Ngôn Tình [Edit] Alpha Có Tinh Thần Thể Là Mèo Cũng Vẫn Là Alpha - Thôn Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ngoclam2kar1, 29 Tháng năm 2023.

  1. ngoclam2kar1

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Alpha Có Tinh Thần Thể Là Mèo Cũng Vẫn Là Alpha

    Tác giả: Thôn Ngư

    Editor: Ngoclam2kar1

    Thể loại: Ngôn tình, Tương lai tinh tế, ABO, ngọt sủng

    Tình trạng: Dừng edit

    Văn án

     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng bảy 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. ngoclam2kar1

    Bài viết:
    0
    Chương 1.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành phố Nam Đảo, Viện điều dưỡng Hải Giác.

    Trong phòng hội nghị, trên màn hình là một đoạn video ngắn.

    Bầu trời ảm đạm màu xám tro làm ánh sáng trong video vô cùng mơ hồ, làn sóng âm trầm vỗ rì rào vào bờ biển, tưởng như sắp có quái vật chuẩn bị xé nát đêm tối, bơi vào bờ.

    Một chiếc thuyền thăm dò cỡ lớn đang chầm chậm vào bến.

    Trong theo dõi, trên mui thuyền một đám binh sĩ đột nhiên dừng trò chuyện, phảng phất nhìn thấy thứ gì khiến cho bọn họ vô cùng hoảng sợ, chỉ nghe thấy hai tiếng hỗn loạn thét lớn:

    "Trở về khoang thuyền!"

    "Mau hạ thuyền nhỏ!"

    Nhưng mọi hành động vẫn quá chậm, một giây sau cả chiếc thuyền liền kịch liệt rung lắc, ngay sau đó, liền phảng phất bị quái vật dưới đáy biển bẻ ngang, đứt gãy, thuyền ầm ầm vỡ tan.

    Trong video chỉ còn lại tiếng gào thét mà kinh cả người:

    "Mau gọi trợ giúp!"

    * * *

    Đoạn video này, đã bị xem đi xem lại hai mươi mấy lần, nhưng mà mỗi một lần đều sẽ cho người ta cảm thấy cực kỳ chấn động.

    Nếu như lấy ảnh chụp cắt ra từ video không ngừng phóng to, phóng to, sẽ nhìn thấy trong bóng tối:

    Lúc 1 phút 20 giây, một cánh tay trắng bệch bắt được mạn thuyền.

    Thứ mà họ gọi là quái vật dưới đáy biển, chỉ là một "người".

    Năm 3036, con người có một loại sức mạnh gọi là tinh thần lực, kể cả khi tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, vẫn rất khó để tưởng tượng được, trên thế giới tồn tại "người" có thể dùng tay không để xé nát thuyền bọc thép.

    - - Như vậy, còn được coi là con người sao?

    Trong phòng giám sát, hoàn toàn yên tĩnh.

    Cuối cùng, một người mặc áo blue trắng đeo kính cận mở lời phá vỡ trầm mặc:

    "Hắn không còn nhân tính."

    "Chúng ta nên cho hắn cái chết nhân đạo."

    Người đàn ông bên cạnh cũng hoảng sợ:

    "Cấm khu cách trung tâm thành phố quá gần, quá nguy hiểm, chúng ta không thể giữ lại 001!"

    Tiếng nói vừa dứt, đối diện hắn, một người tóc đầu đinh mặc đồ quân đội Alpha lại cười lạnh một tiếng, "Các ngươi nói thì đơn giản, có biết rằng giết chết hắn khó như thế nào không?"

    Trong phòng giám sát mùi thuốc súng nồng nặc.

    Từ nửa năm trước, trong Viện điều dưỡng, sau khi bệnh nhân 001 tỉnh dậy, những tranh cãi thế này đã kéo dài ròng rã nửa tháng. Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều biết thân phận 001 thần bí, chỉ nghe mệnh lệnh trực tiếp từ Liên Bang, nên không phàn nàn gì.

    Nhưng từ khi xuất hiện nhiều sự cố không mong muốn, sự nguy hiểm của 001 vượt quá trí tưởng tượng của con người, sợ hãi càng ngày càng tăng kéo theo áp lực tinh thần cực độ, trong Viện điều dưỡng liền bắt đầu xảy ra mâu thuẫn.

    Một bên muốn cho 001 cái chết nhân đạo, đem nguy hiểm giảm đến mức nhỏ nhất, cũng càng không hiểu vì sao Liên Bang muốn giữ lại vật thể nguy hiểm như vậy. Một bên thì tuyệt đối không đồng ý, cho rằng nhất thiết phải nghe theo mệnh lệnh của Liên Bang, ngoài ra không chịu nói gì thêm, càng thêm giữ kín thân phận của 001.

    Nghe tiếng cãi vã, tóc đã ngả xám viện trưởng Khâu nhìn làn mưa xối xả ngoài cửa số.

    Hắn nhớ lại đêm mưa mười năm trước.

    Mười năm trước, viện trưởng Khâu lúc ấy vẫn chỉ là "bảo vệ".

    Khi đó, viện trưởng Khâu mới được khẩn cấp điều đi từ Viện nghiên cứu, cũng là hắn lần đầu tiên nhìn thấy 001.

    Ngay lúc đó viện trưởng Khâu kinh ngạc phát hiện, người mà sau này mình muốn trông giữ, là Liên Bang định hải thần châm, là Liên Bang tiền nhiệm lãnh tụ, Chúc Diên.

    Nhưng là, mọi người đều gọi hắn "Nguyên Huân".

    Nguyên Huân còn có nghĩa là "thành tích đầu tiên", từ các khu vực đầy ô nhiễm vật, để cho Liên Bang phát triển "thành tích đầu tiên", dần dần, mọi người không còn gọi thẳng tên của hắn, mà gọi "Nguyên Huân".

    Đến nay, hầu hết nhân dân Liên Bang cho rằng, mười năm qua Nguyên Huân chỉ là ẩn cư, tại căn cứ nào đó tĩnh dưỡng vết thương cũ.

    Thế nhưng không ai ngờ rằng, đêm mưa mười năm trước, là lần cuối cùng nhìn thấy Nguyên Huân.

    Cao lớn nam nhân vừa xuất hiện, liền bị vô số vũ khí ngắm bắn.

    Viện trưởng Khâu ở trong góc, nhìn thấy Nguyên Huân bình tĩnh mà cởi bao tay.

    Dưới lớp vải mỏng, mạch máu xanh trắng, nhưng lại tràn đầy lực lượng khủng bố.

    Răng nanh của hắn mọc lên, tóc ngắn bạch kim thong thả mà quỷ dị dài ra, ánh mắt mỹ lệ xám lam theo thời gian trôi qua dần trở nên đen kịt một màu, mà từ phần eo bụng trở xuống, theo sự di chuyển, bắt đầu xuất hiện những mảnh vảy cá lấp lánh ánh sáng.

    Một sinh vật đan xen giữa người và quái vật, quỷ dị mà mỹ lệ.

    Dường như chỉ có thể nhìn thấy ở trong những truyền thuyết cổ xưa mà thần bí.

    Hắn bình tĩnh đi vào một tòa to lớn lồng sắt, ra mệnh lệnh cuối cùng: "Đi góc biển ngục giam."

    Tại đêm mưa mười năm trước, một tòa sắt thép lồng giam cực kỳ to lớn được máy bay trực thăng bí mật vận chuyển, được đội quân năm trăm bộ đội đặc chủng hộ tống, đưa đến góc biển ngục giam.

    Ai cũng không tưởng tượng nổi, bên trong lồng sắt, tiếng đập bang bang vang vọng, phảng phất như có dã thú ở bên trong giãy giụa, đang nhốt một thực thể như thế nào.

    Toàn bộ khu vực đá ngầm phía Bắc thành phố Nam Đảo và khu vực biển bị phong tỏa, trở thành "Cấm khu", thiết trí vô thời hạn cấm biển.

    3025 năm -3035 năm, khu hải vực u tối này không còn bất kỳ động tĩnh nào.

    Góc biển ngục giam dần dần trở thành Viện điều dưỡng Hải Giác, năm đó bảo vệ cũng trở thành "viện trưởng Khâu".

    Cho đến tháng trước, một tiếng còi báo động chói tai như muốn xé nát trời xanh.

    Hắn thức tỉnh.

    Mười năm, tinh thần lực bạo động đã đem Liên Bang truyền kỳ, trở thành một con quái vật đáng sợ.

    Nhưng mà, hết thảy chú định mọi việc trên chỉ có thể là tối cao cơ mật, thân phận của 001, tính cả lịch sử của Viện điều dường, cùng nhau bị phủ bụi, bị lãng quên.
     
    Senhthankinh7, Thiên TúcLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2023
  4. ngoclam2kar1

    Bài viết:
    0
    Chương 1.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tranh cãi vẫn còn tiếp tục.

    "Mặc kệ thân phận quá khứ của hắn là gì, có cống hiến ra sao, bây giờ, hắn còn được coi là người không?"

    Vừa nói xong, đối diện một đám mặc quân phục Alpha bỗng nhiên đứng dậy, đứng đầu Alpha trên mặt gân xanh nổi lên, suýt nữa rút súng, không khí giương cung bạt kiếm, viện trưởng Khâu bình tĩnh mở miệng: "Một lúc nữa chuyên gia ở thành phố Yến sẽ đến, đừng tranh cãi."

    Phòng hội nghị bỗng yên tĩnh lại.

    Tất cả mọi người đều biết, cãi nhau đến máu chảy đầu rơi cũng không có tác dụng gì, bọn họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh tối cao từ Liên Bang, nhưng áp lực tinh thần quá lớn, cảm xúc cũng cần xả ra.

    Mọi người đều đi về.

    Trong phòng hội nghị chỉ còn lại có tóc muối tiêu viện trưởng Khâu.

    Hắn thở dài một hơi, vừa mới thu tầm mắt lại, chợt muốn rời đi, hình ảnh trong video theo dõi bỗng nhiên thay đổi.

    Ánh mắt của Viện trưởng Khâu bỗng nhiên khựng lại.

    Vì trên màn hình xuất hiện một bóng người.

    Cách nhau mười năm, nhưng Khâu viện trưởng vẫn có thể nhận ra người này từ ánh mắt đầu tiên.

    Thân hình của hắn so với người bình thường càng thêm cao lớn, nước mưa tí tách rơi trên người, sau tai, màu lam nhạt nửa trong suốt mang cá hé mở, phập phồng.

    Càng thêm ghê người là, dưới mái tóc trắng đang tí tách nhỏ nước, là một cái đuôi cá vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm.

    Dường như nhận thấy được có người đang nhìn, hắn quay đầu, đường cong khuôn mặt hoàn mỹ.

    Chẳng qua --

    Trong con mắt của hắn, không có đồng tử.

    Một màu đen tối mịt mù.

    Nhìn nhau qua màn hình theo dõi, viện trưởng Khâu liền sững sờ tại chỗ, hắn bỗng sợ hãi nhớ tới câu nói vừa rồi:

    "Bây giờ hắn có còn được coi là người không?"

    "Tư tư" Một tiếng, tín hiệu biến mất, video sập nguồn.

    Trong phòng yên tĩnh một giây, ngay sau đó, cảnh báo không quân chói tai vang lên!

    Người khác không biết, viện trưởng Khâu lại biết, thành lập Cấm khu, thậm chí là toàn bộ Viện điều dưỡng, không phải là vì bảo vệ 001, mà là vì bảo vệ tất cả mọi người bên ngoài.

    Nhất định không thể cho hắn đi khỏi nơi này!

    "Nhanh! Toàn bộ khu vực xung quanh khẩn cấp sơ tán!"

    "Mau đón chuyên gia thành phố Yến tới Viện điều dưỡng! Cần làm 001 bình tĩnh lại!"

    * * *

    * * *

    Ngày xuân mưa như trút nước, Viện điều dưỡng Hải Giác, Khoa cấp cứu, ánh đèn sáng lên.

    Từ thế kỷ 30, tinh thần lực, tinh thần thể được phát hiện, tiềm năng của con người được khai phá đến mức tận cùng. Nhưng mà theo sau đó, là bệnh tật.

    Tinh thần cực càng mạnh, khả năng bị tinh thần lực bạo động càng cao. Khi tinh thần lực bạo động tới một mức độ nhất định, người đó liền sẽ dần dần bị cuồng hóa, trong vòng mười năm ngắn ngủi sẽ đối mặt cái chết. Thật không may, người tài - lực lượng nòng cốt của một quốc gia, đặc biệt là binh lính ở khu tiền tuyến, do phải đối mặt với khu vực ô nhiễm nặng, do đó có khả năng bị tinh thần lực bạo động rất cao. Từ đó, trị liệu sư, viện điều dưỡng theo thời thế mà sinh.

    Viện điều dưỡng Hải Giác chuyên thu nhận cứu trị người bệnh cuồng hóa nguy hiểm nhất, cực đoan nhất trên toàn Liên Bang.

    Lúc này, tại khoa cấp cứu, các trị liệu sư Alpha đang ở phòng nghỉ trò chuyện, không biết nói tới tới cái gì, bọn hắn bỗng nhìn qua cửa sổ thủy tinh, đồng loạt nhìn về một bóng người.

    Phần lớn Alpha đều mạnh mẽ cứng rắn, nhưng không thể nghi ngờ Thư Đường chính là ngoại lệ, đôi mắt của nàng là một đôi mắt mèo, to tròn ngập nước, đuôi mắt hơi nhếch lên. Khuôn mặt phấn hồng như cành hoa xuân đầu mùa, đẹp như là hạt sương lăn trên cánh hoa hải đường.

    - - Nói như thế nào nhỉ, nhìn vô cùng giống Omega.

    Nhưng mà trên thực tế, Thư Đường không chỉ là Alpha, vẫn là tinh thần lực Alpha, do đó vượt lên một đám độc thân Alpha, được Liên Bang làm mai cho một người ưu tú Omega.

    Điều này thực sự khiến người khác không nhịn được ghen ghét.

    Có A không nén được sự ghen tị, "Trông nàng như thế kia, chắc gì tiểu O đã thích?"

    "Hơn nữa hoàn cảnh gia đình khác biệt, nhà nàng so với vị hôn phu chính là ngọn cỏ ven đường, sao so được với mây."

    "Nhưng mà nghe nói, vị hôn phu của nàng cơ thể không tốt lắm, biết đâu vì quá ốm yếu, nên mới chọn nàng?"

    * * *

    Thư Đường không nghe thấy tiếng trò chuyện, chỉ chú ý tới mấy Alpha ở khoa cấp cứu đang nhìn nàng.

    Nàng cất áo blue trắng, xuyên qua đám người, đi ra khỏi khoa cấp cứu, khuôn mặt tinh xảo khiến nàng và xung quang Alpha không hợp nhau, giống như giữa một rừng cây sắt, lạc vào một đóa hoa hải đường.

    Hoa hải đường: Bọn họ nhìn nàng chằm chằm nàng làm gì, nàng buổi sáng hôm nay chỉ là ở căn tin mua nhiều hơn bình thường hai cái chân gà thôi, muốn trách thì phải trách bọn họ dáng người quá cao, không thể từ dưới khuỷu tay người khác chui qua để cướp cơm a?

    Đây là Thư Đường xuyên qua năm thứ hai mươi, nàng sớm đã quen với việc mọi người xung quanh thường xuyên kỳ quái nhìn nàng.

    Lúc mới xuyên không, Thư Đường cũng không biết nàng là giới tính nào trong ba loại ABO --

    Bởi vì nghe nói phải chờ tới 16 tuổi mới bắt đầu phân hóa.

    Thế giới ABO, mỗi một đứa trẻ, đều giống như mở blind box.

    Nhưng mà, mặc kệ là A vẫn là O, hồi nhỏ đều sẽ biểu hiện xu hướng phân hóa thông qua tính cách.

    Tiểu O tính cách thường điềm đạm, ưa thích vẽ tranh đọc sách. Tiểu A thì thích đánh nhau, kéo bè kéo cánh. Beta thì càng dễ phân biệt -- Chỉ cần ngươi không nhớ được đứa trẻ này tên là gì, hắn tám phần là Beta.

    Thư Đường vừa ra đời liền không hợp với những đứa trẻ Alpha khác, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, tỉnh lại liền phơi nắng, tư thế ngậm núm vú cao su cũng mười phần nhã nhặn, giữa một đống hoạt bát náo động A, mềm mềm nho nhỏ, không ham thích đấm đá, cũng không ham thích chạy lên chạy xuống.

    Mọi người trong gia đình nói chuyện với nàng đều sợ nói lớn tiếng sẽ dọa khóc nàng.

    Đi học lớp mầm non, nàng cũng không thích đấm đá bạn bè, cũng không thích cùng bạn cùng lớp xé áo dựt tóc, so với luôn luôn gây chuyện Alpha khác nhau một trời một vực.

    Theo nàng từ từ lớn lên, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhỏ càng lớn càng đẹp, giới tính thì càng dễ đoán.

    Hàng xóm hai cái tiểu A, năm nào cũng vì cãi nhau lớn lên ai sẽ cưới nàng mà đánh một trận.

    Thư Đường mỗi lần tan học đi ngang qua bọn hắn, đều sẽ vô cùng phấn khởi mà hô: Đánh nhau! Đánh nhau!

    Tóm lại, mặc kệ là giao viên, phụ huynh, vẫn là người qua đường, đều cảm thấy sau này nàng sẽ là ngọt ngào tiểu O.

    Nghe nói O mẫn cảm tinh tế, sức chiến đấu vô cùng yếu ớt, nhưng mà tế bào nghệ thuật phát triển.

    Nhưng mà, từ nhỏ Thư Đường đã cảm giác mình là Beta, bởi vì nàng không hiếu chiến, cũng không mẫn cảm, lại rất nhiệt tình yêu thích hòa bình, trên người cũng không mọc thêm vật thể lạ, nhìn lên nhìn xuống cũng giống bình thường beta.

    Mãi đến tận khi 16 tuổi phân hóa, Thư Đường có kết quả kiểm tra, tinh thần lực SSS Alpha.

    Tên gọi tắt: Siêu cấp vô địch A.

    Mẹ Thư Đường là điển hình Omega, khi biết Thư Đường đột nhiên biến thành A, trực tiếp khóc ngất.

    Mọi người trong gia đình không cảm thấy Thư Đường lớn lên giống Omega, tính cách giống Beta có vấn đề gì, cũng không cảm thấy trong nhà có Alpha như Thư Đường là sỉ nhục -- Bởi vì cho đến nay, bố mẹ Thư Đường vẫn thường xuyên quên mất Thư Đường là Alpha.

    Mãi đến tận mấy tháng trước đây, Thư Đường được Liên Bang ghép đôi Omega.

    Mọi người trong gia đình đều hài lòng với kết quả ghép đôi, cũng không phải do điều kiện gia đình đối phương rất tốt, mà bởi vì nghe nói đối phương gió thổi qua liền ngã, tính cách cũng rất dịu dàng, so với O khác cũng coi là yếu đuối không thể tự lo liệu.

    Đúng vậy, mọi người trong gia đình đều nhất trí cho rằng: Thư Đường không thể gả cho một cái tính cách cứng rắn đối tượng, bởi vì nàng trông rất dễ bị bắt nạt.

    Thư Đường vô số lần sửa đúng: Không phải, là ta cưới hắn a!

    Nhưng mà không ai để ý nàng.

    Thư Đường được phân phối đến Omega bị tinh thần lực nghiêm trọng tổn thương, vừa lúc, hắn nằm viện tại Viện điều dưỡng Hải Giác.

    Phải biết rằng, Omega được bảo vệ rất tỉ mỉ, muốn gặp mặt là rất khó.

    Cho nên, sau khi biết đối phương nằm viện ở Viện điều dưỡng, Thư Đường liền bị thúc giục đi "hẹn hò".

    Thư Đường cũng cho rằng việc này không nên chậm trễ, quyết định gặp hắn một lần.

    Nhưng là --

    Thư Đường hôm nay, là dự định cùng đối phương hủy bỏ gen ghép đôi.

    Nàng che ô, đi dọc theo đường nhỏ, đi vào sâu phía trong Viện điều dưỡng.

    Viện điều dưỡng Hải Giác, dựa theo mức độ nguy hiểm, chia ra từ khu 1 đến khu 11, chỗ làm việc của Thư Đường ngay tại khu 11 khoa cấp cứu.

    Nàng thực tập ở viện điều dưỡng được 3 tháng, trừ khoa cấp cứu liền đi qua mỗi nhà ăn và siêu thị, đây là lần đầu tiên đi đến khu khác.

    Khu 1 cùng những khu khác là hoàn toàn độc lập, khu này càng gần bờ biển. Tòa nhà đồ sộ trong mưa gió nhìn qua vô cùng âm trầm bí bách, liên tục có binh lính mặc áo đen đi lại tuần tra, cũng có người vội vàng ra ngoài rút lui, mọi thứ đều ngay ngắn trật tự, đề phòng nghiêm ngặt.

    Ở ngoài lối vào, có hai hàng binh sĩ canh gác.

    Thư Đường nghĩ thầm đây cũng quá khoa trương.

    Nàng móc ra in "01" thẻ nhập khẩu, đi vào.
     
    Senhthankinh7, Thiên TúcLieuDuong thích bài này.
  5. ngoclam2kar1

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Sinh cau mày nhìn thời gian --

    Hiện tại, tính từ lúc không quân cảnh báo đã qua 15 phút.

    Trần Sinh là quân bộ điều tới Thượng tá, lúc trước hắn làm việc tại Nguyên Huân bí thư đoàn, đối Nguyên Huân trung thành và tận tâm, hắn là một trong số ít những người biết chuyện.

    Sau khi nghe nói Viện điều dưỡng xảy ra vấn đề, hắn lập tức tạm dừng công việc đang làm, viết báo cáo xin điều chuyển đến Thành phố Nam Đảo, nhận chức tại Cấm khu Viện điều dưỡng Hải Giác.

    Sau khi ở Cấm khu vang lên không quân cảnh báo, khu 1 đã rút lui khẩn cấp toàn bộ nhân viên chăm sóc và chữa bệnh, chỉ còn lại bộ đội đặc chủng.

    Chuyên gia từ thành phố Yến cũng khẩn cấp nhận chức, ký xuống giấy sinh tử, chuẩn bị tiến vào cấm khu.

    Nhưng mà, còn có một vị chuyên gia không biết vì lý do gì, mãi không đến.

    Trong lúc Trần Sinh đang sốt ruột chờ đợi, chợt ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người khoác áo blue trắng.

    Thực sự là một điểm trắng trong rậm rạp điểm đen.

    Nàng đưa ra thẻ nhập khẩu, Trần Sinh vội vàng nhìn lướt qua, liền muốn nhanh chóng đưa vị chuyên gia này vào vị trí, nhưng mà nhìn thấy dung mạo của đối phương liền do dự, bởi vì cô gái trước mặt quá giống Omega.

    Tinh xảo thanh tú, dáng vóc cũng không cao.

    Nhưng là, hắn rất nhanh liền nhìn thấy thẻ công tác treo trước ngực nàng, trên thẻ ghi SSS tinh thần lực làm Trần Sinh yên tâm.

    Trần Sinh: "Chờ ngươi thật lâu, chúng ta nhanh nhanh đi."

    Thư Đường thấy nhân viên công tác nhiệt tình dẫn đường, nghĩ là đối tượng ghép đôi cho người đến đón nàng, liền đi theo.

    Trong khoảng thời gian này, tất cả Alpha khi biết phải đến Cấm khu đều mặt trắng bệch không còn chút máu, kể cả khi mặc đồ phòng hộ tiên tiến nhất từ Viện nghiên cứu, ngồi trên trực thăng, cũng không làm họ cảm thấy bớt sợ hãi.

    Song sự bình tĩnh của Thư Đường làm Trần Sinh kính nể.

    Hắn vừa vội vàng dẫn đường, vừa hỏi: "Ngươi có khẩn trương không?"

    Nghe vậy, Thư Đường vừa định muốn nói chính mình không khẩn trương, nhưng mà tưởng tượng, hôm nay cũng coi như là đi hẹn hò, nàng không khẩn trương có phải là có chút không lễ phép?

    Nàng lễ phép khẩn trương một chút: "Có chút."

    Sau khi 001 tỉnh dậy, không biết bao nhiêu chiếc thuyền thăm dò, máy bay trực thăng được cử đi dò xét đều không thể trở về.

    Có thể suy luận được mức độ nguy hiểm ở Cấm khu cao như thế nào, nếu không phải là tình huống khẩn cấp, cũng sẽ không cho chuyên gia trực tiếp đi vào.

    Buổi sáng hôm nay, tất cả chuyên gia đều ký giấy sinh tử, tuy vậy, trên đường đi, kể cả cường đại Alpha cũng không thể không cố gắng kéo dài thời gian, chỉ có Thư Đường đi không chút do dự, còn không ngừng nhìn đồng hồ, tựa hồ so Trần Sinh còn gấp gáp.

    Trần Sinh lại hỏi: "Ngươi không mặc trang phục phòng hộ sao?"

    Thư Đường: "Không cần thiết."

    Đi hẹn hò, mặc trang phục phòng hộ, quá thô lỗ.

    Nàng nói như vậy làm Trần Sinh muốn nói lại thôi.

    Nhưng là thời gian sắp tới, Trần Sinh cũng không muốn nói nhảm, vội vàng dẫn nàng đi qua hành lang.

    Dù sao trong cấm khu cũng có trang phục phòng hộ, đến lúc đó mặc sau cũng được.

    Thư Đường vừa vội vàng đi, vừa nghĩ tý nữa gặp đối tượng sẽ nói như thế nào.

    Hôm nay "hẹn hò", thực ra Thư Đường định đi tìm đối phương giải trừ gen ghép đôi.

    Cũng không phải do Thư Đường cảm thấy đối phương không tốt, mà do Thư Đường có thiếu hụt nghiêm trọng: Nàng không ngửi được mùi tin tức tố.

    Lúc mười tám tuổi được kiểm tra toàn diện, Thư Đường được bác sĩ vỗ vỗ bả vai, khuyên nàng kiên cường mà sống.

    Thư Đường: ?

    Bệnh của nàng gọi dân dã là: Lãnh cảm.

    Trong thế giới ABO, tin tức tố không chỉ là sự hấp dẫn giữa khác phái, mà còn là sự thống trị giữa đồng tính.

    Tất cả A đều thích dùng cường đại tin tức tố nghiền ép A khác.

    Mạnh mẽ A chỉ cần thả ra ra cường đại tin tức tố, xung quanh A nếu yếu hơn hắn đều phải tỏ ý cúi đầu.

    Thư Đường là ngoại lệ, nàng như là một cái máy nhiễu sóng biết đi.

    Bình thường, đối phương dùng tin tức tố đe dọa nàng --

    Sau một ngày.

    Trước khi ngủ Thư Đường: Cái gì? Hắn muốn đánh ta?

    Có thể thấy được, không bắt được sóng đôi khi cũng có lợi.

    Thư Đường thậm chí cảm thấy bản thân không ngửi được tin tức tố cũng là một điểm tốt, nhưng nghĩ đến lúc bác sĩ để cho nàng kiên cường, giống như là nàng bị bệnh nan y, Thư Đường cũng mơ mơ hồ hồ ý thức được:

    Có lẽ bệnh này rất nghiêm trọng.

    Bác sĩ nói Thư Đường trên sinh lý không có vấn đề gì, ngửi không thấy tin tức tố, đại khái là do vấn đề tâm lý.

    Thư Đường cũng tán đồng cách nói này.

    Là phụ nữ thế kỷ 21, sinh ra và lớn lên dưới cờ đỏ sao vàng, dù nhiều năm qua nàng cùng Omega thân thiết như chị em, cùng beta chẳng phân biệt được ngươi ta, nhưng rất khó sinh ra tình yêu với yếu đuối Omega.

    Thư Đường không có ý định giấu diếm sự thiếu hụt của bản thân, cũng không có lên kế hoạch kết hôn.

    Nghĩ một lúc, Thư Đường đã đi tới cuối hành lang.

    Cửa thang máy mở ra, bên trong đứng vài Alpha.

    Bọn hắn dáng người cao ráo, khí chất mạnh mẽ, khuôn mặt một người so một người trắng.

    Thư Đường khuôn mặt hồng hào vừa mới bước vào, lập tức bị bọn họ liếc nhìn vài lần.

    Nhưng bởi vì không quen, cũng không ai bắt chuyện trước.

    Thư Đường cảm thấy thang máy đang đi xuống, hơn nữa tốc độ chậm lạ thường.

    Trong thang máy, Thư Đường cảm giác bọn hắn đều đang nhìn nàng, nhưng là nàng quen với việc bị người khác quan sát, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

    Có lẽ vì thang máy di chuyển quá lâu, mấy A bắt đầu nói chuyện.

    Thư Đường nghe một lúc, không hiểu.

    Dù sao nàng chỉ là thực tập sinh năm ba, không hiểu các tiền bối đang nói gì là bình thường.

    Nhưng mà mọi người nói đến một nửa lại cùng nhau nhìn nàng.

    Đến lượt Thư Đường nói chuyện.

    Thư Đường: "Hôm nay mưa thực sự rất lớn."

    Mọi người: "..."

    Trong thang máy trong nháy mắt yên tĩnh.

    Mọi người phụ họa:

    "Thời tiết Thành phố Nam Đảo đúng là không đẹp lắm."

    "Vùng ven biển đều như vậy."

    Rất nhanh, lại có A mở miệng: "Tinh thần thể của các ngươi là gì?"

    Bên trái 1m89 da đen tập gym nam: "Báo đen."

    Bên phải cơ bắp cuồn cuộn áo trắng cool boy: "Hổ Bengal."

    Phía trước 185 dáng cao tỷ tỷ: "Sư tử."

    Đợi mọi người nói xong, bọn hắn đồng loạt nhìn về phía người lùn nhất.

    Thư Đường trà trộn trong giới A nhiều năm, bởi vì dáng dấp đáng yêu khó tránh khỏi việc đôi khi bị xa lánh. Mà trong xã hội A, mạnh được yếu thua, quy tắc sinh tồn vô cùng tàn khốc, may mắn, thông minh như Thư Đường sớm học được cách như thế nào sống giữa một đám A mà vẫn vui vui vẻ vẻ. Nhất là với chủ đề về tinh thần thể, nàng có kinh nghiệm phong phú.

    Thư Đường coi như không có chuyện gì xảy ra tiến hành một phen Xuân Thu bút pháp:

    "Giống như mọi người, cũng là họ mèo, nhưng là tinh thần thể của ta màu quýt."

    Xung quanh Alpha đều thu hồi ánh mắt, hiểu.

    - - Hổ Siberia.

    Thực sự là nhìn Alpha không thể nhìn mỗi tướng mạo.

    Nho nhỏ một con, cũng có thể hiểu được, vóc dáng nhỏ, lực bộc phát mạnh;

    Dáng dấp đáng yêu một chút, đại khái là dùng vẻ bề ngoài mê hoặc địch nhân.

    Thư Đường lẫn vào trong đội hình mãnh thú họ mèo, khí tràng ba mét, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin.

