Kiếm Hiệp [Edit] Luyện Sai Thần Công,Tai Họa Giang Hồ - Bất Thị Hữu Ý Thác Tự

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi lucar, 18 Tháng năm 2024.

  1. lucar

    Bài viết:
    0
    Tên Truyện: Luyện Sai Thần Công, Tai Họa Giang Hồ

    Tên Hán Việt của truyện: Thác Luyện Thần Công Công, Họa Loạn Giang

    [​IMG]

    Tên tác giả: Bất Thị Hữu Ý Thác Tự

    Editor: Lucar

    Văn án:

    Ngươi nghe ai nói? Trên giang hồ mới xuất hiện một ma đầu?

    Thế nhưng tên ma đầu kia tự xưng có kinh thế trí tuệ của Thạch Lão Ma?

    Đúng, chính là tên ma đầu kia! Hắn võ công cao cường, thường xuyên đem cả môn phái ra để luyện một bản bí tịch thần công nào đó, làm người không ra người, quỷ không ra quỷ, điên điên khùng khùng! Nhưng hắn lại lấy đó làm vui.

    Ta cũng nghe nói như thế! Ma dầu đó thật sự là phát rồ mất trí rồi.

    Nửa bản thần công bí tịch đó đã mở ra con đường võ đạo cho Thạch Phi Triết.

    Khi đã là vô địch thiên hạ thì người người tìm hắn khiêu chiến. Thời điểm đó hắn bất đầu phải đối mặt với các lời đồn đãi trên trang hồ.

    Hắn tức giận nói:

    Cái gì? Ta luyện sai sao?

    Không thể nào! Tuyệt đối không thể!

    Các ngươi luyện không được là do tư chất tự nhiên không đủ, là vấn đề của các ngươi, người sai là các ngươi!

    Không ai có thể so với ta, càng không thể hiểu rõ việc luyện võ công.

    Link góp ý:


    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Lucar
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng năm 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. lucar

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Hoàng Thiên chi thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang hồ, là cái gì?

    Có người nói giang hồ là đạo lí đối nhân xử thế.

    Có người nói giang hồ là thân bất do kỷ.

    Thạch Phi Triết nằm trên giường tại căn nhà cũ nát của mình, chỉ cảm thấy kỳ thật giang hồ rất đơn giản, đó chính là còn sống!

    Tại y quán ngay khi bình minh hắn đã bắt đầu bận rộn làm việc cho tới tận chiều tối mới hết bận, hắn vô cùng mệt mỏi trở lại nhà của mình.

    Hắn giờ phút này, hai chân như nhũn ra, hai tay phát run. Thân thể hoàn toàn thả trên giường, thậm chí không muốn nhấc lên dù chỉ là một đầu ngón tay.

    Người khác xuyên không tới thế giới khác đều có gia thế là bắt cá, rèn sắt, chỉ cần chịu cày cuốc liền xuất hiện kỳ tích. Còn hắn thì trước khi xuyên không làm trâu ngựa, sau khi xuyên không vẫn là làm trâu làm ngựa.

    Cảm giác xuyên không thật vô ích!

    Giường làm bằng cỏ tranh, tương đối thô ráp đâm vào người. Trước kia hắn vừa xuyên không đến, đã từng vì đói mà trằn trọc, khó chìm vào giấc ngủ. Nhưng Hắn của hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại, thậm chí có thể chỉ cần một giây để chìm vào giấc ngủ.

    Tuy nhiên hắn lại không thể ngủ, hắn còn muốn luyện võ!

    Đối với một một người cái việc xuyên không tới thế giới khác mà nói, hắn có rất nhiều phương pháp có thể cải biến vận mệnh của mình. Giá như làm một gã nhà giàu, mỗi ngày ngủ đến khi nào muốn dậy, không có việc gì liền câu cá lưu điểu, thế không phải khoái hoạt hơn sao?

    Nhưng khi hai tháng trước màu vàng bao phủ toàn bộ bầu trời thành Di Dương. Khi phủ thành chủ dâng lên tầng ba của Kim Sắc Lầu Các, hoàn toàn đánh nát tam quan của Thạch Phi Triết!

    Đây là vật gì?

    Thần tiên? Yêu quái?

    Thạch Phi Triết thật sự không thể hiểu!

    Hoàng Thiên cùng Kim Sắc Lầu Các hai bên giao chiến suốt hai ngày hai đêm, làm cho bên trong cả thành Di Dương mọi người hoảng sợ. Kết quả cuối cùng là Hoàng Thiên đã chiếm được thành Di Dương, từ đây Di Dương thành bắt đầu mang họ Tôn!

    Sau đó, mỗi sáng sớm đều có một mảnh "Hoàng Thiên" tại phủ thành chủ được đưa lên cao, đến giờ Thìn mới tiêu tán, trở thành một cảnh tượng của Di Dương thành.

    Bên trong thành Hoàng Thiên, cũng rất nhiều người thân mang áo gai màu vàng, đầu đội khăn tam giác, truyền giáo tại tất cả phố lớn ngõ nhỏ.

    Toàn bộ Di Dương thành tại trận chiến kia, không biết rõ chết nhiều hay ít người! Cho dù trận chiến kết thúc nhưng trong thành vẫn thường xuyên có tiếng la giết, giết, đến mức thời điểm nào Thạch Phi Triết ra ngoài cũng đều có thể đụng phải tử thi.

    Trong con phố nhỏ, chính là từ trong ngực một bộ tử thi, Thạch Phi Triết lấy ra một bản bí tịch võ công « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết »!

    Bí tịch chỉ có nửa bản đầu là thấy rõ, phần sau bị dính máu tươi nên dính vào nhau, căn bản không thể thấy rõ chữ viết.

    Ban đầu Thạch Phi Triết cũng không tính luyện cái này vì vốn dĩ là không rõ đây là bí tịch gì. Nhưng khi ngẫu nhiên nghe được có người nói, đương nhiệm thành chủ chính là tu luyện « Hoàng Thiên Lập Thế Đại Pháp » là cao thủ Chân Nhân cảnh, nên mới có thể đánh bại tiền nhiệm thành chủ, chiếm cứ cái Di Dương thành này.

    Tâm hắn bắt đầu lay động!

    Hắn tự hỏi tiếp tục làm cả một đời trâu ngựa? Hay là liều đánh cược một lần?

    Đời người đều phải chết qua một lần, hắn còn sợ cái gì chứ!

    Chết không phải đáng sợ nhất, đáng sợ là thời điểm chết, cả đời này không có một cái hồi ức nào đáng giá, đáng để kiêu ngạo.

    Không phải tất cả đều bắt nguồn từ bí tịch võ công không rõ sao?

    Không cái gì không thể luyện!

    Giả sử hắn cược thành công, hắn liền có thể khuấy đảo giang hồ, một người ép một thành!

    Thời điểm bắt đầu luyện võ, Thạch Phi Triết mới phát hiện chính mình đã suy nghĩ quá đơn giản.

    Ai nói có bí tịch võ công, liền nhất định có thể luyện?

    « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » bên trên mỗi một chữ đều viết liền cùng một chỗ nên không nhận ra có vài phần giống sách triết học đời trước.

    Cái gì "thủ tam tiêu" "thiếu dương" "quan xông" "dịch môn", hắn là một cái cũng đều không hiểu!

    Về phần "Âm Duy mạch" "Dương Duy mạch" loại hình kia càng không cần phải nói.

    Cái duy nhất hắn xem hiểu, chỉ có hai chữ "đan điền".

    Tri thức của võ đạo, tựa như một cái ngưỡng cửa ngăn cản hắn. Mà những cơ sở tri thức này, được giấu ở võ quán bên trong thành!

    Ở cái thế giới này, hắn chỉ là một tên không cha không mẹ, một kẻ sa cơ thất thế. Dựa vào việc được ở trong thành nên không đến mức lưu lạc giang hồ, được người ta cho làm chút chuyện vụn vặt để mưu sinh.

    Không thể nói đó là sống, chỉ có thể nói là không bị đói chết.

    Có võ quán nào không có tiền mà cho làm lễ bái sư không?

    Người sống sờ sờ không thể tự nhiên bị ngẹn nước tiểu mà chết, hắn suy nghĩ hai ngày, cảm thấy có thể đi y quán thử một lần. Y quán mặc dù không có kiến thức võ đạo, nhưng là tốt xấu gì cũng có tri thức về kinh mạch, huyệt đạo.

    Cũng may Hoàng Thiên vào ở trong thành, trong một tháng này, trong thành cũng không quá bình yên nên các y quán đều đang khan hiếm người.

    Y quán này nằm ngay cạnh nhà Thạch Phi Triết cách đó không xa, chủ y quán thấy Thạch Phi Triết tuổi còn trẻ gia thế thanh bạch, vừa lúc y quán thiếu người, nên đã đồng ý nhận hắn làm việc. Mỗi tháng hai mươi văn tiền.

    Hai mươi văn tiền không nhiều, miễn cưỡng đủ Thạch Phi Triết sống sót.

    Nhưng sự tình trong y quán quá nhiều quá tạp, vượt xa sự suy đoán của Thạch Phi Triết trước đó.

    Hắn nghĩ làm việc ở y quán là: Phơi thuốc, mài thuốc, nấu thuốc. Nhưng trên thực tế công việc ở đây chính là nhấc người, xoay người, thay thuốc băng bó, còn có nhấc thi thể!

    Ví dụ như có người bệnh bị chặt vài đao trên người, vết đao sâu khoảng chừng hơn một tấc, toàn thân cần phải băng bó, để phòng vết thương ra máu quá nhiều.

    Những bệnh nhân như này, mỗi một ngày cần đổi một lần thuốc, phòng ngừa vết thương nát rữa. Có vết thương ở phía trước, có vết thương ở sau lưng. Cái này cần phải có người giúp người bệnh xoay người.

    Còn có kiểu bệnh nhân, có cánh tay to bằng bắp đùi Thạch Phi Triết, cả người đều là cơ bắp, cường tráng như trâu nghé.

    Thứ thân thể gầy yếu như Thạch Phi Triết đi giúp kiểu bệnh nhân đó xoay người thì thật sự là một cái việc tốn thể lực.

    Đáng sợ là, kiểu người bệnh này không chỉ một tên hai tên, có đôi khi là mười mấy hai mươi tên. Những tên này phần lớn là nhân vật bang phái trong thành, đi đâu đó về liền toàn thân máu chảy, ồn ào náo động sai sử người.

    Trừ cái đó ra, còn có loại khác máu me khắp người thoi thóp, không thể vượt qua, lúc này cũng cần Thạch Phi Triết giúp khiêng ra ngoài. Tự có người đến nhặt xác bọn hắn.

    Ngày tiếp theo, Thạch Phi Triết làm mệt quá sức. Có đôi khi Thạch Phi Triết hoài nghi rằng liệu đi khiêng gạch có phải nhẹ nhõm hơn công việc này hay không?

    Dù là rất Khổ cực nhưng sau những nỗ lực cũng có không ít thu hoạch.

    Đầu tiên, bên trong y quán xác thực có chân dung, tiêu chú nhân thể kinh mạch huyệt đạo. Lại thêm lúc băng bó vết thương có trò chuyện cùng người bệnh nhiều, nên dường như Thạch Phi Triết hiểu rõ bên trong bí tịch võ đạo nói tới vị trí cùng tác dụng của các huyệt đạo.

    Tiếp theo, Thạch Phi Triết lại biết thêm rất nhiều chữ.

    Cái này cũng không kỳ quái, nguyên nhân là có rất nhiều chữ nhìn thì giống nhưng thật ra là khác chữ.

    Thạch Phi Triết từng nhìn lầm hai bức chữ tại y quán.

    Đem "diệu thủ hồi xuân" nhìn thành "xào làm mì hương".

    Đem theo phải đi phía trái "thành tín là kim", nhìn thành theo trái thành phải "tất cả đều là tin cầu".

    Thời điểm hiểu rõ được những chữ này và nhìn lại quyển bí tịch kia, hắn mới phát hiện đã nhận lầm không ít chữ! Dường như Thạch Phi Triết cảm giác được mồ hôi lạnh đang toát ra, nghĩ mà sợ!

    Mẹ nó, đây là cái sao chép hỗn đản nào thế, không thể chép tinh tế hơn sao?

    Nhưng đâu người nào quy định bí tịch võ công, nhất định phải viết ngay hàng thẳng lối và không được bôi đi viết lại khi sai đâu?

    Võ công cao, không có nghĩa là vóc người phải soái, chữ viết phải đẹp mắt!

    Nghĩ đến việc hơn một tháng chịu khổ và nghĩ đến vài ngày trước mơ mơ hồ hồ cảm giác được khí cảm nên Thạch Phi Triết cắn răng theo cỏ tranh trên giường đứng lên.

    Hắn nhìn một chút thấy hôm nay ánh trăng vô cùng sáng. Thế là liền cầm lấy « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » tới cửa trong viện để đọc, ở nơi này sáng cũng không cần đốt đèn.

    Không quản lý việc nhà thì không biết rõ được củi, gạo, dầu, muối quý như nào, dầu thắp cũng là rất đắt!

    Lật ra nửa bản « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết », Thạch Phi Triết từ từ suy nghĩ lại, rõ ràng trước mấy ngày loáng thoáng đều có khí cảm, là chỗ nào không đúng đây.

    Cuối cùng, hắn suy nghĩ một chút, tâm cũng trở lên yên lặng một chút. Dựa theo phương pháp bên trong « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » đứng như dáng của một cái kiếm. Hai chân đứng nghiêm, hai tay dang ngang, toàn thân đứng thẳng, như là một thanh trường kiếm cắm vào dưới mặt đất.

    Đầu như chuôi kiếm, hai tay như kiếm hộ, thân thể như vỏ kiếm, giấu kiếm khí trong lòng! Một hít một thở, y theo đặc thù hô hấp pháp, một tia "Chân Nguyên Chân Khí" trống rỗng sinh ra trong đan điền!

    Thành công rồi!

    Thạch Phi Triết vui mừng khôn siết!

    Dựa theo « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » bên trong ghi chép, theo đan điền hướng lên, qua "trình độ" "hạ môn" chờ huyệt đạo đến "thành tương", về sau lại từ hướng phía dưới trở lại đan điền, như thế chính là một lần Nhâm mạch tuần hoàn phổi.

    Ở trong quá trình này, hắn có một tia chân khí đang không ngừng lớn mạnh! Chỉ cần tích lũy tháng ngày, chân khí đả thông hai mạch Nhâm Đốc, quán thông kỳ kinh bát mạch, liền có thể đạt tới "chân khí vô tận, hóa khí làm kiếm" tiểu thành chi cảnh!

    Đến lúc đó, hắn liền có thể đặt chân trên giang hồ!

    Ngay lúc này, một đạo hắc ảnh lướt qua trước mặt Thạch Phi Triết, nhẹ nhàng lấy đi quyển bí tịch kia.

