Ngôn Tình [Edit] Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu - Huyền Ca Nhã Ý

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Gấu 123, 11 Tháng bảy 2022.

  1. Gấu 123

    Bài viết:
    0
    Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu

    Tác giả: Huyền Ca Nhã Ý

    Edit: Gấu123

    Tình trạng: Đang edit

    Thể loại: Ngôn tình, cận đại, quân nhân, y thuật, trọng sinh

    [​IMG]

    Văn án:

    Sống cả một đời sai lầm cuối cùng chết một cách oan uổng, có cơ hội trọng sinh, thay đổi vận mệnh kiếp trước.

    Kiều Sơ Dương từ bỏ họ của cha, cũng chính là từ bỏ quá khứ. Có thiên phú về y học cổ tuyền, cô trở thành quân y, sau đó thành quân tẩu..

    Nhân vật chính: Kiều Sơ Dương, Đổng Vĩ Quân ┃ phối hợp diễn: Phạm Vệ Phương, Trần Đào, Kiều Triển Thiên, ┃ cái khác: Quân hôn, trọng sinh​
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng bảy 2022
  2. Gấu 123

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dương Dương! Sao lại thế này! Dương Dương, cháu đừng dọa bà nội!"

    Chu Sơ Dương mơ hồ nghe thấy tiếng kêu khóc, thanh âm vô cùng bi thương, Chu Sơ Dương chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn một luồng khí, vô cùng khó chịu, đầu óc choáng váng, mí mắt còn rất nặng, nỗ lực lắm mới có thể hơi hé mắt, nhìn xung quanh mờ mờ ảo ảo.

    Chung quanh ồn ào đủ loại âm thanh hỗn tạp, khiến đầu Chu Sơ Dương đau như sắp nứt ra.

    "Tìm bác sĩ tới mau! Nhìn con bé khó chịu thế nào kìa!"

    "Đi! Để thằng bé nhà tôi đạp xe đạp đi! Chỉ là bác sĩ cách đây khá xa, không biết đến kịp không!"

    "Phỉ phui cái mồm, đừng nói chuyện đen đủi thế!"

    "Khụ.." Chu Sơ Dương khụ một tiếng, cảm giác nghèn nghẹn ở cổ mới đỡ hơn một chút.

    "Dương Dương, Dương Dương con thấy thế nào rồi?" Chu Sơ Dương ho thêm hai cái, cảm giác thoải mái hơn chút mới mở mắt, chỉ thấy trước mắt là một gương mặt thật thân thuộc, trên mặt đầy lo lắng.

    Chu Sơ Dương há miệng thở dốc, mãi mới phát ra được âm thanh: "Bà.. Khụ.."

    "Tốt! Tốt rồi! Dương Dương tỉnh rồi! A di đà phật!"

    "Đừng lộn xộn, cẩn thận đau sốc hông!"

    Qua một hồi lâu, Chu Sơ Dương vừa mới cảm thấy khỏe hơn một tí thì người bên cạnh bắt đầu bộc phát: "Tao nói cái thằng nhóc thối này sao lại đưa Sơ Dương ra ngoài chứ! Còn mang đi leo cây! Tao đánh gãy chân mày!"

    "Thôi, thôi, Đông Cửu, Đại Ngưu cũng không phải cố ý, là Sơ Dương nghịch ngợm, tay chân lại không linh hoạt mới rớt xuống dưới, cứ đánh đứa nhỏ vậy lỡ nó có làm sao thì ngồi đấy mà khóc đấy!"

    "Đúng vậy đúng vậy, Đông Cửu, một mình cô nuôi con lớn cũng không dễ dàng gì, đừng đánh đứa nhỏ nữa, về sau quản lí tốt là được, bà nội Sơ Dương cũng nói không sao rồi."

    Nhiều người thật đấy, đầu Sơ Dương lại bắt đầu choáng, thật sự không còn sức mà nghe xem chuyện gì đang xảy ra.

    Bác sĩ rất nhanh đã được mời tới, kiểm tra cho Sơ Dương rồi chỉ huy mọi người mang tấm ván gỗ đến khiêng cô về.

    Lúc Chu Sơ Dương tỉnh lại, tinh thần đã khá hơn nhiều.

    "Dương Dương, cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?"

    Nhìn bà nội trước mặt, Chu Sơ Dương trong lòng rầu rĩ, vừa vui mừng lại vừa buồn khổ, chỉ là đầu óc vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chưa nghĩ được gì khác, muốn mở miệng gọi một tiếng nhưng lại không phát ra được âm thanh.

    Bà nội vội đi rót nước, nước giếng trong lành ngọt lịm làm Chu Sơ Dương cảm thấy thật thoải mái.

    "Bà.." Thanh âm vẫn khàn khàn.

    Bà nội vội vàng đặt cốc nước xuống, ngồi bên mép giường nói: "Dương Dương đừng nói chuyện, nghỉ ngơi tốt rồi lại nói sau! Bác sĩ nói con không sao, do ngã từ trên cây xuống nên mới hôn mê bất tỉnh, hiện tại hơi thở thông thuận, nghỉ ngơi mấy ngày nữa là tốt rồi."

    Chu Sơ Dương không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu.

    Bà nội lại nói: "Con ngủ trước đi, bà đi làm trứng hấp cho con, trứng hấp mềm mịn không cần nhai."

    Bà nội đi ra ngoài rồi Chu Sơ Dương mới nhắm mắt lại.

    Thật là không ngờ, mình quay lại rồi.

    "Chu Sơ Dương, mày đừng có mà không biết nặng nhẹ, trước nay bố không hề đặt mày trong lòng!"

    "Chu Sơ Dương, mày vừa quê mùa vừa đần độn, bố không thèm nhận mày là con gái đâu!"

    "Mày sống trên đời chỉ làm vết nhơ trong đời bố thôi!"

    "Sao mày không mau mau chết đi!"

    Bên tai lại là những tiếng nguyền rủa kia, câu sau so với câu trước càng ác độc, mỗi câu đều khiến Chu Sơ Dương không thể chấp nhận được. Cô hận cực kỳ, tức giận đến nghẹn cả trong ngực, hít vào không được, thở ra cũng không xong, cô đang sống sờ sờ bị làm cho tức chết, không ngờ dạo quỷ môn quan một vòng lại quay lại được.

    Nghĩ tới mấy lời này Chu Sơ Dương vẫn bực bội, thiếu chút nữa lại hít thở không thông.

    Ngoài cửa truyền đến động tĩnh: "Bà Trần, tôi bắt được con gà này cho Dương Dương bồi bổ."

    "Ôi, tôi đã nói Dương Dương không có việc gì rồi, bắt gà làm cái gì! Mau đem về đi, nhà tôi đâu thể chiếm hời của người khác như vậy!"

    "Bà nội Dương Dương, bà mau cầm lấy đi, bà không lấy tôi áy náy lắm! Đều do cái thằng trời đánh nhà tôi, khi không lại rủ rê một bé gái như Dương Dương đi leo cây, nếu Dương Dương xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói thế nào với nhà bà!" Ngữ điệu nhịp nhàng lại mãnh liệt, bày tỏ tấm lòng tha thiết chân thành của người nói.

    Bà nội nói: "Thôi! Đều là trẻ con nghịch ngợm, Dương Dương nếu là đứa ngoan cũng sẽ không đi theo. Lại nói, mấy đứa trẻ ở quê chúng ta, đứa nào cũng chắc nịch, không dễ dàng xảy ra chuyện gì đâu! Mau cầm về đi, không thì sau này đừng tới đây nữa!"

    Hai người đẩy qua đẩy lại hồi lâu, Đông Cửu cũng không nói lại được bà Trần, lại xách con gà về.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng bảy 2022
  3. Gấu 123

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng Chu Sơ Dương tự nhiên cảm thấy ấm áp khó hiểu, tuy rằng sự khách sáo giữa mọi người trong thôn là phép xã giao lịch sự mà thôi, nhưng hầu hết vẫn là thực tình quan tâm cô, nghĩ lại việc lúc đầu mình vội vã đi lên thành phố lớn, nghĩ đến việc có một người ba là học giả, mình nhất định sẽ có được một tương lai tươi sáng tốt đẹp, không nghĩ tới lại rơi vào kết cuộc chết nơi đất khách quê người, cũng không biết có ai đến nhận thi thể cho cô hay không.

    Nghĩ đến đây, Chu Sơ Dương không khỏi rơi hai hàng nước mắt, hóa ra ban đầu chính mình thật sự quá bướng bỉnh.

    Lúc này bà nội bưng canh trứng gà đi tới, nhìn thấy nước mắt của Chu Sơ Dương, vội vàng dùng bàn tay thô ráp giúp cô lau Chu Sơ Dương chỉ cảm thấy bàn tay kia thực ấm áp.

    "Dương Dương, có phải đau ở chỗ nào hay không? Nói cho bà nội biết có đau không!"

    Chu Sơ Dương nắm lấy tay bà nội lắc đầu, nói hai chữ: "Không đau."

    "Không đau thì tốt, không đau thì tốt rồi. Con nít con nôi, xương cốt trong người còn chưa phát triển hết. Chỉ cần chú ý, dù có gãy một chút cũng có thể lành tốt trở lại, Dương Dương, đừng lo lắng!"

    Bà nội bưng canh trứng lên đút cho Chu Sơ Dương ăn, Chu Sơ Dương muốn tự mình ăn, nhưng thân thể còn có chút mềm nhũn, không còn sức lực gì cả, đành phải tiếp nhận sự chăm sóc của bà nội, suy nghĩ về sau mình phải hiếu thảo với bà hơn và cũng không thể ngu ngốc như trước kia nữa.

    Chu Sơ Dương nằm một hồi, bên ngoài lại có người đi tới: "Bà nội Dương Dương, con có bưng đến một chén canh gà, bà mau thừa dịp còn nóng cho Dương Dương uống!"

    Đông Cửu lại tới nữa, hóa ra là cô giết một con gà nấu canh bưng tới cho Chu Sơ Dương.

    Bà nội Dương Dương cảm thấy hơi khó xử nhưng cũng không còn cách nào khác, đành nhận lấy bát canh gà với thịt gà, dù sao cũng là tâm ý của người ta, lại khuyên bảo mấy câu, lúc này một con gà có giá trị rất lớn đối với một người nông dân, chỉ riêng trứng gà đã có không ít tác dụng.

    Đông Cửu đi vào thăm Chu Sơ Dương, Chu Sơ Dương chào hỏi một tiếng, Đông Cửu giúp cô vén chăn lên, nói: "Bà nội, bà xem Dương Dương thật là ngoan ngoãn, nếu con bé xảy ra chuyện gì, con cũng không bồi thường nổi! Thật là ông trời phù hộ!"

    "Suỵt! Tuy rằng lần này không nghiêm khắc như trước, nhưng con cũng phải cẩn thận. Cái gì trời sinh phù hộ, lần sau sẽ không được nói!"

    Đông Cửu vội vàng cười nói: "Không sao, không sao, đều là người một nhà cả."

    Lúc này là không được mê tín dị đoan, vì vậy nói chuyện cũng phải chú ý, cũng may hiện tại không có làm ầm ĩ như trước kia, cho nên bà nội mới nhắc nhở Đông Cửu.

    Chu Sơ Dương uống canh gà rồi nheo mắt lại, cô cảm thấy mình đã khỏe hơn rất nhiều, ước tính không lâu nữa sẽ có thể xuống giường, đến lúc đó nhất định phải biểu lộ sự vui mừng của mình.

    Nghĩ đến chuyện hôm nay, Chu Sơ Dương không những không oán hận Đông Cửu và Đại Ngưu nhà cô ấy, mà ngược lại còn cảm kích, nếu không phải Đại Ngưu kéo mình đi leo cây, e rằng cô còn chưa thể trọng sinh trở về được.

    Đông Cửu này là quả phụ trong thôn, chồng cô vô tình bị đánh chết cách đây vài năm khi bạo loạn xảy ra, còn lại hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Đại Ngưu gần mười tuổi, đang ở độ tuổi nghịch ngợm, tuy có thể giúp đỡ gia đình một chút nhưng vẫn còn rất ham chơi.

    Buổi chiều Đại Ngưu lén lút tới thăm, còn tìm được một nắm quả dại trên núi đưa cho Chu Sơ Dương, hy vọng Chu Sơ Dương đừng trách mình.

    Buổi tối khi ông nội về nhà, nghe tin Chu Sơ Dương bị ngã từ trên cây xuống, ông vội vàng kiểm tra xem Chu Sơ Dương thế nào, thấy không có vết thương, nghe lời bà nội nói mới cảm thấy yên tâm.

    "Có cần lấy một ít thảo dược cho con bé uống không?" Ông nội vẫn có chút lo lắng.

