THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 71 :(a)
Phú Sát Hạo Trinh ở nơi này ngươi nông ta nông, biểu lộ chân tình, A Khắc Đan cùng tiểu Khấu tử vẫn đang quấn quýt Đa Long.
Tuy tiểu Khấu tử không biết võ công, nhưng dáng người nhỏ gầy linh hoạt, luôn có thể nhanh nhẹn đánh hướng Đa Long, quấy nhiễu lực chú ý của hắn. Mà Đa Long bởi vì biết mình mạnh tay, luôn hạ thủ lưu tình, lại thật sự bị hai tên võ công bất nhập lưu triền trụ.
Tiểu Khấu tử nhìn thấy tự thiếu gia đang nói chuyện với vị cô nương kia, e sợ Đa Long tiếp tục quấy rối, trực tiếp khiêng lên bình hoa dùng bài trí đánh về hướng Đa Long.
Đa Long nghe được trân gió mạnh sau tai, sau đó một tiếng thét kinh hãi, thân hình liền né tránh qua một bên. Mà tiểu Khấu tử nhất thời không kịp dừng chân, hướng thẳng chỗ Bạch Thắng Linh vọt tới, "loảng xoảng" một tiếng, nện thẳng vào sau lưng Bạch Thắng Linh, trực tiếp đem hắn đánh ngã xuống trên bàn.
Vĩnh Bích nhìn thấy Bạch lão cha bị liên lụy, trực tiếp lăng không dựng lên, một cước đem tiểu Khẩu tử đang ngẩn người đá ngã lăn, hướng lầu hai kêu một tiếng:
- Cố thái y, nơi này có người bị thương!
Ánh mắt Bạch Ngâm Sương một mực lưu luyến trên người Vĩnh Bích nhưng vẫn nói chuyện với Phú Sát Hạo Trinh, lúc này mới phát hiện cha của mình bị thương, vội vàng chảy nước mắt nhào tới, liền động thủ đi đỡ cha của mình:
- Cha, cha làm sao vậy, đừng dọa Ngâm Sương a..
- Mau đem người buông xuống!
Cố Vận An đang chạy xuống lầu liếc mắt liền nhìn thấy hành động của Bạch Ngâm Sương, vội vàng lên tiếng hô to.
Vẻ mặt Bạch Ngâm Sương hoảng sợ buông Bạch Thắng Linh ngã trên bàn, sau đó ra vẻ đáng thương nhìn Cố Vận An, vẻ mặt đổi thành ủy khuất nhìn Vĩnh Bích.
Phú Sát Hạo Trinh đứng phía sau Vĩnh Bích không xa, dáng vẻ của Bạch Ngâm Sương rơi vào trong mắt hắn biến thành nàng đang cầu cứu hắn, lập tức nổi giận xông tới đem Bạch Ngâm Sương chắn phía sau, hướng Cố Vận An một trận mắng to:
- Làm sao ngươi ác độc như vậy, thế nhưng lại vô lễ như thế với một nữ tử nhu nhược! Ngâm Sương là một nữ tử thật có hiếu tâm, ngươi cũng dám ngăn cản..
Cố Vận An nhướng mày, diễn cảm âm trầm, ác độc? Con mẹ nó có muốn hiện tại hắn ác độc thử xem không? Nhưng bây giờ cứu người quan trọng hơn.
- Nếu ngươi không muốn nửa đời sau này làm cho cha ngươi nằm liệt trên giường vượt qua, khiến cho con chuột này tiếp tục rống to la hét với ta!
Lời này là nói với Bạch Ngâm Sương.
- Bối lặc gia, Ngâm Sương không sao cả, Ngâm Sương không cảm thấy ủy khuất, hiện tại cha ta bị thương, Ngâm Sương chỉ là lo lắng.
Bạch Ngâm Sương khóc thút thít kéo lại quần áo Phú Sát Hạo Trinh, ngẩng đầu xuyên thấu qua Hạo Trinh nhìn Vĩnh Bích.
Hôm nay Vĩnh Bích trúng tên không ngừng, hôm nay hắn tuyệt đối phạm vào sát tinh! Bất kể là hắn động hay không động, luôn sẽ cùng Hạo Trinh đứng theo một đường thẳng tắp, biểu tình chân thành thâm tình của Bạch Ngâm Sương luôn đập thẳng vào mắt của hắn.
- Ngâm Sương, không cần luôn gọi ta là bối lặc gia, ta chỉ là Hạo Trinh.
Là Hạo Trinh thuộc về nàng. Vẻ mặt đầy tình yêu nhìn lên Bạch Ngâm Sương, lúc này Phú Sát Hạo Trinh hoàn toàn quên Bạch lão cha còn đang chờ Cố Vận An cứu, Cố Vận An còn đang chờ hắn nhường đường.
- Ta nói các ngươi có hết hay không! Còn không nhanh tránh ra cho ta, muốn nói lời tâm tình sau khi về nhà đóng cửa lại nằm trên giường nói đi!
Cố thái y khí phách sườn lộ.
Biểu hiện của hắn làm cho Vĩnh Bích, Đa Long, Hạo Tường, Vân Tường đồng loạt vươn ngón cái, hơn nữa lời này nói thật sự là hả lòng hả dạ!
- Không, thầy thuốc, ngươi hiểu lầm Ngâm Sương, hôm nay Ngâm Sương chỉ mới gặp Hạo Trinh, chúng tôi cũng không có..
Bạch Ngâm Sương vừa nghe sự tình liên quan trong sạch của mình, vì không muốn làm cho Vĩnh Bích hiểu lầm, liền bước lên bắt lấy ống tay áo Cố Vận An bắt đầu giải thích.
Vừa mới đi tới bên cạnh Bạch Thắng Linh, còn chưa bắt đầu xem xét tình huống đã bị Bạch Ngâm Sương kéo áo, làm Cố Vận An chợt nảy sinh ý tưởng "hàng này tuyệt đối không phải Bạch lão cha sinh ra", nhà ai ngã tám đời xui mới sinh ra loại nữ nhi luôn ngăn cản thầy thuốc cứu người a!
- Đem nàng kéo ra cho ta!
Lời này là nói với Vĩnh Bích cùng Đa Long, chậm trễ thêm thời gian, Bạch Thắng Linh sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Đa Long nghe vậy lập tức tiến lên chuẩn bị kéo ra Bạch Ngâm Sương, lại bị Phú Sát Hạo Trinh ngăn trở, vẻ mặt giận dữ:
- Ngươi muốn làm gì Ngâm Sương!
- Ngươi có làm rõ trạng huống hiện tại hay không! Đầu óc ngươi bị con lừa đá sao! Nếu lão nhân này xảy ra chuyện ngươi phụ trách sao?
Đa Long nói ra toàn bộ tiếng lòng của mọi người.
Tuy tiểu Khấu tử không biết võ công, nhưng dáng người nhỏ gầy linh hoạt, luôn có thể nhanh nhẹn đánh hướng Đa Long, quấy nhiễu lực chú ý của hắn. Mà Đa Long bởi vì biết mình mạnh tay, luôn hạ thủ lưu tình, lại thật sự bị hai tên võ công bất nhập lưu triền trụ.
Tiểu Khấu tử nhìn thấy tự thiếu gia đang nói chuyện với vị cô nương kia, e sợ Đa Long tiếp tục quấy rối, trực tiếp khiêng lên bình hoa dùng bài trí đánh về hướng Đa Long.
Đa Long nghe được trân gió mạnh sau tai, sau đó một tiếng thét kinh hãi, thân hình liền né tránh qua một bên. Mà tiểu Khấu tử nhất thời không kịp dừng chân, hướng thẳng chỗ Bạch Thắng Linh vọt tới, "loảng xoảng" một tiếng, nện thẳng vào sau lưng Bạch Thắng Linh, trực tiếp đem hắn đánh ngã xuống trên bàn.
Vĩnh Bích nhìn thấy Bạch lão cha bị liên lụy, trực tiếp lăng không dựng lên, một cước đem tiểu Khẩu tử đang ngẩn người đá ngã lăn, hướng lầu hai kêu một tiếng:
- Cố thái y, nơi này có người bị thương!
Ánh mắt Bạch Ngâm Sương một mực lưu luyến trên người Vĩnh Bích nhưng vẫn nói chuyện với Phú Sát Hạo Trinh, lúc này mới phát hiện cha của mình bị thương, vội vàng chảy nước mắt nhào tới, liền động thủ đi đỡ cha của mình:
- Cha, cha làm sao vậy, đừng dọa Ngâm Sương a..
- Mau đem người buông xuống!
Cố Vận An đang chạy xuống lầu liếc mắt liền nhìn thấy hành động của Bạch Ngâm Sương, vội vàng lên tiếng hô to.
Vẻ mặt Bạch Ngâm Sương hoảng sợ buông Bạch Thắng Linh ngã trên bàn, sau đó ra vẻ đáng thương nhìn Cố Vận An, vẻ mặt đổi thành ủy khuất nhìn Vĩnh Bích.
Phú Sát Hạo Trinh đứng phía sau Vĩnh Bích không xa, dáng vẻ của Bạch Ngâm Sương rơi vào trong mắt hắn biến thành nàng đang cầu cứu hắn, lập tức nổi giận xông tới đem Bạch Ngâm Sương chắn phía sau, hướng Cố Vận An một trận mắng to:
- Làm sao ngươi ác độc như vậy, thế nhưng lại vô lễ như thế với một nữ tử nhu nhược! Ngâm Sương là một nữ tử thật có hiếu tâm, ngươi cũng dám ngăn cản..
Cố Vận An nhướng mày, diễn cảm âm trầm, ác độc? Con mẹ nó có muốn hiện tại hắn ác độc thử xem không? Nhưng bây giờ cứu người quan trọng hơn.
- Nếu ngươi không muốn nửa đời sau này làm cho cha ngươi nằm liệt trên giường vượt qua, khiến cho con chuột này tiếp tục rống to la hét với ta!
Lời này là nói với Bạch Ngâm Sương.
- Bối lặc gia, Ngâm Sương không sao cả, Ngâm Sương không cảm thấy ủy khuất, hiện tại cha ta bị thương, Ngâm Sương chỉ là lo lắng.
Bạch Ngâm Sương khóc thút thít kéo lại quần áo Phú Sát Hạo Trinh, ngẩng đầu xuyên thấu qua Hạo Trinh nhìn Vĩnh Bích.
Hôm nay Vĩnh Bích trúng tên không ngừng, hôm nay hắn tuyệt đối phạm vào sát tinh! Bất kể là hắn động hay không động, luôn sẽ cùng Hạo Trinh đứng theo một đường thẳng tắp, biểu tình chân thành thâm tình của Bạch Ngâm Sương luôn đập thẳng vào mắt của hắn.
- Ngâm Sương, không cần luôn gọi ta là bối lặc gia, ta chỉ là Hạo Trinh.
Là Hạo Trinh thuộc về nàng. Vẻ mặt đầy tình yêu nhìn lên Bạch Ngâm Sương, lúc này Phú Sát Hạo Trinh hoàn toàn quên Bạch lão cha còn đang chờ Cố Vận An cứu, Cố Vận An còn đang chờ hắn nhường đường.
- Ta nói các ngươi có hết hay không! Còn không nhanh tránh ra cho ta, muốn nói lời tâm tình sau khi về nhà đóng cửa lại nằm trên giường nói đi!
Cố thái y khí phách sườn lộ.
Biểu hiện của hắn làm cho Vĩnh Bích, Đa Long, Hạo Tường, Vân Tường đồng loạt vươn ngón cái, hơn nữa lời này nói thật sự là hả lòng hả dạ!
- Không, thầy thuốc, ngươi hiểu lầm Ngâm Sương, hôm nay Ngâm Sương chỉ mới gặp Hạo Trinh, chúng tôi cũng không có..
Bạch Ngâm Sương vừa nghe sự tình liên quan trong sạch của mình, vì không muốn làm cho Vĩnh Bích hiểu lầm, liền bước lên bắt lấy ống tay áo Cố Vận An bắt đầu giải thích.
Vừa mới đi tới bên cạnh Bạch Thắng Linh, còn chưa bắt đầu xem xét tình huống đã bị Bạch Ngâm Sương kéo áo, làm Cố Vận An chợt nảy sinh ý tưởng "hàng này tuyệt đối không phải Bạch lão cha sinh ra", nhà ai ngã tám đời xui mới sinh ra loại nữ nhi luôn ngăn cản thầy thuốc cứu người a!
- Đem nàng kéo ra cho ta!
Lời này là nói với Vĩnh Bích cùng Đa Long, chậm trễ thêm thời gian, Bạch Thắng Linh sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Đa Long nghe vậy lập tức tiến lên chuẩn bị kéo ra Bạch Ngâm Sương, lại bị Phú Sát Hạo Trinh ngăn trở, vẻ mặt giận dữ:
- Ngươi muốn làm gì Ngâm Sương!
- Ngươi có làm rõ trạng huống hiện tại hay không! Đầu óc ngươi bị con lừa đá sao! Nếu lão nhân này xảy ra chuyện ngươi phụ trách sao?
Đa Long nói ra toàn bộ tiếng lòng của mọi người.