - Yên tâm đi, cam đoan không có lọt lưới, ngay cả mấy căn biệt thự chỗ nhà Giản Tích chúng tôi đều đã kiểm tra, toàn bộ cuồng thi đều bị xẻng chết.. Đúng rồi, bên kia còn có người sống sót, bọn họ trốn trong biệt thự không có đi ra, lúc chúng tôi đi qua, hai bên đều giật nảy mình.

    Quý Hủ cũng nghĩ qua sẽ còn người sống sót, biệt thự riêng dù sao an toàn hơn khu dân cư dày đặc trong trấn rất nhiều, chỉ cần đem người biến thành cuồng thi ngăn cách ngoài cửa, trong nhà còn có thể thủ một chút.

    Bên trong căn cứ cũng chỉ có khu vực phía sau còn nhà trống, cũng là nhà của gia đình Trình Mạch, còn có hai biệt thự tự xây cùng một loạt nhà lầu bốn tầng bỏ trống, Quý Hủ không có ý định đem phòng khám đặt bên trong nội căn cứ, thuốc mang từ bệnh viện về khẳng định phải bỏ vào trong kho hàng lớn.

    Nếu có điều kiện, căn cứ còn có thể tiến một bước xây dựng thêm, cũng sẽ có người sống sót tiến vào ngoại căn cứ, đến lúc đó người đến người đi, đặt bên trong nội căn cứ không có phương tiện.

    Người ở lại bên trong nội căn cứ tự nhiên là người Quý Hủ tín nhiệm cùng trọng yếu, người ngoài đến chỉ có thể ở lại ngoại căn cứ.

    Quý Hủ cầm hai cái liềm mang theo Đào Thanh Ngô từ cửa hông phía tây đi ra ngoài, đi tới đồng ruộng trồng bắp cùng đậu tương, Quý Hủ vừa đi tới vừa chém ngã hoa màu ven đường.

    Lúc này Đào Thanh Ngô mới chú ý tới hoa màu đều là màu xanh đen, nhan sắc phi thường quỷ dị, lương thực như vậy còn có thể ăn sao?

    Hắn khom người nhặt lên một trái bắp, lột vỏ lộ ra hột bắp màu đen, trái bắp còn chưa chín, hạt bắp nhỏ, vừa bấm vào liền chảy ra nước màu xám đục. Đào Thanh Ngô ngửi ngửi, không thúi, cũng không có vị ngọt của bắp, không ngửi được chút mùi vị nào.

    Quý Hủ giải thích:

    - Hoa màu đều bị ăn mòn, hàm lượng vật chất hắc ám rất cao, người thường ăn sẽ tích luỹ trong cơ thể, biến thành chấm đen. Lương thực như vậy ăn vào, không bao lâu sẽ nổi điên biến thành cuồng thi.

    Đào Thanh Ngô:

    * * *

    - Toàn bộ hoa màu đều bị ăn mòn sao?

    Quý Hủ:

    - Phải.

    Sắc mặt Đào Thanh Ngô trắng bệch:

    - Vậy.. vậy thành phẩm thực vật đây?

    Trình Mạch nói:

    - Bên ngoài căn bản không có thực vật có thể ăn được.

    Trình Mạch còn nhớ Trì Ánh trêu cợt qua mình, đêm qua dọn dẹp một căn biệt thự Trì Ánh lấy một thỏi chocolate trên bàn đưa cho mình. Trình Mạch đang đói nên không chút do dự xé ra ăn, sau đó ăn một miệng bùn, phi phi phi phun ra không ngừng, Trì Ánh ở bên cạnh cười ha ha.

    Trình Mạch đuổi theo muốn đánh Trì Ánh, Trì Ánh lại nói hắn thử ăn tiếp xem, hắn liên tục xé mở vài khối đều giống như ăn bùn.

    Trì Ánh nói cho hắn biết thực vật bên ngoài đều là như vây, để cho hắn quý trọng vật tư đang có.

    Thần sắc Trì Ánh thay đổi, hắn không biết người thường ăn thực vật bị ăn mòn, sẽ xuất hiện chấm đen, cũng may Trình Mạch không nuốt xuống, ăn vào lại nhổ ra.

    Tần Nghiễn An tiếp nhận cái liềm thay thế Quý Hủ chém ngã hoa màu.

    - Lời này của anh không đúng, thực vật bên ngoài là không thể ăn, nhưng không phải không ăn được. Người sống sót đều phải dựa vào thực vật này sinh tồn, ăn không đến nỗi chết ngay lập tức, không ăn nhất định sẽ bị chết đói.

    Trình Mạch nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Hủ, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn nhưng không hỏi.

    Từ ban đầu Chung gia đã được vây lại trong căn cứ, dì Thu là bạn thân của mẹ Quý Hủ, mấy năm nay thường chiếu cố hắn, Trình gia được đón vào căn cứ cũng bởi vì hắn là huynh đệ tốt của Quý Hủ. Nhìn thấy ba gia đình, vật tư được bảo vệ, xe cùng nhà kính đều được giữ nguyên, toàn bộ đều tập trung trên người Quý Hủ, nguyên nhân là vì bọn họ đều có quan hệ với Quý Hủ cho nên mới gặp chuyện tốt như vậy.

    Trình Mạch chợt nghĩ tới ba ba mỗi ngày ở nhà than thở, thời khắc luôn lo lắng cân nhắc làm sao đốc thúc Quý Hủ quyết chí tự cường xây dựng căn cứ, nhưng Quý Hủ thì sao? Đột nhiên xây dựng thêm ngoại căn cứ, phạm vi trực tiếp mở rộng gấp mấy lần, ai nói Quý Hủ không nghĩ tới?

    Vì thế Trình phụ kích động, từ đêm qua luôn vội tới bây giờ không thấy bóng dáng, cho dù kéo tổn thương cũng tuần tra xung quanh, hắn cũng cao hứng.

    Quý Hủ nói với Đào Thanh Ngô quy hoạch phòng khám cùng bố trí cụ thể, Đào Thanh Ngô góp ý thêm, Quý Hủ xây dựng xong mô hình liền ném ra ngoài.

    Phòng khám nằm bên cạnh đường chính, bốn tầng lầu, hình chữ hồi vuông vức, màu trắng.

    Đào Thanh Ngô kinh hoàng, đây không còn là phòng khám, mà là bệnh viện! Có chút trấn nhỏ vùng xa xôi, cũng không có được phòng khám lớn như vậy!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 68:

    Trình Mạch đã kiến thức qua sự tinh tế của bức tường hòa hoãn xung đột cùng trạm gác, nhìn thấy nhà lầu màu trắng đột nhiên xuất hiện, vẫn phi thường kích động, sờ soạng mặt tường, ghé vào cửa sổ nhìn bên trong, hoàn toàn vắng vẻ, bên trong hoàn toàn không có vật gì.

    Trình Mạch vuốt ve thuỷ tinh sáng ngời sạch sẽ, kích động nói:

    - Hủ ca lợi hại! Cậu không phải chỉ biết xây tường sao? Thuỷ tinh này làm sao làm ra tới? Là thuỷ tinh thật sao?

    Quý Hủ:

    * * *

    Hẳn không tính là thuỷ tinh thật sự, đương nhiên vách tường cũng không phải thép xi măng, chất liệu cụ thể Quý Hủ cũng không rõ ràng lắm, tóm lại thật rắn chắc là được rồi.

    Lúc mới ban đầu hắn chỉ biết xây tường, xây thành nhà đều phong bế như một cái hộp đen, cũng chỉ mở ra cửa sổ lại từ bên ngoài dỡ thuỷ tinh ráp vào, sau khi gia cố lại lắp lên. Về sau trong một cơ hội ngẫu nhiên, hắn phát hiện khi xây dựng mô hình thì dung nhập tinh thần năng lượng thiếu sẽ trực tiếp ảnh hưởng độ dày của vách tường, chờ mỏng tới trình độ nhất định sẽ biến thành trong suốt, sau khi phát hiện kỹ xảo này ngày sau trong xây dựng hắn làm càng thêm thuận buồm xuôi gió.

