Chương 40: Thang Máy Hoạt Động
Đợi chừng hai giờ.
Dương Gian có thể xác định quỷ anh thật sự sẽ không trở lại.
Chuyện 1 nhà Vương Bân tạm thời coi như giải quyết, tuy còn để lại 1 mầm họa không nhỏ.
Hắn có chút đồng tình liếc mắt nhìn Vương San San.
Chính mình trở thành người ngự quỷ cũng là không có cách nào, tình huống ngay lúc đó nếu mình không trở thành người ngự quỷ, đã sớm chết trong wc, thế nhưng cô ta vốn có thể giống như những người khác được mình mang ra khỏi trường học, cuối cùng lại bị quỷ anh theo dõi.
"Bên kia tôi còn có việc, vừa nãy xin nghỉ ra ngoài, nếu chuyện ở đây đã xong, vậy tôi đi đây, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại thông báo, đương nhiên nếu là sự kiện linh dị, tôi sẽ phải thu lệ phí." Dương Gian đứng lên, chuẩn bị đón xe rời đi.
Vương Bân vội vàng nói: "Chuyện ngày hôm nay thực sự cảm ơn cậu, tôi thật không biết nên cảm ơn cậu thế nào mới phải. Như vậy đi, chừng nào cậu rảnh rỗi, tôi mời cậu ăn cơm?"
"Ăn cơm cũng không cần, miễn phải tiêu pha." Dương Gian nói: "Hơn nữa không nên ở chung với tôi nhiều, đỡ xảy ra những chuyện không hay."
Vương San San đột nhiên mở miệng nói: "Vậy tôi có thể đi theo cậu không?"
"Con gái, con nói cái gì vậy?" Vương Hải Yến vội vàng cầm tay con gái, chỉ lo cô sẽ chạy theo Dương Gian.
Bà cũng hiểu, bây giờ Dương Gian không đơn giản như trong tưởng tượng, đi theo hắn khẳng định sẽ còn gặp phải nguy hiểm.
Dương Gian cười nói: "Cậu cố gắng bồi cha mẹ đi, hôm nay họ vì chuyện của cậu cũng không dễ dàng chút nào.. Hơn nữa cậu nên rõ ràng tình huống của bản thân, coi như không bị quỷ anh kia nhìn chằm chằm, mạng của cậu cũng không dài."
"Tôi biết, nhưng tôi muốn đi cùng với cậu." Vương San San mở miệng nói, không có chút cấm kỵ nào, cũng không có chút ngượng ngùng của thiếu nữ, giống như cô đang nói 1 chuyện rất bình thường, tự nhiên.
"Không được, bây giờ cậu nên ở cùng với cha mẹ. Được rồi, cứ thế đi, tôi phải đi rồi."
Hắn làm sao có thể để Vương San San đi theo mình.
Bản thân có quỷ vực, gặp phải tình huống phiền phức có thể lập tức bỏ chạy, thêm 1 người còn phải thêm sức cứu giúp, quá hố mình.
Đi thôi đi thôi, tiền đã tới tay rồi.
Về siêu thị tiếp tục con đường bán mạng kiếm tiền.
"Người trẻ tuổi này rất không bình thường a." Vương Bân nhìn Dương Gian rời đi, không nhịn được cảm khái 1 câu.
Thế kỷ hai mươi mốt, cái gì trọng yếu nhất.
Nhân tài.
Dương Gian có tài cán đặc thù này, hơn nữa lại có đầu óc, tuy rằng kinh nghiệm xã hội không đủ, cũng là do hắn quá trẻ tuổi, chỉ cần cho hắn thời gian trưởng thành, ngày sau tuyệt đối là nhân vật nổi tiếng.
"Nếu con gái có thể làm bạn với hắn, ngược lại cũng là 1 lựa chọn tốt." Vương Bân âm thầm nghĩ.
Chỉ là người trẻ tuổi này dường như không có hứng thú với San San, dáng dấp con gái mình cũng không hề kém à.
Dương Gian này không phải thích chơi gay chứ?
Nếu như Dương Gian biết ông ta nghĩ như vậy nhất định sẽ quát lớn, mắt hủ mọc trên mặt sao.
