Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 25 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kéo theo thân thể mệt mỏi hai canh giờ, Cố Vận An về phòng, thậm chí còn chưa kịp cởi áo khoác trực tiếp ngã lên giường ngủ thiếp đi.

    Lúc này Tân Nguyệt được một cái kiệu nhỏ mang tới trong phủ tướng quân. Nếu không phải nàng từ cửa chính tiến vào Uy Vũ tướng quân phủ, nhìn phô trương còn không bằng nạp thiếp đâu.

    Nhưng thân phận "cách cách" rơi vào trong mắt Tha Tha Lạp lão phu nhân nên bà cũng không phát hiện tình huống thực tế này, chứng kiến Tân Nguyệt bước ra khỏi kiệu được Vân Oa nâng đi tới trước phủ tướng quân, lão phu nhân kích động vô cùng.

    Bộ dáng của Tân Nguyệt cũng chỉ xem là thanh tú, một thân khí chất của nữ tử Dương Châu, cảm giác mềm mại ẻo lả. Một người hoàn toàn trái ngược với Nhạn Cơ.

    Tuy Tân Nguyệt không đẹp bằng Nhạn Cơ, nhưng lại thắng ở thân phận của nàng, tuổi của nàng. Tân Nguyệt trẻ tuổi hơn Nhạn Cơ, đây là sự thật không thể tranh cãi.

    Đối với lão phu nhân mà nói tuổi của Tân Nguyệt cũng vừa lúc, tuổi này thật thích hợp sinh đẻ, có năng lực khai chi tán diệp cho Tha Tha Lạp gia, Tân Nguyệt còn là vương phủ cách cách, kim chi ngọc diệp.

    Lão phu nhân tựa hồ nhìn thấy bộ dáng phồn vinh của Tha Tha Lạp tướng quân phủ, tươi cười càng thêm hiền lành.

    - Vị này nói vậy hẳn là Tân Nguyệt cách cách.

    Đứng bên ngoài Uy Vũ tướng quân phủ, vẻ mặt lão phu nhân thật hiền lành, cười híp mắt hỏi, hoàn toàn không hề có chút lễ tiết nên có của một nô tài.

    Tân Nguyệt vừa nhìn liền biết thân phận của bà, đây là mẫu thân của Hải của nàng, còn hiền lành với mình như vậy. Làm cho Tân Nguyệt cảm thấy thập phần hạnh phúc, bước nhanh tới thoáng khom lưng:

    - Tân Nguyệt gặp qua lão phu nhân.

    Tiếng nói ôn nhu yếu ớt làm cho lão phu nhân vừa lòng không thôi, đây mới là con dâu lý tưởng trong lòng bà!

    - Tốt tốt tốt!

    Lão phu nhân thỏa mãn gật đầu:

    - Tân Nguyệt mệt mỏi rồi đi, ta để người hầu mang ngươi đi nghỉ ngơi.

    Nâng Tân Nguyệt, lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, càng xem càng cảm thấy thích. Nhạn Cơ hành lễ với bà luôn quá mức ngay ngắn nghiêm túc, nhìn thấy khiến người phiền hoảng, vẫn là Tân Nguyệt tốt.

    - Tân Nguyệt không phiền lụy.

    Tân Nguyệt lắc đầu, biết có thể ở cùng Hải của nàng chung một chỗ, Tân Nguyệt hưng phấn không thôi, tiểu Phật đường tối tăm băng lãnh trong cung đều không đáng là gì trong mắt của nàng.

    - Không biết, Nỗ Đạt Hải tướng quân..

    Nàng khẩn cấp muốn gặp Hải của nàng.

    - Chờ ngươi tỉnh là có thể thấy được.

    Tân Nguyệt luôn nghĩ tới con mình, làm cho lão phu nhân tươi cười như nở hoa:

    - Thụy Châu, mang cách cách ổn định vào Vọng Nguyệt tiểu trúc.

    - Vậy Tân Nguyệt xin thối lui.

    Sau khi thi lễ, Tân Nguyệt đi theo Thụy Châu hướng Vọng Nguyệt tiểu trúc đi tới.

    - Cách cách, chỗ ở của ngài là tướng quân chúng tôi đặc biệt xây dựng đặt tên là Vọng Nguyệt tiểu trúc, đây là địa phương có hoàn cảnh duyên dáng nhất trong phủ.

    Thụy Châu sớm được lão phu nhân căn dặn nên không ngừng nói ra tướng quân vì Tân Nguyệt trả giá như thế nào.

    - Lúc trước tướng quân bị hoàng thượng đánh roi, nhưng vẫn không quên giám sát việc xây dựng Vọng Nguyệt tiểu trúc, đối với cách cách có thể nói là mối tình thắm thiết đâu.

    Nghe lời của Thụy Châu, khuôn mặt Tân Nguyệt đỏ bừng. Hải của nàng quả nhiên không có quên nàng, nghĩ tới bộ dáng anh dũng của thiên thần của nàng, Tân Nguyệt lại tràn đầy tình yêu.

    - Vậy không biết hiện tại tướng quân đang ở nơi nào?

    Nàng đã đợi không kịp đi gặp thiên thần của nàng.

    - Việc này..

    Thụy Châu tựa hồ có chút khó xử.

    - Làm sao vậy? Thỉnh nói cho ta biết! Nỗ Đạt Hải hiện tại ở nơi nào?

    Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn lên Thụy Châu, Tân Nguyệt lo lắng không thôi.
     
    Creprick thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 26 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt Thụy Châu cảm động, sau đó do dự, tựa hồ cũng không biết có nên nói cho Tân Nguyệt hay không.

    - Tôi xin tỷ, Thụy Châu tỷ tỷ.

    Vân Oa trực tiếp quỳ xuống trước Thụy Châu, loại chuyện này nàng làm thật thuận buồm xuôi gió, lúc ở trong cung vì giúp Tân Nguyệt chạy ra tiểu Phật đường đi gặp hoàng thượng, Vân Oa không ít quỳ người khác cầu xin như thế.

    Cho tới bây giờ đều là bản thân quỳ xuống cầu người, lần đầu tiên mới hưởng thụ loại cảm giác này, chẳng thể trách nhiều người như vậy luôn nghĩ đủ cách bò lên trên. Trong lòng nghĩ vậy nhưng vẻ mặt vẫn không bại lộ ra ngoài.

    - Tướng quân phía trước bị thương, thân thể còn chưa khỏe, nghe được cách cách muốn vào phủ, mãi tới khi trời rạng sáng mới đi vào giấc ngủ.