    Vài người đi dạo qua một vòng, có chút khu vực rõ ràng là bắt chước bệnh viện xây đi ra, như là chỗ thu phí, hiệu thuốc, phòng khám bệnh, khu truyền dịch vân vân, Đào Thanh Ngô lại cảm thấy được nơi này không giống như một phòng khám mà là một bệnh viện loại nhỏ. Chẳng qua hiện tại cái gì cũng không có, chỉ là một tòa lầu trống rỗng.

    Quý Hủ nói:

    - Lầu bốn là phòng phân cho bác sĩ ở lại, đợi khi tìm được người nhà là có thể cùng nhau ở vào, nhưng đồ dùng trong nhà cùng đồ dùng cuộc sống là phải tự mình chuẩn bị.

    - Tôi sẽ nhanh chóng xây một nhà ăn, làm cho người chuyên phụ trách nấu cơm, sau này nếu không muốn tự mình nấu cơm có thể đi nhà ăn, nhưng cần thu phí, anh là bác si căn cứ, căn cứ sẽ phát tiền lương cho anh.

    Đào Thanh Ngô gật đầu.

    - Đây là bệnh viện chứ?

    Quý Hủ:

    - Không tính là bệnh viện, xuất hiện vấn đề lớn còn phải đi bệnh viện trong trấn, bên kia đầy đủ trang bị chữa bệnh.

    Vài người chém ngã hoa màu đem phơi nắng, làm xong quay về đi ăn cơm, buổi chiều còn phải đi bệnh viện khuân vác đồ vật, Quý Hủ cũng phải đi trong trấn tìm người.

    Căn cứ còn nhiều rau dưa, dì Thu dùng gạo cùng mì trao đổi với Chung mẫu, tay nghề dì Thu tốt lắm, đồ ăn rất ngon.

    Đào Thanh Ngô nhìn rau xanh cùng gạo trắng có chút giật mình.

    - Ăn đi, đồ ăn này không bị ăn mòn, anh có thể ăn.

    Trình Mạch vội vàng chạy về nhà ăn cơm, lại sốt ruột quay trở lại, sợ Quý Hủ đi vào trấn không mang theo hắn. Trình Kỳ Phùng cũng đi theo tới, muốn đi qua xem tình huống.

    Trình Kỳ Phùng có lòng nhiệt tình xây dựng căn cứ rất cao, biết rõ ràng đầu đuôi cũng muốn đi theo hỗ trợ, nhưng hắn còn bị tổn thương chưa lành đành phải lưu lại giữ nhà.

    Nhưng cha con Chung gia muốn cùng đi, nhiều người làm việc tốc độ cũng nhanh hơn.

    Quý Hủ lưu xe vận tải ở lại căn cứ, lái hai xe tải hạng trung đi ra, mang theo container, tranh thủ đi một chuyến đều kéo đồ trở về.

    Trình Mạch cũng lái xe thương vụ của mình đi theo, nếu gặp được người muốn tìm thì cùng nhau mang về.

    Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An lái một chiếc, cha con Chung gia một chiếc, Trình Mạch cùng Trì Ánh lái xe thương vụ.

    Quý Hủ hỏi Tần Nghiễn An:

    - Lúc đó trên mặt cùng trên người anh có lớp vảy không?

    - Không có.

    Không có vảy, nhưng có một đôi cánh dơi.

    Quý Hủ nhẹ nhàng thở ra:

    - Hẳn là sơ biến hậu kỳ, không tới trình độ bán dị thái.

    Nếu là đạt tới bán dị thái, nửa người trên hoặc là nửa người dưới liền hoàn toàn dị hóa, khoảng cách toàn bộ dị hóa không xa.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 69:

    Dị hóa nhân chỉ có đạt tới hoàn mỹ dị thái thì mới tính chân chính an toàn, những thời kỳ nào khác đều rất nguy hiểm.

    Quý Hủ nói:

    - Tốc độ dị hóa của anh cũng đã rất nhanh, không nghĩ tới lại bị quái vật kia kéo tiến độ càng nhanh thêm, sau này tận lực dùng một phần nhỏ năng lực dị hóa, trừ phi anh đã làm tốt chuẩn bị toàn bộ dị hóa.

    Tần Nghiễn An nhận chân lái xe, làm như lơ đãng hỏi:

    - Toàn bộ dị thái có được ý thức của mình sao? Như thế nào mới có thể ở trong loại trạng thái này thoát ly đi ra?

    Quý Hủ nghĩ tới dị thái của mình, lúc đó hắn bị kẹt lại trong thời kỳ toàn bộ dị thí rất lâu, ý thức nhân loại theo thời gian chuyển dời càng ngày càng yếu ớt, hắn cơ hồ đã quên mình là một nhân loại, thật đem mình trở thành một thành luỹ, im lặng đứng yên.. hoàn hảo hắn thoát ly khỏi loại trạng thái này, tiến vào hoàn mỹ dị thái, rốt cục khôi phục hình người.

    - Toàn bộ dị thái đã không còn tính là nhân loại, ý thức nhân loại sẽ dần dần bị toàn bộ dị thái bản năng lật đổ địa vị, xét tới cùng vẫn là ý thức phòng thủ, chỉ cần bảo vệ cho ý thức của mình sẽ có thể khôi phục thành người. Sợ là sợ bị hãm trong toàn bộ dị thái, đem mình xem thành một con quái vật chân chính đi làm chuyện mà chỉ có quái vật mới đi làm, đến lúc đó sẽ không thể quay đầu lại.

    Người bị xâm lấn chỉ có hai ba thành cơ hội thuận lợi tiến vào sơ biến kỳ, mà người có thể từ trong toàn bộ dị thái thoát ly ra, dù là một thành cũng không có.

    Tần Nghiễn An không hỏi hắn làm sao biết những việc này, hắn biết trên người Quý Hủ có bí mật, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.

    Đoàn người rất nhanh đi tới bệnh viện.

    Lão Nhiêu xa xa nghe được tiếng xe, đi lên tường vây nhìn thấy xe vận tải chạy tới. Xe tới trước cửa, lão Nhiêu vội vàng mở cổng, xe chạy nhanh vọt vào bên trong, cho dù trước khi vào Quý Hủ đã dùng thạch anh rửa sạch một đợt, nhưng vẫn có cuồng thi chen chúc tiến vào, tốc độ của chúng nó thật quá nhanh.

    Tần Nghiễn An cùng Quý Hủ lập tức trở ra trợ giúp, hai tay lão Nhiêu đã hoàn toàn dị hóa, làn da biến thành màu sắc như than chì, chắn ngang bên người, ba con cuồng thi cắn trên cánh tay, mặc cho chúng nó cắn xé như thế na cũng không cắn mở làn da bị dị hóa.

    Quý Hủ vung lên gậy bóng chày đánh ngã từng con cuồng thi, Tần Nghiễn An gọn gàng linh hoạt ninh cổ, lão Nhiêu rốt cục đóng lại cổng lớn, cuồng thi xông vào trong sân rất nhanh bị mấy người rửa sạch sẽ.

    Quý Hủ nhìn cánh tay của lão Nhiêu:

    - Không sao chứ?

    Lão Nhiêu giơ hai tay cho Quý Hủ nhìn xem, dị hóa đã biến mất, mặt trên ngay cả dấu răng cũng không có, luận vũ lực hắn không được, luận phòng ngự hắn tuyệt đối có thể.

    Mấy người đem xe dừng ở cửa chính đại sảnh, Trịnh bác sĩ cùng hai y tá đi ra nghênh đón, biết nguyên nhân Quý Hủ quay lại, lập tức đi tìm đồ vật cho hắn.

    Mọi người khuân vác suốt buổi trưa, sau đó chuẩn bị quay trở về.