    "Thôi khỏi đi! Với mấy cái thảo dược đó của ông, bị thương nhẹ uống thì không sao, nhưng bây giờ Dương Dương cũng không thể uống thuốc bậy bạ, nếu cháu gái của tôi xảy ra chuyện gì, tôi không để yên cho ông đâu."
     
  4. Gấu 123

    Bài viết:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông nội chỉ có thể từ bỏ, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, thấy Chu Sơ Dương có thể nói chuyện, tự mình ngồi dậy ăn cơm, trong lòng cũng có chút yên tâm.

    Sau hai ngày nghỉ ngơi, cơ thể Chu Sơ Dương đã hồi phục, nỗi thất vọng và buồn bã trong lòng đã được thay thế bằng niềm vui được trọng sinh, một lần nữa có thể quay lại, làm sao cô có thể để cho mình đi lên con đường kia một lần nữa?

    Sau khi Chu Sơ Dương có thể tự do đi lại, cô bắt đầu giúp bà nội làm một số việc nhà, trước kia cô biết ba mình là người nổi tiếng trong thành phố, được nhiều người săn đón nên cô cảm thấy mình quý giá hơn những đứa trẻ khác, cho nên không muốn làm việc nhà, bây giờ đương nhiên cô phải bù đắp lại.

    Bà nội không cho Chu Sơ Dương làm, Chu Sơ Dương vẫn làm theo ý mình, nếu bà không cho cô quét rác thì cô đi cho gà ăn, bà không cho cô nhóm bếp thì cô liền đi hái rau, dù sao công việc của bà nội cũng làm không hết.

    Bà nội bất đắc dĩ mà cười nhìn ông nội: "Cú ngã này đã làm cho Dương Dương trưởng thành hơn nhiều."

    Ông nội tuy rằng cũng khuyên Chu Sơ Dương đừng làm mấy việc này, nhưng khi nhìn thấy Chu Sơ Dương làm việc khóe miệng vẫn mỉm cười.

    Thực tế ông bà nội cũng không phải ông bà nội của Chu Sơ Dương, mà là ông bà ngoại của Chu Sơ Dương, nhưng xưng hô ông bà nội quen miệng, vẫn gọi như vậy. Ba Chu Sơ Dương lúc trước khi nổi tiếng có về quê, dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú, mà mẹ Chu Sơ Dương lại là cô gái đẹp nhất trong thôn, các cô gái trong thôn chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào dịu dàng thư sinh nên đều cảm thấy thích thú, mà mẹ Chu Sơ Dương là người xinh đẹp nhất, tự nhiên lọt vào mắt xanh của ba cô, hai người qua lại với nhau không bao lâu đã sinh Chu Sơ Dương. Sau đó ba trở về thành phố, không lâu sau đó mẹ cô cũng đuổi theo, liền không còn tin tức của hai người nữa, trước kia Chu Sơ Dương muốn lên thành phố tìm ba mẹ, hiện tại Chu Sơ Dương đã không còn suy nghĩ như vậy nữa. Thời đại lạc hậu, phương tiện liên lạc không có, ông bà nội không biết, mẹ cô đến thành phố không lâu liền chết vì bệnh, mà nguyên nhân là người mà bà quan tâm nhất đã có tình yêu mới, bà là bị tức chết. Mà kiếp trước, Chu Sơ Dương cũng đi theo con đường cũ của bà.

    Nếu có cơ hội, Chu Sơ Dương tự nhiên sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, có nhận ba hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là bản thân mình sống tốt.

    Hiện tại Chu Sơ Dương đã hơn tám tuổi, đúng vào thời điểm cơ thể thân thể. Cho nên mỗi ngày bà nội đều sẽ nấu trứng cho cô ăn, hoặc là chưng hoặc là luộc hoặc là chiên, đời sống vật chất ở nông thôn không phong phú, không có nhiều các loại thực phẩm chức năng, chỉ có thể dựa những món ăn đơn giản này, con cái nhà người khác còn không có điều kiện tốt như vậy đâu.

    Ngày hôm nay, Chu Sơ Dương kéo ông bà nội lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ông nội, bà nội, hôm nay cháu muốn nói với ông bà một chuyện."

    "Chuyện gì thế?"

    Chu Sơ Dương sắp xếp lại ngôn ngữ một chút rồi mới nói: "Là thế này, cháu muốn sửa họ, muốn đổi chung họ với ông nội, muốn có họ Kiều giống ông."

    Chu Sơ Dương là người vô cùng mang thù, cô không muốn có bất kỳ liên quan gì với người cha phụ bạc kia, kể cả cái họ của ông ta. Chỉ là không có cách nào để thay đổi dòng màu huyết thống trong cơ thể này.

    Ông bà nội kinh ngạc, liếc nhìn nhau một cái, vội vàng khuyên nhủ: "Dương Dương, tại sao cháu lại có suy nghĩ này?"

    Ở cái niên đại vô cùng xem trọng gia tộc, xem trọng dòng họ, đặc biệt là những người lớn tuổi, điều này chính là đại biểu cho huyết thống của bản thân và cũng là sự tôn kính đối với tổ tiên, vậy nên đương nhiên là trong lúc nhất thời ông bà nội không có cách nào có thể tiếp thu được cái suy nghĩ này của Chu Sơ Dương.
     
    bebobedau, Koumirei, louisale921 người nữa thích bài này.
  5. Gấu 123

    Bài viết:
    0
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Là như vầy, hiện tại cháu đã tám tuổi rồi, hẳn là cần phải đến trường, nếu không có hộ khẩu thì không thể đi học, cho nên cháu sửa lại họ, chung họ với ông nội, sau đó sẽ đăng ký vào hộ khẩu nhà chúng ta, như vậy liền có thể đi học. Nếu về sau yêu cầu sửa đổi, thì sửa lại là được." Cái lý do này là Chu Sơ Dương cân nhắc hồi lâu mới nghĩ ra được, ông bà nội rất coi trọng tổ tiên, không có khả năng cho Chu Sơ Dương tùy tiện sửa họ, nhưng ông bà nội lại rất ủng hộ Chu Sơ Dương đi học, cho nên Chu Sơ Dương là đứa trẻ trình độ văn hóa cao nhất ở trong thôn, vẫn là một bé gái, bởi vì ông bà nội không muốn con gái của người có học lại là một đứa không có văn hóa chữ nghĩa, sợ Chu Sơ Dương bị cha của mình ghét bỏ.

    Thành tích của Chu Sơ Dương quả thật không tệ, bởi vì cô cũng muốn đi tìm cha của cô, để ông ta có thể nhìn thấy thành tích tốt của cô, sẽ động viên khích lệ cô. Chính là cuối cùng bởi vì bản thân ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa*, ăn chơi đua đòi nên không thi đậu cao trung*.

    * Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Ăn thì nhiều, nói thì mạnh mồm, khoác lác, còn làm thì chẳng ra gì.

    *Cao trung: Trung học phổ thông, cấp 3

    Ở đời trước, vì để cho Chu Sơ Dương đi học, ông bà nội tiêu tốn không ít sức lực, cũng khiến cho cậu mợ cùng các dì các cô nảy sinh ra không ít oán hận, luôn cảm thấy cho dù cộng lại tất cả các cháu trai cháu gái cùng cháu ngoại trai cháu ngoại gái, đều sẽ không bằng Chu Sơ Dương, làm cho ông bà nội và bọn họ dần trở nên xa mặt cách lòng.

    Đời này, có thể thay đổi họ, còn có thể thuận lợi đi học, một công đôi chuyện.

    Ông nội trầm ngâm một chút, nói với bà nội: "Việc này quả thật là vấn đề, bất quá Dương Dương, đây là chuyện lớn, cháu để ông suy ngẫm lại đã."

    Chu Sơ Dương gật gật đầu, nói: "Ông bà nội yên tâm, cháu nhất định sẽ nghiêm túc học tập."

    Ông nội gật gật đầu, bà nội cầm tay Chu Sơ Dương thở dài.

    Hôm sau, dì cả đến nhà, nhìn thấy Chu Sơ Dương đang ở trong sân hái rau, khích lệ nói: "Dương Dương thật hiểu chuyện!"

    Chu Sơ Dương ngượng ngùng cười cười, hô một tiếng dì cả.

    Dì cả là con gái lớn của ông bà nội, rất hiếu thuận với ông bà, thường xuyên đến thăm hai người, đối xử với Chu Sơ Dương cũng không tệ.

    Dì cả xách theo đường đỏ cùng trứng gà tới, bà nội xua tay nói: "Mỗi lần con tới đều xách theo đồ đạc, nhà chồng của con sẽ có ý kiến!"

    Dì cả để đồ xuống, nói: "Ngày thường con không ở cạnh hai người, cho nên chỉ có thể đưa chút đồ vật, xem như chút long hiếu thảo của mình."

    Bà nội nói cho dì cả nghe việc Chu Sơ Dương muốn sửa họ, dì cả nói: "Dương Dương có thể nghĩ như vậy đương nhiên rất tốt! Phải biết rằng, ở bên kia, liền ai cũng gọi là nhà kẻ ngốc, mẹ biết không, cả nhà bọn họ liều mình liều mạng, dồn hết sức lực để cung cấp cho cái tên nhóc đó đi học, thời điểm trước kia mọi người đều cười cợt nhà bọn họ phí công sức phí tiền bạc, nhưng bây giờ mẹ nhìn lại xem, hiện tại tên nhóc đó so với ai khác đều tốt hơn rất nhiều! Còn biết hiếu kính người trong nhà, cuộc sống càng ngày càng tốt. Cho nên chúng ta bên đó đều đưa mấy đứa nhỏ đi học."

    Bà nội gật đầu đồng ý: "Mặc kệ thế nào, biết thêm nhiều chữ luôn là chuyện tốt."

    "Không riêng gì biết chữ, còn phải học tính toán! Tên nhóc kia giúp thôn trưởng tính sổ, bàn tính của nhân viên lâu năm đều tính không bằng hắn. Mẹ nói hắn có bao nhiêu lợi hại! Hơn nữa, hộ khẩu xác thật là một vấn đề, Dương Dương không thể luôn không có hộ khẩu, trước kia có một đứa trẻ, không phải bởi vì không có hộ khẩu, trường học không nhận sao! Trong nhà nhờ không ít mối quan hệ, dùng không ít sức lực, đứa trẻ mới có thể đi học. Con nói cho mẹ biết, đứa trẻ không có hộ khẩu, mỗi học kỳ đều phải nháo một lần, hết sức phiền toái, trước hết cứ làm hộ khẩu không phải thuận tiện hơn sao."
     
    bebobedau, louisale92TRƯƠNG PHỤNG thích bài này.
  6. Gấu 123

    Bài viết:
    0
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà nội gật đầu đồng ý: "Mặc kệ thế nào, biết thêm nhiều chữ luôn là chuyện tốt."

    "Không riêng gì biết chữ, còn phải học tính toán! Tên nhóc kia giúp thôn trưởng tính sổ, bàn tính của nhân viên lâu năm đều tính không bằng hắn. Mẹ nói hắn có bao nhiêu lợi hại! Hơn nữa, hộ khẩu xác thật là một vấn đề, Dương Dương không thể luôn không có hộ khẩu, trước kia có một đứa trẻ, không phải bởi vì không có hộ khẩu, trường học không nhận sao! Trong nhà nhờ không ít mối quan hệ, dùng không ít sức lực, đứa trẻ mới có thể đi học. Con nói cho mẹ biết, đứa trẻ không có hộ khẩu, mỗi học kỳ đều phải nháo một lần, hết sức phiền toái, trước hết cứ làm hộ khẩu không phải thuận tiện hơn sao."

    Chu Sơ Dương ở bên ngoài nghe được cuộc trò chuyện của hai người, thở một hơi nhẹ nhõm, bởi vì dì cả hiếu thuận, cho nên ông bà nội đối với những lời nói của dì cả vẫn là nghe vào tai.

    Chờ đến khi ông nội trở về, dì cả lại cùng ông nội trò chuyện một hồi lâu, rốt cuộc ông bà nội cũng quyết định đăng ký tên của Chu Sơ Dương vào sổ hộ khẩu, thuận tiện cũng sửa lại họ. Dù sao Chu Sơ Dương cũng đổi sang cùng họ với mẹ, lại không phải người ngoài, về sau có cơ hội sửa lại cũng giống nhau. Nếu Chu Sơ Dương không thay đổi họ, thì sẽ không có cách nào đăng ký hộ khẩu ở bên này.

    Ông nội làm việc rất nhanh, rất mau liền giúp Chu Sơ Dương sửa lại họ, hơn nữa đã đăng ký tên vào hộ khẩu.

    Nhìn ba chữ Kiều Sơ Dương trên sổ hộ khẩu, Kiều Sơ Dương kích động đến thiếu chút nữa liền bật khóc.

    Ông nội vuốt đầu của Kiều Sơ Dương, nói: "Bây giờ thì tốt rồi, có thể thuận lợi đi học rồi."

    Kiều Sơ Dương gật đầu thật mạnh, nói: "Cháu nhất định sẽ cố gắng học tập, sau đó sẽ tự mình kiếm tiền mua bút và vở."

    Ông nội liền bật cười: "Cháu nói thử xem cháu sẽ kiếm tiền như thế nào?"

    Chu Sơ Dương nghĩ nghĩ, nói: "Cháu có thể đi hái lá trà, có thể lên núi đào thảo dược."

    Ông nội lắc đầu nói: "Mấy thứ này đều không đủ, cháu yên tâm đi, ông nội sẽ cho cháu tiền, việc cháu cần làm chỉ là nỗ lực học tập!"

    Kiều Sơ Dương gật gật đầu, trong lòng yên lặng tính toán xem làm việc gì có thể kiếm tiền, trước kia cô muốn thứ gì cũng phải là tốt nhất, vở và bút là khoản chi tiêu vô cùng lớn, nhưng bây giờ cô muốn cố gắng học tập, giảm bớt gánh nặng cho ông nội.

    Vào mùa thu, đến ngày khai giảng, mỗi đứa nhỏ khi đến lớp đều bị thầy cô kiểm tra một chút, xem có thể viết chữ hay không. Trên cơ bản đều rất đơn giản, viết từ 1 đến 100, tính các phép tính đơn giản như cộng trừ.

    Kiều Sơ Dương nhập học thực thuận lợi, giáo viên nhìn chữ viết gọn gàng ngăn nắp của cô, vừa lòng gật gật đầu, ông bà nội thì nở nụ cười tươi rói, bọn họ cũng không cố tình ép buộc hay dạy Kiều Sơ Dương, không nghĩ tới con bé liền tự mình học được.

    Một trong số ít ưu điểm của Kiều Sơ Dương ở đời trước chính là chữ viết tương đối tốt, hiện tại bởi vì linh hồn ở trong cơ thể của trẻ con, còn có chút không quen thuộc, chữ viết còn không có đẹp lắm, nhưng cô tin luyện tập lâu ngày sẽ từ từ khôi phục.

    Giáo viên còn kiểm tra thêm vài câu toán học, Kiều Sơ Dương chỉ cần một hai giây là có thể nói ra đáp án, điều này làm cho giáo viên kinh hỉ* không thôi, những đứa trẻ khác cho dù giỏi một chút cũng phải vùi đầu tính toán cả nửa ngày trời, có vài đứa còn phải giơ ngón tay ra đếm, có thể nói Kiều Sơ Dương là đứa trẻ thông minh nhất mà cô từng gặp qua.

    *Kinh hỉ: Kinh ngạc + vui vẻ

    Cô giáo bảo gia đình Kiều Sơ Dương chờ một chút, còn cô thì chạy đi gọi hiệu trưởng đến.

    Hiệu trưởng là một vị mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, thời điểm trước cách mạng cũng từng bị nhốt ở chuồng bò, hiện tại lại được mời đảm nhiệm chức hiệu trưởng, bất quá phẩm hạnh của hắn quả thật rất tốt.
     
    bebobedau, louisale92TRƯƠNG PHỤNG thích bài này.
  7. Gấu 123

    Bài viết:
    0
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiệu trưởng nhìn chữ viết của Kiều Sơ Dương, lại tự mình kiểm tra khả năng tính toán của Kiều Sơ Dương, cuối cùng kiểm tra đến cộng trong phạm vi hai chữ số, đột nhiên Kiều Sơ Dương nhớ tới bản thân mình có phải biểu hiện quá tốt rồi hay không, vội vàng làm bộ nghĩ nghĩ, mới trả lời. Hiệu trưởng vừa lòng gật gật đầu, lại yêu cầu Kiều Sơ Dương viết tên của mình, Kiều Sơ Dương rất nhanh liền đặt bút viết.

    Hiệu trưởng nhịn không được khích lệ nói: "Tốt! Quả thật là một đứa trẻ thông minh! Bác cả, ngài ở nhà dạy qua đứa nhỏ này sao?"

    Ông nội vội vàng xua xua tay nói: "Không có không có, tuy rằng ta biết được vài chữ, nhưng lại không có thời gian để dạy dỗ, chỉ dạy viết tên, này vẫn là tối hôm qua mới dạy."

    Kiều Sơ Dương không khỏi âm thầm thở dài, ông nội ngài cũng quá thành thật rồi a?

    Hiệu trưởng vuốt đầu của Kiều Sơ Dương, nói: "Có ai dạy con viết chữ và toán học không?"

    Kiều Sơ Dương giả vờ ngây thơ, trả lời: "Không có, toán học là tự con học được khi giúp bà nội tính tiền gà cùng tiền trứng gà, viết chữ là học từ sách thảo dược của ông nội."

    "Thật là một đứa trẻ thông minh." Hiệu trưởng khen ngợi.

    Ông nội cười tủm tỉm nói: "Có thể cha của đứa nhỏ này là người có học thức, cho nên đứa nhỏ này mới thông minh hơn mấy đứa trẻ khác."

    Hiệu trưởng cười cười, bản thân hắn cũng là phần tử tri thức, biết cái giải thích này không đáng tin, nhưng trừ bỏ nói Kiều Sơ Dương là đứa nhỏ trời sinh đã tương đối thông minh lanh lợi, thì không còn cách giải thích nào khác.

    "Tóm lại trẻ con thông minh là chuyện tốt, như vậy đi, đứa nhỏ này trực tiếp học năm 2* là được, nhảy qua năm nhất* đi." Hiệu trưởng đối ông nội bà nội nói.

    *Năm nhất, năm hai: Lớp 1, lớp 2..

    Thấy ông bà nội còn có chút do dự, hiệu trưởng liền nói: "Nếu đứa nhỏ này đã biết số học biết viết chữ, để con bé học năm nhất cũng không cần thiết nữa, cho dù học thì cũng lãng phí thời gian, chậm trễ việc học tập của đứa nhỏ."

    Ông bà nội nghe vậy liền đồng ý.

    Trực tiếp nhảy lên năm 2, Kiều Sơ Dương là không có bất kỳ ý kiến gì, còn nghĩ nếu được nhảy càng nhiều lớp thì càng tốt, còn để cô đi theo một đám nhóc học đánh vần a, o, e hoặc là 1, 2, 3, bản thân cô cũng không có quen.

    Cô giáo dẫn Kiều Sơ Dương đến lớp của năm 2, trong lớp học của năm 2 Kiều Sơ Dương có quen biết với vài bạn nhỏ, nhưng cũng không thân lắm.

    Buổi tối trở về nhà, ông nội rất vui vẻ, bởi vì Kiều Sơ Dương được hiệu trưởng khích lệ, ở vùng nông thôn chất phác, trong mắt thôn dân, so với giáo viên thì việc hiệu trưởng khen ngợi học sinh càng có giá trị cao hơn nhiều.

    Buổi tối, ông nội kéo tay Kiều Sơ Dương, không ngừng dặn dò Kiều Sơ Dương phải cố gắng học tập, không thể làm mất mặt người cha tri thức của mình vân vân.

    Kiều Sơ Dương không muốn nghe về người cha tồi tệ đó, bèn hỏi: "Ông nội, mẹ của cháu thông minh không?"

    Ông nội hưng phấn nói: "Thông minh! Như thế nào có thể không thông minh đâu! Trước kia có người ỷ vào toán học của bà nội cháu không tốt, tính loạn điểm công của bà, còn tính thiếu điểm cho bà nội cháu, đều là mẹ cháu chỉ ra lỗi sai đấy!"

    Kiều Sơ Dương rung đùi đắc ý nói: "Cháu giống mẹ cháu!"

    Bà nội ngồi kế bên liền oán trách: "Lão già này, ông lại nói bậy nói bạ trước mặt cháu gái!"

    "Hắc hắc.. tôi nói chính là chuyện thật nha!"

    Ngày hôm sau, Đại Ngưu liền tới rủ Kiều Sơ Dương cùng đi đến trường, Đại Ngưu hít hít nước mũi rồi nói: "Dương Dương sao em lại lợi hại như vậy, hiệu trưởng cũng khen ngợi em kìa!"

    Kiều Sơ Dương gật gật đầu: "Cũng không có gì, nếu anh nghiêm túc học tập, hiệu trưởng cũng sẽ khen ngợi anh."

    Đại Ngưu là đứa nhóc không thể ngồi yên, bình thường không thi cái trứng ngỗng về liền không tồi.

    "Ngạch.." Đại Ngưu không muốn nhắc đến chuyện này, vội vàng nói sang chuyện khác: "Mẹ của anh kêu anh bảo vệ em đó! Nếu trong trường học có kẻ nào ức hiếp em, em liền nói cho anh biết, anh sẽ giúp em đánh kẻ đó!"

    Kiều Sơ Dương tủm tỉm cười gật đầu đồng ý.
     
    bebobedau, louisale92TRƯƠNG PHỤNG thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng bảy 2022
  8. Gấu 123

    Bài viết:
    0
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc đầu hiệu trưởng còn lo lắng Kiều Sơ Dương sẽ theo không kịp tiến độ học tập, tới xem vài lần, giáo viên cũng vài lần gọi Kiều Sơ Dương trả lời câu hỏi, biểu hiện của Kiều Sơ Dương tự nhiên là làm hiệu trưởng vô cùng hài lòng.

    Hiệu trưởng nói: "Dương Dương, nếu kỳ thi kế tiếp con có thể lấy được hai bài một trăm, thầy sẽ cho con nhảy lên năm 3, con có chịu không?"

    Kiều Sơ Dương nghiêng đầu nói: "Nếu thi được hai con một trăm, có khen thưởng hay không ạ!"

    Bộ dạng giả vờ ngây thơ vô tội, chỉ vì tránh cho người khác hoài nghi, rốt cuộc chuyện nhảy lớp như vậy đã khiến cho người khác chú ý.

    Hiệu trưởng không có nghi ngờ cô, cười ha hả nói: "Nếu thi được hai con một trăm, sẽ khen thưởng cho con mấy quyển vở, một cây bút máy cùng một lọ mực nước, con có chịu không?"

    "Dạ được!" Kiều Sơ Dương vội vàng đáp, vào lúc này bút máy là món đồ quý giá, rất nhiều người lên sơ trung* cao trung mới cắn răng nhịn đau mua một cây, còn học sinh tiểu học mà dùng bút máy vô cùng hiếm thấy.

    *Sơ trung: Cấp 2

    Thời đại này cơ sở vật chất không phong phú, những quyển sách vở được thưởng đều được coi như báu vật, nên Kiều Sơ Dương cũng không thể chỉ dựa vào phần thưởng nhận từ trường học mà sống qua ngày được.

    Kiều Sơ Dương nói rằng muốn tự mình kiếm tiền mua vở, tất nhiên phải nói lời giữ lời.

    "Bà nội, sau này cháu không ăn trứng gà nữa, bà giữ lại số trứng đó lại cho cháu, tiền bán trứng gà để dành mua vở và bút." Kiều Sơ Dương cảm thấy ăn một quả trứng gà mỗi ngày quá xa xỉ, có lẽ đồng chí Tiểu Bình cũng không có được như vậy đâu!

    Bà nội kiên quyết không đồng ý: "Dương Dương, con đang tuổi phát triền, nhà chúng ta không đủ tiền mua thịt, những mỗi ngày cho cháu ăn một quả trứng vẫn có thể làm được. Nếu cháu không ăn trứng, sức khỏe cháu không tốt thì sao? Cháu khỏi phải lo, bà nội cũng đã nghĩ kỹ rồi, sau này tiền bán trứng gà đều cho cháu vở và bút, chỉ cần cháu học hành cho tốt, bà nội không có gì không nỡ cả."

    "Bà nội" Kiều Sơ Dương không khỏi nghẹn ngào, ông bà nội vẫn luôn như vậy, vẫn vô điều kiện chăm lo cho mình, kỳ thật các mợ nói rất đúng, ông bà nội đã dành tất cả những gì tốt đẹp cho mình, có thể là vì mẹ đã không ở bên cạnh họ, do đó họ đã dành tất cả tình yêu của mình cho Kiều Sơ Sương. Nhưng Kiều Sơ Dương không thể vì thế mà vô tư nhận lấy tất cả được.

    Kiều Sơ Dương bình tĩnh lại và nói: "Bà nội, sau ngày trong các ngày cháu được nghỉ cháu sẽ lên núi kiếm củi và đào thảo dược với ông nội, cháu cũng có thể học cách làm lồng sắt với ông nội, số tiền bán được cũng có thể mua vở."

    "Ai da! Con là con gái, sao có thể làm loại chuyện này được! Hơn nữa thời gian nghỉ mà cháu không đọc sách, lỡ bị người khác vượt qua thì sao?"

    Kiều Sơ Dương nói: "Bà nội, bà quá coi thường cháu! Làm sao có thể dễ dàng bị người khác vượt qua như vậy! Hơn nữa tại sao phải có kỳ nghỉ? Đó là để chúng ta thoải mái thư giãn, đừng cứ luôn chăm chú vào sách vở miết, học đến ngu cả người."

    Bà nội nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, nhưng bà vẫn cảm thấy con gái lên núi xuống sông không tốt cho lắm, hơn nữa chuyện lần trước cô leo cây, bà nội nhớ đến vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

    Nhưng Kiều Sơ Dương đã hạ quyết tâm, nên dù bà cố thuyết phục thế nào, cô cũng lấy chuyện khác trả lời bà nội.

    Điều không ngờ là ông nội lại dứt khoác đồng ý, theo như ông nội nói thì tốt hơn hết vẫn là nên tự mình làm việc, ăn no mặc ấm, không lao động không biết đồ vật quý giá như thế nào.

    Nhận được sự ủng hộ của ông nội, Kiều Sơ Dương mới cảm thấy nhẹ lòng.

    Cuối tuần, Kiều Sơ Dương vác một cái sọt nhỏ đi theo ông nội lên núi, bà nội đứng dặn dò rất nhiều, cùng đi theo hai người đến chỗ giao lộ mới ngừng lại.

    Vào núi, Kiều Sơ Dương rất hưng phấn, đột nhiên Kiều Sơ Dương ngồi xổm xuống nhìn một cây cỏ rồi lẩm bẩm nói: "Đây không phải là cỏ dế sao! Còn được gọi là cỏ gân bò, có vị ngọt nhẹ, bình, thanh nhiệt giải độc, điều trị trúng gió, xua tan máu ứ và cầm máu, còn có thể điều trị viêm não Nhật Bản, dịch viêm não tủy, viêm khớp dạng thấp, viêm gan vàng da.."
     
    bebobedaulouisale92 thích bài này.
  9. Gấu 123

    Bài viết:
    0
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Sơ Dương giật mình hoảng sợ, sao mình lại đột nhiên biết nhiều thứ như vậy? Ông nội đúng là có một vài cuốn sách thảo dược, lúc trước phổ biến thời điểm ông nội mua về từ Đông Tạng Tây Tạng, cuối cùng cất kỹ chúng đi, tuy nhiên ông nội cũng không phải là một người lang trung chuyên nghiệp, các kiến thức chủ yếu đều đến từ mấy quyển sách thảo dược kia, đủ để có thể nhận ra dược tính và độc tính của khá nhiều loại cây.

    Kiều Sơ Dương ngạc nhiên đồng thời cũng rất vui vẻ, lẽ nào đây là món quà của ông trời để đền bù cho cái chết oan uổng của mình? Y học cổ truyền Trung Quốc hiện nay không còn nổi bật, thậm chí còn bị coi là tàn tích của thời xưa, nhưng Kiều Sở Dương biết rằng những thứ của tổ tiên để lại đều là thứ tốt, Tây y quả thật có tác dụng chữa bệnh tốt, nhưng xét về nhiều mặt bây giờ là thời đại của trung y.

    Ông nội nhìn thấy Kiều Sơ Sương ngồi xổm ở đó ngẩn người, liền hét lên: "Dương Dương! Mau lên! Đừng lo chơi!"

    "Dạ! Cháu tới liền ạ!" Kiều Sơ Dương nhảy dựng lên, cảm thấy vô cùng vui vẻ, cho nên cơ thể cũng rất nhanh nhẹn, nhanh chóng chạy theo ông nội.

    Lần này, Kiều Sơ Dương muốn kiểm tra kiến thức của mình chuyên sâu đến mức nào nên đã cố gắng hết sức tìm thật nhiều loại thảo mộc cho ông nội, Kiều Sơ Dương đột nhiên phát hiện ra, khi mình nhìn thấy loại thực vật nào, chỉ cần mình suy nghĩ về nó, liền có thể biết đặc điểm, dược tính, phương pháp hong khô, xay nhuyễn, các đơn thuốc liên quan cũng sẽ xuất hiện trong đầu, nó thực sự là một kho tàng y học cổ truyền Trung Quốc!

    Kiều Sơ Dương mừng rỡ, đồng thời luôn nhắc nhở bản thân phải giữ thái độ khiêm tốn, thất phu vô tội hoài bích có tội*, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai biết về chuyện này.

    *Thất phu vô tội hoài bích có tội: Người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

    Ông nội hôm nay hái được một sọt thảo dược, thu hoạch khá tốt, ông cũng không nhận thấy được sự khác thường của Kiều Sơ Dương, ông chỉ nghĩ do sự dạy dỗ lâu nay của mình nên Kiều Sơ Dương mới biết được những loại thảo dược đó, đôi mắt lại khỏe hơn mình nên mới tìm được nhiều như vậy. Ông nội dường như đã quên, khi vẫn chưa nhìn thấy thảo dược thì Kiều Sơ Dương đã nói nơi đó là thảo dược gì, có phải thứ ông đang cần hay không!

    Tuy rằng có kỹ năng đặc biệt như vậy, cộng thêm khả năng tìm kiếm thảo dược của cô rất cao nhưng Kiều Sơ Dương vẫn không quên ý tưởng đan rổ.

    Đồ làm bằng tre rất phổ biến ở nông thôn, ngoại trừ bát cơm, nồi nấu cơm, về cơ bản chúng ta có thể dùng tre đan mọi thứ thiết yếu hàng ngày, và ông nội cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực này.

    Kiều Sơ Dương mất một tháng mới học được, đây vẫn là dưới tình huống cô có một bàn tay khéo léo, có thể thấy rằng công việc này thực sự đòi hỏi rất nhiều kỹ năng.

    Chẳng qua bao lâu Kiều Sơ Dương đã kiếm được số tiền đầu tiên, sau đó liền lấy tiền mua bút và vở cho mình, cảm giác lần đầu tiên kiếm được tiền thực sự kiến người ta vô cùng xúc động, có tiền, không chỉ mua được vở, bút mà còn có cả sách nữa, đầu năm nay sách không có nhiều lắm và có nhiều sách đều là sao chép từ sách gốc. Ngay cả việc mua một quyển sách chép tay cũng tốn rất nhiều tiền, hơn nữa các dụng cụ nấu thảo dược của ông nội đã bị gỉ và sứt mẻ. Trong đầu Kiều Sơ Dương đã có một bộ công cụ tiện lợi và dễ sử dụng hơn, đến lúc đó cô sẽ vẽ bản vẽ đưa cho cửa hàng làm ra giống vậy.

    Như vậy ngẫm lại, hiện tại tiền kiếm được thật đúng là như bỏ muối vào biển.

    Kỳ thi giữa kỳ đầu tiên sắp đến, Kiều Sơ Dương không hồi hộp chút nào, những gì học ở năm hai trong mắt cô bây giờ chỉ là kiến thức trẻ con mà thôi.
     
    bebobedau thích bài này.
  10. Gấu 123

    Bài viết:
    0
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi kết quả được công bố, Kiều Sơ Dương rất bình tĩnh, ngược lại mọi người xung quanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vì Kiều Sơ Dương thi được cả hai môn 100 điểm, sau khi nhảy lớp có thể theo kịp tiến độ của mọi người đã là rất tốt, không nghĩ tới Kiều Sơ Dương còn có thể đạt được thành tích đứng đầu cả lớp, thật sự là quá giỏi rồi.

    Hiệu trưởng cũng thực hiện lời hứa để Kiều Sơ Dương vào lớp ba, sau đó thưởng cho một bộ văn phòng phẩm, làm cho không ít học sinh và phụ huynh ghen tị, nhưng khi đó hâm mộ cũng không được gì, thành tích này của Kiều Sơ Dương, thật đúng là rất khó đạt được.

    Đại Ngưu ngược lại chỉ lo cười một cách ngốc ngếch: "Dương Dương, anh em mình lại học chung một lớp, sau này sẽ thuận tiện hơn nhiều. Em yên tâm, mọi người trong lớp rất kính trọng anh, có anh ở đây không ai dám bắt nạt em đây."

    Kiều Sơ Dương nhịn không được oán thầm: "Là sợ anh chứ gì?"

    Đại Ngưu nổi tiếng cả trường về khả năng đánh nhau của mình.

    "Anh nói mà không cảm thấy xấu hổ sao? Em còn nhỏ hơn anh hai tuổi, học cùng lớp với anh, nếu em thi được hạng nhất còn anh thi được hạng bét thì người khác sẽ cười nhạo anh." Kiều Sơ Dương nhăn lại mũi, nói lời kích thích Đại Ngưu.

    Đại Ngưu nói: "Như vậy thì có sao đâu, em học giỏi thì anh cũng rất vui vẻ."

    Kiều Sơ Dương bất lực, đứa trẻ này cũng quá thành thật đi, liền nói: "Em muốn chơi với người học giỏi, người học giỏi hiểu lý lẽ, nếu hai người chúng ta cãi nhau, anh một khi xúc động chẳng phải là muốn đánh em sao? Vì vậy, nếu anh muốn chơi với em, anh đừng có bị 0 điểm nữa."

    "Cái này.." Đại Ngưu nhất thời khó xử.

    Kiều Sơ Dương nói: "Anh đừng lo lắng, nếu như anh muốn ngày ngày chăm chỉ học tập, có thể tìm em, em sẽ dạy kèm giúp anh."

    Đại Ngưu lập tức hạ quyết tâm: "Được!"

    Bởi vì Kiều Sơ Dương không chơi với câu, cũng không có ai chơi với hắn nữa, con trai sợ hắn, con gái cũng sợ, vừa chạm vào liền khóc thét lên, Đại Ngưu cảm thấy rất khó chịu.

    Đại Ngưu là tên lúc nhỏ hay gọi, tên chính thức của hắn là Kiều Triển Thiên, là do sau khi đi học được thầy giáo đặt cho, ý nghĩa là hy vọng sau này hắn có thể giương cánh bay lượn trên bầu trời. Nhưng Đại Ngưu cứ tiếp tục như vậy, thật sự là có lỗi với sự kỳ vọng của thầy giáo.

    Thực ra Đại Ngưu không ngốc, hắn chỉ không thích việc học thôi, vì thế Kiều Sơ Dương ngày nào cũng ép hắn làm bài tập, hơn nữa phải viết chính xác, hiệu quả của chuyện này lập tức xuất hiện, kỳ thi cuối kỳ Đại Ngưu thế nhưng đề cả hai môn đều đạt điểm tiêu chuẩn, bỗng chốc trở thành tấm gương của việc thay đổi để trở nên tốt đẹp hơn, được nhiều bậc phụ huynh sử dụng để khuyên bảo cho con em mình.

    Sự tiến bộ của Kiều Triển Thiên khiến Kiều Sơ Dương rất vui, vì vậy Kiều Sơ Dương đã lấy ra một ít từ tiền riêng ít ỏi của mình mua cho Kiều Triển Thiên một quyển truyện tranh "Đại náo thiên cung", lúc này việc in ấn chưa được phát triển còn rất lạc hậu, Tôn Ngộ Không trên đó chỉ có thể mơ hồ nhận ra một khuôn mặt khỉ, nhưng Kiều Triển Thiên vẫn rất vui vẻ, ôm quyển truyện không buông tay.

    Biết rằng Kiều Sơ Dương đã góp phần giúp con trai mình học tập chăm chỉ và cuối cùng đạt "điểm cao" trong bài kiểm tra, Đông Cửu vô cùng vui mừng, cầm nắm đường đỏ cuối cùng trong gia đình đưa cho Kiều Sơ Dương, tất nhiên là bị bà nội từ chối, đây vốn là chuyện giữa mấy đứa con nít, nếu như nhận đường đỏ liền có vẻ như mình tham lam.

    Càng như vậy Đông Cửu lại càng biết ơn Kiều Sơ Dương, mỗi lần có đồ ăn ngon hoặc đồ chơi gì đều cho Kiều Sơ Dương trước, ngay cả con ruột là Đại Ngưu cũng phải xếp đằng sau.

    Sau khi bước vào lớp 4, Kiều Sơ Dương càng nỗ lực học toán, trước đây vì kết quả học tập môn Toán rất kém nên không đậu được cấp 3. Dù có thế nào thì kiếp này cũng phải chữa khỏi môn toán "què chân" này, nền móng không vững, nền đất rung chuyển, những gì đang học bây giờ trông thì đơn giản, nhưng cũng cần phải nắm vững nó, nếu không sau này học kiến thức mới sẽ càng khó khăn hơn nhiều.
     
    bebobedauLove5my thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...