    Yên lặng thở dài một hơi, Thụy Châu lộ vẻ mặt lo lắng thập phần đúng chỗ.

    Nghe được thiên thần của mình còn chưa khỏi hẳn, Tân Nguyệt lo lắng.

    - Cách cách đi đường xa như vậy, hiện tại hẳn thật mệt mỏi. Ngài nghỉ ngơi một chút, khi tỉnh lại chắc chắn nhìn thấy tướng quân.

    Tân Nguyệt gật gật đầu, mãi tới khi về phòng vẫn còn lo lắng, ngay cả Vọng Nguyệt tiểu trúc cũng không có tâm tư quan sát.

    Vân Oa đưa tiễn Thụy Châu, quay về phòng nhìn thấy Tân Nguyệt đang lo lắng, thở dài. Nghĩ cách cách còn chưa nghỉ ngơi tốt, liền tiến lên hầu hạ Tân Nguyệt đi ngủ.

    Tân Nguyệt ngủ hai canh giờ, trong ánh mắt mơ màng chứng kiến bên giường ngồi một bóng người, một bóng người thường xuất hiện trong mộng của nàng, thiên thần của nàng.

    - Hải!

    Tân Nguyệt vươn tay, giữ chặt quần áo người bên giường, thâm tình chân tình hô.

    - Nguyệt Nha nhi, Hải của muội ở trong này.

    Cầm tay Tân Nguyệt, Nỗ Đạt Hải thật cảm động. Nguyệt Nha nhi của hắn nhất định bị rất nhiều khổ, rất nhiều ủy khuất. Đau lòng cho Tân Nguyệt hắn lại có chút cảm giác tự hào. Một hoàng gia cách cách thân phận cao quý lại một lòng gắt gao buộc lên người của hắn.

    Nghe được thanh âm của Nỗ Đạt Hải, Tân Nguyệt thanh tỉnh lại. Nhiều ngày như vậy đối với Tân Nguyệt mà nói gian nan như vượt qua mười mấy năm, đặt tay lên mặt Nỗ Đạt Hải, nhìn thấy khuôn mặt hắn tiều tụy không ít, nàng không khỏi bi thương, Hải của nàng vốn nên uy phong lẫm lẫm như thiên thần mới phải.

    - Hải, Nguyệt Nha nhi của huynh rốt cục nhìn thấy huynh.

    Tân Nguyệt trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Nỗ Đạt Hải, anh anh khóc lóc.

    - Đừng khóc, Nguyệt Nha nhi, ta sẽ đau lòng.

    Cúi đầu hôn lên nước mắt của Tân Nguyệt, vẻ mặt Nỗ Đạt Hải thâm tình.

    Bị đôi môi như lửa nóng đụng chạm, trên mặt Tân Nguyệt đỏ bừng. Nàng cùng thiên thần của nàng đã lâu không có tiếp xúc như vậy.

    Nỗ Đạt Hải bị vẻ ngượng ngùng của nàng hấp dẫn, ở trên người Nhạn Cơ không có được phong tình như vậy. Hơn nữa chóp mũi quanh quẩn hương thơm nữ nhân, còn có hương son phấn trực tiếp làm cho Nỗ Đạt Hải say mê, thân thể thật thành thực nổi lên phản ứng.

    Bởi nguyên nhân phương thuốc của Cố Vận An, thân thể hắn vốn không chịu nổi kích thích. Hiện tại hai tầng giáp công, Nỗ Đạt Hải không thể nào không có phản ứng.

    - Nguyệt Nha nhi..

    Nỗ Đạt Hải thấp giọng hô, thanh âm tràn ngập dục vọng vang lên bên tai Tân Nguyệt.

    Tân Nguyệt mắc cỡ đỏ mặt, nhịp tim đập nhanh, ngầm đồng ý động tác của Nỗ Đạt Hải.

    Trong khoảng thời gian này nàng ở trong cung suy nghĩ rất nhiều. Từng hối hận qua lúc ấy vì sao không đem chính mình giao cho thiên thần của nàng. Nói vậy nàng cũng không cần cùng Hải của nàng chia lìa thời gian lâu như vậy.

    Tân Nguyệt ôm chặt lưng của Nỗ Đạt Hải, không ngăn cản sự tiến công của hắn.

    Theo Tân Nguyệt kêu đau một tiếng, Nỗ Đạt Hải thỏa mãn thở dài, trong phòng dần dần vang lên chương nhạc nam hoan nữ ái.

    Ngoài phòng ánh mặt trời chiếu sáng, trong phòng cảnh xuân vô hạn.

    Biết con mình đi tìm Tân Nguyệt hơn nữa suốt nửa canh giờ vẫn không đi ra khỏi phòng, Tha Tha Lạp lão phu nhân lệnh cho tâm phúc của mình đi tới bên ngoài Vọng Nguyệt tiểu trúc xem xét, dặn không cho ai đi vào quấy rầy Tân Nguyệt cùng Nỗ Đạt Hải. Bà là người từng trải, biết bên trong hiện tại đang phát sinh chuyện gì.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 26 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cháu trai của bà, phải trông cậy vào Tân Nguyệt. Tuy rằng nàng hơi có chút bất mãn với Ký Viễn cùng Lạc Lâm, nhưng dù sao cũng là cháu của bà, là huyết mạch của Tha Tha Lạp gia. Ai biết Nhạn Cơ thế nhưng lại cùng nhau mang đi! Điều này làm cho lão phu nhân làm sao mà không hận.

    Nhưng cũng may hiện tại Tân Nguyệt đã đến đây.

    Tha Tha Lạp lão phu nhân tràn ngập ý cười cho nha đầu Thụy Châu nâng đỡ mình quay về nghỉ ngơi.

    Bên trong Tân Nguyệt tiểu trúc, tình cảm mãnh liệt giữa Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt giờ mới bắt đầu.

    Một người mới nếm thử tình dục, một người cấm dục đã lâu.

    Cho dù không có bao dược vật mà Cố Vận An cung cấp, Nỗ Đạt Hải cũng không dễ dàng dừng lại. Dù sao dưới người hắn là Nguyệt Nha nhi chân chính yêu hắn.

    Hai người nước sữa hòa vào nhau, hoàn toàn không cảm giác được thời gian trôi qua. Sau đó Tân Nguyệt thỏa mãn cùng Nỗ Đạt Hải ôm nhau ngủ.