Bản thân mình sắp chết rồi, làm gì có tâm tình yêu đương trai gái, tạo con cái cũng không kịp a.
Trở lại siêu thị.
Trong siêu thị, ngoại trừ phòng an ninh vẫn sáng đèn, các chỗ khác đều tối đen.
Lúc Dương Gian trở về, 1 vị bảo an khác là Lưu Cường đang cầm điện thoại di động nhàm chán chơi game.
"Sao bây giờ cậu mới về? Cậu đi bao lâu rồi, vừa tới đã xin nghỉ, còn tốt lúc trước tôi báo cáo với Lệ tỷ là cậu đi nhà cầu, bằng không bị mắng chắc." Lưu cường nói.
"Thật xin lỗi, gây phiền phức cho cậu, bạn học của tôi có chuyên gấp tìm tôi, vì thế mới trì hoãn 1 hồi, lần sau sẽ không như vậy." Dương Gian xin lỗi.
"Nhưng cậu về cũng đúng lúc. Sắp 12h rồi, đi tuần 1 vòng cuối cùng là có thể tắt đèn đi ngủ, sáng mai 8h30p còn phải đi làm đây." Lưu Cường nói xong để điện thoại di động xuống, chậm rãi xoay người ngáp một cái.
Dương Gian có chút khâm phục cái người tên Lưu Cường này, lá gan đúng là lớn, 1 mình cũng dám tuần tra trong cái siêu thị lớn như vậy.
Đổi lại là mình lúc trước, khẳng định không có can đảm này.
"Ký túc xá ở lầu trên, chúng ta tuần tra từ bãi đỗ xe dưới đất lên, thuận tiện tắt đèn, trực tiếp về ký túc xá ngủ, miễn phải vòng trở lại 1 chuyến." Lưu cường nói: "Nhớ cầm đèn pin cẩn thận."
"Đa tạ nhắc nhở." Dương Gian gật đầu, giơ đèn pin trong tay lên, đi tuần tra với Lưu Cường.
Tuy chỉ tính toán ở đây quan sát ba ngày, nhưng chuyện nên làm vẫn là phải làm tốt, không thể chần chừ.
Bởi vì không có làm ăn, bãi đỗ xe trống rỗng.
"Một hàng xe kia là của ai?" Đột nhiên, Dương Gian chỉ vào một loạt năm, sáu chiếc xe sang trọng nói: "Là người mất tích lưu lại sao?"
"Không phải, đây là xe của ông chủ, mỗi ngày đi 1 cái, ai biết trong nhà ông ta còn bao nhiêu chiếc. Được rồi, bãi đỗ xe không có gì, chúng ta đi tuần tra phía trên." Lưu cường nói.
Dương Gian lại quét mắt nhìn, bãi đỗ xe dưới lòng đất xác thực không có gì đặc biệt.
Nếu như thật có cái gì không đúng, khẳng định nhìn 1 cái là thấy.
Tiếp tục tuần tra tại tầng 1.
Cầm đèn pin sờ soạng vòng vo khắp nơi, không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ hơi tối, tất cả đều bình thường.
Đi thang máy tới tầng 2.
Nhưng lúc hắn tuần tra chưa tới 1 vòng đột nhiên nghe trên lầu trung tâm thương mại truyền tới tiếng nổ vang rền.
"Thanh âm gì vậy?"
Dương Gian giơ đèn pin trong tay rọi lên, nhưng không thể nhìn thấy gì.
Âm thanh dường như từ thang máy tầng 4 và tầng 5 truyền tới.
"Là âm thanh của thang máy vận chuyển, có thể do mấy người Lệ tỷ sử dụng xong quên không chốt. Mỗi thang máy đều có công tắc đơn độc, quên mất cũng là điều bình thường, ngược lại chúng ta trở thành người chùi đít thay họ." Lưu cường than vãn.
"Thật không? Đi tới xem sao." Dương Gian tò mò.
Lưu Cường nói: "Gấp cái gì, từ từ mà đi, đi lầu 3 lượn 1 vòng trước, sau đó lại tới lầu 4, chỗ này có camera, vạn nhất bị người ta nhìn thấy chúng ta lười biếng sẽ bị trừ tiền lương, nếu như ăn trộm bị phát hiện, nhất định sẽ bị sa thải."
"..."
Dương Gian cảm giác, suy nghĩ của Lưu Cường cứng nhắc, không linh hoạt.
Cũng được, từ từ đi thì từ từ, ngược lại trong siêu thị không có người, có tình huống gì không quan hệ với mình.
Hai người chầm chậm dạo xong tầng 3, đến tầng 4 quay 1 vòng, cuối cùng mới tới chỗ thang máy.
Thang máy trong siêu thị không phải tự động lên xuống mà là thang máy tự dìu, là hình thức vận chuyển bánh xích.
"Cậu xem, tôi nói không có sao mà, là nguồn điện thang máy quên đóng, được rồi, đi thôi." Lưu Cường đi tới, đóng nguồn điện của thang máy lại.
Dương Gian cũng không nhiều lời, chỉ mong là bản thân hắn đa nghi.
Đi thang máy lên tầng 5.
Lần này không phải ảo giác.
Cái mùi xác thối nhàn nhạt kia lại tới rồi.
Tràn ngập trong không khí, không thể bỏ qua được.
Lúc trước trong tầng 3 vẫn không thể ngửi được hương vị này.
"Tầng 5, có điểm không đúng.." Dương Gian cầm đèn pin, đi theo Lưu Cường dạo 1 vòng.
Ngoại trừ những cửa hàng đóng cửa cùng với 1 ít giá hàng bên ngoài, không hề có thứ gì.
Tất cả đều rất bình tĩnh.
Nhưng khi Dương Gian đi ngang qua một cửa hàng bán quần áo, đèn pin trong tay hắn chiếu 1 cái.
Bên trong là từng bộ thân thể người mẫu nhựa, tàn khuyết không đầy đủ, giống như ban ngày, không có thay đổi.
"Tất cả bình thường, về ngủ." Lưu Cường ngáp một cái.
"Được rồi."
Dương Gian thu ánh mắt, cùng Lưu Cường theo con đường rời khỏi khu vực bán hàng tiến vào ký túc xá.
Trên đường, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì hỏi; "Đúng rồi, thang máy ở tầng 4 không đóng lại thì nó vẫn nên vận chuyển mới đúng, tại sao lúc trước chúng ta đi không thấy nó chuyển động?"
"Đó là do cảm ứng, có người đi qua mới có thể động, không có ai thì không chuyển động." Lưu cường trả lời.
"Nếu là cảm ứng, nói cách khác, vừa nãy thang máy đột nhiên vận chuyển là vì thang máy đang có người dùng? Nhưng trong siêu thị ngoại trừ chúng ta, không có người thứ 3, vậy là ai đang dùng thang máy?" Dương Gian thắc mắc.
Lưu cường đáp; "Có thể là trục trặc, nếu như có người, lúc trước tôi kiểm tra đã thấy rồi mới đúng."
Dương Gian nhíu mày, nghĩ phải trở về điều tra 1 hồi, nhưng cảm giác không cần phải như thế, hay là chờ ngày mai ông chủ tới rồi xem lại.
Vào lúc Dương Gian cùng Lưu Cường trở về ký túc xá ngủ.
Trong siêu thị lại truyền tới âm thanh rầm rầm nhỏ nhẹ.
Tay vịn thang máy lần thứ hai bắt đầu vận chuyển.
Thang máy tầng 5 xuống tầng 4 đột nhiên sáng đèn nguồn điện, sau đó chậm rãi vận hành.
Ước chừng qua một phút, thang máy ngừng.
Thế nhưng thang máy từ tầng 4 xuống tầng 3 lại bắt đầu vận hành.
Rầm rầm..
Vận chuyển chỉ chốc lát lại ngừng.
Sau đó là thang máy từ tầng 3 xuống tầng 2 lại vận chuyển.
Cuối cùng.
Thang máy đi xuống tầng 1 vận chuyển chốc lát, tất cả trong trung tâm thương mại lại khôi phục sự yên tĩnh.
Dương Gian có thể xác định quỷ anh thật sự sẽ không trở lại.
Chuyện 1 nhà Vương Bân tạm thời coi như giải quyết, tuy còn để lại 1 mầm họa không nhỏ.
Hắn có chút đồng tình liếc mắt nhìn Vương San San.
Chính mình trở thành người ngự quỷ cũng là không có cách nào, tình huống ngay lúc đó nếu mình không trở thành người ngự quỷ, đã sớm chết trong wc, thế nhưng cô ta vốn có thể giống như những người khác được mình mang ra khỏi trường học, cuối cùng lại bị quỷ anh theo dõi.
"Bên kia tôi còn có việc, vừa nãy xin nghỉ ra ngoài, nếu chuyện ở đây đã xong, vậy tôi đi đây, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại thông báo, đương nhiên nếu là sự kiện linh dị, tôi sẽ phải thu lệ phí." Dương Gian đứng lên, chuẩn bị đón xe rời đi.
Vương Bân vội vàng nói: "Chuyện ngày hôm nay thực sự cảm ơn cậu, tôi thật không biết nên cảm ơn cậu thế nào mới phải. Như vậy đi, chừng nào cậu rảnh rỗi, tôi mời cậu ăn cơm?"
"Ăn cơm cũng không cần, miễn phải tiêu pha." Dương Gian nói: "Hơn nữa không nên ở chung với tôi nhiều, đỡ xảy ra những chuyện không hay."
Vương San San đột nhiên mở miệng nói: "Vậy tôi có thể đi theo cậu không?"
"Con gái, con nói cái gì vậy?" Vương Hải Yến vội vàng cầm tay con gái, chỉ lo cô sẽ chạy theo Dương Gian.
Bà cũng hiểu, bây giờ Dương Gian không đơn giản như trong tưởng tượng, đi theo hắn khẳng định sẽ còn gặp phải nguy hiểm.
Dương Gian cười nói: "Cậu cố gắng bồi cha mẹ đi, hôm nay họ vì chuyện của cậu cũng không dễ dàng chút nào.. Hơn nữa cậu nên rõ ràng tình huống của bản thân, coi như không bị quỷ anh kia nhìn chằm chằm, mạng của cậu cũng không dài."
"Tôi biết, nhưng tôi muốn đi cùng với cậu." Vương San San mở miệng nói, không có chút cấm kỵ nào, cũng không có chút ngượng ngùng của thiếu nữ, giống như cô đang nói 1 chuyện rất bình thường, tự nhiên.
"Không được, bây giờ cậu nên ở cùng với cha mẹ. Được rồi, cứ thế đi, tôi phải đi rồi."
Hắn làm sao có thể để Vương San San đi theo mình.
Bản thân có quỷ vực, gặp phải tình huống phiền phức có thể lập tức bỏ chạy, thêm 1 người còn phải thêm sức cứu giúp, quá hố mình.
Đi thôi đi thôi, tiền đã tới tay rồi.
Về siêu thị tiếp tục con đường bán mạng kiếm tiền.
"Người trẻ tuổi này rất không bình thường a." Vương Bân nhìn Dương Gian rời đi, không nhịn được cảm khái 1 câu.
Thế kỷ hai mươi mốt, cái gì trọng yếu nhất.
Nhân tài.
Dương Gian có tài cán đặc thù này, hơn nữa lại có đầu óc, tuy rằng kinh nghiệm xã hội không đủ, cũng là do hắn quá trẻ tuổi, chỉ cần cho hắn thời gian trưởng thành, ngày sau tuyệt đối là nhân vật nổi tiếng.
"Nếu con gái có thể làm bạn với hắn, ngược lại cũng là 1 lựa chọn tốt." Vương Bân âm thầm nghĩ.
Chỉ là người trẻ tuổi này dường như không có hứng thú với San San, dáng dấp con gái mình cũng không hề kém à.
Dương Gian này không phải thích chơi gay chứ?
Nếu như Dương Gian biết ông ta nghĩ như vậy nhất định sẽ quát lớn, mắt hủ mọc trên mặt sao.
Bản thân mình sắp chết rồi, làm gì có tâm tình yêu đương trai gái, tạo con cái cũng không kịp a.
Trở lại siêu thị.
Trong siêu thị, ngoại trừ phòng an ninh vẫn sáng đèn, các chỗ khác đều tối đen.
Lúc Dương Gian trở về, 1 vị bảo an khác là Lưu Cường đang cầm điện thoại di động nhàm chán chơi game.
"Sao bây giờ cậu mới về? Cậu đi bao lâu rồi, vừa tới đã xin nghỉ, còn tốt lúc trước tôi báo cáo với Lệ tỷ là cậu đi nhà cầu, bằng không bị mắng chắc." Lưu cường nói.
"Thật xin lỗi, gây phiền phức cho cậu, bạn học của tôi có chuyên gấp tìm tôi, vì thế mới trì hoãn 1 hồi, lần sau sẽ không như vậy." Dương Gian xin lỗi.
"Nhưng cậu về cũng đúng lúc. Sắp 12h rồi, đi tuần 1 vòng cuối cùng là có thể tắt đèn đi ngủ, sáng mai 8h30p còn phải đi làm đây." Lưu Cường nói xong để điện thoại di động xuống, chậm rãi xoay người ngáp một cái.
Dương Gian có chút khâm phục cái người tên Lưu Cường này, lá gan đúng là lớn, 1 mình cũng dám tuần tra trong cái siêu thị lớn như vậy.
Đổi lại là mình lúc trước, khẳng định không có can đảm này.
"Ký túc xá ở lầu trên, chúng ta tuần tra từ bãi đỗ xe dưới đất lên, thuận tiện tắt đèn, trực tiếp về ký túc xá ngủ, miễn phải vòng trở lại 1 chuyến." Lưu cường nói: "Nhớ cầm đèn pin cẩn thận."
"Đa tạ nhắc nhở." Dương Gian gật đầu, giơ đèn pin trong tay lên, đi tuần tra với Lưu Cường.
Tuy chỉ tính toán ở đây quan sát ba ngày, nhưng chuyện nên làm vẫn là phải làm tốt, không thể chần chừ.
Bởi vì không có làm ăn, bãi đỗ xe trống rỗng.
"Một hàng xe kia là của ai?" Đột nhiên, Dương Gian chỉ vào một loạt năm, sáu chiếc xe sang trọng nói: "Là người mất tích lưu lại sao?"
"Không phải, đây là xe của ông chủ, mỗi ngày đi 1 cái, ai biết trong nhà ông ta còn bao nhiêu chiếc. Được rồi, bãi đỗ xe không có gì, chúng ta đi tuần tra phía trên." Lưu cường nói.
Dương Gian lại quét mắt nhìn, bãi đỗ xe dưới lòng đất xác thực không có gì đặc biệt.
Nếu như thật có cái gì không đúng, khẳng định nhìn 1 cái là thấy.
Tiếp tục tuần tra tại tầng 1.
Cầm đèn pin sờ soạng vòng vo khắp nơi, không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ hơi tối, tất cả đều bình thường.
Đi thang máy tới tầng 2.
Nhưng lúc hắn tuần tra chưa tới 1 vòng đột nhiên nghe trên lầu trung tâm thương mại truyền tới tiếng nổ vang rền.
"Thanh âm gì vậy?"
Dương Gian giơ đèn pin trong tay rọi lên, nhưng không thể nhìn thấy gì.
Âm thanh dường như từ thang máy tầng 4 và tầng 5 truyền tới.
"Là âm thanh của thang máy vận chuyển, có thể do mấy người Lệ tỷ sử dụng xong quên không chốt. Mỗi thang máy đều có công tắc đơn độc, quên mất cũng là điều bình thường, ngược lại chúng ta trở thành người chùi đít thay họ." Lưu cường than vãn.
"Thật không? Đi tới xem sao." Dương Gian tò mò.
Lưu Cường nói: "Gấp cái gì, từ từ mà đi, đi lầu 3 lượn 1 vòng trước, sau đó lại tới lầu 4, chỗ này có camera, vạn nhất bị người ta nhìn thấy chúng ta lười biếng sẽ bị trừ tiền lương, nếu như ăn trộm bị phát hiện, nhất định sẽ bị sa thải."
"..."
Dương Gian cảm giác, suy nghĩ của Lưu Cường cứng nhắc, không linh hoạt.
Cũng được, từ từ đi thì từ từ, ngược lại trong siêu thị không có người, có tình huống gì không quan hệ với mình.
Hai người chầm chậm dạo xong tầng 3, đến tầng 4 quay 1 vòng, cuối cùng mới tới chỗ thang máy.
Thang máy trong siêu thị không phải tự động lên xuống mà là thang máy tự dìu, là hình thức vận chuyển bánh xích.
"Cậu xem, tôi nói không có sao mà, là nguồn điện thang máy quên đóng, được rồi, đi thôi." Lưu Cường đi tới, đóng nguồn điện của thang máy lại.
Dương Gian cũng không nhiều lời, chỉ mong là bản thân hắn đa nghi.
Đi thang máy lên tầng 5.
Lần này không phải ảo giác.
Cái mùi xác thối nhàn nhạt kia lại tới rồi.
Tràn ngập trong không khí, không thể bỏ qua được.
Lúc trước trong tầng 3 vẫn không thể ngửi được hương vị này.
"Tầng 5, có điểm không đúng.." Dương Gian cầm đèn pin, đi theo Lưu Cường dạo 1 vòng.
Ngoại trừ những cửa hàng đóng cửa cùng với 1 ít giá hàng bên ngoài, không hề có thứ gì.
Tất cả đều rất bình tĩnh.
Nhưng khi Dương Gian đi ngang qua một cửa hàng bán quần áo, đèn pin trong tay hắn chiếu 1 cái.
Bên trong là từng bộ thân thể người mẫu nhựa, tàn khuyết không đầy đủ, giống như ban ngày, không có thay đổi.
"Tất cả bình thường, về ngủ." Lưu Cường ngáp một cái.
"Được rồi."
Dương Gian thu ánh mắt, cùng Lưu Cường theo con đường rời khỏi khu vực bán hàng tiến vào ký túc xá.
Trên đường, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì hỏi; "Đúng rồi, thang máy ở tầng 4 không đóng lại thì nó vẫn nên vận chuyển mới đúng, tại sao lúc trước chúng ta đi không thấy nó chuyển động?"
"Đó là do cảm ứng, có người đi qua mới có thể động, không có ai thì không chuyển động." Lưu cường trả lời.
"Nếu là cảm ứng, nói cách khác, vừa nãy thang máy đột nhiên vận chuyển là vì thang máy đang có người dùng? Nhưng trong siêu thị ngoại trừ chúng ta, không có người thứ 3, vậy là ai đang dùng thang máy?" Dương Gian thắc mắc.
Lưu cường đáp; "Có thể là trục trặc, nếu như có người, lúc trước tôi kiểm tra đã thấy rồi mới đúng."
Dương Gian nhíu mày, nghĩ phải trở về điều tra 1 hồi, nhưng cảm giác không cần phải như thế, hay là chờ ngày mai ông chủ tới rồi xem lại.
Vào lúc Dương Gian cùng Lưu Cường trở về ký túc xá ngủ.
Trong siêu thị lại truyền tới âm thanh rầm rầm nhỏ nhẹ.
Tay vịn thang máy lần thứ hai bắt đầu vận chuyển.
Thang máy tầng 5 xuống tầng 4 đột nhiên sáng đèn nguồn điện, sau đó chậm rãi vận hành.
Ước chừng qua một phút, thang máy ngừng.
Thế nhưng thang máy từ tầng 4 xuống tầng 3 lại bắt đầu vận hành.
Rầm rầm..
Vận chuyển chỉ chốc lát lại ngừng.
Sau đó là thang máy từ tầng 3 xuống tầng 2 lại vận chuyển.
Cuối cùng.
Thang máy đi xuống tầng 1 vận chuyển chốc lát, tất cả trong trung tâm thương mại lại khôi phục sự yên tĩnh.
Last edited by a moderator: