Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 30 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không, tôi thật sự không suy nghĩ nhiều!

    Mặc dù là thế giới Hoàn Châu cách cách thiếu não đi khắp nơi trên đất, nhưng dù gì cũng là hoàng cung nội viện, cung đấu trạch đấu chẳng hạn, ở đời sau nổi danh tới bao nhiêu! Chuyện lục đục với nhau, loại thanh niên chỉ một lòng một dạ nhào vào trong y học như hắn thật sự chơi không nổi.

    - Ngươi quả thật cứu một vương gia.

    Thở dài, ở chung với Cố Vận An thời gian càng nhiều, Dận Chân thở dài càng nhiều.

    - Ai? Khi nào thì?

    Cố Vận An gian nan quay đầu, chẳng lẽ.. chút chuyện của Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt cách cách mà làm cho Càn Long nhìn thấy được tình yêu thật vĩ đại cho nên muốn làm cho Nỗ Đạt Hải thừa kế tước vị của Đoan hoàng thân? Thật sự là không tin nổi đi!

    Nhìn biểu tình của hắn, Dận Chân liền biết tiểu tử này lại nghĩ sai lệch. Rốt cục nhịn không được vỗ lên đầu hắn một cái.

    Ôm trán, câm miệng, đem suy nghĩ hồi phục lại, sau đó nhận chân chờ đợi tứ gia giải thích nghi hoặc.

    - Hôm qua ngươi từ Tha Tha Lạp phủ trở về, không phải còn trị liệu cho một người sao?

    - Là quái thúc thúc mặt trẻ con!

    Bóng đèn nháy mắt bị điểm sáng.

    - Đó là Hoằng Trú.

    Nghe Cố Vận An hình dung, Dận Chân không nhìn thẳng. Điều này cũng không thể xem Cố Vận An đã nói sai, tuổi tác của Hoằng Trú đúng là cấp bậc thúc thúc, con hắn là Vĩnh Bích hiện tại cũng đã 18 tuổi.

    - Là.. Hòa thân vương?

    Là vương gia nhị hàng rất có danh trong lịch sử?

    Dận Chân gật gật đầu.

    Cố Vận An không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dận Chân thật lâu.

    - Nhìn cái gì vậy?

    Bị Cố Vận An nhìn chăm chú thật lâu, Dận Chân trực tiếp đen mặt.

    - Không, tôi chỉ là cảm thán cách nói đứa con giống mẹ thật sự tồn tại mà thôi.

    Cố Vận An xoay người, không tiếp tục nhìn Dận Chân. Hoàng đế cường đại bao nhiêu cũng không cải biến được vấn đề về gien di truyền.

    Dận Chân không cần suy nghĩ cũng biết người này lại suy nghĩ chuyện quỷ dị gì khác.

    - Luyện tập hai mươi trang chữ giao cho ta.

    Tứ gia "thập phần khéo hiểu lòng người".

    -!

    Đây là phát triển gì vậy? Tứ gia cầu giải đáp!

    - Còn không mau đi?

    Mắt Dận Chân đảo qua, Cố Vận An thập phần không có cốt khí rưng rưng mà đi.

    Tới giờ Dậu, Hòa thân vương Hoằng Trú phái ra hai cái kiệu, đi Cố phủ đón Cố Vận An cùng Dận Chân. Người đã phái ra, đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ, nói vậy nam nhân thần bí của Cố phủ sẽ không cự tuyệt. Nếu quả thật tới lúc này mà còn cự tuyệt, vậy thật sự cần phải tra xét kỹ hơn.

    Dận Chân cũng quả thật không cự tuyệt, hắn cũng muốn cùng Hoằng Trú « tận tình nói chuyện một chút »!

    Hai cái kiệu dừng trước Hòa thân vương phủ, sớm có người đứng đợi chờ chỉ đường.

    Dọc theo đường đi có không ít người hầu đang bận rộn làm gì đó, làm cho Cố Vận An không khỏi dời mắt nhìn qua Dận Chân.

    Chứng kiến đồ vật trong tay đám người hầu, mặt Dận Chân đen thui, hơi lạnh không ngừng phóng ra ngoài.

    - Hai vị mời không cần để ý, đây là chuẩn bị cho chuyện làm của ngày mai mà thôi, không cần kinh ngạc.

    Tựa hồ cảm nhận được chân khí trầm trọng phía sau, thị vệ dẫn đường mở miệng giải thích.

    Cố Vận An cảm giác được sau khi thị vệ mở miệng giải thích, hơi lạnh bên người càng thêm nặng nề.

    Đột nhiên muốn cười làm sao bây giờ?

    Nghĩ tới một lát tình cảnh bi thảm của Hòa thân vương Hoằng Trú sẽ gặp được, Cố Vận An nhếch môi. Thật sự là rất hưng phấn đúng hay không!

    Chỉ mong lúc tứ gia giáo huấn nhi đồng không nghe lời, đừng đuổi hắn đi ra!
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 31 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoằng Trú bày tiệc ở trong lương đình giữa hồ, chỉ có một con đường nhỏ đi thông vào trong lương đình.

    Bởi vì tâm tư của tứ ca, Hoằng Trú cảm thấy mình làm đệ đệ luôn khéo hiểu lòng người nên cần giúp hoàng huynh giữ bí mật.

    Trong đình, Hoằng Trú đang đợi.

    - Vương gia, đã đưa người tới.

    Thị vệ dừng chân, cúi người thưa bẩm. Bởi vì vấn đề góc độ nên Hoằng Trú chỉ nhìn thấy vị đầu lĩnh thị vệ, hoàn toàn không thấy bóng dáng Cố Vận An cùng Dận Chân.

    Hắn phất tay ý bảo thị vệ lui ra.

    Thị vệ quay người liền lộ ra Cố Vận An cùng nửa thân người của Dận Chân.

    - Muốn gặp lệnh huynh một lần thật đúng là không dễ dàng đâu.

    Hoằng Trú tiếp tục tìm đường chết, phe phẩy cây quạt thật thích ý.

    Cố Vận An nháy mắt, hơi nghiêng đầu, đột nhiên bị đẩy lên làm đồng lứa với một vị hoàng thân quả thật là mất hứng. Vẫn nên làm bề trên của vị Hòa thân vương này tốt hơn!

    Ân, sau này tuyệt đối làm cho vị hoàng thân mặt trẻ con này gọi mình thúc thúc!

    Cho dù kêu già hơn một chút cũng không sao!

    Hơi lạnh sau lưng chợt nặng, Cố Vận An thật thức thời nghiêng người, đem Dận Chân đứng phía sau hoàn toàn lộ đi ra.

    -!

    Chứng kiến khuôn mặt Dận Chân, Hoằng Trú đứng yên cứng ngắc. Hắn há to miệng, không còn để ý lễ nghi gì khác. Cây quạt trong tay lạch cạch rơi xuống đất cũng không biết.

    Người này là ai! Thế nhưng bộ dạng cùng hoàng a mã của hắn giống nhau như đúc! Tuyệt đối là lòng muông dạ thú!

    Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cấp cho Hoằng Trú mấy lá gan hắn cũng không dám nói ra. Mới trước đây hoàng a mã cho hắn ấn tượng thật quá sâu, cho dù người này chỉ giống mà thôi..

    - Hoằng Trú, ngươi thật đúng là trường bổn sự!

    Hôm nay Dận Chân ở trong Hòa thân vương phủ chứng kiến đồ vật trong tay người hầu, lửa giận không còn cách nào áp xuống.

    Dận Chân vừa mở miệng, làm cho Hoằng Trú muốn òa khóc, thậm chí ngay cả thanh âm cũng giống như vậy.

    Cố gắng cho mình tráng thêm can đảm, Hoằng Trú rất có phong phạm thân vương mở miệng:

    - Điêu dân lớn mật! Thế nhưng gọi thẳng tục danh bổn vương, mạo danh tiên hoàng!

    Đã mở miệng, kế tiếp liền dễ dàng không ít:

    - Các ngươi có biết, phải bị tội gì!

    - Ái Tân Giác La Hoằng Trú, quỳ xuống cho trẫm!

    Dận Chân mặt đen hướng Hoằng Trú gầm lên giận dữ.

    Thân thể sớm nghe lời hơn lý trí Hoằng Trú liền quỳ xuống, mãi tới khi đã quỳ hắn mới phát hiện hành vi của mình, không khỏi nổi giận. Phản tặc lớn mật, thế nhưng để cho đường đường một hoàng thân quỳ xuống! Hoằng Trú vừa chuẩn bị đứng trở lên, liền chứng kiến Cửu Long bội vô cùng quen thuộc giắt bên hông nam nhân có khuôn mặt giống hệt hoàng a mã!

    Cửu Long bội là cái gì, đó là thánh tổ gia khâm ban cho hoàng a mã! Tuy rằng hắn ngày thường rất ít nhìn thấy hoàng a mã, nhưng vô cùng quen thuộc Cửu Long bội. Bởi vì vật này, hắn còn bị phạt nặng, khắc sâu ấn tượng!

    Hắn nhớ rõ, lúc trước hoàng a mã hạ huyệt, đã mang theo Cửu Long bội vào thái lăng..

    Chẳng lẽ là.. xác chết vùng dậy!

    Tứ ca, mau tới cứu cứu đệ đệ đáng thương bất lực của ngươi a!

    - Hoàng.. hoàng a mã..

    Trong thanh âm run lẩy bẩy, Hoằng Trú thật sự là bị hù sợ. Mặc cho ai nhìn thấy trước mắt xuất hiện người đã chết nhiều năm, cũng sẽ không bình tĩnh nhận!

    - Ngươi còn biết trẫm là hoàng a mã của ngươi?

    Dận Chân ngồi xuống ghế đá, mắt mang sát khí. Hoàn toàn khác với ngày thường đối mặt Cố Vận An, hiện tại Dận Chân mới là chân chính Ung Chính đế.

    - Ngươi xem nhìn ngươi mấy năm nay làm chuyện hoang đường!

    Nghĩ tới Hoằng Trú thường xuyên làm tang sự, Dận Chân nhịn không được chụp lấy chén trà trên bàn ném về phía hắn.

    Hoằng Trú quỳ dưới đất, vẻ mặt ủy khuất. Hắn thu được thật nhiều đồ tốt đều giao cho tứ ca.. hoàng a mã, ngài có thể đem luôn tứ ca gọi tới cùng nhau mắng? Tốt xấu còn có người chia sẻ một chút.

    - Ngài vĩnh viễn đều là hoàng a mã của Hoằng Trú!

    Tuy rằng rất sợ Dận Chân, nhưng tình cảm quyến luyến từ nhỏ cũng không phải làm giả, những lời này của Hoằng Trú là chân thành.

    Lời của Hoằng Trú làm sắc mặt Dận Chân dễ nhìn hơn một chút:

    - Ngươi đứng lên đi.

    Nghe được khẩu khí của Dận Chân, Hoằng Trú nhẹ nhàng thở ra. Đây là muốn nói, mình kỳ thật vẫn còn cơ hội sống, đúng không!

    Mãi cho tới khi đứng lên Hoằng Trú mới phát hiện Cố Vận An còn đứng bên cạnh vây xem, cho dù da mặt dày nhưng hắn cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 31 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ tới đây, Hoằng Trú thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn hoàng a mã. Tiểu đại phu đi cùng hoàng a mã, ngàn vạn lần mình đừng không cẩn thận đào góc tường của hoàng a mã a!

    - Khụ khụ, xem thường tôi là được..

    Thấy ánh mắt Hoằng Trú chuyển dời lên người mình, Cố Vận An xê dịch ra sau, chậm rãi nhích tới gần Dận Chân, chuẩn bị nhờ Dận Chân ngăn chặn tầm mắt. Hắn tuyệt đối sẽ không đem chuyện xấu của người này nói ra ngoài!

    - Tôi chỉ là tới hỗn ăn uống mà thôi.

    Ngồi xuống bên người Dận Chân, hắn cầm đũa liền ăn. Dùng hành động tỏ rõ mục đích thực sự của chính mình.

    Thấy Dận Chân hoàn toàn không có chút bất mãn với hành vi của Cố Vận An, Hoằng Trú có chút tuyệt vọng.

    Thật sự không cẩn thận đào góc tường của hoàng a mã!

    Về chuyện hắn muốn đưa Cố Vận An vào thái y viện hơn nữa còn có chút tâm tư đen tối, vẫn nên vĩnh viễn đừng nói ra ngoài mới thỏa đáng. Hắn kỳ thật chỉ là cảm thấy y thuật của Cố Vận An rất tốt, không muốn mai một nhân tài mà thôi, tuyệt đối không có nguyên nhân khác!

    Về phần tứ ca thật dũng cảm muốn cùng hoàng a mã cướp người, làm đệ đệ chỉ có thể yên lặng cầu nguyện.

    Không phải hắn bất nghĩa, mà là hắn vô năng vi lực.

    Cố Vận An ăn uống no nê xong, vỗ vỗ bụng, tay nghề đầu bếp của Hòa thân vương gia thật không sai.

    - Ăn xong rồi?

    Dận Chân liếc mắt nhìn Cố Vận An, ngữ khí làm Hoằng Trú muốn mắc nghẹn!

    Hoàng a mã thậm chí còn có ngữ khí ôn hòa như vậy! Thật sự làm cho hắn mở to mắt có hay không!

    Cúi đầu, yên lặng nhét thực vật vào miệng, Hoằng Trú nỗ lực làm người trong suốt. Tứ ca, ngươi thật sự hoàn toàn không có kế hay a! Ôn nhu hoàng a mã chẳng hạn, tuyệt đối miểu sát ngươi! Nhưng cảm giác dựng đứng tóc gáy là chuyện gì xảy ra? Đột nhiên thật hoài niệm vị hoàng a mã uy nghiêm kia.

    - Chữ của ngươi, viết xong sao?

    Ngữ khí như cũ, nhưng làm Cố Vận An nháy mắt cứng ngắc.

    - Ách..

    Lời này sao lại chuyển lên người mình đây?

    Dận Chân không nói gì, chỉ thản nhiên thoáng nhìn, Cố mỗ nhân phi thường thức thời lập tức đứng lên:

    - Tôi trở về luyện chữ.

    Cố Vận An lập tức rút lui.

    Tứ gia rõ ràng là muốn đuổi người, còn tiếp tục lưu lại chỗ này chẳng khác gì tìm cái chết! Hắn vẫn thật yêu quý cái mạng nhỏ của mình!

    Về phần có cần chào hỏi với Hoằng Trú hay không.. thân là trưởng bối, coi thường một hai lần vẫn còn có thể. Thực tự giác đem chính mình tăng lên một cấp bậc, Cố Vận An đi theo thị vệ rời khỏi Hòa thân vương phủ.

    Đúng vậy, Hoằng Trú cũng không hề cảm giác có gì là không đúng, Cố Vận An là người của hoàng a mã, hắn dám có ý kiến sao?

    Cố Vận An đi rồi, khí thế của Dận Chân hoàn toàn buông ra, làm cho Hoằng Trú vô cùng tưởng niệm Cố đại phu.

    - Hoằng Trú, nếu ngươi còn dám làm tang sự chơi sống tang, trẫm khiến cho ngươi thật sự nằm ở nơi này!

    - Nhi thần biết.

    - Để cho hắn tiến cung làm thái y, ngươi đều an bài xong chưa.

    Việc này là chỉ ai, Dận Chân không có nói rõ, nhưng Hoằng Trú hiểu được phi thường rõ ràng.

    - Dạ.

    Nghe được là để Cố Vận An tiến cung, Hoằng Trú liền tuôn mồ hôi lạnh.

    - Trước đừng đem tin tức của trẫm nói cho Hoằng Lịch.

    Nâng chén trà Dận Chân uống một hớp. Hắn cũng muốn nhìn xem Hoằng Lịch có thể gây sức ép ra cái gì! Nghĩ tới mới vài năm ngân khố quốc gia trống rỗng, tật xấu thích hạ Giang Nam, còn có hành vi sủng thiếp diệt thê, không có điều nào không làm cho lửa giận của Dận Chân dâng lên.
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 32 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nhi thần hiểu được.

    Hoằng Trú một thân mồ hôi lạnh, yên lặng cầu nguyện cho tứ ca thân ái của hắn.

    Sau một lần mở tiệc chiêu đãi khách, người trong Hòa thân vương phủ kinh ngạc phát hiện vương gia nhà bọn họ cải tà quy chính! Thế nhưng làm cho người ta đem toàn bộ đồ vật bố trí linh đường đều mang đi đốt, cả quan tài đặc biệt định chế cũng cùng nhau thiêu hủy!

    - Hoằng Trú, đã xảy ra chuyện gì sao?

    Nghe nói con mình làm vậy Cảnh thái phi thập phần lo lắng nhìn Hoằng Trú, không phải hắn bị trúng tà rồi chứ?

    - Ngạch nương, hài nhi không có việc gì.

    Vẻ mặt Hoằng Trú bất đắc dĩ giải thích.

    - A mã, ngài đừng cố chấp chống, nói ra chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.

    Hoằng Trú cùng các con quan hệ rất tốt, cho nên nghe được hành động khác thường của hắn đều lập tức chạy tới, người nói chuyện là thế tử Hòa thân vương Vĩnh Bích.

    Đi cùng Vĩnh Bích còn có Vĩnh Hoàn, Vĩnh Hoàn thật nhận chân gật đầu, bọn họ cũng đã chuẩn bị ngày mai khóc tang, ai biết a mã đột nhiên nói không làm, còn đem đồ vật đốt, rất không bình thường!

    Hoằng Trú đen mặt, hắn thật không có vấn đề!

    Chẳng qua nếu hắn dám mở tang sự ngày mai, chỉ sợ sẽ thật sự có việc gì! Hoàng a mã sẽ thật sự cho hắn nằm luôn trong quan tài không dậy nổi!

    Ở bên kia, Cố Vận An rốt cục viết xong hai mươi trang chữ nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, tuy vô cùng mỏi mệt nhưng hắn vẫn cố gắng đợi tứ gia về phủ.

    - Tứ gia, chữ viết xong rồi.

    - Còn có chuyện gì?

    Dận Chân nhìn Cố Vận An hỏi.

    - Hòa thân vương mời ăn bữa cơm này rốt cục là vì sao?

    Hắn thật tình không tin lý do ân cứu mạng gì đó!

    - Muốn cho ngươi tiến thái y viện.

    Dận Chân nói.

    - Ai? Vì sao!

    - Ngươi viết phương thuốc cho Hoằng Trú chiếm được thái y trong thái y viện xác nhận.

    -!

    Cố Vận An lặng lẽ, là do phương thuốc chết tiệt kia? Sớm biết vậy cho Hoằng Trú tự sinh tự diệt! Thái y viện a, đó là địa phương gì! Địa phương kéo cừu hận luôn cao nhất! Hơn nữa cũng là địa phương nằm cũng trúng đạn nhiều nhất!

    Trị không hết khiến cho ngươi chôn cùng, trị không hết cần đầu của ngươi, thật vô tội được không!

    Hơn nữa tần phi trong cung đấu nhau tưng bừng, kê đơn ngáng chân thường xuyên xảy ra, hắn đi loại địa phương kia, tuyệt đối không còn lưu được xương cốt!

    Càng trọng yếu nhất, hắn cũng không quên nơi này là địa phương nào. Hoàn Châu cách cách! Não tàn chạy khắp nơi trên đất!

    Ngẫm lại tiểu Yến tử ngũ a ca Phúc Nhĩ Khang Phúc Nhĩ Thái Tử Vi Kim Tỏa cùng Lệnh phi từ một nô tỳ rửa chân bước lên thành phi tử, Cố Vận An đã cảm thấy nhức đầu.

    - Tứ gia, có thể không đi sao?

    Dùng thế công ai oán.

    - Hoằng Trú đã sắp xếp xong xuôi cho ngươi.

    Không đi là không thể nào.

    - Đây là tiên trảm hậu tấu bỏ qua nhân quyền!

    Hắn muốn kháng nghị!

    Sau đó hắn bị một ánh mắt của tứ gia trấn áp.

    - Ngày mai sẽ có người mang ngươi đi thái y viện.

    Dận Chân trực tiếp quyết định.

    - Ai..

    Nằm trên giường thở ra một hơi, Cố Vận An thật nhận chân tự hỏi mình trốn vào không gian có được hay không.

    Nhưng nghĩ tới tứ gia cũng có ngọc bội ra vào không gian, hắn lại thở dài. Chẳng lẽ ngày sau hắn cần phải cùng một đám thiếu não bị vây chung trong một không gian sao? Vạn nhất mấy kẻ thiếu não kia mất hứng, mạng nhỏ của mình chẳng phải chơi xong rồi?

    Tứ gia, ngài đem tôi..

    Đúng rồi, hậu trường của mình là tứ gia! Thách Càn Long cũng không dám động tới người của cha hắn!

    Hôm sau, sắc trời vừa sáng, Hòa thân vương phái người đi tới Cố phủ, chờ Cố Vận An tỉnh lại cũng chờ thật lâu.
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 32 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An nhìn công công tới đón mình, xin lỗi nói:

    - Đêm qua ngủ được hơi trễ, không cẩn thận ngủ quên.

    - Nô tài hiểu được.

    Công công không cảm thấy có gì kỳ quái, đây là muốn tiến cung, hưng phấn một ít cũng không thể tránh được, có thể lý giải.

    Lúc Cố Vận An nhìn thấy Hoằng Trú bên ngoài cửa cung, đã là lúc tan triều.

    - Hòa thân vương.

    Cố Vận An có lễ phép gật đầu, xem như chào hỏi qua. Dù sao cũng là người tiếp nhận giáo dục hiện đại hơn hai mươi năm, muốn nhất thời sửa lại hành vi cử chỉ của mình thật quá khó khăn. Dận Chân cũng không có bao nhiêu tính toán với phương thức hành lễ của hắn, cho nên tới bây giờ hắn cũng không cảm thấy được có chỗ nào không đúng.

    Hoằng Trú cũng cảm thấy không có gì, dù sao vị này theo ý nào đó mà nói tính là trưởng bối của hắn, thật sự quỳ xuống hành lễ với hắn thì hắn thật không nhận nổi!

    - Cố đại phu, từ hôm nay trở đi ngươi chính là thái y của thái y viện.

    Hoằng Trú cười:

    - Chỉ cần chịu trách nhiệm thỉnh mạch chữa bệnh cho hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu, việc nấu thuốc sẽ có những người khác đi làm.

    Hoằng Trú dẫn người đi hướng thái y viện, vừa đi vừa nói ra chức trách của hắn.

    Mãi cho tới khi chứng kiến cửa lớn thái y viện, Cố Vận An mới nói:

    - Vương gia, tôi cần đi đâu trình diện một chút?

    - Chuyện này ta đã xử lý tốt, ngươi chỉ cần nhìn thấy đồng nghiệp là tốt rồi.

    Thật muốn phun ngươi một mặt máu!

    Cố Vận An vào cửa, ngoại trừ vài thái y đã đi thỉnh mạch cùng Vu thái y Trầm thái y đang nghỉ ngơi, những người khác đều ở trong thái y viện, ngay cả Lưu thái y cũng vậy.

    Lưu thái y luôn nhớ mãi không quên người viết ra phương thuốc kia, nghe Hòa thân vương nói người kia cũng sẽ tiến vào thái y viện, vô cùng cao hứng. Hơn nữa Hòa thân vương nói, chỉ cần đem người lưu lại trong thái y viện, là có thể tận tình thỉnh giáo! Lực hấp dẫn so với Lưu thái y mà nói, còn làm cho hắn kích động hơn thăng quan tiến tước.

    - Anh hùng xuất thiếu niên, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a!

    Lưu thái y vừa nhìn thấy Cố Vận An liền cảm thán.

    - Ha?

    Mình nhìn rất giống anh hùng sao?

    Cuối cùng vẫn là Hoằng Trú giúp giải thích.

    Đây chính là đầu sỏ gây nên!

    Nhận thấy được ánh mắt căm tức của Cố Vận An, Lưu thái y ho khan vài tiếng, bắt đầu giới thiệu Cố Vận An với các đồng liêu.

    Cường điệu hắn viết phương thuốc cho Hòa thân vương lợi hại như thế nào, vì thế làm cho vài vị thái y lớn tuổi kích động, vây quanh bắt đầu hỏi thăm về phương thuốc.

    Tiến vào thái y viện quả nhiên là quyết định sai lầm!

    Rốt cục thoát khỏi đám người như sói như hổ kia, Hoằng Trú đã sớm không thấy.

    Mình sẽ trả thù! Cố Vận Ăn phồng mặt căm giận nghĩ.

    Bên kia, sớm chạy thoát Hoằng Trú vỗ vỗ ngực, thở dài, cũng may thoát được nhanh. Bây giờ đi đâu đây? Hay là đi gặp hoàng ngạch nương.. không, mình về phủ trước tốt lắm.
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 33 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa nghĩ tới hoàng ngạch nương, liền nghĩ tới hoàng a mã bề ngoài còn trẻ hơn cả mình..

    Nhất là khi tưởng tượng hoàng ngạch nương đứng chung một chỗ với hoàng a mã, khuôn mặt trẻ con của Hoằng Trú đều rối rắm bóp méo, đau dạ dày a!

    Vẫn nên về nhà ngủ một giấc, có lẽ bởi vì ngày hôm qua suy nghĩ quá trọng lượng, ngủ không được ngon giấc, cho nên hôm nay mới suy nghĩ nhiều như vậy! Hoằng Trú xoa bụng, chậm rãi xuyên qua ngự hoa viên, chuẩn bị xuất cung.

    - Hoằng Trú!

    Trời không tùy lòng người, không đợi hắn đi được bao xa, chợt nghe phía sau có người kêu tên của hắn.

    -!

    Dạ dày càng đau, hắn có thể cho rằng mình không nghe được hay không? Thanh âm nhỏ như vậy không nghe thấy cũng không còn cách nào nha, hơn nữa có lẽ là hắn nghe lầm, thanh âm chỉ cảm giác quen quen nhưng cũng có thể là người lạ đâu.

    - Hoằng Trú! Chứng kiến trẫm ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng sao?

    Càn Long tâm huyết dâng trào chuẩn bị đi ngự hoa viên dạo một chút chứng kiến đệ đệ nhà hắn, liền lên tiếng hô, ai biết tiểu tử kia cũng dám làm bộ không nghe thanh âm của hắn!

    - Tứ ca..

    Vẻ mặt Hoằng Trú không tình nguyện xoay người, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Hiện tại hắn chỉ sợ nhìn thấy tứ ca nhà hắn, bị tứ ca hỏi thăm về tiểu mỹ nhân mà thôi.

    Càn Long nhìn nhìn phương hướng mà Hoằng Trú rời đi khi nãy:

    - Ngươi mới đi thái y viện?

    Thân thể Hoằng Trú cứng đờ, sau đó cứng ngắc gật đầu:

    - Thần đệ đi thái y viện..

    - Cố Vận An đã tiến vào thái y viện sao?

    Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn gần đây không ngừng xuất hiện trong đầu mình, vẻ mặt Càn Long hiện tia mỉm cười. Mặc dù là mềm mại thoáng nhìn, lại làm cho hắn hoài niệm tới nay.

    - Dạ, hôm nay là ngày Cố đại phu tiến vào thái y viện.

    Vẫn bị tứ ca phát hiện.. nếu hoàng a mã biết người của hắn bị tứ ca suy nghĩ, hơn nữa mình còn là đồng lõa, lúc sau mình có thể sẽ chết vô cùng thảm hay không? Hoằng Trú đã suy đoán được tương lai bi thảm của mình, tiếng nói đều biến thành hữu khí vô lực.

    - Tốc độ của ngươi cũng rất nhanh.

    Càn Long hơi tán thưởng liếc mắt nhìn hắn.

    - Thần đệ làm việc, hoàng huynh xin yên tâm là được.

    Hoằng Trú gượng cười, hắn khó được chủ động muốn làm một chuyện, ai biết thế nhưng làm hư hại!

    - Tứ ca là chuẩn bị đi thái y viện?

    Rốt cục nhịn không được hắn đành dò ý tứ của Càn Long, để có thể chuẩn bị sẵn cho chính mình.

    - Trẫm chỉ là đến ngự hoa viên đi một chút.

    Càn Long liếc mắt nhìn Hoằng Trú, hắn vốn chuẩn bị đi dạo ngự hoa viên một chút, nhìn xem có thể đụng tới phi tần của cung điện nào, cùng nhau đi dạo ngự hoa viên. Tuy rằng dựa theo tình huống trước kia mà xem, khả năng đụng tới Lệnh phi là rất lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng tiểu tâm tư muốn liệp diễm của Càn Long.

    Bây giờ nghe nói thiếu niên kia đã vào thái y viện, trong đầu đều bị khuôn mặt đỏ ửng nhồi vào, làm gì còn ý nghĩ khác!

    - Trẫm về trước Dưỡng Tâm điện, ngươi có thời gian đi thỉnh an hoàng ngạch nương.

    - Xem tứ ca nói, thần đệ làm sao có thể quên hoàng ngạch nương a.

    Nhất là hiện tại, hoàng a mã đều xuất hiện, có thể dám quên sao?

    Càn Long đi rồi, Hoằng Trú thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lấy tính cách sĩ diện của tứ ca, hôm nay xem bộ dáng là an toàn. Nhưng ngày mai đây? Trong lòng nhủ thầm, thiếu chút nữa làm cho Hoằng Trú muốn rụng tóc.

    Cố Vận An tiến cung thành công làm cho Lệnh phi muốn giở trò đi ra chơi "ngẫu nhiên gặp" Càn Long bị mất đi cơ hội. Tuy rằng chuyện này nói tới không liên quan gì Cố Vận An, nhưng ai bảo sự tình lại rắc rối phức tạp như thế đâu.

    Liên tiếp vài ngày Càn Long không tìm lý do triệu kiến Cố Vận An, làm cho Hoằng Trú ngạc nhiên vô cùng, tứ ca nhà hắn thế nhưng có thể nhịn được! Nhưng như vậy thì càng phiền toái, điều này hiển nhiên là vì để bụng, tuy rằng có thể không phát triển thành tình yêu, nhưng hứng thú như vậy cũng đủ làm cho Hoằng Trú đau đầu.

    Tứ ca, ngươi nhìn quen mỹ nhân, nhất định phải giữ vững bản tâm! Tuyệt đối không thể rơi vào! Bằng không cùng hoàng a mã cướp người, thực khủng bố!

    Càn Long không tìm lý do gặp Cố Vận An, một là vì việc chính trị quá nhiều, một là trong Uy Vũ tướng quân phủ luôn gây sức ép không ngừng.

    Kinh mạch của Nỗ Đạt Hải đã bị Huyết Tích tử dùng nội lực làm bị thương, sau được Cố Vận An trị liệu đã có khởi sắc, ai biết Nỗ Đạt Hải cùng Tha Tha Lạp lão phu nhân lại không tin lời nói của Cố Vận An, khi Tân Nguyệt cách cách đi vào tướng quân phủ thì lại muốn cho nàng gạo nấu thành cơm.
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 33 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đầu tiên trong phủ tướng quân làm một vài chuyện không nên cho nhi đồng nghe thấy.

    Nỗ Đạt Hải chân đao chân thương ra trận, tuy thể hiện nhất thời nhưng sau khi thả lỏng lại biến thành dầu hết đèn tắt.

    Trải qua Cố Vận An chuẩn đoán chính xác, Uy Vũ tướng quân Nỗ Đạt Hải đã triệt để không được.

    Vừa mới ban đầu Nỗ Đạt Hải mờ mịt bất lực, cả ngày đều đần độn. Ngay lúc lão phu nhân lo lắng không thôi, Tân Nguyệt từ thiếu nữ tiến hóa thành thiếu phụ đi tới trước mặt Nỗ Đạt Hải.

    - Hải, huynh đừng như vậy, Nguyệt Nha nhi của huynh sẽ đau lòng.

    Tân Nguyệt tiến lên, nhào vào trong lòng Nỗ Đạt Hải, lại là ái mộ lại là hạnh phúc lẫn lo lắng vuốt hai má Nỗ Đạt Hải:

    - Có sự tình gì, huynh có thể nói với Nguyệt Nha nhi, Nguyệt Nha nhi sẽ luôn bồi bên cạnh huynh.

    Nàng giang hai tay ôm Nỗ Đạt Hải, muốn dùng hành động này gia tăng thêm chút lực lượng cho thiên thần của nàng.

    - Nguyệt Nha nhi..

    Ánh mắt vô thần chậm rãi sáng lên, bởi vì thanh âm của Tân Nguyệt, bởi vì lời nói của nàng.

    Đúng rồi, hiện tại Nguyệt Nha nhi của hắn bơ vơ không chỗ nương tựa, chỉ có thể dựa vào hắn, hắn sao có thể vì tiêu cực không đi bận tâm cảm thụ của Nguyệt Nha nhi. Nguyệt Nha nhi đem hắn xem thành toàn bộ thế giới của nàng, hắn không thể không đi quản nữ tử âu yếm của mình, Nguyệt Nha nhi của hắn.

    Một lòng một dạ lâm vào ma chướng tình yêu không muốn thanh tỉnh, chỉ muốn cùng Nguyệt Nha nhi của hắn cùng nhau sa vào.

    Nhưng đây chỉ là sự bắt đầu mà thôi.

    Lúc trước Cố Vận An cấp phương thuốc dùng kích thích kinh mạch là chủ yếu, chờ bảy ngày thuốc đi qua tiếp tục kết hợp dược vật chữa trị kinh mạch sau đó sẽ không còn ngại, ai ngờ Nỗ Đạt Hải không tin, chỉ uống hai ngày thì dừng, không tiếp tục dùng. Sau đó còn trải qua mây mưa thất thường, ngày đầu tiên Nỗ Đạt Hải cũng không có cảm giác, ngày hôm sau liền phát giác tác dụng phụ.

    Nửa thân dưới dùng nối dõi tông đường đau đớn làm Nỗ Đạt Hải dù xuất thân là quân nhân cũng không chịu nổi, nằm trên giường không ngừng kêu rên, cho dù là Tân Nguyệt an ủi thế nào cũng vô dụng.

    Người mình yêu mến nằm trên giường bị ốm đau tra tấn, chính mình lại vô năng vi lực, điều này làm Tân Nguyệt không ngừng rụng nước mắt. Nàng ghé bên giường liên tục kêu tên Nỗ Đạt Hải, thanh âm làm Vân Oa cảm động không thôi, nghe tiếng rơi nước mắt.

    Trước kia nghe thanh âm này làm cho hắn động tình không thôi, nhưng bây giờ trong tai hắn lại biến thành buồn bực.

    Nhưng dù hắn đau đớn thần tình vặn vẹo, hắn vẫn ấm giọng làm cho Tân Nguyệt đi nghỉ ngơi. Nhưng Tân Nguyệt không muốn rời đi, trước đó chia lìa làm cho nàng e ngại, hơn nữa hai người xảy ra quan hệ vợ chồng thực sự càng làm cho nàng luyến tiếc rời khỏi bên cạnh hắn.

    - Muội không đi, Hải, trong lúc huynh thống khổ như vậy Nguyệt Nha nhi sao có thể rời đi bên cạnh huynh đâu.

    Nói xong nước mắt lại chảy ra:

    - Hải, để cho muội bồi huynh.

    Thời gian dài khóc làm ánh mắt nàng có chút ửng đỏ, thoạt nhìn rung động lòng người, vô cùng làm người đau lòng.

    Nhưng bộ dạng này lại làm cho Nỗ Đạt Hải đột nhiên nổi giận. Hắn bởi vì cùng nàng động phòng, cho nên mới biến thành như bây giờ.

    Ý nghĩ này đột nhiên xông ra, như là một viên mầm móng chậm rãi mọc lên trong lòng hắn.

    Cuối cùng vẫn là Vân Oa không nhịn được cùng Mãng Cổ Thái cùng nhau khuyên bảo Tân Nguyệt, thật khó khăn nàng mới chịu qua phòng cách vách nghỉ ngơi.

    Trong phòng khôi phục im lặng, Nỗ Đạt Hải lại không cách nào trấn định trở lại. Nếu không phải Tân Nguyệt, hắn hiện tại cũng không biến thành như bây giờ.

    Nếu không phải Tân Nguyệt, hắn cùng Nhạn Cơ, Ký Viễn còn có Lạc Lâm vẫn bình yên sinh hoạt trong phủ tướng quân. Nếu không phải Tân Nguyệt, hắn vẫn là tướng quân được hoàng đế nể trọng, sẽ không biến thành trò cười của cả triều văn võ như bây igờ. Nếu không phải Tân Nguyệt, hắn cũng sẽ không..
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 34 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không thể làm một nam nhân!

    Không, cũng không phải như thế. Tân Nguyệt đã bơ vơ không chỗ nương tựa, hắn làm sao có thể đem sai lầm quy kết lên thân Nguyệt Nha nhi?

    Ý nghĩ này tuy bị chính Nỗ Đạt Hải bác bỏ, nhưng giống như là siêu vi trùng, không ngừng lan tràn trong lòng hắn, thật sâu cắm rễ.

    Tha Tha Lạp lão phu nhân cũng đã phát hiện gần đây Nỗ Đạt Hải bắt đầu lãnh đạm với Tân Nguyệt. Từ sau khi Nỗ Đạt Hải bị bất lực, bà vẫn luôn phẫn hận với Tân Nguyệt.

    Bà thích Tân Nguyệt là xây dựng ở thân phận cách cách của nàng, xây dựng ở cơ sở nàng có thể đưa tới phồn vinh càng nhiều cho phủ tướng quân. Hiện tại Nỗ Đạt Hải đã bị phế đi, còn nói gì tới chuyện chấn hưng Tha Tha Lạp gia tộc!

    Cho nên toàn bộ phẫn nộ, oán hận đều áp đặt lên người Tân Nguyệt. Nhất là khi bà sai người đi đón Ký Viễn cùng Lạc Lâm hồi phủ nhưng không có kết quả, Tha Tha Lạp lão phu nhân càng thêm bất mãn Tân Nguyệt.

    Nguyên bản bởi vì Nỗ Đạt Hải mà lão phu nhân phải nhẫn nhịn, nhưng khi nhìn thấy Nỗ Đạt Hải lãnh đạm Tân Nguyệt, rốt cục bạo phát. Bà chỉ vào mũi Tân Nguyệt bắt đầu mắng, hoàn toàn quên mất thân phận giữa mình cùng Tân Nguyệt, một kẻ là nô tài, một người là chủ tử.

    Rốt cục biết nguyên nhân Nỗ Đạt Hải đau đớn, Tân Nguyệt như bị sét đánh, hoàn toàn không dám tin.

    Từ đó về sau Uy Vũ tướng quân phủ càng thêm náo loạn.

    Tha Tha Lạp lão phu nhân làm khó dễ, Nỗ Đạt Hải tức giận mắng, Tân Nguyệt khóc, Vân Oa giữ gìn, Mãng Cổ Thái đau lòng, mỗi ngày cảnh tượng như vậy đều trình diễn.

    Tha Tha Lạp phủ một mảnh náo nhiệt, trong hoàng cung cũng không chịu cô đơn.

    Càn Long biết Cố Vận An vào thái y viện, luôn ở lại trong Dưỡng Tâm điện, bắt đầu thời gian tu tâm dưỡng tính đối với Càn Long mà nói cũng không tính là ngắn ngủi.

    Không muốn làm cho hắn hiểu lầm chính mình. Đây là chân tướng mà mấy ngày nay Càn Long khác thường, không biết tại sao, chính là cảm giác thật để ý người kia, rõ ràng chỉ gặp qua có một lần, rõ ràng chỉ là vội vàng thoáng nhìn nhưng hắn lại ngoài ý muốn nhớ kỹ.

    Hành động khác thường của Càn Long chính bản thân hắn không cảm thấy được, nhưng các tần phi luôn chặt chẽ chú ý hắn đều đã phát hiện.

    Đã mấy ngày hoàng thượng không gọi người thị tẩm, bây giờ đối với các nàng mà nói tuyệt đối là cơ hội tốt!

    Sở dĩ các nàng không hiểu lầm Càn Long cưng chiều người nào, cũng nhờ phúc vận của Dưỡng Tâm điện. Trong Dưỡng Tâm điện rõ ràng mệnh lệnh cấm phi tần ra vào, cho nên bọn họ cũng không nghĩ đến Càn Long có tân hoan.

    Hiện tại phải xem là ai ra tay nhanh nhất!

    Ngày thứ tư, một cung nữ vẻ mặt lo lắng đi tới trước Dưỡng Tâm điện, thanh âm bi thương yêu cầu gặp hoàng thượng một lần.

    Càn Long vừa cầm bút muốn vẽ lại bức tranh người trong trí nhớ của mình ra giấy, chợt nghe bên ngoài vang lên thanh âm tranh cãi ầm ĩ, không khỏi nhíu mày. Là ai không biết lớn nhỏ như vậy, cũng dám ở bên ngoài Dưỡng Tâm điện ồn ào!

    - Là ai ở bên ngoài?

    Buông bút son, Càn Long ngẩng đầu hỏi Ngô Thư.

    - Nô tài đi xem.

    Ngô Thư khom người lui ra, đi ra ngoài Dưỡng Tâm điện.

    Cung nữ chứng kiến Ngô Thư như gặp được cứu tinh, nước mắt liền tràn ra:

    - Ngô công công, van ngài làm cho nô tì gặp hoàng thượng một lần đi!

    Vừa nhìn thấy cung nữ, trong mắt Ngô Thư hiện một tia rõ ràng, loại tình huống này cũng từng phát sinh qua, mỗi khi hoàng thượng đang nghỉ đêm ở tẩm cung của vị nương nương nào thì cảnh tượng này đều lặp lại vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên phát sinh trước Dưỡng Tâm điện.

    - Hoàng thượng, là đại cung nữ Tịch Mai bên người của Lệnh phi nương nương Duyên Hi cung, nói Lệnh phi nương nương bị bệnh.

    - Lại bị bệnh?

    Trên giấy hiện lên một hình dáng, còn chưa vẽ khuôn mặt, Càn Long dừng động tác trong tay:

    - Thân thể Lệnh phi thật đúng là « mảnh mai », thái y đều dùng bài trí sao?

    Vừa dứt lời, thấy mình giận chó đánh mèo thái y viện Càn Long ho khan một tiếng:

    - Khụ khụ, gần đây là ai thỉnh mạch cho Lệnh phi?

    - Hồi hoàng thượng, là Hồ thái y.
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 34 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - A!

    Càn Long cười một tiếng, ý tứ hàm xúc không rõ, sau đó buông bút:

    - Nếu ái phi làm cho người tiến đến mời trẫm, trẫm cũng nên đi xem. Ngô Thư, sai người đi thái y viện tìm Cố Vận An Cố thái y đến khám bệnh cho ái phi.

    Càn Long tựa hồ là quan tâm ái phi của mình, không có ý nghĩ nào khác.

    - Dạ, nô tài tuân chỉ.

    Làm thái giám bên người Càn Long, trong lời nói của Càn Long có vài phần chân tình, Ngô Thư vẫn phân biệt được. Như vừa rồi muốn hắn đi mời thái y, chính là tuyệt đối chân tâm thật ý!

    Cố Vận An đang viết phối phương đột nhiên trước mắt chợt nhoáng lên, một bóng người xuất hiện:

    - Cố thái y, hoàng thượng mời ngài đi Duyên Hi cung khám bệnh cho Lệnh phi nương nương.

    - Ta thu thập một chút, liền đi.

    Bỏ ngân châm vào hộp thuốc, Cố Vận An đi theo thị vệ đến chỗ Duyên Hi cung.

    Dọc theo đường đi, tâm tình Cố Vận An thật rối rắm, kế hoạch rời xa não tàn từ khi hắn tiến cung biến thành thái y đã hoàn toàn sinh non. Nhưng nhắc tới, Càn Long vì sao lại tìm một thái y mới gia nhập chỉ có vài ngày như hắn đây? Rất kỳ quái!

    Hoằng Trú! Trong đầu nháy mắt nhớ lại một thân ảnh, tuyệt đối là do Hoằng Trú đem chuyện của hắn báo với Càn Long, bằng không sao có thể trùng hợp như vậy!

    Mặc kệ Cố Vận An có muốn hay không, vẫn phải đi Duyên Hi cung.

    Chính điện Duyên Hi cung, trong phòng ngủ của Lệnh phi, đứng vài tên cung nữ, một nam tử mặc triều phục có lưu râu ngồi nơi đầu giường, đang bắt mạch cho người trên giường. Phía sau cách hắn không xa, đứng một nam nhân mặc long bào màu vàng sáng, hiển nhiên chính là Càn Long không nghi ngờ.

    Trong không gian cũng có một kiện long bào, là của tứ gia. Sau khi rời khỏi không gian, Dận Chân đổi lại thường phục, long bào lưu trong không gian.

    Càn Long tuy nhìn như quan tâm bệnh tình của Lệnh phi, kỳ thật ánh mắt luôn nhìn chằm chằm lối vào phòng. Mãi tới khi Cố Vận An vào cửa, ánh mắt Càn Long sáng rực lên, nhưng lập tức lại nhíu mày.

    - Thần Cố Vận An gặp qua hoàng thượng.

    Nghe được Cố Vận An tự xưng, Càn Long càng cau chặt mày, rốt cục nhịn không được mở miệng xác nhận:

    - Ngươi chính là Cố Vận An có y thuật xuất sắc trong miệng Hoằng Trú đã nói tới?

    - Thần đảm đương không nổi Hòa thân vương khen ngợi!

    Câu nói này Cố Vận An nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu Hoằng Trú không "khen ngợi" hắn, hiện tại hắn đã rời xa hoàng cung rời xa não tàn rồi đâu!

    - Đi khám bệnh cho Lệnh phi xem.

    Càn Long ngẩng đầu ý bảo, chẳng qua biểu tình không chút thân thiết.

    Phía trước Hồ thái y luôn bắt mạch cho Lệnh phi nhìn thấy Cố Vận An đi qua, kinh hãi tuôn mồ hôi lạnh. Hắn nghe nói qua y thuật của Cố thái y, ngay cả Lưu thái y cũng khen không dứt miệng, hiện tại để cho hắn xem bệnh cho Lệnh phi nương nương, vậy mình chẳng phải sẽ bại lộ..

    Cho dù Hồ thái y không muốn, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Chỉ đành vẻ mặt khiêm tốn tránh ra vị trí, làm cho Cố Vận An ngồi xuống.

    Cố Vận An bắt mạch cho Lệnh phi, tâm tư của Càn Long cũng không ngừng thay đổi, người này rõ ràng không phải thiếu niên mình từng gặp qua! Hoằng Trú rõ ràng nói là.. không, ngày đó Hoằng Trú cũng không gặp qua bộ dạng của "hắn", cho nên nhận sai cũng không có gì đáng trách. Đại phu Thái An đường cũng chỉ có một mình Cố Vận An, như vậy người mình nhìn thấy hôm đó là ai?

