Chương 50: Đổi đầu
"Lưu Cường, lẽ nào cậu không cảm giác bản thân có chỗ nào không đúng sao?" Dương Gian nghiêm túc theo dõi hắn, mở miệng hỏi.
Lưu Cường nhìn thấy tất cả chuyện trong video, cũng ngây ngẩn cả người, hắn cẩn thận nhớ lại, có 1 số việc không thể nhớ được, phảng phất như bản thân có 1 số thời gian không có ký ức, bình thường hắn cũng không chú ý, nên làm chuyện mình nên làm, cũng không làm ra chuyện gì đặc biệt.
"Dương Gian, ý của cậu là, tôi cũng giống những người trong video, từng bị đổi đầu?"
Lưu Cường khiếp sợ nhìn hắn, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.
"Xem ra chính cậu cũng không biết tình huống của bản thân, tôi hỏi cậu, trước khi tới phòng quản lí, cậu đi đâu?" Dương Gian hỏi.
"Tôi ở.." Lưu Cường vừa định trả lời, nhưng sau đó hắn ngẩn người.
Mình làm sao lại tới phòng quản lí?
Là sau khi cúp điện thì tới, nhưng con đường hắn đi là đường nào, gặp phải ai, nhìn thấy thứ gì?
Không nhớ ra được, Lưu Cường không nhớ ra được, hoặc có lẽ căn bản hắn không có bộ phận ký ức lúc đó.
Dương Gian nói; "Cậu có thể tìm lại màn hình giám sát mình, camera trong siêu thị đều có mắt hồng ngoại, coi như đèn tắt tối đen vẫn có thể thấy rõ."
"Tôi tìm xem.." Lưu Cường lập tức tìm màn hình giám sát chính mình.
Rất nhanh, hắn tìm ra.
Thời gian trở lại trước khi La đại sư làm phép.
Tất cả mọi người ở tầng 1 trung tâm thương mại xem La đại sư làm phép.
Sau đó bởi vì Dương Gian cảm thấy buồn cười, không nhịn được cắt đứt quá trình làm phép của La đại sư, hai người nói nhau vài câu.
Nhưng trong màn hình, Lưu Cường giờ phút đó lại như không để ý mà trực tiếp rời đi.
Không có ai lưu ý hắn rời đi.
"Tôi, tại sao khi đó tôi lại tới phòng điện lực?" Lưu Cường nhìn thấy mình trong màn hình giám sát, kinh ngạc như trời trồng.
Trong màn hình, Lưu Cường sau khi tới phòng điện lực trong chốc lát, siêu thị bị cúp điện.
Điện là do Lưu Cường tự mình cắt.
Dương Gian nói: "Cậu không nhớ rõ, không đại biểu rằng cậu chưa từng làm, lại tiếp tục nhìn."
Sau khi đèn trong siêu thi tắt toàn bộ, Lưu Cường giật mình tại chỗ, hắn đứng đó giống như người gỗ, không nhúc nhích, nhưng tình huống như vậy không kéo dài lâu.
Rất nhanh hắn lại động.
Xoay người đi về phía 1 nhà wc ở tầng 1.
Dương Gian thấy vậy liền biết, tất cả chuyện tình khi nãy xảy ra, con quỷ ở trong cầu tiêu, chính là Lưu Cường.
"Không thể, không thể nào, tại sao một chút tôi cũng không nhớ được mình đã từng làm những chuyện như vậy?"
Lưu Cường mạnh mẽ đứng lên, hắn quay đầu nhìn Dương Gian, trên mặt viết đầy vẻ sợ hãi.
Dương Gian lui về sau một bước, nghiêm túc nói; "Bởi vì vào lúc cậu mất đi trí nhớ, cậu đã không phải người, mà là.. Quỷ, hoặc là bị quỷ thay thế, sở dĩ cậu còn có thể nhớ chỉ là vì cái đầu cậu vẫn còn, vẫn chưa tới mức thối rữa, chờ thêm mấy ngày nữa đầu cậu rữa ra, trí nhớ của cậu sẽ hoàn toàn biến mất."
"Vì lẽ đó, nghiêm ngặt về mặt ý nghĩa mà nói, mấy ngày trước cậu đã chết, cậu thử sờ cổ của mình xem, vết thương khi đổi đầu vẫn còn, nếu cậu không phải quỷ, tuyệt đối không thể có miệng vết thương như thế."
Lưu Cường theo bản năng sờ sờ cái cổ.
