Chương 10: Lực Lượng Ác quỷ
"Nắm tay trong tay, theo tôi, đừng tách nhau ra, tôi có thể mang mọi người rời khỏi nơi này."
"Trương Vĩ, trên tay cậu làm sao nhiều mồ hôi vậy?" Dương Gian hỏi.
Trương Vĩ nghiêm túc nói: "Mồ hôi? Trên tay tôi làm sao lại là mồ hôi, Dương Gian cậu cả nghĩ quá rồi, đây rõ ràng là nước tiểu, nước tiểu đồng tử có thể trừ tà, mới vừa tiểu không bao lâu, vẫn còn nóng lắm, cậu cẩn thận cảm thụ một chút."
Nói rồi, hắn cầm chặt tay Dương Gian.
"Mẹ kiếp, cậu cũng thật là ác tâm." Dương Gian nói: "Đừng có nắm tay tôi, cút sang 1 bên."
"Không nên như vậy, tôi không chê cậu chẳng lẽ cậu lại ghét bỏ tôi? Chỉ là chút nước tiểu thôi mà, có sao đâu, cùng lắm ra ngoài tôi để cậu tiểu lại." Trương Vĩ nói.
"Dương Gian, cậu thật sự có biện pháp rời đi nơi này?" Phía sau Miêu Tiểu Thiện hỏi.
Dương Gian mang bọn họ đi xuống cầu thang không có chút dấu hiệu lạc đường nào, hắn nói; "Đương nhiên, cái gọi là quỷ vực tôi đại khái có chút rõ ràng. Bị bóng tối bao phủ, người thường tiến vào rất dễ sinh ra ảo giác, thứ nhìn thấy chưa chắc là sự thực, nhưng có vài thứ tôi vẫn không hiểu lắm, nếu không có vấn đề gì rời khỏi nơi này không phải việc khó.. Trước tiên dừng lại, phía trước có tình huống."
Đột nhiên, hắn hô một tiếng, lập tức ngừng lại.
Ở cầu thang tầng 1 hắn nhìn thấy mấy bạn học cùng lớp đang lạc lối ở đây, bọn họ đứng đó trông như 1 cây gỗ không nhúc nhích, thân thể thẳng tắp, cứng ngắc.
Là những người lúc trước đi theo Phương Kính.
Nhưng mà người ở chỗ này chỉ là 1 bộ phận trong đó mà thôi, không phải toàn bộ.
"Là Triệu Cường?"
Vẻ mặt Dương Gian hơi động, ánh mắt dừng lại trên người 1 học sinh nam.
Triệu Cường này lúc trước cùng Phương Kính, Đoàn Bằng, Trịnh Phi đẩy mình vào trong nhà vệ sinh.
"Phương Kính không ở nơi này, nói như vậy những người này là bị Phương Kính vứt bỏ sao?"
Dương Gian nhíu nhíu mày: "Phương Kính lại muốn vứt bỏ sinh mạng của người khác ngăn cản ác quỷ."
Nếu thật là như vậy thì đúng là báo ứng.
Đi lên phía trước, hắn vỗ vỗ Triệu Cường, dự định hỏi thăm tình huống.
Triệu Cường đưa lưng về phía Dương Gian, cứng ngắc đứng ở nơi đó không nhúc nhích, lúc này chậm rãi quay đầu. Thân thể hắn không hề cử động, chỉ có cái đầu lấy 1 tư thế quỷ dị chuyển động 180°, dùng 1 con mắt chết lặng tro tàn nhìn Dương Gian.
Dương Gian sợ hãi, lùi lại mấy bước..
Chết, chết rồi?
Nhưng đã chết sao có thể cử động?
Lẽ nào hắn cũng trở thành quỷ rồi sao?
Dương Gian cảnh giác vạn phần, trong lòng không khỏi sốt sắng.
Lại xuất hiện mấy con quỷ nữa vậy thật sự coi như xong.
Nhưng thi thể Triệu Cường đứng đó không có bất kỳ động tác gì, chỉ là lại chậm rãi quay đầu lại, giống như lúc trước đưa lưng về phía mọi người, không nhúc nhích.
"Không phản ứng sao.. Xem ra hắn tạm thời không có uy hiếp."
Dương Gian quan sát một hồi trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Trương Vĩ, đi bên này, phía trước có vật cản, chúng ta phải đi vòng 1 chút" Sau đó hắn mang theo những người khác đi vòng qua những thi thể trước mặt.
