Welcome! You have been invited by meonhomauxanh to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20

Lúc gần 2 giờ, khu chăm sóc đặc biệt tới vài người.

Đi đầu chính là một người phụ nữ nhìn qua mới hơn ba mươi tuổi, trên người mặc một chiếc áo có kiểu dáng nhìn từa tựa như áo cánh dơi đang lưu hành hiện nay, phía dưới là một chiếc quần đen, mang giày cao gót, vẻ ngoài ưu nhã mỹ lệ. Bên cạnh đi theo vài người, có nam có nữ, đều là thanh niên, nữ mặc áo cánh dơi, tóc búi cao, có vẻ thực giỏi giang, còn nam lại là áo sơmi phối với quần tây, tóc vuốt keo sáng bóng mượt mà.

Phạm Vệ Phương vội vàng nhắc nhở: "Đây là người nhà của người bệnh nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU số một, nhà bọn họ ở trong quân đội có địa vị không thấp, chờ chút cô liền nhìn theo tôi, không gọi cô thì đừng nói lời nào cả."

Kiều Sơ Dương gật gật đầu, cô tin tưởng Phạm Vệ Phương là vì tốt cho cô, mà không phải vì muốn làm điều gì nổi trội, nói như vậy, người trong quân đội đều có chút kiêu ngạo.

Phạm Vệ Phương bày ra tất cả tư liệu, sau đó để hai tay ngay trước bụng, trên mặt mang theo ý cười, chờ đối phương đến gần, mới nói: "Đổng phu nhân, ngài đến rồi."

Người phụ nữ đi đầu kia được gọi là Đổng phu nhân liền nở nụ cười gật gật đầu, đi đến quầy lễ tân.

Phạm Vệ Phương vội vàng đưa cho bà các tài liệu đã được sắp xếp chỉnh sửa ngay ngắn, Đổng phu nhân vừa xem vừa hỏi: "Hôm nay không có tình huống gì đặc biệt sao?"

Kỳ thật chính là hỏi có chuyển biến gì tốt hay không.

Phạm Vệ Phương cười tủm tỉm nói: "Hôm nay nhịp tim của Đoàn trưởng Đổng bình thường, huyết áp bình thường, đường máu cũng ổn định, các phương diện đều rất tốt, tin tưởng Đoàn trưởng Đổng nhất định sẽ chậm rãi hồi phục."

Đổng phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, biểu tình không có thay đổi gì, mỗi ngày đều nghe được những câu báo cáo giống nhau, bà đã không còn tâm tình để thất vọng nữa rồi.

"Mẹ, chúng ta vào thăm em trai đi." Một người trẻ tuổi mở miệng nói.

Kiều Sơ Dương cảm thấy thực kinh ngạc, không nghĩ tới vị Đổng phu nhân này còn có con trai lớn như vậy, nhìn bà tựa như mới hơn ba mươi tuổi mà thôi.

Đoàn người đi đến phòng bệnh số một, Phạm Vệ Phương vội vàng kéo Kiều Sơ Dương, đem theo đầy đủ thuốc thang rồi đuổi kịp bước chân của họ.

Trong phòng vẫn cứ như vậy, chỉ có âm thanh tí tách của dụng cụ đang hoạt động, người trên giường vẫn đang hôn mê. Những người trẻ tuổi đó đứng tại cửa, còn Đổng phu nhân thì bước vào cửa, đưa mắt đánh giá trong phòng, sợ bỏ sót một chi tiết nào đó.

Thấy không có bất kỳ điểm bất thường nào, mới đi đến trước giường, nhìn gương mặt ngủ say kia, buồn bã lại thương tâm.

Chỉ chốc lát sau, đoàn người lại giống như một cơn gió, rời đi.

Phạm Vệ Phương tiễn đoàn người rời đi, Kiều Sơ Dương nhịn không được vào phòng bệnh, vuốt phẳng chỗ mà Đổng phu nhân vừa ngồi lúc nãy, thở dài, nói: "Anh cần phải tỉnh dậy sớm một chút a, có rất nhiều người lo lắng cho anh đấy!"

Tiễn đoàn người đến thăm bệnh, Phạm Vệ Phương cùng Kiều Sơ Dương thu dọn đồ vật chuẩn bị thay ca để người trực ca sau đã tới.

Hai người vừa đi, Phạm Vệ Phương vừa lải nhải bát quái với Kiều Sơ Dương: "Vị Đoàn trưởng Đổng này, trong nhà thật sự rất lợi hại, Đổng Tư Lệnh thì không cần phải nói, phu nhân của ông ta cũng là người khôn khéo và có bản lĩnh, nhìn xem khí phách của bà ấy, thật đúng là không phải ai cũng có thể so với bà ấy. Mấy người con trai của nhà họ, trên cơ bản đều ở trong bộ đội, huy chương ở trên vai vô cùng chói mắt, bất quá cũng có người bước vào quan trường. Người đang nằm trong bệnh viện chúng ta là con trai nhỏ nhất của nhà bọn họ, nghe nói là tự mình chạy tới bộ đội làm binh lính, sau đó từng bước thăng chức. Chúng ta không thể nói người ta không dựa vào quan hệ của gia đình, nhưng ít ra người ta cũng tự mình bò lên tới vị trí này, không giống có một số người, chậc chậc.."

*Quan trường: Làm việc trong bộ máy nhà nước, làm chính trị

Đối với cụm từ 'Có một số người' này Kiều Sơ Dương vẫn là có chút hiểu biết, bệnh viện quân khu có không ít hộ sĩ xinh đẹp, đương nhiên liền sẽ có người xem trọng, và cũng sẽ có các loại quan hệ qua lại với nhau. Đã từng có một quân nhân cấp bậc thiếu tá tuổi trẻ xem trọng một cô hộ sĩ ở bệnh viện, tuy rằng đã có vợ con, nhưng lại dây dưa không ngừng với cô hộ sĩ này, sau khi viện trưởng biết tin, liền ra mặt giải quyết vấn đề này, nghe nói vị thiếu tá kia bị hạ quân hàm và viết kiểm điểm.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21

[HIDE-THANKS]Chuyện này không chỉ nói rõ người trong quân đội có tốt có xấu, và cũng làm rõ được năng lực của vị viện trưởng bệnh viện này, chỉ có một động tác nhỏ liền kéo vị thiếu tá kia xuống nước, vị viện trưởng này không đơn giản a.

Nơi ở của Kiều Sơ Dương cùng Phạm Vệ Phương cách đó không xa, hai người trở về tắm rồi giặt xong quần áo, liền cùng đi ăn cơm.

Sau khi hai người lấy đủ đồ ăn, liền tìm vị trí ngồi xuống.

Đồ ăn ở bệnh viện đều khá tốt, chay mặn phối hợp, còn được cung cấp canh miễn phí. Cơm nước xong còn có thể lãnh một loại trái cây tương đối quý giá như táo hoặc quýt vân vân. Trong mắt của Kiều Sơ Dương, đây quả thực là sướng như tiên.

Hai người đang nói cười vui vẻ, đột nhiên có một người tiến lại đây, hai người ngẩng đầu vừa thấy, vội vàng đứng lên hô: "Phó viện trưởng Ân!"

Người này chính là một trong hai vị phó viện trưởng, tên gọi là Ân Thực, dáng người tròn tròn, thích mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, túi áo trên kẹp một cây bút máy, rất giống như một vị tiến sĩ thời cổ đại. Bất quá ông ấy lại là bác sĩ Trung y chủ chốt của bệnh viện, nghe nói ông ấy không chỉ giỏi về bắt mạch châm cứu mà còn tinh thông cả xoa bóp và kê đơn. Đối với những người có sở trường đặc biệt giống như mình, Kiều Sơ Dương có loại cảm giác thân thiết.

Phó viện trưởng Ân cười tủm tỉm nói: "Ngồi đi, ngồi đi, tiếp tục ăn. Nếu không ngại, tôi ngồi chỗ này được không."

Hai người đương nhiên là nói không ngại.

"Đồng chí Tiểu Kiều, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm phải không?" Viện trưởng Ân cùng hai người bắt đầu cuộc trò chuyện.

Kiều Sơ Dương nói: "Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên."

"Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Kiều Sơ Dương nói: "Đều khá tốt, vẫn ổn ạ. Hiện tại tôi chủ yếu là đi theo Chị Phương học tập, cơ bản đều là cô ấy làm, tôi chỉ nhìn xem."

"Ừ, đừng nóng vội, từ từ mà học, phòng chăm sóc đặc biệt bên kia yêu cầu với hộ lý tương đối cao. Tôi nhớ rõ hiệu trưởng của cô có nói cô tương đối am hiểu Trung y?" Đây mới là lý do khiến cho ông ấy chú ý cô đi? Bằng không ai sẽ chú ý tới một cô hộ sĩ nho nhỏ.

Kiều Sơ Dương cẩn thận nói: "Cũng khá tốt, chính là lúc đi học cảm thấy tương đối có hứng thú."

Phó viện trưởng Ân cười ha hả nói: "Không cần quá mức khiêm tốn, có sở trường luôn tốt hơn không có. Về sau muốn tiếp tục học tập, đem những thứ cô học được vận dụng vào công tác của mình."

Đối với việc Phó viện trưởng Ân "ân cần chỉ điểm", Kiều Sơ Dương kinh sợ mà đáp ứng rồi, không biết vì lý do gì mà Phó viện trưởng Ân – người nắm thực quyền của bệnh viện này lại hạ mình nói chuyện cùng một hộ sĩ nhỏ như mình nữa.

Phạm Văn Phương ngồi kế bên mở miệng, lời nói hơi mang chút ghen ghét: "Phó viện trưởng Ân chỉ lo nói chuyện với cô, không thèm để ý tới tôi."

Kiều Sơ Dương nói: "Có thể là do hiệu trưởng trường cũ của tôi có nói gì đó với Phó viện trưởng Ân, ông ấy mới nhiệt tình như vậy. Chờ sau này phát hiện tôi hữu danh vô thực*, liền sẽ xa cách tôi."

*Hữu danh vô thực: Có tiếng mà không có miếng

Phạm Văn Phương nói: "Cô cũng đừng an ủi tôi, tuy rằng hâm mộ cô có năng lực, nhưng tôi cũng biết cô phải trả giá bao nhiêu nỗ lực bao nhiêu mới đoạt được. Về sau cô được phó viện trưởng coi trọng, đừng có quên tôi là được."

Thật ra cô nghĩ khá thoáng, làm hộ sĩ, nhiều nhất cũng chỉ làm đến chức hộ sĩ trưởng mà thôi, nơi nào có tương lai phát triển gì chứ.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, công tác hằng ngày không có gì khác biệt, chỉ là giúp người bệnh đổi thuốc, chà lau hoặc đút cơm vân vân, việc không nặng, nhưng rất nhiều và vụn vặt. Giống như Đổng Vĩ Quân, liền yêu cầu thường xuyên giúp hắn hoạt động một chút, miễn cho cơ bắp của hắn bị héo rút.

Trải qua mấy ngày quan sát, Kiều Sơ Dương cũng cảm thấy rất kỳ quái, tình huống của cơ thể Đổng Vĩ Quân bình thường, ít nhất vào thời điểm xem số liệu các hạng mục, đều hết sức bình thường, chỉ là vì sao hắn lại không tỉnh dậy? Hơn nữa bác sĩ cũng nói phần đầu của hắn cũng không có bị thương.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22

[HIDE-THANKS]Hôm nay, Kiều Sơ Dương giúp Đổng Vĩ Quân chà lau cánh tay, sờ mạch đập nơi cổ tay, thời điểm vừa mới bắt đầu không có gì kỳ lạ, chính là qua một hồi lâu liền sẽ phát hiện có chút không thích hợp, mạch đập của người bình thường vững vàng có lực, hơn nữa rất có quy luật, nhưng mạch đập của Đổng Vĩ Quân thì khi mạnh khi yếu, trong đó còn có rất nhiều thay đổi nhỏ, Kiều Sơ Dương không am hiểu bắt mạch, cho nên chỉ nhìn ra chút vấn đề này, bất quá có viện trưởng Ân người như vậy ở, mặt khác vấn đề hẳn là không thành vấn đề mới là.

Kiều Sơ Dương đem phát hiện của bản thân nói cho Ân Thực, sau đó còn nói: "Làm một người hộ sĩ, tôi tùy tiện khám bệnh cho người khác, là đã vượt qua phạm vi chức trách của bản thân, xin ngài dựa theo quy định mà xử phạt tôi."

Ân Thực nghĩ nghĩ rồi nói: "Chuyện này rất quan trọng, tôi cần phải trao đổi trước với viện trưởng rồi mới có thể đưa ra quyết định, nhưng về việc cô tự ý bắt mạch, cô đi viết một bản kiểm điểm giao lên đây."

