Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 40 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ tới chính mình không còn khả năng làm một nam nhân chân chính, cũng là bởi vì lúc trước một phen mây mưa với Tân Nguyệt, Nỗ Đạt Hải không hề khắc chế lửa giận của mình.

    Tha Tha Lạp lão phu nhân nhìn thấy đứa con mệt mỏi với Tân Nguyệt, cũng không tiếp tục lưu tình, cả người bới móc Tân Nguyệt, trong lời nói công kích cũng không làm bà ta thoải mái được bao nhiêu, vì thế trong ngày Mộc Lan thu tiển, liền động thủ đối với nàng.

    Tuy chỉ là đánh một bạt tai, nhưng Tân Nguyệt cũng té dưới đất. Khi máu đỏ từ trong cơ thể nàng chảy ra thì mọi người đều ngây dại. Mãi tới khi Vân Oa thét lên một tiếng, kêu gào "cách cách", những người khác mới kịp phản ứng đem Tân Nguyệt dìu vào phòng trong. Chờ đại phu chạy tới, thập phần tiếc nuối hướng Nỗ Đạt Hải cùng lão phu nhân lắc đầu.

    Biết mình có nhi đồng, điều này đối với một người bất lực chính là một tin vui, nhưng tin vui lại đi cùng tin dữ. Nỗ Đạt Hải nhận được tin cả người đều điên khùng. Vợ con của hắn bởi vì Tân Nguyệt rời bỏ hắn, hiện tại con của hắn lại bởi vì Tân Nguyệt không cẩn thận mà không còn. Tình yêu tràn đầy bị hận oán lật đổ địa vị, hết thảy thay đổi của hắn đều bắt đầu từ sau khi gặp được Tân Nguyệt.

    Sau khi Tân Nguyệt sẩy thai thân thể vốn đã rất suy yếu, nhưng Nỗ Đạt Hải xem thường, lão phu nhân cố ý làm khó dễ, đám người hầu bỏ qua, làm thân thể nàng ngày càng sa sút. Mặc dù có Vân Oa ở bên cạnh, nhưng Vân Oa là một cô nương, làm sao biết chiếu cố cho Tân Nguyệt bị sẩy thai, mỗi khi Tân Nguyệt khó chịu Vân Oa chỉ đi phòng bếp xin người khác giúp đỡ nấu chút cháo hoặc là bưng một ly nước ấm cho Tân Nguyệt uống.

    Chờ Niêm Can xử đem tin tức của Uy Vũ tướng quân phủ bẩm báo cho Càn Long, Tân Nguyệt đã vô cùng yếu ớt.

    Tuy Càn Long thập phần chán ghét Tân Nguyệt, nhưng thân phận của nàng dù gì cũng là hoàng gia cách cách, vì thế trước khi Càn Long xuất phát đi Cố phủ, hạ một đạo thánh chỉ tước chức vị của Uy Vũ tướng quân phủ, trích mũ miện của Nỗ Đạt Hải, biếm làm thứ dân.

    Lẽ ra chuyện này như vậy đã xong, ai biết Tân Nguyệt được Vân Oa cùng Mãng Cổ Thái trợ giúp tránh thoát công công đến tuyên chỉ, đi tới trước mặt Nỗ Đạt Hải, hướng hắn một trận bày tỏ tình cảm, nói không cần ngươi là thân phận gì, ngươi vĩnh viễn là thiên thần của ta, là Hải của ta, Nguyệt Nha nhi sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.

    Lẽ ra đường đường tướng quân bị trục xuất khỏi phủ cũng làm cho không ít người nhìn chăm chú, hiện tại có một đại cô nương không cần mặt hướng Nỗ Đạt Hải thổ lộ, làm cho không ít người vây xem.

    Sau đó Tân Nguyệt thê thảm hề hề nói một câu mặc kệ ngươi làm sao đối với ta, tình yêu của ta đối với ngươi luôn không thay đổi, hoàn toàn dẫn phát lửa giận của Nỗ Đạt Hải, rất nhiều lời không thông qua đại não thốt ra, ngay cả câu nói "nếu không phải ngươi hiện tại ta cũng không tới nỗi vợ con ly tán, càng không thể nào biến thành một nam nhân bất lực!"

    Lời này vừa thốt ra, hơn phân nửa nam nhân có mặt không khỏi nhìn nửa người dưới của vị tướng quân ngày trước luôn uy phong tới cực điểm kia.

    Đa Long vốn đi tìm Hạo Tường, bởi vì đại ca đáng ghét của Hạo Tường đã trở lại, tránh cho huynh đệ buồn bực khó chịu, hắn định mang Hạo Tường ra ngoài uống rượu, ai biết lúc đi ngang qua Uy Vũ tướng quân phủ lại nghe được tin tức kình bạo phát như thế.

    Đa Long vây quanh Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt xem một vòng náo nhiệt, lập tức đi tới trước mặt mấy người xách theo hành lý. Mấy người này là người hầu của Uy Vũ tướng quân phủ, phủ tướng quân bị phong lại, bọn họ chỉ có thể tìm đường ra khác. Lúc trước bọn họ từng được Nhạn Cơ chú ý, định chuẩn bị đến cậy nhờ Nhạn Cơ.

    Lúc trước bọn họ cũng bất mãn cách đối xử của Tha Tha Lạp lão phu nhân cùng Nỗ Đạt Hải đối với Nhạn Cơ, nhưng bọn họ là người hầu, người nhỏ lời nhẹ, cũng không thể giúp được gì cho mẹ con Nhạn Cơ.

    Bệnh tình của Nỗ Đạt Hải ở trong phủ tướng quân cũng không vài người biết, dù sao đó cũng không phải chuyện gì quang vinh, bị lão phu nhân che giấu thật kín kẽ. Nhưng sau đó Nỗ Đạt Hải bị hoàng thượng đánh cho một trận cần mời đại phu cũng không che giấu được, tiếp tục đến việc Tân Nguyệt cách cách nhập phủ, sau đó Nỗ Đạt Hải ngủ lại Vọng Nguyệt tiểu trúc toàn bộ người trong phủ đều biết. Hiện tại Nỗ Đạt Hải tự xì ra ngoài, liên tưởng chuyện phát sinh trước đó trong phủ cũng đoán được bảy tám phần.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 41 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đa Long thoạt nhìn là một hoàn khố, nhưng không phải người ngu, bằng không cũng không được Hoằng Trú thưởng thức, kết hợp với những lời người xung quanh đã nói bản thân Đa Long cũng chắp vá được gần như toàn bộ, sau đó trực tiếp vui vẻ.

    Hôm nay đại ca xui xẻo của Hạo Tường trở về, vừa lúc đem việc này nói cho Hạo Tường nghe một chút đổi lại tâm tình.

    Đa Long cùng Hạo Tường rời khỏi Thạc thân vương phủ, vừa vặn gặp được Triển Vân Tường từ trong cửa hàng của mình đi ra, Đa Long liền lôi kéo hai người cùng nhau đi tới Long Nguyên lâu, dọc theo đường đi nói cần cùng hai người nói ra một tin tức mà không bao lâu nữa sẽ vang vọng khắp kinh thành, nhưng lại không chịu lộ ra, mãi tới ở Long Nguyên lâu gặp Cố Vận An, bốn người quen biết sau đó mới nói ra.

    - Nhắc tới ta luôn cảm thấy tên của ngươi nghe thật quen tai.

    Cố Vận An thật chăm chú nhìn Hạo Tường, cố gắng hồi tưởng mình ở nơi nào nghe qua tên này.

    - Cố huynh nghe qua Hạo Tường? Không phải là từ vị đại ca cực phẩm của hắn nghe được a.

    Đa Long bĩu môi, nói cái tên ra miệng còn cảm thấy ô uế miệng mình.

    - Đại ca?

    Cố Vận An chợt hiểu:

    - A! Là Phú Sát Hạo Trinh đi, hèn chi!

    Nói xong Cố Vận An liếc mắt nhìn Đa Long, thập phần đồng ý xưng hô « đại ca cực phẩm » của Đa Long.

    - Có một đại ca như vậy, ngươi quả thật quá xui xẻo.

    - Ách.. sẽ không phải vị tự xưng thiên tài kia lại làm ra việc gì chứ.

    Đa Long quen biết Hạo Tường mười mấy năm, đối với vị đại ca tuyệt đối cực phẩm của hắn cũng bị bức bách không ít. Nhất là diễn xuất luôn cảm giác mình là đệ nhất thiên hạ, thấy thế nào luôn làm cho người ta ghê tởm.

    - Mộc Lan thu tiển, bỗng nhiên nổi tiếng.

    Cố Vận An quắt miệng, tên hỗn đản dám vu tội Thiện Bảo nhà hắn, nghĩ như thế nào cũng không thể buông tha người kia!

    Nhìn biểu tình của Cố Vận An, ba người liền biết câu nói « bỗng nhiên nổi tiếng » là chân chính « kinh » là loại kinh hách mới phải!

    - Cũng không biết Thạc hoàng thân nghĩ như thế nào, lại một lòng một dạ xem trọng loại đồ vật như vậy.

    Đa Long chướng mắt Thạc thân vương Nhạc Lễ luôn vừa ý Phú Sát Hạo Trinh mà bỏ qua Phú Sát Hạo Tường, thậm chí còn làm khó dễ Hạo Tường, tuy nói lòng người đều là nghiêng, nhưng nghiêng tới mười mấy năm thật không còn gì để nói. Mặc kệ Phú Sát Hạo Trinh làm sai cái gì, trước hết bị mắng chính là Hạo Tường, thậm chí chuyện không quan hệ Hạo Tường, đều có thể lôi kéo hắn liên lụy vào.

    Lời của Đa Long làm cho hai người trầm mặc, một là Hạo Tường, một là Triển Vân Tường. Hiển nhiên chuyện nhà của Triển Vân Tường cũng không được như ý.

    - Sao Cố huynh lại biết chuyện của Mộc Lan thu tiển?

    Uống một chén rượu, Đa Long chợt hỏi, người này biết tin tức thật quá linh thông rồi đi.

    - Tại hạ bất tài, vừa mới trở thành thái y của thái y viện, lần này Mộc Lan thu tiển may mắn đi theo.

    Là bất hạnh bị ép buộc đi!

    Ánh mắt ba người kinh ngạc. Thái y viện là địa phương nào, người nào không phải lớn tuổi, tuổi trẻ nhất cũng hơn trung niên, nhưng thiếu niên này nhìn non nớt, thế nhưng đã vào thái y viện? Còn đi theo Mộc Lan thu tiển! Tuyệt đối là long ân cuồn cuộn.

    - Cố huynh thật đúng là thiếu niên thành công a!

    Triển Vân Tường nói, người này cùng tuổi với đại ca của mình, nhưng đại ca kia thúc ngựa cũng không theo kịp người ta.

    - Nếu Cố huynh đi theo, hẳn cũng biết không ít tình huống của Mộc Lan thu tiển đi.

    Đa Long đẩy đẩy Cố Vận An:

    - Ta nghe Thạc hoàng thân nói, hoàng thượng khen Phú Sát Hạo Trinh.. văn võ song toàn?

    - Ách..

    Cố Vận An bất đắc dĩ:

    - Thạc hoàng thân là nói như vậy?

    - Chẳng lẽ không đúng?

    Hạo Tường nhìn Cố Vận An, trước khi Đa Long kêu hắn cùng đi ra ngoài, a mã của hắn Thạc hoàn thân đang cầm công tích vĩ đại của Hạo Trinh mà bẩn thỉu hắn đâu, mỗi một câu đều khen Hạo Trinh thật giỏi, nói hắn không biết tiến thủ.

    Khóe môi Cố Vận An co quắp, bất đắc dĩ đem "công tích vĩ đại" của Hạo Trinh nói ra, nhất là bình luận "ác độc", thiếu chút nữa làm cho ba người kia nôn mửa.

    - Sau này ngươi nên cách xa bọn hắn một chút đi, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cùng thiếu não ở chung lâu, cũng dễ dàng bị mắc hội chứng não bộ thiếu sót.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 41 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng nói tới ác độc luận, làm sao nghe được quen thuộc như vậy đây? Có vẻ như tiểu Yến tử Phúc Nhĩ Khang bọn hắn cũng thường nói..

    Sẽ không phải, mình tiến vào không chỉ là Hoàn Châu đi..

    Nghe nói tác giả Quỳnh Dao của Hoàn Châu còn là một tác giả nổi tiếng..

    Ngẫm lại tình yêu "xúc động lòng người" của Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt, lại nghĩ tới Phú Sát Hạo Trinh cùng Thạc hoàng thân, sau đó nhớ tới ngũ đại ca cùng Phúc Nhĩ Khang Phúc Nhĩ Thái cũng đã nảy nở, Cố Vận An đột nhiên cảm thấy được tiền đồ một mảnh hắc ám.

    Nhưng nghĩ tới chỗ dựa vững chắc của mình, tứ gia thân ái nhà hắn, Cố Vận An cảm thấy được an tâm.

    Có tứ gia ở, nói thế nào Càn Long cũng nên chiếu cố một chút đi, ít nhất không có nguy hiểm tính mạng.

    Hạo Tường cùng Triển Vân Tường nhận chân tự hỏi lời nói của Cố Vận An, nghĩ lại tình huống trong nhà mình, cảm thấy được Cố Vận An nhắc tới thiếu não thật quá phù hợp, yên lặng gật đầu, cùng kẻ thiếu não tích cực ngươi liền thua.

    Trong khoảng thời gian ngắn, không khí lại quay về như trước.

    Ăn cơm xong, trong lòng Cố Vận An còn nghĩ tới sự tình trong chính đường, liền đứng lên tạm biệt:

    - Vài vị, tương lai có việc có thể đi Thái An đường đối diện tìm ta.

    - Tương lai chúng tôi có ốm đau gì, cần dựa vào Cố thái y.

    Cười đùa vài tiếng với ba người, Cố Vận An liền đi xuống lầu, xoay người đi vào Cố phủ, vừa vào cửa liền đi thẳng tới chính đường.

    Cửa chính đường mở rộng, hiển nhiên tứ gia cùng Càn Long "mật đàm" cũng đã xong rồi. Không thể xem tứ gia dạy con không nói, thậm chí cũng không nhìn thấy được biểu tình sau khi bị giáo huấn của Càn Long! Rất hối hận! Sớm biết cũng không cần bận tâm cứ sớm quay trở lại.