Nếu Triệu Cường đã có kết quả như vậy, Dương Gian cũng không so đo với hắn chuyện lúc trước nữa.
Người chết nợ tiêu tan.
Nhưng kẻ cầm đầu là Phương Kính.
"Oa cạc cạc~!"
Bất ngờ, một tiếng kêu quái dị khiến người ta kinh hãi vang vọng khắp cầu thang, tiếng kêu này xuyên qua tầng tầng bóng tối, không bị quỷ vực ngăn cản, lọt vào tai mọi người.
"Tiếng gì vậy? Nghe như tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, lại cũng không giống lắm." Có bạn học sợ hết hồn, lo lắng hỏi.
Trương Vĩ nói; "Có lẽ mẹ cậu đang gọi cậu về ăn cơm."
"Mẹ cậu mới gọi như vậy, tôi thấy 8, 9 phần 10 là quỷ."
"Biết còn hỏi cái rắm?"
Trương Vĩ nói; "Không phải quỷ chẳng lẽ là mỹ nữ tìm cậu hẹn hò? Hiện tại chúng ta đang diễn phim kinh dị, cậu cho rằng là đang đi học sao"
Hiện tại hắn chính là 1 lão ca táo bạo, bắt được ai oán giận người đó.
"Đừng lãng phí thời gian, đi mau, là Quỷ anh, thứ kia đuổi tới." Dương Gian sầm mặt lại, lập tức nói.
Đây là con quỷ chạy ra từ trong cơ thể Chu Chính, mệnh danh là Quỷ anh.
Tuy rằng trình độ nguy hiểm chưa rõ ràng, nhưng với bọn họ mà nói vẫn mười phần nguy hiểm.
"Mẹ kiếp, nói tới liền tới thật, thắt cổ cũng phải cho người ta lấy hơi chứ." Trương Vĩ bị dọa run người, vội vàng bỏ chạy.
Mọi người tăng nhanh tốc độ, dưới sự hướng dẫn của Dương Gian bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi tòa nhà.
Thật vất vả đi hết đoạn cầu thang bị quỷ chặn tường, những người còn lại cảm giác hy vọng đã ở trước mắt.
Nhưng giờ khắc này.
Một đứa trẻ con cả người màu xanh đen, dùng 2 tay 2 chân lấy 1 tốc độ quái dị bò trên vách tường đuổi tới, giống như con nhện.
Một đôi mắt đen kịt, tròn vo nhìn mọi người, trong ánh mắt không hề có tia tình cảm của nhân loại, chỉ là 1 vật chết.
Nó dường như nhận ra Dương Gian, đột nhiên hú lên quái dị, đưa tay ra chộp về phía Dương Gian.
Cánh tay trẻ nít mảnh khảnh kéo dài ra, dọc theo bóng tối vươn tới.
Dương Gian đi ở phía trước không chú ý tới điểm này.
Bất ngờ.
Dương Gian đột nhiên cảm giác 1 luồng khí âm hàn từ phía sau cấp tốc áp sát, cảm giác này cùng với lúc bị con quỷ trong cầu tiêu tập kích giống như đúc.
Đang muốn quay đầu nhìn lại, nhưng giây phút này, cảm giác sau đầu đôt nhiên đau nhói, làn da sau ót bị cứng rắn xé mở, 1 con mắt màu đỏ lộ ra, chuyển động vài cái.
"A~!"
Cơn đau khiến hắn dừng bước, vịn vách tường bên cạnh, suýt nữa té ngã.
Một tiếng kêu quái dị vang lên, cánh tay con nít 1 đường đánh tới kia đột nhiên dừng lại sau người hắn.
Một con mắt màu đỏ xuất hiện sau gáy Dương Gian nhìn chòng chọc vào cánh tay sơ sinh này, con mắt tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, dường như ngăn cản nó tập kích.
Quỷ anh xoay nửa vòng đầu, quái dị nhìn Dương Gian, chậm rãi thu cánh tay bị kéo dài lại.
"Dương Gian, làm sao cậu dừng lại." Có người hỏi.
Đau đớn dần lui đi, Dương Gian thở dốc: "Không, không có chuyện gì, vừa nãy tôi bị Quỷ anh kia tập kích, may là không có chuyện gì."
Hắn theo bản năng sờ sờ sau gáy.
Trong lòng rùng mình.
Hắn mò tới một con mắt.
Tầm nhìn sau lưng truyền vào trong óc, lúc này hắn có thể quan sát rõ ràng phong cảnh phía sau lưng.
