THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 76 :(a)
Nói là chôn, tu sửa một phần mộ tốt nhất cũng đã đủ rồi! Nhưng vẫn còn thừa, nàng lại vẫn không đáp ứng?
- Đa Long, không được lấy tiền dơ bẩn của ngươi vũ nhục Ngâm Sương!
Phú Sát Hạo Trinh xông lên che trước mặt Bạch Ngâm Sương:
- Ngâm Sương đã quyết định đi theo ta, cầm bạc dơ bẩn của ngươi rời khỏi trước mặt ta cùng Ngâm Sương!
Phú Sát Hạo Trinh nói xong, lấy ra năm mươi lượng bạc bỏ vào trong tay Bạch Ngâm Sương.
Lúc này Bạch Ngâm Sương khóc, tràn ngập cảm kích nhìn Phú Sát Hạo Trinh, tình ý tràn đầy kêu một tiếng:
- Bối lặc gia.
Phú Sát Hạo Trinh cảm thấy được trái tim mình đều bị kêu mềm nhũn, trong lòng nhu tình tràn đầy, nhẹ giọng nói:
- Không phải để nàng kêu ta Hạo Trinh là được sao?
Bạch Ngâm Sương xiết chặt bạc trong tay, nhẹ nhàng một tiếng:
- Hạo Trinh.
Phú Sát Hạo Trinh sững sờ, sau một lúc lâu bị vui sướng nhồi, gọi tới người hầu nhà mình để bọn họ khiêng đi thi thể Bạch Thắng Linh, sau đó lôi kéo Bạch Ngâm Sương đứng lên, đi về hướng cái kiệu. Cả quá trình đều không liếc mắt nhìn Đa Long cái nào.
Không khí giữa hai người tựa hồ không hề nhìn thấy bất luận người nào xung quanh, đều chứng kiến được bọt khí phấn hồng ghê tởm người.
- Nữ nhân này, vừa chết cha đi!
Nhìn bộ dáng đối diện với bối lặc gia gì đó, biểu tình hoài xuân:
- Thật sự là nữ nhân bất hiếu!
- Năm mươi lượng.. sẽ không vũ nhục sao?
Người vây xem há hốc mồm.
- Năm mươi lượng không phải nhiều hơn hai mươi lượng sao.
Bán mình chôn cha đi theo "bối lặc gia" ra tay xa xỉ đi rồi, người vây xem cũng dần dần tan.
Cố Vận An kéo Dận Chân đi tới trước mặt Đa Long:
- Ngươi thật sự chuẩn bị đem Bạch Ngâm Sương mua về?
- Cố huynh nói đùa gì vậy.
Đa Long đem bạc cầm trong tay tung tung, nhét vào trong túi:
- Loại nữ nhân này mua về nhà khẳng định không thể an bài, a mã tôi sẽ đánh chết tôi.
Hắn chỉ trêu chọc Phú Sát Hạo Trinh là được:
- Hai mươi lượng này tôi tình nguyện cấp cho ăn mày, cũng sẽ không cho Bạch Ngâm Sương.
Nữ nhân làm ra vẻ kia, chỉ có Phú Sát Hạo Trinh xem là bảo bối.
- Nhưng vì sao nàng không đợi Vĩnh Bích rồi hãy đi đây?
Đa Long nhìn theo bóng hai người kia, vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.
- Việc này quan hệ gì với Vĩnh Bích?
Cố Vận An hỏi.
- Ai? Cố huynh không biết sao? Bạch Ngâm Sương coi trọng Vĩnh Bích.
Phốc! Cố Vận An quay đầu hỏi tiểu công khó chịu nhà hắn:
- Là tôi vừa nghe lầm sao?
- Ngươi không có nghe sai.
Dận Chân mặt đen, nghĩ tới thái độ của Bạch Ngâm Sương, lại có cỗ xúc động muốn cho người đem ra đi chém.
- Bạch Ngâm Sương vì sao coi trọng Vĩnh Bích?
Chẳng lẽ hắn nghĩ lầm nam nữ diễn viên sao?
- Thấy thế nào Vĩnh Bích cũng tốt hơn con chuột kia rất nhiều đó thôi!
Giữa Vĩnh Bích cùng Phú Sát Hạo Trinh, dù có mù cũng chọn Vĩnh Bích.
- Vậy.. hiện tại Bạch Ngâm Sương đi theo chuột, là vì chuột cấp nhiều bạc?
Bất tri bất giác chuột thành tên của Phú Sát Hạo Trinh.
Đa Long gật đầu, hắn cảm thấy là có khả năng.
Xem diễn xong hai người quay về Thái An đường.
- Hì hì, Dận Chân, cảm giác như thế nào?
Cố Vận An không sợ chết cợt nhả nhìn Dận Chân.
- Chuột bối lặc kia là Hoằng Lịch phong?
Nếu Cố Vận An gật đầu, ngay sau đó Dận Chân có thể làm cho Huyết Tích tử kêu người tới mắng một trận.
- Hẳn là tự phong a.
Cố Vận An nói:
- Vĩnh Bích cùng Đa Long đều chưa từng nghe qua có chuyện như vậy.
- Hừ, Thạc thân vương phủ thật to gan!
Hiện giờ cũng dám tự phong bối lặc, qua vài năm có phải cần tự lập làm vua thay đổi triều đại hay không a!
- Dận Chân, ngài tuyệt đối nhìn cao bọn hắn.
Với đầu óc của Nhạc Lễ, cùng nước tiểu tính của Phú Sát Hạo Trinh, bọn hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới ý nghĩ cao cấp như vậy.
- Thạc thân vương phủ, không thể để lại!
Lưu trữ chính là bôi đen hoàng gia!
Lời này của Dận Chân trực tiếp quyết định vận mệnh tương lai của Thạc thân vương phủ.
Ngày thứ hai, thánh chỉ của Càn Long đi tới Thạc thân vương phủ, trực tiếp đem tước vị hoàng thân của Nhạc Lễ triệt thành quận vương, thái giám tuyên chỉ còn được dặn riêng, nói thêm một câu:
- Hoàng thượng nói, nếu ngài còn không an phận, thì chính mình hái xuống mũ miện đi!
Nói xong nhìn khuôn mặt bị đả kích của Thạc quận vương, tiếp tục nói:
- Bảng hiệu ngoài cửa phủ của ngài cũng nhanh chóng hái xuống đi, đừng làm hoàng thượng tiếp tục mất hứng.
Nói xong không cấp cho Thạc quận vương cơ hội phản ứng, mang người rời đi.
- Đa Long, không được lấy tiền dơ bẩn của ngươi vũ nhục Ngâm Sương!
Phú Sát Hạo Trinh xông lên che trước mặt Bạch Ngâm Sương:
- Ngâm Sương đã quyết định đi theo ta, cầm bạc dơ bẩn của ngươi rời khỏi trước mặt ta cùng Ngâm Sương!
Phú Sát Hạo Trinh nói xong, lấy ra năm mươi lượng bạc bỏ vào trong tay Bạch Ngâm Sương.
Lúc này Bạch Ngâm Sương khóc, tràn ngập cảm kích nhìn Phú Sát Hạo Trinh, tình ý tràn đầy kêu một tiếng:
- Bối lặc gia.
Phú Sát Hạo Trinh cảm thấy được trái tim mình đều bị kêu mềm nhũn, trong lòng nhu tình tràn đầy, nhẹ giọng nói:
- Không phải để nàng kêu ta Hạo Trinh là được sao?
Bạch Ngâm Sương xiết chặt bạc trong tay, nhẹ nhàng một tiếng:
- Hạo Trinh.
Phú Sát Hạo Trinh sững sờ, sau một lúc lâu bị vui sướng nhồi, gọi tới người hầu nhà mình để bọn họ khiêng đi thi thể Bạch Thắng Linh, sau đó lôi kéo Bạch Ngâm Sương đứng lên, đi về hướng cái kiệu. Cả quá trình đều không liếc mắt nhìn Đa Long cái nào.
Không khí giữa hai người tựa hồ không hề nhìn thấy bất luận người nào xung quanh, đều chứng kiến được bọt khí phấn hồng ghê tởm người.
- Nữ nhân này, vừa chết cha đi!
Nhìn bộ dáng đối diện với bối lặc gia gì đó, biểu tình hoài xuân:
- Thật sự là nữ nhân bất hiếu!
- Năm mươi lượng.. sẽ không vũ nhục sao?
Người vây xem há hốc mồm.
- Năm mươi lượng không phải nhiều hơn hai mươi lượng sao.
Bán mình chôn cha đi theo "bối lặc gia" ra tay xa xỉ đi rồi, người vây xem cũng dần dần tan.
Cố Vận An kéo Dận Chân đi tới trước mặt Đa Long:
- Ngươi thật sự chuẩn bị đem Bạch Ngâm Sương mua về?
- Cố huynh nói đùa gì vậy.
Đa Long đem bạc cầm trong tay tung tung, nhét vào trong túi:
- Loại nữ nhân này mua về nhà khẳng định không thể an bài, a mã tôi sẽ đánh chết tôi.
Hắn chỉ trêu chọc Phú Sát Hạo Trinh là được:
- Hai mươi lượng này tôi tình nguyện cấp cho ăn mày, cũng sẽ không cho Bạch Ngâm Sương.
Nữ nhân làm ra vẻ kia, chỉ có Phú Sát Hạo Trinh xem là bảo bối.
- Nhưng vì sao nàng không đợi Vĩnh Bích rồi hãy đi đây?
Đa Long nhìn theo bóng hai người kia, vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.
- Việc này quan hệ gì với Vĩnh Bích?
Cố Vận An hỏi.
- Ai? Cố huynh không biết sao? Bạch Ngâm Sương coi trọng Vĩnh Bích.
Phốc! Cố Vận An quay đầu hỏi tiểu công khó chịu nhà hắn:
- Là tôi vừa nghe lầm sao?
- Ngươi không có nghe sai.
Dận Chân mặt đen, nghĩ tới thái độ của Bạch Ngâm Sương, lại có cỗ xúc động muốn cho người đem ra đi chém.
- Bạch Ngâm Sương vì sao coi trọng Vĩnh Bích?
Chẳng lẽ hắn nghĩ lầm nam nữ diễn viên sao?
- Thấy thế nào Vĩnh Bích cũng tốt hơn con chuột kia rất nhiều đó thôi!
Giữa Vĩnh Bích cùng Phú Sát Hạo Trinh, dù có mù cũng chọn Vĩnh Bích.
- Vậy.. hiện tại Bạch Ngâm Sương đi theo chuột, là vì chuột cấp nhiều bạc?
Bất tri bất giác chuột thành tên của Phú Sát Hạo Trinh.
Đa Long gật đầu, hắn cảm thấy là có khả năng.
Xem diễn xong hai người quay về Thái An đường.
- Hì hì, Dận Chân, cảm giác như thế nào?
Cố Vận An không sợ chết cợt nhả nhìn Dận Chân.
- Chuột bối lặc kia là Hoằng Lịch phong?
Nếu Cố Vận An gật đầu, ngay sau đó Dận Chân có thể làm cho Huyết Tích tử kêu người tới mắng một trận.
- Hẳn là tự phong a.
Cố Vận An nói:
- Vĩnh Bích cùng Đa Long đều chưa từng nghe qua có chuyện như vậy.
- Hừ, Thạc thân vương phủ thật to gan!
Hiện giờ cũng dám tự phong bối lặc, qua vài năm có phải cần tự lập làm vua thay đổi triều đại hay không a!
- Dận Chân, ngài tuyệt đối nhìn cao bọn hắn.
Với đầu óc của Nhạc Lễ, cùng nước tiểu tính của Phú Sát Hạo Trinh, bọn hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới ý nghĩ cao cấp như vậy.
- Thạc thân vương phủ, không thể để lại!
Lưu trữ chính là bôi đen hoàng gia!
Lời này của Dận Chân trực tiếp quyết định vận mệnh tương lai của Thạc thân vương phủ.
Ngày thứ hai, thánh chỉ của Càn Long đi tới Thạc thân vương phủ, trực tiếp đem tước vị hoàng thân của Nhạc Lễ triệt thành quận vương, thái giám tuyên chỉ còn được dặn riêng, nói thêm một câu:
- Hoàng thượng nói, nếu ngài còn không an phận, thì chính mình hái xuống mũ miện đi!
Nói xong nhìn khuôn mặt bị đả kích của Thạc quận vương, tiếp tục nói:
- Bảng hiệu ngoài cửa phủ của ngài cũng nhanh chóng hái xuống đi, đừng làm hoàng thượng tiếp tục mất hứng.
Nói xong không cấp cho Thạc quận vương cơ hội phản ứng, mang người rời đi.