    Sau khi đem chính mình hoàn toàn giao cho thiên thần của mình, Tân Nguyệt cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn. Đồng dạng mình trở thành người thứ nhất cũng là người cuối cùng của nữ nhân mình yêu thích, Nỗ Đạt Hải cũng cảm giác thập phần hài lòng. Chinh phục hoàng gia cách cách thân phận cao quý, làm cho lòng hư vinh của Nỗ Đạt Hải thỏa mãn mãnh liệt.

    Một đêm đi qua, mặt trời vừa dâng lên, ánh nắng chiếu vào phòng thì Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt chậm rãi tỉnh lại.

    Tân Nguyệt vẻ mặt đỏ bừng, trộn lẫn sự vừa lòng vì rốt cục đạt được ước muốn.

    Nỗ Đạt Hải cúi đầu nhìn thấy biến hóa của Tân Nguyệt, khóe môi không nhịn được giơ lên. Nguyệt Nha nhi của hắn đáng yêu như vậy, nhu nhược, mỗi lần nhìn xem liền cảm giác mình càng thêm yêu nàng một chút. Loại tâm tình kích động, loại cảm giác thỏa mãn, tình yêu tràn đầy hắn chưa từng hưởng thụ được trên người Nhạn Cơ.

    Nhìn Tân Nguyệt thẹn thùng, Nỗ Đạt Hải cảm giác một trận lửa nóng, một cỗ dục hỏa truyền tới, nhịn không được muốn tái chiến.

    Nhưng cho dù hiện tại Nỗ Đạt Hải đã thập phần xúc động, thân thể hắn vẫn không có chút nào phản ứng. Khuôn mặt tràn đầy dục vọng vừa nhận thấy được vấn đề của thân thể mình, nháy mắt vặn vẹo.

    Biểu tình dữ tợn trên mặt hắn làm cho Tân Nguyệt hoảng sợ.

    Tân Nguyệt đối với chuyện nam nữ còn thật ngây thơ, hoàn toàn không biết hiện tại thân thể Nỗ Đạt Hải xảy ra vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề nghiêm trọng liên quan tới nửa đời sau.

    - Hải, làm sao vậy? Là có chuyện gì phiền lòng? Huynh có thể nói với Nguyệt Nha nhi.

    Ôm cổ Nỗ Đạt Hải, Tân Nguyệt như chim nhỏ nép vào người Nỗ Đạt Hải, cọ xát ngực của hắn hỏi.

    Hành vi của Tân Nguyệt Nỗ Đạt Hải hoàn toàn không có cảm giác, hắn còn đang đắm chìm trong khiếp sợ.

    Không được, hai chữ đối với nam nhân mà nói vô cùng trầm trọng, thế nhưng lúc này phát sinh trên người của hắn.

    Hắn lảo đảo đứng dậy, bộ dáng thất hồn lạc phách.

    - Hải!

    Tân Nguyệt có chút kinh ngạc không biết vì sao Hải của nàng lại biến thành cái dạng này, lo lắng nhìn hắn.

    Thanh âm lo lắng rơi vào trong tai Nỗ Đạt Hải, làm cho hắn nhớ được trước đó hai người đã làm gì. Hắn cố gắng trấn định làm yên lòng Tân Nguyệt, sau đó thất tha thất thểu chạy ra Vọng Nguyệt tiểu trúc.

    Hiện tại Tha Tha Lạp lão phu nhân cũng mới thức dậy, bình thường bà thức rất sớm, nhưng hôm qua vì hoàn thành nguyện vọng của chính mình nên mãi rạng sáng bà mới đi nằm ngủ, vì vậy thức dậy muộn hơn ngày thường không ít.

    Không nhìn thấy Tân Nguyệt đến vấn an mình, lão phu nhân cũng không có cảm xúc gì mất hứng. Hiện tại vợ chồng son còn chưa thức dậy đi, cũng phải, con mình đang lúc tráng niên, dậy không nổi cũng là bình thường.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 27 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này Tha Tha Lạp lão phu nhân đang nhìn vẻ mặt khó xem của Nỗ Đạt Hải, phát hiện tình huống không tốt lắm.

    - Có chuyện gì vậy?

    Đứng dậy, lão phu nhân vội vàng đi tới trước mặt con trai, tay có chút run rẩy.

    -!

    Nỗ Đạt Hải há miệng thở dốc, nhưng không phát ra một tia thanh âm.

    - Đừng dọa mẹ con ơi!

    Lão phu nhân run rẩy dữ dội hơn.

    - Ngạch nương..

    Nỗ Đạt Hải dù đã hơn bốn mươi nhưng lúc này có vẻ vô cùng bất lực.

    - Ngạch nương ở chỗ này, nói cho ngạch nương nghe, làm sao vậy?

    Chẳng lẽ Tân Nguyệt đả kích Nỗ Đạt Hải?

    - Có phải do Tân Nguyệt cách cách?

    - Không liên quan Tân Nguyệt.

    Đó là tình yêu của hắn, hắn sao có thể để cho Nguyệt Nha nhi của hắn bị oan ức đây?

    Nỗ Đạt Hải nhìn nhìn người hầu xung quanh, cuối cùng ngậm miệng.

    Lão phu nhân phất tay cho mọi người lui ra.

    Trong chính đường chỉ còn lại hai mẹ con, Nỗ Đạt Hải chảy nước mắt mở miệng.

    -!

    Nghe được lời của hắn, lão phu nhân lảo đảo, trực tiếp ngã ngồi xuống ghế. Không khỏi nước mắt tung hoành, con trai của bà, thế nhưng bất lực!

    Đây chính là sấm sét giữa trời quang:

    - Đại phu không phải nói không có việc gì nữa sao?

    Yên lặng hồi lâu, lão phu nhân bạo phát. Nghĩ tới đại phu đã nói con mình đã khỏi hẳn, lão phu nhân lập tức giận chó đánh mèo.

    - Đúng rồi, đại phu.

    Lão phu nhân tỉnh táo lại, cũng không quan tâm hình tượng chạy ra ngoài cửa, hướng nha hoàn gia đinh đứng xa xa kêu lên:

    - Mau! Nhanh đi tìm đại phu tới cho ta!

    Đám nha hoàn gia đinh kinh ngạc, liền kịp phản ứng vội vàng chuẩn bị đi tìm đại phu.

    - Đợi một chút! Đi tìm đại phu mà Nhạn Cơ tìm tới lúc trước!

    Có ý tứ cái gì cũng dám thử khi tuyệt vọng.

    Thái An nội đường, Cố Vận An đang lật xem sách thuốc, trong tay bày không ít dược liệu, không ngừng điều chỉnh phương thuốc tới mức thích hợp cùng hoàn mỹ nhất.