"Là thứ này đã cứu mình sao?"
Dương Gian nhớ lại Chu Chính lúc trước, trong lòng thầm nói: "Con mắt này cũng là một con quỷ, dưới sự kích thích không ngừng nó sẽ dần thức tỉnh, một khi đạt tới cực hạn nào đó, mình cũng sẽ bị con quỷ này giết chết, giống như Chu Chính.."
Đây chính là cái gọi là người ngự quỷ?
Người điều động sức mạnh ác quỷ.
Cũng bị ác quỷ điều động.
Khóe miệng Dương Gian lộ ra một nụ cười khổ, đây được tính là cái gì đây?
Đánh đổi để nhận được lực lượng ác quỷ.. hay là đếm ngược sinh mệnh.
Quỷ anh tập kích Dương Gian thất bại, nó không hề từ bỏ, mà nhanh chóng leo xuống hết cầu thang tầng 1, lấy tốc độ người thường không bì kịp, nhảy 1 cái từ dưới đất lên, đột nhiên ôm lấy 1 bạn học nữ phía sau, hai cánh tay dài nhỏ ôm chặt cái cổ của bạn học nữ kia.
Thân thể nho nhỏ của nó treo ở phía trên người nữ sinh.
Bạn học nữ nhất thời trợn to hai mắt, hoảng sợ đầy mặt. Cô ta điên cuồng kêu lên thành tiếng bén nhọn, nắm lấy cánh tay đang bóp cổ mình, cũng muốn bỏ rơi quỷ anh này.
"Vương San San, cậu.. thế nào rồi."
Bạn học bên cạnh cực kỳ hoảng sợ, vội vàng cầm điện thoại di động lên quay về hướng Vương San San.
Dưới ánh đèn, một đứa con nít ló đầu ra sau lưng Vương San San, đang mở to mắt nhìn chằm chằm mọi người, cánh tay của nó tuy mảnh khảnh nhưng có quái lực người thường không thể so, gắt gao bóp chặt cổ Vương San San, như muốn đem cổ cô ta vặn gãy. Giờ khắc này Vương San San không thể nói chuyện, mắt trợn to lên, da mặt đỏ au, hơi thở khò khè, hết sức đau đớn. Không thể tưởng nổi là, da thịt đứa nhỏ kia lúc tiếp xúc với Vương San San liền từ từ dính vào nhau.
"Trương Vĩ, trên tay cậu làm sao nhiều mồ hôi vậy?" Dương Gian hỏi.
Trương Vĩ nghiêm túc nói: "Mồ hôi? Trên tay tôi làm sao lại là mồ hôi, Dương Gian cậu cả nghĩ quá rồi, đây rõ ràng là nước tiểu, nước tiểu đồng tử có thể trừ tà, mới vừa tiểu không bao lâu, vẫn còn nóng lắm, cậu cẩn thận cảm thụ một chút."
Nói rồi, hắn cầm chặt tay Dương Gian.
"Mẹ kiếp, cậu cũng thật là ác tâm." Dương Gian nói: "Đừng có nắm tay tôi, cút sang 1 bên."
"Không nên như vậy, tôi không chê cậu chẳng lẽ cậu lại ghét bỏ tôi? Chỉ là chút nước tiểu thôi mà, có sao đâu, cùng lắm ra ngoài tôi để cậu tiểu lại." Trương Vĩ nói.
"Dương Gian, cậu thật sự có biện pháp rời đi nơi này?" Phía sau Miêu Tiểu Thiện hỏi.
Dương Gian mang bọn họ đi xuống cầu thang không có chút dấu hiệu lạc đường nào, hắn nói; "Đương nhiên, cái gọi là quỷ vực tôi đại khái có chút rõ ràng. Bị bóng tối bao phủ, người thường tiến vào rất dễ sinh ra ảo giác, thứ nhìn thấy chưa chắc là sự thực, nhưng có vài thứ tôi vẫn không hiểu lắm, nếu không có vấn đề gì rời khỏi nơi này không phải việc khó.. Trước tiên dừng lại, phía trước có tình huống."
Đột nhiên, hắn hô một tiếng, lập tức ngừng lại.
Ở cầu thang tầng 1 hắn nhìn thấy mấy bạn học cùng lớp đang lạc lối ở đây, bọn họ đứng đó trông như 1 cây gỗ không nhúc nhích, thân thể thẳng tắp, cứng ngắc.
Là những người lúc trước đi theo Phương Kính.
Nhưng mà người ở chỗ này chỉ là 1 bộ phận trong đó mà thôi, không phải toàn bộ.
"Là Triệu Cường?"
Vẻ mặt Dương Gian hơi động, ánh mắt dừng lại trên người 1 học sinh nam.
Triệu Cường này lúc trước cùng Phương Kính, Đoàn Bằng, Trịnh Phi đẩy mình vào trong nhà vệ sinh.
"Phương Kính không ở nơi này, nói như vậy những người này là bị Phương Kính vứt bỏ sao?"
Dương Gian nhíu nhíu mày: "Phương Kính lại muốn vứt bỏ sinh mạng của người khác ngăn cản ác quỷ."
Nếu thật là như vậy thì đúng là báo ứng.
Đi lên phía trước, hắn vỗ vỗ Triệu Cường, dự định hỏi thăm tình huống.
Triệu Cường đưa lưng về phía Dương Gian, cứng ngắc đứng ở nơi đó không nhúc nhích, lúc này chậm rãi quay đầu. Thân thể hắn không hề cử động, chỉ có cái đầu lấy 1 tư thế quỷ dị chuyển động 180°, dùng 1 con mắt chết lặng tro tàn nhìn Dương Gian.
Dương Gian sợ hãi, lùi lại mấy bước..
Chết, chết rồi?
Nhưng đã chết sao có thể cử động?
Lẽ nào hắn cũng trở thành quỷ rồi sao?
Dương Gian cảnh giác vạn phần, trong lòng không khỏi sốt sắng.
Lại xuất hiện mấy con quỷ nữa vậy thật sự coi như xong.
Nhưng thi thể Triệu Cường đứng đó không có bất kỳ động tác gì, chỉ là lại chậm rãi quay đầu lại, giống như lúc trước đưa lưng về phía mọi người, không nhúc nhích.
"Không phản ứng sao.. Xem ra hắn tạm thời không có uy hiếp."
Dương Gian quan sát một hồi trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Trương Vĩ, đi bên này, phía trước có vật cản, chúng ta phải đi vòng 1 chút" Sau đó hắn mang theo những người khác đi vòng qua những thi thể trước mặt.
Nếu Triệu Cường đã có kết quả như vậy, Dương Gian cũng không so đo với hắn chuyện lúc trước nữa.
Người chết nợ tiêu tan.
Nhưng kẻ cầm đầu là Phương Kính.
"Oa cạc cạc~!"
Bất ngờ, một tiếng kêu quái dị khiến người ta kinh hãi vang vọng khắp cầu thang, tiếng kêu này xuyên qua tầng tầng bóng tối, không bị quỷ vực ngăn cản, lọt vào tai mọi người.
"Tiếng gì vậy? Nghe như tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, lại cũng không giống lắm." Có bạn học sợ hết hồn, lo lắng hỏi.
Trương Vĩ nói; "Có lẽ mẹ cậu đang gọi cậu về ăn cơm."
"Mẹ cậu mới gọi như vậy, tôi thấy 8, 9 phần 10 là quỷ."
"Biết còn hỏi cái rắm?"
Trương Vĩ nói; "Không phải quỷ chẳng lẽ là mỹ nữ tìm cậu hẹn hò? Hiện tại chúng ta đang diễn phim kinh dị, cậu cho rằng là đang đi học sao"
Hiện tại hắn chính là 1 lão ca táo bạo, bắt được ai oán giận người đó.
"Đừng lãng phí thời gian, đi mau, là Quỷ anh, thứ kia đuổi tới." Dương Gian sầm mặt lại, lập tức nói.
Đây là con quỷ chạy ra từ trong cơ thể Chu Chính, mệnh danh là Quỷ anh.
Tuy rằng trình độ nguy hiểm chưa rõ ràng, nhưng với bọn họ mà nói vẫn mười phần nguy hiểm.
"Mẹ kiếp, nói tới liền tới thật, thắt cổ cũng phải cho người ta lấy hơi chứ." Trương Vĩ bị dọa run người, vội vàng bỏ chạy.
Mọi người tăng nhanh tốc độ, dưới sự hướng dẫn của Dương Gian bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi tòa nhà.
Thật vất vả đi hết đoạn cầu thang bị quỷ chặn tường, những người còn lại cảm giác hy vọng đã ở trước mắt.
Nhưng giờ khắc này.
Một đứa trẻ con cả người màu xanh đen, dùng 2 tay 2 chân lấy 1 tốc độ quái dị bò trên vách tường đuổi tới, giống như con nhện.
Một đôi mắt đen kịt, tròn vo nhìn mọi người, trong ánh mắt không hề có tia tình cảm của nhân loại, chỉ là 1 vật chết.
Nó dường như nhận ra Dương Gian, đột nhiên hú lên quái dị, đưa tay ra chộp về phía Dương Gian.
Cánh tay trẻ nít mảnh khảnh kéo dài ra, dọc theo bóng tối vươn tới.
Dương Gian đi ở phía trước không chú ý tới điểm này.
Bất ngờ.
Dương Gian đột nhiên cảm giác 1 luồng khí âm hàn từ phía sau cấp tốc áp sát, cảm giác này cùng với lúc bị con quỷ trong cầu tiêu tập kích giống như đúc.
Đang muốn quay đầu nhìn lại, nhưng giây phút này, cảm giác sau đầu đôt nhiên đau nhói, làn da sau ót bị cứng rắn xé mở, 1 con mắt màu đỏ lộ ra, chuyển động vài cái.
"A~!"
Cơn đau khiến hắn dừng bước, vịn vách tường bên cạnh, suýt nữa té ngã.
Một tiếng kêu quái dị vang lên, cánh tay con nít 1 đường đánh tới kia đột nhiên dừng lại sau người hắn.
Một con mắt màu đỏ xuất hiện sau gáy Dương Gian nhìn chòng chọc vào cánh tay sơ sinh này, con mắt tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, dường như ngăn cản nó tập kích.
Quỷ anh xoay nửa vòng đầu, quái dị nhìn Dương Gian, chậm rãi thu cánh tay bị kéo dài lại.
"Dương Gian, làm sao cậu dừng lại." Có người hỏi.
Đau đớn dần lui đi, Dương Gian thở dốc: "Không, không có chuyện gì, vừa nãy tôi bị Quỷ anh kia tập kích, may là không có chuyện gì."
Hắn theo bản năng sờ sờ sau gáy.
Trong lòng rùng mình.
Hắn mò tới một con mắt.
Tầm nhìn sau lưng truyền vào trong óc, lúc này hắn có thể quan sát rõ ràng phong cảnh phía sau lưng.
"Là thứ này đã cứu mình sao?"
Dương Gian nhớ lại Chu Chính lúc trước, trong lòng thầm nói: "Con mắt này cũng là một con quỷ, dưới sự kích thích không ngừng nó sẽ dần thức tỉnh, một khi đạt tới cực hạn nào đó, mình cũng sẽ bị con quỷ này giết chết, giống như Chu Chính.."
Đây chính là cái gọi là người ngự quỷ?
Người điều động sức mạnh ác quỷ.
Cũng bị ác quỷ điều động.
Khóe miệng Dương Gian lộ ra một nụ cười khổ, đây được tính là cái gì đây?
Đánh đổi để nhận được lực lượng ác quỷ.. hay là đếm ngược sinh mệnh.
Quỷ anh tập kích Dương Gian thất bại, nó không hề từ bỏ, mà nhanh chóng leo xuống hết cầu thang tầng 1, lấy tốc độ người thường không bì kịp, nhảy 1 cái từ dưới đất lên, đột nhiên ôm lấy 1 bạn học nữ phía sau, hai cánh tay dài nhỏ ôm chặt cái cổ của bạn học nữ kia.
Thân thể nho nhỏ của nó treo ở phía trên người nữ sinh.
Bạn học nữ nhất thời trợn to hai mắt, hoảng sợ đầy mặt. Cô ta điên cuồng kêu lên thành tiếng bén nhọn, nắm lấy cánh tay đang bóp cổ mình, cũng muốn bỏ rơi quỷ anh này.
"Vương San San, cậu.. thế nào rồi."
Bạn học bên cạnh cực kỳ hoảng sợ, vội vàng cầm điện thoại di động lên quay về hướng Vương San San.
Dưới ánh đèn, một đứa con nít ló đầu ra sau lưng Vương San San, đang mở to mắt nhìn chằm chằm mọi người, cánh tay của nó tuy mảnh khảnh nhưng có quái lực người thường không thể so, gắt gao bóp chặt cổ Vương San San, như muốn đem cổ cô ta vặn gãy. Giờ khắc này Vương San San không thể nói chuyện, mắt trợn to lên, da mặt đỏ au, hơi thở khò khè, hết sức đau đớn. Không thể tưởng nổi là, da thịt đứa nhỏ kia lúc tiếp xúc với Vương San San liền từ từ dính vào nhau.
Last edited by a moderator: