Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 45 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một khi hoàng đế quyết định điều tra người nào, ai cũng chạy không thoát. Không qua ba ngày thời gian, một ít bằng chứng Ngụy Thanh Thái tham ô nhận hối lộ liền giao tới trong tay Càn Long, nếu thời gian tiếp tục dài một chút, phỏng chừng Niêm Can xử điều tra còn rõ ràng hơn chính trí nhớ của Ngụy Thanh Thái. Nhưng như vậy cũng đã đủ bắt Ngụy Thanh Thái, còn đủ lý do làm cho Lệnh phi không lời gì để nói.

    Vẫn chưa động được Lệnh phi, ít nhất bây giờ còn chưa thể.

    Không đợi Càn Long hạ chỉ động thủ, Niêm Can xử lại truyền tin tức, đại a ca Vĩnh Hoàng cùng tam a ca Vĩnh Chương, hai vị hoàng tử từng bị Càn Long trách mắng qua đều bị Ngụy Thanh Thái động thủ. Chứng kiến bằng chứng này, Càn Long bóp nát cái chén trong tay. Một bao y nô tài, cũng dám ra tay với hoàng gia a ca!

    Sắc mặt Càn Long tối đen, lệnh cho Niêm Can xử tra rõ. Khi từng việc bị viết vào tấu chương trình lên, trong mắt Càn Long không che giấu được sát ý, làm Ngô Thư cũng có chút kinh hãi. Hoàng thượng đã bao lâu không nổi giận tới như vậy?

    Tuy nói Vĩnh Chương cùng Vĩnh Hoàng bị trách mắng, không được hắn thích, nhưng dù sao đó cũng là con hắn, bây giờ lại bị một nô tài leo lên đầu, Càn Long không lập tức hạ chỉ chém Ngụy Thanh Thái đã xem như lực nhẫn nại kinh người.

    Một đao chém không đủ trút giận, nhưng vào đại lao thì khác, có Hoằng Trú nhìn thấy, Ngụy Thanh Thái muốn tự sát đều thành vấn đề.

    Sau khi quyết định xong đường đi cho Ngụy Thanh Thái, Càn Long cầm bút viết thánh chỉ.

    Chuyện Ngụy Thanh Thái bị hạ ngục Càn Long che thật kín, Lệnh phi Ngụy thị không thu được chút tin tức nào.

    Trong một tháng này, Lệnh phi ngoài sáng trong tối ba lần bốn lượt mời đều bị Cố Vận An né tránh, làm cho Lệnh phi hận nghiến răng nghiến lợi, mãi tới ngày Cố Vận An nghỉ phép Lệnh phi cho Tịch Mai đi nội vụ phủ tìm Ngụy Thanh Thái, chỉ cần nhìn chằm chằm Cố Vận An, còn sợ không tra được đáy của hắn? Chỉ cần tìm được người nhà của Cố Vận An, liền lập tức đem người bắt lại!

    Không nghĩ tới Tịch Mai cực kỳ hứng thú đi, nhưng vẻ mặt kinh hoảng vội vàng trở lại, mang tới một tin dữ cho Lệnh phi:

    - Nương nương, hôm nay nô tì đi nội vụ phủ, nhưng không gặp được Ngụy đại nhân, sau khi nghe ngóng mới biết được Ngụy đại nhân bị hoàng thượng cách chức nhốt vào thiên lao!

    - Ngươi nói cái gì?

    Chiếc khăn trong tay bị Lệnh phi xé nát, hai tay nắm chặt không còn chút huyết sắc, lớn tiếng làm cho Tịch Mai lặp lại lần nữa.

    - Nương nương, Ngụy đại nhân hắn.. bởi vì nguyên nhân tham ô nhận hối lộ, bị hoàng thượng tra xét đi ra, bị cách chức nhốt vào thiên lao chờ hậu thẩm.

    Tịch Mai run rẩy đem những lời này nói xong, chỉ sợ Lệnh phi bất mãn đem cơn tức trút lên người của nàng.

    - Ba!

    Một tiếng vang giòn, bình hoa trên ngăn tủ bị Lệnh phi tùy tay nắm lên ném xuống đất vỡ tan.

    Nhưng chỉ ném một cái cũng không đủ trút giận, Lệnh phi nắm được cái gì thì ném xuống đất cái đó, vỡ tan khắp mặt đất.

    Rốt cục ném xong rồi, Lệnh phi thở dốc, hiển nhiên bị mệt, quay đầu nhìn Tịch Mai cùng Đông Tuyết phân phó:

    - Đi, lại đi nội vụ phủ, đổi một đám cho bổn cung.

    Tịch Mai cùng Đông Tuyết không nhúc nhích, làm cho Lệnh phi nổi giận:

    - Chẳng lẽ lời của bổn cung các ngươi cũng không nghe sao!

    - Nương nương..

    Cuối cùng vẫn là Đông Tuyết hít sâu một hơi đứng dậy, vô tình nói thẳng:

    - Ngụy đại nhân đã..

    Lệnh phi nổi danh thích ném vỡ đồ vật trong hậu cung, chẳng qua người chịu tội thay nhiều lắm nên không bị người bắt được nhược điểm, hơn nữa còn bị cha nàng tiếp tục đổi cho nàng một đám đồ vật càng tốt hơn. Hiện tại Ngụy Thanh Thái bị nhốt vào thiên lao, do Hòa thân vương Hoằng Trú tạm chấp chưởng, ai dám đi đổi cho nàng? Trong phòng của Lệnh phi có không ít đồ vật vượt qua cấp bậc phi vị, đều do Ngụy Thanh Thái mua thêm, phân lệ của nàng cũng không đủ cho nàng gây sức ép như vậy.

    Lệnh phi hiển nhiên cũng nghĩ tới vấn đề này, nắm lên chén trà còn sót lại ném vỡ, nhưng vừa ném thì bụng chợt đau đớn.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 46 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mồ hôi chảy dọc theo gò má, Lệnh phi ôm bụng hướng hai đại cung nữ rống:

    - Nhanh đi thỉnh thái y cho bổn cung!

    Đông Tuyết tựa hồ bị bừng tỉnh, vội vàng chạy ra ngoài, còn lại Tịch Mai sắc mặt tái nhợt đứng nguyên tại chỗ.

    - Ngươi đi mời hoàng thượng đến cho bổn cung, nhanh đi!

    Cắn răng chịu đựng đau đớn, Lệnh phi lớn tiếng phân phó.

    - Dạ, nô tì liền đi!

    Tịch Mai vội vàng xoay người, còn chưa đi ra ngoài đã bị Lệnh phi gọi lại:

    - Đợi một chút, tìm hai người vào dọn dẹp một chút!

    Đồ sứ vỡ nát dưới đất, làm cho Càn Long nhìn thấy được, việc vui cũng không nhỏ.

    Tịch Mai vội vàng đi ra tìm hai cung nữ tay chân nhanh nhẹn đi vào, sau đó vội vàng đi tìm Càn Long.

