Ngôn Tình [Edit] Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Phì Mẹ Hướng Thiện

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi kikimimi, 31 Tháng bảy 2022.

  1. kikimimi

    Bài viết:
    2
    THẬP NIÊN 90: TRỞ THÀNH THIÊN TÀI NGOẠI KHOA

    [​IMG]


    Tác giả: Phì Mẹ Hướng Thiện

    Thể loại: Ngôn tình, Trọng sinh, Nữ cường, Thập niên

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Truyện Dịch Của Kikimimi

    Tình trạng: Chưa hoàn thành


    Editor: Babimilo

    Văn án

     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng bảy 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. kikimimi

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Quay về thập niên 90

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cả nước có bao nhiêu bác sĩ ngoại khoa, nữ bác sĩ ngoại khoa lại có bao nhiêu người, lại nói nữ bác sĩ khoa tim mạch được mổ chính trên bàn giải phẫu có bao nhiêu người đâu?"

    "Một nghìn? Một trăm? Mười người? Một người?"

    "Không, toàn bộ đều không đúng." Âm thanh phát ra từ người đang đứng trên bục càng lúc càng nhỏ: "Đáp án đương nhiên là không có ai!"

    Năm 1996, trong phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân số 3 khu Mẫn Giang, tỉnh Tùng Viên.

    Trong đêm tối, một tòa nhà đổ nát thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, bóng đèn treo ở trước sân bị gió thổi lung lay phát ra ánh sáng leo lắt, trái ngược hoàn toàn với ánh đèn neon sặc sỡ ở con đường bên ngoài.

    Xe cấp cứu của bệnh viện số 3 dán chữ thập đỏ tươi đang bíp còi để rẽ vào cổng sắt lớn của bệnh viện, thùng xe cọ vào cổng phát ra tiếng loảng xoảng mạnh. Nhân viên bảo vệ trong bốt bảo an lập tức lao ra kiểm tra tình hình trước cổng.

    Do tiếng động quá lớn, Tạ Uyển Doanh đang đứng trong sân bị giật mình mà tỉnh dậy, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ nét, tiêu cự rơi vào cửa ra vào phòng cấp cứu.

    Thấy một vài y tá, hộ sĩ bận rộn đẩy giường xe cấp cứu lao ra khỏi phòng cấp cứu, một nam bác sĩ nhanh hơn các y tá một bước cầm đèn pin trong tay nhanh chóng kiểm tra đồng tử của những bệnh nhân nằm trên giường cấp cứu.

    "Huyết áp?"

    "Tâm thu 70, tâm trương 40."

    "Huyết áp thấp, là tình huống thế nào? Triệu chứng chính của bệnh nhân là gì?"

    "Nói là ngực đau."

    "Bệnh tim? Nhồi máu cơ tim?"

    Ống nghe dán vào ngực bệnh nhân. Lúc này, cơ thể bệnh nhân mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi không còn tí huyết sắc nào như người chết, môi trắng bệch. Nam bác sĩ nói: "Mau đi tiêm morphin giảm đau."

    "Sai rồi, đó không phải là nhồi máu cơ tim, mà là vỡ phình động mạch chủ. Không phải vì đau, mà là vì mất máu." Tạ Uyển Doanh bất giác lẩm bẩm, khuôn miệng hơi hé mở một cách vô thức.

    Mấy y tá gấp gáp đẩy giường đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Bác sĩ cấp cứu rảo bước theo sau, đột nhiên nghe thấy lời nói của cô, đột ngột dừng lại. Quay người, anh thấy cô gái nhỏ đang đứng trong sân.

    Nữ sinh cao và gầy, bím tóc dày màu đen như liễu rủ trong gió, nước da trắng ngần và cổ tay mảnh khảnh, mặc đồng phục học sinh trung học màu xanh trắng.

    Tạ Uyển Doanh, đang bị đối phương nhìn chăm chú, cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông đối diện cô.

    Bác sĩ nam này đủ đẹp trai.

    Cằm nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đúng tiêu chuẩn tiểu bạch kiểm, không hề giống khuôn mặt chữ quốc cứng rắn đang rất được các nữ sinh trẻ tuổi ưa thích. Tóc được tỉa theo kiểu của những người nổi tiếng ở thời gian này, với phần đuôi tóc bấm gãy nhỏ, tóc mái bay bồng bềnh, hai tròng mắt sáng rực trong đêm.

    Lúc không mặc áo blouse trắng, người đi đường có lẽ sẽ nhận nhầm anh là một ngôi sao đàn hát. Khoác lên mình chiếc áo blouse trắng thì lại càng bắt mắt hơn.

    Tuổi khoảng chừng hai mươi, tuổi thật có thể lớn hơn một chút, bởi vì mặt quá đẹp có thể che giấu được tuổi.

    Ánh mắt Tạ Uyển Doanh rơi xuống tấm ghim trước ngực áo blouse của người đàn ông, trên đó đề: Tào Dũng, Khoa ngoại Não. Nhân tiện, cây bút máy đen trên túi áo quả thật khiến anh ta trông cuốn hút thêm vài phần.

    Ngoại khoa não đấy, chẳng trách không phân biệt được nhồi máu cơ tim với vỡ phình động mạch chủ. Tạ Uyển Doanh nghĩ.

    "Bác sĩ Tào, người bệnh.." Y tá cấp cứu chạy ra cửa kêu to.

    Nghe thấy y tá gọi mình, Tào Dũng nhanh chóng quay người lại chạy vào phòng cấp cứu nhưng trong đầu lại không thể xóa khỏi hình ảnh nữ sinh trung học mà anh thấy vừa rồi.

    Nữ sinh này ở đâu? Học trường nào? Sao có thể nói được thuật ngữ vỡ phình động mạch chủ?

    Hay là anh nghe lầm?
     
  4. kikimimi

    Bài viết:
    2
    Chương 2: Quay về thập niên 90 (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Tào Dũng lấy cây bút đen trong túi ra và chuẩn bị viết lời dặn cho y tá, Tào Dũng chợt ngẩng đầu lên và nhanh chóng nhìn kỹ nước da, huyết áp và các chỉ số khác của bệnh nhân.

    "Có kéo máy điện tâm đồ không, bác sĩ Tào?" Bác sĩ thực tập đến trước máy điện tâm đồ và đợi lệnh của anh.

    "Không, đến phòng CT trước. Gọi điện đến phòng CT và nói với bên kia rằng bệnh nhân trong tình trạng nguy cấp. Có thể có một động mạch bị vỡ và mất máu nhiều cần phải phẫu thuật cấp cứu. Bảo bọn họ xác định ngay, càng nhanh càng tốt." Khi Tào Dũng nói ra những lời này, anh tự trố mắt, ý thức được bản thân có phải là điên rồi?