    "Ta nghe nói tưởng là thần công bảo điển gì, hóa ra là bản bí tịch rác rưởi này à!" tên kia là một tên cơ thể tráng kiện như trâu đại hán, hắn nhìn bản « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » trong tay một cái rồi tiện tay liền ném đi.


    Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần mình các bạn nhé! Xin cảm ơn.
     
    Phượng Chiếu NgọcLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng năm 2024
  4. lucar

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Lưu lão tam hài hước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngươi là ai? Thạch Phi Triết cảnh giác nhìn đại hán trước mắt hỏi.

    Hắn lấy kinh nghiệm làm việc tại y quán để nhận xét, người trước mắt là người có võ đạo khí huyết sung túc. Loại người này, hắn mỗi ngày đều phải băng bó rất nhiều, sẽ không nhận lầm.

    Tiểu tử, ngươi thế mà đang luyện Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết. Đại hán không trả lời câu hỏi của Thạch Phi Triết mà ngược lại cười nhạo hỏi.

    Thế thì sao nào? Thạch Phi Triết không hiểu tại sao đại hán lại hỏi vậy. Hắn không biết rõ người trước mắt, là địch hay bạn.

    Đại hán nghe được Thạch Phi Triết trả lời, nhịn không được cười to nói: Ha ha ha~chết cười! Lại có thể có người đang luyện Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết.

    Đại hán cười tới mức ho khan: Ngươi có biết.. Khụ khụ..

    Thạch Phi Triết nhìn hắn cười kiêu nhạo như vậy, nhịn không được nói rằng: Có gì đáng cười!

    Cũng được! Lưu gia ta tâm tình tốt, để ngươi làm quỷ minh bạch! Tự xưng Lưu Tam của Lưu gia nói rằng: Các ngươi những người tuổi trẻ đều luôn luôn không thiết thực.

    Nội công chân khí ở đâu ra mà có thể dễ dàng tu luyện được như vậy? Máu nhuộm thì khí doanh, khí doanh thì tinh tràn, tinh tràn thì thần bái, thần bái thì Kiến Chân! Không có tinh khí thần sung túc, nói gì tới nội lực chân khí?

    Nếu dạng thể chất gì đều có thể luyện được nội công, vậy chúng ta hàng ngày rèn luyện khí huyết gân cốt còn có cái gì chứ?

    Chỉ có thể phách sung túc, khả năng tu luyện thành chân khí! Ngươi dạng thể chất ốm yếu, cũng xứng luyện nội công chân khí?

    Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết xuất hiện trên giang hồ vài chục năm nay, không có một ngàn thì cũng có tám trăm bản, từ xưa tới nay chưa từng có ai tu luyện thành công cả!

    Lưu Tam nói với chính mình rồi cũng nhịn không được mà cười lên: Ha ha ha, chết cười! Lại có thể có người đang luyện cái này!

    Lão cảm thấy nếu giết tên tiểu quỷ này, thật sự là quá thú vị, chờ lúc giết chết hắn, rồi lại đem sự tình của tiểu quỷ này kể cho người trong bang, khẳng định là mấy tháng này đó sẽ là chuyện cười lớn nhất!

    Và danh tiếng hài hước lão tam của hắn sẽ được vang xa hơn.

    Lưu Tam nói quá nhiều thứ khó hiểu, khiến cho Thạch Phi Triết đầu ong ong.

    Cái gì minh bạch quỷ, cái gì sung túc thể phách, khả năng tu luyện thành chân khí, cái gì vài chục năm nay từ xưa tới nay chưa từng có ai tu luyện thành Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết.

    Bảo sao trong ngực cỗ thi thể kia lại có bản Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết, hóa ra là không ai muốn lấy thứ rác rưởi công pháp đó.

    Lưu Tam vừa rồi nói tự luyện chân khí, là cái gì

    Lưu Tam nhìn thấy Thạch Phi Triết với dáng vẻ ngơ ngác, cảm thấy nhiệm vụ lần này thật sự là rất có ý nghĩa.

    Tiểu tử, hôm nay là ngươi cho đại ca ta đổi thuốc à? Hắn hỏi.

    Đại ca ngươi là nào ai? Thạch Phi Triết vẻ mặt ngờ vực hỏi. Mấy ngày gần đây người bệnh vết đao làm nội thương bỗng nhiên tăng nhiều, hắn thật không nhớ ra được là đã đổi thuốc cho ai.

    Không sao cả! Lấy đầu ngươi đi gặp đại ca ta, các ngươi tự nhiên là nhận biết! Ha ha ha! Lưu Tam nhào tới tấn công Thạch Phi Triết, đưa tay đánh một chưởng đánh vào ngực Thạch Phi Triết.

    Thạch Phi Triết vội vàng dùng tay giao nhau ở giữa ngăn khuất ngực, nhưng Lưu Tam tráng hán, hắn cơ bản không thể nào chống đỡ được?

    Hắn cảm giác chính mình như thể giống như bị một con trâu đụng phải, thân thể không tự chủ được mà bay về phía sau. Hai cái cánh tay đều không có cảm giác gì.

    Tiếp lấy đầu lại bị va đập mạnh mẽ, Thạch Phi Triết chỉ cảm thấy đầu ong ong, mắt tối sầm lại, tiếp đó trời đất quay cuồng, ý thức mơ hồ, không biết rõ tới đông tây nam bắc. Thậm chí miệng mũi chảy ra máu tươi cũng không biết!

    Ây? Tiểu tử chịu đòn khá lắm! Lưu gia đặt tay lên cổ Thạch Phi Triết, cảm nhận được Thạch Phi Triết trên cổ còn có mạch đập, biết tiểu tử này chưa chết.

    Bị chiêu đó đánh vào người hai lần thì cho dù là một tên tráng hán đều bị đánh chết. Không nghĩ tới tiểu tử này thế mà kháng trụ được.

    Là.. Vì cái gì.. Thạch Phi Triết ý thức mơ hồ nói.

    Hắn không biết rõ vì cái gì, vì cái gì bỗng nhiên có người tới giết hắn! Hắn cũng không có đắc tội ai vậy!

    Để chúng đại ca ta khó chịu, ngươi đáng chết! Lưu gia cười lạnh nói.

    Nếu là lúc bình thường, đại ca hắn cũng sẽ không thèm để vào mắt mấy chuyện vặt vãnh này.

    Chỉ là gần đây Tứ Phương bang của bọn hắn đứng trước sự liên hợp của hai bang khác, phía sau chỗ dựa cũng mất, áp lứcinh tồn của bang phái lớn phi thường. Ngay tiếp theo đại ca hắn lại bị trọng thương, cho nên tâm tình mười phần bực bội.

    Đại ca hắn mặc dù cũng không nói gì, nhưng Lưu Tam đã hiểu tâm ý đại ca hắn. Hắn chuẩn bị đem Thạch Phi Triết cái người làm của y quán này giết chết, giúp đại ca hắn thư thái phần nào.

    Thạch Phi Triết muốn hỏi đại ca ngươi là người nào, nhưng giờ này có hỏi cũng không có ý nghĩa.

    Hắn giờ phút này chỉ là cảm giác được phẫn nộ, chính là như vậy một sự tình vô cùng nhỏ nhặt vậy mà đã có người tới giết hắn!

    Cái thằng chó thế đạo nào!

    Có thể hắn cũng biết, trong hai tháng trở lại đây, trong thành không phải ngươi giết ta, chính là ta giết ngươi. Nơi này có nhiều sự chém giết vậy là vì cái gì!

    Hắn còn chưa muốn chết, hắn đã chết qua một lần!

    Hắn còn muốn sống!

    Tiểu tử! Chết đi! Lưu Tam tay phải dùng sức nắm yết hầu Thạch Phi Triết, liền thấy Thạch Phi Triết run run rẩy rẩy giơ tay phải lên.

    J vậy? Lưu Tam không hiểu, tiểu tử này đang làm gì?

    Thạch Phi Triết hung ác cắn đầu lưỡi một, để cho mình bình tĩnh, mở hé mắt, hắn nhìn thấy tay phải của mình ngón áp út nhắm ngay yết hầu của Lưu gia.

    Khi cánh tay dài của hắn cách yết hầu của Lưu Tam khoảng chừng nửa thước thì trong cơ thể hắn bắt đầu một tia chân khí theo đan điền xuất phát lên thượng đạo tương thành, sau đó đi vào cánh tay phải vai liêu truyền đến ngón áp út quan xông!

    Cái này là thủ thiếu dương tam tiêu.

    Cũng là "chân khí hóa kiếm" vận chuyển đường đi!

    Một đạo kiếm khí vô hình yếu ớt theo ngón tay áp út của Thạch Phi Triết bắn ra, sau đó Thạch Phi Triết liền lâm vào trong hôn mê.

    Kết quả như thế nào, thì theo thiên ý trời!

    Lưu Tam không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy từ ngón áp út của Thạch Phi Triết bay ra một đạo kiếm khí mờ nhạt như huyễn kiếm khí, xuyên qua cổ họng của mình.

    Thể nội huyết áp, từ cổ họng của hắn bắn ra một đạo huyết tiễn, bắn vào người Thạch Phi Triết.

    Hắn đã không còn nghĩ được tới việc giết Thạch Phi Triết nữa mà lúc này hắn dùng hai tay che động mạnh bên trên yết hầu, hắn cảm giác được hô hấp khó khăn, máu tươi đã rót vào phổi.

    Khí lực hiện tại một chút xíu cũng không còn, hắn không nghĩ tới chính mình thế mà lại phải chết ở đây. Rõ ràng là thiếu niên gầy yếu, làm thế nào mà có thể có một tia kiếm khí?

    Chẳng lẽ là bởi vì quyển Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết kia sao?

    Không có khả năng đó! Tiểu tử kia gầy như vậy, làm thế nào luyện được chân khí?

    Hắn không hiểu được tại sao.

    Cho nên, hắn chết không nhắm mắt.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhìn về phía đông trời bắt sáng, Thạch Phi Triết lúc này mới dần dần tỉnh lại.

    Lúc này, hắn mới biết rằng mình thì ra vẫn còn sống.

    Hắn loạng choạng đứng lên, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều là đau. Đầu đau, cánh tay ngực cũng đau, thể nội kinh mạch cũng đau!

    Trong miệng mũi đều là cục máu đã khô khốc. Hắn phun ra mấy ngụm, mới khiến cho yết hầu tốt hơn một chút.

    Tại đó cách hắn không xa, là thi thể Lưu Tam.

    A.. Ha ha ha..

    Thạch Phi Triết phát ra cười quái dị, đối mặt với tử thi hắn cũng không sợ hãi vì hai tháng này tại Di Dương thành trên đường gặp quá nhiều tử thi, y quán cũng thấy nhiều lắm.

    Hắn nhìn giờ xem tử thi như là heo chó.

    Đầu tiên là đem Lưu Tam ném qua một bên sau đó nhặt quyển Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết lên nhét vào trong ngực. Hắn đi lại phòng bếp rửa mặt, lấy chút gạo làm chút cơm.

    Từ giữa trưa hôm qua tại y quán ăn cơm đến bây giờ, hắn đã hơn một ngày không có ăn cơm.

    Bất luận kế tiếp làm cái gì, hắn đều muốn ăn cơm no.

    Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần mình các bạn nhé. Cảm ơn các ban rất nhiều.
     
    Phượng Chiếu NgọcLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng năm 2024
  5. lucar

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Hoa Tiểu Muội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đợi đến sau khi ăn cơm tối xong, hắn mới đi đến bên cạnh thi thể Lưu Tam, bắt đầu sờ thi thể.

    Cái tên Lưu Tam này tưởng không có tiền tiền, thế mà mò được tới mấy lượng bạc. Điều này làm hắn ngạc nhiên.

    Thế giới này một lượng bạc tương đương như một đồng tiền của kiếp trước, mà kiếp trước nếu có một đồng tiền là giống như có bảy tám trăm văn đồng tiền, đối với Thạch Phi Triết hiện tại mà nói, là một món tài sản khổng lồ.

    Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện trên cánh tay Lưu Tam có một cái hình vuông mang theo bên trong hình xăm hoa văn.

    Thạch Phi Triết nhận ra cái hoa văn này là của bang phái trong Di Dương thành, Tứ Phương bang.

    Bên trong Di Dương thành có tam đại bang phái, Tứ Phương bang, Hoạt Sát bang cùng Huyết Lang bang.

    Theo Hoàng Thiên nhập chủ Di Dương thành, ba cái bang phái gần nhất đánh tương đối lợi hại, mà chỗ ở của Thạch Phi Triết là khu vực thuộc về Tứ Phương bang.

    Hắn giết người của Tứ Phương bang, không thể đi khỏi y quán. Mặc dù người của bang phái đối y quán quán chủ vô cùng tôn kính, nhưng là đối những người khác là không coi ra gì.

    Như vậy, là phải dời Di Dương thành đi nơi khác?

    Di Dương thành gần giống như hình vuông, đông tây dài mười lăm cây số, nam bắc dài mười cây số, Dực Châu là nơi kết nối thành phố lớn nam bắc!

    Chỉ cần hắn trốn đến nội thành địa phương khác, Tứ Phương bang tự nhiên là tìm không thấy hắn.

    Không, như thế sẽ luôn sống trong lo sợ, làm sao có thể luyện võ công giỏi!

    Hắn muốn chạy trốn ra Di Dương thành, sau đó luyện đến tiểu thành của Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết. Đến lúc đó giết trở lại, chỉ một kiếm, tàn sát cả nhà Tứ Phương bang, mới đủ giải hận!

    Nghĩ tới đây, hắn đem chỉ có hai bộ quần áo cuốn thành tay nải, ăn cơm, sau đó hướng về cửa Nam đi đến.

    Nhà hắn kỳ thật gần bắc môn nhất, nhưng là đi bắc môn phải đi ngang qua y quán. Hắn chỉ sợ bị người bên trong y quán nhìn thấy, an toàn là trên hết, bởi vậy hắn hướng tới cửa nam để đi.

    Lúc này đã qua buổi sáng giờ thìn, mặt trời đã hoàn toàn dâng lên, phủ thành chủ trên không Hoàng Thiên biến mất, bầu trời lại biến thành một mảnh màu lam nhạt.

    Xung quanh Cửa Nam, cửa hàng cũng lần lượt mở cửa, tiếng rao hàng, âm thanh bắt đầu vang lên bốn phía, cả tòa Di Dương thành giống như sống lại sau một lần chết, náo nhiệt trở lại.

    Thạch Phi Triết nhìn thấy những cảnh tượng khói lửa này, lại nghĩ tới đêm qua vừa trải qua sinh tử, chỉ cảm thấy dường như đã tích đức được mấy đời.

    Hắn lo nghĩ vì đi xa, vẫn là phải chuẩn bị thêm một chút.