    Mèo vàng, cũng là họ mèo!
     
    Senhthankinh7, Thiên TúcLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2023
  6. ngoclam2kar1

    Bài viết:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm 3036, mọi người khó tưởng tượng được sẽ có một nơi phong bế như Cấm khu. Ở đây, ngoại trừ một thang máy ngầm, không còn con đường nào khác để đi ra ngoài.

    Thang máy đến, cửa vừa mở ra, khói bụi đã phả vào mặt.

    Mười năm vừa qua Cấm khu không có người đến, nơi này đã sớm biến thành một vùng phế tích, trên mặt đất phủ một tầng bụi dày.

    Đèn điện cùng dây điện thưa thớt rũ xuống, bởi vì không có điện, ánh sáng lờ mờ, qua ánh sáng ít ỏi hắt ra từ thang máy chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy khung cảnh phía bên ngoài --

    Thiết bị trong phòng khách đã sớm rỉ sét, mốc meo, đồ vật trên bàn ngã trái ngã phải, giống như là mồ mả không người hỏi thăm. Cửa sổ rách nát, chỉ có tiếng gió biển ầm ù thổi qua.

    Đội hình họ mèo A trong thang máy, là thành phố Yến điều đến đặc cấp trị liệu sư, bọn hắn không chỉ có kinh nghiệm phong phú trong trị liệu tinh thần lực, mà còn có sức chiến đấu cũng mạnh mẽ. Hôm nay nhiệm vụ của bọn họ là, tiếp cận 001, nếu như có thể, dùng tinh thần lực trị liệu bạo động 001.

    Bước đầu tiên, bọn hắn muốn chia nhau ra tìm kiếm 001.

    Trước khi đến bọn hắn đã thảo luận trước chiến lược: Chia ra hành động, cố gắng bảo đảm tỷ lệ sống sót, như vậy thì dù tổn thất một hoặc hai người, thì vẫn còn người sống sót có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

    Cửa thang máy vừa mở ra, mấy cái A người cao chân dài, sắc mặt trông còn trắng hơn cả giấy, động tác bước ra khỏi thang máy vô cùng chậm chạp.

    Nhưng mà Thư Đường --

    Nàng đến đây để hẹn hò a.

    Thư Đường vượt lên trước một bước, vội vàng rời đi thang máy.

    Thư Đường đi nhanh, rất nhanh liền không nhìn thấy những người khác.

    Ẩm ướt, âm u, yên tĩnh.

    Thư Đường mỗi một bước đi, đều có tiếng vang, xung quanh an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.

    Nàng không nghĩ tới Viện điều dưỡng Hải Giác còn có một khu vực giống như nhà hoang như vậy, rõ ràng bên ngoài nhìn rất ngăn nắp, bên trong lại vô cùng rách nát.

    Nghe nói càng đến gần khu trung tâm Viện điều dưỡng, tiền nằm viện càng quý, Thư Đường tính toán, đối với khu vực nòng cốt như khu 1, tiền nằm viện một ngày đại khái 1 vạn, kể cả nàng là nhân viên cũng không thể không nói một câu: Quá đắt.

    Thư Đường giống như ruồi nhặng không đầu đi lòng vòng, rốt cuộc tìm được bảng hướng dẫn bản đồ. Nàng tiến tới muốn tìm xem phòng bệnh ở nơi nào, kết quả khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy dấu tay.

    Màu đen, tựa như vết máu từ nhiều năm trước.

    Thư Đường cả người run lên, liếc nhìn xung quanh: Chả lẽ có quỷ? , nơi này không biết có người không, thật đáng sợ.

    Thư Đường nghĩ thầm chính mình có lẽ đi nhầm, nàng móc ra thẻ nhập khẩu nhìn lại thông tin, đúng là "01"!

    Nàng cúi đầu xuống, tìm trong hòm thuốc chữa bệnh nàng mang theo bên người, lấy ra đèn pin.

    Xung quanh trong nháy mắt sáng lên.

    Thư Đường: Như thế này bớt sợ hơn.

    Nàng tìm về cảm giác an toàn, dựa vào bản đồ trên bảng hướng dẫn, đi về khu vực phòng bệnh.

    * * *

    Một đầu khác camera.

    Trần Sinh nhìn chằm chặp vào màn hình, màn hình đang chiếu video theo dõi trực tiếp từ Cấm khu.

    Trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

    10 phút trước --

    Trần Sinh vừa chỉ đường cho Thư Đường đi vào, quay lại liền gặp vì có việc mà đến muộn chuyên gia thành phố Yến, đột nhiên ngơ ngác.

    Chuyên gia bây giờ mới đến, thế nãy là ai đi vào?

    Nhưng, vẻn vẹn mười lăm phút, tiểu đội đã tiến vào.

    Bởi vì sự cố này, hắn theo kế hoạch cũ, tiếp sóng hình ảnh trực tiếp cho viện trưởng Khâu, mà cùng cấp dưới ở phòng giám sát thảo luận cách giải quyết.

    Trần Sinh cũng không lo lắng 001 gặp nguy hiểm, Cấm khu, thậm chí là toàn bộ Viện điều dưỡng Hải Giác, mở ra không phải vì bảo hộ người bên trong Cấm khu, mà vì -- bảo hộ ở người ở ngoài vùng cấm.

    Trần Sinh nhìn chằm chằm giám sát, cuối cùng phát hiện, bọn hắn không có cách nào.

    Chỉ có thể hy vọng cô gái vào nhầm Cấm khu kia, tinh thần lực SSS có thể giúp nàng bảo vệ tính mạng.

    Nhưng mà người thứ đầu tiên xảy ra chuyện, không phải đi nhầm Thư Đường, mà là sức chiến đấu cao nhất báo đen nam Alpha.

    "Mọi người nhìn camera số 1!"

    Mồ hôi của báo đen A chảy đầy trán, hắn nhìn vũng nước đọng trên mặt đất.

    Cấm khu mười năm qua không người tiến vào, không có khả năng có vũng nước đọng to như vậy. Mà lúc này trước mặt hắn, trên mặt đất đầy bụi bẩn, vệt nước như một vũng máu màu đen tanh ngòm.

    Nam alpha cổ cứng đờ xoay người --

    Trong bóng tối ở cuối hành lang, là một bóng đen không nhìn rõ gương mặt.

    Hô hấp của tất cả mọi người đều tạm ngừng.

    Bóng đen có mái tóc dài buông thõa sau lưng, nước biển theo từng lọn tóc không ngừng rơi xuống.

    Tí tách, tí tách.

    Sự sợ hãi trong lồng ngực báo đen A như muốn nổ tung, dường như khí lạnh len lỏi trong cột sống, tê dại, bàn chân giống như rót chì khiến hắn không thể chuyển động.

    Bóng đen chậm rãi đến gần hắn.

    Một bước, hai bước.

    Đột nhiên, thong thả đi tới bóng đen bỗng dừng lại.

    "Hắn" chậm chạp nghiêng đầu.

    Bởi vì trong bóng đêm, một tia sáng vô cùng chói mắt xuất hiện.

    * * *

    Đúng vậy, Thư Đường đang lắc lắc đèn pin công suất lớn nàng vừa lấy ra.

    Chất lượng đèn vô cùng tốt, vừa bật lên, gà cũng gáy.

    Nhờ sự giúp đỡ của đèn pin, rất nhanh, Thư Đường đã tìm được lối vào phòng bệnh.

    Nàng đẩy cửa đi vào, đập vào mặt là lạnh băng gào thét gió biển.

    Phòng bệnh, lại xây ở trên biển.

    Cách đó không xa, mặt biển đen kịt một màu.

    Đá ngầm giống như những con quát vật gầy trơ xương giơ nanh gào thét, tường đá như một tòa thành lũy sừng sững trên mặt biển, bất chấp sóng sau xô sóng trước. Tòa nhà này giống Thư Đường kiếp trước đọc trong sách lịch sử, phần tranh minh họa cách mạng nước Pháp, ngục Bastille.

    Thân phận bệnh nhân trong viện điều dưỡng Hải Giác không có tiền thì cũng có quyền, có phòng bệnh riêng cũng không lạ.

    Thư Đường: Nhưng mà, ở trong một tòa nhà to bằng ngục Bastille cỡ nhỏ phải chăng có chút khoa trương?

    Thư Đường biết hoàn cảnh gia đình đối phương không tệ, nhưng mà tuyệt đối cũng không ngờ rằng có thể tốt như vậy. Vốn nàng có chút lo lắng khi nói về việc giải trừ ghép đôi với đối phương có thể làm tổn thương Omega.

    Bây giờ nhìn tòa ngục Bastille này, nghĩ tới sổ tiết kiệm của bản thân, Thư Đường cảm thấy: Việc này tám phần thành công.

    Nàng vốn là mơ hồ cảm giác đối phương không hài lòng lắm với kết quả ghép đôi này.

    - - Sau khi ghép đôi gen, Omega sẽ nhận được phương thức liên lạc của Alpha, rất dễ dàng tìm thấy tài khoản mạng xã hội đối phương.

    Nhưng mà đã qua vài tháng, đối phương vẫn im lặng.

    Thư Đường nghĩ như vậy, mở ô che mưa, vội vàng đi đến "ngục Bastille".

    Mười năm trước, ở đây ngập tràn dây phân cách, phảng phất là ranh giới giữa thế giới hắc ám băng lãnh của dã thú với thế giới văn minh hiện đại;

    Mười năm sau, dây phân cách đã bị che phủ bởi hoa tường vi xanh hoang dã, không thể nhìn ra diện mạo ban đầu.

    Từ xa nhìn lại, "ngục Bastille" trông vô cùng rộng rãi. Thành lũy được tạo ra từ vô số tảng đá lớn, loại đá này không chỉ có thể cách ly cường đại sóng dao động tinh thần, mà còn có một loại nguyên thủy mà phồn thực mỹ cảm.

    Phòng quan sát, yên tĩnh đến dọa người.

    Bởi vì phương hướng mà Thư Đường đang đi, là "sào huyệt" của "hắn"!

    Chỉ bước vào cấm khu đã cực kỳ nguy hiểm, càng không cần phải nói đi sâu vào sào huyệt của hắn, hành vi xâm lấn lãnh địa này, rất dễ dàng chọc giận 001!

    "Không được, phái người ngăn cản nàng!"

    Trong suy nghĩ Trần Sinh đã đưa bộ đàm lên bên miệng, lại khó có thể thốt ra câu nào.

    - - Hắn không thể vì một người vào nhầm mà hi sinh tính mạng của người khác.