    Dọc theo đường đi, Đông Tuyết cũng không dám chậm trễ, trong bụng Lệnh phi chính là long chủng, đối với hoàng thượng mà nói cho dù hiện tại Lệnh phi không được tim của hắn, nhưng vẫn phải giữ nhi đồng của nàng.

    Nguyên bản Đông Tuyết muốn tìm Cố Vận An, bởi vì y thuật của vị này cao hơn những người khác không ít. Nhưng đi tới thái y viện mới nhớ hôm nay là ngày hắn nghỉ phép, bằng không cũng không làm cho thân thể Lệnh phi xảy ra vấn đề. Cũng may các thái y nghỉ ngơi đều thay phiên nhau, Lưu thái y cùng Dương thái y hôm nay còn lưu trong thái y viện.

    Đông Tuyết chứng kiến Lưu thái y thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng không để ý quy củ vội vàng báo cáo ý mình đến:

    - Lưu thái y, thân thể Lệnh phi nương nương không khỏe, bụng đau dữ dội.

    Lưu thái y vội vàng buông chén trà trong tay, đi theo Đông Tuyết hướng Duyên Hi cung đi tới.

    Lúc Lưu thái y đến Duyên Hi cung, Càn Long đã ở đó. Chứng kiến Lưu thái y cũng miễn hắn hành lễ, để Lưu thái y xem chẩn cho Lệnh phi, thái độ làm cho Lệnh phi cho rằng hắn vẫn còn để ý nàng.

    Kỳ thật đây là do nàng tự tin quá mức độ, lúc Tịch Mai đi Dưỡng Tâm điện mời Càn Long, Càn Long vốn không định tới, nhưng Niêm Can xử bẩm báo bụng của Lệnh phi quả thật có chút nguy hiểm, hơn nữa hoàng a mã từng răn dạy hắn về vấn đề con nối dõi, làm hắn thay đổi chủ ý, bãi giá đi tới Duyên Hi cung.

    Lưu thái y vội vàng tiến lên xem xét sắc mặt của Lệnh phi, bắt mạch, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

    Xác nhận Lệnh phi không có việc gì Lưu thái y nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy hội báo trạng huống:

    - Thân thể Lệnh phi nương nương không ngại, chẳng qua là bởi vì giận dữ, cũng may trước đó uống qua thuốc dưỡng thai, nếu không..

    Mọi người cũng hiểu được đây là ý gì, đứa nhỏ này thiếu chút nữa đã không có.

    Biểu tình Lệnh phi hoảng sợ, cũng may mình nghe lời Cố thái y uống thuốc, bằng không vị trí quý phi của nàng thành bọt nước.

    - Kế tiếp nương nương đừng nóng nảy dễ giận, nếu còn thường xuyên như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng thai nhi.

    Càn Long phất tay cho Lưu thái y lui xuống, sau đó đi tới trước giường nhẹ giọng hỏi:

    - Là ai làm cho ái phi không thoải mái sao?

    Thanh âm nghe như ôn nhu, nhưng lại không mang theo tia cảm tình.

    Nhưng Lệnh phi lại không nghe ra được, cho rằng thái độ của Càn Long hiện tại vẫn giống như trước kia, mà hiện tại thân thể nàng không khỏe, trong đầu thiếu chút nữa bị mất đi vị trí quý phi mà hoảng hốt.

    - Hoàng thượng..

    Lệnh phi nghe được thanh âm của Càn Long hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng điềm đạm đáng yêu:

    - Nô tì nghe nói gia phụ..

    Muốn nói lại thôi, lại không biểu đạt ra cái gì, nhưng cái gì đều biểu đạt đi ra, trong ngày thường Lệnh phi dùng chiêu này hãm hại không ít người, kể cả hoàng hậu cùng thái hậu luôn khinh thường nàng.

    - Chuyện của Ngụy Thái Thanh ngươi cũng đừng hỏi tới, trẫm biết ngươi thiện tâm, bị cha mình che mắt, yên tâm đi, trẫm sẽ không trách ngươi. Lúc trước trẫm gạt ngươi chính là sợ ngươi nghĩ nhiều, không nghĩ tới vẫn là đã xảy ra.

    Mỗi một vị hoàng đế thành công đều là trời sinh ảnh đế, Càn Long một phen ôn nhu săn sóc làm cho cả Ngô Thư dù biết rõ tình huống thiếu chút nữa cũng phải tin.

    - Hoàng thượng..

    Một búng máu thiếu chút nữa phun ra tới Lệnh phi chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống, vẻ mặt cảm động. Đang chuẩn bị một lần đánh bài nhu tình với Càn Long, làm cho Càn Long thả phụ thân của nàng, dù nói thế nào nàng là một nữ nhân hậu cung có rất nhiều chuyện không cách nào tự mình ra mặt giải quyết.

    Nhưng Càn Long không cấp cho Lệnh phi cơ hội này:

    - Ái phi cần chiếu cố tốt chính mình, cung vụ hãy để cho hoàng hậu phụ trách đi, chuyện hao tâm tổn trí cũng đừng hỏi tới quá nhiều, mệt đến chính mình làm trẫm luyến tiếc. Trước khi thai nhi an ổn, ái phi nên ở yên trong Duyên Hi cung tẩm bổ thân thể, trẫm sẽ thường đi thăm ngươi.

    Nhìn bộ dáng đáng thương nhu nhược của Lệnh phi, thiếu chút nữa làm cho Càn Long phá công. Nhưng nhiều năm làm hoàng đế cũng không phải ngồi không, giữa lúc hoảng hốt khuôn mặt Lệnh phi thay thành Thiện Bảo, vì vậy lời nói của hắn trộn thêm không ít chân tình.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 46 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, trong mắt Càn Long lại thêm một chút suy nghĩ sâu xa.

    Làm yên lòng Lệnh phi xong, Càn Long liền rời đi Duyên Hi cung.

    Lệnh phi luôn dựa trên giường biết Càn Long rời đi hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, thiếu chút nữa đem móng tay của mình bẻ gãy.

    Nàng đây là bị hoàng thượng cấm túc!

    Không cứu được phụ thân, ngược lại bị hoàng thượng tước đoạt cung vụ trong tay, hơn nữa còn là đánh bảng quảng cáo quan tâm thân thể nàng, làm cho Lệnh phi không có chút dư âm cùng cơ hội phản bác. Thiếu chút nữa làm cho Lệnh phi cắn đứt răng của mình, không khoan nhượng nghẹn hộc máu.

    - Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ.

    Tịch Mai có chút hoang mang lo sợ nhìn lên Lệnh phi.

    Đoạn thời gian trước, Lệnh phi thổi gió bên gối đã lâu mới đen được hoàng hậu một phen, đem cung vụ nắm trong tay của mình, hướng các tần phi thường tại sắp xếp không ít nhân thủ, về phần hoàng hậu cùng ba phi khác, Lệnh phi còn chưa kịp xuống tay, bây giờ lại bị chiếm công vụ.

    Vì hình tượng của mình trong lòng Càn Long, nàng chẳng những cần giao đi ra, còn phải giao cam tâm tình nguyện.

    - Vội cái gì, lúc bổn cung không nắm giữ cung vụ không phải vẫn có thể làm cho hoàng hậu kinh ngạc sao? Hiện giờ chỉ là trở về trước đó mà thôi.

    Nói thì nói như vậy, đã nếm được ngon ngọt nắm giữ cung vụ, Lệnh phi cũng không muốn bỏ qua như vậy. Nhưng đã có một lần thì sẽ có lần nữa, tiếp theo nàng sẽ bắt được cả phượng ấn!

    Lệnh phi nghĩ thật tốt, nhưng sự thật lại tàn khốc. Không nói chuyện khác, nói các nương nương trong cung khác biết Lệnh phi phải giao ra cung vụ không nói, còn bị hoàng thượng cấm túc, trong lòng cao hứng cũng không thỏa mãn được oán niệm bị Lệnh phi áp chế nhiều năm của các nàng, một đám đi vấn an hoàng hậu xong, tốp năm tốp ba cùng đi Duyên Hi cung mỉa mai Lệnh phi, lời nói không chữ thô tục lại mắng người đều trạc thẳng ổ tim, làm cho mặt Lệnh phi không ngừng vặn vẹo.

    Đối với chuyện của Lệnh phi, có thể quy kết là Cố Vận An gợi ra cuộc thảm sát.

    Lúc này Cố đại thái y cũng không có tâm tư quản những việc này.

    Chia tay ba người Đa Long, Cố Vận An quay về trong phủ, đi tới chỗ tứ gia được sắt một trận (phí khám bệnh tại nhà của hắn cao hơn không ít, hơn nữa chẩn phí vẫn nghe nói là sủng phi của Càn Long cấp cho), sau đó liền chui vào trong không gian, bắt đầu nghiên cứu Đan kinh mà Dận Chân giao cho hắn.

    Thông qua mấy tháng nay, Cố Vận An tuy rằng không thể nói đem sách thuốc vô danh thông suốt toàn bộ nội dung, nhưng dược liệu đều nhớ kỹ. Cho nên muốn luyện đan dược trong Đan kinh cũng không phải là vấn đề lớn.

    Nhìn đan dược trong Đan kinh, làm cho hắn cảm thấy được kỳ thật đây mới là bàn tay vàng! Không gian so sánh với nó yếu phát nổ!
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 47 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong không gian, một mảnh "cỏ dại" thật ra đều là thảo dược.

    Có thảo dược nhưng cũng cần tri thức nắm giữ, một chút ít cũng không thể sai, như vậy mới có thể xem như thành công luyện chế.

    Về điểm này, ý của Cố Vận An chính là:

    - Hoàn hảo mình từng học qua.

    Là học qua nấu cơm.

    Khụ khụ, đừng xem thường việc nấu cơm! Nấu cơm đối với khả năng nắm giữ độ lửa cũng là thật nghiêm khắc!

    Nhưng dược liệu có, vấn đề độ lửa cũng không cần lo lắng, hiện tại hắn gặp phải vấn đề cuối cùng là – không có lò luyện đan.

    Chỉ có dược liệu không có lò luyện đan có tác dụng cái rắm! Hắn dùng tay vo thuốc đi ra sao?

    Hắn ủ rũ thông qua ngọc bội chở tới bên người tứ gia.

    Giương mắt chống lại đôi mắt ngăm đen của Dận Chân, Cố đại thái y cảm thấy được huyết áp của mình có chút lên cao.

    Vẫn duy trì tư thế ngã ngồi trong lòng Dận Chân, Cố Vận An ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, ở gần xem tứ gia, cảm giác càng đẹp hơn.

    Sức chống cự đối với sắc đẹp thật quá mỏng manh, Cố thái y nắm lên một viên gan báo nuốt xuống, hướng khuôn mặt kia hôn đi xuống, hôn xong còn hồi ức lại xúc cảm, thập phần mãn nguyện, một bên ngây ngốc cười.

    Kỳ thật cũng không thể trách hắn, bản thân hắn là hội trưởng hiệp hội bề ngoài, phía trước trường kỳ sống chung một chỗ với tứ gia, sức chống cự sắc đẹp bay lên, nhưng sau đó vào thái y viện, một tháng chỉ được về phủ một lần. Các thái y râu dài lượt thượt, tuy không đến nỗi nếp nhăn tràn đầy nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Bây giờ khoảng cách gần như vậy nhìn Dận Chân, thật sự không thể trách hắn không ngăn cản được sắc đẹp hấp dẫn.

    Lần đầu tiên trong đời bị trêu chọc Dận Chân cũng giật mình, sau đó gân xanh bật lên:

    - Cố! Vận! An!

    Vừa rồi hắn nghe được thanh âm của tứ gia.. là ảo giác sao?

    * * *

    Không đúng!

    Thân thể Cố Vận An cứng ngắc lại, máy móc quay đầu nhìn rõ hoàn cảnh bốn phía liền nước mắt đầy mặt, tiếp tục cứng ngắc quay đầu trở lại, liền chống lại khuôn mặt đen thui có thể so sánh với Bao Chửng của Dận Chân.

    Nhưng mà, hắn hẳn là không có.. làm.. cái..

    Nụ hôn kia chợt hiện lên trước mắt.

    Cúi đầu, yên lặng nhận sai:

    - Tứ gia, tôi sai lầm rồi.

    - Ngươi sai ở nơi nào?

    Thanh âm trầm thấp từ tính vang lên bên tai Cố Vận An, cảm giác tê dại dâng lên ngay sau lưng của hắn.

    - Tôi không nên không chào hỏi liền đặt ở trên người ngài.

    Cố Vận An thấp giọng nói:

    - Tôi từng nói qua sẽ phụ trách đối với ngài, thì sẽ không bội tình bạc nghĩa!

    Sau đó vì làm cho Dận Chân càng tin tưởng lời của hắn, lại tăng thêm một câu:

    - Ngài yên tâm đi, Dận Chân.

    Hành vi của Cố đại thái y không thể nói là ăn gan hùm mật gấu, đây quả thực là đem toàn bộ gan chó trong thiên hạ đều nuốt.

    Đây là lần đầu tiên Cố Vận An mở miệng kêu tên Dận Chân, phía trước đều kêu tứ gia, hiện tại cảm thấy được kêu tên cảm giác thật không sai – sau này liền kêu tên! Kêu tứ gia khoảng cách quá mức xa xôi, hắn phải xuất ra thái độ chịu trách nhiệm!

    Biểu tình Dận Chân thật phấn khích.

    Dận Chân cũng không bài xích Cố Vận An, ban đầu chẳng qua là vì hai người đột ngột xuất hiện nơi này sống dựa vào nhau. Biết bí mật của mình cũng chỉ có đối phương, biết bí mật đối phương cũng chỉ có mình, cảm giác này thật vi diệu. Hơn nữa sau khi biết thân phận hoàng đế của mình Cố Vận An cũng không a dua nịnh hót, cũng không xa cách hắn, làm cho vị đế vương đã quen với sự cô độc có chút thói quen sự tồn tại của đối phương.

    Sau ở chung lâu, Dận Chân cũng có chút không rõ sự tồn tại của Cố Vận An đối với mình là cái gì. Bạn? Đứa con? Hay là cháu trai?

    Ban đầu dao động là lần đầu tiên Cố Vận An thông qua ngọc bội tìm hắn ngã lên người của hắn. Điều này làm Dận Chân ngạc nhiên khi nghe thanh niên hướng mình hô lên sẽ phụ trách.

    Vừa mới nghe được chữ này, trong lòng hắn dâng lên ngọn lửa vô danh, đem người phạt một trận cũng không bình phục lại tâm tình được bao nhiêu. Phụ trách? Tại sao là tiểu hỗn đản phụ trách với mình, mà không phải mình phụ trách với hắn?
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 47 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì việc này mà Dận Chân tức giận chỉ có thể đem chuyện này ném ra sau đầu, vừa vặn đứa con không nên thân Hoằng Trú tìm tới cửa, hắn liền thuận thế đem Cố Vận An ném vào thái y viện.

    Không nghĩ tới khi Dận Chân nghĩ tâm tình của mình đã hoàn toàn bình phục lại, tiểu hỗn đản lại ra trạng huống, hơn nữa lần này hắn còn bị tiểu tử này hôn!

    Hắn quả thật không bài xích, nhưng không có nghĩa làm cho tiểu hỗn đản áp trên đầu của hắn!

    - Đi trát trung bình tấn nửa canh giờ cho trẫm!

    -!

    Cố Vận An bị đả kích thật sau, tứ gia, không đúng, Dận Chân, ngài lại có phản ứng này sao? Vừa rồi tôi đang thổ lộ với ngài được không! Rốt cục là đáp ứng hay là không đáp ứng nha.

    Cúi đầu uể oải Cố Vận An nhìn thấy quần áo gần trong gang tấc, nhớ tới mình tựa hồ vẫn còn đang ngồi trên người Dận Chân, nhìn lại tư thế của hai người bọn họ, thấy thế nào có cảm giác nép mình vào lòng như vậy đây.

    Như vậy sao được! Nói thế nào cũng nên là hắn ôm tứ gia mới đúng a!

    Cơ hồ trong nháy mắt, Cố Vận An đã đứng cách Dận Chân chừng nửa thước.

    - Còn không đi mau?

    - Khụ khụ, Dận Chân.

    Không sợ chết sửa miệng:

    - Kỳ thật tất cả chuyện này đều cũng có nguyên nhân.

    Chớp mắt, trong đầu liệt ra ngàn loại phương pháp tránh thoát trung bình tấn.

    - Là vậy..

    Nuốt nước bọt, nói:

    - Tôi nhìn xem Đan kinh, bên trong có không ít đan dược đều có thể luyện ra, nhưng mà..

    - Nói.

    Đối với việc Cố Vận An có thể luyện ra đan dược, Dận Chân cũng không quá mức kinh ngạc, có thể đạt tới thành tựu y thuật thế này cũng không có vài người, có thể nói cuộc đời này ít thấy.

    - Luyện chế đan dược cần lò luyện đan, không có lò luyện đan thì không thể ngưng kết thành đan.

    Nhưng hiện tại là thời đại phổ biến uống thuốc nước, tìm lò luyện đan không phải là chuyện đơn giản.

    - Ngài..

    Dận Chân ý vị thâm trường nhìn Cố Vận An:

    - Có xem qua không gian cẩn thận chưa?

    - A?

    Cố Vận An ngẩn ra:

    - Đương nhiên có xem qua!

    Bằng không làm sao tìm được ngài nằm trong không gian chứ!

    - Theo trẫm tiến vào!

    Dận Chân nói xong liền biến mất tại chỗ, Cố Vận An theo sát phía sau.

    Căn phòng lần đầu tiên gặp được trong không gian lúc này biến thành rộng lớn đại khí, thật sự là không nhỏ. Nhưng nhìn thoáng qua đáy lòng hắn không ngăn được chua xót, đây là đãi ngộ khác biệt! Nhưng vì sao lúc trước hắn không phát hiện không gian còn có thể biến dạng đây?

    Tầm mắt vừa chuyển, Cố Vận An cùng Dận Chân đi tới trước một lầu các, đẩy cửa ra, đập vào trong mắt là một lò luyện đan thật lớn.

    Cố Vận An quỳ.

    Tội nghiệp nhìn Dận Chân, nhưng bị hoàn toàn xem thường.

    - Không còn chuyện gì sao?

    Gật gật đầu, hiện tại đã đầy đủ, có thể bắt đầu luyện đan.

    - Tốt lắm, đi ra ngoài trát xong trung bình tấn, viết thêm mười trang chữ cho trẫm.

    Tứ gia lửa cháy đổ thêm dầu.

    Địa điểm trát trung bình tấn nằm ngay bên phòng sách của Dận Chân, phương tiện nhìn chằm chằm người nào đó trộm lười.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 48 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng may hắn không phải văn nhược thư sinh, bằng không đừng nói một nửa canh giờ, một khắc cũng đủ làm chân yếu ớt mềm nhũn. Cũng may có tứ gia trước mặt có thể ngắm no mắt, nửa canh giờ không tới mức khó chịu như vậy.

    Đối với điểm này, có thể tổng kết ra một câu: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. (khoan khoan, có cái gì không đúng)

    Đứng nửa canh giờ trung bình tấn, Cố Vận An cảm giác chân có chút run, thắt lưng có chút cứng ngắc, cánh tay có chút tê dại.

    Điều này không thể được! Thân thể là tiền vốn, sao có thể còn chưa làm thì biến thành như vậy đâu! Sau khi trở về nhất định lập tức luyện đan!

    Cố Vận An hiển nhiên đã quên mình còn phải viết mười trang chữ, khi Dận Chân nói giữa trưa ngày mai cần giao tranh chữ cho mình, Cố Vận An cơ hồ muốn khóc, cứ như vậy hắn làm gì còn thời gian luyện đan a!

    Ba ngày nghỉ (Cố Vận An là dựa theo thời gian nghỉ ngơi của thái y, mà không phải học nghề), ngày đầu tiên ăn cơm nghe bát quái, ngày hôm sau thông báo lại phải trát trung bình tấn rồi đi ngủ vượt qua, ngày thứ ba tới buổi trưa còn phải hoàn thành mười trang chữ nộp cho Dận Chân.

    Xuyên việt giả hỗn tới trình độ như hắn, có thể ghi vào sử sách.

    Còn lại nửa ngày Cố Vận An ở luôn trong không gian. Cũng may còn có thể điều chỉnh thời gian trôi qua, bằng không phỏng chừng hắn sẽ khóc chết.

    Lần đầu tiên thử, chỉ ra một đống cặn thuốc, hương vị thuốc Đông y tràn ngập trong phòng, làm thân thể hắn cũng lây dính thật nhiều mùi thuốc.

    Lần thứ hai đỡ hơn không ít, nhưng vẫn chỉ là một đống cặn thuốc.

    - Là địa phương nào xảy ra vấn đề đây?

    Cố Vận An chuyển quanh lò luyện đan vài vòng, chẳng lẽ là vấn đề độ lửa? Cuối cùng hắn quyết định tiếp tục thử thêm một lần, nếu lần này còn không thành công.. chỉ có thể chờ thêm một tháng sau..

    Hắn mở nắp, vẫn là một đống cặn thuốc, ngay lúc hắn uể oải lại chứng kiến trong đống thuốc có vật gì đó.

    Đây là, luyện thành sao?

    Hắn đem hai viên đan dược lấy ra, vội vàng bỏ vào trong bình sứ chuẩn bị sẵn.

    Cố Vận An đã thấy được tình cảnh tương lai tung hoành giang hồ của chính mình.

    Hắn lập tức đi ra không gian, nhảy tưng tưng chạy hướng phòng sách.

    - Tứ gia! A không đúng, Dận Chân! Nhanh..

    Câu nói kế tiếp vừa nhìn thấy người đứng trong phòng sách thì nén trở về:

    - Khụ, hai vị tiếp tục, tôi đi về trước.

    Lui ra ngoài nên Cố Vận An không có chứng kiến biểu tình khiếp sợ của Càn Long. Hắn lần đầu tiên nghe được ngoại trừ thánh tổ gia cùng hoàng bá phụ hoàng thúc của hắn có người dám gọi thẳng tên của hoàng a mã! Mà hoàng a mã lại không tức giận!

    Trước khi Cố Vận An chạy vào phòng, Càn Long đang cùng Dận Chân nói chuyện Lệnh phi sai người tra xét Cố Vận An, chẳng qua mới nói được một nửa thì bị Cố Vận An cắt đứt. Chủ đề sau đó từ Lệnh phi chuyển qua Thiện Bảo.

    Cảm tình của Càn Long đối với Thiện Bảo luôn hỗn loạn, luôn dùng lý trí báo cho tiềm thức của chính mình, mình chỉ thưởng thức thiếu niên có bộ dạng đẹp hơn nữa thân thủ cũng không tệ kia mà thôi. Nhưng từ ngày đó "an ủi" Lệnh phi không tự giác đem Thiện Bảo thay vào, Càn Long mới bắt đầu nhận chân suy nghĩ sâu xa. Mình đối với thiếu niên này, có lẽ thật sự yêu thích.

    Mặc dù Càn Long không nói với Dận Chân, nhưng Dận Chân lại nghe rõ.

    Nhưng Dận Chân cũng không ngăn cản, chỉ cần Càn Long có thể làm cho giang sơn Đại Thanh tiếp tục kéo dài, trong lòng hắn thích người nào cũng không trọng yếu.

    Huống chi Hoằng Lịch thích Thiện Bảo, cũng phải xem Thiện Bảo có thích Hoằng Lịch hay không. Hiện giờ Thiện Bảo chỉ mới 13 tuổi, thời gian sau này có ai nói được chuẩn xác?

    Càn Long thấy Dận Chân không phản đối, hung hăng thở ra một hơi nhẹ nhõm, sự tồn tại của Cố thái y thật sự là quá tốt!

    Bên kia, Cố Vận An nhìn bình sứ trong tay, gắt gao cau mày.

    - Tiên sinh?

    Nhìn Cố Vận An rối rắm hồi lâu Thiện Bảo rốt cục lên tiếng.

    - Thiện Bảo? Hôm nay ngươi nghỉ phép?

    Tiểu hài tử nhà hắn không phải mười lăm mới nghỉ phép sao?
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 48 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tôi đi cùng hoàng thượng tới.

    Còn không biết thân phận Dận Chân nên Thiện Bảo có chút nghi hoặc, hắn luôn cho rằng Càn Long đi tìm Cố Vận An, không ngờ là tìm tứ gia.

    Xem ra chúng ta thật đúng là không duyên phận a.. nhìn chằm chằm bình sứ trong tay, Cố Vận An thở dài sau đó đem bình sứ nhỏ ném cho Thiện Bảo.

    - Đây là cái gì?

    - Trở về ăn một viên, đem viên còn lại đưa cho Hòa Lâm.

    Cố Vận An sợ mình nhịn không được cướp trở về:

    - Đan dược có thể tẩy tinh phạt tủy, sau này luyện võ sẽ càng tốt hơn. Hiện tại ngươi là ngự tiền thị vệ, cũng không phải là công việc gì tốt.

    Nghe được câu nói sau cùng của Cố Vận An, Thiện Bảo liền muốn cười. Vương công đại thần người nào không muốn làm cho con của mình trở thành ngự tiền thị vệ? Đây là con đường tắt trở thành xuất tướng nhập tướng đâu.

    - Tôi sẽ cẩn thận.

    Cũng không đa tạ Cố Vận An, bởi vì hắn cùng Hòa Lâm thiếu Cố Vận An xa không phải một tiếng cảm ơn thì có thể trả hết nợ.

    - Đúng rồi, tiên sinh. Tiên sinh nên cẩn thận Lệnh phi nương nương mới tốt, tôi nghe hoàng thượng nói, Lệnh phi nương nương từng lệnh cho Ngụy Thanh Thái điều tra tiên sinh.

    -!

    Ta luôn luôn cẩn thận với vị Lệnh phi kia đâu! Cũng không muốn tiếp xúc với nàng, nàng lại vẫn cứ theo dõi hắn!

    - Yên tâm đi, không có chuyện gì.

    Cố Vận An vỗ vai Thiện Bảo, tiểu hài tử lớn lên thật nhanh.

    - Sẽ có người bảo hộ ta.

    Vu tội cáo trạng đều có Càn Long gánh vác, ám sát hạ độc có Huyết Tích tử cùng Niêm Can xử, an toàn vẫn rất có bảo đảm.

    - Nhưng mà ngươi, đừng luôn gọi ta tiên sinh tiên sinh, gọi nghe già quá, ta mới hai mươi, sau này gọi ca ca đi.

    Kỳ thật Cố Vận An càng muốn Thiện Bảo kêu mình là ba ba..

    Lúc Càn Long đi ra, liền chứng kiến không khí hài hòa giữa Cố Vận An cùng Thiện Bảo, làm cho độc chiếm dục của Càn Long nghẹn ở ngực, muốn phát tác cũng không được.

    Vị Cố thái y này không phải ưa thích hoàng a mã của hắn sao? Hiện tại tại sao lại thông đồng Thiện Bảo?

    Tuy rằng muốn phát tác, nhưng người nọ là người của hoàng a mã, hắn không thể động. Đi tới phía sau Cố Vận An, diễn cảm ôn hòa nói với Thiện Bảo:

    - Thiện Bảo, cùng trẫm hồi cung.

    Cũng chưa gặp ngươi từng có vẻ mặt như thế đối với trẫm!

    - Nô tài tuân chỉ.

    Nhìn thấy Càn Long, Thiện Bảo thu lại diễn cảm, tiến nhập trạng thái thị vệ. Chẳng qua biến hóa này làm cho Càn Long càng thêm đố kỵ.

    Càn Long mang theo Thiện Bảo đi rồi, Cố Vận An đứng nguyên tại chỗ mò cằm:

    - Vì sao luôn cảm giác Càn Long tựa hồ thật không thích mình đây?

    Hoặc là nói nhằm vào? Mình không có làm cái gì đi..

    Cố Vận An quay về thái y viện, mỗi ngày gây sức ép phối phương, tự hỏi bí quyết luyện đan, sau đó lại đi Duyên Hi cung đối mặt đủ loại chiêu trò thu mua của Lệnh phi.

    Chuyện Ngụy Thanh Thái, người biết có quan hệ với Cố Vận An không cao hơn năm người, cho nên đến nay Lệnh phi cũng không biết phụ thân của mình sở dĩ tiến vào đại lao, Cố Vận An không thể bỏ qua công lao. Ít nhất nếu không vì Cố Vận An, Càn Long cũng không nghĩ muốn tra tấn phụ thân "ái phi" của hắn, cũng không đánh mất chức quan.

    Trở lại thái y viện chưa được hai ngày, Tịch Mai vội vàng đi tới thái y viện, nói Lệnh phi nương nương cảm thấy bụng không thoải mái, sợ thai nhi có vấn đề gì nên kêu thái y đi Duyên Hi cung. Lúc trước tuy Càn Long cấm túc Lệnh phi, nhưng không cấm túc cung nữ thái giám của Duyên Hi cung, tuy nàng không thể dùng chiêu ngẫu nhiên gặp với Càn Long, nhưng vẫn có thể kêu tiểu thái y "không quyền không thế" tới trong cung, ai bảo hiện tại nàng còn có lý do chính đáng đâu.

    Cố Vận An đi vào Duyên Hi cung thì gặp ngũ a ca mà hắn luôn tránh né còn không kịp hôm nay cũng đi tới Duyên Hi cung.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 49 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẫu thân của ngũ a ca Kha Lý Diệp Đặc thị biết mình không được Càn Long yêu thích, cho nên lúc ngũ a ca sinh ra không bao lâu thì thiết kế một lần trùng hợp, làm cho ngũ a ca vào mắt thái hậu, sau đó làm cho điệp báo viên của mình ở trong Từ Trữ cung không ngừng khen ngợi nói ngũ a ca thật hữu duyên với thái hậu, dỗ cho vị thái hậu lão phật gia mặt mày hớn hở, liền cho Càn Long đem ngũ a ca đưa tới Từ Trữ cung, nuôi trước mắt của mình, có thể nói trong toàn bộ a ca cách cách ngũ a ca là cháu trai được thái hậu coi trọng nhất.

    Sau đó ngũ a ca tới tuổi tác cần đi thượng thư phòng, thái hậu cũng thường xuyên cho thái giám cung nữ đi mang ngũ a ca đến gặp mình hoặc là mang cho ngũ a ca một ít cái ăn thức uống.

    Ngũ a ca Vĩnh Kỳ được lão phật gia sủng ái, Du phi thật cao hứng, vì không làm cho thái hậu cảm thấy cách ứng, cứng rắn chịu đựng không đi a ca sở thăm Vĩnh Kỳ, nhưng không ngờ nàng không hành động lại làm cho Ngụy thị lúc đó vẫn còn là thường tại đắc thủ giành trước.

    Lúc đó Ngụy thị chỉ là thường tại, tâm lớn muốn tranh thủ tình cảm, tuy nhiên lại sợ Hiếu Hiền động thủ với mình, cũng chỉ phải nghĩ cách khác. Mà lúc này ngũ a ca Vĩnh Kỳ được thái hậu vô cùng sủng ái rơi vào trong mắt Ngụy thị, vì thế cố ý ra vẻ giấu diếm âm thầm quan tâm Vĩnh Kỳ mới nhập a ca sở nên luôn cảm thấy có chút cô đơn, một bên căn cứ thủ đoạn của Hiếu Hiền mà đi bắt trái tim của Càn Long. Khi Ngụy thị từ thường tại thăng làm quý nhân, thủ đoạn mượn sức Vĩnh Kỳ càng nhiều hơn.

    Đợi khi Du phi cảm thấy đã tới lúc, có thể tiếp xúc con của mình thì bên người Vĩnh Kỳ đã có một Ngụy quý nhân tri kỷ chiếu cố, vì thế đối với ngạch nương như nàng cũng không hề có ý muốn thân cận.

    Cho nên cùng Lệnh phi cảm tình rất tốt ngũ a ca Vĩnh Kỳ nghe nói thân thể Lệnh phi nương nương suy yếu chỉ có thể lưu trong Duyên Hi cung dưỡng bệnh, liền dẫn theo một ít dược liệu trân quý đi Duyên Hi cung thăm Lệnh phi, đi theo còn có thư đồng là hai huynh đệ Phúc Nhĩ Khang Phúc Nhĩ Thái.

    Ngạch nương của Phúc Nhĩ Thái là biểu tỷ bà con xa của Lệnh phi, biết Lệnh phi được thế liền tới cửa xin công việc cho con của mình. Nể tình cùng là thân thích, Lệnh phi thổi bên tai Càn Long vài ngày, đem hai huynh đệ Phúc Nhĩ Khang Phúc Nhĩ Thái thổi thành thư đồng cho Vĩnh Kỳ. Vĩnh Kỳ biết huynh đệ Phúc gia là thân thích của Lệnh phi, chẳng những không cảm thấy Lệnh phi dùng người không khách quan, ngược lại cảm thấy Lệnh phi quan tâm hắn, cảm tình với huynh đệ Phúc gia ngày càng sâu đậm, hiện tại đã trở thành huynh đệ.

    Mà nếm được chỗ tốt do Lệnh phi mang tới, người Phúc gia biết phụ thân của Lệnh phi là Ngụy Thanh Thái xảy ra sự cố, thân thể Lệnh phi không khỏe liền cho hai huynh đệ biểu hiện thật tốt trước mặt Lệnh phi, cho nên hai huynh đệ mới đi cùng Vĩnh Kỳ đến Duyên Hi cung.

    Sau khi ba người đi tới Duyên Hi cung, liền thấy được đại điện hơi có vẻ vắng vẻ. Đồ sứ tốt đều bị Lệnh phi ném vỡ, Ngụy Thanh Thái không thể đúng lúc tiếp tế, liền cầm một ít đồ sứ bên thiên điện bày trí. Nhưng cho dù như vậy vẫn không đủ, cũng may lần trước Càn Long tới nhanh đi cũng nhanh, cũng không nhìn kỹ bài trí của Duyên Hi cung, bằng không Lệnh phi còn ngồi yên trên phi vị hay không còn là một vấn đề.

    Vĩnh Kỳ cau mày, hắn không phải lần đầu tiên tới Duyên Hi cung, trước kia thế nào hắn biết rõ, như bây giờ thì thật là bủn xỉn!

    Khi Vĩnh Kỳ vội vàng đi vào nội thất, liền chứng kiến Lệnh phi nương nương sắc mặt tái nhợt tiều tụy ngồi trên giường.

    - Lệnh phi nương nương, Vĩnh Kỳ nghe nói thân thể nương nương không khỏ, ý đặc biệt tới thăm.

    - Là Vĩnh Kỳ đã đến a, đi tới chỗ bổn cung, còn giữ lễ tiết như vậy làm gì.

    Lệnh phi nói xong ho khan vài tiếng, nhìn qua có cảm giác như là bệnh mỹ nhân.

    - Nương nương có bệnh, vì sao không sớm tuyên thái y đây?

    - Ta đã không được niềm vui của hoàng hậu, tiếp tục làm xảy ra vấn đề, sợ sẽ nói ta không chịu yên ổn.

    Ai oán thở dài, nhân tiện không quên ám chỉ nói xấu hoàng hậu.

    - Vừa rồi ta đã cho Tịch Mai đi thái y viện, ta có việc không quan trọng, nhưng nhi đồng trong bụng ta.. đây là huyết mạch của hoàng thượng a..

    - Hoàng hậu ghen tỵ không chấp nhận được người, nương nương cũng không phải không biết, cần gì cùng chính mình trở ngại đâu.

    Nói lời này là Phúc Nhĩ Khang, thật vất vả có cơ hội, Phúc Nhĩ Khang tuyệt đối sẽ không buông tha.

    - Đừng nói, hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, những lời này không được tùy tiện nói.

    Lệnh phi ra vẻ căm tức trừng Phúc Nhĩ Khang một cái, nhưng lại không nói hắn nói sai rồi, đối với đứa cháu họ này nàng luôn cảm thấy được không sai. Hiện tại a mã của nàng bị hạ ngục, cũng nên mượn sức vị biểu tỷ này của nàng.

    - Dạ, là Nhĩ Khang nhiều lời.

    - Nương nương, vừa tiến điện thì phát hiện đồ sứ trong Duyên Hi cung tựa hồ thiếu rất nhiều..

    Ngũ a ca Vĩnh Kỳ vừa nói liền nhìn thấy biểu tình lã chã muốn khóc của Lệnh phi đành im miệng.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 49 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Là mấy cung nữ thái giám mới tới còn vụng về, lúc quét tước làm rơi vỡ.

    Lệnh phi ôn nhu yếu ớt giải thích, nàng cũng không thể nói tất cả đều bị nàng quăng ngã đi. Nhưng ngay lập tức ý niệm trong đầu chợt lóe lên, nàng quyết định bắt tay từ chỗ Vĩnh Kỳ nghĩ cách cứu viện a mã của nàng:

    - Ngươi cũng biết, ta a..

    - Nương nương, Cố thái y tới.

    Không đợi Lệnh phi nói xong, Tịch Mai đi vào.

    - Tuyên.

    Cố Vận An đi theo cung nữ vào nội thất Duyên Hi cung. Chứng kiến ba đại nam nhân trong phòng, cảm thấy trong sinh hoạt thật sự tràn ngập ngoài ý muốn làm cho người đản đau. Vài người hắn tránh còn không kịp thế nhưng lại đến đông đủ một nửa!

    - Nhanh đi nhìn xem cho Lệnh phi nương nương, nếu nương nương xảy ra chuyện gì, cũng không phải là người chịu được nổi!

    Đây là ngũ a ca Vĩnh Kỳ rất có khí phái của hoàng gia a ca.

    -!

    Xuất hiện! Uy hiếp kinh điển! Không nghĩ tới a, người thứ nhất uy hiếp hắn không phải Càn Long, mà là nghe nói được Càn Long cùng thái hậu nhất trí coi trọng ngũ a ca.

    - Lớn mật! Thấy nương nương cùng a ca thế nhưng không quỳ, là ai cấp lá gan cho ngươi!

    Lần thứ hai làm khó dễ chính là Phúc Nhĩ Khang.

    - Đúng vậy, đừng quên thân phận của ngươi.

    Ngũ a ca chắp tay sau lưng:

    - Ngươi chỉ là nô tài của Ái Tân Giác La chúng ta, nhìn thấy chủ tử nên quỳ xuống. Lần này gặp được ta cùng Lệnh phi nương nương có thể tha ngươi, nhưng tiếp theo ngươi không còn vận tốt như vậy.

    Vĩnh Kỳ hướng Cố Vận An một trận gõ, gõ Cố thái y co rút khóe miệng, hắn lại bị một a ca luôn xưng huynh gọi đệ với bao y nô tài giáo huấn, hắn lại bị một đứa bối phận cháu trai giáo huấn!

    - Còn không nhanh chóng nhìn xem cho Lệnh phi nương nương!

    Trong lòng thầm thở dài, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn nhìn Lệnh phi lau phấn ba tầng trong ba tầng ngoài dày cộp, cảm thấy hôm nay thật là ngày tai nạn của mình.

    Bắt mạch cho Lệnh phi, trầm tư một lát, Cố Vận An đứng lên nói:

    - Nương nương chỉ cần đem phương thuốc vi thần mở ra một tháng trước tiếp tục uống thêm một tháng thì không còn vấn đề gì.

    Kỳ thật Cố Vận An càng muốn nói, ngươi khỏe mạnh vô cùng, không cần mỗi ngày tới tìm ta. Nếu thân thể Lệnh phi thật sự có vấn đề, hắn chạy vài lần cũng không sao. Nhưng nữ nhân này chỉ dùng nhi đồng trong bụng làm bảng quảng cáo, điều này làm cho Cố Vận An tức giận.

    - Nếu Lệnh phi nương nương không có chuyện gì, sắc mặt sẽ khó coi như vậy? Lang băm, chẳng lẽ ngươi không cần đầu của ngươi sao?

    Nghe được từ "lang băm", Cố Vận An biến sắc, gân xanh nhảy lên, nếu không phải thời gian địa điểm không đúng, hắn sẽ tấu chất tiểu tử trạc xiên đốt a ca này!

    - Ngũ a ca đang hoài nghi y thuật của vi thần sao?

    - Ngươi là thân phận gì, cũng dám nói như vậy với ngũ a ca!

    Phúc Nhĩ Khang chặn lại trước mặt Vĩnh Kỳ, giống như Cố Vận An sẽ lập tức động thủ.

    - Bản a ca phía trước đã cho ngươi một lần cơ hội, ngươi đã không thành thật cảm ơn, vậy đừng trách bản a ca.

    Từ nhỏ bị sủng ái tới lớn ngũ a ca Vĩnh Kỳ sắc mặt cũng không dễ xem.

    - Người đâu, Cố thái y mạo phạm a ca, nương nương, đem người ném đi ra đánh ba mươi đại bản.

    - Ngũ a ca..

    Nghe được mệnh lệnh của Vĩnh Kỳ, trong lòng Lệnh phi vui vẻ, nàng chờ mong cơ hội thi triển ân huệ tới.

    - Vĩnh Kỳ biết nương nương thiện tâm, thế nhưng nô tài này không giáo huấn thì không được. Thân thể nương nương rõ ràng suy yếu như vậy, hắn cũng dám nói thân thể nương nương không ngại, hiển nhiên là không đem ngài để vào trong mắt.

    Ngay cả người ngoài nghề như hắn cũng nhìn ra được trạng huống thân thể của Lệnh phi nương nương, lang băm này còn dám trợn mắt nói lời bịa đặt, làm sao được! Nhưng còn hoàn toàn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhìn thấy a ca cùng nương nương lại không hành lễ, không giáo huấn sau này sẽ xảy ra vấn đề còn lớn hơn nữa! Cảm giác mình là suy nghĩ cho Cố Vận An, Vĩnh Kỳ kiên định:

    - Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không nhanh đem người mang đi ra ngoài!

    - Ngũ a ca, ngươi hiểu lầm Cố thái y. Mấy ngày trước bản cung động thai khí, nếu không nhờ Cố thái y mở phương thuốc, chỉ sợ đứa nhỏ này..

    Lệnh phi cầm khăn tay lau nước mắt:

    - Nói tới Cố thái y còn là ân nhân nhi đồng của bản cung.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 50 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mũ ân nhân chụp lên đầu Cố Vận An, coi như đem Cố Vận An nửa cột lên người nàng, hiện tại chỉ cần Vĩnh Kỳ nhả ra.

    Nhưng não đường về của Vĩnh Kỳ người thường không đủ khả năng lý giải, Lệnh phi cầu tình càng làm cho hắn cảm thấy giận không kềm được:

    - Lệnh phi nương nương, như vậy càng không thể tha cho tên nô tài này. Hôm nay hắn có thể dựa vào ân tình đối với nương nương không xem ai ra gì, ngày khác vẫn có thể phạm phải sai lầm càng lớn hơn nữa!

    Lời của ngũ a ca làm cho Lệnh phi mắc nghẹn, vì sao trước kia nàng không phát hiện Vĩnh Kỳ chấp nhất như vậy đây?

    Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái thập phần đồng ý lời của ngũ a ca:

    - Đúng vậy nương nương, hôm nay theo biểu hiện của vị Cố thái y này mà xem, hiển nhiên đã không phải là lần đầu tiên, đây là không làm tròn trách nhiệm! Hiện tại không giáo huấn, ngày khác không biết nương nương còn phải bị ủy khuất gì đâu!

    Ngũ a ca nghe vậy gật đầu:

    - Nhĩ Khang nói không sai.

    Nói xong quay đầu nhìn thị vệ:

    - Các ngươi còn chờ cái gì, còn không mau đem người kéo xuống, đánh thật nặng cho bản a ca!

    - Dạ.

    Thị vệ nghe được lời nói, trong lòng cũng không biết nên nói gì.

    Nhưng trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu! Bọn họ dù sao là con cháu bát kỳ, gia đình đều có quyền thế, hai bao y nô tài có thân phận gì đứng bên cạnh ngũ a ca chịu lễ của bọn họ!

    Bọn họ áy náy nhìn Cố Vận An, đưa tay đặt lên vai hắn muốn mang người đi ra ngoài.

    - Đều buông ra cho trẫm!

    Vẻ mặt Càn Long âm trầm đi tới, phía sau còn có Ngô Thư cùng Thiện Bảo sắc mặt tái nhợt.

    - Các ngươi muốn nặng nề đánh ai!

    Vừa nghĩ tới hậu quả nếu mình tới muộn một chút, Càn Long đều tuôn mồ hôi lạnh.

    Nhìn thấy Càn Long, Vĩnh Kỳ lập tức hành lễ:

    - Nhi thần tham kiến hoàng a mã, hoàng a mã cát tường.

    - Nô tài tham kiến hoàng thượng.

    Huynh đệ Phúc gia cùng cung nữ thái giám trong Duyên Hi cung cũng vội vàng quỳ xuống.

    Càn Long cũng không cho ai đứng dậy, trực tiếp ngồi xuống ghế, mặt không chút thay đổi nhìn đứa con luôn được hoàng ngạch nương khích lệ:

    - Cố thái y phạm sai lầm gì, cho ngươi một a ca hạ lệnh đánh ba mươi đại bản?

    Thẳng tới Càn Long lại hỏi, Lệnh phi mới khó khăn lắm đứng dậy, suy yếu không thôi như sắp tắt thở thi lễ nói:

    - Nô tì gặp qua hoàng thượng.

    Hành lễ xong, nhìn ngũ a ca cùng huynh đệ Phúc gia còn quỳ vẻ mặt ra vẻ đau lòng, hướng Càn Long cầu tình:

    - Hoàng thượng, trên mặt đất lạnh, quỳ thời gian dài chỉ sợ sẽ ảnh hưởng thân thể ngũ a ca a.

    Càn Long thản nhiên liếc mắt nhìn Lệnh phi, sau đó tiếp tục nhìn ngũ a ca còn đang quỳ:

    - Trả lời câu hỏi của trẫm!

    Bị Càn Long vừa quát, ngũ a ca còn đang cảm động Lệnh phi nương nương quan tâm hắn giật mình hoàn hồn, vội vàng lên án Cố Vận An:

    - Hoàng a mã, không thể dễ dàng tha thứ cho Cố thái y a! Thân thể Lệnh phi nương nương không khỏe, làm cho vị Cố thái y này tới khám bệnh, nhưng hắn dám nói thân thể Lệnh phi nương nương không việc gì! Sắc mặt Lệnh phi nương nương tái nhợt tiều tụy như vậy, Cố thái y còn nói dối lừa gạt, nhi thần là vì suy nghĩ cho tương lai của Cố thái y mới có thể hơi bày nghiêm trị. Ngài không thể bị tiểu nhân che đậy a hoàng a mã!

    - Nga? Nói vậy Lệnh phi lại bị bệnh?

    Trong lời của Càn Long có chút hàn ý, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn lên "tiều tụy" Lệnh phi.

    - Hoàng thượng, ngũ a ca cũng mới đến, quan tâm thân thể nô tì nên mới hiểu lầm Cố thái y.

    Lời này của Lệnh phi nghe như là cầu tình cho ngũ a ca, kỳ thật là đem mình hái ra ngoài.

    - Nô tì chính là lo lắng nhi đồng trong bụng, chỉ mới hai tháng thời gian, lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, nô tì không khỏi buồn phiền nên sắc mặt tái nhợt không ít. Ngũ a ca đại khái là thấy khuôn mặt nô tì tiều tụy, quan tâm cho nên..

    Nói thật nhiều nhưng giống như cái gì cũng không có nói, chỉ là ngũ a ca tự mình "hiểu lầm" mà thôi.

    Càn Long nghe xong lời Lệnh phi, trong lòng cười lạnh một tiếng:

    - Nói như vậy, là Vĩnh Kỳ chính mình hiểu lầm, cho nên hạ lệnh tra tấn người khác?

    Lệnh phi nghe thanh âm Càn Long có chút hòa hoãn, liền vội vàng giải thích:

    - Hoàng thượng, việc này chẳng thể trách ngũ a ca. Ngài cũng biết ngũ a ca thuở nhỏ thân thiết với nô tì, quan tâm sẽ bị loạn.

    Nói xong vẻ mặt còn làm như thật cảm động.

    Đồng dạng bị cảm động còn có ngũ a ca cùng huynh đệ Phúc gia, thân thể Lệnh phi nương nương cũng đã suy yếu như vậy, vẫn không quên cầu tình cho ngũ a ca, Lệnh phi nương nương quả thật vô cùng thiện lương tốt đẹp.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...