    Trong nội đường không biết khi nào thì đứng một bóng người, trên người tản ra chân khí lãnh liệt. Nhìn Cố Vận An đang chuyên tâm viết phương thuốc, nhẹ nhàng nhếch môi, hiển nhiên thật hài lòng với thái độ của Cố Vận An.

    Chờ viết xong, Cố Vận An bỏ vào trong một túi da, mở hộp thuốc bỏ vào trong che giấu, sau đó đặt trong không gian.

    Làm xong hắn đứng lên duỗi lưng mệt mỏi, phát ra tiếng thở dài thoải mái, ngẩng đầu liền tiếp xúc ánh mắt của Dận Chân.

    - A a a!

    Nháy mắt liền kêu thảm.

    Dận Chân nhíu mày, chứng kiến hắn mà sợ hãi như vậy? Lá gan quá nhỏ! Sau này cần luyện nhiều hơn mới được.

    - Tứ gia..

    Cố Vận An rưng rưng nói:

    - Căng gân..

    Thật sự là nước mắt chảy tràn.

    Nếu không phải Dận Chân luôn làm mặt than, tuyệt đối sẽ chứng kiến khóe miệng run rẩy của hắn, Cố Vận An mỗi khi không tập trung làm việc, rất thiếu đánh!

    Dận Chân giúp Cố Vận An nhu nhu thắt lưng, hòa dịu không ít hắn trực tiếp nằm úp sấp trên vai Dận Chân, hưởng thụ đế vương phục vụ!

    Thật sự là sướng chết đúng hay không!

    Nhưng gần gũi xem mặt của tứ gia, thật sự là quá tuấn mỹ..

    Hắn đã thổ lộ qua (câu nói phụ trách), cho nên sỗ sàng chẳng hạn là có thể đúng không.

    Ở trong lòng nhủ thầm một câu, Cố Vận An vươn ra móng vuốt.

    - Ngao..

    Ôm móng vuốt bị chụp đau rơi nước mắt.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 27 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An cảm giác tâm linh yếu ớt của mình nhận lấy tổn thương. Tứ gia, ngài nếm qua đậu hủ của tôi, để cho tôi nếm lại một chút cũng không được sao? Ái thê rất khó chịu.

    Một câu cuối cùng này nếu để cho Dận Chân hay biết, thì cứ đợi đi phần mộ của ngươi bái tế ngươi đi!

    Đột nhiên một gã sai vặt chạy nhanh vào Thái An đường.

    - Cố đại phu, lão phu nhân nhà tôi mời ngươi đi khám bệnh.

    Lúc đi ra bị dặn bảo nhất định phải có chút lễ phép với Cố Vận An, gã sai vặt thập phần chú ý việc dùng từ.

    - Lão phu nhân nhà ngươi?

    Cố Vận An nhìn gã sai vặt từ trên xuống dưới, nghĩ tới bao thuốc hắn đưa cho tứ gia:

    - Uy Vũ tướng quân phủ?

    - Dạ.

    Gã sai vặt cười, hiển nhiên đối với việc này vô cùng tự hào.

    - Hắc.

    Cố Vận An nhe răng cười, nháy mắt nghiêm mặt:

    - Nếu quý phủ không tin y thuật của Cố mỗ, Cố mỗ cần gì tự làm mất mặt?

    Nhắm mắt lại, làm ra bộ dáng cao nhân xoay người, đưa lưng về hướng gã sai vặt, ý tứ rất rõ ràng, đi thong thả không tiễn.

    Gã sai vặt trực tiếp nổi giận, cảm thấy người này thật không biết điều, hừ một tiếng bỏ đi.

    Thái độ như vậy còn muốn đi mời người?

    Gã sai vặt quay về phủ tướng quân, trực tiếp đem lời của Cố Vận An nói với lão phu nhân, còn nhân tiện đem hành động của Cố Vận An thêm mắm thêm muối một phen, chuẩn bị làm cho lão phu nhân phẫn nộ đi tìm đại phu kia giải hận cho hắn.

    Nhưng lão phu nhân lại không nổi giận, mà nhận chân tự hỏi. Đại phu kia dám có hành động như vậy, đã nói lên bệnh của con trai bà hắn có thể trị!

    Xem ra là thành ý không đủ. Lão phu nhân cau mày, chuẩn bị tự mình tới cửa đi mời.

    Về phần tại sao không cho Nỗ Đạt Hải cùng đi Thái An đường trị liệu.. loại bệnh này có thể nói trước mặt công chúng sao? Không nói vấn đề tôn nghiêm của một nam nhân, chính là anh minh của Nỗ Đạt Hải cũng sẽ vì vậy mà bị hủy trong chốc lát! Đến lúc đó còn nói gì tới việc chấn hưng Tha Tha Lạp gia?

    Sau khi nghĩ kỹ, lão phu nhân sai người dẫn đường, lấy thân phận của bà đi mời một đại phu, hẳn cũng sẽ không rớt thân phận.

    Nghe Huyết Tích tử báo lại Tha Tha Lạp lão phu nhân đang trên đường tới thì Cố Vận An bĩu môi, thật không biết những người này nghĩ như thế nào, vội vã tìm hắn tới chữa bệnh lại không đem người bệnh mang đến, một mặt thầm nghĩ đem hắn thỉnh đi, lúc hắn tới nói không chừng rau cúc vàng đều lạnh.

    Hơn nữa lão phu nhân này mời người khác phủ định hắn chẩn đoán bệnh, còn tìm hắn làm cái gì?

    Lửa giận vì y thuật của mình bị nghi ngờ, vẫn còn chưa tiêu đi xuống.

    Tốc độ của Huyết Tích tử thật nhanh, huống chi lão phu nhân còn cần ngồi kiệu đi tới.

    - Cố đại phu.

    Đi vào Thái An đường, Tha Tha Lạp lão phu nhân lộ khuôn mặt tươi cười:

    - Hôm nay lão thân tiến đến, là muốn thỉnh Cố đại phu đến tái khám cho con của ta một chút.

    Cách nói của bà cũng rất có kỹ xảo, chỉ nói là tái khám cũng không nói là khám bệnh.

    - Lão phu nhân nói đùa.

    Cố Vận An ngoài cười nhưng trong không cười trả lời một câu:

    - Ta không nhớ rõ người cuối cùng xem bệnh cho tướng quân là Cố mỗ.

    Cười lạnh một tiếng, hiện tại nói là tái khám, đây không phải là buồn cười sao?

    - Con ta một thân tổn thương, đều là Cố đại phu trị liệu, đây không phải là tái khám sao?

    Làm bộ như không nghe hiểu lời của Cố Vận An, Tha Tha Lạp lão phu nhân bực mình, nhưng vẫn giữ vẻ mặt ý cười.

    - Tha Tha Lạp lão phu nhân, chẳng lẽ ngươi không có nghe qua một câu nói sao? Một chuyện không phiền nhị chúa.

    Nói xong hắn sụp mắt, thái độ tiễn khách.

    Lúc này Tha Tha Lạp lão phu nhân nghe được ý của Cố Vận An, hiểu được nguyên nhân vấn đề.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 28 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cố đại phu sao lại nói vậy, chẳng qua là bởi vì không muốn phiền toái Cố đại phu đi thêm một chuyến, cho nên mới để cho người hầu tìm một đại phu ở gần nhà quan sát trạng huống thân thể con ta một chút mà thôi.

    Hừ! Cố Vận An bĩu môi, lý do này của ngươi cũng chỉ lừa được con nít ba tuổi mà thôi.

    Hắn hơi nghiêng đầu, đột nhiên chứng kiến Dận Chân gật đầu một cái, đây là ý bảo hắn.. đáp ứng?

    Cố Vận An phồng mặt, tâm địa tứ gia ngài thật nhân từ thiện lương như vậy sao?

    Nhưng quyền uy của tứ gia, hắn đều gật đầu, mình chỉ là một dân lành nhỏ bé làm sao dám nói không?

    - Vậy đi trước quý phủ xem bệnh tình của tướng quân một chút đi.

    Tha Tha Lạp lão phu nhân thấy hắn đáp ứng, vui mừng nhướng mày. Quả nhiên người xưa thật không lừa ta!

    Chỉ có một cái kiệu cho ai ngồi cũng không thích hợp, cho nên bốn kiệu phu nâng kiệu, Tha Tha Lạp lão phu nhân do Thụy Châu dìu đỡ chậm rãi đi về hướng Uy Vũ tướng quân phủ.

    Vác thùng thuốc, Cố Vận An cùng Dận Chân đi sau cùng. Cố Vận An nhẹ giọng hỏi:

    - Tứ gia, tại sao cần tôi đi khám bệnh cho Nỗ Đạt Hải?

    Thật ủy khuất cho tôi có được hay không! Nghĩ tới Nỗ Đạt Hải rít gào mắng chửi hắn là lang băm, lại làm Cố Vận An mặt đen.

    - Ta chỉ bảo ngươi đi nhìn xem, cũng không bảo ngươi trị liệu cho hắn.

    Dận Chân chậm rãi đi tới trước, bước chân không chút thay đổi.

    Đúng vậy! Vì sao mình lại quên! Cố Vận An sảng khoái tinh thần đi nhanh theo bên người Dận Chân.

    Từ Thái An đường đi Uy Vũ tướng quân phủ cũng không xa lắm, nhưng Tha Tha Lạp lão phu nhân đi bộ quá chậm, lại chết sĩ diện không chịu ngồi kiệu, dùng gần nửa canh giờ mới trở lại phủ tướng quân. Nhiều thời gian như vậy, cũng đủ cho người bình thường qua lại hai ba lần.

    Cho dù đi rất chậm, nhưng Tha Tha Lạp lão phu nhân cuộc sống sung sướng đã quen cũng không vận động nên hiện tại vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn không quên quan tâm con của mình.

    - Thụy Châu, nhanh dẫn Cố đại phu đi khám bệnh cho Nỗ Đạt Hải.

    - Dạ.

    Thụy Châu lập tức đáp ứng, sau đó mang theo Cố Vận An cùng Dận Chân đi tới phòng ngủ của Nỗ Đạt Hải.

    Trong phòng ngủ, Nỗ Đạt Hải nằm trên giường hai mắt ngây ngốc nhìn nóc giường không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

    Cố Vận An đi tới bên giường ngồi xuống bắt mạch cho hắn. Càng kiểm tra trong lòng hắn càng vui, không ngờ năng lực ở phương diện kia của Nỗ Đạt Hải quả thật là không sai, xem mức độ kinh mạch bị hao tổn cũng biết hôm qua Nỗ Đạt Hải dốc sức mạnh mẽ như thế nào.

    - Đại phu, con ta thế nào!

    Lão phu nhân thấy Cố Vận An bắt mạch xong vội vàng hỏi.

    Thu lại biểu tình, Cố Vận An nhíu mày, nhìn Nỗ Đạt Hải cùng Tha Tha Lạp lão phu nhân, ăn ngay nói thật:

    - Nói vậy tướng quân cùng lão phu nhân hoàn toàn không đem lời của Cố mỗ đặt trong lòng, Cố mỗ mở phương thuốc sớm ngừng không nói, thậm chí còn tự tiện phá giới.

    Người đã hơn bốn mươi còn háo sắc như vậy, giống như chưa từng gặp qua nữ nhân, nên nói là kính nể hắn đâu, hay là khinh bỉ hắn đây?

    - Vậy còn có thể trị sao?

    Lão phu nhân dè dặt hỏi.

    Cố Vận An lắc đầu:

    - Phía trước ta đã từng nói qua với các ngươi, ở phương diện này cần phải chú ý, bằng không tái phát rồi sẽ không còn khả năng trị liệu.

    - Thiên cần vong Tha Tha Lạp gia ta a!

    Tha Tha Lạp lão phu nhân quỵ xuống:

    - Ta còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông của Tha Tha Lạp gia!

    Nghĩ tới Ký Viễn cùng Lạc Lâm đi theo Nhạn Cơ rời khỏi phủ tướng quân, lão phu nhân lại bi thống.

    - Lão phu nhân, bệnh trạng của tướng quân Cố mỗ đã vô năng vi lực, như vậy cáo từ.

    Nhân lúc Tha Tha Lạp lão phu nhân còn chưa kịp phản ứng, Cố Vận An kéo Dận Chân đi nhanh ra ngoài.

    Chờ bà ta kịp phản ứng, nhất định sẽ khóc lóc kể lể lôi kéo hắn cứu con trai của mình.

    Loại chuyện này xin miễn!

    Bên kia Thái An nội đường xuất hiện một bệnh nhân, mặc áo bào đẹp đẽ quý giá, sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán ướt mồ hôi, bị Thiện Bảo đỡ vào trong phòng bên trong Thái An đường.

    Hôm nay Hàm An cung tạm nghỉ học một ngày, Thiện Bảo liền đi tới Thái An đường giúp việc, thuận tiện xem một ít sách thuốc, lĩnh giáo chút tri thức phương diện y học với Cố Vận An. Không cầu tinh thông y thuật, chỉ hi vọng tương lai bên cạnh mình có ai bị bệnh mình sẽ biết nên làm sao xử lý trạng huống khẩn cấp.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 28 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc nam nhân vào Thái An đường thì Cố Vận An đã trở lại.

    Chứng kiến Cố Vận An trở về, Thiện Bảo lập tức chạy ra, đem tình huống của nam nhân nói với hắn.

    Nghe được phía sau còn có một người bệnh cần khám gấp, Cố Vận An trực tiếp "vứt bỏ" tứ gia, chạy vào hậu đường. Bắt mạch cho nam nhân, Cố Vận An không nhịn được nhíu mày.

    Người này bị trúng thực!

    Nhìn bộ dáng của nam nhân cũng đã trưởng thành, mặc dù có khuôn mặt trẻ con, không phân biệt được tuổi thọ, nhưng Cố Vận An khẳng định người này đã trưởng thành!

    Người trưởng thành vẫn không quản được miệng mình? Là món ăn nào ngon tới mức làm cho người này quên dạ dày của mình không được tốt?

    Xuất ra ngân châm, đâm mấy châm vào huyệt vị của nam nhân, trước tạm thời cầm đau cho hắn, sau đó quay lại phòng ngoài viết ra một đơn thuốc, ghi rõ thời gian nấu thuốc cùng với phương thức nấu thuốc, còn có chú ý ăn kiêng khi dùng thuốc.

    Phương thuốc này chẳng những có thể trị lôiệu bệnh cho nam nhân, còn có thể chậm rãi điều dưỡng dạ dày.

    Nhìn thành quả của mình, Cố Vận An không khỏi có chút đắc ý. Bàn tay vàng chính là bàn tay vàng, mặc dù không có bí tịch tu tiên nhưng chỉ quyển sách thuốc cũng mang tới ích lợi không nhỏ. Y thuật của hắn biến thành tốt như vậy, quyển sách thuốc không có bìa sách kia không thể bỏ qua công lao.

    Thiện Bảo cùng phương thuốc đi nấu thuốc, Cố Vận An quay về hậu đường nhìn tình huống của người bệnh.

    - Ngô..

    Người trên giường ngón tay giật giật, mở mắt ra, tỉnh lại, liếc mắt liền nhìn thấy Cố Vận An.

    Có lẽ bởi vì vấn đề góc độ, hơn nữa khuôn mặt Cố Vận An thật không sai, nam nhân không khỏi kinh diễm một phen, trong mắt hiện lên một tia rõ ràng cùng ý cười như bắt được bí mật gì.

    - Hiện tại cảm giác thế nào?

    - Ngươi là đại phu của y quán này?

    Cảm giác đau đớn trên thân thể biến mất nam nhân hơi kinh ngạc một phen, sau đó như nhớ ra điều gì liền hỏi.

    Cố Vận An gật gật đầu, không phải đại phu ai dám khám bệnh cho người khác?

    - Ta là..

    Nam nhân đứng dậy chuẩn bị tự giới thiệu, lại bị Cố Vận An cắt đứt.

    - Ngừng!

    Cố Vận An đưa tay ngăn trở.

    - Ngươi là ai ta không có hứng thú, đi vào y quán của ta thì chỉ là bệnh nhân của ta mà thôi. Một hồi uống xong thuốc, trả tiền, cầm phương thuốc chạy lấy người là được rồi.

    Hắn cũng không muốn đi tranh phách thiên hạ, nhận thức nhiều người như vậy làm gì? Cơ hữu làm chỗ dựa vững chắc, có một là đủ rồi!

    - Nếu vậy đa tạ.

    Nam nhân tươi cười, tính cách này thật làm người thích, mặc dù là một nam nhân có chút đáng tiếc, nhưng ở trong kinh thành, âm thầm thích nuôi nam đồng cũng không ít, điểm này thật không phải là vấn đề gì.

    - Uống thuốc xong đi nhanh đi.

    Ánh mắt của nam nhân làm Cố Vận An muốn đánh cho hắn một trận, nhưng hiện tại hắn là bệnh nhân của mình, không thể nóng nảy.
     
    Creprick thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 29 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không bao lâu Thiện Bảo bưng thuốc nấu xong đi tới.

    - Đem thuốc đặt ở chỗ này, ngươi quay về đọc sách đi.

    Nhịn không được xoa đầu Thiện Bảo, Cố Vận An thập phần có khí chất trưởng bối mở miệng.

    Thiện Bảo gật gật đầu đem thuốc đặt lên bàn, đi vòng qua bình phong đọc sách, Cố Vận An bưng chén thuốc đi vào hậu đường.

    Uống thuốc xong nam nhân thanh toán tiền, cầm phương thuốc rời đi.

    Đứng nơi cửa Thái An đường, nam nhân xoay người, khóe môi lộ ra vẻ tươi cười hàm xúc không rõ. Ánh mắt tứ ca của hắn rốt cục bình thường được một lần!

    Hoằng Trú mò mò vùng bụng của mình, không nghĩ tới đại phu tuổi còn trẻ như vậy y thuật thật không sai, cũng không uổng phí hắn đặc biệt tới tiểu y quán mới khai trương không bao lâu này khám bệnh.

    Ngày đó hắn đã tò mò thật lâu, là ai hấp dẫn ánh mắt luôn nhìn cao của tứ ca nhà hắn, cuối cùng đem ánh mắt định vào tiểu y quán mới khai trương không bao lâu này.

    Làm cho đám thị vệ ở một nơi gần đó canh chừng, hắn đi vào Long Nguyên lâu, xem chừng Thái An đường.

    Trùng hợp hôm nay Long Nguyên lâu mới ra một món đồ ăn mới, là áp cua mà hắn luôn bị hạn chế không cho ăn. Chỉ mới ăn vài miếng, Hoằng Trú liền quang vinh hoàn thành xong nhiệm vụ.

    Chờ hắn tỉnh lại, liền thấy được chủ nhân Thái An đường, Cố Vận An.

    Nhìn phương thuốc trong tay, mặc dù chữ viết còn có chút không đủ, nhưng không sai, hơn nữa đủ cẩn thận. Một người như vậy mai một trong dân gian cũng thật quá đáng tiếc. Hoằng Trú sờ cằm, đem người đưa vào thái y viện, nói vậy tứ ca nhà hắn sẽ cảm ơn hắn đi! Nếu như có thể cho hắn một ít bạc dùng thì càng tốt hơn.

    Tưởng tượng tương lai thập phần tốt đẹp Hoằng Trú vui vẻ quay về Hòa thân vương phủ.

    Tin tức Hoằng Trú gặp mặt Cố Vận An tự nhiên không gạt được Dận Chân, tiểu tử Hoằng Trú từ nhỏ đã luôn nghĩ ra không ít chiêu trò, nhưng bởi vì từng bị hắn đè nặng nên không dám biểu hiện ra ngoài mà thôi.

    Sau đó Huyết Tích tử tìm hiểu được Hoằng Trú muốn đưa Cố Vận An vào thái y viện, Dận Chân cũng hoàn toàn không nghĩ tới việc này liên quan tới Hoằng Lịch, bằng không hắn nhất định sẽ quất chết Hoằng Trú, tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho hắn!

    Hoằng Trú về tới vương phủ, đem phương thuốc giao cho thái y, nhìn biểu tình khiếp sợ của thái y cùng bộ dáng kích động, khiến Hoằng Trú kinh ngạc.

    - Xin hỏi vương gia, người mở ra phương thuốc này hiện tại ở nơi nào?

    Lưu thái y run rẩy kích động không thôi, người viết ra phương thuốc này tuyệt đối là hạnh lâm cao thủ!

    - Phương thuốc này, rất cao minh?

    Hoằng Trú nhíu mày hỏi, mười lăm lượng bạc đổi được phương thuốc tốt như vậy?

    - Bẩm vương gia, lão phu làm nghề y vài chục năm chưa từng thấy ai đem dược tính của dược liệu hoàn toàn phát huy ra được như vậy! Phương thuốc này không nói vô giá, nhưng cũng là ngàn vàn khó mua được!

    - Chậc chậc.

    Hoằng Trú không khỏi chép miệng:

    - Lưu thái y, nếu đưa người viết phương thuốc này vào thái y viện, không có vấn đề gì đi?

    - Nếu người kia có thể viết ra loại phương thuốc này, chúng tôi cao hứng còn không kịp!

    Lưu thái y nói xong kích động hỏi.

    - Vương gia chẳng lẽ..

    - Ha ha.

    Hoằng Trú chỉ cười không đáp, cầm phương thuốc đưa cho người hầu đi lấy thuốc.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 29 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy Hoằng Trú không trả lời, Lưu thái y hơi có chút thất vọng, thập phần biết điều xin cáo lui. Trên đường trở về trong đầu Lưu thái y còn luôn hiện lên phương thuốc không thể gạt bỏ ra ngoài.

    Hoằng Trú gọi ám vệ, lệnh hắn đi điều tra tư liệu người trong Thái An đường.

    Một canh giờ sau, ám vệ quay về, bắt đầu hồi phục tin tức mình tra được.

    - Lão bản Thái An đường tên Cố Vận An, ở bên trong Cố phủ sau lưng Long Nguyên lâu, nửa tháng trước xuất hiện trong kinh thành, quen biết lão bản Long Nguyên lâu Sài Y. Thái An đường là do Sài Y xây dựng, mười ngày trước được Uy Vũ tướng quân phủ mời đi trị liệu thương thế cho Tha Tha Lạp Nỗ Đạt Hải, chẩn đoán kinh mạch của hắn bị thương, mở một phương thuốc chữa bệnh cho hắn. Nhưng Tha Tha Lạp lão phu nhân cùng Nỗ Đạt Hải cũng không tin lời Cố Vận An, ngưng dùng thuốc, mời đại phu khác đến chẩn đoán bệnh nói đã khỏi hắn, cho nên không tiếp tục chú ý. Hôm nay Tha Tha Lạp lão phu nhân lại mời hắn đi khám bệnh cho Nỗ Đạt Hải, sau đó hắn vừa trở về y quán thì gặp được vương gia.

    Tư liệu của Cố Vận An trong sạch, sạch sẽ không thể nào sạch hơn.

    - Lúc nô tài điều tra nhận thấy được một sự kiện, không biết có nên nói hay không.

    - Nói.

    Hoằng Trú gõ nhẹ lên tay ghế nói.

    - Ngày đó cùng Cố Vận An cùng xuất hiện trong Long Nguyên lâu còn có một nam tử trẻ tuổi, tựa hồ người có thể làm chủ trong Cố phủ cũng không phải Cố Vận An.

    Đây là ám vệ tra xét suy đoán ra tới, tin tức về Dận Chân quá ít, ở trong vòng một canh giờ là không cách nào điều tra được.

    Hoằng Trú phất tay cho ám vệ lui xuống.

    Thân phận không rõ, nhưng y thuật cao siêu. Ở hiện tại Hồng Hoa hội cùng Bạch Liên giáo hung hăng ngang ngược, sự xuất hiện của Cố Vận an thật sự quá mức làm người hoài nghi. Nhưng quen biết với Sài Y mới làm cho Hoằng Trú do dự càng nhiều.

    Long Nguyên lâu được xây dựng từ những năm cuối đời Khang Hi, đến nay đổi qua hai đời lão bản, mỗi người gia thế trong sạch, có dấu vết điều tra. Dù sao cũng là địa phương được vương công tử đệ thường xuyên thăm viếng, hoàng gia không thể nào không quan tâm.

    Nhu nhu trán, Hoằng Trú cuối cùng quyết định, không suy nghĩ! Loại chuyện này giao cho tứ ca phiền não đi thôi!

    Sửa sang lại một chút quần áo, Hoằng Trú chuẩn bị tiến cung tìm Càn Long cầu khích lệ cầu ban cho. Dù sao hắn đem đại phu giỏi như vậy đưa tới cho tứ ca đâu!

    Trong điện Dưỡng Tâm, Càn Long nghe Ngô Thư báo cáo nói Hòa thân vương cầu kiến thì không khỏi cau mày, hắn tới làm gì?

    Nghĩ nghĩ liền gật đầu cho Ngô Thư mang Hoằng Trú đi vào.

    - Hôm nay tới tìm trẫm có việc gì? Là đến vấn an hoàng ngạch nương, thuận tiện đến thăm trẫm?

    Chứng kiến Hoằng Trú, Càn Long mở miệng.

    - Tứ ca, ngài nói gì đây chứ, tới thăm ngài vì sao biến thành nhân tiện đây?

    Hoằng Trú bất mãn nói.

    - Vậy thì vì chuyện gì?

    - Đệ tới là tiến cử một người cho hoàng huynh.

    Càn Long nhíu mày.

    - Nga? Là ai làm cho ngươi ngoại lệ đây?

    Càn Long thật sự tò mò.

    Hoằng Trú tìm ghế ngồi xuống, sau đó đem những gì mình trải qua hôm nay thuật lại cho Càn Long nghe, nhất là đem lời Lưu thái y thuật lại nguyên vẹn cho Càn Long.

    - Y thuật của hắn thật sự giỏi như lời ngươi nói?

    Tuy Lưu thái y không phải thái y giỏi nhất thái y viện, nhưng y thuật cũng không tầm thường, được hắn khen ngợi đương nhiên là có bổn sự thật sự.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 30 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cố Vận An y thuật thế nào, hiện tại chỉ sợ những người trong Uy Vũ tướng quân phủ là rõ ràng nhất.

    Hoằng Trú nhớ tới tin tức ám vệ báo lại, nhịn không được cười khẽ một tiếng.

    - Sao lại nói vậy?

    - Đệ nói cho hoàng huynh nghe a, Tha Tha Lạp Nỗ Đạt Hải sau khi bị hoàng huynh đánh đại bản, không biết là ai động tay lại đem kinh mạch phương diện nam nhân của hắn cắt đứt, Cố Vận An chẩn đoán được bệnh của hắn, nhưng Nỗ Đạt Hải không tin. Bây giờ nghe nói sau khi sống vất vưởng một đêm, thật sự không được nữa rồi!

    Bất lực, đây chính là ác mộng của nam nhân! Nhưng nam nhân xuất hiện loại vấn đề này nếu như uống thuốc phụ trợ cũng có thể trọng chấn hùng phong, mà bây giờ Nỗ Đạt Hải không chỉ riêng đơn giản là bất lực, mà là thật sự không được!

    - Tứ ca, nếu huynh không đáp ứng, cũng đừng hối hận.

    Đệ đã giúp huynh đem cơ hội nhìn thấy mỹ nhân đưa tới trên tay huynh, muốn hay không là vấn đề của huynh.

    - Ngươi nói Cố Vận An là đại phu của Thái An đường?

    Càn Long cuối cùng xác định một chút.

    Hoằng Trú cười thầm, hắn thật sự đã đoán đúng!

    - Tứ ca biết?

    Giả bộ cần phải giả bộ, đều là nam nhân, hắn biết rõ.

    - Lai lịch của hắn ngươi đã điều tra xong?

    Nói tới Thái An đường, trước mắt Càn Long lại hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo.

    - Thần đệ đã sai người đi thăm dò.

    Sau khi nói xong, Hoằng Trú cảm thấy cần chứng minh mình cái gì cũng không biết:

    - Dù sao hắn có thể sẽ trở thành thái y trong cung, quan hệ đến an nguy của tứ ca cùng hoàng ngạch nương, thần đệ sao có thể không đi điều tra cho rõ ràng đâu.

    Hoằng Trú giải thích Càn Long chỉ tin một nửa mà thôi.

    Càn Long đối với người mình nhìn thấy ngày hôm đó thường xuyên cũng hồi ức lại, nhưng không ý đặc biệt sai người đi tìm, bằng không đã sớm bị tìm được rồi. Hắn chỉ là cảm thấy được, nếu có duyên hai người dù không đi tìm cũng sẽ gặp lại nhau.

    - Ngươi chuẩn bị lưu lại trong này tới khi nào?

    Càn Long nhíu mày, trầm thấp lại uy hiếp hỏi.

    - Khụ khụ, thần đệ còn có chuyện muốn làm, sẽ không quấy rầy hoàng huynh.

    Phất tay áo, Hoằng Trú đứng dậy cáo lui.

    Ai, đáng tiếc. Biểu tình của tứ ca giấu rất kín, không chứng kiến được gì.

    Hai ngày sau tin tức của Cố Vận An cùng nam nhân trong Cố phủ vẫn chưa thể điều tra rõ, điều này làm cho Hoằng Trú không khỏi nhíu mày.

    Hắn gọi tới một tiểu thái giám, để cho hắn đi Cố phủ chuyển lời cho Cố Vận An.

    - Xin hỏi, là Cố Vận An Cố đại phu sao?

    Tiểu thái giám thập phần cung kính đi tới trước mặt Cố Vận An hỏi.

    - Là ta.

    Cố Vận An gật đầu.

    - Vương gia nhà ta vì đáp tạ ân cứu mạng của Cố đại phu, đêm nay đặc biệt bày một bàn tiệc rượu trong vương phủ, mời Cố đại phu cùng huynh trưởng của ngài đến phủ gặp mặt.

    - Ha?

    Hoàn toàn nghe không rõ Cố Vận An ngạc nhiên. Hắn cứu vương gia khi nào? Vì sao hắn không biết? Còn có hắn làm gì có huynh trưởng a!

    - Vương gia nhà ta là vì đáp tạ Cố đại phu..

    Tiểu thái giám tưởng Cố Vận An nghe không rõ ràng nên thập phần kiên nhẫn lặp lại một lần.

    - Ta đã biết!

    Đi về hỏi tứ gia là được!

    Tiểu thái giám rời đi, Cố Vận An quay người đi vào nhà.

    - Tứ gia, ngài nói vương gia nhà hắn là ai vậy?

    Nghĩ thật lâu nghĩ không ra, Cố Vận An hỏi Dận Chân:

    - Không phải là lấy cớ, là bởi vì cảm thấy ngài giống "tiên hoàng", muốn thăm dò lai lịch của ngài chẳng hạn?

    Kỳ thật điều này cũng không trách hắn. Hắn cùng tứ gia mới đến nơi này chưa được nửa tháng cũng không thấy có thế tử vương gia gì tìm tới cửa, chỉ có hai ngày trước đi Tha Tha Lạp phủ một vòng, ngoài ra đâu có đi đâu?

    - Ngươi suy nghĩ nhiều.

    Dận Chân bất đắc dĩ nói. Với lá gan của Hoằng Trú, chứng kiến mình phản ứng đầu tiên chính là chạy trước nói sau, làm sao chính mình muốn chết đụng lên. Đơn giản là thấy y thuật của Cố Vận An giỏi, muốn kéo vào thái y viện, thân phận hơi có nghi vấn là được. Nhưng Cố Vận An có một điểm nói đúng, Hoằng Trú muốn nhân cơ hội lần này gặp mặt mình một lần, nhưng không phải bởi vì vấn đề dung mạo đó thôi.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...