    Thế là hắn đi vào bên trong hiệu cầm đồ, mua một thanh đao cũ. Lại đi vào bên trong tiệm lương thực, mua một chút lương khô mang ở trên người. Tiện thể mua một bình hồ lô dùng để chứa nước.

    Sắp xếp gọn những này, hắn theo dòng người, đi ra đại môn Di Dương thành, xuất phát hướng về phía nam Khâu Dương thành.

    Như thế ban ngày đi đường, ban đêm tá túc. Đợi cho tới ngày thứ ba, Thạch Phi Triết cảm giác thân thể khôi phục không ít, nên cứ thế mà đi khhong biết trời đã tối, đành phải ngủ ngoài trời dã ngoại hoang vu.

    Đây cũng là vi Thạch Phi Triết kinh nghiệm quá ít, hắn không biết rõ thời đại này người đi đường, mỗi ngày chỉ có thể được như vậy. Nhất là rất nhiều đều là hành thương, trâu ngựa kéo hàng, căn bản đi không thể nhanh.

    Bởi vậy trên đường lớn, cách mỗi mấy chục dặm đều sẽ có khách điếm, chuyên cung cấp chỗ nghỉ cho người đi đường ở tạm.

    Bỏ lỡ cái này, đến kế tiếp liền phải đi mấy chục dặm.

    Khâu Dương thành cách Di Dương thành bốn trăm cây số về phía nam, một ngày đi được bốn mươi dặm, cần thời gian gần hai mươi ngày.

    Cho dù là phi mã, có thể một ngày một đêm chạy được bốn trăm cây số, nhưng cũng phải dừng ở dịch trạm để thay đổi ngựa, bất kể mã lực, khả năng đạt tới tốc độ như thế.

    Trừ phi có võ đạo cao thủ, có thể ngày đi nghìn dặm, trong vòng một ngày từ Di Dương thành đi tới Khâu Dương thành.

    "Ai, di chuyển thật không tiện! Nếu là có đường sắt cao tốc.." Thạch Phi Triết nhặt được một đống củi, ở bìa cánh rừng, tìm một cái chỗ khuất gió, nổi lên lửa, cảm khái nói.

    Nếu là Đường sắt cao tốc một hai giờ đã đến rồi!

    Bên ngoài ban đêm, nhiệt độ xuống tương đối thấp. Ban ngày hành tẩu, còn cảm thấy toàn thân là mồ hôi, ban đêm liền lạnh muốn sưởi ấm.

    Một người ngủ tại nơi hoang dã là vô cùng nguy hiểm. Chưa cần nói đén việc gặp người xấu đi ngang qua, thìkhi đống lửa bị dập tắt, trời lạnh nhiệt độ chợt hạ xuống, độc trùng, rắn độc cũng đều rất nguy hiểm.

    Nếu là hai người còn có thể thay phiên gác đêm, một người thì không cách nào ngủ ngon, Thạch Phi Triết chỉ có thể đứng như cọc gỗ luyện công.

    Trải qua mấy ngày nay nghỉ ngơi, da thịt của hắn vết thương tuy chưa hoàn toàn lành hẳn, nhưng kinh mạch trong cơ thể đã hết đau, có thể đứng như cọc gỗ vận khí luyện công.

    Giống như là lần trước đứng như thế kiếm, hai chân đứng nghiêm, hai tay dán chân, toàn thân đứng thẳng, một hít một thở ở giữa, tự có chân khí trong đan điền sinh ra.

    "Sung túc thể phách, khả năng tu luyện thành chân khí" "vài chục năm nay từ xưa tới nay chưa từng có ai tu luyện thành Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết"!

    Lời nói của Lưu Tam, Thạch Phi Triết không suy nghĩ thêm nữa.

    Vẻn vẹn một cái không thấu hiểu sự tình, hắn liền có thể bị người giết. Thế giới này đối với dạng như hắn dạng không chỗ nương tựa, đối với người không quyền không thế mà nói, thật sự là quá nguy hiểm.

    Hắn sống thêm một lần, cũng không muốn như là dạng cỏ rác ngoài đồng, mơ mơ hồ hồ liền chết!

    Hắn chỉ có thể bắt lấy cơ hội sinh tồn duy nhất này.

    Đợi cho canh ba ánh trăng lên, Thạch Phi Triết nội thể tiến hành mấy người mạch nhỏ Chu Thiên sau, ngay thời điểm đó một tia một chân khí chậm rãi lớn mạnh. Hắn chợt nghe có người nói chuyện.

    "Nghĩ không ra nơi này còn có người!"

    Thạch Phi Triết ngẩng đầu một cái, liền thấy một tên nam tử, một tên nam tử kỳ quái từ trong bóng tối chậm rãi đi tới.

    Hắn mặc cẩm bào màu trắng, bên ngoài chụp vào một cái áo khoác. Áo khoác phía trên có tường vân văn. Trên đầu mang theo khăn màu đen chữ vạn. Trên lưng đeo một cái đai lưng bạch ngọc nạm vàng, trong tay cầm một cái quạt xếp.

    Dáng dấp là mặt như Quan Ngọc, mắt như lãng tinh, cực giống Tôn Long.

    Không giống như là tên dã ngoại hoang vu.

    "Ngươi là ai?" Thạch Phi Triết đề cao cảnh giác, đêm hôm khuya khoắt bỗng nhiên xuất hiện một tên soái ca, thật sự là có linh cảm xấu.

    "Tại hạ Hoa Tiểu Muội, gặp qua tiểu huynh đệ!" Người kia chắp tay, rất có lễ phép nói rằng.

    Cổ quái, một người đàn ông mà gọi là Hoa Tiểu Muội.

    "Ta là Thạch Phi Triết!" Thạch Phi Triết lễ phép đáp.

    "Ta dự tiệc trở về đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy nơi đây có ánh lửa, tính tới để xem xét." Hoa Tiểu Muội nói.

    Dự tiệc? Rừng núi hoang vắng tiệc ở đâu có?

    "Sau đó thì sao?"

    "Cái gì sau đó thì sao?"

    "Nhìn một cái về sau, sau đó thì sao?" Thạch Phi Triết cảnh giác mà hỏi.

    "..."

    Hoa Tiểu Muội vừa cười vừa nói: "Tiểu huynh đệ chớ có khẩn trương! Ta cũng không có ác ý, chỉ là gặp tiểu huynh đệ vừa rồi đứng như cọc gỗ có chút tò mò, cho nên mới tới xem thử"

    "Có gì lạ đâu mà tò mò?"

    "Cái kia là cái cọc ta khi tuổi còn nhỏ cũng đã từng đứng như thế." Hoa Tiểu Muội đang muốn nói rằng, bỗng nhiên ngậm miệng nhìn về phía một phương hướng khác.

    Thạch Phi Triết theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền ở đống lửa cách đó không xa, đột nhiên lại xuất hiện một cô gái mặc áo trắng.

    "Thời tiết rét lạnh, thiếp thân mời hai vị công tử tiến về hàn xá tránh gió!" Nữ tử kia thanh âm lạnh lùng, phi thường dễ nghe. Toàn thân áo trắng bồng bềnh, trên đầu cắm trâm bạc, trên mặt đeo khăn che, thấy không rõ hình dạng.

    Nhưng hai con mắt vô cùng có thần, thậm chí ánh mắt hai người bọn hắn bọn đều có thần quá mức!

    Hoa Tiểu Muội biến sắc, nói rằng: "Không đi!"

    Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
     
    Dương2301 thích bài này.
  6. lucar

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Luyện võ nơi nào mà chẳng có người điên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thời tiết rét lạnh, thiếp thân mời hai vị công tử tiến về hàn xá tránh gió!"

    Thạch Phi Triết như hoa mắt, liền thấy nữ tử kia giống như quỷ mị, đi vào đống lửa trước mặt, đối với bọn hắn lại lặp lại một câu.

    Rõ ràng cách rất gần, nhưng Thạch Phi Triết không cảm nhận được khí tức người sống từ trên người nàng.

    Nữ tử hai mắt nhìn bọn hắn chằm chằm, nhất là Hoa Tiểu Muội, thật giống như nhìn chằm chằm một bàn tiệc, trong mắt thần sắc khát vọng, đều muốn tràn ra ngoài.

    Cái này khiến Thạch Phi Triết lông, tóc đều dựng đứng lên! Mẹ nó, chẳng lẽ thế giới này còn có quỷ sao?

    Hoa Tiểu Muội mở ra cây quạt, chính diện cây quạt là một bộ muôn hoa đua thắm khoe hồng đồ.

    Hắn quơ cây quạt, gẩy ra một hồi làn gió thơm hướng về nữ tử áo trắng, sau đó nói nghiêm túc: "Không đi!"

    Nữ tử kia ở trong làn gió thơm, trầm mặc một lần. Sau đó xoay thân mình phía sau, rồi biến mất vào trong màn đêm đen.

    "Đây là cái gì?" Thạch Phi Triết sau khi nhìn thấy nữ tử áo trắng dần biến mất, cũng là chạy đến. Hắn cảm giác một hồi ác hàn, đây rốt cuộc là cái gì?

    Là người hay quỷ?

    "Yêu nữ! Thiên Nữ Tông yêu nữ!" Hoa Tiểu Muội khép lại cây quạt, nói rằng: "Còn tốt chỉ là vừa nhập thoát trần kỳ yêu nữ, không phải thật đúng là phiền toái!"

    "Thiên Nữ Tông?" Thạch Phi Triết lặp lại, nói rằng: "Đó là cái gì?"

    Hoa Tiểu Muội nhìn Thạch Phi Triết một cái, nói rằng: "Tiểu huynh đệ vừa mới hành tẩu giang hồ à!"

    "Ta cũng không tính là người giang hồ, cũng không tính hành tẩu giang hồ!" Thạch Phi Triết lắc đầu nói rằng.

    "Giang hồ vừa vào như biển sâu, người giang hồ thân bất do kỷ" Hoa Tiểu Muội cảm khái một tiếng, tiếp tục nói: "Thiên Nữ Tông chính là một cái kì lạ môn phái, môn phái chỉ lấy nữ đệ tử."

    "À?" Thạch Phi Triết tò mò nhìn Hoa Tiểu Muội, nhìn Hoa Tiểu Muội đối với Thiên Nữ Tông có hiểu rõ!

    Tại cái thế giới này, nam nữ đều có võ đạo cao thủ, bởi vậy nữ tử địa vị cũng không có thấp như vậy.

    "Thiên Nữ Tông độc môn bí tịch Hữu Tương Vô Tương Thất Bảo Lưu Li Kinh, chính là ban đầu truyền lại từ Đan Sắc tự. Toàn thân lưu ly thanh tịnh. Không biết thế nào, bị một nữ tử đạt được."

    "Sau đó, nàng ta đã luyện thành, cũng điên rồi!"

    "A? Luyện võ còn có thể nổi điên!" Thạch Phi Triết cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

    "Luyện võ nơi nào mà chẳng điên!" Hoa Tiểu Muội sâu kín nói rằng:

    "Võ đạo truyền thừa, không chỉ có bí tịch, còn phải có sư phó tự mình truyền thụ, giảng giải bí tịch. Đem phương ngôn trong sách quý, thuật ngữ, nghĩa khác từ, ẩn dụ tinh tế giảng giải, khả năng hoàn toàn lý giải bí tịch. Như thế, mới tính là truyền thừa võ đạo."

    "Mỗi một bản bí tịch võ đạo, đều là người viết. Nếu là người viết, tự nhiên là có người nói chuyện quen thuộc, viết quen thuộc. Cửu Châu lớn như vậy, chỉ tiếng địa phương là đủ nhức đầu. Huống chi còn có một số cùng âm khác biệt nghĩa chữ?"

    "Hữu Tương Vô Tương Thất Bảo Lưu Li Kinh chính là Đan Sắc tự tăng nhân sáng tác, bên trong dùng đại lượng Phật môn dùng từ cùng ẩn dụ. Nữ tử kia không hiểu những điều này, chỉ là nhìn thấy bí tịch về sau gượng ép tu luyện."

    Thạch Phi Triết nghe cảm giác phía sau lưng phát lạnh.

    Cái gì "tiếng địa phương, thuật ngữ, nghĩa khác từ, ẩn dụ", thời điểm hắn luyện Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết, một mực không hiểu.

    Tựa như người hiện đại nhìn Đạo Đức Kinh, lời nhận biết, nhưng là lý giải hàm nghĩa trong đó sao?

    Hắn sẽ không cũng muốn bị điên!

    Nghĩ kiếp trước mạng lưới tiếng địa bên trong nhiều như vậy, cái gì "dính bao" "vững chắc không tệ" "triều ba" "môn đôn nhân" "bị vùi dập giữa chợ".

    Chắc hẳn thế giới này khẳng định cũng là, có rất nhiều từ ngay tại chỗ người xem thấy bình thường, tại địa phương khác chính là không hiểu được.

    "Trên giang hồ đa số bí tịch đều là tổ truyền trong nhà, còn lại một bộ phận đều là ngàn năm trước trong thời kỳ Đại Thái, triều đình tập hợp thiên hạ chi lực, đám người trí tuệ tập hợp mà thành. Rất nhiều bí tịch dùng từ không giống thời đại bây giờ." Hoa Tiểu Muội nói rằng.

    Đại Thái ngàn năm trước nhất thống Cửu Châu vương triều, về sau vương triều hủy diệt, Cửu Châu tiến vào võ đạo cát cứu cục diện, cho tới bây giờ.

    "Khó trách, luyện võ nơi nào có không điên!" Thạch Phi Triết nghe được Hoa Tiểu Muội nói những lời này, kềm chế chính mình có thể sẽ nổi điên vì nghi vấn. Cẩn thận suy nghĩ, cũng hiểu câu nói này có một hàm ý khác.

    Võ đạo là đột phá giai cấp, là phương thức thu hoạch quyền lợi trực tiếp nhất. Người làm võ đạo sẽ thông qua võ đạo nắm quyền lực về sau. Hắn tất nhiên sẽ tiến hành mã hóa võ công tâm pháp của mình, lấy danh nghĩa là truyền lại cho mình nhi nữ đồ đệ, để kéo dài quyền lợi.

    Ở kiếp trước quan viên cổ đại đều là trải qua nhiều năm học tập, ở giữa công văn đều có viết cùng cách thức yêu cầu. Tại cái này mà giang hồ hỗn loạn, nơi nào cũng có viết cùng cách thức! Ta cảm thấy bí tịch võ công này chính là được viết ra theo cách như vậy.

    Kiếp trước cổ đại, đều có thể dùng tri thức lũng đoạn giai cấp. Võ đạo của thế giới này, không phải cũng là một loại tri thức? Vẫn là sức mạnh tri thức!

    Quả thực như là phiên bản khoa cử của cổ đại gia cổ đại, làm sao không để cho người ta điên cuồng?

    Trên thực tế, trên giang hồ đại đa số người đều trâu ngựa như thế, giống như Thạch Phi Triết khát khao luyện võ, muốn thực hiện vượt qua giai cấp hiện tại.

    Cho nên, có một bản bí tịch võ công, bất luận thật giả, đều có người lấy tính mệnh làm tiền đặt cược đi tu luyện.

    Luyện võ công bí tịch truyền thừa rất khó khăn, xác xuất chết người là rất lớn.

    Nếu không chết theo kiểu này thì cũng có vấn đề khác.

    Không phải thân thể có vấn đề, chính là đầu óc có vấn đề!

    Cái giang hồ này, cũng quá hiện thực, quá điên đi!

    "Trâu ngựa bất luận vào thời điểm lúc nào cũng muốn vượt hơn mọi người, nhưng điều đó quá khó khăn!" Thạch Phi Triết nghĩ đến nhiều như vậy, nhịn không được cảm khái nói.

    "Tiểu huynh đệ nói không sai, từ xưa đến nay, trở nên nổi bật đều rất khó! Nữ nhân kia điên rồi. Về sau xưng hiệu Lưu Ly Thanh Tịnh Phật Mẫu, sáng tạo ra Thiên Nữ Tông!" Hoa Tiểu Muội tiếp tục nói về Thiên Nữ Tông:

    "Người giải cứu Thiên Nữ Tông, mọi thứ đều là bề ngoài, tất cả lại là võ tướng, người hành tẩu trên thế gian chính là ẩn mình bên trong vẻ bề ngoài. Cho nên, các nữ đệ tử mới trở lên điên cuồng, sự việc làm cho người ta sởn hết cả gai ốc sự tình."

    "Sự điên cuồng đó là gì?" Thạch Phi Triết hỏi.

    "Các nàng ấy sẽ xem xét các nam nhân trước, rồi đem nam nhân kia mời về nhà. Sau đó ngày ngày cùng nam nhân giao hoan." Hoa Tiểu Muội lườm Thạch Phi Triết một cái nói rằng.

    "..."

    Thạch Phi Triết kinh hãi, nói rằng: "Những người này có bị bệnh không!"

    "Xác thực có bệnh!" Hoa Tiểu Muội gật đầu nói: "Nói là yêu chính là muốn ở cùng một chỗ, từng phút từng giây không phân ly. Làm cho nam nhân hóa thành các bộ phận trên cơ thể, như vậy liền có thể đời đời kiếp kiếp ở cùng một chỗ."

    "..."

    Cái này cũng quá điên!

    "Như vậy cũng có thể giải thích là ở cùng một chỗ a! Bọn đàn bà điên này bệnh không nhẹ a!" Thạch Phi Triết nghĩ mà có chút sợ nói: "Đa tạ Hoa huynh cứu ta một mạng!"

    "Khụ khụ!" Hoa Tiểu Muội lúng túng ho khan một lần, nói rằng: "Kỳ thật là do ta liên lụy tiểu huynh đệ."

    "Sao lại nói vậy?" Thạch Phi Triết hỏi.

    "Những nữ tử Thiên Nữ Tông kia mặc dù điên cuồng, nhưng cũng không phải người nào đều coi trọng! Giống nam nhân kiểu như ta, đi ra bên ngoài phải bảo vệ thật tốt mình!" Hoa Tiểu Muội buông tay nói rằng.

    "Nếu không phải bởi vì ta, Thiên Nữ Tông yêu nữ chưa hẳn tìm đến làm phiền tiểu huynh đệ."

    "..."

    Con mẹ nó..

    Ngươi đẹp hơn so với ta thì có làm được cái gì?

    Ngươi đẹp còn không phải bị bà điên Thiên Nữ Tông quấn lên!

    Thạch Phi Triết trong lòng chửi ầm lên!

    Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
     
    chiqudoll thích bài này.
  7. lucar

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Xâu người



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghiêm khắc mà nói, Thạch Phi Triết thân thể này dáng dấp cũng không xấu, chủ yếu là tuổi trẻ!

    Thời điểm mười bảy mười tám tuổi Cho dù là dầu mỡ thế nào cũng đều là nhân quân tiểu soái. Càng về sau thì càng phát tướng, rồi đầu thì trọc, đó chính là một cái cố sự bi thương.

    Hoa Tiểu Muội cảm thấy Thạch Phi Triết chướng mắt Thiên Nữ Tông yêu nữ là có đạo lý. Hiện tại Thạch Phi Triết sắc mặt ố vàng, trên mặt còn có tụ huyết. Kia là trước đó bị người đánh tổn thương, còn không có tốt.

    Thân chỉ có mảnh áo vá cũ, có chút mỏi nhừ, đều là mồ hôi bẩn. Lại thêm một thân bùn đất, đầy bụi đất, nhìn xem giống như một cái tên ăn mày.

    Dù sao hành tẩu bên ngoài hoang dã, cũng không thể hai mươi bốn giờ có nước nóng, để có thể giặt quần áo phơi quần áo.

    Thạch Phi Triết mặc dù rất muốn nói ngươi so ta ngoài soái hơn ta thì ngươi có cái gì, nhưng cũng biết lúc này nói cái này không có chút ý nghĩa nào.

    Trong lòng của hắn có rất nhiều nghi vấn.

    Vừa rồi Hoa Tiểu Muội nói, hắn đứng như cọc gỗ rất có ý tứ, khi còn nhỏ Hoa Tiểu Muội cũng đã đứng như vậy.

    Hoa Tiểu Muội đứng như vậy rồi về sau như thế nào?

    Hoa Tiểu Muội còn đánh giá cái kia Thiên Nữ Tông yêu nữ, "còn may là mới vừa vào thoát trần kỳ yêu nữ, không thì gặp phiền toái rồi."

    "Thoát trần kỳ" là có ý gì? Cùng "Chân Nhân cảnh" giống nhau là Võ Đạo cảnh giới sao?

    Còn có Thiên Nữ Tông nữ nhân luyện sai « Hữu Tương Vô Tương Thất Bảo Lưu Li Kinh » phát điên, vậy hắn nơi này mơ mơ hồ hồ luyện được « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » có thể cũng nổi điên chăng!

    "Hoa huynh, vừa rồi ngươi nói đứng đấy cái này cái cái cọc rất có ý tứ, đến cùng nơi nào có ý tứ?" Nghĩ nghĩ, Thạch Phi Triết đứng kiếm thung, hỏi.

    "Tiểu huynh đệ, thật là theo « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » bên trên nhìn thấy cái này cái cọc?" Hoa Tiểu Muội cũng đứng cùng Thạch Phi Triết như thế cái cọc nói rằng.

    "Chính là!"

    "Ta tuổi nhỏ thời điểm, ở nhà trong thư phòng nhìn thấy qua một bản. Khi đó đang đánh chịu khí lực, mười phần vất vả. Nhìn thấy lại có vốn không muốn đánh chịu khí lực bí tịch, liền thấy hiếu kỳ lấy tới nhìn xem, thử một chút."

    "Khi đó ta tương đối tinh nghịch, dựa theo phương thức này đứng như cọc gỗ, lén lút đứng hơn nửa tháng." Hoa Tiểu Muội lâm vào hồi ức nói.

    "Sau đó thì sao.." Thạch Phi Triết hỏi.

    "Về sau liền bị cha ta phát hiện, đem ta đánh một trận. Nói ta lười biếng tu luyện, mơ mộng hão huyền, lãng phí thời gian. Ha ha ha!" Hoa Tiểu Muội nói nói nở nụ cười.

    * * *

    Kết quả này cũng là hợp tình hợp lý.

    Thạch Phi Triết nhìn xem Hoa Tiểu Muội, nói rằng:

    "Ta nghe người ta nói, máu nhuộm thì khí doanh, khí doanh thì tinh tràn, tinh tràn thì thần bái, thần bái thì Kiến Chân! Chỉ có sung túc huyết khí tinh thần, mới có nội công chân khí?"

    "A? Tiểu huynh đệ cũng biết cái này!" Hoa Tiểu Muội gật gật đầu, nói rằng: "Xác thực như thế. Huyết khí tinh thần bốn hợp nhất, mới có thể ngưng tụ thành chân khí! Duy nhất ngoại lệ chính là « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết »."

    "Trăm năm trước, trên giang hồ xuất hiện một người, xưng hiệu 'Kiếm Hoàng'! Một thân chân khí trùng trùng điệp điệp, vô cùng vô tận. Chân khí phát ra bên ngoài, hóa thành vô tận kiếm khí, uy áp một thế."

    "Nhưng là hắn chiêu này làm cho người ta sợ hãi võ công, trừ hắn ra không có người nào có thể học được. Sau khi hắn chết, người nhà của hắn vốn nhờ bản này « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » mà bị diệt môn. Mười mấy năm sau, « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » bỗng nhiên xuất hiện tại các ngõ ngách giang hồ, dường như có người cố ý phát tán."

    "« Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » lưu truyền trên giang hồ đến bây giờ đã mấy chục năm, bản chính có bản giả có, không biết rõ có bao nhiêu, nhưng cũng rốt cuộc không người có thể tu luyện thành công."

    "Cho nên tiểu huynh đệ, cái này « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » lướt qua một lần thì tốt, không cần xâm nhập quá sâu, để tránh lãng phí thời gian." Hoa Tiểu Muội êm tai nói lai lịch bản « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết ».

    Quả nhiên, ta là thiên tài!

    Người khác không được, ta được!

    Đó nhất định là người khác vấn đề!

    Thạch Phi Triết nghe được Hoa Tiểu Muội nói như vậy, cảm giác chính mình nhất định là trong truyền thuyết võ đạo thiên tài!

    Bất quá « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » sự tình, dường như có người tại phía sau màn trợ giúp.

    Xem ra không thể bại lộ chính mình biết« Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » nói không chừng trước khi võ công đại thành đã bị người tìm tới cửa.

    "Thật là không có cái này, người như ta, trở nên nổi bật quá khó khăn!" Thạch Phi Triết giả bộ với dáng vẻ như không thể làm gì.

    "Ân.." Hoa Tiểu Muội đánh giá Thạch Phi Triết, nói rằng: "Tiểu huynh đệ căn cốt không kém. Nếu là có bản bí tịch võ công, ba năm huyết khí kỳ, ba năm tinh thần kỳ. Nói không chừng năm thứ bảy, tiểu huynh đệ liền có thể cô đọng chân khí."

    "Có thể người như ta, làm sao có thể có võ công bí tịch?" Thạch Phi Triết lại hỏi.

    Vừa rồi nghe Hoa Tiểu Muội nói nhiều về bí tịch võ đạo như vậy, Thạch Phi Triết cũng biết một bản có thể bị giải đọc bí tịch võ công, khó có nhiều được!

    "Tiểu huynh đệ có thể từng nghe qua Tam Tài trang?" Hoa Tiểu Muội nhìn Thạch Phi Triết nói rằng.

    "Tam Tài trang? Chưa nghe nói qua!" Thạch Phi Triết lắc đầu, nói rằng.

    "Khoảng cách từ đây, một trăm hai mươi dặm địa phương về phía tây, có một chỗ hồ nhỏ. Bên hồ có một tiểu trấn, tên là Tam Tài trấn. Trên trấn có một trang viên, tên là Tam Tài trang." Hoa Tiểu Muội chỉ hướng phương tây nói rằng: "Nơi đó trang chủ, họ Trạm!"

    "Cái gọi là ba người đi, tất có thầy ta. Trạm trang chủ có cảm giác tại bí tịch võ đạo quá khó hiểu, bởi vậy cầm trong tay bí tịch võ đạo công bố tại sơn trang phiến đá bên trên! Lấy cung cấp tất cả mọi người quan sát, chỉ cầu có người đến về sau, lòng có sở ngộ, lưu lại tâm đắc, cung cấp người đến sau tham khảo!"

    "Vậy hắn thu vé vào cửa sao?" Thạch Phi Triết hỏi.

    Nơi này nghe giống như cùng hưởng đồ thư quán a!

    "Vé vào cửa? Không không không, Trạm trang chủ chính là một nhân vật có tiếng tăm, như thế nào mà để ý vé vào cửa kia không đáng kể?" Hoa Tiểu Muội lắc đầu nói rằng: "Nếu là phá giải có thể khiến Trạm trang chủ tâm đắc, càng có vàng bạc dâng lên! Tiểu huynh đệ, không bằng đến đó thử thời vận!"

    "Thử thời vận?"

    "Chính là, như tiểu huynh đệ như vậy người, có nhiều đi Tam Tài trang tìm vận may, cũng không ít xông ra tên tuổi. Tỉ như 'Thiên Lý Truy Hồn Chiếu Vô Nhai'Lý Đường Mãnh Hổ Đỉnh Xuân Trinh'." Hoa Tiểu Muội nói rằng.

    Người như hắn cũng chỉ có thể dựa vào vận khí.

    Đơn giản lời nói thật, lại là thực tế nhất giang hồ.

    Thạch Phi Triết trầm mặc một lần, tính một cái khoảng cách, hắn cần ba ngày thời gian trôi qua. Lại thêm trên người bạc đầy đủ sinh hoạt một khoảng thời gian.

    Tam Tài trang vẫn là phải tới để mở mang kiến thức một lần.

    Giang hồ lớn như vậy, hắn bất quá là một tên tiểu nhân vật trong giang hồ, hắn cần cần biết nhiều để hiểu rõ giang hồ. Cũng có thể đem « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » bổ đủ, còn có thể đãi tới mấy quyển cái khác bí tịch võ công đâu?

    "Đa tạ huynh đài cáo tri! Ta ngày mai liền đi Tam Tài trang!" Thạch Phi Triết nói rằng.

    "A? Thật sự là hữu duyên, vừa vặn ta cũng muốn đi một chuyến Tam Tài trang."

    "Vậy chúng ta đồng hành?" Thạch Phi Triết nói rằng.

    "Ta cũng nghĩ cùng tiểu huynh đệ đồng hành, nhưng là tiểu huynh đệ cước trình quá chậm!" Hoa Tiểu Muội lắc đầu cự tuyệt nói.

    "..."

    Ngươi quả nhiên chính là xâu người!

    Bất quá Thạch Phi Triết biết, người trước mắt sợ cũng là cao thủ. Có thể đi ngang qua nơi đây, cùng mình tâm bình khí hòa đưa ra đề nghị, đã coi như là tương đối nhân nghĩa.

    Có lẽ một trăm hai mươi dặm với hắn mà nói, lâu là một đêm, ngắn thì nửa đêm liền có thể đến. Cùng Thạch Phi Triết đi mất ba ngày, thật sự là quá lãng phí thời gian.

    "Tiểu huynh đệ, chúng ta hẹn ở Tam Tài trang!" Nói xong, Hoa Tiểu Muội liền ôm quyền, thân ảnh như là giao long nhẹ nhàng bay vào bên trong rừng hắc ám.



    Hãy ấn like ở mỗi chương để ủng hộ mình nhé! Cảm ơn các bạn.

     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...