Thần Hảo Nhu Nhược Tác Giả: Mã Hộ Tử Quân Edit: Zhuang Trang Thể Loại: Xuyên không, Đam mỹ, Cổ đại, Ngọt sủng, Cường cường, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Hài hước, Nhẹ nhàng, Tình cảm, HE, 1v1 Văn án Thảo Luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm Edit của zhuang Trang
Chương 1 Bấm để xem Thừa Hòa năm thứ mười lăm, một thế hệ gian thần Ninh Sâm rốt cuộc đã chết. Là người mà tân đế khâm điểm Trạng Nguyên lang, thiếu niên nhập sĩ, quyền khuynh triều dã, từ vương triều thành lập tới nay trẻ tuổi nhất tả thừa tướng. Cuối cùng ngã xuống trước Kim Loan điện, vạn tiễn xuyên tâm. Trên đỉnh đầu ánh nắng lung linh ạinóng bỏng, trên mặt đất cong mơ hồ nhìn thấy phiến tàn hồng. Mà Thừa Hòa đế Lý Vô Đình đứng ngay trước cửa điện, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một con kiến. Đại thái giám Đức Toàn dùng giọng nói the thé tuyên tội: "Tội thần Ninh Sâm, kéo bè kết cánh, mưu hại trung lương, cấu kết phản quân bán nước.. Mưu nghịch phạm thượng, tại chỗ tử hình, khâm thử!" Theo từng tội danh tuyên bố, Ninh Sâm đảng phái hủ bại mà khổng lồ cũng đi theo sụp đổ. Lý Vô Đình xoay người vào điện Âm thanh của đại thái giám Đức Toàn còn vang vọng ngoài tiền điện, hoảng hốt giống như một giấc mơ. * * * Là đêm. Một ánh sáng như tia chớp trắng tinh cắt qua màn đêm--- Trên long sàn, Lý Vô Đình từ trong mơ bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy. Nhìn chung quanh tối như mực, hắn lấy lại bình tĩnh, giơ tay ấn giữa mày. Cảnh ban ngày phản phất hiện lên truóc mắt. Bên ngoài yên tĩnh, không có tiếng sấm vang. Lý Vô Đình đứng dậy, màu vàng quần áo dán sát thân hình cao lớn, hắn hướng ngoài điện gọi một tiếng "Đức Toàn" "Bệ Hạ" Đức Toàn thực mau đi vào, bên trong tẩm điên âm u khiến người ta không thấy rõ biểu cảm "Bệ hạ có gì phân phó?' Lý Vô Đình im lặng trong nháy mắt" không có việc gì, ngươi lui xuống đi " Khả năng là bóng đè. Nhưng hắn tại vị mười lăm năm, có sóng gió gì là chưa trải qua. Lý Vô Đình thực mau đã bình thĩnh trở lại, xoay người về sập. " Không có việc gì thì tốt ". Thanh âm của Đức Toản tử phía sau vang lên:" Bệ hạ phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đăng cơ đại điển rồi " Lý Vô Đình dừng lại bước chân. Đăng cơ đại điienr rõ ràng diễn ra vào Thừa hóa nguyên niên. Yên tĩnh thật lâu, trong tẩm điện vang lên giọng nói khàn khàn của đế vương".. Đức Toàn " " Nô tài ở " " Cầm đèn " Ánh đèn sáng lên, Đưc Toản mặt dày tiến lên" Bệ hạ" LÝ Vô Đình không một biểu tình nhìn khuân mặt còn nonn nớt của Đức Toản, chìm vào im lặng. Hắn về tới mười lăm năm trước.
Chương 2.1: Một đóa hoa trắng nhỏ Bấm để xem "Ninh đại nhân!" "Mau gọi người, Ninh đại nhân té xỉu" Một cơn choáng váng đánh úp lại, bên tai mang máng truyền điến tiếng ồn ào. Kí ức của Ninh Như Thâm còn dừng lại ở một giây trước, khi hắn từ khu dạy học xuống lầu bước hụt, giây tiếp theo hắn liền cảm giác chính mình bị ai kéo trên lê trên mặt đất như kéo thi thể đi ra ngoài. Khụ! Hắn ho mạnh một tiếng, bỗng nhiên mở mắt. Ánh sáng chói mắt lướt qua, ánh vào mắt là một mảnh thềm đá, tường hồng, phía trước đứng mênh mông một đám người mặc triều phục đang xuyên qua ngọ môn, giống hệt phim lịch sử. Mà hắn liền ngồi trên đất trống cách đội ngũ sếp hàng không xa. Cúi đầu, duỗi tay. Lọt vào tầm mắt là một mảnh quần áo đỏ thắm, lộ ra một đoạn cánh tay tái nhợt mảnh khảnh. Ninh Như Thâm lật đi lật lại bàn tay. Hắn đây là ngã chết sao? Đang nghĩ ngợi thì một nam tử mặc áo trắng từ nơi xa vội vàng chạy tới "Ninh đại nhân" Ninh Thư Thâm Ngẩng đầu đánh giá "Bạch Vô Thường?" Thái y dừng bước chân "..." Một giọng nói từ bên cạnh truyền tới "Ngươi đâm hỏng đầu sao?" Ninh Như Thâm quay đầu, lúc này mới nhận ra bên cạnh còn đứng một người khác, mặc đỏ nhạt triều phục, ước chừng hơn hai mươi. Một bên nhe răng chợn mắt xoa đầu gối, một bên tức giân mà nhìn hắn. Hai tiên tiểu thái giám cười làm lành giảng hòa: "Cảnh đại nhân, ninh đại nhân xác thật bị đâm không nhẹ." Cảnh Nghiêu liếc Ninh Như Thâm một cái: "Gặp ngươi quả nhiên không có ghuyện gì tốt" Ninh Như Thâm từng chút xem qua mấy người trước mặt. Trên người đau đớn chân thật như thế, hoàn cảnh chung quang hoàn hảo mà rõ ràng, hắn đầu óc ong ong, bị bắt phải thừa nhận một sự thật: Hắn không chết, mà xuyên qua. Nhưng mà đây là triều đại nào? Mình là ai? Ninh Như Thâm xoa xoa đầu, quyết định trước tiên phải làm rõ trạng huống: "Ta đầu óc không quá rõ ràng. Đay là đâu, phat sinh chuyện gì? Chung quang yên lặng. Thái giám sắc mặt hoảng sợ, thái y cuống quýt bắt cổ tay hắn, nhắm hai mắt mấp máy môi, mơ hồ phân rõ mấy chữ: Song rồi, song rồi.. Cảnh nghiêm há mồm lại ngậm miệng, đánh giá Ninh Như Thâm thật lâu, rốt cuộc không nhịn được tập tễnh lại gần hắn hỏi:" Ngươi, Ngươi thật sự đâm hỏng đầu? " Ninh Như Thâm sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm hắn. Cảnh Nghiên hít sâu một hơi nói:" Hôm nay là thánh thượng đăng cơ đại điển, ngươi còn nhớ rõ sao? Chúng ta từ ngoại ô về đến ngọ môn, ngươi mắt mù không xem đường té ngã như chó ăn phân, còn táng tận thiên lương kéo ta một cái hại ta cũng té ngã chật khớp, ngươi tất cả đều quên sao? " Ninh Như Thâm: . Ngắn ngủi mấy chữ, cũng không biết kềm theo mấy chữ mắng chửi người. Hắn nhịn không được hỏi: ' quan hệ của chúng ta rất kém đi" Cảnh Nghiên gật đầu: "Phi thường" Ninh Như Thâm thở dài: Đáng tiếc hiện tại hắn một chút ký ức cũng không có, trên người có ân oán tình thù gì cũng không biết. Hiện tại chỉ biết hắn là một triều thần. Tuy rằng không rõ lắm là triều đại nào, nhưng xem mottj thân phi vân nhạn bào, bạc táp hoa mang, phỏng chừng cũng là quan tứ -ngũ phẩm. Trong lúc hắn vẫn đang trầm tư, thái y rút tay về, nói: "Đại nhân thân thể kém, lần này ngã bị thương không nhẹ. Tánh mạng không đáng ngại, nhưng trong đầu có máu bầm, thần tủy < não > có tổn hại, đặc biệt là kí ức, nhận tri.. Ninh Như Thâm xua xua tay" vấn đề không lớn " Hắn đối với đầy mặt viết" như thế nào không lớn "thái y cảm tạ, sau đó hỏi tiểu thái giám" hiện tại đi qua, chắc là vẫn đuổi kịp đăng cơ đại điển đi? " Tiểu thái giame trả lời:" Đúng vậy, đại nhân " Vết thương trên chân Cảnh Nghiên cũng xử lý tốt, hắn đứng dậy tức giận nói" Chỉ cần nhươi không ngã một lần nữa " Hai người một người đâm mẻ chán, một kẻ bị thương chân. Đi theo tiểu thái giám dẫn đường đi qua tường đỏ hướng đến Kim Loan điện. Ninh Như Thâm đầu đau chân cũng đau, hắn cảm giác phó thân thể này thể chất thật sự rất kém. Đi một lúc lâu, rốt cuộc xa xa truyền đến lễ nhạc thanh âm. Phía trước đã có thể thấy mêng mông quần thần cùng với nguy nga rộng rãi cung điện. Khi sắp đến đuôi đội ngũ, hắn bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề quan trong. Ninh Như Thâm quay đầu hỏi Cảnh Nghiên" đùng rồi, ta tên.. " Cảnh Nghiên" Ninh Sâm " ? Nịnh thần cả nhà ngươi Ninh Như Thâm cảnh cáo" Nói chuyện cho hẳn hoi, bằng không ta kiện ngươi tội nôi nhọ mệnh quan triều đình> " Cảnh Nghiên không giám tin tưởng" Ngươi ăn vạ cái gì? " Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Đối diện một lát, Ninh Như Thâm chậm rãi nhắm mắt lại, sờ sờ ngực, tâm thái sụp đổ: Cho nên, hắn thật sự kêu nịnh thần. Thật sự, má nó, một cái tên đầy khiêu khích! Ba hồi chuông trồng vang qua. Ninh Như Thâm vừa vặn đuổi kịp tiến điện. Hắn đứng trong đội ngũ cùng đủ loại quan lại nhập điện lễ bái, môi mấp máy khẩu hình hô to vài tiếng" Bệ hạ vạn tuế ", nhân lúc đúng dậy trộm hướng trên điện liếc liếc mắt một cái. Sống sờ sờ hàng đế a. Làm hắn nhìn nhìn xem. Tầm mắt xuyên qua triều đình, chỉ thấy tuổi trẻ hoàng đế đầu đội ngọc quan, cũng không có chuỗi ngọc trên mũ miện che mặt. Khuân mặt lanh lùng xa cách, nhìn qua vừa cập quan, nhưng mà khí chất phản phất đã qua tuổi nhi lập. Như một thanh kiếm cổ xưa mà sắc bén. Liếc mắt một cái khiến người xem tim đập nhanh. Ninh Như Thâm đang lén lút đánh giá, cao cao trên long ỷ đế vương dột nhiên hướng mắt, tựa hồ hướng tới hắn phía bên này nhìn lại. Hắn trng lòng nhảy dựng, xoạt một cái cụp mí mắt! Hơn hai mươi năm sinh tồn kinh nghiệm: Đi học không cần cùng thầy giáo đối mắt. Phía trước thanh âm của Lễ Bộ Thượng Thư vẫn không nhanh không chậm mà vang lên, qua mấy giây, tầm mắt nhìn tới hướng này mới di chuyển. * * * Tân đế kế vị, đại xá thiên hạ Đại diển bước cuối cùng đó là phong thưởng. Đại thái giám đức Toàn đứng ở phí trước, tay cầm thánh chỉ, thon dài thanh tuyến vang vọng Kim Loan điện. Ninh Như Thâm đang đứng phóng không tâm thần trong đội ngũ, thình lình nghe được cái trên quen thuộc mà khiêu khích:" Hầu đọc học sĩ Ninh Sâm ------ " Ninh Như Thâm phản ứng đầu tiên là: Là ai đại bất kính như vậy? Sau đó bừng tỉnh: À, là chính hắn. " Ninh Sâm tài đức vẹn toàn, hàn mặc kỳ hương, đến tiên đế khẩu dụ.. "đột nhiên Đức Toản thanh âm vừa chuyển" Bệ, Bệ hạ?" Ninh Như Thâm: ? Ninh Như Thâm ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy trên đài cao, đế vương đứng dậy. Trong điện tức khắc lặng ngắt như tờ. Lý Vô Đình đứng trên đại điện, tầm mắt xuyên qua mọi người rơi thẳng đến thân ảnh phía trước kia _ Ninh Sâm. Vị quan mà tiên đế khâm điểm tá chính, sau này lại cấu kết ngoại thích, tư nuốt lương khoản, vụ hại trung lương, mưu nghịch phạm thượng.. vây cánh liên lụy rộng dãi, lầm Đại thừa vỡ nát bất kham. Cảnh tượng trước Kim Loan điện vạn tiễn xuyên tâm vẫn như hôm qua. Lý Vô Đình ánh mắt trầm trầm, bước chân. Trong chính điện túc mục, vừa kế vị tân đế tùng bước bước xuống, dừng ở Ninh Như Thâm trước mặt. Bốn mắt nhìn nhau, bên trong cặp mắt lãnh duệ sát khí hiện ra. Ninh Như Sâm: . ? Đây là sao?
Chương 2.2 Bấm để xem Còn không kịp rõ ràng đế vương đột nhiên hiện lên sát khí, đối phương đột nhiên nâng lên một bàn tay to rộng___ Tức khắc chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên! Mắt thấy sắc bén chưởng phong sắp rơi xuống người mình, ở trong mắt chúng thần chăm chú nhìn Ninh Thư Thâm bỗng nhiền thình thịch ngã xuống đât! Mặt trắng như tuyết, khóe mắt đỏ bừng, giống một bông hoa trắng mảnh mai đón gió. "..." Chúng thần lấy lại tinh thần, sôi nổi kinh hô "Bệ hạ tha mạng!" "Bệ hạ cớ gì như thế!" "Ninh đại nhân sẽ bị đánh chết!" Câu cuối cùng không biết vị nào đan tay kêu "chết" tự kéo thật dài, thiếu chút phá âm. Căn bản không đánh tới người Lý Vô Đình: ? Hắn rũ mắt, mặt vô biểu tình mà nhìn người đang ngã trước mặt. NInh Như Thâm vừa chạm vào nền sứ, nhấc đầu, liền đối diệnvới một ánh mắt nặng nề. "..." Hắn lại lau khóe mắt, căng da đầu một lần nữa cúi đầu, "thần hảo nhu nhược a". Anh. LÝ Vô Đình: . GIữa tay áo NInh Như Thâm lộ ra cánh tay mỏng manh mà tái nhợt, chống đỡ hắn đơn bạc thân hình. Sợi tóc buông xuống, nốt ruồi son trên vành tai làm nổi một thân phi bào, mười phần thê diễm (thê thảm lại diễm lệ). Quả thực bộ dạng bị bắt nạt. Lý Vô Đình thất bại run nhè nhẹ tay, tức giận mà cười. Hảo, hảo một cái nịnh thần. * * * Ninh Như Thâm đang rũ đầu, liền nghe một tiếng cười lạnh như có như không từ trên đỉnh đầu truyền đến: A "..." Hắn lập tức lại họ đến tê tâm liệt phế. Ngay sau đó, Một bàn tay to cầm lấy tay hắn, mạnh mẽ kéo hắn từ mặt đất đứng lên. Gọi là kéo không bằng lôi. Ninh Như Thấm sau khi đứng lên liền ngẩng đầu, tức khắc đối diện với khuân mặt tuấn mỹ vô trù của Lý Vô Định. Ngũ qua thâm thúy tinh diệu như miếng ngọc được điêu khắc lại nhìn không ra trên đó cảm xúc. Lý Vô Định rũ xuống lông mi, một tay còn ấn trên đầu vai Ninh Như Thấm. Ngón tay cách một lớp vải còn chống hắn đầu vai, có ý mà gõ gõ "Ninh khanh thân thể thật sự suy yếu, mới vỗ vai một cái liền ngã xuống rồi." Ninh Như Thâm yếu ớt cười "..." T suýt chút nữa đã bị ngươi vỗ đến thế giới tiếp theo. Đụng vào một giây, Lý Vô Đình thu hồi tay thật mau, phảng phất giống như không có việc gì xoay người chở về phía trên ' Đức Toản tiếp tục đọc " Đức Toản vội khom người" vâng, Bệ hạ " Không khí căng thẳng trong đại điện cũang vì vậy mà buông lỏng. Đức Toản tiếp tục đọc" Đến tiên đế khẩu dụ, thăng chức đại học sĩ, khâm thử____ " Ninh NHƯ Thâm:" Thần, tạ bệ hạ ân điển. " * * * Dài dòng đăng cơ đại điển rốt cuộc kết thúc. Chúng thần hồi phủ, chờ đến tiệc tối lại vào cung. Sau khi Lý Vô Đình thân ảnh biến mất ở sau đại điện, đồng liêu bốn phía Ninh NHư Thâm lập tức vây quanh! " Ninh đại nhân qua nhiên được đế tâm, trước có tiên đế khẩu dụ, sau lại có bệ hạ khen ngợi khuyến khích.' "Bệ hạ tụ mình vỗ vai, đây là độc nhất vô nhị vinh dự!" Ninh Như Thâm yếu ớt cười cười: Phần ohucs khí này cho ngươi, ngươi có muốn hay không. Mấy người đang đánh thái cực, Cảnh Nghiên từ phía sau lại đây, đem Ninh Như Thâm gọi vào một bên, khinh thường nói: "Ngươi sau khi té hỏng đầu sao lại trở nên kiều khí như thế? Vỗ vai đều vỗ thành như vậy.' Ninh Như Thâm cảm thấy Cảnh Nghiên Thật sự lo lắng. Còn chuyên môn chạy tới nhục nhã hắn. Nghĩ đến tình hình lúc trước, Ninh Như Thâm cảm thán" không nghĩ tới ta nhân duyên cũng không tệ lắm. "Có nhiều người thay hắn kêu tha mạng như vậy. Cảnh Nghiên cười hắn thiên chân: ' Thỏ tử hồi bi thôi" Ninh Như Thâm im lặng, nhắm mắt bi thương nói: "Các ngươi tâm thật đơ" Cảnh Nghiên: "..." Mẹ, tức giận! Quan thần đã tốp năm tốp ba tan đi, Ninh Như Thâm Cũng xoay người ra ngoài điện. Cảnh Nghiên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại chạy theo vai bước "đúng rồi, đầu ngươi té hỏng rồi, sau này tính làm sao bây giờ?" Ninh Như Thâm sủy tay áo, nhìn về phương xa "hồi phủ liền viết đơn xin từ chức, cáo lão hồi hương" "..." Cảnh Nghiên nghe song đầu lớn như đấu "cái gì?" Trong noãn các. Lý Vô Đình cởi ra nặng nề phục sức, thay nhẹ nhàng thường phục. Màu đen áo khoác vòng qua hắn đĩnh bạt vai lưng, ở trước khâm nghiêm cẩm giao điệp. Bên trong Uy nghiêm trầm ổn lại lộ ra vài phần nghiêm khắc tự giữ. Đức Toản bưng bồn cung kính đứng chờ bên cạnh. LÝ Vô Đingf thay quần áo song, đem tay bỏ vào trong bồn, nước ấm không quá đốt ngón tay làm rỗ ràngtrên bàn tay vết chai mỏng. Trong tiếng nước ào ào, thanh âm thanh lãnh của đế vương vang lên: "Hôm nay trên đại điển không sảy ra chuyện gì đi" "Hồi bệ hạ, hết thảy như thường>" Dừng một chút Đức Toản lại chần chờ nói: "Là.. có một chuyện nhỏ, không biết có nên phiền nhiễu bệ hạ hay không.." "Nói" "Ninh đại nhân ở ngọ môn té ngã.." vừa mới cất lời nối, tiếng nước liền dừng lại. Lý Vô Đình giương mắt thẳng tắp nhìn về phía Đức Toàn "Hử?" Đức Toàn cẩn thận trần thuật: "Còn có Cảnh thị lang. Ninh đại nhân bị ngã nặng hơn, đập chúng đầu, Cảnh thị lang đầu gối bị thương ngoài da." "Đập chúng đầu?" "Đúng vậy" Đức TOản phỏng đoán thánh tâm, kể về Ninh Như Thâm:"Nghe nói, giống như biến thành một người khác. Ninh Như Thâm: Mảnh mai, bất lực, không thể trêu vào. Jpg * bản chất là sa điêu triều đình văn ~ bất quá cũng có chuyện xưa tuyến cùng một ít trải chăn, sẽ chậm rãi triển khai. Mặt khác bối cảnh giả tưởng, tư thiết như núi, xin đừng đối chiếu đứng đắn lịch sử =3=