    Nhưng mà trong một phút do dự này, Thư Đường đã đi qua thật dài thang đá, gõ thành lũy cửa đá.

    Không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

    Thư Đường hỏi: "Có ai không?"

    Vẫn không ai trả lời.

    Trong bóng tối, sóng biển không biết mệt mỏi mà xô vào bờ.

    Lúc này, mưa đã tạnh, tiếng sóng càng thêm rõ ràng.

    Thư Đường đột nhiên có cảm giác sau lưng phát lạnh, phảng phất sau lưng có dã thú đang nhìn chằm chằm nàng.

    Thư Đường bước chân dừng lại

    Nhưng mà còn không chờ Thư Đường phản ứng, một giây sau, nàng liền lập tức ngửi thấy một mùi hương lạ lẫm mà lại mê người, trước nay nàng chưa từng thấy.

    Thư Đường từ bé đến lớn chưa bao giờ ngửi được hương vị của tin tức tố.

    Hồi cấp ba, có một lần trong lớp có Omega vì ức chế tề mất đi hiệu lực, ngay lập tức ánh mắt của Alpha đều như sói như hổ.

    - - Lúc đó Thư Đường đang trực nhật, quét rác;

    Rất nhanh, tiểu O tin tức tố bay ra, xung quanh Alpha hai mắt đỏ lên, sắp xảy ra một trận bạo động khó diễn tả.

    - - Thư Đường còn tại quét rác;

    Cuối cùng xinh đẹp omega túm lấy áo của Thư Đường.

    Thư Đường: ?

    - - Thư Đường rất ngoan ngoãn đổi một chỗ quét rác.

    Cuối cùng, trong sự cố nghiêm trọng này, Thư Đường giúp lớp lấy được khen thưởng vệ sinh lớp học.

    Thư Đường: Tin tức tố, giống mùi nước hoa?

    Cho nên trong lúc nhất thời, chưa bao giờ ngửi qua tin tức tố Thư Đường, căn bản không kịp phản ứng được nàng ngửi thấy gì. Trong nháy mắt nàng không tự chủ được mà phát ra tin tức tố, kích thích do phân bố tin tức tố làm đầu óc nàng mơ màng, trái tim như từng hồi trống reo hò, điên cuồng đập thình thịch.

    Thư Đường mất một lúc mới khiến tim đập bình tĩnh lại:

    Chết mất, ai lại ở xung quanh đây nướng cá?

    Thư Đường do dự một lúc, cuối cùng không để ý đến mơ hồ bản năng đang cảnh báo nguy hiểm. Đi theo hương vị thơm thơm ngọt ngọt cá nướng kia, còn thêm cả hương chanh và muối.

    Đằng sau camera, hô hấp của tất cả mọi người đều chậm nửa nhịp.

    - - Thật sự có cá.

    Bên trên đá ngầm, là một sinh vật nửa đang ngâm nửa người trong nước, nhân ngư.

    Mái tóc dài màu ngân bạch của hắn rũ xuống, tí tách rụng nước.

    Trong làn mưa to, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt không có đồng tử, một màu đen kịt.

    Ngũ quan đẹp như là tạo vật của thần, vây cá sau tai là nửa trong suốt màu lam nhạt, phiêu dật lại mỹ lệ.

    Nhưng mà đối mặt với tạo vật xinh đẹp như vậy, cảm giác đầu tiên người bình thường không phải là kinh diễm, mà là nổi da gà!

    Đó là một loại vô cùng quỷ quyệt, nguy hiểm mỹ lệ.

    Thành phố Nam Đảo trời đầy mây, mưa từng cơn từng cơn, trận mưa vừa mới ngừng một lúc, tựa hồ lại bắt đầu rơi.

    Tất cả mọi thứ, phảng phất như lời mở đầu của một câu chuyện lạ đêm mưa. Trên thực tế cũng chính là như vậy: Mười năm trôi qua, trên người "hắn" đã xảy ra thay đổi khó nhận biết được, tinh thần lực làm thân thể hắn xảy ra một ít cổ quái biến dị, giống như lời dự đoán đầy bất an của trị liệu sư trong viện điều dưỡng, so với người, "hắn" càng giống như dị chủng, quái vật trong ô nhiễm khu.

    Thư Đường đứng ở xa xa, không hề nhúc nhích.

    Trong phòng giám sát, tất cả mọi người hồi hộp hít sâu:

    Đừng thét lên!

    Đừng chạy trốn!

    Nàng không mặc trang phục phòng hộ nào, chỉ cần xoay người chạy trốn, sẽ lập tức bị xé nát!

    Ngay lúc Trần Sinh nghĩ rằng nàng sợ đến choáng váng

    - -

    Thư Đường nhanh chóng bước tới, ngồi xổm ở trên đá ngầm, đưa tay ra, ô đặt bên trên cao lớn nhân ngư, che chắn, giúp hắn tránh khỏi cơn mưa tầm tã ngoài kia.
     
    Senhthankinh7, Thiên TúcLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2023
  7. ngoclam2kar1

    Bài viết:
    0
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân ngư ngẩng đầu lên, mái tóc dài màu trắng bạc khiến cho khuôn mặt mỹ lệ giống như Hải yêu, ánh mắt băng lãnh không cơ chất nhìn thẳng Thư Đường, bị ánh mắt này nhìn chăm chú, khiến cho Thư Đường có cảm giác rùng mình như bị một thứ gì đó khủng bố khóa chặt lại.

    Khoảng cách quá gần, gần đến mức cho dù chạy về bất kỳ một phương hướng nào, đều sẽ có cảm giác trong nháy mắt sẽ chết trong tay hắn.

    Tiếng hít thở đều đều trở nên vô cùng rõ ràng.

    Nhân ngư cao hơn nàng tưởng tượng, cho dù nửa người dưới đuôi cá đều ở trong nước, tại trước mặt Thư Đường, vẫn mười phần cao lớn, khác biệt thể hình này, khi nhân ngư chậm rãi tới gần Thư Đường, mang đến một cảm giác tuyệt đối áp chế.

    Động tác đến gần của nhân ngư chậm chạp đến cực điểm, đột phá khoảng cách an toàn, cho đến khi hơi thở băng lãnh nơi cổ khiến cả người nàng run rẩy.

    Động tác này gần giống như dã thú đánh hơi.

    Thư Đường không nhúc nhích, nín thở.

    Trong phòng giám sát mọi người thở dài một hơi, bởi vì Thư Đường đánh bậy đánh bạ dùng cách ứng đối phù hợp nhất, những lúc như này chạy trốn là cách ngu xuẩn nhất. Trong tình huống tinh thần lực bạo động cực kỳ nghiêm trọng, lý trí sẽ biến mất, hành vi sẽ càng giống động vật. Chỉ có phương thức đối phó với dã thú, ngừng thở giả chết, mới là con đường sống duy nhất.

    Thư Đường đầu óc trống rỗng, tim đập càng lúc càng nhanh.

    Địa điểm hẹn hò hư hư thực tại khu vực hẻo lánh bị bỏ hoang của viện điều dưỡng; đối tượng hẹn hò đôi mắt không có đồng tử, một mảnh tối như mực, vừa thấy mặt đã nhìn chằm chằm ngươi không nói lời nào.

    Mái tóc dài màu trắng bạc của nhân như khi tới gần nàng còn chạm tới hai má nàng, thật lạnh; Xung quanh tất cả đều là hơi thở của hắn, đem nàng bao phủ trong đó, nguy hiểm nhất cổ liền phơi bày dưới ánh nhìn chăm chú của dã thú.

    Đại não của Thư Đường ở thời điểm này hẳn là phát ra cảnh báo, chỉ huy thân thể của nàng mau chóng chạy trốn.

    Nhưng trên thực tế --

    Thư Đường đầu óc: Cái gì? Thơm quá, hít một hơi!

    Thơm đến mức nàng như muốn ngất đi, tim đập rộn lên.

    Nàng cẩn thận từng li từng tí quay đầu nhìn hắn một cái.

    Thư Đường: Hắn bị lag?

    Ánh mắt đầu tiên nàng liền chú ý tới lông mi của hắn thật dài, bên trên còn có từng hạt giọt nước trong suốt. Nhưng càng khiến người chú ý chính là: Ánh mắt của hắn, tối như mực một mảnh, nhìn qua rất quỷ dị.

    Thư Đường trước khi đến liền biết sức khỏe của đối tượng hẹn hò không tốt, tinh thần lực còn bị tổn thương, đầu óc của nàng cấp tốc đưa ra giải thích hợp lý: Hiện tại hắn vẫn bị ốm, đây một dạng bệnh biến chứng nào đó chưa biến mất.

    Hắn còn đặc biệt trắng, giống như quỷ hút máu, trắng không bình thường, tái nhợt đến mức gần như trong suốt, không chút màu máu.

    Bình thường mà nói, cơ thể của O cũng rất yếu đuối. Nếu như được chiếu cố tốt, một trận mưa lạnh, một đợt gió rét, đều có thể đe dọa tính mạng của bọn hắn.

    Mẹ của Thư Đường từng vì nhiệt độ nước tắm thấp hơn ngày bình thường 0.5°, nằm viện một tuần lễ.

    Vị nhân ngư này lại ngâm mình ở trong nước lạnh băng lãnh thấu xương, bây giờ tuy là mùa xuân, nhưng nhiệt độ nước biển có lẽ chỉ tầm bảy, tám độ, giống hắn như vậy nhu nhược tiểu omega có thể dễ dàng đông lạnh choáng 10 cái.

    Nhân ngư đứng trong đá ngầm không nhúc nhích, duy trì tư thế ngửi nàng.

    Thư Đường nhìn đá ngầm, đoán đượcc nhân ngư có lẽ gặp trở ngại, có lẽ là bị kẹt ở trong đá ngầm.

    Nhân ngư chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng. Động tác của hắn thực ra có chút chậm chạp, tựa như là mười năm không dùng qua thân thể, mỗi động tác đều giống như cùng chân tay lạ lẫm, cho nên động tác có chút chậm.

    Nhân ngư chỉ an tĩnh nhìn động tác của nàng.

    Ba tháng trước, trong Cấm khu, nhân ngư thức tỉnh.

    Thời gian đi qua mười năm, nhân ngư khi một lần nữa thức tỉnh đã sớm mất đi lý trí, cũng không nhớ được chính mình là ai, cũng không nhớ rõ tại sao lại xuất hiện ở đây. Trong truyền thuyết, nhân ngư dùng giọng hát hấp dẫn những con thuyền đi ngang qua, sau đó sẽ kéo con mồi vào biển sâu chết chìm. Trong hiện thực, nhân ngư cũng là đồ tể hung hãn của biển sâu.

    Loại dã thú này có lãnh địa ý thức cực mạnh, còn có tính bài ngoại cực mạnh. Trong vòng ba tháng, tất cả kẻ xông vào đều sẽ bị bá chủ vùng biển này xé nát -- Mặc kệ là thuyền thăm dò, vẫn là máy bay trực thăng, hơn nữa bởi vì thường xuyên xâm nhập, biển sâu đồ tể đã dần dần mất kiên nhẫn.

    Tinh thần lực bạo động khiến cho nhân ngư lúc nào cũng có thể cảm nhận được đau đớn như kim đâm, điều này khiến vị biển sâu đồ tể này trở nên càng thêm nóng nảy.

    Khi Thư Đường xuất hiện, cơ hồ chỉ trong một giây, biển sâu đồ tể liền đoán được nàng, so với tất cả kẻ xông và lúc trước, đều nhỏ yếu.

    Nếu coi thuyền thăm dò vài chục tấn là một con cá mập xé một phát liền nát; Như vậy hôm nay những Alpha kia, chính là con cua; Mà Thư Đường, tính uy hiếp tương đương với sinh vật phù du trong biển.

    Thư Đường đang thử thăm dò tiếp cận nhân ngư.

    Nàng là thực tập trị liệu sư, đương nhiên biết tinh thần lực bị tổn thương Omega rất dễ bị ứng kích, cho nên rất cẩn thận.

    Tay nhân ngư tái nhợt, thon dài, mạch máu màu lam, hoàn toàn khác biệt so với nhân loại bình thường, hơn nữa không có nhiệt độ.

    Thư Đường cầm tay hắn, nhân ngư không có phản ứng.

    Thư Đường lại nắm cánh tay hắn, nhân ngư vẫn không có phản ứng;

    Nhân ngư chỉ an tĩnh nhìn xem động tác của nàng.

    Đúng vậy, Thư Đường muốn khiêng mắc cạn nhân ngư lên bờ.

    Thư Đường mặc dù không phải là loại Alpha được nghiêm khắc huấn luyện, nhưng mà rốt cuộc vẫn là nữ alpha, so với đời trước chân yếu tay mềm đã có tiến bộ rất lớn. Nhưng nàng túm nửa ngày, phát hiện O không chỉ có vóc dáng cao lớn, còn cứng rắn, đặc biệt nặng, nàng túm nửa ngày, hắn vẫn không nhúc nhích tí nào.

    Nàng không chú ý tới ánh mắt của nhân ngư giống như đang nhìn một đứa trẻ con đang ngồi nghịch cát, cũng giống như đang xem cá con vui đùa ầm ĩ bên cạnh cái đuôi của hắn trong biển. Bởi vì không có tính uy hiếp gì, cho nên chỉ nhìn, không có bất kỳ phản ứng nào.

    Thư Đường: Quá nặng, hắn làm từ đá à?

    Cuối cùng, Thư Đường ngồi trên mặt đất thở hồng hộc.

    Nàng nhìn nhân ngư, lau lau mồ hôi, suy nghĩ cách kéo hắn vào bờ: Hay là tìm người khác giúp đỡ, lấy xe cẩu đập vỡ tảng đá xung quanh xong kéo hắn ra ngoài, hoặc quay lại khu phế tích tìm công cụ, dùng nguyên lý đòn bẩy để nạy hắn ra xem.

    Nàng vắt hết óc suy nghĩ.

    Nhân ngư đột nhiên đứng lên, đuôi cá biến thành chân người, thản nhiên đi qua đá ngầm.

    Thư Đường: "..."

    Không phải, hắn không phải gặp trở ngại sao?

    Không phải bị kẹt sao?

    Thư Đường nghĩ tới một cái thường thức, một số loài sinh vật biển, ví dụ như cá voi sát thủ, rất ưa thích nhảy trên bờ cát chơi, còn thường xuyên chơi chơi sau đó liền thực sự mắc cạn trên bờ. Không nghĩ tới nhân ngư cũng có sở thích như vậy.

    Nàng nhìn bóng lưng nhân ngư, đuổi theo.

    "Chờ ta một chút!"

    Thư Đường vội vã đuổi theo, muốn giúp vị O kỳ lạ này che ô, nhưng mà hắn quá cao.

    Nhân ngư ngừng lại, cúi đầu xuống nhìn Thư Đường, lông mi rất dài, có loại kinh tâm động phách mỹ lệ, bên trên còn có những giọt nước li ti.

    Động tác của nhân ngư còn có chút cứng ngắc, tiếp đó ánh mắt liếc về phía Thư Đường, đưa tay ra tóm lấy cổ áo phía sau Thư Đường, tiếp tục đi về phía trước.

    Bầu không khí trong phòng giám sát vẫn mười phần ngưng trọng, nhưng mà trong ngưng trọng còn có chút không hiểu.

    Vì Thư Đường không có chết ngay lập tức, bọn họ rất muốn biết Thư Đường đã làm gì, nhưng mà vóc dáng Thư Đường quá bé, bị bóng lưng của nhân ngư che lại, không nhìn được gì.

    Chỉ là cuối cùng, động tác nhân ngư dừng lại xách lên Thư Đường mọi người đều nhìn thấy.

    Bóng người trong video mơ hồ, cũng dùng chính động tác để kéo đi thuyền bọc thép nặng đến mấy chục tấn!

    Không hề nghi ngờ, nàng sẽ bị xé nát, sẽ bị kéo vào trong biển sâu chết chìm!

    Nhân ngư không quá quen với việc sử dụng tay chân, giống như không dùng mười năm nên bị cứng ngắc, chậm chạp, tự nhiên cũng kiểm soát cường độ không tốt.

    Lúc ban đầu, biển sâu đồ tể khi săn bắt cá mập hay các loại con mồi to lớn khác, thường dùng tư thế này, nhưng mà cân nặng của Thư Đường rất bình thường, đơn vị trọng lượng là kilôgam, không phải là tấn.

    Hắn dùng sức mạnh tương đương xách lên cổ áo phía Thư Đường.

    Một giây sau, Thư Đường bay lên rồi.

    Nàng hai chân cách mặt đất, cả người bị nhấc lên.

    Thư Đường: ?

    Thư Đường: ? Lần đầu gặp mặt, hắn xách nàng làm gì?

    Động tác cúi đầu của nhân ngư có chút cứng ngắc, mặt không biểu tình, dù sao cách tinh tế thể hiện "cảm xúc", đối với nhân ngư vốn bị tinh thần lực bạo động mà nói, rất khó khăn.

    Nhưng mà Thư Đường biết cách đọc hiểu ngôn ngữ cơ thể:

    Nhân ngư an tĩnh nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó thuận tay lắc lắc Thư Đường, dễ dàng như đang lắc một cái túi nhựa biết kêu.

    Thư Đường: ?

    Nếu là Alpha bình thường, bị Omega tiện tay xách lên, có thể sẽ bị kích thích, nghĩ quẩn. Nhưng may mắn thay, Thư Đường không có lòng tự trọng giống alpha, nàng chỉ vùng vẫy một hồi, sau khi phát hiện giãy dụa không có tác dụng liền an tĩnh.

    Thư Đường rất muốn biết nhân ngư muốn làm gì, nhưng mà ngoại trừ việc nhân ngư coi nàng như túi nhựa lắc lắc, cũng chỉ mang theo nàng đi về phía "ngục Bastille", cũng không có làm động tác gì tổn thương Thư Đường.

    Lúc mới bung ô, Thư Đường liền phát hiện nhân ngư vô cùng cao.

    Sau khi bị xách lên, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

    Nàng ước chừng nhân ngư phải cao hơn 1m9, thậm chí cao hơn, ít nhất so với tất cả A Thư Đường từng gặp thì hắn đều cao hơn. Hình thể cao to như vậy lúc trong nước không thể nhìn rõ, nhưng trên đất bằng lại có cảm giác áp bách rất mạnh.

    - - trước khi hẹn hò không nghe nói hắn cao như vậy!

    Thư Đường tính toán nói chuyện với nhân ngư, nhưng mà nhân ngư không nhìn Thư Đường, cũng không phản ứng gì, trong đêm mưa, chỉ trầm mặc xách nàng đi đến về phía thành lũy, những nơi đi qua, lưu lại một chuỗi nước đọng.

    Đi đi, nhân ngư đột nhiên ngừng lại, liếc về một hướng.

    Tiếp đó, kèm theo tiếng xì xì xì, trong phòng giám sát bộp một tiếng, mất tín hiệu.

    Màn hình tắt máy.

    Hình ảnh trong cấm địa không còn được trực tiếp. Ít nhất cho đến ngày mai, trước khi tín hiệu khôi phục, không ai biết được chuyện gì xảy ra trong cấm địa.

    Nhưng mà bị đáng sợ biển sâu đồ tể kéo vào trong sào huyệt, chỉ có kết quả duy nhất là bị xé nát.

    Sẽ không có ai đi cứu Thư Đường, không phải do Alpha coi khinh mạng người, mà vì bọn hắn rất rõ ràng sẽ không có kết quả gì. Lúc sớm khi nhân ngư mới vừa thức tỉnh, bọn họ đã phát hiện, tinh thần lực của "hắn" đã dị biến, thậm chí có thể hình thành một loại cổ quái từ trường, cũng không phải lần đầu tiên tín hiệu bị mất.

    Điều này nghĩa là, rất nhiều vũ khí hiện đại, vì "hắn" mà không thể sử dụng được.

    Trần Sinh trầm mặc một lúc, "Mấy người chuyên gia đến từ thành phố Yến, toàn bộ rút về."

    Hắn nhìn về phía mưa to ngoài trời --

    Ít nhất, hôm nay cấm địa nguy cơ giải trừ.
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2023
  8. ngoclam2kar1

    Bài viết:
    0
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thư Đường được xách trên cả quãng đường "đi" vào pháo đài.

    Nhân ngư dọc đường không cho Thư Đường bất kỳ phản ứng nào, lạnh nhạt giống như tội phạm giết người, không nói câu nào, trầm mặc mang theo nàng tiến về phía trước. Động tác của hắn có chút vướng víu chậm chạp, người bình thường sẽ không đi như vậy, có vẻ rất quỷ dị, nhưng mà mỗi khi Thư Đường muốn tự hỏi xem lạ ở chỗ nào, liền sẽ bị hương vị dễ ngửi trên người đối phương làm phân tâm;

    Bị nhiều lần như thế, Thư Đường liền từ bỏ suy nghĩ, mặc kệ đầu óc thả lỏng mà trong tay hắn.

    Muốn chết, thật thơm.

    Rất nhanh, hai người đến nơi.

    Bên trong "ngục Bastille" đen kịt một màu, một ít ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp. Ở đây không có điện, cũng không có đồ nội thất trang trí, băng lãnh, hắc ám.

    Sau khi hai người đi qua, cửa vào bằng đá ầm vang đóng lại, chung quanh càng thêm tối tăm.

    Nhân ngư sau khi đưa nàng mang vào "sào huyệt" của hắn, liền đặt nàng ở bên cạnh chính mình.

    Nàng quan sát một chút nơi này, phát hiện cả ghế sô pha và bàn trà đều làm bằng đá tảng, hơn nữa cửa cũng là cửa sắt -- loại cửa sắt trong tù, phong cách kiến trúc rất đặc biệt.

    Nhưng, tuy có rất nhiều gian nan, mục đích cuối cùng vẫn là hẹn hò.

    Thư Đường ngồi đối diện nhân ngư, cùng nhân ngư hai mặt nhìn nhau.

    Trước khi hẹn hò, nàng đã biết tinh thần lực của hắn bị hao tổn, nhưng không nghe nói qua đôi mắt là màu đen;

    Hơn nữa, mặc dù nàng biết hắn là yếu đuối tay không tự lo Omega, nhưng cũng không nghe nói hắn cao hơn nàng nhiều như vậy, hơn nữa lực lớn vô cùng.

    Nhưng mà Thư Đường nghĩ cũng phải, trong thông tin cá nhân nàng cũng là nhân tài tốt nghiệp Hoa đại, tinh thần lực sss tuyệt thế cường A.

    Có thể thấy được trong chuyện hẹn hò, lừa gạt lẫn nhau là thao tác cơ bản.

    Thư Đường rất nhanh liền trở lại bình thường.

    Thư Đường: "Anh còn nhớ tôi không?"

    Thư Đường: "Tôi tên là Thư Đường, là Alpha được ghép đôi với anh."

    Thư Đường: "Hôm nay chúng ta có hẹn, buổi sáng, hẹn hò."

    Pháo đài trong mưa to có vẻ mười phần âm trầm, chỉ khu vực gần cửa sổ mới có ít ánh sáng.

    Nhân ngư đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm Thư Đường, phảng phất như dã thú trở lại sào huyệt, hắn đặt Thư Đường ở vị trí cách không đến nửa cánh tay, liền chậm rãi nhắm mắt. Trong pháo đài không có điện, ánh sáng le lói từ cửa sổ chiếu vào hai gò má trầm mặc tái nhợt của nhân ngư, giống như là một pho tượng trong đêm mưa, quỷ quyệt mà mỹ lệ.

    - - Không, tại sao hắn lại bắt đầu ngủ!

    Thư Đường cố gắng bắt chuyện, nhân ngư không nhúc nhích.

    Hắn ngủ một giấc, Thư Đường cũng muốn ngủ, dù sao tối hôm qua nàng trực ban cả đêm, thiếu ngủ trầm trọng.

    Nàng thở dài một hơi, xốc lại tinh thần, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía.

    Thư Đường là trị liệu sư, rất nhanh nàng ý thức được tinh thần lực của nhân ngư có thể không phải bị hao tổn như bình thường, nàng quyết định trước mắt đặt chuyện giải trừ ghép đôi sang một bên, trước tiên kiểm tra xem thân thể của hắn như thế nào.

    Theo lý thuyết bệnh nhân trong viện điều dưỡng Hải Giác đều có y tá trông nom, Thư Đường hỏi y tá là được.

    Nhưng mà Thư Đường có thể xác định, bên trong pháo đài "ngục Bastille" trống rỗng này chỉ có nàng và nhân ngư, an tĩnh giống như ngục giam chân chính.

    Công nhân vệ sinh, y tá khu 01 vậy mà đều bỏ bê công việc, Thư Đường có chút hâm mộ.

    Nhưng mà nàng cũng có biện pháp: Bình thường mà nói, tất cả phòng bệnh trong viện điều dưỡng Hải Giác, trên tường đều sẽ có hồ sơ bệnh lý, kể cả độc lập phòng bệnh cũng như vậy, thuận tiện cho trị liệu sư kiểm tra.

    Thư Đường duỗi cổ, rất nhanh liền nhìn thấy hồ sơ bệnh lý treo trên tường đá, nàng đứng dậy đi về phía bệnh án.

    Nhưng mà nàng mới đi được hai bước --

    Một giây sau, cổ áo bị tóm lên, Thư Đường bị bắt trở lại.

    Vừa mới đang ngủ nhân ngư không biết lúc nào đã mở mắt, trong bóng đêm con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm nàng, hắn cúi đầu, chậm rãi tới gần Thư Đường.

    Con ngươi của hung thú đen nhánh nguy hiểm lại lạnh như băng nhìn chăm chú lên nàng, phảng phất là biển sâu đồ tể trong hắc ám hải dương, tàn nhẫn tập trung vồ mồi, lộ ra răng nanh.

    Thư Đường vô ý thức lùi lại, nhưng mà nàng ngay tại trong tay hắn, lui không thể lui.

    Biển sâu đồ tể đến kề sát cổ nàng, ở bên tai nàng, phát ra một tiếng khàn khàn tràn ngập uy hiếp.

    - - Tương tự như dã thú phát ra tiếng gào để cảnh cáo con mồi.

    Trong nháy mắt, bản năng sợ hãi phát ra cảnh báo nguy hiểm khiến Thư Đường cả người lông tóc dựng đứng.

    Nhưng mà giằng co một lúc, đáng sợ biển sâu đồ tể lại không có động tác khác, chỉ là trong bóng đêm, băng lãnh nhìn kĩ nàng.

    Qua 3 phút, nhân ngư chậm rãi buông ra Thư Đường, thả nàng về vị trí cũ.

    Thư Đường chậm rãi thả lỏng, nàng quay đầu nhìn một chút bên người cỡ lớn hung thú, phát hiện hắn lại nhắm mắt.

    Theo lý thuyết, bây giờ Thư Đường sẽ nhận thức được nhân vật của mình là nữ chính trong phim kinh dị, đàng hoàng nằm yên tại chỗ không nên động, nhưng mà trong lòng Thư Đường có một suy đoán.

    Thư Đường an tĩnh một lúc, thật sự là không nhịn được.

    Đều nói lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nhưng mà mèo thật sự rất hiếu kỳ a!

    Thư Đường bắt đầu giống như trong phim kinh dị 3 phút sẽ chết nhân vật phụ, chẳng những không bị kinh sợ đến yên tĩnh, ngược lại lại thử thăm dò đi xa nhiều lần, cuối cùng tìm ra quy luật:

    Một, phạm vi hoạt động của nàng là bán kính 2m lấy nhân ngư làm tâm.

    Hai, nhân ngư sẽ tê nàng, nhưng mà sẽ không làm gì khác.

    Mà hồ sơ bệnh án treo ở trên tường, khoảng cách hơn mười mét, vượt xa khỏi 2m.

    Người và động vật khác nhau ở chỗ con người biết biến báo.

    Thư Đường đến gần bắt được tay nhân ngư.

    Hung thú chỉ liếc đến tay nàng, cũng không có phản ứng gì khác.

    - - Thư Đường kéo nhân ngư hướng về phía hồ sơ bệnh án.

    Nhân ngư an tĩnh nhìn nàng, lúc này ngược lại là không có tê nàng, nghiêng đầu một chút.

    Chỉ là sức kéo của Thư Đường đối với nhân ngư là quá nhỏ, nàng một bên kéo một bên lau mồ hôi: "Anh di chuyển một chút đi!"

    Nàng căn bản không ôm hy vọng hắn sẽ phối hợp, nhưng mà nàng vừa nói xong, nhân ngư đang nhìn chằm chằm vào nàng đột nhiên di động.

    Thư Đường vui mừng.

    Nàng hướng phía trước kéo một bước, nhân ngư liền theo nàng đi một bước.

    Chỉ là khi Thư Đường không kéo, hắn không đi.

    Thư Đường: Không phải đâu, hắn không thể suy một ra ba sao?

    Nhưng ít nhất, Thư Đường xác định hắn hiểu được nàng nói gì.

    Thế là nàng chỉ chỉ vách tường: "Tôi muốn lấy hồ sơ bệnh lý, anh đứng ở đây chờ tôi một chút được không?"

    Nhân ngư an tĩnh nhìn nàng, nghiêng đầu một chút.

    Thư Đường tự nhận là lần này hắn nghe hiểu, đi ra 2m --

    Nhân ngư giơ tay, "vèo", ôm nàng trở lại.

    Còn uy hiếp ép sát Thư Đường, tiếp tục tê nàng.

    Thư Đường: "..."

    Không phải đâu, hắn đến cùng là hiểu được vẫn là không hiểu a!

    Cuối cùng, Thư Đường không thể làm gì khác hơn là dùng phương pháp ngu công dời núi, kéo nhân ngư đi mười mấy mét, cuối cùng lấy được hồ sơ bệnh án.

    Thư Đường lau lau mồ hôi, ngồi bệt trên mặt đất nghỉ ngơi.

    Lần đầu tiên nàng phát hiện, giao tiếp còn mệt hơn cả chạy marathon.

    Thư Đường dựa vào ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ, mở ra hồ sơ bệnh án.

    Nàng phát hiện nhân ngư không đơn giản là tinh thần lực bị hao tổn, cho nên cấp bách đọc bệnh án của hắn xem như thế nào.
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. ngoclam2kar1

    Bài viết:
    0
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thư Đường mặc dù thực tập tại khoa cấp cứu, nhưng cũng học tập về trị liệu sư, xem bệnh án rất nhẹ nhàng, nhưng khi Thư Đường mở ra bệnh án: Trống không.

    Nàng lật qua lật lại, vẫn không có gì cả.

    Thư Đường do mệt mỏi mà dâng lên cơn tức giận bỗng chốc liền biến mất, cảm giác nặng nề:

    Tình huống này chỉ có một khả năng, đó chính là từ khi được đưa vào viện điều dưỡng, chưa từng tiến hành trị liệu gì, cho nên bệnh án mới không có nội dung.

    Thư Đường suy đoán:

    Bởi vì khu vực ô nhiễm lan rộng, một đoạn thời gian dài nhân loại lâm vào nguy cơ sinh tồn, cho nên những người nhỏ yếu, không có giá trị, đều sẽ bị gia đình, đoàn thể từ bỏ, đem tài nguyên cung cấp cho những người mạnh hơn nhằm đảm bảo tỷ lệ sinh tồn.

    Mặc dù đoạn thời kia đã trôi qua rất lâu, nhưng cái thói quen này vẫn giữ lại.

    Một gia đình đông con, sẽ lựa chọn đứa trẻ có tiềm năng nhất để bồi dưỡng.

    Mà một Omega bị tổn thương tinh thần lực, mất đi giá trị, bị người nhà từ bỏ cũng không phải là chuyện kỳ quái.

    Thư Đường thở dài một hơi.

    Nàng nhìn lại, trong góc tối, nhân ngư an tĩnh ngồi cạnh nàng, hai chân không biết lúc nào đã biến thành đuôi cá, quấn quanh Thư Đường, còn thỉnh thoảng vẫy một chút.

    Tầm mắt của nàng bị vung vẩy đuôi cá hấp dẫn, nhìn lâu một lúc.

    Cơn tức do hắn vừa gây ra cũng dần dần biến mất.

    - - Ai, còn đần độn vẫy đuôi đâu.

    Nàng hỏi nhân ngư: "Lần cuối anh được tiêm thuốc là khi nào?"

    Thư Đường lại hỏi: "Trước khi tới viện điều dưỡng Hải Giác, bác sĩ có thăm khám kê đơn thuốc đúng hạn không?"

    Thư Đường nghĩ nghĩ, thôi, hỏi cũng như không.

    Nàng nghi ngờ cổ họng của hắn có thể có vấn đề, thế là đến gần, muốn kiểm tra cổ họng của hắn.

    Thư Đường: "A -- Kiểm tra cổ họng.

    Trước khi tay Thư Đường đụng tới hầu kết nhân ngư, hắn mở mắt.

    Trong nháy mắt, cảm giác áp bách kinh khủng.

    Thư Đường lập tức rút tay về.

    Nàng tìm quanh chỗ để bệnh án, tìm được một cây bút, mở ra hồ sơ bệnh án.

    Khi bắt đầu viết, Thư Đường quyết định đặt biệt danh cho hắn.

    Nàng lặng lẽ liếc nhân ngư, dáng người cao lớn giấu ở trong bóng tối, lông mi thật dài, hiện ra hình bóng nhàn nhạt trên khuôn mặt tái nhợt.

    Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thư Đường cảm thấy hắn rất giống màu lam tiểu hoa hồng sinh trưởng tươi tốt ở khu 01, kể cả phần đuôi mái tóc màu trắng bạc, đều có nhàn nhạt màu lam.

    Thư Đường do dự giữa" cá rán vị chanh "và" màu lam tiểu hoa hồng ", cuối cùng trên hồ sơ bệnh lý viết xuống một hàng chữ: 《 Màu lam tiểu hoa hồng quan sát ghi chép 》.

    - - Chủ yếu do cá rán chanh giống tên món ăn.

    Thư Đường phát hiện cuống họng của nhân ngư bị khàn, không nói lời nào, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra âm thanh uy hiếp giống như hung thú, hẳn là không phải vấn đề của dây thanh.

    Thư Đường ghi chép: Tính cách điềm đạm, không thích nói chuyện.

    Nghĩ đến cao lớn nhân ngư ưa thích đứng tại nơi âm u xó xỉnh, đen như mực hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm nàng.

    Thư Đường ghi chép: Tương đối hướng nội.

    Nghĩ đến hắn chỉ cho nàng hoạt động xung quanh phạm vi 2 mét.

    Thư Đường ghi chép: Cưỡng bách chứng.

    Sau khi đơn giản miêu tả nhân ngư tính cách, nàng viết xuống kết luận sơ bộ chẩn đoán:

    Nghi vấn tinh thần lực bạo động.

    Đúng vậy, mặc dù omega rất hiếm khi mắc bệnh" Tinh thần lực bạo động ", nhưng mà tình huống trước mắt của nhân ngư, đã vượt qua phạm trù" tinh thần lực bị hao tổn ", xuất hiện tình huống thú hóa, khó giao tiếp.

    Thư Đường xoát xoát xoát viết, không biết thời gian trôi qua rất lâu.

    Nhân ngư chỉ lấy đuôi cá quấn quanh nàng, an tĩnh nhìn nàng tô tô vẽ vẽ trên giấy, chậm rãi nhắm mắt lại.

    - - Cho đến khi nghe thấy được tiếng" ùng ục ".

    Cao lớn nhân ngư trong bóng đêm mở mắt.

    " Ục ục ục. "

    Thư Đường ôm bụng: Chết mất, bình thường nàng không nhanh đói như vậy.

    Nhưng mà hắn thật sự là quá thơm!

    Thư Đường có chút ngượng ngùng xoa xoa lỗ tai, quay người.

    Nàng nghĩ là tiếng mưa rơi lớn như vậy, nhân ngư chắc sẽ không nghe thấy.

    Nhưng, nhân ngư cúi đầu xuống, đôi mắt đen thui nhìn chằm chằm Thư Đường một hồi, đột nhiên xách nàng lên.

    Nhưng mà mới đi được hai bước, nhân ngư ý thức được gì đó, cúi đầu liếc nhìn Thư Đường.

    Thư Đường là một sinh vật, nhỏ yếu, nhẹ đến mức cảm giác như không tồn tại, sức lực cũng nhỏ giống như con kiến, đưa xuống biển, có thể sẽ chết.

    Cao lớn biển sâu đồ tể an tĩnh nhìn nàng một chút, đặt Thư Đường xuống, đi ra ngoài một mình.

    Thư Đường rất kinh ngạc, vừa lúc nãy nhân ngư không cho nàng rời khỏi phạm vi bán kính 2m, bây giờ lại rời đi, chẳng lẽ không sợ nàng chạy trốn?

    Đôi mắt đen như mực nhìn nàng một cái.

    Nói như vậy, bị ánh mắt trống rỗng đen như mực kia nhìn chăm chú, hẳn là rất rất kinh khủng quỷ dị, nhưng mà không biết vì cái gì, Thư Đường từ đôi mắt đen như mực của hắn nhìn ra --

    Nhân ngư rất yên tâm.

    Một giây sau, Thư Đường biết lý do.

    Bởi vì khi nhân ngư đẩy cửa ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Thư Đường thấy rõ ràng cửa ra vào:

    Làm bằng đá tảng nguyên khối, nặng ước chừng hai tấn.

    Thư Đường:"... "

    *

    Con đường duy nhất đi ra pháo đài bị phong tỏa.

    Thực sự là mọc cánh cũng khó thoát

    Thư Đường bị nhốt trong" ngục Bastille ".

    Trong cả tòa pháo đài đen nhánh, chỉ có Thư Đường. Còn có một" người "không biết đi đâu, làm gì, có thể trở lại bất cứ lúc nào - nhân ngư.

    Trong trường hợp này, người ngu ngốc sẽ hoảng sợ khóc thút thít; Người thông minh sẽ tìm kiếm con đường chạy trốn, nhanh chóng trốn thoát.

    Mà phải liên tục trực ca đêm vài hôm Thư Đường, đi lòng vòng trong" ngục Bastille ", tìm một góc tránh gió, cởi áo khoác trắng đắp lên người, nằm xuống.

    Buồn ngủ quá a.

    Tại sao đến tận năm 3036 vẫn còn có ca đêm? Thực tập sinh không phải là người sao? Nàng phải trực ca đêm liên tục một tuần, kể cả đi hẹn hò cũng phải tranh thủ ngủ bù, vậy mà tiền lương thực tập chỉ có hai triệu đồng!

    Thư Đường quyết định tranh thủ từng phút một, ngủ bù..

    Chung quanh tràn ngập vị cá nướng thơm thơm, không gian đen nhánh không có ánh sáng, bên ngoài còn có tiếng mưa rơi asmr, rất dễ ngủ.

    Thư Đường giấc ngủ này đặc biệt hương, nếu không phải là bởi vì bụng ục ục gọi, đem nàng đói tỉnh, nàng còn có thể ngủ say ba ngày ba đêm.

    Nàng mí mắt híp lại, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

    * * *

    Thư Đường ngủ một giấc ngon lành, nếu không phải do bụng kêu ục ục, nàng tỉnh giấc vì quá đói, chắc còn có thể ngủ ba ngày ba đêm.

    Nàng xoa xoa đầu, phát hiện nhân ngư vẫn chưa về.

    Hắn làm gì vậy?

    Nói thật, Thư Đường lờ mờ cảm giác nhân ngư ra ngoài kiếm đồ ăn cho nàng.

    Nhưng mà Thư Đường không thể xác định.

    Tiếng mưa rơi lớn như vậy, có thể hắn không nghe thấy tiếng bụng kêu.

    Nàng suy đoán hắn đi tìm đồ ăn cho nàng, có chút tự mình đa tình.

    Thư Đường có chút hối hận, biết thế nàng không né tránh, để hắn biết nàng siêu đói bụng.

    Ai, Thư Đường nghĩ thầm, nếu hắn mang đồ ăn cho nàng, nàng sẽ bỏ qua chuyện cũ, coi hắn là một" người "cá tốt.

    Thư Đường mặc áo khoác, thật sự là đói không chịu được, đi lung tung trong ngục Bastille, tìm phòng bếp.

    Phòng bếp ở trong góc tầng một, nhưng nàng phát hiện ở đây không chỉ không có điện, đồ ăn cũng không có tí nào.

    Nàng đói đến choáng váng, kiểm tra máy truyền tin mới biết đã là xế chiều, bảo sao nàng đói như vậy.

    Đột nhiên, Thư Đường nghe thấy tiếng bước chân.

    Thư Đường thò đầu ra xem, nhìn thấy ở cuối hành lang, xuất hiện một bóng đen.

    Dưới ánh đèn lờ mờ, cao lớn bóng đen, tư thế giống như lúc nãy xách Thư Đường, mang theo một vật nặng.

    Thật dài vật nặng kéo lê trên đất, vẫn tí tách nhỏ nước, không rõ là máu hay nước biển. \

    Trong bóng tối, cao lớn bóng đen từng bước một đi về phía nàng.

    Động tác cứng ngắc chậm chạp.

    Thư Đường ngửi thấy nồng đậm mùi máu tanh.

    Nhân ngư cúi đầu, đôi mắt đen như mực quỷ dị, an tĩnh nhìn nàng.

    " Rầm"một tiếng, vật nặng rơi xuống đất.

    Thư Đường cúi đầu xem xét:

    Một con cá mập.
     
    LuonggggggLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...