    Anh không làm theo quy trình chẩn đoán nhồi máu cơ tim mà anh phán đoán ban đầu mà làm theo lời một nữ sinh trung học, đưa bệnh nhân đi CT sao?

    Bác sĩ thực tập rất ngạc nhiên khi nghe điều này: "Bác sĩ Tào, anh cho rằng bệnh nhân không phải là nhồi máu cơ tim ạ?"

    Rõ ràng là triệu chứng này giống như nhồi máu cơ tim.

    "Đi CT!" Tào Dũng nói. Mặc kệ đúng hay sai, đôi khi bác sĩ phải tin vào trực giác, nhất là khi gặp trường hợp khẩn cấp, không có thời gian để bác sĩ có thời gian phân tích từ từ.

    Tạ Uyển Doanh nhìn thấy giường cấp cứu dường như bị đẩy về phía phòng CT, không khỏi chớp mắt: "Chẳng nhẽ bác sĩ đó đã đổi hướng chẩn đoán sao? Đột nhiên đồng ý với chẩn đoán sơ bộ của mình sao?"

    Nhân viên bảo vệ ở cổng bệnh viện đang cãi nhau với một phụ nữ trung niên.

    "Tôi đang tìm con gái, con bé đứng đó, tôi tới tìm một họ hàng đang làm việc tại bệnh viện các người. Tên là Chu Nhược Mai, là bác sĩ Sản phụ Khoa của bệnh viện này và là chị họ tôi." Người phụ nữ trung niên nói.

    "Đường tới ký túc xá của nhân viên bệnh viện chúng ta không phải bên trong bệnh viện, đồng chí. Đồng chí đi bên phải đi."

    "Tôi biết, tôi nói, tôi đang tìm con gái tôi, nó đã đi nhầm đường! Nó đi vào trong bệnh viện của anh." Người phụ nữ trung niên lo lắng giậm chân, và kêu lớn: "Doanh Doanh, Doanh Doanh!"

    Nghe thấy giọng mẹ mình, Tạ Uyển Doanh quay lại và nói: "Mẹ."

    "Mẹ đã bảo con đợi mẹ ở cổng bệnh viện sau khi tan học rồi cùng nhau đến nhà dì họ, con đã đi đâu thế?" Tôn Dung Phương chỉ tay vào con gái của mình và la lớn.

    Tạ Uyển Doanh đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy từ "tan học" từ miệng mẹ cô, cái gì mà "tan học", cô đã sớm tốt nghiệp và đang đi làm rồi.

    Không, mẹ cô trông không như thế này, mặc dù trời đã tối nhưng khi nhìn kỹ, tóc mẹ cô không bạc mà đen, gương mặt ít nếp nhăn, không còn vết đồi mồi.

    Cúi đầu, Tạ Uyển Doanh nhìn thấy đôi giày vải cô đang mang trên chân, đây là đôi giày cô chỉ đi khi còn là học sinh. Nhìn lại, trên người là đồng phục nữ sinh trung học. Có cảm giác nặng trĩu trên vai, hóa ra là cô đang đeo cặp sách. Cặp học sinh được cô đặt xuống và khóa kéo của cặp học sinh được kéo ra, để lộ cuốn sách giáo khoa trung học phổ thông và bài thi.

    "Mẹ, năm nay là năm bao nhiêu?" Tạ Uyển Doanh không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy và hỏi.

    Tôn Dung Phương đẩy nhân viên bảo vệ ra, đi tới, dùng ngón tay chọc vào đầu con gái: "Con đọc sách nhiều đến choáng váng sao? Mấy ngày nữa là thi đại học rồi, con còn hỏi lung tung gì thế?"

    "Năm nay là năm 1996." Nhân viên bảo vệ đi theo Tôn Dung Phương để xem có chuyện gì xảy ra đã đưa ra câu trả lời cho cô.

    "Năm 1996?"

    Tạ Uyển Doanh đảo mắt.

    Trời ơi, cô được trọng sinh, trở về năm 1996, trước kỳ thi tuyển sinh đại học!

    "Đi nhanh thôi, mẹ đã gọi điện thoại cho dì con, đoán chừng họ ở nhà chờ đợi rất sốt ruột." Tôn Dung Phương nắm tay con gái bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói: "Tiện thể mua một túi hoa quả rồi lên, kẻo đến tay không lại xấu hổ."

    Vai đeo cặp sách, Tạ Uyển Doanh lắng nghe giọng lải nhải quen thuộc của mẹ, rồi nhìn lại biển số của bệnh viện số ba, nhớ lại bước ngoặt cuộc đời cô cũng xảy ra vào thời điểm này.
     
    Hanarine, klinhhh nì, Emilydi6 người khác thích bài này.
  5. kikimimi

    Bài viết:
    2
    Chương 3: Người thân làm bác sĩ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày mai, thí sinh Đại học toàn quốc sẽ điền đơn đăng ký nguyện vọng.

    Cô muốn theo học ngành y nên mẹ cô đã đưa cô đến nhà dì họ để xin lời khuyên. Người dì Chu Nhược Mai của cô đã tự học từ một nữ hộ sinh trở thành một bác sĩ sản phụ khoa, sau đó kết hôn với bác sĩ Đinh Ngọc Hải, một bác sĩ Khoa ngoại Tổng quát tại cùng bệnh viện, hai người họ sống rất chăm chỉ.

    Người ngoài ngành không bao giờ biết hết tình hình bên trong ngành đó, đại ý là muốn thi vào ngành y thì phải biết giới này như thế nào. Có một người chị họ lợi hại như vậy, Tôn Dung Phương nghiễm nhiên đưa con gái đến hỏi ý kiến người thân.

    Tôn Dung Phương chọn hoa quả ở cửa hàng hoa quả gần bệnh viện, những quả cam Sunkist mà bà chọn cực kì đắt, giá gần một đô một quả. Vào năm 1996, một gia đình trung bình như nhà cô chỉ có thu nhập vài trăm nhân dân tệ một tháng, họ không đủ khả năng chi trả cho những thứ đồ đắt đỏ như vậy.

    Vì tương lai của con gái, Tôn Dung Phương cắn răng, vừa tiêu tiền như nước, vừa nói: "Nhà dì họ con không thiếu đồ ngon, nếu mua cam và dưa hấu nhỏ, dì con nhất định sẽ chướng mắt." Đồ người khác đến tặng gia đình họ đều tốt vô cùng. Vì vậy, con học hành cho giỏi, sau này tốt nghiệp để dì họ của con giúp con thu xếp một chút, vào trong bệnh viện. Sau khi con trở thành bác sĩ, cuộc sống của con cùng những ngày này sẽ không giống nhau. "

    Tạ Uyển Doanh nhìn bộ dáng của mẹ, cuối cùng không nhịn được thốt lên:" Mẹ, mẹ đừng mua, dì họ của con không thích cam chúng ta mua, cũng không nghĩ con có thể trở thành bác sĩ. "

    " Cái gì? "Tôn Dung Phương quay đầu lại không đồng ý với lời nói của con gái:" Con có thể trở thành bác sĩ, dì họ của con sẽ hài lòng lắm. Việc con gái chị ấy không đậu được vào trường y đã khiến chị ấy cảm thấy rất đau lòng, có thể thực hiện tâm nguyện của chị ấy, chẳng lẽ dì con còn không vui vẻ. "

    Mẹ của cô cho rằng mình có bao nhiêu mặt mũi đây, cho rằng chị họ của bà có thể thật sự coi con gái của em họ như con ruột của mình mà so sánh sao..

    Sau đó Tạ Uyển Doanh ngẫm lại, phần tử trí thức chính là không giống với người bình thường. Chu Nhược Mai thật sự không có nói xấu ai trước mọi người. Nguyên nhân chỉ có một, bác sĩ chỉ dựa vào việc người bình thường không biết kiến thức y học, đều có thể áp chế họ đến nỗi không thể phản đối.

    Như mẹ cô, đến tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, nhìn đến người chị họ làm bác sĩ của bà như có vầng hào quang tỏa sáng khắp người. Tất nhiên, bước tiếp theo là xem dì họ có thực sự tốt với cô em họ này của mình không hay thực sự trong lòng đang có quỷ kế gì khác.

    Sau khi bỏ 100 nhân dân tệ để mua tám quả cam nặng trĩu trên tay, Tôn Dung Phương khá hài lòng và cảm thấy có chút tự tin có thể đưa con gái tới nhà chị họ làm khách.

    Lần này hai mẹ con đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh bệnh viện, đây là đường tắt mà nhân viên bảo vệ nói, có thể đến thẳng khu tập thể nhân viên bệnh viện.

    Bệnh viện có chế độ phúc lợi tốt, có khu tập thể riêng cho nhân viên, tiểu khu có vị trí đẹp, chất lượng tốt, môi trường an toàn, trang nhã và gần bệnh viện. Con người không tránh khỏi có lúc ốm đau, có nhà bên cạnh bệnh viện khiến người ta cảm thấy an tâm hơn phần nào. Tạ Uyển Doanh nhớ rằng sau này giá nhà đất tăng vọt, tiểu khu của bệnh viện này đều trở thành những khu vực rất tốt, không hề có ngoại lệ.

    Chu Nhược Mai sống ở tầng ba, có thể gọi là tầng vàng, ở giữa tiểu khu. Về việc này, Tôn Dung Phương lại khoe với con gái về nhà chị họ:" Dì họ con là nữ bác sĩ phẫu thuật tổng quát đầu tiên, con có biết không? Khi đến đó nhớ phải nói chuyện thật tốt ".

    Tạ Uyển Doanh bây giờ không nói gì nữa, vì cô ấy không thể ngăn cản mẹ cô bằng những gì cô nói vừa rồi, cô nghĩ chắc phải vào đó rồi bị dội một gáo nước lạnh thì mẹ cô mới có thể tỉnh ra được.

    Leo lên tầng ba, Tôn Dung Phương bấm chuông cửa, sợ người bên trong không nghe thấy liền hét lên:" Chu Nhược Mai có ở đây không? "

    " Có."Bên trong có một người phụ nữ trả lời, đi tới mở cửa.
     
    Hanarine, SSF1237, Emilydi6 người khác thích bài này.
  6. kikimimi

    Bài viết:
    2
    Chương 4: Ngưỡng cửa đến với nghề bác sĩ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cánh cửa mở ra, lộ ra một người phụ nữ có mái tóc ngắn trông gọn gàng chỉn chu, trên cằm trái có một nốt ruồi, gọi là nốt ruồi mỹ nhân.

    "Dì họ, mau gọi đi." Tôn Dung Phương nhìn con gái.

    "Dì họ." Tạ Uyển Doanh thì thào.

    "Vào đi." Chu Nhược Mai bảo hai mẹ con vào nhà, bản thân đi trước dẫn đường hướng về phía phòng khách.

    Sau khi Tôn Dung Phương đưa con gái vào, bà giúp chị họ đóng cửa.

    "Nhớ thay dép." Chu Nhược Mai nhắc nhở bọn họ.

    Sau khi thay dép đi trong nhà đặt ở cửa, Tôn Dung Phương cười với chị họ: "Dép nhà chị thật đẹp."

    Chu Nhược Mai bật cười khi nghe em họ khen: "Bọn họ mang từ nước ngoài về."

    "Dép từ nước ngoài về?" Tôn Dung Phương chăm chú nhìn thứ bà đang mang trên chân.

    "Mẹ, vào ngồi đi." Tạ Uyển Doanh kéo tay mẹ.

    Tôn Dung Phương không cảm thấy gì, lại nhân cơ hội đó giáo dục con gái: "Học hỏi từ dì họ của con, để cho sau này người ta cũng tặng cho con đồ từ nước ngoài mang về."

    Chu Nhược Mai tiếp tục cười, sau khi bảo họ ngồi xuống, bà nói với mẹ có: "Em có thể tự lấy bình trà dưới bàn cà phê. Cứ uống bất cứ thứ gì em muốn. Chị có tất cả các loại trà ở đây, trà đen ở nước Anh, Thiết Quan Âm trong nước, trà Long Tĩnh Tây Hồ, tất cả đều có, em tự xem mà chọn."

    Nghe chị họ nói, Tôn Dung Phương rất vui, bà lấy một ấm nước, vội vàng đi đến bồn rửa để đổ đầy nước, chuẩn bị pha trà.

    Tạ Uyển Doanh tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ để ngồi, trên đầu gối ôm cặp sách.

    Ở phía đối diện, Chu Nhược Mai đang ngầm đánh giá ngũ quan của cô.

    Tôn Dung Phương trở lại với cái ấm đầy nước và hỏi chị họ: "Chồng chị đâu?"

    "Anh ấy đang đọc sách trong phòng." Chu Nhược Mai nói.

    Tôn Dung Phương nói ra thỉnh cầu: "Hôm nay em tới là nghĩ để cho Doanh Doanh nhà em thỉnh giáo chồng chị một chút. Doanh Doanh nói nó muốn thi vào làm bác sĩ ngoại khoa."

    "Ngoại khoa?" Chu Nhược Mai sửng sốt: "Con bé muốn học y khoa?"

    "Đúng. Không phải em có nói với chị qua điện thoại sao? Khi Doanh Doanh tốt nghiệp, chị có thể giúp con bé tìm cách làm việc trong bệnh viện của chị được không?"

    "Bây giờ nhà chị ở lại bệnh viện cũng không dễ dàng gì. Dạo này trình độ của bác sĩ ngày càng được nâng cao. Như bệnh viện của chị, khoa chính quy hẳn là không nhận người, chỉ nhận nghiên cứu sinh trở lên thôi, chỉ sợ Uyển Doanh không kịp."

    Lúc Tôn Dung Phương nghe những gì chị họ bà nói, bà có chút lo lắng: "Chị không thể giới thiệu Doanh Doanh tới làm bệnh viện của mình sao?"

    "Nào có, nếu có khả năng, chị có thể giới thiệu Uyển Doanh kết thông gia với giám đốc bệnh viện. Nhưng con trai giám đốc bệnh viện đã cưới vợ, sinh con rồi nên quả thật là không có cơ hội này." Chu Nhược Mai hớn hở đùa.

    Vẻ mặt Tôn Dung Phương tràn đầy lo lắng: "Chị họ, thật sự không còn cách nào sao?"

    "Có biện pháp. Trừ khi Doanh Doanh tự mình thi được vào bệnh viện chúng ta." Chu Nhược Mai nhẹ nhàng nói: "Chúng ta hãy đợi Doanh Doanh thi đậu rồi nói sau, không vội, không tình huống học hành của Doanh Doanh như thế nào rồi vậy?"

    "Chủ nhiệm của nó nói rằng điểm số nó rất tốt. Ba lần thi thử, kết quả của nó đều nằm trong top 100 toàn huyện."

    "Nằm trong top 100 toàn huyện thì tính là gì? Con chị còn đứng đầu kỳ thi vào khoa y học lâm sàng hàng đầu của tỉnh, cạnh tranh với 300 đối thủ mới được nhận vào Y Trung Sơn. Nếu Doanh Doanh muốn làm trong ngành y thì nhất định phải vào được Y Trung Sơn nếu không muốn người ta nghĩ nó kém cỏi. Các bệnh viện hàng đầu của tỉnh đều muốn tuyển sinh viên tốt nghiệp từ Y Trung Sơn, em có muốn con gái lên thành phố làm việc không, hay để cho nó chỉ có thể làm một nhân viên vệ sinh ở một trung tâm y tế?"

    Sau khi nghe những lời này, Tôn Dung Phương liền choáng váng đầu óc: "Nếu nói như vậy, con gái của em vẫn không thể thi y?"

    "Khoa y học lâm sàng của Đại học Y Trung Sơn, thí sinh trúng tuyển có điểm thấp nhất năm ngoái cũng nằm trong top 200 thí sinh có điểm cao nhất toàn quốc. Doanh Doanh nhà em chắc chắn không thể vượt qua được kì thi đó." Chu Nhược Mai kết luận.

    "Vậy nên, chị họ, con gái của chị là bởi vì.."
     
  7. kikimimi

    Bài viết:
    2
    Chương 5: Đại học y đứng đầu cả nước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng vậy, Lộ Ngã nhà chị đã nói từ trước, hoặc là được nhận vào Đại học Y Trung Sơn hoặc không học y mà học tài chính thay vì học ở các trường Y khoa khác. Vì vậy, Lộ Ngã nhà chị đã đến Đại học Kinh tế Tài chính."

    Niềm vui mà Tôn Dung Phương có được khi bà vừa đến đã không còn nữa.

    Nhìn vẻ mặt mất hứng của em họ, Chu Nhược Mai không khỏi cao hứng, bắt chuyện: "Nhanh pha trà, không phải em nói thích trà nước ngoài sao? Trà đen này rất ngon. Uống thử đi, là từ nước ngoài gửi về."

    Tôn Dung Phương không biết phải trả lời như thế nào. Việc con gái không thể trở thành bác sĩ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bà. Bà biết rõ bác sĩ cũng phân rõ thứ bậc, nhưng bà không ngờ rằng ngay từ kỳ thi tuyển sinh đại học lại đã tàn nhẫn như vậy.

    "Khách tới sao." Cửa phòng làm việc mở ra, một người đàn ông cao ráo, gương mặt hiền lành đeo kính cận đi ra, chính là Đinh Ngọc Hải, chồng của Chu Nhược Mai.

    "Chào anh rể." Tôn Dung Phương quay đầu chào hỏi.

    "Nghe nói cháu họ muốn đi học trường y?" Như thể Đinh Ngọc Hải đã nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng khách.

    "Đúng vậy, Doanh Doanh nói nó muốn trở thành bác sĩ phẫu thuật." Tôn Dung Phương vội vàng nói thay con gái, bà nghĩ rằng có lẽ ý kiến của anh rể và chị họ sẽ không đồng nhất với nhau.

    "Mơ sao?"

    Chậu nước lạnh của Đinh Ngọc Hải đột ngột đổ xuống khiến Tôn Dung Phương sợ chết khiếp.

    Chu Nhược Mai vừa vỗ cánh tay chồng vừa cười: "Để dành chút thể diện cho em họ đi. Họ không hiểu y học mấy thứ này."

    "Vậy chuyện này không cần nói rõ với bọn họ sao? Con bé muốn trở thành bác sĩ phẫu thuật? Sản phụ khoa cũng là phẫu thuật. Cháu có muốn trở thành bác sĩ sản khoa không?" Đinh Ngọc Hải hỏi.

    Tạ Uyển Doanh, người nãy giờ không nói gì mà chỉ nhìn xuống sàn, ngẩng đầu lên và trả lời: "Không, cháu muốn trở thành một bác sĩ ngoại khoa tim mạch."

    "Bác sĩ ngoại khoa tim mạch?" Đinh Ngọc Hải lắc đầu ngao ngán: "Theo chú biết, trong nước không có nữ bác sĩ phẫu thuật tim mạch nào cả."

    "Vài ngày trước, trên báo có một.." Tôn Dung Phương cũng là nghe con gái mình nói chuyện.

    "Các tờ báo đều là phóng đại. Anh biết em họ đang nói tới ai. Người đó đi du học trở về sau đó được mạ vàng thanh danh. Theo anh biết, viện trưởng nhà họ đã yêu cầu cô ấy thực hiện một số ca phẫu thuật và các tờ báo đã phóng đại lên để cho bệnh viện đó thêm vài phần hình tượng. Thực tế, không có ca mổ nào trong khoa của họ được cô ấy mổ chính. Vốn dĩ, phụ nữ sao có thể làm bác sĩ phẫu thuật. Khoa sản là trường hợp ngoại lệ, vì bệnh nhân và người nhà bệnh nhân có yêu cầu đặc biệt. Khoa tim mạch là khoa khó và rủi ro nhất trong tất cả các ca phẫu thuật, giám đốc bệnh viện sẽ không bao giờ giao một ca mổ như vậy vào tay một nữ bác sĩ".

    "Tại sao phụ nữ thì không thể?" Tôn Dung Phương lắp bắp hỏi.

    "Phụ nữ có thể thức đêm được không? Một người phụ nữ có thể đứng bên bàn mổ 24/24 mà không biết mệt không? Nữ bác sĩ có kì kinh nguyệt cố định. Mỗi tháng có thể lên bàn mổ bao nhiêu ngày mà không có gì cản trở?

    Tất cả đều là sự thật, Tôn Dung Phương cúi đầu.

    " Em nói với người nhà Doanh Doanh để cho con bé đừng làm bác sĩ, cứ thi vào ngành tài chính và trở thành kế toán, hoặc giáo viên. Nam nhân đều thích phụ nữ làm những nghề nghiệp như vậy. Sẽ không có vấn đề gì để kết hôn trong tương lai. "Chu Nhược Mai tính toán hộ em họ mình một chút.

    " Không, cháu muốn trở thành bác sĩ. Cháu sẽ được nhận vào trường Đại học Y khoa ở thủ đô, thuộc Hiệp hội Khoa học Y khoa Quốc gia, toàn bộ chương trình đại học, thạc sĩ và tiến sĩ kéo dài trọn vẹn tám năm, và một lớp chỉ tuyển mười sinh viên."Tạ Uyển Doanh nói từng chữ một, trường đại học đứng đầu cả nước này, đối với lần trọng sinh này của cô, cuối cùng cô cũng có cơ hội chạm vào nó, cô nhất định sẽ nắm thật chặt.
     
    Hanarine, klinhhh nì, SSF12376 người khác thích bài này.
  8. kikimimi

    Bài viết:
    2
    Chương 6: Không nghĩ cô thi đậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chương trình đào tạo đại học, thạc sĩ và tiến sĩ kéo dài tám năm với mười sinh viên mỗi lớp là gì?" Tôn Dung Phương là lần đầu tiên nghe thấy con gái mình nói về mấy thứ này, nhưng bà không hiểu, vì vậy bà nhìn chị họ và anh rể như tìm kiếm lời giải đáp.

    Chu Nhược Mai và Đinh Ngọc Hải mặt trắng xanh.

    Chu Nhược Mai tức giận vẫy tay với cô em họ: "Khỏi pha trà, hai người về đi."

    Đúng là một đứa trẻ ngỗ ngược, trưởng bối nói một tràng mà ngay cả một chữ cũng không nghe lọt thì còn gì để nói.

    Tôn Dung Phương sững sờ, không hiểu sao lời con gái nói lại đắc tội vợ chồng nhà chị họ dù bà nghe cũng không thấy một câu nói bậy nào.

    Gia đình em họ là ngốc thật hay giả ngu đây. Chu Nhược Mai nghi ngờ. Con gái em họ đã nói chắc chắn sẽ được nhận vào trường Đại học Y khoa tốt nhất cả nước, rồi còn học lên thạc sĩ, tiến sĩ. Giẫm lên mặt bọn họ như vậy chẳng lẽ vợ chồng họ lại không tức giận?

    Nếu Đại học Y Trung Sơn là trường y tế số một của tỉnh, thì Đại học Y Khoa Thủ đô là trường y tế số một trong cả nước. Các lớp đại học, thạc sĩ và tiến sĩ ở đó là những lớp đào tạo hàng đầu trong các trường y của đất nước.

    "Hãy về nhà và suy nghĩ về những gì vợ chồng chị đã nói." Chu Nhược Mai nói với cô em họ của mình một cách nghiêm túc.

    Chị họ thật tình muốn tiễn khách nên Tôn Dung Phương đứng dậy đưa con gái ra về, trước khi đi còn để lại hộp cam Sunkist nhưng bị Chu Nhược Mai từ chối.

    "Em tự lấy về ăn đi. Chị biết điều kiện kinh tế của gia đình em. Chị cũng muốn nói rõ với em là làm bác sĩ giai đoạn đầu vất vả, tiền bạc cũng không nhiều. Nếu Doanh Doanh đến một trung tâm y tế nhỏ, mức lương cũng thấp hơn bác sĩ bình thường. Em có nghĩ rằng, hay là để Doanh Doanh không vào trường y khoa."

    Những gì chị họ nói thật sự rất dọa người khiến Tôn Dung Phương hoàn toàn chùn bước về việc để con gái bà nhập học trường y.

    Nếu định đến một trung tâm y tế nhỏ, thì không cần đi thi cho rồi, thật vô nghĩa. Tôn Dung Phương nghĩ.

    Rời khỏi nhà dì họ, Tạ Uyển Doanh tỏ ra rất bình tĩnh trong suốt quãng đường.

    "Con nghĩ thế nào?" Tôn Dung Phương quay lại và hỏi con gái: "Mẹ nghe dì con nói rất có đạo lí. Nếu không, chúng ta đừng thi vào trường y nữa có được hay không?"

    "Mẹ, đợi kết quả thi tuyển sinh đại học cũng không muộn." Tạ Uyển Doanh biết bây giờ dù có nói gì cũng vô ích, vì vậy cô chỉ có thể dùng kết quả để bày tỏ thái độ của mình.

    "Dì họ của con nói rằng con không thể vượt qua kì thi." Tôn Dung Phương lắc đầu, hình như đã bị tẩy não bởi dì họ của cô.

    Tạ Uyển Doanh nghĩ, nếu mẹ cô lúc này có thể lắng nghe những suy nghĩ bên trong của Chu Nhược Mai, chắc hẳn sẽ sốc đến mức choáng váng.

    Chu Nhược Mai cho tới giờ vẫn luôn coi thường Tôn Dung Phương, em họ mình lấy một tài xế chở hàng làm chồng với trình độ học vấn thấp, phần tử trí thức ở trong nội tâm dù sao vẫn sẽ luôn cảm thấy tài trí hơn người nha.

    Sau khi nhà em họ rời đi, Chu Nhược Mai và chồng là Đinh Ngọc Hải trò chuyện: "Tiếc quá, kia cái gì bác sĩ, em thấy bộ dáng Doanh Doanh rất ổn, thay vì làm bác sĩ thà đi học hát còn tốt hơn."

    Đinh Ngọc Hải nghe vợ nói xong cũng không thể không bội phục tâm địa đủ ác của vợ mình, chẳng phải nói vậy là trá hình nói người ta đi bán thân thể, bán ngoại hình hay sao?

    Chu Nhược Mai nghĩ rằng nếu sau này con gái của em họ bà thực sự phụ thuộc vào ngoại hình để sống, bà sẽ không cần lo lắng về việc con của người khác cưỡi lên đầu con mình nữa.

    Con gái nhà tài xế xe tải nếu quả thực thắng được con trai con gái nhà bác sĩ thì chắc bà sẽ tan nát cõi lòng đấy.

    Chuông điện thoại reo, Đinh Ngọc Hải tiện tay bắt máy.

    "Lão Đinh, tối nay trong phòng cấp cứu có chuyện lớn."

    "Là chuyện gì?"

    "Trong phòng cấp cứu có một bác sĩ nam trẻ tuổi có thể chẩn đoán sơ bộ ra căn bệnh hiếm thấy vỡ phình động mạch chủ chỉ bằng mắt thường!"
     
    Hanarine, SSF1237, Emilydi5 người khác thích bài này.
  9. kikimimi

    Bài viết:
    2
    Chương 7: Nếu không có bác sĩ chuyên khoa thì sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bác sĩ Tào, anh thật lợi hại, bệnh hiếm gặp như vậy mà anh cũng có thể nhanh chóng chẩn đoán ra!"

    Các thực tập sinh và y tá đang vây xung quanh trò chuyện líu ríu, Tào Dũng nhìn kết luận trên báo cáo CT, có chút choáng váng. Lại nói tiếp, anh không phải là người đầu tiên chẩn đoán được, mà đó là một nữ sinh trung học..

    Cô ấy là ai?

    Xoay người lại, Tào Dũng gạt những người xung quanh sang một bên, bước nhanh đến cửa phòng cấp cứu.

    Xe cấp cứu của bệnh viện đậu ở trước sân nhỏ, không có một bóng dáng nào ở đó.

    Chẳng lẽ anh nằm mơ, mơ thấy một cô tiên hạ phàm để kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra với bệnh nhân.

    "Bác sĩ Tào, anh đang tìm ai vậy?" Y tá đi theo anh hỏi.

    "Vừa rồi có phải có một nữ sinh đứng trong sân, mặc đồng phục học sinh cao trung không?" Tào Dũng chỉ vào chỗ Tạ Uyển Doanh đã đứng và hỏi thăm những người xung quang.

    "Không có a." Các thực tập sinh và y tá đều lắc đầu.

    "Bác sĩ Tào, tôi đã gọi cho khoa ngoại tổng hợp của bệnh viện chúng tôi, nhưng bệnh viện của chúng tôi không có bác sĩ nào có chuyên môn phẫu thuật khoa ngoại tim mạch. Họ nói rằng họ đều không thể thực hiện phẫu thuật này." Thực tập sinh chịu trách nhiệm liên lạc với những khoa khác chạy trở về, mồ hôi nhễ nhại, báo cáo với Tào Dũng.

    Sắc mặt Tào Dũng đột nhiên thay đổi: Hỏng bét! Anh quên mất rằng đây không phải là bệnh viện chỗ anh.

    Đinh Ngọc Hải rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp: "Anh chàng trẻ tuổi nào mà lợi hại thế này, ca bệnh phình động mạch chủ là trường hợp tương đối hiếm gặp rồi."

    "Đó không phải là bác sĩ trẻ tuổi từ bệnh viện của chúng ta. Đó là viện trưởng mượn người từ một người và một người bạn học cũ ở Bệnh viện Thủ đô đến bệnh viện của chúng ta để trao đổi và chỉ đạo xây dựng Khoa ngoại Não đó. Họ nói rằng cậu ta ở viện y học đó xem như một học bá, vừa du học trở về, đến đây đã được một tuần lễ, là một bác sĩ họ Tào. Tối nay xem như tạm thời trực thay người tại bệnh viện chúng ta, đúng lúc phải ca bệnh hy hữu."

    "Nhân tài đến từ thủ đô thật tài giỏi. Vấn đề là chẩn đoán được xong thì có thể làm gì? Chuyển tới bệnh viện khác sợ cũng không kịp rồi. Không có bác sĩ nào trong huyện của chúng ta có thể làm loại giải phẫu này được. Tuy rằng viện trưởng chúng ta sớm đã nhờ cậy được thành phố tài trợ xây dựng một khu phẫu thuật tiên tiến nhất cùng một máy ECMO, nhưng cho đến nay bệnh viện chúng ta vẫn chưa xuất hiện một bác sĩ ngoại khoa tim mạch nào." Đinh Ngọc Hải nói đến đây không khỏi có chút đắc ý.

    Làm bác sĩ cũng giống như nấu ăn, không bột khó đố gột nên hồ. Bác sĩ từ thủ đô đến lại bị hoàn cảnh chỗ bọn họ hạn chế. Kết cục, Tào Dũng cũng sẽ phải nhận bại đêm nay thôi.

    Trong bệnh viện, Tào Dũng đi một mạch đến phòng phẫu thuật, cởi chiếc áo blouse trắng bên ngoài, để lộ bộ đồ màu xanh lá mặc bên trong, tay cầm điện thoại di động Motorola nói chuyện với Chu Hội Thương, bạn học cũ trong khoa lồng ngực ở bệnh viện anh: "Anh nói tôi biết làm như thế nào, tôi sẽ làm, bệnh viện này không ai làm được."

    "Cậu điên à? Đây không phải bệnh viện của chúng ta."

    "Bằng không thì phải làm sao? Trơ mắt nhìn bệnh nhân chết ư, anh ta còn có vợ con nữa."

    Khu vực người nhà bệnh nhân, toàn bộ đều là tiếng khóc.

    "Này." Chu Hội Thương thở dài, nói đào tạo bác sĩ phẫu thuật lồng ngực khó như thế nào, người ngoài nghề không hiểu nên gia đình bệnh nhân thường đổ lỗi tại sao bệnh viện không có bác sĩ phẫu thuật lồng ngực. Họ chỉ có thể nói rằng, số bệnh viện có khoa tim mạch chân chính trong nước chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Rất nhiều thành phố cấp tỉnh đến một bệnh viện như vậy cũng không có.

    Nhìn lại, Chu Hội Thương nói với bạn học cũ của mình: "Tôi có thể cho cậu biết phải làm như thế nào nhưng cậu tốt nhất nên cẩn thận từng li từng tí, vì phẫu thuật tim mạch đòi hỏi thêm hai năm đào tạo chuyên khoa sau khi học phẫu thuật tổng quát đấy."

    "Được rồi, ngoại khoa não của chúng tôi cũng giống vậy. Tôi còn có chút kỷ niệm về kỳ thực tập phẫu thuật lồng ngực, bây giờ cậu nói lại với tôi một lần."
     
    Hanarine, klinhhh nì, SSF12375 người khác thích bài này.
  10. kikimimi

    Bài viết:
    2
    Chương 8: Biết tên cô ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhớ đến chuyện Tào Dũng nổi tiếng là học bá trong trường y của họ, Chu Hội Thương dần yên tâm lại: "Tôi đối với cậu có lòng tin, cậu có thể làm được."

    Chuẩn bị rửa tay khử trùng và vào phòng mổ, bác sĩ thực tập phụ giúp cầm điện thoại di động cho anh.

    Chu Hội Thương vừa ôn tập lại các bài học giải phẫu lồng ngực cũ cho anh, vừa khen ngợi bạn học cũ của mình: "Trước tiên cậu phải loại bỏ cuống tim. Nếu cậu có bản lĩnh này, lúc trước không phải tốt hơn nên đến với khoa phẫu thuật tim mạch của chúng tôi hay sao?"

    "..."

    Đối với vấn đề này, Tào Dũng nói thật với bạn học cũ: "Tôi sẽ giải thích cho cậu chuyện gì xảy ra khi tôi quay lại."

    Phòng phẫu thuật sáng đèn suốt đêm.

    Sáng hôm sau, cả bệnh viện đều biết học bá từ thủ đô đã phẫu thuật thành công một ca bệnh hy hữu ở bệnh viện họ.

    Khi Đinh Ngọc Hải quay trở lại bệnh viện với chiếc cặp tài liệu của mình, nội tâm chán nản nghĩ ngợi: Nghe nói người tên Tào Dũng này mới ngoài hai mươi, tương lai nhất định sẽ càng ngày càng xuất sắc, bởi vì giai đoạn hoàng kim của một bác sĩ ngoại khoa là ở độ tuổi ba mươi đến hơn bốn mươi.

    Ngược lại với sự phiền muộn của chồng, Chu Nhược Mai rất có tâm trạng, gấp gáp muốn đến bệnh viện để xem Tào soái ca đến từ thủ đô ra sao.

    Tạo quan hệ tốt với người tài ở thủ đô sẽ có lợi cho con trai mình sau này làm bác sĩ, nghe nói cậu ta còn độc thân, không chừng chuyện kết hôn của con gái mình cũng có thể tính toán.

    "Y tá trưởng Mẫn." Chu Nhược Mai giữ chặt tay y tá trưởng, thấy người sang bắt quàng làm họ.

    Y tá trưởng thấy rõ tính toán của Chu Nhược Mai, bí mật nói với bà: "Là một đại soái ca. Nếu không phải tôi không có con gái thì nhất định sẽ đưa con gái tới đây để gặp mặt đối phương một lần."

    Chu Nhược Mai kiễng chân lên, nhìn thấy Tào Dũng bước như gió về phía mình, hai mắt sáng lên: Rõ ràng là đẹp trai hơn nhiều so với lời y tá trưởng nói.

    "Bác sĩ Tào, đây là bác sĩ Chu ở khoa sản phụ khoa của chúng tôi. Cô ấy có một cô con gái đang học ngành Kinh tế Tài chính Trung Sơn. Con bé chỉ kém cậu vài tuổi." Y tá trưởng nhận được tín hiệu từ Chu Nhược Mai, đặc biệt giới thiệu cho Tào Dũng.

    Tào Dũng lén ngáp một cái, phẫu thuật cả đêm, nếu không phải đến ca trực thì anh sớm đã đi ngủ, không nghe vô mấy lời nói nhảm của mấy người này.

    Thấy Tào Dũng không trả lời và phớt lờ họ, Chu Nhược Mai và y tá trưởng nhìn nhau: Mấy người đến từ thủ đô đều có chút kiêu ngạo.

    "Bác sĩ Chu." Nhân viên bảo vệ túc trực ở cổng bước vào hỏi Chu Nhược Mai: "Tối hôm qua có người thân nào đến tìm bác sĩ không? Họ đi nhầm đường đến phòng cấp cứu. Sau đó không biết họ có tìm được nhà bác sĩ không?".

    Nghe thấy lời nói của nhân viên bảo vệ, Chu Nhược Mai cảm giác rằng em họ Tôn Dung Phương của bà đã làm mất thể diện của bà, vì vậy không trả lời.

    "Không phải sao?" Nhân viên bảo vệ tẫn trách đuổi theo hỏi: "Bà ấy nói con gái mình học cao trung chuẩn bị thi Đại học nên mới đưa tới gặp họ hàng. Bà ấy gọi con bé là Doanh Doanh, là cô gái nhỏ đã đứng trước sân nhỏ của phòng cấp cứu của chúng ta đêm qua."

    Là tiểu tiên nữ tối hôm qua sao? Cao Dũng đang cúi đầu kiểm tra hồ sơ bệnh án, đột nhiên nghe thấy được, lập tức ngẩng đầu lên, hướng cây bút trong tay về phía nhân viên bảo vệ hỏi: "Nữ sinh tối hôm qua tên là Doanh Doanh sao?"

    "Bác sĩ Tào có nhìn thấy không?" Nhân viên bảo vệ vô cùng ngạc nhiên, cuối cùng cũng có người chứng minh giúp anh ta rằng anh ta không nói dối, gật đầu mãnh liệt với Tào Dũng: "Đúng vậy, mẹ cô bé gọi cô bé là Doanh Doanh, nếu không thì anh hỏi bác sĩ Chu một chút?"

    Thời điểm ánh mắt của Tào Dũng liếc sang, trái tim Chu Nhược Mai như thắt lại, bà xua tay: "Tôi không có người thân

    Như vậy, đừng nghe mấy lời vô nghĩa của anh ta."

    Chu Nhược Mai, miệng liên tục phủ nhận, tự nghĩ rằng Tào soái ca là quý nhân ở thủ đô mà con trai con gái bà cần phải nịnh bợ, làm sao có thể dắt mối đến nhà cô em họ quê mùa kia được.

    Nói xong, Chu Nhược Mai xoay người rời đi, tránh ánh mắt dò hỏi của Tào Dũng, bà cảm thấy có chuyện gì cũng không thể để Tào Dũng tiếp xúc đến nhà em họ mình.

    Tào Dũng đành phải cúi đầu xuống, nhưng cây bút trên tay đã vô tình viết lên giấy tên của tiểu tiên nữ: Doanh Doanh. Viết xong, chính anh đều phải sửng sốt.
     
  11. kikimimi

    Bài viết:
    2
    Chương 9: Núi cao còn có núi cao hơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn sáu giờ sáng, người một nhà họ Tạ đang ăn sáng cùng nhau.

    Tạ Trường Vinh hỏi vợ: "Bà đưa Doanh Doanh đến hỏi thăm gia đình dì họ của nó, thế nào rồi?"

    Tôn Dung Phương hồi tưởng lại trải nghiệm tối hôm qua, căn bản không nguyện ý trả lời.

    Nhìn thấy vẻ mặt của vợ mình, Tạ Trường Vinh dường như đã chuẩn bị tinh thần từ trước, và nói: "Không phải tôi đã nói từ trước rồi sao? Bà mong đợi Doanh Doanh trở thành bác sĩ, không bằng đặt hi vọng lên con trai chúng ta."

    Chu Nhược Mai và Đinh Ngọc Hải cũng có ý nói như vậy vào tối hôm qua, nói rằng cơ hội để một người phụ nữ trở thành bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa gần như bằng không. Bác sĩ ngoại khoa nghe thì có vẻ xuất sắc, nhưng trong mắt dân thường thì ngoại hay nội khoa cũng như nhau mà thôi.

    Tôn Dung Phương cầm đũa lên: "Ăn đi, ăn đi." Sau đó, bà đặt một quả trứng gà vào bát của cậu con trai đang học tiểu học bên cạnh.

    Tạ Uyển Doanh từ lâu đã quen với cảnh tượng trước mắt. Năm đó, mẹ cô nhất định phải sinh thêm con trai bất chấp tuổi cao, thậm chí dù bị phạt tiền, hay thậm chí bị đơn vị đuổi việc.

    Nhà họ Tạ không thể không có cháu trai, không thể không có người nối dõi, không thể không có hương khói đời sau, đây là thái độ của cha cô và cả nhà họ Tạ, mẹ cô chỉ có thể phu xướng phụ tùy.

    Tạ Uyển Doanh từ nhỏ đến lớn đã nhận được rất nhiều giải thưởng cùng giấy khen, nhưng cuối cùng những gì cô nhận được chỉ là một lời khen ngợi hiếm hoi của bố cô cùng câu nói: "Thật tiếc vì nó là con gái, không có tương lai."

    Vấn đề là một nhóm người xung quanh cô, dù là đồng nghiệp của bố mẹ cô hay họ hàng, bạn bè thân thích đều nói thế này: "Nuôi con gái thiệt hơn nuôi con trai."

    Ngay cả phần tử tri thức như dì họ cùng chồng cũng nghĩ: "Phụ nữ không thể cầm dao mổ, chỉ có đàn ông mới có cơ hội".

    "Reng.. Reng.. Reng.."

    Tiếng chuông điện thoại vang lên. Tạ Trường Vinh đứng dậy đi nghe và nói với vợ: "Ba gọi tới, hẳn là.."

    Ông Tạ nói với con trai: "Ba nghe ngóng rồi, để cho Doanh Doanh nộp đơn vào trường Cao đẳng Sư phạm. Con gái làm giáo viên là tốt nhất."

    Nghe vậy, Tạ Trường Vinh càng vui vẻ, nói với người vợ và cô con gái suốt ngày mơ mộng hão huyền của mình: "Nghe đi, ông nội con cũng nói như vậy."

    Tôn Dung Phương ném đũa đi, tức giận đến mức không ăn được nữa, đi lên sân thượng phơi quần áo.

    Có lẽ, mẹ cô đã từng nghĩ đến việc thoát khỏi hết thảy những gông cùm, những trói buộc này, nhưng bất đắc dĩ, bản thân bà không có năng lực chỉ có thể dựa vào con gái mình. Mua một túi cam Sunkist với giá 100 nhân dân tệ, kết quả lại bị khinh bỉ bởi người chị họ có bằng cấp của mình.

    Nhét chiếc bánh bao vào miệng, Tạ Uyển Doanh cầm cặp sách lên, bước đến cửa nhà, gạt chiếc xe đạp sang một bên rồi phóng đi.

    Kỳ thi tuyển sinh Đại học đang đến gần, cuối tháng 6 đầu tháng 7 nắng nóng như thiêu như đốt, mặt trời ló dạng từ sớm. Đám học sinh đạp xe đến trường, mặt trời treo trên đỉnh đầu, hối hả, rối rít nhộn nhịp cả con đường. Trường trung học Kim Kiều mà Tạ Uyển Doanh theo học là ngôi trường đứng đầu ở thành phố Tùng Viên.

    Chính vì con gái được học ở một ngôi trường tốt như vậy nên Tôn Dung Phương mới ôm mộng tưởng về tương lai của con gái mình. Chỉ là, lời nói của Chu Nhược Mai tối hôm qua đã mở ra một sự thật tàn khốc với bà: Ngoài núi này cao còn núi khác cao hơn.

    Thành phố Tùng Viên không phải là tỉnh lỵ, mà là thành phố cấp tỉnh loại hai, 100 thí sinh hàng đầu của thành phố khi được so sánh với toàn tỉnh, điểm số này chắc chắn sẽ bị hạ xuống hạng vài nghìn. Kỳ thi tuyển sinh đại học không chỉ so với thí sinh tỉnh, thành phố, mà còn với thí sinh cả nước.

    Dù vậy, những gì Chu Nhược Mai nói đêm qua tuyệt đối là phóng đại, cố tình đả kích bà và con gái.

    Kết quả của kỳ thi thử không đại diện cho kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học. Nhiều thí sinh làm bài khá tốt trong kỳ thi thử nhưng đến kỳ thi tuyển sinh đại học lại rối tinh rối mù, có em chỉ ở mức trung bình trong kỳ thi thử nhưng đến lúc thi thật thì như hỏa tiễn bay thẳng lên trời, thành tích cao vọt khủng khiếp.

    Tạ Uyển Doanh nhớ lại kiếp trước, lúc đó cô thực sự sợ hãi trước lời nói của dì họ, vì vậy khi điền nguyện vọng, cô đã điền chuyên ngành kiểm nghiệm y học của một trường y hạng hai.
     
    Hanarine, klinhhh nì, SSF12376 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...