    Quay về phòng mình, trực tiếp ngã lên giường, hắn quyết định dùng ngủ bù đắp tâm linh bị thương của mình.

    Càn Long thả cho hắn nghỉ ba ngày, còn lại hai ngày hắn chủ yếu vượt qua trong không gian.

    Trừ bỏ nghiên cứu phương thuốc dùng để trị bệnh cứu người, ngoài ra hắn đều nghiên cứu phương thuốc cải thiện thể chất, trở thành võ lâm cao thủ.

    Từng nam nhân đều có mộng võ hiệp, ở trong này nhìn thấy các ám vệ võ công cao cường, mộng võ hiệp của Cố Vận An sớm đốt lên. Nhưng hắn đã vượt qua thời gian tập võ tốt nhất, chỉ có thể xuống tay trong phương diện quen thuộc. Phía trước ở thái y viện nhiều người nhiều miệng, vừa không có phương tiện phân phối dược vật, cũng không có phương tiện tiến vào không gian, hiện tại có thời gian, Cố Vận An xem như thật liều mạng.

    Thí nghiệm không dưới một trăm lần, chỉ thành công làm cho mình trắng hơn được vài phần. Nhưng hắn là một đại nam nhân, trắng như vậy làm cái gì!

    Toàn thân bao phủ một cỗ khí tức u buồn, hắn xuất hiện trước mặt Dận Chân.

    - Tứ gia..

    Bộ dáng ủy khuất làm trong lòng Dận Chân buồn cười, diễn cảm nhu hòa vài phần.

    - Làm sao vậy?

    - Ngài dạy tôi luyện võ đi!

    Hiện tại hắn không cầu trở thành võ lâm cao thủ, nhưng có thể được như tiểu Yến tử cũng tốt, ít nhất đợi sau khi tiểu Yến tử tiến cung còn có thể tự bảo vệ mình.

    - Hoàng cung thật sự là quá nguy hiểm!

    - Trong cung sẽ có người bảo hộ ngươi.

    Có Hoằng Lịch không nói, còn có Huyết Tích tử cùng Niêm Can xử, có thể nói Cố Vận An ngoại trừ hoàng đế cùng Dận Chân, là một trong những người được an toàn nhất trên thế giới này, lại càng không cần nói còn có bàn tay vàng không gian.

    - Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất a.

    Hiện tại Phúc Nhĩ Khang đều trở thành ngự tiền thị vệ, ai biết tiểu Yến tử khi nào thì bay vào hoàng cung đây?
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 42 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Sẽ không xuất hiện vạn nhất.

    Điểm này Dận Chân thật tự tin, Huyết Tích tử mà người bình thường làm sao có thể sánh bằng?

    - Tứ gia, tôi khóc lóc om sòm lăn lộn khóc rống thắt cổ xác suất thành công sẽ có bao nhiêu?

    Cố Vận An thập phần nhận chân hỏi.

    - Ngươi dám làm như thế, trẫm khiến cho người đem ngươi trói lên lưng ngựa mang đi!

    Dận Chân mặt đen.

    - Tứ gia, ngài thật sự quá vô tình quá tàn khốc quá..

    Không dám nói ra mấy chữ "quá cố tình gây sự".

    - Ngươi đây là học của ai!

    Mặt Dận Chân càng thêm đen, ai đem hắn dạy thành như vậy!

    - Khụ khụ, hôm Mộc Lan thu tiển, nghe Phú Sát Hạo Trinh nói.

    Hắn chột dạ nhìn qua bên cạnh, nói thế nào Phú Sát Hạo Trinh cùng Phúc Nhĩ Khang đều là đứa con của Quỳnh Dao, bối oan một chút cũng không có việc gì đi. Nghĩ thông suốt Cố Vận An đúng lý hợp tình lên, quay đầu nhìn chằm chằm tấu chương của tứ gia.

    Dận Chân đem tên ghi nhớ, sau đó ném cho Cố Vận An một quyển sách.

    - Đan kinh?

    Đây là cái gì? Chẳng lẽ là.. bí tịch võ công? Cố Vận An vội vàng mở ra, tuy rằng không phải bí tịch võ công nhưng cũng làm cho hắn phấn khích, bởi vì trong này ghi chép phương thuốc tẩy tinh phạt tủy. Có vật này, trở thành cao thủ còn là mộng sao? Nhất định có thể trở thành sự thật!

    - Tứ gia, ngài làm sao có được vật này?

    Hắn còn cho là Huyết Tích tử có bí tịch võ công gì chẳng hạn.

    - Không gian.

    Dận Chân thản nhiên phun ra hai chữ, làm Cố Vận An hóa đá.

    Con bà nó đây rốt cục là bàn tay vàng của ai chứ!

    Tuy rằng tức giận bàn tay vàng của mình làm phản, nhưng Cố Vận An cũng vô cùng bảo bối quyển sách kia, khổ nỗi ngày nghỉ của hắn đã xong, chỉ có thể cất vào thùng nhỏ bỏ vào không gian.

    Trên đời này không còn chỗ nào càng an toàn hơn không gian, còn có thể mang theo bên mình.

    Vác hộp thuốc của mình, Cố Vận An chảy nước mắt cáo biệt tứ gia:

    - Tứ gia, tôi sẽ nhớ tới ngài.

    Nhân tiện biểu lộ nỗi lòng.

    - Được rồi, đi nhanh đi.

    Dận Chân nhìn như thập phần không kiên nhẫn nói:

    - Trong cung Hoằng Lịch sẽ chiếu cố cho ngươi.

    Cho nên không cần lo lắng vấn đề cái mạng nhỏ của ngươi.

    Càn Long chứng thật là sẽ chiếu cố hắn, sau khi nghe Hoằng Trú thiện ý xưng tội.

    Ban đầu Càn Long nghĩ Cố Vận An chỉ là một trong những thủ hạ tài ba của hoàng a mã, cho dù nghĩ xa hơn cũng chỉ là được hoàng a mã hơi có chút trọng dụng mà thôi. Cho nên vấn đề Cố Vận An muốn xem hắn chê cười vẫn bị hắn ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị tìm thời gian gõ một chút.

    Không ngờ ý tưởng này còn chưa kịp thực hiện thì chết yểu.

    Từ trong chính đường đi ra, liền thấy được Hoằng Trú đứng trong lương đình cách đó không xa. Hai người làm huynh đệ mấy chục năm, Hoằng Trú cũng nhìn ra hoàng huynh nhà hắn có cảm xúc bất mãn với vị tổ tông thái y, một đường đi hướng Hòa thân vương phủ, vừa đem đề tài kéo lên người Cố Vận An, quả nhiên xác minh suy đoán của hắn.

    - Hoàng huynh, làm đệ đệ ta thật không thể nhìn ngài hướng cái hố nhảy xuống tìm chết a.

    Hoằng Trú than thở lắc đầu.

    - Làm sao vậy?

    Chẳng lẽ vị Cố thái y kia có bối cảnh thâm hậu gì?

    - Chẳng lẽ huynh không phát hiện hoàng a mã có thái độ bất đồng với vị kia sao?