    Nhưng cho dù Cố Vận An không phải hắn, cũng hiển nhiên quen biết hắn, bằng không sẽ không có khả năng lộ ra diễn cảm như vậy.

    Lực khống chế của đế vương rốt cục hiển lộ ra, chỉ trong thoáng chốc Càn Long liền thanh tỉnh lại, nhìn Cố Vận An liếc mắt, âm thầm quyết định cho Niêm Can xử đi thăm dò tin tức của Cố Vận An cùng thiếu niên kia.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    0
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 35 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thái y, tình huống Lệnh phi bây giờ như thế nào?

    Thanh âm Càn Long thật nghiêm túc, hoàn toàn không nghe được có chút vẻ thất thần nào.

    - Hồi hoàng thượng, thứ cho thần y thuật không tinh, thần không chẩn đoán ra thân thể nương nương có gì dị thường.

    Mạch tượng của Lệnh phi tuy rằng yếu kém hơn nữ tử bình thường, nhưng hoàn toàn không giống như là đang sinh bệnh.

    - Nga?

    Càn Long nhíu mày, trong mắt lướt qua vẻ nguy hiểm, nhìn Hồ thái y đang không ngừng toát ra mồ hôi lạnh cùng sắc mặt tái nhợt của Lệnh phi.

    - Hoàng thượng, Cố thái y tuổi còn nhỏ quá, chẩn đoán bệnh không ra là thật bình thường! Thân thể Lệnh phi nương nương..

    Hồ thái y e sợ mình bị hoài nghi, vội vàng bước lên chuẩn bị đem chuyện này đổ lên người Cố Vận An.

    - Hồ thái y cảm thấy được y thuật của mình giỏi hơn Cố mỗ?

    Nghe người này dám chê bai y thuật của mình, Cố Vận An lập tức toát ra hắc khí, lửa giận dâng lên.

    - Thần tự giác lớn hơn Cố thái y vài tuổi..

    - Cho nên y thuật nhất định phải giỏi hơn Cố mỗ?

    Ngụy biện chỗ nào tới!

    Hồ thái y bị chỉ trích hoàn toàn quên mất mình đang ở trước mặt Càn Long, nhưng dù nhớ hắn cũng không nhịn được nữa. Dù sao so với Dận Chân mà nói, khí tràn của Càn Long còn kém hơn rất nhiều, làm cho Cố Vận An tràn đầy lực miễn dịch với Càn Long.

    - Đủ rồi! Cãi nhau còn thể thống gì!

    Vốn bởi vì Cố thái y cũng không phải người trong tưởng tượng của mình làm cho Càn Long có chút buồn bực, lúc này trực tiếp bạo phát.

    - Hồ thái y, ngươi nói trước đi!

    - Hồi hoàng thượng, Lệnh phi nương nương mạch tượng hơi đứt quãng, hiển nhiên là bị gió lạnh, thân thể nương nương yếu kém hơn người bình thường, cho nên mới xuất hiện hiện tượng bị ngất đi.

    Hồ thái y lập tức nói.

    - Vậy Cố thái y, kết quả chẩn bệnh của ngươi đây?

    - Hồ thái y toàn bộ nói xong sao?

    Cố Vận An hỏi lại.

    - Tự nhiên.

    Hồ thái y hơi ngẩng đầu, hắn đi theo Lệnh phi thời gian không ngắn, đương nhiên mò mẫm ra một ít quy luật, bằng không cũng không khả năng làm cho Lệnh phi dĩ thân dính vào nguy hiểm giả bộ bệnh.

    - Hồi hoàng thượng.

    - Lệnh phi nương nương mạch tượng yếu hơn người bình thường là sự thật, nhưng không phải phù mạch. Tuy rằng cũng không rõ ràng, nhưng Lệnh phi nương nương mạch tượng chứng thật là thốn mạch trầm, xích mạch phù, tức hoạt mạch, cũng chính là hỉ mạch, nương nương có thai gần một tháng.

    - Cái gì?

    Lệnh phi cũng không còn quản giả bộ mỹ nhân nhu nhược gì nữa, nghe nói chính mình mang thai, hai tay ôm bụng của mình, vẻ mặt kích động, sau đó trong mắt nhộn nhạo nước mắt, ôn nhu lại tràn ngập tình yêu nhìn hướng Càn Long:

    - Hoàng thượng..

    Thâm tình chân thành kêu Càn Long, không ngừng tặng thu ba.

    - Thần..

    Vừa nghe Lệnh phi có hỉ mạch, Hồ thái y chấn kinh. Mạch tượng của Lệnh phi quá yếu, bởi vì có hoàng thượng ở ngay một bên nên hắn có chút lo âu, cũng không thể chẩn đoán đi ra. Thế nhưng rơi vào sự tối kỵ của một người làm thái y.

    - Đủ rồi! Hồ thái y, trẫm cảm thấy được ngươi vẫn nên trở về xem sách thuốc nhiều hơn!

    Càn Long cắt đứt lời biện giải của Hồ thái y, phất tay cho hắn đi xuống.

    Nghe được lời của Càn Long, Hồ thái y ngã bệch dưới đất. Đây chính là biếm hắn hoàn toàn, sau này nếu muốn hết khổ, trừ phi hắn lập được công lao lớn, hoặc là rời khỏi hoàng cung chào từ giã về quê.. thế nhưng hai điểm này đối với Hồ thái y là chuyện không thể nào.

    Điều trước hi vọng xa vời, điều sau hắn căn bản không dám nghĩ. Đi theo Lệnh phi thời gian dài như vậy, bắt được nhiều chỗ tốt, Lệnh phi sẽ không cho phép hắn về quê.

    Lệnh phi nguyên bản nghe nói mình có thai mà vui sướng nhưng nghe được lời nói của Càn Long, thiếu chút nữa bài chặt đứt móng tay của mình. Đây là quân cờ mà nàng thật vất vả sắp xếp vào thái y viện, hiện giờ thế nhưng phế đi!

    Trong hoàng cung có vài địa phương không dễ xếp nhân công, thứ nhất là Dưỡng Tâm điện của hoàng đế, thứ hai là ngự thiện phong, thứ ba chính là thái y viện.

    Ngự thiện phòng chưởng quản hàng hóa thực vật cho hoàng đế hoàng hậu cùng các phi tần, cho nên nơi này là nghiêm khắc nhất. Mỗi người đều bị Niêm Can xử điều tra rõ ràng mới được nhậm chức, cho dù là ngự trù làm mười năm hàng năm vẫn bị Niêm Can xử đi thăm dò.

    Nguyên nhân của thái y viện cũng giống như vậy, chẳng qua thái y quá nhiều, Niêm Can xử cũng không thể điều tra kỹ càng từng người, chỉ cường điệu điều tra mấy thái y được hoàng thượng thái hậu hoàng hậu trọng dụng mà thôi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...