    Tần Nghiễn An không lên xe:

    - Mọi người về trước, tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến.

    Trì Ánh lập tức nói:

    - Tôi cũng có việc, tôi đi với anh.

    Tần Nghiễn An liếc hắn, lại nói với Quý Hủ:

    - Đưa tờ giấy cho tôi, tôi thuận tiện đi ba nhà kia nhìn xem.

    Quý Hủ nói:

    - Tôi đi với anh.

    Tần Nghiễn An:

    - Cậu có thương tích trong người, bận rộn một ngày nên sớm trở về để Đào bác sĩ thay thuốc, việc tìm người giao cho tôi.

    - Chú ý an toàn, sớm một chút trở về.

    Hắn đem tờ giấy cùng xe thương vụ giao cho hắn.

    Tần Nghiễn An nói:

    - Được.

    Cha con Chung gia lái xe vận tải, Quý Hủ cùng Trình Mạch lái xe đi về trước, Tần Nghiễn An cùng Trì Ánh lên xe thương vụ.

    Lại tiêu hao mấy viên thạch anh, ba chiếc xe mới thuận lợi rời đi bệnh viện.

    Tần Nghiễn An nhìn Trì Ánh:

    - Anh có chuyện gì?

    Trì Ánh ngồi phịch trong ghế:

    - Nghiệp chướng, tôi muốn tìm đồ vật trả lại lương thực. Anh đi ra có chuyện gì?

    Tần Nghiễn An:

    * * *

    Hắn có thể nói hắn cũng muốn tìm đồ vật về sao? Cũng không thể lưu trong căn cứ ăn uống miễn phí như vậy.

    Trì Ánh vỗ đùi, cười nói:

    - Tôi biết anh cũng sẽ nghĩ giống tôi, nhanh lên, tôi thiếu đồ ăn của em trai anh cùng Trình Mạch, đêm nay nhất định phải trả lại.

    Tần Nghiễn An trầm mặc đụng thẳng vào cuồng thi nhào đi lên.

    - Sau này anh có tính toán gì không?

    Trì Ánh nhìn hắn, đột nhiên ngồi thẳng dậy:

    - Có ý tứ gì? Tôi còn có tính toán gì? Nhất định là anh đi đâu thì tôi đi đó, anh muốn làm gì?

    Tần Nghiễn An bình tĩnh nói:

    - Đề nghị của tôi là, anh ở lại căn cứ, bên này rất tốt.

    Trì Ánh vỗ tay lái:

    - Anh rốt cục có ý tứ gì? Anh đây là đang an bài tôi sao? Anh muốn đi đâu? Anh từ bỏ em trai anh? Kháo!

    Trì Ánh còn đang kêu gào, đột nhiên đối diện đôi đồng tử dựng thẳng màu vàng, sợ tới mức hắn trực tiếp dán lên cửa xe, hận không thể lập tức chui đi ra, đi bộ còn an toàn hơn ngồi trong xe!

    Trì Ánh:

    - Anh.. anh anh anh là tình huống nào? Khống chế được nổi không? Nếu không được thì nói trước một tiếng, tôi còn trốn chạy!

    Tần Nghiễn An nắm chặt tay lái, trên tay nổi gân xanh, hắn áp lực vô cùng vất vả, tuỳ thời muốn đả thương người, hắn không muốn như vậy, nhưng hắn khống chế không được chính mình.

    - Tôi không thể ở lại căn cứ, càng không thể ở lại bên người Quý Hủ..
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 70:

    - Tôi hiểu tôi hiểu, anh điên lên sẽ mất hết tính người, anh muốn rời khỏi căn cứ tôi có thể hiểu được, nhưng anh phải mang theo tôi, bằng không anh phát điên xong nằm trên đường ngủ bị quái vật cắn cũng không biết, anh không thể thiếu tôi.

    Trì Ánh phi thường tự tin nói.

    Tần Nghiễn An xuy một tiếng:

    - Không đợi quái vật cắn tôi, có lẽ anh sớm bị tôi làm thịt.