    Hoàng huynh nhà hắn nói thế nào cũng hậu cung ba ngàn mỹ nhân, thân kinh bách chiến, mặc dù không nói là tình thánh nhưng cũng không kém bao nhiêu, chẳng lẽ một chút cũng không nhìn ra?

    Thái độ? Càn Long cau mày, cẩn thận nghĩ lại.

    - Vận An, ngươi cũng đi ra ngoài đi.

    - Trở về nghỉ ngơi thật tốt.

    Nghĩ xong Càn Long lập tức cảm giác được kinh sợ, không nói cách xưng hô của hoàng a mã đối với Cố thái y, chính là thập phần dịu dàng còn thật ôn nhu săn sóc cũng đủ làm cho người kinh ngạc!

    Hoàng a mã là ai, Ung Chính, là hoàng đế nổi danh thiết huyết kiên cường, lạnh lùng quạnh quẽ, cho dù đối đãi ngạch nương cùng phi tần của mình cũng chưa chắc sẽ ôn nhu, bây giờ lại..

    - Đoán được rồi sao.

    Hoằng Trú thở dài, vừa mới phát hiện tâm tình của hắn cũng rất rối rắm. Nhưng có biện pháp nào? Đó là hoàng a mã của hắn, hắn không xen vào cũng không có năng lực đi quản, hơn nữa lần này hoàng a mã hiển nhiên là thật sự. Nhớ ngày đó Niên quý phi vì huynh trưởng của mình Niên Canh Nghiêu mà được sủng ái, nhưng một khi không còn chỗ hữu dụng, chẳng phải vẫn là một ly rượu độc ba xích tang trắng? Cho dù lúc Niên quý phi được sủng ái nhất, cũng không được để bụng như với vị Cố thái y kia.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 42 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ tới chính mình tương lai cần hướng một nam nhân kêu ngạch nương thậm chí là hoàng ngạch nương, Càn Long cũng cảm giác một trận hàn ý.

    - Hoàng ngạch nương..

    Càn Long nhíu mày, tuy hắn cùng thái hậu cũng không có bao nhiêu cảm tình, nhưng đó là mẹ đẻ của hắn, hắn cũng nguyện ý hết hiếu, cho dù lúc trước thái hậu muốn tự xưng lão phật gia, Càn Long cũng đồng ý.

    - Hoàng huynh, đó là hoàng a mã.

    Hơn nữa còn là một hoàng a mã thoạt nhìn chỉ mới hai mươi mấy tuổi. Nhìn xem bộ dáng thái hậu hiện tại, nhìn lại hoàng a mã, vừa nhìn liền cho ra kết quả. Cho dù không nói việc này, với thân phận của Dận Chân, chút việc như vậy cũng có thể xem nhẹ, cho dù là hiện tại Nữu Cỗ Lộc thị đã trở thành thái hậu, cũng không quản được mặt cảm tình của thái thượng hoàng.

    Hai huynh đệ Hoằng Lịch Hoằng Trú đã thật lâu không giống như bây giờ ngồi một chỗ uống rượu tâm sự, tựa hồ từ sau khi Hoằng Lịch trở thành Càn Long, giữa huynh đệ đã có một tầng ngăn cách, hiện tại Dận Chân xuất hiện, làm cho giữa hai người tựa hồ trở lại lúc trước khi còn ở Ung phủ thân vương.

    - Ngươi biết hoàng a mã tồn tại từ khi nào?

    Không còn cái giá của một hoàng đế, giờ phút này Càn Long chính là Ái Tân Giác La Hoằng Lịch, ca ca của Hoằng Trú.

    - Trước khi vị kia tiến cung không lâu.

    Hoằng Trú nói xong có chút ai oán, nhắc tới hết thảy ngọn nguồn đều do người đứng trước mặt của hắn.

    - Lúc trước rất tò mò là ai làm cho hoàng huynh duyệt mỹ vô số của ta thất thần, phải đi tra một chút, kết quả liền tra được Thái An đường.

    Đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện nói với Càn Long, Hoằng Trú ngày càng cảm giác được, những lời tò mò hại chết mèo thật sự là rất đúng!

    - Khụ khụ.

    Càn Long sặc một cái, ánh mắt có chút mơ hồ, không biết vì sao lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiện Bảo, hắn đột nhiên cảm thấy được có chút hiểu được tâm tình của hoàng a mã.

    - Vậy vì sao ngươi không nói cho ta?

    - Hoàng a mã không cho phép ta nói cho ngươi cùng hoàng ngạch nương biết.

    Nói xong Hoằng Trú thở dài:

    - Hoàng a mã đối với hoàng ngạch nương.. có chút.. bất mãn.

    Kỳ thật nói có chút là bao hàm, phải nói là hết sức bất mãn. Cầm giữ hậu cung, coi thường con nối dõi của Ái Tân Giác La chết yểu thậm chí còn trợ giúp, vì độc tài quyền to hậu cung ức chế quyền lợi của hoàng hậu mà không tiếc nâng đỡ một bao y nô tài thượng vị. Nếu không phải vì hoàng hậu không được hoàng huynh yêu thích, phỏng chừng hiện tại địa vị của Lệnh phi không chỉ là phi vị.

    Việc này kỳ thật cũng không thể trách Nữu Cỗ Lộc thị, từ khi nàng gả vào Ung phủ thân vương thì chỉ là một cách cách, sau lại vào cung phong phi nhưng vẫn không được Dận Chân yêu thích, nhưng dù sao cũng là người nhập phủ lâu năm nên mới ngồi lên vị trí Hi phi, chịu khổ chịu sợ đủ rồi, hiện tại đứa con ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sao có thể không hưởng thụ một chút mùi vị quyền lợi, hưởng thụ qua rồi thì còn có ai nguyện ý giao trả lại?

    Càn Long lưu lại trong Hòa thân vương phủ thật khuya mới hồi cung, ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt thật nhiều tấu chương, đứng bên cửa sổ nhìn xa xa không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

    Ngô Thư luôn lẳng lặng đứng phía sau Càn Long, làm một người tàng hình, nhưng nhìn sắc trời Ngô Thư vẫn lên tiếng:

    - Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi, ngày mai cần lâm triều.

    - Hiện tại lúc nào sao?

    - Đã sắp tới giờ sửu.

    Càn Long không nói gì, qua thêm thời gian uống chén trà xoay người rời thư phòng, đi vào chủ điện.

    Ngô Thư quay đầu nhìn nhìn phương hướng Hàm An cung mà Càn Long luôn nhìn thật lâu khi nãy, khóe môi nhếch lên, sau đó bước nhanh đi theo.

    Cố Vận An trở lại thái y viện, nhìn thấy thái y cùng học nghề, cảm giác một trận hậm hực.

    Sớm biết rằng sẽ có được quyển sách kia, hẳn cũng không cần đợi tới ngày cuối cùng mới đi tìm tứ gia! Hiện tại sách trong tay, lại không thể xem, cho dù có thể xem cũng không thể thí nghiệm! Hơn nữa thân là người mới, hắn một tháng mới được nghỉ một ngày, những ngày sau này hắn thậm chí hoài niệm cuộc sống thời kỳ cấp ba..

    Vì sao lại có cảm giác hắn sa đọa đây? Là ảo giác sao?
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 43 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỗi ngày đều sẽ có ba thái y đi thỉnh mạch cho chủ tử trong hậu cung, bình thường đều là ba ngày một lần thỉnh mạch bình thường năm ngày một lần thỉnh chuyên môn, bảo đảm chắc chắn thân thể các chủ tử không ngại. Nhưng từ khi xuất hiện chuyện Lệnh phi mang thai một tháng nhưng chưa điều tra ra, thái y viện bị điều tra một phen, bây giờ đối với việc thỉnh mạch bình an cũng không còn dám qua loa, các nương nương được sủng ái chủ yếu mỗi ngày đều có thái y đi tới.

    Nhưng việc này không có quan hệ gì với Cố Vận An, có thể thỉnh mạch bình an đều là lão nhân thái y viện, y thuật cao minh, loại thái y mới gia nhập như hắn theo lý mà nói hẳn chỉ xử lý một ít bản ghi chép y lý cùng dược liệu, nếu không được vị thái y đức cao vọng trọng như Lưu thái y tôn sùng, phỏng chừng hắn cũng sẽ không ngoại lệ.

    Ngay lúc Cố Vận An còn đang điều phối phương thuốc, một tiểu thái giám chạy vào, đầu đầy mồ hôi vẻ mặt lo lắng, chứng kiến Cố Vận An thì nhẹ nhàng thở ra, lập tức kích động nhìn Cố Vận An:

    - Cố thái y, nương nương nhà tôi thân thể không khỏe, đặc mạng nô tài đến thỉnh Cố thái y đi xem.

    - Nương nương nhà ngươi?

    Cố Vận An buông bút lông:

    - Là cung nào?

    - Duyên Hi cung, Lệnh phi nương nương.

    Nhắc tới Lệnh phi, tiểu thái giám tự hào. Nương nương nhà hắn được sủng ái có thể nói là một không hai trong hậu cung, người làm việc trong Duyên Hi cung ai không cảm giác tài trí hơn người, toàn bộ đều nhờ phúc nương nương của bọn hắn.

    - Hẳn là đã có thái y đi thỉnh mạch bình an cho nương nương rồi chứ.

    Cố Vận An híp mắt, thế nhưng gảy bàn tính đánh tới trên đầu của hắn.

    Từ khi bởi vì nguyên nhân Lệnh phi mang thai làm cho Hồ thái y bị cách chức, thậm chí còn làm cho thái y viện bị điều tra một lần, bất kỳ thái y nào cũng không dám coi khinh việc thỉnh mạch cho Duyên Hi cung. Xảy ra điều gì sai lầm, bị trích mũ miện không nói, còn giống như Hồ thái y bị đưa vào đại lao thì việc vui to lắm.

    - Cố thái y, việc này ngài có điều không biết a, từ ngài chẩn đoán ra trạng huống thân thể Lệnh phi nương nương lúc sau, trừ bỏ ngài, nương nương dù là ai cũng không tin.

    Nói xong lời khen tặng, vẻ mặt tiểu thái giám không có bao nhiêu biểu tình, ngược lại còn làm bộ dáng ngươi nên cảm thấy được tự hào, làm cho Cố Vận An cảm thấy dạ dày đau.

    - Cố mỗ y thuật cũng không cao hơn những đồng nghiệp khác bao nhiêu, hơn nữa có thể tiến vào thái y viện đảm nhiệm chức vụ, tất cả đều là hạnh lâm cao thủ, điểm này nương nương không cần phải lo lắng.

    Cố Vận An thoái thác, hắn thật sự không muốn tiến vào địa phương tồi tàn như Duyên Hi cung, ngẫm lại đều đau đầu, ai biết Lệnh phi nương nương kia lại bày ra thiên la địa võng hay âm mưu cạm bẫy gì.

    - Cố thái y, thân thể nương nương nhà ta không khỏe, vạn nhất bởi vì ngài chậm trễ làm cho long chủng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, việc này ngài đảm đương không nổi!

    Lời này chói lọi uy hiếp. Vì được Lệnh phi trọng dụng, trước khi đến tiểu thái giám đã lập giấy bảo đảm quân lệnh với Lệnh phi.

    - Ai..

    Cố Vận An thở dài, ngay cả uy hiếp cũng mang ra dọa, Lệnh phi rõ ràng là nhất định phải thỉnh hắn đi qua nếu không sẽ không bỏ qua, điều này cũng nói rõ chuyến đi này tuyệt đối không đơn giản.

    - Phiền toái công công phía trước dẫn đường đi.

    - Cố thái y, mời ngài.

    Nghe được Cố Vận An nhả ra, tiểu thái giám hết sức cao hứng, vội vàng gập cong mời người, làm Cố Vận An bĩu môi, nếu không chứng kiến thái độ khi nãy của người này, hắn phỏng chừng sẽ cho rằng tiểu thái giám này là người không sai, thật sự là đáng tiếc cho một túi da.

    Đi ra thái y viện không bao lâu, tiểu thái giám lại nói bóng nói gió hỏi thăm, sau đó làm như không chút để ý hỏi thăm tình huống gia cảnh của Cố Vận An.

    - Công công đối với xuất thân của Cố mỗ thật cảm thấy hứng thú?

    - Cố thái y đừng có hiểu lầm!

    Tiểu thái giám vội vàng xua tay:

    - Nô tài chỉ là tò mò là gia đình thế nào mới có một nhân vật như Cố thái y, chẳng những thoạt nhìn phong thần tuấn lãng, dù là y thuật cũng cao như thế. Nghĩ tới nghĩ lui hẳn là gia đình phú quý đi, nếu gia cảnh như là nô tài..

    Nói xong hơi có chút thương tâm cúi đầu, đây cũng không hoàn toàn làm giả, dù sao cũng không ai muốn vào trong cung làm thái giám, trừ bỏ trong nhà thật sự nghèo khó, nếu không lại có ai sẽ nguyện ý bị mất huyết mạch của mình.

    - Hiện tại nhà của ta chỉ có một mình ta.

    Ở trong thế giới hỗn loạn này, Cố gia không phải chỉ có một mình hắn ở đây sao.

    Không thám thính ra tình hình thực tế của Cố Vận An, tiểu thái giám có chút thất bại, Cố Vận An cũng đã nói như vậy, hắn tiếp tục hỏi tiếp làm cho vị Cố thái y này hoài nghi sẽ không tốt. Cho nên không khí biến thành trầm mặc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2024
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 43 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An bĩu môi, nếu thật xảy ra vấn đề gì, chiếu theo tốc độ bây giờ của bọn hắn, phỏng chừng tới nơi đó trực tiếp nhặt xác là được.

    Kịch bản tam lưu, diễn viên tam lưu, không có một cái nào là chuyên nghiệp, nghĩ hắn xem nhiều phim điện ảnh truyền hình là trắng xem? Thật sự cho rằng hắn tuổi trẻ dễ gạt gẫm hay sao?

    Khi Cố Vận An đi vào Duyên Hi cung, Lệnh phi đang nằm trên giường, trên mặt trắng nhợt suy yếu, dù là đôi môi cũng không có bao nhiêu huyết sắc, thoạt nhìn vô cùng nhu nhược, thật có thể kích thích dục vọng bảo hộ của nam nhân.

    Nhưng Lệnh phi hiển nhiên biểu hiện đối tượng sai lầm, nếu như trước khi gặp qua Dận Chân có lẽ Càn Long sẽ cho Lệnh phi chút mặt mũi giả vờ giả vịt, nhưng hiện tại Càn Long đi vắng, cố tình Cố Vận An lại không ưa Lệnh phi, vì thế hóa trang yếu ớt xem như là uổng phí.

    - Nương nương, Cố thái y tới.

    Chứng kiến sau khi Cố Vận An vào phòng, Tịch Mai đứng bên giường cúi người nhẹ giọng nói bên tai Lệnh phi, tựa hồ đang gọi Lệnh phi "thật vất vả" mới đi vào giấc ngủ.

    Đối với việc này Cố Vận An bĩu môi, không tỏ vẻ gì. Nhìn người rõ ràng là đang tỉnh lên, gọi hắn đến xem có ích lợi gì?

    - Cố thái y, mau tới nhìn xem cho bổn cung. Mấy ngày gần đây bổn cung luôn cảm thấy nơi bụng lạnh lẽo, bổn cung bản thân không sao cả, tiểu a ca ngàn vạn lần không thể có việc, bằng không bổn cung có mặt mũi nào đi đối mặt hoàng thượng.

    Nói xong biểu tình lã chã muốn khóc.

    - Thần tuân chỉ.

    Cố Vận An nghiêm trang đáp lời, sau đó chậm rãi tiến lên.

    Đông Tuyết đã thả một cái ghế nhỏ bên giường, phương tiện cho hắn ngồi xuống bắt mạch. Mà Tịch Mai thì xuất ra cái khăn che lên cổ tay Lệnh phi.

    Cố Vận An bắt mạch, sau đó đứng lên, bẩm báo:

    - Thân thể nương nương cũng không lo ngại, chẳng qua gần đây cảm xúc của nương nương có chút kích động, ứ đọng trong tâm, làm cho huyết mạch không lưu thông, khiến thai nhi có chút yếu, nhưng không đáng lo ngại. Một hồi thần sẽ mở một bộ phương thuốc an thai cho nương nương, mỗi ngày một lần, một tháng sau sẽ không có trở ngại.

    Một bên Đông Tuyết cho cung nữ chuẩn bị sẵn bút mực phương tiện cho Cố Vận An viết phương thuốc.

    Cố Vận An viết phương thuốc, còn viết luôn những hạng mục cần chú ý, bên dưới dấu hiệu lên dòng họ của mình, phương tiện ngày sau nhập đương thẩm tra.

    Viết ra hai phần, một phần giao cho Đông Tuyết, một phần bỏ vào hộp thuốc mình mang theo.

    Làm xong hắn trịnh trọng nói:

    - Nương nương, thân thể của ngài lần trước sinh cửu cách cách cũng không điều dưỡng tốt, cho nên lần này nên chú ý.

    Tuy hắn không có hảo cảm gì với Lệnh phi, nhưng dù sao đối đãi bệnh nhân hắn cũng không muốn qua loa:

    - Ngài hiện tại tối kỵ cảm xúc kích động, mỗi ngày tốt nhất nên thường xuyên đi lại, đối với ngài cùng thai nhi mới có lợi.

    Nguyên bản chỉ là diễn trò kêu Cố Vận An tới gõ gõ, thuận tiện bày chút ân huệ thu hắn cho mình dùng, ai biết thật sự xảy ra vấn đề, điều này làm Lệnh phi hoảng sợ không nhẹ.

    Mặc dù nàng lên phi vị, nhưng cảm thấy chưa đủ, liên tiếp sinh hai nữ nhi đều không thượng vị, làm cho Lệnh phi càng thêm muốn có a ca. Tuy rằng gần đây lung lạc ngũ a ca, nhưng rốt cục không phải con ruột của mình, cũng không đáng tin. Hiện tại thật vất vả có thai, phải cẩn thận che chở, dù sao đây là vị trí quý phi!

    Biết bụng của mình sẽ có chuyện, việc gõ Cố Vận An cũng bị nàng ném ra sau đầu.

    Dặn dò xong, Cố Vận An vác hộp thuốc cáo từ.

    - Nương nương, ngài nghỉ ngơi, thần cáo lui trước.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 44 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tịch Mai.

    Dựa trên giường, Lệnh phi ra dấu bằng mắt cho đại cung nữ bên người mình.

    - Dạ.

    Tịch Mai ứng tiếng, hướng Cố Vận An cười:

    - Cố thái y, nô tì tiễn ngài đi ra ngoài.

    Mang theo Cố Vận An đi ra chính điện, Tịch Mai lấy ra một thỏi bạc, bỏ vào trong tay Cố Vận An:

    - Sau này thân thể nương nương toàn bộ nhờ Cố thái y.

    Cố Vận An nhìn nhìn thỏi bạc trong tay, cười cười không rõ, điều này hiển nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn, bằng không có ai sẽ mang theo một thỏi bạc lớn như vậy bên mình? Lệnh phi nương nương này đối với hắn thật đúng là "vừa ý".

    Nhưng Cố Vận An cũng không tính toán cự tuyệt, đây là chẩn phí của hắn, không thu sao được.

    Đem bạc cất kỹ, ngay lúc Tịch Mai còn đang đắc ý, cảm thấy được vị Cố thái y này cũng không gì hơn cái này, còn rất hiểu biết, Cố Vận An mở miệng:

    - Tịch Mai cô nương cũng không thể nói như vậy, các thái y trong thái y viện đều có kinh nghiệm hơn Cố mỗ, đối với các chủ tử cũng là tận tâm tận lực, hơn nữa chữa bệnh cũng là chức trách của bọn thần, Tịch Mai cô nương đã nói quá lời.

    Nói xong hắn chắp tay tạm biệt Tịch Mai, chỉ chừa Tịch Mai đứng nguyên tại chỗ không ngừng biến hóa sắc mặt.

    Mãi tới khi Cố Vận An đi xa, Tịch Mai hừ một tiếng, quay về chính điện hướng Lệnh phi phục mệnh.

    - Sự tình làm được thế nào?

    Lệnh phi ngồi trước bàn trang điểm, làm cho Đông Tuyết đem hóa trang trên mặt mình xóa đi.

    - Cố thái y đã nhận bạc.

    Tịch Mai nói xong ngữ khí mang theo vẻ tức giận, nghĩ tới từ sau khi nàng trở thành cung nữ tâm phúc của Lệnh phi nương nương, có ai từng cho nàng sắc mặt khó xem như vậy! Nói xong câu đó Tịch Mai lại đem những lời mình cùng Cố Vận An nói qua thuật lại cho Lệnh phi nghe một chút, làm cho Lệnh phi thiếu chút nữa đem khăn trong tay xé nát.

    - Nương nương, chẳng lẽ chúng ta còn cần mời chào vị Cố thái y này sao?

    - Cần!

    Lệnh phi cắn răng, mặc dù có chút không biết điều, nhưng bản lãnh cũng không sai, so với Hồ thái y cao hơn không ít. Hơn nữa nàng đã cho tiểu thái giám bên người đi nghe ngóng, là Lưu thái y tiến cử Cố thái y này vào thái y viện, y thuật chỉ cao không thấp, đây cũng là nguyên nhân Cố Vận An làm hại Hồ thái y vào tù mà nàng không truy cứu.

    Dù sao nàng thu mua thái y không chỉ sử dụng hạ nguyên liệu cho các phi tần trong cung, còn vì điều dưỡng cho thân thể của chính mình, điều này cần có một thái y tâm phúc đến làm.

    - Thế nhưng vị Cố thái y này mỡ muối không vào, chúng ta..

    Nói mỡ muối không vào là dễ nghe, người chân chính mỡ muối không vào cho tiền sẽ không cần, thu mua không được, uy hiếp cũng không quản dùng. Thế nhưng vị Cố thái y này thu thù lao thu đường hoàng, ở trong cung thời gian dài như vậy Tịch Mai chưa từng gặp qua người như thế!

    - Đông Tuyết, đi nội vụ phủ tìm phụ thân của bổn cung, để cho hắn tìm người điều tra người nhà của Cố thái y này.

    Lệnh phi đứng lên, chậm rãi đi qua đi lại trong phòng:

    - Không cần đập cỏ động rắn, tóm lại là hạ hạ sách.

    Chỉ có làm cho Cố Vận An tâm phục đi theo mới có thể dùng, dù sao cam tâm tình nguyện cùng ép buộc vẫn làm cho người khó yên tâm.

    - Nô tì tuân mệnh.

    Đông Tuyết thi lễ, sau đó thối lui ra khỏi phòng, hướng nội vụ phủ đi đến, bởi vì đi rất gấp làm rớt khăn lụa cũng không phát giác.

    Sau khi thân ảnh Đông Tuyết biến mất không lâu, một thân ảnh đột ngột xuất hiện ngay chỗ khăn tay, nhặt lên khăn lụa màu xanh biếc, sau đó lại biến mất không thấy.

    Bên kia rời khỏi Duyên Hi cung Cố Vận An một đường đi tới, rốt cục sau nửa canh giờ bất đắc dĩ vịn tường, hoàng cung này thật sự là quá lớn!

    Vốn Cố Vận An vô cùng có lòng tin với chính mình rốt cục đối với Tử Cấm thành như mê cung tước vũ khí đầu hàng.

    - Vị thị vệ đại ca này, xin hỏi..

    Đi tới trước mặt một thị vệ, Cố Vận An ngại ngùng mở miệng:

    - Nơi này là chỗ nào..

    - Hàm An cung.

    Cố Vận An muốn quỳ. Nhưng Hàm An cung.. tựa hồ tiểu hài tử nhà hắn đang học trong này.

    - Tiên sinh?

    Thanh âm Thiện Bảo vang lên ngay sau lưng hắn.

    - Thiện Bảo?

    Cố Vận An nghe được thanh âm quay người, nhìn thấy thiếu niên liền kêu lên:

    - Ngươi không phải ở..

    Hàm An cung sao? Bây giờ còn không phải thời gian tan học đi.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 44 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tiên sinh, là vì hoàng thượng triệu kiến nên tôi mới ở đây.

    Cho nên mới không ở trong Hàm An cung.

    - Tiên sinh đây là muốn đi đâu?

    Thiện Bảo cúi đầu nhìn hộp thuốc trên lưng Cố Vận An.

    - Khụ khụ.

    Cố Vận An ho khan vài tiếng, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói:

    - Mới từ Duyên Hi cung đi ra, muốn về thái y viện.

    -!

    Thái y viện cùng Hàm An cung một ở tây nam một ở tây bắc, tiên sinh làm sao đi được tới nơi đây?

    - Tôi đưa ngài trở về đi.

    Thiện Bảo hơi có chút không yên lòng.

    - Ngô, ngươi không cần đi học?

    - Hôm nay lão sư cần vào triều, không đáng lo ngại.

    Nghĩ mình vừa cùng Càn Long nói chuyện, khuôn mặt Thiện Bảo hiện lên thần sắc kích động.

    Cố Vận An có chút nghi hoặc, Thiện Bảo đem sự tình giản lược thuật lại một chút.

    - Phía trước trong Mộc Lan thu tiển, hoàng thượng thưởng cho thị vệ đại thần biểu hiện không tệ cùng học sinh các cung.

    Nói xong ngữ điệu của Thiện Bảo cũng nhẹ nhàng lên:

    - Tiên sinh, hoàng thượng nhâm mệnh tôi làm ngự tiền thị vệ!

    Ngữ khí tựa hồ cầu khích lệ, làm Cố Vận An không nhịn được bật cười, cho dù ngày thường Thiện Bảo biểu hiện thành thục, nhưng vẫn chỉ là một thiếu niên 13 tuổi, đặt ở hiện đại chỉ là một học sinh trung học cơ sở mà thôi.

    - Thiện Bảo thật lợi hại.

    Hợp thời khích lệ một chút.

    -!

    Thiện Bảo lặng lẽ, trên mặt một mảnh đỏ ửng, hiển nhiên cũng biết vừa rồi mình có chút thất lễ.

    - Bình thường Thiện Bảo chính là rất nghiêm túc, một chút cũng không giống như một đứa bé.

    Thở dài, nhi đồng nhà hắn bình thường biểu hiện còn giống người trưởng thành hơn hắn, làm cho người ta mơ hồ đản đau.

    Quãng đường còn lại, Cố Vận An không ngừng giảng giải lý lẽ cho Thiện Bảo, làm cho Thiện Bảo đen mặt, há mồm nhưng cuối cùng vẫn quyết định không nói, vạn nhất tiên sinh nói hứng khởi, không chừng đi tới thái y viện vẫn còn lôi kéo hắn tiếp tục nói.

    Chứng kiến cửa lớn thái y viện, Cố Vận An thập phần đáng tiếc ngừng lại:

    - Thiện Bảo, đến bên cạnh hoàng thượng làm việc nhất định phải cẩn thận.

    Cố Vận An thập phần nghiêm túc, gần vua như gần cọp không nói, hiện tại vua còn là một người bình thường hay trừu trừu một chút, còn có một quả bom hẹn giờ binh khí hình người tiểu Yến tử, càng làm cho người ta lo lắng.

    - Tiên sinh yên tâm, gần đây Thiện Bảo có chuyên tâm luyện tập võ công.

    Thiện Bảo cười, làm cho khuôn mặt xinh đẹp càng thêm hấp dẫn người.

    Dặn dò thêm vài câu Cố Vận An mới đi vào thái y viện.

    Ngồi xuống ghế, Cố Vận An hồi tưởng hành vi của tiểu Yến tử trong Hoàn Châu cách cách, tự tiện xông vào Dưỡng Tâm điện đại não ngự hoa viên đều là cơm thường, còn nghĩ tới tiểu thân thể của Thiện Bảo, vạn nhất bị tiểu Yến tử da dày thịt béo va chạm, vạn nhất bị ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ làm khó dễ..

    Quả nhiên là nên sớm luyện ra đan dược mới bảo hiểm!

    Ngay lúc Cố Vận An còn đang suy tư đối sách, ngoài cung truyền bá một câu chuyện làm người người ca tụng.

    Nghe nói thế tử Thạc phủ thân vương Hạo Trinh bối lặc theo hoàng thượng đi một chuyến Mộc Lan thu tiển được đương kim vạn tuế khen văn võ toàn tài, nói Thạc hoàng thân sinh một đứa con trai tốt.