Bị trừng phạt, Kiều Sơ Dương cũng không cảm thấy khó chịu hay bất mãn, kỷ luật của quân đội rất nghiêm, mà bệnh viện quân khu cũng như thế, cô bắt mạch cho người bệnh, đó chính là vượt qua chức trách của bản thân, nên chịu trừng phạt. Nhưng nếu sức khỏe của Đổng Vĩ Quân bởi vì vậy mà tìm được phương pháp trị liệu phù hợp, đây lại là một chuyện khác.

Vốn dĩ Kiều Sơ Dương cảm thấy, khám bệnh không phải là việc khó, Ân Thực là phó viện trưởng, cũng có cái quyền lực này, không nghĩ tới chờ đợi mấy ngày cũng không thấy Phó viện trưởng Ân.

Phạm Vệ Phương kề tai nói nhỏ cho Kiều Sơ Dương nghe: "Phó viện trưởng Ân nói muốn khám bệnh cho Đoàn trưởng Đổng, phía Phó viện trưởng Vương Giai lại không chịu."

Kiều Sơ Dương còn không biết chuyện này đâu: "Làm sao cô biết được?"

"Mọi người đều đang truyền tai nhau, nghe nói Phó viện trưởng Ân còn cãi nhau với Phó viện trưởng Vương ở trước mặt viện trưởng. Phó viện trưởng Vương nói phó viện trưởng Ân làm như vậy sẽ làm rối loạn các bước trị liệu mà hắn đã chỉ định, mà viện trưởng Ân nói, khả năng có một số việc Tây y không có biện pháp khám và điều trị không có tác dụng với Đoàn trưởng Đồng, nhưng Trung y có lẽ có thể chữa khỏi."

Phó viện trưởng Vương gọi là Vương Giai, hắn đã xuất ngoại học Tây y, am hiểu nhất chính là giải phẫu ngoại khoa. Người cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mang mắt kính, nhìn qua lịch sự văn nhã, nhưng ánh mắt làm người cảm thấy rất không thoải mái.

"Vậy cô cảm thấy ai trong hai người họ là nói đúng?" Kiều Sơ Dương thử dò hỏi, xem ra ở bệnh viện này còn muốn phân chia bè phái a.

Phạm Vệ Phương nói: "Tôi đâu dám đánh giá, chỉ cảm thấy nếu có thể làm cho vị Đoàn trưởng Đổng kia mau chóng tỉnh lại thì tốt rồi, mỗi lần chà lưng cho hắn, chỉ dìu hắn lên thôi đều mệt chết ta."

Kiều Sơ Dương nhịn không được liền cười ra tiếng, cái cô Phạm Vệ Phương này có đôi khi thật sự vô cùng đáng yêu.

Chuyện này viện trưởng cũng không thể quyết định, liền mời người nhà họ Đổng đến quyết định.

Phó viện trưởng Vương Giai cảm thấy cái cách làm này có chút vớ vẩn, bọn họ không hiểu y học, làm sao có thể để cho bọn họ quyết định được. Mà phó viện trưởng Ân Thực thì nói, nếu người nhà của người bệnh không cho dùng liệu pháp Trung y, hắn sẽ không tham gia trị liệu. Bởi vì khi làm phẫu thuật còn cần người nhà đồng ý và ký tên. Việc này cũng giống như vậy.

Nhưng dưới góc nhìn của Kiều Sơ Dương, phó viện trưởng Vương Giai chính là không muốn để Ân Thực trị liệu cho Đoàn trưởng Đổng, không phân biệt được giữa công và tư, như vậy nên Kiều Sơ Dương không có cách nào yêu thích vị phó viện trưởng trẻ tuổi này.

Hôm nay đến ca trực của hai người, hộ sĩ trưởng của khu chăm sóc đặc biệt dẫn theo hai người tới.

"Phạm Vệ Phương, Kiều Sơ Dương, chờ chút nữa Phó viện trưởng Ân sẽ đến khám bệnh cho Đoàn trưởng Đổng ở phòng bệnh số 1, các ngươi cần phải chuẩn bị đầy đủ các vật dụng cần thiết. Tôi điều Triệu Mẫn và Hà Lan Lan lại đây hỗ trợ, bốn người các ngươi hợp tác cho tốt."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23

[HIDE-THANKS]Phó viện trưởng Vương Giai cảm thấy cái cách làm này có chút vớ vẩn, bọn họ không hiểu y học, làm sao có thể để cho bọn họ quyết định được. Mà phó viện trưởng Ân Thực thì nói, nếu người nhà của người bệnh không cho dùng liệu pháp Trung y, hắn sẽ không tham gia trị liệu. Bởi vì khi làm phẫu thuật còn cần người nhà đồng ý và ký tên. Việc này cũng giống như vậy.

Nhưng dưới góc nhìn của Kiều Sơ Dương, phó viện trưởng Vương Giai chính là không muốn để Ân Thực trị liệu cho Đoàn trưởng Đổng, không phân biệt được giữa công và tư, như vậy nên Kiều Sơ Dương không có cách nào yêu thích vị phó viện trưởng trẻ tuổi này.

Hôm nay đến ca trực của hai người, hộ sĩ trưởng của khu chăm sóc đặc biệt dẫn theo hai người tới.

"Phạm Vệ Phương, Kiều Sơ Dương, chờ chút nữa Phó viện trưởng Ân sẽ đến khám bệnh cho Đoàn trưởng Đổng ở phòng bệnh số 1, các ngươi cần phải chuẩn bị đầy đủ các vật dụng cần thiết. Ta điều Triệu Mẫn và Hà Lan Lan lại đây hỗ trợ, bốn người các ngươi hợp tác cho tốt."

Kiều Sơ Dương không nghĩ đến lúc Phó viện trưởng Ân tới khám bệnh sẽ làm rầm rộ đến như vậy, xem ra thời điểm hắn chào hỏi mình ở căn tin quả thật là hành vi làm thân a.

Vật dụng mà Trung y cần chuẩn bị không có phức tạp như Tây y, bốn người cũng dư dả, cho nên rất nhanh là chuẩn bị tốt.

Lúc Phó viện trưởng Ân đến chẩn bệnh, người nhà họ Đổng cũng theo tới. So với hai lần trước, lần này người nhà họ Đổng đến rất đông, hẳn là cả nhà đều có mặt.

Khi Phó viện trưởng Ân tới còn cõng theo cái rương nhỏ của hắn, vừa mở ra liền thấy, bên trong có đầy đủ mọi loại vật dụng dùng để khám và chữa bệnh của Trung y, quả thật là bàn tay vàng của giới Trung y.

Thời điểm Phó viện trưởng Ân bắt đầu bắt mạch, cũng chỉ có An Lan được phép tiến vào.

"Đồng chí Kiều Sơ Dương, cô tiến vào hỗ trợ một chút!" Không nghĩ tới Ân Thực trực tiếp gọi cô vào làm trợ thủ, không rảnh lo mấy ánh mắt hâm mộ ghen ghét của ba người bên người cùng vài ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người khác, Kiều Sơ Dương vội vàng vật dụng đã chuẩn bị tốt tiến vào phòng bệnh.

Thuần thục giúp Ân Thực cầm tay người bệnh xem xét một chút các số liệu được hiện thị trên dụng cụ, biểu hiện bình thường, nói rõ mạch đập sẽ không bị ảnh hưởng, liền gật đầu với Ân Thực.

Quá trình bắt mạch của Ân Thực rất dài, khi thì nhắm mắt lại, khi thì nghi hoặc, xem ra Ân Thực cũng đã chẩn đoán ra không ít thông tin.

Kiều Sơ Dương thì đang vội vàng vô cùng, yêu cầu thường xuyên thay nước, số liệu hiển thị trên dụng cụ bên kia cũng yêu cầu thường xuyên chú ý, có đôi khi cần dựa theo yêu cầu của Ân Thực điều chỉnh từng chút tốc độ của ống dẫn thuốc. Chỉ trong chốc lát, trên trán Kiều Sơ Dương liền xuất hiện tầng tầng lớp lớp mồ hôi.

Sau khi Phó viện trưởng Ân chẩn mạch xong, lấy ra cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình viết lên vài thông tin. Qua một hồi lâu, mới thu cuốn sổ nhỏ lại, ngẩng đầu nói: "Tôi đã nắm rõ tình huống của Đoàn trưởng Đổng, chờ chút nữa trở về văn phòng, tôi sẽ thương lượng một chút với viện trưởng về biện pháp trị liệu."

"Vậy, đại khái Vĩ Quân khi nào sẽ tỉnh?" An Lan tràn ngập chờ mong mà hỏi.

Ân Thực nhíu mày, kiên nhẫn nói: "Đổng phu nhân bà đừng có gấp, hiện tại tôi chỉ đứng ở góc độ trung y giải thích một chút bệnh tình của Đoàn trưởng Đổng. Đến nỗi nên tiếp tục chẩn bệnh cùng trị liệu như thế nào, còn cần mọi người hợp tác, nhiều người sức lớn."

Khóe miệng Kiều Sơ Dương giật giật, loại tình huống như khám bệnh này, cũng không phải nhiều người sức lớn là có thể giải quyết mọi chuyện, Phó viện trưởng Ân cũng sẽ lừa dối người khác a.

Chờ khi người nhà họ Đổng và Phó viện trưởng Ân cùng rời đi rồi, Kiều Sơ Dương mới mệt mỏi dọn dẹp mọi thứ, kiểm tra xong tình huống của người bệnh, phát hiện không có vấn đề gì, mới bước ra phòng bệnh.

Vừa ra khỏi phòng bệnh liền nghe được Hà Lan Lan cùng Triệu Mẫn đứng đó khua môi múa mép: "Nhìn không ra nha, con bé đó thật là có bản lĩnh, Phó viện trưởng Ân đều chỉ gọi cô ta đi vào hỗ trợ."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24

[HIDE-THANKS]"Phỏng chừng là đi cửa sau cùng Phó viện trưởng Ân."

"Tôi cũng cảm thấy là vậy, nếu không mới tới có mấy ngày, sao có thể xuất sắc như vậy chứ?"

Sau đó lại nghe được tiếng nói của Phạm Vệ Phương: "Được rồi được rồi, hai người các ngươi a, thật là rảnh rỗi nhàm chán quá phải không. Người ta có quan hệ hay không thì sao nào? Các ngươi như vậy nếu như bị bắt quả tang, viết kiểm điểm chỉ là chuyện nhỏ."

Hai người kia quả nhiên im lặng, ở bệnh viện quân khu, chế độ cấp bậc giống như trong quân đội, vô cùng nghiêm ngặt, đắc tội phó viện trưởng quả thực là ăn không ít khổ nha.

Lúc ăn cơm, Phạm Vệ Phương giả vờ vô tình nói: "Sơ Dương, cô thật là, quan hệ với Phó viện trưởng Ân tốt như vậy, sao không nghe cô nhắc tới a."

Trong lòng Kiều Sơ Dương lộp bộp một tiếng, trên mặt nở nụ cười nói: "Đâu ra quan hệ tốt đẹp gì a, tôi đã nói với cô rồi, là hiệu trưởng trường cũ của chúng ta có quan hệ tốt với Phó viện trưởng Ân, ở trước mặt Phó viện trưởng Ân nhắc đến tôi, thành tích của tôi lại khá tốt, cho nên Phó viện trưởng Ân mới lưu ý đi."

Phạm Vệ Phương cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, thăm dò hỏi vài lần, thấy Kiều Sơ Dương quả nhiên là một người điệu thấp, liền chậm rãi giảm bớt chút ngăn cách và nghi kỵ trong lòng, quan hệ giữa hai người thân mật hơn một ít.

Phương án trị liệu của Đoàn trưởng Đổng đã được đưa ra, bất quá đương nhiên sẽ không nói cho một hộ sĩ nhỏ như Kiều Sơ Dương biết, chỉ phân phối nhiệm vụ cho cô.

Trong kế hoạch trị liệu của Phó viện trưởng Ân có các loại tuyệt kỹ trung y như châm cứu, xoa bóp, mát xa, vân vân. Mỗi ngày phó viện trưởng Ân đều sẽ đến đây, tiến hành trị liệu cho Đoàn trưởng Đổng.

Nhìn Phó viện trưởng Ân thuần thục thự hiện các thao tác, Kiều Sơ Dương hâm mộ không thôi, tuy rằng cô biết được các loại dược liệu cùng với cách phối thuốc, nhưng đối với kỹ xảo này nọ lại không biết nhiều lắm. Trình độ trung y của ông nội cũng chỉ là gà mờ, có nhiều điều đều được học từ mấy quyển sách thảo dược kia.

Phó viện trưởng Ân nhìn Kiều Sơ Dương đang đứng bên cạnh, hai mắt cô tỏa sáng rực rỡ xem động tác xoa bóp của hắn, nói: "Như thế nào? Cảm thấy hứng thú?"

Kiều Sơ Dương sửng sốt, biết chính mình quá là không có lễ phép, vội vàng lắc đầu nói: "Không có."

Phó viện trưởng Ân ý vị thâm trường* liếc mắt nhìn Kiều Sơ Dương, nói: "Người làm cách mạng yêu cầu phải có phẩm chất thành thật, tuy chúng ta không như các vị đồng chí đang chiến đấu tại tiền tuyến, nhưng chúng ta cũng cần không ngừng nhắc nhở bản thân, vẫn phải duy trì tinh thần và phẩm chất của cách mạng."

*ý vị thâm trường: Có thâm ý, có ý tưởng gì đó

Kiều Sơ Dương lập tức đen mặt, đã từng sống qua một đời người, đã xem qua chốn phồn hoa ở bên ngoài, cô thiếu chút nữa là quên mất tinh thần 'cách mạng' của người ở niên đại này.

Kiều Sơ Dương không nói thêm gì nữa, nhưng dần dần lại phát hiện, Ân Thực thường thường lải nhải cho cô nghe về từng động tác mát xa và xoa bóp, nên nắn bóp vào huyệt vị nào, có tác dụng gì cho cơ thể, nên dùng bao lớn sức lực, cần phải kiên trì trong bao lâu. Kiều Sơ Dương biết ông ấy đây là đang dạy cho cô, vội vàng dụng tâm học tập.

"Đồng chí Kiều Sơ Dương, cô là nhân tài được hiệu trưởng của các ngươi mạnh mẽ đề cử cho tôi, sau này phải bảo trì tinh thần học tập, vừa phụng hiến bản thân vừa nỗ lực học tập, tranh thủ vì sự nghiệp cách mạng đóng góp càng nhiều cống hiến." Ân Thực ân cần dạy dỗ.

Kiều Sơ Dương vội vàng dạ thưa đồng ý.

Công việc nấu thuốc cho Đổng Vĩ Quân liền giao cho Kiều Sơ Dương, Kiều Sơ Dương có thể nói là một cao thủ nấu thuốc trung y, xem như chó ngáp phải ruồi.

Sau khi việc trị liệu đã tiến triển hơn nửa tháng, viện trưởng đều có chút nóng vội, chạy tới nhìn xem hai lần, Đổng Vĩ Quân lại không có bất kỳ dấu hiệu thức tỉnh nào.

Nhưng thật ra Ân Thực lại rất lạc quan, mỗi ngày bắt mạch đều nói, sức khỏe của Đổng Vĩ Quân đã hồi phục không ít, không sai biệt lắm sẽ nhanh tỉnh dậy thôi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25

[HIDE-THANKS]Hôm nay, Kiều Sơ Dương đang chăm sóc Đổng Vĩ Quân, điều chỉnh một chút kim truyền thuốc trên tay hắn, đột nhiên có một lực rất mạnh nắm lấy tay cô, tay của Kiều Sơ Dương run lên, thiếu chút nữa rút kim tiêm của Đổng Vĩ Quân ra.

"Anh tỉnh rồi?" Kiều Sơ Dương kinh hỉ không thôi, vội vàng xem xét máy móc, dụng cụ biểu hiện các hạng mục cơ năng của cơ thể đều bình thường.

"Nước." Tuy đang nhắm mắt, nhưng từ đầu tiên lại nói rất rõ ràng.

Kiều Sơ Dương rót một ly nước ấm cho hắn, sau khi đút nước xong, Đổng Vĩ Quân mới chậm rãi mắt, giống như trong tưởng tượng của Kiều Sơ Dương, đó là một đôi mắt đen nhánh như ngọc, lại sắc bén như mắt ưng.

"Anh còn có yêu cầu gì sao?" Kiều Sơ Dương hỏi.

Đổng Vĩ Quân nhìn cô trong chốc lát, nhắm mắt lại rồi nói: "Lại rót cho tôi thêm miếng nước đi, trong miệng rất đắng."

Có thể không đắng sao, gần đây bị rót uống không ít thuốc.

Kiều Sơ Dương dùng ly tráng men rót thêm ít nước cho hắn, nói: "Chỉ nên uống thêm ly này, uống nhiều quá cũng không tốt."

Uống quá nhiều nước sẽ đi wc, cũng rất phiền phức, nhưng Kiều Sơ Dương sẽ không nói ra.

Chờ khi Đổng Vĩ Quân lại lần nữa nằm xuống nghỉ ngơi, Kiều Sơ Dương mới đi ra ngoài kêu người, Phạm Vệ Phương so với cô còn kích động hơn rất nhiều, vội vàng dùng điện thoại ở quầy lễ tân, muốn gọi thông báo cho Phó viện trưởng Ân và viện trưởng, còn người nhà họ Đổng thì để phía bệnh viện thông báo là được.

Phạm Vệ Phương liên tục gọi sai vài lần, mới có thể chuyển tuyến điện thoại tới văn phòng của phó viện trưởng Ân, đám người phó viện trưởng Ân cùng viện trưởng rất mau liền tới rồi.

Thấy đám người "thịch thịch thịch" chạy tới, Kiều Sơ Dương nhìn được sự hưng phấn trên khuôn mặt của bọn họ, nhưng vẫn tiến lên ngăn cản, nói: "Xin các vị viện trưởng nhỏ giọng một chút, người bệnh còn đang nghỉ ngơi đâu!"

Viện trưởng vui vẻ cười đến mặt đầy nếp nhăn, mở hé cửa phòng nhìn một cái, nói liền mấy chữ tốt tốt tốt.

Ân Thực bình tĩnh hơn viện trưởng nhiều, đẩy cửa bước vào.

Kiểm tra như lệ thường rồi nói: "Thật sự tỉnh rồi sao?"

Kiều Sơ Dương là người duy nhất nhìn đến hắn tỉnh dậy, bị đẩy ra trả lời: "Đúng là đã tỉnh, còn uống hai ly nước, hiện tại hẳn là ngủ rồi."

Ân Thực thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, phỏng chừng Đổng Vĩ Quân cũng nên tỉnh lại trong hai ngày này, thời gian không sai biệt lắm.

Người nhà họ Đồng rất nhanh đã đến, ngay cả Đổng Tư Lệnh rất ít khi lộ mặt cũng xuất hiện. Hai vợ chồng đi ở đằng trước, An Lan vẻ mặt lo lắng, Đổng Tư Lệnh thì có vẻ lạnh nhạt rất nhiều, nhưng bước chân lại rất nhanh, An Lan gần như là chạy bộ mới đuổi kịp.

Một đám người ùa vào, Kiều Sơ Dương cảm thấy đau đầu một hồi, Đổng Vĩ Quân mới tỉnh lại, hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt, làm sao có thể nghỉ ngơi được khi ồn ào như vậy.

Nhưng là người nhà đến thăm, lại không thể đều không cho vào, cho nên trong phòng bệnh của Đổng Vĩ Quân lập tức đông nghịt người.

An Lan ngồi bên giường nhìn Đổng Vĩ Quân vẫn đang nhắm mắt ngủ, nói: "Không phải nói đã tỉnh sao? Sao còn ngủ? Có phải là các cô nói dối quân tình không?"

Kiều Sơ Dương sủng sốt, An Lan làm trong quân đội đã lâu nên rất có khí thế, vội vàng tiến lên giải thích: "Đoàn trưởng Đổng vừa mới tỉnh, uống hai ly nước lại ngủ, Đổng phu nhân yên tâm, lần này là thật."

An Lan nghiêm mặt nói: "Những chuyện này không phải là mấy người muốn nói gì thì nói sao?"

Kiều Sơ Dương rất ủy khuất, chính mình cũng không thể không cho bệnh nhân ngủ a. Phạm Vệ Phương ở một bên lo lắng nhìn Kiều Sơ Dương, mà Hà Lan Lan và Triệu Mẫn thì mang theo cười nhạo -- cả hai luôn không hài lòng với việc Phó viện trưởng Ân trọng dụng Kiều Sơ Dương.

"Ồn ào cái gì!" Người nằm trên giường đột nhiên rống lên một câu, tuy rằng không tràn đầy tức giận, nhưng cũng rất uy nghiêm, quả nhiên là quân nhân lâu năm.

An Lan không tức giận, ngược lại kinh hỉ nói: "Nha! Con tỉnh rồi! Lão Đổng! Vĩ Quân tỉnh rồi!"

Kiều Sơ Dương không khỏi oán thầm, ồn ào như vậy không tỉnh mới là lạ.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back