Welcome! You have been invited by Aki Re to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10: Trứng gà

Đường glucose có vị ngọt, có lẽ Tô Đại Hoa đang hôn mê đã nếm được, còn biết phối hợp há miệng uống sạch chén trà.

Nếu không phải cơ thể đã mất hết sức lực, nói không chừng bà ấy còn muốn nâng chiếc cốc tráng men lên, liếm sạch nước ngọt bên trong.

Tô Đại Hoa uống hết ly nước đường, Lý Kim Phượng thở phào nhẹ nhõm.

Có thể uống nước, chứng tỏ vấn đề chưa nghiêm trọng đến mức không thể cứu chữa được.

Quả nhiên, nửa tiếng sau, Tô Đại Hoa mở mắt.

Đầu tiên bà ấy kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Kim Phượng hồi lâu, sau đó phát hiện trong miệng có vị ngọt như đường, liều mạng mút môi vài cái.

Gần như là nuốt hết nước miếng.

Lý Kim Phượng nhìn một màn này, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

Ở thời đại này, đường là vật tư khan hiếm, muốn mua phải có tiền và phiếu đường, dù có phiếu cũng chưa chắc mua được.

Nếu không phải như thế, trước đây Lý Ái Lan và Lý Ái Cúc đã không đánh chết nguyên chủ Lý Kim Phượng vì một miếng kẹo da trâu.

Cuộc sống của mọi người đều rất khó khăn, hơn nữa họ đều cố gắng để sống sót, Lý Kim Phượng cũng không ngoại lệ.

Nhìn người trước mặt, Lý Kim Phượng cảm thấy thương xót.

"Kim Phượng, cô.. tôi.. sao tôi lại ở đây?" Trong miệng không còn vị ngọt, Tô Đại Hoa chật vật mở miệng.

"Thím vừa mới ngất ở trong ruộng, đội sản xuất đưa thím qua đây nghỉ ngơi." Lý Kim Phượng thành thật trả lời.

Tô Đại Hoa nghe vậy, vội vàng đứng dậy nói: "Không được, tôi phải đi làm việc, nếu không kiếm được công điểm, mọi chuyện sẽ xong hết."

Chỉ là, sau khi thử mấy lần, bà ấy lại phát hiện mình không còn sức nữa, đừng nói là làm việc, ngay cả việc đứng dậy cũng không hề dễ dàng.

"Thím, sức khỏe của thím rất quan trọng, cứ thế này thím cũng sẽ không làm được việc gì, tốt nhất là chăm sóc bản thân thật tốt, ngày mai lại đi ra ruộng."

Nói xong cô lại hỏi: "Thím còn muốn uống nước không?"

Tô Đại Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng có chút tuyệt vọng.

Lượng thực ở nhà đã không còn lâu rồi, bữa nay bữa mai, hôm nay uống cháo thì ngày mai sẽ không có uống, cháo lỏng đến mức có thể soi rõ cả khuôn mặt.

Nếu bà ấy không làm việc để kiếm công điểm, vậy thì đến lúc chia lương thực, nhà họ cũng không thể kiếm được nhiều lương thực vì không đủ công điểm, đến lúc đó cả nhà sẽ chết đói.

"Không được, tôi còn phải ra ruộng." Dù có phải bò cũng phải bò qua.

Có như vậy bà ấy mới có thể có công điểm, thêm một công điểm đồng nghĩa với việc có thêm một miếng ăn, có số lương thực này, gia đình mới có thể sống thêm được mấy ngày.

Lý Kim Phượng sao có thể không biết Tô Đại Hoa đang suy nghĩ gì?

Nhìn bà ấy đáng thương như vậy, cô vẫn không nhịn được.

Lý Kim Phượng làm động tác từ trong túi lấy ra một vật gì đó, thực ra là từ trong không gian lấy ra một quả trứng luộc.

Đây là bữa sáng do Lý Kim Phượng chuẩn bị, không gian của cô có thể chứa rất nhiều thứ, ngoại trừ những thứ từ siêu thị ra, đôi khi vì tiện lợi, cô cũng sẽ nhét vào đó một số thứ giúo ích cho cuộc sống của mình.

Một quả trứng nấu chín được tính là một.

"Thím, cho thím này."

Quả trứng nhỏ nằm trong lòng bàn tay Lý Kim Phượng, vẫn mang theo chút hơi ấm còn sót lại.

Khoảnh khắc bà ấy nhìn thấy quả trứng, dường như đôi mắt Tô Đại Hoa đang lấp lánh ánh sáng.

Lý Kim Phượng biết đây chính là ánh mắt của một người rất đói sau khi nhìn thấy đồ ăn.

"Kim Phượng, cái này.. cái này.." Tô Đại Hoa không còn nói được lời nào trọn vẹn nữa, nước miếng không ngừng chảy ra.

Môi bà ấy không ngừng mấp máy, giờ phút này, toàn bộ thế giới của bà ấy, chỉ còn lại quả trứng trong tay Lý Kim Phượng.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 11: Vật tư trong không gian

"Ông nội cháu đưa cho cháu cái này vì cháu bị thương trên đầu!" Lý Kim Phượng chỉ vào trán.

Trên trán quấn một tấm vải cũ kỹ ố vàng, có thể thấy rõ những vết máu đen.

Sắc mặt Lý Kim Phượng tái nhợt, dễ dàng nhận ra nguyên nhân là do mất máu quá nhiều.

"Kim Phượng, cái này.. Thím không thể nhận cái này." Cuối cùng lý trí cũng chiếm được ưu thế.

Đôi mắt của Tô Đại Hoa vẫn đang nhìn chằm chằm vào quả trứng gà luộc kia.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc bà ấy đưa ra quyết định đúng đắn.

Bà ấy cũng biết cuộc sống của nhà họ Lý trải qua như thế nào.

Cô gái trước mặt là do Trương Tú Lan từ bên ngoài đưa đến nhà họ Lý, người trong thôn nói ra nói vào nói cô là của nợ vướng bận tay chân, thậm chí con cái nhà họ Lý cũng thường xuyên đuổi theo, gọi cô là đồ của nợ, mắng cô là đồ vô liêm sỉ.

Dù bà ấy có đói thì nói như thế nào cũng không thể lấy đồ của trẻ nhỏ.

Tô Đại Hoa đang nghĩ tới đây, lại nhìn thấy Lý Kim Phượng mạnh mẽ nhét quả trứng vào tay mình.

"Thím, thím cần quả trứng này hơn cháu. Chỉ khi no mới có sức để tiếp tục làm việc. Tuy nhiên, thím phải hứa với cháu không được nói cho ai biết, ông nội vì cháu cũng không dễ dàng chút nào." Lý Kim Phượng nói với vẻ mặt buồn bã.

Tô Đại Hoa nặng nề gật đầu, bà ấy hiểu.

Ngày nay, mỗi gia đình được phép nuôi tối đa hai hoặc ba con gà trong nhà, nếu nhiều hơn sẽ bị phạt.

Nhà họ Lý cũng giống như nhà mình nuôi ba con gà, cả ba đều là gà mái, mỗi ngày gà đẻ một quả trứng, nhưng những quả này tuyệt đối không được phép lấy ăn.

Trứng có thể đổi lấy lương thực, mặc dù không nhiều, nhưng so với một quả trứng còn no hơn rất nhiều.

Lý Phúc Mãn nhất định phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể để dành một quả trứng cho Lý Kim Phượng, thậm chí những đứa cháu trai cháu gái ruột trong nhà cũng có mà ăn.

Lý Kim Phượng còn không nỡ ăn, thế mà lại đưa quả trứng cho bà ấy, coi như là bà ấy lấy đồ tốt của người ta biết ơn bao nhiêu cũng không đủ, sao có thể vô ơn mà bàn tán khắp nơi.

"Kim Phượng, cảm ơn.." Tô Đại Hoa bắt đầu khóc.

Bà ấy ôm chặt quả trứng như thể nó còn quý giá hơn cả mạng sống của mình.

Ở thời đại này, một miếng ăn có thể giữ được một cái mạng.

Hơn nữa, đây còn là thứ có quý giá hơn cả lương thực.

"Ăn trứng đi, nếu có người nhìn thấy, lại gặp phải chuyện phiền phức đấy!" Lý Kim Phượng nhẹ giọng nói.

Tô Đại Hoa cẩn thận đập quả trứng ra, bóc quả trứng từ bên trong ra.

Trong suốt quá trình, Tô Đại Hoa luôn tập trung cao độ, thậm chí một chút vỏ trứng cũng bị bà ấy nắm chặt trong tay.

Sau khi bóc trứng, nước bọt của bà ấy gần như chảy ra.

"Kim Phượng, chúng ta.. Mỗi người lấy một nửa." Tô Đại Hoa nói với Lý Kim Phượng.

Lý Kim Phượng lắc đầu: "Cháu không ăn đâu."

Sợ Tô Đại Hoa nghi ngờ phản ứng của mình không đủ "bình thường", cô cố ý quay đầu đi không nhìn quả trứng.

Trong không gian của Lý Kim Phượng có rất nhiều vật từ, trứng chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi.

Bên trong có cá có thịt, thịt tươi hay thịt khô đều có, cũng như quần áo hiện đại, nhiều đồ ăn vặt, bánh ngọt, bánh quy, sô cô la.. giày đẹp, dầu, thậm chí là nồi cơm điện, tủ lạnh, cũng có.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 12: Chợ đen

Dù sao trong không gian đều có vật từ từ các siêu thị lớn, nếu như chỉ có một mình Lý Kim Phượng ăn và sử dụng những thứ trong đó, có lẽ cô có thể trụ được mấy chục năm.

Chỉ là trong đó có rất nhiều thứ quá tiến bộ so với thời đại này, quần áo, giày dép, thiết bị điện tử hiện đại và một số đồ ăn nhẹ tinh xảo, cho dù Lý Kim Phượng có đi đến cuối đời, cũng chưa chắc có cơ hội lấy ra ngoài.

Nhưng không sao cả, chỉ cần cô có thể sống, sống một cuộc sống không quá vất vả là đủ rồi!

"Kim Phượng, thím cũng không biết phải nói như thế nào đây.." Tô Đại Hoa lại bắt đầu khóc.

Một quả trứng gà quan trọng như thế, con bé cũng cho mình.

Lý Kim Phượng cười nói: "Thím, thím đừng khóc nữa, thím còn phải làm việc, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp!"

Nói đến làm việc, Tô Đại Hoa đã lấy lại được năng lượng.

Bà ấy bẻ quả trứng làm hai nửa, nuốt một nửa vào bụng còn một còn lại làm cách nào cũng không nỡ ăn.

Bà ấy lấy trong túi ra một mảnh vải màu vàng, cẩn thận cho quả trứng vào trong vải, gói tỉ mỉ rồi đặt trong ngực.

Làm xong tất cả những chuyện này, bà ấy sợ Lý Kim Phượng hiểu lầm, nói: "Kim Phượng, thực xin lỗi, trong nhà mấy đứa nhỏ.. cũng đói bụng, nửa quả trứng này thím để lại cho chúng ăn."

Tô Đại Hoa biết mình làm như vậy không tốt, nhưng bà ấy không thể trơ mắt nhìn con mình chết đói.

Ăn nhiều thêm một miếng thì có thể chống đỡ thêm một thời gian, cũng càng ngày càng gần với hy vọng hơn.

Lý Kim Phượng lắc đầu, "Cho thím thì chính là của thím, thím muốn làm gì thì làm! Nhưng thím phải tìm cách xử lý vỏ trứng, không được để người ngoài biết."

"Được! Được! Được!" Tô Đại Hoa không ngừng nói, sự biết ơn của bà ấy đối với Lý Kim Phượng càng ngày càng sâu đậm.

Bà ấy đã hạ quyết tâm, từ nay về sau, nếu có người dám ức hiếp Lý Kim Phượng, Tô Đại Hoa sẽ là người đầu tiên liều mạng với kẻ đó.

Về phần mấy đứa bé, bà ấy cũng phải dặn dò cẩn thận, tuyệt đối không được gọi Kim Phượng là của nợ.

Cho dù con ruột của Lý gia dám nói như thế, bà ấy cũng sẽ để con ruột của mình ra xử lý.

Sau khi ăn trứng, cũng không thể có sức lại ngay lập tức nhưng ít nhất cũng sẽ khỏe hơn trước rất nhiều.

Tô Đại Hoa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, chờ sức lực khôi phục.

Lúc này, Lý Kim Phượng nhân cơ hội nói chuyện khác với bà ấy một chút.

"Thím ơi, ngoài việc kiếm công điểm ra, còn có cách nào khác để kiếm chút lương thực không?" Lý Kim Phượng hỏi.

Tô Đại Hoa sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, "Đừng nói lương thực, ngay cả rễ cây, rễ cỏ trên đường cũng bị người ta đào lên hết sạch, không còn cách nào khác."

Lý Kim Phượng nghe xong có chút thất vọng.

Quả thật cô có không gian trong tay, cũng không sợ chết đói.

Nhưng đó đều là những thứ không thể đem ra ánh sáng, một khi bị người ta phát hiện, không chỉ có cô mất mạng, mà tất cả người trong nhà họ Lý rất có thể sẽ bị cô liên lụy đến mất mạng.

Cô không thích Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan của nhà họ Lý, nhưng cô không thể bỏ mặc mẹ của nguyên chủ, Trương Tú Lan, và ông nội cô, Lý Phúc Mãn.

Miệng ăn núi lỡ, một ngày nào đó mọi thứ đều sẽ cạn kiệt. E rằng đến lúc đó, lấy đồ trong không gian sẽ trở thành thói quen sẽ làm cho cô thảm hại hơn bây giờ.

Từ không gì sẽ dễ dàng chấp nhận có nhiều thứ, nhưng rất khó để chấp nhận từ có trở về không có.

Cô phải nghĩ đến tương lai sau này.

"Kỳ thật còn có một cách khác để kiếm chút lương thực, nhưng đối với chúng ta quá khó khăn." Tô Đại Hoa bỗng nhiên hạ giọng, tựa như đang nói ra bí mật khủng khiếp nào đó.

"Là cách gì thế?" Lý Kim Phượng hưng phấn hỏi.

"Chợ đen.."
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 13: Đưa cơm

"Chợ đen?" Lý Kim Phượng lặp lại lời của Tô Đại Hoa.

"Suỵt, cháu, cháu nhỏ giọng một chút, cái này cũng không thể tùy tiện nói ra được." Tô Đại Hoa thở dài nhìn Lý Kim Phượng, giọng nói càng nhỏ hơn.

Lý Kim Phượng phối hợp gật đầu.

Sau đó cô nghe Tô Đại Hoa nói: "Trến trấn và huyện thành có chợ đen, những người không đủ ăn và đói có thể đến đó làm giao dịch với mọi người lương thực, thực phẩm, quần áo và những thứ khác. Nhưng chỗ đó không an toàn, người ta thường bị bắt, nếu chẳng may bị bắt sẽ phải vào tù."

Nghe được lời này của bà ấy, hai mắt Lý Kim Phượng sáng lên.

Chợ đen nghe giống như là một nơi giao dịch ngầm, dùng từ "đen" khá thích hợp để miêu tả về nó.

Ở đó, cô có thể lấy một số thứ từ trong không gian ra, lại mua một số thứ từ thời đại này trở về.

Lý Kim Phượng đột nhiên cảm thấy cuộc sống có động lực và hy vọng.

Có lẽ sau khi gặt lúa xong, cô phải đi lến trấn một chuyến xem chợ đen thế nào.

Tuy rằng bà ấy nhắc tới chợ đen cho Lý Kim Phượng, nhưng Tô Đại Hoa lại cảnh cáo Lý Kim Phượng, "Kim Phượng, cháu không được đi đến đó, không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho người nhà của mình.."

Lý Kim Phượng ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy vậy, Tô Đại Hoa thở phào nhẹ nhõm.

Nghỉ ngơi lâu như vậy còn được ăn nửa quả trứng, Tô Đại Hoa khôi phục không ít sức lực, bà ấy chật vật đứng dậy, nói với Lý Kim Phượng: "Kim Phượng, thím đi ra ruộng làm việc, cháu phải cẩn thận một chút. Nếu không chịu được vết thương trên đầu, cứ nói với đại đội trưởng, ông ấy sẽ hiểu."

Nói xong, bà ấy loạng choạng đi về hướng ruộng lúa của đội sản xuất.

Nhìn thấy Tô Đại Hoa yếu ớt rời đi, Lý Kim Phượng thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thực sự cô có thể lấy ra nhiều thứ hơn từ trong không gian đưa cho Tô Đại Hoa, nhưng nếu làm như vậy, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Nghĩ đến quả trứng đó, Lý Kim Phượng thở dài.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Buổi trưa rất ít người đến trả nông cụ, về cơ bản mọi người đều đến trả nông cụ vào buổi tối khi tan việc, để cuối ngày có thể làm được nhiều việc hơn.

Hôm nay Lý Kim Phượng bắt đầu đi làm, không cần về ăn cơm trưa, mẹ cô Trương Tú Lan sẽ mang tới.

Gần một giờ chiều, Trương Tú Lan mang theo bữa trưa của Lý Kim Phượng đến muộn.

Đầu của Trương Tú Lan được quấn bằng cái khăn trùm đầy màu sắc, trên tay cầm một cái bát sứ.

Bà ấy đi thẳng đến nhà kho, đưa cơm cho Lý Kim Phượng.

Lý Kim Phượng bưng cơm cũng không vội mở ra, phát hiện Trương Tú Lan đang nhìn cô có chút do dự muốn nói.

"Mẹ, mẹ có lời gì thì cứ nói thẳng đi." Lý Kim Phượng nói.

"Kim Phượng à, mẹ nghe người trong thôn nói.. Hôm nay con phát nông cụ, cố ý đưa nông cụ hỏng cho Ái Cúc?" Trương Tú Lan nhìn Lý Kim Phượng thấp giọng nói.

Lý Kim Phượng biết mọi chuyện sẽ như thế này.

Trước đây, dù giữa cô và hai chị em Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan có tranh chấp gì, ai bị thua thiệt, hai chị em đều sẽ đổ lỗi cho cô, sau đó Trương Tú Lan sẽ đến dạy dỗ cô.

Nguyên chủ rất hiếu thuận, sợ Trương Tú Lan tức giận, nên đành phải nuốt xuống cục tức trong lòng.

Cho dù có bị đánh đập hay bắt nạt, cô ấy luôn nghĩ đến là liệu mẹ cô, Trương Tú Lan, có bị khó xử hay không.

Dù sao Lý Kim Phượng cũng không phải nguyên chủ, cô không cam lòng, cũng sẽ không cho phép mình chịu nhục nhã như vậy, chịu thiệt một cách vô ích.

"Mẹ, chuyện này không phải do người trong thôn nói phải không? Là do Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan nói! Họ nói con cố ý gây chuyện? Còn nói con cố tình không đưa nông cụ cho bọn họ?"
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 14: Ăn Vụng

"Cái này.." Vẻ mặt Trương Tú Lan lúng túng.

Nhưng bà ấy vẫn nói: "Kim Phượng à, con có nhớ trước đây mẹ đã nói gì với con không? Nhà họ Lý đối với chúng ta rất tốt, chúng ta không được quên ân tình của mình.."

"Mẹ, con biết nhà họ Lý đối xử tốt với chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là con sẽ để mặc cho người khác bắt nạt và chà đạp. Hơn nữa, chuyện này hoàn toàn không phải như những gì Lý Ái Cúc và những người khác đã nói. Mẹ có thể hỏi người trong thôn, con đã phát nông cụ theo thứ tự trước sau, sẽ không ai biết nông cụ của họ là tốt hay xấu trước khi họ nhận được chúng. Mọi người đều nhận chúng theo cách này cũng chẳng có ai phàn nàn cả. Chỉ có một mình Lý Ái Cúc mà thôi. Nếu truyền đến tai đại đội trưởng thì sao? Liệu ông ấy có cảm thấy rằng Lý Ái Cúc là cái thứ không biết tốt xấu hay không?

" Cái này.. "Vốn Trương Tú Lan muốn đến đây dạy dỗ Lý Kim Phượng, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.

" Coi như là đại đội trưởng không nói vậy người trong thôn thì sao? Khi đó, họ sẽ chỉ nói rằng con, Lý Kim Phượng bất công, đem hết đồ tốt đưa cho nhà của mình, không quan tâm đến sống chết của những đồng chí khác. Thanh danh của con hỏng rồi cũng không sao nhưng nếu ảnh hưởng đến nhà họ Lý thì phải làm sao bây giờ? "Lý Kim Phượng hỏi.

Trương Tú Lan từng là tiểu thư được cưng chiều, người người hầu hạ.

Sau đó, gia đình bà ấy suy sút, dù đã gập sóng to gió lớn nhưng lại là một người không có chủ kiến.

Bằng không, bà ấy cũng sẽ không sử dụng lòng tốt của Lý gia để trấn áp nguyên chủ.

Trước đây, khi Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan phàn nàn, bà ấy chỉ cảm thấy con gái mình làm sai.

Bây giờ, khi nghe Lý Kim Phượng nói xong tất cả đều là vì Lý Ái Cúc và nhà họ Lý, bà ấy lập tức không nói đến chuyện này nữa.

" Kim Phượng à, là mẹ sai rồi, mẹ không nói chuyện này nữa! "Trương Tú Lan có chút xấu hổ nói.

Lý Kim Phượng lắc đầu," Mẹ, con biết mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho nhà họ Lý, chuyện này con sẽ không trách mẹ. Nhưng mẹ ơi, khi nhìn nhận vấn đề, chúng ta không thể chỉ nhìn nhận mặt ngoài được. Hôm nay con thực sự làm điều đó vì Lý Ái Cúc, nhưng bản thân cô ta không hiểu điều đó, cho rằng con đang cố tình nhắm vào cô ta. Về sau, con không chắc sẽ còn xảy ra bao nhiêu chuyện như thế này nữa."

Bây giờ Lý Kim Phượng đang hoàn toàn tẩy não Trương Tú Lan, khiến trái tim bà ấy dần dần hướng về phía mình.

Theo cô, người mẹ này thực ra không đến nỗi tệ nhưng lại không có chủ kiến, không có suy nghĩ riêng của mình.

Nếu cô dành chút thời gian và công sức khuyên ngăn bà ấy, có lẽ thay đổi cũng không khó.

Hơn nữa trong tay có không gian, sau này muốn lấy thứ gì ra, nhất định phải được Trương Tú Lan ủng hộ, giúp đỡ.

Trương Tú Lan có chút do dự, không biết nên trả lời con gái như thế nào.

Lý Kim Phượng nhìn thấy rõ ràng, nên cũng không vội.

Nói thêm vài câu, Trương Tú Lan rời đi.

Trương Tú Lan vừa rời đi, Lý Kim Phượng mở đồ ăn Trương Tú Lan đưa tới nhìn xem.

Cũng chẳng khác gì buổi sáng, chính là cháo mà có thể soi rõ cả khuôn mặt, buổi sáng cũng có ngô đế ăn nhưng bây giờ ngay cả hạt ngô cũng không có.

Ăn thế này mà không chết đói mới lạ.

Lý Kim Phượng đặt bát cháo loãng lên bàn trong nhà kho, giả vờ mắc tiểu rồi chạy về phía đồng ngô trong thôn.

Mảnh đất đó, ngoại trừ lúc làm cỏ, hầu như không có ai đến đó, đồng ngô xanh tốt đến nỗi không ai biết có người đang trốn ở trong đó.

Lý Kim Phượng đi vào ruộng ngô, xác định không có người đi ngang qua, từ trong không gian lấy một cái bánh bao ra thêm một bình trà sữa.

Lúc làm việc này, cô vẫn có chút run rẩy sợ hãi, sợ bị phát hiện!
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 15: Thêm một vài thứ vào trong cháo

[HIDE-THANKS]
Mùi thơm của bánh bao và trà sữa nhanh chóng làm Lý Kim Phượng ứa nước miếng.

Cô ăn bánh bao ngấu nghiến, một hơi uống hết trà sữa rồi ném vào không gian.

Lý Kim Phượng thở dài một hơi.

Lý Kim Phượng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, bản thân ăn một bữa cơm, lại giống như kẻ trộm, đề phòng tất cả mọi người.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, thời đại này vật tự khan hiếm, bánh bao lại là món đắt đỏ, đa số người bình thường hiếm khi thấy ăn được một bữa.

Trà sữa là một món đồ của hiện đại, chưa kể là ở cái thôn nhỏ này, ngay cả trên huyện cũng chưa chắc thấy được.

Nếu không cẩn thận, chắc chắn cô sẽ vô cùng thê thảm.

Cô nhìn xung quanh một lần cũng không phát hiện có bất kì ai gần đây.

Lý Kim Phượng từ trong không gian lấy ra một chiếc gương và thuốc khử trùng, lau vết sẹo trên trán rồi uống mấy viên thuốc chống viêm.

Khi lau vết sẹo, Lý Kim Phượng nhìn thấy vết thương trên trán mình cực kỳ xấu xí, không biết liệu có để lại sẹo hay không.

Khi Lý Kim Phượng nhìn thấy vết thương, cô nghĩ đến Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan hai kẻ thủ phạm đó, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ!

Sau khi ra khỏi ruộng ngô, Lý Kim Phượng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi quay trở lại nhà kho.

Lúc cô rời đi, cháo loãng để ở trên bàn bây giờ đã thấy đấy, bị liếm sạch không còn một giọt.

Lý Kim Phượng nhìn xung quanh, ngoại trừ mấy người ở dưới cây hòe lớn cách nhà kho khoảng ba bốn mét, trong nhà kho cũng không có người nào khác.

Lý Kim Phượng nhìn lướt qua những người đó, liền thấy Lý Ái Lan.

Lý Kim Phượng biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lý Ái Lan.

Cũng may vừa rồi cô mới ăn bánh bao và trà sữa, nếu không cô đã chết đói rồi.

Lý Kim Phượng cất bát đi, đặt ở bên cạnh, không hề có ý định gây chuyện với Lý Ái Lan.

Lý Ái Lan nằm dưới cây hòe lớn đợi nửa ngày, cũng không thấy Lý Kim Phượng tìm mình gây chuyện, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa.

Từ phía dưới cây hòe lớn bò dậy, Lý Ái Lan bước tới chỗ Lý Kim Phượng

Cô ta nói với Lý Kim Phượng: "Lý Kim Phượng, tao nghe nói buổi sáng mày phát nông cụ mày bắt nạt chị sáu của tao phải không?"

"Thế sao? Tại sao tôi lại không biết?" Lý Kim Phong cười lạnh.

"Lý Kim Phượng, mày bớt ở chỗ này giả nai với tao. Mày có biết cháo của mày là ai uống không?" Lý Ái Lan hỏi.

Cô ta cố tình làm vậy để khiến Lý Kim Phượng tức giận rồi gây chuyện với cô ta.

Lý Kim Phượng gầy hơn cô ta, lại bị thương, cô ta muốn dạy dỗ cô như thế nào thì làm thế ấy.

Đến lúc đó, cho dù người trong đội sản xuất nhìn thấy, cô ta cũng không sợ.

Bởi vì người ra tay trước không phải là cô ta.

Nếu là Lý Kim Phượng của quá khứ, có lẽ cô đã bị lừa, nhưng cô của bây giờ thì không phải.

Cô không thèm để ý đến sự khiêu khích của Lý Ái Lan, thậm chí còn nói với vẻ mặt rất thờ ơ: "Tôi không quan tâm ai uống cháo. Dù sao, ngay từ đầu tôi cũng không có ý định uống cháo!"

"Ý mày là gì?" Lý Ái Lan mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Cũng không có gì. Chỉ là nhổ một ít nước bọt lại thêm vài thứ khác thôi!"

"Lý Kim Phượng, sao mày dám.." Lý Ái Lan cao giọng hét lên.

Lúc này, cô ta thực sự chán ghét.

Trộm cháo của Lý Kim Phượng là một chuyện, nhưng nếu cô nhổ nước bọt vào..

"Ọe.." Lý Ái Lan nôn ọe vài lần.

"Đừng, chỉ là một chút nước bọt thêm một ít nước tiểu mà thôi, cô căng thẳng như vậy làm gì?" Lý Kim Phượng khoa trương hét lên.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 16: Thiếu nông cụ

[HIDE-THANKS]
Lý Kim Phượng càng nói, Lý Ái Lan càng buồn nôn.

Cô ta lao ra ngoài, đi đến ven đường, nôn mửa dữ dội.

Đừng nói bát cháo của Lý Kim Phượng, ngay cả bữa trưa cô ta ăn cũng đều nôn ra ngoài.

Lý Kim Phượng nhìn một cảnh này, cười suýt nữa ngã xuống đất.

Lý Ái Lan có bệnh thích sạch sẽ, sạch sẽ thậm chí đến mức phát ốm.

Bình thường, khi người khác đi vào nhà vệ sinh, họ ra vào một cách tự nhiên.

Chỉ có Lý Ái Lan phải dùng một mảnh vải che mũi lại.

Khi nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, cô ta nhất định sẽ nôn mửa.

Đây không phải lần đầu tiên nguyên chủ nhìn thấy, chỉ là nguyên chủ không biết lợu dụng điểm này, nhưng Lý Kim Phượng lại làm được.

Cô ta ghê tởm những thứ đó, thì cô càng làm.

Lý Ái Lan đau khổ, cô lại vui mừng!

Ánh mắt Lý Kim Phượng nhìn Lý Ái Lan, sau khi nôn, trông cô ta rất ốm yếu, sắc mặt trăng bệch.

Lý Kim Phượng cố ý dùng khẩu hình miệng: "Nước tiểu và nước bọt."

Lý Ái Lan lại nôn ra ngoài.

Nhắc mới nhớ, sinh ra trong thời đại như vậy mà con mắc bệnh sạch sẽ quả là một điều đau khổ.

Lý Kim Phượng cảm thấy may mắn về năng lực thích ứng của mình, dù bẩn thỉu, lộn xộn hay tồi tệ đến đâu cũng không quan trọng bằng mạng sống.

Công việc buổi chiều cũng nhanh chóng kết thúc.

Những người trong đội sản xuất lần lượt đến để trả lại nông cụ.

Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa cũng đi đến.

Nông cụ của hai anh em đã được rửa sạch sẽ như lúc cho mượn buổi sáng.

Giống như buổi sáng, Lý Đại Hổ vẫn nói: "Trả cày!"

Lý Kim Phượng nhìn cái cày, giống như lúc sáng, không có gì khác biệt, gật đầu, đánh dấu vào cột tên Lý Đại Hổ và Lý Đãi Hòa, xem như nông cụ đã được trả lại.

Hai anh em trả nông cụ xong, cũng không vội trở về mà đứng bên cạnh, ánh mắt nóng rực nhìn Lý Kim Phượng.

"Hai anh.. có chuyện gì sao?" Lý Kim Phượng vừa ghi chép vừa hỏi.

"Không có.. không có chuyện gì cả!" Lý Đại Hổ lắc đầu.

Lý Đại Hòa đẩy anh cả nói: "Không phải, tụi anh chờ em cùng trở về!"

"Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng tiện đường!" Lý Đại Hổ cũng phụ họa nói.

Lý Kim Phượng nhận ra rằng thái độ của hai anh em đối với cô đã thay đổi.

Cô không biết có phải là việc phân nông cụ vào buổi sáng hay không, nếu vậy thì bản chất của hai anh em thực ra cũng không tệ lắm.

Không giống như Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan, họ đã xấu từ trong xương rồi.

Lý Kim Phượng không nói gì, hai anh em cũng không quấy rầy.

Sau khi kiểm kê tất cả nông cụ, Lý Kim Phượng phát hiện còn thiếu một món đồ, đó là một chiếc liềm đã rỉ sét.

"Trương Tiểu Bảo?" Cô đọc tên người chưa trả lại nông cụ.

Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa đứng rất gần, nghe đến tên Trương Tiểu Bảo, sắc mặt hơi thay đổi.

"Kim Phượng, tại sao em lại cho thằng nhóc đó mượn nông cụ?" Lý Đại Hổ hỏi.

"Đúng vậy, trước kia người Trương cũng không thể mượn nông cụ!" Lý Đại Hòa cũng nói.

Lý Kim Phượng nhớ lại một chút, Trương Tiểu Bảo là một đứa trẻ mười tuổi, buổi sáng khi phân nông cụ, Lý Kim Phượng cũng nghĩ rằng tuổi cậu bé còn nhỏ, nếu không có nông cụ thì có lẽ sẽ phải dùng sức kéo, thế nên cô cảm thấy thương xót.

Trong gia đình cậu chỉ còn lại một người bà, nghe nói trước kia là địa chủ, nhưng cũng đã trải qua cải tạo rồi.

Sau này khi Triệu Trung Hưng trở thành đội trưởng, chú ấy thấy thằng bé là đứa trẻ mồ côi chỉ còn một người thân, nên cũng không thiên vị sợ người trong thôn sẽ gây phiền phức cho họ.

Chỉ là nhà họ Trương không có sức lao động, cuộc sống còn khó khăn, ăn cơm bữa nay bữa mai.

"Kim Phượng, em nhanh đến nhà họ Trương đòi lại đi, có lẽ thằng nhóc kia đã giấu nông cụ đi rồi!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 17: Cuộc sống nhà họ Trương

"Đúng vậy, Kim Phượng, em đi nhanh đi, nếu quá muộn, sợ là chúng ta sẽ không lấy được nông cụ!" Vẻ mặt Lý Đại Hổ lo lắng.

Nếu nông cụ này bị mất, chắc chắn sẽ đổ lỗi cho Kim Phượng.

Họ không muốn Kim Phượng bị người trong đội sản xuất chỉ trích.

Lý Kim Phượng mỉm cười với hai anh em Lý, nói: "Chuyện này em sẽ xử lý, đừng nói cho người khác biết."

Hai anh em Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa cho rằng Lý Kim Phượng sợ người trong thôn biết chuyện sẽ tìm cô gây rắc rối nên gật đầu đồng ý.

Kỳ thật Lý Kim Phượng cũng không giống như suy nghĩ của hai anh em, sợ bị liên lụy. Mà là sợ chuyện này nếu nói ra sẽ không tốt cho Trương Tiểu Bảo.

Cuộc sống của bà nội Trương và Trương Tiểu Bảo vốn đã đủ khó khăn rồi, nếu như lại truyền ra chuyện Trương Tiểu Bảo không trả lại nông cụ, có thể lại bị hiểu lầm và phải đi lao động cải tạo.

Lý Kim Phượng tuyệt đối không làm được loại chuyện này.

Cô kiểm kê nông cụ trong kho lại một lần nữa, xác nhận ngoại trừ chiếc liềm của Trương Tiểu Bảo, tất cả những nông cụ khác đều đã được trả lại.

Lý Kim Phượng bưng bát cháo Trương Tú Lan mang đến đưa cho hai anh em Lý Đại Hồ và Lý Đại Hòa mang về trước, đeo túi vải lên lưng, khóa cửa kho rồi ra đồng tìm Trương Tiểu Bảo.

Khi Lý Kim Phượng ra đồng thì mặt trời đã xuống núi.

Cô phải tìm Trương Tiểu Bảo càng sớm càng tốt.

Cũng may, vận khí của cô không tệ, cô tìm được Trương Tiểu Bảo vẫn đang cắt lúa trên một cánh đồng thưa thớt gần chân núi trong thôn.

Trương Tiểu Bảo mới mười tuổi, làm việc tay chân không nhanh bằng người lớn, hơn nữa cơ thể gầy yếu, chưa bao giờ được ăn no nên lúc làm việc càng bị ảnh hưởng.

Người lớn phải mất một tiếng để cắt lúa, nhưng cậu phải mất hai tiếng mới làm xong, có khi thậm chí ba tiếng.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu được giao nông cụ nên cậu muốn làm nhiều việc hơn, nhận công điểm, để cho bà nội ăn thêm một miếng cháo loãng

Lý Kim Phượng đứng bên bờ ruộng gọi tên Trương Tiểu Bảo.

"Trương Tiểu Bảo.."

Phản ứng đầu tiên của Trương Tiểu Bảo khi nghe thấy âm thanh của Lý Kim Phượng là biết cô đến đây để đòi nông cụ.

Có lẽ cũng giống như những người còn lại trong đội sản xuất, bắt cậu và đánh cho cậu một trận

Cậu bỏ chạy, nhưng với cơ gầy gò như vậy lại làm việc cả một ngày, cậu không thể nào chạy nhanh được, đi được hai bước thì ngã bên bờ ruộng, hoàn toàn kiệt sức.

Trương Tiểu Bảo thở hổn hển, trơ mắt nhìn Lý Kim Phượng đi về phía mình, nhưng cậu lại không thể làm gì được.

Dường như cậu nhắm mắt lại theo bản năng, chờ Lý Kim Phượng đánh mình.

Thế nhưng nắm đấm trong dự liệu rất lâu lại không rơi xuống.

Trương Tiểu Bảo cẩn thận mở mắt ra, nhìn thấy Lý Kim Phượng đang nhìn mình mỉm cười, đột nhiên mặt đỏ bừng.

"Cô.."

"Yên tâm, chị không phải tới đánh em. Nhưng nông cụ là của đội sản xuất, em không trả lại, chị sẽ gặp rắc rối." Lý Kim Phượng nói.

"Tôi.."

"Trời sắp tối rồi, em không thể làm được nhiều việc nữa, không bằng ngày mai dậy sớm xếp hàng sớm, chị sẽ cho em nông cụ tốt hơn." Lý Kim Phượng trực tiếp nói.

Trương Tiểu Bảo sửng sốt, nhìn Lý Kim Phượng trước mặt, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm

Không phải cô ấy đến để đánh mình sao?

Cũng không phải đến để mắng mình sao?

Cô ấy còn nói ngày mai sẽ phân cho mình nông cụ tốt hơn?

Nhìn đứa trẻ sắp khóc, Lý Kim Phượng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô biết cuộc sống của nhà họ Trương không hề dễ dàng, cuộc sống của Trương Tiểu Bảo cũng không hề dễ dàng.

Một chút thiện ý như vậy cũng có thể khiến một đứa trẻ khóc thành thế này, Lý Kim Phượng không biết phải nói sao cho phải.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 18: Cuộc sống nhà họ Trương

[HIDE-THANKS]
"Đi thôi! Cùng chị đi trả lại nông cụ, thuận tiện xem bà nội Trương một chút." Lý Kim Phượng nói.

Nhắc đến bà nội, Trương Tiểu Bảo lau nước mắt rồi đứng dậy

Cậu vẫn cầm chặt chiếc liềm trong tay, cậu rất thích chiếc liềm này, vì có liềm cậu không cần phải dùng tay kéo lúa hay làm những công việc nặng nhọc khác, chỉ cần cắt lúa là xong.

Trương Tiểu Bảo thật sự không nỡ trả lại chiếc liềm, nhưng cậu không muốn làm cho Lý Kim Phượng phải khó xử.

Chị ấy là người đầu tiên trong đội tỏ ra thiện ý với cậu bé.

Lý Kim Phượng nhìn tay cậu, phát hiện trên tay cậu có vết máu lớn nhỏ.

Cô cau mày, đứa trẻ này thật đáng thương, đôi tay cậu đã thành như thế này, nhưng ngày nào cũng phải làm việc.

Sau đó lại nghĩ đến cái trán của mình, Lý Kim Phượng cười khổ.

Ở thời đại này, không có đáng thương nhất, chỉ có đáng thương hơn.

Tất cả mọi nguời đều giống nhau, cho dù mệt mỏi hay ốm đau, thì vẫn phải làm việc như bình thường, không ai có thể lười biếng.

Lười biếng đồng nghĩa với việc sẽ nhận được ít lương thực hơn, nếu không muốn chết đói thì phải liều mạng làm việc!

Sau khi trả chiếc liềm về kho, Lý Kim Phượng đánh dấu vào cột có tên Trương Tiểu Bảo trong sổ ghi chép, có nghĩa là toàn bộ nông cụ của đội sản xuất đã được trả lại.

Đi theo Trương Tiểu Bảo đi về hướng nhà họ Trương.

Nhà họ Trương sống ở chỗ của đội sản xuất, ngôi nhà từng là chuồng bò, đại đội trưởng Triệu Trung Hưng thấy bà Trương và Trương Tiểu Bảo thậm chí không có nơi để che mưa chắn gió, nên chú ấy giao cho bà nội Trương hai gian chuồng bò, để họ có chỗ nương thân.

Đã là chuồng bò thì đương nhiên cũng không khá hơn là bao.

Mái lợp tranh, tường mục nát bùn đất, khi trời mưa, chăn trong nhà có thể bị ướt, những ngày này cay đắng biết bao nhiêu.

Khi Lý Kim Phượng tới cửa nhà Trương, Trương Tiểu Bảo dẫn đầu xông vào.

Nhưng không lâu sau, cậu bé chạy ra ngoài khóc.

"Bà nội.."

"Bà nội.."

Sắc mặt Lý Kim Phượng hơi thay đổi, xông vào trong.

Lúc này, bà Trương đang nằm bất động ở giữa phòng.

Lý Kim Phượng lao tới, phản ứng đầu tiên của ci là đặt tay lên chóp mũi bà ấy.

Cũng may, hơi thở tuy yếu ớt nhưng vẫn có.

Lý Kim Phượng nhìn mặt bà nội Trương, cô chắc chắn là bị đói đến mức ngất đi.

"Trương Tiểu Bảo, em biết nấu cơm không?" Lý Kim Phượng hỏi.

Trương Tiểu Bảo lung tung gật đầu, cậu bé biết nấu ăn, nhưng trong nhà không còn nửa hạt gạo.

Lý Kim Phượng từ vẻ mặt của cậu đoán được điều gì đó, cô thò tay vào túi vải sau lưng, dùng túi vải làm vỏ bọc, bốc hai nắm gạo kê từ trong không gian ra đưa cho Trương Tiểu Bảo: "Đi nấu cơm đi, sau đó lấy cho chị một cốc nước ấm."

Khoảnh khắc nhìn thấy gạo kê, Trương Tiểu Bảo choáng váng.

Cậu đã lớn như vậy còn chưa bao giờ nhìn thấy gạo kê, nhưng cậu biết nhất định là có thể ăn được.

"Còn thất thần làm cái gì? Đi nhanh đi!" Lý Kim Phượng thúc giục.

Trương Tiểu Bảo liền xoay người bưng một cái bát vỡ tới, cẩn thận cầm lấy gạo kê Lý Kim Phượng đưa tới, xoay người đi vào phòng bếp vo gạo nấu cháo.

Cậu cũng quên mất việc Lý Kim Phượng bảo cậu lấy một cốc nước ấm, nên Lý Kim Phượng đành phải tự mình làm.

Nhà họ Trương sống trong cảnh nghèo khó đến mức ngay cả một cái phích nước nóng cũng không có.

Lý Kim Phượng đành phải rót một chén nước lạnh, lúc Trương Tiểu Bảo đang nấu cháo, cô lại lấy thêm hai thanh đường từ trong không gian ra.

Đổ hai thanh đường vào chén nước sau đó cho bà Trương uống từng chút từng chút một.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 19: Thời điểm cực đói

Tình huống của bà Trương nghiêm trọng hơn Tô Đại Hoa rất nhiều, dù bà có uống một cốc nước cũng không có bất kì phản ứng gì.

Lý Kim Phượng tốn chút sức đỡ người nằm xuống giường.

Lại tìm thấy một chiếc chăn cũ ố vàng đã được giặt trên giường trong một chiếc tủ hỏng trong phòng bà Trương, rồi đắp cho bà Trương.

Cô lại dùng túi vải che lại lấy ra hai quả trứng luộc từ trong không gian.

Lý Kim Phượng ôm chặt quả trứng trong tay, ra khỏi phòng bà Trương, đi vào phòng bếp.

Lúc này Trương Tiểu Bảo đang nấu cháo, trong một nồi nước lớn chỉ cho một nắm gạo kê nhỏ vào.

Sau khi nấu một nồi cháo to, có thể để ăn được vài ngày.

Có thể mỗi lần chỉ uống được một cốc nước cho no, khi làm việc cũng không có bao nhiêu sức lực, nhưng thế này vẫn tốt hơn nhiều so với việc nhai rễ cây, vỏ cây và lá rau thối trước đây.

Lý Kim Phượng nhìn thoáng qua nhà bếp của Trương gia, ngoại trừ một cái bếp đất, một ít củi chất ở miệng bếp, toàn bộ căn bếp sạch sẽ đến đáng sợ.

Đừng nói là dầu, ngay cả một chút muối cũng không thấy, thay vào đó, trong góc có vài rễ cây được đào lên khỏi mặt đất.

Lý Kim Phượng gần như có thể tưởng tượng được cuộc sống hàng ngày của nhà họ Trương khốn khổ đến mức nào.

Mà hai nắm gạo kê của Lý Kim Phượng cho, đối với Trương Tiểu Bảo đó như là món quà mà trời cao ban cho cậu rồi.

Nhìn thấy Lý Kim Phượng, Trương Tiểu Bảo không còn ác ý như trước nữa, ngược lại vẻ mặt cảm kích, lo lắng nhìn Lý Kim Phượng: "Chị Kim Phượng, cháo.. cháo chưa nấu xong, bà nội.."

"Bà nội em không sao, chị đã cho bà uống một chén nước, một lát nữa bà sẽ tỉnh lại. Tiểu Bảo, lại đây." Lý Kim Phượng vẫy vẫy tay gọi Trương Tiểu Bảo.

Trương Tiểu Bảo không chút nghi ngờ bước tới.

"Đưa tay ra!" Lý Kim Phượng nói.

Trương Tiểu Bảo làm theo, ngay sau đó, trong tay cậu đã có một quả trứng luộc nguội.

Cậu sửng sốt, nhìn Lý Kim Phượng, đôi mắt trợn to hơn cả chuông đồng.

Nhưng khi đối mặt với quả trứng, cậu vẫn vô thức nuốt nước bọt.

"Chị Kim Phượng.." Trương Tiểu Bảo há to miệng.

"Suỵt! Không được nói cho người khác biết, ăn xong liền ném vỏ vào bếp đốt đi." Lý Kim Phượng nhỏ giọng nói.

"Nhưng.." Trương Tiểu Bảo nhìn Lý Kim Phượng, mặc dù nuốt nước bọt không ngừng, nhưng vẫn không quên hỏi Lý Kim Phượng: "Chị Kim Phượng, chị ăn cơm chưa?"

Lý Kim Phượng do dự, đây là quả trứng thứ hai cô đưa ra hôm nay, nhưng dù là Tô Đại Hoa hay Trương Tiểu Bảo, bọn họ đều vô thức hỏi cô đã ăn gì chưa.

Mà không phải trực tiếp đoạt lấy nhét vào miệng ăn một cách đói khát.

Đáy lòng Lý Kim Phượng nhận được không ít an ủi, nháy mắt nụ cười trên môi trở nên rực rỡ hơn một chút.

"Ăn đi, dù sao chị cũng không đói." Lý Kim Phượng nói.

Sau khi nhận được câu trả lời, Trương Tiểu Bảo không thể chịu đựng được nữa, đập quả trứng ra.

Vỏ trứng được thu gom cẩn thận, cậu nghe theo lời của Lý Kim Phượng ném hết vào bếp.

Trứng bóc vỏ trắng hơn giấy, vừa nuốt nước bọt, Trương Tiểu Bảo vừa đưa tay tách quả trứng ra làm hai nửa, nhưng lại bị Lý Kim Phượng ngăn lại.

"Chị còn để lại một quả trứng cho bà nội em, en có thể tự mình ăn hết, ăn xong mới có sức làm việc."

Mắt Trương Tiểu Bảo lại đỏ hoe, sau khi ăn hết trứng đã khóc nức nở không ngừng.

Lý Kim Phượng nhìn người cậu bé gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương trước mặt, trong lòng cảm thấy khó chịu, đưa tay vỗ vỗ vai Trương Tiểu Bảo: "Em là đàn ông, phải mạnh mẽ một chút, bà nội Trương còn phải dựa vào em chăm sóc."

Câu nói này có tác dụng, Trương Tiểu Bảo dùng sức lau nước mắt, đỏ bừng cả mặt.

"Chị ơi, hôm nay ở lại ăn tối nhé!"
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back