    Hạo Trinh bối lặc đã làm gì được hoàng thượng khen như vậy, thậm chí còn tán thưởng như thế? Phải biết rằng, hoàng gia a ca còn chưa được khen thưởng như vậy đâu.

    Mọi người tinh tế hỏi thăm mới biết được, nguyên lai Hạo Trinh bối lặc săn thú săn bắn một con bạch hồ, nhưng nhìn thấy bạch hồ đáng thương, liền cắt một dúm lông, sau đó phóng sinh. Ai biết bạch hồ sinh ra trí lực, biết Hạo Trinh bối lặc thiện tâm, nước mắt chảy xuống, sau lại nghe được có tiếng vó ngựa tới gần mới rời đi, lúc đi còn xoay đầu ba lần, tựa hồ muốn đem Hạo Trinh bối lặc nhớ kỹ trong đầu mình.

    Một tháng thời gian làm cho lời đồn đãi càng truyền càng mơ hồ.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 45 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng tin tức truyền ra truyền ra, đều nhanh đem hồ ly truyền thành hồ tiên.

    Rốt cục lại tới ngày nghỉ, Cố Vận An nhớ mỹ thực của Long Nguyên lâu, cực kỳ hứng thú chạy vào, ai ngờ nghe được chuyện xưa "cảm động lòng người".

    Một miệng nước trà sặc trong cổ họng, thiếu chút nữa làm cho hắn sặc chết nơi này.

    - Đây là.. sao lại thế này?

    Cố Vận An run rẩy khóe môi nhìn ba người ngồi cùng bàn.

    Bốn người bọn họ xem như thật có duyên phận, lúc Cố Vận An đi vào Long Nguyên lâu vừa khéo gặp được Hạo Tường, Đa Long cùng Triển Vân Tường mới ngồi xuống không bao lâu, căn cứ làm cho Sài Y lời thêm ít tiền, Cố Vận An lại cùng ba người bọn họ hợp lại bàn.

    - Chính là như ngươi nghe được.

    Đối với loại đồn đãi này, phía trước ba người đã nghe Cố Vận An nói ra chân tướng cũng không biết nên nói gì.

    - Những lời này từ đâu mà truyền tới?

    Thu thập lại bản thân mình một chút, Cố Vận An hỏi.

    - Ban đầu là thị nữ bên cạnh phúc tấn lẫn nhau tuyên truyền, sau đó toàn bộ người hầu trong phủ cũng bắt đầu nói, cũng không biết là ai truyền ra bên ngoài, một truyền mười mười truyền một trăm, chính là như bây giờ.

    Hạo Tường thở dài một hơi, ban đầu những lời khen Hạo Trinh không cần nghĩ cũng biết là ai nói, ngoại trừ a mã bất công tới cổ họng còn có vị mẹ cả luôn làm khó dễ ngạch nương của hắn, thật sự nghĩ không ra còn người thứ ba.

    - Hiện tại Hạo Trinh vừa ra khỏi cửa liền được người thổi phồng, làm cho ngày tháng của Hạo Tường càng khó chịu.

    Đa Long tức giận bất bình, nhìn bộ dạng văn không ra gì võ không tới đâu lại luôn xem thường người như Hạo Trinh, càng nghĩ càng ấm ức cho Hạo Tường.

    - Cũng không biết loại chuyện này có gì mà truyền!

    Vân Tường khinh thường giễu cợt một tiếng, trong nhà đồng dạng có người cha bất công, cảm giác của Hạo Tường chính Vân Tường cũng cảm nhận được.

    - Chỉ cần là chuyện gì có thể đề cao thanh danh của Hạo Trinh, vị mẹ cả của ta đều sẽ không bỏ qua.

    Vì muốn cho Thạc hoàng thân xem trọng là một nguyên nhân, hung hăng hạ thấp hắn cũng là một nguyên nhân khác.

    - Cho dù Hạo Tường bảy tuổi có thể thuộc thi thơ, đều cũng bị chèn ép không thể ngóc đầu lên.

    - Nan huynh nan đệ cạn một chén.

    Vân Tường cầm chén rượu cụng ly với Hạo Tường.

    - Nhà ngươi cũng có ca ca không làm cho người bớt lo?

    Cố Vận An tò mò ngẩng đầu.

    - Sao có thể, đây chính là niềm kiêu ngạo của cha ta đâu.

    Nếu không nghe ra vẻ trào phúng trong lời nói của Vân Tường, cũng uổng cho Cố Vận An sống vô dụng hai mươi năm.

    Nhìn ba người trước mặt, một người bị truyền là hoàn khố bại hoại bối lặc gia Đa Long, một Hạo Tường nghe nói vô tích sự bất kính huynh trưởng không văn không võ, còn có một Vân Tường trong nhà của bị một "thiên tài" ca ca đè nặng, thấy thế nào bản thân mình đứng trước mặt ba người này có cảm giác đứng trong nước bùn mà không bị nhiễm.

    Cố Vận An vội vàng cúi đầu nâng chén trà uống một hớp.

    Trong hoàng cung, ở trong nơi ở của một vị chủ tử lại rơi vỡ đồ sứ đầy đất, vị chủ tử này họ Ngụy, là một bao y nô tài duy nhất trong cung lấy thân phận nô tài bò lên tới phi vị - Lệnh phi nương nương.

    Là cái gì biến thành tình cảnh bi thảm như vậy đây? Bởi vì nội vụ phủ tổng quản Ngụy Thanh Thái bởi vì tham ô nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, kẻ dưới phạm thượng mà bị cách chức, nhốt vào thiên lao chờ thẩm. Rõ rệt nhìn qua là vì hoàng thượng nhớ Lệnh phi phụng dưỡng nhiều năm nên mở một mặt võng, kỳ thật là vì có thể tra tấn nhiều hơn một lát.

    Ngụy Thanh Thái bị cách chức, còn là bởi vì một tháng trước Lệnh phi lệnh cho Đông Tuyết đi truyền miệng cho hắn làm việc.

    Điều tra lai lịch của Cố Vận An, xem trong nhà hắn còn có người nào.

    Người nhà của Cố Vận An cho phép người tùy tiện điều tra? Nghĩ tứ gia cùng tiểu tứ tử là ăn không ngồi rồi?

    Phỏng chừng Đông Tuyết còn chưa đi tới nội vụ phủ, Càn Long đã nhận được tin tức Lệnh phi muốn điều tra Cố Vận An. Khăn tay bị Đông Tuyết đánh rơi dùng son viết bốn chữ: Tra Cố thái y, mà khăn tay bị ám vệ đưa lên trước mặt Càn Long.

    Lệnh phi tra người dám tra tới chỗ hoàng a mã của hắn!

    Dận Chân cũng nhận được tin tức, nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền không đi quản, lúc trước Hoằng Lịch lệnh cho Niêm Can xử điều tra còn dùng khí lực thật lớn, đây là vì Niêm Can xử quen thuộc dấu vết của Huyết Tích tử nên mới tra được, Ngụy Thanh Thái chỉ là một bao y nô tài có được bổn sự của Niêm Can xử?

    Việc này có Hoằng Lịch cùng Hoằng Trú xử lý, không cần hắn ra tay. Đây cũng là chỗ tốt sau khi tự bạo thân phận!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...