    Trì Ánh:

    -!

    Đầu hắn ông ông vang:

    - Hung tàn như vậy sao? Anh nổi điên không phải chỉ thích cào cấu phá hư vách tường sao? Khi nào lại học được ăn người? Em trai anh biết không?

    Tay Trì Ánh đã đặt trên cửa xe, hơi có không đúng hắn liền nhảy xuống, tuyệt đối không thể thành bữa tối của huynh đệ mình.

    Tần Nghiễn An nhếch môi, với tính cách phòng bị của Quý Hủ, nếu biết hắn nguy hiểm như vậy, phỏng chừng sẽ lập tức đem hắn đuổi ra khỏi nhà, nói không chừng ném cả Trì Ánh ra ngoài, như vậy hắn còn muốn tới gần Quý Hủ là không thể nào.

    Hắn không muốn đem quan hệ của hai người biến thành như vậy, cũng không muốn Quý Hủ nhìn mình với ánh mắt phòng bị cùng cảnh giác, hắn tình nguyện lấy hình thái nhân loại chủ động rời đi, nếu hắn còn có thể trở về, ít nhất quan hệ giữa hai người còn bảo trì nguyên dạng.

    - Xuống xe.

    Tần Nghiễn An mở dây an toàn.

    Trì Ánh:

    * * *

    Mắt nhìn ngoài xe, Trì Ánh bỗng nhiên không muốn xuống xe, rừng núi hoang vắng, không phải là nơi tốt giết người chôn xác sao?

    Tần Nghiễn An liếc hắn:

    - Suy nghĩ của anh sắp chảy ra khỏi đầu anh rồi.

    Trì Ánh:

    - Kháo!

    Trì Ánh mở cửa xuống xe, nhìn núi lớn trước mắt, khó hiểu:

    - Chúng ta tới đây làm gì?

    Tần Nghiễn An nhìn võng phòng hộ dưới đất, cầm lấy cuộn thành dây thừng:

    - Bắt gà.

    Trì Ánh ngạc nhiên:

    - Gà? Ở đâu có gà?

    Tần Nghiễn An đem dây thừng ném cho hắn:

    - Trên núi hẳn là có, tôi đi bắt, anh canh gác, đừng cho gà chạy.

    - Yên tâm, chỉ là gà mà thôi, tôi nhất định canh chừng.

    Tần Nghiễn An vạch cỏ dại màu đen đi lên núi, lúc này trên người hắn đã thay áo sơ mi sạch sẽ, cũng không mở ra cánh dơi, lo lắng lại làm hư quần áo, chỉ dị hóa hai tay.

    Ngọn núi này nằm phía nam trấn nhỏ, khoảng cách rất gần, xác suất xuất hiện động vật nguy hiểm không lớn, rất có khả năng là gia cầm từ trong trấn trốn tới.

    Tần Nghiễn An dựa theo cảm xúc sợ hãi mỏng manh đi tới trước, sau đó cảm xúc sợ hãi biến mất, hắn đứng nguyên tại chỗ đợi, bên cạnh đột nhiên đập ra một bóng ma, móng vuốt của hắn liền chộp tới.

    Trì Ánh đợi dưới chân núi phát hiện có cuồng thi đi qua, bèn lên xe ngồi đợi, không muốn đối mặt với cuồng thi.

    Động tĩnh ngoài xe đột nhiên rời xa, Trì Ánh mở mắt liền nhìn thấy cuồng thi chạy lên núi.

    - Kháo!

    Trì Ánh cầm xẻng nhảy xuống xe hô to:

    - Nè! Đồ chết tiệt! Đến ăn ông nội của mày a!

    Cuồng thi quay người chạy trở lại.

    Chờ Tần Nghiễn An mang theo con mồi trở về, nhìn thấy Trì Ánh một thân chật vật chống xẻng hổn hển thở, trên mặt đất nằm mấy cuồng thi không đầu. Vừa nhìn thấy Tần Nghiễn An mang đồ vật về, cả kinh nhảy dựng.

    - Đây là thứ quái quỷ gì? Gà đâu?

    Tần Nghiễn An đem con mồi ném xuống đất, lớn như ngọn núi nhỏ, một mảnh tuyết trắng, con mồi có hai cái cổ thật dài, nhưng không có đầu, máu loãng ồ ồ trào ra.

    Tần Nghiễn An xoay người quay về trên núi, rất nhanh trở lại, trong tay lại kéo một con mồi, ném tới bên chân Trì Ánh:

    - Gà, trói lại.

    Trì Ánh cứng ngắc nhìn con gà lớn như con bò, nếu không phải nhìn bộ lông thật giống gà, hắn thật sự không muốn thừa nhận đó là gà!

    - Thứ này thật có thể ăn sao?

    Tần Nghiễn An kéo võng phòng hộ, nói:

    - Thịt không thối, chỉ bị dị hóa, có thể ăn.

    - Còn chưa chết, chỉ bị tôi đánh ngất xỉu, anh trói nó lại.

    Trì Ánh:

    * * *

    Trì Ánh đi lấy dây thừng, vừa quay đầu liền nhìn thấy mắt gà trôi nổi hồng quang.

    Hai bên đồng thời kêu to, con gà nhảy dựng lên mổ vào đầu Trì Ánh, hắn tránh sang bên chụp lấy cái xẻng đem con gà chụp ngất.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 71:

    Trì Ánh thiếu chút nữa muốn khóc:

    - Con mẹ nó tôi thiếu chút nữa chết dưới miệng một con gà!

    Tần Nghiễn An kéo võng phòng hộ trở về:

    - Chỉ là gà mà thôi, nhanh trói lại.

    Trì Ánh:

    * * *

    Không phải là con gà sao? Cho dù lớn nó cũng là con gà!

    Trì Ánh động tác nhanh nhẹn đem hai chân con gà trói lại, buộc mỏ gà, phòng ngừa nửa đường tỉnh lại công kích người.

    Hai người lại đem con ngỗng cũng mới bị ninh rớt đầu nâng lên nóc xe, Trì Ánh còn hoài nghi xe bị sụp không chịu nổi trọng lực, Tần Nghiễn An biết xe được gia cố qua tuyệt đối không thành vấn đề, vì thế trên mui xe buộc một con ngỗng lớn như voi, cùng một con gà lớn như con bò, phải dùng võng phòng hộ thật dày mới cố định được chúng nó.

    Hai người ngồi vào trong xe có cảm giác đỉnh đầu đè nặng một tòa núi lớn, Tần Nghiễn An lái xe thật ổn, Trì Ánh lại rất khẩn trương, tuy nói có vẻ như sẽ không đổ sụp nhưng khó bảo sẽ không lật xe.

    Tần Nghiễn An mở tờ giấy, trên giấy ghi tên người cùng địa chỉ, hắn nhíu mày, hắn hoàn toàn không quen thuộc trấn Bạch Loan, không biết nằm ở đoạn đường nào, phải tìm người hỏi đường.

    Hạ một chút cửa kính xe, đi tìm cảm xúc sợ hãi.

    * * *

    Đoàn người Quý Hủ trở lại căn cứ, đem đồ vật chuyển vào phòng khám, chờ toàn bộ làm xong, trời đã tối hẳn, Tần Nghiễn An cùng Trì Ánh còn chưa trở lại.

    Quý Hủ trở về nội căn cứ, mọi người lại đem thuốc chuyển vào trong kho hàng lớn, dì Thu đã chuẩn bị xong cơm chiều, chờ Tần Nghiễn An cùng Trì Ánh trở về mới ăn cơm.

    Quý Hủ vội vàng, toàn bộ hành trình Trình Kỳ Phùng đều hỗ trợ, việc nặng làm không nổi, việc nhẹ thì hắn tài giỏi, tỷ như chặt chém hoa màu đều không thành vấn đề. Mọi người nghe nói cần xây nhà ăn, đều thật cao hứng, cùng nhau động thủ hỗ trợ rửa sạch đất trống.

    Vị trí nhà ăn nằm sau phòng khám, từ cửa hông căn cứ đi ra, khoảng cách khá gần.

    Quý Hủ đem mô hình nhà ăn thành luỹ căn cứ thu nhỏ tỉ lệ, trực tiếp ném ra, phương tiện mau lẹ.

    Lúc này mọi người nghe được thanh âm thổi còi, là Tần Nghiễn An cùng Trì Ánh trở lại.

    Quý Hủ đi lên đường chính, dùng đèn pin cường quang chiếu sáng vị trí.

    Trước hết trở về không phải xe thương vụ mà là Trình Mạch đợi ở trạm gác mở cửa cho Tần Nghiễn An cùng Trì Ánh, hắn lái xe con của Trương thúc, một đường chạy như bay mà đến.

    Trình Mạch nhảy xuống xe, kinh sợ kêu:

    - Quý Hủ! Hai người bọn họ dẫn theo hai đại quái vật trở về!

    Quý Hủ:

    -?

    Quý Hủ nhìn xe chậm rãi chạy tới.

    Tần Nghiễn An bước xuống xe, nhìn thấy Quý Hủ cầm đèn pin đứng chờ mình, nội tâm luống cuống bị mùi máu tươi kích thích một đường bỗng nhiên biến thành bình thản mềm mại xuống dưới, thần kinh buộc chặt cũng thả lỏng không ít, nếu có thể luôn như vậy, cho dù cần vất vả áp chế cảm xúc bạo ngược hắn cũng có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

    Tần Nghiễn An đi tới:

    - Tôi đã trở về.

    Quý Hủ dùng đèn pin chiếu chiếu:

    - Không sao chứ?

    Tần Nghiễn An:

    - Không có việc gì, thật thuận lợi.

    Trì Ánh mở cửa xe, đem người cùng về đỡ xuống xe, Quý Hủ chiếu đèn pin, đầu tiên nhìn thấy trên mặt một nữ nhân trung niên tràn ngập chấm đen còn nhiều hơn Đào bác sĩ, nữ nhân phi thường suy yếu nhưng ánh mắt lại rất sáng, tràn ngập vẻ hi vọng.

    Tần Nghiễn An thấp giọng giải thích:

    - Đây là mẹ của Trịnh bác sĩ, nguyên bản cha hắn vẫn còn sống, nhưng vì hai vị lão nhân ở cùng biến thành cuồng thi, bọn họ bị tập kích. Trịnh phụ mang theo Trịnh mẫu trốn vào phòng, cửa bị đụng nát, Trịnh mẫu bị Trịnh phụ khóa vào phòng vệ sinh, chính mình dẫn dụ cuồng thi chạy ra phòng khách muốn đẩy cuồng thi ra ngoài cửa, Trịnh phụ khóa cửa chống trộm, bản thân cũng không còn trở về.

    Còn lại là một cô gái trẻ tuổi cắt tóc lởm chởm, diễn cảm nàng băng sương không thấy có chút chấm đen.

    Quý Hủ nhíu mày, đây là bị xâm lấn a.

    - Nàng là Chu Du Băng, là chị của Chu Mộc Huỳnh, bị mẹ biến thành cuồng thi đâm một đao trên đùi, nàng đem cha mẹ biến thành cuồng thi đẩy xuống cửa sổ, trong nhà chỉ còn một mình nàng. Nàng kéo chân tổn thương muốn đi bệnh viện tìm em gái, nhưng đều bị thương trở về, ngày càng suy yếu không còn cách nào ra khỏi nhà.

    Đào bác sĩ đẩy băng ca chạy tới, trước tiên đem Chu Du Băng đặt nằm lên, Trì Ánh giúp dìu Trịnh mẫu đi phòng khám.

    Quý Hủ cho Trình Mạch đi gọi Chung Trì tới, nhờ hắn đi canh gác phòng khám.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...