Đam Mỹ [Edit] Toàn Cầu Xâm Nhập - Thương Hải Do Lam

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, May 31, 2023.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 52:

    Bạch Giảo Giảo cầm rìu chữa cháy chém ngã từng con quái vậ, Bùi Ngang cùng Phương Quận quơ gậy sắt ngăn trở quái vật nhào đi lên, Bạch Kình giơ súng phun lửa, ngọn lửa quấn chặt đầu quái vật khiến chúng nó hoàn toàn mất đi năng lực phân biệt phương hướng.

    Bạch Đình Nham chợt quát:

    - Lão Lâm! Cái kìm.. cẩn thận!

    Bạch Đình Nham vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy quái vật mọc đầy chân khớp đã đi tới quầy khám bệnh, chân khớp hình cái liềm không chút do dự chặt xuống, tiểu Mộng lẫn quầy khám bệnh cùng nhau bị chém thành hai khúc.

    Đào Thanh Ngô ngã về phía sau, nhìn thấy tiểu Mộng bị cắt thành hai đoạn, nửa người trên nhanh chóng bò sát, mà chân khớp đâm đầy đất.

    Phạm Lâm xuất ra kìm phòng cháy, Bạch Đình Nham đẩy cửa thuỷ tinh, kìm xuyên vào khe hở muốn bấm ổ khóa.

    - Mau!

    Bạch Đình Nham thúc giục, nhân lúc hai quái vật chém giết vừa lúc cứu người.

    Trong bóng đêm, xúc ti thật nhỏ thong thả mấp máy, một cây chui vào thân thể tiểu Mộng, lôi kéo nàng biến mất trong bóng đêm.

    Đào Thanh Ngô một mực chú ý mấy người Bạch Đình Nham, chờ hắn nhìn lại thì tiểu Mộng không thấy, ngay cả thi thể cũng đã lặng yên biến mất.

    Quái vật chân khớp giống như bị kinh hãi, vọt tới chỗ cửa thuỷ tinh, một tiếng vang thật lớn cửa thuỷ tinh hoàn hảo, mà nó bay ngược ra ngoài.

    Mấy người ngoài cửa bị biến cố thình lình hù sợ, quái vật chân khớp lại xông qua, lần này không có va chạm nhưng chân đốt hình cái liềm của nó liên tục chặt chém, cửa thuỷ tinh lưu lại vài đạo dấu vết, ổ khóa cũng bị chém đứt.

    Quái vật phá khai cửa thuỷ tinh liền xông ra ngoài, một đường chém bay vô số cuồng thi chặn đường, mới vừa vọt tới trên đường liền bị xe vận tải lao tới đụng bay ra ngoài.

    - Cái gì vậy?

    Tần Nghiễn An vội vàng ổn định tay lái phanh xe.

    Quái vật màu xám trắng bị đụng bay thật xa, rất nhanh lật người nhanh chóng tháo chạy.

    Quý Hủ nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt:

    - Toàn bộ dị thái!

    Nơi này lại xuất hiện quái vật toàn bộ dị thái, còn đang tháo chạy.

    Nguyên nhân gì làm cho toàn bộ dị thái phải tháo chạy?

    Ánh đèn sáng lên, cuồng thi rậm rạp như thuỷ triều bắt đầu khởi động, cuồng thi bị bao vây trong hỏa diễm đấu đá lung tung, toàn bộ hướng cửa lớn bệnh viện lao tới.

    Lúc này cửa bệnh viện sắp thất thủ, vô số cuồng thi đẩy cửa thuỷ tinh, mấy người trong cánh cửa đem hết toàn lực chặn cửa, số lượng quái vật thật sự là nhiều lắm, chỉ bằng mấy người bọn họ căn bản không thủ được, chỉ có thể đem gậy sắt cắm nghiêng trên cửa, tận lực ngăn chặn đàn quái vật.

    Trong tay Phạm Lâm cầm ổ khóa, nguyên bản định vào được bên trong thì tiếp tục khóa lại, nhưng quái vật chân đốt lao ra thì bọn họ phải né tránh cho nên mất đi thời cơ.

    Bạch Đình Nham xuất toàn lực giữ cửa:

    - Trong bệnh viện còn có người sống sót hay không? Kêu ra hỗ trợ!

    Đào Thanh Ngô cũng đang ngăn cửa:

    - Có, nhưng..

    Bọn hắn chưa chắc chịu đi ra.

    Bạch Đình Nham lớn tiếng nói:

    - Người ở bên trong đi ra hỗ trợ! Nếu cửa không thủ được, toàn bộ phải chết trong bệnh viện!

    Nhưng không ai đi ra.

    - Ca, làm sao bây giờ?

    - A a a a tóc tóc tóc!

    Phương Quận đột nhiên kêu to lên, tóc của hắn bị cuồng thi nắm được, lôi kéo mạnh làm hắn đau đớn hét lên.

    Bạch Giảo Giảo vung búa chém đứt cánh tay cuồng thi cứu lại Phương Quận.

    Ngay lúc Bạch Đình Nham muốn buông tha giữ cửa kêu rút lui, bạch quang chói mắt chợt bùng lên, vài người theo bản năng nhắm mắt, bọn họ nghe được tiếng xe vận tải gầm rú!

    Tinh thần bọn họ run lên, có người đến đây!

    Tần Nghiễn An nhắc nhở:

    - Ngồi vững!

    Xe vận tải đánh lên cuồng thi đàn, đánh bay một mảnh cuồng thi, rất nhanh bị vô số cuồng thi làm giảm tốc độ, xe vận tải xốc nảy kịch liệt, nghiền qua thân thể một con cuồng thi, gian nan đi tới.

    Quý Hủ hạ một chút cửa sổ, lập tức có nhiều ngón tay xỏ vào muốn xốc thuỷ tinh. Quý Hủ ném ra hai viên thạch anh, tinh thần năng lượng hoạt hóa, xe vận tải bật lên, thiếu chút nữa bị năng lượng thạch anh ném đi, cũng may kỹ thuật lái xe của Tần Nghiễn An không sai, miễn cưỡng tránh bị lật xe.

    - Làm phiền, trước khi động thủ chi một tiếng.

    Quý Hủ nhếch môi:

    - Tôi trước chi vài tiếng, anh chuẩn bị sẵn!
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 53:

    Tần Nghiễn An bật cười:

    - Thu được, bắt đầu đi.

    Sau đó xe của bọn họ nhảy cà tưng đi tới trong cuồng thi đàn, mỗi khi nhảy một lần, liền trống rỗng một mảnh cuồng thi, Tần Nghiễn An nhân cơ hội gia tốc va chạm, cứ như vậy vừa xông tới lại nhảy dựng đi tới gần đại lầu bệnh viện.

    Tần Nghiễn An một cước giẫm ga, xe vận tải nổ vang nhằm cửa thuỷ tinh, sau một vòng trôi đi thân xe vững vàng hoành ngang trước cửa.

    Quý Hủ đem tường vây khoanh tròn chuẩn bị sẵn ném ra, đem cửa bệnh viện cùng xe vận tải cùng nhau vây ở bên trong, vô số cuồng thi bị ngăn cách bên ngoài tường vây, về phần cuồng thi bên trong tường số lượng nhiều lắm, trực tiếp dùng thạch anh giải quyết, xem như tiết kiệm lực lượng.

    Hắn lại ném ra mấy viên thạch anh, xe vận tải nhảy bắn tại chỗ, cuồng thi đàn chen chúc ở cửa lại trống rỗng một đợt. Cửa thuỷ tinh bị mở ra, gậy sắt hoàn toàn đứt đoạn, mấy người ngăn cửa cũng được thuỷ tinh bảo hộ chỉ bị bắn bay ra ngoài.

    Vài người bị suất choáng váng, không rõ chuyện gì xảy ra, chờ thấy rõ đầy đất máu đen thịt nát thì chỉ còn lại chấn kinh, theo sát là cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

    Bọn hắn không biết người trên xe là ai, là địch hay bạn, thiện hay ác, có thực lực đáng sợ như vậy vạn nhất có ý tưởng gì bọn họ hoàn toàn không có lực đánh trả.

    Bạch Đình Nham đứng lên, chợt cảm thấy không đúng, quái vật lại không xông vào? Hắn bước nhanh tới cửa mới nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài, cửa bệnh viện lại bị một bức tường vây quanh!

    Không phải quái vật đàn không xông lên, mà là bị ngăn bên ngoài tường vây!

    Những người khác há hốc mồm, Phạm Lâm nhìn Bạch Đình Nham:

    - Bức tường này..

    Cửa xe đẩy ra, một người trắng nõn trẻ tuổi nhảy xuống, tầm mắt đảo qua mấy người, dừng nơi đại sảnh bệnh viện, không phát hiện nguy hiểm.

    Quý Hủ nhìn thấy người mặc áo khoác trắng, lập tức nói:

    - Bác sĩ, hỗ trợ dùm!

    Trái tim Đào Thanh Ngô co rụt lại, bây giờ hắn đã có bóng ma với xưng hô "bác sĩ", cũng không lập tức tiến lên.

    Bạch Đình Nham đi qua, chủ động mở miệng:

    - Đào bác sĩ bị thương, cần tôi hỗ trợ sao?

    Quý Hủ nhìn hắn, nam nhân ngũ quan rõ ràng, khí chất trầm ổn, ánh mắt bằng phẳng trong suốt.

    - Nhờ, chú của tôi bị cuồng thi trảo bị thương, không có cách nào cầm máu, đến tìm bác sĩ cứu mạng.

    Bạch Đình Nham gọi Phạm Lâm, muốn đem người bị thương khiêng ra, lại tiếp xúc ánh mắt lạnh như băng tuyết, Bạch Đình Nham chợt cảm thấy nguy hiểm.

    Tần Nghiễn An gật đầu, cùng Bạch Đình Nham đem Trương thúc chuyển đi ra. Quý Hủ cùng Phạm Lâm nâng hai bên, cuối cùng đem người mang ra đặt xuống nền đại sảnh.

    Quý Hủ quay vào trong xe lấy ra nguồn điện di động cug cái giá lắp đèn, vật này hắn chuẩn bị không ít, hiện tại có thể dùng tới.

    Tần Nghiễn An vẫn đứng bên người Trương thúc, tư thế phòng bị thật rõ ràng.

    Trương thúc mất nhiều máu nên có chút mơ hồ.

    - Đào bác sĩ..

    Quý Hủ đành nói:

    - Bệnh viện còn có bác sĩ khác không? Phiền toái bác sĩ giúp chú tôi kiểm tra một chút.

    Đào Thanh Ngô đi qua:

    - Tôi xem xem.

    - Miệng vết thương cần cầm máu khâu lại.

    Lúc này Quý Hủ nhìn thấy vết thương trên lưng Đào Thanh Ngô liền nhíu mày. Chuyện gì xảy ra? Mình gia cố bệnh viện không đủ sao?

    - Vậy cầm máu khâu lại, thương thế của Đào bác sĩ cũng cần phải xử lý.

    Đào Thanh Ngô nói:

    - Phòng trị liệu lầu ba, cửa lên thang lầu hai bị khóa, chúng tôi không thể đi lên.

    Quý Hủ kỳ quái:

    - Phòng cấp cứu đây?
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 54:

    Phòng cấp cứu thì ở lầu một, ban đêm sẽ không tan tầm, thuốc cấp cứu đầy đủ, nhân viên y tế cũng nhiều. Tuy Quý Hủ không thể tinh tế tỉ mỉ gia cố cả bệnh viện, có chút phòng có thể điểm tựa bảo hộ, tỷ như là phòng cấp cứu, hiệu thuốc, phòng điện cùng trang bị chữa bệnh trọng yếu, đều được tỉ mỉ tinh tế gia cố qua, cho dù tường ngoài thất thủ ít nhất cũng chừa được chút đồ vật xuống dưới.

    Đào Thanh Ngô có chút do dự:

    - Trong phòng cấp cứu có người, nhưng chưa chắc sẽ cho chúng ta đi vào.

    Từ Tồn Sinh biến thành quái vật giết người, người sống sót bỏ chạy tứ tán, không ít người trốn lên lầu khóa lại cửa thang lầu hai, người bên dưới không thể đi lên, chỉ đành tìm địa phương trốn.

    Không gian phòng cấp cứu khá lớn nên người sống sót chạy vào không ít, Từ Tồn Sinh từng lựa chọn phòng cấp cứu nhưng tuỳ tùng của hắn không thể phá cửa, chân đốt của Từ Tồn Sinh cũng không thể đâm thủng cửa phòng. Có người nhìn ra phòng cấp cứu an toàn nhất, lặng lẽ đi ra muốn vào trong trốn nhưng người bên trong không ai mở cửa, người nọ bị tuỳ tùng phát hiện đã đánh mất tính mạng.

    - Đừng nghĩ, chắc chắn sẽ không cho chúng ta đi vào.

    Bạch Kình càng nghĩ càng giận, cửa lớn đều bị phá, cũng không có ai đi ra hỗ trợ, thật nghĩ trốn trong phòng sẽ giữ được mạng sao?

    - Vậy đi trên lầu, chúng tôi có mang theo kìm phòng cháy..

    Bạch Đình Nham còn chưa nói xong, trên lầu đột nhiên truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng bước chân hỗn độn quanh quẩn trong đại lầu bệnh viện, một đường chạy xuống dưới lầu!

    Mấy người dưới đại sảnh:

    * * *

    Tần Nghiễn An nhìn lên lầu hai, đại lầu bệnh viện được Quý Hủ gia cố qua, cảm xúc sợ hãi bị nhốt bên trong đại lầu, chỉ có nồng đậm tới trình độ nhất định mới tiết ra ngoài khi mở cửa sổ, vì vậy mới bị hắn bắt giữ tới.

    - Có cái gì đi xuống!

    Đáy lòng Quý Hủ phát lạnh, lông tơ dựng thẳng lên, cảm giác nguy cơ thật lớn lan khắp toàn thân, hắn lập tức nghĩ tới đây chính là nguyên nhân làm cho toàn bộ dị hóa tháo chạy!

    - Đi phòng cấp cứu!

    Quý Hủ vừa định nâng Trương thúc, Tần Nghiễn An liền nói:

    - Cậu lấy đồ vật!

    Bạch Đình Nham chủ động khom người nâng giường bên kia, chạy hướng phòng cấp cứu, Phạm Lâm cùng Đào Thanh Ngô đi theo hai bên, ổn định người trên giường.

    Quý Hủ cầm nguồn điện di động cùng cái giá giao cho ba người Bạch Kình, lấy ra một nắm thạch anh cầm trong tay, đi theo cuối cùng.

    Trong thang lầu hai truyền ra tiếng xiềng xích va chạm, tiếng thúc giục không ngừng, rầm một tiếng xiềng xích mở ra, một đám người lao xuống, mặt không còn chút máu lao vào thang cuốn chạy xuống dưới lầu, muốn thoát khỏi bệnh viện khủng bố này!

    Quý Hủ cảnh giác ngẩng đầu, tầm mắt tiếp xúc một loạt đầu người!

    Đầu người tươi mới, có nam có nữ, làn da trắng bệch, không có chấm đen, chúng nó chỉ có một cái đầu, dưới đầu là một cây đồ vật màu đen giống như là mạch máu, không biết kéo dài tới đâu.

    - Cứu mạng.. tôi đau quá.. cứu cứu tôi..

    Bên dưới rào chắn thuỷ tinh lầu hai có màu đen lan tràn đi ra, như là nước đen tuỳ ý chảy xuôi, buông rơi xuống như thác nước, hóa thành vô số xúc ti màu đen bay vụt tới người sống sót đang tháo chạy!

    Quý Hủ nhìn thấy người sống sót bị đâm trúng, cực nhanh hóa thành nước đen, biến thành xúc ti màu đen mới, giống như là mạng nhện nhanh chóng lan tràn, đem đại sảnh lầu một hoàn toàn bao phủ.

    Một cái đầu nữ nhân từ trên lầu hai bay xuống, trên đầu nữ nhân đội mũ hộ sĩ, kéo theo xúc ti như mạch máu truy theo mấy người Quý Hủ, lộ ra vẻ mỉm cười cực kỳ quỷ dị.

    - Đừng chạy.. cứu cứu tôi.. tôi đau quá..

    Quý Hủ chạy sau cùng, xoay lại ném ra một viên thạch anh, năng lượng nổ tung bao trùm xúc ti màu đen làm chúng nó trống rỗng một mảnh, Quý Hủ cũng bị năng lượng đập vào ngã xuống đất.

    - Quý Hủ!

    Tần Nghiễn An muốn giúp đỡ nhưng không rảnh tay.

    - Không có việc gì, tiếp tục chạy!

    Xúc ti màu đen lại nối tiếp nhau, đầu nữ nhân vọt về hướng Quý Hủ, thạch anh bắn về hướng nữ nhân đồng thời chạy qua lối rẽ, một tay đặt lên vách tường gia cố ngăn chặn năng lượng đập vào.

    Tiếng rít thê lương của nữ nhân xuyên vào trong óc Quý Hủ, mấy người chạy phía trước cũng không chịu nổi.

    Quý Hủ đỡ tường đứng thẳng, xúc ti lại xông tới, bò đầy mặt đất cùng vách tường, chúng nó lan tràn khắp nơi, bên trong phòng khám đóng chặt liên tục truyền ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi chảy ra qua khe cửa.

    Máu đen chậm rãi phồng lên, lộ ra một cái đầu nữ nhân!

    Cái đầu dữ tợn gào thét:

    - Đáng chết.. tụi mày đều đáng chết!

    - Chạy chạy chạy mau!

    Mọi người chạy nhanh, vừa rẽ liền nhìn thấy phòng cấp cứu phía trước.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 55:

    Quý Hủ giữ lại ở chỗ rẽ ngoặt, một tay đè chặt vách tường, một tay ném ra thạch anh, chặn đường quái vật đuổi tới.

    Bạch Kình gõ cửa:

    - Mở cửa! Mở cửa nhanh!

    Phòng cấp cứu một mảnh im lặng.

    Phạm Lâm thân cao thể tráng, nghiêng người xô cửa, cánh cửa rung động thanh âm rất nặng, không giống như là khóa lại, giống như có người ngăn cửa.

    Phạm Lâm lớn tiếng nói:

    - Đưa búa cho tôi! Xem tôi bổ ra cánh cửa này!

    Bạch Giảo Giảo đưa rìu chữa cháy cho hắn, Phạm Lâm không đón, nghe được bên trong có động tĩnh, hắn lui ra sau vài bước xông thẳng tới cửa. Người bên trong đang di động, phòng ngừa búa bổ xuống thương tổn người, kết quả cửa bị đụng ra một khe hở, bên trong đích xác có người ngăn cửa.

    Xúc ti màu đen bị trống rỗng hai ba phần, lúc này biến thành màu đen khổng lồ lan tràn khắp đường đi, giống như vô số rễ cây leo lên, trên mỗi rễ cây đều có đầu người.

    Quý Hủ ném ra trân châu, năng lượng nổ tung, quái vật bị đánh thủng một lỗ lớn, rất nhanh lại co rụt lại, ngưng tụ thành quái vật màu đen, lần này biến thành như sương như khói, mờ mịt không chừng, quay cuồng tràn về hướng phòng cấp cứu!

    - Kháo kháo kháo! Đừng tới đây!

    Phương Quận sắp bị thứ đồ chơi kia dọa điên rồi, lấy ra bình xăng còn sót lại muốn ném ra.

    - Đừng ném!

    Bạch Đình Nham vội vàng ngăn cản, không nói bình xăng thiêu đốt có thể đối phó được thứ này hay không, nếu nổ tung đầu tiên bị thương chính là bọn họ.

    - Lão Lâm! Phun lửa..

    Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Bạch Đình Nham không muốn dùng cách này, lỡ như thiêu cháy cả bệnh viện thì xong đời.

    Nhưng đột nhiên trước mặt xuất hiện một bức tường, đem đường đi hoàn toàn phong kín, quái vật đụng vào làm cả sàn nhà đều rung động. Tinh thần năng lượng truyền qua, đem đường đi gia cố một lần, nơi chốn kín kẽ, không cho quái vật chút cơ hội lợi dụng.

    Làm xong việc này Quý Hủ mới thoáng thở dốc một hơi, liền tiếp xúc ánh mắt rung động của mọi người.

    Bạch Kình lắp bắp:

    - Tôi.. chúng ta.. an toàn sao?

    - Nếu cậu cảm thấy được bị vây ở chỗ này được tính là an toàn.

    Quý Hủ đi tới trước cửa phòng cấp cứu, đặt bàn tay lên cửa rút đi tinh thần năng lượng, sau đó lui ra sau hai bước, suy nghĩ xem dùng phương thức nào vào cửa.

    Tần Nghiễn An đi qua, một cánh cửa mà thôi, hoàn toàn không cần phá vỡ.

    Tay phải Tần Nghiễn An biến thành móng vuốt, Bạch Đình Nham nhìn chằm chằm, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

    Tần Nghiễn An nâng lên móng vuốt mạnh phát lực, phanh một tiếng xuyên thủng ván cửa, sau cửa truyền ra tiếng kêu đau. Móng vuốt bắt lấy ván cửa, trực tiếp bẻ gãy nửa thanh ván cửa, móng vuốt lật ngược đem nửa thanh ván cửa còn lại xốc lên, người bên trong đều té nhào ra ngoài.

    Tần Nghiễn An nghiêng người bắt lấy cây truyền dịch đâm tới, vừa dùng sức liền bẻ cong, người đánh lén hoảng sợ ném xuống, xoay người chạy vào bên trong:

    - Quái vật! Là quái vật!

    Tần Nghiễn An một cước đá văng nửa cánh cửa còn lại, người ngăn cửa ngã xuống đất, một đám hoảng sợ nắm lên bất cứ thứ gì có thể phòng thân, giằng co với mấy người xuất hiện ở cửa.

    Một đại thúc mặc chế phục bảo an đi tới, nhóm người sống sót nhường đường cho hắn.

    - Các anh nghĩ muốn cái gì chính mình lấy, nhưng đừng giết người.

    Quý Hủ đi tới cửa, Bạch Kình đi theo phía sau, đem nguồn điện di động cùng cái gia đặt nơi cửa, ngọn đèn phát sáng mạnh, diễn cảm người bên trong đều thấy được rõ ràng.

    Tầm mắt Quý Hủ dừng lại trên người bảo an, sau đó nhìn những người khác, những người trong này chấm đen rất ít, có mấy người làn da sạch, bảo an chính là một trong số đó.

    - Đào bác sĩ, phiền toái.

    Bạch Đình Nham cùng Phạm Lâm nâng giường đi vào phòng cấp cứu, Đào Thanh Ngô đuổi theo, muốn đi tới chỗ một giường bệnh, người sống sót tiến lên một bước, hiển nhiên không muốn cho bọn họ đi vào bên trong.

    Bạch Giảo Giảo cầm rìu chữa cháy, trên người dính không ít máu đen, người sống sót nhìn chằm chằm cây rìu dính máu, có chút co rúm lại, rõ ràng là cô gái khí thế còn hơn hẳn đàn ông.

    Mọi người hợp lực đem Trương thúc đặt lên giường bệnh, Đào Thanh Ngô lục tìm trong phòng, tìm ra dược vật cùng công cụ, hắn đi đâu Bạch Giảo Giảo theo sát phía sau.

    Trong nhóm người của Bạch Đình Nham, thân thủ tốt nhất chính là nàng, từ nhỏ nàng luyện tập Triệt Quyền đạo cùng võ tự do, sau khi tốt nghiệp còn nhận dạy võ, vũ lực giá trị tuyệt đối tin cậy.

    Bạch Kình, Phương Quận cùng Bùi Ngang vô cùng bội phục Quý Hủ, có thể đối phó quái vật, còn có thể làm ra tường vây, có cả xe vận tải, chính là nhân sinh người thắng ở cuối thời!
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 56:

    Ba thiếu niên vừa mới thi vào trường cao đẳng còn tràn đầy nhiệt huyết, ánh mắt nhìn Quý Hủ đều sáng lên, trong lòng sùng bái sắp dâng lên tới đỉnh.

    Đào Thanh Ngô đang bận rộn, chợt nghe một thanh âm:

    - Đào bác sĩ, cần giúp đỡ sao?

    Đào Thanh Ngô khựng lại nhìn qua, sau trang bị cấp cứu có một người đứng lên, áo khoác trắng nhăn nhúm, phía sau còn đi theo hai tiểu hộ sĩ thần sắc sợ hãi.

    Chứng kiến đồng sự may mắn còn sống, Đào Thanh Ngô há to mồm nhất thời không phát ra âm thanh.

    Trịnh bác sĩ cùng hai tiểu hộ sĩ trốn sau trang bị cấp cứu, cửa phòng bị công phá, nhưng không phải đám người Từ Tồn Sinh, những người này không có giết người, cũng không làm chuyện gì khác, hình như chỉ muốn cứu người.

    Trịnh bác sĩ chứng kiến sau lưng Đào bác sĩ đầy máu mà vẫn còn bận rộn, có chút không giấu nổi nữa, vì vậy chủ động đứng ra muốn giúp đỡ, dù sao không phải ai cũng là người điên muốn giết bác sĩ y tá.

    Trịnh bác sĩ đi tới:

    - Giao người bị thương này cho tôi, thương thế của anh cũng cần được xử lý.

    Hai tay Đào Thanh Ngô đã khử trùng, không muốn lãng phí:

    - Đợi xử lý xong đi.

    Hai người cùng nhau làm việc xử lý vết thương cho Trương Hữu Đức.

    Thấy họ mở tủ lấy thuốc, Quý Hủ nhắc nhở:

    - Đào bác sĩ, nhìn kỹ thuốc.

    Xác định nhan sắc bình thường, lúc này mới dám lấy ra dùng.

    - Không thành vấn đề.

    Quý Hủ nhìn hai hộ sĩ vẫn còn thấp thỏm lo âu, nghĩ tới cái đầu nữ nhân đuổi theo bọn họ cũng là hộ sĩ, lại nghĩ tới quái vật bên ngoài rất giống quái vật "Hắc Triều" từng nghe nói qua ở kiếp trước. Hắc Triều thiên biến vạn hóa, không có hình thái cụ thể, năng lực còn nhiều mặt, là một loại quái vật đọa biến vật dung hợp, do cảm xúc sợ hãi gợi lên vật chất hắc ám biến thành, xác suất xuất hiện rất thấp, nguy hại lại thật lớn.

    Theo lý mà nói loại đọa biến vật trình độ như vậy không nên sớm xuất hiện như thế, nhưng lại xuất hiện ở nơi này, vậy trong này khẳng định đã phát sinh qua chuyện gì.

    Bảo an chủ động mở miệng giải thích:

    - Các anh cũng nhìn thấy trong phòng này có ba nhân viên y tế, đừng trách chúng tôi không mở cửa, một khi bị đám người Từ Tồn Sinh xông vào, toàn bộ mọi người đều bị treo lên đút cho quái vật, vì thế chúng tôi phải cẩn thận.

    Tình nguyện nhẫn tâm không cứu người xin giúp đỡ, cũng không thể đem người trong phòng cấp cứu góp đi vào.

    - Đút quái vật? Nơi này xảy ra chuyện gì?

    Quý Hủ hỏi.

    Bảo an có chút ngoài ý muốn:

    - Các anh là mới tới?

    Quý Hủ gật đầu:

    - Vừa tới, mang chú của tôi tìm bác sĩ trị thương.

    Bảo an thở dài, đem chuyện của Từ Tồn Sinh thuật lại một lần.

    Bảo an thở dài:

    - Có phòng khám bệnh vì giữ tròn chính mình, đem bác sĩ y tá đẩy ra chịu chết, đều là nhi đồng độ tuổi như con tôi, tôi già rồi cũng không làm ra được chuyện như vậy, chỉ đành nghĩ biện pháp bảo vệ cho phòng cấp cứu, không cho Từ Tồn Sinh giết vào, như vậy bọn hắn cũng không biết trong này có nhân viên y tế nào hay không.

    Không phải không có người muốn đuổi bác sĩ y tá ra ngoài, nhưng bảo an không cho phép. Chuyện như vậy không thể mở đầu, cuối thời nhân tính không có, hôm nay dám đem người đẩy ra chịu chết, ngày mai dám vì đói khát mà ăn thịt người, nếu như điểm mấu chốt làm người cuối cùng cũng không còn, có khác gì bọn quái vật bên ngoài?

    - Từ Tồn Sinh là ai? Vì sao phải giết bác sĩ y tá?

    Bảo an biết người này.

    Từ Tồn Sinh là nguòi vùng ngoài, có năm đứa con, bốn là con gái, bị hắn bỏ lại dưới quê, chỉ đem đứa con trai nhỏ nhất đi theo mình. Hắn đem toàn bộ đồ tốt nhất cho con trai mình, nhưng đứa con biến thành hư hỏng, ra ngoài ăn thịt nướng đánh nhau với người ta, bị người đâm vài đao đưa vào bệnh viện, lúc đưa tới còn chút hơi tàn, nhưng cuối cùng không cứu được.

    Bảo an nhìn thấy hắn hèn mọn quỳ phục lạy bác sĩ, hắn không tin không cứu được con hắn, đổ thừa bác sĩ chê hắn nghèo, khinh thường nên không chịu cứu. Vì thế hắn hận toàn bộ nhân viên y tế.

    Quý Hủ nghe xong chỉ có một ý nghĩ, kẻ này điên rồi, tâm lý vặn vẹo nghiêm trọng, trấn Bạch Loan trêu chọc tai họa như vậy, tuyệt đối không thể lưu.

    - Từ Tồn Sinh đâu?

    Đào Thanh Ngô đáp:

    - Hắn biến thành một con quái vật chân chính, chạy ra khỏi bệnh viện.

    Quý Hủ:

    * * *

    Hắn nhìn Tần Nghiễn An, quái vật chân chính? Là con bị Tần Nghiễn An đụng văng ra ngoài đi?

    Để cho một kẻ điên chạy thoát, tiếp sau sẽ phiền toái không ngừng, mấu chốt nó còn là toàn bộ dị thái, vô luận là nó mất đi ý thức biến thành một con quái vật dị hóa chân chính, hay là an toàn vượt qua toàn bộ dị thái trở thành hoàn mỹ dị hóa nhân, đối với trấn Bạch Loan mà nói tuyệt đối là tai họa ngầm.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 57:

    Có người sống sót căm hận nói:

    - Từ Tồn Sinh chạy thoát, đám súc sinh đi theo hắn đây? Bọn hắn hại chết bao nhiêu người, tuyệt đối không thể để cho bọn hắn tiếp tục hại người!

    Quý Hủ thản nhiên nói:

    - Trừ bỏ nơi này, trong bệnh viện hẳn là không còn người sống.

    Hắc Triều cực kỳ nguy hiểm, toàn bộ người sống sót cộng lại cũng không đủ cho nó tận diệt, thứ này dù là thạch anh cũng không diệt sạch, trừ phi có thể gặp được năng lực dị hóa khắc chế Hắc Triều, đáng tiếc bọn họ không có.

    Xử lý xong tổn thương của Trương thúc, lại đẩy ra bên ngoài hành lang, nơi này sạch sẽ sáng ngời, không khí cũng tốt hơn.

    Tổn thương sau lưng Đào Thanh Ngô cũng được khâu lại xử lý, được Bạch Đình Nham cẩn thận đỡ đi ra, mượn giường của Quý Hủ nằm úp sấp một lát. Thương thế của Trương thúc khá nặng, nằm trên giường bệnh không di động, cùng đẩy ra ngoài.

    Bạch Đình Nham mở ba lô lấy ra sữa cùng bánh mì đút ống hút đưa cho Đào Thanh Ngô.

    Bạch Đình Nham lại lấy thực vật đưa cho Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An.

    - Lần này ít nhiều nhờ hai vị, bằng không chúng tôi đều phải xong đời ở chỗ này.

    Hai người cũng không tiếp nhận.

    Bạch Đình Nham cười nói:

    - Hai vị đừng hiểu lầm, đây không phải quà đáp tạ, bôn ba tới bây giờ mọi người đều đói bụng, ăn một chút đệm bụng.

    Quý Hủ mở ba lô của mình.

    - Không cần, tự chúng tôi có mang theo.

    Quý Hủ lấy ra thịt vò cơm trưa cùng bánh mì, lại đưa ba lô cho Tần Nghiễn An.

    Đêm nay đã xảy ra thật nhiều chuyện, lúc này quả thật đều đói bụng.

    Bạch Đình Nham cầm một ít thức ăn đưa ra.

    - Bạch Kình, em cầm mang vào cho bác sĩ y tá, cảm ơn bọn họ.

    Động tác Quý Hủ có chút dừng lại, nhưng không lên tiếng.

    Bạch Kình đứng dậy, miệng còn ngậm bánh mì, ôm thực vật đi vào, trực tiếp đối diện một đám người đói bụng mặt mày xám ngắt.

    Bạch Kình hoảng sợ nhìn mấy người nhào đi lên, bị xô ngã dưới đất, thực vật đều bị đoạt đi, ngay cả miếng bánh mì cắn trên miệng cũng không may mắn thoát khỏi, bị một nam nhân toàn thân đầy chấm đen cướp đoạt.

    Nghe được tiếng vang, Bạch Giảo Giảo cùng Phạm Lâm đồng thời xông vào trong phòng, Bạch Đình Nham cũng đi theo, nhìn thấy Bạch Kình bị xô ngã dưới đất, toàn bộ thực vật đều bị cướp sạch.

    Bạch Kình sợ choáng váng, bị người kéo dậy vẫn chưa thể hoàn hồn.

    Trên hành lang chỉ có Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An vẫn ngồi yên tại chỗ, Đào Thanh Ngô còn đang ngủ, không bị đánh thức.

    Tần Nghiễn An có chút buồn cười:

    - Cậu cố ý không nhắc nhở hắn?

    Quý Hủ dựa vào tường:

    - Cậu nhỏ có chút ngốc, đoán chừng là Bạch Đình Nham muốn cho hắn một bài học, tôi cần gì phải nhắc nhở.

    - Cậu sẽ không làm chút gì đó?

    Quý Hủ ăn xong thực vật.

    - Trong trấn có một siêu thị ba tầng lớn nhất trấn, gọi là Bạch Kình siêu thị, đó là nhà hắn. Nếu hắn có thể giữ được siêu thị, vật tư bên trong đủ cho một nhà hắn ăn uống không lo, nếu thủ không được, hắn cũng sẽ giống như những người đói điên trong kia.

    Tần Nghiễn An nghe vậy liền hiểu được Quý Hủ đã gia cố qua Bạch Kình siêu thị.

    - Trừ bỏ bệnh viện cùng siêu thị, cậu còn gia cố chỗ nào?

    Quý Hủ cũng không giấu diếm:

    - Trạm xăng dầu, tiệm thuốc, còn có thương trường Cát Thịnh lớn nhất trấn.

    Chỉ cần người trong trấn sống qua toàn diện xâm nhập, chạy trốn vào những chỗ này, là có thể sống sót, chỉ cần đừng gặp qua kẻ điên như Từ Tồn Sinh, sẽ không có vấn đề lớn.

    Tần Nghiễn An cảm giác được Quý Hủ muốn đem trấn Bạch Loan làm đại bản doanh, theo vị trí địa lý mà xem, trấn Bạch Loan là vị trí xây dựng căn cứ tuyệt hảo, chỉ cần bảo vệ được trong trấn, người sống sót có thể rời xa cuối thời, an cư lạc nghiệp.

    - Có phải anh nhìn thấy được sợi năng lượng hay không?

    - Nhìn không thấy, chỉ mơ hồ cảm giác được năng lượng dao động.

    - Nói như vậy, lúc tôi gia cố anh cũng cảm giác được sao?

    - Quả thật có thể.

    Quý Hủ không nói gì nữa, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

    Bạch Kình ủ rũ đi ra, bác sĩ, y tá cùng chú bảo an cũng theo sau.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 58:

    Bạch Đình Nham lại cầm thực vật nước uống đưa cho bác sĩ y tá, lại nhận được lời cảm tạ, bọn họ thật sự là quá đói. Bạch Đình Nham cũng cấp cho chú bảo an một phần, chú bảo an do dự tiếp nhận chai nước mà không lấy thực vật.

    Chú bảo an giải thích:

    - Tất cả mọi người đói điên rồi, đường gluco chỉ có thể ưu tiên cung cấp cho người trẻ tuổi, bọn hắn cần thể lực chiến đấu cùng thủ vệ, những người khác chỉ có thể bị đói, nếu không có Trịnh bác sĩ cùng y tá ngăn cản, bọn hắn thậm chí ăn sạch cả thuốc trong tủ.

    Bạch Kình suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên đứng lên bắt đầu đảo quanh tại chỗ:

    - Ca, chúng ta khi nào thì trở về? Em lo lắng cha mẹ.

    Trước khi cuối thời bắt đầu, lời đồn đãi đầy trời, rất nhiều người độn vật, siêu thị Bạch Kình cơ hồ bị lấy sạch, cha mẹ hắn chỉ có thể khẩn cấp bổ hàng. Màn đêm buông xuống, hắn cùng cha mẹ chỉ lo nhìn chằm chằm hàng hóa, luôn bận tới hừng đông, căn bản không biết bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, đợi khi mở cửa, Bạch phụ đi xuống lầu mở cửa, Bạch mẫu kiểm ta đối chiếu giấy tờ, Bạch Kình phụ việc.

    Không bao lâu Bạch phụ chạy lên lầu, sắc mặt trắng bệch:

    - Bên ngoài.. bên ngoài rối loạn.

    Bạch mẫu khó hiểu:

    - Cái gì rối loạn?

    Bạch Kình chạy tới cửa sổ nhìn ra ngoài, sợ tới mức hô to:

    - Cha! Đóng cửa! Có đóng cửa không?

    Bạch phụ vốn không dám mở cửa, vừa xuống lầu một liền thông qua thuỷ tinh nhìn thấy tình hình bên ngoài, hắn làm sao còn dám mở cửa.

    Một nhà ba người trốn trong siêu thị, gặp được người liều mạng phá cửa cầu cứu, thật sự không đành lòng chỉ đành mở cửa thả người tiến vào, nhưng lại đem cửa cuốn lầu hai thả xuống. Lầu một chỉ bán đồ dùng tắm rửa, còn có khu hàng thực phẩm tươi sống cùng đồ vật khuyến mãi, mà lương thực đều ở lầu hai.

    Người sống sót trốn trong siêu thị cũng rất tự giác, đói bụng thì mua đồ, di động không thể trả tiền thì ký sổ, đều là cư dân trong trấn cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, cơ bản đều quen biết. Có người trốn được vài ngày đều nhân lúc quái vật rời đi tự mình chạy về nhà.

    Siêu thị lục tục thu không ít người sống sót, nhiều người dễ loạn, có người nghĩ muốn lên lầu mua đồ vật nhưng Bạch phụ cự tuyệt, nói đồ vật trên lầu không bán.

    Tuy rằng không ai nhắc lại nhưng họ luôn nhìn lên lầu, lúc đó Bạch Kình không biết tại sao cha mẹ luôn lo lắng, mãi tới khi chị họ Bạch Giảo Giảo cầm theo rìu chữa cháy đi tìm, cha mẹ rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, không biết cùng Bạch Giảo Giảo nói gì đó, chờ nàng quay trở lại đã đem người của Bạch gia còn sống đón về siêu thị, Bạch gia nhiều người, ánh mắt quan sát cũng thu liễm.

    Đi theo anh họ ra ngoài một chuyến, Bạch Kình cũng đã hiểu được rất nhiều việc, đặc biệt khi đám người đói khát xông về phía mình thì hắn đã hiểu được tại sao cha mẹ lại lo lắng như vậy. Gia đình ba người của họ căn bản không thủ được siêu thị lớn như vậy, vạn nhất có người nổi lên ác ý tính mạng họ khó bảo toàn, làm sao không lo lắng?

    Lúc này Bạch Kình cũng rất sốt ruột muốn về nhà, kiến thức thế giới bên ngoài hiểm ác, ý nghĩ của hắn đã hoàn toàn thay đổi.

    Bạch Đình Nham nhìn Quý Hủ.

    Quý Hủ nói:

    - Chờ hừng đông rồi nói sau.

    Nếu Hắc Triều không rời đi, bọn họ cũng không đi được, đi ra ngoài cũng là chịu chết.

    - Lúc rời đi anh để lại hai bình súng phun lửa cho chú thím, cũng đủ chống được chờ chúng ta trở về.

    Súng phun lửa đối phó quái vật có hạn, nhưng với người sống uy lực liền lớn, thật sự có người dám gây sự, trực tiếp hỏa táng cất bước.

    - Những vật này là do chính các anh làm sao?

    Bạch Kình đắc ý:

    - Những vật này đều là anh của tôi làm, đây là chuyên nghiệp của hắn, nếu không phải tài liệu hạn chế, hắn có thể làm ra tên lửa cho anh.

    Bạch Đình Nham đè đầu của hắn:

    - Được rồi, đừng khoác lác, cho anh tài liệu một mình anh cũng không làm ra được tên lửa.

    - Súng phun lửa cùng bình thiêu đốt cũng tốt lắm, thật dùng vào thực tế, không biết có thể bán cho tôi một ít hay không?

    - Súng phun lửa cùng bình thiêu đốt cũng bị tài liệu hạn chế, có thể sử dụng cũng không nhiều, bình chữa lửa của siêu thị đều bị huỷ đi, cũng chỉ làm được vài bình như vậy. Bình dập tắt lửa bên ngoài có vấn đề, nội áp luôn không thể đi lên, không phun lửa được.

    - Chỉ cần có bình dập lửa hoàn hảo, là chế tạo được phải không?

    - Số lượng không nhiều là được, tài liệu nhiên liệu đọng lại có hạn, bình thiêu đốt còn có thể tạo được một ít.

    - Được, tôi sẽ đi tìm bình sử dụng được, đến lúc đó phiền toái anh hỗ trợ chế tạo.

    Bạch Đình Nham chợt cười:

    - Có lẽ cậu không biết tôi, ban đầu tôi cũng không nhận ra cậu, nghe được tên của cậu mới nhớ tới, cậu là con của cô tôi là Bạch Tô Hoàn đi?

    Quý Hủ gật đầu, hắn quả thật không biết Bạch Đình Nham cùng Bạch Giảo Giảo, mà Bạch Kình thì nhìn quen mắt, lúc trước trong lễ tang của cha mẹ Bạch Kình hẳn cùng người nhà đi qua, Quý Hủ có chút ấn tượng, khi đó Bạch Kình còn nhỏ, đương nhiên bản thân Quý Hủ cũng chưa lớn.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 59:

    Bạch Đình Nham nói:

    - Cho nên không phiền toái gì, cần chế tác cái gì trực tiếp tìm tôi là được.

    Quý Hủ quả thật có quan hệ thân thích với Bạch Kình bọn họ, nhưng quan hệ này có điểm xa.

    Ông cố Quý Hủ cùng ông cố Bạch Kình là anh em ruột, lúc ấy loạn lạc trưng binh, ông cố Bạch Kình là con cả trong nhà, cần khởi động Bạch gia, ông cố Quý Hủ phải đi hưởng ứng lệnh triệu tập đánh giặc, vừa đi cũng không còn trở về, dưới gối chỉ có một đứa con, chính là ông ngoại của Quý Hủ.

    Ông cố Bạch Kình quả thật khởi động Bạch gia, tổng cộng sinh tám đứa con, năm nam ba nữ, mỗi người thành gia lập nghiệp, con nối dõi thịnh vượng, ở trong trấn Bạch Loan không người không biết Bạch gia.

    Trái lại nhất mạch của ông cố Quý Hủ chỉ có một mình ông ngoại, ông ngoại cũng chỉ có một con gái là Bạch Tô Hoàn, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình Quý Hủ.

    Lúc ông ngoại còn sống vẫn thường xuyên đi lại với Bạch gia, ông ngoại mất mẹ cùng Bạch gia cũng có liên hệ, sau mẹ cũng mất, Quý Hủ còn đi thành phố nên hoàn toàn chặt đứt liên hệ với Bạch gia.

    Đoàn người nghỉ ngơi trong hành lang một đêm, cũng không có chuỵyện gì phát sinh, bên ngoài im lặng, Hắc Triều cũng không đột kích.

    Buổi sáng Trương thúc tỉnh, vì phòng bị cuốn hút, Trịnh bác sĩ truyền dịch cho hắn, tinh thần hắn tốt hơn rất nhiều.

    Người trong phòng cấp cứu cũng đợi không được nữa, biết Từ Tồn Sinh biến thành quái vật bỏ chạy, thủ hạ đều chết hết, bọn họ muốn đi ra ngoài tìm thực vật.

    Quý Hủ quyết định đi ra xem, cũng không trực tiếp phong hóa bức tường, chỉ chừa một cổng vòm đủ một người thông qua, cẩn thận quan sát cũng không phát hiện tơ đen.

    Quý Hủ:

    - Tôi đi đại sảnh nhìn một chút.

    Tần Nghiễn An:

    - Tôi đi với cậu.

    Tần Nghiễn An nói:

    - Nhờ Đào bác sĩ bọn họ chiếu cố Trương thúc, có thể chứ?

    Tần Nghiễn An nhìn ra quan hệ giữa Đào bác sĩ cùng Bạch Đình Nham không cạn, chỉ cần phó thác cho hắn, Bạch Đình Nham cũng sẽ giúp đỡ.

    Bạch Đình Nham gật đầu:

    - Giao Trương thúc cho chúng tôi, hai người cẩn thận.

    Quý Hủ đành nói:

    - Chúng tôi rất nhanh trở lại.

    Cả bệnh viện im ắng, tơ đen bò đầy vách tường cùng mặt đất đã biến mất.

    Quý Hủ nhẹ nhàng đẩy ra một cửa phòng khám bệnh, bên trong sạch sẽ, không có thi thể hay vết máu, như chưa từng có người tồn tại. Quý Hủ đẩy những cửa phòng khác, cũng không có ai, toàn bộ bị Hắc Triều mang đi.

    Đi tới đại sảnh, không phát hiện được gì, ngay cả thi thể cuồng thi cũng không có.

    Hắc Triều đúng là không khó ăn, khó trách Từ Tồn Sinh dù ở toàn bộ dị thái cũng chạy trốn.

    Hai người nhìn xe vận tải, đêm qua cuồng thi đàn ném bom, thân xe bẩn không chịu nổi, hiện giờ thân xe lại sạch sẽ, như bị quái vật liếm sạch qua một lần.

    Hai người vây quanh xe vận tải vài vòng, gầm xe, toa xe, phòng lái không có tung tích tơ đen.

    Quý Hủ mở cửa xe lấy ra gậy bóng chày, tính toán đi lên lầu nhìn xem.

    Hai người theo thang cuốn đi lên lầu hai, cửa sổ hoàn toàn rộng mở, đây là lối vào bệnh viện của vật chất hắc ám, làm cho việc gia cố của Quý Hủ biến thành thùng rỗng kêu to, cũng là nguyên nhân làm cho Đào bác sĩ cũng bị ăn mòn.

    Quý Hủ cầm gậy bóng chày đi qua, cẩn thận tới gần cửa sổ, nhìn thoáng qua bên ngoài không phát hiện Hắc Triều, lại nhìn thấy ống truyền dịch bắt ở bên ngoài, rất nhiều dây triền cùng một chỗ, phần dưới mặt vỡ còn có vết máu.

    Quý Hủ đóng cửa sổ lại, đang muốn đi kiểm tra những cửa sổ khác, tầm mắt chợt bất động, trái tim hắn kinh hoàng, màng tai phồng lên, ngừng thở, trong tầm nhìn chỉ có một điểm màu xanh biếc, xinh đẹp như thế, tràn ngập sinh cơ.

    Quý Hủ chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thấy một chậu cây cảnh ngã xuống – hiện tại phiến lá cùng thân rễ đều biến thành màu đen, chậu hoa chỉ lớn cỡ bàn tay, giấu bên dưới phiến lá màu đen là một tiểu cánh hoa lớn cỡ hạt đậu, xanh biếc thông thấu như bảo thạch, giống như tuỳ thời sẽ chảy xuôi đi ra.

    Quý Hủ thật cẩn thận xoa nhẹ điểm màu xanh biếc kia, trong mắt tràn ngập vui mừng.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 60:

    Hiện tại hắn có đáp án, vô luận hắn có gia cố bệnh viện hay không, đều không thể ảnh hưởng lòng oán hận của Từ Tồn Sinh đối với nhân viên y tế, cũng không thể ngăn cản hắn tìm bọn họ báo thu, Hắc Triều vẫn sẽ xuất hiện.

    Bởi vì kiếp trước Thanh Giang thị từng xuất hiện qua một con Hắc Triều!

    Hắc Triều chỉ hình thành dưới tình huống cực kỳ ngẫu nhiên, mỗi con Hắc Triều đều có thuộc tính của mình, mà con ở bệnh viện vô cùng có khả năng là thuộc tính mà người sống sót tha thiết ước mơ!

    Từ kiếp trước Quý Hủ đã biết một tin tức, đại khái chắp vá ra một manh mối – Thanh Giang thị từng xuất hiện qua một con Hắc Triều, sau đó lại vô duyên vô cớ biến mất, không còn xuất hiện qua, khi đó có người ngoài tiến vào Thanh Giang thị, mang đi một món đồ vật từ trong đó.

    Đó là một đóa hoa.

    Nói tới đóa hoa này thật lợi hại, nghe đồn từng khiến cho vô số người tranh đoạt, kết quả đóa hoa biến thành ác mộng, toàn bộ người tranh đoạt bị đóa hoa tiêu diệt, từ đó đóa hoa mất đi tung tích. Mấy tháng sau tin tức truyền lưu, nghe nói Nông Thành có lương thực không bị ăn mòn, mầm móng trong veo trân quý cũng đến từ Nông Thành.

    Còn có tin tức nói cụ thể hơn, đóa hoa kia được xưng Tịnh Hoa, có thể làm sạch vật chất hắc ám trong đất vườn, trải qua nhiều lần đào tạo làm sạch, lúc này mới đạt được mầm móng trong veo, có mầm móng cùng đất vườn sạch sẽ, cũng sẽ có được lương thực không bị ăn mòn.

    Mà Tịnh Hoa, đến từ Thanh Giang thị.

    Quý Hủ cũng không biết những tin tức này từ đâu mà đến, là thật hay giả, nhưng lương thực trong veo chính là thật sự. Lúc ấy Thanh Giang thị thường xuyên liên lạc với các căn cứ, mơ hồ có xu thế liên hợp, muốn liên thủ công vào Nông Thành đoạt lại Tịnh Hoa của Thanh Giang thị. Về sau phát triển Quý Hủ cũng không biết, bởi vì lúc đó hắn đã bị tù vây trong ác mộng tuần hoàn.

    Hết thảy lặp lại, Quý Hủ luôn một mực chờ Tịnh Hoa, vô luận tin tức là thật hay giả, hắn đều sẽ không buông bỏ, vì thế hắn độn vật tư trong nội thành, đã làm xong chuẩn bị trường kỳ tìm kiếm cùng chờ đợi, chỉ vì trước tiên tìm được Tịnh Hoa.

    Kiếp trước Quý Hủ cũng không đem Hắc Triều liên lạc với Tịnh Hoa, hiện giờ tận mắt nhìn thấy chậu cảnh trong veo, mà Hắc Triều đi qua cửa sổ, hết thảy chợt hiểu rõ vì sao Hắc Triều của Thanh Giang thị lại đột nhiên biến mất, nguyên nhân là bị người mang rời khỏi Thanh Giang thị.

    Quý Hủ cũng không nghĩ tới nguồn gốc của Hắc Triều nằm ở trấn Bắc Loan.

    Quý Hủ đưa tay muốn cầm chậu hoa, hàn ý chợt dâng lên, khi hắn giật mình thì đã bị người ôm cổ ngã về phía sau. Cửa sổ thuỷ tinh nhìn như đang đóng bên cạnh đột nhiên văng ra, một luồng tơ đen bay vụt tới, nở rộ trên không trung, như tấm lưới lớn bắt giữ con mồi bao trùm về hướng Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An.

    Quý Hủ bất chấp khoảng cách thật gần ném ra thạch anh, cố gắng xoay người dùng sau lưng chống đỡ, Quý Hủ mang theo Tần Nghiễn An bị năng lượng nổ tung đập vào trượt ra xa, đánh lên vòng bảo hộ thuỷ tinh trên lầu hai mới dừng lại.

    Quý Hủ phun ra ngụm máu, ngũ tạng lục phủ dời chỗ, sau lưng đâm thật nhiều mảnh gạch nhỏ, hắn ngăn chặn đại bộ phận đập vào, đồng tử Tần Nghiễn An nháy mắt dựng thẳng, màu vàng lan tràn.

    Tơ đen lại thu thập tiếp tục bay vút tới hai người, Quý Hủ dùng tốc độ nhanh nhất thả ra một mặt tường.

    Nhưng trong thời gian mặt tường hình thành, tơ đen lại chụp tới.. một móng vuốt màu đen chộp thẳng vào!

    Đồng tử Quý Hủ co rút lại:

    - Đừng đụng!

    Móng vuốt đã bắt được tơ đen, giống như bóp chặt chỗ bảy tấc của rắn độc, tơ đen quấn quanh vặn vẹo, gắt gao cuốn lấy cánh tay đầy vảy!

    Vách tường đầy đủ rốt cục xuất hiện, Tần Nghiễn An lại bị tơ đen kéo đi rồi!

    Quý Hủ vòng qua vách tường đuổi theo, đầu đột nhiên nổ tung đau nhức.

    Hai tay Tần Nghiễn An biến thành móng vuốt đang bị tơ đen cuốn lấy kéo ra cửa sổ!

    - Tần.. Tần Nghiễn An!

    Quý Hủ trơ mắt nhìn Tần Nghiễn An rơi xuống cửa sổ.

    Đầu óc Quý Hủ đau nhức muốn nổ tung.

    - Tần Nghiễn An!

    Quý Hủ hét lớn một tiếng.

    Không tiếng đáp lại.

    Quý Hủ lảo đảo chạy lên lầu.

    Một đường chạy lên lầu bảy, ngoài tường xẹt qua một đạo bóng đen, hắn vội vàng lao tới nhưng không phát hiện được gì. Đúng lúc này đại lầu bệnh viện ầm vang chấn động, chấn động rất nhanh biến mất, là từ trên sân thượng, Quý Hủ lập tức lao lên lầu!

    Lúc này trên sân thượng, bóng đen khổng lồ như rễ cây bị đốt trọi đang gắt gao cuốn lấy Tần Nghiễn An, từng đầu người kéo theo mạch máu màu đen mở to miệng muốn cắn thân thể hắn!
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 61:

    Lúc này hai tay Tần Nghiễn An bị lớp vảy màu đen hoàn toàn bao trùm, hai tay biến thành móng vuốt, lớp vảy còn đang leo lên cổ lên mặt của hắn, đồng tử màu vàng dựng thẳng loé lên ánh sáng lạnh bạo ngược, một phát bắt được đầu người đang cắn tới, khoé môi nhấc lên vẻ khát máu, phanh một tiếng bóp vỡ, thanh âm tiếng rít đâm thẳng trong óc đối với nam nhân hiện tại mà nói không chút ảnh hưởng.

    Hắn cảm thấy đói khát cùng áp lực, muốn ăn cơm, muốn phóng túng dục vọng giết chóc của chính mình!

    Móng vuốt màu đen bắt lấy tơ đen triền trên người, kéo đứt một đoạn bỏ vào trong miệng, sợ hãi tụ họp thể, hương vị hỗn tạp không sạch sẽ, giống như ăn một ngụm cơm thiu, khó ăn, nhưng không phải không thể ăn.

    Hắc Triều điên cuồng vặn vẹo, một đám đầu người rít lên, điên cuồng va chạm về hướng nam nhân, nam nhân đánh bay từng viên đầu người, bắt lấy cơm thiu muốn chạy trốn – Hắc Triều cơ hồ bị đẩy vào tuyệt cảnh, từ hình thái rễ cây bị đốt trọi lại biến thành trạng thái sương khói, dây dưa nam nhân ngã xuống mái nhà!

    Hai bên đều đang săn bắn, chỉ xem răng nanh bên nào càng tốt hơn..

    Hắc Triều không thể cắn nuốt nam nhân, nam nhân lại có thể làm thịt nó, cao thấp liền rõ ràng, cho nên nó muốn bỏ ra nam nhân, tiếp tục triền đấu nó cũng sắp bị ăn xong rồi!

    Trong lúc rơi xuống, cánh dơi màu đen thật lớn triển khai sau lưng nam nhân, hai cánh rung lên, bay nhanh về phía trước, Hắc Triều bám víu bên cạnh mái nhà muốn rút lui, một tiếng ầm vang lại bị nam nhân xông tới đánh bay, tính cả mái nhà từng được gia cố qua cùng nhau bị đánh bay một khối!

    Hắc Triều bị móng vuốt đè lại, xé thành từng khối, nam nhân thong thả ăn vào trong miệng, một đám đầu người công hướng nam nhân, cánh dơi vỗ xuống, đầu người liền bay ra ngoài. Hắc Triều như sương khói tiêu tán, mạch máu dính trên đầu người biến hành thô kệch – Hắc Triều đi theo đầu người bị đánh bay, thân thể rút nhỏ vài vòng.

    Hắc Triều biến mất bên cạnh mái nhà, nam nhân lao theo, biến mất trên mái nhà.

    Chờ Quý Hủ thở hồng hộc chạy lên, chỉ nhìn thấy mái nhà tổn hại, không thấy Tần Nghiễn An cùng Hắc Triều!

    Bên ngoài đường cách xa bệnh viện, một bóng đen lao xuống, cánh dơi thật lớn chụp nát một mảnh cuồng thi, nam nhân thu hai cánh, chỉ dùng móng vuốt xé nát từng con cuồng thi, phát tiết cảm xúc bạo ngược không thể áp chế..

    Quý Hủ xem xét tình huống tổn hại của mái nhà, kiến trúc được tinh thần năng lượng gia cố đích xác không sánh bằng kiến trúc dùng tinh thần năng lượng xây dựng thành, nhưng cũng không dễ dàng đánh nát, đã xảy ra chuyện gì?

    Quý Hủ xem xét xung quanh mái nhà, hoàn toàn không thấy tung tích của Hắc Triều, Tần Nghiễn An cũng không thấy.

    Quý Hủ vội vàng chạy xuống lầu tìm từng tầng lầu, phí không ít thời gian, thẳng tới lầu một cũng không có phát hiện. Quý Hủ có chút không yên, vịn tường đi trở về phòng cấp cứu.

    Người bên trong lập tức chạy tới hỏi thăm.

    Bạch Kình bọn họ nhìn thấy sau lưng của hắn đều run lên, con mẹ nó là trực tiếp bị đâm thành con nhím a!

    Đào Thanh Ngô biến sắc vội vàng kêu Trịnh bác sĩ cùng hai y tá hỗ trợ, bốn người cầm nhíp cùng chén dĩa vây quanh Quý Hủ nhổ mảnh nhỏ, toàn bộ hành trình Quý Hủ không rên một tiếng.

    Người khác không dám hỏi, Trương thúc lại hỏi:

    - Tần tiên sinh đâu? Có phải đã xảy ra chuyện hay không?

    Quý Hủ nói:

    - Chờ nhổ xong mảnh nhỏ con lại đi ra tìm xem.

    Trương thúc nhíu mày:

    - Con đều tổn thương thành như vậy, làm sao tìm người?

    Bạch Đình Nham nói:

    - Chúng tôi có thể cùng đi tìm, biết hướng đi của hắn không?

    Chú bảo an đi ra ngập ngừng do dự.

    Quý Hủ chủ động hỏi:

    - Có chuyện gì sao?

    Chú bảo an hổ thẹn nói:

    - Người ở bên trong muốn hỏi một chút, bên ngoài có an toàn hay không, có thể đi ra ngoài không? Bọn họ muốn rời khỏi bệnh viện.

    - Bên ngoài có một con đọa biến vật, phi thường nguy hiểm, vừa rồi tôi cùng đồng bạn bị tập kích, tôi bị thương, đồng bạn mất tích, đọa biến vật cũng biến mất không thấy. Bên ngoài bệnh viện còn có thật nhiều cuồng thi.

    Có người không nhịn được nói:

    - Thật nguy hiểm như vậy, anh làm sao có thể trở về?

    Bạch Kình bực mình nói:

    - Anh họ tôi lợi hại, ngay cả quái vật cũng dám đánh, đi ra ngoài còn có thể trở về, các người được không?

    Tiếng kêu "anh họ" làm Quý Hủ có chút ngây người, lại nhìn thấy Bạch Kình đang nhìn mình nhoẻn miệng cười.

    Lại có người không từ bỏ ý định:

    - Vậy.. hắn lợi hại như vậy, có thể giúp chúng tôi đi lấy chút gì ăn không? Trong máy bán hàng tự động bệnh viện hẳn là còn có thực vật..

    Bạch Đình Nham nhíu mày nhìn lại nhưng không thấy là ai nói chuyện.

    Quý Hủ lạnh lùng xuy một tiếng, còn chưa mở miệng thì nghe một thanh âm lạnh lùng truyền ra:

    - Quy củ cuối thời, ai tìm được vật tư thì về ai.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...