Bàn tay xẹt qua làn da trên cổ, 1 cái lỗ hổng nho nhỏ lật ra, lộ ra máu thịt đỏ tươi bên trong, đồng thời 1 mùi tanh hôi tản ra.
Hắn đang rữa nát..
"Không thể, tôi không tin, tôi không tin mình đã chết, tôi rõ ràng còn sống rất tốt."
Tâm tình Lưu Cường kích động, hắn không ngừng sờ miệng vết thương trên cổ mình, xác định xem lời nói của Dương Gian có phải thật hay không.
Nhưng mà hắn bị quỷ đổi đầu đã mấy ngày, miệng vết thương không còn căng mịn nữa, hắn càng sờ, miệng vết thương hở càng lớn, da thịt cũng dần bong tróc rớt xuống.
Mùi xác thối càng phát nồng nặc.
"Tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn chết a, Dương Gian, cậu có cách nào giúp tôi không?" Lưu Cường phát hiện sự thực này, hoàn toàn kinh hoảng, trên tay hắn đầy máu bẩn, phát ra mùi tanh tưởi, cổ trên đầu đã lệch vị trí, lấy một hình tượng không cân đối nhìn Dương Gian.
Từ mắt của hắn Dương Gian nhìn thấy sự hoảng sợ, còn có tuyệt vọng..
"Xin lỗi, tôi không có bất kỳ phương pháp trợ giúp cậu." Hắn rất nghiêm túc nói: "Điều tôi có thể làm chính là nhắc nhở cậu, gọi điện thoại cho người nhà, nói vài lời cuối cùng, đây là điều duy nhất cậu có thể làm."
Hai tay Lưu Cường run run, từ trong túi móc điện thoại ra, ánh mắt hắn chảy nước mắt, cúi đầu chuẩn bị gọi điện thoại cho người nhà.
Nhưng hắn cúi đầu 1 cái.
Cái đầu đã bị lệch vị trí không còn tiếp tục nằm trên cổ được nữa..
"Ầm~!"
Một tiếng rơi nặng nề vang lên.
Đầu Lưu Cường rời khỏi cổ, rớt xuống đất, lăn vài vòng trên nền nhà, cuối cùng đụng vào vách tường mới ngừng lại.
Thân thể mất đầu lập tức cứng lại, điện thoại trong tay chỉ mới sáng màn hình tóm lại là còn chưa kịp bắt đầu cuộc gọi.
Liếc mắt nhìn cái đầu Lưu Cường trắng bệch không còn chút máu, chết không nhắm mắt, Dương Gian thở dài trong lòng.
Lại là một người bị ác quỷ hại chết.
Thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía Giang Diễm đang tựa người vào vách tường run lẩy bẩy.
Dương Gian đi tới, có chút thô bạo bóp gương mặt mịn màng của cô, ấn đầu cô lên tường, tay hắn dùng sức xẹt qua cổ của cô.
"Cô không phải quỷ?" Dương Gian mang theo mấy phần kinh ngạc nói.
Ngón tay lướt qua cổ cô, không hề tìm được miệng vết thương nào.
Giang Diễm vừa sợ vừa tức: "Cậu hoài nghi tôi là quỷ?"
"Nhất định phải hoài nghi, cô cũng là nhân viên trung tâm thương mại, chỉ cần bị đổi đầu sẽ là quỷ, hơn nữa cô có bị đổi đầu qua hay không, chính mình cũng không biết." Dương Gian buông lỏng Giang Diễm.
"Vậy làm sao bây giờ? Bên ngoài đều là thứ kia, chúng ta làm sao rời khỏi chỗ này?"
Giang Diễm đối với cách làm của hắn cũng không tức giận, trái lại sợ Dương Gian tức giận, lôi kéo tay hắn, vẻ mặt có vài phần đáng thương nói.
Dương Gian; "Trong siêu thị vẫn còn có người, tôi mang họ ra ngoài sẽ rời đi, hơn nữa khóa cửa hẳn đang trên người Lệ tỷ, phải lấy được chìa khóa trên người bà ta mới có thể đi."
"Nhưng trước khi rời đi, cô nhất định phải ở chỗ này, thay tôi nhìn màn hình, biết rõ thân phận chân chính của con quỷ, tốt nhất tìm được cái đầu quỷ của nó."
"A, tôi không muốn ở lại chỗ này, tôi muốn đi với cậu."
Giang Diễm sợ hết hồn, vội vàng ôm cánh tay của hắn, không chịu buông tay.
Dương Gian lắc đầu: "Không được, tôi cần cô xem giám sát, nếu không sao tôi biết được khi nào bên người có 1 con quỷ đến bên cạnh? Làm sao có thể xác nhận thân phận cuối cùng của con quỷ kia? Tôi không thể tiêu tốn thời gian ở chỗ này, lập tức trời sẽ tối, tới lúc đó trong siêu thị triệt để không còn ánh sáng, với chúng ta sẽ càng thêm bất lợi."
"Có thể, nhưng chỗ này có Lưu Cường, tôi sợ." Giang Diễm mang theo tiếng khóc nức nở nói.
Dương Gian không để ý tới, chỉ cầm lấy điện thoại trong tay thi thể Lưu Cường, bấm số điện thoại vệ tinh của mình.
"Điện thoại phải luôn kết nối, có tình huống lập tức thông báo, mặt khác, cô phải nhớ kỹ một điểm, vĩnh viễn đừng đưa lưng về phía bất cứ người nào, con quỷ kia muốn đổi đầu chỉ có thể ra tay từ phía sau lưng, chỉ cần cô đứng chính diện với nó, con quỷ kia sẽ không tập kích cô."
Nói xong, hắn đưa điện thoại di động bỏ vào trong tay Giang Diễm.
"Tôi, tôi vẫn sợ lắm." Giang Diễm nói.
"Đã quên lúc trước ở tầng 1 cô hứa hẹn thế nào rồi sao. Không nghe lời, cô không thể sống sót rời đi, cô là một người thông minh, lúc nào biết nên làm chuyện gì, chỉ cần lá gan cô lớn hơn một chút, chuyện này đối với cô mà nói không thành vấn đề, tốt rồi, không nói nhiều thừa thãi, bắt đầu làm việc."
Dương Gian nói xong không nói hai lời, liền rời khỏi phòng quản lí.
"Này.." Giang Diễm muốn giữ lại.
Nhưng ầm 1 tiếng cửa đã đóng lại.
Giang Diễm muốn đi chung, tuy nhiên lại lập tức dừng chân.
Bởi vì, bên ngoài càng nguy hiểm, chỉ có vị bảo an nho nhỏ kia mới dám đi loạn trong siêu thị.
Do dự một chút, cô cắn răng, nhịn nỗi sợ xuống, đi về phía đài giám sát, trong tay gắt gao nắm chặt điện thoại của Lưu Cường.
Mà cái thi thể không đầu và cái đầu của Lưu Cường đang nằm lăn lóc bên vách tường, cô không dám nhìn nhiều.
"Này, nghe được sao?"
Dương Gian đi lại trong siêu thị, hắn kiểm tra tín hiệu điện thoại vệ tinh.
"Nghe, nghe được, tôi ở đây có nhìn thấy cậu." Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói khẩn trương của Giang Diễm.
"Rất tốt, chú ý lưu ý bất kỳ động tĩnh nào bên cạnh tôi, kịp thời nói cho tôi biết."
Dương Gian treo cái điện thoại ở trước ngực, sau đó đi về phía đám người Đường lão bản xảy ra chuyện.
Trong nhóm người kia có Lệ tỷ.. Mà bà ta hẳn là một con quỷ.
"Một triệu sẽ không bỏ lỡ chứ?"
Trong lòng Dương Gian thầm nói: "Bất quá lần này chỉ cần Giang Diễm phối hợp tốt, mình có thể không cần sử dụng sức mạnh quỷ vực cũng có thể kiếm được số tiền kia."
Ngay lúc hắn bắt đầu hành động, trong siêu thị lúc trước còn vắng ngắt, yên lặng, giờ khắc này từng bóng người bắt đầu xuất hiện trong góc tối bí ẩn, hoặc trong những cửa hàng không còn kinh doanh nữa, chậm rãi đi ra.
Tướng mạo bọn họ khác nhau, từng người sắc mặt trắng bệch, mắt nhắm lại, hành động cứng đờ.
Giang Diễm đang theo dõi nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức tái mét mặt.
Mà cách Dương Gian không xa.
"Cái kia, những thứ đó xuất hiện.." giọng nói Giang Diễm run rẩy nhắc nhở.
"Tôi biết rồi, cô chú ý báo cáo vị trí những con quỷ gần tôi, những cái khác không cần phải để ý đến, thuận tiện, đừng quên lời nhắc nhở lúc trước của tôi." Ngữ khí Dương Gian rất bình tĩnh, khiến trong lòng Giang Diễm trấn định hơn không ít.
Lưu Cường nhìn thấy tất cả chuyện trong video, cũng ngây ngẩn cả người, hắn cẩn thận nhớ lại, có 1 số việc không thể nhớ được, phảng phất như bản thân có 1 số thời gian không có ký ức, bình thường hắn cũng không chú ý, nên làm chuyện mình nên làm, cũng không làm ra chuyện gì đặc biệt.
"Dương Gian, ý của cậu là, tôi cũng giống những người trong video, từng bị đổi đầu?"
Lưu Cường khiếp sợ nhìn hắn, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.
"Xem ra chính cậu cũng không biết tình huống của bản thân, tôi hỏi cậu, trước khi tới phòng quản lí, cậu đi đâu?" Dương Gian hỏi.
"Tôi ở.." Lưu Cường vừa định trả lời, nhưng sau đó hắn ngẩn người.
Mình làm sao lại tới phòng quản lí?
Là sau khi cúp điện thì tới, nhưng con đường hắn đi là đường nào, gặp phải ai, nhìn thấy thứ gì?
Không nhớ ra được, Lưu Cường không nhớ ra được, hoặc có lẽ căn bản hắn không có bộ phận ký ức lúc đó.
Dương Gian nói; "Cậu có thể tìm lại màn hình giám sát mình, camera trong siêu thị đều có mắt hồng ngoại, coi như đèn tắt tối đen vẫn có thể thấy rõ."
"Tôi tìm xem.." Lưu Cường lập tức tìm màn hình giám sát chính mình.
Rất nhanh, hắn tìm ra.
Thời gian trở lại trước khi La đại sư làm phép.
Tất cả mọi người ở tầng 1 trung tâm thương mại xem La đại sư làm phép.
Sau đó bởi vì Dương Gian cảm thấy buồn cười, không nhịn được cắt đứt quá trình làm phép của La đại sư, hai người nói nhau vài câu.
Nhưng trong màn hình, Lưu Cường giờ phút đó lại như không để ý mà trực tiếp rời đi.
Không có ai lưu ý hắn rời đi.
"Tôi, tại sao khi đó tôi lại tới phòng điện lực?" Lưu Cường nhìn thấy mình trong màn hình giám sát, kinh ngạc như trời trồng.
Trong màn hình, Lưu Cường sau khi tới phòng điện lực trong chốc lát, siêu thị bị cúp điện.
Điện là do Lưu Cường tự mình cắt.
Dương Gian nói: "Cậu không nhớ rõ, không đại biểu rằng cậu chưa từng làm, lại tiếp tục nhìn."
Sau khi đèn trong siêu thi tắt toàn bộ, Lưu Cường giật mình tại chỗ, hắn đứng đó giống như người gỗ, không nhúc nhích, nhưng tình huống như vậy không kéo dài lâu.
Rất nhanh hắn lại động.
Xoay người đi về phía 1 nhà wc ở tầng 1.
Dương Gian thấy vậy liền biết, tất cả chuyện tình khi nãy xảy ra, con quỷ ở trong cầu tiêu, chính là Lưu Cường.
"Không thể, không thể nào, tại sao một chút tôi cũng không nhớ được mình đã từng làm những chuyện như vậy?"
Lưu Cường mạnh mẽ đứng lên, hắn quay đầu nhìn Dương Gian, trên mặt viết đầy vẻ sợ hãi.
Dương Gian lui về sau một bước, nghiêm túc nói; "Bởi vì vào lúc cậu mất đi trí nhớ, cậu đã không phải người, mà là.. Quỷ, hoặc là bị quỷ thay thế, sở dĩ cậu còn có thể nhớ chỉ là vì cái đầu cậu vẫn còn, vẫn chưa tới mức thối rữa, chờ thêm mấy ngày nữa đầu cậu rữa ra, trí nhớ của cậu sẽ hoàn toàn biến mất."
"Vì lẽ đó, nghiêm ngặt về mặt ý nghĩa mà nói, mấy ngày trước cậu đã chết, cậu thử sờ cổ của mình xem, vết thương khi đổi đầu vẫn còn, nếu cậu không phải quỷ, tuyệt đối không thể có miệng vết thương như thế."
Lưu Cường theo bản năng sờ sờ cái cổ.
Bàn tay xẹt qua làn da trên cổ, 1 cái lỗ hổng nho nhỏ lật ra, lộ ra máu thịt đỏ tươi bên trong, đồng thời 1 mùi tanh hôi tản ra.
Hắn đang rữa nát..
"Không thể, tôi không tin, tôi không tin mình đã chết, tôi rõ ràng còn sống rất tốt."
Tâm tình Lưu Cường kích động, hắn không ngừng sờ miệng vết thương trên cổ mình, xác định xem lời nói của Dương Gian có phải thật hay không.
Nhưng mà hắn bị quỷ đổi đầu đã mấy ngày, miệng vết thương không còn căng mịn nữa, hắn càng sờ, miệng vết thương hở càng lớn, da thịt cũng dần bong tróc rớt xuống.
Mùi xác thối càng phát nồng nặc.
"Tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn chết a, Dương Gian, cậu có cách nào giúp tôi không?" Lưu Cường phát hiện sự thực này, hoàn toàn kinh hoảng, trên tay hắn đầy máu bẩn, phát ra mùi tanh tưởi, cổ trên đầu đã lệch vị trí, lấy một hình tượng không cân đối nhìn Dương Gian.
Từ mắt của hắn Dương Gian nhìn thấy sự hoảng sợ, còn có tuyệt vọng..
"Xin lỗi, tôi không có bất kỳ phương pháp trợ giúp cậu." Hắn rất nghiêm túc nói: "Điều tôi có thể làm chính là nhắc nhở cậu, gọi điện thoại cho người nhà, nói vài lời cuối cùng, đây là điều duy nhất cậu có thể làm."
Hai tay Lưu Cường run run, từ trong túi móc điện thoại ra, ánh mắt hắn chảy nước mắt, cúi đầu chuẩn bị gọi điện thoại cho người nhà.
Nhưng hắn cúi đầu 1 cái.
Cái đầu đã bị lệch vị trí không còn tiếp tục nằm trên cổ được nữa..
"Ầm~!"
Một tiếng rơi nặng nề vang lên.
Đầu Lưu Cường rời khỏi cổ, rớt xuống đất, lăn vài vòng trên nền nhà, cuối cùng đụng vào vách tường mới ngừng lại.
Thân thể mất đầu lập tức cứng lại, điện thoại trong tay chỉ mới sáng màn hình tóm lại là còn chưa kịp bắt đầu cuộc gọi.
Liếc mắt nhìn cái đầu Lưu Cường trắng bệch không còn chút máu, chết không nhắm mắt, Dương Gian thở dài trong lòng.
Lại là một người bị ác quỷ hại chết.
Thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía Giang Diễm đang tựa người vào vách tường run lẩy bẩy.
Dương Gian đi tới, có chút thô bạo bóp gương mặt mịn màng của cô, ấn đầu cô lên tường, tay hắn dùng sức xẹt qua cổ của cô.
"Cô không phải quỷ?" Dương Gian mang theo mấy phần kinh ngạc nói.
Ngón tay lướt qua cổ cô, không hề tìm được miệng vết thương nào.
Giang Diễm vừa sợ vừa tức: "Cậu hoài nghi tôi là quỷ?"
"Nhất định phải hoài nghi, cô cũng là nhân viên trung tâm thương mại, chỉ cần bị đổi đầu sẽ là quỷ, hơn nữa cô có bị đổi đầu qua hay không, chính mình cũng không biết." Dương Gian buông lỏng Giang Diễm.
"Vậy làm sao bây giờ? Bên ngoài đều là thứ kia, chúng ta làm sao rời khỏi chỗ này?"
Giang Diễm đối với cách làm của hắn cũng không tức giận, trái lại sợ Dương Gian tức giận, lôi kéo tay hắn, vẻ mặt có vài phần đáng thương nói.
Dương Gian; "Trong siêu thị vẫn còn có người, tôi mang họ ra ngoài sẽ rời đi, hơn nữa khóa cửa hẳn đang trên người Lệ tỷ, phải lấy được chìa khóa trên người bà ta mới có thể đi."
"Nhưng trước khi rời đi, cô nhất định phải ở chỗ này, thay tôi nhìn màn hình, biết rõ thân phận chân chính của con quỷ, tốt nhất tìm được cái đầu quỷ của nó."
"A, tôi không muốn ở lại chỗ này, tôi muốn đi với cậu."
Giang Diễm sợ hết hồn, vội vàng ôm cánh tay của hắn, không chịu buông tay.
Dương Gian lắc đầu: "Không được, tôi cần cô xem giám sát, nếu không sao tôi biết được khi nào bên người có 1 con quỷ đến bên cạnh? Làm sao có thể xác nhận thân phận cuối cùng của con quỷ kia? Tôi không thể tiêu tốn thời gian ở chỗ này, lập tức trời sẽ tối, tới lúc đó trong siêu thị triệt để không còn ánh sáng, với chúng ta sẽ càng thêm bất lợi."
"Có thể, nhưng chỗ này có Lưu Cường, tôi sợ." Giang Diễm mang theo tiếng khóc nức nở nói.
Dương Gian không để ý tới, chỉ cầm lấy điện thoại trong tay thi thể Lưu Cường, bấm số điện thoại vệ tinh của mình.
"Điện thoại phải luôn kết nối, có tình huống lập tức thông báo, mặt khác, cô phải nhớ kỹ một điểm, vĩnh viễn đừng đưa lưng về phía bất cứ người nào, con quỷ kia muốn đổi đầu chỉ có thể ra tay từ phía sau lưng, chỉ cần cô đứng chính diện với nó, con quỷ kia sẽ không tập kích cô."
Nói xong, hắn đưa điện thoại di động bỏ vào trong tay Giang Diễm.
"Tôi, tôi vẫn sợ lắm." Giang Diễm nói.
"Đã quên lúc trước ở tầng 1 cô hứa hẹn thế nào rồi sao. Không nghe lời, cô không thể sống sót rời đi, cô là một người thông minh, lúc nào biết nên làm chuyện gì, chỉ cần lá gan cô lớn hơn một chút, chuyện này đối với cô mà nói không thành vấn đề, tốt rồi, không nói nhiều thừa thãi, bắt đầu làm việc."
Dương Gian nói xong không nói hai lời, liền rời khỏi phòng quản lí.
"Này.." Giang Diễm muốn giữ lại.
Nhưng ầm 1 tiếng cửa đã đóng lại.
Giang Diễm muốn đi chung, tuy nhiên lại lập tức dừng chân.
Bởi vì, bên ngoài càng nguy hiểm, chỉ có vị bảo an nho nhỏ kia mới dám đi loạn trong siêu thị.
Do dự một chút, cô cắn răng, nhịn nỗi sợ xuống, đi về phía đài giám sát, trong tay gắt gao nắm chặt điện thoại của Lưu Cường.
Mà cái thi thể không đầu và cái đầu của Lưu Cường đang nằm lăn lóc bên vách tường, cô không dám nhìn nhiều.
"Này, nghe được sao?"
Dương Gian đi lại trong siêu thị, hắn kiểm tra tín hiệu điện thoại vệ tinh.
"Nghe, nghe được, tôi ở đây có nhìn thấy cậu." Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói khẩn trương của Giang Diễm.
"Rất tốt, chú ý lưu ý bất kỳ động tĩnh nào bên cạnh tôi, kịp thời nói cho tôi biết."
Dương Gian treo cái điện thoại ở trước ngực, sau đó đi về phía đám người Đường lão bản xảy ra chuyện.
Trong nhóm người kia có Lệ tỷ.. Mà bà ta hẳn là một con quỷ.
"Một triệu sẽ không bỏ lỡ chứ?"
Trong lòng Dương Gian thầm nói: "Bất quá lần này chỉ cần Giang Diễm phối hợp tốt, mình có thể không cần sử dụng sức mạnh quỷ vực cũng có thể kiếm được số tiền kia."
Ngay lúc hắn bắt đầu hành động, trong siêu thị lúc trước còn vắng ngắt, yên lặng, giờ khắc này từng bóng người bắt đầu xuất hiện trong góc tối bí ẩn, hoặc trong những cửa hàng không còn kinh doanh nữa, chậm rãi đi ra.
Tướng mạo bọn họ khác nhau, từng người sắc mặt trắng bệch, mắt nhắm lại, hành động cứng đờ.
Giang Diễm đang theo dõi nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức tái mét mặt.
Mà cách Dương Gian không xa.
"Cái kia, những thứ đó xuất hiện.." giọng nói Giang Diễm run rẩy nhắc nhở.
"Tôi biết rồi, cô chú ý báo cáo vị trí những con quỷ gần tôi, những cái khác không cần phải để ý đến, thuận tiện, đừng quên lời nhắc nhở lúc trước của tôi." Ngữ khí Dương Gian rất bình tĩnh, khiến trong lòng Giang Diễm trấn định hơn không ít.
Last edited by a moderator: